Bài viết: 43 Tìm chủ đề
Chương 50: Điều tra

[BOOK]Tám giờ tối, bên ngoài ngõ hẻm đường Ngô Đồng vẫn ồn ào như cũ, âm thanh giảm giá bán hàng của cửa hàng trang phục khuếch đại trong không khí. "Đại siêu giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ", "Mua hai tặng một" Lời mời chào kiếm khách tràn ngập trên đường lớn Ngô Đồng.

Ở ngõ hẻm, Quách Diễn vuốt cằm tiếp tục hỏi: "Ông à, ông thật sự không nhớ rõ một năm trước đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ông cụ lắc đầu. "Thật sự không nhớ được."

Lục Thính Nam nghi hoặc nói: "Bác à, tôi nhớ rõ lần trước lúc tôi hỏi ông, ông còn nói hình như là ông bị chôn đi, có đúng không?"

Ông cụ vẻ mặt nghi hoặc. "Tôi có nói như vậy sao?"

Quách Diễn nhìn Lục Thính Nam. "Ông ấy có nói như vậy?"

Lục Thính Nam gật đầu nói: "Ừ, tuần trước tôi hỏi qua, ông nói hình như ông rớt vào nơi nào đó, sau đó bị chôn đi."

Ông cụ này vẫn đầy mặt khó hiểu, tựa hồ hoàn toàn không nhớ ra.

Quách Diễn vẻ mặt ngưng trọng. "Nghe theo tình huống như vậy thì chuyện trở nên tệ hơn rồi."

Lục Thính Nam cũng trịnh trọng nói: "Ừ, chuyện trở nên tệ hơn."

Quách Diễn nói: "Ông à, ông yên tâm, chúng tôi sẽ giúp ông tìm được thân thể, bất quá phải ở đây thêm một thời gian nữa, hy vọng ông đừng rời khỏi nơi này, chờ chúng tôi tìm được thân thể ông, sẽ để ông đi đầu thai."

Ông cụ cười cười nói: "Cảm ơn, tôi sẽ không đi, tôi chỉ muốn ở lại nơi này bồi bà nhà tôi thôi."

Quách Diễn mỉm cười gật đầu, không nhiều lời nữa, nước ngưu nhãn sau khi hết tác dụng, hai người quay về văn phòng Sự Vụ.

Tình hình ông cụ đang dần dần chuyển biến xấu, âm khí trên người ông đã bắt đầu ảnh hưởng tới ký ức của ông, đoán chừng không bao lâu nữa, âm khí trên người ông cụ sẽ càng ngày càng nặng, đến lúc đó ông cụ này nếu thật sự biến thành ác quỷ, chỉ sợ sẽ rất phiền toái.

Quách Diễn vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của Lục Thính Nam, nếu Phương Quốc Đào bị chôn.

Bị chôn?

Là ông ấy bị giết sao?

Quách Diễn hỏi: "Bánh Bao, ông cụ mất tích khi nào?"

Lục Thính Nam nói: "Một năm trước, trước khi chúng ta tới nơi này thuê nhà, hình như là vào tháng chín năm trước. Lúc ấy ông ấy chính là mất tích ở chỗ này, cho nên bác gái kia mới tới nơi này bày quán, chính vì muốn tìm ông ấy."

Quách Diễn cũng biết những việc này, nhíu mày, nói: "Tôi gọi điện thoại cho anh tôi, xem bên kia anh ấy có tư liệu điều tra việc này không. Cậu đi chuẩn bị một vài vật dụng để siêu độ đi, nếu thật sự tìm không thấy thi thể ông cụ, chúng ta chỉ có thể siêu độ ông ấy."

Lục Thính Nam giật mình. "À, siêu độ, có thể được không? Lần trước lúc chúng ta siêu độ, không phải thất bại sao."

Quách Diễn bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng không có cách nào, đến lúc đó nếu thật sự tìm không thấy, cũng không thể nhìn ông ấy biến thành ác quỷ, một khi biến thành ác quỷ, tôi chỉ có thể giết ông ta, siêu độ còn có chút hy vọng."

Lục Thính Nam nghĩ cũng có lý. "Được, tôi đi chuẩn bị."

Quách Diễn gọi điện thoại cho Dương Bùi.

Sau khi chuyện lần trước qua đi, Dương Bùi nhận biên bản xử phạt, từ chi đội trưởng biến thành phó chi đội trưởng, bất quá quyền lực thật ra vẫn không thay đổi, loại án tử nhỏ này hắn cũng có thể tra.

Không bao lâu, Dương Bùi gửi tư liệu qua đây.

Quách Diễn nhìn xem, đầu muốn to ra.

Lục Thính Nam giờ phút này cầm tấm giấy vàng, đang dùng chu sa vẽ bùa, dùng để siêu độ.

Quách Diễn đi đến bên cạnh hắn, nói: "Anh tôi đã gửi qua tư liệu điều tra năm đó, có chút phiền toái."

Lục Thính Nam không ngẩng đầu, chuyên tâm vẽ bùa, hỏi: "Sao?"

Quách Diễn nói: "Khoảng tháng sáu đến tháng tám năm trước, toàn bộ đường lớn Ngô Đồng đang sửa chữa lại, cho nên lúc ấy camera trên đường trên cơ bản đều bị dỡ bỏ, hơn nữa tháng chín tu sửa còn có công tác bồi thường tổn thất cho các nhà và cửa hàng mặt tiền, dẫn tới camera trên đường phố kéo tới tháng mười một mới gắn lại, cho nên nói, lúc ông cụ mất tích rốt cuộc có xuất hiện ở chỗ này hay không, cũng không thể biết."

Lục Thính Nam ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu lên kinh ngạc nói: "Vậy bác gái kia sao biết ông cụ mất tích ở chỗ này?"

Quách Diễn lật ảnh chụp, nói: "Ở chỗ nhân chứng điều tra viên có viết là nhân viên của một vài cửa hàng trang phục bên cạnh có nhìn thấy một ông lão đã tới nơi này vào đoạn thời gian đó. Cụ thể ông cụ có thật sự đã tới hay không, cũng không thể xác định."

Lục Thính Nam rối rắm nói: "Vậy không phải nói cái gì cũng không biết?"

Quách Diễn gật đầu. "Đúng vậy, trên cơ bản cái gì cũng không biết, ông cụ rốt cuộc có từng đến ngõ hẻm này hay không cũng không thể xác định, có khả năng những nhân viên cửa hàng bên cạnh nhìn thấy là một người khác, về phần ông cụ, có khả năng bị người giết, sau đó chôn ở chỗ nào đó ở Đồng Châu."

Hai người lâm vào trầm tư.

Cảnh sát điều tra manh mối không mang lại tác dụng gì cho bọn họ.

Linh hồn ông cụ xuất hiện ở chỗ này, cũng không đại biểu ông ấy mất tích ở chỗ này, có khả năng là bởi vì bác gái kia ở chỗ này, cho nên ông mới có thể nghỉ chân nơi đây, không muốn rời đi.

Bất quá chuyện này cũng không chắc chắn, chuyện ông cụ mất tích có rất nhiều điểm đáng ngờ, hai người chỉ hiểu biết ở mặt ngoài, sự thật rốt cuộc như thế nào, vẫn còn chờ điều tra.

Quách Diễn bất đắc dĩ nói: "Cậu chuẩn bị đồ siêu độ đi, tôi đi bên ngoài tìm người hỏi một chút xem, có thể hỏi ra cái gì không."

"Được."

Quách Diễn đi vào đường lớn Ngô Đồng ở bên ngoài ngõ hẻm, toàn bộ đường lớn Ngô Đồng so với đường bên trong hoàn toàn là hai thế giới, văn phòng Sự Vụ yên tĩnh không tiếng động trong ngõ hẻm, bên ngoài đường phố lại ồn ào náo động.

Hắn đi đến cửa hàng bên cạnh ngõ hẻm, phát hiện nhân viên của cửa hàng trang phục và trang sức đều là nhân viên mới tới năm nay, cũng không biết chuyện có một ông cụ mất tích ở đây vào một năm trước.

Ngược lại nhân viên cửa hàng này, sau khi được Quách Diễn hỏi, cảm thấy tò mò, bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

Quách Diễn lười để ý bọn họ, quay đầu chạy lấy người, hắn đi dạo một vòng gần đó, rồi đi vào cửa hàng báo chí ở đối diện trước mặt, nói với ông lão đầu hói ở bên trong: "Bác à, có chuyện này tôi muốn hỏi một chút, ngài biết nơi này vào một năm trước có một ông ông lão mất tích không?"

Ông lão đầu hói trong cửa hàng báo chí liếc nhìn Quách Diễn, buông báo chí trong tay, hỏi: "Tiểu tử, cậu muốn tìm lão Phương?"

Quách Diễn kinh ngạc. "Đúng đúng đúng, ngài có quen ông Phương Quốc Đào sao?"

Ông lão đầu hói sắc mặt không tốt. "Có quen, như thế nào không biết được, lão già này còn thiếu tôi mấy trăm tiền mạt chược đâu, nếu cậu tìm được ông ta, nhớ rõ bảo ông ta trả tiền a!"

Quách Diễn cười khổ. "Bác à, tôi là muốn hỏi, vào một năm trước, ngài có gặp qua Phương Quốc Đào đã tới nơi này sao?"

Ông lão đầu hói nói: "Có gặp qua, thấy mỗi ngày, khi đó tôi cùng lão Phương, còn có hai ông bạn già ở khu cũ mỗi ngày chơi mạt chược. Có một ngày, sau đó không thấy lão Phương đâu, chúng tôi có ba người thiếu một người không chơi được liền giải tán."

Quách Diễn nghe đến đó, tròng mắt vừa chuyển, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, đưa qua hỏi: "Bác à, ngài có thể nói cụ thể thời gian Phương Quốc Đào mất tích không? Tôi muốn biết chuyện như thế nào, như vậy cũng hỗ trợ tìm kiếm."

Ông lão đầu hói tiếp nhận thuốc lá, ngửi ngửi, nhưng thật ra không hút, vẻ mặt có vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: "Haiz, lão Phương a, ông ấy cũng đáng thương, cứ như vậy biết mất. Tôi nhớ rõ khi đó, không sai biệt lắm hình như là buổi tối, bốn người chúng tôi chơi mạt chược cả ngày, bạn già nhà ông ta gọi điện thoại thúc giục ông ta trở về ăn cơm.."
[/BOOK]
 
Bài viết: 43 Tìm chủ đề
Chương 51: Xi măng

[HIDE-THANKS][BOOK]".. Sau đó lão Phương đi về, vợ ông ta trong nhà vẫn luôn như vậy, chúng tôi cũng không thể quản, sau khi lão Phương về, chúng tôi đều cảm thấy không thú vị, nên tất cả đều giải tán. Nhưng mà sau đó, ngày hôm sau lão Phương không có tới, buổi tối đó cơm nước xong tôi liền tranh thủ đến nhà lão Phương, kết quả nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát trong nhà lão Phương, khi đó tôi còn tưởng rằng lão Phương đã xảy ra chuyện gì, kết quả vừa hỏi mới biết được là mất tích!"

"Sau đó tôi hỏi vợ lão Phương, bà nói đêm qua lão Phương không trở về, bà vẫn luôn chờ ông ấy về nhà ăn cơm, kết quả mãi không thấy ông ấy về. Sau đó việc này cứ như vậy, cảnh sát tìm trong một khoảng thời gian rồi không tìm nữa, còn vợ ông ấy thì mỗi ngày tới nơi này bày quán, tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì, tới nơi này nhìn xem, xem có thể tìm được lão già đó không."

"Tôi chỉ biết được như vậy, còn có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh đi, tôi phải tan tầm rồi."

Quách Diễn tạm thời cũng không nghĩ ra vấn đề khác, nói: "Bác à, cảm ơn, tôi cũng không có gì muốn hỏi."

Trở lại văn phòng Sự Vụ, Quách Diễn kể lại tin tức vừa biết được cho Lục Thính Nam.

Lục Thính Nam nói: "Nói như vậy có thể xác định Phương Quốc Đào mất tích ở chỗ này?"

Quách Diễn xác nhận nói: "Trên cơ bản có thể xác nhận, bất quá mất tích như thế nào không rõ ràng lắm, trên báo cáo điều tra của cảnh sát một năm trước có viết bọn họ đã tìm khu cũ bên này một lần, không tìm được bất kỳ tung tích gì của Phương Quốc Đào, ông ấy tựa như im lặng bay hơi đi mất vậy."

"Cảnh sát chỉ tìm một lần?"

"Ừ." Quách Diễn gật đầu. "Chúng ta tới tra soát lại một vài manh mối hiện tại. Thứ nhất, phạm vi Phương Quốc Đào mất tích có thể xác định, liền ở chỗ này, bao gồm ngõ hẻm cùng xung quanh khu cũ. Thứ hai, Phương Quốc Đào nói ông ấy bị chôn, điểm này hẳn là không sai. Thứ ba, ông ta bị nhốt ở dưới đèn đường, hoạt động phạm vi rất có thể.."

Quách Diễn nói tới đây, bỗng nhiên tạm dừng, trong mắt hiện lên một tia chợt hiểu, nhớ lại một chút, nói: "Bánh Bao, tôi nghĩ chúng ta vẫn luôn xem nhẹ một việc."

"Chuyện gì?" Lục Thính Nam tò mò.

Quách Diễn không nói thẳng, mà là đi ra văn phòng Sự Vụ, thoa lên nước ngưu nhãn, nhìn về phía ông cụ ở dưới đèn đường.

Lục Thính Nam đi đến bên cạnh hắn, cũng nhìn sang đó, hỏi: "Sao? Chúng ta xem nhẹ gì?"

Quách Diễn nhíu mày, nói: "Cậu nhìn quần áo trên người ông ấy."

Lục Thính Nam nhìn kỹ, phát hiện quần áo trên người Phương Quốc Đào là một đồng phục công nhân quần lam màu xám, là loại đồng phục của nhà xưởng trước kia, trên quần áo rất dơ, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ màu xám trắng dính vào trên đó. "

Quách Diễn hỏi:" Cậu cảm thấy những thứ màu xám trắng trên quần áo ông ấy giống cái gì? "

Lục Thính Nam nheo mắt lại, sau đó từ dưới đèn đường nhìn lên, bừng tỉnh đại ngộ." Xi măng! "

Quách Diễn gật đầu, phân tích nói:" Đúng vậy, thứ dính trên quần áo là xi măng! Trước đó ông ấy nói với cậu là ông ta bị chôn, có khả năng này hay không, ông ấy bị chôn dưới ngầm thi công nào đó. "

Lục Thính Nam nói:" Có thể là ông ấy không cẩn thận rơi vào đường lớn Ngô Đồng lúc đường đang sửa chữa không? "

Quách Diễn lắc đầu:" Không đúng, đường lớn Ngô Đồng sửa chữa lại vào khoảng tháng sáu tháng tám năm trước, lúc Phương Quốc Đào mất tích, toàn bộ đường lớn Ngô Đồng đã sửa chữa lại, không có khả năng bị chôn vùi dưới đường phố. "

Lục Thính Nam nghiêng đầu." Vậy thì nơi nào? Hay là bị chôn ở xung quanh? "

Mắt Quách Diễn sáng lên." Có khả năng! "

" Ách. "Lục Thính Nam biểu tình xấu hổ.

Quách Diễn nói:" Quả thật có khả năng này, cậu ngẫm lại xem, kết hợp với sự hiểu biết của chúng ta, Phương Quốc Đào rất có thể bị chôn ở xung quanh. "

Lục Thính Nam xấu hổ cười hai tiếng." Nhưng mà chúng ta cũng không thể đào lên cả khu vực xung quanh lên nhìn xem được, nơi này có không ít người ở đâu. "

Quách Diễn bình tĩnh lại, nghĩ lại đúng là như thế, đào lên hết là chuyện hoàn toàn không thể nào, hắn nhìn đèn đường, hỏi một câu." Tiểu khu này có ban quản lý không? "

Lục Thính Nam lắc đầu." Nơi này là khu phố cũ, không có bất động sản, chỉ có tổ dân phố. "

Quách Diễn nói:" Cậu nói, nếu nơi này có người tự tiện dùng xi măng lấp động gì đó hoặc là cắt cỏ lát nền xi-măng, thì có cần nói một tiếng với tổ dân phố không? "

Lục Thính Nam lắc đầu nói:" Không cần. "

" Vì sao? "

Lục Thính Nam nói:" Bởi vì nơi này là khu phố cũ! Tựa như bên nhà tôi, là sau khi phá bỏ di dời thì tự xây nhà, cũng không có bất động sản, chỉ có tổ dân phố, nhưng còn muốn sửa một chút khu vực quanh nhà mình, trên cơ bản đều là mình định đoạt, không cần báo với tổ dân phố. Tháng trước hàng xóm nhà tôi làm sạch cỏ ở bên ngoài cửa sau, sau đó dọn một vài cống ngầm, lát một lớp xi măng lên, biến thành nơi đậu xe. "

" Được rồi. "Quách Diễn đối với loại thô bạo này vẫn không tán đồng như trước.

Lục Thính Nam chợt hiểu ý Quách Diễn." Oa tử, ý của cậu là, có người chôn Phương Quốc Đào? "

Quách Diễn lắc đầu." Không biết, nhưng rất có khả năng là như thế. "

" Ách, nếu Phương Quốc Đào thật sự bị người chôn, chúng ta có cần báo cho anh cậu không, để hắn tới giải quyết? "

Quách Diễn nói:" Trước không vội, đi hỏi trước Phương Quốc Đào một chút, nói những thứ chúng ta biết cho ông ấy, xem ông ta có thể nhớ ra gì hay không. "

Hai người lại lần nữa đi đến bên dưới đèn đường.

Quách Diễn cười nói:" Ông à, chúng ta vừa rồi có tra được một ít đồ vật, muốn hỏi ông một chút, nhìn xem ông có thể nhớ lại cái gì không. "

" Các cậu hỏi các cậu hỏi đi. "Phương Quốc Đào cười nói, nhìn dáng vẻ tựa hồ càng mệt càng hồ đồ.

Lúc Quách Diễn đang hỏi, Lục Thính Nam chú ý tới âm khí trên người Phương Quốc Đào so với trước đó lại nặng hơn không ít.

Nhìn dáng vẻ có vẻ không thể kéo lâu được nữa.

Ông cụ đã chết một năm, không thể đợi nữa.

Dựa theo tốc độ tăng âm khí, lại thêm hai ngày, Phương Quốc Đào chỉ sợ thật sự đánh mất chính mình, trở thành ác quỷ.

Lúc hỏi đến xi măng, Phương Quốc Đào bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói:" A, nhớ rồi nhớ rồi, hình như tôi bị chôn bởi xi măng, hình như, hình như đầu tôi còn rất đau. "

" Đầu rất đau? "Quách Diễn kinh ngạc, vội vàng nói." Ông à, ông có thể xoay qua để chúng tôi nhìn đầu ông được không? "

Phương Quốc Đào lảo đảo lắc lư xoay người.

Quách Diễn bọn họ nhìn đến miệng vết thương sau đầu Phương Quốc Đào, máu tươi đầm đìa, có điều trên quần áo sau lưng lại không có vết máu.

Trước đó hai người không chú ý, cho nên cũng không phát hiện.

Quách Diễn nói:" Xem ra đúng là án mạng. "

Phương Quốc Đào không nhớ rõ bị thứ gì đập trúng đầu, nhưng lục lại ký ức, ông nhớ ra không ít sự tình.

Ông nói:" Hình như, hình như là ở gần đây.. "

Ông nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt bắt đầu mê mang, âm khí trên người ông lại nặng thêm không ít.

Chờ đến khi ông ta lấy lại tinh thần, trên mặt lại lần nữa xuất hiện nụ cười, nói với Lục Thính Nam:" Tiểu tử, cậu lại tới nữa. "

Lục Thính Nam nhìn Quách Diễn, bất đắc dĩ nói:" Âm khí lại tăng thêm, ký ức ông ấy đã bắt đầu loạn rồi. "

Quách Diễn nói:" Không sao, dù sao hiện tại cũng biết rõ rồi, ngày mai để anh tôi qua đây điều tra một chút đi, chắc là có thể tìm được manh mối."
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back