Bài viết: 43 

Chương 40: Quỷ sai
[BOOK]Hiện tại, trên sô pha tại văn phòng xử lý linh dị.
Quách Diễn nhớ lại nói: "Lúc ấy nhận được điện thoại của chú tôi, chú ấy rất hoảng, nói là nhìn thấy quỷ, còn hỏi tôi cho phương thức liên hệ của Bánh Bao. Sau đó tôi trực tiếp nói với chú ấy tôi sẽ dẫn người qua đó, bảo chú ấy chờ."
"Sau đó các ngươi liền đi?"
"Ừm."
* * *
Khi Quách Diễn lôi kéo Lục Thính Nam mới vừa tan ca đêm ở siêu thị đến nhà cũ nông thôn, thì đã là rạng sáng một giờ.
Vừa đến đầu thôn, liền nhìn thấy Lý Lập Hành nôn nóng chờ đợi ở trong gió đêm.
Nhà cũ của chú ở đầu thôn, bọn người Quách Diễn xuống xe.
Lý Lập Hành nhìn hai người xuống xe, nhìn chằm chằm trên người Lục Thính Nam vẫn còn ăn mặc quần áo công nhân ở siêu thị, hỏi: "Tiểu Quách, hắn, hắn chính là người bạn con nói?"
Trong giọng chú nói với vẻ không thể tin, tựa hồ cảm thấy Lục Thính Nam quá trẻ tuổi.
Quách Diễn nói: "Đúng vậy, chú, không nói cái này, vẫn là dẫn chúng con đi xem trước đi."
"A à." Lý Lập Hành phục hồi tinh thần lại, dẫn theo hai người đi vào nhà cũ, khi sắp đi vào, Lý Lập Hành lại dừng lại.
"Sao không đi vào?" Quách Diễn tò mò hỏi.
Lý Lập Hành trong mắt hoảng sợ lắc đầu. "Chú, chú vẫn là không đi vào, bên trong có quỷ! Tiểu Quách, chú thấy con cũng đừng đi vào, không phải con nói bạn của con có chút năng lực sao, để hắn vào xem không phải được rồi sao."
Quách Diễn nhìn Lục Thính Nam hơi nhíu mày ở bên cạnh nói: "Vậy cũng được, thế chú chờ ở bên ngoài đi."
Khi đó trong long Quách Diễn cũng rất sợ quỷ, nhưng vì quyết tâm tiếp cận quỷ của hắn nên lý trí vượt qua nổi sợ hãi, cùng Lục Thính Nam tiến vào linh đường.
Vừa vào cửa, hắn không có cảm giác gì, nhưng lại nghe thấy Lục Thính Nam ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nơi này có âm khí!"
Quách Diễn tò mò hỏi: "Cậu thật sự có thể cảm giác được âm khí?"
Lục Thính Nam cũng không biết nên giải thích như thế nào, sửng sốt một lát, gật gật đầu.
Quách Diễn cười khổ, biết hắn không nói nhiều lắm, liền hỏi: "Vậy cậu có mắt âm dương không? Thấy được quỷ không?"
"Không nhìn thấy."
"Được rồi, nhưng mà không nhìn thấy, vậy chúng ta như thế nào.."
Quách Diễn còn chưa nói xong, Lục Thính Nam lấy ra một chiếc bình nhỏ từ trong túi, bên trong có chứa chất lỏng. "Có thể dùng cái này, chắc là có thể thấy."
Ngay lúc đó Quách Diễn là lần đầu tiên nhìn thấy nước ngưu nhãn này, vì thế tò mò thoa hai giọt lên mí mắt mình, chỉ trong chốc lát, hắn phát hiện trong tầm mắt mình có nhiều thêm một ít thứ.
Giữa linh đường, bên trên di thể, có một tia khí đen vờn quanh.
Chỉ nghe Lục Thính Nam ở bên cạnh giải thích: "Những khí đen đó chắc là âm khí."
"Chắc là? Trước kia cậu không thấy qua sao?"
Lục Thính Nam lắc đầu: "Không có."
Âm khí bên trên di thể có một tia kéo dài ra ngoài, có thể nhìn đến tia âm khí này nối thẳng với lầu hai.
"Chắc là ở trên lầu." Lục Thính Nam nói xong, nhìn Quách Diễn.
Hai người không nói hai lời quyết đoán lên lầu, lần đầu nếm thử, khi hai người lên lầu tâm trạng đều rất thấp thỏm, lá gan Quách Diễn khá lớn, hai ba bước đã đi lên lầu hai, lá gan Lục Thính Nam nhỏ lại thong thả ung dung, đi rất chậm, hơn nữa quan sát rất cẩn thận.
Sau khi đi lên lầu hai, vừa rồi đi quá gấp Quách Diễn lập tức mềm nhũn chân ngồi xổm xuống dưới.
Lục Thính Nam nghi hoặc, hỏi: "Sao vậy?"
"Bên kia, có phải có hai người không.. Không đúng, hai con quỷ?" Quách Diễn chỉ vào sô pha trong phòng khách trên lầu hai nhỏ giọng nói.
Lục Thính Nam thăm dò nhìn sang, chân cũng mềm nhũn, cũng ngồi xổm xuống đất theo, rồi ừ một tiếng.
Tuy rằng xung quanh tối đen như mực, nhưng hai người thoa nước ngưu nhãn lại có thể nhìn thấy rõ ràng hai con quỷ đó, có một con quỷ trong đó đúng là ông Lý đã qua đời.
Về phần con quỷ bên cạnh ông Lý, trên người mặc áo đen, gương mặt bình thường, sắc mặt nghiêm túc, ít khi nói cười.
Hai con quỷ tựa hồ đang nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, nghe không rõ ràng lắm.
Quách Diễn quyết định mạo hiểm đi nghe một chút, hắn di chuyển nhẹ như mèo rón ra rón rén, đi đến bên cạnh phòng khách, nghe được cuộc đối thoại của hai con quỷ.
"Không đi được sao?"
Ông Lý: "Đi không được, tôi cũng muốn đi theo ngươi, nhưng không biết như thế nào, chính là đi không được."
"Ngươi cũng biết, ngươi đã chết rồi, không thể lưu lại nơi này quá lâu."
Ông Lý: "Tôi biết. Tiểu tử, dưới đó ngươi là công sai, có biện pháp đi?"
"Tôi không có biện pháp."
Leng keng..
Tiếng lục lạc đột ngột vang lên từ trong phòng khách.
Quách Diễn sợ tới mức suýt chút nữa đã hô lên.
Quỷ sai trong phòng khách tựa hồ đã nhận ra động tĩnh ở bên ngoài phòng khách, nhưng không để ý, nhìn chằm chằm lục lạc trên bàn trà đột nhiên vang lên, biểu cảm trên mặt không hề có biến hóa lại chợt thay đổi. "Lục lạc này, là của ngươi?"
Ông Lý nói: "Trước kia có mua lại từ đồ cũ, cảm thấy khá xinh đẹp nên đã mua. Trước kia cũng không nghe thấy tiếng vang của nó, dường như sau khi tôi chết, thì lại thường xuyên nghe thấy nó vang."
Tiếng lục lạc? Quách Diễn cẩn thận suy nghĩ, ngày hôm qua Lý Lập Hành cũng nói chú ấy nghe được tiếng lục lạc.
Quỷ sai nói: "Hiểu rồi."
Ông Lý: "Hiểu gì?"
Quỷ sai không trả lời hắn, mà là quay đầu nhìn chằm chằm bên ngoài phòng khách, nói: "Chỉ cần mang lục lạc này đi, ngươi có thể rời đi cùng tôi, đã hiểu sao."
"A a, đã hiểu."
Quách Diễn ở bên ngoài phòng khách nhìn thấy quỷ sai nhìn chằm chằm vào mình, sợ tới mức muốn chạy thật nhanh, nhưng nghe thấy lời này của quỷ sai, bỗng nhiên có chút kỳ quái, chẳng lẽ đối phương đang nói chuyện với mình?
Hắn lấy lại tinh thần, một lần nữa nhìn về phía phòng khách, phát hiện không thấy quỷ sai đâu, chỉ còn lại linh hồn ông Lý ở bên cạnh sô pha, đang phát sầu nhìn chằm chằm lục lạc trên bàn trà.
Quách Diễn nhìn chằm chằm lục lạc trên bàn trà, nghĩ thầm: "Lấy lục lạc đi, là ông Lý có thể đi rồi? Vậy mang đi đi, có lẽ chú Lý cũng không phản đối đâu."
Không đến một lát, nước ngưu nhãn hết tác dụng, linh hồn ông Lý biến mất trong tầm mắt hắn.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, Lục Thính Nam giải thích một chút, hắn hơi hiểu hiểu được một chút.
"Tôi đi lấy lục lạc, cậu chờ."
Chợt, hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chạy vào phòng khách, cầm lấy lục lạc trên bàn trà rồi chạy ra bên ngoài.
* * *
Chuyện xưa kể đến đây liền kết thúc.
Diệp Linh ngồi trên sô pha nghe qua mà như lọt vào trong sương mù. "Còn không? Cứ như vậy?"
Quách Diễn khóe miệng hơi nhếch, lộ ra nụ cười như không cười: "Ừ, sau đó Lý Lập Hành quả thật không còn nhìn thấy ông Lý nữa, sau chuyện lần đó kết thúc, khoảng qua ba ngày sau, chú đưa cho tôi 600 đồng, nói là muốn cảm ơn Bánh Bao."
"Cũng bởi vì 600 đồng tiền đó, mà tôi với Bánh Bao hợp tác, tính toán làm nghề này, có điều lúc mới bắt đầu còn gập ghềnh, náo loạn ra rất nhiều chuyện chê cười và mâu thuẫn, cũng may sau đó hai chúng tôi cũng quen thói, cũng biết nhiều quy củ và quy tắc. Sinh hoạt cũng dần dần ổn định, tuy rằng vẫn là có chút thu không đủ chi, nhưng ăn cơm không thành vấn đề."
"À, như vậy a." Diệp Linh thất vọng nói, "Vậy lục lạc tam sinh này chính là anh lấy về từ bên kia sao?"
Quách Diễn quay đầu nhìn chằm chằm lục lạc nhỏ xinh xắn bên cạnh sô pha. "Ừ, lục lạc này có thể bị quỷ hồn gõ vang. Lúc trước sau khi ông Lý mua lục lạc này về, ông ấy cũng bị lục lạc này trói buộc, cho nên sau khi chết mới không thể rời đi cùng quỷ sai."
"A, là như vậy." Diệp Linh gật gật đầu, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, nghĩ đến một vấn đề. "A! Chính là.. Nếu như theo cách nói này, hiện tại lục lạc này là của ngươi, chẳng phải là cũng trói buộc anh lại sao? Sau khi anh chết linh hồn cũng không thể rời đi!"
Quách Diễn trợn trắng mắt, nói: "Tôi còn trẻ, huống chi tôi có biện pháp ngăn cách lục lạc này, sợ gì."
Ong ong --
Bỗng nhiên, di động đặt trên bàn trà vang lên.
Quách Diễn nhìn sang, phát hiện người gọi tới là ba hắn.
* * *
Rời đi văn phòng Sự Vụ, Lục Thính Nam nhìn quanh ngõ hẻm đen nhánh, tiệm bánh trứng của bác gái đã đóng cửa rồi, muốn ăn bữa khuya chỉ có thể đi nơi khác.
Hắn đi qua ngõ hẻm bên đèn đường, một luồng âm khí như ẩn như hiện khiến cho hắn chú ý.
Dừng lại bước chân, hắn xoay đầu lại, phía dưới đèn đường mờ nhạt, quả thật có một tia âm khí tồn tại.
"Nơi này sao lại có con quỷ ghé tới?" Hắn nghi hoặc, lấy ra nước ngưu nhãn, thoa lên mí mắt mình.
Dưới đèn đường một tia âm khí màu đen bại lộ trước mắt, một ông cụ cười tủm tỉm đứng ở phía dưới đèn đường, đang nhìn chằm chằm Lục Thính Nam.[/BOOK]
[BOOK]Hiện tại, trên sô pha tại văn phòng xử lý linh dị.
Quách Diễn nhớ lại nói: "Lúc ấy nhận được điện thoại của chú tôi, chú ấy rất hoảng, nói là nhìn thấy quỷ, còn hỏi tôi cho phương thức liên hệ của Bánh Bao. Sau đó tôi trực tiếp nói với chú ấy tôi sẽ dẫn người qua đó, bảo chú ấy chờ."
"Sau đó các ngươi liền đi?"
"Ừm."
* * *
Khi Quách Diễn lôi kéo Lục Thính Nam mới vừa tan ca đêm ở siêu thị đến nhà cũ nông thôn, thì đã là rạng sáng một giờ.
Vừa đến đầu thôn, liền nhìn thấy Lý Lập Hành nôn nóng chờ đợi ở trong gió đêm.
Nhà cũ của chú ở đầu thôn, bọn người Quách Diễn xuống xe.
Lý Lập Hành nhìn hai người xuống xe, nhìn chằm chằm trên người Lục Thính Nam vẫn còn ăn mặc quần áo công nhân ở siêu thị, hỏi: "Tiểu Quách, hắn, hắn chính là người bạn con nói?"
Trong giọng chú nói với vẻ không thể tin, tựa hồ cảm thấy Lục Thính Nam quá trẻ tuổi.
Quách Diễn nói: "Đúng vậy, chú, không nói cái này, vẫn là dẫn chúng con đi xem trước đi."
"A à." Lý Lập Hành phục hồi tinh thần lại, dẫn theo hai người đi vào nhà cũ, khi sắp đi vào, Lý Lập Hành lại dừng lại.
"Sao không đi vào?" Quách Diễn tò mò hỏi.
Lý Lập Hành trong mắt hoảng sợ lắc đầu. "Chú, chú vẫn là không đi vào, bên trong có quỷ! Tiểu Quách, chú thấy con cũng đừng đi vào, không phải con nói bạn của con có chút năng lực sao, để hắn vào xem không phải được rồi sao."
Quách Diễn nhìn Lục Thính Nam hơi nhíu mày ở bên cạnh nói: "Vậy cũng được, thế chú chờ ở bên ngoài đi."
Khi đó trong long Quách Diễn cũng rất sợ quỷ, nhưng vì quyết tâm tiếp cận quỷ của hắn nên lý trí vượt qua nổi sợ hãi, cùng Lục Thính Nam tiến vào linh đường.
Vừa vào cửa, hắn không có cảm giác gì, nhưng lại nghe thấy Lục Thính Nam ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nơi này có âm khí!"
Quách Diễn tò mò hỏi: "Cậu thật sự có thể cảm giác được âm khí?"
Lục Thính Nam cũng không biết nên giải thích như thế nào, sửng sốt một lát, gật gật đầu.
Quách Diễn cười khổ, biết hắn không nói nhiều lắm, liền hỏi: "Vậy cậu có mắt âm dương không? Thấy được quỷ không?"
"Không nhìn thấy."
"Được rồi, nhưng mà không nhìn thấy, vậy chúng ta như thế nào.."
Quách Diễn còn chưa nói xong, Lục Thính Nam lấy ra một chiếc bình nhỏ từ trong túi, bên trong có chứa chất lỏng. "Có thể dùng cái này, chắc là có thể thấy."
Ngay lúc đó Quách Diễn là lần đầu tiên nhìn thấy nước ngưu nhãn này, vì thế tò mò thoa hai giọt lên mí mắt mình, chỉ trong chốc lát, hắn phát hiện trong tầm mắt mình có nhiều thêm một ít thứ.
Giữa linh đường, bên trên di thể, có một tia khí đen vờn quanh.
Chỉ nghe Lục Thính Nam ở bên cạnh giải thích: "Những khí đen đó chắc là âm khí."
"Chắc là? Trước kia cậu không thấy qua sao?"
Lục Thính Nam lắc đầu: "Không có."
Âm khí bên trên di thể có một tia kéo dài ra ngoài, có thể nhìn đến tia âm khí này nối thẳng với lầu hai.
"Chắc là ở trên lầu." Lục Thính Nam nói xong, nhìn Quách Diễn.
Hai người không nói hai lời quyết đoán lên lầu, lần đầu nếm thử, khi hai người lên lầu tâm trạng đều rất thấp thỏm, lá gan Quách Diễn khá lớn, hai ba bước đã đi lên lầu hai, lá gan Lục Thính Nam nhỏ lại thong thả ung dung, đi rất chậm, hơn nữa quan sát rất cẩn thận.
Sau khi đi lên lầu hai, vừa rồi đi quá gấp Quách Diễn lập tức mềm nhũn chân ngồi xổm xuống dưới.
Lục Thính Nam nghi hoặc, hỏi: "Sao vậy?"
"Bên kia, có phải có hai người không.. Không đúng, hai con quỷ?" Quách Diễn chỉ vào sô pha trong phòng khách trên lầu hai nhỏ giọng nói.
Lục Thính Nam thăm dò nhìn sang, chân cũng mềm nhũn, cũng ngồi xổm xuống đất theo, rồi ừ một tiếng.
Tuy rằng xung quanh tối đen như mực, nhưng hai người thoa nước ngưu nhãn lại có thể nhìn thấy rõ ràng hai con quỷ đó, có một con quỷ trong đó đúng là ông Lý đã qua đời.
Về phần con quỷ bên cạnh ông Lý, trên người mặc áo đen, gương mặt bình thường, sắc mặt nghiêm túc, ít khi nói cười.
Hai con quỷ tựa hồ đang nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, nghe không rõ ràng lắm.
Quách Diễn quyết định mạo hiểm đi nghe một chút, hắn di chuyển nhẹ như mèo rón ra rón rén, đi đến bên cạnh phòng khách, nghe được cuộc đối thoại của hai con quỷ.
"Không đi được sao?"
Ông Lý: "Đi không được, tôi cũng muốn đi theo ngươi, nhưng không biết như thế nào, chính là đi không được."
"Ngươi cũng biết, ngươi đã chết rồi, không thể lưu lại nơi này quá lâu."
Ông Lý: "Tôi biết. Tiểu tử, dưới đó ngươi là công sai, có biện pháp đi?"
"Tôi không có biện pháp."
Leng keng..
Tiếng lục lạc đột ngột vang lên từ trong phòng khách.
Quách Diễn sợ tới mức suýt chút nữa đã hô lên.
Quỷ sai trong phòng khách tựa hồ đã nhận ra động tĩnh ở bên ngoài phòng khách, nhưng không để ý, nhìn chằm chằm lục lạc trên bàn trà đột nhiên vang lên, biểu cảm trên mặt không hề có biến hóa lại chợt thay đổi. "Lục lạc này, là của ngươi?"
Ông Lý nói: "Trước kia có mua lại từ đồ cũ, cảm thấy khá xinh đẹp nên đã mua. Trước kia cũng không nghe thấy tiếng vang của nó, dường như sau khi tôi chết, thì lại thường xuyên nghe thấy nó vang."
Tiếng lục lạc? Quách Diễn cẩn thận suy nghĩ, ngày hôm qua Lý Lập Hành cũng nói chú ấy nghe được tiếng lục lạc.
Quỷ sai nói: "Hiểu rồi."
Ông Lý: "Hiểu gì?"
Quỷ sai không trả lời hắn, mà là quay đầu nhìn chằm chằm bên ngoài phòng khách, nói: "Chỉ cần mang lục lạc này đi, ngươi có thể rời đi cùng tôi, đã hiểu sao."
"A a, đã hiểu."
Quách Diễn ở bên ngoài phòng khách nhìn thấy quỷ sai nhìn chằm chằm vào mình, sợ tới mức muốn chạy thật nhanh, nhưng nghe thấy lời này của quỷ sai, bỗng nhiên có chút kỳ quái, chẳng lẽ đối phương đang nói chuyện với mình?
Hắn lấy lại tinh thần, một lần nữa nhìn về phía phòng khách, phát hiện không thấy quỷ sai đâu, chỉ còn lại linh hồn ông Lý ở bên cạnh sô pha, đang phát sầu nhìn chằm chằm lục lạc trên bàn trà.
Quách Diễn nhìn chằm chằm lục lạc trên bàn trà, nghĩ thầm: "Lấy lục lạc đi, là ông Lý có thể đi rồi? Vậy mang đi đi, có lẽ chú Lý cũng không phản đối đâu."
Không đến một lát, nước ngưu nhãn hết tác dụng, linh hồn ông Lý biến mất trong tầm mắt hắn.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, Lục Thính Nam giải thích một chút, hắn hơi hiểu hiểu được một chút.
"Tôi đi lấy lục lạc, cậu chờ."
Chợt, hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chạy vào phòng khách, cầm lấy lục lạc trên bàn trà rồi chạy ra bên ngoài.
* * *
Chuyện xưa kể đến đây liền kết thúc.
Diệp Linh ngồi trên sô pha nghe qua mà như lọt vào trong sương mù. "Còn không? Cứ như vậy?"
Quách Diễn khóe miệng hơi nhếch, lộ ra nụ cười như không cười: "Ừ, sau đó Lý Lập Hành quả thật không còn nhìn thấy ông Lý nữa, sau chuyện lần đó kết thúc, khoảng qua ba ngày sau, chú đưa cho tôi 600 đồng, nói là muốn cảm ơn Bánh Bao."
"Cũng bởi vì 600 đồng tiền đó, mà tôi với Bánh Bao hợp tác, tính toán làm nghề này, có điều lúc mới bắt đầu còn gập ghềnh, náo loạn ra rất nhiều chuyện chê cười và mâu thuẫn, cũng may sau đó hai chúng tôi cũng quen thói, cũng biết nhiều quy củ và quy tắc. Sinh hoạt cũng dần dần ổn định, tuy rằng vẫn là có chút thu không đủ chi, nhưng ăn cơm không thành vấn đề."
"À, như vậy a." Diệp Linh thất vọng nói, "Vậy lục lạc tam sinh này chính là anh lấy về từ bên kia sao?"
Quách Diễn quay đầu nhìn chằm chằm lục lạc nhỏ xinh xắn bên cạnh sô pha. "Ừ, lục lạc này có thể bị quỷ hồn gõ vang. Lúc trước sau khi ông Lý mua lục lạc này về, ông ấy cũng bị lục lạc này trói buộc, cho nên sau khi chết mới không thể rời đi cùng quỷ sai."
"A, là như vậy." Diệp Linh gật gật đầu, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, nghĩ đến một vấn đề. "A! Chính là.. Nếu như theo cách nói này, hiện tại lục lạc này là của ngươi, chẳng phải là cũng trói buộc anh lại sao? Sau khi anh chết linh hồn cũng không thể rời đi!"
Quách Diễn trợn trắng mắt, nói: "Tôi còn trẻ, huống chi tôi có biện pháp ngăn cách lục lạc này, sợ gì."
Ong ong --
Bỗng nhiên, di động đặt trên bàn trà vang lên.
Quách Diễn nhìn sang, phát hiện người gọi tới là ba hắn.
* * *
Rời đi văn phòng Sự Vụ, Lục Thính Nam nhìn quanh ngõ hẻm đen nhánh, tiệm bánh trứng của bác gái đã đóng cửa rồi, muốn ăn bữa khuya chỉ có thể đi nơi khác.
Hắn đi qua ngõ hẻm bên đèn đường, một luồng âm khí như ẩn như hiện khiến cho hắn chú ý.
Dừng lại bước chân, hắn xoay đầu lại, phía dưới đèn đường mờ nhạt, quả thật có một tia âm khí tồn tại.
"Nơi này sao lại có con quỷ ghé tới?" Hắn nghi hoặc, lấy ra nước ngưu nhãn, thoa lên mí mắt mình.
Dưới đèn đường một tia âm khí màu đen bại lộ trước mắt, một ông cụ cười tủm tỉm đứng ở phía dưới đèn đường, đang nhìn chằm chằm Lục Thính Nam.[/BOOK]