Chương 30: Vụ án chưa kết thúc (3) - Quỷ đả tường Bấm để xem Quách Diễn từ cục cảnh sát đi ra trở lại trên xe, vẻ mặt ngưng trọng. Lục Thính Nam hỏi: "Thế nào?" Quách Diễn đốt điếu thuốc, quay đầu nhìn cục cảnh sát, nói: "Anh tôi xảy ra chuyện." "Hả?" Lục Thính Nam sốt ruột hỏi. "Xảy ra chuyện gì?" Quách Diễn lắc đầu. "Không rõ lắm, anh tôi cái gì cũng không nói với tôi, nhưng có thể xác định là, trên người anh tôi có âm khí rất nặng, vừa rồi lúc tôi đi vào, khẽ đến gần anh ấy, mặt dây chuyền trước ngực liền bắt đầu nóng lên." "Nóng lên!" Lục Thính Nam kinh ngạc. "Âm khí này cũng quá nặng, có thể khiến mặt dây chuyền của cậu nóng lên? Cơ thể của anh cậu không có chuyện gì chứ?" Quách Diễn nói: "Không rõ lắm, bất quá nhìn qua hình như không có việc gì. Có điều dường như anh tôi bởi vì nguyên nhân này mà đã làm chuyện gì đó, bây giờ bị bắt rồi. Anh ấy nói với tôi anh ấy chỉ có thể đợi tôi ba ngày, ba ngày sau sợ rằng sẽ xảy ra chuyện." "Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?" Quách Diễn lắc đầu. "Không biết, anh tôi gần như cái gì cũng không nói với tôi, cứ vậy để tôi ra. Chúng ta bây giờ chỉ có ba ngày để giải quyết chuyện này." Lục Thính Nam khó khăn nói: "Thế nhưng mà, chúng ta cái gì cũng không biết, giải quyết như thế nào?" Quách Diễn vẫn lắc đầu như cũ: "Chí ít biết rằng anh tôi đã gặp ma." Lục Thính Nam hỏi: "Có cần gọi điện thoại hỏi vị hôn thê của anh cậu một chút không?" Vị hôn thê của Dương Bùi là Hà Vũ Đình, ba tháng trước hai người vừa mới đính hôn, hiện tại chính là thời điểm ân ái. Chuyện của Dương Bùi hiển nhiên Hà Vũ Đình vẫn chưa biết được, nếu không sẽ không thể một chút động tĩnh cũng không có. Quách Diễn đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại hay không, nếu như nói chuyện này cho Hà Vũ Đình, chị ấy sẽ có phản ứng gì? Hay là không gọi nữa? Miễn cho lại xảy ra thêm chuyện? Cuối cùng Quách Diễn vẫn gọi điện thoại, phải biết rõ ràng tình huống mới được, nếu không giải quyết phiền phức của anh họ như thế nào a? Điện thoại vang lên hai tiếng liền bắt máy. "Alo, chị dâu, là em.." "Đừng gọi tôi là chị dâu." Giọng Hà Vũ Đình có chút lạnh nhạt truyền đến từ trong ống nghe, ngắt ngang lời Quách Diễn. "Chị dâu, sao vậy? Em gọi điện thoại chủ yếu là muốn hỏi về anh của em một chút.." "Anh của cậu không còn quan hệ gì với tôi nữa rồi, chúng tôi đã chia tay, nếu như cậu có chuyện tìm anh ta thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta, không cần tới tìm tôi." Hà Vũ Đình lạnh nhạt nói. "..." Quách Diễn kinh ngạc, hai người bọn họ vừa mới đính hôn không được bao lâu đã chia tay? Tình huống như thế nào đây. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm nghĩ về chuyện này, Quách Diễn nói: "Chị dâu, chuyện của các người em không quản, em gọi điện thoại tìm chị chỉ là muốn hỏi chị một việc." "Cậu nói đi, chuyện gì." Hà Vũ Đình tựa hồ đã tỉnh táo lại. Quách Diễn nói: "Anh của em trong mấy ngày nay có hành động gì khác thường không?" "Hành động khác thường? Tôi không biết, tôi và anh ta đã chia tay vào tuần trước rồi." Một tuần trước? Hình như là ngày xe của mình bị viết hóa đơn phạt. Quách Diễn nghi hoặc hỏi: "Chị dâu, có thể thuận tiện nói với em nguyên nhân vì sao các người chia tay không?" "Cũng không có gì là không tiện." Hà Vũ Đình hừ lạnh một tiếng. "Đêm hôm đó, tôi tan việc đi đến nhà anh ta, kết quả sau khi đi vào tôi phát hiện anh ta đang tắm, tôi đợi ở trong phòng khách một lát. Thế nhưng tôi không nghĩ tới cái tên khốn kiếp này lúc tắm rửa xong lại bắt đầu mắng tôi." "Mắng chị?" Quách Diễn nghi hoặc. "Đúng vậy, tên khốn kiếp này không chỉ mắng tôi bị điên, còn mắng tôi là gà! Còn nói tôi trộm đồ vật trong nhà anh ta, cuối cùng còn đoạt lấy chiếc chìa khóa trong tay tôi, lúc đuổi tôi đi ra còn đánh tôi một bàn tay! Cậu nói anh ta có khốn kiếp không chứ!" "Ách, anh em không phải là người như thế?" Quách Diễn nghi hoặc hỏi. "Hừ, ai biết được, có lẽ biết người biết mặt không biết lòng? Dù sao tôi đã nhìn thấu anh ta rồi. Cậu có biết ngày hôm sau anh ta lại còn hỏi tôi vì sao lại chia tay với anh ta, làm cứ như là tôi sai vậy, cậu cảm thấy tôi có thể chịu được sao!" Nghe Hà Vũ Đình mắng vài câu, Quách Diễn cúp điện thoại. Nghe chị ấy kể lại, Quách Diễn luôn cảm thấy có chút quen tai, sau đó hắn nhắm mắt nhớ lại một chút, chợt nhớ tới tuần trước sau khi xe của hắn bị viết hóa đơn phạt, gọi điện thoại cho anh họ, sau đó anh họ nói anh ấy gặp phải một người phụ nữ bị điên, chẳng lẽ là.. Quách Diễn bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng vứt bỏ thuốc lá trong tay, khởi động ô tô rời đi. Lục Thính Nam hoảng hốt, vội vàng đeo dây an toàn lên, hỏi: "Oa Tử, đây là muốn đi đâu?" Quách Diễn nói: "Một tuần trước lúc ở nhà thì anh ấy đã xảy ra vấn đề rồi, trước tiên đến nhà anh ấy nhìn xem đã, cố gắng có thể tìm được gì không." Chạy về hướng nhà của Dương Bùi. Nhà của Dương Bùi ở đường Hoàn Thành Đông bên kia, khoảng cách cách cục cảnh sát có chút xa. Đường Hoàn Thành Đông tương đối vắng, trên đường đi, xe trên đường càng lúc càng ít đi. Quách Diễn vừa tự hỏi trong lòng rốt cuộc anh họ Dương Bùi đã xảy ra chuyện gì, vừa nhìn chằm chằm con đường phía trước, không ngừng chạy về hướng đông. Lúc rời đi cục cảnh sát đã sắp bảy giờ, hiện tại vào đầu mùa thu, sắc trời cũng dần dần tối lại. Đến lúc đèn đường sáng lên, Quách Diễn mới bật đèn xe, cũng may hướng nhà Dương Bùi đi theo đường thẳng, ngược lại cũng không sợ chạy sai đường. Hắn liếc mắt nhìn Lục Thính Nam ngồi bên ghế lái phụ, thằng này vậy mà lại đang ngủ gà ngủ gật. Thậm chí Quách Diễn có thể nghe được tiếng ngáy của Lục Thính Nam. Không biết qua bao lâu, đi vào một ngã tư, cột đường viết hướng nam bắc là con đường lớn mở rộng, xuyên qua giao lộ này chạy thẳng về phía trước chưa đến vài phút chính là đường Hoàn Thành Đông. Quách Diễn hạ cửa sổ xe xuống, đốt lên một điếu thuốc. "Gần đây nghiện thuốc càng lúc càng nặng." Hắn nói thầm trong lòng. Nhìn xem hàng cây xung quanh không ngừng lùi lại bên đường, cùng một màu đều là cây Ngô Đồng, cành cây khô giương nanh múa vuốt hướng lên bầu trời mờ tối. Cảnh sắc xung quanh càng không thể nhìn thấy rõ ràng, nhìn đồng hồ, đã sớm qua bảy giờ rồi. "Bánh Bao, con đường này sao lại không mở đèn đường?" Quách Diễn vô ý thức nói với Lục Thính Nam ở bên cạnh, mới nhớ tới thằng này đang ngủ say, không khỏi âm thầm cười một tiếng. Xung quanh, rất yên tĩnh. Chỉ có thể nghe thấy tiếng ngáy như có như không của Lục Thính Nam. Cũng không biết qua bao lâu, đi vào một ngã tư đường. Đến đường Hoàn Thành Đông.. Chờ một chút! Đèn ô tô chiếu sáng vào bảng chỉ đường bên ngã tư đường, phía trên thình lình viết: Đường lớn mở rộng. Lão tử gặp phải quỷ đả tường rồi? Quách Diễn âm thầm giật mình trong lòng, lấy lại bình tĩnh, đạp chân ga tăng tốc, tiếp tục chạy về phía trước. Cảnh sắc xung quanh liên miên bất tận, cây Ngô Đồng cành gãy lá úa không ngừng lùi lại, chỗ đằng xa đều chìm vào trong bóng tối, không nhìn thấy gì cả. Đi tới ngã tư đường lần thứ ba, Quách Diễn nhìn lên một cái, hàm răng không khỏi cắn chặt. Vẫn là đường lớn mở rộng! "Bánh Bao, tỉnh lại!" Nhưng Lục Thính Nam vẫn không nhúc nhích, hiện tại ngay cả tiếng ngáy tựa hồ cũng không nghe thấy, giống như đã chết rồi. "Lục Thính Nam!" Quách Diễn vội vàng dừng xe lại, sờ lên động mạch cổ của Lục Thính Nam, vẫn còn nhịp đập đều đều, lại thăm dò hơi thở, còn rất quy luật. Quách Diễn không khỏi thở dài một hơi, nhưng Lục Thính Nam mặc kệ hắn lắc, la lớn thế nào cũng không tỉnh lại. Quách Diễn biết rõ mình đã gặp phải quỷ đả tường, không khỏi giận dữ. "Mẹ nó con quỷ nào dám gây sự trên đầu gia gia ngươi?" Một lần nữa khởi động ô tô, đảo quanh tay lái, đạp vào chân ga, từ ngã tư đường rẻ sang hướng bên phải, chạy lên đường lớn mở rộng. Ven đường vẫn là cảnh sắc như trước, toàn bộ thế giới phảng phất chỉ còn hai người một xe, cũng không nhìn thấy cây Ngô Đồng ở phía cuối con đường. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lần nữa đi vào một ngã tư đường. Ngẩng đầu nhìn lại một lát, Quách Diễn nản lòng thoái chí. Cột đường vẫn giống như trước, rõ ràng mình rẻ sang phải lái vào đường lớn mở rộng, nhưng vẫn quay về nơi cũ. Rẻ trái? Không cần thử nữa. Quách Diễn dừng xe ở ven đường, nhìn sang Lục Thính Nam ngủ sâu không tỉnh, thở dài. Ngậm thuốc, vừa bật lửa lên, không biết ngọn gió từ đâu thổi tới, lửa bị thổi tắt. Bên trên kính xe ngưng tụ lại một tầng sương mù, trước mặt tất cả mọi thứ đều không nhìn thấy. Xung quanh thoáng chốc lạnh xuống, nhiệt độ không khí làm Quách Diễn không khỏi lạnh run cả người, thở ra khí cũng thành một luồng sương trắng. Quách Diễn tháo dây an toàn, mở cửa xe, trực tiếp xuống xe, trong nháy mắt trước ngực đau nhói như bị thiêu đốt. "A! Thật nóng!" Hắn vội vàng móc mặt dây chuyền ra, cúi đầu xem xét, mặt dây chuyền đang phát ra từng đợt sóng nhiệt. "Súc sinh, có gan thì đi ra cho lão tử, đừng đùa loại trò vặt này!" Quách Diễn thét lên về phía con đường vô tận ở phía trước. Vù vù! Một trận cuồng phong rét lạnh đến thấu xương đánh tới, Quách Diễn bị gió thổi không thể mở mắt được, chân đứng không vững. Lúc đợi đến gió dừng lại, Quách Diễn mở mắt ra, một gương mặt trắng bệch xuất hiện ở trước mặt. Trước khi mất đi ý thức, điều duy nhất Quách Diễn có thể cảm giác được, đó là ở trước ngực truyền đến từng đợt nóng rực đau nhức.
Chương 31: Vụ án chưa kết thúc (4) - Lưu Thụ Giang Bấm để xem Khi Quách Diễn tỉnh lại, trước mặt là một trần nhà xa lạ. Phía trên có một chiếc đèo treo chiếu sáng. Mình đang ở đâu đây? Vừa mới nghi hoặc, bỗng dưng Quách Diễn cảm giác được thân thể của mình không khống chế được lật người tới. Thoáng chốc, hắn cảm nhận được mình đang nằm trên một chiếc giường, xoay người về sau, nhìn thấy nằm bên cạnh là một cô gái xa lạ. Cô gái này là ai? Cô gái đang ngủ say cảm nhận được tiếng động bên cạnh, liền mở mắt ra, trên gương mặt vũ mị tràn đầy ý cười. "Thụ Giang, anh tỉnh rồi." Thụ Giang? Đây là đang gọi ai vậy? Quách Diễn không hiểu. Bất quá, chỉ trong nháy mắt, hắn cảm giác được miệng của mình động đậy, một câu xa lạ phát ra từ trong miệng. "Ừm, vừa tỉnh, thức dậy đi, không còn sớm nữa, phải đi làm." Quách Diễn kinh hoảng, tình huống này là thế nào, vì sao mình không nói chuyện, miệng của mình lại động đậy? Hơn nữa tiếng nói thốt ra vừa rồi sao lại lạ lẫm như vậy? Ngay sau đó, chuyện tiếp theo càng làm cho Quách Diễn hoảng sợ hơn. Hắn cảm nhận được thân thể của mình tựa như bị khống chế từ trên giường bước xuống, sau đó mang dép đi đến phòng vệ sinh, đướng trước gương. Quách Diễn thông qua ánh mắt của thân thể này thấy được người ở trong gương. Không phải là hắn! Trong gương là một người xa lạ, gương mặt gầy gò, cũng không đẹp trai, dáng vẻ nhìn qua ước chừng ba mươi tuổi. Quách Diễn nhìn chằm chằm gương mặt trong gương kia, bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc. Cẩn thận nhìn kỹ, trong lòng hắn kinh hãi: "Gương mặt này.. Không phải là mặt quỹ mà mình nhìn thấy trước khi hôn mê sao!" Hắn nhớ rất rõ ràng, sau khi gặp phải quỷ đả tường, trước khi hôn mê hắn có nhìn một gương mặt quỷ, mặc dù mặt quỷ có sắc mặt trắng bệch, nhưng gương mặt cùng với hình dáng không thay đổi, chính là vẻ mặt đang nhìn thấy trong gương. "Vì sao.. Mình lại ở trong thân thể của người này? Không phải người này đã chết rồi sao?" Quách Diễn nghi hoặc, nhưng cẩn thận nghĩ lại đột nhiên lại hiểu được. "Chẳng lẽ mình bị tấm mặt quỷ kia kéo vào trong ký ức khi hắn ta còn sống sao?" Tựa hồ cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích trạng thái bây giờ của hắn. "Thụ Giang, anh xong chưa, em muốn vào nhà vệ sinh." Bỗng nhiên, trong phòng ngủ truyền đến giọng của cô gái. "Vào đi, anh không dùng nhà vệ sinh." Đợi đến đôi nam nữ này rửa mặt xong, trên cơ bản Quách Diễn đã biết rõ tình trạng hiện tại của mình. Tên của người đàn ông này là Lưu Thụ Giang, cũng chính là con quỷ kia. Tên của cô gái kia là Diệp Mỹ Lan, là bạn gái quen nhau ba tháng của Lưu Thụ Giang. Hai người này đang ở trong khoảng thời gian tháng chín năm 2006, trong tay Lưu Thụ Giang còn cầm điện thoại Nokia. "Xem ra mình thật sự đã bị con quỷ kia kéo vào trong ký ức lúc hắn ta còn sống, hiện tại những gì mình nhìn thấy, chỉ sợ đều là những ký ức lúc hắn còn sống." "Chỉ là, vì sao hắn không trực tiếp giết mình, ngược lại còn kéo mình vào ký ức của hắn?" Quách Diễn nghi hoặc. "Cũng không biết mình gặp được con quỷ này có phải là con quỷ đã làm anh mình xảy ra chuyện hay không? Nếu như phải, vậy tại sao hắn muốn tìm anh mình chứ?" Trong lòng hắn rất nghi hoặc, cũng rất muốn thoát khỏi tình trạng kỳ quái hiện tại, nhưng hắn phát hiện mình không làm được gì cả, căn bản là không có cách thoát khỏi Lưu Thụ Giang. Chỉ có thể thông qua ánh mắt của Lưu Thụ Giang để nhìn mọi vật, loại cảm giác này rất kỳ quái, tựa như đang đội mũ công nghệ VR để xem một bộ phim ở ngôi thứ nhất vậy. Rất bất đắc dĩ, sau khi mắng tên mặt quỹ kia mấy trăm lần ở trong lòng, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận loại trạng thái này, yên lặng chờ xem sự tình sau đó. Vào buổi sáng, Lưu Thụ Giang đưa Diệp Mỹ Lan đến công ty làm việc, còn hắn thì lái xe tới nhà máy gia công thực phẩm ở vùng ngoại ô, nhà máy này không lớn, là do hắn tự mở. Quách Diễn thông qua đôi mắt của hắn thấy được mọi thứ hắn làm, không rõ chi tiết, rất nhàm chán. Giữa trưa hắn hẹn hộ khách đi ăn bữa cơm, buổi chiều thì đi bàn chuyện làm ăn, Quách Diễn nghe cũng không hiểu, chỉ có thể mắt điếc tai ngơ. Ước chừng chạng vạng sáu giờ rưỡi tối, Diệp Mỹ Lan gọi điện thoại tới, nói cho hắn biết cô đã nấu cơm xong, đang chờ hắn trở về ăn cơm. Lưu Thụ Giang rất vui vẻ, cho nên vội vàng kết thúc công việc hôm nay, lái xe về nhà. Quách Diễn rất phiền muộn, thông qua Lưu Thụ Giang thấy được một ngày sinh hoạt của hắn, hắn không phát hiện ra gì cả. Bất quá, mọi thứ đều sẽ có chuyển hướng. Ngay trên đường Lưu Thụ Giang về nhà, tại một ngã tư đường, hắn không tập trung lái xe, dẫn đến lúc đèn đỏ hắn dừng xe vượt qua vạch tuyến. Giờ phút này chính là lúc giờ cao điểm tan làm, cảnh sát giao thông phiên trực tại đó, vừa vặn thấy được xe của Lưu Thụ Giang. Cảnh sát giao thông bước đến không phải ai khác, mà chính là Dương Bùi. Quách Diễn kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Bùi ở ngoài xe, có chút phản ứng không kịp, hắn không nghĩ tới ở trong ký ức của Lưu Thụ Giang lại nhìn thấy anh họ của mình. Lúc này anh họ mặc đồng phục cảnh sát giao thông, nói với Lưu Thụ Giang vài câu, thuận tiện đưa một hóa đơn phạt, để hắn về sau nhớ cẩn thận. Quách Diễn kinh ngạc, chẳng lẽ Lưu Thụ Giang có liên quan như thế này với anh họ sao? Lưu Thụ Giang rất nhanh về tới nhà, tuy nói trên đường nhận phải một hóa đơn phạt, nhưng sau khi về đến nhà vẫn là rất vui vẻ. Vừa vào cửa, Diệp Mỹ Lan giúp Lưu Thụ Giang cầm cặp công văn, cởi quần áo ra, mỉm cười nói: "Mệt không, cơm nấu xong rồi, có cần em rót cốc nước cho anh không?" Lưu Thụ Giang lôi kéo tay Diệp Mỹ Lan, thuận thế kéo cô vào trong ngực, thân mật hồi lâu mới nói: "Ăn cơm đi." "Chán ghét." Diệp Mỹ Lan vừa cười vừa nói. Hai người ngồi đối diện trên bàn cơm, một bữa cơm ăn trong vui vẻ. Chỉ là Quách Diễn thông qua ánh mắt Lưu Thụ Giang, phát hiện Diệp Mỹ Lan này có chút kỳ lạ, bởi vì lúc đang dùng cơm, Diệp Mỹ Lan luôn có chút không yên lòng, mặc dù trên mặt luôn mang theo ý cười, nhưng luôn có một loại cảm giác ý không như trong lời nói. Tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó. Cơm nước xong xuôi, Lưu Thụ Giang nói: "Anh đi tắm trước." "Cái kia, anh có thể.. Chờ một chút." Diệp Mỹ Lan bỗng nhiên nói. Lưu Thụ Giang kinh ngạc, hỏi: "Sao vậy?" Diệp Mỹ Lan trên người đang mang tạp dề, tay của cô vẫn luôn níu lấy tạp dề, lộ ra vẻ mặt không biết làm sao. Lưu Thụ Giang nhìn ra vẻ khác thường của cô, hắn đi qua nắm chặt tay cô hỏi: "Sao vậy? Có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?" "Ừm." Diệp Mỹ Lan gật đầu, cúi đầu, nhăn nhó hồi lâu, rồi cô nhỏ giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: "Em, hình như em mang thai rồi." "Cái gì?" Trong lúc nhất thời Lưu Thụ Giang không nghe thấy. Diệp Mỹ Lan ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí nói: "Em.. Em hình như đã mang thai rồi." Lưu Thụ Giang nghe nói như thế, lập tức sững sờ. Quách Diễn có thể cảm giác được loại vui sướng được truyền đến từ Lưu Thụ Giang. "Thật sao?" Lưu Thụ Giang hỏi. Diệp Mỹ Lan gật đầu, nói: "Em, em cũng không biết làm sao lại có, chúng ta vẫn luôn dùng biện pháp.. Em, em không phải muốn dùng đứa bé này để trói buộc anh, em chỉ là muốn nói với anh một tiếng. Nếu như, nếu như anh không muốn, em, em liền đi phá.." Lưu Thụ Giang cười một tiếng, lập tức ôm lấy Diệp Mỹ Lan, ở bên tai cô thân mật nói: "Cô gái ngu ngốc này, em nói sảng cái gì vậy! Đã có em bé rồi, vậy chúng ta liền kết hôn đi."
Chương 32: Vụ án chưa kết thúc (5) - Tử vong Bấm để xem Mang thai? Quách Diễn kinh ngạc. "Khó trách biểu cảm vừa rồi của cô gái này kỳ quái như vậy, thì ra là mang thai." Sau đó, đầu Quách Diễn chợt choáng váng. Góc nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Chưa đầy một lát, hắn liền mất đi ý thức. Khi hắn nhìn thấy rõ lại thì phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Hắn thông qua ánh mắt của Lưu Thụ Giang nhìn thấy một máy ảnh đặt ở phía trước, đứng bên cạnh hắn là Diệp Mỹ Lan. Răng rắc! Bỗng nhiên, máy ảnh phát lên một tiếng vang, hình kết hôn của bọn họ đã được chụp xong. Sau đó Lưu Thụ Giang và Diệp Mỹ Lan đi nhận giấy kết hôn. Quách Diễn thấy cảnh này, lập tức kinh ngạc. "Chuyện quái gì đây? Không phải mới vừa rồi còn đang ở trong nhà sao? Sao đột nhiên lại đến cục dân chính nhận giấy kết hôn rồi?" "Hồi ức này còn có thể tua nhanh?" Quách Diễn ý thức được vấn đề này, lập tức như được an ủi. Dù sao đây cũng coi như là một chuyện tốt, nếu hồi ức này không thể tua nhanh, mà chỉ có thể đi qua từng giây một, thì đoán chừng có thể hắn sẽ bị hành hạ đến chết mất. Lưu Thụ Giang và Diệp Mỹ Lan cùng nhận giấy kết hôn, sau đó lại bắt đầu thương lượng bàn chuyện tiệc rượu. Lưu Thụ Giang là mồ côi, cho nên trên cơ bản không có thân thích gì, nếu như muốn mở tiệc rượu, chỉ có người nhà bên đàn gái đến. Hai người thương lượng trên cơ bản xem như đã xong xuôi hết. Thế nhưng nhìn đến đây Quách Diễn nghĩ mãi vẫn không hiểu, nếu Lưu Thụ Giang lúc còn sống đã trãi qua cuộc sống hạnh phúc như vậy, thì tại sao lại đột nhiên biến thành lệ quỷ? Lại còn dính lên người anh họ? Quách Diễn lấy lại bình tĩnh, nhất thời nghĩ mãi không hiểu, chỉ có thể tiếp tục xem tiếp. Hai người này về đến nhà, hôm nay cả hai đều xin nghỉ không đi làm, chuyện lớn như nhận giấy kết hôn thế này, đương nhiên là hai người muốn ở chung với nhau. Lưu Thụ Giang ngồi trên ghế sa lon, cầm vuốt ve giấy kết hôn, trên đó là tấm ảnh chụp chung nhìn qua rất không tệ, hắn rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng đã hoàn thành một chuyện đại sự trong đời. Hắn năm nay đã ba mươi hai rồi, những năm gần đây vẫn luôn bận rộn với công việc nên chưa cưới vợ, thứ nhất là bởi vì quá bận, thứ hai là hắn không đủ tự tin và kinh nghiệm, cảm thấy yêu đương theo đuổi con gái là một chuyện rất khó. Nhưng hắn không nghĩ tới mình lại gặp được Diệp Mỹ Lan. Bây giờ lại cùng lĩnh chứng kết hôn, chuyện như vậy thật sự là quá kỳ diệu. Hắn nhìn sang Diệp Mỹ Lan đang gọi điện ở ngoài ban công, không đúng, hiện tại phải gọi là vợ. Nghĩ đến đây, Lưu Thụ Giang cười không khép được miệng. Chớ nói chi là Diệp Mỹ Lan đã mang thai, qua mười tháng nữa, hắn sẽ chính thức lên chức, trở thành một người cha. Diệp Mỹ Lan nói chuyện điện thoại cũng không lâu, trở lại trong phòng, ngồi xuống ghế sa lon tựa vào người Lưu Thụ Giang nói: "Em vừa rồi đã nói chuyện qua với ba mẹ em, chủ nhật này về nhà một chuyến, đến lúc đó em và anh cùng nhau về gặp mặt người lớn, thế nào?" Lưu Thụ Giang cười nói: "Anh không có vấn đề, chuyện trong nhà, tất cả đều nghe theo em." "Ừm, vậy chủ nhật chúng ta cùng đến nhà em, gặp mặt ba mẹ em, sau đó thương lượng một chút chuyện tiệc cưới." Diệp Mỹ Lan cũng vui vẻ cười nói. Hai người tựa nhau trên ghế sô, TV đang bật, đang phát lại tin tức của hôm qua. Quách Diễn nhìn đến đây, thì mọi thứ trước mắt lại một lần trở nên mơ hồ. Hắn ý thức được hồi ức của Lưu Thụ Giang lại bước vào giao đoạn khác. Quả nhiên, lại một lần nữa hắn mất đi ý thức. Quách Diễn mở mắt ra lần nữa, thông qua ánh mắt của Lưu Thụ Giang, nhìn thấy hắn đang lái xe. Lúc này hai người đang nói chuyện. "Thụ Giang, nhà em ở nông thôn, hi vọng anh đừng để ý, con đường có chút khó đi." Diệp Mỹ Lan vừa cười vừa nói. Lưu Thụ Giang cười nói: "Thế này có là gì, trước kia mặc dù anh sống ở cô nhi viện, nhưng tình huống ở cô nhi viện cũng không khác gì ở nông thôn cả, tới đây ngược lại lại làm cho anh có loại cảm giác thân thiết." Diệp Mỹ Lan cười nói: "Vậy là tốt rồi, em còn sợ anh ghét bỏ em đây." Lưu Thụ Giang nói: "Sao anh lại ghét bỏ em được, anh còn đang sợ sau khi gặp qua ba mẹ em xong, họ sẽ ghét bỏ anh đấy" Diệp Mỹ Lan nói: "Sẽ không đâu! Em đã nói qua với ba mẹ em, anh là một người lập nghiệp thành công, mở nhà máy, cha mẹ em chắc chắn sẽ không phản đối em ở bên anh, hiện tại em còn có con với anh, cha mẹ em càng không phản đối. Hơn nữa trước đó bọn họ còn thúc giục em nhanh đi xem mắt, lúc đó em không thích như vậy, em biết bọn họ thật ra chỉ muốn sớm được ôm cháu ngoại mà thôi. Hiện tại đã có đứa bé, bọn họ cũng không cần phải hối thúc nữa rồi." Lưu Thụ Giang cười rất vui vẻ. Đối với hắn mà nói, thành gia là chuyện quan trọng nhất. Lái xe hơn nửa giờ, hai người tới một thôn vắng vẻ. Trong thôn hình như không có nhiều người, Lưu Thụ Giang nhìn đường trong làng, không suy nghĩ nhiều trực tiếp lái vào. Bởi vì đường trong thôn hơi chật hẹp, xe vào không được, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể dừng xe ở bên ngoài, sau đó xách đồ ở trên xe, đi theo Diệp Mỹ Lan tiến vào trong thôn. Ánh mắt Lưu Thụ Giang vẫn luôn đặt ở trên người Diệp Mỹ Lan, cũng không nhìn sang những nơi khác. Diệp Mỹ Lan dẫn đường ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nói vài câu. Hai người một trước một sau, đi tới trước một cái cổng. Diệp Mỹ Lan cũng không gõ cửa, mà trực tiếp đẩy cửa vào. Lưu Thụ Giang đi theo cô tiến vào giữa sân, sau đó nhìn thấy Diệp Mỹ Lan đứng ở giữa sân nhìn lại hắn. Lưu Thụ Giang hiếu kì hỏi: "Ba mẹ em đâu?" Trên mặt Diệp Mỹ Lan lộ ra một nụ cười khổ nói: "Xin lỗi." Lưu Thụ Giang nghi hoặc. "Xin lỗi? Xin lỗi gì?" Diệp Mỹ Lan không nói gì, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Lưu Thụ Giang. Lưu Thụ Giang phát giác được tầm mắt của cô, chợt muốn quay đầu lại xem sau lưng có ai, kết quả vừa mới quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ người đứng phía sau là ai.. Rầm! Một cây gậy thô to xuất hiện ở trước mắt, đập vào đầu Lưu Thụ Giang. Lập tức, máu tươi từ trên đầu hắn chảy xuôi xuống, ánh mắt hắn mờ đi, hôn mê bất tỉnh. Quách Diễn vốn thông qua ánh mắt Lưu Thụ Giang mà nhìn xem hồi ức của hắn, cho nên Lưu Thụ Giang hôn mê bất tỉnh. Thì đồng dạng, Quách Diễn cũng bởi vì hắn hôn mê mà lại một lần nữa mất đi ý thức. Lúc tỉnh lại lần nữa, Quách Diễn nhìn thấy thi thể của Lưu Thụ Giang, thi thể ước đẫm, tựa hồ là mới vớt ra từ trong nước. Ngoại trừ thi thể của Lưu Thụ Giang, xung quanh còn có không ít cảnh sát, còn có một chiếc xe mới vừa kéo lên từ trong nước. Quách Diễn thấy cảnh này, rất nghi hoặc. "Tình huống gì đây? Lưu Thụ Giang chết rồi? Cứ thế mà chết?" Quách Diễn chỉ nhớ trước khi Lưu Thụ Giang hôn mê là bị người đánh một gậy, chuyện sau đó hắn không nhớ rõ. Hiện tại vừa tỉnh dậy, phát hiện Lưu Thụ Giang đã chết, chuyện này khiến hắn cảm giác rất kỳ lạ. "A, mình rời khỏi cơ thể của hắn ta rồi?" Quách Diễn giờ phút này nhìn chằm chằm thi thể của Lưu Thụ Giang, ý thức được mình đang ở bên ngoài cơ thể của hắn, vốn cho rằng đã rời khỏi Lưu Thụ Giang, nhưng hắn lại phát hiện mình vẫn không thể động. Lúc này, hắn cảm giác được ánh mắt chuyển động từ dưới lên trên, hắn thông qua ánh mắt thấy được đôi tay và đôi chân có vẻ trong suốt. "..." Quách Diễn thấy cảnh này lập tức đứng hình. "Mụ nội nó, lão tử vậy mà lại bám vào linh hồn của Lưu Thụ Giang!"
Chương 33: Vụ án chưa kết thúc (6) - Cướp của giết người Bấm để xem Linh hồn Lưu Thụ Giang rời khỏi xác đứng ở bên cạnh, tựa như hắn đang rất hoang mang khi nhìn thấy thi thể của mình đang nằm ở trước mắt. Quách Diễn cảm nhận được tâm trạng của hắn, vô cùng nghi hoặc, khó hiểu, còn có không cam lòng. Hắn không ngờ là mình sẽ chết, lại càng không hiểu được vì sao mình lại chết. Hắn nhìn sang xung quanh, nhìn thấy Diệp Mĩ Lan đang trả lời câu hỏi của cảnh sát, thế là hắn đi qua, đi đến bên cạnh Diệp Mĩ Lan gọi cô: "Tiểu Lan." Diệp Mĩ Lan không nghe thấy và cũng không nhìn thấy hắn được, miệng cô ta lí nhí ấp úng, sắc mặt hoảng hốt sợ hãi nói: "Chính là.. tôi, tôi cũng không biết chuyện là thế nào. Tôi vốn đi theo chồng tôi đến đây du lịch, anh ấy có nói với tôi anh ấy muốn mua một mảnh đất ở đây, rồi xây nơi này thành một làng du lịch.." Lưu Thụ Giang nghe thấy lời này, trong lòng khó hiểu, không hiểu Diệp Mĩ Lan đang nói gì. "Cô có chứng kiến thấy chồng mình xảy ra chuyện không?" Cảnh sát hỏi. Diệp Mĩ Lan nói tiếp: "Hai chúng tôi.. Sau khi hai chúng tôi đến nơi này, rồi dừng xuống xe đi dạo, sau đó tôi nói với anh ấy tôi muốn đi vào trong thôn xem thử, anh ấy nói anh ấy để quên đồ muốn quay lại xe lấy, nên anh ấy nói tôi đi vào trước, rồi.. rồi mới đến tìm tôi sau. Nhưng mà, nhưng sau đó tôi đã đợi rất lâu vẫn không thấy anh ấy quay lại." "Vì vậy.. Tôi quay lại tìm, thì nhìn thấy xe anh ấy rơi xuống sông, cũng không nhìn thấy người đâu, tôi không biết phải làm sao, tôi đã tìm rất lâu.. Sau đó tôi chỉ có thể báo cảnh sát. Tôi, tôi thật sự không nghĩ đến, không nghĩ đến anh ấy, anh ấy sẽ chết.." Diệp Mĩ Lan nói những lời này đã làm cho Lưu Thụ Giang nổi giận. Hắn đứng trước mặt Diệp Mĩ Lan, lên tiếng nói: "Tiểu Lan! Em nói những lời này là có ý gì! Chúng ta không phải đến đây để gặp mặt ba mẹ em sao! Vì sao em lại nói như vậy! Còn có.. anh, anh chết thế nào? Vì sao, vì sao trước đó lại có người đánh anh? Vì sao lại như vậy?" Lưu Thụ Giang càng lúc càng kích động, hắn đứng trước mặt Diệp Mĩ Lan không ngừng hỏi vì sao, nhưng Diệp Mĩ Lan vốn không nhìn thấy hắn, cũng không nghe được hắn nói. Rất lâu sau đó, Diệp Mĩ Lan lên xe rời đi, rời khỏi thôn làng nghèo này. Còn thi thể và xe của Lưu Thụ Giang sẽ được cảnh sát thu xếp. Mà linh hồn Lưu Thụ Giang cũng đi theo Diệp Mĩ Lan rời đi. Ở trên xe, Lưu Thụ Giang dường như đã rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn không ngừng dò hỏi Diệp Mĩ Lan, mặc kệ Diệp Mĩ Lan có nghe thấy hay không, có trả lời hay không, hắn vẫn bất chấp dò hỏi. Quách Diễn hiện đang ở trong linh hồn Lưu Thụ Giang, hắn hiểu được tâm trạng và cũng chứng kiến hết tình hình của Lưu Thụ Giang. Dù sao người đã chết, trong một khoảng thời gian ngắn nhất thời khó mà có thể chấp nhận được, hắn cần được phát tiết. Giờ phút này Lưu Thụ Giang dò hỏi Diệp Mĩ Lan cũng là cách mà hắn đang phát tiết. Xe cảnh sát rất nhanh đã đưa Diệp Mĩ Lan về đến nhà Lưu Thụ Giang. Diệp Mĩ Lan xuống xe, cô ta liền vội vàng đi lên lầu, sau khi bước vào nhà Lưu Thụ Giang, cô ta liền nhanh chống đóng cửa khóa lại. Lưu Thụ Giang đi theo phía sau cô ta, nhìn thấy được loạt hành động này của cô ta, hắn liền dò hỏi, tâm lí bắt đầu sinh ra nghi ngờ. Lúc này, Diệp Mĩ Lan lấy điện thoại ra bấm một dãy số xa lạ rồi gọi đi. Một lát sau, điện thoại kết nối. Lưu Thụ Giang đứng bên cạnh Diệp Mĩ Lan, âm thanh trong điện thoại hắn nghe thấy rất rõ ràng. Trong điện thoại: "Thế nào? Cảnh sát cho em về chưa?" Diệp Mĩ Lan nói: "Em về rồi, nhưng mà, nhưng thi thể kia vẫn còn ở trong tay cảnh sát, có cần đòi lại không?" Giọng nói trong điện thoại truyền đến: "Không cần, chúng ta làm rất hoàn mỹ, bọn họ chắc chắn sẽ không điều tra ra được, huống chi tên đó quả thật là chết đuối, chúng ta lại không giết hắn." Diệp Mĩ Lan nói: "Em vẫn có chút lo lắng!" Người trong điện thoại lại nói: "Em lo cái quái gì, Lưu Thụ Giang này là một thằng mồ côi, đến người nhà cũng chẳng có, hiện tại nó đã chết rồi, em bây giờ là vợ hắn, tất cả tài sản trong tay hắn đều sẽ do em kế thừa, đến lúc đó em phải giả vờ giống một chút, trước tiên em làm xong đám tang hậu sự, rồi sau đó anh sẽ giúp em tìm người bán đi nhà máy đó, chờ đến khi tiền đến tay, chúng ta liền rời đi, cao chạy xa bay." Diệp Mĩ Lan nói: "Được rồi, em nghe theo anh. Có điều hiện tại em ở một mình có hơi sợ, em rất sợ cảnh sát sẽ tìm đến cửa." Bên trong điện thoại nói: "Đừng sợ, em cứ nói em cái gì cũng không biết, em là vợ của hắn ta, bọn họ không thể nào nghi ngờ em được." Diệp Mĩ Lan nói: "Vậy anh có thể giả trang thành anh trai em, rồi đến đây cùng em được không?" Bên trong điện thoại: "Em đừng có suy nghĩ này, lúc này tốt nhất anh không thể xuất hiện được, nếu anh xuất hiện lúc này, chắc chắn sẽ khiến cho cảnh nghi ngờ. Mĩ Lan, đợi vài ngày nữa, vài ngày nữa thôi chúng ta sẽ an toàn! Cái nhà máy đó của tên kia, ít nhất.. Có thể bán được khoảng một trăm vạn! Đến lúc đó chúng ta làm gì mà chẳng được! Nhẫn nhịn vài ngày đi." Diệp Mĩ Lan không còn cách nào khác nói: "Được rồi." Linh hồn Lưu Thụ Giang đứng bên cạnh, tất cả đoạn đối thoại đó hắn đều nghe được. Hắn nhìn người trước mắt, khó có thể tin được, hắn không ngờ Diệp Mĩ Lan lại là người như vậy. Cho nên nói từ lúc mới bắt đầu cô tiếp cận mình chỉ vì tài sản của hắn? Cô kết hôn với hắn.. Khoan đã, vậy đứa nhỏ thì sao? Chuyện mang thai cũng là giả sao? Lưu Thụ Giang nhớ lại từ lúc Diệp Mĩ Lan nói có thai đến hiện tại, hình như cô ta chưa từng đến bệnh viện kiểm tra qua, có thật sự mang thai hay không, chỉ có bản than Diệp Mĩ Lan biết! Trong nháy mắt này, Quách Diễn cảm giác được tâm trạng của Lưu Thụ Giang bắt đầu trở nên kịch liệt. Bởi vì lúc này hắn chỉ là linh hồn, cho nên cảm xúc dao động rất lớn, một luồng oán khí màu đen không ngừng tuôn ra từ linh hồn hắn, Quách Diễn nhìn cả người hắn dần dần bị oán khí bao phủ. "Tao phải giết mày!" Một tiếng quỷ thét thê lương lạnh lẽo đầy sát khí xuất hiện trong đầu Quách Diễn. Trong nháy mắt Quách Diễn mất đi ý thức. .. Ah! Quách Diễn đột nhiên tỉnh lại, hít sâu một hơi, trên trán chảy đầy mồ hôi nhìn chằm chằm con đường ở bên ngoài cửa sổ. Trời đã sáng. Vừa rồi khi cả người Lưu Thụ Giang tràn ngập oán khí, Quách Diễn cảm giác như mình rơi xuống động băng, rét lạnh đến thấu xương. "Hô --" Quách Diễn thở ra một hơi. "May mắn đi, cứ ngỡ sẽ chết ở trong đó.. a, nóng quá!" Quách Diễn bỗng cảm thấy trước ngực truyền tới một luồng nóng cháy, hắn vội vàng tháo xuống miếng ngọc đeo trước ngực, miếng ngọc tản ra luồng nhiệt nóng mạnh mẽ, rất lâu sau đó mới dần dần giảm xuống. Hắn cúi đầu nhìn trước ngực, phát hiện bị bỏng rồi. Hắn nhìn chằm chằm miếng ngọc, không cách nào nói: "Tao nên thu phục mày, dám làm tao bị bỏng!" Miếng ngọc không có phản ứng, một lần nữa trở nên lạnh như băng. Quách Diễn lắc đầu, để miếng ngọc lại vào trong áo, rồi lấy điện thoại ra nhìn, lúc này đang là 7 giờ sáng ngày 21 tháng 9. "Đã sang ngày hôm sau rồi!" Hắn kinh ngạc thốt lên một tiếng, hắn nhìn sang ghế lái bên cạnh, Lục Thính Nam đang ngủ há miệng chảy nước miếng, tựa hồ đang mơ một giấc mộng dài. Pép! Pép! Hắn dứt khoát vươn tay ra vỗ liên tục hai cái. "Bánh Bao, tỉnh tỉnh lại!" Lục Thính Nam che miệng, giật mình tỉnh dậy, nửa mê nửa tỉnh nhìn xung quanh, ngây ngốc nói. "A? Trời sáng rồi?"
Chương 34: Vụ án chưa kết thúc (7) – Không giống Bấm để xem "Chạy nhanh lên." Quách Diễn lại vỗ Lục Thính Nam, vỗ đến rơi mắt kính đang treo trên mũi hắn. Lục Thính Nam dụi mắt, ngáp hai cái, ngồi trong xe duỗi người, lúc này mới tỉnh táo lại. "Giờ nào rồi?" Quách Diễn nói: "Bảy giờ sáng rồi, Bánh Bao, tôi hỏi cậu, cậu có nằm mơ không? Nằm mơ thấy ký ức của Lưu Thụ Giang?" Lục Thính Nam khó hiểu: "Ai? Nằm mơ gì.. Ký ức?" Quách Diễn nhíu mày: "Cậu không mơ gì à?" Lục Thính Nam lắc đầu. "Không có." Quách Diễn hỏi: "Vậy cậu còn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua không?" Lục Thính Nam ngước mắt lên nhớ lại nói: "Ầy, tôi nhớ là chúng ta đến cục cảnh sát, sau đó cậu đi gặp anh họ cậu một lát, khi cậu đi ra thì nói anh cậu đã xảy ra chuyện. Nên chúng ta mới xuất phát đến nhà anh cậu, chuyện sau đó tôi cũng không biết thế nào, sau đó nữa thì bị cậu đánh thức." Quách Diễn nhớ lại một chút, chạng vạng ngày hôm qua khi gặp phải quỷ đả tường thì Lục Thính Nam đã ngủ rồi, nhìn dáng vẻ là do quỷ hồn của Lưu Thụ Giang quấy phá. Lục Thính Nam nhìn thấy sắc mặt Quách Diễn ngưng trọng, liền hỏi: "Thế nào? Vừa rồi cậu nói cậu nằm mơ? Mơ thấy gì?" "Mơ thấy một người tên là Lưu Thụ Giang, trước tiên đến nhà anh tôi đã, trên đường đi tôi kể cậu nghe." Quách Diễn vừa nói vừa khởi động xe đang dừng ở bên đường, chạy về hướng nhà của Dương Bùi. Tối hôm qua lúc gặp phải quỷ đả tường họ đã dừng xe ở con đường lớn cao tốc, lúc này đã tỉnh dậy, nên tiếp tục xuất phát. Dọc theo đường đi, Quách Diễn kể lại giấc mơ kia. Lục Thính Nam nghe mà như lọt vào sương mù, nhưng hắn cũng đã hiểu được đại khái chuyện là thế nào. Lúc đi tới nhà Dương Bùi, thì Quách Diễn cũng đã kể xong chuyện hắn thấy. Lục Thính Nam suy nghĩ nói: "Nói như thế, cậu không xác định được Lưu Thụ Giang này có phải là con quỷ đã làm hại anh cậu hay không?" Quách Diễn gật đầu: "Ừ, nhưng tôi đoán tám chín phần chính là hắn, nếu không hắn cũng sẽ không tìm tới tôi. Nhưng mà tôi nghĩ mãi không hiểu, hắn để tôi chứng kiến lại kí ức trước khi hắn chết là có ý gì?" Lục Thính Nam nghi hoặc nói: "Cậu nói xem có phải tìm tới cậu để kêu oan không?" "Kêu oan?" Lục Thính Nam gật đầu. "Đúng, cậu nghĩ xem, hắn bị người phụ nữ hắn yêu hại chết, chắc chắn hắn không cam lòng, cho nên có thể là loại khả năng này không, hắn tìm cậu, chính là vì để cậu biết hắn gặp phải chuyện bất công, muốn cậu giúp hắn giải quyết." Quách Diễn giật mình, suy nghĩ nói: "Dựa theo ý của cậu, rất có thể hắn tìm anh tôi, cũng là vì giúp hắn giải quyết chuyện không cam lòng này?" Lục Thính Nam gật đầu: "Ừ, rất có thể." Quách Diễn nhíu mày: "Đây mới chỉ là suy đoán của chúng ta, tôi vẫn chưa rõ lắm hiện tại rốt cuộc anh tôi đã gặp phải rắc rối gì. Trước không nói chuyện này, cậu xem tình huống trong nhà của anh tôi trước xem có âm khí không?" Lục Thính Nam đi một vòng trong nhà của Dương Bùi, lắc đầu nói: "Không có, ở đây rất sạch, một chút âm khí cũng không có." "Xem ra không ở chỗ này.." Ong ong -- Quách Diễn nói được một nửa, thì điện thoại trong túi reo. Hắn lấy ra nhìn, trên màn hình là chị dâu Hà Vũ Đình. "Alo, chị dâu.." "Quách Diễn, cậu nói cho tôi biết, anh cậu có phải đã xảy ra chuyện không?" Quách Diễn chưa kịp nói chuyện, Hà Vũ Đình đã vội hỏi trước. Quách Diễn cười khổ. "Chị dâu, chị gặp anh ấy rồi?" Hà Vũ Đình nói: "Không có! Chị vừa gọi điện thoại tìm anh ấy, kết quả không ai bắt máy, hỏi đồng sự của anh ta, họ cũng không chịu nói anh ta đang ở đâu, hiện tại chị đang trên đường đến nhà anh cậu, cậu nói thật cho chị biết, có phải anh cậu đã xảy ra chuyện rồi không?" Quách Diễn nói: "Chị dâu, chị đến đây trước đi, em đang ở trong nhà của anh ấy, chờ chị tới em lại nói với chị sau." . Chưa tới mười phút Hà Vũ Đình đã đến trước cửa nhà Dương Bùi, Quách Diễn mở cửa, cô vừa tiến vào đã hỏi: "Dương Bùi đâu?" Quách Diễn nói: "Anh ấy không ở nhà." "Vậy anh ấy ở đâu?" "Có lẽ là ở phòng tạm giam trong cục cảnh sát." Hà Vũ Đình kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu. "Là ý gì? Vì sao hắn lại ở trong phòng tạm giam? Thẩm vấn phạm nhân sao?" Quách Diễn lắc đầu: "Anh ấy phạm tội.." Quách Diễn kể lại hết chuyện ngày hôm qua hắn biết cho Hà Vũ Đình. Hà Vũ Đình nghe xong càng không hiểu nổi. "Nhưng mà, cậu không biết anh cậu phạm tội gì, cậu giúp anh ấy thế nào?" Quách Diễn nhìn Hà Vũ Đình, cô cũng không biết Quách Diễn mở phòng xử lý các vụ kiện linh dị, cho nên trong lúc nhất thời Quách Diễn cũng không có cách nào giải thích được, suy nghĩ lại nói: "Chị dâu, em biết có hai người, em nghĩ chuyện này có lẽ có liên quan đến hai người này, nếu có phương tiện, chị có thể giúp em điều tra một chút tư liệu về hai người này không?" Mặc dù Hà Vũ Đình không phải là cảnh sát, nhưng lại là người hỗ trợ trong cảnh cục, có thể tìm người giúp đỡ điều tra một chút về hai người này. "Ai?" Hà Vũ Đình hỏi. "Một nam một nữ, người nam tên là Lưu Thụ Giang, người nữ gọi là Diệp Mĩ Lan. Trong đó người đàn ông đã chết, thời gian tử vong có lẽ là tầm khoảng sáu năm. Người nữ đại khái tầm ba mươi đến ba mươi lăm tuổi." Hà Vũ Đình hỏi: "Sao cậu biết hai người này?" Quách Diễn sửng sốt, nói có lệ: "Anh em nói." Hà Vũ Đình gật đầu. "Được, bây giờ chị gọi điện thoại nhờ bạn giúp điều tra một chút." Nửa giờ sau, bạn Hà Vũ Đình gọi điện thoại đến, có lẽ là đã có tin tức. Hà Vũ Đình bắt điện thoại, mở loa ngoài nói: "Thế nào, tra được không?" Giọng nói bên trong điện thoại truyền đến. "Tra được, có điều người Lưu Thụ Giang này, thời gian tử vong không phải sáu năm, mà là chín năm, tư liệu cụ thể hay là tôi gửi sang điện thoại cho cậu đi, nói trong điện thoại cũng không rõ ràng lắm. Về phần Diệp Mĩ Lan, ở Đồng Châu có ba người tên Diệp Mĩ Lan là phù hợp với miêu tả của cậu, trong đó có một người buổi tối hôm trước không hiểu vì sao bị tập kích. Tôi vẫn là gửi qua điện thoại để cậu tự xem đi." Không lâu sau, tư liệu về Lưu Thụ Giang và Diệp Mĩ Lan được gửi tới trong điện thoại của Hà Vũ Đình, Hà Vũ Đình lại chuyển tiếp một phần cho Quách Diễn. Quách Diễn nhìn chằm chằm tư liệu của Lưu Thụ Giang, phát hiện rất không thích hợp. "Lưu Thụ Giang, giới tính nam, năm 1988 đến năm 2009, từng là học sinh của học viện cảnh sát, chết ngoài ý muốn." Một câu đơn giản này đã làm cho Quách Diễn cảm thấy không đúng. Lưu Thụ Giang mà hắn nhìn thấy là một nam nhân ba mươi tuổi thành công trong sự nghiệp, mà không phải là một sinh viên. Nhưng kỳ quái chính là, ảnh chụp trên tư liêu quả thật là Lưu Thụ Giang mà Quách Diễn nhìn thấy ở trong mơ. Sau đó hắn lại nhìn xem tư liệu của ba cái tên Diệp Mĩ Lan, Quách Diễn phát hiện ba Diệp Mĩ Lan này cũng không phải là Diệp Mĩ Lan hắn đã gặp. Hai người phía trước không có chút liên quan, chỉ có người cuối cùng, trên tư liêu nói buổi tối hôm trước gặp phải tập kích hơn nữa còn báo cảnh, nhà mở một tiệm cơm nhỏ ở khu nam Đồng Châu. Hà Vũ Đình hỏi: "Thế nào? Phải người cậu muốn tìm không?" Quách Diễn lắc đầu: "Không rõ ràng lắm." "Không rõ ràng lắm? Tư liêu đều có, thế nào lại không rõ ràng lắm?" Quách Diễn cũng cảm thấy kỳ lạ, Lưu Thụ Giang là người này không sai, nhưng tin tức trên tư liêu lại không giống như hắn đã thấy, ba người Diệp Mĩ Lan này cũng không có ai giống lắm. Quách Diễn nói: "Cần cụ thể hơn nữa, chỉ có thể đi xem một chút mới biết được."
Chương 35: Vụ án chưa kết thúc (8) – Dò hỏi Bấm để xem Lưu Thụ Giang đã chết, đương nhiên không thể nào đi tìm hắn, chỉ có thể bắt đầu từ Diệp Mỹ Lan. Nếu như Dương Bùi xảy ra chuyện thật sự là do Lưu Thụ Giang làm, vậy mấu chốt chính là Diệp Mỹ Lan. Sau khi xuống lầu, Hà Vũ Đình dự định muốn đi chung cùng Quách Diễn, điều này làm Quách Diễn do dự. Hà Vũ Đình nói: "Hiện tại Dương Bùi không còn quan hệ gì với chị, nhưng chị không muốn nhìn thấy hắn vô duyên vô cớ xảy ra chuyện!" Quách Diễn gật đầu. "Được chị dâu, vậy chị đi cùng chúng em đi, nhưng em nói một câu không xuôi tai, đợi lát nữa nhất định phải nghe em." "Ừm." Hà Vũ Đình không phản đối. Sau khi lên xe, Quách Diễn lái xe đi thẳng tới khu nam Đồng Châu, tìm được quán cơm nhỏ. Quán cơm nhỏ không lớn, cửa hàng chỉ có hai mặt tiền, bên trên cửa thủy tinh viết bốn chữ "Thịt rượu mặt cơm". Quách Diễn nói: "Đi thôi, đợi lát nữa ta đến hỏi, các người đừng xen vào." Không đợi Hà Vũ Đình trả lời, Quách Diễn mở cửa xuống xe, tiến vào bên trong quán cơm nhỏ. Phía sau quầy tính tiền chính là Diệp Mỹ Lan trên tư liệu trước đó. Hiện tại là giữa trưa, bên trong quán cơm nhỏ không có người. Quách Diễn mỉm cười đi qua, Diệp Mỹ Lan cũng cười hỏi: "Mọi người muốn ăn gì?" Quách Diễn lấy từ trong túi ra một tấm giấy chứng nhận giả, đưa cho đối phương nhìn, cười nói: "Chúng tôi không phải tới ăn cơm, chỉ là đến hỏi thăm chút vấn đề." Hà Vũ Đình đứng ở phía sau nhìn chằm chằm giấy chứng nhận trong tay Quách Diễn, rất nghi hoặc. Diệp Mỹ Lan khẽ gật đầu, hỏi: "Các người.. muốn hỏi gì?" Quách Diễn mỉm cười: "Bà chủ, không cần lo lắng, tên tội phạm kia đã bị chúng tôi bắt lại, sẽ không xuất hiện, chúng tôi tới đây, chỉ là làm theo thông lệ, dù sao đó là chỉ bản án, chúng tôi đến lập hồ sơ, cho nên cần xác minh một chút tin tức với cô." Diệp Mỹ Lan nghe đến lời này, nhẹ nhàng thở ra, nói: "A à, vậy các người ngồi trước, tôi đi rót cốc nước cho mọi người." Quách Diễn cười nói: "Không cần, rất nhanh." Chợt hắn lấy điện thoại mở ra tấm ảnh chụp của Dương Bùi, đặt ở trên quầy nói: "Trước đó người đến tập kích cô, cô xác định một chút, là hắn ta phải không?" Diệp Mỹ Lan nhìn ảnh trong điện thoại, gật đầu nói: "Ừm, chính là hắn, không sai." Đã tìm đúng. Quách Diễn nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhìn chằm chằm Diệp Mỹ Lan trước mắt, nhớ lại một chút hình dáng Diệp Mỹ Lan hắn nhìn thấy ở trong mộng trước đó, phát hiện dáng dấp hai người không hề giống nhau. Quách Diễn cầm điện thoại hỏi tiếp: "Là hắn là được rồi. Tiếp tiếp tôi cần hỏi cô một vài vấn đề, hi vọng cô không cảm thấy phản cảm, đây chỉ là làm theo thông lệ." "Ừm, cậu hỏi đi." Diệp Mỹ Lan nói. Quách Diễn hỏi: "Cô là người Đồng Châu sao?" "Ừm, tôi là người Đồng Châu." "Cô mở tiệm này được mấy năm rồi?" "Vài chục năm đi, tiệm này được ba tôi mở vài chục năm rồi, về sau giao lại cho tôi." "Vậy người tập kích cô mấy ngày trước có mâu thuẫn gì với cô không?" "Không có, tôi chưa hề nhìn thấy hắn." Quách Diễn gật đầu. "Ừm, cô kết hôn chưa?" Sắc mặt Diệp Mỹ Lan có chút xấu hổ, nói: "Trước đó tôi đã kết hôn, nhưng mà sau đó đã ly hôn rồi." Quách Diễn hỏi: "Vậy có thể nào là, chồng cô trước đó có mâu thuẫn với người đàn ông này không?" Diệp Mỹ Lan lắc đầu: "Chuyện này tôi cũng không biết, đã hai năm rồi tôi không liên lạc với anh ta, mỗi tháng anh ta gửi cho tôi một chút tiền nuôi con trai, chuyện khác tôi không biết." Quách Diễn hỏi: "Có thể thuận tiện tiết lộ một chút tên chồng trước của cô không?" Diệp Mỹ Lan nói: "Anh ta tên là Lý Hiểu Phong, sao vậy? Chuyện này có quan hệ với anh ta sao?" Quách Diễn mỉm cười. "Không sao, tôi chỉ xác nhận một chút tin tức thôi. Cho nên, cô chỉ trải qua một cuộc hôn nhân này thôi đúng không." "Ừm." Quách Diễn hỏi tiếp: "Vậy tôi hỏi cô một vấn đề cuối cùng, cô có quen người nào tên là Lưu Thụ Giang không?" Diệp Mỹ Lan suy nghĩ, Lắc đầu nói: "Không biết." Quách Diễn hỏi: "Cô nghĩ lại xem?" Diệp Mỹ Lan lại nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Thật sự không biết." Quách Diễn mỉm cười nói: "Được, chuyện của tôi hoàn thành, cô tiếp tục làm việc. Nếu có gặp phiền toái gì, có thể gọi số điện thoại này, đến lúc đó tôi sẽ chạy đến." "Ừm, được." Trở lại trên xe, Quách Diễn hỏi Lục Thính Nam: "Thế nào? Cô ta có nói dối không?" Lục Thính Nam lắc đầu: "Không có, tâm tình của cô ta trên cơ bản không có ba động, lời nói đều là thật." Quách Diễn nghi hoặc, không nói gì, một lần nữa mở ra tư liệu liên quan đến Diệp Mỹ Lan trên điện thoại, trên đó viết trường học cô theo học trước kia, còn có công việc trước đây, hoàn toàn khác với những gì hắn thấy một Diệp Mỹ Lan ở trong mơ. Hắn lại nhìn xem tư liệu của Lưu Thụ Giang, cũng hoàn toàn không giống với trong mơ, nhưng ảnh chụp lại là cùng một người. "Vì sao nội dung lại khác nhau?" Quách Diễn nghĩ mãi không rõ. "Rõ ràng khuôn mặt là cùng một người, vì sao nội dung bên trong lại hoàn toàn khác biệt? Rốt cuộc là có chỗ nào có vấn đề?" Lúc này Hà Vũ Đình hỏi: "Quách Diễn, giấy chứng nhận trong tay cậu vừa rồi có phải là giả không?" Quách Diễn không phủ nhận. "Ừm, là giả." Hà Vũ Đình nhíu mày. "Thế nhưng là.. Cậu cầm giấy chứng nhận giả đi giả mạo cảnh sát là phạm pháp!" Quách Diễn sững sờ, chợt nhớ ra chị dâu không biết công việc của hắn là gì, cười khổ nói: "Chị dâu, em đây cũng là vì anh họ." Hà Vũ Đình đã loạn. "Nhưng cậu không phải là bác sĩ sao? Vì sao lại làm giả giấy chứng nhận?" Quách Diễn cười khổ nói: "Anh họ đưa cho em." Hà Vũ Đình: "..." Không có cách nào, chỉ có thể đẩy cái nồi này cho anh họ. Quách Diễn nhìn thấy chị dâu không dây dưa nữa, lại tiếp tục suy nghĩ, thật sự khó hiểu, vì sao tình huống trong mộng hoàn toàn khác biệt với hiện thực. Ngoại trừ mặt Lưu Thụ Giang là giống nhau ra, thì những điểm khác đều hoàn toàn khác nhau "Rốt cuộc là không thích hợp ở chỗ nào?" Quách Diễn rất thất vọng, chỉ có ba ngày để điều tra chuyện này, ba ngày sau nếu vẫn không rõ ràng, anh họ liền xong đời. Quách Diễn lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, lái xe đến cục cảnh sát, trước đó hắn đưa Hà Vũ Đình đi làm. Sau đó, Quách Diễn lái xe về văn phòng sự vụ. Mặc dù gấp, nhưng hai người Quách Diễn đã đói đến ngực dán vào lưng rồi, dự định ăn trước một chút đồ ăn. Lục Thính Nam nói: "Tôi đi mua hai bát mì xào." "Ừm." Quách Diễn gật đầu, ăn cái gì không quan trọng, ăn no là được. Sau khi Lục Thính Nam rời khỏi sở sự vụ. Quách Diễn nằm trên ghế sa lon hồi tưởng lại chuyện này. Cảm thấy rất kỳ quái, ở trong mơ, Lưu Thụ Giang bởi vì bị Diệp Mỹ Lan hại chết, cho nên thành ác quỷ muốn giết chết Diệp Mỹ Lan báo thù. Cho nên Lưu Thụ Giang mới có thể tìm tới Dương Bùi, lợi dụng Dương Bùi đi giết người. Thế nhưng mà ở hiện thực Diệp Mỹ Lan và Lưu Thụ Giang lại hoàn toàn không có quan hệ với nhau! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? "A! Thật nóng!" Ngực Quách Diễn chợt đau lên, hắn vội vàng từ trên ghế salon nhảy dựng lên, lấy ra mặt dây chuyền bên trong áo, mặt dây chuyền giờ khắc này đang phát sáng, tỏa ra nhiệt khá nóng. "Tình huống gì đây? Mày ở chỗ này sao cũng nóng lên rồi?" Quách Diễn tức giận nhìn chằm chằm mặt dây chuyền. Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh xuất hiện ở ngoài cửa sở sự vụ, Quách Diễn toàn thân chợt ớn lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, đứng ngoài cửa là một con quỷ! Không phải ai khác chính là Lưu Thu Giang! Trên người hắn tỏa ra một cỗ oán khí màu đen. Hình như hắn không vào được sở sự vụ, chỉ là một đôi mắt trắng bệch nhìn chằm chằm Quách Diễn trên ghế sa lon, hơi há mở bờ môi ướt sũng, giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Quách Diễn. "Giúp tôi.. Giết cô ta.."
Chương 36: Vụ án chưa kết thúc (9) – Nhập vào người Bấm để xem Tám giờ rưỡi sáng, tiệm cơm nhỏ không có khách, Diệp Mỹ Lan đang ghi sổ sách sau quầy. "Haiz" Nhìn doanh số hai ngày này. Trong lòng cô có chút sầu. Từ buổi tối hôm đó có người tập kích cô, kinh doanh trong tiệm mất gần một nửa. Hơn nữa mấy năm nay tiệm cơm nhỏ càng ngày càng vắng khách, Diệp Mỹ Lan vẫn luôn khó khăn duy trì, hiện giờ lại mất đi một nửa, sinh hoạt sau này phải làm sao đây? Két-- Cửa kính đã đóng lại bỗng nhiên mở ra. Diệp Mỹ Lan cúi đầu tính sổ sách cho rằng có khách tới liền hỏi: "Muốn ăn gì? Bạn nhìn xem thực đơn chọn món đi." Không nghe tiếng trả lời lại, Diệp Mỹ Lan cho rằng đối phương đang xem thực đơn, kết quả khi cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người đứng trước mặt chính là cậu cảnh sát đã tìm tới cửa lúc sáng. Cảnh sát này xụ mặt, ánh mắt rất dữ. Diệp Mỹ Lan không biết hắn muốn làm gì, hỏi: "Anh tới ăn cơm sao?" Giờ phút này đôi mắt Quách Diễn trừng to tràn đầy tơ máu, giọng nói lạnh băng, lắc đầu nói: "Không phải." Diệp Mỹ Lan đối mặt với ánh mắt hắn, bỗng nhiên có chút sợ hãi, cô cảm thấy ánh mắt này rất giống với người đã tập kích mình vào tối hôm trước. "Kia, vậy anh.. có vấn đề gì còn muốn hỏi tôi sao?" Diệp Mỹ Lan theo bản năng lui một bước về sau, nhìn thấy con dao để dưới quầy, lặng lẽ nắm trong tay. Quách Diễn tiến tới gần quầy một bước, ánh mắt lạnh lẽo vẫn luôn dừng ở trên mặt Diệp Mỹ Lan, mở miệng nói: "Không phải." Diệp Mỹ Lan hoảng sợ, lấy con dao ra chỉ về phía Quách Diễn, lui ra phía sau dựa vào vách tường, hoảng sợ hỏi: "Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì! Tôi, tôi nói cho anh biết.. anh đừng làm bậy!" Quách Diễn nhếch khóe miệng, một luồng oán khí mà mắt thường không thể thấy toát ra từ trên mặt hắn, hai mắt trợn tròn như đang nhìn một con mồi, nhiệt dộ xung quanh nháy mắt chợt giảm, Diệp Mỹ Lan lạnh có chút phát run. "Tao tới giết mày!" Quách Diễn miệng há ra, cả khuôn mặt vặn vẹo, vươn tay tới, lao về phía quầy Xích -- Bất quá, không chờ tay hắn đụng tới quầy, ngực hắn bỗng nhiên sáng lên phát ra một luồng sáng, một luồng khí nóng rực trong nháy mắt xua tan nhiệt độ rét lạnh xung quanh. "..." Thoáng chốc, một tiếng quỷ thét sắc nhọn chói tai phát ra từ miệng Quách Diễn. Cùng với tiếng bùm vang trên đỉnh đầu, tất cả bóng đèn trong tiệm cơm đều vỡ nứt, mọi thứ lập tức rơi vào bóng tối. Từng luồng âm khí màu đen bị ánh sáng trước ngực Quách Diễn xua đuổi ra khỏi người hắn, sau đó nó dừng ở một bên, ngưng tụ thành hình. Quách Diễn đau khổ té lăn trên đất, trong lòng nghẹn khuất buồn bực, hắn không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ bị Lưu Thụ Giang nhập vào người! Diệp Mỹ Lan dựa vào sau quầy trên tường, trợn to hai mắt, che lại lỗ tai, hoảng sợ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt. Ngoài cửa sổ len lỏi mỏng manh dưới ánh mặt trời, một bóng dáng như có như không chợt lóe qua. Còn chưa đợi nhìn thấy rõ ràng, một đôi mắt trống rỗng xuất hiện ở trước mặt. "..." Diệp Mỹ Lan sợ tới mức liên tục kêu thảm thiết, tay cầm dao bắt đầu chém lung tung. "Mày cũng dám nhập vào người gia gia, hôm nay gia gia khiến mày có đến mà không có về!" Lúc này, Quách Diễn nằm trên mặt đất suy yếu trong miệng hùng hùng hổ hổ, nhìn thấy sương đen kia nhắm về phía Diệp Mỹ Lan, hắn không hề nghĩ ngợi, kéo xuống miếng ngọc trên ngực, ném về phía quầy bên kia. Ngăn ở giữa Diệp Mỹ Lan và gã ác quỷ. Dao trong tay Diệp Mỹ Lan nháy mắt đâm vào ngực Quách Diễn, mà ác quỷ sau lưng lập tức lao vào người Quách Diễn, biến mất không thấy. Lúc này, đầu bếp sau bếp đột nhiên lao tới, mở đèn pin, cầm dao phay, sau khi nhìn thấy hai người ngã trên mặt đất sau quầy, tức khắc sợ hãi. Ầm một tiếng, dao phay rơi trên mặt đất. * * * Phòng xử lý sự vụ linh dị. Trước đó Lục Thính Nam đi mua hai bát mì xào đã trở về, phát hiện không thấy Quách Diễn đâu, còn tưởng rằng hắn hút thuốc xong rồi đi mua thuốc, cho nên Lục Thính Nam ăn hết phần mình ở trong phòng. Kết quả đợi hơn nửa giờ cũng không thấy hắn trở về, gọi điện thoại cũng không ai tiếp, không biết hắn đi làm gì. Hiện tại đã sắp 9 giờ, Quách Diễn vẫn chưa trở về. Nhưng thật ra Lục Thính Nam cũng không lo lắng, dù sao hắn cũng là một người sống sờ sờ, chắc chắn là vì có việc mới đi ra ngoài, không thể nào biến mất như vậy được. Bất quá, khoảng tầm hơn 9 giờ rưỡi, hắn nhận được cuộc gọi của Quách Diễn. Nhưng sau khi bắt máy, phát hiện bên kia điện thoại không phải là Quách Diễn. "Alo, xin hỏi cậu là người liên hệ khẩn cấp của Quách Diễn đúng không?" Lục Thính Nam giật mình, lập tức ý thức được Quách Diễn đã xảy ra chuyện, vội vàng nói: "Phải phải phải, tôi là người liên hệ khẩn cấp của hắn, hắn bị làm sao vậy?" "Ngực Quách Diễn bị dao đâm bị thương, hiện tại đã được cấp cứu ở đây, đang ở trong phòng bệnh giám hộ, cậu có thể tới đây một chuyến không?" Trong lòng Lục Thính Nam hoảng hốt, Quách Diễn bị dao đâm bị thương? Sao lại thế này? "Được được, tôi, tôi lập tức tới đây." Lục Thính Nam bắt xe đi vào bệnh viện nhân dân. Dưới sự dò hỏi, tìm được phòng bệnh Quách Diễn đang nằm. Bác sĩ đang ở trong phòng bệnh. Lục Thính Nam vội vàng đi qua hỏi: "Bác sĩ, tôi, tôi là bạn hắn, hắn thế nào rồi? Không sao chứ?" Bác sĩ nói: "À, yên tâm đi, đã cứu được rồi, không có nguy hiểm tính mệnh. Có điều hiện tại hắn rơi vào hôn mê sâu chưa tỉnh lại." "Có ý gì?" Lục Thính Nam hỏi. Bác sĩ nói: "Ý chính là hiện tại hắn không có cách nào tỉnh lại, cụ thể khi nào có thể tỉnh, chỉ có thể xem tình trạng của hắn. Có điều cậu yên tâm, loại tình huống này của hắn, sẽ không hôn mê lâu lắm đâu." Lục Thính Nam nhẹ nhàng thở ra, hỏi tiếp: "Bác sĩ, hắn, hắn như thế nào lại bị người đâm bị thương?" Bác sĩ nhìn sang giường bệnh bên cạnh, nói: "Ồ, chính là người phụ nữ này, trước đó hai người bọn họ được cùng đưa đến đây, trên người phụ nữ này thật ra không có bị thương gì, chỉ là bị dọa ngất đi thôi." Lục Thính Nam nhìn sang người phụ nữ ở một bên giường khác, phát hiện thế nhưng là Diệp Mỹ Lan. "Có chuyện gì thì nhắn chuông gọi y tá. Tôi đi trước." Bác sĩ nói rồi đi ra cửa. Lục Thính Nam đóng cửa lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ. Hắn đi đến bên cạnh Quách Diễn cẩn thận cảm thụ một chút, phát hiện trên người hắn vẫn còn giữ một luồng âm khí rất nồng đậm, âm khí này hầu như tất cả đều tụ họp ở trên ngực hắn. "Có lẽ chính là âm khí này làm Quách Diễn vẫn chưa tỉnh lại? Phải dẫn âm khí này ra ngoài mới được." Lục Thính Nam nghĩ. Cùng lúc đó, hắn phát hiện không thấy miếng ngọc của Quách Diễn đâu. Tìm một chút, mới phát hiện miếng ngọc ở trong túi áo hắn, có lẽ là do trước đó cần phẫu thuật nên đã tháo xuống. Lục Thính Nam nắm miếng ngọc hơi nóng tới gần Quách Diễn, càng đến gần miếng ngọc càng nóng hơn, hắn có chút không cầm được, chỉ có thể nắm lấy sợi dây trên đó. Hắn muốn dùng miếng ngọc để xua đuổi âm khí trong cơ thể Quách Diễn ra ngoài. Càng tới gần, hắn có thể cảm nhận được âm khí trước ngực Quách Diễn bắt đầu táo bạo hơn, cùng lúc đó, miếng ngọc đang cầm trong tay hắn cũng bắt đầu tản ra ánh sáng cực nóng. Xích -- Đột nhiên, miếng ngọc trong giây lát đó phát ra một luồng ánh sáng chói mắt. Lục Thính Nam không kịp phòng bị, bị một cổ ánh sáng mạnh mẽ này lóe mù mắt, một lần xem thường liền hôn mê bất tỉnh.
Chương 37: Vụ án chưa kết thúc (10) - Cứu vớt Bấm để xem Khi Quách Diễn tỉnh lại, phát hiện mình ở trong một phòng khách, hắn theo bản năng sờ sờ ngực mình, không có miệng vết thương. Hắn cẩn thận quan sát phòng khách này một chút, phát hiện đây là nhà của Lưu Thụ Giang! Lúc này, hắn phát hiện mình không nhập vào trên người của ai cả. "Mình lại vào ký ức của Lưu Thụ Giang?" Trong lòng hắn nghi hoặc, đồng thời, hắn phát hiện bên cạnh mình có thêm một người, Diệp Mỹ Lan! Cô ta sao cũng ở chỗ này? Quách Diễn đi đến bên cạnh đẩy đẩy cô ta. "Này, tỉnh tỉnh." Diệp Mỹ Lan tỉnh lại, khi nhìn thấy Quách Diễn lập tức hét lên. "..." Cô ta không ngừng bò ra sau, né tránh Quách Diễn. Quách Diễn bất đắc dĩ nói: "Cô không cần sợ, tôi sẽ không làm cô bị thương, vừa rồi những chuyện đó đều không phải tôi làm, có một con quỷ khống chế cơ thể tôi, cho nên mới.." Quách Diễn không tiếp tục nói tiếp, bởi vì hắn nhìn thấy sắc mặt hoảng loạn khác thường của Diệp Mỹ Lan, hoàn toàn sợ hãi, căn bản không nghe được lời hắn nói. Diệp Mỹ Lan tránh ở góc tường phía sau sô pha, sợ hãi nhìn xung quanh, không biết nơi này là nơi nào. Một lát sau, Diệp Mỹ Lan nhìn Quách Diễn một chút phản ứng cũng không có, khẩn cầu nói: "Anh, anh đừng giết tôi.. Được không! Tôi tôi, con trai tôi mới mười tuổi, nó không thể không có tôi, tôi cầu anh, anh thả tôi được không.. Đừng giết tôi.." Quách Diễn nghe được lời này, trong lòng bất đắc dĩ, quay đầu trịnh trọng nói: "Diệp nữ sĩ, tôi có thể thề, tôi sẽ không giết ngươi. Bởi vì vừa rồi người muốn giết cô không phải tôi, mà là một người khác.. Một người khác. Chẳng qua bởi vì nguyên nhân nào đó, tôi bị hắn khống chế, cho nên mới làm ra những hành động đó, tôi ở chỗ này nói với cô một tiếng thực xin lỗi." Diệp Mỹ Lan nghi hoặc, khó hiểu nhìn Quách Diễn. Quách Diễn nhìn cô bình tĩnh rất nhiều, giải thích nói: "Tôi nói thật với cô, kỳ thật chuyện này hoàn toàn là vì một con quỷ tên là Lưu Thụ Giang làm ra! Cô còn nhớ rõ người tập kích cô hôm trước đi, bản thân anh ta chính là một cảnh sát, anh ta sẽ không giết người, lúc trước anh ta tập kích cô, hoàn toàn là do con quỷ Lưu Thụ Giang này khống chế, mới có thể làm ra những chuyện hoang đường đó." "Cũng giống như chuyện vừa rồi ở trong tiệm cô, tôi cũng bị con quỷ này khống chế, cho nên mới làm chuyện như vậy." Quách Diễn nói, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. "Cô còn nhớ rõ không, trước khi cô hôn mê, có phải đã dùng dao đâm trúng tôi không?" Diệp Mỹ Lan nhớ lại một chút, gật gật đầu, sau đó nhìn ngực Quách Diễn. "Nhưng mà ngực cậu không có.." Quách Diễn nói: "Đúng vậy, ngực tôi không có miệng vết thương, đó là bởi vì chúng ta hiện tại đang ở trong ký ức của Lưu Thụ Giang, tiến vào chỉ là linh hồn chúng ta, mà không phải là cơ thể chúng ta. Tôi nghĩ hiện tại chúng ta hẳn là phải nằm ở bệnh viện đi." Diệp Mỹ Lan hoàn toàn nghe không hiểu Quách Diễn nói, hỏi: "Chính là.. Ý của anh là, có quỷ?" Quách Diễn gật đầu nói: "Tôi biết cô rất khó lý giải chuyện này, nhưng tôi có thể xác nhận với cô, thế giới này thật sự có quỷ, cô bị tập kích, hoàn toàn là vì con quỷ làm ra!" "Này, sao có thể.." Quách Diễn nói: "Không có gì không thể, chúng ta.." Vù-- Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh băng thấu xương thổi tới, cửa sổ rõ ràng không có mở, nhưng đèn treo trên trần nhà phòng khách lại bị thổi đến kêu leng keng. "Cô.. Vì sao muốn giết tôi!" Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai hai người. Quách Diễn thay đổi sắc mặt, Diệp Mỹ Lan bị dọa cả người run rẩy liên tục thét chói tai. "Vì sao!" Giọng nói chợt trở nên lớn hơn, chấn đến đầu óc Quách Diễn thiếu chút nữa tạc rớt. Tình huống Diệp Mỹ Lan thảm hại hơn, trực tiếp bị âm thanh này chấn đến mũi tai chảy máu. Quách Diễn vội vàng chạy tới, lôi kéo cô ta nói: "Nhớ kỹ, mọi giá phải chịu đựng! Nếu cô chết ở đây, vậy cơ thể cô ở bên ngoài cũng sẽ chết! Từ giờ trở đi nhắm mắt lại, suy nghĩ về con của cô, còn chuyện khác không cần nghĩ tới, tôi sẽ bảo vệ cô an toàn, tôi.." Phốc! Quách Diễn còn chưa nói xong, cảm giác sau lưng chợt đau nhói, hắn cúi đầu nhìn xuống, một con dao phay đâm từ sau lưng hắn, mũi dao lại từ ngực hắn đâm tới. Hắn hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng ám chỉ mình, "Đều là giả đều là giả đều là giả.. con mẹ nó, đau chết lão tử!" Giờ phút này Diệp Mỹ Lan sớm đã nhắm mắt lại, nghe theo lời Quách Diễn, hoàn toàn không màng đến cảm thụ xung quanh. Lưu Thụ Giang tựa như đã hoàn toàn điên rồi, hắn hiện tại chỉ muốn giết người. "Đều đi chết đi!" Giọng hắn vang khắp trong phòng khách. "Lúc trước chúng mày dìm tao chết, tao cũng cho chúng mày chết đuối!" Rầm -- Đột nhiên, cửa phòng ngủ truyền đến tiếng nước mãnh liệt, tiếng động giống như nước biển thủy triều lên vậy. Phanh! Cửa phòng ngủ bị nước lũ phá tan, vô số bọt nước vọt vào phòng khách, nháy mắt bao phủ toàn bộ phòng khách. Quách Diễn chịu đựng đau nhức ở ngực, bò đến bên cạnh Diệp Mỹ Lan, nương theo sức nước nâng cô lên trên. Nước bao phủ toàn bộ phòng khách, mực nước dâng lên rất nhanh, không đến một lát liền bao phủ cả người Quách Diễn, về phần Diệp Mỹ Lan, bị Quách Diễn nâng đến trên trần nhà, nhưng tựa hồ không có tác dụng gì, bởi vì nước dâng lên rất nhanh đã bao phủ toàn bộ phòng khách. * * * Lục Thính Nam sau khi bị miếng ngọc của Quách Diễn phát sáng làm chói mắt, cảm giác linh hồn của mình thoát khỏi thân thể, bị vặn vẹo 360 độ, hóa thành một sợi tơ, bay vào một không gian đen nhánh. Ở nơi duỗi tay không thấy năm ngón tay này, Lục Thính Nam phục hồi tinh thần lại, thấy được căn phòng cách đó không xa. Không nên nói là căn phòng ở, phải nói là một tầng lầu phòng suite. Tầng lầu này đơn độc tách ra, nằm lẻ loi trong không gian đen nhánh. Lục Thính Nam chạy tới, đi đến bên cửa sổ, tức khắc nhìn thấy Quách Diễn ở giữa phòng khách, còn có Diệp Mỹ Lan bị Quách Diễn nâng lên đến đỉnh đầu. Toàn bộ phòng khách đều là nước, hai người bọn họ bị bao phủ ở bên trong. Quách Diễn vẫn luôn nín thở, nhưng tựa hồ đã không chịu đựng nổi nữa. Không chỉ như thế, Lục Thính Nam còn nhìn thấy một con dao cấm trên ngực Quách Diễn. "Này, tình huống gì đây!" Lục Thính Nam ghé vào cửa sổ không ngừng gõ cửa kính, nhưng mà không thể đánh vỡ kính. "Này!" Hắn hô lên, Quách Diễn bên trong đã sắp hít thở không thông. Lục Thính Nam hoảng loạn nôn nóng, hắn không muốn nhìn thấy Quách Diễn chết ở chỗ này. "Đừng chết! Ngàn vạn lần đừng chết! Ngàn vạn lần đừng chết!" Lục Thính Nam nuốt một ngụm nước miếng, quyết đoán nhấc chân đá cửa sổ. Ầm! Ầm! Cửa sổ rất vững chắc, căn bản không đá được. "Mẹ nó! Vỡ ra cho tao!" Lục Thính Nam vội thét lớn một tiếng. Kết quả một chân đá qua, còn chưa đá đến cửa sổ.. Cửa sổ dựa như nghe thấy lời hắn nói, vang lên một tiếng răng rắc, vỡ vụn. Xôn xao -- Theo sau, nước trong phòng khách theo vết nứt cửa sổ tràn ra ngoài, đẩy Lục Thính Nam trôi ra thật xa. Hắn không quan tâm lại chạy lại lần nữa, phát hiện Quách Diễn và Diệp Mỹ Lan cũng bị nước đẩy ra. Hắn đi đến bên cạnh hai người, trong lòng hoảng loạn nói: "Đừng chết, đừng chết! Mẹ nó nếu cậu chết tôi phải làm sao bây giờ!" Hắn mới vừa nói xong, Quách Diễn và Diệp Mỹ Lan trước mắt cùng đồng thời hóa thành hai luồng ánh sáng, rời khỏi không gian đen nhánh này. "Á?" Hắn giật mình nghĩ. "Bọn họ.. Chắc là không có việc gì đi?" "Giết ngươi!" Đang lúc Lục Thính Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, một giọng nói mang theo cơn gió lạnh nhức óc đánh úp từ phía sau, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trong một mảnh đen nhánh, xuất hiện một gương mặt trắng bệch như ẩn như hiện. "Ách.. toi rồi!"
Chương 38: Vụ án chưa kết thúc (11) - Bạn cùng phòng Bấm để xem Quách Diễn nháy mắt bừng tỉnh, thở hổn hển, cả người đều là mồ hôi lạnh. Ngực hắn dán băng gạc, thuốc tê vẫn còn, cho nên hắn không cảm giác được đau đớn, nhưng cũng vì vậy, thuốc tê làm cả người hắn không có sức lực. Hắn nhìn chằm chằm trần nhà phòng bệnh, hồi tưởng lại chuyện vừa trải qua, cảm giác có chút kỳ quái. "Vì sao.. Vì sao đột nhiên lại ra ngoài được?" Hắn kinh ngạc khó hiểu. "..." Không bao lâu, trên giường bệnh bên cạnh, Diệp Mỹ Lan thét lên một tiếng, từ trên giường bệnh đột nhiên ngồi dậy. Sắc mặt cô tái nhợt, hoảng loạn sờ người mình, không thiếu tay thiếu chân, tức khắc nhẹ nhàng thở ra. Nhưng cô lại chợt hoảng hốt, bởi vì cô nhìn thấy một người nằm trên mặt đất. Quách Diễn lúc này hao hết sức lực từ trên giường ngồi dậy, vừa rồi Diệp Mỹ Lan thét chói tai làm hắn có chút lo lắng, nhìn thấy Diệp Mỹ Lan không sao, chợt hỏi: "Cô không sao chứ?" Diệp Mỹ Lan tựa hồ không nghe hắn nói, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm trên mặt đất, trong miệng nói: "Hắn, hắn.." Quách Diễn cúi đầu nhìn, thấy Lục Thính Nam ngất xỉu trên mặt đất, tức khắc sợ hãi, hắn phát hiện miếng ngọc của mình thế nhưng đang ở trong tay hắn, trong lòng ngu ngơ, chợt nghĩ đến: "Vừa rồi mình và Diệp Mỹ Lan có thể ra ngoài, chẳng lẽ là vì tên ngu ngốc này vào ký ức của Lưu Thụ Giang!" Nghĩ đến chuyện này, Quách Diễn bắt đầu lo lắng, Lưu Thụ Giang cũng không phải là kẻ hiền lành gì! Hắn một mình ở bên trong, dữ nhiều lành ít! Làm sao bây giờ! "Bánh Bao!" Quách Diễn vô lực gọi một tiếng, hắn muốn từ trên giường lên đứng lên, muốn lại một lần nữa đi vào trong mộng, kéo Lục Thính Nam ra ngoài. "..." Quách Diễn còn chưa nói xong, thì Lục Thính Nam chợt sợ hãi thét lên một tiếng, từ trên mặt đất tỉnh dậy. Hắn há miệng thở hổn hển, sắc mặt còn trắng hơn cả Diệp Mỹ Lan. Hắn lau mồ hôi lạnh trên mặt, lẩm bẩm: "Hù chết tôi rồi, làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng phải mất mạng đâu." Quách Diễn ngơ ngác nhìn chằm chằm Lục Thính Nam. "Bao, Bánh Bao, cậu.. Không sao chứ?" Lục Thính Nam sửng sốt, một lát sau mới vội vàng lắc đầu. "Không sao, không sao không sao, chỉ là sợ hãi." Quách Diễn hỏi: "Lưu Thụ Giang đâu?" "Hẳn là.. Đã chết đi?" "Đã chết, chết như thế nào?" Lục Thính Nam rối rắm nhớ lại một chút. "Tôi cũng không biết, thật không thể hiểu được, tôi chỉ mắng một câu mày đi tìm chết, sau đó hắn giống như.. Đã chết rồi." "..." Quách Diễn không còn lời nào để nói, thứ năng lực miêu tả này trước sau như một kém đều như vậy. Lúc này, y tá ngoài phòng bệnh nghe được tiếng thét chói tai, lập tức vọt vào. Nhưng mà sau khi các cô nhìn thấy ba người trong phòng bệnh đều tỉnh lại, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi qua kiểm tra. * * * Hai ngày sau, án của Dương Bùi bị huỷ bỏ, vô tội phóng thích. Vào ngày này Quách Diễn cũng xuất viện. Hai ngày này, Quách Diễn đã giải thích nguyên nhân gây ra chuyện này với Diệp Mỹ Lan, làm cô hiểu chuyện này là do quỷ làm, mà không phải là Dương Bùi. Diệp Mỹ Lan tuy rằng vẫn như cũ không tin trên thế giới này có quỷ, nhưng vẫn đồng ý huỷ bỏ kiện Dương Bùi. Không thể không nói, Diệp Mỹ Lan rất kiên cường, nếu đổi lại người bình thường khác, chỉ sợ đã sớm điên rồi. Diệp Mỹ Lan cũng nói qua, nếu không phải trong lòng cô vẫn luôn nhớ tới con trai, thì cũng không thể kiên trì đến hiện tại. Về phần Lưu Thụ Giang, dường như đã hoàn toàn biến mất. Quách Diễn ngay từ đầu rất kỳ quái vì sao Lưu Thụ Giang đột nhiên biến mất, thẳng đến khi Lục Thính Nam nói với hắn tình huống lúc ấy, Quách Diễn mới hiểu được. Con quỷ này bị Lục Thính Nam giết, tuy nói không biết dùng thủ đoạn gì, nhưng Lưu Thụ Giang quả thật đã biến mất không thấy. Buổi chiều 3 giờ. Lục Thính Nam lái xe cùng Quách Diễn mới xuất viện rời khỏi bệnh viện nhân dân, trở lại văn phòng xử lý chuyện linh dị. Ngực Quách Diễn bị dao đâm hơi sâu, không hồi phục nhanh được, cho nên trong khoảng thời gian này trên cơ bản đều là nghỉ ngơi. Tầm khoảng ba giờ rưỡi, Dương Bùi đi vào văn phòng xử lý chuyện linh dị. "Lúc này, thật sự rất cảm ơn các cậu, nếu không phải có các người, hôm nay tôi chỉ sợ phải đi ăn cơm tù rồi." Dương Bùi cười khổ nói. Quách Diễn nằm trên sô pha, cười nói: "Anh, lần này thế nhưng anh hại em thật thảm, cho nên, anh có phải nên chi trả tiền thuốc men cho em không?" Dương Bùi trịnh trọng gật đầu. "Yên tâm, khẳng định trả cho em." Quách Diễn cười nói: "Vậy là tốt rồi." Dương Bùi hỏi: "Có thể nói với anh tình hình cụ thể không? Anh thật sự bị quỷ nhập à?" Quách Diễn nói: "Ừm, đúng là bị quỷ nhập, con quỷ này tên là Lưu Thụ Giang.." "Lưu Thụ Giang!" Dương Bùi nghe thấy tên này, bỗng nhiên kinh ngạc. Quách Diễn thấy biểu tình hắn kỳ quái, hỏi: "Anh có quen?" Dương Bùi gật đầu nói: "Ừ, có quen, nếu em nói Lưu Thụ Giang này là sinh viên học trong học viên cảnh sát thì anh quả thật có quen, hơn nữa hắn còn là bạn cùng phòng của anh." Quách Diễn và Lục Thính Nam liếc nhau, nói tiếp: "Em không xác định được Lưu Thụ Giang này có phải là bạn học anh không, nhưng mà chuyện này em vẫn luôn có một điểm không hiểu." "Không rõ chuyện gì?" Quách Diễn nói: "Anh trước hết nghe em kể lại chút chuyện đã qua cho anh nghe đã." Quách Diễn nói hết tất cả mọi chuyện cho Dương Bùi nghe, bao gồm cả chuyện trong mộng hắn bám vào người Lưu Thụ Giang, trải qua cuộc đời hắn, còn có chuyện Lưu Thụ Giang muốn giết Diệp Mỹ Lan, cả việc ở trong mộng thiếu chút nữa bị chết đuối, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tất cả đều nói cho Dương Bùi. Dương Bùi càng nghe sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Sau khi Quách Diễn nói xong: "Chuyện trải qua chính là như vậy, quỷ hồn Lưu Thụ Giang đã biến mất, chỗ duy nhất em không hiểu chính là, vì sao cuộc sống Lưu Thụ Giang ở trong mộng hoàn toàn khác với hiện thực?" Dương Bùi trầm mặt, ngẩng đầu nói: "Anh biết vì sao." Quách Diễn kinh ngạc. "Anh biết?" Dương Bùi gật đầu nói: "Các người ở chỗ này chờ một lát, anh về nhà lấy chút đồ, sau đó lại đến giải thích với các cậu chuyện này rốt cuộc là như thế nào." Dương Bùi rời khỏi văn phòng Sự Vụ, lái xe về nhà, hơn nửa giờ sau mới trở về. Lúc hắn trở về, trong tay cầm thêm một phần văn kiện. Hắn mở văn kiện ra đặt ở trên bàn trà, Quách Diễn và Lục Thính Nam nhìn chằm chằm nội dung trên văn kiện. "Phân tích xử lý án kiện hư cấu." Trang đầu tiên của văn kiện viết mấy chữ như vậy. Quách Diễn tiếp tục xem tiếp, thấy được nội dung bên dưới. "Nhân vật hư cấu: Lưu Thụ Giang, Diệp Mỹ Lan." "Án kiện hư cấu: Án Lưu Thụ Giang bị giết." "Người hiềm nghi: Diệp Mỹ Lan và đồng lõa." Quách Diễn xem tiếp, phát hiện án tử hư cấu này thế nhưng hoàn toàn giống với những gì hắn thấy trong mộng. "Anh, đây là?" Quách Diễn hỏi. Dương Bùi thở dài, nói: "Còn nhớ rõ anh vừa nói không, ở đại học anh có một bạn cùng phòng, gọi là Lưu Thụ Giang. Nhưng lúc năm ba hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết." "Về phần hiện tại các người đang xem án kiện hư cấu này, là lúc anh và hắn hồi còn ở đại học, vì nhàn rỗi nhàm chán mà cùng viết ra án tử hư cấu này, lúc ấy bọn anh viết án này cảm thấy rất thú vị, cho nên Lưu Thụ Giang liền dùng tên của mình thay thế người bị hại trong án tử." Dương Bùi cười khổ một tiếng. "Nhưng mà anh không nghĩ tới, lúc ấy bọn anh đang viết quá trình, viết được một nửa, thì Thụ Giang hắn gặp chuyện. Lúc sau anh không tiếp tục viết tiếp nữa, bởi vì các phương thức trên án kiện đều là do hắn nghĩ ra, sau khi hắn chết, anh cảm thấy không cần thiết nữa, cho nên vẫn luôn giữ lại." Quách Diễn nhìn lại tất cả nội dung trên văn kiện, nói: "Quá trình bản án này quả thật rất giống với những gì em thấy trong mơ, cho nên nói, sau khi Lưu Thụ Giang chết hoàn toàn trở thành ma chướng? Xem chính mình thành nhân vật chính trong án kiện hư cấu cho nên mới làm ra chuyện như vậy?" Lục Thính Nam nói: "Không nhất định, thật ra còn có một loại khả năng, hắn chỉ là muốn hoàn thành án kiện chưa hoàn thành này, cho nên mới càng lún càng sâu." Quách Diễn nói: "Mặc kệ là loại kết quả nào, cách làm này của hắn đã xúc phạm tới người vô tội." Dương Bùi hỏi: "Đúng rồi, trước đó anh bị hắn nhập vào người, muốn đi giết người phụ nữ kia? Thật sự tên là Diệp Mỹ Lan?" Quách Diễn gật đầu: "Phải, cô ta quả thật tên là Diệp Mỹ Lan, em nghĩ có lẽ là trùng hợp đi." Dương Bùi nhìn chằm chằm án kiện hư cấu không có cái kết ở trên bàn trà, biểu tình có vẻ bất đắc dĩ. "Bởi vì lúc trước anh và Thụ Giang nhất thời hứng khởi, mà làm hại một người suýt chút nữa đã chết? Thật đúng là tạo nghiệt." Quách Diễn nói: "Anh, loại chuyện này anh không cần nghĩ nhiều, không có ý nghĩa, ai cũng không biết được tương lai sẽ phát sinh chuyện gì." Dương Bùi không nói gì, cầm lên văn kiện trên bàn trà, lấy ra chiếc bật lửa rồi trực tiếp thiêu nó, ném vào thùng rác, thiêu thành tro tàn.
Chương 39: Một năm trước Bấm để xem Chuyện Dương Bùi cứ như vậy trôi qua, chuyện Lưu Thụ Giang gặp phải tuy rằng làm người ta đồng tình, nhưng chuyện hắn làm sau khi chết, quả thật khiến người ta rất bất đắc dĩ. Có đôi khi con người có chấp niệm càng lớn, thì lúc sinh thời nếu có nguyện vọng chưa thực hiện được, sau khi chết linh hồn sẽ lưu lại ở nhân gian, không muốn rời đi. Phần lớn người còn tốt, hiểu được mình đã chết, qua đoạn thời gian sẽ tự rời đi. Nhưng luôn có số ít người, chấp niệm quá lớn mà không muốn rời đi. Lưu Thụ Giang chính là người như vậy. Mấy ngày nay Diệp Linh vẫn luôn bay tới bay đi ở văn phòng Sự Vụ, rất nhàn nhã tự tại. Đá nhân duyên cộng sinh vẫn luôn treo trên đồng hồ treo tường, nếu cô ta có việc gì sẽ đi ra ngoài, có điều dưới tình trạng Quách Diễn và Lục Thính Nam không bôi nước mắt ngưu nhãn thì không nhìn thấy tung tích cô. Về chuyện Lưu Thụ Giang, lúc Quách Diễn kể lại chuyện này cô cũng nghe thấy. Có một chuyện cô vẫn luôn rất để ý, vì thế cô đi đến bên cạnh sô pha, vươn tay trong suốt, gõ lục lạc tam sinh được đặt ở bên cạnh ghế sô pha. Đinh -- Lục lạc phát ra một âm thanh trong trẻo. Quách Diễn đang nằm trên sô pha nghỉ ngơi liền giật mình, quay đầu nhìn chằm chằm lục lạc vang lên bên cạnh sô pha, từ dưới bàn trà lấy ra nước ngưu nhãn, thoa lên mí mắt mình. Thân ảnh Diệp Linh xuất hiện trên ghê sô pha đơn bên cạnh, đang kiều chân bắt chéo, dáng ngồi rất lười biếng. Quách Diễn hỏi: "Cô gõ lục lạc có việc?" Diệp Linh gật đầu nói: "Ừm, có chuyện nghĩ không ra, muốn hỏi anh một chút." Hiện tại đã mười một giờ tối, Lục Thính Nam về nhà rồi, ở văn phòng Sự Vụ chỉ còn mình Quách Diễn. Quách Diễn nghi hoặc. "Muốn hỏi gì?" Diệp Linh vuốt ve tóc, nói: "Chính là chuyện về Lưu Thụ Giang. Trước đó hai ngày lúc các người nói chuyện của hắn tôi đều nghe được, tôi vẫn luôn có một điều nghĩ mãi không hiểu. Chính là.. Vì sao giống tôi, còn có hắn, sau khi chết không đi đầu thai? Mấy ngày nay tôi ở chỗ này, nghe các người nói trên thế giới này có quỷ sai, người bình thường sau khi chết, đều sẽ bị bọn họ dẫn đi? Nhưng mà vì sao không có quỷ sai nào đến dẫn chúng tôi đi?" Quách Diễn nghe thấy vấn đề này, vẻ mặt kinh ngạc, cười khổ nói: "Chuyện này.. Tôi cũng nói không rõ." "Vì sao?" Quách Diễn nghiêm mặt nói: "Quỷ sai quả thật có tồn tại, người bình thường sau khi chết bọn họ sẽ xuất hiện dẫn linh hồn đi, nhưng mà cũng không phải tuyệt đối, về quỷ sai tôi cũng không hiểu biết nhiều lắm." Diệp Linh gật đầu, sắc mặt có chút thất vọng, chợt lại hỏi: "Vậy anh nói một chút về những gì anh biết đi." "..." Quách Diễn cạn lời, nhưng vẫn đồng ý, nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm lục lạc tam sinh bên cạnh ghế sô pha, nói: "Vậy kể với cô một chút về chuyện lần đầu tiên tôi hóa trang giải quyết chuyện linh dị đi, một lần đó, cũng là lần duy nhất chúng tôi nhìn thấy quỷ sai." Ánh mắt Diệp Linh cũng nhìn về phía lục lạc. Quách Diễn nói: "Không sai biệt lắm vào tầm một năm trước, khi đó tôi và Bánh Bao còn chưa mở văn phòng xử lý linh dị này, nhà tôi có một người họ hàng khá xa qua đời, bình thường kiểu chết già thế này, tầm khoảng 92 tuổi, cũng coi như là sống thọ và chết tại nhà." "Loại chuyện này cũng xem như là hỉ tang, dù sao cũng không có gì tiếc nuối, con cháu đầy đàn gia đình hạnh phúc. Khi đó mẹ tôi vừa lúc xảy ra chuyện, ba tôi vẫn luôn chăm sóc bà ấy ở bệnh viện, không có cách nào đi được, vì thế chuyện này liền rơi vào người tôi." "Vốn tôi định ăn xong cơm trưa sẽ đi, dù sao cũng chỉ là họ hàng xa, tới rồi đồng lứa như tôi cũng không thế nào lui tới được. Chẳng qua sau đó tôi nghe thấy người trong nhà của ông lão đó nói một chuyện, hình như là việc đó khiến bọn họ rất sợ hãi." "Chuyện gì? Gặp quỷ sao?" "Ừm, gặp quỷ." * * * Một năm trước, cũng chính là vào tháng 11, năm 2016. Quách Diễn lái xe đi vào thôn huyện Sùng Đức ở Đồng Châu để tham gia lễ tang. Trong viện nhà cũ đều là vòng hoa, di thể người chết đặt ở linh đường, di ảnh ông lão đặt trên bàn có đầy hương nến. Di thể bao phủ lụa trắng, người mặc áo tang khóc tang còn có dàn nhạc lễ tang làm cho cả linh đường tràn ngập bi thương, nhưng hòa vào nhau vẫn là sự ồn ào. Ông lão qua đời họ Lý, cụ thể tên là gì Quách Diễn không rõ ràng lắm. Lý lão gia tử sống 92 tuổi, con trai con dâu sớm đã đi trước ông lão, việc xử lý tang sự là do cháu trai ông lão, gọi là Lý Lập Hành, cũng xem như là chú của Quách Diễn. Lúc Quách Diễn tới đã là giữa trưa, cùng chào hỏi qua bọn họ, sau khi cúi đầu viếng Lý lão gia tử xong, hắn được đưa sang bàn ngồi xuống ăn cơm. Một bữa cơm xong, hắn không có ý định ở lại đây lâu, nên muốn chào hỏi Lý Lập Hành một tiếng rồi rời đi. Có điều khi hắn đi qua, còn chưa kịp bắt chuyện, thì thấy Lý Lập Hành đang nói chuyện với vợ ông, điều này làm cho Quách Diễn có chút ngượng ngùng, chỉ có thể chờ đợi bên cạnh, lại không khéo nghe được nội dung trò chuyện của hai vợ chồng này. "Tối hôm qua ông có lại nằm mơ thấy ông nội không?" Giọng Lý Lập Hành bất đắc dĩ, nhưng lại có vẻ hoảng sợ. "Ừ, lại mơ thấy, chính là.. Chính là ngày hôm qua dường như không giống với hai ngày trước đó." "Làm sao vậy?" Lý Lập Hành lắc đầu nói: "Anh cũng nói không rõ sao lại thế này, dù sao, dù sao chính là cảm thấy không thích hợp, ba ngày anh đều mơ thấy ông nội, ông nói anh có phải bị bệnh hay không? Hơn nữa, hơn nữa ngày hôm qua anh cảm thấy mình không phải nằm mơ nhìn thấy mà, mà là lúc.. nửa đêm đi vệ sinh nhìn thấy.. Mấu chốt là, dường như anh còn nghe được tiếng lục lạc." "Anh đó, chính là nghĩ quá nhiều, chỉ là nằm mơ mà thôi, đừng nghĩ nhiều quá. Lúc mẹ em qua đời em cũng luôn nằm mơ, qua một thời gian thì tốt rồi. Được rồi, anh cũng đừng suy nghĩ loạn nữa, nơi này còn có nhiều người cần anh tiếp đón đây." Hai người không nói quá nhiều, nhưng Quách Diễn lại để ý được điểm then chốt. Khi đó Quách Diễn, bởi vì mới vừa trải qua chuyện đồng học sơ trung lại thêm chuyện của mẹ, đối với loại chuyện linh dị thế này hắn có chút quan tâm đến. Sau khi vợ ông rời đi, Quách Diễn ngăn lại Lý Lập Hành. Lý Lập Hành nhìn Quách Diễn đến, cười nói: "Là Tiểu Quách a, đã lâu không thấy, không nghĩ tới con đã lớn như vậy rồi." Quách Diễn mỉm cười nói: "Đúng vậy chú Lý." "Ăn xong rồi?" Quách Diễn gật đầu. "Vâng, mới vừa ăn xong, vốn dĩ muốn chào chú một tiếng liền đi, nhưng vừa nãy con nghe thấy dường như chú nói chuyện chú nằm mơ?" Vẻ mặt Lý Lập Hành có chút quái dị, nhìn Quách Diễn, cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao hắn muốn nói chuyện này? Sắc mặt Quách Diễn xấu hổ, biết việc này là chuyện riêng tư của đối phương, mình dò hỏi như vậy thật sự có chút quá mức, chợt nói: "Chú Lý, vừa rồi con không cẩn thận nghe được lời chú nói, cho nên có chút tò mò. Bởi vì con có một người bạn có chút hiểu biết những chuyện kỳ lạ này, nếu chú thật sự gặp phải chuyện kỳ quái gì, có lẽ hắn có thể giúp chú giải quyết." Lý Lập Hành cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Yên tâm đi, chú Lý không có việc gì, chỉ là gần đây suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Chú bận việc trước, con cứ tự nhiên." Quách Diễn bất đắc dĩ, không nghĩ nhiều nữa, lắc lắc đầu, xoay người rời khỏi linh đường, lái xe quay về Đồng Châu. Lúc ấy hai người cũng không nghĩ nhiều. Nhưng mà tới buổi tối, vừa qua khỏi đêm khuya. Ở quán bar uống rượu Quách Diễn đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ, sau khi bắt máy, hắn nghe thấy giọng hoảng loạn thất thố của Lý Lập Hành.