Truyện Ma [Edit] Hai Thế Giới Âm Dương Tại Làng Chúng Tôi - Lý Thanh Triệu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 12 Tháng năm 2024.

  1. Chương 57: Loại cỏ kỳ lạ nhất

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Chương 58: Đánh thức giác quan thần kỳ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Chương 59: Kỹ thuật diệt kẻ địch trong rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau này, khi tác chiến ở miền bắc Miến Điện, tôi mới biết được nhiều lính Nhật đều ở trên cây. Bởi vì những cây này có thể được gọi là "đại thụ" theo đúng nghĩa - thân cây cần phải có vài người mới ôm hết được. Họ mắc võng trên cây và treo đạn dược trên cây. Hơn nữa, giữa các cây còn có cáp treo và chuông báo động, có thể di dời, truyền tải thông tin và phát ra cảnh báo.

    Điều này cho phép những con quỷ Nhật Bản này, có thể liên tục tác chiến ở trên cây.

    Phương pháp này rất khoa học, không chỉ bảo vệ bản thân khỏi sự tấn công của dã thú dưới đất, mà còn tăng cường khả năng cơ động tác chiến rất nhiều, hơn nữa một khi đọ súng, kiểu bắn từ trên cao bắn xuống này còn có lợi thế về hỏa lực.

    Loại phương pháp này ngay từ đầu rất có hiệu quả, khiến bộ đội ta bị tổn thất nặng nề. Nhưng sau này, bộ đội Trung Quốc cũng nghĩ ra cách đối phó - thường dùng súng máy bắn lên cây. Kết quả là, với sự bắn phá dữ dội, rơi xuống không chỉ là cành là và chim chóc, mà cả lính Nhật cũng rơi xuống.

    Tất nhiên, ở vào giai đoạn đó thì chúng tôi vẫn còn chưa hiểu rõ chiến thuật của quân Nhật. Vì vậy, khi dùng khứu giác nhạy bén của mình đánh giá những tên lính Nhật này quả thực đang ở trên cây, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, trong lòng cũng không khỏi nghĩ, cách này của chúng thực sự cao minh.

    Nếu muốn giết hết bọn chúng thì nhất quyết không được bắn bừa bãi, bởi vì chỉ cần ngay khi tiếng súng nổ, với quá trình huấn luyện quân sự nghiêm ngặt của chúng, chắc chắn sẽ phân tán nhanh chóng.

    Bây giờ tôi đã lớn tuổi, thời gian rảnh ở nhà cũng rất nhiều, cứ mỗi khi tôi xem một số bộ phim truyền hình về chiến tranh, đều sẽ cảm thấy những cái đó đều là nói bừa, các đạo diễn và biên kịch đều không biết chiến trường thực sự là như thế nào, ở trên chiến trường thực sự, mỗi chiến sĩ đều phải giữ khoảng cách lẫn nhau là khoảng hai mươi mét. Đây gọi là nguyên tắc "phân tán nhân lực và tập trung hỏa lực", làm sao có thể giống trên TV trình diễn như thế chứ, mỗi người đều cách gần nhau đi hướng về phía trước, mật độ người cao như vậy sao? Nếu thực sự là như vậy, có một viên đạn đại bác bắn trúng đám đông dày đặc như thế thì sẽ chết bao nhiêu người?

    Cho nên, trên chiến trường, điều cấm kỵ nhất chính là tụ tập, khi tác chiến, binh lính cần phải tản ra, như vậy mới giảm tỷ lệ tử vong. Trước kia, khi tôi tác chiến ở nội địa, có lần tôi dẫn anh em mai phục ở hai bên khe núi, để phục kích quân Nhật đi qua. Đó là hai chiếc xe tải chở đầy quân Nhật, đầu tiên chúng tôi bố trí chướng ngại vật trên đường, cho nên khi gặp chướng ngại vật, xe Nhật tất nhiên sẽ dừng lại, điều này giúp chúng tôi phát động công kích dễ dàng hơn.

    Ngay khi hai chiếc xe tải dừng lại, chúng tôi ở phía trên đều đồng loạt nổ súng vào chúng, nhưng làm chúng tôi giật mình chính là, những người lính Nhật trên xe tải không hề hoảng loạn chút nào, hơn nữa phía sau xe của họ không hề có lều che mưa chắn gió, mà hoàn toàn trống trải, điều này có chỗ lợi gì? Đó là để đảm bảo rằng trong trường hợp bị tập kích, những binh lính trên xe có thể lập tức nhảy ra khỏi xe từ mọi hướng và tản ra trong thời gian ngắn nhất, bởi vì trong tình huống đặc biệt này, nếu tản ra sớm hơn một giây thì số người chết sẽ giảm thiểu rất nhiều.

    Do đó, việc tập trung tiêu diệt bọn lính Nhật xảo quyệt này cũng không phải là điều quá dễ dàng.

    Vậy phải làm gì đây? Tôi đau khổ suy tư. Trong khu rừng ẩm ướt và tối tăm, tôi có thể nghe thấy tiếng muỗi vo ve khủng khiếp bên cạnh. May mắn thay, tôi đã sử dụng loại thuốc chống muỗi do quân đội Mỹ cung cấp, chất lượng cao hơn rất nhiều so với thuốc chống muỗi của Nhật Bản. Tóm lại, tôi có thể nói là "dùng ít liều lượng hơn, tác dụng tốt hơn và ít mùi hơn", chỉ cần bôi lên cơ thể, không chỉ muỗi mà cả các loại côn trùng khác cũng sẽ không đốt mình.

    Ngửi mùi thuốc đuổi muỗi trên người, nghĩ đến môi trường tự nhiên khắc nghiệt trong rừng rậm, và những con muỗi, đỉa to, trăn khủng khiếp này..

    Đột nhiên, một tia lửa lóe lên trong đầu tôi - đúng rồi, con trăn, đã có cách!

    Những con trăn ở Dã Nhân Sơn rất đáng sợ. Tôi nhớ trong sách có nói, nơi thích hợp nhất cho sự sinh tồn của con người là nơi có môi trường tự nhiên không quá tốt cũng không quá xấu. Lý do là nếu điều kiện tự nhiên quá tốt thì cây cối và các loài thực vật khác sẽ phát triển một cách điên cuồng, cho nên muốn đốn cây khai hoang sẽ rất khó, mà nếu không chặt cây để khai hoang thì dân số sẽ không quá đông đúc. Loại rừng này là nơi có điều kiện tự nhiên đặc biệt tốt - ánh sáng mặt trời sung túc, lượng mưa dư thừa. Vì vậy, động thực vật ở đây phát triển và sinh sản rất mạnh mẽ, bởi thế muỗi và đỉa ở đây cũng lớn gấp nhiều lần so với những loài bình thường, nhưng đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.

    Trong cuộc hành quân gian khổ trong Dã Nhân Sơn, chúng tôi còn gặp phải một điều không thể tin được.

    Có một lần, mười mấy anh em đi đường thật sự quá mệt mỏi, nhưng họ lại chợt phát hiện một "tảng đá lớn" có vẻ tương đối bóng loáng và bằng phẳng, vì thế mười mấy người này mới trèo lên tảng đá và ngủ thiếp đi. Đến khi họ đang mơ màng, chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, họ chợt cảm thấy tảng đá bên dưới dường như đang chuyển động, họ lập tức động viên nhau, đẩy nhau tỉnh lại, lật người ngồi dậy, lúc này họ mới ngạc nhiên phát hiện, đây không phải là một tảng đá, mà là một cái mai rùa lớn! Ở trong môi trường đặc biệt này, rùa cũng có thể phát triển rất to lớn!

    Điều đáng sợ hơn nữa là loài trăn to ở đây.

    Trước kia, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con trăn to, nên chỉ nghĩ rắn độc mới đáng sợ, nhưng có nghe nói, những con trăn lớn có thể nuốt chửng những động vật lớn như dê gì đó, mà tôi thì luôn bán tín bán nghi. Lần này tôi thực sự đã nhìn thấy một con trăn to ở Dã Nhân Sơn, hơn nữa đó là một con trăn ăn thịt người. Một lần nọ, tôi và vài anh em gặp phải một con trăn hung dữ, bắn hai phát súng cũng không thể giết nó. Lúc này, đúng lúc có một chiếc xe tăng tình cờ cán qua con trăn và đè nát nó.

    Điều khiến chúng tôi bàng hoàng là, bên trong cơ thể của con trăn này, chúng tôi lại nhìn thấy nón sắt của binh lính, quân phục và một đống tay chân của con người chưa được tiêu hóa hoàn toàn. Cảnh tượng này thực sự rất kinh hoàng. Có thể thấy con trăn này vừa ăn thịt người không lâu.

    Mà tôi đang chuẩn bị sử dụng con trăn đáng sợ này làm vũ khí đối phó bọn Nhật Bản này.

    Trăn rất nhạy cảm với mùi máu, nhiều loài động vật ăn thịt cũng như vậy. Cho nên, nhiều sách đã nói, phụ nữ đang trong thời kỳ kinh nguyệt, dễ bị động vật tấn công hơn, điều này rất có lý.

    Nhưng cơ quan khứu giác của trăn khác với các loài động vật thông thường. Chúng không ngửi mùi bằng mũi mà dùng lưỡi để cảm nhận mùi.

    Vì thế, đầu tiên tôi cần là máu của một lính Nhật, để thu hút con trăn.

    Tôi sờ vào thắt lưng, vừa vặn còn có nửa bình rượu, đây là dùng để giải mệt, hơn nữa nếu bị thương, cũng có thể tạm thời dùng để khử trùng tiêu độc này nọ.

    Tôi cầm nửa bình rượu, lần theo mùi trong bóng tối, lặng lẽ đi đến gốc cây nơi lính Nhật ở, rồi đổ nửa bình rượu vào gốc cây. Loại rượu này vốn được pha trộn với cồn y tế nồng độ cao nên được coi là loại rượu có độ cồn cao, mùi rất nồng, đúng thứ tôi mong muốn.

    Tôi lặng lẽ trốn dưới tàng cây, lắng nghe chuyển động trên cây. Quả nhiên, đúng như dự đoán, ngay sau đó tôi đã nghe thấy có ai đó lẩm bẩm vài câu ở phía trên, rồi hình như có ai đó đang dẫm lên thân cây - có người đang đi xuống! Tôi lập tức trở nên rất hồi hộp, tim tôi đập loạn xạ.

    Những ai chưa từng tham chiến sẽ không hiểu rượu quan trọng với binh lính như thế nào. Khi ra chiến trường, những người bình thường chỉ mới uống hai ngụm rượu đã đỏ mặt, cũng có thể lập tức uống thả cửa. Rượu có thể giúp người lính tạm thời thoát khỏi nỗi sợ hãi, mệt mỏi, khiến họ thư giãn thần kinh đang căng thẳng. Trong môi trường áp lực cao của chiến trường, rượu là chất xoa dịu, người lính trên chiến trường nhìn thấy rượu, cũng như sói nhìn thấy thịt vậy. Vì thế, tôi đã dùng mùi rượu để thu hút những tên lính Nhật này, có thể họ cảm thấy rượu quý của mình đã bị rơi xuống, nên phải xuống xem.

    Kỳ thực không cần dùng mũi ngửi, chỉ cần nghe bằng tai cũng có thể đại khái biết được vị trí của tên lính Nhật vừa xuống. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, dùng tay chạm vào con dao găm trên thắt lưng, rồi lặng lẽ rút nó ra nắm trong tay.

    Tên lính Nhật đó đang treo mình dọc theo thân cây và từ từ hạ xuống đất bằng một sợi dây, hắn đột nhiên bật đèn pin trong tay và đi theo mùi nồng nặc về phía tôi đã đổ rượu. Tôi vội núp sau thân cây, đợi hắn soi đèn pin cẩn thận kiểm tra chỗ đổ rượu, tôi vội vọt tới, dùng hết sức lực đâm sâu con dao găm vào thận hắn từ phía sau. Hắn đau đớn ngã xuống đất, cả người co giật, muốn kêu lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra.

    Khi tôi kể lại trải nghiệm này, mọi người thường hỏi tôi tại sao tôi không bịt miệng tên lính Nhật từ phía sau như trong phim đã chiếu trên TV, rồi dùng con dao găm ở tay kia nhanh chóng cắt khí quản của hắn. Nếu muốn tiêu diệt kẻ thù mà không bị phát giác, không phải đều sử dụng phương pháp đó à?

    Trên thực tế, phương pháp này thường gặp nhiều vấn đề khác nhau khi thao tác thực tế, trong thực chiến, không dễ để hoàn thành chuỗi hành động này một cách nhanh chóng và chính xác từ phía sau, mà đôi khi sẽ thường xuyên tự cắt vào tay mình.

    Huấn luyện viên Mỹ đã dạy cho chúng tôi, cách tốt nhất để giết kẻ thù bằng dao từ phía sau không phải là bịt miệng và cắt cổ kẻ thù từ phía sau, mà là đâm vào thận của kẻ thù, bởi vì dây thần kinh ở bộ phận này rất đặc biệt, nếu bộ phận này bị đâm trúng, toàn thân kẻ thù sẽ co giật vì đau đớn, cũng sẽ không thể kêu ra tiếng.

    Chiêu này thực sự rất hiệu quả. Tôi nhìn tên lính Nhật đau đớn cào cấu trên mặt đất, chỉ chốc lát đã chết, máu, cũng đã chảy ra rất nhiều. Nhưng tôi sợ lượng máu còn chưa đủ nên nhanh chóng đâm vào tim hắn một dao nữa. Máu ào ạt chảy đầy đất, mùi máu nồng nặc khiến tôi muốn nôn mửa.

    Mà tất cả những điều này, chỉ xảy ra trong vòng một hai phút.

    Tôi vội nhặt chiếc đèn pin do lính Nhật đánh rơi dưới đất lên, rồi ẩn nấp, hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của con trăn khổng lồ. Vì trăn rất nhạy cảm với mùi máu nên tôi nghĩ chúng sẽ sớm xuất hiện.

    Tôi cố gắng ngửi mùi tanh đặc trưng của con trăn khổng lồ trong không khí. Tôi ngoáy mũi mấy lần, mong ngửi được mùi tanh, nhưng lại không có, điều này khiến tôi có chút lo lắng và hoảng sợ. Nếu con trăn khổng lồ không ăn thịt lính Nhật, thì quân Nhật sẽ phát hiện ra binh lính của họ đã bị giết, như vậy sẽ mở cuộc truy lùng gần đó. Tuy nhiên, với thể lực của tôi lúc đó, về cơ bản không thể di chuyển hay trốn thoát nhanh chóng, gần như chỉ có thể ngồi yên chờ chết, thế thì sẽ nguy to.

    Tôi cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, bàn tay cầm súng tiểu liên cũng ướt đẫm. Theo thời gian trôi qua, tôi càng trở nên lo lắng hơn, như thể tôi có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ.

    Chợt, một cơn gió mát thổi qua khiến tôi rùng mình toàn thân, đầu óc lập tức thanh tỉnh một chút, mà cái mùi theo gió bay đến đã làm tôi lập tức ngây ngất - không sai, chính là mùi tanh đó, mùi tanh mà tôi háo hức mong chờ, mùi tanh đặc trưng của trăn, cuối cùng chúng cũng đã đến!

    Sau đó tôi nghe thấy một âm thanh xào xạc, như thể có ai đó đang kéo một thứ gì đó rất to và nặng trong rừng. Nó đã đến, mà có vẻ như không phải một con.
     
  4. Chương 60: Sự sống và cái chết được ẩn giấu trong từng chi tiết

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Chương 61.1: Tán tỉnh VS Camera

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu óc tôi lúc này ngược lại trở nên minh mẫn hơn, tôi nhanh chóng bò dậy, tập tễnh ra khỏi "vùng sáng" nguy hiểm và trốn sau một cái cây lớn trong bóng tối.

    May mắn là tôi vẫn mang theo bộ sơ cứu bên mình, hơn nữa được bảo vệ vô cùng tốt. Tôi vội vàng mò mẫm mở ra, lấy bột cầm máu và băng ra rồi băng bó trong bóng tối, dù rất đau nhưng tôi biết đó chỉ là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng.

    Tôi biết, tên lính Nhật còn sống chắc hẳn cũng đang điều tra tình hình của tôi. Trong khu rừng tối tăm này, chúng tôi sắp phải chiến đấu một chọi một cho đến chết.

    Tôi cũng biết, mình phải giết hắn trước khi bình minh, nếu không tình thế của tôi sẽ rất bị động. Bởi vì trong rừng rậm tối tăm, khi cả hai bên đều không nhìn thấy, tôi có thể dựa vào khứu giác nhạy bén của mình để dễ dàng truy ra vị trí của hắn. Nhưng nếu trời sáng, hắn cũng có thể nhìn thấy, thì lợi thế của tôi sẽ bị suy yếu nghiêm trọng.

    Cho dù đó là kỹ thuật bắn tỉa tầm xa hay các loại tố chất tác chiến, tôi cũng không chắc rằng mình sẽ giỏi hơn trinh sát Nhật Bản này. Vì vậy, nhân lúc trời còn tối, tôi phải hành động nhanh chóng.

    Tôi sờ vào những viên đạn trên người thì thấy không còn nhiều nữa, với lại tôi cũng không biết khi nào khứu giác nhạy bén này sẽ biến mất, tuy loại cỏ này có hiệu lực rất mạnh, nhưng sau một thời gian, dược lực nhất định sẽ dần giảm xuống.

    Tất cả những điều này, đều không cho phép tôi do dự.

    Tôi hít mạnh mũi và cẩn thận xác định mùi - ngoài mùi máu nồng nặc trên chiến trường vừa rồi, mùi máu còn ở hướng nào nữa? Bởi vì tên lính Nhật trốn thoát, trên người đã đầy máu, cho nên hắn cũng mang theo mùi máu nồng nặc.

    Tôi liên tục đổi hướng, cố gắng ngửi, đột nhiên, tôi cảm thấy mùi máu tanh từ phía sau xông tới, toàn thân tôi lập tức căng thẳng và hưng phấn. Bởi vì tôi biết tên trinh sát Nhật Bản này đã di chuyển đến phía sau tôi - đúng là rất nhanh, hơn nữa thần không biết quỷ không hay, nếu khứu giác của tôi không nhạy bén, có lẽ hắn đã dễ dàng đắc thủ từ phía sau. Tôi biết, những tên lính Nhật Bản này đã được huấn luyện chiến đấu trong rừng một cách nghiêm ngặt, kỹ năng sinh tồn và chiến đấu trong rừng của chúng rất cao.

    Dựa vào cường độ của mùi, tôi có thể nói rằng hắn có lẽ cách tôi mười mấy mét, nhưng vì đang ở trong rừng rậm, nên khoảng cách mười mấy mét này, có thể bị ngăn cách bởi vô số cây to, vì vậy tôi không được phép quay lại và đối đầu với hắn một cách hấp tấp. Tôi hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình, phải bình tĩnh, còn phải tiết kiệm đạn, vì dù sao cũng không có nhiều lắm.

    May mắn là tôi đang trốn dưới một tảng đá, đó là một nơi ẩn náu tuyệt vời. Ngay cả khi hắn bắn bừa bãi hoặc ném lựu đạn vào tôi, tôi cũng sẽ không bị thương chút nào. Dựa vào mùi, tôi cảm nhận được hắn đang nhanh chóng đến gần, nên lập tức nắm chặt khẩu súng tiểu liên Thompson trong tay, tôi biết, giây phút quyết đấu sinh tử, sắp nổ ra.

    Mà tại sao hắn có thể xác định vị trí của tôi chính xác như vậy? Hỏng rồi, tôi chợt nhận ra, vấn đề nằm ở tảng đá này.

    Một người lính chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, mỗi khi đi qua một nơi, nhạy cảm nhất sẽ là điều gì? Nói chung hẳn là địa hình. Anh ta sẽ đặc biệt chú ý đến địa hình xung quanh và không thể không suy nghĩ về cách bố trí điểm hỏa lực, cách rút lui thế nào, cách xây dựng công sự và cách lợi dụng địa hình thế nào để tránh hỏa lực của pháo binh địch, v. V..

    Mà tảng đá này, chính là địa hình đặc biệt nhất ở khu vực này. Bất cứ ai đã từng lên chiến trường đều có thể thấy rằng tảng đá này là cách phòng thủ tự nhiên tốt nhất. Tên lính Nhật không bị tôi giết này, chắc hẳn đã để ý đến tảng đá này, hơn nữa dựa vào sự nhạy cảm của người lính, hắn sẽ cảm thấy khả năng cao là kẻ thù sẽ ẩn náu dưới tảng đá to này.

    Nhưng có lẽ điều hắn không ngờ tới là, người nấp dưới tảng đá lại là một người có khứu giác nhạy bén như một con chó. Tôi biết nếu tiếp tục núp dưới tảng đá sẽ chẳng khác nào ngồi chờ chết, cho nên tôi nhanh chóng lặng lẽ bò ra ngoài, núp gần miệng tảng đá, tay ôm họng súng sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào.

    Tên lính Nhật càng lúc càng gần, khi cách năm sáu mét, cho dù không cần ngửi mùi, cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến lại gần tảng đá.

    Khoảnh khắc tôi cảm thấy hắn quay về phía miệng tảng đá, thì tôi chỉ cách phía sau hắn chưa đầy năm mét. Ở khoảng cách này, ngay cả khi không thể nhìn thấy, tôi cũng có thể phán đoán chính xác vị trí của đối phương chỉ bằng thính giác. Tôi không còn do dự nữa, bóp cò, một loạt đạn bắn ra từ họng súng, tôi cảm nhận rõ ràng rằng mình đã bắn trúng, nên vội vàng ngừng bắn. Nhưng rút kinh nghiệm bài học trước đó, tôi cũng không lập tức đi lên, mà thay vào đó, sau khi bắn xong, tôi lập tức di chuyển khỏi vị trí của mình, chờ đợi khoảng hai mươi phút sau, thấy không có động tĩnh hay dị thường nào, tôi mới từ từ bước tới, dùng chân đá đá xác chết, rồi bắn thêm hai phát nữa.

    Lúc đó, trong lòng tôi cảm thấy rất mãn nguyện vì mình đã thực sự giết được tám tên lính Nhật! Mà còn là trinh sát của quân đội Nhật Bản! Lúc này tôi mới tương đối thong thả quay lại chỗ những xác chết ấy, lấy đèn pin của chúng, còn bất ngờ tìm thấy một chiếc la bàn từ trên người chúng, tôi mừng rỡ như điên. Đối với những người lính thất lạc với quân đội, vai trò của la bàn rất quan trọng.

    Nhưng tôi cũng không dám ở lại lâu, di chuyển nhanh chóng trong đêm, bởi vì tôi sợ tiếng súng dữ dội, sẽ thu hút một lượng lớn quân Nhật, như vậy thì không xong. Khi rời đi, tôi còn không quên tháo số sê-ri và thẻ tên của những tên lính Nhật này. Đó xem như là một kiểu phù phiếm vậy! Sau này, tôi cũng nhờ vậy mà đạt được công lao hạng nhất và được Tưởng Giới Thạch trao tặng Huân chương Thanh Thiên Bạch Nhật.

    Thông qua la bàn, tôi mới phát hiện, hướng mình đang đi chính xác là hướng ra xa bộ đội, cho nên mới càng đi càng xa hơn. Sau khi nhanh chóng sửa lại hướng đi của mình, tôi đi về hướng hành quân của bộ đội, đại khái khoảng giữa trưa ngày hôm sau, tôi đã trở lại bộ đội, mà trải qua của tôi, cũng được lưu truyền rộng rãi trong quân đội, trở thành giống như truyền kỳ. Tất nhiên, khứu giác của tôi cũng dần dần trở lại bình thường. Về vết thương ở chân, thời gian dài tôi cũng không biết được - quân Nhật rốt cuộc dùng thứ gì để đâm vào? Mãi sau này tôi mới dần dần biết, đó là chiếc "bàn chải sắt" được quân đội Nhật chuyên dùng để trèo cây.
     
  6. Chương 62: Công nghệ cao pk kỳ nhân cổ đại

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Chương 63: Mưa và tin tức chấn động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì thế, tôi đã nghiêm túc đọc kỹ:

    Heo. Có câu ngạn ngữ nghề nông nói rằng: "Khi heo ngậm cỏ trong miệng, sóng lạnh đến" và "Khi heo làm tổ thì tuyết rơi dày đặc". Điều này là do mũi và miệng của heo gần như không có lông, da ở hai bộ phận này tương đối mỏng, các dây thần kinh tương đối dày đặc và còn tiếp xúc trực tiếp với không khí, cho nên đặc biệt nhạy cảm với cái lạnh, vì thế khi sóng lạnh đến, heo thường sẽ có dự cảm trước, chúng sẽ nhặt cỏ về làm tổ. Khi thời tiết trở lạnh, chúng sẽ thò miệng vào cỏ, nếu nhiệt độ tiếp tục hạ xuống, nó sẽ chui hẳn vào trong cỏ để tránh cái lạnh. Heo mẹ lại càng có dự cảm nhạy bén về cái lạnh hơn. Vì vậy, khi heo ngậm cỏ, xây tổ là báo hiệu một đợt rét đậm sắp tới.

    Chó. Dân gian thường nói: "Chó ngâm nước thì trời mưa", điều này cũng có cơ sở khoa học. Bởi vì chó không có tuyến mồ hôi, nên chúng không thể dựa vào lỗ chân lông để tản nhiệt trong mùa hè nóng nực, mà chỉ có thể dựa vào miệng và lưỡi để tản nhiệt. Trước khi trời mưa vào mùa hè, thời tiết sẽ bỗng trở nên oi bức hơn, lúc này, khả năng tản nhiệt qua miệng và lưỡi của chó không còn đủ nữa, vì thế chúng sẽ nhảy xuống ao, suối ngâm mình trong nước để thúc đẩy quá trình tản nhiệt. Vì vậy, nếu thấy "chó ngâm mình trong nước" nghĩa là trời sẽ mưa.

    Cóc. Con cóc cũng là "chuyên gia" dự báo thời tiết. Cấu trúc sinh lý của nó rất đặc biệt. Là loài lưỡng cư, dù có phổi nhưng chức năng phổi của chúng rất hạn chế, nên chúng không thể chỉ dựa vào phổi để hô hấp, mà chúng nó còn phải dựa vào việc hô hấp qua da. Tuy nhiên, việc hô hấp qua da cần phải có điều kiện, đó là da phải được giữ ẩm để oxy trong không khí trước tiên có thể hòa tan trong chất nhầy của da, sau đó mới thắm qua da đi vào máu. Nếu da khô, thì tất nhiên da không thể tiến hành hô hấp được. Vì vậy, nó rất sợ ánh sáng mạnh và thời tiết hanh khô, đây cũng là lý do vì sao vào ban đêm chúng mới ra ngoài kiếm ăn. Trước khi có mưa lớn (khoảng một ngày), độ ẩm không khí cao, trong trường hợp này, cóc mới có thể xuất hiện vào ban ngày. Vì thế mà dân gian có câu ngạn ngữ "ban ngày có cóc ra khỏi hang, chắc chắn trời sẽ mưa".

    Cá. Cá sống bằng cách thở oxy hòa tan trong nước. Khi trời nắng, áp suất khí quyển cao, trong nước có nhiều oxy hòa tan nên chúng sẽ lắng lặng dưới đáy nước; trước khi trời mưa, áp suất không khí thấp, oxy ở sâu trong nước sẽ giảm đi nhiều, nên cá lần lượt lên mặt nước để thở, vì thế người ta có câu "cá nổi thì mưa".

    Chim én. Tục ngữ dân gian có câu: "Chim én bay thấp thì mưa", đây là bởi vì chim én muốn ăn côn trùng. Thứ nhất, khi trời sắp mưa, trong không khí sẽ có nhiều hơi nước hơn, sẽ làm ướt cánh của một số loài côn trùng, giống như máy bay bị quá tải và không thể bay được, nhưng nếu chúng vẫn muốn bay thì chúng chỉ có thể bay gần xuống đất. Thứ hai, khi thời tiết chuyển sang mưa dầm, áp suất không khí thấp, hơi nước trong không khí tăng lên và một số loài côn trùng nhỏ trong đất cũng bò ra khỏi đất, vì vậy chim én phải bay thấp để bắt côn trùng ăn.

    Rắn. Rắn thường trốn trong hang vào ban ngày và ra ngoài vào ban đêm để tìm thức ăn, uống nước, tắm rửa, lột da, v. V.. Nhưng trước khi trời mưa, thời tiết sẽ vô cùng ẩm ướt và oi bức, cho nên rắn cũng thường xuất hiện vào thời điểm này. Vì vậy, khi rắn chui ra khỏi hang vào ban ngày là dấu hiệu trời sắp mưa. Đặc biệt vào cuối mùa thu đầu mùa đông, khi thời tiết se lạnh, nếu có rắn lớn chui ra khỏi hang thì không quá một hai ngày chắc chắn sẽ có mưa. Đúng là "Đại xà xuất động, mưa to thùng thùng (rắn lớn chui ra khỏi hang, mưa lớn kéo tới)", "rắn xuyên qua lối đi, mưa tới".

    Gà. Tục ngữ có câu "Gà về muộn, báo mưa dầm". Gà không có tuyến mồ hôi và tuyến bã nhờn, do bởi thiếu cơ quan tản nhiệt nên gà rất sợ nóng. Nhiệt độ lý tưởng cho gà trưởng thành là 20°C. Khi nhiệt độ vượt quá 30°C, chúng thường há miệng và dang rộng cánh để giúp tản nhiệt. Vào buổi chiều tối mùa hè oi bức sắp đổ mưa, chuồng gà lại càng nóng và oi bức hơn, cho nên người ta thấy gà không muốn vào chuồng, dây là dấu hiệu sắp có giông. Ngoài ra, trước khi trời mưa, không khí có nhiều hơi ẩm nên chuồng gà càng ẩm ướt, mùi phân gà nồng nặc hơn nên gà không muốn vào chuồng.

    Kiến. Kiến rất nhạy cảm với áp suất không khí, nhiệt độ và độ ẩm. Nếu chúng làm tổ cao 2-3cm hoặc 4-5cm thì dự đoán sẽ có mưa nhỏ hoặc mưa to và chắc chắn sẽ có mưa trong vòng 2-3 ngày. Trước khi mưa một giờ, chúng sẽ bịt kín lối vào để chống ngập, rồi mở lỗ thông gió ở nơi cao và chỉ mở lối vào sau khi hết mưa và trời quang đãng.

    Tôi đọc bài viết này một cách rất thích thú rồi đưa nó cho chị Lý. Tôi nghĩ chị ấy cũng sẽ cảm thấy rất hứng thú. Sau khi đọc bài viết này, tôi không thể không thắc mắc tại sao người mù lại chọn lên núi khi có giông bão - liệu có liên quan đến độ ẩm, áp suất không khí và nhiệt độ đặc biệt của giông bão hay không?

    Sau khi đọc bài viết này, tôi cảm thấy sở dĩ động vật có thể dự đoán được mưa, là vì khi trời mưa, độ ẩm, nhiệt độ và áp suất không khí của không khí sẽ thay đổi, chúng có thể cảm nhận rất rõ ràng những thay đổi tinh tế này.

    Chẳng lẽ những thay đổi này có tác động đến người mù à?

    Chờ chị Lý đọc xong, tôi nói ra ý tưởng này ra để cùng chị ấy thảo luận, nhưng cả hai chúng tôi đều cảm thấy càng thảo luận càng bối rối, đúng vậy, lý do thực sự khiến người mù chọn lên núi trong một cơn giông bão là gì?

    Tệ hơn nữa, vào lúc bốn, năm giờ chiều, tuy trời có vài đám mây nhưng trời vẫn nắng, thôi xong, có thể hôm nay trời sẽ không mưa! Lát nữa sẽ tan làm, ngày hôm nay cũng sẽ sớm kết thúc, tại sao trời lại không có vẻ sắp mưa nhỉ?

    Đột nhiên một người đưa thư đến văn phòng của chúng tôi, tôi thấy anh ta đổ mồ hôi đầm đìa và quần áo ướt đẫm như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước. Bởi vì anh ta thường chuyển phát nhanh đến văn phòng của chúng tôi nên chúng tôi khá quen thuộc với anh ta, còn thỉnh thoảng trò chuyện với nhau nữa.

    "Ôi, văn phòng của cô cậu mát quá, bên ngoài oi bức muốn chết, tôi chưa bao giờ gặp phải một ngày oi bức như thế này, còn nóng hơn buổi sáng hôm đó nữa, xem ra trời sắp mưa thật rồi." Những lời này của anh ta chợt khiến tâm trạng của tôi và chị Lý bỗng nhiên dâng trào.

    Tôi vội vàng rót cho anh ta một ly nước một cách vui vẻ, nhiệt tình rồi hỏi: "Bên ngoài nóng lắm à? Văn phòng chúng tôi có điều hòa rất mát, nên cũng không thấy nóng chút nào, anh mau uống chút nước cho mát đi."

    "Ôi, vẫn là cô cậu sướng, kiếm tiền dễ dàng, trong phòng này thoải mái quá, tôi có một đồng nghiệp vừa bị say nắng phải nhập viện đấy, không chỉ là nắng nóng thông thường thôi đâu, mà còn ngột ngạt, quả thật khiến người ta gần như không thở nổi, lát nữa cô cậu tan làm thì phải về nhà thật nhanh đấy, để tránh bị ướt nhé. Không phải dự báo thời tiết hôm qua đã nói, chiều tối nay sẽ có giông sao, theo tôi thấy, mưa này nhất định không nhỏ đâu."

    Anh ta hoàn toàn không biết, chị Lý và tôi muốn nghe những lời này từ anh ta đến mức nào.

    Khi tôi tan làm lúc 5 giờ 30, đột nhiên mây đen từ từ kéo đến từ phía đông của bầu trời vốn trong xanh, trong bầu không khí ngột ngạt vốn có, đột nhiên có một làn gió mát nhẹ thổi đến, hơn nữa cơn gió mát này càng lúc càng mạnh, ai cũng biết là trời sắp mưa, hơn nữa xét theo tình hình hiện tại thì cơn mưa này chắc chắn sẽ không nhỏ, cho nên dù đang đi bộ, lái xe hay đi xe đạp, tóm lại, ai đang ở bên ngoài, đều vội vã tăng tốc để chạy về nhà.

    Tôi không định lái xe về nhà mà định ở cùng chị Lý trong một khách sạn cách nơi làm việc không xa, vì vậy chúng tôi cũng không chút hoang mang, vừa đi bộ chậm rãi về phía khách sạn trong gió mát trước khi trời bắt đầu mưa, vừa ngắm khung cảnh đường phố trước cơn mưa, cảm thấy thật thú vị, cũng rất thích.

    Khi chúng tôi mới đến khách sạn còn ở dưới lầu, những hạt mưa to đã bắt đầu rơi, đồng thời, trên bầu trời cũng vang lên vài tiếng sấm rền. Tôi và chị Lý nhanh chóng chạy vào trong khách sạn, cảm thấy gần như ngay lập tức, sấm sét ầm ầm và mưa to đã trút xuống.

    Chị Lý và tôi đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng sấm càng lúc càng to bên ngoài, cũng như tiếng mưa rơi dồn dập, chúng tôi cảm thấy phấn khích không thể giải thích được.

    Chúng tôi biết, trong cơn sấm chớp ầm ầm và mưa to tầm tã này, trên núi, có thể đã có điều gì đó bất ngờ và bí ẩn đang xảy ra.

    Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời u ám và mưa to bên ngoài, thỉnh thoảng lại chìm vào suy nghĩ sâu xa. Chị Lý ôm chặt tôi từ phía sau, bộ ngực đầy đặn gợi cảm áp sát vào lưng tôi, nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi như tự nhủ: "Tôi nghĩ, trong một ngày giông tố thế này, cậu họ chắc hẳn đã nghĩ đến điều gì đó khác với những người khác, nhưng bây giờ, vào một ngày giông tố, cả hai chúng ta và cậu họ, có thể sẽ nghĩ đến điều tương tự."

    "Vậy bây giờ chị có muốn gọi điện cho cậu họ không, nói với bác ấy kế hoạch chúng ta đang thực hiện, bác ấy chắc chắn sẽ rất vui và hào hứng. Tuy nhiên, trước tiên chị phải xác định xem bác ấy có bị bệnh tim hay không, nếu không, đột nhiên vui mừng đột ngột, có lẽ sẽ nguy hiểm cho bác ấy."

    "Đồ vô lại nhà cậu, sao lại trù ẻo cậu tôi hả, cậu ấy không có bệnh tim đâu, sức khỏe rất tốt đấy." Chị Lý hờn dỗi nói: "Nhưng mà tôi nghĩ, bây giờ gọi cho cậu ấy thì thích hợp hơn, không biết tại sao, tôi lại vô cùng tò mò và cũng rất sợ hãi về những gì được camera ghi lại, nếu như xem cùng cậu họ thì tâm lý của tôi mới vững vàng hơn."

    Lời nói của chị Lý chợt chạm vào đáy lòng tôi. Tôi cũng có cảm giác giống như chị Lý - tôi rất muốn xem những thứ ghi lại được, nhưng cũng rất sợ phải nhìn thấy, lỡ có cảnh nào cực kỳ đáng sợ thì sao. Nhưng cậu họ lại giống như trụ cột của chúng tôi, chỉ cần có ông ấy ở bên, chúng tôi cảm thấy rất yên tâm.

    Hiện tại đang có giông tố đang xen, gọi điện thoại trong điều kiện thời tiết như vậy rất nguy hiểm, cho nên chúng tôi quyết định đợi đến ngày mai mới gọi cho cậu họ, sau đó lấy camera xuống núi mang đến nhà cậu họ cùng xem - tất nhiên, điều này đòi hỏi cậu họ phải nói cho mợ họ hiểu trước.

    Giông tố kéo dài đến khoảng 11 giờ tối rồi mới từ từ tạnh. Tôi thậm chí còn xúc động muốn lái xe tới lấy camera ngay, nhưng cũng may chị Lý vẫn bình tĩnh, chị ấy nói sau khi trời mưa to, đường sẽ có nhiều nước và mặt đường sẽ trơn trượt, ban đêm lại rất khó nhìn rõ, sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa với lượng mưa lớn như vậy, nếu xảy ra lở đất trên núi thì sao?

    Tôi nghĩ những gì chị ấy nói rất có lý, cho nên tôi phải kìm nén sự tò mò tột độ của mình. Sau hai cuộc đam mê điên cuồng, chúng tôi ôm nhau ngủ thiếp đi.

    Khi tôi thức dậy thì đã là một ngày mới sau cơn mưa và bầu trời trong xanh. Đêm đó tôi ngủ rất say, có lẽ vì tối hôm trước ngủ quá ít, khi thức dậy tôi cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng. Chị Lý cũng hào hứng như tôi.

    Nhưng chúng tôi vẫn chưa thể lên núi lấy camera ngay, bởi vì còn phải đi làm. Lại là một ngày làm lơ đãng nữa, nhưng mà tâm trạng hôm nay rõ ràng rất khác so với hôm qua – hôm qua tôi bồn chồn và lo âu nhiều, nhưng hôm nay tôi lại vui mừng và hào hứng.

    Sau khi chịu đựng xong, cuối cùng cũng đến lúc tan làm. Trong vài phút cuối cùng, tôi cảm thấy chị Lý và tôi quả thực chính là "sống một giây bằng một năm". Khi hết thời gian, chúng tôi không ở lại thêm một giây nào nữa, vội vã bước ra ngoài, vội vàng đến mức suýt nữa quên bấm thẻ.
     
  8. Chương 65.1: Huyết thống Do Thái và người Trung Quốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu này cũng rõ ràng như câu trước, âm thanh cũng đến từ cùng một nơi, nhưng dường như không phải là do cùng một người nói ra. Người đàn ông trong hình nghe xong câu này thì bất ngờ quỳ xuống đất, chỉ một vật hình kèn vào một hòn đá rồi áp tai vào đầu kia của kèn, như đang cố gắng lắng nghe âm thanh do hòn đá tạo ra.

    Giữa tiếng sấm, tiếng mưa và tiếng đánh nhau ầm ầm, ông ta vẫn quỳ ở đó, giữ nguyên tư thế đó, tập trung lắng nghe, bất động, giống như một bức tượng bằng đất sét.

    Nếu người đàn ông trong ảnh này thực sự là người mù thì hành vi kỳ lạ này của ông ta trên núi, là điều mà không ai trong chúng tôi có thể ngờ tới. Ông ta lên núi không có mục đích gì khác ngoài việc nghe một số âm thanh, hay nói chính xác hơn là nghe âm thanh gì đó. Có lẽ là hàng trăm năm trước, trong cuộc chiến mà ông ta đích thân tham gia, có một chiến hữu nào đó đã nói với ông ta điều gì đó trước khi chết, lúc ấy ông ta không nghe rõ - nhưng những lời này đối với ông ta lại rất quan trọng - cho nên mỗi khi có giông tố, ông ta đều sẽ lên núi lắng nghe, bởi vì chỉ khi có giông tố, những âm thanh được ghi lại trên những tảng đá đó mới được tái hiện.

    Tôi, chị Lý và cậu họ đã đạt được sự đồng thuận về vấn đề này.

    Nhưng chính xác thì người mù muốn nghe điều gì? Ông ta muốn nhận được loại thông tin gì? Chúng tôi vẫn chưa thể đoán chính xác được nên chỉ có thể tiếp tục xem những hình ảnh tiếp theo.

    Tuy nhiên, điều làm chúng tôi hơi thất vọng là, kế tiếp, người mù cứ quỳ ở đó, nghe hòn đá trong tư thế gần như không thay đổi. Một phút, mười phút, hai mươi phút, tư thế vẫn như thế, trời vẫn sấm sét, người vẫn hò hét, ngựa vẫn hí, mưa lớn vẫn rơi. Chúng tôi hơi nóng lòng nên rê chuột để tua nhanh nhưng khi phát hình ảnh đến thời điểm 11 giờ đêm qua, sấm sét đã biến mất trên màn hình, mưa dường như đã tạnh, người mù đứng dậy và dường như hét lên điều gì đó. Cậu họ nhanh chóng dùng chuột kéo thanh phát lại và di chuyển nó về phía sau một chút, muốn xem chi tiết về sự chuyển đổi này.

    Chúng tôi thấy rõ khi cơn giông dần dần tạnh, người mù mới từ từ đứng dậy, rồi phát ra một âm thanh đáng sợ như tiếng cú đêm, giống như đang cười, lại như đang khóc, nghe vào khiến người ta sởn tóc gáy, ông ta ngẩng đầu lên, rống lớn một tiếng. Không ai trong ba chúng tôi nghe rõ ông ta đang la hét về điều gì.

    Vì thế đã tua lại lần nữa, nhưng vẫn không nghe rõ. Lại tua lại, vẫn không nghe rõ. Sau khi tua tới tua lui năm sáu lần, cậu họ bỗng nói: "Tôi nghe thấy rồi, ông ta hét lên là 'Cha mẹ tôi rốt cuộc là ai, tại sao vẫn không nghe rõ?'"

    Nhớ đến câu "Ngươi nói, cha mẹ ta là ai?" mà chúng tôi đã nghe trong video vừa rồi, chúng tôi suy đoán rằng người mù đang cố gắng tìm hiểu thân thế của chính mình. Với lại dựa vào hàng loạt dấu hiệu, chúng tôi đưa ra suy đoán sau:

    Trong những người từng chiến đấu với người mù, có thể có một người tương đối biết rõ về thân thế của người mù. Bởi vì người mù là một đứa bé bị bỏ rơi được Cao đao khách nhặt trên đường, cho nên không ai biết cha mẹ ruột của ông ta là ai. Mà người này có thể biết cha mẹ ruột của người mù là ai, nhưng có lẽ vì nhiều lý do khác nhau mà người mù vẫn chưa có cơ hội hỏi người đó. Trong cuộc hỗn chiến trên núi, người này bị thương nặng sắp chết, người mù mới hỏi cha mẹ ruột của mình là ai, người này nói ra tên cha mẹ ruột của người mù, nhưng người mù không nghe thấy.

    Thực ra, việc người mù không nghe rõ lời nói của người đó vào thời điểm ấy là điều bình thường. Bởi vì trên chiến trường, người tham chiến phải chịu áp lực tâm lý rất cao, thị giác và thính giác của con người thường bị mù và điếc tạm thời. Ngay cả khi có khả năng chịu đựng căng thẳng tâm lý mạnh mẽ thì tiếng ồn trên chiến trường cũng sẽ cực kỳ lớn, điều này cũng sẽ khiến thính giác trở nên rất ù lì. Do đó, những âm thanh có thể nghe được bình thường sẽ không thể nghe được ở trạng thái đặc biệt đó.

    Bằng một cách nào đó không rõ, người mù sau này dần dần biết được, giọng nói của họ trong trận chiến đã được đá "ghi âm" vì nhiều lý do đặc biệt khác nhau, và mỗi khi có giông bão, những giọng nói này lại xuất hiện, mà điều ông ta muốn nghe nhất, chính là âm thanh đó, cũng đã được ghi lại, cho nên ông ta mới lên núi vào mỗi ngày giông bão để nghe được tin tức mà ông ta muốn nghe nhất.

    Mà vì nhiều lý do, cơ hội này thực ra rất nhỏ, nhưng hiển nhiên người mù vẫn chưa từ bỏ nỗ lực của mình.

    Chúng tôi đều cho rằng lý do này rất hợp lý.

    Không chỉ bản thân Cao Hạt Tử quan tâm đến thân thế của mình, mà còn có một người, có lẽ cũng quan tâm đến thân thế của Cao Hạt Tử như ông ta.

    Người đó dĩ nhiên là cậu họ của chị Lý.

    Khi cậu họ nghiên cứu về Cao Hạt Tử, một trong những khía cạnh đặc biệt quan trọng là nghiên cứu thân thế của Cao Hạt Tử. Nhưng tất cả các ghi chép về Cao Hạt Tử chỉ nói rằng Cao Hạt Tử là một đứa bé bị bỏ rơi được Cao đao khách nhặt về. Hiện tại không có tư liệu gì đề cập đến bất kỳ thông tin nào về cha mẹ ruột của Cao Hạt Tử.

    Tuy nhiên, là một học giả lão luyện, cậu họ đương nhiên có những phương pháp nghiên cứu độc đáo của riêng mình. Ông ấy thu thập những ghi chép trong cuốn sách về ngoại hình và những đặc điểm khác của Cao Hạt Tử, và dần dần đưa ra nhiều giả thuyết khác nhau.

    Trong nhiều cuốn sách có mô tả rằng, Cao Hạt Tử có hốc mắt trũng, khuôn mặt thon gầy, mũi rồng, v. V, mà những đặc điểm này rất giống với người phương Tây. Tôi nhớ rằng ông Cao cũng có những đặc điểm này, nên khi còn nhỏ, mỗi khi nhìn thấy người nước ngoài trên TV, tôi sẽ vô thức nghĩ đến ông Cao.

    Một trong những giả thuyết táo bạo được cậu họ đưa ra là - liệu Cao Hạt Tử có phải là hậu duệ của những người Do Thái di cư sang Trung Quốc hay không.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...