Ngôn Tình [Edit] Gió Thổi Mùa Hè - Hứa Ngã Tự Do

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phô mai trứng muối, 6 Tháng sáu 2023.

  1. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 10-1: Bắt cá chạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ nghĩ lại, Văn Khê cảm thấy khó chịu, tại sao lúc đó anh ấy nói "Công việc sẽ xong sớm" với cô qua điện thoại, nếu anh không nói điều đó, có lẽ Quỳnh Quỳnh sẽ không đi hâm nóng lại đồ ăn, sẽ không quên tắt ga, và sẽ không bị ngộ độc khí ga.

    Tuy đây không phải là nguyên nhân chính, nhưng nó cũng liên quan trực tiếp đến cuộc điện thoại này. Văn Khê hận chính mình.

    Anh hy vọng vẫn còn thời gian cho tất cả những điều này, tại sao phải chờ đợi trong nay mai, anh lập tức kéo Quỳnh Quỳnh, buộc cô phải hoàn thành bức tranh ngay ngày hôm nay. Anh muốn xem phần cuối cùng của nó và tin chắc rằng nó phải có liên quan gì đó đến việc quay ngược thời gian.

    Quỳnh Quỳnh có chút không cam lòng, không hiểu, nhưng thấy Văn Khê nghiêm túc như vậy, cô đành phải cố gắng thực hiện.

    Từng đường nét, màu sắc, đỏ và vàng, cô vẽ từ sáng đến tối, từ tối đến nửa đêm. Quỳnh Quỳnh bị Văn Khê ép vẽ đến đau lưng mỏi tay, cô thậm chí còn không thể uống nhiều nước chứ đừng nói đến ăn và đi vệ sinh.

    Bản thân Văn Khuê cũng làm như vậy, kiên trì đứng hoặc ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chú vào từng nét vẽ của cô. Bất cứ khi nào cô có câu hỏi và muốn quay lại hỏi, Văn Khê luôn nói "Tập trung". Sau vài lần, Quỳnh Quỳnh dần dần quên mất chuyện này, cảm hứng như suối nguồn, từng nét vẽ chắc nịch, cho dù Văn Khê bảo cô nghỉ ngơi, cô cũng không thể ngăn mình lại được.

    Trong khoảng thời gian này, Văn Khê đã xem một số tác phẩm khác của cô, rất nhiều tác phẩm cũng liên quan đến thời gian, nhưng tác phẩm quay ngược thời gian gần nhất chắc chắn là tác phẩm "Thời gian" này.

    Khi Văn Khê lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh này vào buổi sáng, đầu tròn, mặt vuông và thân hình to lớn của nó có thể nhìn thấy rõ ràng, khi bức vẽ dần hoàn thành, đường nét của cơ thể người ngày càng mờ đi. Cả bức tranh chỉ có hai màu đỏ và vàng, hình ảnh người khổng lồ gần như ẩn hiện trên nền những đường kẻ đỏ vàng đan xen, hòa làm một.

    Vào ban đêm, bức tranh ngày càng rõ ràng hơn, đường viền của cả người lại hiện ra. Và theo một cách phức tạp hơn, người khổng lồ dần dần xuất hiện ở tiền cảnh và đan xen với bối cảnh.

    Nhìn gần thì không thấy đâu là điểm đầu, đâu là điểm cuối, nhưng khi nhìn từ xa sẽ thấy đó là bản đồ cơ thể người tràn đầy năng lượng thời gian.

    Cơ thể anh ta, cánh tay to lớn, năng lượng màu đỏ và màu vàng, giống như một ngọn lửa dữ dội, bùng cháy bất cứ lúc nào.

    Nó cũng giống như vô số đường sinh mệnh lộn xộn nhưng rõ ràng, thân thể đang thiêu đốt, thời gian cũng đang thiêu đốt, cuồn cuộn không có điểm dừng. Chỉ cần nhìn vào bức tranh thôi cũng có thể khiến người xem căng thẳng và sôi máu.

    Sau đó là hình dáng khuôn mặt cuối cùng, càng vẽ càng giống Văn Khê, tóc ngắn, đầu tròn, mặt vuông, mũi khoằm, thậm chí còn có một nốt ruồi ở má trái, hai nốt ruồi ở ngực, và ba nốt ruồi ở mặt trong của cẳng tay trái. Nó được vẽ quá tỉ mỉ.

    May mắn thay, lưng của Văn Khê không được vẽ, bởi vì trên lưng anh có một số da gà mọc lên, hoặc là do Quỳnh Quỳnh vẽ.

    Ngoài ra, chiếc mũi khoằm trên bức tranh không phải của Văn Khê, nhưng mũi của anh không bị khoằm, nó cao và mạnh mẽ.

    Ngày 23 tháng 11 năm 2018.

    Văn Khê vừa mở mắt ra, liền phát hiện mình nằm trên mặt đất, chung quanh không có gì, trời đã rạng sáng.

    Rèm cửa khóa chặt, nhiệt độ tháng mười một không quá lạnh, trong phòng không bật điều hòa, anh không thích điều hòa nhưng vẫn cảm thấy khô miệng.

    Từ trong bếp, Quỳnh Quỳnh vừa chiên trứng vừa ngâm nga vui vẻ, hầu như lần nào cô cũng chỉ ngâm nga "Bắt Cá Chạch".

    Ao đầy, mưa tạnh, bùn bên ruộng đầy chạch, ngày nào em cũng đợi anh, đợi anh bắt chạch, cùng anh, mình đi bắt chạch nhé..

    Đây là điều Quỳnh Quỳnh thích làm nhất ngoài việc vẽ tranh khi cô còn nhỏ. Xắn cao ống quần, xách chiếc xô nhỏ, đứng bên bờ ruộng, lâu lâu "anh" lại cho chạch vào xô, khỏi nói là vui biết bao.

    Văn Khê, cũng là người ở nông thôn, khi còn nhỏ thường tận hưởng niềm vui kiểu này, với nước xanh trong ruộng và khe núi, nhưng những gì anh làm cũng giống như "anh" của Quỳnh Quỳnh, anh thường xách xô cho người khác.

    Bạn bè của anh nghĩ rằng anh thật ngốc và cản đường, mỗi lần đi bắt chạch, họ chỉ giao cho anh công việc dễ dàng nhất, đó là mang một cái xô. Anh cũng rất thích việc đó.

    Cả hai người đều mang số phận gánh vác, tại sao lại nói là giống nhau? Sự khác biệt là gì?

    Chênh lệch quá lớn, Văn Khê là nam còn Quỳnh Quỳnh là nữ, bình thường mấy người bạn cùng nhau đi bắt chạch, nữ xách xô, nam xuống nước. Chỉ có cậu bé Văn Khê đứng trên bờ nhìn các anh, các chị và thậm chí cả các em xuống nước. Đây là sự khác biệt lớn nhất.

    Mỗi khi hai người nói về điều này, Quỳnh Quỳnh luôn cười nhạo Văn Khê, và hỏi anh, nếu một ngày nào đó cô đi bắt chạch với anh, cô sẽ xuống nước hay anh sẽ xuống nước? Văn Hạo luôn bướng bỉnh, nói rằng tất nhiên anh là người xuống nước. Quỳnh Quỳnh cười không thương tiếc, hỏi có bắt được chạch không?
     
    chiquynh27LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng bảy 2023
  2. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 10-2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Văn Khê không chịu nhận, hai người đánh cược với nhau, bắt được thì sao, không bắt được thì sao, hai người trò chuyện vui vẻ, bao nhiêu năm rồi chưa từng cùng nhau bắt chạch, cũng đã quên mùi chạch từ lâu, chỉ có thể ngâm nga nhớ nhung.

    Đó không chỉ là ký ức của tuổi thơ, mà còn là cả một thiên đường của quá khứ.

    Không phải là không thể ăn chạch trong thành phố, chỉ là bầu không khí không phù hợp, thời gian và địa điểm cũng không phù hợp.

    Văn Khê cố gắng chậm rãi ngồi dậy, trong đầu có chút u ám, "Ảnh cưới" treo trên bức tường đối diện giường cũng nhắc nhở anh xác thực đang ngủ say, vừa mới tỉnh lại "Sao vậy?"

    Anh nhớ rõ tối hôm qua mình nhìn chằm chằm Quỳnh Quỳnh, nhất định phải hoàn thành bức tranh "Thời gian". Lạ quá.

    Mấy ngày trước, đêm nào cũng đến khuya anh mới đi ngủ, không để ý bây giờ càng nghĩ lại càng thấy sai. Ví dụ như mỗi ngày vào thời điểm này, trước bảy giờ sáng vài phút, thường là thời điểm Quỳnh Quỳnh gọi anh dậy ăn sáng. Rất đúng giờ.

    "Dậy đi, dậy đi, đồ lười biếng, mau dậy thôi."

    Quả nhiên, lại là giọng nói ngọt ngào đáng yêu quen thuộc này. Văn Khê nhảy xuống giường, lao ra khỏi phòng và mở cửa phòng vẽ, chỉ thấy giá vẽ của Quỳnh Quỳnh cùng với một bức tranh gần như chỉ có đường nét, đầu tròn, mặt vuông, thân hình to lớn, tay dài như chân. Dường như thời gian đã quay ngược lại một ngày trước, và khi anh thức dậy vào "ngày mai", anh có thể sẽ không nhìn thấy nó mà là một bức tranh khác.

    Nghĩ đến đây, Văn Khê lập tức kéo Quỳnh Quỳnh vừa đến đánh thức anh dậy ăn sáng, đẩy cô đến bên bức tranh: "Mau vẽ đi, vẽ xong bức này chúng ta sẽ ăn cơm."

    Quỳnh Quỳnh còn tưởng rằng anh nói đùa, cười nói: "Đừng làm loạn, mau tắm rửa ăn cơm thôi."

    Văn Khê đặt tay lên bờ vai mềm mại của cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh nói thật đấy, bức tranh này đối với anh rất quan trọng, em mau vẽ đi."

    Quỳnh Quỳnh kỳ quái nhìn anh, vẫn cảm thấy anh đang nói đùa: "Thật sự là em còn chưa rõ nên vẽ như thế nào, làm sao anh biết bức tranh này đối với anh rất quan trọng?"

    Văn Khê không thể nói cho cô biết, anh cũng không thể biết ngày hôm qua cô vẽ cái gì, trong trí nhớ của anh, cô vẽ gần xong rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, nhưng lúc này trí nhớ của anh trống rỗng, khi mở mắt ra, anh lại đi vào một ngày khác.

    Từ đây, anh hoài nghi, nửa đêm mỗi ngày tương đương với một thời điểm, mỗi lần đến nơi này, ký ức của anh đều sẽ trống rỗng, lần nữa tỉnh lại sẽ trở về buổi sáng một ngày khác.

    Để xác minh điều này, Văn Khê không trả lời Quỳnh Quỳnh, chạy trở lại phòng ngủ và đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động thành ba giờ sáng. Anh biết là vô ích, báo thức đặt ngày hôm nay sao có thể có tác dụng vào ngày hôm qua. Nhưng ngoài cách đó ra, anh không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn vào lúc này.

    Sáng sớm Quỳnh Quỳnh đã nhìn thấy anh bối rối, không hiểu sao bây giờ lại thực kỳ quái. Sau khi theo dõi căn phòng, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Văn Khê, đặc biệt là vấn đề anh đặt báo thức.

    Trong hai năm qua, cô như là đồng hồ báo thức của anh, có bao giờ anh đặt đồng hồ báo thức?

    "Anh hôm nay sao vậy?" Quỳnh Quỳnh lại giống hai ngày trước lạ lùng hỏi anh.

    Văn Khê không trả lời cô được, chỉ có thể lấy lệ đánh lạc hướng cô, đẩy cô ra ngoài, nói: "Đi thôi, ăn cơm thôi."

    "Rửa mặt chưa, đi rửa mặt trước đi?" Quỳnh Quỳnh có chút bực bội đẩy tay ra.

    Văn khê mặt dày cười: "Không có chuyện gì, ăn xong tắm rửa sạch sẽ, đi thôi, ăn cơm trước."

    Quỳnh Quỳnh không hiểu chuyện gì bị anh đẩy vào bàn ăn. Trước mặt Văn Khê vẫn là một ly sữa, hai miếng bánh rán và một quả trứng luộc, còn trước mặt Quỳnh Quỳnh vẫn là một ly nước ép dâu tây, hai lát bánh mì và một quả trứng luộc.

    Trừ phi Văn Khê tối hôm trước nói muốn ăn cháo, nếu không Quỳnh Quỳnh sẽ chuẩn bị cái khác, nếu không tiêu chuẩn bữa ăn sáng của anh liền ăn như thế này. Đây là bữa sáng tiêu chuẩn của họ.

    Bữa trưa và bữa tối, anh ăn bất cứ thứ gì anh mua, và ăn bất cứ thứ gì có trong tủ lạnh, Văn Khê không bao giờ hỏi Quỳnh Quỳnh nấu gì. Anh ấy không kén ăn và cũng không kiêng kỵ gì, nhiều nhất sẽ ăn ít cà tím và măng.

    Anh đã ăn hai thứ này quá nhiều khi còn trẻ và anh hơi mệt mỏi. Hai mùa này vừa hay là có măng mùa xuân cùng cà tím mùa hè, bất kể là ông bà nội hay ngoại, đều sẽ mang vào trấn hai thứ này khi đến thăm Văn Khê cùng cha mẹ anh, nhiều đến mức mỗi bữa đều có, nếu không sẽ lãng phí. Anh có thể không ngán khi ăn nhiều như vậy?

    Văn Khê ném mấy que bột chiên qua một bên: "Sau này em không ăn, anh cũng không mua nữa." Anh biết nói lời này cũng vô ích, nhưng dù là cố ý hay vô ý, Quỳnh Quỳnh mỗi ngày đều phải xuống lầu mua cho anh những que bột chiên.

    "Làm sao vậy, anh không thích bột chiên sao?" Quỳnh Quỳnh quan tâm hỏi.

    "Anh sợ trở nên ngu ngốc. Nếu anh ăn nhiều bột chiên, anh sẽ trở nên ngu ngốc." Văn Khê nói đùa.

    Quỳnh Quỳnh cũng cười: "Đúng vậy, anh thật sự ăn không nổi, ngày mai muốn ăn cái gì, em đi mua cho anh?"

    "Không, sau này em ăn gì anh cũng ăn, em đừng phiền phức như vậy." Văn Khê nhìn chằm chằm cô một cách nghiêm túc, trìu mến nói.

    Quỳnh Quỳnh đang cười đột nhiên ngừng lại, Văn Khê như vậy khiến cô có chút không thoải mái, cũng có chút cảm động, cô căn bản không có chuẩn bị cho loại chuyện này.

    Văn Khê đã nhìn thấy biểu hiện của cô vào ngày hôm qua khi anh giúp rửa bát đĩa. Hôm qua là bằng hành động thiết thực, hôm nay chỉ là một lời nói, thực ra chỉ một lời nói khiến cô rung động.

    Cô càng cảm động, cô càng cho thấy anh đã trở thành một kẻ khốn nạn như thế nào trong hai năm qua. Nếu anh thường làm những điều này cho Quỳnh Quỳnh, cô sẽ không như thế này.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...