Ngôn Tình [Edit] Gió Trăng Chẳng Đến Kịp - Đường Diệp

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi AnJylien, 22 Tháng bảy 2023.

  1. AnJylien

    Bài viết:
    6
    Gió Trăng Chẳng Đến Kịp

    Tác giả: Đường Diệp

    Thể Loại: Ngôn tình, Hiện đại, Cẩu huyết, Đoản văn, HE, Hoàn

    Số chương: 7 chương

    Convertor: Leo Sing

    Editor: AnJylien

    [​IMG]

    (Nguồn ảnh: Pinterest)

    Văn án

    Ngày tang lễ ba cô.

    Cô ở nhà tang lễ chạm mặt ông chồng đã đi công tác được hai ngày.

    Hắn ôm một người phụ nữ mặc váy dài màu đen thấp giọng an ủi.

    Cô ta ôm hủ tro cốt, thương tâm tuyệt vọng dựa vào chồng cô được hắn ôm vào trong lòng ngực. Gương mặt trang điểm tinh xảo.

    Nếu cô không nhìn lằm.

    Nữ nhân này là bạch nguyệt quang của chồng cô.

    Mà tro cốt trên tay đại khái chính là vị hôn phu đoản mệnh của nàng ta.


    ***

    Lời nói đầu

    Đây là lần đầu tiên mình edit, lúc trước chỉ toàn đọc truyện thôi mà mình cũng không biết tiếng trung. Mình chỉ edit theo cách hiểu của mình về bản convert, mình cũng không văn hay chữ tốt gì nên có gì mong mọi người bỏ qua cho. Và mình cũng có vài lưu ý nhỏ cho các bạn:

    Thứ nhất truyện này tác giả viết theo ngôi thứ nhất, bản thân mình lại không thích đọc truyện theo ngôi thứ nhất nên mình xin mạng phép chuyển sang ngôi thứ ba.

    Thứ hai là tên chương hay cách chia chương là mình tự làm, tác giả chỉ đánh số thôi. Nên mong các bạn sẽ thông cảm hộ mình.

    Thứ ba là vì tâm hồn mình khá yếu đuối nên có gì sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng thôi. Đừng vùi dập mà tội mình.

    Cuối cùng "Cảm ơn bạn Leo Sing đã cung cấp bản convert"
     
    chiqudoll, Mình là ChiLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng bảy 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. AnJylien

    Bài viết:
    6
    Chương 1: Tang Lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    1.

    Cô quay đầu nhìn di ảnh trắng đen của ba mình, lại nghĩ ngày hôm qua gọi điện cho Ôn Dĩ Hành nói với hắn ba cô qua đời, bảo hắn trở về một chuyến.

    Hắn nói hắn công tác ở nơi khác không đặt được vé máy bay trở về, trước khi cúp điện thoại cũng chỉ nói với cô hai chữ:

    "Nén bi thương."

    Cô còn cho rằng, hắn thật sự không thể phân thân. Không nghĩ tới, đúng là không thể phân thân nhưng không phải vì bận công việc mà bởi vì vội vàng đi an ủi bạch nguyệt quang đáng thương của hắn.

    Cô cho rằng chính mình sẽ trực tiếp tức giận xong lên, đối chất với hắn cùng bạch nguyệt quang của hắn. Tốt nhất là cho bọn họ bẽ mặt, đem tro cốt vị hôn phu trên tay nàng ta đoạt đi, rải ở trước mặt bọn họ.

    Chất vấn bọn họ, người mất không được bao lâu tro cốt còn chưa lạnh, hai người liền cấu kết làm bậy không sợ anh ta dưới suối vàng khó lòng yên nghỉ.

    Kết quả mẹ đi ra từ tang lễ tìm cô đánh vỡ ảo tưởng của cô:

    "Hủ Hủ, mẹ như thế nào nhìn thấy Dĩ Hành là nó gấp gáp trở về tham dự tang lễ sao?"

    Cô chắn ngang tầm mắt của mẹ, miễn cưỡng nói cho có:

    "Không phải, mẹ nhìn lầm rồi anh ấy còn đang ở nơi khác, phỏng chừng rạng sáng hôm nay mới về đến chúng ta trở về túc trực bên linh cửu ba ba thôi."

    Nói xong liền tiến lên phía trước còn nhìn thấy ánh mắt Ôn Dĩ Hành nhìn lướt ngang bên này.

    Cô quay đầu trở về túc trực bên linh cửu phụ thân.

    2.

    Tang lễ kết thúc vào ngày hôm sau, cô sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho mẹ rồi ôm di ảnh của ba ngồi trong phòng ngủ phát ngốc.

    Ba chết vì ung thu phổi nửa năm trước xét nghiệm ra kết quả đã là thời kì cuối, bác sĩ bảo cằm cự được nửa năm đã là cực hạn.

    Thời gian chính là mấy ngày này, Ôn Dĩ Hành rõ ràng biết đây là mấy ngày yếu đuối nhất của cô kết quả hắn vẫn như cũ không thay đổi sắc mặt nói với cô:

    "Anh muốn đi công tác hai ngày."

    Thậm chí tại tang lễ ba cô cũng chưa đến một lần.

    Lúc này từ ngoài cửa truyền đến tiếng động, phòng ngủ bị người đẩy ra Ôn Dĩ Hành vừa đi vừa day day huyệt thái dương sau đó đem áo khoác tây trang treo ở bên cạnh.

    Hắn đi đến ngồi xổm xuống cạnh cô cả khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng tràn ngập vẻ mệt mỏi nói:

    "Xin lỗi, anh lái xe mười mấy tiếng suốt đêm gấp gáp trở về nhưng vẫn không kịp dự tang lễ của ba."

    "Hủ Hủ, em có thể tha thứ cho anh không?"

    Cô nhìn vành mắt thâm đen của hắn suy nghĩ, nếu không phải ở nhà tang lễ tận mắt nhìn thấy hắn ôm bạch nguyệt quang cẩn thận che chở cô còn tưởng rằng chính mình gặp quỷ.

    Từ khi gặp hắn lần đầu tiên cô liền biết Ôn Dĩ Hành thật là ảnh đế.

    Nhưng cô không vạch trần hắn ngược lại còn rất tri kỉ hỏi hắn:

    "Đã ăn cơm chưa? Em nấu cháo cho anh, anh lái xe mười mấy giờ hẳn là còn chưa ăn gì đi."

    Cô vứt bỏ suy nghĩ muốn đứng dậy nhưng hai ngày rồi chưa uống qua một giọt nước cả người suy yếu, có chút không chịu đựng nổi.

    Kết quả hắn đè lại bả vai cô nói:

    "Không cần, anh đã ăn chút bánh mì ở của hàng tiện lợi, em hiện tại nghỉ ngơi cho tốt đừng quá thương tâm."

    Hắn đưa tay xoa xoa đầu cô cổ tay lây dính mùi thịt nướng bay vào mũi cô.

    Giỏi thật, cửa hàng tiện lợi còn phục vụ thịt nướng xem ra bạch nguyệt quang còn ăn uống ổn lắm. Vị hôn phu vừa mới chết đã có thể ăn thịt nướng.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2023
  4. AnJylien

    Bài viết:
    6
    Chương 2: Hắn Bất Nhân Đừng Trách Cô Bất Nghĩa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    3.

    Ôn Dĩ Hành vào nhà tắm.

    Cô đứng dậy lấy di động từ trong áo khoác tây trang của hắn. Di động hiển thị màn hình khóa, bất quá hắn đặt mật khẩu quanh đi quẫn lại chỉ có mấy dãy số.

    Trước kia cô chưa bao giờ xem qua di động của hắn.

    Không phải thật sự tin tưởng hắn chỉ là cảm thấy không cần thiết.

    Một người nam nhân nếu muốn gạt người, hắn có thể sử dụng hai chiếc điện thoại, một cái để ngoài có thể tuỳ tiện xem, một cái giấu đi cho dù tìm thế nào cũng không thấy.

    Cô nghĩ nghĩ, bấm ngày sinh nhật mình, màn hình hiển thị sai mật khẩu. Lại bấm sinh nhật hắn, vẫn không đúng.

    Cô hít một hơi thật sâu, nhấn ngày sinh nhật bạch nguyệt quang của hắn, màng hình hiển thị đã được mở khóa.

    Thật tốt, may mắn là cô biết sinh nhật bạch nguyệt quang.

    Mỗi năm vào ngày bảy tháng mười hắn đều sẽ gửi đến số điện thoại lạ một lời chúc mừng sinh nhật. Ước chừng đã gửi được 5 năm.

    Ngày bảy tháng mười con số này đối với cô mà nói, còn nhớ kỹ hơn so với sinh nhật của chính mình. Mà thật trùng hợp cô lại cùng tuổi với bạch nguyệt quang của hắn, mật khẩu thật dễ đoán.

    Cô bỏ qua WeChat cùng tin nhắn của hắn, hắn cùng bạch nguyệt quang có nhắn tin trò chuyện hay không cô không để ý, có tán tỉnh nhau hay không cô cũng không hứng thú muốn biết.

    Ôn Dĩ Hành ngày thường rất thích dùng hộp thư để lưu trữ văn kiện, Hủ Hủ trực tiếp nhấn vào hộp thư, tìm kiếm một hồi quả nhiên tìm thấy một phần văn kiện bị ẩn giấu, là văn kiện đấu thầu của công ty bọn họ.

    4.

    Đây mới là mục tiêu của cô, đem văn kiện tải xuống nhanh chóng gửi tới di động của mình, sau đó xóa bỏ văn kiện đã tải. Ba cô vốn là quản lý cấp cao của một công ty đã niêm yết lương một năm mấy trăm vạn, mà Ôn Dĩ Hành còn là cấp dưới mà ông coi trọng nhất.

    Hắn thông minh, lớn lên cũng tuấn tú, làm việc cẩn thận, năng lực chuyên môn xuất chúng. Ba cô nhìn trúng năng lực của hắn liền tác hợp hai người lại với nhau.

    Có thể nói cô vừa gặp đã yêu Ôn Dĩ Hành, chủ yếu là nhìn trúng hắn đẹp trai nói năng lại nho nhã lễ độ.

    Ôn Dĩ Hành cũng không cự tuyệt, sau hai cuộc hẹn liền hướng cô thổ lộ, hai người quen nhau được nửa năm liền cử hành hôn lễ. Bây giờ cũng đã kết hôn được ba năm.

    Mà ở nữa năm trước, ba cô khám ra ưng thư phổi thời kì cuối liền lui xuống dưới tiến cử Ôn Dĩ Hành. Ôn Dĩ Hành rất quý trọng có hội này hắn liều mạng muốn hướng trước mặt Lão tổng lập được công trạng đầu tiên.

    Cho nên khi Ôn Dĩ Hành biết ba cô bệnh nặng thực nhanh liền không qua khỏi hắn vẫn nhất quyết muốn đi chuyến công tác này, cô cũng không hề nghi ngờ.

    Chỉ là không nghĩ tới người cuồng công tác như Ôn Dĩ Hành, vẫn có thể từ bỏ công việc đến chổ bạch nguyệt quang an ủi nàng ta.

    Cô muốn bóp chặt mạch máu mạch máu của nam nhân, cô sẽ không nháo một trận lớn với hắn, cũng không khóc lóc kể lễ mình đã trả giá bao nhiêu cho hắn. Cô sẽ xem có bao nhiêu thứ hắn không buông xuống được làm tổn hại từng thứ một.

    Phần văn kiện này, có thể giúp cô giải quyết một cách hoàn mỹ khó khăn hiện tại.

    5.

    Ngay tại lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

    Cô vừa nhìn tên hiển thị 'Mạc Tuyết', cũng chính là bạch nguyệt quang của Ôn Dĩ Hành.

    Không nghĩ tới hắn thật sự không xem cô như người ngoài, thế nhưng lại dùng cái di động này liên hệ với Mạc Tuyết.

    Cô quyết đoán cúp điện thoại.

    Cửa sổ cuộc trò chuyện sau đó cũng hiện lên.

    [Dĩ Hành, em rất khó chịu. Hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại em đều sẽ nhớ đến anh ấy, anh nói xem vì sao anh ấy nhẫn tâm bỏ em rời đi như vậy? ]

    [Dĩ Hành vì sao anh không trả lời? Anh đã về đến nhà chưa? ]

    [Có phải em lại làm phiền đến anh không? Vợ anh sẽ không trách anh chứ? Nếu em quấy rầy cuộc sống của anh, em thật sự rất xin lỗi nhưng em khó chịu quá trong nhà lại không có ai, cảm giác thật không thở nổi.]

    Khá khen cho một trà xanh cấp thấp.

    Chồng nàng ta mất, nàng ta tìm chồng người khác an ủi tâm hồn bi thương, cũng thật có ý tứ.

    Cô trấn định cầm di động đi đến cửa phòng tắm, nhìn vào người đang rửa mặt bên trong, cố gắng làm giọng mình trở nên thật bình thường:

    "Dĩ Hành, có người gọi điện cho anh có cần em nghe giúp anh không?"

    Trong phòng tắm, thân thể Ôn Dĩ Hành lập tức đờ ra một chút.

    Cô nghe được hắn nhanh chóng đóng lại vòi sen. Thật nhanh mở cửa ra, trên cổ còn vương vãi bọt xà phòng chưa được rửa sạch đã vội vàng cầm lấy di động trên tay cô.

    Sau khi nhìn lướt qua, sắc mặt hắn liền thay đổi:

    "Là người của công ty, gần đây vì dự án đấu thầu mọi người đều rất bận rộn. Thời điểm anh gấp gáp trở về không có mở di động họ gọi không được cho anh nên khá sốt ruột."

    Cô gật gật đầu, không hỏi nhiều chỉ là vươn tay lau bọt xà phòng trên cổ hắn.

    Hắn ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, bổng nhiên dò hỏi:

    "Em có xem tin nhắn hiển thị không?"

    "Không có nha, chuyện công việc của anh em lại không hiểu. Bất quá vất vả cho anh, ba cùng công ty đều làm anh mệt mỏi đi, đêm nay tranh thủ ngủ sớm một chút."

    Cô bình tĩnh đưa cho hắn bộ đồ ngủ, hắn lại không nhận lấy ngược lại nắm lấy tay cô đặt bên môi nhẹ nhàng hôn một chút.

    "Xin lỗi Hủ Hủ, công việc thực sự rất cấp bách anh hiện tại cần phải đến công ty một chuyến, có thể sẽ về trễ, em nghỉ ngơi trước được không?"

    Cô nhìn bộ dáng chân thành lại thâm tình của hắn cảm thấy mười phần chướng mắt.

    Ba năm, cô trả giá tất cả vẫn là không đổi được tim của hắn.

    Nói dối ngay trước mặt cô, mặt không đỏ, tim cũng chẳng đập mạnh.

    6.

    Ôn Dĩ Hành cả đêm không trở về.

    Cô thông qua định vị của di dộng thấy hắn lái xe đến tiểu khu Hoa Triều, cách nhà họ khoảng 30 phút lái xe.

    Tuyệt thật, đúng là đến nhà của bạch nguyệt quang, ban ngày bồi nàng ta còn chưa đủ, buổi tối còn muốn cùng cô ta túc trực bên linh cữu vị hôn phu.

    Cô tắt di động nằm lên giường, hai ngày rồi chưa uống một giọt nước dẫn đến dạ dày co gút đau đớn. Hủ Hủ cuộn mình trên giường đau đến đầu đầy mồ hôi một lúc sau cơn đau cũng mãi không thuyên giảm.

    Trong lúc mê mang cô ôn hi vọng cuối cùng gọi cho Ôn Dĩ Hành. Điện thoại vang lên một tiếng đã bị cúp máy. Cô gọi lại lần nữa, lần này di động trực tiếp thuê bao.

    Tốt rồi, đây chính là không muốn cô quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.

    Hủ Hủ trào phúng cười cười sau đó dựa theo trí nhớ cố gắng tìm kiếm một số điện thoại không được lưu trong nhật ký cuộc gọi.

    Điện thoại lập tức được thông:

    "Bác sĩ Trình chuyện lúc trước tôi nói với anh, anh suy xét như thế nào? Có thể làm nhanh nhanh giúp tôi không?"

    Đối phương nghe âm thanh của cô, lo lắng hỏi:

    "Cô nghĩ kỹ rồi, thật sự muốn làm như vậy?"

    Hủ Hủ trả lời:

    "Đúng vậy, hắn bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa!"
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2023
  5. AnJylien

    Bài viết:
    6
    Chương 3: Lễ Tình Nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    7.

    Đến buổi sáng ngày hôm sau Ôn Dĩ Hành mới trở về. Vừa về hắn liền xốc chăn nằm bên cạnh, duỗi tay ôm eo cô. Đem đầu chôn vào cổ cô dụi dụi, hắn nói hắn rất thích mùi hương sữa tắm trên người cô, cô đáp tuỳ tiện mua ở siêu thị. Lúc ấy hắn còn cười cười, xoa xoa tóc cô nói:

    "Bởi vì là em, cho nên hương vị mới dễ ngửi như vậy."

    Sau khi họ kết hôn, cô đem tất cả sữa tắm đổi thành mùi oải hương. Chỉ là hiện tại, trên người hắn không phải sữa tắm mùi oải hương mà là một mùi hương xa lạ.

    Cô nhớ rõ ràng, trước khi ra ngoài hắn đã tắm qua.

    Bàn tay cô siết chặt bấm vào thịt, làm bộ như mơ màng vừa tỉnh đẩy đầu hắn ra.

    "Sao trời sáng mới trở về? Công ty gần đây bận như vậy?"

    "Ừ, bận xong thời gian này thì tốt rồi, chờ hạn mục đến tay anh cùng em mang tro cốt của ba về quê an táng."


    Mệt cho hắn còn nhớ rõ, ba cô lúc còn sống nguyện vọng lớn nhất chính là lá rụng về cội.

    "Được, em chờ anh hết bận."

    Cô nói xong câu đó thì nhìn lên trần nhà, suy nghĩ bay xa.

    8.

    Ôn Dĩ Hành không yêu cô việc này cô đã biết từ rất sớm. Hắn sở dĩ cùng cô kết hôn bất quá là vì sẽ được ba cô trợ giúp trong công việc, có danh tiếng thành thục ổn trọng và sau khi kết hôn có ngay căn hộ trị giá 600 vạn ngay trung tâm thành phố.

    Hoặc bởi vì ba mẹ cô cho của hồi môn là một chiếc siêu xe hơn 100 vạn.

    Mặc kệ hắn là vì cái gì nhưng tốt xấu gì cũng đã cùng cô ở bên nhau, tuy rằng thân xác thuộc về cô nhưng tim thì không.

    Hủ Hủ còn cho rằng trong thời gian dài sống cùng, cô có thể sưởi ấm trái tim hắn nhưng xem ra cô đã quá tự tin vào bản thân mình.

    Ba cô đối đãi với hắn như con ruột, thậm chí sau khi kiểm tra ra bệnh ung thư đều đem tất cả hạng mục quan trọng giao cho hắn.

    Ba năm này hắn vẫn luôn sắm vai một người chồng hoàn mỹ, một người con rể nổ lực lại chăm chỉ tiến lên trong sự nghiệp. Cho đến ngày Mạc Tuyết cùng vị hôn phu về nước, tất cả mọi thứ đều tiêu tan.

    9.

    Cuối cùng cô cũng không chờ được đến ngày Ôn Dĩ Hành thực hiện lời hứa, hắn càng ngày càng bận không biết là thật sự bận công việc hay bận chiếu cố bạch nguyệt quang đang đau khổ.

    Cô cùng mẹ mang tro cốt phụ thân về quê mai táng, sau khi về nhà lại xem trọng một khu mộ viên, làm thêm một cái mộ chôn di vật.

    Làm xong mọi thứ, Mạc Hủ đi đến một công ty bảo hiểm, dùng danh nghĩa của Ôn Dĩ Hành mua hai hợp đồng bảo hiểm, một hợp đồng bảo hiểm thương tật và một hợp đồng bảo hiểm tai nạn với giá trị kếch xù cho cả hai người họ.

    Lúc gọi điện thoại thông báo cho Ôn Dĩ Hành, hắn đang rất bận, bớt chút thời gian hỏi cô:

    "Em tại sao lại mua hợp đồng bảo hiểm?"

    Cô nhàn nhạt nói: "Ba ba xảy ra chuyện đối với em cùng mẹ thật sự đả kích quá lớn, cuộc sống vô thường, cảm thấy nên mua một phần bảo hiểm sẽ yên tâm hơn."

    Ôn Dĩ Hành không hoài nghi gì, vui vẻ đồng ý.

    Cô bảo hắn buổi tối về sớm một chút, cùng nhau đi ăn:

    "Em gửi định vị nhà hàng cho anh, em chờ anh ở đó."

    Ôn Dĩ Hành liên tục đồng ý.

    Mạc Hủ tới từ rất sớm, ngồi bên trong nhà hàng đợi hắn, đợi thật lâu, thực khách người đến kẻ đi từ không còn chổ ngồi đến vắng tanh không một bóng người. Nhưng vị trí đối diện cô vẫn không có người ngồi.

    Sau đó Ôn Dĩ Hành mới nhắn tin đến, nói hắn buổi tối phải tăng ca, kêu cô ăn trước.

    Trời đã khuya người phục vụ bước ra nói xin lỗi, nhà hàng đã đến giờ đóng cửa.

    Mạc Hủ cầm túi xách đứng dậy rời đi, trước khi đi ngưòi phục vụ còn đưa cho cô một đóa hoa hồng, nhẹ giọng nói: "Lễ tình nhân vui vẻ!"

    Lễ tình nhân đúng là vui vẻ, nhưng người yêu của cô đang ở cùng người hắn yêu.

    Mạc Hủ quay đầu, nhìn xuyên qua cửa kính pha lê về phía tòa chung cư xa hoa ở phía đối diện.

    Vị trí cô đứng vừa lúc có thể nhìn thấy bên trong ô cửa sổ to sát đất, có một người nam nhân mặc tạp dề đang nấu ăn cho người yêu, mà nam nhân kia không ai khác chính là chồng của cô - Ôn Dĩ Hành.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng bảy 2023
  6. AnJylien

    Bài viết:
    6
    Chương 4: Tảo Mộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    10.

    Mẹ trở về quê, sợ ở đây lâu ngày sẽ nhìn vật mà nhớ người, vì thế chỉ còn lại cô ở lại sắp xếp lại di vật của ba.

    Bên trong di động của ba, cô tìm được nhật kí cuộc gọi, quả nhiên bên trong tìm thấy số di động của Mạc Tuyết.

    Có thể Ôn Dĩ Hành cũng không biết, bạch nguyệt quang của hắn là giáo viên dạy kèm tiếng anh của cô khi còn học cao trung.

    Hồi sơ trung cô sinh bệnh phải tạm nghỉ học 2 năm cho nên lúc lên cao trung kiến thức có chút không theo kịp.

    Tính tình Mạc Tuyết có chút thẹn thùng, nói chuyện giọng nói nhẹ nhàng mềm mại đặc trưng của cô gái vùng Giang Nam. Cô liếc mắt một cái liền nhìn trúng muốn cô ấy trở thành giáo viên dạy kèm cho mình.

    Mạc Tuyết nói gia cảnh không tốt lắm, bố mẹ cô ấy ly hôn, Mạc Tuyết theo bố cùng nhau sinh hoạt trôi qua rất khó khăn, học phí đại học lại tốn kém cho nên cô ấy đi làm thêm.

    Cô thích tính tình Mạc Tuyết, cảm thấy cô ấy chăm chỉ lại ưu tú.

    Cô thích tất cả người ưu tú, mấy năm đại học Mạc Tuyết đều có quan hệ thân thiết với nhà cô.

    Ngày lễ tết đều sẽ lấy tiền nàng tích góp mua lá trà quý đến cho ba cô.

    Ba cô vấn luôn khen Mạc Tuyết là người biết ơn, là một đứa trẻ ngoan.

    Cho đến ngày nọ, cô đi qua trường đại học thấy ba Mạc Tuyết mặc quần áo bảo hộ công trường, cầm theo một túi nilong đưa tiền cho cô ấy.

    Cô ấy còn ghét bỏ chất vấn ba mình, vì cái gì không để vào một cái túi đẹp, toàn làm mấy chuyện khiến mình mất mặt, kêu ông ấy về sau gọi điện thoại thôi, đừng đến tìm cô.

    Đó là lần đầu tiên cô biết, thật ra thanh âm của Mạc Tuyết cũng không nhỏ.

    Mà cô sở dĩ quen biết Ôn Dĩ Hành cũng là nhờ Mạc Tuyết, Ôn Dĩ Hành nhiều lần đến trước cổng nhà cô đón Mạc Tuyết rời đi.

    Mỗi lần cô đều đứng trên ban công nhìn theo hai người bọn họ đi thật xa, Mạc Tuyết là bạch nguyệt quang của Ôn Dĩ Hành.

    Từ lúc cao trung cô đã chứng kiến tình yêu thuở niên thiếu của bọn họ.

    Nhìn thiếu niên tuấn tú gầy gò tri kỉ đưa cô ấy đến cửa hàng tiện lợi, cưỡi xe đạp chở cô ấy xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ.

    Nhìn ngón tay trắng thon dài của hắn vén tóc mai bên tai cô.

    Cho đến khi Mạc Tuyết bắt được danh ngạch học bổng trao đổi, xuất ngoại đào tạo chuyên sâu.

    Tình yêu của bọn họ cuối cùng không bệnh mà chết.

    Sau đó cô nhìn thấy Ôn Dĩ Hành thực tập gặp khó khăn trắc trở, Hủ Hủ trộm thêm hắn vào danh sách bạn tốt, gửi thông báo tuyển dụng của công ty ba mình vào hộp thư của hắn.

    Rồi sau đó họ thành đồng nghiệp, nửa năm sau thì kết hôn, hắn trở thành chồng cô.

    Họ kết hôn 3 năm, nhưng hắn không biết chính là Hủ Hủ đã yêu thầm hắn 5 năm.

    Ôn Dĩ Hành vĩnh viễn cũng không biết cô yêu hắn như thế nào?

    11.

    Buổi tối ngày Lễ tình nhân, lúc 0 giờ hơn Ôn Dĩ Hành mới trở về. Hắn tặng cho cô một cái vòng cổ cùng một hộp bánh kem được làm thủ công.

    Thực không đẹp mắt, nhưng có thể thấy được chủ nhân của nó đã bỏ nhiều tâm tư.

    Ôn Dĩ Hành nói: "Thực xin lỗi! Anh quên hôm nay là Lễ tình nhân."

    Hủ Hủ cười nói: "Không có việc gì!"

    Thừa dịp thời gian hắn tắm rửa, cô đem bánh kem ném vào thùng rác.

    Mặc dù Hủ Hủ đã biết được phương thức liên hệ của Mạc Tuyết nhưng cũng không hẹn cô ta* ra nói chuyện, cũng không dựa vào ưu thế vợ hợp pháp mà hất ly nước vào mặt cô ta hoặc là giáp mặt tuyên bố chủ quyền rồi cho cô ta một cái tát.

    Những thủ đoạn này đối với Hủ Hủ mà nói thất sự quá cấp thấp.

    12.

    Hủ Hủ cứ theo bình thường uống thuốc bồi bổ rồi đi làm việc, định kỳ thì đi bệnh viện kiểm tra.

    Nửa năm trước họ mới định có một đứa con, chuyện này Ôn Dĩ Hành nói ra, cho nên cô vui sướng từ chức. Ở nhà chuẩn bị mọi công tác để làm mẹ.

    Cô không có việc gì đi thẩm mỹ viện làm đẹp da, đi dạo trung tâm mua sắm.

    Số lần Ôn Dĩ Hành về nhà càng ngày càng ít, thời gian cô gặp hắn có thể dùng một bàn tay để đếm.

    Cô mỗi ngày đều giám sát lộ trình của hắn, giống một tình báo viên vậy.

    Mãi cho đến buổi tối trước 100 ngày hỏa táng của ba cô. Hủ Hủ dùng di động của ba gọi cho Mạc Tuyết một cuộc điện thoại.

    Sáng sớm hôm sau, cô trang điểm xong liền mặc một bộ váy màu đen giống với bộ váy Mạc Tuyết mặc mà cô nhìn thấy ở tang lễ ba.

    Bộ váy này là kiểu dáng thời thượng của năm trước, cô cảm thấy thật quê mùa, sau khi mua xong liền ném vào gốc tủ ngay cả nhãn cũng chưa cắt.

    Ôn Dĩ Hành bận rộn, bỏ lỡ tang lễ của ba cũng không thể bỏ lỡ 100 ngày của ông.

    Với lại vì hạn mục công ty xảy ra sự cố, văn kiện đấu thầu bị tiết lộ cho công ty đối thủ mang đi cạnh tranh. Cho nên hiện tại Ôn Dĩ Hành rất cần các mối quan hệ của ba cô, mà tang lễ của ông là một cơ hội giao thiệp rất tốt đối với hắn. Bởi vì mối quan hệ của hắn hầu hết đều đến từ tài nguyên nhân mạch của ba cô.

    Nhân duyên của ba cô vẫn luôn rất tốt, rất nhiều khách hàng đều trở thành bạn thân của ông.

    Hắn bắt buộc phải đến trước mộ bia của ông, hảo hảo diễn tròn vai một người con rể hoàn hảo, thuận tiện cũng xã giao với bạn bè của ba

    Hắn nhìn bộ váy trên người cô, biểu tình hơi sửng sốt. Thực nhanh hoàn hồn, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.

    Thấy cô cằm nhẫn cưới nhìn đến phát ngốc, hắn tự nhiên duỗi tay cằm lấy chiếc nhẫn mang vào ngón áp út của cô dò hỏi:

    "Váy này chưa bao giờ thấy em mặc qua, mua lúc nào vậy?"

    Cô đứng im, cảm giác được ngón tay hắn xoa xoa vành tai mình, ôn nhu mà nhẹ nhàng.

    "Mua năm ngoái, hai ngày trước mới nhớ ra chưa có mặc, cho nên lấy ra mặc, có đẹp không anh?"
    Cô nhìn gương mặt hắn nói.

    Đồng tử hắn thâm trầm:

    "Đẹp! Hủ Hủ mặc gì cũng đẹp."

    "Em mặc đẹp hay người khác mặt đẹp hơn nha?"

    Cô cố ý thờ ơ hỏi:

    "Đương nhiên là em đẹp!"

    Ôn Dĩ Hành sủng nịch xoa xoa tóc cô:
    "Em muốn mang giày cao gót anh tặng em nhân ngày kỷ niệm kết hôn hồi năm ngoái, anh lấy giúp em được không?"

    Hắn nhíu mày: "Hôm nay đi tảo mộ ba, đều là đường núi, mang giày cao gót sẽ đau chân anh nhớ đôi giày đó cao đến 7cm."

    "Em muốn mang, anh giúp em lấy đi dù gì chúng ta cũng lái xe đi, không phải tự mình đi bộ."

    Hắn bất đất dĩ thở dài, ra ngoài lấy giày cao gót giúp cô.

    Ôn Dĩ Hành chính là người như vậy, trong cuộc sống hàng ngày hắn luôn dung túng cô vô lý náo loạn. Biểu hiện thật sự là một người chồng hoàn mỹ.

    Hắn vừa rời đi, cô liền lấy một phần kết quả xét nghiệm của bác sĩ từ trong ngăn kéo bàn trang điểm. Hít sâu một hơi sau đó bỏ vào túi xách.

    13.

    Mộ viên.

    Bọn họ tới rất sớm thế nhưng chổ bia mộ của ba cô đã có một bó hoa còn rất mới, là hoa cúc trắng.

    Tro cốt của ba cô đã mang về quê an táng nơi này bất quá chỉ là một phần mộ chứa di vật.

    Mà giờ phút này, có một thân ảnh mảnh khảnh đứng trước mộ bia.

    Là Mạc Tuyết.

    Nàng hôm nay vẫn như cũ, trang điểm rất tinh xảo, mặc một bộ váy liền màu trắng, son môi màu hồng nhạt.

    Nam nhân nhìn chỉ biết kinh ngạc cảm thán, thật là một người trời sinh diễm lệ.

    Tuyệt đối sẽ không nhìn ra nàng trang điểm hơi quá.

    Cô cảm giác được trong khoảnh khắc nhìn thấy Mạc Tuyết thân thể Ôn Dĩ Hành hơi ngơ ngẩn.

    Hắn không dấu vết buông tay đang nắm lấy tay cô, Hủ Hủ giả vờ không phát hiện, chủ động bước lên.

    Mạc Tuyết nhìn về phía cô xin lỗi:

    "Xin lỗi, tang lễ của chú chị không đến tham dự được, bởi vì vị hôn phu của chị xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi chú mất hai ngày, chị không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vây, Hủ Hủ xin nén bi thương."

    Mạc Tuyết không biết bố cô xảy ra chuyện?

    Cô nhẹ nhàng ừm một tiếng.

    Cô ta sau có thể không biết, sau khi cô ta về nước vẫn thường xuyên liên lạc với ba cô.

    Thậm chí ba cô còn giới thiệu rất nhiều đối tác cho cô ta.

    Cho rằng là cô ta không biết chuyện, không lẽ không nghe được sự tình từ trong miệng người khác.

    Cô cũng là từ trong miệng người khác biết được tin tức vị hôn phu của cô ta qua đời.

    14.

    Ôn Dĩ Hành lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của cô và Mạc Tuyết.

    "Hai người biết nhau?"

    Cô đoạt lời nhàn nhạt nói: "Quen biết nha, Mạc Tuyết tỷ là giáo viên dạy kèm hồi cao trung của em, sau khi học xong đại học cũng là ba một tay giúp đỡ, hai người chúng em tình như tỷ muội vậy, đến lúc tỷ ấy xuất ngoại du học thay đổi số điện thoại mới không liên lạc nữa."

    Mạc Tuyết xấu hổ cười.

    Cô lại tỏ ra kinh ngạc nhìn Ôn Dĩ Hành: "Anh và Mạc Tuyết cũng rất quen thuộc?"

    Ôn Dĩ Hành sửng sốt, nhấp môi nói:

    "Quen biết, công ty có hợp tác nên có tiếp xúc."

    Được ạ, cái cớ này thật làm người khác không có gì để nói.

    Bọn họ đều dựa vào mối quan hệ của ba cô, không quen biết nhau cũng khó.

    "Nếu đã như vậy lát nữa chúng ta tụ hợp một chút đi, ba em ở trên trời có linh thiêng cũng không muốn chúng ta thương tâm vì người."

    Sau đó bạn bè của ba cô liên tiếp tới.

    Ôn Dĩ Hành liền vào vai một người chồng đủ tư cách, tiến lên khom lưng bắt chuyện với từng người một.

    Mạc Tuyết cũng khéo léo đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại tiếp lời.

    Rõ ràng là đầu thất của ba cô, lại như yến hội xã giao của bọn họ vậy.

    Như cá gặp nước.

    Hủ Hủ cảm thấy cực kỳ chướng mắt, cô nhìn ảnh chụp đen trắng của ba, nói thầm trong lòng: "Con thật sự xin lỗi, ba ba."

    Cô muốn thực hiện kế hoạch của chính mình, Hủ Hủ yên lặng không một tiếng động lấy di động ra.

    Tìm số điện thoại của Ôn Dĩ Hành, cài đặt 20 phút sau gọi đi, sau khi làm xong cô tiến đến bên cạnh Mạc Tuyết hỏi nàng:

    "Có thể cùng đi dạo xung quanh với em không?"

    Mạc Tuyết vui vẻ đồng ý.

    15.

    Mộ viên nằm ở ngoại ô, xung quanh dân cư ít đến đáng thương, đường quốc lộ nối thẳng lên đỉnh núi.

    Cô mang theo Mạc Tuyết đi đến một đài ngắm cảnh, phía dưới lan can chính là đồi núi bấp bênh, mặt trên phủ đầy dây thường xuân và dây đằng.

    Không biết nếu ngã xuống, sẽ trọng thương hay chết đi.

    Hủ Hủ phát ngốc vuốt ve ngón tay đeo nhẫn kim cương.

    Mạc Tuyết hiển nhiên thấy được, cô ta bảo:

    "Chiếc nhẫn rất xinh đẹp!"

    "Đây là anh ấy lấy được khoản tiền thưởng đầu tiên mua cho em, nhẫn cầu hôn, anh ấy nói về sau có tiền sẽ đổi cho em chiếc lớn hơn, sau đó khi có tiền đúng là đã mua chiếc khác nhưng em vẫn cảm thấy chiếc này tốt hơn một chút."

    "Chị xem đẹp lắm đúng không?"

    Cô cố ý vươn tay đặt trước mặt Mạc Tuyết.

    Mạch Tuyết sắc mặt khó coi, đột nhiên mở niệng nói:

    "Ngày đó ở nhà tang lễ chị thấy em, tang lễ của ba em tổ chức ở cách vách tang lễ vị hôn phu của chị."

    "Đúng không? Em không chú ý đến."

    Mạc Tuyết nhìn về phía cô cười đến đắc ý:

    "Đừng giả vở nữa, kỳ thật cô thấy được đi, lúc ba cô qua đời chồng cô không ở cạnh cô, mà đi an ủi tôi, cho nên cô hẹn tôi cùng đi tảo mộ là để tuyên thệ chủ quyền sao?"

    Hủ Hủ quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn cô ta.

    Không có Ôn Dĩ Hành ở đây, cô ta thậm chí lười giả bộ.

    "Hủ Hủ, cô còn tính lừa mình dối người đến khi nào đây?"

    "Mấy tháng vừa qua Dĩ Hành rất ít về nhà đúng không? Có phải anh ấy nói với cô là anh ấy bận tăng ca?"

    "Kì thật anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, anh ấy nói anh ấy yêu tôi, chỉ là vì muốn báo ơn tri ngộ của ba cô nên mới miễn cưỡng kết hôn với cô, anh ấy không yêu cô, hiện tại ba cô đã chết, Dĩ Hành ân tình xem như trả xong."

    Hủ Hủ lẳng lặng lắng nghe lời cô ta nói, một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng đáp lại:

    "Nói xong rồi sao? Cho nên cô nghĩ muốn cái gì?"

    Mạc Tuyết cắn chặt răng, gằn ra từng chữ:

    "Nếu tôi là cô, tôi sẽ chủ động ly hôn, chừa cho mình chút mặt mũi."

    Hủ Hủ cười trào phúng, đưa tay sờ sờ viên trân châu trên lỗ tai.

    "Chuyện này cô đã thương lượng với Dĩ Hành chưa?"

    Cô ta nghe xong liền biến sắc:

    "Đó là đương nhiên, đây là ý của anh ấy, Dĩ Hành yêu tôi."

    Cô thở dài:

    "Mạc Tuyết, tôi tưởng rằng cô xuất ngoại vài năm hẳn là đầu óc thông minh lên một chút, kết quả vẫn ngu xuẩn như vậy ạ, Ôn Dĩ Hành sẽ không ly hôn với tôi."

    "Cô có ý gì?"

    Mạc Hủ thong thả ung dung từ trong túi ra một phần báo cáo kiểm tra, đưa tới trước mặt cô ta.

    Mạc Tuyết nghi ngờ tiếp nhận, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch.

    "Không có khả năng, cô sao có thể có.."

    "Đúng vậy, tôi mang thai, thai nhi vừa tròn ba tháng."

    Hủ Hủ bắt lấy tay cô ta áp lên bụng của chính mình. Cười tủm tỉm nhìn:

    "Không có việc gì không thể xảy ra cả, cô sai ở chổ quá tin tưởng lời nói của nam nhân."

    "Cô biết cái gì là yêu sao? Yêu là độc chiếm, là ích kỷ, là vì muốn người mình yêu yêu mình mà không từ thủ đoạn."

    Thần sắc cô ta vốn dĩ đang tự tin liền tan rã trong nháy mắt.

    Khóe mắt cô phản chiếu một bóng người đang hướng nơi này chạy đến.

    Là Ôn Dĩ Hành.

    Mạc Tuyết cũng nhìn thấy, cô ta nhanh chóng bắt lấy tay Hủ Hủ hướng về mặt mình tát một cái.

    Một cái tát này xuống tay rất tàn nhẫn, ngón tay mang nhẫn kim cương của cô xước ngang gương mặt trắng noãn tạo thành một vết máu.

    Trông cô ta chật vật lại đắc ý hướng cô cười.

    Cho rằng như vậy có thể trả thù cô, Hủ Hủ bất đắc dĩ lắc đầu, nói thầm:

    "Thủ đoạn của cô quá kém, để tôi chỉ cho cô như thế nào là vu oan hãm hãi."

    Cô thở dài, tiến lên một bước làm động tác ôm lấy cô ta.

    Cô ta không rõ nguyên nhân, theo bản năng muốn đẩy ra. Hủ Hủ mang giày cao gót 7cm nháy mắt đứng không vững, trẹo chân lảo đảo ngã xuống.

    (*) mình sẽ thay đổi xưng hô của Hủ Hủ dành cho Mạc Tuyết, cô ấy hoặc cô ta tuỳ vào tình huống và cảm xúc lúc đó nha.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng bảy 2023
  7. AnJylien

    Bài viết:
    6
    Chương 5: Mạc Hủ Hủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    16.

    Trong khoảnh khắc, thân thể cô trực tiếp từ trên lan can đài ngắm cảnh rớt xuống.

    Tiếng gió gào thết bên tai, tạt đau gương mặt cô.

    Chung quanh cây cỏ đầy rẫy ngăn lại thân ảnh đang rơi xuống.

    Trước khi mất đi ý thức, cô dường như nhìn thấy một người nam nhân điên cuồng chạy vọt tới.

    Còn có đôi mắt đầy hoảng sợ của Mạc Tuyết.

    Cô chậm rãi nhếch môi một chút lộ ra ý cười vì trả được thù.

    Ôn Dĩ Hành, đây là tôi tặng cho anh cùng Mạc Tuyết phần lễ vật đầu tiên nha!

    17.

    Thời điểm tỉnh lại ở bệnh viện.

    Khắp cả người đều đau đớn, nam nhân ngồi bên mép giường phát hiện, nắm chặt lấy tay cô.

    Khuôn mặt lộ vẻ vui sướng.

    Hắn đã không còn sạch sẽ tươm tắt như như lúc trước, râu ria xồm xoàn hiển nhiên là vài ngày chưa cạo.

    "Hủ Hủ, rốt cuộc em cũng tỉnh?"

    "Đúng vậy, tôi không chết, các người rất thất vọng đi?"

    Hắn kinh ngạc hồi lâu, nhíu mày nói:

    "Em nói gì vậy?"

    Cô nhìn hắn một cái, duỗi tay sờ sờ bụng:

    "Con đâu rồi? Con không bị gì chứ?"

    Ôn Dĩ Hành sắc mặt thực cổ quái:

    "Chuyện về con lát nữa anh sẽ giải thích với em, em vẫn luôn không tỉnh lại, anh muốn biết ngày đó em và Mạc Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

    Cô nhìn hắn gợi nên một nụ cười miễn cưỡng, cô vừa mới tỉnh lại, sinh tử chưa rõ. Thế nhưng hắn lại muốn giải thích cho Mạc Tuyết.

    "Anh không phải thấy rồi sao? Mạc Tuyết đem tôi đẩy xuống?"

    "Mạc Tuyết sẽ không làm chuyện như vậy."

    "Anh làm sao biết cô ta sẽ không làm? Dĩ Hành, chuyện của các người tôi đều đã biết, Mạc Tuyết đã nói với tôi, tôi vốn dĩ tưởng làm bộ không biết chuyện gì, chỉ nghĩ yên lặng chờ đợi đứa con chưa chào đời của chúng ta."

    Cô thống khổ nhíu mày, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt.

    Không biết là miệng vết thương bị động đến đau hay là ngực đau hơn.

    "Mạc Tuyết kêu tôi cùng anh ly hôn, tôi nói với cô ta tôi đã có thai, cô ta kích động liềnđem tôi đẩy xuống, có lẽ cô ta không cố ý, nhưng tôi là thai phụ nha, cô ta như thế nào có thể ra tay nhẫn tâm như vậy."

    Ôn Dĩ Hành nhìn cô, duỗi bàn tay run rẩy cằm lấy tay cô.

    "Hủ Hủ, đừng náo loạn có được không? Mạc Tuyết sẽ không làm em tổn thương."

    Cô tức đến bật cười.

    Cố gắng thoát khỏi tay hắn, kích động giật bỏ kim truyền dịch.

    Liền hướng mặt Ôn Dĩ Hành tát một cái.

    "Anh để ý cô ta như vậy sao, liền con của chúng ta cũng đều có thể không cần, anh như vậy không sợ làm ba tôi thất vọng sao?"

    Lúc này, bác sĩ và y tá đều kéo đến. Một bác sĩ nói:

    "Người bệnh có dấu hiệu kích động, tiêm một liều thuốc an thần."

    Cô nhìn bác sĩ cùng y tá bận rộn.

    Cho đến khi bị mọi người ấn ở trên giường bệnh, biểu tình trở nên hoảng sợ.

    "Các người muốn làm cái gì? Vì sao lại tiêm thuốc an thần cho tôi!"

    Cô trừng mắt về phía Ôn Dĩ Hành

    "Anh cùng Mạc Tuyết muốn đối với tôi làm cái gì? Các người phía sau lưng tôi âm mưu cái gì?"

    Hốc mắt Ôn Dĩ Hành sưng đỏ, trong ánh mắt che kín tơ máu. Hắn khàn khàn mở miệng

    "Hủ Hủ, em thanh tỉnh một chút, chúng ta không có con, Mạc Tuyết cũng không có đẩy em."

    "Em bị rối loạn nhân cách, chúng ta đi điều trị được không? Anh sẽ không rời bỏ em."

    18.

    Ôn Dĩ Hành nói cô bị bệnh.

    Là rối loạn nhân cách, cô cảm thấy thật buồn cười vì hắn muốn rửa sạch hiềm nghi của Mạc Tuyết thế nhưng vu khống cô bị bệnh tâm thần.

    Đây là kịch bản ngược luyến của mấy trăm năm trước rồi, rõ ràng cô phát hiện ra hắn ngoại tình với Mạc Tuyết, cô ta lại muốn dùng mưu kế vu hãm cô.

    Cô chỉ là tương kế tựu kế, cố ý biểu diễn cho họ xem một tiết mục thôi.

    Thế nhưng hắn lại bịa ra một cái cớ như vậy đối phó cô.

    Hiện nay, đã là xã hội pháp trị bọn họ còn dám làm xằng làm bậy.

    Chính là sau khi bị tiêm thuốc an thần, đầu óc cô mơ mơ màng màng, thời gian thanh tỉnh đã không còn nhiều.

    Lúc cô tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau.

    Mạc Tuyết cùng Ôn Dĩ Hành đều đứng ở mép giường, Mạc Tuyết bưng một chậu nước ấm đang dùng khăn lông lau mặt và tay cho cô.

    Vẻ mặt nàng ôn nhu cùng đau lòng.

    Sao lại thế này? Nàng ta không phải đang bị nhốt ở Cục Cảnh Sát sao?

    Vì cái gì sẽ xuất hiện trong phòng bệnh của cô?

    Nàng thở dài nói.

    "Hủ Hủ, bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại đã không nhớ tôi, ở nước ngoài có bác sĩ khoa tâm thần rất tốt, nếu không chúng ta mang em ấy đi xem đi."

    Ôn Dĩ Hành ở bên cạnh bón cho cô nước trái cây, nước mắt hắn từ hốc mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

    Đây là lần đầu tiên Hủ Hủ nhìn thấy Ôn Dĩ Hành khóc.

    "Là tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy, chuyện sinh non lần trước đối với cô ấy đả kích quả lớn dẫn đến bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, mới dẫn đến tình trạng này."

    Sinh non, bệnh tình chuyển biến xấu?

    Cô mở choàng mắt chăm chọc nhìn bọn họ:

    "Các người đôi cẩu nam nữ lại âm mưu cái gì? Muốn đem tôi đưa ra nước ngoài cho hai người song túc song phi sao?"

    Mạc Tuyết nhìn cô chằm chằm, sau đó đứng lên. Kích động khóc lớn.

    "Mạc Hủ Hủ, em còn muốn nháo đến khi nào? Chị là chị gái của em, em có thể hay không bước ra khỏi ảo giác nhìn ra thế giới bên ngoài. Em xem Dĩ Hành, hắn bị em tra tấn thành bộ dáng gì?"

    Mạc Hủ Hủ? Cô họ Mạc.

    Cô quay đầu nhìn về phía Ôn Dĩ Hành, gương mặt anh tuấn của hắn tràn ngập vẻ tiều tụy, cả người gầy đi một vòng. Xương gò má hơi hơi nổi lên, thậm chí gầy chút thái quá.

    "Mạc Hủ Hủ?"

    Thấy cô còn mê mang, Mạc Tuyết rút ra một phần báo cáo kiểm tra đưa cô, trên đó viết.

    Người bệnh: Mạc Hủ Hủ, tuổi: 26

    Chuẩn đoán: Rối loạn nhân cách giai đoạn giữa *, xuất hiện các triệu chứng hậm hực và kích động, có khuynh hướng tự hại, có hiện tượng xuất hiện ảo tưởng, ảo giác.

    Kiến nghị: Điều trị bằng thuốc kết hợp với tâm lý trị liệu.

    Cô lặp đi lặp lại tên của mình, trong phút chốc có cảm giác đầu óc thanh tỉnh rất nhiều.

    19.

    Cô là Mạc Hủ Hủ, Mạc Tuyết là chị gái cô.

    Mà chồng cô, Ôn Dĩ Hành chưa bao giờ đi quá giới hạn.

    Cô bị bệnh.

    Là rối loạn nhân cách.

    Bị bệnh đã một năm.

    (*) như đã nói lúc đầu, mình không biết tiếng trung và cụm từ này trong convert mình tra được là chứng rối loạn nhân cách trách né. Nhưng theo dấu hiệu của Hủ Hủ thì mình thấy giống triệu chứng của bệnh Tâm thần phân liệt hơn. Vì có yếu tố di truyền, có hoang tưởng, đa nghi, tư duy bất thường.. nhưng cô lại trẻ quá so với độ tuổi có thể mắc Tâm thần phân liệt (thường là trên 36 tuổi). Và mình cũng xin để là chứng rối loạn nhân cách cho nhẹ nhàng hơn một chút, vì nghe Tâm thần phân liệt thì hơi đáng sợ. Mọi người thông cảm hộ mình. Dưới đây là một số triệu chứng của tâm thần phân liệt mình tra ra được:

    "Trong giai đoạn tiền triệu, các triệu chứng dưới lâm sàng có thể xuất hiện; chúng bao gồm sự rút lui hoặc cô lập, dễ cáo kỉnh, đa nghi, tư dung bất thường, sự méo mó về tri giác và thiếu tổ chức. Sự khởi phát của bệnh tâm thần phân liệt (hoang tưởng và ảo giác) có thể đột ngột (trong nhiều ngày hoặc nhiều tuần) hoặc chậm và âm ỉ trong nhiều năm. Tuy nhiên ngay trọng giai đoạn hoang tưởng tiến triển, chỉ một phần nhỏ (<40%) có xu hướng chuyển thành tâm thần phân liệt hoàn toàn." (Theo MSD MANUAL)
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng bảy 2023
  8. AnJylien

    Bài viết:
    6
    Chương 6: Anh Thích Em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    20.

    Bệnh tình của Hủ Hủ lại nghiêm trọng.

    Nàng* gần đây tựa hồ đã xuất hiện triệu chứng ảo giác.

    Bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ, ở di động hắn lén lút cài định vị.

    Nàng tựa hồ luôn luôn lo lắng hắn sẽ ngoại tình, hơn nữa đối tượng ngoại tình là tỷ tỷ của nàng, Mạc Tuyết.

    Làm hắn cảm thấy vừa hoang đường vừa tức giận.

    Hắn biết không nên trách nàng, nếu không phải vì chuyện sinh non lần trước nàng cũng không phát bệnh, hắn biết nàng là một người rất yếu ớt.

    Bác sĩ gọi điện thoại rất nhiều lần, kiến nghị hắn mang nàng đến bệnh viện điều trị.

    Nhưng hắn không nghĩ để nàng một mình lẻ loi ở bệnh viện.

    Ba vợ bị ung thư thời kì cuối, ông đem công ty giao cho hắn, đem Hủ Hủ cũng giao cho hắn.

    Trước một ngày ba qua đời, hắn canh giữ ở bệnh viện suốt một đêm, Hủ Hủ bởi vị bệnh tình thêm trầm trọng mà lưu lại trong nhà.

    Nàng cố chấp cho rằng hắn đi công tác bận rộn, ngay cả gặp mặt ba lần cuối cũng không được.

    Hắn chỉ biết cười khổ.

    Ba vợ trước khi ra đi, đem mặt nạ dưỡng khí tháo ra nói với hắn:

    "Hủ Hủ bệnh là do mẹ của nó di truyền."

    "Mẹ của Hủ Hủ chính là bị như vậy, lúc nó 15 tuổi, bà ấy đã nhảy lầu tự sát trước mặt nó."

    Từ đó để lại ám ảnh cho nàng, nàng bị bệnh một thời gian, kéo dài hai năm mới giống con gái nhà bình thường đi học cao trung.

    Chuyện đó hắn đều biết, bởi vì nếu như không có việc đó thì thời điểm Hủ Hủ đi học cao trung nàng sẽ không không theo kịp chương trình học.

    Ba vợ cũng sẽ không mời hắn đến phụ đạo cho nàng.

    Mà hắn cũng sẽ không quen biết Hủ Hủ.

    Đến giờ hắn còn nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên gặp nàng.

    Nàng nhút nhát đứng ở bên cửa sổ, trộm dùng đôi mắt ngây thơ đánh giá hắn.

    Nàng không thích nói chuyện.

    Thời điểm hắn giảng bài cho nàng, nàng luôn lén lút viết tên hắn lên áo sơ mi trắng của hắn.

    Lúc hắn phát hiện, lại lộ biểu tình vô tội.

    Nàng nói về sau lúc học đại học muốn tìm bạn trai, nhất định phải tìm một người biết cưỡi xe đạp. Có thể mang theo nàng đi dạo trong khuôn viên trường.

    Trưa hôm đó hắn cưỡi xe đạp rời đi, nàng liền lén lút ngồi sau xe hắn, nói muốn cảm thụ trước một chút, có gì bất đồng hay không.

    Nàng không thích ăn cơm, cả người gầy trơ xương.

    Nhưng nàng nói nàng muốn ăn xương sườn chần ở thành Đông.

    Ngày phụ đạo hôm sau, hắn liền mang đến một phần.

    Nàng vui sướng nhảy lên, nói hắn thật là một người anh em tốt.

    Hắn khẽ cười, nha đầu này ai cũng đều xem thành anh em.

    Hắn dạy thêm cho nàng một năm, sau đó lại bận rộn việc học, nàng cũng đã theo kịp chương trình học.

    Nàng để lại cho hắn một dãy số di động, hắn cũng không nghĩ sẽ quấy rầy việc học của nàng, ảnh hưởng nàng thi đại học.

    Mỗi năm vào ngày sinh nhật nàng hắn đều gửi một tin nhắn chúc mừng vào di động, nhưng chưa bao giờ nhận được tin nhắn hồi âm.

    Nha đầu kia, sợ là viết sai số di động cho hắn rồi.

    Lần nữa gặp lại, là ở trường đại học.

    Hắn phát hiện chị gái nàng - Mạc Tuyết là bạn cùng lớp chuyên ngành đại học với hắn.

    Có một khoảng thời gian làm bải nghiên cứu, hắn cùng Mạc Tuyết thường xuyên tiếp xúc, Hủ Hủ đến thời điểm đến phòng học đều hướng hắn làm mặt quỷ.

    Trêu chọc hỏi hắn: "Chị gái có phải là bạch nguyệt quang của anh không?"

    Hắn giả vờ tức giận:

    "Anh không thích Mạc Tuyết."

    Anh thích em.

    Sau đó hắn không thấy Hủ Hủ nữa.

    Mạc Tuyết xuất ngoại du học, bởi vì chuyện của mẹ, cô quyết định chọn khoa tâm thần.

    Hắn cùng Hủ Hủ lại lần nữa cắt đứt liên hệ.

    Một thời gian sau lại trùng hợp, hắn vào công ty ba nàng làm việc, được ông coi trọng.

    Thậm chí an bài hắn và Hủ Hủ cùng nhau xem mắt.

    Hắn có chút dở khóc dở cười nhưng việc đó lại đúng ý của hắn.

    Hắn thật nhanh hướng nàng thổ lộ, bọn họ ở bên nhau nữa năm liền quyết định kết hôn.

    Họ thật mau có tin tức tốt, nhưng thời gian mang thai nội tiết tố tăng vọt nàng lại bắt đầu phát bệnh.

    Cảm xúc của nàng càng ngày càng bế tắc, lúc đầu chỉ im lặng không nói một lời, sau đó bắt đầu dần dần dễ nổi giận.

    Hắn không nghĩ nàng bị bệnh nghiêm trọng, chỉ đơn giản nghĩ nàng đang buồn bực.

    Đoạn thời gian kia công tác rất bận rộn, làm hắn tức giận bạo phát với nàng.

    Kết quả.

    Tạo thành chuyện không thể cứu vãn.

    Nàng sinh non, tất cả đều là lỗi của hắn.

    Hắn đem công việc để sang một bên, mang nàng đi bác sĩ kiểm tra.

    Mới biết được nàng bị rối loạn nhân cách

    Chuyện này hắn giấu đi, không dám nói với nàng.

    Bệnh tình của nàng ngày càng nghiêm trọng, cảm xúc càng ngày càng không tốt, sự chiếm hữu với hắn cũng ngày càng lớn, hắn chỉ đi mua điểm tâm sáng nàng đều nghi thần nghi quỷ.

    Cho đến khi tỷ tỷ Mạc Tuyết trở về, nàng giống như rơi vào ảo tưởng của chính mình.

    Thường hay nói đến bạch nguyệt quang gì đó, thậm chí còn ảo tưởng mẹ vợ còn sống.

    Mạc Tuyết trao đổi cùng hắn bệnh tình của Hủ Hủ muốn mang nàng ra nước ngoài, nói ở bên đó chị ấy có biết một bác sĩ muốn hắn mang Hủ Hủ đi khám bệnh.

    Hắn nhanh chóng xử lý tốt công việc trên tay, lấy được hạng mục cuối cùng mà ba vợ giao cho trước khi ra.

    Liền mang Hủ Hủ ra nước ngoài xem bệnh.

    Lễ tình nhân ngày đó, hắn cố ý đi học muốn tự làm bánh kem, cho nàng một cái kinh hỉ.

    Bởi vì nàng đã từng nói, nàng muốn đem lễ tình nhân trở thành sinh nhật, như vậy một năm có thể nhiều thêm một cái sinh nhật.

    Lòng hắn tràn đầy vui sướng mang bánh kem về nhà đưa nàng, kết quả khi hắn rời đi nàng liền đem bánh kém vứt thùng rác.

    Chờ thêm một chút nữa thôi!

    Chờ hắn xử lý tốt công việc.

    Hắn liền mang nàng xuất ngoại chữa bệnh, nàng muốn gì hắn đều cố gắng thỏa mãn.

    Hạng mục công ty đang triển khai xảy ra vấn đề, phương án đấu thầu bị tiết lộ cho công ty đối thủ, hắn ở máy tính Hủ Hủ nhìn thấy phần văn kiện kia.

    Nhưng hắn biết, không phải nàng làm.

    Thời điểm đầu thất ba vợ.

    Nàng muốn đi tảo mộ.

    Gần đây trạng thái của nàng tựa như có chút tốt lên, không vô duyên vô cớ phát giận, cảm xúc dần dần ổn định.

    Nhưng hắn còn không yên tâm, bởi vì nhìn thấy một phần báo cáo khám thai trước kia trong túi xách của nàng.

    Hắn loáng thoáng có chút bất an. Đi tảo mộ nàng mang theo cái này làm gì?

    Hắn kêu Mạc Tuyết giúp hắn nhìn chăm chăm nàng, đảm chú ý an toàn cho nàng.

    Biểu hiện của nàng rất bình thường, chỉ là quên mất Mạc Tuyết là chị ruột của mình.

    Mạc Tuyết thành tình địch giả tưởng của nàng, vì thế Mạc Tuyết nhiều lần lén lút lau nước mắt.

    Nhưng vẫn còn tốt, Hủ Hủ còn nhớ rõ hắn là chồng của nàng. Bởi vì trong ảo tưởng của nàng có hắn.

    21.

    Ở mộ viên thời điểm nhận được cuộc gọi của Hủ Hủ.

    Hắn loáng thoáng cảm thấy có điểm không thích hợp. Đầu giây bên kia truyền đến giọng nói không rõ ràng của Hủ Hủ và tiếng Mạc Tuyết kích động nói nàng lại phát bệnh.

    Hắn lập tức bỏ hết mọi việc.

    Lúc tìm thấy hai người, Hủ Hủ đã cho Mạc Tuyết một cái tát.

    Hắn nhìn thấy Mạc Tuyết tức giận muốn khóc.

    Hắn lập tứ chạy như bay qua n hưng vẫn là trễ một bước.

    Nàng giống như cánh diều rơi từ trên cao xuống!

    Không cần!

    Tim hắn lỡ một nhịp, khủng hoảng che trời lấp đất quét qua.

    Hắn hận, vì cái gì không nhìn nàng chăm chăm, vì cái gì cố chấp với công việc như vậy không giành cho nàng nhiều thời gian hơn.

    Hủ Hủ mới là người quan trọng nhất trong sinh mệnh hắn, nếu nàng xảy ra chuyện gì hắn cũng không sống nổi nữa.

    Hủ Hủ được cứu.

    Rất may là phía dưới sườn núi có rất nhiều dây thường xuân và dây đằng cuốn lấy thân thể rơi xuống của nàng.

    Nàng chỉ bị xay xước nhẹ, nhưng hắn biết bệnh của nàng không thể kéo dài.

    Nàng ảo tưởng càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí cho rằng Mạc Tuyết đẩy nàng.

    Chính là nàng không biết, cho dù là ba vợ đã mất, Mạc Tuyết hay hắn. Bọn họ đều rất yêu nàng, không muốn nàng phải chịu chút thương tổn nào.

    Nhưng căn bệnh này, thật sự làm người nhà thương tâm.

    Hắn quyết định, từ bỏ công việc và sự nghiệp, hắn muốn mang Hủ Hủ đi xem bệnh, nhìn nàng tốt lên.

    Lời Editor: Dự kiến 14 chương nhưng mà chắc được phân nữa thôi, ngày mai mình up chương cuối của truyện, các bạn nêu thấy hay thì nhấn like hoặc share giúp mình nha! Cảm ơn mọi người rất nhiều! Chương ngày mai thì ngắn lắm hơn 400 chữ thôi, nhưng mà mình muốn để riêng thành một chương. Haha
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng bảy 2023
  9. AnJylien

    Bài viết:
    6
    Chương 7: Kết Thúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời cuối sách 1

    Mạc Hủ Hủ yêu thầm Ôn Dĩ Hành rất nhiều năm từ lúc 17 - 18 tuổi tình đầu sơ khai đến khi trưởng thành thiếu nữ hai mươi mấy tuổi.

    Nàng không dám bại lộ tâm ý chính mình.

    Bởi vì nàng biết, nàng có bệnh.

    Rối loạn ám ảnh, bệnh tâm thần.

    Là di truyền, mẫu thân cũng có.

    Ba nàng muốn chăm sóc bệnh tình cho mẹ nàng lại muốn chiếu cố công việc, là người đều sẽ mệt.

    Cho nên ngày sinh nhật nàng đó, mẹ nàng nhảy lầu tự sát. Trước khi đi bà còn ôm nàng nói:

    "Mẹ ra ngoài mua bánh sinh nhật cho con một chút."

    Kết quả nàng không chờ được bánh sinh nhật, lại thấy mẹ giống như một chú chim bay đến không trung.

    Sau đó rơi xuống thật mạnh.

    Nàng sợ hãi đứng im ở cửa, thân thể run rẫy không ngừng.

    Cuối cùng nàng phát bệnh, chỉ là thực nhanh bị ba và chị phát hiện không thích hợp.

    Nàng không đi học, cả ngày lẫn đêm đọc tiểu thuyết, chìm đắm trong thế giới của mình.

    Cho đến khi Ôn Dĩ Hành xuất hiện, hắn giống một tia sáng chiếu vào nội tâm hắc ám của nàng. Xua tan đi sương mù.

    Nàng muốn giống như cô gái bình thường bài tỏ tâm ý, nhưng nàng không dám. Nàng không biết chính mình khi nào sẽ phát bệnh, cũng không muốn thừa nhận mình bị bệnh tâm thần.

    Bệnh tình của nàng không thích hợp để yêu một người, cũng không thể có một gia đình hoàn chỉnh. Nàng không muốn liên lụy bất kì người nào.

    Nhưng vẫn không nhịn được chú ý đến cuộc sống của Ôn Dĩ Hành. Cho đến khi Ôn Dĩ Hành thổ lộ với nàng.

    Nàng có thể thử xem sao? Bị căn bệnh này chẳng lẽ không có quyền được yêu.

    Lời cuối sách 2

    Mạc Hủ Hủ cảm thấy Ôn Dĩ Hành gần đây dường như thay đổi thành một người khác.

    Hắn nói muốn mang mình xuất ngoại chữa bệnh.

    Hắn buông xuống tất cả công việc, giành tất cả thời gian ở cùng nàng.

    Nàng muốn đi đâu đều có thể.

    Hắn nói, mặc kệ tương lai thế nào, hắn chỉ muốn sớm chiều ở bên nàng.

    Mạc Hủ Hủ nhìn hắn nở nụ cười, p
    hảng phất nghĩ thông suốt:

    "Dĩ Hành, em không muốn đi du lịch, em muốn chữa bệnh, muốn nhanh tốt lên, em muốn cũng anh vĩnh viễn ở bên nhau."

    Ôn Dĩ Hành, cằm tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

    "Hết thảy đều sẽ tốt lên."


    Toàn hoàn văn.

    Lời Editor: Câu chuyện của Mạc Hủ Hủ và Ôn Dĩ Hành đến đây là kết thúc, cũng xin chúc cho Hủ Hủ mau khỏi bệnh, cô và Ôn Dĩ Hành sẽ có một tương lai yên bình, hạnh phúc. Cám ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong mấy ngày qua.


    Hết
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...