Bài viết: 317 

Chương 11: Anh chính là thần của em (phần 5)
Sau khi ăn tối cùng Mạc Bắc, Từ Tư buồn bực trở về biệt thự Phổ Đông. Anh sắp xếp lại mấy bộ quần áo cùng nội y trong ngăn tủ nhỏ, lại phát hiện ra bộ đồ màu trắng mà Giang Hồ đã mua khi trước.
Trang phục này không phù hợp để mặc khi đi bàn các thương vụ. Nên là anh cũng không có nhiều cơ hội để mặc nó. Nhưng bộ đồ này mặc vào khá thoải mái, dễ chịu, lại có kiểu dáng và màu sắc mà anh thích. Nên nó là bộ quần áo đầu tiên anh xếp vào trong túi du lịch.
Ở tòa nhà đồ sộ của tập đoàn Từ Phong, có một gian phòng nghỉ riêng được chuẩn bị sẵn cho Từ Tư, anh mua thêm một cái giường đơn giản đặt vào trong. Kể từ sau ngày hôm đó, trên hai vai anh như gánh thêm cả tấn gánh nặng. Anh sợ rằng nếu anh không dốc hết sức thì mẹ sẽ không hài lòng, và cả anh cũng sẽ không.
Hồng Điệp kinh ngạc, thẳng thắn nói với anh: "Việc con 'nằm gai nếm mật' như vậy hình như không cần thiết cho lắm?"
Từ Tư cười cười: "Thị phần ngành sữa bột không đạt được kỳ vọng của mẹ con, nên con phải quyết tâm 'nằm gai nếm mật'."
Hồng Điệp cũng nở nụ cười nhìn anh rồi thôi không nói nữa.
Phương Bình thừa nhận chính bản thân bà cũng không nghĩ tới con trai mình sẽ nghiêm túc như vậy. Nó đã hạ quyết tâm như vậy rồi, cũng không đành chỉ trích thêm nữa. Bà thở dài, nhìn Hồng Điệp rồi nói: "Có lẽ đây quả thật là thế giới của bọn trẻ, chị vốn nghĩ là chị có thể quản được rộng. Nhưng, tốt cũng được, xấu cũng được, cũng nên để cho nó tự chịu trách nhiệm lời lỗ."
Hồng Điệp không biết đang ngẩn người ra nghĩ đến chuyện gì, một lúc lâu sau bà ấy vẫn im lặng không trả lời.
Phương Bình nhìn Hồng Điệp.
Từ lần đầu tiên em trai của chồng bà - Từ Hướng Vân dẫn Hồng Điệp về nhà, bà đã nhìn ra sự kiên nghị giống hệt với mình phát ra từ cô gái xinh đẹp này. Khi đó, bà đã nghĩ rằng, thật tốt quá, bà sẽ có "một cánh tay" đắc lực.
Chìm nổi nơi Thượng Hải nhiều năm như vậy, khuôn mặt xinh đẹp năm ấy theo thời gian cũng dần khác đi rồi. Nơi khóe mắt, khóe môi của Hồng Điệp đều bị thời gian khắc lên vết tích. Đôi mắt đen nhánh cũng không còn sáng ngời như trước, mái tóc đen cũng vì năm tháng mà mỏng dần, bím tóc vừa dày vừa dài thời trẻ đã không còn nữa.
Bà vỗ lên tay của Hồng Điệp rồi nói: "Nên buông tay thôi, đây là thế giới của bọn trẻ. Chúng ta bây giờ đều đã già cả, chẳng biết sẽ ra đi lúc nào. Là do lúc trước, chị suy nghĩ không thông."
Hồng Điệp thoát ra khỏi những suy tư ban nãy, rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại, cười nói với bà: "Chị dâu, sang năm hai chúng ta cùng nhau đi Địa Trung Hải ăn hải sản được không? Em thấy Từ Tư rất có tham vọng, chúng ta nên để nó có không gian riêng, nó sẽ tự xử lý vấn đề của mình thật tốt."
Phương Bình thở dài một hơi: "Hi vọng là vậy."
Hai chị em tự nhìn nhau cười an ủi.
Nhưng quả thực là tình hình có thể an ủi, đã ba tháng kể từ khi Từ Tư dọn vào trong phòng làm việc. Một ngày anh làm việc khoảng chừng mười lăm tiếng. Trừ khi phải đi xã giao với bên truyền thông hoặc các bên hợp tác buôn bán, còn lại hành trình của anh chỉ quanh quẩn giữa phòng làm việc, công xưởng và các xí nghiệp đầu tư vào Đằng Dược. Từ sau khi nhậm chức tại tập đoàn Từ Phong, anh chưa bao giờ chăm chỉ như hiện tại.
Từ Tư dựa theo kế hoạch mình đã phát thảo, sát nhập Tiểu Hồng Mã cùng Đằng Dược lại với nhau thành một nhãn hiệu may mặc mới do Nhậm Băng kiêm nhiệm vị trí Tổng giám đốc. Anh lại kéo thêm hai nhân viên cấp cao từ tập đoàn Hồng Kỳ sang để tăng thêm nhân lực. Như vậy, anh có thể dành tinh lực để xử lý công việc ở Từ Phong.
Đơn vị kinh doanh mới do ban quản lý đoàn thể mới tinh kia mới đó đã có chiến tích, chỉ mới ba tháng, Nhậm Băng liền lên kế hoạch mở rộng thị trường buôn bán giày Đằng Dược ra phía Bắc. Anh ta nói: "Giang Hồ đã mở ra một khởi đầu rất tốt, những tấm ảnh Phương Đinh mang giày thuộc nhãn hiệu Đằng Dược đã rất nổi tiếng trên các phương tiện truyền thông chuyên về mảng thời trang ở nước ngoài, khiến nó trở thành tiêu điểm trong thời trang đường phố của người nổi tiếng. Chúng ta cũng thừa thắng xông lên, lên kế hoạch hợp với đại hội thể dục thể thao dành cho sinh viên ở Cáp Nhĩ Tân."
Từ Tư sảng khoái trả lời văn kiện, lại nghe Nhậm Băng báo cáo tiếp: "Nhạc Sam nộp đơn từ chức."
Lúc Nhậm Băng báo cáo tin này, anh nói mình đã dùng hết sức để níu giữ bà ấy ở lại, nhưng kết quả vẫn khiến người ta tiếc nuối.
Từ Tư chỉ hỏi: "Bà ấy có dự định gì mới sao?"
Nhậm Băng đáp: "Bà ấy nói muốn đi nước ngoài du lịch."
Sau ba tháng Giang Hồ rời đi, Nhạc Sam vẫn luôn phụ trách việc công ty hết sức cẩn trọng, nghiêm túc, nhưng tấm lòng thì lại không đặt ở nơi này nữa rồi. Từ Tư cũng không muốn khiến người khác phải khó chịu. Anh nói: "Vậy cũng tốt, hơn một năm nay bà ấy đã giúp Giang Hồ giải quyết rất nhiều việc, cũng nên nghỉ ngơi cho thật tốt rồi."
Quay lại nói tiếp chuyện công việc, Từ Tư giao nhiệm vụ mới cho Nhậm Băng: "Khi đến Cáp Nhĩ Tân, hãy liên hệ với các trung tâm mua sắm lớn. Tôi nghe nói bộ phận kinh doanh của bọn họ đã bắt đầu chiêu mộ thêm người bán, có lẽ việc này sẽ có ích với chúng ta."
Nhậm Băng làm theo lời Từ Tư dặn.
Từ Tư đứng dậy, nhìn xuống thành phố từ tầng hai mươi tám. Ngoài cửa sổ, anh có thể sẽ không cảm nhận được gió rét lạnh đến thấu xương. Nhưng trên đường phố, xe cộ vẫn chạy tấp nập như cũ, không vì thời tiết mà ít đi.
Mọi người vẫn luôn chạy theo tiết tấu của thành phố. Bất kể thế nào, họ cũng phải vượt qua mùa đông, hướng đến mùa xuân ở phía trước.
Trang phục này không phù hợp để mặc khi đi bàn các thương vụ. Nên là anh cũng không có nhiều cơ hội để mặc nó. Nhưng bộ đồ này mặc vào khá thoải mái, dễ chịu, lại có kiểu dáng và màu sắc mà anh thích. Nên nó là bộ quần áo đầu tiên anh xếp vào trong túi du lịch.
Ở tòa nhà đồ sộ của tập đoàn Từ Phong, có một gian phòng nghỉ riêng được chuẩn bị sẵn cho Từ Tư, anh mua thêm một cái giường đơn giản đặt vào trong. Kể từ sau ngày hôm đó, trên hai vai anh như gánh thêm cả tấn gánh nặng. Anh sợ rằng nếu anh không dốc hết sức thì mẹ sẽ không hài lòng, và cả anh cũng sẽ không.
Hồng Điệp kinh ngạc, thẳng thắn nói với anh: "Việc con 'nằm gai nếm mật' như vậy hình như không cần thiết cho lắm?"
Từ Tư cười cười: "Thị phần ngành sữa bột không đạt được kỳ vọng của mẹ con, nên con phải quyết tâm 'nằm gai nếm mật'."
Hồng Điệp cũng nở nụ cười nhìn anh rồi thôi không nói nữa.
Phương Bình thừa nhận chính bản thân bà cũng không nghĩ tới con trai mình sẽ nghiêm túc như vậy. Nó đã hạ quyết tâm như vậy rồi, cũng không đành chỉ trích thêm nữa. Bà thở dài, nhìn Hồng Điệp rồi nói: "Có lẽ đây quả thật là thế giới của bọn trẻ, chị vốn nghĩ là chị có thể quản được rộng. Nhưng, tốt cũng được, xấu cũng được, cũng nên để cho nó tự chịu trách nhiệm lời lỗ."
Hồng Điệp không biết đang ngẩn người ra nghĩ đến chuyện gì, một lúc lâu sau bà ấy vẫn im lặng không trả lời.
Phương Bình nhìn Hồng Điệp.
Từ lần đầu tiên em trai của chồng bà - Từ Hướng Vân dẫn Hồng Điệp về nhà, bà đã nhìn ra sự kiên nghị giống hệt với mình phát ra từ cô gái xinh đẹp này. Khi đó, bà đã nghĩ rằng, thật tốt quá, bà sẽ có "một cánh tay" đắc lực.
Chìm nổi nơi Thượng Hải nhiều năm như vậy, khuôn mặt xinh đẹp năm ấy theo thời gian cũng dần khác đi rồi. Nơi khóe mắt, khóe môi của Hồng Điệp đều bị thời gian khắc lên vết tích. Đôi mắt đen nhánh cũng không còn sáng ngời như trước, mái tóc đen cũng vì năm tháng mà mỏng dần, bím tóc vừa dày vừa dài thời trẻ đã không còn nữa.
Bà vỗ lên tay của Hồng Điệp rồi nói: "Nên buông tay thôi, đây là thế giới của bọn trẻ. Chúng ta bây giờ đều đã già cả, chẳng biết sẽ ra đi lúc nào. Là do lúc trước, chị suy nghĩ không thông."
Hồng Điệp thoát ra khỏi những suy tư ban nãy, rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại, cười nói với bà: "Chị dâu, sang năm hai chúng ta cùng nhau đi Địa Trung Hải ăn hải sản được không? Em thấy Từ Tư rất có tham vọng, chúng ta nên để nó có không gian riêng, nó sẽ tự xử lý vấn đề của mình thật tốt."
Phương Bình thở dài một hơi: "Hi vọng là vậy."
Hai chị em tự nhìn nhau cười an ủi.
Nhưng quả thực là tình hình có thể an ủi, đã ba tháng kể từ khi Từ Tư dọn vào trong phòng làm việc. Một ngày anh làm việc khoảng chừng mười lăm tiếng. Trừ khi phải đi xã giao với bên truyền thông hoặc các bên hợp tác buôn bán, còn lại hành trình của anh chỉ quanh quẩn giữa phòng làm việc, công xưởng và các xí nghiệp đầu tư vào Đằng Dược. Từ sau khi nhậm chức tại tập đoàn Từ Phong, anh chưa bao giờ chăm chỉ như hiện tại.
Từ Tư dựa theo kế hoạch mình đã phát thảo, sát nhập Tiểu Hồng Mã cùng Đằng Dược lại với nhau thành một nhãn hiệu may mặc mới do Nhậm Băng kiêm nhiệm vị trí Tổng giám đốc. Anh lại kéo thêm hai nhân viên cấp cao từ tập đoàn Hồng Kỳ sang để tăng thêm nhân lực. Như vậy, anh có thể dành tinh lực để xử lý công việc ở Từ Phong.
Đơn vị kinh doanh mới do ban quản lý đoàn thể mới tinh kia mới đó đã có chiến tích, chỉ mới ba tháng, Nhậm Băng liền lên kế hoạch mở rộng thị trường buôn bán giày Đằng Dược ra phía Bắc. Anh ta nói: "Giang Hồ đã mở ra một khởi đầu rất tốt, những tấm ảnh Phương Đinh mang giày thuộc nhãn hiệu Đằng Dược đã rất nổi tiếng trên các phương tiện truyền thông chuyên về mảng thời trang ở nước ngoài, khiến nó trở thành tiêu điểm trong thời trang đường phố của người nổi tiếng. Chúng ta cũng thừa thắng xông lên, lên kế hoạch hợp với đại hội thể dục thể thao dành cho sinh viên ở Cáp Nhĩ Tân."
Từ Tư sảng khoái trả lời văn kiện, lại nghe Nhậm Băng báo cáo tiếp: "Nhạc Sam nộp đơn từ chức."
Lúc Nhậm Băng báo cáo tin này, anh nói mình đã dùng hết sức để níu giữ bà ấy ở lại, nhưng kết quả vẫn khiến người ta tiếc nuối.
Từ Tư chỉ hỏi: "Bà ấy có dự định gì mới sao?"
Nhậm Băng đáp: "Bà ấy nói muốn đi nước ngoài du lịch."
Sau ba tháng Giang Hồ rời đi, Nhạc Sam vẫn luôn phụ trách việc công ty hết sức cẩn trọng, nghiêm túc, nhưng tấm lòng thì lại không đặt ở nơi này nữa rồi. Từ Tư cũng không muốn khiến người khác phải khó chịu. Anh nói: "Vậy cũng tốt, hơn một năm nay bà ấy đã giúp Giang Hồ giải quyết rất nhiều việc, cũng nên nghỉ ngơi cho thật tốt rồi."
Quay lại nói tiếp chuyện công việc, Từ Tư giao nhiệm vụ mới cho Nhậm Băng: "Khi đến Cáp Nhĩ Tân, hãy liên hệ với các trung tâm mua sắm lớn. Tôi nghe nói bộ phận kinh doanh của bọn họ đã bắt đầu chiêu mộ thêm người bán, có lẽ việc này sẽ có ích với chúng ta."
Nhậm Băng làm theo lời Từ Tư dặn.
Từ Tư đứng dậy, nhìn xuống thành phố từ tầng hai mươi tám. Ngoài cửa sổ, anh có thể sẽ không cảm nhận được gió rét lạnh đến thấu xương. Nhưng trên đường phố, xe cộ vẫn chạy tấp nập như cũ, không vì thời tiết mà ít đi.
Mọi người vẫn luôn chạy theo tiết tấu của thành phố. Bất kể thế nào, họ cũng phải vượt qua mùa đông, hướng đến mùa xuân ở phía trước.