Chương 7: Ai là kiếp nạn của ai? (phần 4)
Anh lái xe đến bệnh viện hạng A gần nhà họ Giang nhất, đậu xe ở bãi đậu xe của bệnh viện, phóng tầm mắt nhìn Giang Hồ, không ngờ cô lại thật sự ngủ say. Anh lại gần thì thấy má cô ửng hồng, anh đặt tay lên trán cô, cảm nhận được sức nóng, anh vươn tay lay người cô tỉnh lại.
Giang Hồ mơ màng tỉnh dậy, hắt xì vài cái, có chút không tỉnh táo.
Dáng vẻ không thanh tỉnh này của cô, ngược lại đáng yêu hơn ngày thường, cô ngây ngốc hỏi anh: "Mấy giờ rồi?"
Từ Tư đáp: "Gần tám giờ."
Anh dìu cô đến phòng cấp cứu. Trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, dù đã muộn nhưng vẫn có rất đông người xếp hàng ở đây.
Giang Hồ sốt 38, 9 độ C, sau đó là viêm amidan, và còn bị lẹo mắt, bác sĩ kê đơn thuốc và hỏi cô muốn tiêm thuốc hay chuyền nước.
Giang Hồ cảm thấy khó xử, nũng nịu ngập ngừng. Thì ra là đã lớn đầu còn sợ tiêm, Từ Tư phì cười, nói với bác sĩ: "Hay là chuyền nước đi."
Sau đó anh dẫn cô tới phòng tiêm, ở đây còn đông người hơn, có người già, trẻ nhỏ, thập phần huyên náo. Giang Hồ không để ý, tìm một chỗ trống trong góc và ngồi xuống, chờ y tá qua giúp.
Từ Tư tranh thủ đi ra ngoài mua đồ ăn mang về, khi mang về vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Giang Hồ đang truyền nước, cả người đang co lại, vai dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Từ Tư ngồi xuống bên cạnh cô, cô mở mắt, mắt phải vẫn rất khó để mở ra, cô đành từ bỏ, tiếp tục nhắm mắt lại.
Từ Tư nói: "Đừng động. Em có đói không? Có muốn anh đút cho em ăn không?"
Giang Hồ chìm trong bóng tối, tâm trí miên man, ký ức xa xăm bỗng chốc ùa về. Cũng trong hoàn cảnh tương tự như vậy, khi cô còn rất nhỏ, cô đột nhiên phát bệnh, ba cô đã ôm cô chạy đến bệnh viện trong đêm, cô nằm gọn trong vòng tay ba, vừa khóc vừa náo, ba liền dỗ dành, hỏi cô muốn ăn gì.
Cô yếu ớt trả lời rằng cô muốn ăn cháo, sau đó không biết nửa đêm ba làm cách nào để có cháo, mang đến một bát cháo trắng, thêm đường, từng muỗng, từng muỗng một đút cho cô ăn.
Vì vậy, Giang Hồ nhắm mắt lại gật đầu.
Người bên cạnh mở nắp hộp, một mùi thơm phức bay ra.
Anh nói: "Mở miệng ra nào."
Giang Hồ ngoan ngoãn mở miệng.
Từng ngụm cháo thơm và ngọt như trong kí ức, nhẹ nhàng an ủi cô, cơn đau rát nơi cổ họng cũng được dịu đi rất nhiều. Sự dịu dàng này nhẹ nhàng ảnh hưởng đến một dây thần kinh nào đó trong cô, trái tim cô đau đến mức nghẹn lại, mũi chua xót, cô thì thầm: "Ba."
Từ Tư dừng tay một chút, cau mày, thấy cô liếm môi, trong lòng có chút xao động, bất động thanh sắc, lấy lại bình tĩnh đút cho cô từng ngụm tới khi hết bát cháo.
Giang Hồ nhắm mắt lại, cẩn thận nuốt nước bọt, cô chỉ đang nghĩ, có lẽ ba cô đang ở bên cạnh, chăm sóc cô. Có lẽ mọi cô đơn, thống khổ sẽ qua đi, khi mở mắt ra, cô đã trở về quá khứ, trở về dưới sự bao bọc của ba mình, cô sẽ không còn là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa nữa.
Đó chính là khát vọng của cô, sự khao khát trong tiềm thức đè nén sự đau đớn về thể xác, thôi thúc cô tìm kiếm một tia hy vọng, cũng là chỗ dựa duy nhất.
Giang Hồ dựa vào người Từ Tư, cả người co rút lại.
Từ Tư đặt chiếc cốc giữ nhiệt trên tay sang một bên rồi nhẹ nhàng kéo Giang Hồ dựa vào vai mình. Giang Hồ lập tức nắm lấy cánh tay anh ôm chặt, cả người rủ xuống.
Cô không nhúc nhích nữa, cứ như vậy mà nắm lấy cánh tay anh, dường như duy trì tư thế này, cô sẽ cảm thấy yên tâm và an toàn hơn. Càng là vậy, cô càng không chịu buông tay.
Từ Tư duỗi tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, hỏi: "Giang Hồ, bình thường ba em gọi em là gì?"
Giang Hồ nghe xong tức giận trả lời: "Khi còn nhỏ, ba hay gọi em là tiểu hồ điệp, sau đó liền gọi thẳng là Giang Hồ."
Từ Tư không nói thêm lời nào nữa, hỏi y tá cái chăn đắp lên cho Giang Hồ. Cô nằm an tĩnh bên cạnh, thật giống như tiểu hồ điệp đậu trên đóa hoa kiều diễm, nhưng bị mưa gió vùi dập chỉ còn lại hơi thở thoi thóp. Cô quả thật cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Từ Tư vẫn đưa tay vỗ về cô, để cô biết rằng luôn có người ở bên.
Giang Hồ tỉnh dậy trước bình minh, mắt phải như cũ không thể mở ra, cô cố gắng mở mắt trái quan sát xung quanh. Không còn nhiều nước thuốc trong bình truyền dịch nữa, trên người cô được đắp một chiếc chăn mỏng, người đàn ông bên cạnh đang ngồi thẳng lưng đọc báo.
Góc nghiêng của Từ Tư hóa ra có mấy phần giống ba cô, vĩnh viễn có thể hiên ngang đối diện với mọi trường hợp, không bao giờ cư xử thô lỗ.
Giang Hồ muốn dụi mắt để nhìn cho rõ, nhưng tay đã bị Từ Tư bắt lấy: "Đừng sờ lung tung, anh đã bôi thuốc mỡ cho em lúc em ngủ." Anh gọi y tá tới rút ống truyền ra cho Giang Hồ, sau đó đỡ cô đứng dậy:
"Đưa em về nhà nhé?"
Đầu óc Giang Hồ choáng váng, kiên trì nói: "Về Phố Đông đi, sáng mai còn có cuộc họp."
Từ Tư nói: "Được thôi, nửa đêm em còn bắt anh lái xe qua cầu, nhất định là muốn anh mệt chết."
Cô ngẩng đầu, mắt híp lại nhìn anh, quả nhiên khuôn mặt anh rất mệt mỏi, càng không có ý tốt nói: "Nhà em ở tiểu khu bên cạnh đường lớn."
Từ Tư đại khái nhớ ra vị trí nhà họ Giang, mấy năm trước, Giang Kỳ Thắng tiếp đón anh và một đối tác kinh doanh tại nhà, nhưng Giang Hồ bận rộn với việc học và các hoạt động quan hệ công chúng khác nên không thể sắp xếp thời gian tham dự.
Khi lần nữa đến căn nhà rộng lớn này, cảm giác đầu tiên của anh là nó quá rộng và trống trải. Khi anh đến lần đầu, ở đây tiếp đãi rất nhiều khách khứa, ngược lại khiến căn nhà có chút chật chội. Hiện tại chỉ có anh và Giang Hồ hai người, vừa mở cửa liền truyền đến một luồng hơi lạnh, xa không bằng phòng làm việc trong xưởng của cô, vừa ấm áp, vừa gọn gàng.
Chẳng trách, cô thường xuyên không về nhà.
Giang Hồ dựa vào cửa thay giày, sau đó thở hổn hển dựa vào tủ giày, lúc này mới nhớ tới Từ Tư vẫn đứng ở ngoài cửa.
Anh hầu hạ cô cả đêm, lại không lái xe ra ngoài, cô không thể không cảm kích. Đành phải khó xử nói: "Hay là anh ở tạm nhà em một đêm?"
Từ Tư đẩy cửa bước vào.
Anh thật không khách khí, Giang Hồ bất lực, cầm lấy chìa khóa mở cửa phòng ba, tìm cho anh một bộ đồ ngủ: "Ba em không cao bằng anh, nhưng cứ lấy mặc tạm đi."
Từ Tư nhìn cô khóa cửa phòng Giang Kỳ Thắng một lần nữa, biết đó là vết thương trong tim cô, cô không muốn nhìn vật nhớ người. Anh cầm lấy bộ đồ ngủ, điều chỉnh tầm mắt, nhìn thấy bức ảnh gia đình họ Giang trên kệ TV, anh nói: "Anh rất giống ba em."
Giang Hồ cầm khung ảnh, cầm nó trong lòng bàn tay, trẻ con nói: "Ai cũng nói em lớn lên giống ba" Cô hỏi anh: "Anh thì sao? Em từng gặp qua mẹ anh, anh không quá giống bà, anh có lẽ cũng lớn lên giống ba."
Từ Tư nói: "Đúng vậy, ngay cả dáng vẻ ba thế nào anh cũng sớm quên mất rồi, ba anh mất khi anh mới năm tuổi."
Cô lại hỏi: "Ba anh có để anh ngồi lên vai không?"
Từ Tư suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Anh thực sự không nhớ nữa."
Giang Hồ đắc ý nói: "Ba em có, khi lên bảy, em vẫn có thể ngồi trên vai ông."
Dáng vẻ đắc ý của cô giống như một cô bé hân hoan khi được ăn kẹo mật, cô đã trở lại một lần nữa. Mặc dù mắt bị sưng, cả nửa khuôn mặt cũng sưng lên, nhưng Từ Tư cảm thấy Giang Hồ lúc trẻ con này vẫn dễ thương hơn rất nhiều.
Anh không muốn nghĩ nhiều, đặt khung ảnh trong tay Giang Hồ xuống, nói: "Em nghỉ ngơi sớm đi, anh có thể tự tiện."
Giang Hồ rất kiên trì đi tắm rửa, một lần nữa lại bôi thuốc rồi mới lên giường ngủ, trước khi ngủ uống một cốc nước lọc, bỏ thêm hai lát chanh. Cô vẫn là cô, từ từ khôi phục bộ dáng ban đầu, càng trở nên có quy luật, có khả năng tự giác.
Từ Tư nghĩ, bản thân cũng cần có kỷ luật.
Buổi tối anh ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách nhà họ Giang, bộ đồ ngủ của Giang Kỳ Thắng không vừa vặn lắm, hơi chật, giống như trái tim anh vậy.
Thật ra, anh có thể đưa cô về nhà, sau đó thân thiết chào tạm biệt. Nhưng anh không làm thế, thay vào đó, anh lựa chọn ngủ ở nhà cô trên ghế sô pha, mặc bộ đồ ngủ của Giang Kỳ Thắng và đắp lên người tấm chăn mà Giang Hồ đưa cho.
Trong lòng khẽ động, rồi ngưng lại. Trong tình huống này, nếu suy nghĩ một chút, sẽ cảm thấy thương tiếc cho trưởng bối đã mất trong nhà. Cuối cùng, anh cũng ổn định lại tâm trạng, bỏ mặc quá khứ, bình tĩnh đối mặt với từng đợt sóng. Chỉ là đáy biển sâu thăm thẳm, xung quanh là bóng đêm, một mình anh đơn độc, không thể tìm thấy lối ra.
Giang Hồ ngủ ở phòng bên cạnh, đêm nay ngủ dậy hẳn là tình trạng cô sẽ tốt lên, ngày mai cô phải đến bệnh viện đúng giờ, sáng mai anh phải nhắc nhở cô.
Anh trở mình, xoay người tìm một tư thế thích hợp, nói với chính mình, hãy ngủ thật ngon và đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Khi Giang Hồ tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì mặt trời đã lên cao ba sào rồi. Đây là nhà cô, cô giật mình hoảng hốt, nghĩ rằng ba mình vẫn ở đó, mặc bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù, khuôn mặt vẫn còn đang ngái ngủ, mắt trái híp lại bước ra khỏi phòng.
Từ Tư cười toe toét ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đọc tờ báo buổi sáng.
Giang Hồ ngáp được một nửa, chợt nhìn dáng vẻ anh bận tối mắt mà vẫn có thể thong dong như vậy, mới nhớ ra tất cả chuyện xảy ra đêm qua, không ngờ cô lại làm nũng với anh, cô đưa tay vuốt vuốt mái tóc.
Giang Hồ lúc này khó tránh khỏi mang bộ dạng luộm thuộm khi mới ngủ dậy, bộ đồ ngủ không chỉnh tề, đầu bù tóc rối, mắt vẫn còn đang sưng vù.
Từ Tư giả vờ như không nhìn thấy gì, nói: "Chào buổi sáng", sau đó cất tờ báo đi, trước tiên nói: "Trên bếp có cháo, trên bàn còn có đồ ăn kèm." Sau đó lại hỏi: "Hôm nay em có đi làm không?"
Cô biết dáng vẻ như con ma ốm của mình không tiện đi gặp người khác, nhưng lại phải đối diện với anh từ sáng sớm, cũng là không còn cách nào khác, cô chỉ đành nói: "Không đi nữa, em sẽ ở nhà mở cuộc họp từ xa trên MSN."
Những cô gái trẻ, luôn có thể gục ngã rồi lại tiếp tục đứng dậy, tiếp tục dồi dào sức sống, rất nhanh thôi sẽ hồi phục. Từ Tư mỉm cười. Anh đi tới trước mặt cô, gõ nhẹ lên trán cô: "Thả lỏng đi, như thế này cũng rất tốt."
Giang Hồ đưa tay che trán.
Từ Tư tiếc nuối lắc đầu: "Thật đáng thương cho đôi mắt đang sưng lên như bánh bao nhỏ của em." Trước khi cô muốn đá anh, anh đã ôm cô: "Tiết kiệm sức lực rồi dưỡng bệnh cho tốt đi."
Giang Hồ ngưng giãy giụa, để anh ôm.
Cô không muốn thừa nhận, cái ôm của anh hôm qua dường như giống với cái ôm của ba cô, cô hoảng hốt trong giây lát, từng dòng suy nghĩ cuồn cuộn như sóng, không cách nào phản kháng, muốn chiếm giữ càng nhiều, nhớ nhung càng thêm da diết.
Trái tim Giang Hồ suy yếu.
Làm sao có thể là Từ Tư? Sao có thể là anh?
Thái độ theo đuổi kiên quyết như vậy của anh khiến cô cảm thấy không thoải mái. Chỉ là cái ôm của anh quá ấm áp, cô thật muốn trú ngụ trong đó.
Giang Hồ nhắm mắt lại.
Có thể là cô tịch mịch quá lâu, mới có bộ dạng yếu đuối như thế này. Cô không thể thoát khỏi cái ôm của Từ Tư.
Đây là một trò chơi ái muội, ngay lúc đầu đã rung động không thể kiểm soát, quá trình nôn nóng, bất an, nghi kỵ lẫn nhau, thậm chí tiềm tàng những mối nguy hại không thể giải thích được.
Sau khi mẹ mất, ba không tái hôn, nhưng không có nghĩa ba không có phụ nữ bên ngoài. Dù là ba, dù là Từ Tư, có lẽ tình cảm đối với họ cũng chỉ là một cách để tiêu khiển, để thả lỏng tinh thần mà thôi.
Hóa ra, ngay cả phương diện này người đàn ông này cũng giống ba.
Làm thế nào mà người như vậy lại xuất hiện, tại thời điểm này, tại nơi này, ở ngay bên cạnh cô?
Đành vậy, Giang Hồ nhẹ nhàng vòng tay qua eo Từ Tư rồi nhắm mắt lại. Nhắm mắt lại và lắng nghe, im lặng tận hưởng khoảnh khắc này.
Từ Tư gọi taxi đưa cô đến bệnh viện rồi mới về văn phòng công ty, trước khi đi còn hỏi: "Gửi cơm trưa đến bệnh viện hay về nhà em?"
Trong lòng Giang Hồ khẽ động, thầm nghĩ, Từ Tư vẫn là người ân cần, chỉ cần anh nguyện ý đối xử tốt với ai thì sẽ chăm sóc họ rất chu đáo. Cô trả lời: "Gửi đến nhà em đi." Đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Đại khái khoảng bốn tiếng nữa."
Anh nghiêng người muốn hôn cô, nhưng Giang Hồ quay mặt đi.
Cô đỏ mặt.
Từ Tư mỉm cười, chiều theo ý cô, không còn thân mật quá mức nữa. Anh đưa cô vào phòng tiêm rồi mới rời đi.
Giang Hồ nhìn theo bóng lưng Từ Tư, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại xấu hổ, cẩn thận suy nghĩ, vừa khó chịu, lại vừa thoải mái, cô có chút nói không ra lời. Trước đây cô chưa từng có cảm giác này, muốn nhanh chóng thoát ra, lại muốn phân biệt rõ ràng, nhưng lại sợ hãi.
Bẵng đi một lúc, cô ấy thoát ra khỏi những cảm xúc lẫn lộn.
Trong quá trình truyền dịch, Giang Hồ đã nói chuyện điện thoại với Nhạc Sam và những người khác, bàn giao tốt việc công. Nhạc Sam nghe nói Giang Hồ bị bệnh, thập phần lo lắng, cô ngược lại an ủi vị trưởng bối một lúc.
Có lẽ những người thực sự quan tâm đến cô vào lúc này, cũng chỉ có vị trưởng bối này.
Giang Hồ cúp điện thoại, âm thầm thở dài, ba, thật ra chúng ta đều nợ dì Nhạc.
Rốt cuộc phải yêu nhiều đến mức nào, mới có thể ái ấp cập ô* như vậy? Giang Hồ nghĩ, có lẽ cả đời cô cũng không thể hiểu được.
*ái ấp cập ô: Yêu nhau yêu cả đường đi.
Tuy nhiên, điều mà Giang Hồ không ngờ tới là khi rời khỏi bệnh viện, cô nhìn thấy Cao Ngật, người được cho là đang đi hưởng tuần trăng mật.
Tại sảnh của bệnh viện, một y tá đẩy xe lăn ra khỏi phòng theo dõi, ngồi trên xe là một cô gái, mở miệng gọi to tên Cao Ngật. Hóa ra là Hải Lan, lúc này cô ấy đang mặc bộ đồ bệnh nhân và đeo khẩu trang.
Giang Hồ giật mình kinh hãi, choáng váng ngay tại chỗ.
Có người từ phía sau Giang Hồ đi ra: "Cậu bị bệnh sao?"
Cô quay đầu, người đến dáng người cao ráo, đeo kính râm, trang điểm nhẹ, phong thái điềm đạm. Cô nói: "Đến truyền nước, còn cậu?"
Tề Tư Điềm nói: "Tôi tới thăm bệnh."
Giang Hồ thuận mắt nhìn về hướng đó, Cao Ngật giành lấy xe lăn từ tay y tá, đẩy Hải Lan tới hoa viên bệnh viện. Cô càng sáng tỏ.
Tề Tư Điềm hỏi: "Có muốn cùng nhau uống một tách trà không?"
Giang Hồ suy nghĩ một chút, đề nghị: "Dưới lầu nhà tôi có một tiệm trà rất kín đáo, vị cũng không tồi."
Tề Tư Điềm cười: "Tôi biết rồi, ở đó có phòng riêng rất yên tĩnh. Giang Hồ, có những lúc cậu suy nghĩ nhanh tới mức làm người khác phải ghen tị."
Giang Hồ cũng cười: "Tôi quên đeo kính râm rồi."
Tề Tư Điềm tự mình lái xe tới, một chiếc Volvo rất phổ thông, một chút cũng không thể nhận ra.
Giang Hồ phải nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Tề Tư Điềm, vào thời điểm muốn công khai thì vô cùng lộ liễu, còn khi muốn che giấu sẽ không dễ dàng phát hiện được. Rất biết chừng mực. Người như này ở trong giới giải trí không bạo mới là kỳ quái.
Tuy nhiên, nếu nghĩ sâu xa hơn một chút, vẫn là không được tự do. Cô nhớ lại người bạn cũ này cùng với Từ Tư trước đây từng có qua lại.
Trên đời hóa ra lại có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy, buổi sáng hôm nay, dưới ánh mặt trời chói chang, cô và Tề Tư Điềm lại không hẹn mà gặp, đôi bên đều bày ra vẻ mặt tươi cười, lúc này, càng cần phải có một cuộc trò chuyện nghiêm túc và thẳng thắn, để làm sáng tỏ mọi thứ.
Những ân oán của Giang Hồ, nguyên bản đều không thể phân biệt rõ ràng phải trái, trắng đen. Cô tự an ủi chính mình, không nên để bản thân mắc kẹt trong đó, tự làm mình không tự tại.
Hai người cùng nhau đến tiệm trà, Giang Kỳ Thắng và con gái rượu là khách quen ở đây, ông chủ luôn đích thân ra đón, hôm nay thấy cô đi cùng một cô gái kiều diễm, liền hướng dẫn vào phòng riêng kín đáo, trang nhã nhất.
Giang Hồ gọi một ấm Long Tỉnh, nói với Tề Tư Điềm: "Khẩu vị của tôi hơi mạnh, tự ý chủ trương. Cậu có phiền uống Long Tỉnh không?"
Tề Tư Điềm đáp: "Tôi tùy ý."
Giang Hồ cười hỏi: "Cậu có lời gì muốn nói với tôi?"
Tề Tư Điềm trả lời: "Nếu tôi không nói với cậu, chắc hẳn cậu cũng sẽ đi hỏi các bạn học khác. Tôi nghĩ khi gặp được cậu, sẽ cùng cậu nói chuyện."
Giang Hồ rót một chén trà cho Tề Tư Điềm: "Cậu có lòng rồi." Cô hắng giọng: "Cô giáo Hải làm sao vậy?"
Tề Tư Điềm nhấp một ngụm trà và nói: "Tôi ở hôn lễ biết được một vài chuyện cũ. Haizz." Cô thở dài yếu ớt: "Cô giáo Hải và Cao Ngật, hai người họ đã quen biết nhau từ rất nhỏ."
Giang Hồ ngả người ra sau.
Cô có chút chấn động. Đây là quá khứ mà cô chưa từng biết, hóa ra lại bắt đầu như vậy. Cô cái gì cũng đều không biết.
Tề Tư Điềm chậm rãi kể lại.
"Hai người họ vốn là hàng xóm của nhau, cùng nhau trưởng thành, là thanh mai trúc mã. Sau khi Cao Ngật tới Thượng Hải, qua vài năm, cô giáo Hải cũng thi đậu vào Đại học sư phạm ở đây. Gia cảnh cô giáo Hải không tốt lắm, mẹ cô lúc đó bị ung thư vú đang điều trị ở Thượng Hải, ba cô bỏ rơi mẹ con họ, mọi gánh nặng đều dồn lên vai cô. Sau này, cô giáo Hải tới trường học của chúng ta để thực tập, gặp lại Cao Ngật. Tôi nghĩ vào lúc đó giữa hai người đã nảy sinh tình cảm."
Từ sau đả kích lớn đó, tinh thần Giang Hồ không lúc nào thả lỏng, luôn đề phòng những sự cố có thể xảy đến bất ngờ. Nhưng vẫn có những điều ngoài ý muốn, vào những lúc cô không có cách nào phòng bị ập đến, đè nén trái tim cô. Cô dường như bị sốc nặng, nói không ra là đau đớn hay thống khổ.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi Tề Tư Điềm: "Sau đó thì sao?"
Tề Tư Điềm ung dung châm trà cho cô, tự mình lại nhấp một ngụm, rồi kể: "Không biết xảy ra chuyện gì, Cao Ngật từ sau khi mẹ anh ta mất thì không còn qua lại với cô giáo Hải nữa, còn cô giáo Hải đi Thâm Quyến bán hàng kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Sau vài năm duy trì, mẹ cô cũng qua đời, lại sau đó vài năm cô trở về quê dạy học, trở thành giáo viên trường tiểu học Hy Vọng. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, cho đến khi Cao Ngật quay lại tìm cô ấy lần này, tôi mới biết được ẩn tình đằng sau."
Giang Hồ hoàn toàn không thể uống nổi trà mà Tề Tư Điềm rót cho cô, trà đó vừa đắng lại vừa chát. Căn bản là khó bề nuốt trôi, cô hỏi: "Cô ấy.. không phải là cũng bị ung thư vú chứ?"
Tề Tư Điềm cũng đặt chén trà xuống, thần sắc ngưng trọng: "Có người sinh ra đã may mắn, có người lại gặp phải bất hạnh. Người sống trên đời này khó tránh khỏi sai lầm, có những người phải trả giá cao hơn, cũng có những người phải trả giá thấp hơn. Ông trời chưa hẳn đã công bằng."
Giang Hồ cười khổ: "Đúng vậy, ông trời không công bằng."
Tề Tư Điềm nói: "Cô giáo Hải cũng bị ung thư vú, hẳn là do di truyền. Cô ấy là một người hiền lành như vậy, ông trời thực sự không công bằng với cô ấy."
Giang Hồ biển lòng dậy sóng, nhưng tuyệt nhiên sẽ không ở trước mặt Tề Tư Điềm để lộ ra. Nhưng Tề Tư Điềm nói những chuyện trong quá khứ này ra, đã lấp đầy những khoảng trống mà cô không biết, thế giới của người khác, thống khổ của người khác. Cô đột nhiên có thể hiểu được, sau đó trong một khoảnh khắc, có thể cảm nhận được những nỗi đau của họ.
Nhưng lúc này không được mất bình tĩnh, Giang Hồ ra sức cảnh báo chính mình.
Cô ngẩng đầu lên, quan sát Tề Tư Điềm một lượt. Mắt cô vẫn còn sưng, vì vậy cô có thể không nhìn rõ cho lắm. Trước mắt, Tề Tư Điềm thần sắc cẩn trọng, không nhìn ra hỉ nộ. Cô ấy luôn đóng vai công chúa kiêu hãnh hoặc thiên kim ương ngạnh trên màn ảnh, nhưng trở lại thực tế, cô ấy là một người cẩn thận, tỉ mỉ, mỗi cử động đều toát lên vẻ ung dung, nhã nhặn. Nói bất cứ lời gì, bày tỏ thái độ gì, đều là bộ dáng nghiêm trang tôn quý.
Tuy nhiên, Giang Hồ là một thương nhân, luôn luôn có bí mật riêng. Giang Hồ có thể hiểu.
Cô xoa dịu tâm trạng đang rối bời, đem dòng suy nghĩ miên man trở lại, tập trung sự chú ý và thẳng thắn nói: "Tôi rất buồn, đây đều là những điều trước nay tôi chưa từng nghĩ đến. Cảm ơn cậu đã kể hết mọi chuyện cho tôi, trên thế giới này, không phải chỉ có bản thân mình đau khổ, đôi khi là tôi quá ích kỉ rồi."
Tề Tư Điềm hơi giật mình, cô không ngờ Giang Hồ sẽ nói như vậy. Giang Hồ không kích động, cũng không trốn tránh, dùng ngữ khí bình thường nói ra những lời này, khiến cô không nắm bắt được tâm trạng của Giang Hồ lúc này.
Cô cau mày.
Tề Tư Điềm là một cô gái ngọt ngào, chỉ cần một cái cau mày của cô cũng khiến cho ba phần tư đàn ông trên thế giới ân cần sủng nịnh. Giang Hồ quan sát cô ta, nhất thời nghĩ, vẻ ngoài của mình thực sự không thể so sánh với Tề Tư Điềm, trong lòng Từ Tư đến cùng là nghĩ gì?
Lòng người khó đoán, cô lắc lắc đầu, vẫn là không nên để ý tới nó. Nhưng những chuyện này liên kết chặt chẽ với nhau, cô vừa nhìn đã rõ.
Phụ nữ, có lẽ vĩnh viễn không thể qua được cửa ải này.
Giang Hồ nghiêng người về phía trước và châm trà cho Tề Tư Điềm, Tề Tư Điềm yên lặng không nói gì.
Giang Hồ nói: "Có rất nhiều chuyện, chúng ta không cách nào nắm bắt và kiểm soát được, tôi rất tiếc. Chỉ mong từ nay về sau, mọi người đều có thể tha thứ và được tha thứ cho nhau. Tôi thành tâm hy vọng sau này được hợp tác cùng cậu."
Tề Tư Điềm há miệng kinh ngạc, sửng sốt, căn bản không ngờ tới, nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói: "Giang Hồ, cậu là quái vật sao? Lúc này vẫn còn muốn cùng tôi hợp tác?"
Giang Hồ rũ mắt, bất động thanh sắc: "Tôi từ đầu đến cuối đều rất thành tâm thành ý, nếu không sẽ không cùng cậu uống trà."
"Cậu thật là.. thật là.." Tề Tư Điềm nghẹn họng nửa ngày, không tìm được từ nào thích hợp, chỉ đành cười nhạt: "Tôi biết cậu nhẫn tâm. Mạc Hướng Vãn đến tìm tôi rồi, cô ấy là người có ơn lớn đối với tôi. Nể tình cô ấy, tôi sẽ không bàn đến cái gì gọi là đạo đức, lẽ phải nữa."
Nghe những lời này, Giang Hồ ban đầu rất kinh ngạc. Cô không thể ngờ, Mạc Hướng Vãn, người vẫn chưa đến làm, vậy mà hiệu suất lại cao như vậy. Hơn nữa lại vô cùng chính xác. Nếu không có người khác đứng sau hậu thuẫn, thực sự là không thể nào.
Nhưng đây là một sự trùng hợp không thể tốt hơn, chẳng trách Tề Tư Điềm từ đầu lại có vẻ sốt ruột cùng suy sụp như vậy. Cơ duyên trên trời này, Giang Hồ sẽ nắm chặt lấy. Cô mỉm cười, dùng chén trà của mình cụng nhẹ vào chén của Tề Tư Điềm: "Vậy thì rất mong chúng ta hợp tác vui vẻ."
Tề Tư Điềm khẽ khịt mũi: "Cậu, cậu cùng anh ấy, mới thật sự là một cặp trời sinh, chỉ là cuối cùng không biết ai là kiếp nạn của ai đâu."
Cô quả nhiên là cái gì cũng biết, người luôn ngoan đả hải suất Giang Hồ, ai lại là cây đèn tiết kiệm nhiên liệu chứ? Tề Tư Điềm như vậy, sao có thể để anh ta lừa?
Giang Hồ thở phào nhẹ nhõm, cô nói với Tề Tư Điềm: "Tôi hiểu. Thỉnh thoảng tôi có nhớ lại, trước kia các bạn học cũ luôn nói tôi giống như Quách Phù, Quách Phù vẫn còn may mắn, ít nhất thì cuối cùng cũng gặp được Da Luật Tề tốt bụng. Không phải ai cũng may mắn như cô ấy."
Tề Tư Điềm đứng dậy.
Dù thế nào đi nữa, kỳ phùng địch thủ cũng chỉ vậy mà thôi. Giang Hồ sử dụng sự thẳng thắn như một vũ khí, còn vượt trội hơn một chút. Lời nói này hôm nay khiến Tề Tư Điềm không có ý định tranh luận thêm nữa, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải thừa nhận thất bại.
Cô nói lời tạm biệt với Giang Hồ.
Cuối cùng Giang Hồ nói: "Tôi sẽ yêu cầu luật sư của chúng tôi thảo luận chi tiết với người đại diện của cậu."
Tề Tư Điềm gật đầu.
Đây là ưu điểm lớn nhất của cô ấy, vĩnh viễn không bỏ qua lợi ích của mình.
Thật ra, thứ Giang Hồ muốn, chính là bản thân mình cũng được như vậy.
Khi cô quay về nhà, quản gia ở tầng một đã ngăn cô lại, vẻ mặt tươi cười nói: "Cô Giang, có người mua đồ bên ngoài gửi cho cô."
Đồ bên ngoài được đóng gói trong một túi cách nhiệt, rất cẩn thận, có chữ "Cee" trên đầu túi cách nhiệt. Cô mang về nhà mở ra, mùi thơm xông thẳng lên mũi, rất kích thích khẩu vị. Nhưng phẩm loại bên trong rất đơn giản, chỉ là cháo yến sào và rau câu, được đóng gói trong các hộp cơm khác nhau, số lượng vừa phải.
Cô bật TV lên, chậm rãi ăn xong cháo và rau, sau đó nhắn tin cho Từ Tư, nói: "Bữa trưa ăn rất ngon, cảm ơn anh."
Phải hơn một tiếng sau Từ Tư mới trả lời được tin nhắn, anh nói rất đơn giản, vỏn vẹn ba chữ "Không có gì".
Có lẽ bệnh tình kéo đến như núi xuống*, Giang Hồ đã bị bệnh hơn một tuần, ngày nào cũng phải đi truyền nước. Nhạc Sam và Bùi Chí Viễn đều bày tỏ mong muốn được đến chăm sóc cô trong vài ngày nhưng đều bị Giang Hồ từ chối. Những ngày này, bữa sáng, bữa trưa và bữa tối mỗi ngày đều được giao đến tận nơi, rx ràng cô đang được chăm sóc rất chu đáo.
(*) bệnh tình kéo đến như núi xuống: Ý chỉ bệnh tật đến thì nhanh nhưng lâu khỏi.
Từ Tư không đến thăm cô mỗi ngày, nhưng mỗi ngày anh đều chọn đến lúc sáu hoặc bảy giờ tối, gửi tin nhắn cho cô trước khi anh đến, buổi tối cùng nhau ăn tối, nói chuyện phiếm một lúc, chủ yếu nói về các vấn đề kinh doanh, chẳng hạn như cuộc thi vẽ tay, hoặc là hội chợ giày sắp tới. Sau chín rưỡi, anh sẽ rời đi, rất có chừng mực.
Hai ngày trước, mí mắt Giang Hồ vẫn sưng tấy, không nguyện ý đối mặt với Từ Tư, anh cũng không phải là không nhìn thấy. Vì anh đã coi như không nhận ra, nếu cô tiếp tục quan tâm nữa thì sẽ thành hẹp hòi mất.
Giang Hồ ám chỉ trong lòng chính mình không nhìn thấy, cái gì cũng không thấy.
Nhưng mọi thứ lại phản tác dụng, cho đến khi mí mắt cô sưng lên, Từ Tư mới thoải mái trêu chọc: "Chúc mừng, cuối cùng em đã không còn là một con cá vàng nữa."
Giang Hồ soi gương, sau khi mí mắt sưng tấy biến mất vẫn còn vết đỏ, nhìn vẫn khó coi, tức giận nói: "Hừ, vẫn chưa cần bôi phấn mắt."
Từ Tư nói: "Em còn có thể cười nhạo chính mình à?"
Anh ăn xong bữa của mình vào ngày hôm đó và rời đi sau khi ngồi một lúc lâu. Một lúc sau, Nhạc Sam đến thăm Giang Hồ và hỏi: "Dì thấy Từ Tư ở cửa tòa nhà của cháu."
Giang Hồ rót trà cho Nhac Sam và cắt trái cây. Nhạc Sam đã lấy ra tất cả các tài liệu về công việc chính thức trong tuần này và yêu cầu cô ký tên.
Trong khi cô đang xem tài liệu, Nhạc Sam vẫn tiếp tục nhìn cô.
Giang Hồ biết rõ điều đó trong lòng. Sau khi ký tất cả các tài liệu, cô ngẩng đầu lên và nói với Nhạc Sam rằng: "Cháu sẽ hẹn hò với Từ Tư."
Nhạc Sam thở dài thườn thượt.
Giang Hồ cầm cây bút ký, lật lên đầu ngón tay, im lặng một hồi rồi nói: "Trước kia cháu cũng yêu đương qua rồi, quá khứ đi qua, nếu không thể bên nhau, liền tách ra. Thuận theo tự nhiên đi."
Nhạc Sam bất lực: "Nếu như tâm tính khi yêu như vậy, tình yêu này quả không dễ dàng."
Giang Hồ dừng bút, lấy tay chống cằm, suy nghĩ một hồi mới nói: "Cháu nghĩ có người ở bên cạnh làm bạn đồng hành là tốt rồi."
Nhạc Sam nói: "Dì biết."
Làm sao bà không hiểu được? Một cô gái mồ côi có thể một mình bước đi trong cô đơn và không nơi nương tựa như thế nào chứ? Bà nghĩ rằng bà nên hiểu cho Giang Hồ, nhưng bà vẫn nói: "Ba cháu sẽ lo lắng."
Đúng vậy, Giang Hồ hiểu. Ba cô đã mất, nhưng cô còn sống, cho dù khó khăn thế nào, cô cũng phải tiếp tục, đúng vậy, đừng làm ô nhục thanh danh của Giang Kỳ Thắng.
Cô nhẹ nhàng dựa vào ghế sô pha và nhắm mắt lại.
Nhạc Sam quay đầu sang một bên, bà có thể nhìn thấy bức chân dung gia đình họ Giang trên tủ TV, Giang Kỳ Thắng lúc nhỏ có dáng vẻ thanh cao mà bà quen thuộc nhất.
Tuy nhiên, Giang Kỳ Thắng đã không còn ở đó và không còn có thể bảo vệ con gái của mình trong suốt chặng đường bình yên. Dù là lưới hiểm độc, hay là tình huống thực sự có thể làm đòn bẩy, tất cả đều cần phải tính toán và nắm chắc bởi Giang Hồ.
Nhạc Sam hi vọng bà chỉ buồn lo vô cớ, bà nhìn di ảnh của Giang Kỳ Thắng và thầm cầu nguyện trong lòng: "Giang Hồ không dễ dàng đứng lên. Nếu con bé gặp bất cứ khó khăn trở ngại nào, em thành thật chúc phúc cho con bé rằng những gì con bé gặp phải không phải là một vực thẳm, rơi xuống rồi chỉ có xương tan nát thịt."
Giang Hồ vừa mở mắt đã thấy vẻ lo lắng trên mặt Nhạc Sam. Cô cũng quay lại nhìn di ảnh của ba mình.
Cô thường học hỏi nụ cười của bố nên cười rất tươi. Cô thầm nói trong lòng: "Ba, con không biết lựa chọn này là đúng hay sai, mạnh hay yếu, ba hãy phù hộ cho con có dũng khí đi tiếp nhé!"
Giang Kỳ Thắng trong bức ảnh có đôi mắt sáng ngời, như thể ông đang nhìn hai người phụ nữ trước mặt và có thể cho họ dũng khí. Họ tự ra lệnh cho mình phải nghĩ như vậy.
Cho nên Giang Hồ thật sự mượn dũng khí đi tiếp, nhanh chóng khôi phục sức sống, thể chất sau khi trị liệu xong, trên cơ bản đã hết sưng, sốt cũng hạ xuống, nhưng hai má tái nhợt, nhìn vẻ mặt liền biết bệnh nặng mới khỏi
Lúc cô đến bệnh viện lấy thuốc lần cuối, không kìm lòng được nên đã đến hai khoa.
Giang Hồ thừa nhận rằng cô vẫn không thể buông tay. Thật ra, mấy ngày trước, cô thấy y tá đẩy Hải Lan xuống lầu khám bệnh nên đã âm thầm đi theo để xem cô ở khu nào.
Lần này, cô đi lang thang vài bước ngoài phòng trước, một y tá nhìn thấy liền hỏi: "Có phải đến tìm bệnh nhân tên Hải Lan không? Cô ở phòng nào?"
Cô tự nhận là bạn của bệnh nhân và muốn hỏi thăm tình trạng của bệnh nhân. Y tá đã kiểm tra cho cô ấy, tất nhiên là dựa vào đạo đức nghề nghiệp nên không tiết lộ cụ thể, cô ấy chỉ nói rằng bệnh nhân sắp mổ cắt bỏ buồng trứng trong mấy ngày nay, tốt nhất không nên thăm khám thường xuyên, tránh cho bệnh nhân mệt mỏi trước ca mổ.
Giang Hồ không hiểu điều này có nghĩa là gì, vì vậy khi trở về nhà, nhận được email trên internet, cô đã kiểm tra thông tin. Sau đó, cô ngồi trước máy tính rất lâu.
Nỗi đau trên thế giới vượt xa những gì cô có thể tưởng tượng, thật sự quá choáng ngợp.
Giang Hồ mấy ngày nay tâm trạng rất tệ, Từ Tư đến dùng bữa tối với cô, cả hai đều im lặng ăn cơm. Thấy cô chán nản không vui, anh sẽ không hỏi thêm, cũng không hấp tấp trêu chọc cô.
Tất nhiên anh sẽ vỡ mộng. Cô không tích cực theo đuổi anh, và luôn tỏ thái độ bất cần.
Từ Tư nhớ lại một cuộc nói chuyện với dì của mình là Hồng Điệp lúc trước.
Hồng Điệp hỏi anh: "Dì nghe nói cháu chạy tới Đằng Dược rất chăm chỉ."
Từ Tư đáp: "Chỉ là công việc thôi."
Hồng Điệp cuộn hồ sơ trong tay gõ lên vai anh: "Anh đang nghĩ gì vậy, dì còn không hiểu anh sao?"
Từ Tư nắm chặt tay: "Dì là một lão nhân gia thông thái."
Hồng Điệp nói: "Trước kia cháu đổi bạn gái, chỉ cần không quá đáng, dì và mẹ cháu đều không quan tâm. Nhưng lần này, cháu thật sự muốn Giang Hồ sao?"
"Cháu thực sự thích cô ấy." Từ Tư thẳng thắn nói.
"Cô ấy không phải là ngôi sao nhỏ hay những cô gái được nuông chiều mà cháu từng hẹn hò."
Từ Tư thừa nhận: "Phong độ của cô ấy trong mấy tháng qua đủ để chứng minh rằng cô ấy không phải người như vậy rồi, phải không?"
Hồng Điệp gật đầu: "Vậy cô ấy không giống với bạn gái trước của anh. Những người cháu từng có khi chia tay sẽ chia tay, nhưng Giang Hồ thì khác, nếu hai đứa có thể, người lớn chúng ta rất vui, nếu hai đứa không thể.."
Từ Tư chặn lại lời nói của Hồng Điệp: "Dì à, có phải dì đang suy nghĩ nhiều quá không?"
Nụ cười yêu kiều của Hồng Điệp chuyển sang cười sang sảng, nói: "Cháu phải coi trọng đứa nhỏ này, nếu cảm thấy thiếu nợ, con bé sẽ tìm cháu lấy lại."
Từ Tư cau mày nói: "Dì phóng đại đủ rồi."
Hồng Điệp nói: "Nội tâm người kiên nhẫn, không thể chịu đựng được sự phản bội và ngược đãi nhất. Một thước chính là một thước. Họ sẽ rõ ràng và sắc sảo, và thái độ của họ chắc chắn sẽ sắc bén. Giang Kỳ Thắng không bao giờ chịu thua lỗlỗ khi làm việc, và con gái ông ấy cũng vậy."
Nội tâm Giang Hồ rất kiên nhẫn, Từ Tư tin điều đó. Sự cải thiện trong vài tháng qua là đủ để chứng minh tất cả mọi thứ.
Giang Hồ sắc bén, anh cũng tin.
Lấy ví dụ về một sự cố gần đây. Mạc Hướng Vãn, người được anh giới thiệu cho Đằng Dược làm giám đốc tiếp thị, vẫn chưa chính thức nhậm chức, vì vậy sau lời đề nghị của anh, trước tiên cô liên lạc với Tề Tư Điềm, sau đó người đại diện của Tề Tư Điềm đã đến gặp Nhạc Sam để thảo luận về các chi tiết của hợp đồng chính thức.
Giang Hồ đã khỏi bệnh trong những ngày đó, nhưng điều đó không ngăn cản cô phe duyệt chứng từ thanh toán, Nhạc Sam đã chuyển tiền thưởng cho Mạc Hướng Vãn, lý do là tiền thưởng cho hiệu suất.
Mạc Hướng Vãn đương nhiên rất ngạc nhiên và nói với chồng. Sau đó, Mạc Bắc đã nói đùa với Từ Tư: "Sếp mới mà cậu giới thiệu với vợ tôi là quản lý chuyên nghiệp, có thưởng phạt rõ ràng."
Từ Tư cảm động trong lòng.
Bước đi của Giang Hồ, mặc dù có chút non nớt và bốc đồng, nhưng đã bộc lộ hành vi nhanh nhẹn và sắc như dao cạo của cô. Phong cách như vậy rất có nam tính phóng khoáng, Từ Tư không thể nói là rất thích. Hơn nữa, thái độ của cô luôn lặp đi lặp lại, không lạnh cũng không nóng, Từ Tư cảm thấy trong lòng vẫn có có luồng khí khó thoát.
Anh chưa bao giờ gặp khó khăn như vậy khi đối mặt với một cô gái trong một mối quan hệ, đặc biệt là vì anh không biết liệu mình có hoàn toàn nắm chắc phần thắng hay không.
Nghĩ đến đây liền thấy ớn lạnh trong lòng.
Mấy ngày nay sau khi ăn xong bữa tối ở nhà họ Giang anh liền nói lời từ biệt, cũng ít có hứng thú ở lại trêu đùa.
Chỉ có điều hôm nay, ngay khi Từ Tư rời đi, Giang Hồ cũng chỉnh trang một chút, đi theo anh ra khỏi cửa.
/HẾT CHƯƠNG 7/
Giang Hồ mơ màng tỉnh dậy, hắt xì vài cái, có chút không tỉnh táo.
Dáng vẻ không thanh tỉnh này của cô, ngược lại đáng yêu hơn ngày thường, cô ngây ngốc hỏi anh: "Mấy giờ rồi?"
Từ Tư đáp: "Gần tám giờ."
Anh dìu cô đến phòng cấp cứu. Trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, dù đã muộn nhưng vẫn có rất đông người xếp hàng ở đây.
Giang Hồ sốt 38, 9 độ C, sau đó là viêm amidan, và còn bị lẹo mắt, bác sĩ kê đơn thuốc và hỏi cô muốn tiêm thuốc hay chuyền nước.
Giang Hồ cảm thấy khó xử, nũng nịu ngập ngừng. Thì ra là đã lớn đầu còn sợ tiêm, Từ Tư phì cười, nói với bác sĩ: "Hay là chuyền nước đi."
Sau đó anh dẫn cô tới phòng tiêm, ở đây còn đông người hơn, có người già, trẻ nhỏ, thập phần huyên náo. Giang Hồ không để ý, tìm một chỗ trống trong góc và ngồi xuống, chờ y tá qua giúp.
Từ Tư tranh thủ đi ra ngoài mua đồ ăn mang về, khi mang về vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Giang Hồ đang truyền nước, cả người đang co lại, vai dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Từ Tư ngồi xuống bên cạnh cô, cô mở mắt, mắt phải vẫn rất khó để mở ra, cô đành từ bỏ, tiếp tục nhắm mắt lại.
Từ Tư nói: "Đừng động. Em có đói không? Có muốn anh đút cho em ăn không?"
Giang Hồ chìm trong bóng tối, tâm trí miên man, ký ức xa xăm bỗng chốc ùa về. Cũng trong hoàn cảnh tương tự như vậy, khi cô còn rất nhỏ, cô đột nhiên phát bệnh, ba cô đã ôm cô chạy đến bệnh viện trong đêm, cô nằm gọn trong vòng tay ba, vừa khóc vừa náo, ba liền dỗ dành, hỏi cô muốn ăn gì.
Cô yếu ớt trả lời rằng cô muốn ăn cháo, sau đó không biết nửa đêm ba làm cách nào để có cháo, mang đến một bát cháo trắng, thêm đường, từng muỗng, từng muỗng một đút cho cô ăn.
Vì vậy, Giang Hồ nhắm mắt lại gật đầu.
Người bên cạnh mở nắp hộp, một mùi thơm phức bay ra.
Anh nói: "Mở miệng ra nào."
Giang Hồ ngoan ngoãn mở miệng.
Từng ngụm cháo thơm và ngọt như trong kí ức, nhẹ nhàng an ủi cô, cơn đau rát nơi cổ họng cũng được dịu đi rất nhiều. Sự dịu dàng này nhẹ nhàng ảnh hưởng đến một dây thần kinh nào đó trong cô, trái tim cô đau đến mức nghẹn lại, mũi chua xót, cô thì thầm: "Ba."
Từ Tư dừng tay một chút, cau mày, thấy cô liếm môi, trong lòng có chút xao động, bất động thanh sắc, lấy lại bình tĩnh đút cho cô từng ngụm tới khi hết bát cháo.
Giang Hồ nhắm mắt lại, cẩn thận nuốt nước bọt, cô chỉ đang nghĩ, có lẽ ba cô đang ở bên cạnh, chăm sóc cô. Có lẽ mọi cô đơn, thống khổ sẽ qua đi, khi mở mắt ra, cô đã trở về quá khứ, trở về dưới sự bao bọc của ba mình, cô sẽ không còn là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa nữa.
Đó chính là khát vọng của cô, sự khao khát trong tiềm thức đè nén sự đau đớn về thể xác, thôi thúc cô tìm kiếm một tia hy vọng, cũng là chỗ dựa duy nhất.
Giang Hồ dựa vào người Từ Tư, cả người co rút lại.
Từ Tư đặt chiếc cốc giữ nhiệt trên tay sang một bên rồi nhẹ nhàng kéo Giang Hồ dựa vào vai mình. Giang Hồ lập tức nắm lấy cánh tay anh ôm chặt, cả người rủ xuống.
Cô không nhúc nhích nữa, cứ như vậy mà nắm lấy cánh tay anh, dường như duy trì tư thế này, cô sẽ cảm thấy yên tâm và an toàn hơn. Càng là vậy, cô càng không chịu buông tay.
Từ Tư duỗi tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, hỏi: "Giang Hồ, bình thường ba em gọi em là gì?"
Giang Hồ nghe xong tức giận trả lời: "Khi còn nhỏ, ba hay gọi em là tiểu hồ điệp, sau đó liền gọi thẳng là Giang Hồ."
Từ Tư không nói thêm lời nào nữa, hỏi y tá cái chăn đắp lên cho Giang Hồ. Cô nằm an tĩnh bên cạnh, thật giống như tiểu hồ điệp đậu trên đóa hoa kiều diễm, nhưng bị mưa gió vùi dập chỉ còn lại hơi thở thoi thóp. Cô quả thật cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Từ Tư vẫn đưa tay vỗ về cô, để cô biết rằng luôn có người ở bên.
Giang Hồ tỉnh dậy trước bình minh, mắt phải như cũ không thể mở ra, cô cố gắng mở mắt trái quan sát xung quanh. Không còn nhiều nước thuốc trong bình truyền dịch nữa, trên người cô được đắp một chiếc chăn mỏng, người đàn ông bên cạnh đang ngồi thẳng lưng đọc báo.
Góc nghiêng của Từ Tư hóa ra có mấy phần giống ba cô, vĩnh viễn có thể hiên ngang đối diện với mọi trường hợp, không bao giờ cư xử thô lỗ.
Giang Hồ muốn dụi mắt để nhìn cho rõ, nhưng tay đã bị Từ Tư bắt lấy: "Đừng sờ lung tung, anh đã bôi thuốc mỡ cho em lúc em ngủ." Anh gọi y tá tới rút ống truyền ra cho Giang Hồ, sau đó đỡ cô đứng dậy:
"Đưa em về nhà nhé?"
Đầu óc Giang Hồ choáng váng, kiên trì nói: "Về Phố Đông đi, sáng mai còn có cuộc họp."
Từ Tư nói: "Được thôi, nửa đêm em còn bắt anh lái xe qua cầu, nhất định là muốn anh mệt chết."
Cô ngẩng đầu, mắt híp lại nhìn anh, quả nhiên khuôn mặt anh rất mệt mỏi, càng không có ý tốt nói: "Nhà em ở tiểu khu bên cạnh đường lớn."
Từ Tư đại khái nhớ ra vị trí nhà họ Giang, mấy năm trước, Giang Kỳ Thắng tiếp đón anh và một đối tác kinh doanh tại nhà, nhưng Giang Hồ bận rộn với việc học và các hoạt động quan hệ công chúng khác nên không thể sắp xếp thời gian tham dự.
Khi lần nữa đến căn nhà rộng lớn này, cảm giác đầu tiên của anh là nó quá rộng và trống trải. Khi anh đến lần đầu, ở đây tiếp đãi rất nhiều khách khứa, ngược lại khiến căn nhà có chút chật chội. Hiện tại chỉ có anh và Giang Hồ hai người, vừa mở cửa liền truyền đến một luồng hơi lạnh, xa không bằng phòng làm việc trong xưởng của cô, vừa ấm áp, vừa gọn gàng.
Chẳng trách, cô thường xuyên không về nhà.
Giang Hồ dựa vào cửa thay giày, sau đó thở hổn hển dựa vào tủ giày, lúc này mới nhớ tới Từ Tư vẫn đứng ở ngoài cửa.
Anh hầu hạ cô cả đêm, lại không lái xe ra ngoài, cô không thể không cảm kích. Đành phải khó xử nói: "Hay là anh ở tạm nhà em một đêm?"
Từ Tư đẩy cửa bước vào.
Anh thật không khách khí, Giang Hồ bất lực, cầm lấy chìa khóa mở cửa phòng ba, tìm cho anh một bộ đồ ngủ: "Ba em không cao bằng anh, nhưng cứ lấy mặc tạm đi."
Từ Tư nhìn cô khóa cửa phòng Giang Kỳ Thắng một lần nữa, biết đó là vết thương trong tim cô, cô không muốn nhìn vật nhớ người. Anh cầm lấy bộ đồ ngủ, điều chỉnh tầm mắt, nhìn thấy bức ảnh gia đình họ Giang trên kệ TV, anh nói: "Anh rất giống ba em."
Giang Hồ cầm khung ảnh, cầm nó trong lòng bàn tay, trẻ con nói: "Ai cũng nói em lớn lên giống ba" Cô hỏi anh: "Anh thì sao? Em từng gặp qua mẹ anh, anh không quá giống bà, anh có lẽ cũng lớn lên giống ba."
Từ Tư nói: "Đúng vậy, ngay cả dáng vẻ ba thế nào anh cũng sớm quên mất rồi, ba anh mất khi anh mới năm tuổi."
Cô lại hỏi: "Ba anh có để anh ngồi lên vai không?"
Từ Tư suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Anh thực sự không nhớ nữa."
Giang Hồ đắc ý nói: "Ba em có, khi lên bảy, em vẫn có thể ngồi trên vai ông."
Dáng vẻ đắc ý của cô giống như một cô bé hân hoan khi được ăn kẹo mật, cô đã trở lại một lần nữa. Mặc dù mắt bị sưng, cả nửa khuôn mặt cũng sưng lên, nhưng Từ Tư cảm thấy Giang Hồ lúc trẻ con này vẫn dễ thương hơn rất nhiều.
Anh không muốn nghĩ nhiều, đặt khung ảnh trong tay Giang Hồ xuống, nói: "Em nghỉ ngơi sớm đi, anh có thể tự tiện."
Giang Hồ rất kiên trì đi tắm rửa, một lần nữa lại bôi thuốc rồi mới lên giường ngủ, trước khi ngủ uống một cốc nước lọc, bỏ thêm hai lát chanh. Cô vẫn là cô, từ từ khôi phục bộ dáng ban đầu, càng trở nên có quy luật, có khả năng tự giác.
Từ Tư nghĩ, bản thân cũng cần có kỷ luật.
Buổi tối anh ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách nhà họ Giang, bộ đồ ngủ của Giang Kỳ Thắng không vừa vặn lắm, hơi chật, giống như trái tim anh vậy.
Thật ra, anh có thể đưa cô về nhà, sau đó thân thiết chào tạm biệt. Nhưng anh không làm thế, thay vào đó, anh lựa chọn ngủ ở nhà cô trên ghế sô pha, mặc bộ đồ ngủ của Giang Kỳ Thắng và đắp lên người tấm chăn mà Giang Hồ đưa cho.
Trong lòng khẽ động, rồi ngưng lại. Trong tình huống này, nếu suy nghĩ một chút, sẽ cảm thấy thương tiếc cho trưởng bối đã mất trong nhà. Cuối cùng, anh cũng ổn định lại tâm trạng, bỏ mặc quá khứ, bình tĩnh đối mặt với từng đợt sóng. Chỉ là đáy biển sâu thăm thẳm, xung quanh là bóng đêm, một mình anh đơn độc, không thể tìm thấy lối ra.
Giang Hồ ngủ ở phòng bên cạnh, đêm nay ngủ dậy hẳn là tình trạng cô sẽ tốt lên, ngày mai cô phải đến bệnh viện đúng giờ, sáng mai anh phải nhắc nhở cô.
Anh trở mình, xoay người tìm một tư thế thích hợp, nói với chính mình, hãy ngủ thật ngon và đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Khi Giang Hồ tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì mặt trời đã lên cao ba sào rồi. Đây là nhà cô, cô giật mình hoảng hốt, nghĩ rằng ba mình vẫn ở đó, mặc bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù, khuôn mặt vẫn còn đang ngái ngủ, mắt trái híp lại bước ra khỏi phòng.
Từ Tư cười toe toét ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đọc tờ báo buổi sáng.
Giang Hồ ngáp được một nửa, chợt nhìn dáng vẻ anh bận tối mắt mà vẫn có thể thong dong như vậy, mới nhớ ra tất cả chuyện xảy ra đêm qua, không ngờ cô lại làm nũng với anh, cô đưa tay vuốt vuốt mái tóc.
Giang Hồ lúc này khó tránh khỏi mang bộ dạng luộm thuộm khi mới ngủ dậy, bộ đồ ngủ không chỉnh tề, đầu bù tóc rối, mắt vẫn còn đang sưng vù.
Từ Tư giả vờ như không nhìn thấy gì, nói: "Chào buổi sáng", sau đó cất tờ báo đi, trước tiên nói: "Trên bếp có cháo, trên bàn còn có đồ ăn kèm." Sau đó lại hỏi: "Hôm nay em có đi làm không?"
Cô biết dáng vẻ như con ma ốm của mình không tiện đi gặp người khác, nhưng lại phải đối diện với anh từ sáng sớm, cũng là không còn cách nào khác, cô chỉ đành nói: "Không đi nữa, em sẽ ở nhà mở cuộc họp từ xa trên MSN."
Những cô gái trẻ, luôn có thể gục ngã rồi lại tiếp tục đứng dậy, tiếp tục dồi dào sức sống, rất nhanh thôi sẽ hồi phục. Từ Tư mỉm cười. Anh đi tới trước mặt cô, gõ nhẹ lên trán cô: "Thả lỏng đi, như thế này cũng rất tốt."
Giang Hồ đưa tay che trán.
Từ Tư tiếc nuối lắc đầu: "Thật đáng thương cho đôi mắt đang sưng lên như bánh bao nhỏ của em." Trước khi cô muốn đá anh, anh đã ôm cô: "Tiết kiệm sức lực rồi dưỡng bệnh cho tốt đi."
Giang Hồ ngưng giãy giụa, để anh ôm.
Cô không muốn thừa nhận, cái ôm của anh hôm qua dường như giống với cái ôm của ba cô, cô hoảng hốt trong giây lát, từng dòng suy nghĩ cuồn cuộn như sóng, không cách nào phản kháng, muốn chiếm giữ càng nhiều, nhớ nhung càng thêm da diết.
Trái tim Giang Hồ suy yếu.
Làm sao có thể là Từ Tư? Sao có thể là anh?
Thái độ theo đuổi kiên quyết như vậy của anh khiến cô cảm thấy không thoải mái. Chỉ là cái ôm của anh quá ấm áp, cô thật muốn trú ngụ trong đó.
Giang Hồ nhắm mắt lại.
Có thể là cô tịch mịch quá lâu, mới có bộ dạng yếu đuối như thế này. Cô không thể thoát khỏi cái ôm của Từ Tư.
Đây là một trò chơi ái muội, ngay lúc đầu đã rung động không thể kiểm soát, quá trình nôn nóng, bất an, nghi kỵ lẫn nhau, thậm chí tiềm tàng những mối nguy hại không thể giải thích được.
Sau khi mẹ mất, ba không tái hôn, nhưng không có nghĩa ba không có phụ nữ bên ngoài. Dù là ba, dù là Từ Tư, có lẽ tình cảm đối với họ cũng chỉ là một cách để tiêu khiển, để thả lỏng tinh thần mà thôi.
Hóa ra, ngay cả phương diện này người đàn ông này cũng giống ba.
Làm thế nào mà người như vậy lại xuất hiện, tại thời điểm này, tại nơi này, ở ngay bên cạnh cô?
Đành vậy, Giang Hồ nhẹ nhàng vòng tay qua eo Từ Tư rồi nhắm mắt lại. Nhắm mắt lại và lắng nghe, im lặng tận hưởng khoảnh khắc này.
Từ Tư gọi taxi đưa cô đến bệnh viện rồi mới về văn phòng công ty, trước khi đi còn hỏi: "Gửi cơm trưa đến bệnh viện hay về nhà em?"
Trong lòng Giang Hồ khẽ động, thầm nghĩ, Từ Tư vẫn là người ân cần, chỉ cần anh nguyện ý đối xử tốt với ai thì sẽ chăm sóc họ rất chu đáo. Cô trả lời: "Gửi đến nhà em đi." Đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Đại khái khoảng bốn tiếng nữa."
Anh nghiêng người muốn hôn cô, nhưng Giang Hồ quay mặt đi.
Cô đỏ mặt.
Từ Tư mỉm cười, chiều theo ý cô, không còn thân mật quá mức nữa. Anh đưa cô vào phòng tiêm rồi mới rời đi.
Giang Hồ nhìn theo bóng lưng Từ Tư, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại xấu hổ, cẩn thận suy nghĩ, vừa khó chịu, lại vừa thoải mái, cô có chút nói không ra lời. Trước đây cô chưa từng có cảm giác này, muốn nhanh chóng thoát ra, lại muốn phân biệt rõ ràng, nhưng lại sợ hãi.
Bẵng đi một lúc, cô ấy thoát ra khỏi những cảm xúc lẫn lộn.
Trong quá trình truyền dịch, Giang Hồ đã nói chuyện điện thoại với Nhạc Sam và những người khác, bàn giao tốt việc công. Nhạc Sam nghe nói Giang Hồ bị bệnh, thập phần lo lắng, cô ngược lại an ủi vị trưởng bối một lúc.
Có lẽ những người thực sự quan tâm đến cô vào lúc này, cũng chỉ có vị trưởng bối này.
Giang Hồ cúp điện thoại, âm thầm thở dài, ba, thật ra chúng ta đều nợ dì Nhạc.
Rốt cuộc phải yêu nhiều đến mức nào, mới có thể ái ấp cập ô* như vậy? Giang Hồ nghĩ, có lẽ cả đời cô cũng không thể hiểu được.
*ái ấp cập ô: Yêu nhau yêu cả đường đi.
Tuy nhiên, điều mà Giang Hồ không ngờ tới là khi rời khỏi bệnh viện, cô nhìn thấy Cao Ngật, người được cho là đang đi hưởng tuần trăng mật.
Tại sảnh của bệnh viện, một y tá đẩy xe lăn ra khỏi phòng theo dõi, ngồi trên xe là một cô gái, mở miệng gọi to tên Cao Ngật. Hóa ra là Hải Lan, lúc này cô ấy đang mặc bộ đồ bệnh nhân và đeo khẩu trang.
Giang Hồ giật mình kinh hãi, choáng váng ngay tại chỗ.
Có người từ phía sau Giang Hồ đi ra: "Cậu bị bệnh sao?"
Cô quay đầu, người đến dáng người cao ráo, đeo kính râm, trang điểm nhẹ, phong thái điềm đạm. Cô nói: "Đến truyền nước, còn cậu?"
Tề Tư Điềm nói: "Tôi tới thăm bệnh."
Giang Hồ thuận mắt nhìn về hướng đó, Cao Ngật giành lấy xe lăn từ tay y tá, đẩy Hải Lan tới hoa viên bệnh viện. Cô càng sáng tỏ.
Tề Tư Điềm hỏi: "Có muốn cùng nhau uống một tách trà không?"
Giang Hồ suy nghĩ một chút, đề nghị: "Dưới lầu nhà tôi có một tiệm trà rất kín đáo, vị cũng không tồi."
Tề Tư Điềm cười: "Tôi biết rồi, ở đó có phòng riêng rất yên tĩnh. Giang Hồ, có những lúc cậu suy nghĩ nhanh tới mức làm người khác phải ghen tị."
Giang Hồ cũng cười: "Tôi quên đeo kính râm rồi."
Tề Tư Điềm tự mình lái xe tới, một chiếc Volvo rất phổ thông, một chút cũng không thể nhận ra.
Giang Hồ phải nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Tề Tư Điềm, vào thời điểm muốn công khai thì vô cùng lộ liễu, còn khi muốn che giấu sẽ không dễ dàng phát hiện được. Rất biết chừng mực. Người như này ở trong giới giải trí không bạo mới là kỳ quái.
Tuy nhiên, nếu nghĩ sâu xa hơn một chút, vẫn là không được tự do. Cô nhớ lại người bạn cũ này cùng với Từ Tư trước đây từng có qua lại.
Trên đời hóa ra lại có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy, buổi sáng hôm nay, dưới ánh mặt trời chói chang, cô và Tề Tư Điềm lại không hẹn mà gặp, đôi bên đều bày ra vẻ mặt tươi cười, lúc này, càng cần phải có một cuộc trò chuyện nghiêm túc và thẳng thắn, để làm sáng tỏ mọi thứ.
Những ân oán của Giang Hồ, nguyên bản đều không thể phân biệt rõ ràng phải trái, trắng đen. Cô tự an ủi chính mình, không nên để bản thân mắc kẹt trong đó, tự làm mình không tự tại.
Hai người cùng nhau đến tiệm trà, Giang Kỳ Thắng và con gái rượu là khách quen ở đây, ông chủ luôn đích thân ra đón, hôm nay thấy cô đi cùng một cô gái kiều diễm, liền hướng dẫn vào phòng riêng kín đáo, trang nhã nhất.
Giang Hồ gọi một ấm Long Tỉnh, nói với Tề Tư Điềm: "Khẩu vị của tôi hơi mạnh, tự ý chủ trương. Cậu có phiền uống Long Tỉnh không?"
Tề Tư Điềm đáp: "Tôi tùy ý."
Giang Hồ cười hỏi: "Cậu có lời gì muốn nói với tôi?"
Tề Tư Điềm trả lời: "Nếu tôi không nói với cậu, chắc hẳn cậu cũng sẽ đi hỏi các bạn học khác. Tôi nghĩ khi gặp được cậu, sẽ cùng cậu nói chuyện."
Giang Hồ rót một chén trà cho Tề Tư Điềm: "Cậu có lòng rồi." Cô hắng giọng: "Cô giáo Hải làm sao vậy?"
Tề Tư Điềm nhấp một ngụm trà và nói: "Tôi ở hôn lễ biết được một vài chuyện cũ. Haizz." Cô thở dài yếu ớt: "Cô giáo Hải và Cao Ngật, hai người họ đã quen biết nhau từ rất nhỏ."
Giang Hồ ngả người ra sau.
Cô có chút chấn động. Đây là quá khứ mà cô chưa từng biết, hóa ra lại bắt đầu như vậy. Cô cái gì cũng đều không biết.
Tề Tư Điềm chậm rãi kể lại.
"Hai người họ vốn là hàng xóm của nhau, cùng nhau trưởng thành, là thanh mai trúc mã. Sau khi Cao Ngật tới Thượng Hải, qua vài năm, cô giáo Hải cũng thi đậu vào Đại học sư phạm ở đây. Gia cảnh cô giáo Hải không tốt lắm, mẹ cô lúc đó bị ung thư vú đang điều trị ở Thượng Hải, ba cô bỏ rơi mẹ con họ, mọi gánh nặng đều dồn lên vai cô. Sau này, cô giáo Hải tới trường học của chúng ta để thực tập, gặp lại Cao Ngật. Tôi nghĩ vào lúc đó giữa hai người đã nảy sinh tình cảm."
Từ sau đả kích lớn đó, tinh thần Giang Hồ không lúc nào thả lỏng, luôn đề phòng những sự cố có thể xảy đến bất ngờ. Nhưng vẫn có những điều ngoài ý muốn, vào những lúc cô không có cách nào phòng bị ập đến, đè nén trái tim cô. Cô dường như bị sốc nặng, nói không ra là đau đớn hay thống khổ.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi Tề Tư Điềm: "Sau đó thì sao?"
Tề Tư Điềm ung dung châm trà cho cô, tự mình lại nhấp một ngụm, rồi kể: "Không biết xảy ra chuyện gì, Cao Ngật từ sau khi mẹ anh ta mất thì không còn qua lại với cô giáo Hải nữa, còn cô giáo Hải đi Thâm Quyến bán hàng kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Sau vài năm duy trì, mẹ cô cũng qua đời, lại sau đó vài năm cô trở về quê dạy học, trở thành giáo viên trường tiểu học Hy Vọng. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, cho đến khi Cao Ngật quay lại tìm cô ấy lần này, tôi mới biết được ẩn tình đằng sau."
Giang Hồ hoàn toàn không thể uống nổi trà mà Tề Tư Điềm rót cho cô, trà đó vừa đắng lại vừa chát. Căn bản là khó bề nuốt trôi, cô hỏi: "Cô ấy.. không phải là cũng bị ung thư vú chứ?"
Tề Tư Điềm cũng đặt chén trà xuống, thần sắc ngưng trọng: "Có người sinh ra đã may mắn, có người lại gặp phải bất hạnh. Người sống trên đời này khó tránh khỏi sai lầm, có những người phải trả giá cao hơn, cũng có những người phải trả giá thấp hơn. Ông trời chưa hẳn đã công bằng."
Giang Hồ cười khổ: "Đúng vậy, ông trời không công bằng."
Tề Tư Điềm nói: "Cô giáo Hải cũng bị ung thư vú, hẳn là do di truyền. Cô ấy là một người hiền lành như vậy, ông trời thực sự không công bằng với cô ấy."
Giang Hồ biển lòng dậy sóng, nhưng tuyệt nhiên sẽ không ở trước mặt Tề Tư Điềm để lộ ra. Nhưng Tề Tư Điềm nói những chuyện trong quá khứ này ra, đã lấp đầy những khoảng trống mà cô không biết, thế giới của người khác, thống khổ của người khác. Cô đột nhiên có thể hiểu được, sau đó trong một khoảnh khắc, có thể cảm nhận được những nỗi đau của họ.
Nhưng lúc này không được mất bình tĩnh, Giang Hồ ra sức cảnh báo chính mình.
Cô ngẩng đầu lên, quan sát Tề Tư Điềm một lượt. Mắt cô vẫn còn sưng, vì vậy cô có thể không nhìn rõ cho lắm. Trước mắt, Tề Tư Điềm thần sắc cẩn trọng, không nhìn ra hỉ nộ. Cô ấy luôn đóng vai công chúa kiêu hãnh hoặc thiên kim ương ngạnh trên màn ảnh, nhưng trở lại thực tế, cô ấy là một người cẩn thận, tỉ mỉ, mỗi cử động đều toát lên vẻ ung dung, nhã nhặn. Nói bất cứ lời gì, bày tỏ thái độ gì, đều là bộ dáng nghiêm trang tôn quý.
Tuy nhiên, Giang Hồ là một thương nhân, luôn luôn có bí mật riêng. Giang Hồ có thể hiểu.
Cô xoa dịu tâm trạng đang rối bời, đem dòng suy nghĩ miên man trở lại, tập trung sự chú ý và thẳng thắn nói: "Tôi rất buồn, đây đều là những điều trước nay tôi chưa từng nghĩ đến. Cảm ơn cậu đã kể hết mọi chuyện cho tôi, trên thế giới này, không phải chỉ có bản thân mình đau khổ, đôi khi là tôi quá ích kỉ rồi."
Tề Tư Điềm hơi giật mình, cô không ngờ Giang Hồ sẽ nói như vậy. Giang Hồ không kích động, cũng không trốn tránh, dùng ngữ khí bình thường nói ra những lời này, khiến cô không nắm bắt được tâm trạng của Giang Hồ lúc này.
Cô cau mày.
Tề Tư Điềm là một cô gái ngọt ngào, chỉ cần một cái cau mày của cô cũng khiến cho ba phần tư đàn ông trên thế giới ân cần sủng nịnh. Giang Hồ quan sát cô ta, nhất thời nghĩ, vẻ ngoài của mình thực sự không thể so sánh với Tề Tư Điềm, trong lòng Từ Tư đến cùng là nghĩ gì?
Lòng người khó đoán, cô lắc lắc đầu, vẫn là không nên để ý tới nó. Nhưng những chuyện này liên kết chặt chẽ với nhau, cô vừa nhìn đã rõ.
Phụ nữ, có lẽ vĩnh viễn không thể qua được cửa ải này.
Giang Hồ nghiêng người về phía trước và châm trà cho Tề Tư Điềm, Tề Tư Điềm yên lặng không nói gì.
Giang Hồ nói: "Có rất nhiều chuyện, chúng ta không cách nào nắm bắt và kiểm soát được, tôi rất tiếc. Chỉ mong từ nay về sau, mọi người đều có thể tha thứ và được tha thứ cho nhau. Tôi thành tâm hy vọng sau này được hợp tác cùng cậu."
Tề Tư Điềm há miệng kinh ngạc, sửng sốt, căn bản không ngờ tới, nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói: "Giang Hồ, cậu là quái vật sao? Lúc này vẫn còn muốn cùng tôi hợp tác?"
Giang Hồ rũ mắt, bất động thanh sắc: "Tôi từ đầu đến cuối đều rất thành tâm thành ý, nếu không sẽ không cùng cậu uống trà."
"Cậu thật là.. thật là.." Tề Tư Điềm nghẹn họng nửa ngày, không tìm được từ nào thích hợp, chỉ đành cười nhạt: "Tôi biết cậu nhẫn tâm. Mạc Hướng Vãn đến tìm tôi rồi, cô ấy là người có ơn lớn đối với tôi. Nể tình cô ấy, tôi sẽ không bàn đến cái gì gọi là đạo đức, lẽ phải nữa."
Nghe những lời này, Giang Hồ ban đầu rất kinh ngạc. Cô không thể ngờ, Mạc Hướng Vãn, người vẫn chưa đến làm, vậy mà hiệu suất lại cao như vậy. Hơn nữa lại vô cùng chính xác. Nếu không có người khác đứng sau hậu thuẫn, thực sự là không thể nào.
Nhưng đây là một sự trùng hợp không thể tốt hơn, chẳng trách Tề Tư Điềm từ đầu lại có vẻ sốt ruột cùng suy sụp như vậy. Cơ duyên trên trời này, Giang Hồ sẽ nắm chặt lấy. Cô mỉm cười, dùng chén trà của mình cụng nhẹ vào chén của Tề Tư Điềm: "Vậy thì rất mong chúng ta hợp tác vui vẻ."
Tề Tư Điềm khẽ khịt mũi: "Cậu, cậu cùng anh ấy, mới thật sự là một cặp trời sinh, chỉ là cuối cùng không biết ai là kiếp nạn của ai đâu."
Cô quả nhiên là cái gì cũng biết, người luôn ngoan đả hải suất Giang Hồ, ai lại là cây đèn tiết kiệm nhiên liệu chứ? Tề Tư Điềm như vậy, sao có thể để anh ta lừa?
Giang Hồ thở phào nhẹ nhõm, cô nói với Tề Tư Điềm: "Tôi hiểu. Thỉnh thoảng tôi có nhớ lại, trước kia các bạn học cũ luôn nói tôi giống như Quách Phù, Quách Phù vẫn còn may mắn, ít nhất thì cuối cùng cũng gặp được Da Luật Tề tốt bụng. Không phải ai cũng may mắn như cô ấy."
Tề Tư Điềm đứng dậy.
Dù thế nào đi nữa, kỳ phùng địch thủ cũng chỉ vậy mà thôi. Giang Hồ sử dụng sự thẳng thắn như một vũ khí, còn vượt trội hơn một chút. Lời nói này hôm nay khiến Tề Tư Điềm không có ý định tranh luận thêm nữa, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải thừa nhận thất bại.
Cô nói lời tạm biệt với Giang Hồ.
Cuối cùng Giang Hồ nói: "Tôi sẽ yêu cầu luật sư của chúng tôi thảo luận chi tiết với người đại diện của cậu."
Tề Tư Điềm gật đầu.
Đây là ưu điểm lớn nhất của cô ấy, vĩnh viễn không bỏ qua lợi ích của mình.
Thật ra, thứ Giang Hồ muốn, chính là bản thân mình cũng được như vậy.
Khi cô quay về nhà, quản gia ở tầng một đã ngăn cô lại, vẻ mặt tươi cười nói: "Cô Giang, có người mua đồ bên ngoài gửi cho cô."
Đồ bên ngoài được đóng gói trong một túi cách nhiệt, rất cẩn thận, có chữ "Cee" trên đầu túi cách nhiệt. Cô mang về nhà mở ra, mùi thơm xông thẳng lên mũi, rất kích thích khẩu vị. Nhưng phẩm loại bên trong rất đơn giản, chỉ là cháo yến sào và rau câu, được đóng gói trong các hộp cơm khác nhau, số lượng vừa phải.
Cô bật TV lên, chậm rãi ăn xong cháo và rau, sau đó nhắn tin cho Từ Tư, nói: "Bữa trưa ăn rất ngon, cảm ơn anh."
Phải hơn một tiếng sau Từ Tư mới trả lời được tin nhắn, anh nói rất đơn giản, vỏn vẹn ba chữ "Không có gì".
Có lẽ bệnh tình kéo đến như núi xuống*, Giang Hồ đã bị bệnh hơn một tuần, ngày nào cũng phải đi truyền nước. Nhạc Sam và Bùi Chí Viễn đều bày tỏ mong muốn được đến chăm sóc cô trong vài ngày nhưng đều bị Giang Hồ từ chối. Những ngày này, bữa sáng, bữa trưa và bữa tối mỗi ngày đều được giao đến tận nơi, rx ràng cô đang được chăm sóc rất chu đáo.
(*) bệnh tình kéo đến như núi xuống: Ý chỉ bệnh tật đến thì nhanh nhưng lâu khỏi.
Từ Tư không đến thăm cô mỗi ngày, nhưng mỗi ngày anh đều chọn đến lúc sáu hoặc bảy giờ tối, gửi tin nhắn cho cô trước khi anh đến, buổi tối cùng nhau ăn tối, nói chuyện phiếm một lúc, chủ yếu nói về các vấn đề kinh doanh, chẳng hạn như cuộc thi vẽ tay, hoặc là hội chợ giày sắp tới. Sau chín rưỡi, anh sẽ rời đi, rất có chừng mực.
Hai ngày trước, mí mắt Giang Hồ vẫn sưng tấy, không nguyện ý đối mặt với Từ Tư, anh cũng không phải là không nhìn thấy. Vì anh đã coi như không nhận ra, nếu cô tiếp tục quan tâm nữa thì sẽ thành hẹp hòi mất.
Giang Hồ ám chỉ trong lòng chính mình không nhìn thấy, cái gì cũng không thấy.
Nhưng mọi thứ lại phản tác dụng, cho đến khi mí mắt cô sưng lên, Từ Tư mới thoải mái trêu chọc: "Chúc mừng, cuối cùng em đã không còn là một con cá vàng nữa."
Giang Hồ soi gương, sau khi mí mắt sưng tấy biến mất vẫn còn vết đỏ, nhìn vẫn khó coi, tức giận nói: "Hừ, vẫn chưa cần bôi phấn mắt."
Từ Tư nói: "Em còn có thể cười nhạo chính mình à?"
Anh ăn xong bữa của mình vào ngày hôm đó và rời đi sau khi ngồi một lúc lâu. Một lúc sau, Nhạc Sam đến thăm Giang Hồ và hỏi: "Dì thấy Từ Tư ở cửa tòa nhà của cháu."
Giang Hồ rót trà cho Nhac Sam và cắt trái cây. Nhạc Sam đã lấy ra tất cả các tài liệu về công việc chính thức trong tuần này và yêu cầu cô ký tên.
Trong khi cô đang xem tài liệu, Nhạc Sam vẫn tiếp tục nhìn cô.
Giang Hồ biết rõ điều đó trong lòng. Sau khi ký tất cả các tài liệu, cô ngẩng đầu lên và nói với Nhạc Sam rằng: "Cháu sẽ hẹn hò với Từ Tư."
Nhạc Sam thở dài thườn thượt.
Giang Hồ cầm cây bút ký, lật lên đầu ngón tay, im lặng một hồi rồi nói: "Trước kia cháu cũng yêu đương qua rồi, quá khứ đi qua, nếu không thể bên nhau, liền tách ra. Thuận theo tự nhiên đi."
Nhạc Sam bất lực: "Nếu như tâm tính khi yêu như vậy, tình yêu này quả không dễ dàng."
Giang Hồ dừng bút, lấy tay chống cằm, suy nghĩ một hồi mới nói: "Cháu nghĩ có người ở bên cạnh làm bạn đồng hành là tốt rồi."
Nhạc Sam nói: "Dì biết."
Làm sao bà không hiểu được? Một cô gái mồ côi có thể một mình bước đi trong cô đơn và không nơi nương tựa như thế nào chứ? Bà nghĩ rằng bà nên hiểu cho Giang Hồ, nhưng bà vẫn nói: "Ba cháu sẽ lo lắng."
Đúng vậy, Giang Hồ hiểu. Ba cô đã mất, nhưng cô còn sống, cho dù khó khăn thế nào, cô cũng phải tiếp tục, đúng vậy, đừng làm ô nhục thanh danh của Giang Kỳ Thắng.
Cô nhẹ nhàng dựa vào ghế sô pha và nhắm mắt lại.
Nhạc Sam quay đầu sang một bên, bà có thể nhìn thấy bức chân dung gia đình họ Giang trên tủ TV, Giang Kỳ Thắng lúc nhỏ có dáng vẻ thanh cao mà bà quen thuộc nhất.
Tuy nhiên, Giang Kỳ Thắng đã không còn ở đó và không còn có thể bảo vệ con gái của mình trong suốt chặng đường bình yên. Dù là lưới hiểm độc, hay là tình huống thực sự có thể làm đòn bẩy, tất cả đều cần phải tính toán và nắm chắc bởi Giang Hồ.
Nhạc Sam hi vọng bà chỉ buồn lo vô cớ, bà nhìn di ảnh của Giang Kỳ Thắng và thầm cầu nguyện trong lòng: "Giang Hồ không dễ dàng đứng lên. Nếu con bé gặp bất cứ khó khăn trở ngại nào, em thành thật chúc phúc cho con bé rằng những gì con bé gặp phải không phải là một vực thẳm, rơi xuống rồi chỉ có xương tan nát thịt."
Giang Hồ vừa mở mắt đã thấy vẻ lo lắng trên mặt Nhạc Sam. Cô cũng quay lại nhìn di ảnh của ba mình.
Cô thường học hỏi nụ cười của bố nên cười rất tươi. Cô thầm nói trong lòng: "Ba, con không biết lựa chọn này là đúng hay sai, mạnh hay yếu, ba hãy phù hộ cho con có dũng khí đi tiếp nhé!"
Giang Kỳ Thắng trong bức ảnh có đôi mắt sáng ngời, như thể ông đang nhìn hai người phụ nữ trước mặt và có thể cho họ dũng khí. Họ tự ra lệnh cho mình phải nghĩ như vậy.
Cho nên Giang Hồ thật sự mượn dũng khí đi tiếp, nhanh chóng khôi phục sức sống, thể chất sau khi trị liệu xong, trên cơ bản đã hết sưng, sốt cũng hạ xuống, nhưng hai má tái nhợt, nhìn vẻ mặt liền biết bệnh nặng mới khỏi
Lúc cô đến bệnh viện lấy thuốc lần cuối, không kìm lòng được nên đã đến hai khoa.
Giang Hồ thừa nhận rằng cô vẫn không thể buông tay. Thật ra, mấy ngày trước, cô thấy y tá đẩy Hải Lan xuống lầu khám bệnh nên đã âm thầm đi theo để xem cô ở khu nào.
Lần này, cô đi lang thang vài bước ngoài phòng trước, một y tá nhìn thấy liền hỏi: "Có phải đến tìm bệnh nhân tên Hải Lan không? Cô ở phòng nào?"
Cô tự nhận là bạn của bệnh nhân và muốn hỏi thăm tình trạng của bệnh nhân. Y tá đã kiểm tra cho cô ấy, tất nhiên là dựa vào đạo đức nghề nghiệp nên không tiết lộ cụ thể, cô ấy chỉ nói rằng bệnh nhân sắp mổ cắt bỏ buồng trứng trong mấy ngày nay, tốt nhất không nên thăm khám thường xuyên, tránh cho bệnh nhân mệt mỏi trước ca mổ.
Giang Hồ không hiểu điều này có nghĩa là gì, vì vậy khi trở về nhà, nhận được email trên internet, cô đã kiểm tra thông tin. Sau đó, cô ngồi trước máy tính rất lâu.
Nỗi đau trên thế giới vượt xa những gì cô có thể tưởng tượng, thật sự quá choáng ngợp.
Giang Hồ mấy ngày nay tâm trạng rất tệ, Từ Tư đến dùng bữa tối với cô, cả hai đều im lặng ăn cơm. Thấy cô chán nản không vui, anh sẽ không hỏi thêm, cũng không hấp tấp trêu chọc cô.
Tất nhiên anh sẽ vỡ mộng. Cô không tích cực theo đuổi anh, và luôn tỏ thái độ bất cần.
Từ Tư nhớ lại một cuộc nói chuyện với dì của mình là Hồng Điệp lúc trước.
Hồng Điệp hỏi anh: "Dì nghe nói cháu chạy tới Đằng Dược rất chăm chỉ."
Từ Tư đáp: "Chỉ là công việc thôi."
Hồng Điệp cuộn hồ sơ trong tay gõ lên vai anh: "Anh đang nghĩ gì vậy, dì còn không hiểu anh sao?"
Từ Tư nắm chặt tay: "Dì là một lão nhân gia thông thái."
Hồng Điệp nói: "Trước kia cháu đổi bạn gái, chỉ cần không quá đáng, dì và mẹ cháu đều không quan tâm. Nhưng lần này, cháu thật sự muốn Giang Hồ sao?"
"Cháu thực sự thích cô ấy." Từ Tư thẳng thắn nói.
"Cô ấy không phải là ngôi sao nhỏ hay những cô gái được nuông chiều mà cháu từng hẹn hò."
Từ Tư thừa nhận: "Phong độ của cô ấy trong mấy tháng qua đủ để chứng minh rằng cô ấy không phải người như vậy rồi, phải không?"
Hồng Điệp gật đầu: "Vậy cô ấy không giống với bạn gái trước của anh. Những người cháu từng có khi chia tay sẽ chia tay, nhưng Giang Hồ thì khác, nếu hai đứa có thể, người lớn chúng ta rất vui, nếu hai đứa không thể.."
Từ Tư chặn lại lời nói của Hồng Điệp: "Dì à, có phải dì đang suy nghĩ nhiều quá không?"
Nụ cười yêu kiều của Hồng Điệp chuyển sang cười sang sảng, nói: "Cháu phải coi trọng đứa nhỏ này, nếu cảm thấy thiếu nợ, con bé sẽ tìm cháu lấy lại."
Từ Tư cau mày nói: "Dì phóng đại đủ rồi."
Hồng Điệp nói: "Nội tâm người kiên nhẫn, không thể chịu đựng được sự phản bội và ngược đãi nhất. Một thước chính là một thước. Họ sẽ rõ ràng và sắc sảo, và thái độ của họ chắc chắn sẽ sắc bén. Giang Kỳ Thắng không bao giờ chịu thua lỗlỗ khi làm việc, và con gái ông ấy cũng vậy."
Nội tâm Giang Hồ rất kiên nhẫn, Từ Tư tin điều đó. Sự cải thiện trong vài tháng qua là đủ để chứng minh tất cả mọi thứ.
Giang Hồ sắc bén, anh cũng tin.
Lấy ví dụ về một sự cố gần đây. Mạc Hướng Vãn, người được anh giới thiệu cho Đằng Dược làm giám đốc tiếp thị, vẫn chưa chính thức nhậm chức, vì vậy sau lời đề nghị của anh, trước tiên cô liên lạc với Tề Tư Điềm, sau đó người đại diện của Tề Tư Điềm đã đến gặp Nhạc Sam để thảo luận về các chi tiết của hợp đồng chính thức.
Giang Hồ đã khỏi bệnh trong những ngày đó, nhưng điều đó không ngăn cản cô phe duyệt chứng từ thanh toán, Nhạc Sam đã chuyển tiền thưởng cho Mạc Hướng Vãn, lý do là tiền thưởng cho hiệu suất.
Mạc Hướng Vãn đương nhiên rất ngạc nhiên và nói với chồng. Sau đó, Mạc Bắc đã nói đùa với Từ Tư: "Sếp mới mà cậu giới thiệu với vợ tôi là quản lý chuyên nghiệp, có thưởng phạt rõ ràng."
Từ Tư cảm động trong lòng.
Bước đi của Giang Hồ, mặc dù có chút non nớt và bốc đồng, nhưng đã bộc lộ hành vi nhanh nhẹn và sắc như dao cạo của cô. Phong cách như vậy rất có nam tính phóng khoáng, Từ Tư không thể nói là rất thích. Hơn nữa, thái độ của cô luôn lặp đi lặp lại, không lạnh cũng không nóng, Từ Tư cảm thấy trong lòng vẫn có có luồng khí khó thoát.
Anh chưa bao giờ gặp khó khăn như vậy khi đối mặt với một cô gái trong một mối quan hệ, đặc biệt là vì anh không biết liệu mình có hoàn toàn nắm chắc phần thắng hay không.
Nghĩ đến đây liền thấy ớn lạnh trong lòng.
Mấy ngày nay sau khi ăn xong bữa tối ở nhà họ Giang anh liền nói lời từ biệt, cũng ít có hứng thú ở lại trêu đùa.
Chỉ có điều hôm nay, ngay khi Từ Tư rời đi, Giang Hồ cũng chỉnh trang một chút, đi theo anh ra khỏi cửa.
/HẾT CHƯƠNG 7/
Chỉnh sửa cuối: