Ngôn Tình [Edit] Giả Trang Thành Quốc Bảo, Mang Tân Sờ Cá - Thập Vĩ Thỏ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ngocngocanh, 13 Tháng ba 2022.

  1. Ngocngocanh

    Bài viết:
    0
    Chương 10 mắt mù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Di?

    Cái gì lên TV?

    Mạc Linh Chi mờ mịt mà nhìn về phía Hạ Vân Trù, miệng trương lên: "Ngao?"

    Ánh mắt nghi hoặc.

    Hạ Vân Trù chỉ vào ipad trên bàn, bên trong ipad, Tôn ngộ không đang nhảy dựng lên anh dũng vạn phần, yêu quái đối diện liên tục lui về phía sau.

    "Chính là ngươi xuất hiện ở trong TV, người khác có thể từ TV nhìn đến ngươi, giống Tôn Ngộ Không vậy đó." Hắn giải thích.

    Ở trong nháy mắt hắn nói chuyện kia, đôi mắt chó con lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trợn to, lại trợn to, cũng càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng..

    "Ngao!"

    "Uông!"

    "Chi Chi!"

    Nàng liên tiếp phát ra ba cái âm tiết hưng phấn, rất khó tưởng tượng nàng là như thế nào phát ra nhiều chủng loại thanh âm như vậy..

    Nàng được lên TV!

    Trước nay ở trên núi thói quen tịch mịch, "Linh" thích nhất chính là náo nhiệt. Lên TV, được mọi người thấy, nàng lại là "Quốc bảo", thương tổn phạm pháp, người gặp người thích.

    Kia thật tốt a.

    Hơn nữa --

    Lên TV có thể cho tất cả mọi người biết nàng, Mạc Linh Chi, hiện tại là quốc bảo gấu trúc không thể thương tổn!

    Nghĩ vậy, Mạc Linh Chi cũng không nhìn Tivi, đứng lên, móng vuốt dẫm lên trên đùi Hạ Vân Trù, vẻ mặt hưng phấn cùng chờ mong, mắt trông mong nhìn hắn.

    Hạ Vân Trù khóe miệng khẽ nhúc nhích, giơ tay xoa xoa nàng đầu: "Chúng ta đây lên TV."

    Tầm mắt hắn từ trên người chó con chuyển qua những người khác, ánh mắt nháy mắt không còn nhu hòa như vậy, thong dong mở miệng: "Tôi làm khách quý cuối cùng của《.. đại minh tinh 》 cái biện pháp giải quyết này thích hợp không?"

    Giám đốc Triệu: "..."

    Giám đốc Trương: "..."

    Đàm bí thư: "..."

    Thích hợp!

    Quả thực là quá thích hợp!

    Đại lão bản Hoa Minh trẻ tuổi, kim cương Vương lão ngũ, khuôn mặt không thua gì nam minh tinh, ngay cả Trương Diệu Vi đều muốn buộc chặt lăng xê, con trai độc nhất của người cầm quyền tập đoàn tài chính Hạ gia!

    Hắn đi tham gia tiết mục này, nhiệt độ sẽ bại bởi bất luận đỉnh lưu khách quý nào được sao?

    Hơn nữa vấn đề của Hoa Minh, ông chủ Hoa Minh tự mình cứu tràng, nháy mắt bọn họ có thể nghĩ đến ít nhất mười cái tiêu đề!

    Thậm chí bởi vì ông chủ Hoa Minh lần đầu ra mắt trên màn ảnh cũng đủ hấp dẫn người xem, cũng đủ ra vòng, cũng đủ giáng nhiệt độ Trương Diệu Vi xuống, nhất cử N tiện.

    Cái biện pháp giải quyết này trừ bỏ hy sinh ông chủ hiếm khi xuất hiện ở bên ngoài, cơ hồ không có bất luận tật xấu gì, thậm chí so với để Trương Diệu Vi tham gia tiết mục này càng tốt hơn.

    Chính là --

    Quyết định trọng đại như vậy..

    Hạ tổng ngươi xác định dò hỏi một con chó, thật sự tốt sao?

    -

    Trao đổi kết thúc, kế tiếp cũng chỉ chờ tuyên bố.

    Hạ Vân Trù có một đoạn thời gian không có tới công ty làm cho nên lại mở mấy cái hội nghị, ở văn phòng xử lý một ít công việc khác.

    Mạc Linh Chi hiện tại biến thân thành động vật, có nhu cầu hoạt động, nếu không sẽ khống chế không được liền muốn cắn đồ vật, Hạ Vân Trù liền để nàng xuống sàn để chạy nhảy quanh tầng.

    - - đây chính là sủng vật ông chủ tự mình ôm tới, công ty nơi nơi đều có theo dõi, cũng không ai dám không có mắt mà khi dễ nàng, Hạ Vân Trù tương đối yên tâm.

    "Chi Chi, tới, ăn cái gì?" Trợ lý Cao lấy quả hạch từ phòng khách tới lột cấp Mạc Linh Chi ăn.

    "Ngao." Mạc Linh Chi há mồm.

    Nàng đã nhìn quen trợ lý Cao, biết đây là "tuỳ tùng" bên người của người nhận nuôi nàng, nghe lời người nhận nuôi nói.

    Trong khoảng thời gian này rất nhiều đồ vật của nàng đều là hắn đặt mua, cho nên một người một sủng còn tính quen thuộc.

    Hơn nữa nàng là quốc bảo gấu trúc, cũng không sợ hãi có người thương tổn nàng.

    "Ai," trợ lý Cao một bên đút ăn một bên thở dài: "Đàm lão nhị nghỉ phép đã trở lại, ta cũng chỉ có thể lưu lạc đến đút ngươi ăn.."

    "Ngao!" đút ta ăn sao, người nhận nuôi cũng đút ta ăn a, ta là quốc bảo, ta có đặc quyền.

    Vẻ mặt nàng không tán đồng mà nhìn về phía hắn.

    Trợ lý Cao: ".. Ai, ngươi thật là thành tinh, ta đều phải hoài nghi ngươi hoàn toàn có thể nghe hiểu tiếng người."

    "Ngao!" Vô nghĩa, ta đương nhiên có thể nghe hiểu a.

    Trợ lý Cao không lĩnh hội đến, lải nhải tiếp tục đề tài vừa rồi: "Biết vì cái gì kêu hắn là Đàm lão nhị không? Bởi vì ông chủ của chúng ta là đại Boss Hạ tổng, ngươi cũng thật hạnh phúc, có ăn có uống, còn có ông chủ chúng ta chiếu cố, ta sống còn không được bằng ngươi đâu."

    Mạc Linh Chi liếc hắn một cái, đầy mặt đều viết -- khinh thường.

    Nàng là quốc bảo, hắn là xã súc, có thể giống nhau sao?

    Trợ lý Cao nhìn ra khinh thường, lệ rơi đầy mặt: ".. Thật đúng là, cả ngươi cũng ghét bỏ ta."

    Như là nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên hạ giọng, đáng khinh nói: "Chi Chi, tiểu Chi Chi, cái kia.. Đàm gia hỏa kia Hiện tại mỗi ngày đi theo ông chủ không phải cái thứ gì tốt! Ngươi xem ở phân lượng ta chiếu cố ngươi như vậy, xem ở phân lượng ta đút đồ ăn vặt cho ngươi, ngươi ngàn vạn đừng để ý đến hắn, ở trước mặt ông chủ cũng.."

    Sau lưng, một thanh âm sâu kín vang lên: "Như thế nào? Đây là mách lẻo?"

    Trợ lý Cao sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất, khuôn mặt khóc tang quay đầu lại: "Đàm, đàm ca.. Ta cùng Chi Chi nói giỡn thôi.."

    Đàm bí thư liếc xéo hắn một cái: "Ông chủ đâu?"

    "Ở bên trong cùng giám đốc Triệu." Trợ lý Cao nói nhanh.

    Đàm bí thư nghe vậy, nói với Trương Diệu Vi ở phía sau: "Ông chủ còn bận, trước từ từ lại tìm hắn đi."

    "Vâng." Trương Diệu Vi thành thành thật thật gật đầu.

    Đàm bí thư cũng không xem vẻ muốn nói lại thôi của trợ lý Cao, đi đến trước mặt Mạc Linh Chi, ngồi xổm xuống, kéo kéo khóe miệng khẽ cười: "Chi Chi, đã lâu không thấy. Ngươi giống như thích Tôn Ngộ Không? Nhìn xem có thích cái này không?"

    Nói xong hắn đem đồ vật trên tay đặt ở trên mặt đất, mở hộp ra, một cái mô hình Tôn Ngộ Không so Mạc Linh Chi còn cao một chút, đại khái 30 centimet xuất hiện ở trước mắt nàng.

    Mô hình giống như đúc, đôi mắt Mạc Linh Chi trừng lớn.

    Nàng giơ tay khảy khảy món đồ chơi, món đồ chơi lập tức liền động, phát ra thanh âm quen thuộc: "Yêu quái, ăn một bổng của lão tôn --"

    "Hô!" Mạc Linh Chi sợ tới mức lui về phía sau, ngay sau đó lại hưng phấn tiến lên.

    Đồ vật xã hội nhân loại thật là thú vị.

    Nàng đi đến trước mặt món đồ chơi, ngó trái ngó phải, hiển nhiên là phi thường thích, đối với người đưa nàng món đồ chơi, nàng cũng dò đầu ra nhẹ nhàng cọ cọ tay Đàm bí thư.

    Đàm bí thư khẽ cười: "Ngươi thích thì tốt."

    "Ngao!" Thích!

    Bên cạnh, trợ lý Cao thấy hết thảy: "?"

    Mẹ nó, còn có thể như vậy?

    Hắn như thế nào không nghĩ tới sớm?

    Đàm lão nhị quá gian trá đi! Lại nhanh lấy lòng được "Bên gối khuyển" của ông chủ.

    -

    Trợ lý Cao bị Đàm bí thư nắm đi, Mạc Linh Chi chống cự không được bản năng thân thể, nhảy nhót chơi với "Tôn Ngộ Không" Đàm bí thư vừa mới đưa tới.

    Bên cạnh, Trương Diệu Vi ngồi xem nàng.

    Không thể không nói, hắc bạch ghép nối này tương đối giống gấu trúc, chó nhỏ vẫn là thực hấp dẫn người.

    "Phốc!" thấy chó nhỏ chụp đảo món đồ chơi, Trương Diệu Vi cười.

    Mạc Linh Chi nghe được thanh âm nhìn về phía nàng ấy, vừa lúc đối diện tầm mắt nàng ấy, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

    - - nàng cũng không cảm giác được ý xấu gì từ trên người nữ nhân này.

    Nhưng nữ nhân trang dung tinh xảo xinh đẹp như vậy làm nàng có liên tưởng không tốt lắm, nhịn không được lui về phía sau một bước.

    Hơn nữa..

    Tên nữ nhân này quá quen thuộc.

    Ngày đó thời điểm gặp tra tấn, trong miệng Bạch Ngọc nhiều lần nhắc tới chính là cái tên này -- Trương Diệu Vi.

    Mạc Linh Chi lui về phía sau, Trương Diệu Vi lại ngứa tay, nhịn không được tiến lên: "Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi."

    Nàng nói, vươn tay, muốn sờ chó nhỏ một cái.

    Nhưng mà Mạc Linh Chi tránh đi.

    "Ngao!" Làm gì vậy, ta là quốc bảo, ai đều không sợ!

    Trương Diệu Vi cũng không tức giận, ngược lại nói với nàng: "Nghe nói lần này Hạ tổng muốn thay thế ta tự mình tam gia tiết mục, ông chủ Hoa Minh, con trai độc nhất Hạ thị, nam nhân được rất nhiều nữ minh tinh nằm mơ đều nghĩ dán lên.. tiểu tiện nhân Bạch Ngọc kia không biết cao hứng thành bộ dáng gì!"

    Nhắc tới Bạch Ngọc, nàng nghiến răng nghiến lợi, phảng phất lầm bầm lầu bầu: "Lần trước ta buộc chặt ông chủ xào tai tiếng làm cho nàng ta tức giận đến lộ rõ bộ mặt thật, trả hết thanh thuần ngọc nữ chưởng môn nhân, thật mẹ nó không biết xấu hổ tự phong!"

    Nàng ấy nhắc tới Bạch Ngọc liền hận, căn bản không có chú ý tới chó nhỏ trước mặt -- thời điểm nghe thấy cái tên này cũng co rúm cổ lại, lại lần nữa lui về phía sau, trong mắt hiện lên sợ hãi.

    "Ông chủ tham gia tiết mục, nàng ta khẳng định sẽ không biết xấu hổ dán lên, về sau liền dính ông chủ, nhất định xả xuống dưới! Ta dán không lên được Hạ tổng, nếu là Bạch Ngọc dán lên được thật là khiến cho người hận đến ngứa răng!"

    Trương Diệu Vi mắng: "Hy vọng mắt ông chủ không mù, nếu là hắn coi trọng Bạch Ngọc, cùng Bạch Ngọc ở bên nhau, ta phải hộc máu."

    Mạc Linh Chi: "!"

    Nàng mở to hai mắt nhìn, trong mắt hiện lên khiếp sợ cùng hoảng sợ.

    Cái gì?

    Bạch Ngọc sẽ dán lên Hạ Vân Trù, muốn đi theo người nhận nuôi?

    Nếu người nhận nuôi cũng coi trọng nàng ta, liền sẽ cùng nàng ta ở bên nhau?

    Như vậy, từ nay về sau, địa phương nàng hiện tại ở.. Sẽ có Bạch Ngọc?

    Mạc Linh Chi giật mình một cái, run nhè nhẹ, trong mắt tràn đầy cự tuyệt, chỉ nghĩ đến cái cảnh tượng kia nàng liền khó chịu muốn chết.

    Hiện tại người nhận nuôi này không tồi, bọn họ ở chung rất hài hòa, nếu Bạch Ngọc thật sự tới, nàng khẳng định sẽ rời đi..

    Người nhận nuôi kia sẽ không bao giờ tắm rửa cho nàng, thổi lông cho nàng nữa..

    Nghĩ vậy, hốc mắt Mạc Linh Chi đều đỏ.

    Trương Diệu Vi không chú ý tới, đắm chìm ở trong cảm xúc của mình.

    Nàng như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ Mạc Linh Chi: "Tiểu gia hỏa, ta nói cho ngươi, Bạch Ngọc không phải cái thứ tốt lành gì cho nên ngươi muốn dán chủ nhân người thì ngàn vạn lần không cần cho Bạch Ngọc có cơ hội tiếp cận chủ nhân ngươi!"

    "Ngao?" Nước mắt trong hốc mắt xủa Mạc Linh Chi đang muốn ngã xuống đột nhiên dừng, lay lay đầu nhìn về phía nàng.

    Đại khái bởi vì có sự tình đang quan tâm cho nên nàng không có né tránh Trương Diệu Vi đụng chạm.

    Trương Diệu Vi thấy chó nhỏ nhìn mình, phảng phất giống như đối thoại, theo bản năng liền nói --

    "Nhìn thấy Bạch Ngọc tới gần, ngươi liền dán lên ông chủ, hung Bạch Ngọc, ngàn vạn lần đừng cho nàng cơ hội, ngươi phải dùng các loại biện pháp hấp dẫn chú ý của ông chủ, làm ánh mắt hắn vĩnh viễn dừng lại ở trên người ngươi, tốt nhất là có thể ở trong tiết mục đoạt nổi bật của Bạch Ngọc.."

    Trương Diệu Vi thao thao bất tuyệt nói tới hứng khởi, phảng phất như tự mình ra trận.

    Mạc Linh Chi ngồi xuống, nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm nghiêm túc túc, một bên nghe còn một bên gật gật đầu.

    Ân, vì không cho Bạch Ngọc dán lên người nhận nuôi, nàng muốn nghe "mưu kế" của nữ nhân này.

    Một cái đối với chó nhỏ nói hươu nói vượn, một cái nghe người ta nói hươu nói vượn..

    - - thật là một cái dám nói, một cái dám nghe.

    Nói đến thời điểm miệng khô lưỡi khô, Trương Diệu Vi đột nhiên phản ứng lại -- trước mặt là một con chó a.

    Nàng thở dài một hơi: "Ai, trở về hiện thực, lần này tiết mục《 đại minh tinh 》 không có lưu lượng minh tinh nào có thể đoạt nổi bật của Bạch Ngọc. Tô Ức là đỉnh lưu nam tinh, nhân khí rất cao, nhưng hắn là người Thần Ngu, cùng Bạch Ngọc quan hệ phỏng chừng không tồi, cái này tiết mục chính là thiên hạ của Bạch Ngọc."

    "Trời ơi, mặc kệ là ai, cầu cướp nổi bật của Bạch Ngọc đi!" Trương Diệu Vi xoa đầu chó nhỏ, mất mát nói.

    Nói xong, nàng thở dài một hơi: "Thật là, ta cùng một con chó nói chuyện này để làm gì?"

    Vốn đang thực an tĩnh Mạc Linh Chi đột nhiên nổi giận, lông xù lên, đôi mắt trừng lớn --

    "Ngao!" Nàng đột nhiên hướng tới Trương Diệu Vi quát.

    Trương Diệu Vi sợ tới mức run lên, đặt mông ngồi dưới đất, kinh hô: "A, ngươi làm sao vậy?"

    "Chi Chi!" Tuy rằng ngươi ra chủ ý cho ta nhưng cũng không thể nhận sai chủng tộc ta!

    "Rống!" Ta là quốc bảo gấu trúc, mới không phải chó con!

    Mạc Linh Chi trừng lớn đôi mắt, tức giận, nhếch môi.

    Tuy rằng nhỏ, nhưng rốt cuộc nhìn cũng rất sắc bén, cũng có một chút lực uy hiếp.

    Trương Diệu Vi: "..."

    Căn bản không biết ngươi đang nói gì.

    Nàng một bên chống tay không ngừng lui về phía sau, một bên rụt cổ: "Chó con, đừng nóng giận.. Có chuyện gì chậm rãi nói.."

    Mạc Linh Chi từng bước tới gần, cả giận nói: "Rống rống rống!" Đã nói ta không phải chó!

    Nàng tức giận đến muốn biến thành hình người cùng nàng ấy cãi lại!

    Lúc này, cửa bên trong văn phòng mở ra, Hạ Vân Trù đi ra, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ, cũng mặc kệ Trương Diệu Vi, một phen bế Mạc Linh Chi lên, thanh âm nhẹ nhàng --

    "Chi Chi, đừng nóng giận, ngươi là gấu trúc, không phải chó, nàng nhận sai."

    Mạc Linh Chi đối với Trương Diệu Vi đang đùng đùng nổi giận rốt cuộc an ổn xuống dưới.

    Trương Diệu Vi: "?"

    Xong rồi.

    Mắt ông chủ bọn họ thật sự mù.

    Mắt mù ông chủ như vậy, vạn nhất tham gia tiết mục thật sự coi trọng Bạch Ngọc làm sao bây giờ?

    Tác giả có lời muốn nói: Trương Diệu Vi: Trời ơi, mặc kệ là ai, cầu cướp đi nổi bật Bạch Ngọc!

    Một đoạn thời gian sau.

    Mạc Linh Chi (móc ra vở nhỏ) : Dán nhận nuôi người (hoàn thành), hấp dẫn chú ý (hoàn thành), đoạt nổi bật (hoàn thành).

    Trương Diệu Vi: Ha ha ha! Đỉnh lưu lại là chó con! Vui sướng. Jpg
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  2. Ngocngocanh

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Canh một

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Được bàn tay to vuốt ve mà trấn an, Mạc Linh Chi cuối cùng dễ chịu chút.

    Trong miệng rầm rì phát ra âm thanh đáng thương vô cùng, làm người nghe được vừa tức giận vừa buồn cười.

    Trong mắt Hạ Vân Trù liền mang theo ý cười: "Ngươi nha, để ý chủng tộc như vậy?"

    "Ngao!" Đương nhiên!

    Mạc Linh Chi vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn hắn, phát ra âm thanh: "Ngao ô." Quốc bảo gấu trúc, thương tổn phạm pháp.

    - - cái đặc quyền này chính là chó con không có.

    Nàng là quốc bảo, mới không phải cái gì chó con.

    "Được rồi, ngươi cao hứng là được." Hạ Vân Trù tuy rằng nghe không hiểu ngôn ngữ chó con, nhưng biểu tình nàng quá sinh động, nghĩ cái gì cơ hồ đều viết ở trên mặt.

    Trên mặt đất Trương Diệu Vi rốt cuộc bò lên, làm mặt quỷ với Mạc Linh Chi, thầm nghĩ, chó con này đi theo ông chủ liền có thể "Chó cậy thế chủ".

    Nàng hiện tại thật đúng là không dám nói -- rõ ràng chính là chó con.

    Hạ Vân Trù ôm Mạc Linh Chi xoay người, nhìn về phía nàng, nhàn nhạt nói: "Có việc gì?"

    "Cái kia.. Hạ tổng, chính là tôi muốn hỏi một chút, tôi đại khái khi nào có thể tiếp tục hoạt động? Hiện tại lưu lượng đổi mới quá nhanh, tôi lo lắng yên lặng một đoạn thời gian sẽ bị đại chúng quên đi, nhân khí không bằng trước."

    Trương Diệu Vi ánh mắt cầu xin.

    Nàng giá trị nhan sắc hoàn toàn không kém Bạch Ngọc, cũng biết lợi dụng ưu thế chính mình như thế nào, giờ phút này đáng thương vô cùng mà nhìn Hạ Vân Trù, một đôi mày đẹp nhíu lại, có thể gợi lên nam nhân thương tiếc.

    Nhưng mà..

    Hạ Vân Trù: "Đổi phân hợp đồng."

    Trương Diệu Vi: "?"

    Hạ Vân Trù lạnh lùng xem nàng: "Tôi nhớ rõ tôi đã cảnh cáo cô, nếu lại cấp công ty chọc phiền toái, hợp đồng sẽ bị giáng cấp."

    "Hạ tổng?" Trương Diệu Vi không thể tin tưởng, "Liền bởi vì cái này mà hợp đồng muốn giáng cấp? Tôi cũng có thể cấp công ty mang đến.."

    Hạ Vân Trù đánh gãy nàng: "Cô sai rồi, hiện tại là cô yêu cầu công ty cứu vớt."

    Dừng một chút, hắn lạnh lùng bổ sung: "Công ty không thiếu lưu lượng, cô ngã xuống, chúng tôi còn có thể nâng người khác lên".

    Trương Diệu Vi biểu tình cứng đờ, tiếp tục cầu xin: "Hạ tổng.. Tôi thật sự biết sai rồi, tôi về sau sẽ tuyệt đối bình tĩnh, tôi sẽ không bao giờ như vậy."

    Nàng đáng thương mà vươn tay, muốn cầm lấy quần áo Hạ Vân Trù.

    Hạ Vân Trù nhàn nhạt ôm Chi Chi tránh đi, biểu tình lạnh nhạt: "Cô chỉ có cái lựa chọn này, bằng không cô cũng có thể suy xét giải ước."

    Trương Diệu Vi hoàn toàn cứng đờ.

    Nàng tình cảnh hiện tại phi thường không xong, muốn tái nhậm chức còn phải trông cậy vào Hoa Minh, lúc này cùng Hoa Minh giải ước, nàng chính là thật sự xong rồi, không nói tiền bồi thường, liền nói về sau..

    Giải ước, nàng còn có thể có về sau sao?

    Hạ Vân Trù đây là đang ép nàng.

    Trương Diệu Vi sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng suy sụp nói: "Được.. Tôi đáp ứng, nhưng hy vọng công ty có thể mau chóng giúp tôi giải quyết phiền toái."

    "Ân, biết." Nói xong, Hạ Vân Trù xoay người đi ra ngoài.

    Trương Diệu Vi nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng hắn, ở trong lòng thầm mắng --

    Đồ cẩu nam nhân vô tình vô nghĩa!

    Trong mắt chỉ có thương nghiệp cùng lợi ích, một đại mỹ nhân như nàng đứng ở trước mặt, hắn thế nhưng đều thờ ơ, không mềm lòng, chỉ xem nàng như công cụ!

    Quá đáng giận, xứng đáng đánh quang côn cả đời!

    Bên ngoài, thanh âm Hạ Vân Trù vang lên: "Chi Chi, đói bụng không?"

    "Ngao!" Đói bụng!

    "Vậy đi thôi, trở về ăn cơm chiều, đêm nay có thể cho ngươi ăn chút đồ ăn vặt."

    "Chi Chi ~" thanh âm chó nhỏ đầy vui sướng.

    Trương Diệu Vi: "?"

    Thật là người không bằng chó!

    Đại mỹ nhân như nàng thế nhưng còn không có đãi ngộ tốt như chó?

    -

    Trương Diệu Vi đa số hoạt động đều bị kêu ngừng!

    Ngay cả Hoa Minh kỳ hạ tân tổng nghệ 《 đại minh tinh 》 đều đem Trương Diệu Vi thay đổi!

    Trên mạng nguyên bản tiếng mắng đầy trời đã bị rẽ ra vài hướng, bắt đầu có không ít người phân tích Trương Diệu Vi bị hãm hại, phân tích Trương Diệu Vi bị hắc sau lưng.

    Thế cho nên trên mạng không còn tức giận mắng chưởi cùng ghét bỏ, ngược lại có thanh âm khác--

    "Nàng có phải hay không bị người làm a?"

    "Xem phân tích cảm thấy rất có đạo lý, cái video kia ngắt đầu bỏ đuôi, sau đó hắc liêu cũng là đột nhiên xuất hiện, cảm giác có điểm giả a.."

    "Đồng ý, Trương Diệu Vi cũng quá thảm đi."

    "@ Hoa Minh, Trương Diệu Vi không đến mức bị đình chỉ công tác sở hữu, các ngươi đây là đang làm gì a!"

    "Nói.. Chỉ có ta tò mò ai thay thế Trương Diệu Vi sao? Tiết mục lập tức liền phải quay, trước nói, người thay thế không hài lòng, ta không xem."

    "Cùng tò mò, là Tiêu Vũ hay là Hứa Sở a?"

    * * *

    Cũng chính là ở hướng gió dần dần nghịch chuyển, thời điểm độ chú ý võng hữu dần dần từ Trương Diệu Vi hắc liêu dời đi, Tiết mục 《 đại minh tinh 》 official website đăng thông báo Hạ Vân Trù làm vị khách quý cuối cùng.

    Mà cùng lúc đó, chủ tịch Hoa Minh - Hạ Vân Trù đăng ký một cái Weibo, tuy rằng còn không có phát qua một cái tin tức nào.

    Tin tức này vừa ra, trên mạng đều nổ tung --

    "Ngọa tào! Chủ tịch Hoa Minh!"

    "Phú hào như vậy thế nhưng cũng muốn tham gia tiết mục sao? Ta nhớ rõ chủ tịch Hoa Minh hình như là cái bá tổng rất tuấn tú trẻ tuổi.."

    "Đúng vậy, có chụp lén đồ (đồ đồ đồ), thật sự phi thường soái, kim cương Vương lão ngũ như vậy cũng tham gia cái tiết mục này?"

    "Cứu tràng nghệ sĩ dưới trướng, hơn nữa cái tiết mục này của bọn họ là bộ tiết mục lớn nhất, chủ tịch tự thân xuất mã, cũng là hợp lý."

    "Ta hiện tại phi thường chờ mong cái tiết mục này! Ta không chỉ có muốn nhìn đại minh tinh hằng ngày, ta còn muốn nhìn phú hào hằng ngày a!"

    ".. Đừng lật xe, bằng không thật mất mặt."

    "Đồng ý, hắn một cái chủ tịch Hoa Minh, lên tiết mục làm gì a, đến lúc đó còn có cái gì xem?"

    "Không phải còn có khách quý khác sao? Ta thật ra rất chờ mong, chủ tịch Hoa Minh thực thần bí, lần này có thể nhìn một cái hào môn sinh hoạt! Không biết Hạ tổng có thể hay không lộ ra sinh hoạt chân thật?"

    "Hắc hắc hắc, tỷ như nói.. Buổi tối nằm ở bên người Hạ tổng chính là ai?"

    * * *

    Chủ tịch Hoa Minh Hạ Vân Trù tự mình tham gia tiết mục!

    Nháy mắt bật lửa internet, mang theo tiết mục 《 đại minh tinh 》 hấp dẫn lực chú ý, không chỉ có tuyên truyền tiết mục, đồng thời cũng đem lực chú ý võng hữu từ Trương Diệu Vi hắc liêu hoàn toàn dời đi.

    Lúc này, thành thị chỗ nào có người ở chỗ đó cũng có thảo luận.

    "Hạ Vân Trù thế nhưng tự mình tham gia tiết mục!" Người đại diện Bạch Ngọc - Trương ca kinh hô.

    Bạch Ngọc cũng là rất kinh ngạc: "Thật là không nghĩ tới.."

    Trương ca: "Xem ra mục đích Thần Ngu là không đạt được, bọn họ ra tay với Trương Diệu Vi là vì đả kích Hoa Minh tiết mục《 đại minh tinh 》, hiện tại hiển nhiên làm giá trị mong chờ tiết mục càng lên cao."

    Hắn lẩm bẩm: "Cũng không nghĩ đến Hạ Vân Trù sẽ tự thân xuất mã, lần này Thần Ngu khả năng sẽ không cao hứng, chúng ta hợp tác đại khái là tiến hành không nổi nữa."

    Bạch Ngọc không thèm để ý: "Tiến hành không được thì thôi, tôi cũng không phải rất muốn cùng bọn họ hợp tác, đáng tiếc lần này không đẩy ngã được con tiện nhân Trương Diệu Vi kia, thật là phiền chết người."

    "Hoa Minh không có khả năng hạ Trương Diệu Vi, cô xem thủ đoạn này của Hạ Vân Trù thật là không thể tưởng tượng được."

    Trương ca là phi thường thưởng thức Hạ Vân Trù.

    "Đúng nha, Hạ Vân Trù thật là đến không được.. Nếu có thể thông đồng hắn.." đôi mắt Bạch Ngọc hơi hơi nheo lại.

    Tuy rằng Hạ Vân Trù cự tuyệt nàng, nhưng cực phẩm nam nhân như vậy, càng cự tuyệt nàng liền càng làm nàng muốn chinh phục..

    Nam nhân cùng cấp bậc với Hạ Vân Trù đều là lớn tuổi, lại lớn lên không được.

    Minh tinh giá trị nhan sắc giống hắn lại không có năng lực cùng thân phận địa vị như hắn.

    Phóng mắt ra toàn bộ giới giải trí, mục tiêu lớn nhất của nữ minh tinh trẻ tuổi đều là hắn!

    Bị cự tuyệt nhiều lần, Bạch Ngọc cũng là không nghĩ từ bỏ.

    "Cô nhưng đừng chiêu hắn, đó là tiết mục Hoa Minh, hắn là chủ tịch Hoa Minh, hơn nữa bối cảnh cùng thủ đoạn của hắn đều không phải cô có thể chọc." Trương ca cảnh cáo.

    Bạch Ngọc giận hắn liếc mắt một cái: "Tôi sao có thể đi đắc tội hắn? Chỉ là muốn được hắn ưu ái thì cái này tiết mục là cái cơ hội tốt, nếu có thể dán lên hắn, chúng ta về sau còn phải lo lắng nghiên cứu lấy lòng nữa sao?"

    "Điều này cũng đúng, nhưng Hạ Vân Trù không có bất luận cái tình ái tin tức gì, cô câu dẫn hắn đừng làm đến quá khó coi." Trương ca lại lần nữa cảnh cáo.

    "Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý."

    -

    Ngoại giới tò mò cùng thỏa thuê mãn nguyện Hạ Vân Trù đều không thèm để ý.

    Hắn đang ở nhà tắm rửa cho Mạc Linh Chi.

    Người Chiếu cố Mạc Linh Chi người đã sớm tới, nhưng tiểu gia hỏa này không thích bị người khác chạm vào, mỗi lần đều quấn lấy Hạ Vân Trù, hắn cự tuyệt, nàng liền xuất ra chiêu --

    Ôm lấy cẳng chân, ngồi ở trên giày, treo ở trên đùi hắn.

    Mỗi khi như thế, hắn liền cự tuyệt không được.

    Cho nên, mỗi ngày trước khi hắn tắm rửa, luôn là đem nàng tắm giặt sạch.

    Chó con thực thích tắm rửa, đến giờ liền ngoan ngoãn tiến đến bồn tắm, mắt trông mong nhìn hắn.

    Hạ Vân Trù làm cho nàng ướt nhẹp, đổ sữa tắm, toàn thân tả tả hữu hữu xoa một lần.

    Đầy người đều là bọt trắng, nàng còn mừng rỡ không được.

    Hạ Vân Trù xem nàng cao hứng, cũng nhịn không được cười theo.

    "Ong ong ong!" di động vang lên.

    Hắn xoa xoa tay, cầm lấy di động, xem một cái, là dãy số xa lạ.

    Hắn tiếp: "Ai?"

    Đầu bên Kia truyền đến thanh âm quen thuộc--

    "Vân Trù, anh muốn tham gia gameshow? Không thể, tôi không đồng ý! Thân phận anh như vậy, như thế nào có thể đi tham gia những loại tiết mục để người ta quan sát bình luận? Thật sự là quá mất mặt, anh làm sao có thể cùng con hát giống nhau!"

    Thanh âm già nua bên kia có chút phẫn nộ, mang theo một tư thế cao cao tại thượng.

    Hạ Vân Trù ở trong nháy mắt nghe được thanh âm, mặt liền trầm xuống, thân thể chung quanh đều tràn ngập một hơi thở loại làm người hít thở không thông.

    Mạc Linh Chi bị dọa đến bất động, tò mò lại cẩn thận mà nhìn hắn.

    Người Nhận nuôi..

    Đây là làm sao vậy?

    Lỗ tai nàng run run, cẩn thận nghe thanh âm bên kia điện thoại.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...