Chương 71: Hảo huynh đệ (29)
"Bằng hữu?" Chu Húc nhếch môi đầy vẻ chế nhạo.
Hắn ta nói với giọng mỉa mai: "Bề ngoài gọi là bằng hữu, ban đêm lại không biết chừng muốn leo lên giường! Tên vô dụng đó liệu có thỏa mãn được ngươi không?"
Ánh mắt Hạ Vân Thanh lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn dồn thêm lực lên cây trúc, ép hắn ta hoàn toàn chìm vào trong nước.
Chu Húc vùng vẫy điên cuồng, nhưng vẫn bị nhấn xuống đáy hồ.
Đến khi đếm qua trăm nhịp, Hạ Vân Thanh mới nới lực, để hắn ta nổi lên mặt nước.
Chu Húc vừa trồi lên đã ho sặc sụa, thở dốc liên tục, cả người run lẩy bẩy, bộ dạng vô cùng thảm hại.
Lần này, hắn ta không dám làm càn trước mặt Hạ Vân Thanh nữa, chỉ có thể nhẫn nhục, ánh mắt đầy âm u, cất giọng cầu xin: "Là ta lỡ lời, Vân Thanh, ta chỉ quá tức giận.. ngươi hãy rộng lượng mà-"
"Là điều gì khiến ngươi nghĩ rằng ta thích Đường Kim?" Hạ Vân Thanh cúi đầu nhìn hắn ta, vẻ mặt như cười mà không phải cười.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Chu Húc trong hồ lại rùng mình lần nữa.
Hắn ta đã lạnh đến mức gần như cứng đờ, môi run rẩy mở lời: ".. Mỗi lần ta nhìn ngươi, ngươi đều đang nhìn Đường Kim."
Hạ Vân Thanh nhíu mày: "Bằng hữu với nhau, quan tâm nhiều một chút cũng là chuyện bình thường."
Chu Húc thấy Hạ Vân Thanh chết cũng không chịu thừa nhận, trong lòng cười nhạt, ngoài mặt lại mang chút đắc ý, cố tình chọc thẳng vào điểm yếu:
"Bằng hữu? Nếu chỉ là bằng hữu, vậy nếu một ngày Đường Kim không còn để ý đến ngươi, thân thiết với người khác làm 'bằng hữu', ngươi sẽ cam tâm từ bỏ sao?"
Hạ Vân Thanh nhíu mày.
Đường Kim ngoài hắn ra, còn qua lại với Thành Húc, Lý Dụ Quang và cả Hạ Thanh Đường, nhưng hắn cũng chưa từng để tâm nhiều..
Chu Húc tiếp tục, như thể chắc chắn rằng Hạ Vân Thanh chỉ đang cố chấp mạnh miệng: "Nếu chỉ là bằng hữu, vậy nếu Đường Kim cũng như ta, tỏ tình với ngươi, ngươi sẽ từ chối sao?"
* * *Đường Kim làm sao có thể tỏ tình với ta? Ngón tay giấu trong tay áo của Hạ Vân Thanh bất giác siết chặt lại.
"Nếu chỉ là bằng hữu, ngươi dám thề độc cả đời này sẽ không bao giờ có bất kỳ tình cảm nào khác với Đường Kim sao?"
"Nếu chỉ là bằng hữu, khi Đường Kim ở lại thanh lâu, ngươi có cảm giác gì?"
"Nếu thực sự chỉ là bằng hữu, đợi đến ngày Đường Kim với người khác thành hôn, ngươi có dám đến tận nơi chúc mừng không?"
* * *
Từng câu từng chữ của Chu Húc như những nhát búa nặng nề giáng thẳng vào đầu Hạ Vân Thanh.
Trong đầu hắn vang lên tiếng ù ù hỗn loạn, tứ chi lạnh toát, nhưng nhịp tim lại đập càng lúc càng nhanh.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ rất lâu, hoặc chỉ trong chớp mắt. Hắn cúi đầu nhìn Chu Húc, vẻ mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc:
"Ta và Đường Kim chỉ là bằng hữu, không khác gì với Thành Húc hay Lý Dụ Quang."
Đầu cây trúc đang kề sát cổ Chu Húc, chỉ cần hắn hơi dùng sức một chút, có thể tiễn hắn ta về thế giới bên kia.
Chu Húc nuốt khan một ngụm, trong lòng không cam tâm.
Nhưng lúc này mạng sống vẫn quan trọng hơn, hắn ta đành gật đầu lia lịa: "Là ta.. là ta hiểu lầm."
Dù vậy, trong lòng hắn ta lại tràn đầy chế nhạo. Bằng hữu? Ai tin được chứ?
Nói xong, Hạ Vân Thanh không buồn để ý đến hắn ta nữa, quay lưng rời đi.
Trời đã chớm xuân, tuyết ở khắp nơi đang dần tan, có chỗ rơi khỏi cành cây, có chỗ tan thành những giọt nước nhỏ xuống.
Hạ Vân Thanh mím chặt môi, tâm trí hỗn loạn như một mớ bòng bong.
Đường Kim..
Ta..
Hình ảnh Đường Kim liên tục hiện lên trong đầu hắn.
Khi Đường Kim đối chọi gay gắt, từng lời từng chữ như dao cứa, nhưng vẫn lặng lẽ chăm sóc hắn.
Khi Đường Kim cười đùa không đứng đắn mà lại khiến người khác không thể ghét nổi.
Khi Đường Kim ở bên cạnh những nữ nhân khác..
Hạ Vân Thanh siết chặt tay thành nắm đấm.
Tim hắn đập thình thịch, từng cơn khó chịu vô cớ, cảm giác chua xót bực bội từ đâu ập tới, giờ đây đã có lời giải thích rõ ràng.
Hắn dừng bước, sững sờ đứng đó, không nhúc nhích suốt một thời gian dài.
Hắn thích Đường Kim.
Trong không khí lạnh lẽo của đất trời, làn gió thổi khiến gương mặt người ta lạnh buốt, nhưng trong lòng lại cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng như muốn tan chảy.
Lại có thêm những bông tuyết nhỏ rơi xuống.
Công tử áo xuân, ngát hương quế, xa xa giữa cơn tuyết bay, bước qua thư phòng.
Khi Đường Kim vừa xuống xe, nàng đã nhìn thấy Hạ Vân Thanh đứng im tại chỗ, mặc dù khoảng cách xa, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương hoa hồng thoang thoảng, nhẹ nhàng như những sợi liễu bay trong gió.
"Vân Thanh?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, theo sau là khuôn mặt quen thuộc của Đường Kim, khiến Hạ Vân Thanh giật mình lùi lại một bước, chân vấp phải đất, suýt ngã.
Đường Kim nhanh tay lẹ mắt, vươn tay ra đỡ lấy eo Hạ Vân Thanh, giữ cho hắn đứng vững.
"Không sao chứ? Sao lại đứng đây mà ngẩn người?"
Hạ Vân Thanh nhìn vào khuôn mặt của nàng, không hiểu sao, tai đột nhiên nóng lên.
Hắn vội vàng đẩy Đường Kim ra, giọng nói khô cứng: "Ta.. ta không sao.."
Đường Kim nghiêng đầu, cúi xuống nhìn hắn từ dưới lên, trong ánh mắt là sự quan tâm không hề che giấu: "Ngươi bị bệnh à?"
"Không.." Hạ Vân Thanh tránh ánh mắt nàng, đôi mắt sáng trong như nước nhìn sang chỗ khác, cơ thể dường như không ổn chút nào.
Đường Kim vuốt cằm, không hiểu hắn đang bị làm sao.
Nhưng chuyện quan trọng hơn, Đường Kim tạm gạt bỏ cảm giác kỳ lạ ở người đối diện, mở miệng nói: "Vân Thanh, ta có vài chuyện muốn nói với ngươi."
Trước khi nhận ra mình thích người này thì còn ổn, nhưng một khi đã nhận ra, nhiệt độ trên mặt hắn hoàn toàn không hạ xuống được.
Hạ Vân Thanh cố giữ giọng bình thản: "Chuyện gì vậy?"
Đường Kim ngẫm nghĩ một lúc, lựa lời: "Ừm.. liên quan đến chuyện chung thân đại sự. Thế này đi, tối mai gặp ở Thiên Thượng Cư trong thành, ta sẽ nói rõ hơn với ngươi."
"Chung.. chung thân đại sự?"
Sao lại tìm hắn để nói chuyện này..
Hắn cố tỏ ra lạnh nhạt: "Chuyện chung thân đại sự của ngươi thì liên quan gì đến ta?"
Đường Kim cười khẽ, đầy ẩn ý: "Tất nhiên là liên quan đến Vân Thanh rồi." Ta muốn cưới muội muội của ngươi mà.
Chung thân đại sự liên quan đến hắn.. chung thân đại sự của hai người bọn họ?
Gương mặt Hạ Vân Thanh lập tức đỏ bừng, giống hệt một tân nương vừa được điểm phấn má hồng.
Vậy nên.. Đường Kim đối với hắn, cũng là..
Hắn siết chặt vạt áo, im lặng hồi lâu, cuối cùng đỏ cả vành tai, khẽ gật đầu, cố gắng giấu đi cảm xúc rối bời.
Hạ Vân Thanh khẽ nói: "Hôm nay ta phải về phủ Quốc Công một chuyến, ngày mai gặp lại."
"Được thôi." Đường Kim cười thoải mái, còn nhắc nhở thêm: "Tuyết tan, đường trơn trượt, đi đường nhớ cẩn thận."
Vừa rồi khi nàng trở về, xe ngựa đã bị trượt mấy lần.
Nghe lời này, trong lòng Hạ Vân Thanh chợt thấy ấm áp. Trước khi rời đi, hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Kim vẫn đứng trong gió lạnh tiễn hắn. Trong lòng hắn bỗng mềm mại hơn bao giờ hết.
Hạ Thanh Đường bên này đang lo lắng cho con đường tình duyên lận đận của ca ca mình, thì đã thấy nhân vật khiến nàng ta phải bận tâm đang đầy vẻ xuân sắc mà trở về phủ, bước đi cứ như đang lơ lửng trên mây.
Hạ Thanh Đường thấy hắn vui vẻ như vậy, không khỏi ngạc nhiên, tiến lại hỏi: "A huynh, huynh đây là.. có chuyện gì vui sao?"
Hạ Vân Thanh bị nàng ta chặn lại, vừa nhìn thấy nàng ta, bỗng nhớ đến điều gì đó, nét mặt hớn hở thoáng chững lại.
Hắn dè dặt mở miệng: "Muội.. muội trước đây có nói Đường Kim là.. là bên trên?"
Hạ Thanh Đường không ngờ hắn đột nhiên hỏi vậy, lúng túng đáp: "Ờm, cái đó.." Khi ấy là vì nàng ta chưa biết Đường Kim là nữ mà, bây giờ thì biết rồi..
Mà nghĩ lại.. hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì?
Nàng ta ấp úng trả lời qua loa: "Dù sao, muội thấy.. chắc là vẫn bên trên thôi."
Hạ Vân Thanh nghe xong, gật gù suy tư, rồi như người mộng du mà trở về viện.
Hạ Thanh Đường đứng yên tại chỗ, nghĩ ngợi cả buổi, liên hệ lại nét mặt xuân sắc vừa rồi và câu hỏi kỳ lạ của Hạ Vân Thanh, sắc mặt nàng ta lập tức biến đổi dữ dội.
Ca ca nàng ta, chẳng lẽ là-
Thông suốt rồi sao?
* * *
Hắn ta nói với giọng mỉa mai: "Bề ngoài gọi là bằng hữu, ban đêm lại không biết chừng muốn leo lên giường! Tên vô dụng đó liệu có thỏa mãn được ngươi không?"
Ánh mắt Hạ Vân Thanh lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn dồn thêm lực lên cây trúc, ép hắn ta hoàn toàn chìm vào trong nước.
Chu Húc vùng vẫy điên cuồng, nhưng vẫn bị nhấn xuống đáy hồ.
Đến khi đếm qua trăm nhịp, Hạ Vân Thanh mới nới lực, để hắn ta nổi lên mặt nước.
Chu Húc vừa trồi lên đã ho sặc sụa, thở dốc liên tục, cả người run lẩy bẩy, bộ dạng vô cùng thảm hại.
Lần này, hắn ta không dám làm càn trước mặt Hạ Vân Thanh nữa, chỉ có thể nhẫn nhục, ánh mắt đầy âm u, cất giọng cầu xin: "Là ta lỡ lời, Vân Thanh, ta chỉ quá tức giận.. ngươi hãy rộng lượng mà-"
"Là điều gì khiến ngươi nghĩ rằng ta thích Đường Kim?" Hạ Vân Thanh cúi đầu nhìn hắn ta, vẻ mặt như cười mà không phải cười.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Chu Húc trong hồ lại rùng mình lần nữa.
Hắn ta đã lạnh đến mức gần như cứng đờ, môi run rẩy mở lời: ".. Mỗi lần ta nhìn ngươi, ngươi đều đang nhìn Đường Kim."
Hạ Vân Thanh nhíu mày: "Bằng hữu với nhau, quan tâm nhiều một chút cũng là chuyện bình thường."
Chu Húc thấy Hạ Vân Thanh chết cũng không chịu thừa nhận, trong lòng cười nhạt, ngoài mặt lại mang chút đắc ý, cố tình chọc thẳng vào điểm yếu:
"Bằng hữu? Nếu chỉ là bằng hữu, vậy nếu một ngày Đường Kim không còn để ý đến ngươi, thân thiết với người khác làm 'bằng hữu', ngươi sẽ cam tâm từ bỏ sao?"
Hạ Vân Thanh nhíu mày.
Đường Kim ngoài hắn ra, còn qua lại với Thành Húc, Lý Dụ Quang và cả Hạ Thanh Đường, nhưng hắn cũng chưa từng để tâm nhiều..
Chu Húc tiếp tục, như thể chắc chắn rằng Hạ Vân Thanh chỉ đang cố chấp mạnh miệng: "Nếu chỉ là bằng hữu, vậy nếu Đường Kim cũng như ta, tỏ tình với ngươi, ngươi sẽ từ chối sao?"
* * *Đường Kim làm sao có thể tỏ tình với ta? Ngón tay giấu trong tay áo của Hạ Vân Thanh bất giác siết chặt lại.
"Nếu chỉ là bằng hữu, ngươi dám thề độc cả đời này sẽ không bao giờ có bất kỳ tình cảm nào khác với Đường Kim sao?"
"Nếu chỉ là bằng hữu, khi Đường Kim ở lại thanh lâu, ngươi có cảm giác gì?"
"Nếu thực sự chỉ là bằng hữu, đợi đến ngày Đường Kim với người khác thành hôn, ngươi có dám đến tận nơi chúc mừng không?"
* * *
Từng câu từng chữ của Chu Húc như những nhát búa nặng nề giáng thẳng vào đầu Hạ Vân Thanh.
Trong đầu hắn vang lên tiếng ù ù hỗn loạn, tứ chi lạnh toát, nhưng nhịp tim lại đập càng lúc càng nhanh.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ rất lâu, hoặc chỉ trong chớp mắt. Hắn cúi đầu nhìn Chu Húc, vẻ mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc:
"Ta và Đường Kim chỉ là bằng hữu, không khác gì với Thành Húc hay Lý Dụ Quang."
Đầu cây trúc đang kề sát cổ Chu Húc, chỉ cần hắn hơi dùng sức một chút, có thể tiễn hắn ta về thế giới bên kia.
Chu Húc nuốt khan một ngụm, trong lòng không cam tâm.
Nhưng lúc này mạng sống vẫn quan trọng hơn, hắn ta đành gật đầu lia lịa: "Là ta.. là ta hiểu lầm."
Dù vậy, trong lòng hắn ta lại tràn đầy chế nhạo. Bằng hữu? Ai tin được chứ?
Nói xong, Hạ Vân Thanh không buồn để ý đến hắn ta nữa, quay lưng rời đi.
Trời đã chớm xuân, tuyết ở khắp nơi đang dần tan, có chỗ rơi khỏi cành cây, có chỗ tan thành những giọt nước nhỏ xuống.
Hạ Vân Thanh mím chặt môi, tâm trí hỗn loạn như một mớ bòng bong.
Đường Kim..
Ta..
Hình ảnh Đường Kim liên tục hiện lên trong đầu hắn.
Khi Đường Kim đối chọi gay gắt, từng lời từng chữ như dao cứa, nhưng vẫn lặng lẽ chăm sóc hắn.
Khi Đường Kim cười đùa không đứng đắn mà lại khiến người khác không thể ghét nổi.
Khi Đường Kim ở bên cạnh những nữ nhân khác..
Hạ Vân Thanh siết chặt tay thành nắm đấm.
Tim hắn đập thình thịch, từng cơn khó chịu vô cớ, cảm giác chua xót bực bội từ đâu ập tới, giờ đây đã có lời giải thích rõ ràng.
Hắn dừng bước, sững sờ đứng đó, không nhúc nhích suốt một thời gian dài.
Hắn thích Đường Kim.
Trong không khí lạnh lẽo của đất trời, làn gió thổi khiến gương mặt người ta lạnh buốt, nhưng trong lòng lại cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng như muốn tan chảy.
Lại có thêm những bông tuyết nhỏ rơi xuống.
Công tử áo xuân, ngát hương quế, xa xa giữa cơn tuyết bay, bước qua thư phòng.
Khi Đường Kim vừa xuống xe, nàng đã nhìn thấy Hạ Vân Thanh đứng im tại chỗ, mặc dù khoảng cách xa, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương hoa hồng thoang thoảng, nhẹ nhàng như những sợi liễu bay trong gió.
"Vân Thanh?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, theo sau là khuôn mặt quen thuộc của Đường Kim, khiến Hạ Vân Thanh giật mình lùi lại một bước, chân vấp phải đất, suýt ngã.
Đường Kim nhanh tay lẹ mắt, vươn tay ra đỡ lấy eo Hạ Vân Thanh, giữ cho hắn đứng vững.
"Không sao chứ? Sao lại đứng đây mà ngẩn người?"
Hạ Vân Thanh nhìn vào khuôn mặt của nàng, không hiểu sao, tai đột nhiên nóng lên.
Hắn vội vàng đẩy Đường Kim ra, giọng nói khô cứng: "Ta.. ta không sao.."
Đường Kim nghiêng đầu, cúi xuống nhìn hắn từ dưới lên, trong ánh mắt là sự quan tâm không hề che giấu: "Ngươi bị bệnh à?"
"Không.." Hạ Vân Thanh tránh ánh mắt nàng, đôi mắt sáng trong như nước nhìn sang chỗ khác, cơ thể dường như không ổn chút nào.
Đường Kim vuốt cằm, không hiểu hắn đang bị làm sao.
Nhưng chuyện quan trọng hơn, Đường Kim tạm gạt bỏ cảm giác kỳ lạ ở người đối diện, mở miệng nói: "Vân Thanh, ta có vài chuyện muốn nói với ngươi."
Trước khi nhận ra mình thích người này thì còn ổn, nhưng một khi đã nhận ra, nhiệt độ trên mặt hắn hoàn toàn không hạ xuống được.
Hạ Vân Thanh cố giữ giọng bình thản: "Chuyện gì vậy?"
Đường Kim ngẫm nghĩ một lúc, lựa lời: "Ừm.. liên quan đến chuyện chung thân đại sự. Thế này đi, tối mai gặp ở Thiên Thượng Cư trong thành, ta sẽ nói rõ hơn với ngươi."
"Chung.. chung thân đại sự?"
Sao lại tìm hắn để nói chuyện này..
Hắn cố tỏ ra lạnh nhạt: "Chuyện chung thân đại sự của ngươi thì liên quan gì đến ta?"
Đường Kim cười khẽ, đầy ẩn ý: "Tất nhiên là liên quan đến Vân Thanh rồi." Ta muốn cưới muội muội của ngươi mà.
Chung thân đại sự liên quan đến hắn.. chung thân đại sự của hai người bọn họ?
Gương mặt Hạ Vân Thanh lập tức đỏ bừng, giống hệt một tân nương vừa được điểm phấn má hồng.
Vậy nên.. Đường Kim đối với hắn, cũng là..
Hắn siết chặt vạt áo, im lặng hồi lâu, cuối cùng đỏ cả vành tai, khẽ gật đầu, cố gắng giấu đi cảm xúc rối bời.
Hạ Vân Thanh khẽ nói: "Hôm nay ta phải về phủ Quốc Công một chuyến, ngày mai gặp lại."
"Được thôi." Đường Kim cười thoải mái, còn nhắc nhở thêm: "Tuyết tan, đường trơn trượt, đi đường nhớ cẩn thận."
Vừa rồi khi nàng trở về, xe ngựa đã bị trượt mấy lần.
Nghe lời này, trong lòng Hạ Vân Thanh chợt thấy ấm áp. Trước khi rời đi, hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Kim vẫn đứng trong gió lạnh tiễn hắn. Trong lòng hắn bỗng mềm mại hơn bao giờ hết.
Hạ Thanh Đường bên này đang lo lắng cho con đường tình duyên lận đận của ca ca mình, thì đã thấy nhân vật khiến nàng ta phải bận tâm đang đầy vẻ xuân sắc mà trở về phủ, bước đi cứ như đang lơ lửng trên mây.
Hạ Thanh Đường thấy hắn vui vẻ như vậy, không khỏi ngạc nhiên, tiến lại hỏi: "A huynh, huynh đây là.. có chuyện gì vui sao?"
Hạ Vân Thanh bị nàng ta chặn lại, vừa nhìn thấy nàng ta, bỗng nhớ đến điều gì đó, nét mặt hớn hở thoáng chững lại.
Hắn dè dặt mở miệng: "Muội.. muội trước đây có nói Đường Kim là.. là bên trên?"
Hạ Thanh Đường không ngờ hắn đột nhiên hỏi vậy, lúng túng đáp: "Ờm, cái đó.." Khi ấy là vì nàng ta chưa biết Đường Kim là nữ mà, bây giờ thì biết rồi..
Mà nghĩ lại.. hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì?
Nàng ta ấp úng trả lời qua loa: "Dù sao, muội thấy.. chắc là vẫn bên trên thôi."
Hạ Vân Thanh nghe xong, gật gù suy tư, rồi như người mộng du mà trở về viện.
Hạ Thanh Đường đứng yên tại chỗ, nghĩ ngợi cả buổi, liên hệ lại nét mặt xuân sắc vừa rồi và câu hỏi kỳ lạ của Hạ Vân Thanh, sắc mặt nàng ta lập tức biến đổi dữ dội.
Ca ca nàng ta, chẳng lẽ là-
Thông suốt rồi sao?
* * *