Welcome! You have been invited by nhiphuongpham to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 10: Bị bắt

Edit: -Jenny-

Bùi Thủy bị dọa hồn phi phách tán, nâng móng vuốt tính chạy, nhưng bốn phương tám hướng đều có gia đinh và nha hoàn chạy tới vây quanh nó, nhóm người này giống như một bức tường dần dần tụ lại, vô số đôi tay duỗi lại nàng.

Bùi Thủy bị dọa không dám động, nàng cũng biết được đây đường cùng của mình, so ra thì bị Mộc Vương bắt lấy còn tốt hơn so với bị ác và và ác chủ bắt đi.

Nhưng lúc này một nha hoàn thần sắc khẩn trương bắt lấy nó, tiểu thú bỗng nhiên bay nhanh qua bò lên trên cánh tay nha hoàn, chúng gia nô còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra.

Tiểu thú từ trên bả vai của nha hoàn đã vèo một cái nhảy xuống.

Chúng gia nô khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.

Nhóm người bọn họ làm sao cũng không ngờ tới, một con tiểu thú lại có thể giảo hoạt như vậy, lừa cả nhóm người bọn họ, cho rằng nó không đường có thể đi sẽ thành thật bị bắt..

Tiểu thú không nhảy đến trên mặt đất, nó trừng mắt nhìn nam tử bắt lấy nó.

Thái giám chết bầm ngươi thật thiếu đạo đức, tránh được nha hoàn phía sau, lại bị cậu bắt được.

Thanh Dật dùng tay đem tiểu thú khóa vào trong ngực, nhìn tiểu thú trừng mắt nhìn cậu, cười nói: "Tiểu súc sinh, ngươi còn không biết xấu hổ trừng ta? Thiếu chút nữa ngươi đã làm hại tiểu gia đầu rơi xuống đất, tiểu gia thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi."

Vì tìm nó, cậu một đêm không ngủ, lúc nào cũng nơm nớp, lo sợ sờ vào cổ của mình, nếu tìm không thấy tiểu súc sinh này, đầu cậu cũng khó giữ được.

Bùi Thủy cảm thấy Thanh Dật rất buồn cười, là cậu ta bắt nàng đem đi dâng lên cho Mộc Vương, làm hại nàng bị nhốt ở lồng sắt bụng đói ba ngày.

Thịt của nàng, còn bị cuồng bại lộ nhớ thương.

Rốt cuộc ai hại ai a? Ai nên hận ai? Không buông tha ai?

Bùi Thủy nếu tức giận hậu quả rất nghiêm trọng a. Nàng há mồm liền cắn Thanh Dật, không cắn được, ngược lại bị Thanh Dật nắm lấy miệng!

"Như thế nào, bị tiểu gia bắt được lại không phục? Muốn cắn tiểu gia? Này, ngươi là chó sao nha răng còn rất nhọn, vì suy nghĩ đến an nguy của Vương gia, trước khi đem ngươi về chỗ của Vương gia, ta nên đem răng chó của ngươi nhổ đi"

Thanh Dật mắt lộ ra tia hung quang, làm bộ muốn nhổ răng tiểu thú, tay duỗi vào trong miệng nó chạm vào một cái răng nhọn, nhưng tiểu thú lại bình tĩnh nhìn thấy không thấy nửa điểm kinh hoảng.

"Tiểu gia hiện tại nhổ răng của ngươi ngươi không sợ sao?" Thanh Dật hung ác nói, trong lòng suy nghĩ biểu cảm hiện tại của tiểu thú, nó thật sự không sợ sao? Cho rằng cậu không dám nhổ răng nó sao?

Bùi Thủy dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc, nhìn Thanh Dật, nào có nửa điểm sợ hãi?

Thanh Dật nhíu mày, đáy mắt hiện lên cổ quái, lại nói: "Ngươi phải sợ, về sau không được cắn tiểu gia, tiểu gia lần này liền buông tha ngươi."

Bùi Thủy mặc kệ cậu, dứt khoát nhắm mắt lại.

Thanh Dật khóe miệng quái dị giật giật, tiểu súc sinh này có ý gì? Thật sự cho rằng cậu không dám làm sao?

Cậu.. Thật đúng là không dám.

Thanh Dật không dọa được tiểu thú, đành phải buông răng nó ra, tự bào chữa nói: "Biết sợ là tốt, lần này tiểu gia liền tha cho ngươi."

Thanh Dật nói xong ánh mắt lóe lóe, Vương gia rất coi trọng tiểu thú này, cậu mang nó về cũng không dám làm tổn thương nó dù là nữa điểm.

Bùi Thủy cũng không phải ngốc, thái giám chết bầm đều nói cho nó, cậu thiếu chút nữa đầu rơi xuống đất, còn không phải cuồng bại lộ tìm không thấy nó sao?

Thái giám chết bầm lúc trước đem nàng giao cho cuồng bại lộ, dám nhổ răng nó sao?

Nghĩ nàng là tiểu hài tử ba tuổi mà lừa sao?

Bùi Thủy trong lòng khinh bỉ Thanh Dật, ở trong lòng ngực cậu lung lay, thời điểm sắp ngủ nghe được âm thanh Thanh Dật nói chuyện.

"Vương gia, tiểu súc sinh tìm được rồi."

Tầm mắt không có độ ấm của Phượng Cửu Mộc dời qua, nhìn thấy tiểu súc sinh chạy trốn kia đang cuộn lại ngủ trong lòng Thanh Dật, thật giống chưa từng phát sinh việc gì.

Phượng Cửu Mộc đôi mắt híp lại đi xuống, khe hở bắn ra mang theo tia nguy hiểm.

Bây giờ còn có thể ngủ được, nó là không biết tình cảnh hiện tại của chính mình hay là cho rằng hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho nó?

"Đem lại đây." Hắn nói.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 11: Sống không còn gì luyến tiếc

Edit: -Jenny-

"Vâng, a!"

Thanh Dật mới vừa nói xong một chữ, đột nhiên bị đau kêu lên.

Tiểu súc sinh này cắn ngón tay cái của cậu!

Thanh Dật nhìn ngón cái bị cắn đến chảy máu, nước mắt lưng tròng trừng tiểu thú. Hắn rất muốn dùng một chưởng đánh chết tiểu súc sinh này?

Nhưng hắn không dám a!

Bùi Thủy không hề có ý định cắn mãi không tha, trừng phạt cậu dám mắng nàng là tiểu súc sinh xong, tâm tình tốt lên liền buông ngón cái cậu ra.

Bùi Thủy từ trong lòng ngực Thanh Dật nhảy xuống, cũng không có ý định chạy trốn. Đem máu loãng trong miệng phun ra sạch sẽ, phe phẩy cái đuôi màu trắng, di chuyển tới bên chân Phượng Cửu Mộc.

Nàng đứng thẳng lên mở chân trước ra, nhe răng cười với gương mặt lạnh của Phượng Cửu Mộc, giống như muốn hắn duỗi cánh tay ra ôm một cái.

Thanh Dật ngón cái bị cắn máu tươi chảy ròng, cậu nhìn lại tiểu súc sinh cắn cậu, sau đó lại chạy đến trước mặt chủ tử của mình nịnh nọt, hô hấp của cậu hơi dừng lại vài giây.

Khuôn mặt lạnh lùng của Phượng Cửu Mộc tựa hồ không có một tia buông lỏng, ánh mắt hắn vẫn sâu thẳm nhìn kỹ tiểu thú.

Bùi Thủy đợi một lát, không thấy Phượng Cửu Mộc duỗi tay ôm nàng liền cười tủm tỉm dùng chân trước leo lên áo bào trắng bên chân của hắn, chỉ bạc thêu trên đó không biết tên là gì, nhưng xem ra rất quý giá, lại nhìn kỹ xuống dưới con thú kia hung mãnh dị thường, nhe hàm răng ra cười, giống như chủ nhân nó, mặt mày khả ố làm cho người ta sợ hãi thực a!

*Mình nghĩ kiểu cười giống em này

lPaGKGT.jpg

Bùi Thủy áp xuống sợ hãi trong lòng, thấy Phượng Cửu Mộc không có phản đối nàng làm liều bò lên, lúc dẫm lên đùi hắn có chút co dãn, nàng mở chân trước ra hướng phía hắn làm hình chữ đại (大), ý muốn hắn ôm.

Dường như một ngày không thấy, như cách ba thu, nàng đối hắn vô cùng nhớ nhung a.

Thanh Dật dường như quên mất ngón tay bị đau, nhìn đến mức ngây người. Tiểu súc sinh này không chỉ có giảo hoạt, còn là là một con thú sẽ chụp mông ngựa (*) Vương gia!

(*) chụp mông ngựa: Nịnh nọt

Phượng Cửu Mộc mắt đen khẽ nhích, nhìn thân thể mềm mại của tiểu thú dán vào của hắn, có một loại cảm giác kỳ lạ. Mặt thú của nó cọ vào hắn, tựa như quạt lông mềm mại nhẹ nhàng phất qua thân thể hắn, trái tim đều cảm giác được mền mại đến không thể tưởng tượng.

"Đi ra ngoài."

Phượng Cửu Mộc bỗng nhiên nói chuyện, thanh âm trầm thấp đáng sợ đem tiểu thú dọa tới ngây người, ngưỡng đầu nhìn lên, sau đó giống như quả cầu tuyết từ trên đùi hắn lăn xuống.

Thanh Dật giật mình, trong đầu mới nghĩ tới con thú kia chụp mông ngựa thật không biết xấu hổ, vì lấy lòng Vương gia, dùng mặt cọ vào Vương gia.. Bị Phượng Cửu Mộc quát đến ngây người.

Cậu không xác định được lời này Phượng Cửu Mộc đang nói với cậu hay là với tiểu thú. Nhìn thấy Phượng Cửu Mộc duỗi tay tiếp được tiểu thú sắp ngã trên mặt đất, Thanh Dật đã xác định được "Đi ra ngoài" là nói với cậu, không dám trì hoãn, lập tức xoay người lăn đi ra ngoài.

Bùi thủy bị dọa ngất.

Thời điểm Phượng Cửu Mộc đem nó ôm vào trong lòng ngực, nó liền nhắm mắt laij móng vuốt nhỏ cũng bị dọa mềm nhũn ra.

Phượng Cửu Mộc trong mũi hừ một tiếng: "Lại giả chết, hiện tại bổn vương sẽ làm thịt ngươi."

Bùi Thủy lỗ tai run rẩy, nháy mắt sống lại, đáng thương hề hề phe phẩy đầu.

Cuồng bại lộ chết tiệt, ta bị thủ hạ của ngươi bắt tới đã đủ thảm.

Ngươi còn muốn giết thú?

Ngươi làm sao lại có thể lãnh khốc như vậy? Tàn nhẫn như vậy? Vô tình như vậy?

Bùi Thủy trong lòng một mảnh ai oán, tức khắc lại bị nhốt ở trong lồng sắt, sống không còn gì luyến tiếc nhìn bóng dáng Phượng Cửu Mộc rời khỏi.

Tiểu thú đối với hắn phi một ngụm, nguyền rủa Phượng Cửu Mộc ra cửa sẽ bị ngã chết, bị sét đánh chết, ăn cơm sặc chết, uống nước sặc chết..

Không gian lồng sắt, chỉ còn mỗi một mình nó.

Kiếp sống trong lồng sắt của Bùi Thủy, thật đáng buồn đáng khóc. Nàng mỗi lần nhìn thấy Phượng Cửu Mộc, đều sẽ nhe răng cười lấy lòng hắn.

Nhưng tên súc sinh kia! Dầu muối không ăn.

Tức chết thú rồi!

Ước chừng nửa tháng qua đi.

Bùi Thủy nhìn thấy Phượng Cửu Mộc trở về, chỉ là nâng nâng mí mắt, không giống như những lần trước ở trong lồng sắt cao hứng nhảy nhót, mỉm cười nghênh hắn trở về.

Mặc kệ nàng làm như thế nào, hắn cũng sẽ không thả nàng ra ngoài.

Nàng vẫn nên tỉnh mộng, tự tiết kiệm sức lực cho mình đi!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 12: Tự mình cho ăn

Edit: -Jenny-

Phượng Cửu Mộc vào phòng được một lúc, nhưng tiểu thú vẫn lười nhác nằm đó, hắn nhìn nó, nó lại hờ hững nhìn lại. Trong mắt Phượng Cửu Mộc lộ ra vẻ kì lạ, hôm nay tiểu gia hỏa bị bệnh sao?

Nhìn thấy bổn vương không nhảy, cũng không cười

Phượng Cửu Mộc tâm sinh thương xót đi qua nhìn nó, nhưng vẫn không mở lồng sắt ra, chỉ nâng ngón tay lên chọc chọc vào lưng tiểu thú.

Béo!

Nửa tháng trước, lúc ôm nó gầy đến mức toàn là xương.

Bây giờ chọc vào, toàn là thịt có chút mềm mại.

Phượng Cửu Mộc khẽ cười một tiếng, ngón tay hơi chút dùng sức chọc chọc nó. Muốn nó bị chọc đến nhảy lên, giận dữ giương nanh múa vuốt.

Nhưng tiểu thú bị chọc đau, chỉ là giương mắt lên nhìn, sau đó giống như bị mất hết sức sống, dịch cơ thể qua bên kia.

Phượng Cửu Mộc chọc một cái không được, hắn liền đổi qua một bên khác, tiếp tục chọc chọc vào lưng nó. Lúc này hắn càng muốn đem nó chọc tới mức nhảy dựng lên.

"Giả bộ bất tỉnh, giả bộ ngủ, giả chết, hiện tại đổi thành giả bệnh?"

Hắn không thích dáng vẻ âm trầm của nó lúc này.

Bùi Thủy bị chọc đến phiền, trong lòng thầm mắng hắn có bệnh. Đường đường là nam nhân ngoài mặt đầy khí chất, ăn mặc áo bào thêu đầy hoa văn tinh tế, bộ dáng không dính khói lửa phàm tục.

Tại sao trong xương cốt, hắn lại tiện (*) như vậy?

(*) ý nói ông này chơi xấu

Nàng đụng chạm vớihắn, chọc gì hắn sao?

Nàng luôn an an tĩnh tĩnh nằm ở chỗ này, mỗi ngày chờ ăn chờ chết, chờ mập ra để bị hắn giết. Tại sao hắn lại không có nhân tính như vậy, không thể cho nàng yên tĩnh mập ra, yên tĩnh đi tìm cái chết?

Đúng vậy!

Là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi, hắn thật sự không có nhân tính.

Lại một ngày trôi qua.

Lúc Phượng Cửu Mộc trở về, tiểu thú kia đã ở trong lồng sắt, hô hấp đều đều ngủ mất rồi.

Phượng Cửu Mộc đi qua lại chọc chọc nó, nó cũng không tỉnh lại, chỉ là bị chọc đau, thân thể mềm xốp co dãn dịch qua chỗ khác, xong vẫn tiếp tục lăn ra ngủ.

Phượng Cửu Mộc ánh mắt hơi tối, đi ra cửa phòng gọi Thanh Dật, kêu cậu tới phòng ăn cầm một ít thịt tiểu thú thường ngày thích ăn nhất lên.

Thanh Dật làm việc hiệu suất rất cao, chỉ chốc lát sau đã lấy đem tới phòng Phượng Cửu Mộc. Lúc tới phòng cậu nhanh chóng nhìn trộm vào bên trong, nhưng bên trong cậu chỉ thấy có tiểu súc sinh trong lồng sắt dường như đang ngủ.

Thanh Dật nâng lên tay sờ vào chiếc cầm bóng loáng. Giống như rơi vào suy tư, tiểu súc sinh kia đang ngủ, vì sao chủ tử lại kêu cậu mang thịt lên cho nó?

Bỗng nhiên một ý tưởng xẹt qua đầu cậu.

Thanh Dật liền chấn động, chẳng lẽ chủ tử đang dỗ dành tiểu súc sinh?

Thanh Dật mở to hai mắt nhìn, này cũng quá mức có thể tưởng tượng, tiểu súc sinh này năng lực thật lớn a!

Một lát sau.

Phượng Cửu Mộc đi ra, đem mâm ăn thịt không nhúc nhích ném vào trong ngực Thanh Dật. Sau khi Thanh Dật kinh sợ duỗi tay tiếp được, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phượng Cửu Mộc vang lên.

"Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần cho nó ăn".

Nói xong, Phượng Cửu Mộc xoay người vào phòng.

Cửa phịch một tiếng mang theo sự tức giận của chủ nhân, đóng lại.

Thanh Dật: "..."

Hắn không cần cho tiểu súc sinh ăn, chẳng lẽ chủ tử muốn bỏ đói tiểu súc sinh?

Thanh Dật cảm giác dường như có chỗ nào đó không đúng.

Chẳng lẽ, sau này chủ tử muốn đích thân cho tiểu súc sinh ăn?

Thanh Dật sợ đến ngây người!

Nha hoàn từ phòng Sở Uyển Nhược đi ra, đôi tay mang theo chậu nước rửa chân, vành mắt đỏ hồng, trong mắt hàm chứa nước mắt. Nửa mặt gương của cô ta bị tát sưng lên.

Đau!

Vẻ mặt vô cùng ủy khuất và sợ hãi!

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta bị đánh.

Phu nhân từ sau khi bị súc sinh kia cắn, mỗi lần đổi dược đều sẽ phát giận, đem hết đau đớn của vết thương tính trên đầu nàng.

Sau đó miệng vết thương cũng đã khép lại nhưng vết sẹo thì vẫn còn. Phu nhân càng nhìn càng thấy nó xấu, tính khí càng ngày càng tệ, đem hết lỗi lầm đổ lên trên người nha hoàn, còn lệnh cho cô ta trong vòng 3 ngày phải tìm được con súc sinh đã cắn ả ta.

Còn giận giữ, cắt thịt trên cổ chân của nha hoàn.

Nha hoàn nước mắt đầy mặt, làm đổ nước rửa chân, ngồi xổm trên mặt đất khóc nấc lên. Ba ngày, cô ta chỉ có thời gian ba ngày, nàng phải đi đâu mới tìm được súc sinh kia?
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 13: Tiếp cận Vương gia

Edit: -Jenny-

Đêm dài đảo mắt biến thành bình minh.

Nha hoàn thức dậy vào giờ Mão (*), trước tiên thu thập bản thân sạch sẽ. Đến giờ Thìn (*) hầu hạ Sở Uyển Nhược rửa mặt, ăn sáng.

(*) Giờ Mão: Từ 5h- 7h sáng, giờ Thìn: Từ 7h- 9h sáng

Hôm nay phòng ăn bận rộn lạ thường, Bàn đại trù tay cầm nuôi lớn dùng đôi mắt nhỏ không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm đùi gà kho tàu trong nồi sắt, dụng tâm phá lệ thêm một ít bột vào cho nước kho đùi gà thêm sền sệt.

"Thức ăn của Sở phu nhân đã chuẩn bị xong chưa?" Nha hoàn hỏi Bàn đại trù, cô ta cảm thấy hôm nay anh ta có chút kỳ lạ. Nếu đầu bếp làm đùi gà cho Bảo Nhi ăn, vậy điểm tâm của Vương gia phải làm sao?

Bàn đại trù chuẩn bị đồ ăn cho Sở phu nhân cũng chưa từng dụng tâm như vậy.

"Còn chưa có, chờ ta nấu xong đùi sẽ lập tức làm điểm tâm cho Sở phu nhân." Lúc Bàn đại trù nói chuyện, nhưng tầm mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào nồi, không hề dời đi nửa tấc.

"Đùi gà của Bảo Nhi không quan trọng, huynh chắc là nên chuẩn bị điểm tâm cho chủ tử trước." Ngữ khí của nha hoàn không tốt, trong lòng có chút trách cứ Bàn đại trù, cô ta mà đưa trễ điểm tâm chắc chắn phu nhân lại giận chó đánh mèo với cô ta.

Đùi gà trong nồi, màu sắc hương vị đều đầy đủ, có vài lát hành vào càng tăng thêm phần đẹp mắt, tăng thêm một tầng hương thơm

Một bên bà tử đã sớm chuẩn bị xong hộp giữ ấm, sau đó thả nồi đựng đùi gà vào trong đậy nắp, bà ta nhìn nha hoàn, mỉm cười một cách kỳ lạ.

"Cẩu tử của phu nhân nha nhà ngươi có thể so sánh với sủng thú của Vương gia?"

Bà tử đã sớm vừa mắt nha hoàn kêu và con chó kêu là Bảo Nhi kia, liền đẩy cô ta ra cầm theo hộp giữ ấm đi ra ngoài.

Nha hoàn xoa xoa bả vai bị đâm, sinh khí mắng hai tiếng xú bà tử, quay lại hỏi Bàn đại trù: "Bàn đại ca, có chuyện gì xảy ra, Vương gia có sủng thú a?"

Bàn đại trù rất thích nha hoàn, nghe được cô kêu "Bàn đại ca", trong lòng giống như được ăn mật, đem hết những chuyện biết được đều nói cho nha hoàn nghe.

Nha hoàn càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, vì thế hỏi Bàn đại trù sủng thú của Vương gia có hình dáng ra sao?

"Thập Mai, ngươi hỏi đúng người rồi. Ngày ấy toàn phủ tìm kiếm sủng thú của Vương gia, ta đã chính mắt gặp qua." Bàn đại trù vô cùng đắc ý nói: "Là một con tiểu thú màu trắng, cái mũi nhòn nhọn, đôi mắt giống như nho đen, vừa sáng lại vừa đẹp, ta sống tới từng tuổi này cũng là lần đầu tiên gặp được một con tiểu thú đẹp như vậy."

Bàn đại trù cảm thán, nói: "Khó trách Vương gia lại yêu thích nó như vậy. Vừa hạ triều, chưa kịp thay y phục đã phân phó làm đùi gà mà tiểu tổ tông kia thích ăn nhất."

Được Vương gia sủng ái, bất luận là người hay là thú. Bọn họ đều xem là tiểu tổ tông phải hầu hạ cẩn thận.

Thập Mai cảm thấy miêu tả của Bàn đại trù về tiểu thú, giống như đã nào gặp qua nó ở chỗ nào rồi thì phải?

Nàng bỗng nhiên trừng lớn mắt, đột nhiên nhớ ra, chính là tiểu súc sinh đã cắn bị thương Sở phu nhân.

"Bàn đại ca, sủng thú của Vương gia có phải lớn như vậy?" Thập Mai khoa tay múa chân: "Phía sau nó còn có cái đuôi trông như vầy?"

Bàn đại trù ngạc nhiên nhìn cô: "Thập mai, làm sao muội biết được a? Muội cũng gặp qua sủng thú của Vương gia?"

Nàng không những gặp qua, còn suýt chút nữa đã đánh chết nó.

Thập Mai vừa nghĩ tới trong lòng nghĩ lại mà sợ mà thấy sợ, ngay cả điểm tâm cũng không cầm xoay người liền chạy khỏi phòng ăn, cô muốn đem tin tức quan trọng này nói với Sở phu nhân.

"Ngươi nói, đều là sự thật?" Sở Uyển Nhược nghe Thập Mai nói xong, trong lòng khiếp sợ không thôi.

"Phu nhân, thiên chân vạn xác (*), tiểu súc sinh ngày đó cắn ngài chính là sủng thú của Vương gia."

(*) tính chính xác cao, chính xác 100%

Thập Mai vừa mới dứt lời, chợt có một bàn tay tát lên mặt cô.

"Tiện tì như ngươi, tiểu súc sinh cũng là ngươi kêu? Vương gia sủng ái thì đó chính là tiểu chủ tử của ngươi, hiện giờ thân phận của nó cùng Bảo Nhi là ngang bằng nhau, ngươi nhớ thật kỹ điều này cho bổn phu nhân."

Thập Mai che bên mặt bị đánh lại, trong hốc nước mắt lăn ra: "Vâng, phu nhân, nô tỳ đã nhớ kỹ."

Sở Uyển Nhược mày đẹp hơi nhíu lại trong nội tâm hiện lên ảo não, sớm biết rằng nó được Vương gia sủng ái, nàng ta đã không cho tiện tì Thập Mai đi đánh nó, đem nó nâng niu giống như tiểu tổ tông.

Nàng ta sẽ có cơ hội tiếp cận Vương gia.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 14: Mối quan hệ kỳ diệu

[HIDE-THANKS]Edit: -Jenny-

Ai~

Hiện có hối hận thì cũng đã muộn, đều tại con tiện tì Thập Mai kia, nếu cô ta không nhận nhầm sủng thú của Vương gia là chuột, nàng ta đã không mất đi cơ hội tốt tiếp cận Vương gia.

Sở Uyển Nhược càng nghĩ càng giận, lại tát lên mặt Thập Mai một cái, mạnh đến mức trước mắt Thập Mai hoa lên: "Đều tại con tiện tì ngươi, hại ta thiếu chút nữa đã làm sủng thú của Vương gia bị thương. Hiện tại ngươi mau chóng nghĩ cách đem nó lại đây cho bổn phu nhân, ta nhất định phải bồi thường thật tốt cho nó"

Thập Mai đau tới chảy nước mắt, che khuôn mặt lại: "Phu nhân, ngài cũng biết nô tỳ ngoại trừ phòng ăn, cũng chỉ có thể đi đến hậu viện. Nhưng tiểu súc.. tiểu chủ tử nó lại ở tiền viện, nghe nói còn ở phòng của Vương gia, nô tỳ sao có thể có bản lĩnh đem nó tới đây?

Hơn nữa, tiểu chủ tử biết cắn người, nếu nó nhìn thấy phu nhân lại cắn người thì phải làm sao?

Phu nhân, vì ngài.."

Sở Uyển Nhược trừng mắt liếc nha hoàn: "Bổn phu nhân làm việc, còn cần tới một nô tỳ như ngươi chỉ dạy sao?"

Thập Mai run bần bật: "Nô tỳ không dám."

"Tiện tì ngươi nghe kỹ cho bổn phu nhân, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải đem nó tới trước mặt ta" Đôi mắt Sở Uyển Nhược lóe sáng híp lại, giống như đang toan tính âm mưu gì đó, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói: "Nếu như nó lại cắn ta, vậy ta càng có lý do làm cho Vương gia bước tới tiểu viện này."

Phượng Cửu Mộc mấy ngày nay đều tự mình cho tiểu thú ăn. Hai ngày đầu, tiểu thú không quá cảm kích, chỉ ăn một ít sau đó cũng không ăn nữa, yên lặng nhắm mắt lại, ghé vào lồng sắt.

Cho dù hắn có duỗi tay chọc nó, trêu nó, nó cũng không có phản ứng gì.

Đến ngày thứ ba, sức ăn của tiểu thú đã tăng gấp đôi, giống như hai ngày qua ăn rất ít dẫn tới đói bụng, tới ngày thứ ba đói không chịu nổi, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là bắt đầu ăn không ngừng.

Phượng Cửu Mộc nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của nó liền bật cười, nhẹ nhàng sờ sờ lông trắng trên lưng nó: "Không vội, cứ từ từ ăn."

Bùi Thủy buồn bực, miệng thì ăn mỹ vị nhưng trong nội không có chút tư vị gì, đói khát đã khiến nàng không còn cốt khí a.

Nàng ăn xong, xoay người trở về lồng sắt, phảng phất giống như đã cam chịu số phận, nhưng thình lình bị hắn bắt được, Bùi Thủy còn chưa kịp giãy giụa đã bị hắn ôm vào trong ngực, hương thơm thanh mát cũng chui vào mũi nó.

Trên người hắn có mùi hương rất dễ chịu nàng không hề chán ghét nó, nhưng việc mà người nam nhân này làm nàng thuật sự rất ghét, không thể nào tưởng tượng được, Bùi Thủy có chút mất khống chế, muốn cắn hắn.

Phượng Cửu Mộc xoa xoa bộ lông trên lưng nó, mềm mại trơn trượt. Hắn đã săn bắn vô số dã thú, không có một bộ lông nào có thể so sánh được với bộ lông trong lòng bàn tay này.

Màu trắng như tuyết vô cùng sạch sẽ, những sợi lông sáng tựa như ánh trăng, mang theo tiên khí tỏa ra ánh sáng trắng.

Phượng Cửu Mộc yêu thích đến mức vuốt ve không buông tay ra. Bùi Thủy bị sờ cả người nổi da gà, hắn nhìn chằm chằm lông nàng làm gì? Lại có suy nghĩ xấu xa? Không phải là muốn cạo đi bộ lông nàng đó chứ?

Bùi Thủy trong nội tâm đầy khủng hoảng, thân thể linh hoạt xuyên qua cánh tay bên hông, nhanh chống chui xuống phía dưới giường của hắn.

Nàng có chết cũng không muốn bị lột da a!

Phượng Cửu Mộc nhìn trong lòng ngực trống không, thầm nghĩ nó chạy ra ngoài còn nhanh hơn so với cá trạch. Thấy nó không phải chạy ra ngoài phòng, mà là chui vào phía dưới giường, Phượng Cửu Mộc qua đi đá một cái lên mép giường.

"Đi ra" Hắn trầm giọng nói.

Bùi Thủy bị hoảng sợ, lời muốn nói với Phượng Cửu Mộc vừa định tuôn ra, lại nghe được hắn nói câu tiếp theo làm nàng càng thêm hoảng sợ.

"Hiện tại đi ra, bổn Vương sẽ không tính toán chuyện này với ngươi, nếu ngươi chờ đến lúc bổn Vương sai người phá hủy giường đi, đem ngươi bắt ra, hừ.." Hắn hừ hừ, trong giọng nói mang theo mười phần uy hiếp.

Phía dưới giường không có một chút động tĩnh, một đôi đen nhánh tròn xoe, ở bên trong xoay tròn chuyển động.

"Thanh Dật.."

Phượng Cửu Mộc vừa quát, Thanh Dật nháy mắt xuất hiện ở ngoài cửa. Thời điểm cậu đi vào, nhìn thấy một con tiểu thú màu trắng từ dưới gầm giường chui ra, run run chạy đến dưới chân, sau đó chủ động nhảy vào trong lòng ngực chủ tử nhà cậu.

Bùi Thủy ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi trong lòng ngực Phượng Cửu Mộc, trong lúc lơ đãng, còn đưa cho Thanh Dật một ánh mắt "Mời ngươi lăn".

Thanh Dật: "..."

Cậu bị tiểu súc sinh này khi dễ cũng không phải là lần đầu tiên, hắn trừng mắt nhìn trở về, đi tới nói: "Chủ tử, ngài có gì phân phó?"

Bùi Thủy chợt quay mặt đi, lông nhung trên đầu dùng sức cọ cọ vào ngực Phượng Cửu Mộc, phảng phất đã biết sai rồi, còn dùng mọi cách lấy lòng Phượng Cửu Mộc.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 15 Muốn ngủ trên giường của hắn

[HIDE-THANKS]Edit: -Jenny-

Trong mắt Phượng Cửu Mộc có chút biến hóa, sau một lúc lâu nói với Thanh Dật: "Đi ra."

Thanh Dật sờ sờ mũi, khuôn mặt xám xịt rời khỏi.

Từ nay về sau.

Mối quan hệ giữa tiểu thú và Phượng Cửu Mộc đã dần dần thay đổi.

Phượng Cửu Mộc cho ăn, tiểu thú không hề chần chừ biểu lộ ra mình rất muốn ăn, ăn xong còn dùng chân nhỏ chỉ chỉ, tỏ vẻ nó thích ăn cái này.

Phượng Cửu Mộc ôm nó, nó sẽ nâng chán nhỏ lên chỉ chỉ ra ngoài cửa, tỏ vẻ muốn hắn ôm nó đi ra ngoài.

Phượng Cửu Mộc cười cười, vậy mà hắn thật sự ôm theo nó đi ra ngoài.

Thanh Dật nhìn thấy, giật mình đến nỗi nói không nên lời. Chủ tử vô cùng sủng tiểu thú, nhưng ngài ấy dường như đã quên bản tính vốn có trước kia của tiểu súc sinh. Hiện tại nó ngoan ngoãn thuận theo, nói không chừng nó chính là đang mê hoặc chủ tử, sau đó từng bước tiến hành kế hoạch bỏ trốn.

Thời điểm Thanh Loan đi ngang qua, cũng thập phần khiếp sợ, phải mất một lúc sau mới hoàn hồn, khôi phục lại biểu tình lãnh đạm. Lúc định rời khỏi, không biết Thanh Dật từ chỗ nào lại xông ra.

"Loan muội muội, tiểu súc sinh lại chơi tâm cơ mê hoặc Vương gia, ngươi nhất định phải phải nhìn kỹ nó, không thể để nó có cơ hội chuồn khỏi vương phủ."

Thanh Loan lạnh lùng mỉm cười: "Cứ giữ nó mãi thì không bớt lo, thôi thì ngươi dứt khoát giết nó đi, sau đó giao cho phòng ăn hàm một nồi nước mang lên cho Vương gia tẩm bổ."

Thanh Dật sợ tới mức cả người run lên, cười gượng nói: "Vương gia vô cùng hứng thú đối với nó, lúc này ta mà đem nó giết đi, Vương gia giáng tội xuống không cần nói cũng biết là đem ta đi giết a!"

Thanh Dật chuyển mắt qua chỉ nhìn thấy bóng dáng lạnh nhạt rời khỏi của Thanh Loan, cậu sờ sờ mũi. Thanh Loan không phải nhiệt tình kêu cậu giết tiểu súc sinh, mà là đang chế nhạo cậu

Chẳng lẽ Thanh Loan lạnh lùng như vậy cũng bị bề ngoài vô hại của tiểu súc sinh kia lừa gạt?

Phượng Cửu Mộc nhiều ngày liên tiếp đều ôm tiểu thú đi dạo quanh vương phủ, thời điểm nhàn rỗi còn ôm nó ngồi bên ngoài phơi nắng. Những việc này làm cho Bùi Thủy dần dần có hảo cảm với Phượng Cửu Mộc.

Bùi Thủy cân nhắc, trước tiên nhất định phải thoát khỏi lồng sắt đang nhốt nàng, nàng thật sự khó chịu với lồng sắt đầy vướng víu này.

Bùi Thủy không dám đem tâm tư này biểu hiện rõ ràng. Mấy ngày gần đây, Phượng Cửu Mộc đối với nàng rất tốt, nàng cũng không nhầm lãn, Phượng Cửu Mộc thật sự nuôi nàng như một sủng vật mà hắn yêu thích.

Hắn nuôi nàng, là muốn nàng mập lên để làm thịt.

Bùi Thủy không biết "Địa linh" là cái quái gì, nhưng nàng biết "Địa linh" đối Phượng Cửu Mộc mà nói, thì nó quan trọng hơn so với mạng nhỏ này của nàng.

Bùi Thủy đợi vài ngày, cuối cùng cũng chờ được một cơ hội.

Thời điểm Phượng Cửu Mộc trở về đã rất khuya, áo bào trắng đều dính đêm lạnh. Đi vào phòng, hắn theo thói quen liếc mắt nhìn tiểu thú trong lồng sắt, tiểu thú trong lồng nhìn thấy hắn phấn khích đứng lên, thú nhãn hưng phấn nhìn hắn kêu chi chi.

Phượng Cửu Mộc cảm thấy mọi mệt mỏi trên người thoáng chốc đều đã biến mất, trên khóe miệng hắn nở nụ cười, đi qua mở cửa lồng sắt ra, tiểu thú liền nhanh chóng nhảy vào trong ngực hắn, thân mật cọ cọ vào ngực, Phượng Cửu Mộc cảm giác cả lòng ngực đều ấm lên.

"Bổn vương hôm nay có chút bận mới trở về chậm, ngươi tiểu gia hỏa này sao còn chưa ngủ?" Bình thường tới giờ này, nó đã nằm ngủ quên cả trời trăng.

Phượng Cửu Mộc ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của tiểu thú.

Bùi Thủy ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt bồ đào nhập nhèm nước chứa đầy nỗi nhớ, nàng lắc lắc đầu dùng chân nhỏ chỉ chỉ vào hắn, làm động tác không có, ý muốn nói hắn không ở đây nó không ngủ được.

Mấy ngày nay, tình trạng ở chung của Bùi Thủy và hắn đã tốt hơn, lâu lâu sẽ dùng một ít động tác đơn giản, biểu đạt những gì nàng muốn nói.

Phượng Cửu Mộc ý cười càng sâu, tiểu thú này vừa thông minh lại đặc biệt, mang đến cho hắn không ít niềm vui.

Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú thêm một lúc nữa, thời điểm đem nó về lồng sắt, nói: "Bây giờ không còn sớm, mau ngủ đi! Bổn vương cũng muốn nghỉ ngơi."

Bùi Thủy đâu chịu trở lại? Liền ăn vạ trong lòng ngực hắn, lông nhung trên đầu, dường như đều đã cắm vào áo choàng của hắn.

Phượng Cửu Mộc chỉ cho rằng tiểu thú này một ngày không nhìn thấy hắn. Không muốn cùng hắn tách ra, lại ôm nó thêm một lát, bàn tay giống như đang dỗ hài tử vỗ nhè nhẹ trên người nó.

Ngày mai còn phải lâm triều, Phượng Cửu Mộc cũng đã mệt mỏi một ngày, hắn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nghĩ vậy lại lần nữa đem nó đưa vào lồng sắt, tiểu thú dùng chân sau đá ra sau lưng làm lồng sắt bị ngã lăn ra, lại nhào trở lại vào lòng ngực hắn, còn nâng chân trước lên duỗi dài ra, giống như cánh tay mảnh khảnh của nữ tử ôm chầm lấy cổ hắn.

Tiểu thú kêu chi chi, làm thế nào cũng không muốn cùng hắn tách ra.

"Xuống" Phượng Cửu Mộc bỏ qua cảm giác kỳ lạ, trầm giọng ra lệnh cho nó.

Bùi Thủy vất vả lắm mới chờ được cơ hội này, làm sao cũng không chịu quay về lồng sắt, chân trước lại tăng thêm chút lực ôm lấy hắn, lông mao ở cổ kề sát vào cằm hắn, mặt thú thì dán vào sườn mặt hắn, chân sau không có chỗ để đứng lơ lửng giữa không trung, nàng nhịn không được liền tìm chỗ để đặt chân, vì thế dẫm lên trước ngực hắn, vừa dẫm vài cái thì vạt áo phía trước của hắn mở ra.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 16: Thú nhăn mặt

Edit: -Jenny-

Bùi Thủy tập trung tinh thần suy nghĩ, nếu không muốn trở về lồng sắt đáng chết kia mấu chốt quan trọng chính là hắn, đôi mắt đen khẽ trộm quan sát sắc mặt hắn, bỏ qua chân sau đang làm chuyện xấu.

Trong đôi mắt Phượng Cửu Mộc xuất hiện biến hóa rất nhỏ tuy nhiên không thể nào qua được mắt sắc của Bùi Thủy, nhưng nàng chưa kịp suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì? Đột nhiên bị một lực ở đâu tàn nhẫn kéo thật mạnh quăng nàng xuống.

Tiểu thú ngã một cú thật mạnh xuống mặt đất, đau tới nhe răng, trợn mắt.

Phượng Cửu Mộc chỉnh sửa lại áo bào trắng. Nhìn thấy tiểu thú vô cùng đau đớn trên mặt đất, hắn nhớ đến vừa rồi dùng lực quăng nó hình như cũng không nhẹ, trong mắt hiện lên một tia ảo não, lại gần duỗi tay ôm nó lên.

Bùi Thủy toàn thân xương cốt bị quăng ngã gãy từng cái, chỉ cần động một chút liền đau thấu tim gan, nàng sắp bị làm cho tức chết rồi, làm sao chịu để "đầu sỏ gây tội" đụng vào nó?

Tiểu thú mặt nhăn lại nhìn Phượng Cửu Mộc, làm lơ cánh tay đang duỗi tới của hắn, từng bước xoay người nhảy lên ghế dựa sau đó dùng lực nhảy lên bàn chui vào lồng sắt, chân nhỏ thò ra tự giác đóng cửa lại, nó quay đầu qua chỗ khác, mông hướng về hắn.

Phượng Cửu Mộc giật giật ngón tay, ánh mắt thâm liễm nhìn nó, tiểu gia hỏa này tính tình càng ngày càng lớn mặt, do hắn mấy ngày nay đối tốt với nó quá sao?

Phượng Cửu Mộc cũng không phải cố ý quăng nó ngã, chỉ là đột nhiên chân nhỏ của nó vói vào trong quần áo, dẫm lên ngực hắn. Hơi lạnh da thịt không khác gì so với da người, hắn liền theo bản năng đem nó quăng xuống.

Cũng chưa từng nghĩ sẽ quăng nó ngã nghiêm trọng như vậy.

Phượng Cửu Mộc sẽ không giải thích những điều này với một con thú nhỏ, nó không để ý tới hắn, hắn liền xoay người đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Phượng Cửu Mộc sáng sớm đã đi vào triều, Bùi Thủy lúc này cũng đã thức dậy.

Nàng giật giật, trên người thật sự rất đau, nhưng sự việc phát sinh tối hôm qua, không hề ảnh hưởng hưởng chút nào đến tâm trạng hôm nay của nàng.

Bởi vì.

Bùi Thủy vươn chân nhỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào lồng sắt liền mở ra.

Thú nhãn (*) của nàng nở rộ giống như pháo hoa, cao hứng sắp hỏng rồi, chạy vụt ra lồng sắt đắc ý nhảy nhót lung tung.

(*) mắt thú

Oa ha ha! Nàng tự do.

Bỗng nhiên.

Cửa phòng bị đẩy ra, ánh mắt người mới tới hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm nó với vẻ không tốt lành gì.

Bùi Thủy ngẩn ra, sững sờ tại chỗ.

Sau một lúc, nàng nhẹ nhàng nhảy lên ghế dựa, lại nhảy lên trên bàn, chân trước trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ hai cái kêu Thanh Dật đem đồ ăn đến.

Biểu cảm trên mặt Thanh Dật có chút cổ quái, cậu lại gần buông đồ ăn sáng xuống, nhìn vào lồng sắt đang mở ra, trong lòng suy nghĩ: Chủ tử thật sự yên tâm đem tiểu súc sinh này thả ra, không sợ nó lại sử gian kế chạy trốn sao?

Bùi Thủy dùng xong đồ ăn sáng, thời điểm Thanh Dật đem mâm rời khỏi, thần kinh hoạt động nói với nó.

"Thu hồi những tâm tư giảo hoạt của ngươi đi, ngươi không thể chạy ra khỏi Mộc Vương phủ đâu."

Bùi Thủy trong lòng mắng một câu "thái giám chết bầm", xoay người chui vào lồng sắt, cuộn tròn người lại mặt đặt ở trên lưng ngủ.

Thanh Dật nghĩ rằng lồng sắt là do Phượng Cửu Mộc mở ra, cho tiểu thú không gian tự do ở trong phòng.

Chủ tử làm việc cậu là thuộc hạ đương nhiên không dám chủ trương làm trái ý chủ tử, lại nói tiểu thú này chỉ là tiểu súc sinh biết mang thù, Thanh Dật cũng không muốn đắc tội nhiều với nó.

Tây sương viện.

Thập Mai che lại gương mặt, đôi mắt phiếm hồng khẩn cầu nhìn Sở Uyển Nhược.

"Phu nhân, ngài cho nô tỳ thêm một chút thời gian nữa thôi! Mỗi ngày tiểu tổ tông đều ở trong phòng Vương gia, khó được một lần đi ra ngoài nhưng đều được Vương gia ôm vào trong ngực, nô tỳ thật sự không có cơ hội mang tiểu tổ tông qua đây!"

"Tiện tì, còn dám tìm cớ?" Sở Uyển Nhược nhấc chân, dùng sức đá mạnh vào bắp chân của nha hoàn, buồn bực mắng: "Ngươi là óc heo sao? Nó không ra, tại sao ngươi không tranh thủ lúc Vương gia không ở trong phủ, tìm cách làm nó chủ động đi ra?"

Thập Mai đau đớn lùi lại, khóc lóc lắc đầu với Sở Uyển Nhược: "Nô tỳ sẽ lập tức suy nghĩ biện pháp."

"Cút."

Sở Uyển Nhược thật sự bị con tiện tì này làm cho tức chết, ngay cả một chút việc nhỏ cũng làm không xong, khó trách nàng ta ở phượng vương phủ lâu như vậy, cũng không chiếm được ưu ái của Vương gia, chắc chắn đều là do tiện tì bên người nàng ta quá ngu xuẩn, không biết phân ưu nỗi sầu cùng chủ tử.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 17: Ngươi tốt nhất thành thật một chút

Edit: -Jenny-

Thập Mai chạy khỏi tây sương viện nơi ở của Sở phu nhân, ngồi xổm trên mặt đất ôm hai đầu gối khóc lên.

Sở phu nhân tính tình càng ngày càng tệ, mỗi ngày đều đánh cô ta trút giận không nói, lực xuống tay còn càng ngày mạnh hơn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị Sở phu nhân đánh chết ở tây sương viện.

Thập Mai sau khi khóc đủ rồi, xoa xoa đôi mắt của mình, vắt hết óc suy nghĩ biện pháp nào mới có thể làm cho tiểu thú rời khỏi phòng Vương gia?

Đột nhiên.

Cô sửng người, trong mắt lóe sáng, kinh hỉ nói: "Ta thật là ngốc, tại sao tới lúc này mới nghĩ ra biện pháp?"

Lúc Phượng Cửu Mộc trở về tiểu thú đã ngủ, vẫn là tư thế ngủ giống tối hôm qua, mông đưa về phía hắn.

Thói quen của tiểu súc sinh này quả thực không được.

Hơi sủng nó một chút thôi mà nó đã đắc ý, được nước lấn tới còn dám giận hắn, tính cách còn xấu hơn cả Mộc Vương hắn.

Phượng Cửu Mộc thu lại ánh mắt, phất tay áo rời đi.

Bùi Thủy vào lúc khuya có thức dậy một lần, nhìn thấy trên giường Phượng Cửu Mộc không có người nàng liền đẩy lồng sắt chạy ra, nhảy lên trên giường.

Thật thoải mái a!

Bùi Thủy ở trên giường Phượng Cửu Mộc lăn lộn một hồi, mở rộng tứ chi ra ôm lấy chiếc chăn mềm mại.

Đêm nay chắc Phượng Cửu Mộc sẽ không quay lại, nàng có thể hưởng thụ một đêm trên giường lớn của hắn nha!

Một giấc này sâu đến nỗi Thanh Dật mang thức ăn vào cho tiểu thú, nó còn tưởng hương thơm ngào ngạt này là trong mơ, nhưng lại làm cho Thanh Dật hoảng sợ.

Nhìn thấy lồng sắt kia trống không, Thanh Dật cho rằng tiểu súc sinh lại chạy thoát, tay run một chút làm mâm thức ăn trong tay rơi xuống đất.

Làm sao bây giờ?

Thanh Dật trực tiếp gõ gõ tay, nghĩ đến lúc này Vương gia đã vào triều, mấy ngày nay biên quan yên bình, bọn lưu khấu thừa cơ làm loạn, bộ lạc Nam Man cũng đã ngo ngoe rục rịch. Vương gia vô cùng bận rộn, vào triều cũng không trở về nhanh như vậy.

"Tiểu súc sinh đáng chết này, lại gây thêm phiền toái cho Vương gia." Thanh Dật tức giận phun tào, nói không lựa lời mắng.

Động tĩnh lớn như vậy, mộng đẹp của tiểu thú đã bị quấy rầy.

"Chi chi chi.." Ngươi mới là tiểu súc sinh, thái giám chết bầm lại dám mắng lão tử?

Thanh Dật nghe được tiếng kêu của "lão tử", chậm chạp quay mặt về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy cái đầu tiểu thú từ trong chăn của Vương gia chui. Cậu giật mình trừng lớn mắt, tay run run giơ lên chỉ vào nó.

"Ngươi.. Ngươi nhanh cút xuống dưới cho ta, đây là giường Vương gia, ngươi chỉ là một con tiểu súc sinh há có thể ngủ ở đó?"

Bùi Thủy nằm trên giường bất động.

Nó giống như muốn đối nghịch với Thanh Dật!

Thanh Dật mí mắt giựt giựt, chạy nhanh tới duỗi tay xách tiểu thú lên, đầu co nó rụt lại trốn vào trong chăn, không hề có quy luật chạy qua chạy nhanh qua phía đông, sau đó chạy qua phía tây. Đôi mắt Thanh Dật chuyển đông rồi lại chuyển tây, nhìn đến hoa cả mắt, dứt khoát một lần nhấc chăn lên.

Trên giường trống trơn.

Tiểu súc sinh đâu?

Thanh Dật trợn tròn mắt.

Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, tần mắt Thanh Dật chuyển tới cái chăn trong tay, đỉnh đầu đột nhiên tê rần, vật nhỏ từ trên lưng cậu nhảy xuống.

Thanh Dật ném chăn xuống, che lại đỉnh đầu xoa nhẹ một chút, hai mắt bốc hỏa nhìn tiểu thú.

"Tiểu súc sinh, ngươi dám đánh ta? Ngươi thật quá đáng.."

Từ trước tới nay Thanh Dật chưa từng bị ai khi dễ, bây giờ lại bị một con tiểu thú khi dễ đến nông nỗi này.

Thanh Dật nội tâm rất đau khổ, rất buồn cũng rất phẩn nộ.

Cậu vung nắm tay lên, tư thế kia chính là muốn đánh tiểu thú, nhưng quyền vuiawf giơ lên đã lập tức rút về, ngón tay chỉ vào tiểu thú dưới đất, hung thần ác sát nói: "Lão tử chờ Vương gia trở về sẽ đi cáo trạng tối hôm qua ngươi ngủ trên giường Vương gia, Vương gia kiêng kị nhất chính là người khác chạm vào đồ vật của hắn, đừng nói đến đây là giường ngủ. Giường này từ trước đến nay chỉ có một mình Vương ngủ, nữ chủ nhân tương lai của Mộc Vương phủ cũng chưa ngủ qua, ngươi chờ Vương gia trở về thu thập ngươi đi!"

Lông mao tiểu thú run run lắc lắc cái đuôi, không hề bị Thanh Dật dọa sợ chút nào, đi cáo trạng, chết nó còn không sợ còn sợ cậu đi cáo trạng?

Bùi Thủy nhìn mâm thức ăn rơi dưới đất, một cái đùi gà đã lăn ra ngoài dính bụi, còn có một cái ở trong mâm, nàng đang đói bụng cũng không chần chừ liền vươn đầu lưỡi phồng hồng, liếm liếm đùi gà trong mâm, mồm to hưởng dụng.

Thanh Dật sửng sốt nửa ngày, nhìn bộ dáng tiểu thú một chút cũng không sợ, còn tiêu dao sung sướng ăn đùi gà. Cậu khẽ nhíu mày, tiểu thú này càng ngày càng vô pháp vô thiên, tùy ý làm bậy.

Hắn hậm hực đi lại giường thay chăn, đem chăn bị tiểu thú làm dơ ôm vào trong ngực. Chờ tiểu thú ăn xong cậu thu thập sạch sẽ thức ăn dưới đất, nhặt mâm thức ăn lên, không quên trừng mắt nhìn tiểu thú.

"Ngươi tốt nhất thành thật một chút, nếu ngươi lại làm dơ giường của Vương gia, sẽ cho ngươi biết thế nào là dễ chịu."

***​

Spoil chút nha chương sau Bùi ham ăn Thủy "gặp nạn" ( ̄ω ̄)
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 18: Run lẩy bẩy

Edit: -Jenny-

Bùi Thủy trong lòng mắng cậu một câu.

Chân trước Thanh Dật chân mới vừa rời khỏi, tiểu thú sau lưng đã nhảy lên giường Phượng Cửu Mộc lăn qua lăn lại vào chăn.

Lăn trong chốc lát.

Biểu cảm Bùi Thủy có chút kỳ lạ, chân trước nàng che bụng lại trên giường xì hơi một cái.

Bùi Thủy phóng thích xong không hề cảm thấy thoải mái ngược lại bụng càng ngày càng đau, nàng cuộn tròn cơ thể lại lăn qua lộn lại trên giường, liên tục xì hơi mấy cái.

Ai da! Mẹ nó chứ! Đây là nàng ăn bị đau bụng!

Bùi Thủy ghi hận Thanh Dật, nàng biết Thanh Dật nhìn nàng khó chịu đã lâu. Thừa cơ hội nàng mâu thuẫn với Phượng Cửu Mộc, báo tư thù trong lúc cho nàng ăn.

Ngươi được lắm tên thái giám chết bầm!

Dám hạ thuốc xổ lão tử!

Bùi Thủy thông thể nào nhịn được nữa, lăn từ trên giường xuống dưới nếu muộn một chút nàng sợ bản thân sẽ xả ra trên giường Phượng Cửu Mộc.

Bùi Thủy chạy ra ngoài, ị trong phòng, mùi vị kia bản thân còn phải chịu, nàng cũng không có khẩu vị nặng như vậy.

Sau khi Phượng Cửu Mộc thượng triều, Thanh Loan phái người đến canh kỹ cửa phòng, ôm cây đợi thú không cho nó có cơ hội chạy trốn.

Thủ vệ thấy tiểu thú chạy nhanh ra cửa ngẩn ra một chút, đột nhiên mở to hai mắt đuổi theo tiểu thú.

Bùi Thủy không hề chạy xa, chỉ là chui vào bụi hoa tường vi trong góc tường gần đó, lúc chui vào bị nhánh tường vi va vào không có cảm giác gì, sau khi phóng thích thứ ô uế trong bụng ra, mới cảm thấy cả người đều đau.

Tường vi có mùi rất nồng, có thể che lấp mùi vị ô uế, Bùi Thủy tự an ủi chính mình, có thể "giải quyết" tại bụi hoa đẹp như vậy, bị đau bụng cũng đáng.

Thủ vệ không tìm được tiểu thú, gấp đến sứt đầu mẻ trán, chạy tới bẩm báo Thanh Loan và Thanh Dật.

Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Mộc Vương phủ lại bắt đầu huy động lực lượng thị vệ, gia đinh, nha hoàn đi tìm tiểu thú.

Bùi Thủy kéo theo tứ chi như nhũn ra, từ trong bụi hoa tường vi đi ra, bàn chân không nghe sai sử run lẩy bẩy.

Bùi Thủy oán hận thầm nghĩ: Thái giám chết bầm, ngươi quá độc ác, đến lúc lão tử khỏi rồi, ngươi chờ đó, lão tử sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.

Một cái túi to từ trên trời rơi xuống, Bùi Thủy ý thức được nguy hiểm, lúc nâng đầu lên, toàn bộ đều bị bắt vào túi.

"Chi chi chi.." Tiểu thú bị nhốt lại, tứ chi nhũn ra dùng sức đá túi, nhưng túi càng thu càng chặt. Có lẽ nó kêu qua lợi hại, làm kẻ kia sợ bị phát hiện, dùng mảnh vải cuốn lấy đầu, cổ, miệng nó từ phía ngoài.

Bùi Thủy bị lúc lắc mang vào tây sương viện.

Sở Uyển Nhược nhìn thấy tình trạng này, kinh ngạc từ trên ghế dựa đứng lên, giật mình nói: "Này, đây là.."

Thập Mai mặt đều là mồ hôi lạnh, thời điểm cô ta bắt tiểu tổ tông tới, tiền viện đều hỏng bét, tất cả mọi người đi tìm tiểu tổ tông đem cô ta hù chết, may mắn cô ta linh hoạt mới có thể an toàn đem tiểu tổ tông tới tây sương viện.

Thập Mai gương mặt chảy đầy mồ hôi, gật đầu với Sở Uyển Nhược: "Phu nhân, nô tỳ mang tiểu tổ tông đến cho người."

Bùi Thủy mơ hồ sắp chết, mũi và miệng đều bị mảnh vải cuốn lấy, có thể hô hấp không khí là cực nhỏ, nghe được giọng nói chủ tớ kia, Bùi Thủy tròng mắt vô lực giật giật, nàng nhớ rõ giọng nói này.

Là ác tì và ác chủ của cô ta.

Sở Uyển Nhược giơ lên tay đáy mắt lộ ra hung ác, thiếu chút nữa đã tát Thập Mai một cái, nhưng nghĩ lại nếu tát cô ta, túi sẽ bị rơi trên mặt đất, làm đau tiểu tổ tông bên trong nên Sở Uyển Nhược mới nhịn xuống.

"Tiện tì ngu xuẩn, bổn phu nhân kêu ngươi mời nó qua đây, ngươi lại lấy túi bắt nó mang cho bản phu nhân, ngươi muốn hại chết bổn phu nhân sao?" Sở Uyển Nhược oán hận xuống tay, ánh mắt sặc sỡ giống như rắn độc, hận không thể cắn chết tiện tì ngu xuẩn này: "Còn không nhanh buông nó xuống, nếu ngươi dám làm nó bị thương dù chỉ một chút, xem bổn phu nhân có đánh chết tiện tì ngu xuẩn như ngươi không."

Sở Uyển Nhược nói xong, sắc mặt Thập Mai liền trắng bệch ra, đem túi thả xuống dưới, ngón tay run rẩy mở túi, mở miếng vải đang cuốn lấy miệng tiểu thú ra.

Túi không có động tĩnh, tiểu thú bên trong không có đi ra.

Sở Uyển Nhược hoảng sợ, Thập Mai cũng sợ tới mức run lẩy bẩy.

ZzTLowG.jpg


Hoa tường vi
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 19: Ngực bị cắn

"Không phải nó chết đó chứ?" Sở Uyển Nhược lo lắng đề phòng, chỉ vào túi khẩn trương nói: "Thập Mai, ôm nó ra nhìn thử xem."

Thập Mai lấy tay thò vào trong túi, run rẩy ôm tiểu thú ra, nhưng ngón tay mới vừa đụng vào lông tiểu thú đã bị nó cắn, cô ta đau đến thét chói tai, rút tay về, kéo theo cả tiểu thú cắn không bỏ bên trong ra.

Sở Uyển Nhược nhìn tiểu thú còn có sức lực cắn người, nội tâm dần buông lỏng, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

"Kêu la cái gì? Cũng không phải chưa từng bị cắn? Có cái gì mà kêu? Câm miệng cho bổn phu nhân!"

Sở Uyển Nhược duỗi tay ôm tiểu thú lên, nhìn ngón tay đầy máu của Thập Mai trong miệng tiểu thú, trong ánh mắt nàng ta hiện lên chán ghét, ngón tay trắng nõn vuốt ve trên người tiểu thú.

"Tiểu khả ái, tiện tì ngu xuẩn này không hiểu quy củ mới dùng biện pháp thô bạo mang ngươi đến. Ngươi cắn chết cô ta, tốt nhất cắt đứt ngón tay của cô ta, cô ta đáng bị cắn, không cần đồng tình." Sở Uyển Nhược mặt thì tươi cười nhưng lời nói trong miệng lại cực kỳ ác độc: "Không cần phải sợ, đã có bổn phu nhân ở đây, cô ta không dám làm gì ngươi đâu, tiểu khả ái ngươi cứ cắn thả thích!"

Thập Mai nghe Sở Uyển Nhược nói, tâm cô ta đều lạnh.

Tiểu thú bỗng nhiên buông lỏng ngón tay đầy máu của Thập Mai ra, có loại xúc động muốn cắn Sở Uyển Nhược.

Chả trách sao ác tì độc ác như vậy thì ra chủ còn ác hơn, thật đúng với câu chủ nào tớ nấy, Sở phu nhân cũng không phải loại người tốt lành gì? Nghe nàng ta nói những lời đó, liền biết Sở phu nhân này là mỹ nhân tâm địa rắn độc.

Phượng Cửu Mộc thật sự cưới lão bà, còn cưới một lão bà độc ác như vậy.

Nàng muốn chúc hậu viện của Phượng Cửu Mộc, sau này không được an bình.

"Tại sao không cắn nữa? Cô ta đối với ngươi như vậy, cắn chết cô ta cũng không đủ đền tội, hay là ngươi ghét máu của cô ta dơ? Đúng là dơ thật, xem xem đều đã làm dơ cái miệng nhỏ đáng yêu của ngươi"

Sở Uyển Nhược đem tiểu thú ôm vào trong ngực, lấy khăn lau vết máu bên miệng nó, dường như không hề sợ nó cắn nàng.

Bùi Thủy thu lại hàm răng sắc bén, tròng mắt như nho đen nhìn Sở Uyển Nhược bề ngoài thì tươi cười nội tâm lại độc địa như rắn rết, nàng không tin nàng ta thật sự đối tốt với nàng, nhất định nữ nhân này đang có âm mưu gì đó?

Chẳng lẽ là có liên qua đến Phượng Cửu Mộc?

Bùi Thủy linh quang chợt lóe, muốn cười thật to. Người của vương phủ này dù là đối tốt hay không tốt với nó vòng đi vòng lại không phải cũng bởi vì Phượng Cửu Mộc sao?

Sở Uyển Nhược muốn lợi dụng tiểu thú, đương nhiên là phải đối tốt với nó, nghe được Phượng Cửu Mộc hồi phủ, tâm nàng ta căng thẳng, bỗng nhiên tiểu thú bị bộ ngực dựng thẳng của nàng ta đụng vào.

Hai tường đồi núi thẳng mềm tường thiếu chút nữa đã đụng tiểu thú lăn xuống đất.

Sở Uyển Nhược hoảng sợ vội vàng ôm tiểu thú, đem nó ấn vào trong ngực, một bên hỏi Thập Mai: "Vương gia có tìm nó không?"

Thập Mai dùng sức gật đầu, thở gấp nói: "Thanh Loan và Thanh Dật không dám dấu diếm Vương gia, Vương gia vừa trở về ngay lập tức đã bẩm báo."

Sở Uyển Nhược vừa vui sướng vừa khẩn trương hỏi: "Bẩm báo ra sao?"

Hỏi như vậy cũng là sợ nô tì ngu xuẩn Thập Mai này lộ ra sơ hở, đến lúc đó sẽ liên lụy nàng ta.

Sở Uyển Nhược một lòng một dạ đặt ở trên người Phượng Cửu Mộc, tay không nhẹ không nặng ấn tiểu thú, tuy nhiên nàng càng ấn nó càng nó càng giãy giụa, nàng ta đây là tiếp bảo bối của Vương gia, nàng cũng không thể buông tay làm nó chạy.

Bùi Thủy cực kỳ khổ sở, nàng sắp bị ngực của nàng ta ép chết.

Thập Mai cười nói: "Thị vệ trông coi cửa phòng của Vương gia nhận tội, nói bản thân không trông coi kỹ tiểu tổ tông."

Sở Uyển Nhược phảng phất ăn được một viên thuốc an thần, nô tì ngu xuẩn này xem như hoàn thành một chuyện tốt, nhướng mày nói: "Chờ bổn phu nhân thấy Vương gia, sẽ thưởng thật hậu hĩnh cho ngươi."

Thập Mai kinh hỉ: "Đa tạ Sở phu nhân."

Sở Uyển Nhược khóe miệng tươi cười bỗng nhiên khựng lại, nét mặt nhanh chóng thay đổi, hét lên một tiếng ném tiểu thú trong ngực ra.

Thập Mai kinh hỉ biến thành kinh hách, nhìn tiểu thú bị té trên mặt đất lăn vài vòng, bò dậy muốn chạy, cô ta theo bản năng chạy nhanh qua bắt tiểu thú lại.

Tiểu thú cắn cô ta, cô ta vẫn chịu đựng rơi nước mắt, ôm chặt lấy.

Không thể buông tay, một khi buông tay, Sở phu nhân không thành với Vương gia, cô ta sẽ mất mạng.

Sở Uyển Nhược bị cắn ở ngực, chảy ra một ít máu tươi.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back