Đam Mỹ [Edit - Full] Ở Huyện Thành Cổ Đại Dưỡng Nhi - Dục Lai Trì

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Joe 1015, 7 Tháng bảy 2023.

  1. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 30

    Edit: Joe

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thâm vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng nhấp ra một độ cung hung ác, dùng một ngữ khí Tiểu Thường Nhạc chưa từng nghe qua để nói: "Con rời cửa hàng vì sao không nói với Dương Liễu ca ca một tiếng hả?"

    Tiểu Thường Nhạc cũng không ngừng khóc, đây là lần đầu tiên bé khóc lợi hại như vậy, bé không khống chế được, lúc này đầu óc bé trông rỗng, khóc đã chiếm hữu phần lớn tinh lực cùng đầu óc bé, bé căn bản không nghe rõ cha nói gì, chỉ nhìn thấy cha chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này.

    Kiều Thâm cứ như không nhìn thấy Tiểu Thường Nhạc đang khóc, âm thanh cứng rắn nói: "Quỳ xuống xin lỗi Dương Liễu ca ca!"

    Lúc trước lòng y như lửa đốt, cả tình thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, sự tự trách của Dương Liễu y đều thấy được, thế nhưng Thường Nhạc biến mất làm y không thể đi bận tâm đến Dương Liễu, kỳ thật trong lòng y hiểu rõ, hài tử càng lớn thì lại có một ít ý tưởng kỳ quái, làm một ít chuyện khó hiểu, y tuy là cha cũng không thể thời thời khắc khắc chiếu cố Thường Nhạc mà không thể xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn gì đó được.

    Hơn nữa Tiểu Thường Nhạc cũng không phải lần đầu tiên nghỉ trưa ở cửa hàng, Dương Liễu trông nom cũng chưa xảy ra chuyện gì, chính vì nhiều lần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên hôm nay mới có chuyện, cũng bởi vì Tiểu Thường Nhạc tự ý muốn hành động.

    Dương Liễu nhanh chạy tới ngăn cản: "Thâm ca đừng, bé còn nhỏ, đều do đệ không cẩn thận."

    Kiều Thâm nói xin lỗi với Dương Liễu: "Thực xin lỗi Dương Liễu, Thâm ca không phải có ý trách đệ, chỉ là Thâm ca sốt ruột, đệ đừng trách huynh."

    Trấn an vỗ vỗ bả vai Dương Liễu, Kiều Thâm ngăn cản Dương Liễu đang muốn nói gì đó, y xoay người hướng các hương thân chân thành cung kính nói: "Thập phần xin lỗi, cũng vạn phần cảm kích mọi người đã giúp đỡ, để cảm ơn Kiều Ký Lỗ Vị sẽ ưu đãi tặng mỗi người một món kho giá 30 văn, mong mọi người nhận và không ghét bỏ."

    Đoàn người kinh ngạc không thôi, một con gà cũng mới 25 văn tiền, mọi người sôi nổi khuyên bảo Kiều Thâm, mọi người cũng không định chiếm chút tiện nghi này.

    Nói xong Kiều Thâm cũng không nhìn Tiểu Thường Nhạc mà bước ra khỏi đám đông muốn về nhà, hiện tại Tiểu Thường Nhạc khóc rất lợi hại, y có thuyết giáo gì cũng không nghe lọt, tốt nhất là để cả hai bình tĩnh đi, trở về nhà lại dạy dỗ nhi tử sau, đang nghĩ ngợi muốn dạy dỗ nhi tử như thế nào thì trước mắt y đột nhiên tối sầm..

    Kỳ Thạc bế Tiểu Thường Nhạc lên, đuổi kịp Kiều Thâm liền thấy y thoát lực hướng trên mặt đất chuẩn bị ngã xuống, hắn nhanh buông Tiểu Thường Nhạc xuống chạy qua tiếp được Kiều Thâm.

    * * *

    "Thường Nhạc, đừng ra khỏi cửa nha.." Kiều Thâm ngồi ở dưới tàng cây nạo vỏ khoai lang ngẩng đầu nhìn Tiểu Thường Nhạc, Tiểu Thường Nhạc đang đứng ở cửa sân gõ vào nó.

    Y thấy Thường Nhạc mở cửa định ra ngoài..

    Y nhanh chóng đứng lên, lúc này Tiểu Thường Nhạc đã khỏi cửa, Tiểu Thường Nhạc chân trước vừa bước ra, y chạy theo ngay phía sau, nhưng mà..

    Y nhìn ngõ nhỏ không một bóng người, không thấy Tiểu Thường Nhạc!

    "Thường Nhạc!" Kiều Thâm bừng tỉnh.

    "Kiều Nhi, Thường Nhạc đây, con ở đây, không sợ, không sợ.." Kỳ Thạc nghe được Kiều Thâm thét chói tai, nhanh di tới mép giường ôm Kiều Thâm, cầm tay y sờ bên cạnh chính là Tiểu Thường Nhạc vì khóc quá nhiều mệt mỏi đã ngủ thiếp đi.

    Kiều Thâm sờ được cơ thể ấm áp của Tiểu Thường Nhạc, xác định Thường Nhạc vẫn tốt đẹp ở trước mắt, lúc này y mới thoát lực ngã vào lồng ngực Kỳ Thạc.

    Kỳ Thạc ôm vuốt vuốt lưng vỗ về y, một tay khác cầm chén thuốc tới, "Đây là thuốc an thai đại phu bốc, em động thai nên ngất đi, hiện tại có thấy đau bụng không?"

    Kiều Thâm cảm giác bụng nhỏ có hơi đau cảm giác cũng không khỏe nhưng tâm y càng đau hơn.

    Kiều Thâm duỗi tay muốn cầm bát thuốc nhưng lại không có sức, cả người y đều thoát lực, sức lực cả người cứ như tập trung ở trái tim, trái tim y ở trong lồng ngực kịch liệt đập.

    Kỳ Thạc giúp Kiều Thâm uống thuốc xong lại từ phía sau ôm y, tay to của y nắm lấy tay Kiều Thâm nhẹ nhàng xoa bóp, trong miệng an ủi: "Không có việc gì đâu Kiều Nhi, mội thứ đều tốt, đừng sợ."

    "Lồng ngực em rất đau, buổi chiều làm em sợ muốn chết, Thạc ca, em rất sợ hãi.." Vừa mở miệng, nước mắt của Kiều Thâm liền rơi xuống.

    Kỳ Thạc đau lòng không thôi, nhưng cũng sợ làm ảnh hưởng thân thể Kiều Thâm nên vội nói: "Không sợ, ta ở đây, không có việc gì. Ta ngày mai làm dây thừng, sau này có ra cửa thì buộc nó lại."

    Kiều Thâm lúc này mới phụt cười một tiếng, "Nó là nhi tử anh chứ không phải chó con."

    "Không thể để nó lại chạy loạn làm Kiều Nhi của ta tức giận." Kỳ Thạc dỗ dành Kiều Thâm, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên của y.

    Kiều Thâm nghĩ mà sợ không thôi, khẩn cấp khởi động chế độ người cha nghiêm khắc nói: "Em có cảm giác ngày hôm qua con còn đi chưa vững, đi đâu cũng phải để em ôm, mỗi ngày đều ở trước mặt em, không nghĩ tới con đã lớn như vậy, đã có thể tự mình chạy về nhà. Chúng ta cũng không thể quản con suốt được, đều do em, em luôn muốn cho con có một tuổi thơ vui sướng nhưng lại xem nhẹ sự an toàn của con."

    Kỳ Thạc đánh gãy lời tự trách của Kiều Thâm nói: "Không trách em Kiều Nhi, em đã làm rất tốt rồi."

    Kiều Thâm ngồi dậy, quay đầu lại nhìn vào đôi mắt Kỳ Thạc nói: "Em nghĩ chúng ta nên dạy vỡ lòng cho con, chúng ta lưu ý cho con những thói quen không tốt, chúng ta có thể sửa cho con những thói quen xấu đó."

    Kỳ Thạc đồng ý, mặc kệ theo lẽ thường ở Đại Chu trẻ con 6 tuổi mới học vỡ lòng.

    Kiều Thâm động thai, Kỳ Thạc mời bà tử tới nhà nấu canh gà, cho hoàng kỳ cùng nhân sâm theo lời đại phu, Kỳ Thạc cũng không đi cửa hàng mà ở sân nhà làm xích đu cho nhi tử, Kiều Thâm ở trong phòng giáo dục nhi tử, phu phu hai người hợp tác, đánh bé một cái lại cho một quả táo xoa dịu.

    Tiểu Thường Nhạc đã bắt đầu có ý thức, bé tỉnh lại nhìn thấy cha vẫn còn có chút sợ hãi, nước mắt theo bản năng liền rớt xuống.

    Kiều Thâm nhìn nước mắt của Tiểu Thường Nhạc thì đem bé ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: "Không khóc, cha không nên đánh con, có còn đau không?"

    Chắc chắn là đau, y dùng sức mà đánh, lúc ấy y đầu óc y trống rỗng không thể nghĩ gì chỉ muốn cho nhi tử một sự dạy dỗ nghiêm khắc, Tiểu Thường Nhạc gật đầu khóc ra tiếng.

    Kỳ Thạc nghe được tiếng khóc của nhi tử thì buông đồ trong tay xuống đi vào trong phòng, đi vào thì thấy Kiều Thâm đang ngồi trên giường còn nhi tử thì chôn ở trong lồng ngực của Kiều Thâm khóc.

    Kiều Thâm nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Thường Nhạc, có một loại cảm giác vui sướng khi mất đi mà tìm lại được, chờ Tiểu Thường Nhạc không khóc nữa y mới nói: "Con biết không, ngày hôm qua khi Dương Liễu ca ca nói không thấy con, tâm cha như đã chết vậy, con là nhi tử cha yêu nhất, cha biết sống thế nào khi không có con hả?"

    "Khi đó con nghĩ gì vậy? Sao lại chạy về nhà?" Kiều Thâm nhìn nhi tử đã bình tĩnh trở lại mới hỏi.

    "Con lấy xe xe.." Sáng nay bé ra khỏi nhà quên mang ván trượt.

    "Vậy sao con rời khỏi cửa hàng mà không nói với Dương Liễu ca ca một tiếng hả?" Kiều Thâm cũng không tức giận, lẳng lặng hỏi.

    "Ca ca đang bận việc.."

    "Nếu cha rơi xuống nước trong khi đó Dương Liễu ca ca cũng đang bận thì con có chạy đikêu Dương Liễu ca ca tới cứu cha không hả?"

    "Cha không rơi!"

    Kiều Thâm có điểm vui mừng, nhưng sự nghiệp giáo dục vẫn là cấp thiết, y tiếp tục hỏi: "Cha là nói theo cách khác, con có kêu Dương Liễu ca ca đang bận để cứu cha không?"

    "Kêu! Thường Nhạc gọi ca ca!" Tiểu Thường Nhạc gật đầu.

    "Vậy con nhớ kỹ, con không cùng người nhà nói qua mà rời khỏi tầm mắt của người nhà sẽ giống như cha bị rơi xuống nước, con nghĩ lại xem, nếu cha rơi xuống nước có phải con sẽ rất sốt ruột đúng không?" Kiều Thâm nói từng câu từng chữ một cách chậm rãi mà hữu lực: "Con còn nhỏ như vậy, khi rời khỏi tầm mắt của người nhà nhỡ bị ăn mày bắt đi, bọn họ sẽ không cho con ăn bánh, không cho con ăn thịt, đáng sợ nhất là con không còn gặp được cha và phụ thân, con không sợ hãi sao?"

    Tiểu Thường Nhạc sốt ruột rúc người vào trong lồng ngực Kiều Thâm, trong miệng kêu: "Không cần, không cần, muốn cha!"

    Kỳ Thạc đi qua ngồi ở đối diện Kiều Thâm, một bàn tay vuốt ve cái ót của nhi tử.

    Kiều Thâm để Tiểu Thường Nhạc ra khỏi ngực mình, nựng nựng khuôn mặt nhỏ, nhìn đôi mắt bé tiếp tục nói: "Vậy về sau con muốn làm gì, muốn đi nơi nào có nói cùng người lớn không?"

    Tiểu Thường Nhạc mở to mắt, trên mặt còn có nước mắt, lông mi ướt dính vào nhau, nhìn cha đã khôi phục khuôn mặt ôn nhu, gật đầu trả lời: "Thường Nhạc sai rồi, cha."

    "Cha không phải sợ con mắc sai lầm, cha có thể bao dung mọi thứ, nhưng con không thể mất đi con, lần sau nếu con ở cửa hàng của phụ thân mà cha và phụ thân đều không ở đó thì con phải làm sao"

    "Con tìm cha.."

    "Cha cùng phụ thân đều không ở đó?"

    "Tìm Mộc Đầu ca ca.."

    Kiều Thâm hôn Tiểu Thường Nhạc một cái, không hề keo kiệt mà cổ vũ nhi tử nói: "Đúng, con nói với Mộc Đầu ca ca là con muốn đi tìm cha và phụ thân."

    Phu phu hai người ở trong phòng giáo dục nhi tử cả một buổi sáng, cuối cùng tổng hợp các tình cảnh cho Tiểu Thường Nhạc.

    Phu phu: Không thấy cha cùng phụ thân, Mộc Đầu và Dương Liễu ca ca cũng không thấy thì phải làm gì?

    Tiểu Thường Nhạc: Tìm Lưu thúc thúc (chưởng quầy cửa hàng đồ sứ), tìm trà thúc thúc (quản sự trà lâu)

    Phu phu: Nếu con ở trên phố mà lạc mất cha và phụ thân thì phải làm gì?

    Tiểu Thường Nhạc: Đứng tại chỗ chờ cha!

    Phu phu: Nếu có người chạy tới ôm con thì sao?

    Tiểu Thường Nhạc: Lớn tiếng kêu!

    Phu phu: Nếu có người nói biết cha cùng phụ thân muốn mang con đi tìm chúng ta thì sao?

    Tiểu Thường Nhạc: Không đi không đi, có thể kêu người đó cùng con chờ cha!

    Thẳng đến khi bà tử đem cơm trưa đã làm xong tới, người một nhà mới ngồi ở nhà chính vừa ăn vừa nói chuyện, buổi chiều Tiểu Thường Nhạc được như ý nguyện ngồi chơi trên xích đu.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 31

    Edit: Joe

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một tháng uống canh gà hầm với nhân sâm và hoàng kỳ, Kiều Tâm bằng mắt thường cũng thấy được đã béo lên rất nhiều, đại phu lúc này mới cho y dừng thuốc bổ, còn dặn dò cẩn thận để tránh động thai khí lần nữa.

    Hơn nữa sau đó Tiểu Thường Nhạc cùng đã trầm ổn hơn, Kiều Thâm đau lòng nhưng cũng không có biện pháp nào, đây là quá trình hài tử cần thiết phải trải qua để trưởng thành, chỉ cần hài tử an toàn khỏe mạnh trước mặt, chỉ cần y luôn tham dự vào quá trình trưởng thành của hài tử thì trước khi con thành niên, y sẽ nghĩ mọi cách để con luôn được vui vẻ.

    Đương nhiên khi hài tử thứ hai được sinh ra, Tiểu Thường Nhạc sẽ khôi phục sự hoạt bát hiếu động lúc trước, nhưng đây là chuyện của sau này.

    Khi Kiều Thâm mang thai được bảy tháng, Kỳ mẫu đã lên trấn hỗ trợ nấu nấu cơm và chiếu cố Kiều Thâm.

    "Tiểu Kiều Nhi, nương bổ táo, con ăn một chút đi." Kỳ mẫu bưng một cái đĩa đi tới, trước kia khi Kỳ mẫu sinh hai huynh đệ Kỳ gia nghe người trong thôn nói ăn táo rất tốt nàng liền ăn rất nhiều, quả nhiên hài tử sinh ra trắng nõn lại xinh đẹp, cho dù sau này đen đi cũng là do hai đứa con trai tự làm ra.

    Kiều Thâm đang trông coi Tiểu Thường Nhạc viết chữ, Kỳ Thạc làm cho bé mấy tấm thẻ gỗ, bên trong thêm cát, khi muốn viết chữ thì dàn cát lên trên, nếu không dùng lại để trở về, Tiểu Thường Nhạc dùng một cành liễu để viết vẽ.

    Tiểu Thường Nhạc hiện tại có thể xiêu xiêu vẹo vẹo viết được chữ 'cha', Kiều Thâm tuy dạy bé chữ nhưng không định dạy bé con số Ả Rập, vẫn nên giáo dục theo thời đại này đi, chờ hài tử lớn hơn chút nữa rồi xem tình huống để điều chỉnh giáo dục sau.

    Vật cực tất phản, đối với hài tử y phải vạn phần cẩn thận.

    (Vật cực tất phản: Câu thành ngữ "vật cực tất phản" vốn được trích từ quyển "Đạo đức kinh" – quyển sách 5.000 chữ kết tinh một đời trí huệ của Lão Tử (nhà triết học lẫy lừng, người sáng lập Đạo giáo của Trung Hoa). Câu nói này có nghĩa là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại)

    Lúc này Tiểu Thường Nhạc đang tự vẽ, Kiều Thâm cũng không ngăn cản, dù sự chú ý của bé có bị phân tán y cũng để bé đi chơi, y sẽ chậm rãi dẫn đường, áp lực sinh tồn ở nơi này không khắc nghiệt như hiện đại nên y cũng không nóng vội, y không cần đoạt đi sự ngây thơ chất phát của hài tử từ sớm.

    Kiều Thâm tiếp nhận đĩa, "Cảm ơn nương, nương mau ngồi nghỉ đi, nương đã bận bịu từ sáng sớm rồi." Sau đó lại nói với Tiểu Thường Nhạc: "Thường Nhạc, nãi nãi bổ hoa quả cho con, mau tới cảm ơn nãi nãi đi."

    Tiểu Thường Nhạc là một tiểu tham ăn, nghe có ăn thì không vẽ nữa, lộc cộc chạy đến trước mặt nãi nãi, ôm lấy nãi nãi, "Cảm ơn nãi nãi!"

    Tiểu Thường Nhạc ăn mấy miếng táo, chọc một miếng trái cây đưa đến trước mặt cha, tay nhỏ sờ sờ bụng cha nói: "Muội muội, có ngọt không?"

    Cảm nhận được sự vuốt ve nhẹ nhàng của Tiểu Thường Nhạc, nhóc con trong bụng như được gọi dậy, lập tức ở trong bụng Kiều Thâm hoạt động.

    Từ lần đầu tiên Tiểu Thường Nhạc cảm thụ được thai động, sau đó bé thường thường sờ bụng Kiều Thâm, có thể là bởi vì ca ca nhiệt tình chờ mong, nhóc con cũng đặc biệt ưu ái cùng ca ca chơi.

    Hai đứa nhỏ chơi vui vẻ nhưng Kiều Thâm thì phải chịu tội rồi, y có thể cảm giác được có gót chân nhỏ chạm vào xương sườn của mình, y vội ngăn cản: "Được rồi, muội muội mệt rồi, Thường Nhạc ăn đi."

    Thường nhạc đứng ở giữa hai chân Kiều Thâm, để tay lên đùi cha, ngẩng đầu lên dùng một đôi mắt to hắc bạch phân minh thanh triệt sáng trong nhìn cha, chu chu miệng nhỏ, sau đó cha cúi đầu hôn lên trán bé, bé liền ha ha cười lên.

    Cùng Tiểu Thường Nhạc chơi trong chốc lát, Kiều Thâm liền đi tới cửa hàng, Tiểu Thường Nhạc thì ở nhà, bé rất dính nãi nãi bởi vì lão nhân gia đặc biệt sủng ái yêu thương bé, đây lại là nương của mình, Kiều Thâm cũng yên tâm.

    Dương Liễu đã đính hôn, câu nghiêm túc tự hỏi hai vấn đề Kiều Thâm nói, sau đó liền mở rộng lòng mình với Dương Mộc Đầu, đem lo lắng cùng băn khoăn của mình, các khoản nợ toàn bộ nói ra, sau khi Dương Mộc Đầu về nhà, hôm sau liền mượn bạc của Kỳ sư ca, sau đó cậu ta nói với Dương Liễu: Nợ nần trước đó của em, hai ta cùng gánh vác, nếu em đồng ý hai ta liền thành hôn.

    Dương Liễu cảm động, hai người lại ở chung một đoạn thời gian, hắn chủ động nói Dương Mộc Đầu để nhà đi cầu hôn. Kiều Thâm để Dương Liễu làm quản sự của Kiều Ký Lỗ Vị, lại thuê thêm một người giúp cậu, tiền công cũng đổi thành doanh thu mỗi tháng của cửa hàng.

    Dương Liễu mới đầu không nhận, Kiều Thâm lại nhận cậu làm đệ đệ, nói đây là quà thành hôn, lúc này Dương Liễu mới không thể cự tuyệt.

    Hơn nữa Kiều Thâm vẫn còn áy náy sự việc ngày hôm đấy, y không nên giận chó đánh mèo lên Dương Liễu, vì thế buộc Dương Liễu đồng ý, tiền công hiện tại của Dương Liễu từ 300 trở thành 3000 văn, so với tiền công của Dương Mộc Đầu còn nhiều hơn, chỉ là Dương Mộc Đầu kiếm tiền theo sản phẩm, cậu ta nhận thêm nhiều đơn sản phẩm là được, như vậy cuộc sống sau này của hai người cung được coi là an nhàn.

    Kiều Thâm xem xong sổ sách thì hỏi Dương Liễu: "Đã định ra ngày tốt chưa?"

    Dương Liễu đang dọn bàn, cậu không ngừng việc trên tay đáp lại: "Định ra rồi, mùng mười tháng giêng năm sau, ca, huynh nhấ định phải tới đó."

    "Còn có hơn nửa năm? Huynh nhất định sẽ tới, đến lúc đó ôm Tiểu Thường Nhạc đến lăn giường hỉ cho đệ." Để tiểu hài tử khỏe mạnh tới lăn giường có ngụ ý sớm sinh quý tử.

    Dương Liễu bỏ giẻ lau lại vào xô nước, trong lòng cao hứng không thôi, tươi cười nói: "Vayah càng tốt, hơn nửa năm trôi qua rất nhanh, Mộc Đầu ca cũng đồng ý hai bọn đệ chung đụng, anh ấy nói muốn tích cóp nhiều bạc hơn để chuẩn bị sính lễ"

    Kiều Thâm nghe cậu nói như vậy thì trong lòng có chút buồn bã, y nghĩ tới Kỳ Thạc, y cũng có khát vọng có thể cùng Kỳ Thạc bái đường, cùng uống rượu giao bôi và nháo động phòng.

    Bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, Kiều Thâm sờ sờ bụng, hài tử cũng sắp sinh ra, cứ có cảm giác mình đang ra vẻ.

    Kỳ Thạc đi xem cửa hàng ở Tây trấn, ngày hôm sau mới có thể trở về, Kiều Thâm nằm một mình trên giường có chút mất ngủ, y đã có thói quen được Kỳ Thạc ôm ấp, y có cảm giác phía sau lưng có chút lạnh, nhưng bụng to mà nằm thẳng sẽ rất khó chịu.

    Tiểu Thường Nhạc cùng nương chắc đã ngủ rồi, Kiều Thâm trở mình, ôm gối đầu, dần dần cũng tiến vào mộng đẹp.

    Tây trấn, Kỳ Thạc ngày hôm qua đã đi xem cửa hàng, hôm nay liền đi xem việc thi công ở phố Kiều Tây.

    Kiều Tây xác thật có chút vắng vẻ, nhưng phố Kiều Tây đã bắt đầu thi công, đoạn đường được rửa sạch sẽ cho nên có không ít người bán hàng rong ở chỗ này bày quán ăn, quán trà kiếm chút tiền từ các thợ thủ công.

    Cũng coi như là dần có nhân khí hơn, ở nơi xa phòng ốc bắt đầu thành hình, Kỳ Thạc cùng các thợ thủ công chào hỏi rồi đi đến chỗ cửa hàng nhà mình đã đặt chỗ trước, bên trong cửa hàng trống trải bừa bộn vật liệu, các thợ thủ công nói ước chừng phải nửa năm nữa mới có thể hoàn công.

    Kỳ Thạc dạo qua một vòng, trước khi đi thì bao trà quán một ngày mời các thợ thủ công hôm nay uống trà, lúc này mới quay lại khách điếm.

    Trước khi trở về Đông trấn, hắn đi mua chút mật ong tốt nhất, nương nói mỗi ngày pha cho Kiều Nhi một cốc nước mật ong, lúc sinh nở sẽ bớt đau hơn.

    Khi Kỳ Thạc về đến nhà thì thấy Kiều Thâm cùng Kỳ mẫu đang ở trong sân làm bánh ú, đúng rồi mai là Tết Đoan Ngọ.

    Bánh ú hương, hương phòng bếp. Ngải diệp hương, Hương Mãn Đường.

    Đào chi cắm ở trên cửa lớn, ra cửa vừa nhìn mạch nhi hoàng.

    Nơi này Đoan Dương, chỗ đó Đoan Dương, nơi chốn đều Đoan Dương.

    (Câu đối Tết Đoan Ngọ này mình không biết dịch thuần Việt ra sao nên để nguyên bản qt thay bánh chưng thành bánh ú thôi)

    Kiều Thâm đem trứng vịt muối cắt nhỏ, trộn cùng đậu xnah gạo nếp làm nhân, y để chậu đựng nhân trong sân rồi ngồi đó gói bánh cùng Kỳ mẫu.

    Kỳ mẫu nhẹ nhàng đem lá gói bánh xếp thành hình tam giác ngược, múc gạo nếp với đậu xanh và trứng muối làm nhân, tay nén chặt, động tác vừa chuyển lật bánh, một cái bánh ý hình tam giác đã được gói xong.

    Kiều Thâm ngạc nhiên, y còn xem chưa đủ, y cười nói: "Nương, người gói thế nào vậy? Nhẹ nhàng quá đi."

    Kỳ mẫu cười cười, lại cầm lấy một cái lá gói bánh lên, "Con một tay đổ gạo nếp, một tay thuận thế siết áp chặt, rồi đem chỗ hổng gói vào, không nhất định phải gói theo hình dáng giống nương, đều là nhà mình ăn nên không cần chú ý mấy tiểu tiết đó đâu."

    Nghĩ nghĩ lại sợ làm hỏng lương thực, nàng nhẹ giọng hỏi: "Kiều Nhi, con từng ăn qua bánh kiểu như này rồi sao? Trộn lẫn với nhau thế này có ăn được không?"

    Nàng sống nhiều năm như vậy, bình thường ăn là gạo nếp trắng với nhân đường, nàng không thể tưởng tượng ra lòng đỏ trứng muối trộn lẫn bên trong, như thế này có ngon không?

    Kiều Thâm hiểu, cũng sợ nương ăn không quen, nhưng làm cũng đã làm rồi, chỉ có thể đợi hấp chín lên để cho nương nếm thử thì nương mới biết có hợp khẩu vị không, y tính toán làm một vài cái bánh chay là được, vì thế nói: "Có thể ăn ạ, Thạc ca thích ăn lòng đỏ trứng muối."

    Kỳ mẫu vừa nghe là gói cho nhi tử của mình thì cũng không thể nói gì, một nhà lão nhị đều có bản lĩnh, của cải không chỉ ở trong thôn mà có cả ở trên trấn trên, cũng coi như là gia đình giàu có, chỉ là mấy đứa con trai đều điệu thấp, nàng cũng đồng ý với điều đó, có câu cửa miệng nói tiền tài không nên để lộ ra ngoài.

    Dù sao cũng chỉ là chút gạp nếp trứng vịt, cũng không phải đồ hiếm gì, nhi tử thích là được.

    Mới vừa vào cửa đã nghe thấy lời Kiều Thâm nói, sống 28 năm Kỳ Thạc lần đầu tiên biết mình lại thích ăn lòng đỏ trứng muối, hắn buồn cười bước đến chỗ bàn đá.

    Kiều Thâm nghe thấy tiếng bước chân, vui sướng quay đầu lại, "Anh về rồi. Có mệt hay không? Có đói bụng không?"

    Kỳ Thạc đem đồ đạc đặt lên bàn, tay kia nhéo nhéo khuôn mặt Kiều Thâm, Kiều Thâm hiện tại béo hơn lúc chưa mang thai cả một vòng, cả người càng nở nang tâm trạng vui vẻ, hơn nữa y mang thai, làn da lại ngày càng tốt, xúc cảm tinh tế nhẵn mịn.

    Kỳ mẫu nhìn một màn này, thấy bánh cũng gói kha khá rồi, nàng liền mang bánh vào bếp, tình cảm một nhà lão nhị tốt như vậy, nàng làm mẫu thân cũng thấy vậy vui mừng.

    Kỳ Thạc ngồi xuống cái ghế Kỳ Mẫu vừa ngồi, hắn nắm tay Kiều Thâm nói: "Không mệt, nhưng thật ra có chút đói bụng, trong nhà còn có cái gì ăn không?"

    Kiều Thâm vội đứng lên đi vào nhà bếp, vừa vặn Kỳ mẫu cũng muốn mang cơm ra, Kiều Thâm nhận lấy mang ra cho Kỳ Thạc, giữa trưa làm cơm đậu xanh, lại làm cho Tiểu Thường Nhạc bún thịt, Kỳ mẫu xào thêm bí đỏ.

    Kỳ Thạc ngồi ở bàn đá bắt đầu ăn, hắn chỉ vào túi trên bàn nói với Kiều Thâm: "Mua mật ong cho em, mỗi ngày pha với một cốc nước uống nhé."

    Kiều Thâm mở túi vải ra, bên trong có một bình mật ong, mùi mật nồng đậm, vừa ngửi đã cảm thấy ngọt ngào, y gấp gáp muốn đi pha một cốc để uống, "Em đi pha một cốc để uống, anh cứ ăn từ từ, trong bếp vẫn còn đồ ăn."

    Bưng ra một cốc nước mật ong, Kiều Thâm ngồi trở lại bên cạnh Kỳ Thạc, y uống thử một ngụm, hương vị ngọt ngào ngon miệng, "Anh nếm thử đi, có ngọt hay không?"

    Kỳ Thạc để Kiều Thâm đút cho, hắn vốn không thích ngọt nên chỉ nhấp một ngụm cho có thôi, hắn nói: "Ngọt, em có thích uống không?"

    Tiểu Thường Nhạc vừa tỉnh ngủ đi ra nhà chính liền thấy phụ thân đã trở lại đang ngồi ở dưới tàng cây, bé vui vẻ chạy tới chỗ phụ thân, được nửa đường thì nghe thấy câu đó chạy càng nhanh hơn, vừa chạy vừa nói: "Cha, con cũng muốn uống!"

    Kỳ mẫu nhìn một nhà ba người ngồi dưới tàng cây, nhi tử vừa ăn cơm, vừa quay đầu nói gì đó với Kiều Nhi, có vẻ là chuyện tốt, chỉ thấy Kiều Nhi cười vui vẻ không ngừng, tiểu tôn nhi thì ngồi trên đùi nhi tử, miệng há to chờ phụ thân kẹp bún thịt đút cho bé.

    Nhìn bộ dáng yêu thương nhau của người một nhà nhi tử, Kỳ mẫu cười cười quay lại bếp đun nước.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 32

    Edit: Joe

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thâm dùng cái muỗng múc bánh ú trứng muối đưa cho Kỳ mẫu nói: "Nương, nương nếm thử trước đi, xem thử xem ăn có ngon không?"

    Kỳ mẫu nhận cái muỗng, gạo mềm mà không nát, gạo nếp trộn lẫn đậu xanh dẻo mà không dính cùng với lòng đỏ trứng muối mềm thơm, ăn một miếng còn muốn ăn nữa, "Ăn ngon, tiểu Kiều Nhi, vị mằn mặn này so với bánh ú ngọt còn ngon hơn."

    Kiều Thâm đem cái bánh đưa cho Kỳ mẫu, "Ăn ngon là được rồi ạ."

    Kỳ Thạc ăn xong, trong lòng không thể không thừa nhận, phu lang nói rất đúng, hắn thích ăn lòng đỏ trứng muối.

    Ăn cơm chiều xong trời cũng chưa tối, Kỳ mẫu cùng Kiều Thâm liền ngồi trong sân gói bánh ú, bánh ú lòng đỏ trứng muối, bánh ú thịt gà khô, gói được cả một thùng to, Kiều Thâm định ngày mai cầm tới cửa hàng bán vào ngày tết Đoan Ngọ.

    Kỳ Thạc bôn ba một ngày, đã sớm tắm gội rồi đi ngủ.

    Vào ngày tết Đoan Ngọ, vừa mới qua giờ cơm trưa hai thùng to bánh ú đã bán hết, năm văn tiền một cái, bánh rất to, nhưng chủ yếu là được làm bởi Kiều Ký Lỗ Vị, chỉ bằng danh khí của món kho, nhóm hàng xóm đều muốn cướp mua để nếm thử thứ mới mẻ.

    Kỳ Thạc ôm Kiều Thâm, thời khắc chú ý người đi đường tránh cho họ va phải Kiều Thâm. Kỳ mẫu nắm tay Tiểu Thường Nhạc đi ở phía trước, con đường vào tết Đoan Ngọ phi thường náo nhiệt.

    Đầu đường có người biểu diễn nhảy Chung Quỳ, còn có gánh xiếc, bá tánh vây xem đều hô to 'hay', mỗi ngươi đều thả vài đồng tiền, ngụ ý cẩn khầu chúc phúc cho gia đình. Tiệm sách cũng mở một cái sạp nhỏ bán tranh Chung Quỳ, bá tánh mua về để treo ngoài cửa nhà hoặc nhà chính một tháng để trừ tà, cầu phúc.

    Người một nhà bị lây nhiễm sự náo nhiệt nên đi tới bờ sông thưởng hoa xem thuyền rồng, bởi vì bụng Kiều Thâm lớn nên Kỳ mẫu nắm tay trông coi Tiểu Thường Nhạc đã ba tuổi rưỡi, người một nhà thuê một gian phòng ở tửu lâu cạnh bờ sông, đồ ăn chưa lên hết cả nhà đã đứng ở cửa sổ xem đua thuyền rồng.

    Nhóm hán tử chèo thuyền hét to: Ngày 5 tháng 5 tiết Thiên Trung, cẩn thận lời nói rước vận xui. (Tháng 5 5 ngày thiên trung tiết, nói linh tinh tiêu hết diệt: Đây là câu gốc mình chỉ dịch đại khái ý hiểu)

    Lễ tết là thời điểm bá tánh nhiệt tình tụ tập bên nhau, náo nhiệt du ngoạn, tụ tập tham gia lễ hội cùng hoạt động đu thuyền rồng để cầu may mắn, biểu đạt mong muốn có một cuộc sống an yên ấm no của bá tánh.

    Bởi vì mọi người đều phản hồi là bánh ú ăn ngon muốn mua nhiều hơn để người nhà nếm thử, thế là một tháng đó Kiều Thâm đều bán bánh ú, thẳng đến khi có cửa hàng khác bắt đầu bắt chước chế tác thì sinh ý của bánh ú mới phai nhạt, lúc này lượng mua hàng mới giảm bớt.

    Chỉ cần mua về ăn thử là có thể biết nhân bánh nên rất dễ phỏng chế, mới đầu Kiều Thâm không tính toán để buôn bán lớn nên cũng không có tổn thất gì.

    Sân nhỏ Kỳ gia đã náo nhiệt một tuần nay, Kỳ đại tẩu cũng từ Thủ Vân thôn lên trên trấn, bà đỡ cũng tới xem tình huống mỗi ngày, hậu viện còn nuôi một con dê mẹ mới sinh con xong, tất thảy đã chuẩn bị ổn thỏa nhưng bụng của Kiều Thâm lại không có động tĩnh gì.

    Đứa nhỏ này không muốn ra thì các vị đại nhân cũng không có biện pháp, buổi sáng thấy Kiều Thâm ăn chút đồ, tinh thần tốt, bụng cũng không có động tĩnh gì Kỳ Thạc mới đến cửa hàng.

    Tới cửa hàng vừa vặn gặp quản gia cảu Hà thương nhân, hắn vội chào hỏi: "Hà quản gia mau ngồi đi, Mộc Đầu mang trà tới đây."

    Quản gia Hà phủ vội xua tay, lúc này mới ngồi xuống nói: "Kỳ chưởng quầy khách khí rồi, sắp đến sinh nhật 6 tuổi của tứ thiếu gia, lão gia phân phó tôi đặt làm ván trượt."

    Kỳ Thạc vừa nghe có đơn hàng tất nhiên là tiếp nhận, hai người lại thương lượng một chút, Hà lão gia là người có gia tài bạc triệu đồng thời cũng là một người yêu thương nhi tử nên muốn ở trên ván trượt làm chút vàng trang trí, bởi vì vàng nặng nên Kỳ Thạc nói chỉ có thể khảm một chút để trang trí.

    "Cái này Kỳ chưởng cứ quyết định, ngài xem làm sao để làm nó đẹp đẽ quý giá là được."

    Nói xong liền ứng tiền cọc, hai người đứng dậy ra khởi cửa hàng, Kỳ Thạc vừa tiễn ông ta ra đến cửa thì thấy Kỳ đại tẩu đang vội vàng chạy đến: "Nhị đệ, nhanh lên, đệ phu muốn sinh rồi."

    Kỳ Thạc cùng đại tẩu vội vàng chạy về nhà.

    Hóa ra khi Kỳ Thạc vừa đi đến cửa hàng thì Kiều Thâm liền trở về ngủ trưa, y lật qua lật lại mấy cái thì cảm thấy đau bụng, y vội vàng hô lên gọi nương.

    Kỳ mẫu vừa vào đã thấy Kiều Thâm xuống giường, một tay y đỡ giường, tay kia thì ôm bụng, Kiều Thâm thấy cả đùi mình đều ướt.

    Kỳ mẫu chạy lại dìu y nằm lại giường, nàng đi vào bếp pha một cốc nước mật ong, sau đó đi gọi bà đỡ lại đây, cũng may Kỳ Thạc đã sớm chuẩn bị tốt, khi Kiều Thâm sinh sản bà đỡ đang ở Kỳ gia, Kỳ đại tẩu thì đi gọi KỳThạc.

    Bà đỡ có chút há hốc mồm, lần đầu tiên thấy có người sinh sản thuận lợi như vậy, Kỳ mẫu còn chưa đun nước xong đâu mà Kiều Thâm bên này đã sinh xong, bà ở đây mấy ngày ăn ngon uống tốt lại còn lấy không ít bạc mà không cần làm gì cả.

    Kiều Thâm cũng có chút há hốc mồm, sinh hài tử dễ dàng như vậy sao? Y chỉ vừa mới cảm nhận được chút đau bụng..

    Kỳ Thạc vừa vào sân Tiểu Thường Nhạc đã lộc cộc nhào tới nói: "Nãi nãi nói cha muốn sinh muội muội! Không cho con xem!"

    Kỳ Thạc bế Tiểu Thường Nhạc lên đi vào nhà chính, Kỳ mẫu vừa vặn đi từ trong phòng ra, nàng nhận lấy Tiểu Thường Nhạc rồi nói với Kỳ Thạc: "Thường Nhạc của chúng ta có muội muội, Kỳ gia chúng ta rốt cuộc cũng có nữ oa nhi."

    Kỳ mẫu đã sinh hai đứa con trai, sau đó không biết thế nào cũng không thể mang thai, mọi nhà trong thôn ít nhất cũng có ba hài tử nhưng Kỳ gia chỉ có hai, Kỳ phụ thấy ít cũng không sao cả nên cũng trấn an an ủi Kỳ mẫu là không sao, nhưng Kỳ mẫu biết trượng phu đặc biệt muốn có nữ nhi, nàng không thể sinh nữ nhi nhưng Kiều Thâm đã sinh cháu gái a.

    Kỳ Thạc vừa nghe là muội muội cũng rất là kinh hỉ, nữ nhi rất tốt, Kiều Thâm nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ.

    Chỉ là hắn còn không dám tin tưởng, "Đã sinh?" Hắn đã nhanh chóng chạy về, nhưng thời gian ngắn như vậy đã sinh rồi?

    Sau đó liền nghe thấy tiếng khóc của nữ nhi, hắn đem nhi tử ném cho nương rồi đẩy cửa đi vào xem Kiều Thâm, Kiều Thâm nằm ở trên giường, không có bộ dáng bị tra tấn vì sinh sản, hắn ngồi cạnh giường đưa bàn tay to vuốt ve gương mặt Kiều Thâm, "Kiều Nhi, vất vả rồi, có đau không?"

    Kiều Thâm hiện tại chỉ cảm thấy có chút không khỏe nhưng không cảm thấy đau, y nói: "Không đau, chỉ là ngay lúc đầu có chút khẩn trương.."

    Kỳ Thạc nghe xong cười cưới cúi xuống ôm lấy Kiều Thâm, hắn hôn một cái lên cái trán no đủ của Kiều Thâm, Kiều Thâm ngoan ngoãn để hắn ôm, lúc sau y mở miệng: "Muội muội đâu? Em còn chưa có nhìn? Anh đã nhìn thấy chưa, có xinh không?"

    Kỳ đại tẩu bế bé con đã rửa sạch tới, mỉm cười nói: "Rất ngoan nha, chỉ khóc vài tiếng lúc bị đánh mông, không đánh nữa bé cũng không khóc."

    Em bé một đầu tóc đen nhánh tươi tốt, lông mày hơi nhạt, đôi mắt nhắm, lông mi dài, bé chắc là giống Kiều Thâm, mí mỏng mắt to, miệng nhỏ chu chu, thường động một chút.

    Kiều Thâm nhìn khuôn mặt phấn nộn của nữ nhi, tâm mềm nhũn, "Lúc còn ở trong bụng đã biết con rất ngoan, không hề nháo nghịch ngợm."

    Kỳ Thạc tiếp nhận nữ nhi, đưa đến gần để Kiều Thâm nhìn rõ hơn.

    Kiều Thâm trong lòng mềm mại, tóc của nữ nhi giống phụ thân bé, đen nhánh tươi tốt, chỉ là đừng giống chất tóc cứng của phụ thân là được, nghĩ nghĩ rồi y duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa, giống lông của mấy con thú nhỏ, mềm mụp.

    "Tóc giống anh, Thường Nhạc được như ý nguyện rồi nha." Kiều Thâm nói xong, lại hỏi: "Thường Nhạc đâu?"

    Kỳ Thạc lúc này mới mở miệng nói: "Nương đang trông, em muốn xem nữa không? Nếu không thì để ta bảo đại tẩu bế ra cho Thường Nhạc nhìn."

    Kiều Thâm gật đầu, chờ Kỳ đại tẩu đi ra ngoài, Kỳ Thạc mới ngồi xuống mép giường ôm y, hắn bưng cốc nước mật ong cho Kỳ Thạc uống.

    "Muốn ăn gì không? Ta đi chuẩn bị."

    Kiều Thâm ở trong lồng ngực Kỳ Thạc lắc đầu, "Không muốn ăn gì cả, lúc mang thai con em không có cảm giác gì cả, con quá ngoan ngoãn yên tĩnh, không để em khó chịu chút nào, sao con có thể hiểu chuyện như vậy chứ.."

    Kỳ Thạc nghe y vui vẻ hoài niệm, cảm xúc vui vẻ trong lòng cũng được khơi ra, "Con là bảo bối em cho ta, ta rất yêu em bảo bối của ta.."

    Kiều Thâm nghiêng nghiêng đầu nhìn biểu tình của Kỳ Thạc, Kỳ Thạc vẫn luôn ít lời, rất ít khi nói mấy ngon ngọt, Kiều Thâm rướng lên hôn lên cằm Kỳ Thạc, cũng không keo kiệt mà nói lời yêu với trượng phu: "Em cũng yêu anh Kỳ Thạc."

    Tiểu Thường Nhạc hưng phấn dậm chân, nhìn muội muội trong lồng ngực nãi nãi, thân thể muội muội nho nhỏ được bao bọc kín mít, tay nhỏ lộ ra nắm thành nắm đấm, nhắm mắt đưa nắm đám nhỏ vào miệng mút.

    Nhóc nghĩ muốn ôm lấy nhưng đã bị Kỳ mẫu ngăn cản nói: "Trước không ôm, con còn nhỏ, cẩn thận làm ngã muội muội, con sờ tay muội muội trước nè." (Nhóc béo Tiểu Thường Nhạc lên chức anh nên đổi xưng hô thành nhóc)

    Tiểu Thường Nhạc dùng bàn tay ấm áp của mình bao lấy nắm tay phấn nộn mềm mại của muội muội, nhiệt độ cơ thể của em bé ấm áp, miệng nhỏ của Tiểu Thường Nhạc há ra, sau đó nhóc cúi xuống hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của muội muội.

    Vì thế Tiểu Thường Nhạc trở thành người hôn muội muội đầu tiên trong nhà, nhóc quấn lấy Kỳ mẫu muốn nhìn muội muội, Kỳ Thạc cũng chiều nhóc, Kỳ đạ tẩu đi vắt sữa dê cho muội muội nhóc cũng ở bên cạnh nhìn không thấy chán.

    Đây là nữ nhi đầu tiên của Kỳ gia nên Kỳ Thạc cùng Kiều Thâm rất thận trọng trong việc đặt tên, hiện tại mọi người đều theo Tiểu Thường Nhạc gọi muội muội, vì thế nhũ danh của nữ nhi liền được định ra là Muội Muội.

    Qua mấy ngày, cửa Kỳ viện sắp bị đạp đổ bởi bạn bè thân thích tới thăm, hội thương nhân ở Tây trấn biết được tin đã sôi nổi chuẩn bị quà chúc mừng Kỳ chưởng quầy có được con gái.

    Muội Muội là một người có phúc, bé sinh ra là lúc trong nhà đã phú quý, mời vừa đầy tháng thì cửa hàng ở Tây trấn cũng khai trương.

    Muội Muội giống như lúc ở trong bụng Kiều Thâm, không náo loạn nghịch ngợm mà rất yên tĩnh, Kiều Thâm cũng phát sầu, đứa nhỏ này sao lại lười như vậy chứ, nhưng Muội Muội cũng dễ nuôi, có thể ăn có thể ngủ, lúc được nãi nãi cho ăn no rồi thì liền nằm yên tron tay phụ thân không nhúc nhích.

    Muội Muội mới đầy tháng mà làn da đã phấn nộn trắng nõn, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, đôi mắt hẹp dài tròng mắt đen bóng nhưng chưa nẩy nở hết, cái mũi cao giống phụ thân bé, nhìn từ bên cạnh có thể nhìn thấy nó hơi nhô lên, cái miệng nhỏ đô đô phấn nộn.

    Hai tay mềm nộn nắm thành nắm đấm, chỉ non mềm nộn tay nhỏ nắm thành nắm tay, đầu xoay sang bên cạnh đôi mắt đen bóng mở to như đang đánh giá xung quanh, cái miệng nhỏ ân ân kêu lên, cho đến khi Kiều Thâm duỗi tay bế bé lên thì bé mới không kêu nữa.

    Kiều Thâm nâng mông nhỏ của nữ nhi, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, thân thể Muội Muội thả lỏng ghé vào trong ngực cha, đầu nhỏ đặt trên vai Kiều Thâm ngẫu nhiên đung đưa một chút, tóc máu mềm mại thường thường cọ vào cổ Kiều Thâm.

    Vỗ vài cái Muội Muội liền thoải mái ợ một cái. Muội Muội hơi khó chiều, chỉ có ở trong ngực cha mới yên tâm thoải mái, có một lần phụ thân ôm bé, bé lắc lư tứ chi rầm rì vẻ không vui, thân thể phụ thân cứng rắn như khối sắt ý, không muốn ở trên vai phụ thân đâu.

    Nhưng vào ban đêm thì bé lại rất thích ghé gần tới cơ ngực của phụ thân, phụ thân như cái lì sưởi lớn vậy. Có một lần Kiều Thâm tắm rửa cho bé xong để Kỳ Thạc ôm bé để y lấy quần áo mặc cho con, Kỳ Thạc để trân ôm nữ nhi ghé vào cơ ngực mình. Kiều Thâm ôm đi bé lại rầm rì không vui.

    Kiều Thâm không nhịn cười được, đây còn không phải là chính mình thân sinh sao, toàn gia đều thích tiếp xúc làn da.

    Lúc này Muội Muội vừa ợ xong, Kiều Thâm ôm bé đi loanh quoanh trong nhà vài vòng, dần dần Muội Muội liền ngủ, Kỳ Thạc đẩy xe nôi lại, Kiều Thâm cúi xuống nhẹ nhàng đem Muội Muội đặt xuống giường mềm mại, để xuống còn trông trong chốc lát, thấy Muội Muội nằm yên hai cánh tay nhỏ mềm mại không nhúc nhích, hai tay cuộn vào, thật sự là đã ngủ rồi, lúc này mới ngồi trở lại bàn ăn cơm.

    Kỳ Thạc rót cho Kiều Thâm một bát cnah gà, Kiều Thâm cau mày, nhẹ giọng mà khẩn cầu nói: "Không muốn uống nữa đâu Thạc ca."

    Canh gà chân giò (đồ chính) hầm cùng xương sườn canh cá, công thức nấu canh của Kỳ mẫu nhiều, mỗi ngày đều thay đổi đa dạng để bồi bổ cho Kiều Thâm, hận một ngày không thể nấu ba món canh. Kiều Thâm sau sinh một tháng, thân mình còn mượt mà trắng nõn hơn, ban đêm Kỳ Thạc ôm rất tinh tế thấy rất tuyệt.

    Kỳ Thạc cũng hiểu được, dù sao hắn cũng bồi y uống một ngày ba bữa mà, chỉ là dinh dưỡng quan trọng thế nên dỗ dành nói: "Vậy liền uống mấy ngụm đi, dư lại để ta uống cho."

    Nói là mấy miếng nhưng cuối cùng cũng uống được nửa bát, thấy phu lang bắt đầu nhíu mày, Kỳ Thạc lúc này mới uống nốt. Buông bát xuống hắn bắt đầu nói chính sự cùng Kiều Thâm: "Ngày mai ta phải đi Tây trấn, em ở nhà đừng làm việc gì mệt mỏi quá, nương nấu canh thì em cứ uống mấy ngụm, đừng để lãng phí tâm ý của nương, ngoan nha."

    Cửa hàng ở Tây trấn đã hoàn thiện, Phúc Mãn Lâu chiếm ưu thế, là cửa hàng đầu tiên khai trương. Bởi vì nữ nhi mới sinh nên Kỳ Thạc chưa khai trương cửa hàng, đợi đến khi nữ nhi trăng tròn mới lên kế hoạch, ngày mai tiêu cục chuyển hàng đến hắn phải đi nhận hàng, quét tước bố trí để khai trương cũng tốn cả mười ngày nửa tháng, Muội Muội còn nhỏ nên không thể rời xa Kiều Thâm quá.

    Hai người thương nghị, Kiều Thâm sẽ đến Tây trấn trước khai trương một ngày, ngày hôm sau khai trương xong sẽ về bồi nữ nhi luôn. Kiều Thâm một bên ăn cơm, một bên nghe Kỳ Thạc an bài, liên tục gật đầu

    Tiểu Thường Nhạc cùng nãi nãi lên phố mua đồ đã trở về, nhóc được nãi nãi rửa sạch tay nhỏ, sau đó vọt vào nhà chính, không thấy phụ thân và cha ở đây liền đi tới cái nôi được đặt trong phòng.

    Đến gần nôi nhóc nhẹ nhàng di chuyển, nhóc con rón rén tới gần nhìn muội muội, Kiều Thâm nhìn thấy vừa buồn cười vừa không biết nói gì. Miệng nhỏ của Muội Muội hơi giương lên, cái mũi nhỏ hô hấp nhẹ nhàng, Tiểu Thường Nhạc thấy muội muội ngủ rồi, nhóc nhịn không được vươn ngón út ngắn ngủn cọ cọ nắm tay nhỏ của muội muội.

    Đột nhiên, muội muội ' phốc phốc ' đánh rắm hai cái dọa Tiểu Thường Nhạc nhanh chóng rụt tay về, Muội Muội cũng bị chính mình dọa sợ, chỉ thấy bé nhíu mày nhạt, cái miệng nhỏ phát ra âm thanh ân ân anh anh thanh, cuối cùng mới ngoác miệng nhỏ bắt đầu khóc lớn, "A.. A.. Oa.."
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 33

    Edit: Joe

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Thường Nhạc quay đầu lại nhìn cha với ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, nhóc chỉ là quá thích muội muội, nhưng nhóc đã chọc làm muội muội khóc rồi. Kiều Thâm đi qua, nâng thân thể mềm mại của Muội Muội dậy, để Muội Muội gối lên bả vai của mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, cũng thuận tay xoa đầu Tiểu Thường Nhạc an ủi: "Thường Nhạc, không có việc gì đâu, chỉ là Muội Muôi hơi trướng bụng thôi."

    Muội Muội tự đánh rắm tự dọa mình khóc vẫn rất ủy khuất ghé vào trong lòng cha oa oa a a mà làm nũng, Kiều Thâm ôm bé vừa đi vừa dỗ dành: "Muội Muội không sợ, là do Muội Muội ăn no quá thôi, cha đây rồi, cha ôm nha.."

    Lồng ngực nhỏ của Muội Muội dán lên ngực cha, cảm nhận được rung động khi cha nói chuyện, dần dần cũng bình tĩnh hơn, bé vốn dĩ đã lười rồi lúc này cũng lười khóc tiếp.

    Dỗ dành một hồi lâu Kiều Thâm mới ngồi xuống, đem Muội Muội đặt ở khuỷu tay, Tiểu Thường Nhạc ngồi xổm trước mặt muội muội, vươn ngón tay sờ sờ bàn tay của muội muội, sau đó ngón tay đã bị muội muội nắm lấy.

    Tiểu Thường Nhạc vui vẻ không thôi, đôi mắt to cười cong cong, nhóc nhìn cha cười tươi, Kiều Thâm nhịn không được duỗi tay xoa mặt nhi tử.

    Muội muội nắm chặt ngón út của ca ca, lôi kéo tới lui, Tiểu Thường Nhạc cũng thuận theo động tác của muội muội, hai đứa nhỏ rất yêu thương nhau.

    * * *

    Sáng sớm hôm sau, Kỳ Thạc đã thu thập đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

    Tuy rằng có nôi nhưng buổi tối Muội Muội không ngủ cứ đặt xuống là khóc, chỉ có nằm trong lòng cha hoặc nãi nãi mới ngủ được, tối qua bé ngủ ở trong ngực nãi nãi. Kỳ mẫu luôn luôn thức dậy sớm, nghe được tiếng nhi tử rời giường liền ôm Muội Muội đặt cạnh Kiều Thâm, Kiều Thâm nhẹ nhàng đón bé, chất lượng giấc ngủ của Muội Muội khá tốt, một loạt động tác ôm tới như thế cũng không làm bé thức giấc.

    Trước khi đi Kỳ Thạc đi về phòng, Kiều Thâm còn có chút buồn ngủ, hắn hôn lên mặt Kiều Thâm cùng Tiểu Thường Nhạc trước, sau đó lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, rất không nỡ, cuối cùng cũng chỉ cầm nắm tay nhỏ của con gái hôn lên đó, sau đó mới chịu rời khỏi nhà.

    Kiều Thâm nghe được tiếng Kỳ Thạc nhẹ nhàng đóng cửa, trong lòng mới an tâm ngủ tiếp.

    Kỳ mẫu đã thu dọn nhà bếp xong đang đưa mắt nhìn vào trong phòng, Tiểu Thường Nhạc đã tỉnh đang ghé vào trong ngực Kiều Thâm nhìn muội muội, Kỳ mẫu liền đi vào ôm Tiểu Thường Nhạc ra ngoài, ra tới cửa mới hỏi: "Thường Nhạc, đói bụng chưa? Nãi nãi làm bánh bột ngô cho con đó."

    Hai tay Tiểu Thường Nhạc vòng ôm cổ nãi nãi, mềm mại 'vâng' một tiếng, lại lễ phép nói: "Cảm ơn nãi nãi ạ, Thường Nhạc yêu nãi nãi!"

    Kỳ mẫu ôm tiểu tôn tử đi tới nhà bếp, trong lòng ngăn không được vui sướng, tiểu Kiều Nhi rất biết dạy hài tử, miệng nhỏ ngọt nha.

    * * *

    Kỳ Thạc tới cửa hàng đồ gỗ, Dương Mộc Đầu đứng trước nhóm tiêu sư, sáu bảy chiếc xe ngựa đầy ắp hàng hóa, Dương Liễu đã dậy sớm làm chút bánh nướng cùng thịt kho tới đưa tiễn, Dương Mộc Đầu được sự chấp thuận của Kỳ Thạc liền nắm tay Dương Liễu đưa tới một góc.

    Kỳ Thạc nhìn sư đệ cùng vị hôn phu lang của cậu ta thì trong lòng có chút áy náy. Hắn an bài Dương Mộc Đầu đi Tây trấn trông giữ một tháng, làm quản sự ở Tây trấn, chờ việc của cửa hàng ở Tây trấn ổn định mới quay lại Đông Trấn, cho nên vợ chồng son sư đệ phải chia xa một tháng.

    Chờ Dương Mộc Đầu cùng Dương Liễu nói xong, Kỳ Thạc mới cầm đầu nhóm tiêu sư xuất phát, đi trong con đường mòn nơi núi rừng, nhóm tiêu sư nổi hứng hát mấy bài ca địa phương, một đám người ở trên đường buồn tẻ ca lên đầy hào sàng cùng vui vẻ.

    Bởi vì mang theo đồ gỗ nên tốn thời gian hơn so với bình thường, lúc đến được Tây trấn đã là giữa trưa.

    Cũng may dọc theo đường đi mọi người cũng đã ăn bánh bột ngô Kỳ chưởng quầy mang theo, còn có món kho Dương quản sự mang tới cho, mọi người hồi sức đồng tâm hiệp lực đem hàng hóa dỡ xuống chất đầy 5 gian cửa hàng.

    Kiều Ký Lỗ Vị sắp khai trương, Trương Phúc trực tiếp dọn tới cửa hàng đã mượn của Lâm đại thiếu. Phố Kiều Tây vừa mới hình thành nên người đi đường không nhiều lắm, nhưng Kiều Ký Lỗ Vị lúc mới mở đã tích góp một lượng khách hàng nên khi mở ở phố Kiều tây thì sinh ý cũng không tệ lắm.

    Dọn dẹp gia cụ xong, Kỳ Thạc nói với tiêu đầu sư là sẽ mời mọi người ăn cơm. Mọi người vì muốn tiết kiệm nên chọn một quán cơm nhỏ, mọi người đi vào nhiều chưởng quầy phải kê thêm bàn.

    Trương Phúc theo sự phân phó của Kỳ Thạc mang món kho ra để mọi người có thêm thịt ăn. Nhóm tiêu sư vừa ăn vừa khen, Kỳ chưởng quầy thật tốt, không giống các ông chủ khascxem thường nhóm người bán sức lao động, luôn coi họ như trâu bò mà ra lệnh, hơn nữa Kiều chưởng quầy ra tay rất hào phóng, bọn họ áp tiêu không chỉ có tiền công mà còn không cần bỏ tiền túi ra trả phí gì cả.

    Sau khi ăn xong, Kỳ Thạc tính tiền với tiêu đầu rồi tiễn chào nhóm tiêu sư, ở Tây trấn đã thuê xong tiểu nhị, nhóm tiểu nhị được thuê bắt đầu làm việc khí thế, bọn họ theo lời của Dương quản sự trang trí cửa hàng.

    * * *

    Khi Kiều Thâm tỉnh lại liền cảm nhận được nhiệt độ ấm áp dễ chịu ở eo, y ngồi dậy bế Muội Muội rời giường. Ra sân viện thì thấy Kỳ mẫu đang giặt quần áo, Tiểu Thường Nhạc thì ngoan ngoãn ngồi ở bàn đá tập viết tên mình.

    Kỳ mẫu thấy Kiều Thâm thì lau khô tay tiến đến bế Muội Muội, sau đó kêu Kiều Thâm mau đi ăn sáng: "Đồ ăn đang làm nóng trong bếp, con mau đi ăn sáng đi, đừng để bụng đói đến trưa."

    Kiều Thâm có chút ngượng ngùng, một tháng qua mỗi ngày đều ngủ đến gần trưa, "Cảm ơn nương, ngày mai khi mẹ thức dậy cứ tới kêu con dậy, con cứ ngủ như thế này cả người ngày càng lười."

    "Có thể ngủ được thì cứ ngủ, cháu gái của nương cũng ngủ ngon, buổi sáng bé con đói bụng hừ hừ hai tiếng nương sẽ bế bé nó đi ăn sữa, ăn xong lại ngủ, nương ể bé bên cạnh con thì bé ngủ càng an ổn hơn." Kỳ mẫu nhìn cháu gái đang ngủ trong ngực, bàn tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng vỗ vỗ vai với lưng nhỏ của Muội Muội.

    "Muội Muội uống sữa xong thì liền ngủ cũng không náo loạn, điều đó đang làm con phát sầu đây." Trẻ con không phải đều thích náo loạn sao? Sao con của y lại không như vậy?

    "Hai đứa sinh được một tiểu khuê nữ hiểu chuyện như vậy thì sầu cái gì chứ? Khuê nữ so với tiểu tử thì yên tĩnh hơn, chỉ có khi khó chịu mới náo loạn thôi, Muội Muội của chúng ta là một đứa bé có phúc khí, bé cả ngày thoải mái dễ chịu, con cái người làm cha này, phải để bé ầm ĩ náo loạn mới vui vẻ à."

    Kiều Thâm nghĩ nghĩ, cũng thấy đúng, Kỳ mẫu ôm hài tử rất cẩn thận, hơn nữa Muội Muội cũng không phải chỉ có mình y mới được ôm, nãi nãi ôm bé bé cũng rất vừa lòng cho nên không có mấy lúc mà không vui, "Cũng đúng, lúc mang thai bé cũng không nháo loạn mấy."

    Lại nhớ tới Kỳ phụ ít ngày nữa sẽ tới thăm cháu gái, y liền hỏi lại: "Cha đã định ngày tới đây chưa ạ?"

    Việc nông trong nhà định bỏ tiền thuê người làm, mới đầu Kỳ phụ không đồng ý, cảm thấy nó lãng phí tiền bạc, nhà lão nhị kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, thế nhưng Kỳ Thạc lại kiên trì thuyết phục, lão nhân gia đã làm lụng vất vả cả đời, hiện tại nhi tử có năng lực thì muốn cho phụ mẫu nghỉ ngơi, hưởng thụ niềm vui cháu trai cháu gái sum vầy.

    Hơn nữa Kiều Thâm lại sinh một khuê nữ, Kỳ phụ vì cháu gái nên cũng đồng ý, chỉ là ông vẫn còn ở trong thôn thu xếp chút quà quê quý cho cháu trai cháu gái, vì thế nên mới kéo dài chưa tới được.

    Kỳ mẫu cũng không rõ lắm, lão nhân cũng là người không thích biểu hiện ra ngoài, "Chắc là sẽ nhanh thôi, nếu ông ấy tới thì lão đại cũng đánh xe lừa đưa ông ấy tới đây, không cần lo."

    Kiều Thâm gật gật đầu, gặm bắp bánh bột ngô đi đến bên cạnh Tiểu Thường Nhạc, Tiểu Thường Nhạc đã viết chán, lúc này đang cầm cành liễu phủi phủi cát. Kiều Thâm duỗi tay xoa đầu nhi tử đầu nhỏ nhi hỏi: "Con muốn nghe chuyện xưa không? Để cha kể cho nghe."

    Kiều Thâm mua mấy quyển sách vỡ lòng, hiện tại đang dạy Tam Tự Kinh làm lớp vỡ lòng cho Tiểu Thường Nhạc, y mỗi ngày sẽ biên soạn một câu chuyện xưa, Tiểu Thường Nhạc nghe chăm chú, thỉnh thoảng cũng đáp lại được vài câu.

    Tiểu Thường Nhạc buông cành liễu, chạy vào phòng cầm Tam Tự Kinh ra, nhóc muốn nghe chuyện xưa, sau khi quay lại nhóc được cha ôm vào lòng, cha vừa ăn bánh bột ngô vừa kể chuyện xưa cho nhóc nghe.

    Cũng may Muội Muội còn nhỏ cả ngày chỉ ăn ngủ ngủ ăn, hơn nữa còn nương giúp đỡ trông coi nên Kiều Thâm đặt chú ý lên người nhi tử nhiều hơn. Hiện giờ nhi tử cực kỳ yêu thích muội muội, nhưng y là người lớn, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, không thể vì nhi tử hiểu chuyện yêu thương muội muội liền không quan tâm nhi tử, nếu việc này xảy ra sẽ gây bất lợi cho tâm lý và quá trình trưởng thành của Tiểu Thường Nhạc.

    Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, có Muội Muội bên cạnh thì nhất dịnh cũng phải có Tiểu Thường Nhạc.

    Kỳ phụ tới Kỳ viện được ba ngày thì Kiều Thâm muốn đi xem tình hình khai trương ở Tây trấn, Kiều Thâm nắm tay Tiểu Thường Nhạc, Kỳ mẫu ôm cháu gái tránh ở trong phòng, hôm nay Muội Muội như có cảm ứng khác thường, tỉnh dậy đặc biệt sớm, sợ Muội Muội ồn ào muốn cha cho nên chỉ có Kỳ phụ ở bên ngoài tiễn người.

    "Tới đây thôi cha, người trở về đi, ngày mai con sẽ trở lại." Kiều Thâm nắm tay Tiểu Thường Nhạc đi ra ngoài, đây là lần đầu sau khi sinh Muội Muội y ra khỏi cửa.

    Kỳ phụ ở phía sau nhìn cho tới khi không thấy bóng dáng cảu hai người mới trở về, vừa mới đóng cửa lại đã nghe thấy cháu gái oa một tiếng khóc lên. Đây là lần đầu tiên Muội Muội khóc lớn như vậy, tiếng khóc non nớt như tiếng chim non mới sinh kêu, miệng há thật to, nước mắt treo đầy trên mặt, mắt vì khóc nhiều mà đỏ hoe.

    Kỳ mẫu đem bé đặt ở đầu vai, nhẹ nhàng vỗ, không ngừng chuyển động, trong miệng vẫn luôn dỗ dành nói: "Nga nga.. Không khóc nha, Muội Muội ngoan nha.."

    Giọng Muội Muội non mềm nộn nộn gào lên thật lớn, làm cho lỗ tai Kỳ mẫu đều chết lặng, Kỳ phụ rất đau lòng rất muốn gọi Kiều Thâm quay lại.

    Kiều Thâm đương nhiên không thể nghe được tiếng nữ nhi khóc, nếu nghe được thì y chắc chắn sẽ lập tức quay trở về, lúc y tới đây Tiểu Thường Nhạc đã có chút lớn, dỗ dành nhóc thì nhóc sẽ nghe, chỉ khi thân mình khó chịu mới khóc không ngừng.

    Nhưng Muội Muội lại quá nhỏ, lúc mới sinh bé chỉ chỉ to bằng hai bàn tay Kỳ Thạc cả người đỏ hồng, hiện tại cũng chỉ lớn hơn có một chút, có đôi khi nằm cạnh y, Muội Muội cũng có thể bị nước tiểu của mình dọa khóc, lúc đó mũi Kiều Thâm cũng thấy cay cay.

    Cũng may Kỳ mẫu kêu Kỳ phụ đi hâm nóng sữa dê để cho Muội Muội uống, uống được mấy ngụm thì Muội Muội cũng ngừng khóc, chỉ còn thút thít mút cãi thìa. Hai vợ chồng già lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Kỳ mẫu cũng không dám buông bé xuống, cha bé không ở đây, bé lại khóc lên thì thì nàng lại thấy đau lòng.

    Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thường Nhạc thật sự là quá thích muội muội lạp! Cảm tạ ở 2020-07-05 04: 17: 03~2020-07-13 07: 59: 09 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~

    Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Miên man suy nghĩ cá nóc, thanh đèn đèn 8 bình; xxxzzl 5 bình; kaka, Khương khương tử 2 bình; 23042503, tiểu cách điệu 1 bình;

    Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

    P/s: Chỉ còn 2 chương nữa là phải tạm biệt gia đình nhà Kiều Thâm gòi
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 34

    Edit: Joe

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thâm tới phố Kiều Tây đã là buổi trưa.

    Đầu đường Kiều Tây dựng một thẻ bài lớn, chữ bạc khí thế, trên đó viết ba chữ ' phố Kiều Tây ' to đùng, đứng ở đầu đường nhìn vào trong mọi thứ đều mới tinh, sạch sẽ.

    Ở đầu phố xuống xe, Kiều Thâm nắm tay Tiểu Thường Nhạc tính toán đi dạo xung quang rồi mới tới cửa hàng nhà mình. Lúc này đã có người bán rong nhóm tốp năm tốp ba ở đầu đường rao hàng, có người khiêng cây hồ lô đường bán, có người lại đang nặn đồ chơi đường..

    Bởi vì cửa hàng đều được nhóm thương nhân thương nghị mở trước đó, cho nên so với bên đường thì khí phái hơn, cửa hàng rộng mở trên con đường rộng lớn

    Đi dạo một lúc thì tới nơi, phía trước Kiều Ký Lỗ Vị treo bảng hiệu đỏ rực, vừa ngửi thấy mùi canh thịt lại nhìn thấy mâm đồ ăn màu sắc được bày biện, mọi người thèm ăn đều lại đây.

    Bên trái Kiều Ký Lỗ Vị chính là năm gian nhà cửa hàng của Kỳ Thạc, không ngờ gian thứ nhất lại là phòng đồ chơi của tiểu hài tử, trên bảng nhỏ có ghi phòng Thường Nhạc, vì gần cạnh Kiều Ký Lỗ Vị nên không ít người đứng ở cửa nhìn vào đánh giá không gian bên trong.

    Bên trong xe nôi trải một lớp thảm bông nhìn rất mềm mại tinh xảo, bên cạnh đó còn có một cái ghế dựa nhỏ được làm theo vóc dáng của hài đồng trông rất tinh mỹ, còn có xe trượt, xích đu trong nhà, xe tập đi của trẻ nhỏ, bên trong bày biện đủ cả mọi gia cụ và đồ chơi của trẻ nhỏ.

    Chỉ thấy trong phòng Thường Nhạc các đồ vật bày biện hỗn độn nhưng ngoài ý muốn lại thấy rất ấm áp, người xem đều cảm thấy kinh ngạc, Kỳ chưởng quầy rốt cuộc yêu thương nhi tử đến nhường nào mà để dành hẳn một phòng để đồ chơi cho hài tử?

    Tuy rằng còn chưa có khai trương, bên trong vẫn còn đang quét dọn bố trí nhưn nhóm thương nhân ở Tây trấn đã sôi nổi đặt hàng, phòng Thường Nhạc được đặt rất nhiều!

    Bốn gian mặt sau cửa hàng thì làm theo quy củ hơn. Gian thứ nhất và gian thứ hai để các gia cụ làm bằng gỗ đào, cổ sắc sinh hương, dân bản xứ yêu thích gỗ đào bởi vì dân gian gỗ đào đồng âm với "Trốn", ngụ ý trốn tránh điều xấu, gỗ đào trừ tà. (T không biết tiếng trung nên không biết từ đồng âm của nó là gì)

    Gian thứ ba là thư phòng làm bằng gỗ nâu, gian phòng bày biện một ít sách trên bàn, ngoài ra trên đó còn có nghiên mực bút lông, vách tường thì treo thư pháp thi họa, đây là nơi thoải mái cho người đọc sách nên cũng được các thương nhân đặt để cho các thiếu gia trong nhà.

    Gian phòng thứ tư thế mà lại là phòng của nữ nhi khuê các, dùng gỗ thái phi trắng, các gia cụ đều là màu trắng, treo thêm vải lụa bố màu đỏ nhạt. Xem ra Kỳ chưởng quầy muốn đem cuộc sống sinh hoạt của cả gia đình trưng bày ra.

    Gian thứ năm tương đối bình thường, để một chút cây cối, giá để dùng các loại gỗ vừa tiền nhưng vẫn rất rắn chắc và bền.

    Chỉ với năm gian phòng nhà ở Kỳ gia đã đưa tới rất nhiều người vây xem, thậm chí còn có các lão gia ở các nơi khác ngàn dặm tới thưởng thức. Chỉ với nhà mẫu Kỳ gia này đã làm Kiều Tây nổi tiếng lên rất nhiều, sau đó Kiều Tây có thêm nhiều nhà hơn nhưng vẫn không thể so với nhà mẫu Kỳ gia, còn ai có thể có đầu óc cùng tay nghề làm ra các đồ vật hiếm lạ như của Kỳ chưởng quầy?

    Trương Phúc vừa nhìn thấy Kiều Thâm liền vội đi tới chào hỏi, lại kêu người đi tìm Kỳ lão bản thông báo phu lang hắn tới tìm.

    Kỳ Thạc cũng đi theo nhóm công nhân dọn dẹp các gia cụ lớn bày biện cửa hàng nên mấy ngày nay ăn không ít khổ, tốn rất nhiều sức lực, lúc ra đón cũng là một đầu rối bù, Kiều Thâm nhìn mà đau lòng vội lau mồ hôi cho hắn.

    Tiểu Thường Nhạc mặc kệ trên người phụ thân có bẩn không, nhóc đã bảy tám ngày rồi không thấy phụ thân, cha đang lau mồ hôi cho phụ thân thì nhóc liền tới ôm đùi phụ thân, cái trán cọ tới cọ lui trên đùi phụ thân, không chê phụ thân hội.

    Kỳ Thạc để Kiều Thâm lau khô mồ hôi trên mặt, tay thì xoa đầu nhi tử, nói với phu lang nhà mình: "Đi tửu lâu gọi đồ ăn đi, ta đi rửa mặt rồi tới."

    Kiều Thâm quay đầu nhìn tử lâu rồi quay lại gật đầu nhìn Kỳ Thạc nói: "Được, vậy em đi trước, Thường Nhạc đi với cha nào, phụ thân một lát nữa sẽ tới."

    Thấy Kiều Thâm đi xa, Kỳ Thạc lúc này mới quay đầu lại phân phó Dương Mộc Đầu dẫn nhóm công nhân đi ăn, sau đó mới đi tới hậu viện tẩy rửa một thân mồ hôi.

    "Lúc đi Muội Muội vẫn ổn chứ? Không nháo loạn chứ?" Kỳ Thạc một bên gắp bò kho cho Tiểu Thường Nhạc, một bên hỏi Kiều Thâm.

    Kiều Thâm đang ăn canh, vốn dĩ y không định gọi canh nhưng Kỳ Thạc vừa ngồi xuống thì việc đầu tiên là gọi thêm canh xương hầm, y ngăn không được nên đành chấp nhận, uống xong ngụm canh y mới trả lời: "Lúc đi nương ôm con trong phòng, con còn nhỏ nên chưa nhận biết người được đâu, lúc nương ôm con vẫn rất vui vẻ."

    Kỳ Thạc nghe vậy liền yên lòng, hơi có chút ưu sầu của lão phụ thân, "Ta tới Tây Trấn hơn mười ngày là hơn mười ngày không gặp được con.". Cũng không biết nữ nhi không thấy mình bên người thì có phát hiện không, có khóc nháo không?

    "Vậy ngày mai anh cùng em trở về đi, con có hai ngày nằm trên giường chân lúc nào cũng muốn ủi vào trong ngực em, lúc bế lên con còn không ngừng vặn vẹo muốn ghé vào ngực em.". Đêm khuya trời sẽ trở lạnh nên ban đêm Kiều Thâm ngủ không dám cởi áo trên, thế nên cũng chỉ có thể cho nữ nhi nghịch trong chốc lát, nữ nhi không hài lòng nhưng Kỳ Thạc không ở nhà nên cũng không còn cách nào khác.

    Tiểu Thường Nhạc trong miệng ăn thịt, lẩm bẩm nói: "Buổi trưa, muội muội bò lên người con!"

    Kiều Thâm cười giải thích cho Kỳ Thạc: "Khi Thường Nhạc ngủ trưa em sẽ đem Muội Muội đặt cạnh con, Muội Muội dựa gần Thường Nhạc, hai đứa cùng nhau ngủ trưa."

    Kỳ Thạc không thể thấy được hình ảnh kia, Tiểu Thường Nhạc lớn hơn một chút bị một cục nhỏ nhỏ mềm mại dán vào, hai đứa dính sít vào nhau ngủ ngon lành, hai khuôn mặt nho nhỏ giống như thiên sứ. Đáng tiếc thời đại này không có camera, hình ảnh tốt đẹp này chỉ có thể vĩnh viễn ghi tạc trong đầu mình, không có cách nào chia sẻ với trượng phu..

    Ăn xong cơm trưa, Tiểu Thường Nhạc vào phòng Thường Nhạc nằm chơi trên ghế bập bênh, Kiều Thâm ngồi một bên quạt mát cho nhóc, phòng Thường Nhạc là gian phòng đầu tiên được sắp xếp dọn dẹp hoàn thiện nhất cửa hàng, tuy chưa khai trương nhưng cửa lớn đã rộng mở, Kiều Thâm nói là để tạo thế chuẩn bị cho khai trương, vì thế nên Kỳ Thạc liền mở cửa ra cho khách nhìn.

    Có người ở bên ngoài đọc bảng tên: "Phòng.. Thường.. Nhạc.."

    Tiểu Thường Nhạc kinh ngạc đến mở to hai mắt, nhóc còn chưa biết nhiều chữ cho nên không biết mặt trên bảng viết gì, lúc này nghe thấy liền hỏi cha: "Cha? Phòng Thường Nhạc? Là nhà của Thường Nhạc ạ?"

    Kiều Thâm nhéo một chút khuôn mặt thịt của nhi tử cười nói: "Đúng vậy, phụ thân làm nhà cho con đó, thích không?"

    Tiểu Thường Nhạc gật gật đầu, nhưng Kỳ viện đã chất đầy đồ chơi cha và phụ thân làm cho nên nhóc cũng không hiếm lạ, nhóc lại nhắm mắt chuẩn bị ngủ, trong miệng còn nhắc mãi: "Phòng Thường Nhạc, phòng Thường Nhạc.." Vẫn luôn lặp lại như thế rồi dần dần mà ngủ mất.

    Kỳ Thạc thường thường lại đây xem hai cha con, mang tới quả bánh nước trà, hắn luôn đút cho Kiều Thâm, Kiều Thâm một trận xem thường, là ngại chính mình không đủ béo sao?

    Trước khi mặt trời lặn, mọi việc cũng đã sắp xếp thỏa đáng, Kỳ Thạc vừa ôm nhi tử vừa nắm tay phu lang trở về khách điếm.

    Sáng ngày khai trương, tiểu nhị của cửa hàng đã sớm tới quét tước lau dọn gia cụ thỏa đáng để kịp buổi trưa làm lễ khai trương.

    Kỳ Thạc mặc trường bào màu đen, cổ tay áo thêu hoa văn màu đỏ điệu thấp lại quý khí, Tiểu Thường Nhạc vẫn một thân đỏ rực giống như mấy em bé báo hỉ, Kiều Thâm mặc xiêm y màu trăng non, trên y phục thêu tường vân đồ án màu vàng nhạt.

    Một nhà ba người đứng ở trước cửa hàng trước cảm tạ mọi người đã đến, Kỳ lão bản cao lớn anh tuấn, khí chất nội liễm, Kiều lão bản tướng mạo xinh đẹp, khí chất thanh nhã, nhi tử của họ trắng nõn quý khí, mọi người y phục rực rỡ vỗ tay hoan hô.

    Đốt pháo xong bá tánh đều sôi nổi đi vào cửa hàng, có người tò mò vây xem, cũng có người muốn mua. Cửa hàng cấp cho các lão gia một tiểu nhị để giới thiệu, khi khách nhân nhìn trúng món nào thì sẽ treo bảng tên sau đó báo tinh tức cho các chưởng sự để khách nhân giao tiền đặt cọc.

    Kỳ Thạc cùng Kiều Thâm đang tiếp nhóm thương nhân, toàn bộ phố Kiều Tây hiện tại náo nhiệt nhất là ở cửa hàng Kỳ gia.

    Đêm đó Kỳ Thạc xem xét các đơn đặt hàng các chưởng sự mang tới, hắn tính toán mời mười thợ thủ công ở Tây trấn, ở Đông trấn chính mình cũng có bảy tám sư huynh đệ, ước chừng là ba tháng sau mới có thể bàn giao toàn bộ các đơn hàng.

    Thời diểm thu bạc đúng là sảng khoái nhưng nhìn thấy đơn đặt hàng dày đặc cũng thấy có chút sợ hãi, nhưng công việc luôn có thể làm xong, có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ, thêm bạc cho nhóm thợ gia công thật cũng có thể đuổi kịp tiến trình.

    "Mỗi cửa hàng thêm hai thợ thủ công, cửa hàng mới khai trương nên sinh ý nhiều mọi người dy trì. Ở đây nhận các đơn hàng của các thương gia nên mọi người vất vả chút tận lực cố gắng sớm đưa đơn hàng đi, tiền công sẽ được thêm."

    Các chưởng sự liên thanh đồng ý, Kỳ Thạc lại nói: "Ngày mai ta trở về Đông trấn, lại phái mười thợ thủ công tới đây giúp sức, mỗi người sẽ được thêm tiền, mọi người cũng không để quá mệt nhọc, sau này đơn hàng sẽ càng nhiều lên hơn chính là lúc yêu cầu nhân lực hơn.."

    An bài xong lúc này mới cùng Kiều Thâm chuẩn bị đi ăn cơm chiều, Kiều Thâm cũng không nghĩ tới cửa hàng gia cụ khai trương cũng có thể bận rộn như vậy, nhất thời cũng bỏ lỡ canh giờ tốt để trở về Đông trấn, đành phải ở lại một đêm ngày mai cùng Kỳ Thạc trở về.

    * * *

    Muội Muội đã hai ngày không được cha ôm! Đêm nay đã ăn sữa no, mông nhỏ cũng được lau thoải mái sạch sẽ nhưng bé vẫn không thoải mái, vặn vẹo thân mình rầm rì, Kỳ mẫu tới kiểm tra đau lòng mà ôm bé dỗ dành.

    Muội Muội khóc lớn lên, bé muốn hương vị thân quen của cha, khuông mặt nhỏ đáng thương khóc đến đỏ bừng, miện nhỏ há to lộ ra đầu lưỡi nhỏ hồng hồng, "Oa.. A.. A a.."

    Kỳ mẫu tâm đều nát, Kiều Nhi sao còn chưa trở về, trời tối rồi sợ phải đến ngày mai mới về được, đáng thương cho cháu gái mới đầy tháng của nàng, không khóc không khóc nha, nãi nãi thương con.

    Kỳ phụ cũng đau lòng, trầm mặc ngồi ở bên cạnh tức phụ, tay cầm quạt quạt mát cho cháu gái.

    Kỳ mẫu thấy cháu gái nhỏ khóc không ngừng liền phân phó lão đầu nhi nhà mình: "Chàng đi mang quần áo của ba đứa nó tới đây để thiếp bao Muội Muội.."

    Kỳ phụ vội vàng đi lấy quần áo bao quanh người Muội Muội, gia gia cũng quạt mát cho bé, bé cũng dần dần bình tĩnh lại mệt mỏi ngủ thiếp đi.

    Mà lúc này Kiều Thâm ôm nhi tử chui vào lồng ngực Kỳ Thạc, một nhà ba người ở khách điếm ngủ thơm ngọt, không hề biết rằng nữ nhi đang nhung nhớ mọi người.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 35:

    Edit: Joe

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm Muội Muội lại đánh thức bà nội bằng tiếng khóc của mình, nhưng lần này bé khóc vì nước tiểu, bà nội rửa sạch mông cho bé rồi mặc vào quần tã do Kiều Thâm chế tác sau đó ôm bé đi bộ trong sân.

    Bé ngoan ngoãn ghé vào đầu vai bà nội, ông nội ở trong bếp đun nước ấm hâm nóng sữa dê cho bé. Hai tay Muội Muội rũ xuống bên người, đầu nghiêng nghiêng dựa vào bà nội, tóc máu mềm mại, miệng nhỏ giương lên ngáp một cái mềm như bông..

    Kỳ mẫu vỗ vỗ lưng bé đung đưa qua lại trong sân, chỉ cần dừng lại bé sẽ rầm rì nên nàng vẫn phải tiếp tục đi qua đi lại. Sau đó liền nghe được Muội Muội đột nhiên a a khóc lớn, vừa quay đầu lại thì thấy một nhà lão nhị đã trở lại!

    Vốn dĩ Muội Muội đang ngoan ngoãn tâm bình khí thuận được bà nội dỗ dành, hai người phụ thân vừa đẩy cửa viện, bé rõ ràng cái gì cũng không nhìn được nhưng thần kì lại khóc lớn lên, cứ như là có tâm linh tương thông.

    Kiều Thâm vội đi qua đón lấy Muội Muội dỗ dành, Muội Muội từ vai bà nội đổi tới vai cha vẫn như cũ a a khóc lớn, "Oa.. A a a.. A.."

    Đây là lần đầu Kiều Thâm thấy Muội Muội khóc dữ dội như vậy, hô hấp cũng tốt quá, "Nữ nhi ngoan của cha, cha ôm nha, không khóc nha.."

    Kiều Thâm đau lòng không thôi, lúc trước y còn nói Muội Muội lười, ai biết Muội Muội là quá hiểu chuyện, bé không nghĩ muốn náo loạn cho hai phụ thân, lần này nháo lên lại làm người ta đau lòng như vậy.

    Kỳ Thạc cũng đau lòng a, nhưng cũng không còn cách nào khác, nữ nhi trời sinh thân thiết với cha bé hơn chút, Kỳ Thạc đành phải nắm tay nhỏ của Muội Muội, không ngừng thơm lên tay nhỏ.

    Chờ sữa dê đã được hâm nóng tốt Muội Muội rốt cuộc cũng ngừng khóc, bé nằm trong vòng tay cha uống sữa, Tiểu Thường Nhạc đứng ở một bên nắm lấy gót chân mềm mại của muội muội, Muội Muội muốn rụt chân lại.

    Tiểu Thường Nhạc nói: "Muội muội, là ca ca a.. Thường Nhạc ca ca.."

    Thần kỳ là Muội Muội không rụt chân lại nữa, ngoan ngoãn để ca ca nắm gót chân nhỏ, Tiểu Thường Nhạc vui vẻ không thôi.

    Khóc lớn tiêu hao rất nhiều thế lực của Muội Muội, bé rất rất đói, bé dùng hết sức mình uống hết thìa sữa này đến thìa sữa khác, toàn bộ thân thể nhỏ bé vùi trong lòng Kiều Thâ cọ cọ, vừa mới khóc lại cọ tới cọ lui nên khuôn mặt bé đỏ rực lên.

    Trong lòng Kỳ Thạc mềm mại thành vũng nước xuân, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm nữ nhi nhà mình, vì thế người không có thói quen ngủ trưa như Kỳ Thạc lại bồi nữ nhi ngủ trưa, Kỳ Thạc để trần thân trên, nữ nhi thì nằm trên lồng ngực rắn chắc của hắn, Kiều Thâm cười ở một bên quạt cho hai người.

    Lồng ngực Kỳ Thạc rộng lớn ấm áp ngực, bên trên là một em bé trắng trắng tròn tròn như cục cơm nắm, hai tay nhỏ cuộn hờ thành nắm đấm nhỏ giơ lên qua đầu, hai tay hai chân giang ra thành hình chữ đại, nội tâm Kiều Thâm gào thét đáng yêu quá.

    * * *

    Khi Muội Muội được bốn tháng tuổi, ánh nhìn bắt đầu đuổi theo thanh âm, dù không có âm thanh gì dị động bé cũng nhìn theo. Kiều Thâm muốn ra ngoài sân hay ra cửa hàng cũng không được, bé sẽ náo loạn, bé rất bá đạo không muốn cha rời khỏi tầm mắt của mình một phút, muốn đi đến đâu thì phải mang theo bé.

    Lúc này Kiều Thâm ăn xong cơm trưa, Tiểu Thường Nhạc thì đã đi ngủ trưa, Muội Muội thì đang nằm an nhàn trong lòng bà nội, Kiều Thâm muốn đi xem cửa hàng một chút rồi sẽ trở về luôn.

    Y đứng lên định đi ra ngoài cửa, Muội Muội nhìn chằm chằm y hừ hừ vài tiếng, y mới bước ra ngoài sân đằng sau đã truyền đến tiếng khóc nho nhỏ của Muội Muội, điều đó làm Kiều Thâm sợ tới mức nhanh chân chạy về không còn ý định đi cửa hàng nữa.

    Đón lấy Muội Muội ôm vào trong lòng, y bất đắc dĩ mà dỗ dành: "Con đó, cha chỉ đi trong chốc lát mà thôi, cái tính chiếm hữu bá đạo này của con là giống ai thế hả?"

    Muội Muội nghe không hiểu, nằm ở trong vòng tay cha, đôi mắt đã nẩy nở mở to tròn xoe đen láy như quả nho, lông mi dài dài, cái miệng mấp máy ngốc ngốc nhìn cha.

    Kiều Thâm ôm bé đung đưa qua lại vài vòng, bé chớp chớp đôi mắt, miệng nhỏ ngáp một cái thật to, lúc này mới nhắm mắt lại, buồn ngủ nha.

    Buổi tối người lớn trong nhà ăn cơm, Muội Muội đã ăn no sữa được đặt ở trong nôi đung đưa.

    Kỳ Thạc cùng Kỳ phụ uống một chút rượu hoa quế, Kỳ Thạc mở miệng nói: "Con xây phủ ở Tây trấn, một nhà chúng ta đều qua đó ở đi, đồng ruộng thì cho thuê, còn nếu cha mẹ luyến tiếc Thủ Vân thôn thì nếu rãnh rỗi chúng ta liền trở về ở đó mấy ngày."

    Kỳ Thạc cùng Kiều Thâm đã kế hoạch xong, Kỳ phủ ở trung tâm vị trí rất ưu việt, xây một tứ viện phủ, ba viện nhỏ, một mặt tường, ở giữ thì có một khoảng đất trống.

    Chính phòng trước ở phương bắc với ba gian nhỏ tạo thành một tiểu viện nhỏ, đối diện ở phương nam cũng có một cái tiểu viện có chính phòng với bố cục như thế. Bốn cái sân vay quanh chính phòng chính, lại xây thêm hành langxung quanh bốn viện, bên ngoài xây thêm một dãy nhà sau cho hạ nhân ở.

    Kỳ phủ ước chừng có tám sân, trong viện có mấy cái chỗ hành lang nhô ra để bàn trà ghế ngồi, như thế có thể vừa nghỉ ngơ vừa nhìn cảnh trí trong viện. Như vậy Kiều Thâm coi như là được ở đại trạch viện cổ đại rồi.

    Kỳ phụ Kỳ mẫu đang ăn cơm, tạm thời không mở miệng, Kiều Thâm thấy thế vội nói: "Đúng vậy, cha nương, muội muội Thường Nhạc vẫn còn nhỏ, sao bé có thể rời xa sự chăm sóc của nương được. Hơn nữa một nhà của đại ca cũng tới đó ở mà, Thạc ca vất vả kiếm bạc như vậy chẳng phải là để người một nhà chúng ta sống cùng nhau vui vẻ sao?"

    Tiểu Thường Nhạc cũng vội nối tiếp phụ thân và cha: "Gia gia nãi nãi, owr cùng với Thường Nhạc!"

    Tâm nguyện lớn nhất của cha nương là không liên lụy đến con cái, Kỳ phụ Kỳ mẫu cảm thấy mệnh của mình rất tốt, nhi tử cùng phu lang của con đều là người có chủ ý có bản lĩnh, hơn nữa đây cũng là một mảnh hiếu tâm nên cũng đồng ý.

    Muội Muội nghe các gia trưởng ở trên bàn cơm cơm no rượu say, nghe thấy động tĩnh nên bé xoay xoay đầu nhỏ xem cũng muốn tham gia náo nhiệt, bé liền a a chỉ huy, Kỳ Thạc đi tới bế bé lên đặt ngồi ở trong lòng mình.

    Bé mềm nhũn ngồi dựa vào cơ bụng của phụ thân, chỉ cần ai nói lời nào bé sẽ mở to mắt nhìn theo, cái đầu to cũng di chuyển theo nom có vẻ rất bận rộn. Tiểu Thường Nhạc đang ăn thịt khô, nhóc gắp một miếng thịt khô muốn đút cho muội muội, Kỳ Thạc ngăn cản nói: "Muội muội còn nhỏ không thể ăn được, Thường Nhạc cứ ăn đi."

    Nhưng Muội Muội lại không hiểu, bé thấy có thịt thịt ở trước mắt mình mà lại mất, bé giương miệng kháng nghị: "A a.. A.."

    Kiều Thâm cười điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ của bé, y đứng dậy đi hâm lại sữa dê cho bé, Kỳ Thạc thì dỗ dành nữ nhi: "Lại qua mấy tháng nữa ca ca lại cho con ăn thịt nha, tiểu bảo bối của phụ thân, không náo loạn nha!"

    Muội Muội bắt lấy bàn tay to của phụ thân duỗi cổ một ngụm cắn xuống, Kỳ Thạc chỉ cảm thấy một bên tay bị nữ nhi gặm cắn, hắn cũng không cảm thấy đau vì vốn dĩ bé con cũng chưa mọc răng mới chỉ có lợi hồng hồng mềm mềm. Kỳ Thạc nhớ tới khi mình còn bé thì nghịch ngợm đem đầu ngón tay với vào trong miệng chó con, cái loại cảm giác mềm mại ướt át này làm tâm hắn mềm nhũn.

    Chờ sữa dê được mang ra bé chỉ uống hai ngụm là không uống nữa, vốn dĩ bé cũng không đói bụng chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi.

    * * *

    Đêm khuya, Tiểu Thường Nhạc đã đi ngủ, Muội Muội thì ngủ với bà nội ở phòng cách vách. Kỳ Thạc nghiêng người ôm Kiều Thâm, nụ hộ nóng rực của hắn rơi trên vai lưng Kiều Thâm, Kiều Thâm vừa xoay người qua nhìn Kỳ Thạc thì đã bị hắn hôn lên môi..

    Kỳ Thạc đêm nay uống chút rượu, cả người nóng bừng nhiệt ý sôi trào, hắn lăn qua lộn lại Kiều Thâm khiến y nhũn thành một đoàn, xong việc hắn ôm Kiều Thâm vào sương phòng.

    Thẳng đến khi xong việc Kiều Thâm mới nhớ ra cổ đại tránh thai như thế nào a? Y định ngày khác sẽ đi tìm đại phu hỏi phương pháp.

    * * *

    Gần đây Muội Muội đang mọc răng, Kỳ Thạc nói bé mọc răng sớm hơn Tiểu Thường Nhạc, Tiểu Thường Nhạc phải sáu tháng mới mọc răng mà Muội Muội mới bốn tháng đã mọc răng sữa.

    Nửa đêm Muội Muội vì nước tiểu mà tỉnh, Kỳ Thạc liền đem Muội Muội ôm trở về, không để bé làm náo loạn đến giấc ngủ của ông bà nội. Muội Muội không ngủ được liền ở trên giường quơ tay quơ chân rầm rì, Kỳ Thạc không có biện pháp, đành phải đặt bé nằm lên ngực mình, Muội Muội quả nhiên không rầm rì nữa.

    Nhưng bé lại bắt đầu dùng lợi mềm mại gặm cắn cơ ngực Kỳ Thạc, Kỳ Ngạc kinh ngạc ngẩng đầu lên, bàn tay to nâng đầu Muội Muội dậy, tay kia nhẹ nhàng nâng cằm Muội Muội dùng chút lực để Muội Muội há miệng ra.

    Nương theo ánh đèn dầu Kỳ Thạc thấy trong miệng mềm đô đô của Muội Muội có một cái răng trắng nho nhỏ nhú lên, Muội Muội mọc răng nên miệng rất khó chịu, không có đồ vật để gặm cắn lại hừ hừ mấy tiếng.

    Kỳ Thạc đành phải để Muội Muội dùng cơ ngực của mình mài răng bé mới không ầm ĩ nữa mà chậm rãi đi ngủ.

    Ngày hôm sau hắn nói cho Kiều Thâm biết, Kiều Thâm cân nhắc muốn làm bánh mài răng cho nữ nhi, dù Muội Muội đã ăn no nhưng vẫn thích gặm cắn, bế ở vai bé sẽ gặm cánh ngón tay nhỏ bụ bẫm, ôm vào trong lòng bé lại gặm chân béo của mình.

    Nếu lấy ra bé liền khóc chít chít, Kiều Tham mềm lòng, cùng ngày liền bắt đầu làm bánh mài răng.

    Kiều Thâm dùng 2 cái trứng gà, sữa dê cùng bột mì nhào thành cục, đặt trong chốc lát cho bột nghỉ rồi nhào nặn tiếp, cho đến khi cục bột tương đối rắn thì cán dẹt rồi cắt thành từng miếng rồi tạo hình bánh quai chèo, cuối cùng bỏ vào bếp nướng.

    Muội Muội gặm bánh rất vui vẻ, Tiểu Thường Nhạc 4 tuổi cũng rất thích ăn, bánh mài răng làm bằng sữa dê ăn ngon lại giảm bớt cảm giác khó chịu khi mọc răng của Muội Muội.

    Kỳ Thạc thấy nữ nhi thích bánh mài răng cũng đi thu thập hoa tiêu mộc làm đồ mài răng cho nữ nhi, Tiểu Thường Nhạc trước kia cũng gặm hoa tiêu mộc tới nghiến răng, đâu giống như hiện tại có Kiều Thâm làm bánh sữa dê để mài răng như bây giờ. (không biết hoa tiêu mộc mài răng là cái gì)

    Phải nói là Muội Muội rất có phúc khí, thời gian sinh ra vừa vặn tố, mới vừa một tuổi đã tiến vào đại trạch viện Kỳ phủ.

    Ngày mừng tân gia, Kỳ phủ treo đầy đèn lồng đỏ, vì Kiều Thâm phải trông coi Muội Muội nên việc trang trí Kỳ phủ đều do Kỳ Thạc quyết định, Kiều Thâm nhìn đèn lồng đỏ hỉ khí thì thầm nghĩ Kỳ Thạc nhìn không thích nói chuyện, không dễ biểu đạt nội tâm lại rất nhiệt tình, tỉ mỉ.

    Mừng tân gia, người một nhà đều mặc quần áo đỏ rực, ngay cả đồ lót tã lót của Muội Muội cũng một màu đỏ rực rỡ, Kỳ phụ Kỳ mẫu cũng môt thân đỏ thẫm, phúc hậu mười phần.

    Trừ bỏ Kỳ gia, còn có nhóm thương nhân có chút giao hảo đều đến chúc mừng, khi mọi người đã đông đủ, Kiều Thâm và mọi người ngồi chờ để khai tiệc, sau đó Kỳ Thạc lại đây kéo y đứng lên, tuy trong lòng y có nghi hoặc nhưng cũng phối hợp đứng lên.

    Liền thấy Kỳ phụ Kỳ mẫu đang ngồi ở chủ vị, vẻ mặt mang ý cười nhìn ngắn và Kỳ Thạc, mà Kỳ Thạc lại lôi kéo y đến trước mặt cha nương, nắm tay y cùng quỳ xuống, bên cạnh có hỉ bà bắt đầu hô to:

    "Nhất bái thiên địa."

    * * *

    "Nhị bái cao đường."

    * * *

    "Phu thê giao bái."

    Cả quá trình này Kiều Thâm chỉ biết ngây ra nghe theo lời nói, y nghe thấy ở chỗ ngồi phía sau những tiếng hoan hô trầm trồ khen ngợi, tán thưởng Kỳ lão bản đối với phu lang của mình thâm tình, còn chúc phu phu bọn họ bạch đàu giai lão..

    "Đưa vào động phòng."

    Nhân lễ mừng tân gia, Kỳ Thạc chuẩn bị cho Kiều Thâm một lễ thành thân, các tân khách sôi nổi bị sự thâm tình của Kỳ lão bản đả động, đều làm các hoạt động như một lễ thành thân, kính rượu tân lang, nháo động phòng.

    Tân phòng lọt vào trong tầm mắt một màu đỏ rực, lụa đỏ, gối đỏ, nến đỏ, giấy hỉ đỏ..

    Kiều Thâm lại nhìn về phía Kỳ Thạc bên người, hốc mắt đã đỏ lên, "Anh chuẩn bị khi nào.."

    "Ngày ấy khi Dương Liễu thành thân ta liền bắt đầu kế hoạch. Đừng khóc.. Hôm nay là ngày đại hỉ của hai chúng ta, nữ nhi sắp một tuổi ta mới bù cho em được một lễ cưới, em có trách ta không?" Kỳ Thạc ôm người vào trong lòng, âm thanh trầm thấp khàn khàn, ôn nhu lại lưu luyến vang bên tai Kiều Thâm.

    Trán Kiều Thâm đặt lên vai Kỳ Thạc, lắc lắc đầu, tỏ vẻ giận dỗi nói: "Anh cũng biết nữ nhi cũng sắp một tuổi, không phải là muốn mọi người chê cười chúng ta.."

    "Kiều Nhi, cả đời này ta sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo hộ yêu thương em, chỉ yêu duy nhất một mình em, em có thể vĩnh viễn lưu lại bên cạnh ta không?"

    Kiều Thâm lau đi giọt nước mắt hạnh phúc trên mặt, cùng Kỳ Thạc cầm chén rượu hai cánh tau giao nhau, "Em nguyện ý cả đời này đều ở bên cạnh anh, cùng anh, cùng Thường Nhạc, cùng Muội Muội."

    Hai người uống rượu giao bôi, thâm tình ôm hôn..

    HOÀN.

    Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đại gia có thể kiên trì nhìn đến cuối cùng, chúng ta hạ bổn thấy nha.

    Chắc nhà của 2 anh là kiểu tứ hợp viện không biết có phải không:

    [​IMG]

    Đây là căn tứ hợp viện hiện đại t tìm được:

    [​IMG]

    Đến bao giờ t mới có được căn như này nhể!

    Bánh quai chèo nè:

    [​IMG]

    Vì không có phiên ngoại nên phải tạm biệt 2 anh và 2 bé con rồi. Hẹn gặp lại mn ở truyện khác nhen
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...