Chương 8: Bàn về chuyện phản kháng Editor: Hana. R Bấm để xem Vì vậy khi ba Triệu chạy đến, liền thấy ở thúng rác phía trước, con gái mình đang một bàn tay lay thùng rác, một bàn tay cầm túi bánh mì, vẻ mặt ngây ngô, phảng phất giống như tìm được một bảo bối. Ba Triệu nhanh chóng chạy đến, đem banh mì trên tay con gái đoạt lấy quăng vào trong thùng rác. "Hề Hề, con đang làm gì vậy? Thùng rác dơ như vậy, con đến gần nó làm gì?" Thời điểm ôm con gái, ba Triệu đều nỗ lực không cho cô bé dựa gần chính mình. Tiểu Hề Hề nhìn về phía lùm cây mà Hổ con chạy đi, nói: "Cái đó có thể ăn.." Triệu Hề Hề không cảm thấy có gì không đúng, không có ai nói đồ bên trong thùng rác không thể ăn. Ba Triệu sửng sốt một chút, vừa tức vừa buồn cười: "Con đây là đang muốn làm đứa trẻ lưu lạc sao? Lại còn nhặt đồ ăn bền trong thùng rác nữa, nếu mẹ con mà nhìn thấy, con chắc chắn sẽ không thiếu một đống măng xào thịt." Tiểu Hề Hề: "Măng xào thịt ăn ngon!" Triệu ba ba: "Măng là chỉ đặt trên tủ trúc chỗ TV thôi, còn thịt là mông con đó." Tiểu Hề Hề học bộ dáng của cô giáo nhà trẻ trước kia, thấm thía mà khuyên nhủ: ".. Đánh trẻ con là không đúng, cô giáo của con đã từng nói, trẻ con có làm gì không đúng thì người lớn cần phải nói chuyện thật tốt, không được phép đánh con cái." Cô bé không dám nói với mẹ như vậy, nhưng là biết ba ba sẽ không đánh mình, cho nên mới dám nói với ba. Ba Triệu bị bộ dạng người lớn của con gái chọc cười, nói: "Hôm nay có phải vì ba đến muộn, cho nên con đói quá mới phải lục thùng rác không?" Tiểu Hề Hề chưa nói có cũng không nói không, làm trẻ con cũng có điểm tốt, nhiều lúc người lớn hỏi chuyện gì thì trong lòng bọn họ cũng là có đáp án rồi, không cần bọn trẻ trả lời. Cho nên ba Triệu cũng không phải thực sự muốn cô bé trả lời, chỉ lo lắng nói: "Ba ba vừa mới tan làm liền đi đón con gái bảo bối, như thế nào lại để bị đói chứ, đi, chúng ta đi bên ngoài ăn cái gì đó, Hề Hề, con muốn ăn cái gì?" Tiểu Hề Hề: "Con muốn ăn.. Thịt! Chân gà rán!" "Được, chúng ta liền đi ăn chân gà rán." Ba Triệu mang tiểu Hề Hề đi rửa tay trước, sau đó mới đi mua đùi gà. "Một đùi gà có đủ hay không?" "Không đủ!" Tiểu Hề Hề chém định chặt sắt nói. "Được, vậy hai cái thì sao?" "Cũng không đủ! Con muôn.." Tiểu Hề Hề bẻ bẻ ngón tay, rồi sau đó vướn bốn ngón ra, "Con muốn bốn cái!" Ba Triệu nhìn dáng vẻ tròn tròn của con gái, "Bảo bảo, con là con gái đó! Liền hai cái thôi!" Thấy ba không chịu mua bốn cái, tiểu Hề Hề liền bày ra dáng vẻ người lớn, thở dài một hơi, "Vậy được rồi, hai cái thì hai cái vậy." Rất nhanh, chân gà được mang ra, tiểu Hề Hề được đặt ngồi trên ghế sau, ôm chân gà mà gặm, ba Triệu đang lái xe ở phía trước. Không đến một lúc, ba Triệu liền phát hiện con gái ăn xong rồi! " Này cũng quá nhanh đi! Sau khi gặm xong gà, cô bé lại bắt đầu làm nhảm~~ " Ba ba, hôm nay ở trường con kết bạn với một bạn cực tốt! " " Bạn nam hay bạn nữ? Tên gọi là gì nha? " " Là bạn nam, gọi là Hổ con. " " Phúc tử? Đó có phải thằng bé hôm chúng ta đi báo danh thì gặp không? " Tiểu Hề Hề phẫn nộ nói:" Mới không phải đâu! Cậu ta là đại phôi đản! " Ba riệu bị biểu tình của Triệu Hề Hề chọc cười:" Không thể nói bạn học như vậy được. " Tiểu Hề Hề ủy khuất mà nói:" Dù sao cậu ta cũng là đứa trẻ hư. " " Được được được, không phải thì không phải, đúng rồi, hề Hề, ba có chuyện muốn nói với con. " " Dạ? " " Con muốn có một em trai không? " " Em trai? "Triệu Hề Hề chớp chớp mắt," Con không cần em trai. " Lúc ba Triệu nghe thấy đáp án này thì cũng không có vẻ ngoài ý muốn, bởi vì hiện tại trẻ con đều không thích có thêm em trai em gái. Nhưng Triệu ba ba vẫn hỏi:" Vì cái gì nha? Có em trai không tốt sao? " " Không tốt chút nào, mẹ lúc nào cũng nói con quá ngu ngốc, nếu có em trai thì nhắt định sẽ đem con cho yêu quái ăn. "Tiểu Hề Hề thực nghiêm túc mà nói," Cho nên con không cần em trai đâu. " Ba Triệu:" Mẹ con nói đùa thôi, con là nữ nhi bảo bối của chúng ta, sao có thể đem con cho yêu quái ăn được. " Ba Triệu nhìn qua kính chiếu hậu, thấy con gái bĩu bĩu môi, bộ dáng thật tức giận, nói tiếp:" Nếu là có thêm em trai, em trai trưởng thành thì có thể bảo vệ con, giúp con đánh yêu quái. " Tiểu Hề Hề suy nghĩ đơn thuần, nghĩ nghĩ:" Vậy nếu có người bắt nạt con thì hắn cũng sẽ giúp con đánh sao? " " Đương nhiên rồi, em trai phải bảo vệ chị gái chứ. " Tiểu Hề Hề cong mắt cười:" Con muốn em trai, em trai ở đâu? Chúng ta đi đón em đi. " Triệu ba ba đối với sự thay đổi của con gái cũng không thấy ngoài ý muốn, bởi vì cô con gái ngốc này chính là như vậy, suy nghĩ rất đơn giản. Hắn mở miệng nói:" Em trai còn đang ở trong bụng của mẹ, chờ một đoạn thời gian sau mới có thể ra đời, nhưng mà lúc em trai mới ra thì còn quá nhỏ, vậy nên con phải bảo vệ em nha, như vậy sau này em trai lớin lên mới có thể bảo vệ con được. " Triệu Hề Hề nghĩ nghĩ, cảm thấy thực công bằng, gật gật đầu:" Được ạ, hiện tại con sẽ bảo vệ em. " Thời điểm về đến nhà, Triệu Hề Hề gấp không chờ nổi mà chạy đến trước mặt mẹ~~ " Mẹ ơi, em trai đâu? " Mẹ Triệu thấy con gái vui vẻ như vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:" Em trai đang ở trong bụng của mẹ, hôm nay ở trường con có nghe lời không? " Tiểu Hề Hề gật gật đầu:" Có, con rất ngoan! " " Con còn có thêm bạn mới! " " Bạn ấy đối với con rất tốt! " Mẹ Triệu bị con gái ríu rít bên tai có chút đau đầu, hôm nay cô té xỉu trong công ty thì mới biết thì ra trong khoảng thời gian này mình hay nổi giận là bởi vì mang thai. Vì thế nhanh chóng gọi chồng về, hiện tại nha đầu này cứ ríu rít nói không ngừng, làm đầu cô càng đau thêm, vội nói:" Hề Hề, mẹ hơi đau đầu, con đi vào trong phòng làm bài tập được không? " Triệu Hề Hề nghĩ nghĩ, nói:" Vì sao mẹ lại đau đầu? Có phải bị đụng vào đâu không? " Mẹ Triệu day day huyệt thái dương, không kiên nhẫn mà nói:" Bởi vì con quá ồn! " Cô con gái này của mình, quả thực có thể tương đương với một nhà trẻ mà. Tiểu Hề Hề nghe được lời này, tay nhỏ bịt miệng, chạy nhanh vào phòng mình. Mẹ Triệu nhìn con gái đi vào phòng, trong lòng lại cảm thấy mình không nên quát bé, nhưng cũng may con gái ngốc này của cô chỉ lát sau là sẽ quên thôi. Nhưng mà lần này không giống trước, Tiểu Hề Hề mãi đến giờ cơm chiều cũng không nói chuyện, đặc biệt an tĩnh. Mẹ Triệu lại cảm thấy không quen, nhìn con gái, nói:" Hề Hề, sao hôm nay không nói chuyện? " Triệu Hề Hề ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo thấy đáy, nói có sách mách có chứng nói: 'Mẹ bị đau đầu, nên con yên tĩnh một chút." Mẹ Triệu sửng sốt một chút, trong lòng cảm động, con gái tuy rằng có chút ngốc nghếch nhưng mà vẫn biết quan tâm người khác. "Hiện tại mẹ không đau nữa, con có muốn nói gì không?" Tiểu Hề Hề thật là có chuyện muốn hỏi: "Mẹ ơi, về sau em trai vẫn luôn đi theo con sao?" "Sẽ." "Vậy em trai sẽ cao hơn con, sức lực lớn hơn con sao?" "Sẽ." "Em trai có thẻ cảm thấy con béo không?" "Mẹ Triệu cười cười:" Thì ra con còn biết chính mình béo nha. " Triệu Hề Hề:" Con cũng không có béo quá, mới có 40 cân thôi, mọi người nói cân nặng không quá một trăm thì không tính là béo. " ** 1 cân =1/2kg Triệu hề Hề cũng không biết nghe nói từ đâu, dù sao bé mới 40 cân, một chút cũng không mập. Sáng sớm hôm sau, là ba ba đưa Hề Hề đi nhà trẻ. Đến cổng trường, tiểu Hề Hề lập tức nói:" Ba ơi, con sẽ tự đi vào. " Ba Triệu nghĩ, dù sao con bé học ở đây cũng một thời gian rồi, hơn nữa có nhiều học sinh như vậy, mà nhà trẻ lại ở trong tiểu khu, sẽ không có gì nguy hiểm, vì thế sờ sờ đầu tiều Hề, Hề," Ngoan ngoãn đi học nha, buổi chiều ba đến đón con. " Tiểu Hề Hề đeo cặp sách, chuẩn bị đi đường vong, khong muốn đi qua nhà trẻ trước kia nữa. Bởi vì nếu đi qua đó, khẳng định sẽ gặp cái người xấu kia. Đây mới là nguyên nhân cô bé mới muốn tự mình đi vào trường. Hề Hề hôm nay mặc một cái áo chẽn màu hồng, còn mặc một cái váy hồng nhạt nữa. Tuy vậy thì cũng không che được dáng vẻ chim cánh cụt của bé, dù có cố gắng đi nhanh thế nào thì trong mắt người khác vẫn lad chậm rì rì. Chỉ là.. tiểu Hề Hề vốn muốn đổi một con đường khác để đi đến nhà trẻ, nhưng con đường đó lại đi không được, phía trước là ngõ cụt, vì vậy cô bé chỉ có thể ủ rũ quay lại đường trước. Nhưng mà lúc quay lại, cô bé nhìn thấy trước cổng nhà trẻ cũ thật nhiều người. Thực ra mọi ngày nhà trẻ cũ cũng có rất nhiều người, nhưng mọi lần đều là xếp hàng mà đi, không phải quây thành vòng. Hề Hề tò mò cực kỳ, bé người nhỏ chân ngắn nên có thể xuyên qua kẽ hở, nhìn thấy trước cửa là đồ trứng thối hôm qua và mẹ của hắn. Mẹ của đại phôi đản tức giận nói:" Cô nhìn mặt con trai tôi đi, đây là cái gì làm? Các người không nói rõ ràng thì hôm nay tôi làm cho nhà trẻ này không thể mở cửa hôm nay! " " Chúng tôi đưa con đến nơi này của các người, các người ít nhất thì cũng phải đảm bảo an toàn cho bọn trẻ chứ! " Tiểu Hề Hề nhìn đến đại phôi đản đang khóc lóc, mặt sưng phù.. Tiểu Hề Hề thật cao hứng! Cao hứng đến mức muốn xoay vòng vòng! Ngày hôm qua mình bị đại phôi đản niết sưng cả mặt, hôm nay mặt hắn cũng bị sưng lên! Cực vui vẻ! Thật muốn nhảy lên hoan hô quá! Vì thế cô bé vội lách ra, hướng trường học mà đi. Vừa đến phòng học, tiểu Hề Hề liền thấy Hổ con đang cùng Sư Tử con đánh nhau, hai cái móng vuốt cứ ta chụp ngươi một cái, ngươi cào ta một cái, sau đó đột nhiên bắt đầu cắn nhau! Chỉ thấy Hổ con ngay tức khắc cắn lên phần cổ của Sư Tử con, đem Sư Tử con ném ra ngoài. Sư Tử con lăn trên mặt đất hai vòng, lông mao vốn sạch sẽ gọn gàng giờ đều rối tung lộn xộn. Ngay sau đó là thanh âm của Hổ con:" Ngươi có thể đi tìm cha mẹ ngươi đến. " Tiểu hề Hề thấy vậy vội lên kéo Hổ con lại, nếu Sư Tử con gọi ba mẹ mình đến thì sao bây giờ? Trong mắt cô bé, sức chiến đâu được xếp hạng thế này: Đại yêu quái là lợi hại nhất, sau đó đến người lớn, sau đó là tiểu yêu quái, sau nữa là trẻ em, cuối cùng là bố mẹ cô bé. Bởi vì bố mẹ không lại lại yêu quái, cũng đánh không được tiểu yêu quái, còn đánh không được người khác nữa, vì thế cô bé đã nghĩ vậy. Sư Tử con nghĩ đây là hắn xem thường mình, liền nhìn cái tên yêu quái lưu lạc không có ba mẹ mà hung tợn nói:" Tôi muốn chính mình đánh bại cậu! " Hổ con trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật hắn cũng sợ Sư Tử con trở về tìm ba mẹ để cáo trạng, cho nên mới cố ý nói như vậy. Hổ con nhẹ nhàng nhảy nhảy, nhảy trở về bàn của mình, tiểu Hề Hề cũng theo đuôi đi đến. Bởi vì cái bàn bên trongbàn Hổ con xếp gần, nên cô bé phải chui xuống dưới gậm, sau đó đến trước mặt Hổ con, nhẹ giọng chia sẻ việc vui hôm nay~~ " Tên đại phôi đản ngày hôm qua khi dễ tớ hôm nay bị người đánh rồi đó! " " Hắn còn bị đánh đến phát khóc! Hắn cũng biết khóc cơ đấy! " Hổ con:"... " Hắn đương nhiên biết chuyện này. Tiểu Hề Hề mặt mày hớn hở:" Tớ vừa nhìn thấy hắn khóc! " Hổ con thấy cô bé cao hứng nhưn vậy, nhịn không được nhắc nhở:" Lại không phải cậu đánh hắn khóc, thế nên về sau hắn gặp cậu thì sẽ vẫn đánh cậu thôi. " Đứa trẻ nhân loại Triệu Hề Hề:"... " " Nói không chừng còn đánh ác hơn. "Hổ con không nói dối, trước kia hắn gặp đứa trẻ nhân loại bị người lớn trong nhà đánh, sau đó nhìn đến hắn, chuyên môn tìm chuyện đánh hắn. Nhu nhược đáng thuong, nhưng là nhân loại có thể ăn bạn nhỏ Tiểu Hề Hề:"... " Hổ con nhìn dáng vẻ này của cô bé, thực cảm thấy buồn cười, tiếp tục nói:" Vậy làm sao bây giờ? " Hề Hề do dự một chút, nói:" Tớ có thể leo tường, chỉ cần lót hai cục đá từ tường bên kia qua thì không cần đi qua nhà trẻ cũ nữa, như vậy thì sẽ không gặp hắn. " Hổ con:"..." Loại trẻ con loài người này nên bị khi dễ! Hắn không sợ khi chính mình đều đi đánh một đống trẻ con nhân loại kia, nhưng mục đích của hắn là muốn nhắc nhở đứa bé này, đứa trẻ kia là có thể đánh bại. Nhưng mà, giống như cũng chẳng có tác dụng gì cả. Kỳ thật Hổ con không rõ tại sao chính mình lại muốn mạo hiểm đi đánh đứa trẻ đó, nhưng hôm qua đã nhìn thấy bên má sưng đỏ của cô nhóc này thì liền muốn đem móng vuốt ấn đứa trẻ kia lại, sau đó cắn hắn! Đương nhiên, cuối cùng hắn cũng không ra tay tàn nhẫn, vì hắn sớm hiểu thế nào là chừng mực. Hổ con nhìn cô bé mặt mày vẫn ủ ê.. Nếu loài người ai cũng như cô nhóc này, thì hắn đã sớm thống trị địa cầu rồi.
Chương 9: Quả bưởi Editor: Hana. R Bấm để xem Tiểu Hề Hề càng nghĩ càng cảm thấy Hổ con nói đúng, nếu đại phôi đản kia bị người khi dễ thì tâm tình hắn sẽ không tốt, vậy khẳng định sẽ bắt nạt mình hơn rồi. Tiểu Hề Hề hâm mộ nhìn chằm chằm Hổ con, Hổ con bị bé nhìn mà lông mao đều dựng hết cả lên. Sau đó, hắn nghe thấy đứa bé nhân loại này nói: "Nếu tớ cũng là yêu quái thì tốt rồi." Nếu mình là tiểu yêu quái, vậy thì sẽ không cần sợ hãi nữa. Bởi vì các bạn nhỏ đều sợ yêu quái. Hổ con: "..." Kiềm chế. Tiểu Hề Hề nghĩ nghĩ, lại nói thêm: "Tớ cũng rất thích bộ lông của cậu." Hổ con: "..." Nhịn nhịn, không nên tức giận. Cô bé bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thò tay vào trong cặp sách hồng phấn tìm tìm. Sau đó, Hổ con liền thấy cô bé từ mãi bên trong cặp sách lấy r một cái túi giấy. Bên trên có mặt của một người, lại còn có râu màu trắng. Tiểu Hề Hề đem túi giấy đưa cho Hổ con: "Cho cậu đó, đây là gà rán mà tớ thích ăn nhất đấy." Ngày hôm qua lúc gặm gà rán bé rất đói, nhưng vẫn còn nghĩ đến bạn tốt của mình, tuy rằng hai cái chân gà rán mình còn ăn không đủ, nhưng mà cô bé vẫn cố nén, để lại cho bạn tốt một cái. Hổ con ban đầu muốn lấy lại đây nhưng lại không biết vì sao lại không nhận nữa, chỉ lẳng lặng nhìn đứa trẻ nhân loại này. Hắn kì thực trước giờ đều không hiểu đứa bé này. Hắn không hiểu vì sao đối phương lại muốn giúp mình cắt chỗ lông bị dính, cũng không hiểu đối phương vì cái gì mà lại đưa cho mình quần áo, hiện tại cũng vậy, hắn cũng không hiểu tại sao đối phương lại cho mình đồ ăn. Hổ con sống mấy năm nay đã lĩnh ngộ được rất nhiều điều, ví dụ như nhân loại đều là người xấu. Lại tỷ như hắn biết nhân loại rất giảo hoạt, có lúc sẽ vì bắt giết hắn mà để một ít thức ăn bên trong bẫy rập, hoặc là trực tiếp hạ độc. Cho nên đồ ăn trong bụi cỏ tuyệt đối không thể ăn, thịt được đóng gói hoàn chỉnh bên trong thùng rác cũng không thể ăn. Hắn rất thông minh, tuy không có người nói cho hắn, nhưng mà hắn cũng biết hắn thực thông minh. Bởi vì có phần thông minh nhạy bén này mà hắn mới có thể sống đến bây giờ. Nhưng dù thông minh đến đâu thì hắn cũng không thể hiểu được hành vi của đứa bé nà có mục đích gì. Hổ con chậm rì rì mà dùng móng vuốt đẩy gà rán của tiểu Hề Hề trở về. Giọng nói trẻ con hỏi: "Vì sao lại cho tôi?" Tiểu Hề Hề nghe lời này, chớp chớp mắt: "Bởi vì cậu là bạn tốt của tớ nha, bạn bè thì nên chia sẽ giúp đỡ lẫn nhau." Hổ con: "..." Hắn không hiểu. Tiểu Hề Hề nhìn túi giấy, nuốt nuốt nước miếng, sau đó lại đấy túi giấy về phía Hổ con. Hôm qua cô bé đã ăn rồi, cho nên cái này phải để cho bạn bè ăn. Sáng nay Hô con cũng chưa ăn gì, nên lúc này cũng rất đói bụng. Hẵn nghĩ nghĩ, hay là cứ ăn đi. Đứa nhỏ loài người ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Cái này mà ăn nóng thì sẽ ngon hơn, đợi khi nào tớ có tiền thì sẽ mua cho cậu." Tiểu Hề Hề nhớ đến khoản nở 50 đồng của mình, không biết khi nào mình mới có thể mua gà rán nóng cho bạn tốt ăn nữa. Tiểu Hề Hề nhìn đến Hổ con không chỉ ăn thịt, mà đến xương cũng kẽo kẹt kẽo kẹt nhai nát. Cô bé ngây người, thật là lợi hại nha! Ngay lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên, thành công đánh gãy hai cái tiểu tham ăn. Hôm nay giáo viên đổi người khác, thầy giáo mới nhìn qua có chút hung dữ, tiểu Hề Hề theo bản năng có chút sợ hãi. Thầy giáo mới rất nhanh giới thiệu: "Về sau tôi sẽ là thầy giáo thể dục của các em." Tiểu Hề Hề: "..." Trước kia bé cũng có thầy giáo thể dục, bởi vì bản thân vừa béo vừa lùn nên mỗi lần học thể dục đều rất khó khăn. Tiểu Hề Hề nhìn cái cây cao cao trước mặt, lại quay đầu nhìn các bạn học khác đã dựa theo lời thầy giáo yêu cầu, leo lên trên cây. Cô nhóc bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, hưng phấn lên, leo cây thật là lợi hại nha! Bởi vì nếu mình học leo cây xong, vậy thì lúc đại phôi đản khi dễ mình, mình sẽ leo lên một cái cây cao, như vậy thì đại phôi đản chỉ có thể đứng dưới gốc cây mà nhìn thôi. Vì thế tiểu Hề Hề vô cùng hào hứng mà ôm cây, sau đó tay mập chân mập bắt đầu dùng sức, muốn giống những người khác, chỉ thoắt cái là leo được lên cây. Nhưng mà, mộng tưởng tốt đẹp còn hiện thực lại tàn nhẫn. Triệu Hề Hề ôm thân cây, nhưng mãi vẫn không nhúc nhích được! Mà Hổ con bên cạnh đều đã leo đến đỉnh, từ trên cao mà nhìn xuống đứa trẻ nhân loại kia vẫn còn đang nghiến răng nghiên lợi, thật là muốn cười to mà. Thầy giáo thể dục bên cạnh cũng nhịn không nổi nữa, tuy rằng mọi người đều nói nên học chung một chương trình học, trẻ con loài người và tiểu yêu quái đều học giống nhau, nhưng chương trình học này đối với trẻ con loài người là không cần thiết. Đây là bởi vì khác biệt chủng tộc. Trẻ con loài người không thích hợp leo cây. Vì thế thầy thể dục liền túm lấy gáy của Hề Hề, đem cô bé nhấc lên cây. Sau đó quay đầu, giống như chuyện này không liên quan đến mình. Tiểu Hề Hề căn bản không ý thức được vừa rồi mình đã rải qua động tác nguy hiểm thế nào, chỉ ôm thân cây, vui vẻ cực kỳ: "Tớ leo lên được rồi! Tớ leo lên được rôi!" Xem xong toàn bộ quá trình, Hổ con: "..." Hổ con nhẹ nhàng nhày từ trên cây xuống. Tiểu Hề Hề đang ôm thân cây thấy một màn như vậy, cũng không biết cô bé lấy dũng khí từ đâu mà cũng học theo Hổ con, buông tay nhảy xuốn dưới. Thầy giáo thể dục thấy vậy vội nhảy qua, túm được cô bé, đặt xuống dưới. Tiểu Hề Hề giống như không có việc gì, còn hỏi thầy giáo: "Thầy ơi, có phải con học leo cây được rồi không?" Thầy giáo: ".. Vẫn còn kém lắm." Nếu tất cả con người đều giống thế này thì tốt biết bao. Nghe thầy nói mình vẫn còn kém, tiểu Hề Hề cũng không chán nản, mà là lại một lần nữa đến gần cái cây, muốn bò thêm một lần. "Thầy ơi, xem con bò lên lần nữa này!" tiểu Hề Hề vô cùng cao hứng mà nói. Hổ con nhìn cô bé một chút, sau đó ở ngay cạnh gốc cây cuộn lại, chuẩn bị ngủ. Hổ con rất dễ ngủ ở trường học, đơn giản là vì ở đây không cần lo sau tỉnh dậy mình sẽ ở lồng giam. Đứa trẻ loài người này dốc hết sức dùng tay ngăn chân ngắn leo lên nhưng mà vẫn ở vị trí cũ, một chút cũng không nhích lên được. Hổ con nằm bên nghe thấy bé nói: "Vừa rồi rõ ràng lên được mà.. sao bây giờ lại không lên được.." Thầy giáo cũng nghe được lời này, hắn kỳ thật cũng muốn lại gần, lần nữa nhấc đứa nhỏ này lên. Bởi vi.. trông cô nhóc thật sự vui vẻ. Đứa trẻ loài người dáng vẻ đáng thương vô cùng, cả người dán lên cây, tay chân cũng cố gắng leo nhưng mà mãi vẫn không leo được, vì thế xoay đầu: "Thầy ơi, cái cây này không cho em leo.." "Vậy trò xuống dưới đi." Thầy giáo nói. Tiểu Hề Hề tuy rằng tay chân ôm cây, nhưng mà giữa mông nhóc với mặt đất gần như không có khoảng cách. Vì thế, tiểu hề Hề buông ra, sau đó liền thấy cô bé giống con rùa nhỏ, ngã chổng vó xuống đất. Thầy thể dục hoảng sợ, rót cuộc thì trong suy nghĩ cả yêu quái, loài người là sinh vật yếu ớt nhất. Sau đó thầy giáo liền thấy rùa nhỏ lật người lại, một bên nói: "Con không có việc gì, không có ngã đau đâu." Đây giống như là phản xạ có điều kiện vậy, vì ở nhà tiểu hề Hề đặc biệt hoạt bát, tung tăng nhảy nhót, thường xuyên sẽ ngã từ trên cầu thang xuống, mà mỗi lần như vậy, mẹ sẽ liền mắng bé, bé sẽ bò dậy ngay và nói con không có việc gì, không có ngã đau đâu. Cô bé mặc nhiều quần áo, người lại lùn, lại béo, đích xác ngã không đau. Sau khi cô bé bò dậy, liền thấy các bạn học khác đều đang ở trên cây chơi, chỉ có mình là vẫn không bò lên được, à, còn có Hổ con nữa, Hổ con đang ngủ trong bụi cỏ. Tiểu Hề Hề xoa xoa mắt, có chút mệt mỏi, cảm thấy Hổ con ngủ có vẻ ngon liền đi qua, ngủ bên cạnh Hổ con. Hổ con nghe thấy thanh âm liền mở mắt, thấy người đến là cô bé loài người thì nhắm mắt tiếp tục ngủ. Tiểu Hề Hề cũng học bộ dáng của Hổ con, đưa hai tay để trên đỉnh đầu, sau đó nằm bò ngủ, rất nhanh liền ngủ say. Thầy giáo nhìn thấy trẻ con loài người và trẻ con yêu quái ngủ an an ổn ổn cạnh nhau, trong lòng cảm thấy thực an ủi. Dáng ngủ của cô bé không ngay ngắn chút nào, lúc đầu nằm bò ngủ, về sau lại cảm thấy tư thế này không thoải mái liền nghiêng người ngủ, còn củng củng Hổ con bên cạnh, đem Hổ con củng đến tỉnh. Hổ con mở mắt, liền thấy búi tóc hai bên của cô nhóc rối loạn, vài sợi rơi trên mặt. Hổ con nằm dịch sang một chút, ngủ ở bên cạnh trong bụi cỏ, không cùng cô nhóc tranh chỗ ngủ. Nhưng mà ngủ được một lúc lại cảm thấy không có thoải mái bằng chô vừa rồi, vì thế lại di trở về. Hai bạn nhỏ thành công mà ngủ hết tiết thể dục, thầy giáo cũng không có đánh thức bé, rốt cuộc thì thầy cũng sợ đứa bé này cố chấp muốn leo cây. Giữa trưa, thời điểm ăn cơm, tiểu Hề Hề ôm hai trái táo gặm, sáng nay lúc đi học bé quên mang bánh mì, cho nên bây giờ chỉ có hai quả táo. Tiểu Hề Hề mặt mày ủ ê, còn thở dài một hơi, học người lớn trong TV nói chuyện: "Cuộc sống thật khổ a!" Thực tế thì cô bé cũng chẳng hiểu gì, chính là học theo thôi. Hổ con vẫn ở trong góc ăn thịt, hắn lúc nào cũng đề cao cảnh giác. Lúc trở về, hắn lại phun nửa khối thịt lên bàn của cô bé. Tiểu Hề Hề đã cùng hắn tiếp xúc nhiều, nhìn nhìn Hổ con, thấy hắn nhìn lại mình, lúc này tiểu Hề Hề đột nhiên hiểu ra: "Cái này là cho tớ ăn sao?" Hổ con: "Ừ." Tiểu Hề Hề rất cao hứng, bạn bè chia sẻ đồ ăn với mình, đương nhiên bé sẽ vui vẻ rồi. "Nhưng mà tớ không ăn thịt sống được." Triệu Hề Hề vẫn biết việc này, "Ăn thịt sống sẽ bị tiêu chảy." Hổ con có chút tiếc nuối, vẫn là chính mình ăn thịt còn dư lại. Vì vậy buổi chiều, tiểu Hề Hề bụng kêu ọc ọc, bụng bé thật sự rất đói. Cô bé sờ sờ thịt trên măt, rồi nói với bạn cùng bàn: "Tớ cảm thấy mình đói đến gầy đi rồi." Hổ con nhìn mặt mũm mĩm của cô nhóc, đại khái cảm thấy đứa nhỏ này thật là có thể trợn mắt nói dối mà Cũng may, trường mầm non tan học tương đối sớm. Nhưng mà sau khi tan học, tiểu Hề Hề đi trong tiểu khu cũng không thấy Hổ con đâu. Trường học bên cạnh còn chưa có tan, những người đi làm cũng chưa trở về, nên tiểu khu rất yên tĩnh, tiểu Hề Hề một mình ở tiểu khu đi đi lại lại. Lúc đi đến dưới tàng cây, tiểu Hề Hề liền thấy trên cây rớt xuống một quả quýt. Cô bé nhanh chạy đến, nhặt lên, đúng là một quả quýt rồi. Chỉ là.. tiểu Hề Hề cũng không có chú ý tới đây là cây bưởi, trên cây còn có hai quả bưởi chưua chín. Cô nhóc ngồi dười gốc gây, bắt đầu lột quả quýt, ăn xong một quả cũng vẫn cảm thấy không no. Tiểu Hề Hề xoay người, hai tay chắp trước ngực: "Ông cây ơi, cảm ơn ngài đã cho con quả quýt, về sau con sẽ tưới nước cho ngài.." Mỗ Hổ nào đó đang ngồi xổm trên cây: "..." Đồ ngốc, cây này lại không có thành tinh. Nhưng mà, ngay sau đó, Hổ con liền thấy hai quả bưởi nguyên bản còn chưa có chín, một quả trong đó lại nhanh chóng lớn lên, rồi rơi xuống bên cạnh cô nhóc loài người, cô nhóc hoan hô nhảy nhót mà ôm cây, vừa ôm vừa hôn..
Chương 10: Ước mơ Editor: Hana. R Bấm để xem Tiểu Hề Hề khó khăn mà ôm quả bưởi lên, trong miệng ứa nước miếng, nhưng mà.. Quả bưởi không giống quả quýt, tay nhỏ của cô bé không thể nào lột cùi bưởi được, vì thế tiểu Hề Hề liền ôm quả bưởi, vừa muốt nước miếng vừa đi về phía cổng tiểu khu. Tiểu Hề Hề rất cao hứng, nên đã quên mất cái người đặc biệt xấu xa. Nhưng mà loại sinh vật mang tên người xấu này, bạn không nhớ đến hắn thì hắn sẽ vẫn xuất hiện như thường. Vì thế mới đi được một lúc, tay nhỏ đang ôm quả bưởi của Hề Hề bị người khác tùm lấy. "Tiểu heo béo, cậu trộm bưởi!" Trong tiểu khu kia có cái cây bưởi, trên cây có hai quả, bọn nhỏ trong lòng rất muốn ăn nhưng vì cái cây quá cao, hơn nữa thầy giáo vẫn luôn nói, đó là cây bưởi nhà người khác, không thể lấy trộm, cho nên mọi người chỉ có thể nhìn mà thôi. Hiện tại thấy Triệu Hề Hề ôm quả bưởi, cho nên bọn họ không vui vẻ gì. Triệu Hề Hề đặc biệt chán ghét những người này, nghe thấy cậy ta nói như vậy, có chút khó chịu nói: "Mới không phải!" Thằng nhóc cũng không phải tới để nói lí lẽ gì, hôm nay tâm tình hắn không tốt, lại nhìn thấy tiểu Hề Hề đang vui vẻ liền nhịn khônng được muốn bắt nạt cô bé. Hắn chính là đặc biệt thích nhìn tiểu Hề muốn khóc mà không dám khóc, hắn cũng không biết vì sao nữa. Sau khi biết Triệu Hề Hề không học cùng lớp với bọn họ, hắn còn náo loạn với mẹ một hồi, nhưng mà mẹ hắn cũng không biết vì sao Triệu Hề Hề không học trong lớp bọn họ. Thằng bé nhìn Hề Hề ôm quả bưởi vào lòng như ôm bảo bối, vì thế liền vươn tay muốn đoạt lấy quả bưởi. Triểu Hề Hề ôm quả bưởi đi một đoạn đường như vậy rồi, hơn nữa sáng nay học leo cây nên tay cũng mỏi rã rời, lúc bị thằng bé muốn đoạt thì cũng không có ôm chặt. Sau đó cô bé liền thấy cậu ta đoạt lấy quả bưởi, cái mông liền ngã ngồi xuống đất. Tiểu Hề Hề thấy được màn này liền nhanh chóng nhặt quả bưởi lên, nhanh chân chạy về phái trước. Cậu bé thấy Triệu Hề Hề chạy trốn nhanh như vậy liền muốn đuổi theo, kết quả là mông đau, không thể đứng dậy được. Triệu Hề Hề chạy vội, nhìn thấy ba ba liền kêu: "Ba ba, ba ba!" Ba Triệu nhìn con gái đang ôm quả bưởi to chạy về phái mình mà hết hồn: "Đưng chạy, cẩn thận không ngã bây giờ!" Vừa dứt lời, ba Triệu liền thấy tiểu Hề Hề chân trái vướng chân phải một chút, sau đó ngã sấp xuống.. Lúc cô bé bò dậy, vẫn còn không quên ôm quả bưởi, mũ và áo khoác đều xộc xệch, thở hồng hộc mà nói: "Con dậy rồi, ngã không có đau.." Cách đó không xa, con hổ nào đó đang ngồi trên cây nhìn đến một màn này, chỉ cảm thấy.. Có chút đau nha. Hổ con ngồi xổm trên cậy, nhìn người lớn kia đưa cô bé rời đi mới thu hồi tầm mắt, nhảy xuống cây. Trên đường về nhà, cô bé ngồi trong xe đã quên mất buổi chiều mình đói thế nào, mà là kích động khoe với ba: "Ba ba, ba ba, chiều nay con được ăn quýt đấy!" "Quả quýt cực kỳ ngọt, so với lần trước mẹ mua còn ngọt hơn.." "Còn có, hôm nay ở trường học con được học leo cây, con còn có thể leo cây rất nhanh! Sau đó lại nhảy từ cây xuống.." "Cái cây kia cao ơi là cao, còn cao hơn ba ba nữa!" "Chỉ là cái cây kia không có quả gì hết, nếu mà có quả thì con có thể leo lên hái rồi.." "Sau đó con liền cùng bạn học ngủ dưới tàng cây, con dựa gần bạn học ngủ, người bạn ấy đặc biệt ấm áp.." "Ba ba, ngày mai con có thể mang cơm đến trường ăn không? Buổi chiều con rất đói bụng." Tiểu Hề nói liên tục không ngừng, lại còn không có logic nên ba Triệu căn bản chẳng hiểu con gái nói gì, day day huyệt thái dương, nói: "Bảo bảo, sao con lại có nhiều chuyện để nói như thế?" "Bởi vì một ngày không có nhìn thấy ba mẹ cho nên có rất nhiều chuyện muốn kể với hai người." Tiểu Hề Hề ôm quả bưởi trong lòng, thực nghiêm túc nói. Bé nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Ba ba nghe cũng thấy đau đầu sao?" Triệu ba ba nhìn bé: "Cũng đau đầu, làm sao bây giờ?" Triệu Hề Hề nhìn ba ba, thở dài một hơi, thỏa hiệp mà nói: "Vậy được rồi, con không nói nữa." Tiểu Hề Hề nhớ lúc sáng nói chuyện với Hổ con, bạn ấy không có đau đầu, có thể là bởi vì hắn là yêu quái nên thân thể tương đối tốt. Thời điểm về đến nhà, nhân lúc ba mẹ đang ở trong thư phòng làm việc, cô nhóc nhanh chóng lấy từ trong cặp sách ra hai tờ 5 mao, đây là tiền tiêu vặt ngày hôm qua và hôm nay. Tiểu Hề Hề đi tới ban công, đầu nhỏ cô gắng chui vào khe hở ở lan can ban công. "Chú ơi.. Chú ơi.." "Chú ơi.. con tới trả tiền.." Tiểu Hề thânh âm nho nhỏ, non nớt nhưng mà chú hàng xóm rất nhanh ngó ra, sau đó liền thấy cô bé đang cười tủm tỉm, trong tay cầm hai tờ 5 mao. "Chú ơi, đây là hai tờ 5 mao." Chú hàng xóm thấy lấy tiền của một cô gái nhỏ thì rất kì quái, nhưng mà cô bé nghiêm túc như vậy, đành phải nhận lấy. "Chú ơi, cháu còn bao nhiêu tờ 5 mao nữa?" Tiểu Hề Hề hỏi. Chú hàng xóm đeo mắt kính, dáng vẻ thư sinh do dự một chút, sau đó cái đuôi sau lưng mắt thường không thấy được đung đưa, ngay sau đó nói ra một số. "98 tờ." Triệu Hề Hề bẻ bẻ ngón tay, cô bé mới học đến 30 nên cũng không biết 98 là bao nhiêu. Nhưng mà rất nhanh cô bé không nghĩ đến vấn đề này nữa, mà là nói chuyện phiếm với chú hàng xóm. "Hôm nay cháu được ăn một quả quýt rất ngọt." "Sau đó thầy giáo chúng cháu dạy cháu leo cậy! Cháu có thể leo lên cây rất nhanh, còn cao hơn cả chú nữa." "Sau khi leo cây, cháu liền ngủ với bạn cùng bàn ở dưới tàng cây.." Chú hàng xóm đầu tiên là nghiêm túc nghe, sau đó nghe đến đoạn leo cây, sửng sốt một chút, nói: "Cháu còn leo cây sao, lợi hại như vậy? Vậy chắc cháu là người giỏi nhất ở nhà trẻ rồi." Khuôn mặt nhỏ của tiểu Hề Hề dùng mắt thường cũng có thể thấy nhanh chóng đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Các bạn học khác cũng rất lợi hại, còn có bạn học còn trực tiếp bay lên." Chú hàng xóm: "Lợi hại vậy sao." "Đúng ạ đúng ạ, bạn của cháu rất lợi hại, chỉ có điều các bạn ấy hay nói xấu sau lưng người khác nên cháu không chơi cùng bọn họ, cháu chỉ chơi với bạn ngồi cùng bàn thôi, bởi vì cậu ấy chưa bao giờ nói bậy sau lưng ai cả." Cuối cùng cũng có người nghe mình nói chuyện nên bé liền bật chế độ máy hát: "Cháu một chút cũng không thích hài tử nói bậy sau lưng người khác, bởi vì ở nhà trẻ cũ của cháu các bạn đều sẽ ở sau lưng nói cháu là heo. Nếu cháu là heo thật thitf bọn họ nói như vậy cũng không có việc gì, nhưng mà cháu không phải heo, bọn họ mỗi lần nói còn chê cười cháu, cháu liền không vui vẻ." Chú hàng xóm: "..." Cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Tiểu Hề Hề vẫn còn lèm bèm: "Còn có một bạn rất hư, lần nào cũng đều giật tóc cháu, mỗi lần đều làm cháu đau hết cả đầu, khi cháu khóc liền nói cháu là quỷ khóc nhè, cháu cực kỳ ghét hắn." "Nhưng mà mẹ cháu nói, hắn thích cháu nên mới kéo tóc cháu. Cháu mới không cần hắn thích đâu." Chú hàng xóm: "..." Triệu Hề Hề thở dài một hơi: "Haizzz, cuộc sống thật khó khăn mà." Than xong, lại nghĩ tới một chuyện khác: "Nhưng mà cháu cũng có bạn tốt, bạn ấy rất thích nghe cháu nói chuyện." Tiểu Hề Hề nhớ mỗi lần cô bé nói thì Hổ con đều lắng nghe, không giống ba mẹ mỗi lần đều sẽ đau đầu, cho nên khẳng định bạn ấy thích nghe mình nói chuyện. Chú hàng xóm: "Chú chũng thích nghe cháu nói chuyện." Triệu Hề Hề nhìn chú hàng xóm dáng vẻ cao lớn, lại hỏi: "Chú ơi, chú sẽ đánh yêu quái nhỏ sao?" Chú hàng xóm cảm thấy vẫn đề này rất kỳ quái, nhưng mà vẫn lắc đầu: "Sẽ không đâu. Làm sao vậy?" "Vậy chú sẽ đánh trẻ con sao?" Chú hàng xóm nhìn đứa nhỏ loài người này, nói: "Cũng sẽ không." "Không đánh yêu quái nhỏ cũng không đánh trẻ con là người tốt, về sau chúng ta chính là bạn tốt!" Không đánh tiểu yêu quái tương đương với không đánh Hổ con, không đánh trẻ con nghĩa là sẽ không đánh cô bé. Trong nhà rất nhanh truyền đến thanh âm. "Hề Hề, rửa mặt!" "Con tới đây ạ." Tiểu Hề Hề nhìn chú hàng xóm, có chút lưu luyến mà rời đi. Chú hàng xóm nhìn cô bé vào nhà, quay đầu lại liền thấy bà xã đứng bên cạnh. Cô nhíu mày, nói: "Anh có cảm thấy trường học mà cô bé học có chút kỳ quái không?" "Rất giống Ấu tể viên." Hẳn chỉ có Ấu tể viên mới có học leo cây linh tinh. "Xác thực rất giống, nhưng mà gia đình cô bé hẳn là sẽ không đưa con mình đến Ấu tể viên để học đi?" Hai vợ chồng rối rắm vấn đề này một hồi lâu, mà bên kia ngôi nhà rất nhanh tắt đèn. Tiểu Hề Hề nằm ở trên giường, mẹ đang ngồi ở mép giường kể chuyện xưa cho cô bé. "Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái nhỏ lớn lên mập mạp, cô bé nghe nói có một bà tiên có thể thực hiện nguyện vọng của trẻ em, vì vậy cô bé liền không ngừng đi tìm kiếm." Tiểu Hề Hề mở to mắt, không ngừng hỏi: "Sau đó thì sao?" "Cuối cùng bà tiên cũng thực hiện được nguyện vọng của bé gái đó, biến cô bé trở thành một tiểu công chúa xinh đẹp" Tiểu Hề Hề nhanh nhảu hỏi: "Vậy con có thể thấy bà tiên sao?" Mẹ Triệu sợ sờ khuôn mặt của con gái, nói: "Vậy thì con phải trở thành cô bé ngoan nhất, ví dụ như mỗi tối phải đi ngủ đúng giờ này, như vậy mới có thể nhìn thấy bà tiên được." Tiểu Hề Hề nghĩ nghĩ, nói: "Con là đứa trẻ ngpan nhất, mẹ ơi, con đi ngủ đây." Chờ sau khi ba mẹ từ trong phòng đi ra ngoài, cô nhóc lập tức ngồi dậy, đem quả bưởi đặt ở bàn bên cạnh ôm lấy, đặt ở gối đầu, còn đắp chăn lên cho nó. Tiểu Hề Hề nghiêm túc mà nói: "Ngủ thôi, chờ có một ngày tớ cũng sẽ đi tìm bà tiên, sau đó chúng ta có thể biến thành công chúa xinh đẹp rồi." Tiểu Hề Hề nghĩ nghĩ, lại lầm bầm lầu bầu: "Tới muốn cùng bà tiên ước nguyện, giúp tớ và Hổ con trở thành tiểu công chúa xinh đẹp ai ai cũng thích." Tiểu Hề Hề tưởng tượng, như vậy thì hai người liền có thể mặc những bộ váy xinh đẹp nè, cùng nhau sống trong lâu đài bánh kẹo nè, lúc nào mà đói bụng thì có thể ăn bất cứ thứ gì.. Không đúng, kẹo làm nhà không thể ăn luôn, vì ăn luôn sẽ không có cái để che mưa.. Không đúng, hình như kẹo không thể che mưa được. Vì thế, đêm khuya, tiểu Hề Hề vì một vấn đề là căn phòng làm bằng kẹp nếu bị dính nước sẽ bị rớt, không thể che mưa mà sầu đến ngủ không yên. Ai, phải làm sao bây giờ nha.