Tên truyện: Đừng chơi cùng yêu quái Tác giả: Thành Nam Hoa Khai Thể loại: Huyền ảo, hiện đại, sủng Số chương: 59 Editor: Hana. R Link thảo luận - Góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm dịch của hana. R Văn án:
Chương 1.1: Ngày đầu tiên đến nhà trẻ Editor: Hana. R Bấm để xem " Nhân quyền không thể xâm phạm." "Yêu quái cút ra khỏi xã hội." "Yêu quái không phải con người! Phản đối yêu quái gia nhập Hiệp hội Nhân quyền thế giới!" Một đám người giơ bảng lớn giọng đi đến, hấp dẫn vô số ánh mắt của những người xung quanh. Mà thu hút nhất không thể ngờ là cô bé đi ở phía sau, cô bé có chút mũm mĩm, đầu buộc tóc hai bím, mặc áo lông dày cộm, giống như con ngỗng nhỏ, đôi chân ngắn cố gắng đuổi theo ba mẹ. Trên tay cô bé còn có một tấm bảng nhỏ đặc biệt tự làm, phía trên dùng bút đỏ ghi rõ - "Con sợ yêu quái." Đang đi, thấy cô bé kéo tay áo của mẹ, trong tiếng hô khẩu hiệu ồn ào, giọng nói non nớt của cô bé bị át đi: "Mẹ, chúng ta nên đi ghi tên thôi." Mẹ của cô gái nhỏ Triệu Hề Hề không cách nào nghe rõ, chỉ nói: "Bảo bảo, mau cùng mẹ hô khẩu hiệu." Cô bé bập bẹ kêu một câu "Yêu quái, mời ra khỏi xã hội loài người." Những người khác hô là 'cút ra khỏi', nhưng cô bé nhớ cô giáo từng dạy rằng, lúc nói chuyện phải lễ phép, cho nên dù bé có ghét yêu quái cũng không thể mắng họ. Khẩu hiệu còn chưa hô xong, cô bé lại lần nữa thấy có bạn nhỏ đeo cặp sách được người lớn dắt đi, vì vậy cô bé lại một lần nữa kéo tay áo mẹ: "Mẹ, chúng ta phải đi báo danh! Nếu không thì sẽ bị lỡ mất!" Những người bạn nhỏ khác cũng báo danh, nếu như bé bỏ lỡ, sẽ trở thành chuyện cười mất. Lần này Triệu Hề Hề nói to hơn rất nhiều, mẹ Triệu có thể nghe rõ ràng, cô có chút không vui, xụ mặt, khom lưng xuống nhỏ giọng trách mắng: "Là đi học quan trọng hay đem yêu quái đuổi ra ngoài quang trọng?" Tiểu Hề Hề rụt đầu một cái, xòe bàn tay mũm mĩm của mình ra, nhỏ giọng nói: "Cô giáo nói, đi học rất quan trọng." Mẹ Triệu sầm mặt, nhìn con gái mình: "Vậy có phải nếu ba mẹ bị yêu quái ăn thịt, con cũng cảm thấy đi học quan trọng hơn à?" Ba mẹ bị yêu quái ăn? Triệu Hề Hề lập tức bị dọa sợ, mắt rưng rưng nhìn mẹ. Mẹ Triệu thấy Triệu Hề Hề sắp khóc thì càng tức giận, mắng: "Khóc khóc khóc, cũng chỉ biết khóc, khóc có ích lợi gì?" Ba Triệu bên cạnh ngừng lại, "Em đừng có mắng con, con bé còn nhỏ, anh đưa con đi nhà trẻ ghi danh trước, dù sao con ở đây cũng không tiện." Mẹ Triệu vẫn rất tức giận: "Em chính là cảm thấy đứa nhỏ này quá mềm yếu, thời điểm chúng ta lớn như nó, cái gì cũng đã biết, anh nhìn nó một cái, chỉ biết khóc, sau này biết sống thế nào? Có thể sẽ bị yêu quái ăn thịt nữa đó!" Triệu Hề Hề tuổi còn nhỏ, nghe mẹ nói như vậy lập tức khóc lên. Chung quanh không ít người nhìn lại đây, ba Triệu vội bế Triệu Hề Hề lên: "Anh mang con bé đi ghi danh." Triệu Hề Hề rất dễ dỗ, ba Triệu bế Triệu Hề Hề vừa bế bé đi đến nhà trẻ, vừa mua kem cho bé, Triệu Hề Hề lập tức ngừng khóc ăn kem. Hai ba con đi đến địa chỉ mà mẹ Triệu đưa, vừa mới đến cổng trường mẫu giáo, Triệu Hề Hề cũng ăn xong kem, đột nhiên nghe đước một giọng nói: "Heo con mập ú" Quay đầu lại, liền thấy một cô gái trẻ tuổi dắt một bé trai đi tới. Cô gái trẻ này cũng nghe được con mình gọi người ta như vậy, nhưng mà cô nhìn thấy bé gái núp ở phía sau, mặc dù Triệu Hề Hề cảm thấy mình trốn rất kín nhưng trên thực tế, chân ba Triệu căn bản không che được thân thể mũm mĩm của cô bé, cô gái trẻ tuổi chỉ cảm thấy rất dễ thương, vì vậy nhỏ giọng nói: "Đây là bạn học của con sao? Không cho phép vô lễ như vậy nữa." Cô gái trẻ tuổi ngượng ngùng nói xin lỗi với ba Triệu: "Thằng bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện." Ba Triệu thoải mái, cười nói: "Không sao, trẻ con đều như vậy." Sau đó xoa đầu nhỏ của Hề Hề: "Hề Hề, ra cùng bạn học chào hỏi đi." Cô gái nhỏ bình thường hoạt bát ríu rít, nhưng nghe được lời này cũng không ra chào hỏi, ngược lại trốn kĩ hơn, ba Triệu không để ý, cho là bởi vì chuyện mẹ Triệu, nhưng mà lúc này dĩ nhiên không thể ở trước mặt người ngoài nói, vì vậy ba Triệu vui tươi hớn hở nói: "Con bé xấu hổ đây mà, hôm nay tựu trường nên Hề Hề hào hứng lắm, sáng sớm liền ôm cặp sách đợi tôi dẫn đến trường." Mẹ bé trai cũng nói: "Thằng bé nhà tôi cũng vậy, đặc biệt thích đến trường học. Bảo bảo nhà anh nhìn hơi nhút nhát, phải luyện nhiều mới được." Ba Triệu kéo con gái nhỏ ra: "Cùng bạn học nói chuyện một chút nhé?" Triệu Hề Hề liếc nhìn bạn học đang làm mặt quỷ. Kiềm chế nước mắt, không muốn nói chuyện. Bé trai bên cạnh thấy cô bé như vậy, liền kéo Triều Hề Hề đi, để cho hai người lớn nói chuyện. Triệu Hề Hề bị kéo sang một bên--- "Ha ha, không phải cậu nói nếu tớ kêu cậu là đồ heo mập thì ba cậu sẽ đánh tớ sao? Ba cậu làm sao lại không đánh tớ nha?" Thằng bé đắc ý, vừa nói vừa véo mặt nhỏ của Triệu Hề Hề. Lúc trước Triệu Hề Hề học ở nhà trẻ, trắng trẻo mũm mĩm, bạn học trong lớp lại hay cười nhạo cô bé mập mạp. Ba Triệu Hề Hề mở nhà máy làm thức ăn gia súc, không biết tại sao các bạn học lại biết chuyện này, liền cười nhạo cô bé là ăn thức ăn cho heo, cho nên mới mập như vậy. Dù rất nhiều câu cô bé không biết, nhưng tiểu Hề Hề nhạy cảm phát hiện, mọi người đang cười nhạo mình. Hai tháng nghỉ hè, Triệu Hề Hề ở nhà rất vui vẻ, lúc báo danh, ba không nói học nhà trẻ nên Triệu Hề Hề cực kì vui vẻ, không học nhà trẻ thì sẽ không cần học cùng mấy người bạn học kia nữa. Cho nên, sáng sớm Triệu Hề Hề liều bò dậy, còn tự mình soạn sách bỏ vào cặp nhỏ. Vì vậy, giờ phút này, Triệu Hề Hề nín khóc, bập bẹ nói: "Sau này cúng ta không học cùng lớp nữa, lúc lúc đó cậu không thể bắt nạt mình." "Hừ, tớ sẽ nói với mẹ, học cùng lớp với cậu, đến lúc đó liền bắt nạt cậu!" Thằng bé đặc biệt thích dáng vẻ muốn khóc lại không dám khóc của Triệu Hề Hề, nhìn dáng vẻ rưng rưng của cô bé liền có cảm giác thành tựu, tiếp tục hù dọa: "Nếu cậu khóc lên, sẽ bị yêu quái ăn thịt, cậu mập như vậy, yêu quái nhất định thích ăn!" Triệu Hề Hề nghe được lời này thì cố gắng không khóc, mẹ bé cũng thường hay nói như vậy, con nít không được khóc, vừa khóc thì sẽ bị yêu quái ăn thịt. Mà lúc này, mẹ bé trai hình như có chút việc, vội vàng tới dắt con trai đi. Ba Triệu cũng nắm tay nhỏ của Triệu Hề Hệ, dắt đi, nhỏ giọng ôn tồn nói: "Thấy bạn học phải chào hỏi, chào hỏi mới là đứa bé ngoan. Hiểu không?" Triệu Hề Hề không dám nói với ba chuyện bị bạn học bắt nạt, cho nên chỉ hỏi: "Lý Cương cũng học cùng lớp mẫu giáo với con sao?" Ba Triệu: "Tất nhiên rồi, các con là bạn học, đến lúc nó còn cùng nhau học trung học, đại học." Tiểu học, trung học, đại học.. Triệu Hề Hề trong nháy mắt cảm thấy trời sập, nước mắt chực chờ rơi xuống, đứng im tại chỗ, làm thế nào cũng không chịu đi. Ba Triệu không biết cô bé bị sao, chỉ nói: "Một lúc nữa ba còn đi làm, Hề Hề nhanh một chút, chúng ta đuổi theo bạn học, vừa vặn cùng bọn họ ghi danh." Từ trước tới nay đều là mẹ Triệu đưa Hề Hề đến nhà trẻ cho nên ba Triệu cũng không biết vị trí cụ thể. Ba Triệu thấy Hề Hè đi bộ quá chậm, trực tiếp bế cô bé lên. Triệu Hề Hề vừa nghĩ tới sắp bị bạn học chê cười là heo mập, phải đóng giả heo cho các bạn thịt, trong lòng cảm thấy buồn bã, cô bé không muốn đi học nữa. Nếu không.. Nếu không thì ba đi vườn trẻ, còn bé thì đi làm thật tốt biết mấy, dù sao người ở công ty đều rất thích bé, mà thầy cô trong vườn trẻ cũng thích ba.
Chương 1.2: Ngày đầu đến nhà trẻ Editor: Hana. R Bấm để xem Triệu Hề Hề cảm thấy biện pháp này rất tốt, ngoái đầu lại đang định nói với ba, liền nghe được ba nói: "Tốt lắm, Hề Hề, chào các thầy cô đi." Hề Hề có chút mê mang quay đầu lại, liền thấy rất nhiều bóng bay trước cổng trường học, thầy cô thì đứng thành hai hàng bên cạnh. Cô giáo đứng đầu rất kinh ngạc. "Ngài.. Là tới ghi danh cho con sao?" Ba Triệu cảm thấy buồn cười, đến nhà trẻ không phải ghi danh cho con, chẳng lẽ lại ghi danh cho người lớn sao? "Tất nhiên, tôi cần điền những tờ đơn gì? Trả tiền mặt hay qua WeChat?" "Đều được hết. Chỉ cần điền một tờ đơn là được." Hiệu trưởng nhà trẻ vui vẻ nói. Triệu Hề Hề nhìn bên trái một chút, bên phải một chút, xác định một chuyện-- Đây không phải là trường trước kia mình học, bởi vì cô bé nhớ rõ vườn trẻ trước kia của cô bé treo rất nhiều cá, nơi này không có, nơi này đều là bóng bay. Ba Triệu thả Triệu Hề Hề xuống, nói: "Hề Hề, đi tìm bạn học chơi đi con. Buổi chiều ba sẽ tới đón." Cô giáo cũng nhận lấy Triệu Hề Hề từ trong tay ba Triệu, dẫn cô bé vào trường. Triệu Hề Hề còn đang mơ mơ màng màng đã bị dẫn vào trường, Triệu Hề Hề nhìn hai bên, vách tường hai bên không mới như trường cũ mà có thật nhiều lưới, nhìn qua chơi rất vui.. Triệu Hề Hề được dắt đi qua mấy tấm lưới đó, đi qua vách đá, đi qua cầu độc mộc, Triệu Hề Hề chỉ cảm thấy trường học mới chơi thật vui, nhà trẻ trước kia của cô bé chỉ có cầu trượt, bạt lò lo, các loại xích đu. Mà nơi này, cầu độc mộc chỉ là một khúc gỗ lớn, cô đi phía trước, Triệu Hề Hề đi phía sau, vì mặc áo lông dày nên lúc đi trên cầu thoáng lắc lư, nhưng mà cô bé một chút cũng không sợ, còn cảm thấy rất vui vẻ. Triệu Hề Hề không nhịn được nhìn xuống phía dưới, nhưng phía dưới đen ngòm, không thấy rõ. Qua cầu độc mộc, trước mặt liền xuất hiện một mảnh rừng rậm nhỏ, trong rừng cây cối đều rất cao, trong đó trêncây lớn nhất còn có một cái phòng nhỏ. Cô giáo lúc này mới dừng lại, nói: "Đến phòng học rồi." Sau đó lại ngồi xuống, sờ đầu Triệu Hề Hề một cái, ôn hòa hỏi: "Ba mẹ có nói với con là bạn học lần này khác với trước đây không?" Triệu Hề Hề thành thực lắc đầu một cái. Cô giáo thấy cô bé lắc đầu, có chút kì quái, gia đình này đem con đến trường các cô học, theo lý thuyết thì hẳn ở nhà đã giúp đứa trẻ chuẩn bị tư tưởng, làm sao sẽ không nói? Nhưng mà, đây rốt cuộc là lần đầu tiên trường các cô nghênh đón cô bé loài người, đây coi như là cột mốc loài người và yêu quái sống chung hòa bình, tất nhiên không thể xem nhẹ. Vì vậy, cô giáo Ngọc Lan dứt khoát ôm cô bé mũm mĩm này đến bên cạnh cái cây, hai người vừa mới đến bên cạnh, trên cây đột nhiên rơi xuống một sợi dây làm thành cái thang. Triệu Hề Hề mắt sáng lên, nắm lấy sợi dây leo lên, lúc ở nhà mẹ tuyệt đối không cho cô làm như vậy, mẹ luôn nói là: "Không cho phép leo thang, té xuống thì làm sao?" "Không thể nghịch kéo, cắt trúng tay thì làm thế nào?" "Không thể đứng ở phía trên cao, ngã xuống thì phải làm sao?" Học sinh khác đều là tự leo lên lớp, nhưng cô giáo cân nhắc đến trẻ con loài người thể lực không đủ cho nên theo ở phía sau, kết quá không nghĩ tới đứa nhỏ này rất lợi hại, tay nhỏ kéo một cái, chân ngắn đạp một cái, rất nhanh liền leo lên. Tiều Hề Hề thở hổn hển, đứng ở bên ngoài căn phòng, không nhịn được sờ căn phòng cây này một cái, cô bé thích trường học này. Nhưng mà, trong nháy mắt cô giáo mở cửa ra, Triệu Hề Hề sợ đến choáng váng. Trong phòng học nho nhỏ, bàn học, băng ghế lộn xộn, mà ở chính giữa, một con hổ lông xù đang cắn đầu một con sư tử, biểu tình dữ tợn nhìn lại--- Bên cạnh còn có mấy con nữa nhưng Triệu Hề Hề không nhận ra chúng là tiểu yêu quái nào. Cô giáo nhíu mày một cái: "Tiểu Hổ, con lại nghịch ngợm! Mau buông bạn học ra!" Hổ con nhìn chằm chằm tiểu Hề Hề đang sợ hãi, rất tự nhiên buông con sư tử nhỏ ra. Cô giáo lúc này mới nói: "Các con, đây là bạn học mới Triệu Hề Hề, sau này phải chiếu cố bạn học mới nhiều hơn, nhất là Hổ con và sư tử con, không cho phép hù dọa cô bé, biết không?" Hổ con giống như không có nghe thấy lời của cô giáo, nhảy một cái tới bên cạnh bàn, bộ lông trên đầu xù lên vì vừa đánh nhau, còn hắt xì một cái, mặc dù cô giáo cảm thấy rất đáng yêu nhưng cũng đủ hù dọa trẻ con loài người. Đáng sợ hơn là, Hổ con nhìn Triệu Hề Hề, sau đó khinh thường xùy một tiếng. Ngay sau đó, trong phòng học yên tĩnh, xuất hiện một giọng nói ngây thơ: "Có thể ăn không? Bạn ấy nhìn trông thật ngon." Cô giáo Ngọc Lan nghe như vậy, lập tức mắng: "Đừng hù dọa bạn học, con nếu là dám cắn cô bé thì không thể tới đây học nữa." Sau đó cúi đầu xuống, nhìn đứa trẻ trong ngực, thấy cô bé không khóc không nháo, giống như không bị hù dọa, trong đầu nghĩ, nhân loại kia đem con đưa đến nhà trẻ này khẳng định có nguyên nhân, nghĩ đến đứa trẻ nhân loại này lá gan chắc cũng rất lớn, không sợ yêu quái. Cô giáo Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đại yêu quái như mình nếu ở đây sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ này giao lưu kết bạn, vì vậy liền đem Triệu Hề Hề dặt xuống, nói: "Sau này các con đều là bạn học cùng lớp, có chuyện gì liền tìm cô, biết không?" Trong đầu Triệu Hề Hề tất cả các tế bào đều đang kêu gào.. Không thể khóc, không thể khóc.. Khóc sẽ bị ăn thịt. Bé muốn nắm lấy tay cô, để cô đừng đi, hoặc là mang mình đi cùng nhưng vì quá sợ, toàn thân như nhũn ra, không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô giáo rời đi.. Cô vừa đi, chân Triệu Hề Hề liền mềm, cô bé muốn ra khỏi phòng học, trước mặt lại xuất hiện một cái đầu lông xù--- Nó há miệng thật rộng--- Aaaaa! Yêu quái muốn ăn mình! Bị ăn rồi thì sau này không thể thấy mẹ nữa. Triệu Hề Hề ngồi bệt xuống đất, lúc này tất cả cảm xúc cũng bộc phát. Cô bé òa khóc lên. Sư Tử con ngẩn ra, vội vàng nhìn Hổ con bên cạnh nhờ giúp đỡ. Thật ra hôm nay là ngày đầu tiên mấy đứa bé gặp nhau, nhưng Sư Tử con cảm thấy Tiểu Hổ nhất định sẽ có biện pháp. Tiểu Hổ trực tiếp chạy tới, dùng móng vuốt bịt kín miệng Triệu Hề Hề, hung bạo nói: "Khóc nữa ta sẽ ăn ngươi!" Mỗi lần Hồ con ra cửa đề sẽ có trẻ cn loài người khóc, mấy đứa trẻ vừa khóc, hắn cũng sẽ bị đánh, cho nên trong mắt hắn, đứa nhóc này khóc là muốn cho thầy cô đuổi hắn, để hắn không ăn được bữa trưa miễn phí. Tiểu Hổ có chút mập, dưới móng toàn đệm thịt, Triệu Hề Hề có thể ngửi thấy cả mùi thơm của cỏ xanh, nhưng là cô bé cũng có thể cảm giác được móng vuốt nhọn đang để trên mặt mình. Triệu Hề Hề nghe được đối phương muốn ăn mình, cưỡng ép kìm lại nước mắt, thút thít nhỏ giọng nói: "Đừng.. đừng có.. ăn tớ" "Tớ ăn.. không ngon." # Hết chương 1 nha. Hẹn gặp lại các nàng ngày mai~~
Chương 2: Hổ Con ăn thịt Editor: Hana. R Bấm để xem Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Hề Hề đỏ bừng, còn vương hai dòng nước mắt, thấy gương mặt phóng đại của Hổ Con liền nín khóc, nhỏ giọng nói: "Tớ.. tớ không khóc.." Cô bé nhìn qua thật sự là quá đáng thương, cùng với những đứa trẻ loài người bên ngoài kia không giống nhau. Hổ Con trước kia gặp phải những đứa trẻ cũng thích khóc, nhưng bọn họ khóc là để gọi người lớn đến đánh hắn, không giống với đứa trẻ mũm mĩm, mềm mại này, cô bé khóc là vì sợ thật. Cái đầu nhỏ của Hổ con có chút không phản ứng kịp, không hiểu tại sao lại có đứa trẻ con nhân loại khóc lên lại.. Đáng thương? Hổ Con sinh ra không được bao lâu liền bắt đầu lưu lạc nhiều nơi, khi còn bé mỗi lần hắn đi tìm thức ăn, gặp trẻ con loài người thì bọn họ sẽ không ngừng khóc, sau đó hắn cũng bị loài người đánh. Chính vì vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp đứa bé nhân loại nào nói không khóc là có thể nín ngay. Hổ Con buông đứa bé ra, nhưng là vừa thấy những đứa trẻ khác đang nhìn mình, cậu mới nhớ ra mình là lão đại ở đây, vì vậy Hổ Con hắn học dáng vẻ của thần tượng, vây đứa bé loài người bên mình, giống như vị vua của loài thú đang đối mặt với con mồi. "Ngươi tới đây có mục đích gì?" Hắn khí thế hung hăng nói, lỗ tai tròn trịa giật giật. Nếu như không phải thanh âm còn con nớt, cái này thật đúng là hiện trường ép cung. Triệu Hề Hề run lẩy bẩy, nhỏ giọng nói: "Tớ là tới để học tập." "Học tập cái gì?" Học tập cái gì? "Tớ.. Tớ cũng không biết.." Tiểu Hề Hề nức nở nói: "Mẹ tớ nói, nếu như tớ không đi nhà trẻ, cũng sẽ bị yêu quái ăn." Hổ Con đang chuẩn bị tiếp tục ép hỏi gián điệp nhỏ của nhân loại này, bên ngoài liền vang lên thanh âm. Tiểu Hề Hề còn chưa kịp nhìn xem có chuyện gì xảy ra, liền trực tiếp bị một cái móng vuốt nhấc lên, sau đó bị đặt ở trên ghế, mà cái bàn cũng tự động di chuyển tới, chắn trước mặt nhóc. Hổ Con liền ngồi bên cạnh, Triệu Hề Hề nghe thấy yêu quái bên cạnh nói: "Nếu ngươi dám nói chuyện vừa rồi cho nhân loại, ta liền đem ngươi ăn thật." Triệu Hề Hề vội vàng bịt miệng. Mà lúc này, thầy giáo cũng tiến vào. Thầy giáo đi tới bục giảng, hết nhìn đám trẻ rồi lại nhìn Triệu Hề Hề, trong lòng cảm thấy rất cao hứng. Hắn nói: "Các học sinh, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, nhất định là có nhiều chỗ không hiểu, thầy là thầy giáo của các em, sau này có chỗ gì không hiểu có thể tới hỏi thầy." Ngay sau đó, thầy lấy sách ra, nói: "Hôm nay chúng ta sẽ học tập lễ nghi trước." Triệu Hề Hề đã từng học lớp nhà trẻ, nên những thứ này đều đã biết rồi. "Hôm nay học tập cách dùng những từ ngữ lễ phép trước," Ngài khỏe "," Gặp lại "," Cảm ơn "," Thật xin lỗi "," Không quan hệ. " Thầy ở trên bục đang nghiêm túc giảng bài, lực chú ý của Triệu Hề Hề còn ở bên cạnh, ngồi cạnh bé là Tiểu Hổ kia, cái đuôi nhỏ của cậu cứ vẫy qua vẫy lại. Lúc Triệu Hề Hề học nhà trẻ đều được thầy cô thích, vì Triệu Hề Hề thực sự là một đứa trẻ ngoan, rất nghe lời, lúc nào cũng đem lời dạy của thầy cô ghi nhớ rõ ràng, trong giờ học cô bé chưa từng cùng người khác nói chuyện bao giờ, hơn nữa dáng ngồi thẳng tắp, ngay ngắn, không lộn xộn. Triệu Hề Hề rất muốn nói với Tiểu Hổ, giờ học nên lắng tai nghe, không thể lắc lư cái đuôi. Mặc dù trước kia thầy không có nói qua cái đuôi bởi vì các bạn cùng lớp của nhóc không có đuôi, nhưng mà hiện tại thầy cũng nói khi học không được vẫy tay, phẩy đuôi cùng vẫy tay chắc cũng không khác nhau lắm. Nhưng là Triệu Hề Hề không dám nói, mà lúc này, thầy giáo ở trên bục nói: " Mọi người ngồi cùng bàn luyện tập một chút những từ ngữ lễ phép này.'Ngài khỏe', 'cảm ơn bạn', 'không cần khách khí', 'thật xin lỗi' đều phải dùng đến nha. " Triệu Hề Hề quay đầu nhìn bạn cùng bàn, Hổ Con trừng to mắt, đầy vẻ không phối hợp. Mặc dù sợ nhưng mà Triệu Hề Hề vẫn muốn là đứa trẻ ngoan, như vậy thì sau khi họp phu huynh thì sẽ được người lớn khen, ba mẹ cô sẽ rất cao hứng. Vì vầy Triều Hề Hề nhỏ giọng nói:" Ngài khỏe.. " Hổ Con:" Không quan hệ. " Không đúng, tớ nói 'Ngài khỏe' thì cậu cũng phải nói 'ngài khỏe' chứ." sức mạnh tri thức đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Hổ Con nhìn đứa bé nhân loại này, không nhin được ngáp một cái, cái miệng há to lộ ra hai cái răng sữa mới nhú. Triệu Hề Hề bị giật mình, há miệng run rẩy nói: "Thật xin lỗi." Hổ Con hừ một tiếng: "Không quan hệ." Mà lúc này, thầy lại bắt dầu nói đến lễ nghi trong gia đình. "Phải tôn trọng người lớn." Triệu Hề Hề mặc dù đã học qua môn học này nhưng khi nghe thầy giảng tới, cô bé lại bắt đầu nghiêm túc nghe. "Tiểu Hổ!" Thầy đột nhiên kêu một tiếng, dọa Triệu Hề Hề giật mình, cô quay đầu liền phát hiện thầy gọi Hổ Con đang ngủ. Triệu Hề Hề: "..." Thật sự là đứa trẻ xấu, chờ lúc họp phụ huynh, thầy nhất định sẽ phê bình hắn. "Tại sao không chú ý nghe giảng trong giờ học?" Thầy giáo hỏi. Hổ Con lười biếng đứng lên, nhìn những người khác vẫn còn nghiêm túc nghe giảng, đầy lý lẽ nói: "Trò không có nhà, cho nên không cần lễ nghi gia đình." Những đứa trẻ khác đều sợ ngây người, những cái đầu lông xù chụm lại vào nhau, không biết đang nói cái gì. Thầy sững sờ một chút, nói: "Ngồi xuống." Triệu Hề Hề cũng sửng sốt một chút, bé cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gặp đứa trẻ không có nhà, mọi người đều có nhà. Hổ Con ngồi xuống, thân thể cuộn tròn, tiếp tục ngủ. Thầy vừa giảng xong các lễ nghi thì cũng đến giờ ăn truwaa, Triệu Hề Hề lúc ở nhà trẻ cũng phải ăn cơm trưa ở trường, cho nên ngoan ngoãn ngồi tại chỗ đợi thầy cô phát cơm trưa. Rất nhanh, trước mặt cô bé liền có hai trái táo. Trong phòng học, trước mặt những bạn học khác không có táo thì có thịt, bọn họ bắt đầu ăn. Mà trước mặt Hổ Con là một đĩa thịt sống, vẫn còn dính máu tươi bên trên. Triệu Hề Hề đi đến bên cạnh rửa tay một cái, sau đó mới trở về chỗ ăn táo. Lúc Triệu Hề Hề trở lại liền phát hiện bện cạnh không có tiểu yêu quái, cô bé nhìn khắp phòng tìm kiếm, liền thấy Hổ Con vốn ngồi cạnh mình đã đem miếng thịt đến một góc, bắt đầu xé miếng thịt, ăn đặc biệt gấp, giống như sẽ có người tranh cùng hắn vậy. Triệu Hề Hề nghe thấy quạ đen ngồi hàng thứ hai líu ríu nói chuyện - "Con Hổ kia có thật là không có ba mẹ không vậy?" "Chắc vậy rồi, cậu nhìn lông hắn trông thật rối loạn, nhìn rất khó coi." "Hắn nhất định là không nghe lời, cho nên ba mẹ hắn mới không cần hắn. Hắn là con Hổ xấu, chúng ta không nên chơi cùng với hắn." Triệu Hề Hề lập tức nhớ tới những lời nói thương tâm ngày trước. "Triệu đại mập lại mặc váy!" "Chúng ta không chơi cùng heo mập, chơi cùng nó sẽ biến thành heo mập!" Bởi vì trước kia ở vườn trẻ, thầy đã dạy bọn họ không được nói bạn học xấu. Buổi chiều khi đi học, Triệu Hề Hề lén nhìn Hổ Con liền phát hiện, lông hắn thật có chút dính lại với nhau.. Triệu Hề Hề lén nhìn Hổ Con, nó còn đang ngủ, cái đầu to chôn ở móng vuốt phía dưới, có thể thấy cái tai xù, nhìn có vẻ ngủ rất say. Triều Hề Hề thấy vậy, liền đưa tay mập ra, len lén.. len lén gỡ đám lông rối cho cậu. Hổ con vốn đang ngủ bống cảm thấy đau, kêu lên một tiếng. Toàn bộ lớp yên lặng. Triệu Hề Hề đỏ mặt, vội vàng núp một bên. Thầy hỏi: "Sao vậy?" Hổ Con nhìn trong phòng học, lại nhìn đứa trẻ đang xem sách bên cạnh, mới vừa rồi hắn bị tấn công, nhưng hắn lại không biết là ai.. Vì vậy Hổ Con liền bị thầy dạy dỗ một lúc. Mà Triệu Hề Hề thẳng đến lúc tan học đều không dám ngẩng đầu lên, lúc Hổ Con tỉnh dậy, Triệu Hề Hề phát hiện mọi người trong lớp đều nhìn lông trên bụng Hổ Con, cũng cười nhạo hắn, bởi vì đám lông cứ dính vào nhau.. Mặc dù bạn học ở đây không cười nhạo bé nhưng Triệu Hề Hề vẫn không vui: "..." Tại sao phải cười nhạo người khác chứ. Lúc tan học, Triệu Hề Hề cùng những bạn học khác cùng đến cổng trường, liền phát hiện ba mẹ mình đều không có tới. Cổng trường rất nhiều phụ huynh, từng người từng người đón các bạn yêu quái về. Triệu Hề Hề đứng ở cổng trường học, cổng trường rất nhanh chỉ còn lại cô bé và Hổ Con, bên cạnh thật giáo cũng nói với Triệu Hề Hề: "Vườn trẻ chúng ta tan học sơm hơn vườn trẻ loài người môt tiếng, lúc trở vè con nhớ nói với ba mẹ nhé." Triệu Hề Hề vâng một tiếng, cô bé len lén liếc Hổ Con bên cạnh, trên lưng hăn đeo một cái túi sách cũ, ngoài cặp sách lại in hình.. Công chúa Bạch Tuyết. Triệu Hề Hề rất nhanh nhớ lại Hổ Con không có ba mẹ, cho nên chắc không có ai mua cho hắn bọc sách. Hổ Con cũng không nhìn đứa trẻ nhân loại này, một mình rời đi, hắn là một yêu quái nhỏ, cô độc đi qua đường quốc lộ, sau đó xông vào lùm cây. Triệu Hề Hề đột nhiên cảm thấy Hổ Con không có dọa người như vậy nữa. Triệu Hề Hề đợi một lúc lâu cũng không thấy ba tới đón, vì vậy cô bé tự đi về. Triều Hề Hề đang đi, mới phát hiện có thật nhiều cá. Đây là nhà trẻ trước kia của nhóc, bên cạnh là hàng người xếp thật dài. Mà lúc này, tiếng chuông tan học reo lên, rất nhiều đứa trẻ đi ra. Mẹ Triệu liếc thấy Triệu Hề Hề đang đeo balo nhỏ, vội vàng bế cô bé lên, mẹ Triệu cũng không nhận ra Triệu Hề Hề không phải từ trường đi ra. Mẹ Triệu ôm Hề Hề về, cười híp mắt hỏi: "Bảo bối hôm nay ở trường học cái gì?" Lúc ôm bé lên, cô mới phát hiện tay áo con gái đều là bùn, khẳng định lại nghịch khắp nơi. Mẹ TRiệu hù dọa con gái: "Tại sao lại bẩn? Yêu quái rất thích ăn những đứa trẻ bẩn đấy." Mẹ Triệu mỗi lần dùng yêu quái hù dọa con gái, trăm lần hiệu quả cả trăm. Nhưng lần này, tiểu Hể Hề rũ đầu, nhỏ giọng giận dữ: "Mẹ sẽ không để yêu quái ăn thịt con mà.." Mẹ Triệu không biết Triệu Hề Hề xảy ra chuyện gì, bị những lời này chọc cười, cố ý nói: "Mẹ chỉ là loài người, khẳng định không đánh lại yêu quái, cho nên chính con phải sạch sẽ mới được." Triều Hề Hề có chút gấp: "Ba thì sao? Ba có thể đánh được yêu quái sao?" Mẹ Triệu nín cười, nói tiếp: "Ba cũng không đánh lại yêu quái. Nếu yêu quái tấn công, chắc chắn sẽ đem bs mẹ ăn rồi, đến lúc đó con không có ba cũng không có mẹ đâu." Triệu Hề Hề rũ đầu nhỏ, giống như đại nhân thở dài một cái, nói "Vậy cũng được." Triệu Hề Hề vốn là muốn nói với mẹ chuyện xảy ra ban ngày nhưng mà ba mẹ cũng không đánh lại yêu quái, ai, nói cũng vô ích, hay là để nhóc bảo vệ bọn họ đi. Sau đó Triệu Hề Hề liền nghĩ tới một chuyện, Hổ Con cũng không có ba mẹ, cô bé tò mò hỏi: "Nếu như không có ba mẹ thì như thế nào?" Mẹ Triệu vốn cảm thấy không nên ngăn cản trẻ con được giáo dục, cho nên nói thật: "Không có ba mẹ, con sẽ không có quần áo đẹp đểu mặc, cũng không có đồ ăn ngon, không có chỗ ở, con có thấy nhưng con mèo hoang dưới lầu không, nếu như không có ba mẹ thì sẽ giống như vậy." Triệu Hề Hề nhớ lại những con mèo hoang kia, bọn chúng chỉ có thể bới thùng rác để tìm cái ăn.. Hổ Con cũng sẽ như vậy sao? Triệu Hề Hề nghĩ tới cảnh bạn cùng bàn lật thùng rác, trong gió rét, lạnh đến run rẩy.. Thật đáng thương. Thấy con gái bị hù dọa, mẹ Triệu lại an ủi: "Cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không? Ba mẹ mỗi ngày đều rất khổ cực chính là vì có thể làm cho con được sống tốt hơn.." Triệu Hề Hề nặng nề gật đầu một cái.
Chương 3: Cắt lông cho Hổ Con Editor: Hana. R Bấm để xem Ngày hôm sau, mới sáng sớm Triệu Hề Hề đã bị mẹ Triệu lôi từ trong ổ chăn ra. "Hôm nay phải đi học đấy." Mẹ Triệu vừa nói vừa chải đầu cho Triệu Hề Hề. Chờ chải đầu xong, Triệu Hề Hề cũng tỉnh ngủ. Mẹ Triệu nhét một hộp sữa và hai miếng bánh mì làm bữa sáng. Triệu Hề Hề đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Mẹ ơi, con có thể mang thêm nhiều bánh mì đi không." Giữa trưa cô bé sẽ đói, vì nhà trường chỉ phát hai quả táo. Mẹ Triệu nhíu mày, nhà trẻ không phải là không cho mang đòi ăn của mình đến sao? " Triệu Hề Hề kéo quần áo của mẹ, nói:" Nhưng mà lúc này thầy chưa nói không được mang. " Mẹ Triệu tuy rằng không tin nhưng vẫn nhét thêm cho con gái hai miếng bánh mì nữa. Rất nhanh, mẹ Triệu liền đưa Triệu Hề Hề đến trước cổng nhà trẻ. " Hề Hề, con tự đi vào đi, mẹ còn phải đi làm, mẹ đi trước đây. " Mẹ Triệu nhìn giáo viên Mầm Non đang đón bọn trẻ ngoài cổng trường, rất yên tâm mà nói với Triệu Hề Hề. Triệu Hề Hề cúi đầu, không nói chuyện, mẹ Triệu cũng thực sự bận, xoay người rời đi. Triệu Hề Hề quay đầu lại, thấy bên cạnh đều là bạn học. Cô bé đứng trước cổng trường, nhìn cổng trường treo đầy cá, chuẩn bị bước vào. Bỗng nghe được có người gọi:" Triệu heo mập~~ " " Tết rồi, thịt heo thôi! " Triệu Hề Hề lập tức xoay người, hướng bên kia mà chạy. Rất nhanh liền thấy cổng trường học treo đầy bóng bay. Triệu Hề Hề nuốt nước miếng, thật ra ngay hôm qua bé không bị ai trêu chọc.. Tuy Hổ Con nói muốn ăn thịt mình nhưng mà trên thực tế, hăn đi học đều ngủ, so với bạn cùng bàn trước kia của mình còn tốt hơn. Bạn cùng bàn trước kia đi học không chỉ không nghe giảng mà còn luôn giật bím tóc của mình, khôn cho mình nghe giảng. Hơn nữa cũng không có ai gọi mình là heo, cũng không phải chơi trò giết heo. Trò chơi giết heo chỉ là mấy bạn cùng lớp đem cô bé đè trên mặt đất, sau đó có một bạn khác lấy quyển vở coi như là con dao phay ở trên cổ cô bé vạch tới vạch lui. Bên cạnh sẽ có người hỏi, heo có chết chưa, nếu rồi thì buông ra, còn chưa thì cứ vạch tới vạch lui. Triệu Hề Hề nghĩ như vậy, liền dứt khoát đi vào. Mới vừa đi vào liền thấy một con Hổ Con cảnh giác đi qua. Triệu Hề Hề nhìn, cũng không có đi theo, cô bé tự mình đi qua bức tường có lưới, qua cầu độc mộc, leo lên phòng học. Vừa lên đến phòng học, cô bé liền thấy Hổ Con đang cuộn tròn trên bàn mà ngủ. Lớp học trừ cô bé, những bạn học khác hoặc là đang ngồi trên bàn, hoặc là trực tiếp ngủ. Cứ như vậy, những người bạn khác đều không cần ghế, trực tiếp kéo bàn lại gần nhau. Triệu Hề Hề ngồi xuống bên cạnh Hổ Con, cái bàn có chút cao, Triệu Hề Hề không leo lên được, cô bé nhìn Hổ Con nhưng lại không dám đánh thức cậu. Cũng may Triệu Hề Hề thấy được cái bàn bên dưới liền đặt cặp xuống, chui từ dưới lên. Lúc từ bên kia chui ra, Triệu Hề Hề 'cốp' một tiếng, sau đó đỉnh đầu truyêcn đến một trận đau nhức, bé vừa đụng đầu vào cái bàn. Triệu Hề Hề một tay ấn trên đỉnh đầu, vừa đi ra liền thấy trên đầu có một đôi mắt đang nhìn mình. Triệu Hề Hề hoảng sợ. " Chào cậu.. "Cô bé cố gắng không khóc, cẩn thận mở miệng nói. Hổ Con nhìn đứa trẻ nhân loại này một cái, sau đó quay đầu, tiếp tục ngủ. Thời điểm nó quay người, lộ ra đám lông xù ở chân. Triệu Hề Hề để ý phía trên cũng có đám lông dính bết lại với nhau. Triệu Hề Hề cẩn thận nhích lại gần, sau đó liền phát hiện, ở bắp đùi của tiểu Hổ thật nhiều lông dính lại với nhau, hơn nữa bởi vì lông dính với nhau nên để lộ ra màu da hồng hồng. Trước kia mỗi lần bị rối tóc, cô bé đã rất đau rồi, như vậy chắc hẳn tiểu Hổ càng đau hơn. Triệu Hề nghĩ tới những con mèo nhà chú hàng xóm, cũng có lúc nó bị bết lông, mỗi lần lông dính, chú hàng xóm sẽ lấy kéo cắt đám lông dính đi. Triệu Hề Hề chớp chớp mắt. Thầy giáo thật nhanh đến lớp, hôm nay chương trình học có chút khác hôm qua. Ngoại trừ học tập một chút lễ nghi, còn lại là học pháp thuật, hiện tại là chương trình học cơ bản. Triệu Hề Hề không có cách nào nghe hiểu. Nhưng mà Triệu Hề Hề cũng nghe được vài câu: " Chờ các em học xong là có thể dễ dàng phá vỡ không gian, sẽ không bao giờ cần dùng phương tiện di chuyển của nhân loại nữa. " Triệu Hề Hề phát hiện, ở tiết học này, cậu bạn cùng bàn của mình không ngủ nữa. Tất cả các bạn học khác đều đứng lên trên bàn, Triệu Hề Hề cũng dứt khoát đứng lên, làm theo thầy giáo. " Đầu tiên đưa tay ra. " Con Hổ đưa móng vuốt đầy lông ra, còn Triệu Hề Hề thì đưa bàn tay nhỏ của mình ra. " Xoay nửa vòng. " Chi trước của con Hổ xoay nửa vòng, bàn tay nhỏ của tiều Hề Hề cũng bắt chước xoay nửa vòng. " Nhắm mắt lại. " " Xác định phương hướng của dòng khí. " Khuôn mặt nhỏ của Triệu Hề Hề ngây ngốc:"? " " Tìm được thuộc tính dòng khí tương ứng với mình lại mở mắt. " Triệu Hề Hề mở to mắt, liền thấy trên bàn tay đầy lông nhung của bạn cùng bàn tiểu Hổ có một vòng sáng nhỏ, lấp lánh, rất giống một cái vòng tay đồ chơi của Triệu Hề Hề, khi đeo lên cũng lấp la lấp lánh. Nhưng mà.. trên bàn tay mũm mĩm của nhóc không có gì cả. Trong lớp không chỉ Triệu Hề Hề mà trước mặt những đứa trẻ khác cũng không có. Thầy gióa lại rất kinh ngạc:" Không nghĩ tới cư nhiên lại là lôi hệ, về sau có thể đến nhà máy điện làm việc. " Các bạn cùng lớp khác đều có chút uể oải, thầy giáo an ủi:" Đây là lần đầu tiền tìm kiếm thuộc tính dòng khí tương đồng với mình nên khó tránh khỏi mắc sai lầm. Các em không cần khẩn trương, cứ tiếp tục luyện tập đi. " Vì thế Triệu Hề Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục đưa tay ra, xoay nửa vòng. Nhắm mắt lại. Mở to mắt! Nhưng, cái gì cũng không có! Triệu Hề Hề cũng không uể oải, tiếp tục giống các bạn học khác xoay nửa vòng, nhắm mắt, mở mắt. Mà tiểu Hổ ở bên cạnh, lại bắt đầu ngủ. Thầy giáo nói nhiệm vụ chính của buổi học hôm nay chính là cái này, cho nên các bạn học đều ở trong lớp luyện tập. Cũng may, không chỉ tiểu Hề Hề mà các bạn cùng lớp cũng đều không xuất hiện vòng sáng. Đến buổi trưa, chỉ có Triệu Hề Hề dù tay đau nhức vẫn tiếp tục luyện tập. Hổ Con tỉnh dậy, đúng lúc thấy nhóc con loài người đang tập luyện pháp thuật. Hổ Con:"... " Nhân loại ngu ngốc. Nhưng đến xế chiều, các bạn khác cũng xuất hiện vòng sáng, chỉ có Triệu Hề Hề là không có gì cả. Triệu Hề Hề vẫn cố gắng luyện tập. Thầy giáo thở dài, mặc dù nhà trường đã thống nhất yêu quái và loài người có thể học cùng nhau. Yêu quái không chỉ học kiến thức của loài người mà loài người cũng học kiến thức của yêu quái. Nhưng vấn đề không dễ giải quyết. Thầy giáo nghĩ dựa theo tính cách của loài người thì Triệu Hề Hề sẽ sớm từ bỏ. Nhưng thầy giáo đã xem nhẹ nghị lự của Hề Hề, hoặc là nói thầy giáo suy nghĩ theo số đông. Cô bé rất sợ hãi khi các bạn đều làm được còn mình thì không, cô bé sợ bị các bạn cười nhạo nên dù đã tan học nhưng vẫn tiếp tục luyện tập. Nhưng trên thực tế, không có bạn học nào cười nhạo Triệu Hề Hề, vì bọn họ đã tìm được đối tượng. " Hắn là Hổ đực, cư nhiên lại dùng cặp sách của con gái nhân loại, thật buồn cười! " " Chắc là lấy từ chỗ nào đó của nhân loại, mẹ ta nói trẻ con mà không có ba mẹ thì sau này sẽ trở thành tội phạm cướp bóc. "Nói lời này chính là sư tử con. Lúc Triệu Hề Hề nghe được lời nói này, trộm nhìn cọp con đang ngủ trên bàn, Triệu Hề Hề nhìn thấy lỗ tai nhỏ của hắn giật giật. Hắn khẳng định đã nghe được. Triệu Hề Hề lại nhìn cặp sách Công chúa Bạch Tuyết màu hồng phấn, cặp sách của cô bé cũng là màu hồng phấn, rõ ràng rất xinh đẹp mà. Thời điểm tan học buổi chiều, Triệu Hề Hề vừa đi ra cổng trường vừa luyện tập triệu hoán thuật mà thầy giáo dạy, các bạn học khác đều đã đưpcj bố mẹ đón đi rồi. Triệu Hề Hề nhìn tiểu Hổ lắc lắc đuôi, đi về phía tiểu khu bên kia. Bé cố găng dùng đôi chân ngắn, đi theo. Nhưng mà trong lòng vẫn có chút sợ yêu quái, nên không dám đi quá gần. Một lát sau liều không thấy tiểu Hổ nữa. Triệu Hêc Hề nhìn khắp nơi nhưng không có. Vì thế đành quay đầu rời đi, nhưng tiếp theo lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc. " Mẹ ơi! Mẹ ơi! Có yêu quái! " Triệu Hề Hề tuy rằng sợ hãi nhưng cô bé cảm thấy hai ngày nay mình đều ở cùng yêu quái, cho nên so với người khác thì lợi hại hơn. Vì thế cô bé chạy qua. Nhưng mà lúc tới nơi, cô bé thấy hai người lớn mặc áo lông vũ, trong tay đề cầm gậy gộc, hung hăng đánh một bóng dáng quen thuộc. Vừa đánh vừa nói:" Bảo bảo không cần sợ, mẹ đem yêu quái đánh chạy. " Tiểu Hổ ăn gậy gộc, ở trên mặt đất tìm được món đồ gì đó, nhanh chóng ngậm rồi chạy đi. Triệu Hề Hề đứng phía sau, trong lòng cảm thấy rất buồn, rất khổ sở. Cô bé không biết vì sao, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy rất buồn. Phảng phất giống như người bị đánh chính là mình. Triệu Hề Hề thất hồn lạc phách mà trở về, rất nhanh liền đi đến trước cổng nhà trẻ, nhanh chóng tìm được mẹ trong đám người. Cô bé hôm nay không muốn nói chuyện. Mẹ Triệu có chút kì quái:" Hề Hề hôm nay làm sao vậy? " Triệu Hề Hề do dự một chút, hỏi:" Mẹ.. mẹ sẽ đánh tiểu yêu quái sao? " Mẹ Triệu nói với vẻ đương nhiên:" Tất nhiên sẽ đánh rồi. " Triệu Hề Hề à một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên cô bé hỏi:" Nếu là tiểu yêu quái trông rất đáng thương thì sao? " Mẹ Triệu ôm Triệu Hề Hề lên, nói:" Yêu quái nào có đáng thương? Bọn họ rất hư hỏng, đánh nhau ẩu đả, lợi dụng pháp thuật khi dễ nhân loại, mưu tính đem nhân loại biến thành nô lệ. Nếu con gặp phải yêu quái thì phải chạy đi, biết không? " Triệu Hề Hề cảm thấy không đúng, tiểu yêu quái bị đánh rất đáng thương nhưng cũng không ra tay. Ngày hôm sau, nhìn thấy tiểu Hổ, Triệu Hêc Hề không cảm thấy sợ hãi như trước kia nữa. Bởi vì.. tiểu Hổ và cô bé giống nhau, đều bị khi dễ. Cô không chỉ không sợ hãi mà còn cảm thấy bọn họ có thể trở thành bạn bè. Nhưng mà lúc Triệu Hề Hề chào tiểu Hổ, tiểu Hỏi không để ý đến cô bé. Lúc tiểu Hổ ngủ, trộm mở mắt nhìn cô bé con này. Sau đó nó liền nhìn thấy đứa bé loài người này cẩn thận lấy một cái kéo từ trong cặp sách ra, không chỉ vậy còn cầm cái kéo hướng về phía hắn. Trong lòng Hổ con muốn cắn đứa trẻ loài người này, nhưng mà không thể.. Nếu hiện tại hắn cắn trẻ con loài người thì sẽ bị trường học khai trừ, chỉ có thể đợi khi nhân loại này làm hắn bị thương, hắn sẽ phản kháng lại. Vì thế lông mao toàn thân của Hổ con đều dựng lên, chuẩn bị chịu thương tổn. Hắn cũng không cảm thấy loài người này cầm kéo còn có thể làm chuyện gì khác. Ngay sau đó, hắn liền cảm thấy một bàn tay nho nhỏ mềm mại sờ chân hắn, hắn cố kìm nén cảm giác xúc động muốn quay đầu lại cắn đứa bé kia, chỉ có thể chờ đợi. Tiểu Hề Hề cẩn thận sờ chỗ lông bị dính lại với nhau, sau đó cầm kéo đưa đến gần, cẩn thận cắt từng nhúm lông bị dính. Lông tiểu yêu quái sờ thật thích, chính là có chỗ bị dính không tốt. Lúc Triệu Hề Hề cắt còn thấy được da thịt hồng hồng của cậu, vừa cắt cô bé vừa thổi thổi cho cậu, như vậy chắc sẽ không đau nữa. " Reng reng reng.." Thấy các bạn học đi vào, Triệu Hề Hề vội cất kéo đi, đem đám lông vừa cắt gom lại rồi trở về vị trí của mình.
Chương 4.1 Editor: Hana. R Bấm để xem Tự nhận là một yêu quái đã nhìn thấu thế giới loài người, vậy mà Hổ Con lúc này lại mở to mắt, mê mang không hiểu vì cái gì đứa bé loài người này lại làm chuyện như vậy. Ở trong mắt hắn, nếu đứa bé nhân loại dùng kéo đả thương hắn làm việc bình thường, hắn một chút cũng không cảm thấy hoang mang. Nhưng mà đứa bé loài người trông ăn rất ngon này cầm kéo không phải muốn làm hắn bị thương mà cẩn thận cắt chỗ lông bị dính cho hắn.. Hổ Con đối với việc này cũng không xa lạ, hắn cũng thấy nhiều tiểu yêu quái khi lông mao quá dài cũng sẽ rối thành một đống, ba mẹ của chúng vừa mắng tiểu yêu quái không nghe lời, vừa cắt đám lông rối cho chúng. Lúc ấy, hắn trốn ở trong bụi cây nhìn qua khe hở hàng rào vào bên trong, hắn thấy tiểu yêu quái đang xù lông giãy giụa không cho cắt, la lối kêu đau. Tiểu Hổ con lúc ấy cảm thấy may là mình không có ba mẹ, như thế mình không cần chịu đau. Nhưng mà giờ phút này, Hổ Con nghĩ, thật ra cắt lông mao xù cũng không đau.. Nó trộm nhìn cô bé bên cạnh, thấy cô bé cẩn thận mà đem đám lông vừa cắt được đút vào cặp sách công chúa màu hồng phấn, vẫn là nhét vào mãi bên trong. Hổ con nhớ tới lúc cắt lông xong thì ba mẹ của các tiểu yêu quái đều cất đi, còn nói: "Chờ lúc nào được nhiều sẽ làm một quả bóng lông cho con chơi." Hổ Con đã từng nhìn thấy quả cầu lông của người khác, hắn nhìn trộm cặp sách nhỏ kia, nghĩ đứa trẻ loài người kia cũng đem lông mao của hắn cất đi có phải hay không cũng làm cho hắn một quả cầu lông? Triệu Hề Hề cũng không biết bạn ngồi cùng bàn còn đang đợi quả cầu bằng lông, cô bé cắt lông mao, cất vào trong cặp sách chỉ vì không thể vứt rác lung tung. Triệu Hề Hề, nhất định phải tìm thời gian đem đám lông mao của tiểu yêu quái này cắt đi, bởi vì lúc cô bé cắt thấy được bởi vì đám lông rối đến tận thịt cho nên một mảng da đều đỏ lên. Khẳng định là rất đau. Tiểu Hề Hề ban đầu cảm thấy, theo thói quen ngủ suốt ngày của bạn cùng bàn bên cạnh, chắc chắn có thể tìm được cơ hội, chính là phải tránh mặt các bạn học. Nhưng mà không nghĩ tới, hôm nay Hổ Con đều không ngủ, hắn ngồi xổm trên bàn, cũng không nghe giảng, cái đuôi phe phẩy phe phẩy. Mãi cho đến giờ cơm trưa, tiểu Hề Hề lấy hai miếng bánh mì ra, trường học đã phát hai quả táo. Kì thực tiểu Hề Hề cảm thấy ăn không đủ no, mặt cô bé ủ rũ cắn một miếng táo, vẫn là nhà trẻ trước kia ăn cơm, ăn thịt tốt hơn. Không đúng, cũng không phải đặc biệt tốt, vì tiểu Hề Hề đặc biệt thích ăn thịt nên mỗi lần cô bé ăn thịt thì bàn ngồi cùng bàn đều sẽ nói với cô bé: Cậu đều đã mập như vậy còn muốn ăn thịt à? Tiểu Hề Hề nhìn vị trí bên cạnh như cũ không thấy bóng dáng tiểu yêu quái đâu, các bạn học khác đều ngồi trên bàn mà ăn, mà Hổ Con lại ngậm một khối thịt mang đến góc phòng ăn. Tiểu Hề Hề nhìn góc phòng bên kia, Hổ Con quay mặt vào tường ăn thịt, cho nên mông nhỏ hướng về phía bọn họ, cái đuôi vì cao hứng mà vung vẩy. Cô bé nghe được Quạ đen đằng sau nói: "Hắn thật là đứa trẻ lang thang, một chút giáo dưỡng cũng không có." "Lại còn đem thịt để xuống đất mà ăn, thật bẩn a!" "Theo tớ, thà rằng không ăn chứ cũng sẽ không ăn luôn trên mặt đất đâu." Triệu Hề Hề ngồi ở phía trước, trong lòng nghĩ, nếu lúc đặc biệt đói mà lại có bánh mì rơi trên đất, cô bé chắc chắn sẽ nhanh chóng nhặt lên ăn, bởi vì đói bụng khiến người ta rất khó chịu. Triệu Hề Hề gặm xong hai quả táo, rồi lại ăn hai lát bánh mì, cảm thấy vẫn không có no. Bởi vì các bạn học khác đều nói xấu Hổ Con nên bé cũng không muốn nói chuyện với họ. Vì vậy tiểu Hề Hề gục xuống bàn, sờ sờ bụng nhỏ, kỳ thực.. Trường học này học khá thích, chính là ăn không đủ no. Rất nhanh, cô bé liền cảm thấy trước mắt tối sầm, thì ra là Hổ Con nhảy trở về bàn. Triệu Hề Hề ghé vào trên bàn, nghiêng mặt nhìn hắn, liền chú ý tới trên cổ tiểu yêu quái đeo một tấm bài nhỏ, cô bé nhớ tới ngày hôm qua lúc tiểu Hổ bị đánh cũng đang tìm thứ gì đó, hình như chính là tấm bài này. Triệu Hề Hề biết thẻ bài nhỏ này, đây là tấm thẻ trường mẫu giáo phát cho các bé, ngay lập tức, Triệu Hề Hề cảm thấy Hổ Con cũng rất thích trường mẫu giáo, bằng không cũng sẽ không lúc bị đánh còn muốn tìm tấm bài này. Đột nhiên nhớ đến một màn kia, liền cảm thấy yêu quái cũng không phải rất dọa người. Ngay lúc này, tiểu Hề Hề nhìn thấy Hổ con nhả vật gì dó hồng hồng ra, đẩy về phía Triệu Hề Hề. Cô bé hoảng sợ, định thần lại, hóa ra là miếng thịt hồng hồng. Lại sau đó, liền thấy tiểu yêu quái bên cạnh đã nằm ngủ. Tiểu Hề Hề nhìn miếng thịt này, có chút muốn ói, nhưng cô bé không ném đi, chỉ có thể cẩn thận mà.. cẩn thật mà đẩy về phía bàn của Hổ Con. Hổ Con tuy rằng gục xuống bàn ngủ nhưng thực tế cũng không ngủ, dùng hai bàn tay che mắt, hắn trộm mở to mắt, liền thấy cô bé nhân loại này đem miếng thịt hắn cho đẩy trở về. Hổ con có chút không vui, nhân loại này sao lại không ăn? Vừa rồi hắn ở bên kia ăn, cô bé không phải vẫn luôn nhìn sao? Thực ra Cọp con vẫn chưa ăn no, nhưng mà vẫn có thể chừa một chút cho tiểu nhân loại này. Cọp con không vui, nếu đứa bé loài người này không ăn, hắn ăn là được. Hổ con ăn xong, tiếp tục ngủ, hiện tại là thời gian ngủ trưa, các bạn khác đều đã ngủ rồi. Tiểu Hề Hề cũng định đi ngủ, nhưng mà chợt nhớ ra mình còn có chuyện chưa làm xong, vì thế cô bé dùng tay mở to mắt không để mình ngủ, chờ thêm một lúc nữa, bé chắc chắn các tiểu yêu quái khác đã ngủ hết rồi. Tiểu Hề Hề lấy cái kéo trong cặp ra, chuẩn bị cắt lông rối cho tiểu Hổ. Nhưng mà bé phát hiện, tiểu yêu quái nằm bò mà ngủ, mà cái chân hướng về phía mình lại là chỗ hôm qua đã cắt. Tiểu Hề Hề chuẩn bị chui gầm qua phía bên kia, lúc cô bé chuẩn bị hành động, liền phát hiện tiểu yêu quái cử động. Cơ thể lông xù cuộn tròn trên bàn, Hổ con lật người, lộ ra cái bụng đầy lông rối. Triệu Hề Hề nhìn đến ngây người, trên bụng cậu có thật nhiều đám lông bị rối lại với nhau! Triệu Hề Hề lập tức nhiệt tình, cô bé nhất định phải cắt hết! Bàn tay nhỏ bé trắng trắng nộn nộn của tiểu Hề Hề cầm kéo, đầu nhỏ ghé sát vào bụng tiểu Hổ, sau đó bắt đầu hành động. Triệu Hề Hêc đặc biệt cẩn thận bở vì cô bé sợ cắt đến thịt, cho nên động tác cực kì chậm, chỉ chốc lát sau trên trán đã đầy mồ hôi. Triệu Hề Hề vừa cắt vừa nghĩ, về sau sẽ mang lược đi, mỗi ngày chải lông cho cậu, vậy sẽ không bị rối nữa. Cắt được vài túm lông, là có thể nhìn thấy phần da hồng hồng bên trong. Thật là một công trình lớn a, cũng may tiểu Hề Hề có nghị lực hơn người. Chờ lúc bé cắt xong liền cảm thấy quần áo mình ướt đẫm, tuy rằng tay đều cảm thấy đau mỏi nhưng mà Triệu Hề Hề vẫn cảm thấy rất cao hứng. Chỉ là.. tiểu Hề Hề nhìn cái bụng lộ ra thật nhiều thịt, cô bé nghĩ đến một vấn đề thực nghiêm trọng, những chỗ lông bị dính đều được cắt xong rồi, kia.. kia tiểu yêu quái không phải là giống không mặc quần áo sao? Triệu Hề Hề ngừng lại, nhìn các bạn học khác, Sư Tử, Quạ đen, Báo Con.. trên người chúng nó đều mặc quần áo.. Trước kia lúc Triệu Hề Hề cùng ba mẹ đi dạo siêu thị, liền thấy có cửa tiệm thờ trang trẻ em chuyên bán quần áo của tiểu yêu quái, giống như bộ quần áo mà Sư Tử đang mặc cũng không khác gì bộ lông của hắn. Tiểu Hề lại nhìn Hổ Con, trên người hắn thật sự chỉ có bộ lông hổ. Hơn nữa chính vừa mới cắt lông mao cho hắn, hiện tại giống như không mặc quần áo, các bạn khẳng định sẽ trêu cười hắn. Tiểu Hề Hề ngừng lại, cảm thấy mình gặp rắc rối rồi. Làm sao bây giờ?
Chương 4.2 Editor: Hana. R Bấm để xem Tiểu Hề Hề càng không thể ngủ trưa nổi. Chờ đến khi các bạn học ngủ dậy, ánh mắt của cô bé vẫn dõi theo tiểu Hổ, cũng may tiểu yêu quái không ngửa bụng lên, như vậy các bạn khác sẽ không nhìn thấy. Tiểu Hề Hề cũng thở dài nhẹ nhóm một hơi, nhưng mà tảng đá lớn trong lòng cũng không buông xuống bở vì mỗi khi đứng lên hoặc đi lại, khẳng định liền bị phát hiện. Hơn nữa.. Không biết bản thân Hổ con có phát hiện ra chuyện này không nữa. Suốt buổi học chiều tiểu Hề Hề đều không tập trung, cô bé luôn nhịn không được muốn xem trộm tiểu yêu quái bên cạnh, thấy hắn từ đầu đến cuối đều gục trên bàn, Triệu Hề Hề trong lòng nghĩ: Không cần đứng lên, không cần đứng lên, chút nữa tan học chúng ta sẽ đi cuối cùng! Hổ Con còn không biết đứa bé nhân loại đang lo lắng chuyện này, nếu biết thì cũng sẽ không quan tâm, bởi vì từ nhỏ hắn đã nghe rất nhiều lời nói công kích, đối với hắn, công kích bằng ngôn ngữ không là gì cả. Cho nên, thời điểm Hổ Con muốn đứng lên, nhưng mà hắn vừa có động tác thì bên cạnh một bàn tay béo vươn đến, đè hắn xuống, Hổ Con lại ghé vào bàn. Đôi mắt to của cậu đầy vẻ hoang mang, ngơ ngác nhìn bé con loài người bên cạnh. Tiểu Hề Hề như phản xạ có điều kiện, bởi vì giờ phút này toàn bộ tâm tư của cô bé đều đặt vào chuyện không muốn cậu đứng lên, không thể cậu bị bạn học khác cười nhạo vì bé đã cắt đám lông rối. Cho nên lúc phát hiện Hổ Con muốn đứng lên liền theo phản xạ duỗi tay đem hắn đè xuống. Nhưng sau khi làm hành động này, Triệu Hề Hề mới nhận ra mình vừa làm gì, sợ hãi mình sẽ bị cắn vào một ngụm. Nhưng mà.. Cũng không có, tiểu yêu quái chỉ nhìn cô bé, giống như cũng không biết nhóc vì cái gì lại muốn làm như vậy, không có mắng bé, cũng không có ý muốn cắn. Triệu Hề Hề nhận ra điệu này, đặc biệt vui vẻ. Vì vậy mà cả buổi chiều, Hổ con đều không thể đứng lên, mỗi lần đều bị Triệu Hề Hề ấn xuống. Hổ con càng không so đo, tiểu Hề Hề càng cao hứng, hoàn toàn quên mất cảnh báo của ba mẹ, hoàn toàn quên mất sự nguy hiểm của yêu quái. Tiểu Hề Hề thành công khiến các bạn học không nhận ra bụng của Hổ Con chỉ còn chút lông. Thời điểm tan học, các bạn học khác đều chạy như bay ra ngoài, bởi vì bên ngoài có ba mẹ tới đón họ. Mà Hổ con cùng cùng Hề Hề đi ở cuối cùng, một người là phải đợi hồi lâu ba mẹ mới tới đón, còn một người thì không có người tới đón. Trước kia hai đứa trẻ đều đi cuối cùng, nhưng mà đều là mỗi người một hướng. Còn bây giờ, tiểu Hề Hề nghĩ nghĩ, chân ngắn nhỏ bước thật lớn, đuổi kịp Hổ con, có chút ngại ngùng mở miệng: "Cậu không có bạn bè, tớ cũng không có bạn, chúng ta là bạn được không?" Hổ Con quay cái đầu lông xù lại, nhìn cô bé nhân loại này, nói: "Tôi không làm bạn với loài người." Tiểu Hề Hề: "Mẹ tớ cũng nói không được làm bạn với yêu quái, tớ không thích yêu quái nhưng là rất thích cậu, cho nên tớ muốn làm bạn với cậu. Cậu không cần làm bạn với nhân loại, chỉ làm bạn với tớ thôi thì tốt rồi." Triệu Hề Hề từ nhỏ đã biết "yêu quái không phải thứ gì tốt." Đây là lời mẹ từng nói. Từ nhỏ, mỗi lần Triệu Hề Hề gặp ác mộng thì đều mơ thấy mình bị yêu quái ăn, cho nên ở trong cảm nhận của cô bé, yêu quái quá đáng sợ, hàm răng thật sắc nhọn, miệng rất lớn, một ngụm là có thể nuốt được con mồi vào bụng.. Nhưng yêu quái là yêu quái, Hổ con là Hổ con. Triệu Hề Hề cảm thấy Hổ con cũng không giống những yêu quái mà mẹ từng nói. Mà giống như là --- Mẹ nói những đứa bé ở trường đều là trẻ ngoan, mẹ con khen những bạn học trước kia bắt nạt cô bé, những bạn học đó đều rất lễ phép bởi vì mỗi lần gặp đều sẽ gọi dì. Nhưng là, Triệu Hề Hề biết những bạn học đó đều rất đáng ghét. Mẹ còn nói yêu quái đều là những yêu quái xấu xa nhưng thực tế thì cũng có con giống như tiểu Hổ vậy, Hổ con còn bị người khác khi dễ đó. Giống như coi bé, đều bị bắt nạt! Những đứa trẻ loài người bắt nạt cô bé và những tiểu yêu quái bắt nạt Hổ con đều là kẻ xấu! Vì vậy cô bé cảm thấy mình là Hổ con là cùng một loại. Triệu Hề Hề nhìn về phía Hổ con, nghiêm túc nói: "Tớ thấy chúng ta làm bạn hẳn sẽ rất tốt!" Hổ con nhìn đứa bé loài người này, bé nhìn qua mập mạp, trắng trắng mềm mềm, cũng những đứa trẻ nhân loại trước kia khi dễ hắn cũng không khác lắm, nhưng thực tế thì kém rất nhiều. Hổ con có chút khó chịu, nói: "Tùy ngươi." Sau đó chạy đi mất. Triệu Hề Hề dùng đôi chân ngắn của mình chạy phía sau trông giống như một con chim cánh cụt, lại chạy không được nhanh, vì vậy đứng lại hét to: "Chúng ta chính thức là bạn bè nhé!" Giáo viên bên cạnh nghe được lời nói này, trong lòng cũng vui vẻ, xem ra trẻ con loài người cùng với yêu quái con chỉ cần ở chung tốt thì sẽ có thể trở thành bạn bè rồi, lấy đâu ra nhiều oán hận như vậy. Thời điểm Triệu Hề Hề chạy ra đã không còn bóng dáng của Hổ con nữa, vì thế liền dứt khoát đi tìm mẹ. Mẹ đang ở trước cổng trường mầm non khác chờ bé. Lúc Triệu Hề Hề đến, kể cả khi chưa tan học thì trước cổng đã xếp hàng dài người rồi. Triệu Hề Hề không nhìn thấy mẹ ở giữa hàng liền chạy đến đầu hàng ngũ. Liền ngay lúc này, chuông tan học vang lên, học sinh ùa ra khỏi lớp. Tiểu Hề Hè đang chuẩn bị từ nhóm người phía trước đi đến phía sau tìm mẹ thì có cảm giác da đầu đau đớn, có người túm lấy bím tóc của mình!
Chương 5: Tìm quần áo Editor: Hana. R Bấm để xem Kể từ khi vào Mầm Non thì chưa có ai bắt nạt Hề Hề, nên cũng không có ai giật bím tóc của cô bé. Lúc này đột nhiên bị túm, da đầu liền đau xót, quay đầu lại liền thấy gương mặt có chút quen thuộc. Là bạn học trước kia của mình! "Này heo mập, cậu học lớp nào vậy?" Tiểu Hề Hề không có cách nào đem bím tóc của mình thoát khỏi bàn tay kia, da đầu đau quá, cô bé cố gắng giãy giụa. "Sao không nói gì hết?" Xung quanh đều là người lớn, chỉ nghe được có người đang nói: "Không thể giật tóc của bạn nữ." Nhưng mặt khác, trong mắt người lớn bọn họ thì đây chỉ là hai đứa trẻ đang ầm ĩ vui đùa thôi. Trong mắt tiểu Hề Hề đều là nước mắt, thật đau quá. Nhưng cô bé không khóc! Cô bé là người đã đối mặt với nhiều yêu quái như vậy mà cũng không sợ, cô bé rất lợi hại! Những người này đều sợ yêu quái, còn cô bé thì không hề! Tiểu Hề Hề nghĩ tới điều này, dùng tay nhỏ chống nạnh, nhìn bé trai nói: "Nếu cậu lại túm tóc tớ, tớ sẽ gọi tiểu Hổ yêu quái tới! Tớ bây giờ đã là bạn của tiểu Hổ rồi!" Tiểu Hề Hề không biết Hổ Con có thể giúp mình hay không, nhưng cô bé vẫn nói để hù dọa thằng bé xấu xa này. Thằng bé nghe xong liền cười ha ha: "Yêu quái nếu có xuất hiện thì cũng là ăn cậu, cậu lớn lên béo như vậy, tất nhiên là ăn ngon hơn so với chúng tớ rôi!" Tiểu Hề Hề từ nhỏ đã là bé ngoan nên ăn nói vụng về, có thể nghĩ đến chuyện hù dọa người khác đã là không dễ dàng rồi, hiện tại không biết phản bác như thế nào. Cũng may lúc này liền nghe thấy giộng nói của mẹ Triệu: "Hề Hề đừng náo loạn với bạn học, mau lại đây, chúng ta về nhà, hôm nay mẹ có chút vội." Bé trai thấy mẹ Triệu liền buông bím tóc của Triệu Hề Hề ra, cười hì hì nói: "Cháu chào dì Triệu!" Mẹ Triệu cùng nhìn thấy đứa nhỏ này túm tóc của Triệu Hề Hề nhưng làm người thì bé trai mà túm tóc bé gái là thích cô bé đó, muốn cô bé đó chú ý tới mình, cho nên mẹ Triệu chỉ tủm tỉm cười, nói: "Không được túm tóc của bạn nữa, biết chưa?" Thằng nhóc cười nói: "Biết ạ." Mẹ Triệu nắm tay Triệu Hề Hề rời khỏi trường, đi ra ngoài. Mắt Triệu Hề Hề vẫn còn rưng rưng, trong lòng cô bé rất ủy khuất, nói với mẹ: "Mẹ ơi, cậu ấy kéo tóc con." "Bạn kéo tóc con chính là thích con đó." Triệu Hề Hề vừa ủy khuất vừa khổ sở, rõ ràng chính là bắt nạt mình.. Hắn chính là khi dễ mình. Triệu Hề Hề tức giận, thầm thề: Không bao giờ nói chuyện với mẹ nữa! Trên thực tế, lúc ở trên xe, cô bé liền quên chuyện không vui lúc nãy, lực chú ý của trẻ con đều không quá để tâm vào một chuyện, huống chi là loại chuyện này. Vì vậy cô bé liền kể cho mẹ những chuyện ở trường học: "Mẹ ơi, hôm nay con được thầy giáo khen, thầy nói con rất nghe lời, rất ngoan." Đương nhiên đây là sự thật. Hôm nay các bạn học khác đều cảm ứng được vòng sáng, Triệu Hề Hề thì không, nhưng dù vậy, thầy giáo vẫn khen cô bé. Mẹ Triệu vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với đồng nghiệp. "Đúng vậy, con hồ ly tinh kia chắc là nghĩ toàn thế giới đều thích mình, cậu nhìn dáng vẻ kia của cô ta.." "Mẹ ơi, ngày mai con có thể mang theo cơm đi ăn không? Ở trường chỉ phát hai quả táo, con ăn không no, buổi chiều liền đói bụng.." Mẹ Triệu đang nghe đồng nghiệp nói chuyện nên cũng không lắng nghe con gái nói chuyện, chỉ ừ có lệ một tiếng rồi tiếp tục nói chuyện phiếm cùng đồng nghiệp. "Lúc này chúng ta đi biểu tình nhất định cũng có hiệu quả, mình vừa rồi còn nhần được lời mời phỏng vấn từ tòa Nhật Báo." Triệu Hề Hề ngồi trên ghế, căn bản không nhận ra mẹ đang không tập trung, nghe mẹ ừ một tiếng thì nghĩ mẹ đã đồng ý, vui vẻ nói: "Con có thể mang thêm hai cái chân gà rán không?" Nói xong lại cảm thấy không đủ: "Ba cái đi! Con cảm thấy ba cái mới đủ ăn, hai cái không đủ!" Mẹ Triệu lúc này cảm thấy Triệu Hề Hề cứ ríu rít nói chuyện, liền nhìn cô bé: "Hôm nay mẹ đi làm đã rất mệt, còn tới trường đón con tan học nữa, bảo bảo, con có thể yên lặng một chút, được không?" Triệu Hề Hề nhấp môi, có chút tiếc nuối, nói: "Vâng được ạ." Mẹ Triệu tiếp tục nói chuyện với đồng nghiệp, Triều Hề Hề ngồi trên ghế, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hai bên đường lớn có rất nhiều người, cũng có những yêu quái trong hình dạng con người. Chỉ khác là trong lòng bọn họ ôm tiểu yêu quái. Triệu Hề Hề nghĩ tiểu yêu quái có ba có mẹ đều là bảo bối, tiểu yêu quái không có ba mẹ thì là cỏ dại. Cô bé đột nhiên nghĩ đến Hổ Con, cậu ấy không có quần áo để mặc. Tiểu Hề Hề mải suy nghĩ, lúc này mới thật yên tĩnh. Mẹ Triệu luôn cảm thấy con gái mình rất hoạt bát, lúc nào cũng ồn ào, miệng nói không lúc nào ngừng, cũng không biết bé lấy đâu ra nhiều chuyện để nói như vậy. Cho dù có mắng bé thì bé cũng không yên lặng quá hai phút. Nhưng lần này, mãi đến khi về nhà, tiểu Hề Hề vẫn rất an tĩnh. Mẹ Triệu nghĩ có lẽ con gái đổi tính rồi, nhưng lúc cô làm cơm xong, đi ra ngoài liền nghe tiếng ríu rít của cô bé. "Chú ơi, mèo của chú đẹp quá!" "Chú ơi, quần áo con mèo này đang mặc cũng thật là đẹp!" "Chú ơi, bộ quần áo này chú mua ở đâu thế ạ?" "A, thì ra là nơi đó. Có một lần cháu cùng mẹ đi mua quần áo cũng là mua ở đó, lúc đó hình như cháu cũng nhìn thấy bộ đồ như này, nhưng mà mẹ bảo đó là quần áo dành cho yêu quái." "Vậy chú mua hết bao nhiêu tiền thế?" "50 tệ a, mỗi ngày cháu có 5 tệ, 5 tệ với 50 tệ.. 50 tệ lớn hơn 5 tệ rất nhiều a.." "Cháu cũng muốn mua một bộ, nhìn nó thật đẹp a, cháu cũng muốn mặc." Mẹ Triệu cảm thấy kì quái, ngó đầu ra nhìn liền thấy con gái mình đang nằm ghé vào lan can ban công nhà bên cạnh nói chuyện với chú hàng xóm, thân thể mũm mĩm lại còn mặc quần áo thật dày, thành ra vừa mập vừa lùn, hơn nữa bé còn cố gắng vươn người ra khe hở lan can, nghiêm túc nói chuyện, chọc cho hàng xóm cười vui vẻ. Mẹ Triệu thở dài, nói: "Hề Hề, vào ăn cơm thôi con." Triệu Hề Hề vẫn lưu luyến nhìn bộ quần áo con mèo đang mặc, nói với chú hàng xóm cách vách: "Cháu phải về ăn cơm rồi, về sau cháu nhất định sẽ tích tiền để mua bộ đồ này!" Hàng xóm bên cạnh cười lớn: "Nhà chú còn một bộ nữa, nếu cháu đã thích như vậy, chú tặng cho cháu nha." Triệu Hề Hề không chút khách khí nói: "Được ạ, được ạ." Mẹ Triệu vội chạy ra, vừa đem đứa nhỏ không biết ngại này kéo vào nhà, lại quay sang nói cùng hàng xóm: "Con bé không hiểu chuyện, chú đừng so đo với nó." Hàng xóm cũng cười nói: "Tôi thấy cô bé thực sự thích, hơn nữa chúng ta lại là hàng xóm với nhau, quần áo này có quý gì đâu." Mẹ Triệu nhìn bộ quần áo con mèo đang mặc, trong lòng bực tức, lấy quần áo yêu quái mặc đưa cho con người, đây là có ý gì? Trên mặt hiện vẻ không vui nhưng cũng không thể phát giận với hàng xóm, vì vậy liền đáng mông tiểu Hề Hề một cái. "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con tại sao lại không nghe?" Triệu Hề Hề bị đánh một cái, còn đang phát ngốc thì đã bị ôm vào nhà. Hàng xóm cũng ngơ ngác, ngay sau đó bà lão hàng xóm liền ra, nghe hắn kể lại liền nói: "Đây là đánh cho cháu xem, cháu không biết nhà bọn họ là thành viên của Hiệp hội chống yêu quái sao? Chỉ là đáng thương đứa trẻ đó." "Haizz, cháu thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu, tạo sao lại có bố mẹ như vậy chứ." "Cháu cũng nên ít tiếp xúc với cô bé đó thôi, miễn cho con bé lại bị người lớn đánh. Mẹ con bé xin lỗi cháu, nhưng lại đánh con mình, cháu cũng không thể nói gì được." "Nhưng mà đứa nhỏ này chắc là từ nhỏ đã được dạy yêu quái xấu xa, đáng chết thế nào, hiện tại tình hình cũng không được tốt, về sau khẳng định cũng coi chúng ta là kẻ thù." Lúc Triệu Hề Hề vào nhà cũng không khóc, vì cô bé mặc nhiều nên một cái vỗ kia cũng không có đau, chỉ là cô bé thấy có chút mất mặt mà thôi, nhưng mà mất mặt cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là, chú hàng xóm nói sẽ cho cô bé bộ quần áo đó. Triệu Hề Hề vào nhà hỏi mẹ: "Mẹ ơi, chú ấy nói sẽ tặng cho con bộ quần áo ấy, con có thể nhận không?" Mẹ Triệu tức đến xanh mặt: "Đó là quần áo của yêu quái, con lấy làm gì?" Tiểu Hề Hề không dám nói là tặng cho cậu bạn tiểu yêu quái, lại càng không dám nói mình cắt lông của tiểu yêu quái cho nên phải tìm cho hắn một bộ đồ để mặc, như vậy sẽ không bị bàn bè cười nhạo. Cô bé cũng không biết nói dối, cho nên cúi đầu, bàn tay nhỏ đưa qua đưa lại, nhỏ giọng nói: "Con.. Con chỉ là.. Cảm thấy rất đẹp." Mẹ Triệu không hiểu vì sao con gái lại cảm thấy quần áo của yêu quái đẹp, nhưng mà con gái từ trước giờ vẫn rất ngây thơ, cho nên cũng không có cảm thấy khác lạ. Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: "Tại sao con lại thấy quàn áo của yêu quái đẹp? Nếu tất cả loài người đều không biết phấn đấu như con thì về sau các yêu quái mặc quần áo đó sẽ đem chúng ta ăn luôn." Tiểu Hề Hề chớp mắt: "Tiểu yêu quái cũng ăn thịt người sao? Bọn họ mới có hai cái răng sữa, con thấy.. cắn không được.." Mẹ Triệu tức giận với cái suy nghĩ vớ vẩn của con gái, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của bé, cũng đành nhịn xuống, nói tiếp: "Đương nhiên tiểu yêu quái cũng ăn thịt con người rồi, nếu không thì sao lớn lên được?" Triệu Hề Hề nghĩ tới Hổ Con, cảm thấy mẹ nói không đúng: "Ăn thịt lớn lên ạ." Mẹ Triệu lúc này tức giận đến nỗi giọng nói cũng run run: "Vậy mẹ hỏi con, thịt ở đâu ra? Còn không phải là dựa vào áp bức con người sao?" Triệu Hề Hề: "..." Lúc này cô bé ngơ ngác. Cô thở dài một hơi, nói: "Chờ khi nào con trưởng thành thì sẽ hiểu." Triệu Hề Hề: "..." Bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa rồi! Qua mấy tháng nữa sẽ được bốn tuổi! Buổi tối, tiểu Hề Hề nhân lúc ba mẹ đang ở trong thư phòng liền vụng trộm đi tới ban công. Ban công gió rất lớn, Triệu Hề Hề có chút lạnh nhưng mà vẫn không có về phòng, bởi vì cô bé nghĩ đến quần áo của Hổ Con.. "Chú ơi.. chú ơi.." tiểu Hề Hề nhỏ giọng hô. Lúc cô bé gọi thì chú hàng xóm đã nghe được rồi, nhưng cũng không định đi ra ngoài, giống như bà lão đã nói với hắn, không nên quá gần gũi với cô bé. Sau đó, hắn liền nghe được âm thanh non nớt ngoài kia. "Chú ơi.. chú ơi.. chú ơi.. chú ơi.." "Chú trong nhà có nuôi một con mèo ơi.." "Chú trong nhà có nuôi một con mèo ơi.." Chú hàng xóm - người nuôi đến ba con mèo: "..." "Chú mèo ơi.. chú mèo ơi.." Cô bé ngân nga rất có giai điệu, tiết tấu giống như ca hát vậy. Nghĩ nghĩ, anh liền ra ngoài xem đứa bé này muốn gì, nếu không chắc nó gọi cả đêm mất. # Đáng yêu muốn xỉu luôn á
Chương 6: Tớ là đứa bé ngoan Editor: Hana. R Bấm để xem Chú hàng xóm nuôi mèo đi ra, liền thấy khuôn mặt nhỏ gác ở trên lan can, ánh mắt ngó nghiêng. Chú mèo* thở dài, hỏi: "Tiểu Hệ Hề làm sao vậy?" Lúc tiểu Hề Hề gọi người thì kêu rất to, nhưng hiện tại người đi ra thì lại có chút ngại ngùng. Tiểu Hề Hề biệt biệt nữu nữu, nhỏ giọng nói: "Chú ơi, buổi chiều chú nói trong nhà có rất nhiều quần áo như thế nào, có thật vậy không?" Hiển nhiên, chú mèo cũng không nghĩ tới đứa bé này lại yêu thích bộ quần áo đó như vậy, dù trên mông bị đánh một cái mà vẫn còn nhớ đến quần áo. "Cháu còn muốn?" Chú mèo hỏi: "Cháu không sợ bị tét mông nữa sao?" Tiều Hề Hề cười khanh khách nói: "Không có việc gì, cháu mặt hai cái quần bông rồi, nên không đau chút nào. Ngày mai cháu lại mặc ba cái!" Chú hàng xóm nhìn cái chân ngắn ngủn của cô bé, mặc một bộ quần áo vào đã thấy có vẻ không thoải mái rồi, nếu cô bé còn mặc ba cái quần, chắc chắn đi lại nhìn giống như chim cánh cụt cho mà xem, vì thế chú hàng xóm nhịn không được cảm than: "Thật trâu bò." Mà lúc này, tiểu Hề Hề từ trong túi của mình lấy ra một tờ giấy, đây là cô bé trộm viết ở trong phòng. "Chú ơi, chú đưa bộ quần áo đó cho cháu, cháu thiếu chú 50 đồng, đây là giấy nợ ạ." Triệu Hệ Hệ nói đến hợp tình hợp lý. Việc này từ một đứa trẻ làm ra, trông rất buồn cười, chú mèo một bên nén cười, một bên nhận tờ giấy, liền thấy trên đó có hai dòng chữ: Dòng đầu tiên là con số 50 viết vặn vặn vẹo vẹo. Mà dòng thứ hai, viết ba chữ Triệu Hề Hề, nhìn rất giống những con giun nằm lên nhau. Từ trước tới giờ, chưa có ai viết giấy nợ như này cả. Tiểu Hề Hề thấy chú mèo đang xem giấy ghi nợ, liền nói: "Mỗi ngày cháu có 5 mao tiền sinh hoạt, đến lúc đó mỗi ngày cháu sẽ trả chú ba mao, tổng cộng.. Tổng cộng là.." Chú mèo nhìn tiểu Hề tính tính xem bao giờ có thể trả hết 50 đồng kia, hắn cũng rất muốn giúp cô bé tính toán, nhưng mà đáng tiếc, hắn cũng không tính được. Vì thế, chú mèo đem giấy trả lại cho cô bé, "Bộ quần áo này chú tặng cháu." Tiểu Hề suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Không được, cô giáo nói không thể tùy ý lấy đồ của người khác." Tuy rằng tiểu Hề Hề cũng cảm thấy nợ 50 đồng cũng là một khoản tiền lớn, nhưng mà trả từ từ cũng có thể trả xong. Chú mèo nghĩ nghĩ, nói: "Vậy nếu cháu mặc bộ quần áo này, mẹ cháu có đánh nữa không?" Nói tới đây, an ủi nói: "Cháu đừng buồn, mẹ cháu hung dữ như vậy, không phải người mẹ tốt." Cô nhóc chớp mắt, hạ thấp thanh âm, giống như muốn nói ra một bí mật động trời: "Cháu không buồn đâu, bởi vì cháu cũng không phải đứa bé ngoan." Chú mèo nhìn đứa trẻ bụ bẫm trước măt, không nhịn được lại hỏi: "Cháu đã làm gì mà không phải đứa bé ngoan?" Cô nhóc nghĩ nghĩ, mình đã nói dối năm lần, lại còn muốn làm bạn bè với tiểu yêu quái.. Từng chuyện mà bị lộ thì sẽ đều bị ăn đánh, Cô bé đã tính tốt rồi, chờ khi mẹ phát hiện bé nói dối, bé sẽ nói bé không làm chuyện gì sai để bị đánh mông để cho qua đi. Hơn nữa hôm nay mặc quần dày, nên bị đánh cũng không đau, nói dối chính là muốn trực tiếp bị đét mông. Cô bé cảm thấy mình thật thông minh, trong lòng vui vẻ cực kỳ, nói với chú mèo: "Chú ơi, chú đưa cho cháu đi." Chú mèo nói: "Ngày mai mẹ cháu có kiểm tra cặp cách cháu không?" Tiểu Hề Hề nghĩ: "Có nha." Mỗi buổi sáng mẹ đều sẽ kiểm tra cặp sách một lần. Triệu Hề Hề lanh trí nói: "Không sao đâu, cháu mặc lên người, bên ngoài mặc một cái áo bông, sau đó lại khoác áo lông nữa, buổi sáng cháu tự mặc quần áo, mẹ sẽ không phát hiện đâu." Cô bé càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng của mình không tệ, "Chú ơi, bộ đưa bộ quần áo đó cho cháu, để cháu xem có thể mặc vừa hay không nữa?" Nói rồi, Tiểu Hề Hề đem giấy nợ mình đã viết rất lâu cho chú hàng xóm: "Chú cứ cầm trước đi, khi nào cháu trả xong 50 đồng thì chú lại đem trả lại giấy nợ cho cháu." Chú mèo mang một bộ quần áo mới từ trong phòng ra, đưa qua hàng rào ban công cho cô bé. Tiểu Hề Hề nhận lấy, bộ quần áo này sờ lên rất giống lông mao trên người Hổ con, cậu ấy chắc có thể mặc vừa. Vì vậy, cô bé liền nhanh chóng nhét vào bên trong áo long vũ, sau đó rón rén đi vào nhà. Sau khi trở lại phòng, cô bé nhanh chóng đem quần áo nhét trong chăn. Tiểu Hề Hề vẫn rất thông minh, buổi tối mẹ đi tắm cho cô bé mà cũng không biết dưới chăn có thứ gì. Lúc đi ngủ, cô bé suy nghĩ rằng mai phải dậy thật sớm, như vậy thì bé mới có thể tự mặc quần áo, lại mặc bộ đó ở bên trong thì mẹ sẽ không phát hiện ra. Không biết có phải do trong lòng có chuyện mà đồng hồ sinh học của cô bé rất sớm, tiểu Hề Hề tỉnh dậy thì thấy trời còn chưa sáng, cũng không biết bây giờ là mấy giờ nữa. Vì thế tiểu Hề Hề bò dậy, cởi quần áo ngủ ra, mặc bộ đồ hôm qua vào. Nhưng mà mẹ cũng chưa có gọi mình rời giường, vì vậy liền quyết định mặc bộ ngủ bên ngoài rồi nằm xuống ngủ tiếp. Ngày hôm sau, mẹ Triệu nhìn quần áo ngủ của con gái nhưng cũng không để ý, mà nhanh chóng chải đầu, chuẩn bị đưa bé đến trường. Tiểu Hề Hề ngừng lại: "Mẹ ơi, hôm qua chúng ta đã nói ngày mai sẽ mang cơm trưa mà!" Mẹ Triệu nhíu mày: "Trường con có phát cơm trưa, con mang cơm đi làm gì?" "Nhưng hôm qua mẹ đã đồng ý với con!" Mẹ Triệu hôm qua mải nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, nên không hề nhỡ rõ chuyện này, chỉ cảm thấy cô bé nói dối. Hôm nay cô rất vội, chồng lại đi công tác, mình còn phải đưa đứa nhỏ này đến trường học, làm gì có thời gian làm cơm? "Chỉ ăn đồ ăn ở trường thôi, những bạn khác đều ăn như vậy, sao con muốn mang cơm đi?" Triệu Hề Hề thấy mẹ giống như đang tức giận, vì thế đành im lặng. Cô bé nghĩ thầm, mình nhất định phải nhớ kỹ chuyện này, bởi vì mẹ đã đáp ứng với mình nhưng lại không làm được, vậy nên, nếu có bị phát hiện mình làm bạn với yêu quái, mình sẽ có thể đúng tình hợp lý mà nói--- Ha! Con đã đồng ý với mẹ là sẽ không chơi cùng yêu quái, nhưng mà mẹ cũng đã đáp ứng sẽ cho con mang cơm trưa đến lớp nhưng lại không có làm cho con, như vậy chúng ta huề nhau! Tiểu Hề Hề sợ mình sẽ quên, liền chạy tới góc phòng lấy giấy cùng bút chì, vẽ vẽ lên. Đầu tiên bé vẽ một người nhỏ, đây chính là mình, sau đó vẽ một người lớn hơn, đây là mẹ. Ngay sau đó vẽ một vòng tròn, bên trong chấm chấm một ít, đây là cơm. Vậy đây chính là cơm trưa mà mẹ quên không làm cho mình. Triệu Hề Hề vừa vẽ vừa tủm tỉm cười, nhịn không được dung bàn tay nhỏ che miệng, lúc này bé không sợ bị mẹ phát hiện mình làm bạn với yêu quái. Mẹ Triệu đưa tiểu Hề Hề đến trước cổng nhà trẻ liền rời đi, cô nhóc nhanh chóng chạy tới nhà trẻ của mình. Quả nhiên, lúc bé đến lớp học liền thấy Hổ con đi còn sớm hơn mình. Tiểu Hề Hề lập tực chạy qua: "Hổ con, Hổ con, cậu mau đi với mình!" Tiểu Hề Hề vừa nói vừa kéo móng vuốt của Hổ con. Hổ con tránh khỏi tay của Hề Hề, nhưng vẫn nhảy từ trên bàn xuống, đi tới bên người cô bé. Nhà trẻ của bọn họ cũng có phòng nghỉ, hiện tại còn sớm nên không có ai tới. Vì thế Hổ con liền thấy đứa bé nhân loại này cởi một bộ quần áo.. hai bộ.. ba bộ.. bốn bộ.. Sau khi cởi chỉ còn một bộ quần áo mỏng, cô nhóc liền đưa bộ quần áo hoa văn con hổ cho hắn. Hổ con nhìn đứa trẻ này sau khi lột vài tầng quần áo.. thì ra cô bé cũng không béo như vậy. Tiểu Hề Hề đưa bộ quần áo vẫn có hơi nóng cho Hổ con, vui vẻ nói: "Cho cậu!" Hổ con nhìn bộ quần áo tràn đầy hơi thở của nhân loại, quay đầu: "Tôi không cần!" Triệu Hề Hề vốn đang rất cao hứng, lại nghe lời này, cô bé hiện giờ chỉ mặc mỗi bộ quần áo mỏng, run run rấy rẩy nói: "Tại sao vậy?" Hổ con xấu hổ cực kỳ, giọng non nớt nói: "Dù sao thì cũng không cần!" Triệu hề Hề nóng nảy; "Tớ thật vất vả mới lấy đên cho cậu, vì sao cậu không cần?" Triệu Hề Hề nghĩ đến chỗ da trên bụng của hắn có màu hồng hồng, lại nhớ tới tiểu Hổ không có bố mẹ, cho nên khẳng định cậy ấy không biết bé ngoan thì không được để lộ bụng, bở vì cảm lạnh bụng sẽ đau, vậy nên tiểu Hề Hề nghĩ nghĩ, mình cứ nhào tới đi! Mặc ít cũng có cái tốt của nó, đó là tay chân rất linh hoạt! Vóc dáng Hổ con không khác Triệu Hề Hề lắm, bất ngờ bị cô nhóc nhào đến liền ngã trên mặt đất, mà cảnh tượng lúc này chính là mở đầu của cuộc đọ sức của động vật họ mèo. Trên thực tế, Hổ con đang bị đè trên đất cũng giơ móng vuối ra. Nó chỉ cần một vuốt là có thế khiến nhân loại ăn mặc mỏng manh này đổ máu. Nhưng lúc bàn tay nhỏ tới gần, hắn lại theo phản xạ có điều kiện mà thu lại móng vuốt, chỉ còn lại đệm thịt mềm mại. Triệu Hề Hề học bộ dáng ngày thường của mẹ khí mặc quần áo cho mình, giúp Hổ con mặc quần áo thật tốt. Sau khi mặc quần áo cho Hổ con xong, Triệu Hề Hề nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy cậu bạn yêu quái này mặc quần áo thật đẹp nha, giống như bộ trên người Hổ con, không khác gì bộ long vốn có, hoàn toàn không nhìn ra đây là một bộ quần áo, hơn nữa, quần áo thì sẽ không có long mao dính. Hổ con cũng sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên nó mặc quần áo, bộ quần áo này trước kia hắn cũng đã thấy qua, nhưng là nó chưa từng nghĩ sẽ được mặc trên người mình. Hổ con do dự chốc lát, nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn." Triệu Hề Hề vừa lúc đem chính mình từ chim cánh cụt nhỏ, lùn mặc thành một con chim cánh cụt ục ịch, nghe được yêu quái nhỏ cảm ơn mình, bé đặc biệt vui vẻ, lộ ra một nụ cười rạng rỡ. "Không cần khách khí, về sau chúng ta sẽ làm bạn bè tốt nha!" "Chúng ta về sau làm bạn thân nhất, mẹ tớ phát hiện ra thì cũng không sợ, tớ đã có vũ khí bí mật rồi." Tiểu Hề Hề ở nhà trẻ không có kết bạn với ai, cô bé quá béo, lại hay nói nhiều nên các bạn ở nhà trả đều không thích chơi cùng. Hiện tại đã có người bạn đầu tiền, vậy là đã có đối tượng để cô bé có thể nói hết những lời đã nghẹn trong khoảng thời gian qua. "Tớ liền biết cậu mặc bộ quần áo này vào khẳng định sẽ rất đẹp." "Có một lần tớ đi siêu thị với mẹ còn thấy một bộ khác nữa, cũng rất đẹp, nhưng mà mẹ tớ không cho sờ, còn đánh tay tớ, mẹ thật hung dữ, tính tình cũng không tốt nữa." "Haizz, chủ yếu là mẹ làm việc mệt mỏi, cho nên có lúc sẽ dữ lên, tớ đúng là đứa bé ngoan mà, tớ học cũng rất mệt nhưng chưa bao giờ hung với bọn họ. " Tớ về sau cũng phải đi đến công ty mẹ tớ làm việc, tớ thích nhìn người khác mặc những bộ váy xinh đẹp.." Trẻ nhỏ nói chuyện phiếm chính là nghĩ tới đâu nói đến đó. Tiểu Hề Hề một mình ríu rít nói chuyện, Hổ con bên cạnh đều không phát ra tiếng nào. Hổ con nhìn đứa trẻ nhân loại bên cạnh, nếu cô bé là con của mình, mình dù làm việc mệt đến đâu thì cũng sẽ không mắng bé. * * * * Chỗ này mình dịch là 'chú mèo' không phải là yêu quái mèo, vì ba mẹ Triệu Hề Hề cực kỳ ghét yêu quái nên chắc chắn sẽ không chịu làm hàng xóm với yêu quái. Đây theo mình là cách gọi của Hề Hề thôi, vì cô bé còn nhỏ nên gọi sao để mình dễ nhớ dễ gọi là được, cô bé thấy chú hàng xóm nuôi nhiều mèo nên mới gọi vậy. Nếu bạn nào có cách dịch khác thì comment cho mình biết nha!
Chương 7: Cùng nhau tìm đồ vật Editor: Hana. R Bấm để xem Khi hai đứa trẻ vể đến phòng học liền phát hiện các bạn học khác đều đã đến. Tiểu Hề Hề cũng không để ý đến các bạn khác, ở trong mắt cô bé, những bạn mà nói xấu sau lưng người khác đều là đứa trẻ hư. Đúng vậy, tiểu Hề Hề đánh giá bọn họ là đứa trẻ không ngoan không phải bởi vì họ là yêu quái, mà là họ hay nói xấu sau lưng người khác. Tiểu Hề Hề ngồi ở chỗ của mình, bé lại có chuyện muốn nói rồi~~ "Tớ còn không cảm nhận được vòng sáng giống các bạn khác." Tiểu Hề Hề buồn bã nói, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm xị xuống giống như trời sắp sập vậy. Nhưng cô bé buồn rầu chưa đến một phút, lại nói: "Vòng sáng của cậu thật lớn, thật lợi hại, không biết đến bao giờ tớ mới có thể cảm ứng được nó nữa, tớ chỉ cần một chút xíu thôi là tốt lắm rồi." Hổ con tuy không nói chuyện cùng cô bé, nhưng Hề Hề lại cảm thấy bạn ấy vẫn đang nghe mình nói chuyện, giống như chú hàng xóm cách vách vậy. Chú ấy cũng thường nghe mình nói chuyện, cũng chưa từng cắt ngang hay chê mình phiền. Cho nên, tiểu Hề Hề càng thêm thích người bạn mới này. Hổ con rất muốn nói trẻ con loài người không thể cảm ứng được vòng sáng.. Không đúng, cái đó không gọi là vòng sáng, mà là thuộc tính. Nhưng nhìn tiểu Hề Hề nghiêm túc như vậy, tiểu lão hổ có chút phiền não, phiền đến mức muốn cào cào cái gì đó, nhưng là tiểu lão hổ chỉ nghĩ vậy thôi, rồi nãi thanh nãi khí nói: "Nếu vẫn luôn không có gì làm sao bây giờ?" Tiểu Hề Hề chép miệng, giống như đang rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, sau đó khẳng định: "Nhất định sẽ có, lúc trước cô giáo của tớ nói, một người nếu muốn làm được việc gì thì chỉ cần nỗ lực, cố gắng hết sức thì mọi người trên thế giới đều sẽ chung tay giúp đỡ mình." Tiểu Hề nói đến một nửa, lại bổ sung thêm: "Yêu quái cũng vậy!" Trên khuôn mặt mũm mĩm của cô bé tràn ngập tự tin, phảng phất ngay sau đó liền khoác lên bộ chiến bào, đi chinh phục thế giới, ngay cả vua của loài muôn loài – lão hổ cũng không có tự tin này đâu. Nhưng sau đó tiểu Hề Hề liền quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Hổ con, cậu có thể vẽ xoắn ốc cho tớ xem không?" Đều là vẽ xoắn ốc, vì cái gì mà các bạn khác có vòng sáng còn mình thì không? Hổ con: "Không được." Tiểu Hề Hề cũng không vì Hổ con cự tuyệt mà mất hứng, lại nói: "Cậu vẽ xoắn ốc cho tớ xem, tớ sẽ.. tớ sẽ cho cậu một nửa bánh mì của tớ." Hổ con: "Không cần bánh mì." "Vậy cậu vẽ xoắn ốc cho tớ xem, tớ sẽ thơm cậu một cái?" Tiểu Hề Hề tung ra đại chiêu. "Không cần thơm thơm." Thanh âm trẻ con của Hổ con nghiêm túc cự tuyệt. Tuy Hổ con không có ai dạy, nhưng hắn biến loại chuyện thơm thơm thì chỉ có con người mới có thể làm, mà bọn họ là yêu quái, nên sẽ không làm loại chuyện này. Cô bé xoắn xuýt, vậy phải làm sao bây giờ? Mãi không nghĩ ra, vì thế tiểu Hề Hề cũng không ríu rít nói chuyện nữa, cánh tay nhỏ chống cằm, an tĩnh nhìn bục giảng. Tiểu Hề hề trong lòng nghĩ, bình thường giáo viên đều đứng trên bục giảng một mình, trông thật cô đơn, vì sao không phải hai người cùng giảng bài? Suy nghĩ của cô bé bay xa, ngay sau đó, cô bé liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một cái vòng sáng thật lớn, lấp la lấp lánh. Cô nhóc quay sang liền nhìn thấy móng vuốt xù xù của Hổ con, sau đó thanh âm có phần mất tự nhiên truyền đến: "Tôi chỉ cho cậu xem một lần thôi." Đừng nhìn hắn không lớn, nhưng mà ngay khi còn bé hắn đã nghe nói rất nhiều đứa trẻ loài người thích nhốt yêu quái lại trong lồng sắt, sau đó xem yêu quái biểu diễn. Cậu không muốn bị nhốt trong lồng sắt. Nhưng mà nhìn cô bé đáng thương như vậy, vẫn là cho cô xem một lần đi. Tiểu Hề Hề đặc biệt cao hứng, vỗ vỗ tay, vui vui vẻ vẻ nhìn móng vuốt Hổ con xoay nửa vòng tròn, rồi sau đó trong không khí liền xuất hiện một cái vòng sáng. Ngay sau đó, Hổ con thu hồi chi trước, vòng sáng đã không thấy tăm hơi. Tiểu Hề Hề cũng vươn bàn tay mập của mình ra, học bộ dáng của Hổ con, vẽ nửa vòng trong không khí, nhưng đợi mãi ngay cả một tia sáng cũng không thấy. Cô bé rất ngượng ngùng, bạn của mình có thể biến ra một vòng sáng lớn như vậy, mình thì ngay cả một vệt sáng cũng không có. Thầy giáo rất nhanh đã đến lớp, buổi sáng sẽ học về tri thức nhân loại. Hôm nay học con số, từ 1 đến 30. Triệu Hề Hề một chút cũng không lo lắng, vì bài này cô bé đã học qua rồi, cô bé còn có thể đếm từ 1 đến 100 cơ. Mà Hổ con thì vẫn ngủ như mọi ngày. Tiểu Hề Hề lẩm nhẩm đọc theo thầy giáo: "123456.." Trộm liếc Hổ con bên cạnh, cậu ấy lại đang ngủ, đều không nghe giảng, đầu nhỏ ghé vào bàn, nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lại duỗi duỗi chân sau, nhìn qua có vẻ ngủ rất ngon. "7, 8, 9, 10, 11.." Tiểu Hề Hề trộm vươn tay sờ sờ lông mao trên chân Hổ con, cô bé phát hiện, lông mao của tiểu yêu quái ngồi cùng bàn này sờ rất thoải mái! Thời điểm hết tiết, Hổ con tỉnh lại liền đối mặt với một đôi mắt trong trẻo, đứa trẻ nhân loại ngồi cùng đến gần, nói chuyện với nó. "Hổ con, Hổ con, lông mao của cậu sợ thật thoải mái, tớ cũng muốn có một bộ lông mao như thế này." Hổ con: "..." Tiểu Hề Hề vẫn còn mải nói: "Nhưng tớ chỉ có tóc.." Những đứa trẻ khác cho tới này đều không để ý cô bé nhân loại duy nhất trong lớp và tiểu yêu quái lang thang này. Không để ý đến cô bé, vì bọn họ lúc nhỏ cũng bị trẻ con loài người khóc dọa luôn rồi, chỉ cần trẻ con nhân loại khóc, thì phần sai sẽ mãi thuộc về bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ bị xui xẻo, bị đánh đuổi, vì vậy nên chúng dứt khoát không để ý tới. Mà không để ý Hổ con, là bởi vì hắn hung dữ, lại không có cha mẹ. Thời đại này mà không có ba mẹ thì sẽ bị những đứa trẻ khác trêu chọc, nói xấu, nhưng bởi vì hắn hung dữ quá, cho nên bọn họ chỉ có thể nói bậy sau lưng. Buổi chiều tan học, Tiểu Hề Hề nghĩ, dù sao ba mẹ mình cũng phải một giờ sau mới tới đón, vì vậy liền hỏi Hổ con: "Hổ con, tớ có thể chơi với cậu một lúc được không?" Hổ con mới không có thời gian chơi đùa, hắn còn phải đi về tìm thức ăn, nếu về quá muộn thì sẽ không có gì ăn cả, cho nên hắn lắc đầu, lách mình đi khỏi. Cô bé nghĩ nghĩ, vậy thì đi trường học cũ đợi mẹ tới đón vậy. Triệu Hề Hề cho rằng, đứng đợi ở nhà trẻ một lát thì mẹ sẽ tới đón giống mọi ngày. Nhưng mà không nghĩ tới chính là, các bạn khác đã được đón về rồi, mà mẹ vẫn chưa tới. Vì thế tiểu Hề Hề đeo cặp sách, đi về phía tiểu khu. Đang đi, bỗng quai đeo cặp sách của cô bé bị người khác bắt được. Tiểu Hề Hề quay đầu, liền nghe được âm thanh đáng ghét: "Tiểu heo béo, ba mẹ cậu sao lại không tới đón cậu? Có phải cậu ăn nhiều quá nên họ không cần nữa không?" Triệu Hề Hề tức giận, mở miệng nói: "Cậu nói bậy, tớ sẽ bảo bạn của tớ tới ăn cậu!" Cậu bé nhìn bà nội đang nói chuyện phiếm, liền lôi tiểu Hề Hề tới một góc đường khác, "Tiểu heo béo, sao bây giờ cậu không khóc?" Tiểu Hề Hề sửng sốt, mình trước kia chỉ cần bị bắt nạt thì nước mắt liền rơi, nhưng hiện tại hình như cô bé cũng không muốn khóc lắm. Tiểu Hề Hề ngẩng đầu ưỡn ngực, mạnh mẽ nói: "Tớ muốn khóc thì khóc, tớ không muốn khóc thì sẽ không khóc!" Cậu bé nghe lời này, liền dung sức nhéo mặt tiểu Hề Hề: "Tớ muốn thấy cậu khóc! Mau khóc đi!" Má tiểu Hề Hề bị nhéo đến đỏ hồng, đau nhức, nước mắt cứ theo đó mà rơi.. Cậu nhóc đắc ý chạy đi, khoe khoang nói: "Thấy chưa, cậu vẫn khóc nhè! Thích khóc là heo!" Triệu Hề Hề lúc này vừa ủy khuất, vừa khổ sở, đứa trẻ khác bị bạn bè bắt nạt thì chỉ cần nói với người lớn thì họ sẽ tới trường gặp thầy giáo, tìm đứa trẻ hư đó. Còn cô bé mà nói với mẹ, thì mẹ toàn bảo trẻ con đều như vậy, bởi vì thích mình nên mới bắt nạt mình. Tiểu Hề Hề rất buồn, cô bé không muốn về nhà, vì thế vừa khóc vừa đi đến hướng khác. Kết quả, vừa rẽ liền thấy Hổ con đeo cặp sách màu hồng trên lưng, đang tìm kiếm ở thùng rác.. Tiểu Hề Hề thấy bạn than, khóc càng lớn hơn, một phen nước mắt nước mũi tèm lem. "Hổ con, tớ bị đứa trẻ hư khi dễ.." "Hắn niết mặt tớ, muốn nhéo tớ phát khóc!" Hổ con nhìn cô bé khóc nhè, mũi hắn giật giật, ngửi thấy được một hơi thở xa lạ, hắn nhớ kỹ cái mùi này. Hổ con không nói chuyện. Tiều Hề Hề vừa ủy khuất vửa kể lể: "Mỗi lần kêu tớ là heo béo, còn muốn cứa cổ tớ.." "Mẹ tớ đều không giúp tớ.." Tiểu Hề Hề một bên khóc, một bên đeo cặp sách nhỏ đứng bên cạnh thùng rác, cùng Hổ còn đào bới. Cô bé quên luôn cả khóc, hỏi Hổ con: "Chúng ta đang tìm cái gì vậy?" Hổ con: "..." Tại sao có nhân loại ngốc như vậy? Trách không được bị những đứa trẻ khác khi dễ. Hổ con do dự một chút, mở miệng nói: "Cậu về trước đi, tôi tự mình tìm" Lúc này, Tiểu Hề Hề từ trong túi Hổ con nhìn thấy đồ vật, liền hiểu hắn tới tìm đồ ăn. Cô bé tay nhỏ tìm tìm, rất nhanh liền thấy một túi bánh mì. "Tìm được rồi!" Mà lúc này, Hổ con mẫn cảm nghe được tiếng bước chân của con người, lập tức lao vào trong lùm cây.