Thể loại: Xuyên không, Nữ cường, Huyễn huyễn, 1vs1, Sủng
Editor:
Haizz!
Nguồn convert:
Wikidich
Link góp ý:
Văn án:
Gia tộc trục xuất? Dung nhan bị hủy? Vị hôn phu vứt bỏ? Một sớm xuyên qua, nàng chính là đệ nhất phế vật.
Biến phế sài thành thiên tài, nàng quang mang vạn trượng, ai dám tranh phong.
Phượng hoàng từ cõi chết trở về, dục hỏa trùng sinh. Từ đây thiên hạ vì nàng mà luân chuyển, thế nhân chỉ có thể ngước nhìn nàng từng bước lên đỉnh cao.
Tay phải cầm thần khí, tay trái cầm độc châm, phía sau.. haha chính là 1 cái mỹ nam yêu nghiệt đeo bám không dứt.
Ở một góc tối Đông Bình trấn, nhiều thiếu niên tụ tập lại vây quanh một thiếu nữ, tay đấm chân đá.
Dung nhan thiếu nữ bị tóc che lại, nhìn không rõ gương mặt.
Từng quyền cước rơi xuống thân hình mảnh mai của thiếu nữ, làm xương cốt vỡ vụn.
"Lâm thiếu gia, còn đánh nữa, sửu bát quái có thể sẽ chết không?"
Có người nhìn nam tử mặc cẩm y hoa phục lên tiếng nói.
Nam tử mặc hoa phục chính là người Đông Bình trấn, Lâm gia trưởng tử Lâm Hạo, hắn kéo môi, cười khinh thường.
"Đã chết cũng tốt, như vậy sửu bát quái sẽ không dám đụng chạm gì bổn thiếu gia."
"Nhưng nàng là người Đô thành Lạc gia.."
"Đô thành Lạc gia? Phế vật này vốn là sỉ nhục của Lạc gia, nếu không, Lạc gia tại sao lại đem nàng ném đến đây cho nàng tự sinh tự diệt." Lâm Hạo nói, hung hăng phỉ nhổ lên người thiếu nữ.
Dứt lời, tựa như chưa hết giận, tiếp tục đá nàng.
Đau!
Đó là cảm giác Lạc Khinh Âm lúc này, toàn thân nàng nói như bị xe nghiền qua cũng không quá.
Nàng cố gắng mở mắt, đối diện nàng là 1 đôi mắt âm độc.
Hai mắt nàng hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cảm xúc hoảng hốt như chưa từng xuất hiện. Nàng nhìn Lâm Hạo đang chuẩn bị đá mình.
Lạc Khinh Âm nhanh chóng nghiêng người tránh, hướng chân hắn đá một cái.
Thình thịch~
Thân hình Lâm Hạo trực tiếp ngã xuống phía trước, ngã như chó ăn phân.
"Sửu bát quái, ngươi dám đánh bổn thiếu gia, xem bổn thiếu gia làm sao giết chết ngươi."
Lâm Hạo đau đến nhe răng trợn mắt, từ trên mặt đất bò dậy.
Hắn xốc tay áo, tư thế kia giống như muốn giết người.
Lạc Khinh Âm mị mị nhãn, trong mắt ấp ủ gió lốc.
Giết chết nàng?
Ai dám đối với nàng - Độc môn Môn chủ bất kính, kết cục chỉ có ---
Chết!
Nàng cười đến quỷ quyệt: "Tìm chết."
Lâm Hạo tức giận công tâm, gấp đến đỏ mắt, tiếp tục tiến lên.
Sắp tới gần nàng thì, thân hình thiếu nữ linh hoạt chợt loé, nhắm chuẩn thời gian, tới phía sau lưng hắn.
Tay nàng từ phía sau đặt lên cổ hắn.
Nàng đo đến cực chuẩn, dùng sức 1 cái --
Sát!
Lâm Hạo cứ như vậy bị nàng bóp chết!
Chờ Lâm Hạo ngã xuống mặt đất, mấy cái thiếu niên bên cạnh sớm đã xem đến ngây người.
"Ngươi.. Ngươi thế nhưng.." Một thiếu niên duỗi tay, tức giận chỉ Lạc Khinh Âm.
Đột nhiên, Lạc Khinh Âm nhìn thấy nơi xa có 1 mảnh rừng rậm.
Nàng không kịp suy nghĩ, nhanh chóng chui vào bên trong khu rừng!
Đám ngươi đuổi theo sau đột nhiên dừng lại bước chân.
"Trấn trưởng đại nhân, nàng.. Nàng đi vào." Có người giật mình nhìn mảnh rừng rậm trước mắt, biểu tình rất là quái dị.
Đây chính là Thiên Thần đại lục - Ma Vực rừng rậm.
Bên trong Ma Vực rừng rậm, cực kì hung hiểm.
Trừ phi thực lực đã đạt đến Thiên huyền sư, nếu không, tự tiện xông vào đều là có đi mà không có về.
Thiên huyền sư, đây chính là thực lực mà người trong trấn phải ngước nhìn lên.
Lúc này, tiểu phế vật kia đi vào, chính là tìm chết!
Trấn trưởng đứng tại chỗ, vẻ mặt cực kỳ bi ai!
"Hạo nhi, tiểu tiện nhân kia, coi như là cha cho nàng chôn cùng con!"
Lạc Khinh Âm tiến vào rừng rậm, cảm giác được cái đuôi sau lưng đã biến mất.
Nàng ngừng lại, dựa người vào thân cây, thở phì phò.
Nàng cẩn thận nghĩ lại chuyện đã xảy ra --
Không sai!
Nàng thật sự xuyên qua.
Đường đường là thế kỷ 22 Độc môn Môn chủ, bị sư muội mình tín nhiệm nhất giết hại, cuối cùng bám vào thiếu nữ cùng tên với mình.
Bất quá, thiếu nữ này số cũng thật khổ.
Rõ ràng là Phượng Thiên quốc Đô thành Lạc gia đích nữ, lại không thể tu luyện, ở cái đại lục cường giả vi tôn này nhận hết mọi khi dễ.
Một năm trước, năm nàng 13 tuổi, đã bị người ta hãm hại cùng người thông dâm, thanh danh hỗn độn, bị gia tộc vứt bỏ, cuối cùng bị thứ muội rạch da mặt ném ở nơi này tự sinh tự diệt.
Phế vật? Không thể tu luyện?
Lạc Khinh Âm lắc đầu.
Mới vừa rồi nàng phát hiện, thân thể này chồng chất 1 loại độc tố.
Độc này, khiến cho kinh mạch nàng bế tắc, từ nhỏ không thể tu luyện.
Thực hiển nhiên, đây là có người muốn hãm hại, không muốn nàng tốt.
Còn có chuyện hãm hại 1 năm trước..
Trong óc Lạc Khinh Âm hồi tưởng kí ức ngày đó, cuối cùng vươn tay, xoa mặt chính mình toàn vết sẹo, trầm thấp mà cười.
"Sau này, sẽ không còn có người dám khi dễ ngươi."
"Con đường của ngươi, ta thế ngươi đi."
"Thù của ngươi, ta thay ngươi báo."
Hoàng hôn, bầu trời chiếu xạ trên mặt đất.
Lạc Khinh Âm sắc bén thấy được 1 bông hoa màu tím đen.
Nếu là người thường nhìn thấy, sẽ nhầm thành hoa bình thường.
Nhưng trong mắt Lạc Khinh Âm lại hiện ra tia sáng vui sướng.
Nàng nhận ra được.
Đây là hủ cốt hoa!
Nàng kiếp trước, đối với độc rất hứng thú, nghiên cứu không ít sách cổ.
Vốn tưởng rằng, những độc thảo độc hoa đó đã bị diệt sạch.
Không nghĩ tới, thế nhưng lại ở chỗ này thấy được.
"Nha đầu thúi! Ngươi thế nhưng dám ám toán ta!" Nguyên bản nam tử còn vô cùng kiêu ngạo, lập tức dừng tại chỗ, phát ra thanh âm giống tiết heo tru lên!
Ở nơi xa, Lạc Khinh Âm tươi cười vỗ vỗ tay, hung hăng mà đạp ngã người nằm trên mặt đất.
"Mắng! Có bản lĩnh thì mắng lại a! Sửu bát quái? Ngươi ahihi mới là sửu bát quái? Cả nhà ngươi đều là sửu bát quái!"
"Ta muốn giết ngươi!" Tiếng gào rống vang xa vạn dặm.
Lạc Khinh Âm mím môi, lại lấy thanh kiếm, không chớp mắt nhanh chóng đâm hắn.
Nơi xa, bạch y nam tử, nghiêng đầu tới, cặp con ngươi kia đạm mạc, tựa hồ xuất hiện chút gợn sóng..
Xung quanh, rốt cuộc cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Lạc Khinh Âm thở phào 1 hơi.
Nàng đứng dậy, nâng chân, muốn đi.
Nhưng là, cả 1 đêm bôn ba mệt nhọc, thể lực của nàng đã cạn kiệt, chống đỡ hết nổi.
Đại não nàng trống rỗng, toàn bộ thân thể không tự giác lảo đảo.
Ngay khi khoảnh khắc ngã xuống, nội tâm Lạc Khinh Âm cơ hồ là hỏng mất --
Ngọa tào! Thiên a, có thể hay không đổi cho ta 1 thân thể tốt một chút?
Lạc Khinh Âm cho rằng, mình sẽ nặng nề mà ngã trên đất.
Không nghĩ tới, thân hình nàng rơi vào trong lồng ngực ai đó.
Mơ mơ màng màng, nàng tựa hồ chỉ nhìn thấy 1 người như trích tiên.
Nàng chưa từng nhìn thấy qua một người đặc biệt như vậy.
Hắn lớn lên cực kỳ tuấn dật, mi phong như kiếm, ngũ quan cứng rắn, như là một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ.
Đặc biệt nhất, là đôi con ngươi màu đỏ kia của hắn, dưới ánh trăng, còn ngươi màu đỏ giống như đá quý phát sáng, tuyệt đại phong hoa, thiên địa thất sắc.
Một đầu tóc màu trắng, dưới ánh trăng, phản xạ bạch quang, so với thượng đẳng tuyết nhung còn muốn trơn bóng, nhu nhuận hơn.
"Sách.. Đẹp.." Lạc Khinh Âm nhịn không được vươn tay tới, sờ sờ tóc của hắn, lại nhéo nhéo mặt hắn.
Trong tay xúc cảm vô cùng chân thực, nàng nhịn không được nhẹ lẩm bẩm "Thế nhưng là thật sự.."
Nói xong lời này, nàng ngất đi.
Đế Cửu Dạ nhìn tiểu nha đầu trong ngực, mày nhàn nhạt nhăn lại.
Thật lâu, nhẹ lẩm bẩm.
"Nha đầu thú vị!"
Một tiểu nha đầu toàn thân không có 1 tia tu vi, lại dám xâm nhập Ma Vực rừng rậm, cũng không sợ dã thú bên trong gặm thành một đống bạch cốt?
Lá gan đủ lớn!
Một trận gió thổi, lá cây rung nhẹ, phát ra tiếng sàn sạt.
"Chủ tử, thuộc hạ đến chậm." Một thị vệ đột nhiên dừng ở bên người hắn, quỳ 1 gối xuống, vẻ mặt tự trách. "Thuộc hạ nhất định sẽ điều tra rõ, rốt cuộc là ai thừa dịp ngài độ kiếp đối với ngài gây rối!"
Đế Cửu Dạ phảng phất không nghe thấy, chỉ tiếp tục đánh giá Lạc Khinh Âm
Ngón tay thon dài của hắn, từ trên mặt nàng nhẹ nhàng xẹt qua.
Không tồi! Tiểu nha đầu này thảm đến không nỡ nhìn, hẳn là bị người lấy đi da mặt.
Là ai, thế nhưng đối đãi tàn nhẫn như vậy với 1 tiểu cô nương!
Còn có trong cơ thể nàng có độc, hẳn là đã tích lũy được mười mấy năm!
Tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi thế nhưng phải thừa nhận nhiều thống khổ như vậy!
"Chủ tử, đây là?" Dạ Thập Tam lúc này mới nhìn thấy người trong ngực Đế Cửu Dạ, lập tức cả kinh.
Xưa nay chủ tử không gần nữ sắc, trong tay thế nhưng lại ôm 1 tiểu nha đầu, hơn nữa lại là 1 tiểu loli.
Xem bộ dáng nàng, chắc là tiểu nha đầu 13 tuổi đi?
Dạ Thập Tam khoé môi giật giật ---
Chủ tử nhiều năm không gần nữ sắc, thế nhưng có đam mê khác?
Không những không thích mỹ nhân nhào vào ngực, lại thích tiểu nha đầu chưa phát dục, lớn lên kỳ kỳ ốm yếu như đậu giá?