Xuyên Không [Edit] Độc Y Thú Phi: Yêu Nghiệt Tà Vương, Ôm Không Đủ - Y Nỉ Yêu Nhiêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Haizz..., 1 Tháng chín 2020.

  1. Haizz...

    Bài viết:
    6
    [​IMG]

    Độc Y Thú Phi: Yêu Nghiệt Tà Vương, Ôm Không Đủ

    Tác giả: Y Nỉ Yêu Nhiêu

    Thể loại: Xuyên không, Nữ cường, Huyễn huyễn, 1vs1, Sủng

    Editor:

    Haizz!

    Nguồn convert:

    Wikidich

    Link góp ý:

    Văn án:

    Gia tộc trục xuất? Dung nhan bị hủy? Vị hôn phu vứt bỏ? Một sớm xuyên qua, nàng chính là đệ nhất phế vật.

    Biến phế sài thành thiên tài, nàng quang mang vạn trượng, ai dám tranh phong.

    Phượng hoàng từ cõi chết trở về, dục hỏa trùng sinh. Từ đây thiên hạ vì nàng mà luân chuyển, thế nhân chỉ có thể ngước nhìn nàng từng bước lên đỉnh cao.

    Tay phải cầm thần khí, tay trái cầm độc châm, phía sau.. haha chính là 1 cái mỹ nam yêu nghiệt đeo bám không dứt.

    Một ngày nào đó, quản gia kiểm kê đồ vật.

    "Thiên tài địa bảo"

    * * * "Cho nàng."

    "Thần thú siêu cấp"

    * * * "Cho nàng."

    "Thiếu gia, ngài.."

    Mỗ yêu nghiệt cười: "Cũng cho nàng."​
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Haizz...

    Bài viết:
    6
    Chương 1: Sửu bát quái điên rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tà dương như máu.

    Ở một góc tối Đông Bình trấn, nhiều thiếu niên tụ tập lại vây quanh một thiếu nữ, tay đấm chân đá.

    Dung nhan thiếu nữ bị tóc che lại, nhìn không rõ gương mặt.

    Từng quyền cước rơi xuống thân hình mảnh mai của thiếu nữ, làm xương cốt vỡ vụn.

    "Lâm thiếu gia, còn đánh nữa, sửu bát quái có thể sẽ chết không?"

    Có người nhìn nam tử mặc cẩm y hoa phục lên tiếng nói.

    Nam tử mặc hoa phục chính là người Đông Bình trấn, Lâm gia trưởng tử Lâm Hạo, hắn kéo môi, cười khinh thường.

    "Đã chết cũng tốt, như vậy sửu bát quái sẽ không dám đụng chạm gì bổn thiếu gia."

    "Nhưng nàng là người Đô thành Lạc gia.."

    "Đô thành Lạc gia? Phế vật này vốn là sỉ nhục của Lạc gia, nếu không, Lạc gia tại sao lại đem nàng ném đến đây cho nàng tự sinh tự diệt." Lâm Hạo nói, hung hăng phỉ nhổ lên người thiếu nữ.

    Dứt lời, tựa như chưa hết giận, tiếp tục đá nàng.

    Đau!

    Đó là cảm giác Lạc Khinh Âm lúc này, toàn thân nàng nói như bị xe nghiền qua cũng không quá.

    Nàng cố gắng mở mắt, đối diện nàng là 1 đôi mắt âm độc.

    Hai mắt nàng hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cảm xúc hoảng hốt như chưa từng xuất hiện. Nàng nhìn Lâm Hạo đang chuẩn bị đá mình.

    Lạc Khinh Âm nhanh chóng nghiêng người tránh, hướng chân hắn đá một cái.

    Thình thịch~

    Thân hình Lâm Hạo trực tiếp ngã xuống phía trước, ngã như chó ăn phân.

    "Sửu bát quái, ngươi dám đánh bổn thiếu gia, xem bổn thiếu gia làm sao giết chết ngươi."

    Lâm Hạo đau đến nhe răng trợn mắt, từ trên mặt đất bò dậy.

    Hắn xốc tay áo, tư thế kia giống như muốn giết người.

    Lạc Khinh Âm mị mị nhãn, trong mắt ấp ủ gió lốc.

    Giết chết nàng?

    Ai dám đối với nàng - Độc môn Môn chủ bất kính, kết cục chỉ có ---

    Chết!

    Nàng cười đến quỷ quyệt: "Tìm chết."

    Lâm Hạo tức giận công tâm, gấp đến đỏ mắt, tiếp tục tiến lên.

    Sắp tới gần nàng thì, thân hình thiếu nữ linh hoạt chợt loé, nhắm chuẩn thời gian, tới phía sau lưng hắn.

    Tay nàng từ phía sau đặt lên cổ hắn.

    Nàng đo đến cực chuẩn, dùng sức 1 cái --

    Sát!

    Lâm Hạo cứ như vậy bị nàng bóp chết!

    Chờ Lâm Hạo ngã xuống mặt đất, mấy cái thiếu niên bên cạnh sớm đã xem đến ngây người.

    "Ngươi.. Ngươi thế nhưng.." Một thiếu niên duỗi tay, tức giận chỉ Lạc Khinh Âm.

    Lạc Khinh Âm quay đầu: "Như thế nào? Muốn thử xem?"

    Thanh âm quỷ mị như vậy.

    Tóc che kín vết sẹo trên dung nhan, càng là giống như ma quỷ, khiếp đảm tâm hồn.

    Thiếu niên sợ tới mức lảo đảo, đem lời nói nuốt trở vào.

    Vài người bên kia, càng là 1 đám sợ tới mức không thở nổi.

    "Chạy mau a! Sửu bát quái giết người, nàng điên rồi!" Có người hoàn hồn, kinh hô.

    Mấy cái thiếu niên, nhanh chóng chạy đi, con hẻm trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.

    Lạc Khinh Âm trào phúng 1 tiếng cười khẽ: "Không biết tự lượng sức mình!"

    Lúc này, nàng mới phát hiện cảnh tượng quanh mình, xa lạ đến đáng sợ!

    Đây là nơi nào?

    Nàng nhăn mày lại!

    Phần đầu truyền tới 1 trận đau nhức, từng đợt kí ức không thuộc về tràn vào trong óc.

    "Lạc Khinh Âm! Ngươi chỉ là phế vật mà thôi, bằng cái gì bá chiếm thân phận đích nữ Lạc gia."

    "Lạc Khinh Âm, gương mặt này của ngươi đẹp như thế, dùng để làm mặt nạ da người, khẳng định thực tốt."

    "Lạc Khinh Âm, chờ ngươi chết, Lạc gia là của ta, Tam điện hạ cũng là của ta.."

    Cảnh tượng máu chảy đầm đìa tràn ngập bên trong óc nàng, cơ hồ muốn đem linh hồn của nàng rút ra.

    Trong khoảnh khắc ấy, Lạc Khinh Âm mở bừng mắt, ánh mắt nàng rét lạnh --

    Nàng, thế nhưng xuyên qua.

    Nơi xa, nhiều tiếng bước chân chặt chẽ đánh úp lại.

    Mơ hồ còn nghe thấy có người kêu to: "Trấn trưởng đại nhân, nàng ở kia, cái phế vật kia điên rồi, chính nàng giết chết Lâm công tử."

    Thần sắc Lạc Khinh Âm giật giật, cảm giác động tĩnh nơi xa.

    1..

    2..

    3..

    * * *

    38..

    Ước chừng tới 38 người!
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng chín 2020
  4. Haizz...

    Bài viết:
    6
    Chương 2: Đường sau này, ta thay ngươi đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mau đuổi theo! Nàng ở nơi đó!"

    "Giết nàng! Giết phế vật này!"

    Thanh âm sau lưng càng gần.

    Lạc Khinh Âm biết, lấy tính trạng hiện giờ của nàng, đánh không lại 38 người này.

    Thật vất vả sống lại, nàng không nghĩ lại chết thêm một lần.

    Nữ nhân tốt không ăn thiệt trước mắt.

    Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

    Trước mắt, chỉ có --

    Trốn!

    Lạc Khinh Âm thân hình chợt loé, hướng phía trước mà đi.

    Mới chạy được 1 đoạn đường ngắn, người nàng toàn mồ hôi, khoé môi trắng bệch.

    Sức lực toàn thân đều bị hao hết, cả người như muốn nằm xuống.

    Lạc Khinh Âm bất đắc dĩ mà lắc đầu --

    Cái thân thể này, quả nhiên là quá yếu!

    Đám người sau lưng cách nàng càng ngày càng gần.

    Mơ hồ còn có thể nghe được tiếng rống giận.

    "Tiểu tiện nhân, giết nhi tử lão tử, lão tử muốn ngươi đền mạng!"

    Tinh thần Lạc Khinh Âm nhảy dựng!

    Tuyệt đối không thể để bọn họ bắt được!

    Đột nhiên, Lạc Khinh Âm nhìn thấy nơi xa có 1 mảnh rừng rậm.

    Nàng không kịp suy nghĩ, nhanh chóng chui vào bên trong khu rừng!

    Đám ngươi đuổi theo sau đột nhiên dừng lại bước chân.

    "Trấn trưởng đại nhân, nàng.. Nàng đi vào." Có người giật mình nhìn mảnh rừng rậm trước mắt, biểu tình rất là quái dị.

    Đây chính là Thiên Thần đại lục - Ma Vực rừng rậm.

    Bên trong Ma Vực rừng rậm, cực kì hung hiểm.

    Trừ phi thực lực đã đạt đến Thiên huyền sư, nếu không, tự tiện xông vào đều là có đi mà không có về.

    Thiên huyền sư, đây chính là thực lực mà người trong trấn phải ngước nhìn lên.

    Lúc này, tiểu phế vật kia đi vào, chính là tìm chết!

    Trấn trưởng đứng tại chỗ, vẻ mặt cực kỳ bi ai!

    "Hạo nhi, tiểu tiện nhân kia, coi như là cha cho nàng chôn cùng con!"

    Lạc Khinh Âm tiến vào rừng rậm, cảm giác được cái đuôi sau lưng đã biến mất.

    Nàng ngừng lại, dựa người vào thân cây, thở phì phò.

    Nàng cẩn thận nghĩ lại chuyện đã xảy ra --

    Không sai!

    Nàng thật sự xuyên qua.

    Đường đường là thế kỷ 22 Độc môn Môn chủ, bị sư muội mình tín nhiệm nhất giết hại, cuối cùng bám vào thiếu nữ cùng tên với mình.

    Bất quá, thiếu nữ này số cũng thật khổ.

    Rõ ràng là Phượng Thiên quốc Đô thành Lạc gia đích nữ, lại không thể tu luyện, ở cái đại lục cường giả vi tôn này nhận hết mọi khi dễ.

    Một năm trước, năm nàng 13 tuổi, đã bị người ta hãm hại cùng người thông dâm, thanh danh hỗn độn, bị gia tộc vứt bỏ, cuối cùng bị thứ muội rạch da mặt ném ở nơi này tự sinh tự diệt.

    Phế vật? Không thể tu luyện?

    Lạc Khinh Âm lắc đầu.

    Mới vừa rồi nàng phát hiện, thân thể này chồng chất 1 loại độc tố.

    Độc này, khiến cho kinh mạch nàng bế tắc, từ nhỏ không thể tu luyện.

    Thực hiển nhiên, đây là có người muốn hãm hại, không muốn nàng tốt.

    Còn có chuyện hãm hại 1 năm trước..

    Trong óc Lạc Khinh Âm hồi tưởng kí ức ngày đó, cuối cùng vươn tay, xoa mặt chính mình toàn vết sẹo, trầm thấp mà cười.

    "Sau này, sẽ không còn có người dám khi dễ ngươi."

    "Con đường của ngươi, ta thế ngươi đi."

    "Thù của ngươi, ta thay ngươi báo."

    Hoàng hôn, bầu trời chiếu xạ trên mặt đất.

    Lạc Khinh Âm sắc bén thấy được 1 bông hoa màu tím đen.

    Nếu là người thường nhìn thấy, sẽ nhầm thành hoa bình thường.

    Nhưng trong mắt Lạc Khinh Âm lại hiện ra tia sáng vui sướng.

    Nàng nhận ra được.

    Đây là hủ cốt hoa!

    Nàng kiếp trước, đối với độc rất hứng thú, nghiên cứu không ít sách cổ.

    Vốn tưởng rằng, những độc thảo độc hoa đó đã bị diệt sạch.

    Không nghĩ tới, thế nhưng lại ở chỗ này thấy được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng chín 2020
  5. Haizz...

    Bài viết:
    6
    Chương 3: Ngươi nhiều người khi dễ ít người, đúng là không biết xấu hổ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân là 1 người cuồng y dược, nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ bỏ qua thảo dược cực hiếm này.

    Theo hướng hủ cốt thảo, nàng nhìn thấy nhiều loại độc dược khác trong khu rừng.

    Một đường phía trước, nàng như hóa thân thành cuồng bạo, càn quét toàn bộ độc thảo trên đường đi, nơi nàng đi qua, một cọng cỏ cũng không còn.

    Nàng vỗ vỗ tay, khoé môi bất giác cong lên 1 độ cong --

    "Ha ha, hôm nay vận khí coi như không tệ lắm!"

    Màn đêm, lặng yên tới.

    Gió lạnh xẹt qua, Lạc Khinh Âm nhịn không được đem quần áo trên người dính chặt lại.

    Nơi xa, đột nhiên vang lên 1 trận thanh âm khác thường.

    Hô hô --

    Có người!

    Lạc Khinh Âm nhạy bén bắt được thanh âm, bước chân bất giác lùi lại.

    Nàng nhanh chóng ngừng lại hô hấp, hướng tới thanh âm kia, từng bước 1, cẩn thận mà tới gần.

    Theo bước chân nàng, thanh âm truyền đến ngày càng rõ ràng.

    Khanh leng leng keng --

    Đáp lại là 1 vũ khí lạnh nhanh chóng đâm tới.

    Ánh trăng xuyên thấu qua ngọn cây, chiếu xuống mặt đất.

    Cũng chiếu sáng mấy cái thi thể nằm trong rừng.

    Giữa không trung, chợt có trùng điểu thú, làm hoàn cảnh xung quanh càng thêm hiu quạnh, đáng sợ!

    Giờ phút này, bên trong rừng rậm, hai nam tử, trong tay đang gắt gao túm lấy dây thừng.

    Dây mặt một mặt khác một mặt, hiện rõ 1 cái khóa bằng bạc, gắt gao mà câu lấy 1 nam tử.

    Móc câu sắc bén đâm vào bên trong thân thể nam tử, máu tươi từ miệng hắn tràn ra, nhiễm 1 mảng máu lớn trên trường bào màu trắng.

    Quần áo ở 2 bên sườn nở rộ đỏ tươi, cực kỳ giống mạn châu sa hoa yêu dã.

    Thời điểm Lạc Khinh Âm tới nơi này, nhìn thấy một màn như vậy, bất giác hít vào 1 hơi!

    "Quái vật, mau buông tay chịu trói!" Móc khóa câu lấy thân hình nam tử, người cười đến đặc biệt khoa trương.

    "Ngoan ngoãn mà theo chúng ta đi! Gia chúng ta nhìn thấy ngươi, nhất định thập phần cao hứng, đến lúc đó, ngươi so với hiện tại có lẽ khá hơn nhiều."

    Nam tử đưa lưng về phía Lạc Khinh Âm, thấy không rõ dung nhan hắn, chỉ có thể nghe được thanh âm trầm thấp vang lên: "Chỉ bằng các ngươi? Nằm mơ?"

    "Ha, còn muốn giãy giụa." Hai nam tử nhìn nhau 1 cái, rồi sau đó, đột nhiên động thủ kéo dây thừng.

    Dây thừng kéo động, móc câu trong thân thể hắn càng khảm sâu hơn.

    Nam tử bất giác kêu rên một tiếng!

    Trên người dính đầy máu tươi, làm như muốn đổi màu trường bào.

    Nhưng thân ảnh kia, vẫn như cũ bất động.

    Lạc Khinh Âm ở trên cây, hiển nhiên thấy 1 màn như thế, lại nghĩ tới thân mình đã chịu nhiều cảnh tượng khi dễ.

    Phía trước nàng, cũng là người như thế, mảy may không thể nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý mặc người xâu xé.

    Trong lòng nàng, sinh ra 1 trận hoang vắng.

    Ngay sau đó, thân hình nàng chuyển động từ xa đi tới, nhặt lên từ trên mặt đất 1 thành trường kiếm.

    Bá!

    Trường kiếm trong tay, từ sau lưng đâm vào trái tim 1 người.

    Nhanh! Độc! Chuẩn!

    Vị sát thủ còn lại thấy thế, tròng mắt mãnh liệt co rút lại.

    Sát ý tràn ra!

    Gầm nhẹ ra tiếng!

    "Ngươi là ai?"

    "Ngươi nhiều người khi dễ ít người? Quả thực không biết xấu hổ!" Lạc Khinh Âm đứng ở sau lưng, khinh thường trào phúng.

    "Sửu bát quái, ngươi dám làm hư đại sự của chúng ta." Người nọ cười lạnh.

    Dứt lời, hắn ném nam tử trong tay xuống, hướng Lạc Khinh Âm công kích.

    Bên trong bàn tay hắn, bốc lên từng trận bạch quang, cả người hướng Lạc Khinh Âm ập tới.

    Nhìn đến khoảnh khắc bạch quang, Lạc Khinh Âm vẻ mặt nghiêm lại.

    Thời điểm nam tử sắp tiếp cận nàng, nàng nhẹ nhàng xoay người 1 cái, linh hoạt nhảy lên đánh về phía nam tử.

    Sau đó, giơ tay 1 cái, đem mấy cái hủ cốt hoa trong tay xoa nát, nhanh chóng tạt vào mắt hắn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng chín 2020
  6. Haizz...

    Bài viết:
    6
    Chương 4: Đam mê đặc thù.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nha đầu thúi! Ngươi thế nhưng dám ám toán ta!" Nguyên bản nam tử còn vô cùng kiêu ngạo, lập tức dừng tại chỗ, phát ra thanh âm giống tiết heo tru lên!

    Ở nơi xa, Lạc Khinh Âm tươi cười vỗ vỗ tay, hung hăng mà đạp ngã người nằm trên mặt đất.

    "Mắng! Có bản lĩnh thì mắng lại a! Sửu bát quái? Ngươi ahihi mới là sửu bát quái? Cả nhà ngươi đều là sửu bát quái!"

    "Ta muốn giết ngươi!" Tiếng gào rống vang xa vạn dặm.

    Lạc Khinh Âm mím môi, lại lấy thanh kiếm, không chớp mắt nhanh chóng đâm hắn.

    Nơi xa, bạch y nam tử, nghiêng đầu tới, cặp con ngươi kia đạm mạc, tựa hồ xuất hiện chút gợn sóng..

    Xung quanh, rốt cuộc cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

    Lạc Khinh Âm thở phào 1 hơi.

    Nàng đứng dậy, nâng chân, muốn đi.

    Nhưng là, cả 1 đêm bôn ba mệt nhọc, thể lực của nàng đã cạn kiệt, chống đỡ hết nổi.

    Đại não nàng trống rỗng, toàn bộ thân thể không tự giác lảo đảo.

    Ngay khi khoảnh khắc ngã xuống, nội tâm Lạc Khinh Âm cơ hồ là hỏng mất --

    Ngọa tào! Thiên a, có thể hay không đổi cho ta 1 thân thể tốt một chút?

    Lạc Khinh Âm cho rằng, mình sẽ nặng nề mà ngã trên đất.

    Không nghĩ tới, thân hình nàng rơi vào trong lồng ngực ai đó.

    Mơ mơ màng màng, nàng tựa hồ chỉ nhìn thấy 1 người như trích tiên.

    Nàng chưa từng nhìn thấy qua một người đặc biệt như vậy.

    Hắn lớn lên cực kỳ tuấn dật, mi phong như kiếm, ngũ quan cứng rắn, như là một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ.

    Đặc biệt nhất, là đôi con ngươi màu đỏ kia của hắn, dưới ánh trăng, còn ngươi màu đỏ giống như đá quý phát sáng, tuyệt đại phong hoa, thiên địa thất sắc.

    Một đầu tóc màu trắng, dưới ánh trăng, phản xạ bạch quang, so với thượng đẳng tuyết nhung còn muốn trơn bóng, nhu nhuận hơn.

    "Sách.. Đẹp.." Lạc Khinh Âm nhịn không được vươn tay tới, sờ sờ tóc của hắn, lại nhéo nhéo mặt hắn.

    Trong tay xúc cảm vô cùng chân thực, nàng nhịn không được nhẹ lẩm bẩm "Thế nhưng là thật sự.."

    Nói xong lời này, nàng ngất đi.

    Đế Cửu Dạ nhìn tiểu nha đầu trong ngực, mày nhàn nhạt nhăn lại.

    Thật lâu, nhẹ lẩm bẩm.

    "Nha đầu thú vị!"

    Một tiểu nha đầu toàn thân không có 1 tia tu vi, lại dám xâm nhập Ma Vực rừng rậm, cũng không sợ dã thú bên trong gặm thành một đống bạch cốt?

    Lá gan đủ lớn!

    Một trận gió thổi, lá cây rung nhẹ, phát ra tiếng sàn sạt.

    "Chủ tử, thuộc hạ đến chậm." Một thị vệ đột nhiên dừng ở bên người hắn, quỳ 1 gối xuống, vẻ mặt tự trách. "Thuộc hạ nhất định sẽ điều tra rõ, rốt cuộc là ai thừa dịp ngài độ kiếp đối với ngài gây rối!"

    Đế Cửu Dạ phảng phất không nghe thấy, chỉ tiếp tục đánh giá Lạc Khinh Âm

    Ngón tay thon dài của hắn, từ trên mặt nàng nhẹ nhàng xẹt qua.

    Không tồi! Tiểu nha đầu này thảm đến không nỡ nhìn, hẳn là bị người lấy đi da mặt.

    Là ai, thế nhưng đối đãi tàn nhẫn như vậy với 1 tiểu cô nương!

    Còn có trong cơ thể nàng có độc, hẳn là đã tích lũy được mười mấy năm!

    Tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi thế nhưng phải thừa nhận nhiều thống khổ như vậy!

    "Chủ tử, đây là?" Dạ Thập Tam lúc này mới nhìn thấy người trong ngực Đế Cửu Dạ, lập tức cả kinh.

    Xưa nay chủ tử không gần nữ sắc, trong tay thế nhưng lại ôm 1 tiểu nha đầu, hơn nữa lại là 1 tiểu loli.

    Xem bộ dáng nàng, chắc là tiểu nha đầu 13 tuổi đi?

    Dạ Thập Tam khoé môi giật giật ---

    Chủ tử nhiều năm không gần nữ sắc, thế nhưng có đam mê khác?

    Không những không thích mỹ nhân nhào vào ngực, lại thích tiểu nha đầu chưa phát dục, lớn lên kỳ kỳ ốm yếu như đậu giá?
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng chín 2020
  7. Haizz...

    Bài viết:
    6
    Chương 5: Ngươi không cần lấy thân báo đáp đâu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đế Cửu Dạ cũng không biết ý tưởng của Dạ Thập Tam, hắn mím môi, ôm tiểu nha đầu đứng dậy.

    "Chủ tử, ngài vừa mới độ kiếp, lại bị thương.." Dạ Thập Tam có chút lo lắng.

    Chủ tử vừa mới bị thương, chịu đựng được tới bây giờ, sợ là đã đến cực hạn.

    "Còn tốt." Đế Cửu Dạ lạnh lùng phun ra 1 chữ, làm những lời Dạ Thập Tam muốn nói tất cả đều nuốt trở vào.

    Dứt lời, hắn ôm Lạc Khinh Âm, nhanh chóng hướng chỗ sâu của rừng rậm mà đi.

    Càng vào bên trong, bên tai, tiếng dã thú tru lên không dứt.

    Mùi máu tươi trên người tràn ngập toàn bộ rừng rậm.

    Rừng rậm u tối, tản ra từng trận hàn khí, khiến người dựng thẳng tóc gáy.

    Ở sâu bên trong rừng rậm, một đám thú ngửi được mùi máu tươi, ngờ ngoe rục rịch.

    Nhưng cảm nhận được hơi thở trên người Đế Cửu Dạ, sợ tới mức thoái ẩn thân mình, không dám kêu 1 tiếng.

    Trăng tròn, hoàng hôn cuối chân trời.

    Ngọn cây đan xen, hơi hơi lay động.

    Rừng rậm chỗ sâu nhất.

    Đám sương lượn lờ, ôn tuyền lại được ánh trăng chiếu xuống, tạo nên 1 khung cảnh huyền ảo, kỳ bí.

    Đế Cửu Dạ phi thân ôm Lạc Khinh Âm xuống ôn tuyền.

    Cách đó không xa, Dạ Thập Tam cả kinh trừng mắt --

    Đây là Thiên Thủy tuyền, có thể Dịch Kinh tẩy tủy, hóa giải trăm độc, càng là thánh phẩm chữa thương.

    Mỗi khi qua một trăm năm chủ tử độ lôi kiếp, đều sẽ tới đây an dưỡng nửa tháng.

    Địa bàn này cũng coi như là nhà mình mà chủ tử lại mắc bệnh khiết phích * nặng.

    Khiết phích *: Bệnh sạch sẽ

    Nhiều năm qua, phàm là người xâm nhập nơi này, đều bị chết rất thảm.

    Bây giờ, thế nhưng chủ tử lại cho tiểu nha đầu vào ôn tuyền.

    Này.. Cũng ahihi quá kinh tủng!

    Dạ Thập Tam kinh ngạc tới mức miệng há to có thể nhét 1 cái trứng gà.

    "Ngươi lưu lại nơi này, muốn cùng nhau ngâm, hửm?" Đúng lúc đó, 1 tiếng nói nhàn nhạt xuyên thấu lọt vào tai.

    Dạ Thập Tam lảo đảo 1 cái, xoay người.

    "Thuộc.. thuộc hạ trước cáo lui."

    Xung quanh, khí nóng bốc lên mù mịt che kín 2 thân ảnh.

    Đầu óc choáng váng, toàn thân Lạc Khinh Âm chỉ cảm thấy 1 trận tê dại.

    Chỗ kinh mạch như muôn ngàn con kiến bò qua, vô cùng thoải mái.

    Lạc Khinh Âm ưm ra tiếng.

    Đột nhiên, 1 trận đau tê tâm liệt phế đánh úp lại!

    Phảng phất như kinh mạch toàn thân đều đứt gãy!

    Trên trán Lạc Khinh Âm thấm ra mồ hôi lạnh.

    Hàm răng càng là theo bản năng gắt gao cắn khoé môi, cho đến khi máu tươi trào ra..

    Đế Cửu Dạ mày nhăn lại, nhìn người trước mặt, lắc đầu.

    Cứ như vậy cắn xuống, chỉ sợ môi nàng phải rách!

    Hắn duỗi tay, cạy răng nàng ra.

    Ai ngờ, nàng đột nhiên hung hăng gặm tay hắn!

    Đế Cửu Dạ mày hơi động.

    Nhưng không có thu hồi tay, tùy ý nàng cắn..

    Không biết qua bao lâu, nàng như không đau nữa, buông lỏng miệng ra..

    Hắn nhìn mu bàn tay, ở trên đó có một dấu răng lớn, không ngừng chảy máu.

    Mà người khởi xướng, giờ phút này lại đang ngủ..

    Tiếng ngáy lọt vào tai, Đế Cửu Dạ bật cười.

    "Tiểu dã miêu.."

    Sau đó, hắn an tâm nhắm mắt, bắt đầu vì chính mình chữa thương.

    Nơi xa, ở trên cây, mỗ thị vệ hơi mắt trợn to như muốn rớt ra ngoài --

    Chủ tử thế nhưng cười?

    Suốt 1 buổi tối, Lạc Khinh Âm rốt cuộc cũng tỉnh lại.

    Khoảnh khắc mở mắt, thế nhưng cảnh tượng trước mặt làm nàng thực sự chấn kinh rồi!

    "Ta đi! Nam nhân!"

    Trước mắt, chính là cảnh tượng nam tử nửa người đang ngâm nước suối.

    Một đầu tóc bạc, làm nàng chợt nghĩ tới chuyện tối qua.

    "Là hắn!'

    Nàng theo tóc hắn nhìn xuống, mơ hồ còn thấy 8 khối cơ bụng.

    " Rầm! "Lạc Khinh Âm nuốt 1 ngụm nước miếng.

    Dáng người này!

    Tuyệt đối là cực phẩm!

    Chỉ là.. Đang êm đẹp, tại sao nàng cùng hắn ở trong 1 cái ao?

    Chẳng lẽ là.. Tắm uyên ương?

    Lạc Khinh Âm kéo kéo môi --

    " Soái ca, mặc dù là ta cứu ngươi, nhưng ngươi cũng không cần lấy thân báo đáp."
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng chín 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...