Chàng vừa vui mừng vừa tiếc nuối.
Vui mừng vì Thập Thất của chàng đã tiến bộ, tiếc nuối là chàng không ở bên nàng.
Đã bao lâu chàng chưa gặp nàng? Bây giờ nàng thế nào?
Nghĩ ngợi vòng vo, chàng phát hiện khuôn mặt mình hơi ẩm ướt.
"Thôi, ta cứ gặp nàng vậy." Trái tim chàng mách bảo.
Chàng nghĩ Thập Thất đến gặp mình, nên không thể để nàng thất vọng vì sự kiêng dè của mình.
Nhưng cuối cùng pháp lực thuật truy hồn của nàng không bằng Chiết Nhan, tìm kiếm dò thăm vẫn không thấy chàng.
Nhưng Thập Thất dốc hết sức dùng truy hồn thuật, cuối cùng pháp lực cũng không bằng Chiết Nhan, không thể dò tìm được chàng.
Trong lòng Mặc Uyên hiểu rõ, cười nhạt một tiếng.
Khi chàng dồn hết sức điều động nguyên thần, dẫn đến âm thanh phật pháp nhỏ bé lại vang lên trong thần thức Điệt Ung.
Cảm giác xa xăm, hoảng đến mà đến, Bạch Cạn đang muốn từ bỏ sử dụng truy hồn thuật liền hoàn toàn không dám tin.
Nhưng âm thanh quanh quẩn bên cạnh nàng, thật sự là thánh Phật âm mà năm đó Mặc Uyên đã tấu trên pháp hội.
Tiếng đàn Mặc Uyên đến cảnh giới người - đàn hợp nhất, lúc tình cảm kéo đến nồng nàn, khi trầm lắng, khi cao vút.
Âm thanh da diết như dòng suối róc rách liên tục chảy, như bầu trời bao la.
Đối với nàng mà nói, đây là tồn tại có một không hai trong trời đất.
Nàng dựa theo tiếng đàn của chàng để tìm kiếm, từ từ lần theo dấu vết.
Âm thanh dần nhỏ, dần thấp xuống.
Mang theo cảm giác bình yên, dường như bóng đêm đang dần xua đi khi bình minh lên.
Bầu trời dần sáng sủa, nàng nhìn thấy chàng, chàng cũng nhìn thấy nàng.
Mặc Uyên chăm chú ngắm nhìn nàng khôi phục dáng vẻ nữ nhi. Cái trán bóng loáng, đôi lông mày mảnh như cánh hải âu lướt trên không trung, sống mũi thẳng và đôi môi ôn nhu. Cái cằm mảnh khảnh mà kiên nghị như điêu khắc, tạo thành đường cong mỹ lệ.
"Sư phụ, Thập Thất tin rằng người nhất định sẽ trở về."
Nàng nhẹ nhàng vỗ về tàn hồn của hắn rồi nói.
Đôi mắt Thập Thất ẩm ướt, giọt lệ đựng trong khóe mắt nhẹ nhàng trượt dài trên gương mặt.
Vẻn vẹn mượn một chút ánh sáng tỏa ra từ tiên khí của nàng, chàng chăm chú nhìn vào đôi mắt của Thập Thất rất lâu.
Chàng không hiểu sao mình bắt đầu đau lòng nữa. Bởi vì đôi mắt kia mờ tối, mất đi ánh sáng lấp lánh trước đây.
Sau đó nàng cười, lau nước mắt rồi nói với chàng:
"Sư phụ yên tâm, mặc kệ chờ đợi bao lâu, Thập Thất đều chờ đến ngày lên xe hoa cùng chàng."
Lời này tựa như năm đó nàng nằm trên đùi chàng nói:
"Sư phụ, ta không muốn khóc thêm lần nào nữa."
Đúng vậy, nàng là Thập Thất chả chàng, vẫn luôn chờ chàng trở về.
Lưu luyến không rời, nàng lần theo đường đến mà ra ngoài, chàng cũng tổn hao toàn bộ khí lực vì điều động thánh Phật âm vang dội.
Nhưng khúc đàn vốn dĩ mang cảm giác không yên tâm và bi thương đã xảy ra chuyển biến ở đoạn cuối.
Nàng luôn chờ đợi chàng trở về, nối lại tiền duyên cùng chàng, phần tâm ý này vĩnh viễn không thay đổi.
Tiếng đàm linh động, kỳ ảo, dư âm vang vọng. Trong bóng đêm, chàng vững vàng như núi, không dễ bị dao động. Chàng là chiến thần Mặc Uyên, chưa từng né tránh bất kì trận khiêu chiến nào, chiến hồn chàng bất khuất.
Cho dù chiến hồn chàng vỡ vụn, chàng vẫn như cũ không sợ hãi, dùng tín ngưỡng sinh linh dành cho chàng để toàn lực ứng phó, dũng cảm tiến về phía trước.
The End.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm thấy Mực Uyên thật sự tự tin mù quáng. Bạch Cạn vốn nên kết hôn, sinh con sau bảy vạn năm, đứa bé cũng có thể lấy vợ.
Nhưng Mặc Uyên chính là chiến thần, có thể dũng cảm đánh cược một lần, bảy vạn năm mình tu bổ hồn phách trở về, nhưng tin tưởng trong quá trình này, chàng cũng có bất an, lo lắng!
Văn án này là miêu tả mưu trí, quá trình của chàng.
Vì vậy tôi thiết lập Bạch Cạn không uống nước Vong Tình, vẫn chờ đợi chàng trở về.
Thời gian trôi qua, Bạch Cạn nhọc công tìm kiếm, chờ đợi, cũng cho chàng thuốc an thần, ừm, tôi là fan của Bạch Mặc!
* * *
*Mặc Uyên độc thoại - cải biên từ "Bạch Dạ Hành" của Higashino Keigo:
Trên đời có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là lòng người.
Trước giờ ta không có mặt trời, cho nên cũng không sợ mất đi ánh sáng.
Đồ vật từng có được bị cướp đi, cũng không đồng nghĩa ta trở lại khoảng thời gian chưa từng có đồ vật.
Sống là luôn phải tin tưởng vào một điều gì đó.
Hắn dùng đau đớn đổi lấy tương lai cho người con gái, bước đi trong đêm đen một mình. Hắn cứu chuộc cô bằng nỗi đau. Đôi mắt hắn nhắm chặt, cô yên lặng nhưng không quay đầu.
Hắn luôn loại bỏ những chướng ngại ảnh hưởng cô tỏa sáng, cuối cùng lúc bản thân hắn cũng trở thành vật chướng ngại. Hành động hắn có thể làm cho cô, chỉ còn một việc duy nhất, ấy là loại bỏ luôn bản thân.
*Giấc mộng Hoàng Lương: Giấc mộng nồi kê vàng, ý nói giấc mộng đẹp nhưng hão huyền.
Câu chuyện về chàng Lư Sinh đi thi không đỗ, vào quán cơm ven đường nghỉ chân. Ông lão đưa cái gối cho chàng nằm ngủ, trong giấc mơ, chiêm bao mình đỗ tiến sĩ, làm quan to hiển hách, con cháu đầy nhà, thịnh vượng 20 năm. Lư Sinh tỉnh dậy, phát hiện chỉ là giấc mơ, quán cơm nấu nồi kê còn chưa chín.
* * *
Editor: Đây là đoản văn edit thứ hai của tôi, "
Diên vĩ nở hoa" là đoản văn đầu tiên. EC dự định trong tường tương lai tiếp tục edit nhiều đoản văn hơn, độ dài từ 1 chương đến 10 chương.
Năm 2020, EC edit một bộ truyện dài duy nhất, thể loại không tình yêu (no couple), xuyên nhanh, hệ thống, nữ 9.
Luận Tư Thế Phản Công Chính Xác Nhất
Reup truyện: Lưu ý: Chỉ reup sau 4 tháng kể từ khi EC đăng truyện, không cắt xén, truyện đăng chính thức tại Dembuon.