Ngôn Tình [Edit] Đoản - Diên Vĩ Nở Hoa - Lạc Hoa Thiển Tiếu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi EC.Bắc.Hà, 15 Tháng tám 2020.

  1. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    Diên Vĩ Nở Hoa

    [​IMG]

    Tác giả: Lạc Hoa Thiển Tiếu.

    Thể loại: Đoản văn, ngôn tinh, nguyên sang, vườn trường, OE, hiện đại.

    Nguồn CV: Leo Sing (Wikidich)

    Editor: EC-Bắc-Hà.

    Link thảo luận, góp ý [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm bắc hà edit

    Diên vĩ nở hoa.

    Cuối xuân đầu hạ năm đó, mười bảy tuổi, Sắc Vi gặp Bạch Tử Nhược lần đầu tiên.

    Lúc đó, Sắc Vi giống như nụ hoa chớm hé, là cô gái thích mặc váy trắng, nụ cười trong trẻo, mái tóc đen nhánh buông xõa tỏa mùi hương nhẹ nhàng. Ánh mắt cô ngoài vẻ thuần khiết còn có sự sôi nổi và mạnh mẽ của cô gái mới lớn.

    Tháng năm, bầu trời phía Nam tỏa nắng chói chang.

    Trên sân bóng rổ của trường đại học danh tiếng, bóng dáng Tử Nhược hai mươi mốt tuổi thoăn thoắt như dã thú, trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường. Anh có chiều cao một mét tám mươi lăm cen-ti-mét, thân hình khỏe đẹp, săn chắc và cân đối, cùng tư thế ném bóng tiêu chuẩn hoàn mỹ và gương mặt đẹp trai khiến cho mọi người hít thở không thông.. Từng cái giơ tay nhấc chân cũng gây ra vô số tiếng hò hét phấn khích của các thiếu nữ.

    Nhưng ánh mắt anh luôn có vẻ u buồn, mê ly, giống như sương mù lượn lờ ban đêm trên biển xanh sâu thẳm.

    Trong suốt quãng thời gian ngây ngô của Sắc Vi, đây là lần đầu gương mặt cô đỏ bừng như hoa đào vì một ánh mắt thoáng qua của Tử Nhược.

    Cô không thể kìm lòng mà lùi một bước, trái tim thiếu nữ đập bình bịch giống như con bướm sắp phá kén bay ra, bỗng giật mình bừng tỉnh. Đây là ánh mắt gì, phải là người có thế giới nội tâm thế nào mới có ánh mắt trí mạng đến vậy?

    Vì thế, cô đã rơi vào đôi mắt sâu thẳm u buồn giống biển cả của anh một cách dễ như trở bàn tay.

    Kết thúc trận thi đấu, đội bóng của Tử Nhược thắng lớn, 60℅ trong đó là anh ghi bàn.

    Những cô gái xinh đẹp trong đội cổ vũ vây quanh Tử Nhược để đưa bình nước và khăn mặt cho anh, cũng có cô gái ngành báo chí của trường đặt câu hỏi: "Học trưởng, bình thường anh có sở thích gì không? Anh thích xem diễn viên nào đóng phim, nghe bài hát của ca sĩ nào, hay có quyển sách gì cực kì tâm đắc không?"

    "Tôi thích bóng rổ." Tử Nhược khẽ dừng: "Tôi thích chơi đàn ghi-ta, cũng thích tranh của Vincent Willem Van Gogh."

    Mặt trời rực rỡ sáng bừng trên đầu Sắc Vi, chiếu lên làn da trắng nõn, mịn màng, trong lòng cô hình như phát ra tiếng leng keng vui mừng.

    Vincent Willem Van Gogh.

    Sắc Vi khắc ghi cái tên này thật sâu trong lòng.

    Vì một câu nói kia của Tử Nhược, tất cả các buổi chiều sau lúc tan trường, Sắc Vi đều phóng xe đạp một mình, dạo vòng quanh hầu hết tiệm sách ở thành phố để tìm kiếm bộ sưu tập tranh của Van Gogh.

    Cuối cùng cô cũng tìm thấy, không kịp chờ đợi thì đã lật xem, bỗng nghĩ ra cô nên làm quen Tử Nhược thế nào.

    Sau khi trận thi đấu bóng rổ kết thúc lần nữa, Sắc Vi ngăn cản Tử Nhược, cô không nói một lời, chỉ đưa quyển sách sưu tầm tranh cũ của Van Gogh đến trước mặt anh.

    Tử Nhược ngạc nhiên nhìn cô.

    "Tôi cũng thích Van Gogh, còn thích vẽ tranh." Sắc Vi bình tĩnh nói: "Tôi muốn nghe cái nhìn của anh về danh họa Van Gogh."

    "Thế nhưng người khác đều nói thần kinh Van Gogh không được bình thường, rất nhiều người không có hứng thú với Van Gogh."

    Tử Nhược nhận lấy tập tranh nhưng không mở nó ra, đôi mắt anh vẫn sâu thẳm giống biển cả như trước.

    "Đấy là ý kiến của mọi người, không phải anh, cũng không phải tôi."

    Ánh mắt Sắc Vi kiên định nhìn chăm chú khiến đất dưới chân Tử Nhược như bị thiêu đốt.

    "Tôi nghĩ" Tử Nhược từ tốn nói: "Chỉ là Van Gogh tuyệt vọng. Ông ấy giống như đứa trẻ cô độc, cả đời luôn vẽ hạnh phúc bản thân mong ước, nhưng suốt đời cũng không đạt được hạnh phúc. Ông ấy phát điên vì nỗi tuyệt vọng quá lớn."

    Trong mắt Sắc Vi lập tức lóe ra ánh sáng bất ngờ, vui vẻ.

    Cứ như vậy, hai người đã dần quen biết.

    Sắc Vi thích ngắm nhìn Tử Nhược chơi bóng, cũng thích nghe giọng hát và tiếng đàn ghi-ta ưu thương của anh.

    Ngoài những việc này, cô còn thay anh sưu tầm tư liệu làm luận văn, đôi khi sẽ ăn cơm với đám bạn bè trong phòng kí túc xá của anh, ở quán cơm nhỏ đắt khách ngoài trường.

    Về phần Tử Nhược, anh thích đọc thơ và bài hát được Sắc Vi viết, thỉnh thoảng lại kiểm tra trình độ tiếng Anh cho cô.

    Mỗi lần Sắc Vi suy nghĩ từ ngữ để viết thơ cổ điển, dáng vẻ cau mày đáng yêu của cô luôn làm anh buồn cười. Nhưng câu thơ "Kiếm xương lạnh lẽo, đâm sâu phấn hồng" được cô sáng tác trong năm phút lại khiến anh thật sự rất ngạc nhiên về sự tinh tế và tài hoa của cô.

    Nhưng anh thích nhất là ngắm cô vẽ và bức tranh "Hương thơm thoáng qua" của cô.

    Bút pháp phóng khoáng, màu xanh lam làm nền, trong làn sương mù huyền ảo, bông hoa lan xanh lá đậm ẩn sâu dưới bụi cỏ, lặng lẽ tỏa hương thơm của nó, trên tấm bảng gỗ trước cửa ghi chữ "Hỷ" rất lớn.

    Một cô dâu mới gả mặc trang phục hỷ sự, vẻ mặt không biểu cảm ngồi trên giường. Bàn tay phải cô ấy cầm con dao sắc nhọn cứa qua cổ tay trái, vết máu tươi rơi xuống đất, dần mờ đi, tạo thành các giọt máu nhỏ li ti.

    "Trong này vui lớn như vậy, cô gái do em vẽ lại lựa chọn cái chết." Tử Nhược nói sâu xa: "Bức tranh này có phần giống phong cách của Van Gogh, chỉ là trực tiếp và chấn động lòng người hơn."

    "Dùng đau đớn chốc lát để đổi lấy tự do mãi mãi." Sắc Vi cười nhẹ nhàng, đôi mắt cô như ánh sao lấp lóe, nhấp nháy trên bầu trời.

    Không nhớ rõ ngày tháng hôm ấy, Tử Nhược đã nắm tay Sắc Vi rất tự nhiên, hướng về ống kính máy ảnh của cậu bạn, cười nói: "Cà tím *."

    *: Khi phát âm, miệng sẽ có khẩu hình là nụ cười mỉm.

    Trong nháy mắt, vô vàn đám mây trắng hiện lên trên bầu trời trong xanh. Ngón tay Sắc Vi cong cong trong lòng bàn tay ấm áp của anh, giống như đàn chim tìm được nơi trú ẩn an toàn.

    Vì vậy, sau nửa đêm đã tắt đèn, Sắc Vi đều quay mặt về phía ánh trăng ngoài cửa sổ tầng sáu, tỉ mỉ viết tâm sự của mình vào sổ nhật kí màu hồng nhạt.

    Hai tháng sau là cuối thu.

    Sắc Vi đi dạo phố một mình, bỗng nhìn thấy một nam sinh ở ngã rẽ, trùng hợp là Tử Nhược. Anh đi cùng một cô gái có dáng người cao gầy, thon thả, không hề biết rằng Sắc Vi đang đứng sau lưng. Mười ngón tay anh đan xen với tay cô gái ấy. Từng cử chỉ, ánh mắt đều chứa sự ăn ý, ngọt ngào.

    Sắc Vi bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh, cô bắt đầu run rẩy trong làn gió mùa thu, nói thầm trong lòng: "Thời tiết hôm nay đẹp quá."

    Nghĩ xong, cô lấy chiếc gương nhỏ từ túi xách hồng nhạt, nhìn vào gương sửa sang đầu tóc.

    Từ mặt gương nhỏ sáng bóng, cô thấy đôi mắt mình vẫn đen nhánh, sáng ngời như trước. Chỉ là trái tim từng nhớ thương, cuối cùng không còn dấu vết tình yêu.

    Trong thoáng chốc, trái tim cô đau đớn, trở thành nàng tiên cá bị lưỡi dao sắc nhọn và ngọn lửa nóng thiêu đốt hai chân. Nước mắt cô rơi lã chã, chảy dài, óng ánh như những viên kim cương dưới ánh nắng chói mắt.

    Hình như cô đã quay người rồi chạy hùng hục, bóng lưng chật vật.

    Vì sao con cá có thể dùng một biểu cảm duy nhất để đối mặt với cả thế giới, con chim có thể dùng một tư thể để đối mặt với bầu trời, nhưng cô lại không có cách nào chỉ dùng sự kiên cường để đối mặt với tình yêu vậy?

    Lý do là, quả cầu thủy tinh trong câu chuyện cổ tích cũng hoàn toàn không có khả năng dự đoán bộ mặt tàn khốc của hiện thực.

    Trong những buổi đêm mà Tử Nhược rời đi, Sắc Vi luôn trốn trên sân thượng trường học, một mình im lặng khóc thút thít vào đêm tối, hoặc sẽ nhìn về sân bóng rổ phía xa, bị bao phủ bởi ánh đèn vàng. Ánh đèn chớp nháy tạo ra những khoảng tối mang hơi thở của anh, như thủy triều bao vây lấy cô. Vết sẹo trong trái tim cô bỗng nứt toạc vào lúc đó, mọi thứ tịch mịch như cánh hoa tường vi* héo tàn.

    *Sắc Vi: Ý nghĩa là đóa hoa tường vi.

    Cả thế giới kết thúc.

    Cô thật sự sắp không nhớ nổi dáng vẻ say mê vô cùng lúc đắm chìm trong tình yêu, không nhớ được nụ cười sáng lạn của mình khi yêu anh.

    Vào một ngày của bốn năm sau, Sắc Vi vô tình bước vào viện bảo tàng mỹ thuật thành phố.

    Trong bức tranh lồng khung kính, những biển hoa diên vĩ tùy ý tràn lan. Màu sắc xanh lam rực rỡ, đẹp đẽ như ngọn lửa diêm dúa lòe loẹt đang thiêu đốt, tất cả đường cong đều sôi nổi vặn vẹo, đóa hoa hướng về phía bầu trời sáng chói tỏa ánh vàng ấm áp.

    Hơi thở tuyệt vọng nồng đậm có thể dễ dàng làm bất kì ai choáng váng.

    Sắc Vi đứng ngơ ngác nửa ngày.

    Cuối cùng, cô nhẹ nhàng tiến lên trước, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy chạm vào chữ ký lộn xộn mà rõ ràng dưới bức tranh ___ Vicent Van Gogh.

    Cuối cùng thì cô cũng nhìn thấy biển hoa diên vĩ um tùm và xinh đẹp nhất, cũng cảm nhận được hạnh phúc mà tuyệt vọng nhất trên thế giới.

    Đây là việc Tử Nhược từng hứa hẹn, cuối cùng lại một mình cô kiên trì đến cuối cùng.

    Tập tranh cũ trong trí nhớ mở ra đóa hoa diên vĩ tím xanh, trở thành cảnh tượng ảo giác kì lạ, giống như đã có thể chạm tay vào hạnh phúc cô từng tha thiết mong chờ.

    Tháng 9 năm 2005, trong viện bảo tàng mỹ thuật, mọi người thưởng thức tranh đều kinh ngạc nhìn về phía trước bức tranh hoa diên vĩ của danh họa Van Gogh, một cô gái mặc váy trắng bỗng ngồi xổm xuống đất, khóc không ngừng.

    Sau đó lại đến thời tiết cuối xuân đầu hạ, một mình Sắc Vi cất bước bên đường ray xe lửa, nhìn về phía bầu trời bao la, lặng lẽ viết tên một chàng trai trên đám mây lững lờ trôi.

    Đúng vậy, Sắc Vi đã yêu một lần nữa.

    Cô ngước đầu nhìn bóng chim xẹt ngang bầu trời tỏa nắng vàng chói, đồng thời dang rộng cánh tay, ôm lấy bầu trời trong xanh vô cùng. Làn váy trắng tinh và mái tóc đen dài bay múa cùng nhau trong gió, nụ cười mỉm ngọt ngào không che giấu, tuyên bố niềm hạnh phúc với cả thế giới, ánh nắng cũng phải ảm đạm, mờ nhạt dưới nụ cười này.

    Nhẹ nhàng ngắt một bông hoa tường vi màu trắng bên cạnh đường ray xe lửa để cài lên tóc, hương thơm ngát nhàn nhạt, quen thuộc khiến cô say mê nhắm mắt lại.

    "Em có biết hoa diên vĩ màu xanh tím sẽ mọc tràn lan theo hướng bên nào của đường ray không?" Bên tai cô vang lên âm thanh quen thuộc như hương thơm hoa tường vi.

    Sắc Vi hoảng hốt mở to mắt ___ Thật sự là Tử Nhược!

    Anh mặc áo thun xanh trắng phấp phới trong gió, vẫn cứ chia tách ánh mắt cô lạnh thấu xương.

    "Sắc Vi, rất xin lỗi." Tử Nhược thấp giọng nói: "Chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa chứ?"

    Ánh mắt anh vẫn u buồn như năm năm trước, tựa như biển xanh sâu thẳm cùng với vẻ mong đợi.

    Sắc Vi im lặng không trả lời, cảm giác trong lòng rất phức tạp.

    Bụi hoa tường vi xào xạc sau lưng, giống như tố cáo Tử Nhược và cô có chuyện cũ.

    Sau một lúc lâu cô mới khe khẽ lắc đầu: "Bởi vì tôi từng thật lòng yêu anh, cuối cùng cũng không còn cách nào yêu anh."

    Hai hàng nước mắt yên lặng chảy xuống khuôn mặt Tử Nhược.

    "Quá muộn rồi." Sắc Vi lặng lẽ nhìn Tử Nhược, phần yếu mềm nhất trong lòng bị xúc động thật sâu, có thứ gì đang mãnh liệt muốn tràn ra đôi mắt cô.

    "Tôi không biết hoa diên vĩ sẽ mọc tràn lan dọc theo hướng nào của đường ray này, tôi chỉ biết rằng.. Tôi với anh cùng nhau ngắm hoa diên vĩ vào mùa hạ, cuối cùng cả hai cùng rời đi."

    Đáy lòng cô bỗng nhiên vang lên ca khúc mà năm năm trước Tử Nhược thích nhất "Thanh xuân không hối hận" : Đều nói rằng thanh xuân không hối hận, bao gồm tình yêu say đắm cùng lời thề hẹn sôi nổi bên nhau đến cuối đời; đều nói tình yêu là vĩnh cửu, gương mặt của em vĩnh viễn xinh đẹp, mỉm cười hay nước mắt đều không đổi thay..
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. vouu163 Chúc tôi một đời vô ưu

    Bài viết:
    5
    Nội dung truyện khá hay nha, edit cũng mượt đó, chỉ là nội dung chắc do đoản nên đi hơi nhanh, chưa kịp nhận ra cảm xúc của mh đã biến mất, để đây là một câu truyện dài*qobe 34*
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tám 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...