Welcome! You have been invited by SIE SIE to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 164 Tìm chủ đề
Chương 164:

[HIDE-THANKS]Chu Diễm chào hỏi một tiếng "Sở trưởng Tiêu", thấy ông ta nhìn chằm chằm vào túi Đười Ươi trong tay mình thì giải thích: "Số Đười Ươu này là sở trưởng Tiêu cho Như Quy, đúng lúc cổ họng cháu có chút khó chịu, cho nên đã xin lại cậu ấy."

Tiêu Bác Thiệm lấy lại tinh thần, đáp: "Đúng là Đười Ươi tốt cho cổ họng lắm đấy."

Nói xong ông ta vỗ vỗ bả vai Chu Diễm, rồi quay người đi luôn.

Mấy ngày qua lúc nào vợ ông ta cũng nhắc tới chuyện con gái và Ôn Như Quy bên tai, ông ta suy nghĩ rất lâu mới quyết định hôm nay đến đây hỏi thử một chút.

Nhưng vừa rồi nhìn thấy Đười Ươi trong tay Chu Diễm, ông ta cảm thấy không cần phải hỏi nữa.

Hôm sau Đồng Tuyết Lục đi đăng ký dự thi chứng chỉ đầu bếp, cuộc thi sẽ diễn ra vào đầu tháng.

Hiện tại mới là giữa tháng, còn hơn nửa tháng nữa mới đến đầu tháng sau, cô nói chuyện này cho Lưu Đông Xương biết.

Lưu Đông Xương bảo cô phải chăm chỉ luyện tập, nhất định phải thi được chứng chỉ đầu bếp.

Tuy rằng tiệm cơm quốc doanh kiếm được nhiều hay ít tiền không có bất cứ chỉ tiêu nào, nhưng sau lần lãnh đạo đến ăn cơm mấy hôm trước, khi về bọn họ nói với các vị lãnh đạo khác một câu, đến khi mở họp thường kỳ Lưu Đông Xương còn được điểm danh khen ngợi một lần.

Còn được thưởng hai cái ca tráng men, điều này khiến anh ta hưng phấn không thôi.

Anh ta làm giám đốc tiệm cơm quốc doanh đã năm sáu năm rồi, nhưng chưa bao giờ được khen ngợi cả, lãnh đạo càng không hề nhớ được tên của anh ta.

Nhưng hiện tại, anh ta lại được khen ngợi trước mặt hàng trăm người, không biết có bao nhiêu người đang hâm mộ anh ta đâu.

Sau khi suy xét một ngày, anh ta quyết định tặng một chiếc ca tráng men cho Đồng Tuyết Lục, cổ vũ cô sau này càng chú tâm vào việc nấu nướng hơn.

Khi đi đến cửa phòng bếp, có tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra.

Mạnh Thanh Thanh: "Tuyết Lục, cô có bạn trai chưa?"

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Vẫn chưa, cô thì sao?"

Mặt Mạnh Thanh Thanh hơi đỏ lên: "Tôi cũng chưa có, cô.. Thích người bạn trai thế nào?"

Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút rồi nói: "Có năng lực, có trách nhiệm, còn có vẻ ngoài đẹp trai nữa."

Hai mắt Mạnh Thanh Thanh sáng lên: "Suy nghĩ của cô giống hệt tôi! Tôi cũng muốn tìm bạn trai là người có mặt chữ điền, có năng lực, có trách nhiệm!"

Đồng Tuyết Lục: "..."

Tôi chưa từng nói mình thích mặt chữ điền!

Lưu Đông Xương đứng ở cửa phòng bếp, cả người run lên.

Có năng lực, anh ta làm giám đốc tiệm cơm quốc doanh, không biết có bao nhiêu người hâm mộ anh ta đâu.

Có trách nhiệm, anh ta vẫn luôn là người vô cùng có trách nhiệm, đến bây giờ anh ta vẫn thường xuyên đưa tiền cho chị gái mình.

Mặt chữ điền, anh ta chưa gặp ai có mặt chữ điền ngay ngắn vuông vức hơn anh ta.

Lưu Đông Xương vò đầu một cái, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cả hai người Đồng Tuyết Lục và Mạnh Thanh Thanh đều coi trọng mình sao?

Đồng Tuyết Lục và Mạnh Thanh Thanh đều không tồi.

Đồng Tuyết Lục có vẻ ngoài xinh đẹp, nấu ăn ngon, có bản lĩnh.

Còn Mạnh Thanh Thanh, tuy rằng vẻ ngoài kém một chút, nhưng còn đủ cha mẹ, trong nhà còn có hai anh trai, không giống Đồng Tuyết Lục cha mẹ song vong, còn có ba đứa em trai em gái cần nuôi nấng.

Nghĩ vậy, Lưu Đông Xương bắt đầu rối rắm. Rốt cuộc anh ta nên chọn ai nhỉ? Có đôi khi quá ưu tú cũng là một loại gánh nặng.

Từ hôm đó, Đồng Tuyết Lục phát hiện ra ánh mắt Lưu Đông Xương thi thoảng lại dừng trên người cô và Mạnh Thanh Thanh, khi thì gật đầu, khi thì nhíu mày.

Giống như gã đàn ông đáng khinh thần kinh không bình thường.

Cũng may anh ta chưa tiến thêm bước nữa, đến quấy rầy các cô, nếu không chắc chắn cô sẽ cho anh ta ăn một quả đấm thẳng vào mặt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu đã gần đến tết trung thu rồi.

Bởi vì hôm sau là tết trung thu, bán hàng đến giữa trưa tiệm cơm quốc doanh đã đóng cửa nghỉ, phải đến thứ hai mới mở cửa buôn bán tiếp.

Nhân viên của tiệm cơm quốc doanh, mỗi người đều được phát một cân thịt heo, một túi rau xanh, và hai cân bột mì Phú Cường.

Phúc lợi vô cùng tốt.

Sau khi tan làm, cô rủ bà Thấm ở cách vách cùng nhau đến nơi cung cấp mua đồ.

Bởi vì sắp đến tết trung thu, rất nhiều người chen chúc nhau, bánh trung thu vừa đặt lên kệ đã bị người ta mua sạch.

Hai người không tranh được với đám người kia, nên chẳng mua được gì.

Điều này lại khiến Đồng Tuyết Lục nhận thức sâu sắc hơn về thời đại thiếu thốn vật chất này, nếu như ở đời sau, bánh trung thu bày bán nhiều đến mức đã ăn không hết, hoàn toàn không có tình trạng mua không được.

Những thứ khác cũng tranh đoạt vô cùng khốc liệt, cuối cùng Đồng Tuyết Lục chỉ cướp được hai cân lòng heo.

Cô cướp được thứ này là vì mọi người đều luyến tiếc không nỡ dùng muối để rửa sạch, còn luyến tiếc dùng gia vị, cho nên mới để lại, nếu không chắc cũng không tới lượt cô.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 164 Tìm chủ đề
Chương 165:

[HIDE-THANKS]Thấm Uyển Dung không có hứng thú gì với lòng heo, cuối cùng bà ấy chỉ mua một chút rau xanh.

Nhưng bà cũng không lo lắng lắm, vì trong nhà bà ngoài rau tự trồng được ra, vẫn còn tích trữ được không ít đồ ăn, cho dù không có, Ngụy Quốc Chí cũng sẽ nghĩ cách kiếm ra được.

Nguyên liệu nấu ăn có hạn, Đồng Tuyết Lục nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định làm sủi cảo, cộng thêm món lòng heo xào và rau trộn giá đỗ nữa.

Sắc trời dần dần trở nên u ám.

Cuối cùng Ôn Như Quy cũng tới.

Ngoài Phác Kiến nghĩa ra, còn một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi nữa.

Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục cho rằng Khương Đan Hồng sẽ không nhận lời mời của cô, khi nhìn thấy chị ta, cô lập tức tiếp đón: "Đồng chí này chắc hẳn chính là đồng chí Khương nhỉ?"

Khương Đan Hồng nhìn chằm chằm vào mắt Đồng Tuyết Lục, sau khi xác định trong mắt cô không có bất kỳ biểu cảm chế giễu hay khinh bỉ nào, mới mở miệng đáp lại: "Chào cô, đồng chí Đồng, tôi là Khương Đan Hồng."

Khi nhận được lời mời của Ôn Như Quy, lúc ấy chị ta vô cùng khiếp sợ.

Chuyện chị ta đại nghĩa diệt thân khiến bác trai bị bắn chết, khiến người nhà họ Khương đều bị đưa đến nông trường lao động cải tạo, rất nhiều người ngoài miệng nói thông cảm cho chị ta, nhưng trong lòng lại không có mấy người bằng lòng kết bạn, qua lại gần gũi với Khương Đan Hồng.

Đặc biệt là sau khi biết chị ta muốn cử báo chồng và cha chồng mình, ánh mắt mọi người nhìn chị ta càng kỳ quái, càng quỷ dị hơn.

Chị ta không quan tâm người khác đối đãi với mình thế nào, chuyện chị ta muốn làm, không ai ngăn cản được!

Vốn dĩ chị ta đã chuẩn bị sẵn sàng ăn cái tết trung thu này một mình, giống như bao năm trước, nhưng không ngờ Ôn Như Quy lại đến mời chị ta, nói rằng có một nữ đồng chí muốn mời chị ta đi dự sinh nhật cô ấy.

Trong lòng chị ta vô cùng khiếp sợ, còn lo lắng đối phương chẳng qua chỉ muốn chế giễu mình.

Nhưng mà vì tin tưởng vào nhân phẩm của Ôn Như Quy, nên cuối cùng chị ta vẫn tới đây.

Đồng Tuyết Lục nở nụ cười chân thành, nói: "Chị có thể đến đây khiến tôi rất vui mọi người mau vào nhà đi."

Sau khi mọi người nối đuôi nhau vào nhà, vừa qua bậc cửa Phác Kiến Nghĩa đã ngửi thấy mùi hương thơm nức: "Đồng chí Đồng, hôm nay cô lại nấu món ngon gì thế?"

Mũi anh ta là mũi chó sao? Xa như vậy cũng có thể ngửi được.

Trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm chế giễu một tiếng: "Có sủi cảo, lòng heo xào cay, và rau trộn giá đỗ."

Phác Kiến Nghĩa nhíu mày: "Lòng heo? Hương vị của thứ này rất thối, sao món này cô nấu lại thơm như vậy?"

Đồng Tuyết Lục: "Sau khi rửa sạch lòng heo sẽ không có mùi nữa, nhân sủi cảo cũng ướp xong rồi, mọi người mau rửa tay đi, rồi cùng nhau gói sủi cảo."

Niềm vui của việc làm sủi cảo chính là mọi người cùng nhau gói, đặc biệt là khi lễ tết đến, mọi người vây quanh một cái bàn cùng nhau gói sủi cảo, nói nói cười cười, vô cùng có không khí vui vẻ.

Đồng Tuyết Lục đưa bọn họ tới phòng khách, sau khi giới thiệu mọi người với ba anh em Đồng Gia Minh, cô chuẩn bị quay về phòng bếp tiếp tục bận rộn.

Bởi vì không mua được bánh trung thu, nên cô dự định tự mình làm một chút để tặng cho mọi người.

Đồng Tuyết Lục vừa bước vào phòng bếp, Ôn Như Quy đã theo sau, trên tay còn cầm một cái túi lớn.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu: "Đồng chí Ôn, sao anh không ở bên kia gói sủi cảo với bọn họ?"

"Tôi xuống đây giúp cô."

Nói xong Ôn Như Quy bước đến đưa túi đồ trong tay cho Đồng Tuyết Lục: "Đây là quà sinh nhật, chúc cô sinh nhật vui vẻ."

Đồng Tuyết Lục nhận lấy chiếc túi, khi mở ra xem thì trông thấy bên trong là một chiếc áo khoác quân đội màu xanh lục.

Áo khoác quân đội không dễ tìm được, so với việc mua được vải tổng hợp còn khó hơn, cho dù anh có mạng lưới quan hệ cũng rất khó.

Chỉ dựa vào phần tâm ý này thôi, cô đã không thể giả vờ như mình không biết gì cả được rồi.

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu qua mặt cô, khiến mặt cô càng trắng nõn, càng mềm mại hơn vài phần.

Đồng Tuyết Lục cúi đầu nói: "Cảm ơn anh, đồng chí Ôn, chỉ là có một vấn đề tôi không hiểu lắm."

Đôi mắt đen nhánh của Ôn Như Quy nhìn cô chăm chú: "Vấn đề gì?"

Đồng Tuyết Lục: "Vì sao đồng chí Ôn lại đối xử với tôi tốt như vậy?"

Một cơn gió thu mát mẻ thổi qua, khiến lá cây khô bên ngoài rung động kêu xào xạc, hương hoa quế bay vào trong phòng bếp, làm bầu không khí tràn ngập mùi vị ái muội.

Phòng bếp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng kim rơi, giọng nói của cô trở nên vô cùng rõ ràng.

"Cho nên.. Không phải anh thích tôi đấy chứ?"

Nói xong câu này, đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục nhìn chằm chằm vào Ôn Như Quy.

Nhiệt độ không khí trong phòng bếp bắt đầu nóng lên, rõ ràng trời đã sang thu, lúc này lại khiến người ta cảm thấy khô nóng khó hiểu.

Mặt Ôn Như Quy đỏ bừng lên, hai tai và cổ cũng đỏ theo.

Anh nhìn Đồng Tuyết Lục, tim đập tăng tốc, gần như không khống chế được sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Không phải Chu Diễm nói con gái nhà người ta đều tương đối thẹn thùng à?

Sao trên mặt cô không nhìn thấy một chút dấu vết thẹn thùng nào vậy?

Anh cố ý đi theo cô tới phòng bếp, vốn dĩ muốn tìm cơ hội nói rõ quan hệ giữa hai người.

Ai ngờ anh còn chưa kịp mở miệng, đã bị cô hỏi thẳng có phải mình thích cô ấy hay không, đánh cho anh một cú không kịp trở tay.

Tuy rằng chuyện này có chút ngoài dự liệu của anh, nhưng cũng không khác kế hoạch của anh lắm.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back