Bài viết: 164 Tìm chủ đề
Chương 120:

[HIDE-THANKS]Đồng Tuyết Lục giơ bốn ngón tay lên.

Phương Tĩnh Viện trợn trừng mắt, giật mình kêu lên: "Bốn mươi nguyên một tháng? Tiền lương của cô một tháng không được bốn mươi nguyên đâu nhỉ?"

Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt nói: "Không phải bốn mươi nguyên, mà là bốn chữ -Không thể trả lời!"

Phương Tĩnh Viện: "..."

Đồng Tuyết Lục dẫn cô ta đến phòng khách, vừa đi vừa nói: "Không có việc không đăng điện Tam Bảo, nói đi, cô tới tìm tôi có chuyện gì thế?"

Phương Tĩnh Viện đi theo cô, hừ một tiếng, nói: "Cô cho rằng tôi muốn đến à? Là mẹ tôi bảo tôi tới đây, hôm qua bà ấy mới biết tin nhà cô xảy ra chuyện, bà ấy bảo tôi đến đây hỏi cô một tiếng, có cần chúng tôi giúp đỡ hay không?"

Mẹ Phương?

Thật ra Đồng Tuyết Lục có chút bất ngờ: "Không cần, cô quay về nói với mẹ cô một tiếng cảm ơn giúp tôi nhé."

Phương Tĩnh Viện lại hừ một tiếng qua lỗ mũi, mông lắc qua lắc lại trên ghế, ánh mặt đặt lên người Đồng Tuyết Lục rất nhiều lần.

Đồng Tuyết Lục rót cho cô ta một ly trà: "Có phải cô còn chuyện khác muốn tìm tôi không?" Phương Tĩnh Viện ậm ừ, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: "Lần trước không phải cô nói kiểu tóc này không hợp với tôi sao? Vậy, vậy kiểu tóc nào mới hợp với tôi?"

Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã quên chuyện này rồi: "Cô định đổi kiểu tóc à?"

Mặt Phương Tĩnh Viện đỏ lên: "Tôi đến đây để xem thử, lời trước kia cô nói rốt cuộc là thật hay đang lừa gạt tôi thôi."

Đồng Tuyết Lục cảm thấy dáng vẻ ngại ngùng này của cô ta, vô cùng giống Đồng Gia Tín tối qua, khóe miệng cô hơi cong lên: "Trán cô quá lớn, mép tóc lại quá sâu, khuôn mặt cô thích hợp để tóc mái."

Phương Tĩnh Viện không hiểu lắm: "Để tóc mái?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Không sai, không phải cái loại tóc mái ngắn ngủn vài sợi, phải để tóc mái dày một chút."

Phương Tĩnh Viện thật sự không thể tưởng tượng ra nổi, xung quanh cô ta cũng có người để tóc mái, nhưng đều là tóc mái rất mỏng rất ngắn, nhìn như một túm lông trước trán, chẳng đẹp chút nào.

Đồng Tuyết Lục ra ngoài nhìn sắc trời nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô đến tiệm cắt tóc, đổi kiểu tóc."

Phương Tĩnh Viện khiếp sợ: "Bây giờ đi luôn sao?"

Đồng Tuyết Lục liếc xéo cô ta: "Cô tới tìm tôi không phải vì đổi kiểu tóc sao? Hay là cô không tin tưởng ánh mắt tôi? Nếu như không tin, thì cô về đi."

Thấy dáng vẻ chuẩn bị tiễn khách của Đồng Tuyết Lục, Phương Tĩnh Viện tức giận nghiến răng.

Sau khi suy nghĩ một lát, cô ta hung hăng dậm chân, nói: "Đi thì đi!"

Cho nên sau đó Đồng Tuyết Lục đeo ba lô quân đội của mình lên vai, khóa cửa dẫn Phương Tĩnh Viện đến tiệm cắt tóc quốc doanh gần đó.

Vào trong tiệm cắt tóc quốc doanh, cô nhìn thấy một tấm gương không sáng rõ lắm được đặt đối diện với cửa ra vào, dưới tấm gương là một chiếc bàn gỗ cổ xưa ám vàng, trên mặt bàn để dao kéo và các dụng cụ cắt tóc khác.

Thợ cắt tóc duy nhất trong tiệm đang dựa vào ghế sô pha cũ nát ngủ gà ngủ gật, tiếng ngáy phát ra từ miệng sấp lật tung cả nóc nhà.

Đồng Tuyết Lục bước đến, lớn tiếng nói: "Ông ơi, cắt cho cháu kiểu tóc giống đồng chí Lưu Hồ Lan với."

Thợ cắt tóc già mơ mơ màng màng tỉnh lại, ông ấy còn chưa cất lời, Phương Tĩnh Viện đã kháng nghị trước: "Kiểu tóc cô nói thích hợp với tôi chính là kiểu này?"

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Sao hả? Không tin vào ánh mắt của tôi à? Thế này nhé, nếu như lần này kiểu tóc của cô bị cắt hỏng, đầu tóc tôi cũng tùy cô xử trí!"

Phương Tĩnh Viện cần môi dưới suy xét một lát: "Được rồi, chính cô nói đấy nhé, nếu như cắt hỏng, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!"

Tuy rằng cô ta và Đồng Tuyết Lục không hợp nhau từ nhỏ, nhưng có một điều cô ta không thể không thừa nhận, chính là Đồng Tuyết Lục biết cách ăn mặc trang điểm hơn cô ta.

"Cắt hỏng cái gì? Đồng chí nữ này, cô có biết nói chuyện không thế? Lão Dương tôi cất tóc giúp người khác mấy chục năm rồi, từ trước đến nay chưa bao giờ cắt hỏng!"

Thợ cắt tóc già lộ ra vẻ mặt bất mãn.

Đông Tuyết Lục cong môi cười nói: "Em gái nhà cháu không hiểu chuyện, bác đừng so đo với con bé! Trước khi đến đây cháu đã hỏi thăm rồi, biết tay nghề của bác tốt nhất Bác Kinh nên chúng cháu mới tới đây, nếu không chúng cháu chạy xa như vậy qua bên này làm gì chứ, có đúng không?"

Khuôn mặt thợ cắt tóc già lập tức nở hoa: "Đồng chí này tinh mắt lắm! Nghề cắt tóc của bác chính là nghề gia truyền, hôm nay sẽ cho các cháu mở rộng tầm mắt!"

Đồng Tuyết Lục đẩy Phương Tĩnh Viện ngồi xuống ghế cắt tóc, sau đó nói chêm vào, nhờ thợ cắt tóc già chỉnh sửa theo ý mình.

Đương nhiên, tuy rằng kiểu tóc cắt theo ý tưởng của cô, nhưng lại không để thợ cắt tóc phát hiện ra chút nào.

Cuối cùng cũng cắt ra được kiểu tóc Lưu Hồ Lan có tóc mái, cũng chính là kiểu tóc bo thời hiện đại.

Thật ra cô cảm thấy kiểu tóc dài cuộn sóng lớn càng thích hợp với Phương Tĩnh Viện hơn, chỉ là trong niên đại này muốn uốn tóc phải có thư giới thiệu của đơn vị, hơn nữa còn không được phép xõa tóc, nên cô chỉ có thể lùi lại một bước lựa chọn kiểu tóc này.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 164 Tìm chủ đề
Chương 121:

[HIDE-THANKS]Sau khi cắt xong, Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ kích động nắm lấy tay thợ cắt tóc, khen ngợi hết lời: "Hôm nay đúng là ngày cháu được mở rộng tầm mắt rồi, tay nghề của bác thật sự quá xuất sắc, lần sau nếu muốn cắt tóc, chắc chắn cháu sẽ chạy tới đây tìm bác."

Khuôn mặt thợ cắt tóc già lại lần nữa cười tươi như một đóa hoa cúc: "Đợi chút, tôi đi lấy đồ uốn tóc mái!"

Một lát sau, thợ cắt tóc cầm dụng cụ uốn tóc đến, ông ấy dùng lược tròn uốn tóc mái đang xẹp lép phồng lên.

Sau khi xong xuôi, vẻ ngoài của Phương Tĩnh Viện đã thay đổi rất nhiều.

Vầng trán dô trước đây có thể soi gương đã bị tóc mái che lấp hoàn toàn, mép tóc sâu có thể so sánh với các vị a ca triều Thanh cũng được che đi, khuôn mặt cũng thu nhỏ lại.

Phương Tĩnh Viện nhìn mình trong gương, vẻ mặt không thể tin nổi: "Người này.. Thật sự là tôi sao?"

Thợ cắt tóc già hừ một tiếng: "Đồng chí, bây giờ cô còn cảm thấy tôi cắt hỏng tóc của cô nữa không?"

Phương Tĩnh Viện tập tức lắc đầu: "Không, không, bác cắt quá đẹp là đằng khác!"

Hu hu, đẹp đến mức cô ta muốn khóc! Thợ cắt tóc già được khen vô cùng vui vẻ, còn bớt cho các cô một đồng tiền cắt tóc, chỉ thu ba đồng.

Trước khi hai cô ra về, ông ấy còn dặn dò Đồng Tuyết Lục, bảo cô khi nào cắt tóc nhớ phải đến tìm ông ấy. Đồng Tuyết Lục lập tức đồng ý ngay.

Ra khỏi tiệm cắt tóc, Phương Tĩnh Viện vuốt ve mái tóc mới ra lò của mình, mặt đỏ bừng, ậm ừ nói: "Này.. Tôi mời cô đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm nhé, nhưng mà cô đừng hiểu lầm, chỉ là tôi không muốn nợ ân tình của cô mà thôi."

Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút, rồi nói: "Mời ăn cơm thì không cần, bây giờ tôi đang làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, đâu cần cô mời? Nếu cô muốn trả nợ nhân tình cho tôi, thì làm giúp tôi một việc đi."

Phương Tĩnh Viện nghĩ một chút, sau đó hỏi thử: "Không phải cô muốn tôi nói tốt cho cô trước mặt anh trai tôi chứ? Lần trước không phải cô không thèm để ý, coi anh ấy như cứt chó nằm trên đường sao?"

"..."

Đồng Tuyết Lục không biết nếu để Phương Văn Viễn nghe thấy lời này anh ta sẽ cảm thấy thể nào, còn cô, thiếu chút nữa cô đã cười chết rồi.

"Bây giờ tôi vẫn coi anh trai cô như cứt chó, chuyện tôi muốn cô giúp là tuyên truyền việc hai em trai tôi bị Mã Mai đuổi khỏi trường học, càng nhiều người biết càng tốt."

Hiện giờ bên ngoài đã lưu truyền chuyện Mã Mai ngoại tình, còn chuyện Đồng Gia Tín Và Đồng Gia Minh bị đuổi học vì chống đối Mã Mai, mọi người đều chưa biết.

Vốn dĩ cô định dùng sai lầm của Mã Mai để đàm phán với trường học, cho hai em trai cô quay lại trường.

Nhưng bây giờ cô thay đổi ý định rồi.

Cô phải dùng dư luận ép trường học tới cầu xin bọn họ đi học lại!

Nếu không, để bọn họ xám xịt quay về học lại như thế, quá mất mặt.

Phương Tĩnh Viện còn tưởng rằng là chuyện gì ghê gớm, vừa nghe thấy yêu cầu đơn giản này, cô ta lập tức gật đầu đồng ý: "Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao hết cho tôi!"

Phương Tĩnh Viện làm việc ở đoàn văn công, quen biết rất nhiều người, thân thích của nhà họ Phương cũng rất nhiều, hơn nữa đều là người làm việc trong cơ quan nhà nước.

Để cô ta tuyên truyền là thích hợp nhất.

Trước khi Phương Tĩnh Viện ra về, Đồng Tuyết Lục còn đến nơi cung cấp mua mấy túi đồ ăn vặt, ngoài tặng nhà họ Phương ra, cô còn dành một phần tặng cho nhà họ Đồng.

Ngoài thứ này ra, cô còn đưa một trăm nguyên cho Phương Tĩnh Viện, nhờ cô ta trả lại cho Trần Nguyệt Linh, là số tiền trước đây cô vay tạm.

Sau khi chia tay Phương Tĩnh Viện, cô đi thẳng về nhà.

Phía bên kia, lúc này cuối cùng Ôn Như Quy cũng bước chân lên hành trình về Bắc Kinh.

Khi Đồng Tuyết Lục về đến nhà, ba anh em Đồng Gia Minh vẫn chưa về.

Hôm nay Ngụy Chí Quốc dẫn Ngụy Châu Châu xuống nông thôn thăm chiến hữu cũ, trước khi xuất phát ông hỏi ba anh em Đồng Gia Minh có muốn đi cùng hay không.

Sau khi biết nhà bọn họ xảy ra chuyện, nhà họ Ngụy vẫn luôn nghĩ cách giúp đỡ bọn họ thường xuyên lấy cớ tặng bọn họ đồ ăn đồ dùng, những chuyện này người nhà họ Đồng đều ghi nhớ.

Ngụy Chí Quốc là người đáng tin cậy, hơn nữa xuống nông thôn cũng không xa, Đồng Tuyết Lục cảm thấy để ba anh em Đồng Gia Minh ngốc ở nhà cả ngày không tốt lắm, đi ra ngoài giải sầu cũng không tồi, vì thế đã để bọn họ tự mình đưa ra quyết định.

Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên ồn ào muốn ra ngoài chơi, cuối cùng Đồng Gia Minh chỉ có thể đi theo chăm sóc hai người.

Thấy sắc trời vẫn còn sớm, Đồng Tuyết Lục cầm tấm vải tổng hợp lần trước Ôn Như Quy đưa cho mình, sang nhà họ Ngụy. Lúc này Thẩm Uyển Dung đang nhàm chán ở nhà một mình, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, trên mặt bà lập tức lộ ra nụ cười xán lạn.

"Ai da, cuối cùng cũng có người đến đây trò chuyện với tôi rồi, hôm nay Châu Châu không ở nhà, đúng là không quen lắm." Đồng Tuyết Lục cười nói: "Vốn dĩ mấy hôm trước cháu định qua đây rồi, chỉ là trong nhà xảy ra chút chuyện, hôm nay mới có thời gian qua đây."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 164 Tìm chủ đề
Chương 122:

[HIDE-THANKS]Thẩm Uyển Dung mời cô vào trong nhà: "Cháu đến đây lúc nào cũng được, dù sao bà cũng nhàn rỗi, đúng rồi, tấm vải này cháu muốn may thế nào? Váy liền áo, hay là áo sơ mi và quần dài?"

Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút, rồi nói: "May thành váy liền áo ạ."

Tuy rằng hiện giờ mọi người vẫn bảo thủ, nhưng vẫn có thể mặc váy liền dài qua đầu gối.

Hơn nữa, đến tháng sau chính là tháng kết thúc chế độ tập thể mười năm, chính sách sẽ càng ngày càng cởi mở, cho nên cô may thành váy liền để mặc cũng không thành vấn đề.

Thẩm Uyển Dung cười gật đầu: "Con gái còn trẻ tuổi cũng nên mặc xinh đẹp một chút, thời trẻ bà cũng rất thích mặc váy, nhưng mà bây giờ bà già rồi.."

Đồng Tuyết Lục: "Bà Thẩm vẫn còn phong vận lắm, không già chút nào cả, lần đầu tiên nhìn thấy bà Thẩm, cháu còn tưởng rằng bà là thiếu nữ mười sáu đó."

Thẩm Uyển Dung cười đến mức nếp nhăn nhỏ trên khóe mắt đều lộ ra ngoài, cười mắng cô một câu: "Đứa nhỏ này chỉ biết nói hươu nói vượn, thiếu nữ mười sáu nào giống bà chắc chắn sẽ khóc chết!"

Tuy rằng lời này của Đồng Tuyết Lục có chút khoa trương, nhưng đúng là nhìn Thẩm Uyển Dung trẻ hơn tuổi rất nhiều, bà gần sáu mươi tuổi rồi, nhưng vẻ ngoài nhìn giống như người chưa đến năm mươi tuổi.

Nhà họ Ngụy có một phòng may vá dành riêng cho Thẩm Uyển Dung.

Phòng may vá rất rộng rãi, đủ ánh sáng, trong phòng có một chiếc máy may nhãn hiệu Mẫu Đơn.

Trong niên đại này muốn mua một chiếc máy may phải mất khoảng một trăm ba mươi nguyên, gia đình bình thường đều không mua nổi. Quả nhiên người nhà họ Ngụy không thiếu tiền.

Thẩm Uyển Dung lấy thước đo ra đo kích cỡ cho cô, khi đo đến vòng eo, bà không nhịn được tán thưởng: "Eo cháu nhỏ thật đấy, so với bà khi trẻ nhỏ hơn hẳn nửa tấc!"

(*Nửa tấc = 5cm)

Điều bà chưa nói chính là, ngực Đồng Tuyết Lục cũng không nhỏ, dáng người quyến rũ, tỉ lệ eo ngực này nếu mặc sườn xám, chắc chắn sẽ rất đẹp!

Đáng tiếc hiện giờ không ai dám mặc sườn xám, cũng không ai dám nhắc đến, đúng là quá đáng tiếc.

Đo kích cỡ xong, Thẩm Uyển Dung lại thương lượng với Đồng Tuyết Lục về kiểu dáng.

Đợi sau khi xong việc, bà mới nói đến chuyện hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín bị đuổi khỏi trường học.

"Cô giáo kia đã bị bắt rồi, chắc hai anh em Gia Minh có thể quay lại trường học rồi nhỉ?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Có thể, nhưng mà phải chờ một khoảng thời gian nữa."

Thẩm Uyển Dung nhìn cô một cái: "Nếu cháu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ việc nói với bà, Lão Ngụy nhà bà có không ít bạn bè ở Bắc Kinh, đều có thể giúp đỡ."

Thật ra bà không hiểu những lời này của Đồng Tuyết Lục lắm, nhưng mà bà nhìn ra được, Đồng Tuyết Lục là đứa trẻ có chủ kiến, nếu đối phương đã không muốn nói, bà sẽ không hỏi nhiều.

Đồng Tuyết Lục mỉm cười lại lần nữa nói lời cảm tạ: "Cảm ơn bà Thẩm, nếu như có chuyện gì cần giúp, nhất định cháu sẽ không khách sáo với bà."

Tuy rằng trên đời có những kẻ khiến người ta ghê tởm như Mã Mai và Đàm Tiểu Yến, nhưng cũng có những người tốt bụng đáng yêu như người nhà họ Ngụy.

Sau khi hàn huyên thêm một lúc nữa, mặt trời cũng dần dần ngả về phía Tây.

Đồng Tuyết Lục đứng dậy đang muốn chào tạm biệt, đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc vang trời truyền đến từ ngoài sân.

Tiếng khóc ấy hình như là tiếng của Ngụy Châu Châu.

Hai người Đồng Tuyết Lục và Thấm Uyển Dung đều hoảng sợ, đặc biệt là Thẩm Uyển Dung, bà vội vàng ném đồ trong tay xuống, chạy ra ngoài.

Vừa ra đến sân, hai người đã nhìn thấy Ngụy Châu Châu đang khóc lóc thảm thiết, Ngụy Chí Quốc đang ở bên cạnh dỗ dành cô bé, nhưng hiển nhiên hiệu quả không được tốt lắm.

Đợi khi Đồng Tuyết Lục chạy đến nơi, nhìn lên đầu tóc Ngụy Châu Châu cô lập tức hít hà một hơi, cả người nổi đầy da gà. Lúc này một đám sâu lông màu xanh lá đang bò đầy trên đầu Ngụy Châu Châu, số lượng rất nhiều, khiến cô nhìn thấy cũng phải run rẩy.

Điều kỳ lạ chính là, người nhìn yếu đuối như Thẩm Uyển Dung, vậy mà lại không sợ sâu lông!

Bà vừa bắt sâu lông giúp cháu gái, vừa quở trách Ngụy Chí Quốc: "Ông trông cháu gái kiểu gì vậy? Sao lại để ké dại bám đầy đầu con bé thế này?"

Ngụy Chí Quốc mang vẻ mặt vô tội: "Tôi chỉ vừa rời mắt khỏi con bé một lát, con bé đã để ké dại lên đầu rồi!"

Ké dại? (*Ké dại = quả ké đầu ngựa)

Đồng Tuyết Lục ngơ ngẩn, chẳng lẽ kia không phải sâu lông sao?

Lúc này cô mới chú ý đám "Sâu lông" trên đầu Ngụy Châu Châu không hề động đậy.

Đến gần nhìn kỹ cô mới phát hiện ra đó không phải sâu lông, mà là một loại quả màu xanh lá đầy gai nhọn, loại quả này nhỏ bằng nửa ngón tay, nhìn từ xa rất giống sâu lông.

Thẩm Uyển Dung cẩn thận nhặt đám ké dại ra giúp cháu gái, nhưng dù kéo cẩn thận thế nào, vẫn không tránh khỏi kéo tóc cô bé, vừa kéo Ngụy Châu Châu đã đau đớn khóc òa lên.

Đồng Gia Tín há miệng cười to: "Bà Thẩm, Châu Châu nói muốn làm vòng hoa đội đầu, cho nên đã tự mình hái quả ké cắm đầy đầu."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 164 Tìm chủ đề
Chương 123:

[HIDE-THANKS]Đồng Miên Miên gật đầu thật mạnh, cất giọng trẻ con của mình, nói: "Chị Châu Châu nói làm như vậy sẽ rất đẹp!" Nói xong, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đi tới, hai mắt cô bé lập tức sáng ngời, nhấc đôi chân ngắn ngủn của mình lên chạy tới.

"Chị!"

Đồng Tuyết Lục ôm lấy cô nhóc đang chạy về phía bên này, kiểm tra đầu tóc cô bé một chút, sau khi không nhìn thấy ké dại trên đầu, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngụy Châu Châu bị kéo tóc đau đến mức thét chói tai, phát ra tiếng khóc sói gào: "Muốn xinh đẹp đúng là quá khổ mà.."

Bé chỉ muốn mình xinh đẹp một lát thôi mà, vì sao lại ông trời lại đối xử với bé như vậy..

Nghe thấy lời này, nhìn thấy ké dại bám đầy đầu cô bé, mọi người đều không nhịn được ôm bụng cười.

**

Về đến khu tập thể tổng cục hậu cần, Phương Tĩnh Viện không vội vàng về nhà ngay, mà đến nhà họ Đồng trước.

Nhìn thấy cô ta, Trần Nguyệt Linh giật mình: "Tĩnh Viện? Là em à? Sao đầu tóc em lại biến thành thế này?"

Phương Tĩnh Viện vuốt tóc mình, ngại ngùng nói: "Em vừa mới cắt, chị Nguyệt Linh, chị cảm thấy em để kiểu tóc này thế nào?"

Trần Nguyệt Linh ngắm nghía kiểu tóc của Phương Tĩnh Viện vài lần, vừa ngắm vừa gật đầu liên tục: "Đẹp, đẹp hơn kiểu trước nhiều, ngay cả chị suýt chút nữa còn không nhận ra!"

Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Phương Tĩnh Viện càng xán lạn hơn: "Tuyết Lục thiết kế giúp em đấy, em cũng cảm thấy rất đẹp."

"Tuyết Lục? Em đi thăm Tuyết Lục à?"

Trần Nguyệt Linh trợn tròn mắt hỏi.

Phương Tĩnh Viện gật đầu: "Không phải hai em trai cô ây bị nhà trường đuổi học sao? Nên mẹ em bảo em qua đó hỏi xem cô ấy có cần giúp đỡ không."

Nghe thấy lời này, Trần Nguyệt Linh lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

Bọn họ đã từng là người thân của Đồng Tuyết Lục, vậy mà lần này khi con bé xảy ra chuyện, lại không một người họ Đồng nào qua đó hỏi thăm nó.

Thật lòng cô và chồng mình rất muốn qua đó hỏi một tiếng, khổ nỗi mẹ chồng không cho hai người đi.

Phương Tĩnh Viện không để ý tới sắc mặt của chị ấy, cô đưa hai túi bánh ngọt qua, nói: "Đây là bánh ngọt do Tuyết Lục mua, số tiền này cũng là cô ấy đưa nhờ em trả lại cho chị, đồ đã đưa rồi, em cũng về đây."

Cô còn đang vội về nhà mình triển lãm kiểu tóc mới xinh đẹp, làm gì có thời gian ở đây nói chuyện phiếm.

"Tĩnh Viện chờ chút, em đưa thừa tiền rồi!"

Trần Nguyệt Linh bỏ tiền ra đếm, phát hiện nhiều hơn số tiền chị ta cho mượn hai mươi nguyên, trước đó bọn họ chỉ góp đủ tám mươi nguyên cho Đồng Tuyết Lục mang theo người.

"Em cũng không biết, có gì chị trả lại cho cô ấy đi." Phương Tĩnh Viện không quay đầu lại.

Trần Nguyệt Linh cầm bánh ngọt và tiền, trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn.

Khi người nhà họ Phương nhìn thấy kiểu tóc mới của Phương Tĩnh Viện, biểu cảm của bọn họ đều giống hệt Trần Nguyệt Linh, tất cả đều giật mình, cũng đều nhất trí cảm thấy kiểu tóc này rất thích hợp với Phương Tĩnh Viện.

Mẹ Phương biết Đồng Tuyết Lục không cần bà giúp đỡ, còn mua bánh ngọt tặng cho nhà họ Phương, thì thở dài nói: "Trước đây mẹ đã biết con bé Tuyết Lục không tồi, nếu không xảy ra chuyện đó, nói không chừng bây giờ con bé đã là con dâu nhà họ Phương chúng ta rồi."

Phương Văn Viễn ngồi trên sô pha nghe thấy lời này, môi mím chặt lại.

Phương Tĩnh Viện bĩu môi: "Cô ấy cũng bình thường thôi, nhưng mà so với trước đây đúng là bây giờ tốt hơn nhiều, ít nhất mở miệng ra cũng không khiến người ta chán ghét."

"Đúng rồi, Tuyết Lục còn nhờ con tuyên truyền chuyện hai em trai cô ấy bị cô giáo kia bắt nạt, con đã đồng ý với cô ấy rồi, mọi người cũng phải giúp đỡ tuyên truyền đó."

Nể tình Đồng Tuyết Lục giúp mình thiết kế kiểu tóc đẹp như vậy, Phương Tĩnh Viện quyết định, cô phải làm tốt việc tuyên truyền này.

Mẹ Phương nói: "Đứa bé kia cũng là người đáng thương, giúp con bé tuyên truyền cũng là việc nên làm, ngày mai đến đơn vị mẹ sẽ nói với mọi người."

Tuy rằng cha Phương không phải là người thích buôn chuyện, nhưng trong chuyện này ông cũng cảm thấy trường học và giáo viên kia không đúng, cho nên giúp đỡ một phen cũng là việc nên làm. Chỉ có Phương Văn Viễn không tỏ thái độ gì.

Nhưng Phương Tĩnh Viện không buông tha cho anh ta: "Anh cả, ngày mai đến đơn vị anh nhớ cũng phải tuyên truyền đấy nhé." Phương Văn Viễn "Ừ" một tiếng, xem như đồng ý.

Nhưng Phương Tĩnh Viện vẫn không yên tâm lắm, cô đến gần nhỏ giọng nói: "Anh cả, anh không cần lo lắng Tuyết Lục sẽ quấn lấy anh như trước đâu, em vừa hỏi qua cô ấy rồi, cô ấy nói đúng là cô ấy chỉ coi anh như cứt chó bên đường!"

Phương Văn Viễn: "..."

Ngày hôm sau, Phương Tĩnh Viện vừa đến đoàn văn công, đã lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Người trong đoàn văn công ríu rít hỏi cô sao lại nghĩ ra được kiểu tóc này, đi cắt tóc ở nơi nào.

Phương Tĩnh Viện lập tức đẩy Đồng Tuyết Lục ra đỡ đạn.

Mọi người biết chuyện lại lần nữa giật mình: "Tĩnh Viện, không phải từ trước đến nay cô với Đồng Tuyết Lục luôn như nước với lửa à? Sao đột nhiên lại thân với nhau như vậy?"

Phương Tĩnh Viện bĩu môi, nói: "Ai với cô ấy như nước với lửa? Trước kia là do Đồng Tuyết Lục mở miệng khiến người ta rất chán ghét, cho nên tôi mới không nhịn được đốp chát lại cô ấy, nhưng mà bây giờ cô ấy tốt hơn rồi, không giống trước đây nữa, nếu không cô ấy cũng sẽ không thiết kế giúp tôi kiểu tóc đẹp thế này!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 164 Tìm chủ đề
Chương 124:

[HIDE-THANKS]Trước kia nguyên chủ cũng là người của đoàn văn công, nhưng tính tình quá kiêu ngạo tùy hứng, quan hệ với người trong đoàn văn công không tốt lắm.

Mọi người nghe thấy Phương Tĩnh Viện nói thế, vừa giật mình vừa tò mò.

"Tĩnh Viện, kiểu tóc của cô thật sự do Tuyết Lục thiết kế giúp à? Nếu tôi nhờ cô ấy thiết kế, cô ấy có thể đồng ý không?"

Phương Tĩnh Viện: "Chuyện này tôi có thể truyền lời giúp mọi người, nhưng mà bây giờ cô ấy đang gặp phiền phức, nếu mọi người có thể giúp cô ấy một chút, sau này mở miệng nhờ cô ấy thiết kế kiểu tóc giúp bản thân sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!"

Mọi người vội vàng hỏi thăm: "Giúp đỡ chuyện gì?"

Sau đó Phương Tĩnh Viện bắt đầu kể ra chuyện Mã Mai bắt nạt hai cậu em trai của Đồng Tuyết Lục thế nào, nhà trường còn đuổi học bọn họ đáng thương ra sao.

Mã Mai chính là nhân vật nổi tiếng nhất Bắc Kinh dạo gần đây, ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết tên cô ta, đương nhiên người trong đoàn văn công cũng biết.

Sau khi nghe Phương Tĩnh Viện kể xong, mọi người đều đầy lòng căm phẫn.

"Người phụ nữ kia đúng là quá vô sỉ!"

"Đúng thế, chuyện này tôi giúp, cho dù Đồng Tuyết Lục không thiết kế kiểu tóc giúp tôi, tôi vẫn giúp!"

"Tôi cũng thế."

Thấy mọi người ồn ào nói sẽ giúp đỡ, trong lòng Phương Tĩnh Viện thật sự đã bội phục Đồng Tuyết Lục rồi.

Những lời vừa rồi là do Đồng Tuyết Lục dạy cho cô, bảo cô chỉ cần nói như thế, chắc chắn mọi người sẽ sẵn lòng giúp đỡ tuyên truyền.

Lúc ấy cô còn không tin, không ngờ thật sự bị Đồng Tuyết Lục nói trúng rồi!

Cô cảm thấy Đông Tuyết Lục đã thay đổi rất nhiều, hoàn toàn không giống trước đây một chút nào.

Sau khi những người khác trong nhà họ Phương đến đơn vị, cũng bắt đầu giúp đỡ tuyên truyền chuyện này.

Sau khi Trần Nguyệt Linh nghe thấy tiếng gió, chị ta lén lút nói với chồng mình, hai người cũng giúp đỡ tuyên truyền.

Vì thế, rất nhanh chuyện trường tiểu học thành Nam bao che Mã Mai, đuổi học lung tung rất nhanh đã lan truyền khắp nơi.

Miệng nhiều xói chảy vàng!

Có đôi khi sức mạnh dư luận còn mạnh mẽ hơn uy lực của súng thật đạn thật rất nhiều, có thể giết người trong vô hình.

Rất nhanh lãnh đạo nhà trường cũng đã nghe được tiếng gió, bọn họ lập tức giận đến mức suýt chút nữa nhồi máu cơ tim.

Sau khi Mã Mai bị bắt, trường học hận không thể xóa sạch mọi dấu vết về Mã Mai trong trường học, hoàn toàn phân rõ giới tuyến với cô ta.

Không ngờ đột nhiên lại truyền ra tin đồn này, tin đồn bọn họ bao che Mã Mai, đúng là muốn lấy mạng bọn họ mà. Nếu để cấp trên nghe thấy lời đồn đãi này, đến lúc đó dù bọn họ không bị cắt chức, chỉ sợ sau này cũng rất khó để leo cao hơn!

Hiệu trưởng vội vàng triển khai hội nghị khẩn cấp, thảo luận phải làm thế nào để giải quyết vấn đề khó khăn này.

Sau khi thảo luận kịch liệt một phen, cuối cùng mọi người nghĩ ra một biện pháp. Chính là: Gọi hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín nhanh chóng quay lại trường học.

Chỉ cần bọn họ lại lần nữa đến trường đi học, tin đồn sẽ không công mà phá.

Vì thế hiệu trưởng phái giáo viên chủ nhiệm tự mình đến nhà họ Đồng.

Nhận được nhiệm vụ này, trên đầu giáo viên chủ nhiệm đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nhớ tới người chị gái kia của Đồng Gia Minh, trực giác nói cho ông ta biết, nhiệm vụ lần này chắc chắn sẽ không dễ dàng. Quả nhiên, lần đầu tiên đến nhà họ Đồng, ông ta lập tức thất bại quay về.

Nghe thấy ông ta nói bảo hai anh em Đồng Gia Minh quay về trường học, trên mặt Đồng Tuyết Lục không vui vẻ chút nào.

Ngược lại còn bình tĩnh nói: "Đa tạ chủ nhiệm đã tự mình đến đây một chuyển, có điều tôi đã quyết định sẽ dẫn hai em mình về quê đọc sách rồi."

Đầu giáo viên chủ nhiệm đổ đầy mồ hôi: "Đồng chí Đồng, giáo dục ở quê sao có thể so với ở Bắc Kinh được? Người thông minh ai lại về quê đọc sách?"

Đồng Tuyết Lục cong môi, mỉa mai một tiếng: "Đúng là giáo dục ở quê kém ở Bắc Kinh, nhưng tốt xấu gì trường học cũng công bằng công chính, sẽ không đánh học sinh vô lý, cũng sẽ không tùy tiện đuổi học sinh."

Giáo viên chủ nhiệm: "..."

Giáo viên chủ nhiệm ngại ngùng đến, lại ngại ngùng ra về.

Sau khi quay về trường học báo cáo tình hình với hiệu trưởng, ông ta lập tức bị mắng "Máu chó phun đầy đầu".

"Ông không biết động não à, bây giờ bọn họ đang tức giận, chắc chắn sẽ không chịu quay lại trường học, ông qua đó nói với bọn họ, chỉ cần bọn họ bằng lòng quay lại trường học, sau này tiền sách vở, tiền học phí đều được miễn, nhà trường trả giúp bọn họ."

Có lời này của hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm lại lần nữa đến nhà họ Đồng.

Ông ta cho rằng lần này chắc chắn Đồng Tuyết Lục sẽ đồng ý, ai ngờ lại lần nữa bị cô từ chối.

Ông ta đã nói hết lời hay ý đẹp ra rồi, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn khăng khăng muốn về quê. Thiếu chút nữa ông ta đã quỳ xuống cầu xin.

Nhớ tới chuyện thời cổ đại để mời Gia Cát Lượng rời núi giúp mình, Lưu Bị phải tự mình đến mời ba lần, ông ta cảm thấy khả năng mình đến mời ba lần cũng sẽ không giải quyết được chuyện này.

Sau khi thất bại quay về trường, lại lần nữa ông ta bị hiệu trưởng mắng như tát nước vào mặt.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back