Bài viết: 159 Tìm chủ đề
Chương 139:

Đã thi xong hai môn. Được nghỉ ngơi hai tuần, sẽ cố gắng bù chương cho mọi người nha ^^

[HIDE-THANKS]
Giọng nói của Cố Đình Quân mang theo ý cười, nhưng lại lộ ra xa cách: "Hiếu gia đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì a?"

Hoắc Hiếu nhìn lướt qua Đường Kiều, cười nhạo một tiếng, nói: "Đây là thiệp mời mừng thọ lão phu nhân."

Dừng một chút, lại nói: "Cung nghênh ngài đại giá quang lâm."

Cố Đình Quân nhìn thiệp mời Hoắc Hiếu đặt trên bàn, anh ngồi xuống, mở ra nhìn, lạnh lùng nói: "Thiệp mời, ha ha."

Hoắc Hiếu nhìn Cố Đình Quân, hai người ai cũng đẹp hết chỗ chê, nhưng sắc mặt lại không đẹp như vậy.

Đường Kiều rất muốn lên tiếng, hoặc là nhanh chóng rời đi. Chỉ là bầu không khí giữa hai người họ làm cho cô không thể cứ thế trực tiếp bước đi a? Nhìn sang Cố Tứ đang có dáng vẻ 'nhìn nhiều quen rồi', Đường Kiều không khỏi cảm khái, quả nhiên bản thân vẫn còn có quá non a!

Cô suy nghĩ một chút, cất tiếng hỏi: "Tôi nên ngồi xuống, hay là chạy lấy người a?"

Muốn gì nói thẳng, đỡ tốn đầu óc.

Hai người đàn ông đồng thời quay đầu nhìn về phía Đường Kiều. Đường Kiều lập tức hiểu rõ: "Vậy tôi đi đây."

Cố Đình Quân cười nói: "Ngồi đi."

Anh quay đầu nhìn Hoắc Hiếu, nói: "Tôi nghĩ, hôm nay Hiếu gia lại đây chắc hẳn không chỉ vì một sự kiện này, phải không?"

Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, mỉm cười chậm rãi nói: "Hiếu gia.. Có phải đã nghe được gì hay không?"

Hoắc Hiếu đã dập điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Ta chỉ tới đưa thiệp mời. Nếu đã đưa xong, cũng không quấy rầy các người nữa."

Nói xong liền bước đi.

Đường Kiều mông vừa chạm ghế, thấy người ta định đi, cô nói: "Tối thiểu thì ngài cũng nên để tôi ngồi một phút đồng hồ đã chứ."

Cô ôm hộp quà, nói: "Đi thôi, tôi đi cùng ngài, tôi cũng nên về nhà rồi."

"Bụp."

Đường Kiều kinh ngạc nhìn về phía Cố Đình Quân, thấy thiệp mời trên tay anh đã rơi xuống đất. Anh bình tĩnh nhặt lên, mỉm cười nói: "Trượt tay."

Cố Đình Quân đứng dậy: "Tôi tiễn hai người."

Tay anh tự nhiên khoác lên bờ vai Đường Kiều, nói: "Nhớ lời tôi đã nói."

Đường Kiều gật đầu. Tuy rằng cô còn nhỏ nhưng cũng không phải người ngốc: "Ngài yên tâm, nếu để cho tôi biết là ai làm ra chuyện này, tôi không bóp chết hắn mới là lạ."

Dáng vẻ hung dữ của cô lại làm cho người ta cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Cố Đình Quân bật cười, anh rút tay về, nói: "Được rồi, về nhà đi."

Từ đầu đến cuối, Hoắc Hiếu cũng không quay đầu nhìn một cái, càng không nói một lời. Chỉ là đến cổng, hắn không lên xe rời đi ngay, mà là đứng ở đó nhìn theo Đường Kiều.

Đường Kiều dưới cái nhìn chăm chú của hai người đàn ông, đắn đo một chút liền mỉm cười vẫy tay: "Tạm biệt."

Cô nhìn hai vị lão đại trước mắt, một người lạnh lùng, một người thanh nhã. Đường Kiều nghĩ nghĩ, ôm quyền nói: "Thanh sơn như trước, nước biếc chảy dài. Hai vị huynh đài không cần đưa tiễn, cáo từ."

Cố Đình Quân thật sự dở khóc dở cười. Nhưng đối với hành vi này của Đường Kiều cũng không quá bất ngờ, chỉ bất đắc dĩ cười nói: "Đi mau đi!"

Đường Kiều cười khanh khách đi về nhà. Vừa bước qua cổng liền dán lên, tựa hồ muốn nghe trộm, tuy Cố gia ngay bên cạnh nhưng muốn nghe lén thì thật khó nha.

Đường Kiều chạy vội lên phòng, ban công phòng cô là nơi tốt nhất để quan sát cổng vào của Cố gia.

Cô sợ Cố Đình Quân phát hiện, dè dặt cẩn trọng nép vào tường nhìn trộm.

Tuy rằng không nghe được cái gì, nhưng từ động tác của bọn họ có thể đoán một hai. Đường Kiều là người có lòng hiếu kỳ rất nặng, cô cũng không khống chế được cái thói quen xấu này.

Mà lúc này, Cố Đình Quân và Hoắc Hiếu đứng đối diện nhau, anh không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: "Cậu nghe nói có người bắt cóc Đường Kiều nên mới đến."

Sau khi nhận được tin tức anh liền cho người sắp xếp, mà Hoắc Hiếu luôn cho người nhìn chằm chằm, biết được tin tức cũng không kỳ lạ. Tuy rằng lúc đó còn không xác định có phải sự thật không, nhưng con người Cố Đình Quân chính là như vậy. Thời khắc mấu chốt, quan trọng là điều binh thần tốc. Bởi vậy anh mới sắp xếp mọi việc rồi mới đi Thẩm gia.

Còn tưởng rằng bọn họ dám lo gan nói điều kiện thì chắc chắn Đường Kiều đã gặp chuyện, lại không ngờ rằng, chỉ là một đám ngu dốt.

Y Y bình an vô sự, đây là điều tốt nhất!

"Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì lo lắng cho Đường Kiều, nên mới đến đây nhìn một cái?"

Cố Đình Quân không chút lưu tình vạch trần suy nghĩ của Hoắc Hiếu.

Hoắc Hiếu cũng không phủ nhận, ngược lại nói thẳng: "Thiệp mời tôi đã đưa, cũng nên đi rồi. Nhớ kỹ, đừng đến muộn."

Nói xong, hắn liền lên xe, chuẩn bị khởi động.

Cố Đình Quân nói: "Hoắc Hiếu, cậu thích Đường Kiều sao?"

Anh nói thật bình tĩnh, giống như đang nói chuyện phiếm, chỉ có ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hoắc Hiếu.

Hoắc Hiếu dừng lại động tác, bỗng chốc bật cười, hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy tôi sẽ đào góc tường của anh?"

Hoắc Hiếu nhìn thẳng Cố Đình Quân, hai người cứ thế đối diện, Hoắc Hiếu nhướn mày khiêu khích.

Cố Đình Quân cũng không tức giận, trên mặt còn mang theo ý cười, nói: "Hiện tại mà nói, Đường Kiều không có quan hệ gì với tôi, cho nên không thể nói như vậy được."

Hoắc Hiếu cười lạnh: "Vậy anh đánh rắm với tôi làm gì?"

Cố Đình Quân xoay chuỗi phật châu trên tay, nói: "Làm người phải lịch sự, cậu nói chuyện như vậy thật không hay."

Hoắc Hiếu tùy ý dựa vào cửa xe, cười lạnh nói: "Tôi mẹ nó không biết lịch sự là cái gì. Cố Đình Quân, anh yêu cầu một kẻ mười bốn tuổi đã làm côn đồ cướp của trên đường phải lịch sự? Số chữ tôi biết đều không đến một trăm, anh bảo tôi phải lịch sự? Anh không thấy buồn cười sao?"

Hoắc Hiếu sờ túi, hộp thuốc lá đã hết, hắn vo thành một cục rồi ném ra ngoài. Sau đó lại tìm trong xe được một hộp khác, châm lửa: "Những thứ như lịch sự, tôi không cần."

Cố Đình Quân đứng yên nhìn Hoắc Hiếu, hơi hơi cúi đầu, rồi lại lập tức ngẩng đầu: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi tốt hơn cậu rất nhiều?"

Hoắc Hiếu dừng một chút.

Cố Đình Quân nở nụ cười, nụ cười mang theo lạnh lùng, anh nói: "Cậu không thích hợp với Đường Kiều."

Dừng một chút, lại nói: "Tôi cũng không thích hợp. Chúng ta đều là người đã trải qua rất nhiều chuyện, trải qua nhiều thì người cũng rất phức tạp. Sau này thế nào ai cũng không biết trước được, ai cũng không thể chắc chắn. Có lẽ có một ngày, Đường Kiều sẽ trở lên lợi hại hơn chúng ta. Nhưng hiện tại, tôi hi vọng cô ấy có thể hưởng thụ cuộc sống đơn giản, vui vẻ, mà không phải bị cuốn vào cái chảo nhuộm lớn của chúng ta."

Cố Đình Quân chưa bao giờ nói chuyện của Đường Kiều với người khác, dù là những người có quan hệ tốt với anh cũng chưa từng. Nhưng lúc này, anh lại đứng bên đường nói mấy lời này với Hoắc Hiếu, ngẫm lại thật đúng là thần kỳ.

Cố Đình Quân vươn tay: "Cho tôi một điếu."

Hoắc Hiếu trầm mặc một lúc mới cầm hộp thuốc lá ném cho Cố Đình Quân. Cố Đình Quân châm một điếu: "Rất nhiều thời điểm, con người sẽ gặp những chuyện bất đắc dĩ. Trên đời này, cũng luôn có một hai người làm cho chúng ta không muốn ích kỷ."

Hoắc Hiếu cứ ngồi đó lẳng lặng nhìn Cố Đình Quân. Cố Đình Quân mỉm cười: "Thế nào? Cậu sẽ không nói rằng những lời này cậu cũng nghe không hiểu chứ?'

Anh trào phúng nói, giờ phút này anh cũng không muốn bận tâm đến cảm nhận của Hoắc Hiếu.

Hoắc Hiếu lại cười lạnh, hỏi lại:" Anh nói nhiều lời vô dụng như vậy, là muốn nói với tôi, đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao? "

Cố Đình Quân mỉm cười:" Nếu cậu muốn hiểu như vậy, tôi cũng không để ý. Ngẫm lại với trình độ của cậu, có thể nhận ra ý nghĩa chính đã là tốt lắm rồi. "

Hoắc Hiếu a một tiếng, nói:" Làm sao anh biết cô ấy sẽ đơn giản vui vẻ giống như anh nghĩ chứ? Con người a, đừng dùng ý nghĩ của mình mà áp đặt cho người khác. Có lẽ những điều đó chỉ là tồn tại trong tưởng tượng của anh thôi, thực tế, cô ấy không phải người như vậy. Có điều.. "

Hắn cười nhạo một chút, nói:" Nhưng chúng ta đúng là không thích hợp. Cố Đình Quân, đời này của tôi nhất định sẽ cô độc. Tôi sẽ không có tình cảm với bất cứ người phụ nữ nào. Tôi cũng không có tinh lực suy nghĩ đến chuyện đó. "

Nói xong, hắn ném điếu thuốc ra ngoài, lái xe rời đi.

Cố Đình Quân nhìn đuôi xe, lầm bầm lầu bầu:" Tất nhiên Y Y không đơn giản, nhưng dù không đơn giản, với tôi mà nói, Y Y luôn là một cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu. Còn cậu, Hoắc Hiếu, cậu tự cho là bản thân có thể nhìn thấy hết thảy, cô độc? Thật sự có thể làm được sao? Vì Hoắc gia mà trả giá cả đời, đáng giá sao? "

Cố Tứ đi đến bên người Cố Đình Quân, nói nhỏ:" Thất gia, tôi nhận được tin tức, những người mà lúc trước Hiếu gia tập kết ở Thượng Hải, có động tĩnh. "

Cố Đình Quân bật cười, chậm rãi nói:" Hoắc Hiếu trở về, những người này sẽ tan tác. "

Cố Tứ có chút không hiểu.

Cố Đình Quân cũng không giải thích gì, chỉ lạnh lùng nói:" Đường Hành chỉ cần không chết là được, những chuyện khác không phải xen vào, sớm tìm được người đứng sau. "

Cố Tứ đáp:" Vâng. "

Cố Đình Quân mỉm cười mang theo sát khí:" Lần này bên ngoài là nhằm vào Đường Kiều, kỳ thực chính là cho rằng chúng ta dễ bắt nạt. Biết rõ là người của ta mà còn dám động, gọi điện bắt chẹt, muốn đoạt con mồi trước miệng hổ sao? Xem ra chúng ta an phận quá lâu rồi. Thế cho nên người ta mới coi chúng ta là mèo bệnh dễ bắt nạt. Con người của ta không thích chơi đùa những chiêu trò nhỏ nhặt. Nên làm thế nào thì làm như thế, ta muốn sau này, mỗi khi có người muốn động thủ sẽ nhớ đến kết cục của kẻ đối đầu với ta ngày hôm nay. "

Cố Tứ hiểu đạo lý này, lập tức nói:" Vâng, tôi lập tức đi làm. "

Cố Đình Quân xua tay. Cố Tứ nhanh chóng rời đi.

Cố Đình Quân không vào nhà, mà đi đến vườn hoa. Cố Nhị Nữu lười biếng nằm dưới bóng cây. Cố Đình Quân nhẹ nhàng xoa đầu nó, Cố Nhị Nữu lắc lư cái đuôi.

Hơi thở lạnh lùng tàn nhẫn xung quanh Cố Đình Quân bỗng chốc biến mất, cả người trở nên ôn hòa.

Đường Kiều núp trên ban công nhìn trộm, không biết hai người nói cái gì, nhìn từ xa chỉ thấy không khí không quá hòa thuận.

Cô xoa xoa đôi chân đã hơi run rẩy, đứng lên trở lại phòng. Cô lấy hai khẩu Browning ra so sánh, quả nhiên, ưu khuyết rõ ràng.

Đường Kiều cảm khái:" Đúng là tiền nào của nấy. Đồ tốt bọn họ sẽ không lấy ra. Hừ, cáo già. "

Đường Kiều cất súng đi. Xong xuôi liền xuống nhà.

Tuy rằng Cố Đình Quân nói như đùa, nhưng không phải không có đạo lý. Bản thân phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Không phải vì bất luận kẻ nào, mà là vì chính mình."

"Y Y!"

Đường Kiều vừa xuống nhà liền nhìn thấy mẹ cô trở về.

Thẩm Liên Y chạy nhanh vào nhà, ôm chầm lấy Đường Kiều.

Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Mẹ, sao mẹ đã về rồi?"

Gần đây chương trình học của mẹ cô đều phải đến chín giờ tối. Hôm nay? Chỉ học một tiết sao?

"Con còn hỏi sao mẹ lại về? Nếu không phải bác con đến Tể Ninh tìm mẹ, mẹ còn không biết trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy. Để mẹ nhìn xem nào, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi."

Bà nói không ngừng, đôi tay ôm cô thật chặt.

Đường Kiều vỗ vỗ bà vai bà, kéo tay bà đi đến bên sofa, ngồi xuống, quay đầu về phía Thẩm Thanh, nói: "Bác cũng ngồi đi."

Cô nghĩ nghĩ, bắt đầu thuật lại tình huống cho hai người: "Bây giờ con đã mời Thất gia hỗ trợ."

Thẩm Liên Y tất nhiên biết con người Thất gia không tồi, nhưng chuyện lớn như vậy, bọn họ cứ thế nhờ người ta, thật sự không sao chứ?

Bản thân Đường Kiều lại có cách nói của mình, dù sao Thất gia người ta còn phải ra ngoài làm ăn. Lúc này có người uy hiếp đến trên đầu mà còn không quản, sau này bọn họ cũng không cần lăn lộn nữa.

Đương nhiên, có ân thì vẫn phải báo. Dù sao, cô cũng thật sự cần Thất gia hỗ trợ.

Thẩm Thanh ngồi trên ghế, nửa ngày mới lên tiếng: "Tuy rằng nói là động đến trên đầu người ta, nhưng cũng là động đến chúng ta. Ta đã tìm bạn bè giúp đỡ, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua."

Đường Kiều hiểu điểm này, cô lập tức gật đầu: "Đúng vậy, bản thân chúng ta cũng không thể yếu thế. Nếu bọn họ đã dám ra tay thì cháu sẽ cho bọn họ biết cháu không phải người mà ai cũng có thể động đến."

Thẩm Thanh nhìn dáng vẻ hùng hổ của Đường Kiều, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Cháu đó, đúng là trẻ con."

Đường Kiều cúi đầu, giống như đang nghĩ cái gì, không có đáp lại..

"Đang nghĩ cái gì vậy?"

Đường Kiều lắc đầu, trầm ngâm một chút mới mỉm cười nói: "Không có gì ạ!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 159 Tìm chủ đề
Chương 141:

[HIDE-THANKS]
Đường Kiều thật sự rất muốn chửi bậy.

Hồ Như Ngọc cứ thế mà chạy..

Cô cảm thấy như có một búng máu nghẹn ở trong cổ họng.

"Đường Chí Dong còn nói gì không ạ?" Đường Kiều lại hỏi tiếp.

Bây giờ Thẩm Liên Y đã không biết nên làm như thế nào, ai hỏi gì thì bà nói nấy: "Một nhà Đường gia đang ở cùng Đường Chí Dong, bắt ông ta giao Hồ Như Ngọc ra. Bọn họ đang làm loạn lên rồi."

Giờ phút này, đúng là không có ai quan tâm sự sống chết của Đường Hành.

Đường Kiều cười nhạo một tiếng, không cần nghĩ cũng biết. Chỉ cần thiếu tiền, đám người kia lập tức sẽ nghĩ đến mẹ con cô. Đã như vậy lại còn không biết đường đối xử tử tế, luôn bày ra dáng vẻ hất hàm sai khiến, cứ như việc bọn họ dùng tiền của mẹ con cô là lẽ đương nhiên vậy.

Nghĩ đến đây, Đường Kiều cảm thấy thật sảng khoái. Chuyện này coi như là kẻ xấu có kẻ xấu trị a.

"Mẹ, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện này không liên quan đến mẹ. Bên phía Đường Chí Dong con sẽ xử lý, ông ta có tư cách gì mà đến vay tiền? Hai người đều đã ly hôn, mẹ không cần phải để ý đến ông ta làm gì."

Thẩm Liên Y ngẩng đầu, nói: "Mẹ từ chối rồi."

Đường Kiều sửng sốt, lập tức vỗ tay hoan hô: "Mẹ, mẹ thật ngầu nha!"

Cô đúng là không ngờ mẹ cô sẽ trực tiếp từ chối.

Thẩm Liên Y nói: "Y Y yên tâm, mẹ sẽ không mềm lòng nữa. Lúc trước.. Đối với bọn họ, mẹ tuyệt đối sẽ không mềm lòng."

Đường Kiều gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, phải như vậy!"

"Mẹ khiếp sợ là vì mẹ cho rằng dù Hồ Như Ngọc không thật lòng với người khác, nhưng tối thiểu với Đường Hành thì vẫn phải có. Nhưng thì ra không phải vậy. Tại sao một người mẹ lại có thể làm ra chuyện như vậy với con gái ruột của mình chứ? Mẹ thật sự không thể hiểu được!"

Cả trái tim bà đều đặt trên người con gái, nhưng người khác lại chẳng phải như vậy..

Đối với chuyện này, Đường Kiều không cảm thấy quá kinh ngạc. Con người Hồ Như Ngọc là như vậy. Kiếp trước không xảy ra chuyện như thế này, nếu như có, chưa chắc Hồ Như Ngọc sẽ không vứt bỏ Đường Hành. Nhưng Đường Kiều cũng không đồng tình với Đường Hành. Cô phát hiện sự lương thiện của bản thân đã chết theo kiếp trước rồi, cả đời này, cô không có và cũng không cần nó.

Đường Kiều nói: "Việc này đều do chính bản thân bà ta quyết định, chúng ta không cần để ý tới."

An ủi Thẩm Liên Y xong, cô đưa bà lên phòng, đúng lúc nhìn thấy Chu San San mở cửa, cô nói: "Bị chúng tôi đánh thức à?"

Chu San San dụi dụi mắt, lắc đầu: "Không phải, là tự tôi mơ thấy ác mộng."

Chu San San cười buồn, nói: "Tôi mơ thấy anh trai tôi xảy ra chuyện."

Đường Kiều vỗ vỗ vai Chu San San: "Đi nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ quá nhiều. Người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm. Anh cô không phải người tốt, cô cứ yên tâm đi."

Lời an ủi này đúng là có thể làm người ta tức chết a, có điều Chu San San không cảm thấy như vậy. Có thể thấy được nửa năm này, Chu Vũ Hiên đã làm nhiều việc tổn thương đến cô ấy. Đặc biệt là lần này, hắn biết rõ Chu San San không đồng ý mà vẫn ép buộc. Một người vì lợi ích của bản thân mà ngay cả người nhà cũng có thể bán đứng, Chu San San càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm.

Chu San San gật đầu nói: "Cô nói đúng, loại người như anh tôi, cho dù thật sự giết người tôi cũng không thấy ngạc nhiên."

Chu San San thở ra một hơi, nói với Đường Kiều: "Cô cũng đi nghỉ ngơi sớm đi. Tôi biết khoảng thời gian này nhà cô có nhiều chuyện, nhưng cô cũng đừng để cho mình quá mệt mỏi. Cô nhìn đi, lại gầy rồi."

Đường Kiều nở nụ cười, gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Nhìn mẹ cô và Chu San San đều trở về phòng, Đường Kiều bước đến bên cầu thang dặn dò Tứ Diệp: "Em canh chừng thật cẩn thận, nếu hai người họ ra ngoài, em nhớ ho một tiếng báo hiệu cho ta."

Tứ Diệp dùng sức gật đầu.

Đường Kiều xuống nhà, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Thanh ngồi trên sofa. Cô mỉm cười bước đến, nói: "Bác không nghỉ ngơi sao?"

Thẩm Thanh nhìn cô cười: "Không phải cháu cũng không ư?"

Đường Kiều nhún vai: "Cháu không ngủ được."

Cô làm tổ trên sofa, nhẹ giọng nói: "Bác, bác nói xem có phải bọn họ có bệnh không a?"

Đường Kiều không thể lý giải được điểm này. Làm sao lại có một số người luôn cho rằng việc người khác dung túng bọn họ là lẽ đương nhiên chứ!

Cô ngẫm nghĩ, lại nói nhỏ: "Cháu rất sợ nha! Hồ Như Ngọc chạy rồi, Đường Chí Dong quay đầu sẽ cảm thấy mẹ cháu rất tốt. Nghĩ kiểu gì cũng thấy ghê tởm, giống như dẫm phải cứt chó vậy."

Đường Kiều nói chuyện luôn mất lịch sự như vậy nhưng Thẩm Thanh cũng quen rồi. Ông cười ha ha, nói một câu: "Nếu hắn dám nghĩ đến chuyện đó, bác sẽ làm cho hắn sống không bằng chết."

Ông ở trước mặt Cố Thất gia không tính là cái gì, nhưng muốn giải quyết Đường Chí Dong thì không phải chuyện khó. Lúc trước Đường Chí Dong dám đối xử tệ bạc với em gái ông, hiện tại, nếu như hắn có suy nghĩ bám lấy Liên Y, ông sẽ cho hắn biết chữ 'chết' viết như thế nào. "

Có những lời này của Thẩm Thanh, Đường Kiều liền cảm thấy mỹ mãn. Cô nói:" Vậy là tốt rồi. "

Cô đứng dậy duỗi cái eo, nói:" Kỳ thực, rất nhiều việc luôn là phong thủy thay phiên luân chuyển nha. "

Nói xong liền xoay người chuẩn bị về phòng. Thẩm Thanh đột nhiên lên tiếng:" Bác đã từ chối Hoắc Hiếu và những người khác. Bác quyết định ký kết với Cố Thất gia, về giá, bác nhường một phần. "

Đường Kiều lập tức quay đầu nhìn ông, ngạc nhiên hỏi:" Vì sao ạ? "

Dừng một giây cô lại nói:" Nếu là vì chuyện lần này, cháu có thể.. "

Thẩm Thanh không đợi cô nói xong đã giơ tay ngăn lại, ông nói:" Không phải! Không liên quan đến chuyện lần này. Lúc trước bác đã có quyết định sẽ nhường một phần lợi ích ở bên thuyền biển, để đổi lấy ưu đãi từ phương diện khác. "

Đường Kiều nhìn ông, không nói gì.

Thẩm Thanh nghiêm túc nói:" Thật sự không phải vì chuyện lần này đâu. Cháu không tin bác sao? "

Cuối cùng Đường Kiều cũng nói chuyện, tất nhiên là cô tin tưởng ông.

Đường Kiều hỏi:" Vậy bác muốn làm cái gì? Cửa hàng Kính Hoa đã ký xong, cũng không còn gì vướng bận.. Vậy thì vì sao ạ? "

Đường Kiều từng bước ép sát, không thể không công nhận, tính tình của cô đúng là càng ngày càng mạnh mẽ.

Thẩm Thanh luôn cảm khái Đường Kiều giống người nhà họ Thẩm, ông nói:" Không biết cháu có nghe qua tin tức khách sản Cẩm Giang đang muốn bán ra không? Bác rất có hứng thú với nó. "

Đường Kiều lập tức hỏi:" Bác muốn chuyển sang nghề này? "

Thẩm Thanh gật đầu:" Đúng, bác đã nghĩ rồi. Kỳ thực người lớn tuổi như bác, lại không có tri thức, theo lý nên sớm thoát ly khỏi ngành. Những việc bác có thể làm thật sự không nhiều. Nhưng nếu là khách sạn, bác cảm thấy còn khá tốt. "

Tuy rằng ông không được coi là người có văn hóa, cũng không phải người giỏi giao tiếp, nhưng ở chung với 'tam giáo cửu lưu' thì có chút kinh nghiệm.

* Tam giáo chỉ 3 giáo phái: Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo.

* Cửu lưu chỉ 9 học phái lớn: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia

Đường Kiều nghe vậy liền im lặng, nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi phật châu trên tay. Cô đang suy nghĩ, có phải những chuyện này đều là vận mệnh đã sắp đặt rồi không..

Kiếp trước cùng kiếp này, luôn có những mối liên quan kỳ diệu.

Cô nở nụ cười như có như không, chậm rãi nói:" Vậy bác hy vọng Cố Đình Quân làm cái gì? Ngài ấy cũng có hứng thú với khách sạn Cẩm Giang sao? "

Rất nhiều chuyện liên quan đến nhau, đời trước, khách sạn Cẩm Giang chính là do Cố Đình Quân sở hữu.

Cô tựa vào sofa, mỉm cười hỏi:" Bác nhường lợi ích để ngài ấy buông tay? "

Thẩm Thanh gật đầu:" Bác đã hỏi thăm rồi. Hiện tại người cạnh tranh mạnh nhất chính là Cố Thất gia, những người khác chưa chắc đã tranh được với chúng ta. Bác tính toán dùng chuyện thuyền biển đàm phán với Cố Thất gia. Cháu cảm thấy, Cố Thất gia có đồng ý không? "

Đường Kiều im lặng một lát, ngón tay nhỏ bé gõ từng nhịp trên mặt bàn. Nửa ngày, Đường Kiều ngẩng đầu nói:" Cháu nghĩ ngài ấy sẽ không đồng ý đâu! "

Cô mỉm cười nói:" Cháu đoán, Cố Đình Quân đối với chuyện này chính là tình thế bắt buộc. "

Giờ phút này cô gọi trực tiếp tên Cố Đình Quân, chứ không còn xưng hô Thất gia nữa.

Thẩm Thanh nở nụ cười bất đắc dĩ, ông nói:" Vậy xem ra, phần lợi ích mà bác đưa ra còn chưa đủ. "

Đường Kiều châm chước nói:" Thật ra cháu cảm thấy, bác hoàn toàn có thể dùng lý do này đàm phán với ngài ấy. Tất nhiên là ngài ấy sẽ không đồng ý. Dù vậy, dưới tình huống này, ngài ấy sẽ đồng ý nâng giá thuyền lên, coi như là đền bù để bác buông tay chuyện khách sạn Cẩm Giang. Cháu nói như vậy, bác hiểu chứ? Cùng một phương pháp, bác có thể sử dụng, Cố Đình Quân cũng có thể sử dụng. Mà cháu cho rằng, bác nên nghe theo ngài ấy sẽ tốt hơn. "

Thẩm Thanh im lặng.

Ông xoa huyệt thái dương, chuyện này thật khó.

Đường Kiều nói tiếp:" Nếu bác vẫn muốn vậy thì đổi cái khác, khách sạn Tứ Phương. Khách sạn này gần như sắp sụp đổ rồi, sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, giá lại thấp. "

Đường Kiều nhẹ giọng cười, quay đầu phân phó người làm:" Đi chuẩn bị cho ta ít nho. "

Cô là một kẻ yêu thích hoa quả. Nếu không ăn luôn cảm thấy thiếu thiếu.

Đường Kiều nói:" Cháu biết bác chướng mắt vị trí của khách sạn Tứ Phương, nhưng thật ra khách sạn Tứ Phương có rất nhiều ưu điểm. Vị trí bây giờ của nó không đẹp, không có nghĩa là vĩnh viễn không đẹp. Hơn nữa, cháu cảm thấy vị trí của khách sạn Tứ Phương cũng không phải rất xấu, chỉ là không ở gần đường lớn mà thôi. Nhưng điều đó lại trở thành ưu điểm, không gian yên tĩnh, không ồn ào như ở gần đường a. Trên đời luôn có những người thích ở những nơi như vậy. Nếu chúng ta sửa chữa tốt thì có gì phải lo? "

Thẩm Thanh gật gù:" Cháu nói có chút đạo lý. "

Đường Kiều:" Sao lại là có chút, là rất có lý nha. Bác suy nghĩ xem, nếu Cố Đình Quân không ngừng tăng giá, chúng ta là đối thủ của ngài ấy sao? Tuy rằng sau khi mua thuyền thì ngài ấy không còn tiền mặt trong tay, nhưng bác cảm thấy Hoắc Tử Kỳ và Kỳ Bát gia sẽ mặc kệ sao? Hoặc là nói, bác cảm thấy, khoảng thời gian này Hoắc Hiếu luôn ở lại Thượng Hải là vì cái gì? "

Đường Kiều nghiêm túc nói:" Cố Đình Quân là người của Hoắc gia, nếu ngài ấy tốt, Hoắc gia nhất định sẽ tốt. Thời khắc quan trọng, nếu như thật sự cần một lượng tiền mặt lớn, bọn họ nhất định sẽ trợ giúp Cố Đình Quân. Hơn nữa.. Chúng ta làm sao mà biết chắc chắn là trong tay Cố Đình Quân không có đủ tiền chứ? Nếu như tiền trong tay ngài ấy đủ để làm ôm cả mấy chuyện này thì sao? Chúng ta không giành được với người ta nha. "

Kỳ thật Đường Kiều có rất nhiều lá bài, nhưng át chủ bài của cô là cái chết đời trước. Cô có kinh nghiệm đời trước nên cô biết, Cố Đình Quân chưa bao giờ làm việc gì mà anh không nắm chắc phần thắng.

" Chúng ta không cần lấy cứng đối cứng, nhưng điều kiện thì bác nhất định phải bàn, hơn nữa còn phải thật chân thành. Như vậy Cố Đình Quân mới có thể buông lỏng ở chuyện thuyền biển. Bán cho ngài ấy còn tốt hơn bán cho.. Một Đoan Mộc Cảnh Dục có thân phận không rõ nha? "

Đường Kiều nở nụ cười.

Thẩm Thanh lập tức hỏi:" Cháu biết? "

Ông tự nhận là không để lộ một tia sơ hở nào a!

Ông thật sự có chút bội phục cháu gái nhà mình, đầu óc thông minh lanh lợi. Dù ông không nói chuyện gì, Y Y rất nhanh có thể đoán được.

Quả nhiên là con cháu Thẩm gia bọn họ, thật sự rất giống nhà bọn họ nha!

Nếu giống Đường Chí Dong thì sẽ ngu chết mất. May mà gen nhà bọn họ tốt! Y Y trời sinh chính là một đứa nhỏ thông minh có đầu óc buôn bán nha.

Chỉ trong nháy mắt mà Thẩm Thanh đã bổ não không ít.

Ông cười thỏa mãn:" Y Y nhà chúng ta thật thông minh! "

Đường Kiều cười hì hì, cô thấp giọng nói:" Cháu đúc rút được từ chuyện Chu San San bỏ nhà đi. Tuy rằng cô ấy không biết cái gì, nhưng có một số chuyện ngẫu nhiên lại để lộ sơ hở, chỉ là bản thân cô ấy không phát hiện mà thôi. "

Thẩm Thanh:"... "

Đường Kiều:" Vì sao Chu Vũ Hiên đột nhiên lại đặc biệt bám lấy Đoan Mộc gia a? Chắc chắn là có lý do. Thời gian hắn xuất hiện, sự lo lắng của bác.. Cho nên cháu mới có thể dễ dàng liên hệ những chuyện đó lại với nhau. "

Thẩm Thanh giơ ngón tay cái lên, Đường Kiều bật cười.

" Được rồi, cháu đi nghỉ ngơi một lát đi. Sắp bốn giờ rồi, tranh thủ ngủ một lát. "

Kỳ thực Đường Kiều càng nói càng tỉnh táo, căn bản không mệt mỏi, cô nói:" Cháu.. "

Đúng lúc này điện thoại lại vang lên.

Đường Kiều chủ động đứng dậy nhận điện thoại, thật trùng hợp, là Cố Đình Quân gọi đến.

Giọng nói mang theo ý cười truyền đến:" Còn chưa ngủ? "

Đường Kiều a một tiếng, cười tươi đùa giỡn anh:" Bởi vì tôi còn đang đợi điện thoại của ngài nha. Không nghe được giọng nói của ngài tôi không ngủ được. "

Cố Đình Quân bật cười, anh mắng nhỏ một câu, lập tức nói:" Đường Hành đã được cứu ra, nhưng xảy ra chút chuyện nhỏ. "

Đường Kiều nghiêm túc hỏi:" Sao vậy? "

Cố Đình Quân:" Bên kia phát hiện bắt sai người nên làm cô ta bị thương. Người đã được đưa đến bệnh viện. "

Đường Kiều im lặng, nửa ngày mới do dự hỏi:" Cô ta bị người khác.. cưỡng bức? "

Cố Đình Quân:" Không phải. Nói đến thật trùng hợp, người bắt cóc cô ta rồi nhận ra cô ta chính là tình nhân cũ của cô ta. Cô cảm thấy.. cần phải cưỡng bức sao? "

Đường Kiều bỗng chốc hiểu rõ, khẽ chửi bậy một tiếng rồi hỏi:" Kẻ đứng phía sau là Chu Vũ Hiên? "

Cố Đình Quân:".. Đúng!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 159 Tìm chủ đề
Chương 143:

[HIDE-THANKS]
Sáng sớm, bầu không khí vẫn còn tươi mát, Kỳ Bát gia cúi đầu đứng trước cửa Cố gia. Cổng lớn đóng kín.

Một lát sau, Cố Tứ bước ra, nói nhỏ: "Bát gia, ngài đừng làm khó tôi. Thất gia đã dặn, không gặp."

Vì sao Kỳ Bát gia lại đến? Còn không phải là vì chuyện của Chu gia sao? Nhưng chuyện này đâu phải đơn giản. Nhìn qua thì giống như muốn bắt cóc Đường tiểu thư, không có liên quan gì đến bọn họ. Chỉ là đám người kia lại dám động đến đầu bọn họ, rõ ràng là không đem bọn họ để vào mắt.

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, nếu bọn họ không làm gì thì đúng là mất hết mặt mũi. Mặc kệ là ai, kẻ đứng phía sau chắc chắn không thể buông tha.

Đạo lý này Cố Tứ hiểu, Kỳ Bát gia càng hiểu, nhưng hắn lại không thể không đến.

"Dì ta đã quỳ ở nhà ta mấy ngày liền, bây giờ không dậy nổi. Ta không thể không đến. Dù Thất ca không gặp ta, ta cũng sẽ đứng ở chỗ này, còn tốt hơn về nhà."

Hắn không thể hiểu nổi, có phải Chu Vũ Hiên bị ma che mắt không mà dám gây ra chuyện lớn như vậy. Đối với Chu Vũ Hiên, Kỳ Bát gia không thương xót gì. Hôm nay Chu Vũ Hiên có thể xuống tay với Thất ca, một ngày khác cũng có thể xuống tay với hắn.

Trong lòng Kỳ Bát gia hiểu rõ, nhưng dù vậy, vẫn phải đến đây.

Kỳ Bát gia xua tay: "Cậu trở về nghỉ ngơi đi, không cần để ý đến ta. Ta cũng chỉ muốn làm cho người nhà xem, chứ chẳng phải muốn cầu xin cho Chu Vũ Hiên."

Cố Tứ nghe vậy thì im lặng, tóm lại không thể quẳng người ở đây. Không cần biết có phải Kỳ Bát gia lạt mềm buộc chặt hay không, Cố Tứ chỉ nói: "Bát gia, hay là chúng ta nói chuyện một chút?"

Kỳ Bát gia lập tức từ chối: "Không cần!"

Cố Tứ: "..."

Kỳ Bát gia xua tay: "Cậu vào đi. Ta không làm khó các người. Thất ca cũng không cần trốn ta."

Cố Tứ nghiêm túc nói: "Không phải sợ ngài cầu xin, mà là.."

Dừng một chút, Cố Tứ nói: "Mà là Thất gia cho ngài một bậc thang, bằng không ngài về nhà sẽ khó xử."

Kỳ Bát gia nhếch môi, nói: "Ta biết."

Cố Tứ thấy Kỳ Bát gia là người thông minh, cũng không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người vào nhà. Ngay khi hắn sắp đóng cửa lại, Kỳ Bát gia đột nhiên mở miệng: "Chuyện của Chu gia, San San có biết không?"

Cố Tứ dừng một chút, nói: "Chuyện này tôi cũng không biết."

Đường tiểu thư có nói hay không, bọn họ không đoán được.

Cố Tứ tốt bụng khuyên bảo: "Nhưng tôi khuyên Bát gia không nên đi tìm Chu tiểu thư hay Đường tiểu thư. Đường tiểu thư.." Hắn đang cân nhắc xem nên hình dung như thế nào: "Đường tiểu thư không giống như những gì ngài nghĩ đâu."

Kỳ Bát gia yên lặng toát mồ hôi. Sao hắn lại không biết Đường Kiều là dạng người gì chứ! Lúc trước, dáng vẻ cô thẳng tay đánh Đường Trân Trân, hắn vẫn nhớ như in. Đường Kiều có thể chơi cùng với Chu San San, thật sự là vật họp theo loài a.

"Ta biết." Kỳ Bát gia rầu rĩ nói nhỏ.

Cố Tứ nhướng mày, mặc kệ như thế nào, Bát gia hiểu là được rồi.

"Thất gia đối với Đường tiểu thư cũng khác biệt, Bát gia vẫn nên.. Ngài hiểu chứ?"

Là người thì ai cũng biết ghen.

Kỳ Bát gia gật đầu. Cố Tứ thấy vậy cuối cùng cũng yên lòng, xoay người trở về phòng.

Kỳ Bát gia lại im lặng đứng trong sân. Một lúc sau, tựa hồ nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến, hắn nghiêng đầu tìm kiếm liền nhìn thấy Thẩm Liên Y cầm ví tiền ra ngoài. Bên cạnh bà có một người đàn ông cao lớn khôi ngô đi theo.

Thẩm Liên Y với vẻ mặt bất đắc dĩ đang nói nhỏ: "Anh không cần đi cùng em đâu. Em chỉ là đi mua chút sữa đậu nành bánh quẩy ở gần đây mà thôi. Sao có thể có chuyện gì chứ? Anh nghĩ nhiều quá rồi."

Thẩm Thanh mỉm cười nói: "Không sao."

Anh em hai người vừa bước ra khỏi cổng liền nhìn thấy Kỳ Bát gia đang đứng ven đường.

Thẩm Thanh khẽ nhíu mày, ông không thích gặp người này.

Kỳ Bát gia mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi, thấy sắc mặt hai người không được vui vẻ. Nghĩ cũng đúng, em họ nhà hắn muốn bắt cóc Đường Kiều, người ta cho hắn sắc mặt tốt mới là lạ đó.

Hắn thu lại ý cười, nói: "Thẩm tiên sinh, Thẩm nữ sĩ, chào buổi sáng."

Thẩm Thanh trước giờ chưa từng qua lại với Kỳ Bát gia, hơn nữa cũng không có hảo cảm với hắn. Lúc này hắn lại đột nhiên chào hỏi, làm cho ông cảm thấy phi gian tức đạo. Dù vậy ông vẫn khách khí gật đầu: "Chào ngài."

Tầm mắt Kỳ Bát gia dừng trên người Thẩm Liên Y. Bà mặc một bộ sườn xám màu lam tinh xảo, cả người vô cùng tao nhã. Hắn đã xem qua bài phỏng vấn của bà, rất hay. Tính cách của bà và con gái Đường Kiều một chút cũng không giống nhau. Điều này làm hắn rất kinh ngạc.

Thẩm Thanh liếc mắt nói: "Tạm biệt."

Kỳ Bát gia tựa vào tường nhìn bóng lưng hai người rời đi. Không biết vì sao, gần đây hắn càng ngày càng cảm thấy Thẩm Liên Y vừa mắt, hoặc là hắn rất thích dáng vẻ ôn nhu đó. Tất nhiên, Thẩm Liên Y lớn hơn hắn gần mười tuổi, hai người chắc chắn không thể có vướng mắc. Nhưng vừa rồi, hắn vẫn không khống chế được mà nhìn bà một cái.

Lúc này, một chiếc xe máy phóng như bay đến. Hai người trên xe nhảy xuống, cung kính đi đến bên người Kỳ Bát gia: "Bát gia."

Kỳ Bát gia lười biếng tựa vào tường, hỏi: "Chuyện gì?"

"Phu nhân ngất xỉu, lão gia mời ngài về nhà một chuyến."

Kỳ Bát gia khó chịu vò đầu: "Thế mà lại có chuyện này."

Chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể đoán ra, chắc là vì muốn bắt hắn phải giúp đỡ nên mới nghĩ ra đòn sát thủ này. Nhưng mà hắn không xác định được có phải thật sự như thế hay không, cho nên chỉ có thể tự chui đầu vào lưới.

Hắn thuận tay ngắt một ngọn cỏ ngậm trong miệng, mắng: "Bọn họ đúng là ngây thơ! Sao không ngẫm lại xem Chu Vũ Hiên phạm phải tội gì? Dám động đến người của Thất ca, còn mơ mộng người ta cho hắn đường sống sao? Thời điểm hắn xuống tay với Thất ca, sao không nghĩ đến ta!"

Mắng xong mới nói: "Đi, quay về."

Kỳ Bát gia rất nhanh đã về tới Kỳ gia. Vừa vào phòng khác liền nhìn thấy cha hắn ngồi trong sảnh, Kỳ Bát gia chào hỏi: "Cha, mẹ thế nào rồi?"

Kỳ lão gia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kỳ Bát gia một cái, nói: "Bà ấy hồ đồ, con không thể hồ đồ."

Ông chỉ nói một câu như vậy liền xoay người vào thư phòng. Trong lòng Kỳ Bát gia lập tức sáng tỏ. Hắn đi vào phòng của Kỳ phu nhân, thấy bà nằm trên giường, vẻ mặt đau đớn, mà ngồi bên cạnh là dì của hắn.

Kỳ Bát gia cười nói: "Mẹ, mẹ diễn giả quá rồi."

Kỳ phu nhân trợn mắt lên, vỗ ngực nói: "Đứa con đáng chết này, có ai nói mẹ mình như vậy không.."

"Mẹ!" Kỳ Bát gia đột nhiên ngắt lời bà, ý cười không còn.

Hắn vuốt mặt, lạnh lùng nói: "Chuyện lần này không đơn giản là vấn đề của cô gái nhỏ Đường gia, mà còn là bộ mặt của chúng ta. Con nói vậy, mẹ hiểu chứ? Mẹ nên biết, thuyền biển của Lô gia bây giờ đã nằm trong tay Thất ca. Mặc kệ là con hay là Lục ca, mỗi người đều có cổ phần trong đó. Con nói vậy, mẹ hiểu không? Con đã cảnh cáo hắn không nên có ý đồ xấu, nhưng hắn không thèm nghe. Hiện tại gây ra chuyện này, chính là hắn tự tìm."

Kỳ Bát gia không muốn dây dưa, nói thẳng: "Dì, cháu biết ngài đau lòng cho con trai, nhưng hắn đã không còn nhỏ nữa, không phải ai cũng sẽ nhân từ với hắn. Hơn nữa, lần này.." Sắc mặt Kỳ Bát gia lạnh lẽo: "Hắn cũng không giữ lại mặt mũi cho cháu, cháu không làm được chuyện lấy ơn báo oán a."

Nói xong liền xoay người bước đi.

Chu phu nhân bỗng chốc kéo ống tay áo cháu trai lại: "Dì biết, dì biết Vũ Hiên sai rồi. Nhưng không phải cũng không có ai bị thương tổn gì lớn sao? Cô gái kia không phải vẫn khỏe mạnh sao? Dì có thể.."

"Dì!"

Kỳ Bát gia bật cười, nhìn Chu phu nhân nói: "Sao dì lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy? Trọng điểm không phải là cô gái nhỏ Đường gia, trọng điểm nằm ở chỗ.. Chu Vũ Hiên muốn đoạt đồ trong tay Thất ca, hơn nữa còn dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy. Hôm nay hắn có thể ra tay với Thất ca, ngày khác, có phải cũng có thể bắt mẹ cháu để ép cháu không?"

Gỡ tay Chu phu nhân ra, Kỳ Bát gia nghiêm túc nói: "Dì lãng phí thời gian ở đây cũng không có tác dụng, cháu nhất định sẽ không giúp đỡ. Hơn nữa, cho dù muốn giúp cũng không được, Thất ca căn bản không thèm gặp cháu."

Chu phu nhân ngồi sụp xuống. Con trai bà bị người ta đánh gãy chân, có thể nối nghiệp hay không còn không biết. Cố Thất gia không thèm gặp bọn họ, mà Kỳ Bát gia bên này.. Nếu hắn cũng không chịu giúp đỡ, vậy tiếp theo, bà cũng không biết nhà họ Chu sẽ trở nên như thế nào.

"Dì không mong gì khác, chỉ mong Thất gia giữ lại mạng cho Vũ Hiên. Dì chỉ cầu xin điều này." Chu phu nhân nỉ non.

Kỳ Bát gia gật đầu nói: "Điều này thì dì yên tâm. Thất ca tin Phật, không sát sinh."

Chu phu nhân nghe vậy cuối cùng cũng bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống, bà suy yếu ngồi tựa vào chân giường, nói nhỏ: "Người còn sống là tốt rồi. San San, cũng may San San không ở nhà, may mà nó không ở nhà.."

Kỳ Bát gia nhướng mày nhếch miệng, cuối cùng cũng không nói thêm gì, xoay người rời đi.

Mà lúc này Chu San San đang ngồi trong phòng khách Đường gia hắt hơi không ngừng: "Không biết là ai đang nhắc đến mình."

Đường Kiều bước chậm xuống nhà, mái tóc dài xõa trên vai, sắc mặt có chút tái nhợt.

Chu San San vừa quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ này, lập tức hỏi: "Sao sắc mặt cô lại kém như vậy?"

Sáng sớm hình như còn nghe thấy Đường Kiều có việc ra ngoài, lại nói: "Sao cô không ngủ thêm chút nữa?"

Đường Kiều lắc đầu, nhìn đồng đồ, chưa đến mười giờ.

Cô làm tổ trên sofa, nói nhỏ: "Không ngủ được."

Chu San San thấy vậy liền nói: "Dì Thẩm đã chuẩn bị bữa sáng trong phòng ăn, cô ăn một ít đi. Lúc nãy có một cậu bé tên là Dương Tu Ngôn đến đây. Nó bị sốt, dì Thẩm lo lắng nên đã đưa đến bệnh viện rồi."

Đường Kiều hỏi: "Tu Ngôn bị sao vậy?"

Chu San San: "Chắc hẳn là khá nghiêm trọng, nhìn rất đáng thương."

Đường Kiều: "Ừ, tôi biết rồi."

Cô không nhúc nhích, hồi lâu mới nói: "San San."

Chu San San ừ một tiếng, hỏi: "Cô có muốn ăn táo không? Để tôi gọt cho cô một quả."

Nói xong liền đưa tay lấy táo, Đường Kiều ngăn lại, nói: "Không cần. Tối hôm qua Đường Hành đã được cứu ra."

Chu San San nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm rồi lại vội vàng hỏi: "Vậy đã bắt được kẻ bắt cóc chưa? Nếu như bắt được thì nhất định không được thả hắn ra. Sao lại có kẻ ác độc như vậy chứ.."

Chu San San tức giận bất bình mắng chửi hồi lâu. Đường Kiều nhìn thấy vậy, ánh mắt chợt lóe, khẽ nói: "Là Chu Vũ Hiên."

Chu San San còn đang căm phẫn thì bị bốn chữ này làm cho kinh sợ. Do dự một lúc mới lắp bắp hỏi: "Cô, cô nói ai cơ?"

Đường Kiều nghiêm túc nói: "Là anh trai cô làm."

Nói xong, Đường Kiều cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi lên phòng. Giờ phút này có nói nhiều cũng không còn ý nghĩa gì cả, chỉ có thể để Chu San San tự mình tiêu hóa.

Chu San San không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Ngây người một lúc mới vội vàng xông lên tầng, gõ cửa phòng Đường Kiều.

Đường Kiều mở cửa, nhìn thấy đôi mắt Chu San San đã đỏ nhưng vẫn vô cùng kiên cường không để rơi lệ.

Chu San San hỏi: "Bây giờ anh trai tôi đang ở đâu?"

Đường Kiều lắc đầu nói: "Tôi không biết, chắc là ở nhà? Tôi sẽ không quan tâm đến kẻ có ý đồ bắt cóc tôi. Tôi nói điều này có thể cô không thích nghe, nhưng cho dù hắn chết, tôi cũng sẽ vỗ tay vui mừng."

Chu San San cắn môi. Cô hiểu tâm trạng của Đường Kiều, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Lúc sau, Chu San San nghiêm túc nói: "Đường Kiều, nếu nhà tôi đã xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không thể ở lại đây nữa. Cảm ơn sự chăm sóc của mọi người mấy ngày nay. Tôi thật sự.. Tôi thật sự xin lỗi cô! Tôi không ngờ anh trai tôi sẽ làm ra chuyện như vậy. Thật sự xin lỗi cô!"

Nói xong liền cúi đầu thật sâu với Đường Kiều.

Đường Kiều giữ chặt cánh tay Chu San San, nhẹ giọng nói: "Hắn là hắn, cô là cô."

Đường Kiều nói: "Chỉ cần cô còn coi tôi là bạn, tôi cũng sẽ như vậy."

Lời nói của cô đã ám chỉ rõ ràng. Nếu Chu San San vì chuyện này là oán hận cô, cô cũng không có biện pháp gì, chỉ là sẽ thương cảm khi mất đi một người bạn, nhưng chắc chắn sẽ không vì thế mà khổ sở. Dù sao, chuyện gì cũng có nhân có quả.

Chu San San cũng không phải kẻ ngốc, nghiêm túc gật đầu nói: "Tôi hiểu."

Nói xong liền ôm lấy Đường Kiều, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô đều là người bạn tốt nhất của tôi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 159 Tìm chủ đề
Chương 144:

Ta đã trở lại nhưng chưa lợi hại hơn xưa T_T

[HIDE-THANKS]
Đối với chuyện Chu San San rời đi, Thẩm Thanh không cảm thấy ngạc nhiên. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu còn không quay về thì mới thật sự làm cho người ta kinh ngạc.

Đường Kiều cũng không bị ảnh hưởng gì. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cả người phấn chấn hơn nhiều. Thẩm Thanh biết cháu gái chưa ăn sáng thì thở dài bất đắc dĩ. Buổi sáng Thẩm Liên Y còn đặc biệt đi mua sữa đậu nành bánh quẩy chờ con gái dậy là có ăn.

"Hôm nay bác về nhà sớm vậy ạ?"

Thẩm Thanh không yên tâm về cô, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Bác nghe nói Chu Vũ Hiên bị đánh gãy chân."

Đường Kiều nga một tiếng, cũng không kinh ngạc, cô nói: "Đây chắc hẳn chỉ là bắt đầu thôi."

Thẩm Thanh nhướng mày, ông phát hiện Đường Kiều thật sự rất hiểu Cố Thất gia. Ông trầm ngâm một chút rồi nói: "Đúng vậy, bên kia cũng có động tĩnh khác."

Đường Kiều bật cười, nói: "Cháu có thể xem bói được đó."

Thẩm Thanh trừng mắt nhìn cô một cái: "Nói hươu nói vượn."

Đường Kiều xoay xoay cái cổ, nói: "Bác, cháu sang hàng xóm một chút."

Thẩm Thanh ngây người vài giây rồi lập tức nói: "Nên đi, người ta đã giúp đỡ, chúng ta cần phải đi nói lời cảm ơn."

Đường Kiều nở nụ cười, gật đầu nói: "Vâng ạ."

Thẩm Thanh không tình nguyện để Đường Kiều tiếp xúc nhiều với Cố Thất gia. Nhưng ông cũng biết cháu gái mình là một cô gái có chứng mực nên ông cũng yên tâm rất nhiều.

Ông nhìn Đường Kiều ra khỏi cửa, khẽ thở dài.

Kỳ thực, nếu cẩn thận suy nghĩ, Y Y nhà bọn họ thật sự không giống như những cô gái bình thường. Thật không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa. Chỉ mong Y Y có thể sống vui vui vẻ vẻ mà không bị dính vào thế tục hỗn loạn. Có điều, hình như điều này thật khó.

Thẩm Thanh ngồi xuống xoa xoa huyệt thái dương, lâm vào trầm tư.

Lúc này Đường Kiều đã bước vào Cố gia. Cố Nhị Nữu đang vẫy đuôi chạy quanh Đường Kiều, cô xoa đầu nó, nói: "Nhị Nữu nhớ ta sao? Ta cũng nhớ mi nha. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, còn không có thời gian tản bộ cùng mi. Chờ chút nữa sẽ dẫn mi đi chơi nha."

Cố Nhị Nữu: "Gâu gâu gâu."

Đúng là một chú chó thông minh.

Đường Kiều cười hì hì đi vào nhà, đúng lúc Cố Đình Quân cũng xuống. Anh hơi hơi nhíu mày, nói: "Trên người có lông chó."

Đường Kiều hoang mang, có lông chó là một chuyện rất kỳ quái sao? Lông chó này đâu có bình thường, là lông chó của Cố Nhị Nữu nhà anh nha.

Đường Kiều nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu hỏi: "Cho nên?"

Cho nên?

Cố Đình Quân bất đắc dĩ nói: "Ngồi đi."

Đường Kiều không buông tha: "Ngài ghét bỏ tôi sao? Hay là chê Cố Nhị Nữu nhà ngài?"

Đối diện với ánh mắt lên án của cô, mặc kệ câu trả lời gì đều không đúng!

Cố Đình Quân không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, anh nói: "Không phải."

Anh tựa vào sofa, hỏi: "Sao lại đến vào giờ này?"

Đường Kiều chu miệng: "Nhớ ngài!"

Cố Tứ yên lặng lui ra ngoài..

Không được nghe, không được nghe!

Đường Kiều nở nụ cười, trêu chọc Cố Đình Quân: "Cố Tứ hình như không chịu nổi."

Cố Đình Quân nhướng mày không nói.

Đường Kiều ngồi thẳng lừng, thành khẩn nói: "Tôi là một cô gái tốt cho nên hôm nay đến là muốn nói lời cảm ơn ngài. Nếu như không có Thất gia, không biết chuyện này sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. Như có ngài ra tay liền khác biệt, tất cả đến trở nên thuận lợi."

Đường Kiều cười khanh khách. Cố Đình Quân nhìn lúm đồng tiên nho nhỏ như ẩn như hiện kia, nửa ngày mới ừ một tiếng thật dài, nói: "Hình như.. Có chút đạo lý."

Đường Kiều lập tức nói: "Tất nhiên là có đạo lý rồi!"

Cô chống cằm hỏi: "Nếu không thì Thất gia nghĩ cái gì? Ngài sẽ không thật sự nghĩ rằng tôi đến là vì nhờ ngài chứ?"

Cố Đình Quân vuốt ve phật châu trên tay, cả người mang theo hơi thở thanh lãnh. Anh nhướng mày, chậm rãi nói: "Cho nên, nói nhớ ta là lừa ta sao?"

Anh hơi vươn người về phía trước, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Đường Kiều, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, phảng phất có thể cảm giác được hơi thở của cô. Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như một chiếc lông chim lướt qua lòng Đường Kiều: "Lừa ta.. thì sẽ phải nhận trừng phạt."

Tay nhỏ bé của Đường Kiều rất tự nhiên mà ôm lấy cổ anh, cô cười khanh khách nói: "Sao cơ? Trừng phạt? Hôn tôi một cái sao?"

Quả nhiên là một cô gái lớn mật. Dù là cô gái hướng ngoại thế nào cũng không dám nói giống như cô. Nhưng Cố Đình lại không cảm thấy cô như vậy là không tốt, ngược lại, anh còn thấy đó là chuyện đương nhiên.

Anh nhẹ nhàng trượt khóe môi trên khuôn mặt cô, nói: "Đùa giỡn ta?"

Đường Kiều kéo tay lại, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn. Cô nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Không được sao?"

Cố Đình Quân nở nụ cười. Anh cứ thế đối diện với ánh mắt cô, đôi mắt to đen nhanh đầy giảo hoạt, gật đầu nói: "Cũng được.. Chỉ là.."

Anh kéo cô ra một chút, nói: "Tôi không có hứng thú với cô."

Đường Kiều: "..."

Cố Đình Quân mỉm cười buông tay, một tay cầm lấy bản tay nhỏ bé của Đường Kiều, nói: "Còn nghịch ngợm nữa, ta sẽ nói cho bác và mẹ cô biết."

Đường Kiều đen mặt: ".. Mách lẻo? Ngài không biết xấu hổ sao?"

Cố Đình Quân đúng lý hợp tình nói: "Có cái gì phải xấu hổ? Phải để mẹ cô quản chặt cô nhóc bướng bỉnh như cô a."

Đường Kiều hừ một tiếng, than thở: "Thật là đáng ghét."

Cố Đình Quân cố nén cười, cũng không nói gì. Anh lười nhác tựa vào sofa, nhìn Đường Kiều giận dỗi, không hiểu vì sao cô lại có tính cách như vậy. Có điều, so với rất nhiều người, Đường Kiều thẳng thắn chân thành lại giảo hoạt như vậy làm cho người ta thấy thoải mái hơn.

Đường Kiều chống cằm, quay lại chủ đề chính: "Chu San San về nhà rồi."

Cố Đình Quân nga một tiếng, nói: "Chuyện bình thường."

Đường Kiều lại nói: "Buổi sáng hôm nay tôi đã suy nghĩ rất lâu. Tuy rằng Chu Vũ Hiên ngu như heo, có thể làm ra loại chuyện bừa bãi không chu toàn này. Nhưng hắn thật sự có lá gan lớn đến mức đối nghịch với ngài sao? Chỉ cần đề cập đến chuyện sang nhượng thuyền biển thì chắc chắn sẽ bị phát hiện. Hắn là tên ngốc à? Gan to như vậy, chắc là có chỗ dựa sau lưng phải không?"

Cố Đình Quân ừ một tiếng, mỉm cười nhìn cô: "Cho nên cô tới chính là muốn nói chuyện này với ta?"

Đường Kiều lắc đầu, vô tội nói: "Chuyện tôi có thể nghĩ đến thì tất nhiên ngài cũng có thể nghĩ đến. Cho nên tôi không phải vì chuyện này, chỉ là thuận miệng nhắc đến thôi. Ngài biết tính tôi đó, luôn muốn biết rõ mọi chuyện. Thất gia, ngài hiểu đúng không?"

Tiếng cười của cô làm người ta ngọt đến trong lòng.

Cố Đình Quân mỉm cười: "Nếu ta nói mình không hiểu, cô có khóc không?"

Đường Kiều chu miệng ôm mặt giả khóc. Cố Đình Quân nhìn cô biến sắc mặt nhanh như lật sách, bật cười nói: "Được rồi, đừng có giả vờ."

Thấy cô vẫn ôm mặt, Cố Đình Quân bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi: "Cô có muốn đi xem phim không?"

Đường Kiều a một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Quân. Xem phim?

Cố Đình Quân và phim ảnh thật sự không hợp nhau chút nào. Xem phim?

Dáng vẻ mê mang của cô làm anh buồn cười. Cố Đình Quân đứng dậy đi đến ngăn tủ tìm kiếm, chốc lát liền quay về: "Mời cô xem phim nhé?"

Đường Kiều liếc nhìn, trên tay anh cầm mấy tấm vé. Cô nhẹ giọng nói: "Không nghĩ tới, ngài vậy mà lại muốn cùng tôi đi xem phim."

Cố Đình Quân: "?"

Anh chỉ là đưa, chứ không nói là bản thân cũng đi nha!

"Nhìn ngài có thành ý như vậy, tôi đồng ý với ngài."

Đường Kiều lật xem vé phim, hỏi: "Buổi chiếu đầu tiên sao?"

Cố Đình Quân gật đầu: "Hình như vậy."

Chuyện này anh cũng không quan tâm. Nguyên bản anh không định đi, nhưng nhìn dáng vẻ này của Đường Kiều, Cố Đình Quân không nói lên lời từ chối.

Đường Kiều nói: "Mỹ nhân Giang thành? Tên này nghe thật tục."

Cố Đình Quân bật cười, nói: "Vậy có xem không?"

Đường Kiều gật đầu: "Xem chứ, đương nhiên phải xem. Tôi còn chưa xem bao giờ đâu! Diễn viên chính đều sẽ đến sao? Tôi có thể nhìn thấy đại minh tinh nha."

Nghĩ như vậy, Đường Kiều phát hiện cuộc sống của cô trôi qua rất đơn giản, rất nhiều chuyện đều chưa được trải nghiệm. Đặc biệt là đời trước, đột nhiên bị người hại chết, thù không kịp báo, cũng không hưởng thụ được gì, người cứ thế chết đi..

Nhắc đến đây.. Đời trước là ai giết cô?

Cũng chỉ trong nháy mắt, Đường Kiều lập tức hồi phục tinh thần, nói: "Thời gian là ngày mai sao? Vậy thì đêm nay tôi phải đi ngủ sớm để bảo trì nhan sắc. Ha ha."

Dáng vẻ hoạt bát của cô làm Cố Đình Quân muốn cười, anh nói: "Được, chiều tối ngày mai.. 4 giờ tôi đến đón cô?"

Đường Kiều gật đầu đồng ý.

Cố Đình Quân lại nói: "Vé còn thừa cô cũng cầm đi. Có thể đưa cho bạn học. Những thứ này ta giữ lại cũng vô dụng."

Đường Kiều đếm đếm, khoảng mười mấy vé. Cô nghiêm trang cảm khái: "Người khác muốn mua cũng không mua được. Còn ngài có nhiều như vậy lại xem như giấy vụn. Quả nhiên, người với người chính là khác biệt a."

Đường Kiều cầm vé cất đi, nói: "Tôi cầm hết nha, ngài đừng có hối hận."

Cố Đình Quân nở nụ cười: "Không hối hận. Cô có thể tặng cho bạn học."

Trong nhà có một ngăn kéo toàn những thứ này. Anh thường xuyên nhân được các loại thiệp mời, chỉ là anh rất ít tham gia. Lần này cũng đột nhiên nhớ tới, cảm thấy cô gái nhỏ sẽ thích. Không ngờ cô sẽ thích thật.

"Về sau nếu có tôi sẽ giữ lại cho cô."

Bất tri bất giác, Cố Đình Quân liền nói như vậy.

Đường Kiều bật cười, nhẹ giọng nói được.

Cố Đình Quân nhìn nụ cười xinh đẹp kia, chỉ cảm thấy nếu lúc nào cũng nhìn thấy nụ cười trong suốt này thì thật tốt.

Đường Kiều vui vẻ nhảy nhót: "Buổi sáng ngày mai tôi phải dậy sớm một chút, đi làm tóc, mua một chiếc váy mới. Tôi còn muốn trang điểm đẹp hơn những nữ minh tinh kia."

Cố Đình Quân bật cười, nói: "Ở trong mắt ta, cô so với bất kỳ ai đều đẹp nhất."

Đường Kiều cười khanh khách hỏi: "Là sao?"

Nháy mắt mấy cái, sóng mắt lưu chuyển, càng thêm xinh đẹp.

Cố Đình Quân nói: "Nghe đủ lời hay rồi, nên trở về nhà thôi. Nhìn quầng thâm mắt của cô kìa, giống như gấu trúc vậy."

Đường Kiều: "..."

Người này thật sự là.. Vừa làm người ta cảm thấy thoải mái một chút liền lập tức có thể phá hỏng không khí. Quả nhiên là không biết lấy lòng con gái. Trách không được đời trước luôn một cô đơn một mình. Người như thế cũng chỉ có người thông minh như cô mới thích thôi.. Người bình thường thật sự không chống đỡ nổi!

Cô le lưỡi, quay đầu nói: "Ngài biết không? Đặc điểm lớn nhất của ngài chính là không biết nói lời ngon tiếng ngọt với con gái. Nhưng mà, đây lại là ưu điểm của ngài."

Cố Đình Quân nhíu mày.

Đường Kiều cười nói: "Ngài luôn độc miệng với những người khác, vậy thì sẽ không ai thích ngài. Sau đó, ngài sẽ cầu xin tôi thích ngài. Tôi là ai chứ? Tôi chính là một cô gái thông minh xinh đẹp nha!"

Cố Đình Quân nhìn chằm chằm Đường Kiều, trầm mặc một lúc. Tựa hồ nghĩ tới cái gì, nửa ngày mới cất tiếng nói: "Đúng vậy nha, thông minh xinh đẹp như ánh mặt trời, thật sự rất tốt."

Đường Kiều ngạc nhiên: "..."

Thế mà lại không chế nhạo cô?

Cố Đình Quân nói chuyện sâu xa: "Người sống trong hoàn cảnh âm u thống khổ thì luôn muốn bắt lấy ánh sáng, nhưng lại không biết thứ ánh sáng đó không thích hợp với mình. Hoặc là có biết, nhưng không muốn thừa nhận, không muốn cự tuyệt, còn muốn lại gần. Có lẽ sẽ hại mình nhưng lại không thể khống chế bản thân."

Đường Kiều hơi hơi nhíu mày, nói: "Ngài làm sao vậy? Uống nhầm thuốc sao?"

Cô vươn tay véo má Cố Đình Quân một cái. Ngày thường đều là bị anh véo, lúc này đổi chỗ, cảm giác thật khác biệt nha!

Cô nói: "Nghĩ linh tinh cái gì a! Bao nhiêu người sống không bằng ngài, cũng không thấy người ta oán hận. Ngài đây là có phúc mà không biết hưởng nha!"

Đường Kiều nói lời thấm thía: "Con người a, cần phải lạc quan. Bản thân còn không lạc quan thì sao có thể trông cậy vào người khác, tìm cái rắm gì mà cảm giác tồn tại chứ."

Cố Đình Quân giương mắt: "Không được nói bậy."

Đường Kiều kinh ngạc hỏi lại: "Tôi không có nha.."

Cố Đình Quân nhìn dáng vẻ nói dối không chớp mắt của cô, bất đắc dĩ bật cười: "Cô đó!"

Đường Kiều đắc ý: "Tôi không đúng sao?"

Cố Đình Quân trầm ngâm một chút, chậm rãi gật đầu: ".. Cũng đúng."
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back