Trọng Sinh [Edit] Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi vuvu57649195, 7 Tháng mười 2020.

  1. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 90:

    Mọi người vào link này để đăng ký làm thành viên của VNO nha

    Đăng Ký

    Nâng cấp lên thành viên chính thức để đăng bình luận không bị kiểm duyệt, viết truyện kiếm tiền và đọc các truyện ẩn nha (chọn gói 1 xu) : Link

    Hãy ủng hộ truyện một cách văn minh nhé *yoci 105*

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe của Thẩm gia đang êm đẹp lại bị người chọc thủng lốp nên chú Vương mới đến muộn. Đường Kiều bật cười thành tiếng. Thẩm Liên Y thấy con gái còn cười được liền nghĩ, quả nhiên vẫn là đứa bé không hiểu chuyện.

    Nhưng Đường Kiều cười xong lại nói: "Có người tính kế đến nhà chúng ta rồi."

    Thẩm Liên Y không hiểu, lập tức hỏi: "Chuyện này có gì không ổn sao?"

    Bất tri bất giác, bà đã có thói quen nghe ý kiến của con gái.

    Từ khi đi học, tính tình Thẩm Liên Y cũng bắt đầu thay đổi, so với lúc trước càng thêm tự tin sáng sủa. Nhưng đối với người trong nhà thì không thay đổi.

    Đường Kiều cười nói: "Không có gì ạ, chuyện này con sẽ thương lượng với bác."

    Dương Tu Ngôn sôi nổi chạy ra từ phòng bếp, nói: "Chị, hôm nay có gà nướng rất ngon đó."

    Đường Kiều trêu chọc: "Chỉ biết có ăn thôi, em không xem mặt em đã tròn đến thế nào rồi."

    Bắt nạt trẻ con, cô làm có lý do chính đáng.

    Dương Tu Ngôn cười hì hì: "Chị ghen tỵ đúng không? Dì Thẩm đối tốt với em nên chị ghen tỵ!"

    Đường Kiều bẹt bẹt miệng, cảm khái cậu nhóc nói đúng trọng điểm. Bởi vì cô biểu hiện vô cùng rõ ràng, lần nào Dương Tu Ngôn cũng cảm thấy rất vui vẻ. Tuy cô ghen tỵ nhưng rất thích cậu, mỗi ngày hai người đều tranh giành tình cảm, đặc biệt thú vị nha!

    Chị Đường thật là trẻ con.

    Chậc!

    Đường Kiều không để ý tới cậu, tìm một quyển sách bắt đầu ngồi đọc.

    Dương Tu Ngôn lại gần, nói: "Quyển sách này của chị em từng thấy chị Hồ đọc rồi."

    Nhắc đến chuyện này, Đường Kiều giật mình nghĩ đến mội sự kiện. Cô tựa vào sofa, cố ý hỏi: "Chị Hồ là ai?"

    Dương Tu Ngôn: "Chị Hồ là con gái của dì Hồ a."

    Cậu thấp giọng nói: "Nhưng em không thích dì Hồ."

    Đường Kiều dừng một chút, hỏi tiếp: "Vì sao?"

    Dương Tu Ngôn cười ha ha, nói: "Tóm lại là không thích."

    Trẻ con không có nhiều tâm tư như vậy. Cô nói chuyện khó chịu nhưng cậu nhóc cũng chưa từng nói một câu không hay a.

    Đường Kiều nghĩ nghĩ, ngoắc ngoắc ngón tay. Dương Tu Ngôn nghi hoặc: "Có chuyện gì ạ?"

    Đường Kiều: "Trong phòng chị có bánh quy rất ngon, có muốn ăn không?"

    Rốt cuộc vẫn là trẻ con, cậu nhóc lập tức mắc câu. Đường Kiều dắt Dương Tu Ngôn lên tầng, hai người ngồi xếp bằng trên ghế, mỗi người một gói bánh, cô nói: "Không được nói với dì Thẩm đó, mẹ không thích những thứ này."

    Có bí mật nhỏ liền không giống nữa, Dương Tu Ngôn gật đồng, nghiêm trang: "Tuyệt đối không nói! Chị cho em đồ ăn ngon, em sẽ không bán đứng chị."

    Đường Kiều nở nụ cười.

    Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nhà em cứ như thế này cũng không tốt a. Cha em thật kỳ lạ."

    Tuy Dương Tu Ngôn chưa từng nói, nhưng Đường Kiều đã biết hết. Mẹ Dương Tu Ngôn bỏ lại hai cha con họ mà đi. Nghe nói là đi làm vợ bé của một vị quan chức, sau này vì khóc sinh mà chết, một xác hai mạng.

    Dương Tu Ngôn cũng là một đứa trẻ đáng thương.

    Cô xoa xoa đầu cậu nhóc, nói: "Trời lạnh, cha em cũng không biết đường thay quần áo ấm cho em. Thật quá đáng."

    Dương Tu Ngôn lập tức nghiêm túc nói: "Cha em không phải không quan tâm em, ông ấy thật sự quá bận. Hơn nữa, nếu cha không kiếm nhiều tiền, sao có thể nuôi em a. Tương lai, em muốn xuất ngoại học tập."

    Dương Tu Ngôn nghiêm túc như vậy, Đường Kiều thật bất ngờ. Cô cười một tiếng, nói: "Em nghĩ thật xa a."

    Dương Tu Ngôn gật đầu: "Bởi vì em muốn trở thành một người thật giỏi. Em muốn học rất nhiều thứ, sau đó đền đáp quốc gia của mình. Cha em nói, làm người phải có lý tưởng."

    Đường Kiều bật cười khanh khách: "Còn biết không ít nha."

    Dương Tu Ngôn cười tủm tỉm, lại nói: "Em không giống với người khác. Cha dạy em làm người phải thật thà, trung thực. Cha không nghĩ như dì Hồ đâu! Suốt ngày.." Do dự một chút, cậu nói: "Ai, nếu cha biết sẽ đánh chết em."

    Đường Kiều hiểu rõ: "Chị không nói! Chúng ta cùng nhau giữ bí mật, em cũng không nói chuyện chị ăn đồ ăn vặt với mẹ là được. Thế nào?" Đường Kiều nháy mắt. Kỳ thưc cô rất muốn tìm cơ hội tiếp xúc với Hồ Nghệ Từ.

    Tuy rằng cô không phải người lương thiện, nhưng cũng không muốn nhìn Hồ Nghệ Từ rơi vào kết cục của đời trước.

    Dương Tu Ngôn nói nhỏ: "Thật ra không phải là cha em nói, là người khác nói với cha em, dì hộ muốn gả chị Hồ cho cha em, đối xử với em cũng tốt. Nhưng sau này lại có người giàu có theo đuổi chị Hồ, dì Hộ lập tức không thích em nữa. Dì ấy còn nói với người khác, loại con riêng như em, không có ai thích."

    Đường Kiều: "..."

    Mẹ nó, người phụ nữ này cũng là kẻ đọc sách sao!

    "Lúc trước chị Hồ hay cùng em ăn cơm, bây giờ chỉ dám vụng trộm đưa đồ ăn cho em, nếu bị dì Hồ nhìn thấy sẽ bị ăn mắng. Lần nào chị Hồ cũng không phản kháng, dì Hồ bảo chị ấy làm gì thì chị ấy làm cái đó."

    Cậu nói đến chuyện này liền có chút lo lắng, than thở: "Em từng nhìn trộm người đàn ông kia, cảm thấy lòe loẹt không giống người tốt, nhưng đúng là đẹp trai hơn cha em rất nhiều. Ai!"

    Đường Kiều xoa bóp khuôn mặt mũm mĩm của cậu, nói: "Em đúng là lắm trò."

    Đến lúc hai người xuống nhà, Thẩm Liên Y hỏi: "Sao hai đứa lại đi cùng nhau?"

    Dương Tu Ngôn rất tốt bụng, chỉ có con gái bà là hay ghen tỵ, già mồm cãi láo, luôn luôn châm chọc cậu nhóc. May mà Dương Tu Ngôn cũng biết phải trái, nếu không chỉ sợ không bao giờ dám đến đây chơi nữa.

    Đường Kiều: "Con chỉ dạy chút đạo lý làm người mà thôi."

    Đường Kiều nhìn thấy bánh nhân đường trên bàn, lập tức hỏi: "Có khách đến sao ạ?"

    Nói xong lập tức tiến lên, cầm bánh mỉm cười.

    Thẩm Liên Y bị hành động của cô làm cho kinh ngạc, vội nói: "Bác con mua về, con cho là.. Là cái gì?"

    Đường Kiều bĩu môi, đưa bánh nhân đường trong tay cho Dương Tu Ngôn: "Cho em ăn đó."

    Dương Tu Ngôn a một tiếng, cảm ơn Đường Kiều rồi im lặng ngồi trên sofa ăn bánh.

    Thẩm Liên Y cảm thấy có chút không đúng, nhưng bà không nghĩ ra.

    Vừa rồi còn mừng như điên, quay đầu liền biến sắc mặt.

    Tất nhiên Đường Kiều không thể nói rằng cô tưởng đó là do Thất gia mua cho nên mới vui mừng. Bây giờ biết không phải nên mới không có tâm trạng ăn uống.

    Đường Kiều hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Con hơi mệt." Lập tức cuộn mình ngồi trên sofa. Dương Tu Ngôn nhích lại gần: "Em chia cho chị một nửa nhé?"

    Đường Kiều lắc đầu, khoát tay từ chối, nhìn về phía Dương Tu Ngôn, thấy ánh mắt cậu nhóc lóe lên, có chút lo lắng, giống như sợ cô thật sự tức giận mà không thích cậu.

    Đường Kiều đột nhiên cảm thấy xót xa, cô ôn nhu nói: "Em ăn đi."

    Cô chống cằm, trầm tư: "Hình như Thất gia đã đi vắng nhiều ngày rồi."

    Thẩm Liên Y nghe vậy cuối cùng cũng hiểu vì sao con gái không vui. Bà dở khóc dở cười nói: "Con có thể dè dặt một chút không? Lại nói, con cũng ít sang nhà hàng xóm thôi. Con không nghĩ xem một cô gái như con luôn xuất hiện ở nhà một người đàn ông, người khác sẽ nói như thế nào?"

    Đường Kiều nháy nháy mắt, vô cùng vô tội: "Làm sao a, con còn ước gì có quan hệ với ngài ấy đó! Chỉ là người ta không đồng ý a."

    Nghĩ đến lần trước gặp nhau, dáng vẻ anh ngồi trên ban công, Đường Kiều liền cảm thấy trái tim đập nhanh.

    Cô ôm ngực, nhẹ nhàng nói: "Ngài ấy thật đẹp trai nha!"

    Mọi người: "..."

    Thẩm Liên Y phản ứng lại liền muốn xông lên đánh người: "Con nhóc chết tiệt này, ai cho con nói hươu nói vượn. Đang yên đang lành con háo sắc cái gì chứ? Không có việc gì làm phải không?"

    Đường Kiều vội vàng đứng lên, vừa kêu vừa né, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

    "Con chỉ thuận miệng nói thôi mà mẹ cũng tin, mẹ đây là bạo lực gia đình a."

    Dương Tu Ngôn nhìn hai người, hơi hơi cúi đầu, cắn một miếng bánh, nói: "Cha mẹ cũng giống như vậy."

    Thẩm Liên Y nghe thấy liền dừng lại, cười ôm cậu nhóc: "Đến đây, Tu Ngôn. Dì dẫn con vào bếp thử đồ ăn nha."

    Đường Kiều nhìn hai người rời đi, thở ra một hơi, nâng bước đi tới thư phòng ở tầng một. Gõ cửa, giọng nói của Thẩm Thanh truyền đến: "Mời vào."

    Đường Kiều mỉm cười đẩy cửa.

    "Bác có thời gian không? Cháu có chuyện muốn nói."

    Thẩm Thanh sửng sốt, lập tức gật đầu: "Ngồi đi, bác tất nhiên là có thời gian."

    Đường Kiều cười khanh khách đi đến sofa, ngồi xuống: "Bác có biết Chu gia không? Nhà của bạn cháu, Chu San San ý."

    Thẩm Thanh trầm tư một lúc, nói: "Đã nghe qua, nhưng không tiếp xúc."

    Đường Kiều cười như không cười: "Cháu nghi ngờ chuyện hỏng xe hôm nay là do Chu Vũ Hiên làm, hắn muốn tiếp cận cháu."

    Đường Kiều nói thẳng: "Lúc trước hắn còn cố ý làm bạn với Đường Hành, cháu liền cảm thấy người này có ý đồ xấu.

    Thẩm Thanh nghe vậy lập tức cảnh giác, tất cả những chuyện liên quan đến cháu gái, ông không dám lơi lỏng dù chỉ là một chút. Lúc này nghe Đường Kiều nói vậy, nhíu mày nói:" Trước kia bác không ở Thượng Hải, mọi người khả năng còn chưa chú ý. Nhưng bây giờ bác xử lý chuyện thuyền biển, lại mua mỹ phẩm Kính Hoa, tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của nhiều người. Bọn họ muốn tìm hiểu từ chỗ cháu cũng không biết chứng. "

    Dừng một chút, tuy ông cảm thấy lời này nói với cháu gái thì không hay, nhưng cũng không kiêng dè:" Thật ra gần đây Hồ Như Ngọc ngẫu nhiên gặp bác hai lần, bác nghĩ có phải muốn câu dẫn bác không? "

    Đường Kiều kinh ngạc a một tiếng.

    Thẩm Thanh vội nói:" Nhưng cháu yên tâm đi. "

    Tất nhiên Đường Kiều hiểu, cô gật đầu, nhẹ giọng:" Cháu biết. "

    Cô ngồi xếp bằng tựa vào sofa, lười biếng nói:" Hồ Như Ngọc dù sao cũng là phụ nữ, nếu bác không tiện xử lý thì có thể giao cho cháu. "

    Thầm Thanh mỉm cười gật đầu, nhưng trong mắt lại không có ý tứ làm vậy. Sao ông có thể để cháu gái tham gia vào chuyện này chứ. Một cô gái tốt không nên tiếp xúc với những chuyện ghê tởm này.

    Ông nghiêm cẩn nói:" Còn một việc nữa! "

    Đường Kiều nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh.

    Ông trầm ngâm một chút, hỏi:" Thất gia nhà hàng xóm.. "

    Đối với người này, Thẩm Thanh thật sự lo lắng. Ông không sợ đám người Hồ Như Ngọc, cũng chắc chắn sẽ không cho bọn họ có cơ hội gây rối. Nhưng Thất gia lại khác. Nếu như Thất gia muốn làm cái gì, ông căn bản không phải là đối thủ của anh.

    Thẩm Thanh cúi đầu suy tư, nói:" Bác biết có nói cháu cũng không nghe, nhưng cháu phải nhớ, một cô gái như cháu không phải đối thủ của Thất gia. Tuyệt đối không được cảm thấy mình rất tài giỏi. Bối cảnh của Cố Đình Quân, chắc chắn không chỉ đơn giản là người của Hồng môn đâu. "

    Đường Kiều nghe vậy thì cười yếu ớt, nhẹ giọng hỏi:" Vậy.. Bác có muốn cho cháu biết một chút không? "

    Thẩm Thanh trừng mắt nhìn cô một cái:" Trọng điểm của cháu đặt sai chỗ rồi. "

    Đường Kiều bật cười thành tiếng, chậm rãi nói:" Sai ở đâu a? Bác không cần đem cháu trở thành đóa sen trắng thuần khiết, cháu sẽ cảm thấy không thoải mái. "

    Cô đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại nói:" Bác tìm vài người tin cậy giáo huấn Chu Vũ Hiên một chút đi. "

    Thẩm Thanh:"... "

    Chuyện này lại có thể dùng ngữ khí như đang nói" Tối nay ăn món gì "để nói như vậy sao?

    Đường Kiều tựa vào cánh cửa, mỉm cười xinh đẹp:" Mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, không có chuyện gì lại chạy đến trước mặt cháu tìm cảm giác tồn tại, cháu sẽ không vui. Cháu thích trực tiếp làm cho bọn họ biết, việc bọn họ mồm thối, tay thối hay tim thối, ngoài cha mẹ bọn họ, không phải ai cũng sẽ tha thứ. "

    Thẩm Thanh:"... "

    Dừng một chút, ông cố gắng nặn ra hai chữ:" Được rồi. "

    Ông lại dặn dò khuyên nhủ:" Với người ngoài, không cần nói thẳng như vậy. "

    Đường Kiều a một tiếng, cười hì hì tiến đến bên người Thẩm Thanh, gắt giọng:" Tuy rằng nói thẳng khó nghe, nhưng tóm lại đó là sự thật. Bác cũng không muốn nhìn thấy cháu nói dối đúng không? Còn chuyện người ngoài, cháu căn bản sẽ không nói a. Chọc cháu, cháu sẽ không bỏ qua. Không chọc cháu, tự nhiên cháu sẽ không dây vào. "

    Cô gõ gõ mặt bàn, mỉm cười:" Bác.. Hiểu không? "

    Thẩm Thanh, không hiểu. Y Y nhà ông là chú cừu nhỏ. Tất cả là tại Đường Chí Dong và Hồ Như Ngọc, vì bị bọn họ bắt nạt nên mới trở thành như vậy!

    " Hiểu, bác thấy bác phải cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ. "

    Đường Kiều:"..."

    A? Ông thật sự hiểu sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng sáu 2021
  2. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 91:

    Vì bận ôn thi nên tiến độ sẽ hơi chậm xíu nha mọi người *bafu 13*

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Kiều có rất nhiều biện pháp quanh co lòng vòng để đối phó những người cần đối phó, nhưng cô lại không muốn làm như vậy.

    Đây chắc là chuyện duy nhất cô không bị ảnh hưởng bởi Thất gia đi. Không phải hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thật ra kiếp trước đều là như vậy, nhưng bây giờ được sống lại, Đường Kiều không muốn làm như thế nữa. Con người a, ai biết có thể sống được bao lâu, nên dứt khoát.

    Ân oán tình cừu, xử lý cũng nhanh chóng thoải mái.

    Người khác không thích thì có sao? Quan tâm người khác nghĩ cái gì làm gì a?

    Cô muốn dùng biện pháp đơn giản thô bạo nhất để đối phó người khác, nếu không thích, bọn họ cũng trực tiếp đáp trả lại là được. Chẳng qua, trên đời này luôn có rất nhiều ngụy quân tử, bọn họ tình nguyện tính kế sau lưng người khác cũng không muốn trực tiếp ra tay.

    Cô tìm người giáo huấn Chu Vũ Hiên, chỉ cần không ngu ngốc, tất nhiên hắn sẽ biết là ai làm.

    Không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào?

    Đường Kiều xuống tàu điện, cảm thấy rét lạnh, vội vàng kéo khăn quàng cổ, bước nhanh: "..."

    Đang đi thì bị một cô gái lao ra từ ngõ nhỏ đâm vào, Đường Kiều xoa xoa cái mũi của mình.

    "Tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ? Là lỗi của tôi, là tôi.." Giọng nói này rất quen thuộc.

    Đường Kiều ngẩng đầu, người trước mặt đúng là Hồ Nghệ Từ.

    Sắc mặt Hồ Nghệ Từ ửng đỏ, hơi thở dồn dập, có chút hoảng loạn. Quần áo không chỉnh tề, cổ áo giống như bị người túm lấy tạo thành nếp nhăn.

    Đường Kiều lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía đầu bên kia của ngõ nhỏ. Rất nhanh có một người đàn ông chạy ra từ đó, tấm lưng hơi còng, người cũng gầy yếu, quần áo đã bạc màu, chắc chắn không thể là Kỳ Bát gia được.

    Tầm mắt Đường Kiều dừng trên người Hồ Nghệ Từ, nói nhỏ: "Tôi không sao, còn cô, cô không sao chứ?"

    Hồ Nghệ Từ cứng đờ, vội vàng lắc đầu: "Tôi, tất nhiên tôi không sao."

    Hồ Nghệ Từ đánh giá cô gái trước mặt, hình như có chút quen mắt. Hồ Nghệ Từ cẩn thận nghĩ lại, hỏi thử: "Có phải cô có người nhà học ở lớp học ban đêm Tể Ninh không? Tôi từng nhìn thấy cô đợi người ở đó."

    Đường Kiều gật đầu, thanh thúy nói: "Đúng vậy."

    Thời tiết rất lạnh, Đường Kiều lại là người rất sợ lạnh, cô nhẹ nhàng xoa tay, hà hơi cho ấm.

    Hồ Nghệ Từ đã bình tĩnh lại, nói: "Cô đừng đợi, hôm nay có chuyện đột xuất nên chương trình học đã bị dời lại. Bây giờ cô qua sợ là phải đợi rất lâu. Trời sắp tối rồi, một cô gái nhỏ như cô không an toàn. Tốt nhất là về nhà đi."

    Đường Kiều cười gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cô."

    Hồ Nghệ Từ cười ôn nhu, khí chất vốn đã ôn nhu văn tĩnh, cả người lại còn có phong độ của người tri thức, chỉ là giữa hai hàng lông mày mang chút u sầu, vừa nhìn liền biết đó là tính cách dễ dàng bị người ta điều khiển.

    Hiện tại Hồ Nghệ từ và Hồ Nghệ Từ ở Cáp Nhĩ Tân không giống nhau, càng không giống Hồ Nghệ phong trần sau đó.

    Đường Kiều nói không rõ cảm giác của bản thân, tiếp lời: "Hơi lạnh, tôi muốn đi uống chút đồ ấm rồi mới về. Cô có muốn đi cùng không?" Đường Kiều vươn tay chỉ quán cà phê cách đó không xa.

    Hồ Nghệ Từ trầm mặc một chút, ngay lúc Đường Kiều cho rằng cô ấy sẽ từ chối, Hồ Nghệ Từ lại gật đầu đồng ý.

    "Nhìn dáng vẻ cô còn nhỏ, bây giờ trời bắt đầu vào đông, ngày ngắn đêm dài, cô đừng tới trường học đón người nữa. Một cô gái nhỏ như cô thật không an toàn, dù sao bên ngoài người tốt người xấu lẫn lộn a." Điểm này Hồ Nghệ Từ lại không thay đổi, đó là vô cùng lương thiện, quan tâm đến cả người xa lạ mới quen.

    Nếu Đường Kiều không trọng sinh, có thể không biết dụng ý của Hồ Nghệ Từ, nhưng tóm lại cô đã không phải Đường Kiều ngày xưa, cho nên trong nháy mắt liền hiểu, Hồ Nghệ Từ thấy trời sắp tối, không yên tâm để cô một mình.

    Quan tâm chăm sóc một người xa lạ, Đường Kiều tự nhận là bản thân cô không làm được.

    Đường Kiều và Hồ Nghệ Từ cùng nhau vào cửa hàng, nhân viên phục vụ tóc vàng mắt xanh tiến lên làm động tác mời: "Hai vị tiểu thư, mời vào."

    Tuy rằng đang là ngày đông, nhưng việc làm ăn của cửa hàng vẫn rất tốt, gần như không còn chỗ ngồi. Nhưng chỉ cần liếc nhìn xung quanh liền thấy, khách hàng ở đây đều là nữ giới, Đường Kiều bật cười.

    Hai người tìm chỗ ngồi xuống, vị trí không quá tốt.

    Tất nhiên, nhiều khách như vậy, hai người có chỗ ngồi đã là tốt lắm rồi.

    Nhân viên phục vụ người nước ngoài tiến lên, vô cùng lễ phép quy củ: "Hai vị tiểu thư muốn uống cái gì?"

    Hắn đưa thực đơn qua, Hồ Nghệ Từ có chút khẩn trương, không nhận. Đường Kiều không khách khí nhận lấy, ngẩng đầu hỏi: "Cô thích gì? Cà phê hay là nước trái cây?"

    Hồ Nghệ Từ vân vê ngón tay, mỉm cười: "A, cà phê là được."

    Đường Kiều gật đầu, nói: "Một tách cà phê, một ly sữa, một phần bánh táo nướng, còn có cái này.."

    Đường Kiều gọi vài món, sau đó mỉm cười: "Làm phiền rồi."

    Nhân viên mỉm cười rời đi.

    Đường Kiều ngẩng đầu nhìn về Hồ Nghệ Từ, Hồ Nghệ Từ lập tức nói: "Tôi họ Hồ, tên Nghệ Từ, cô có thể gọi tôi là Hồ tiểu thư hay chị Hồ đều được."

    Đường Kiều mỉm cười: "Tôi tên là Đường Kiều, chị Hồ, chị.. có muốn vào toilet sửa sang lại một chút không?"

    Tầm mắt cô dừng lại trên cổ áo Hồ Nghệ Từ, Hồ Nghệ Từ lập tức đỏ mặt, đôi môi mấp máy, gật đầu liền vội vàng rời đi.

    Dưới sự hướng dẫn, Hồ Nghệ Từ nhanh chóng vào toilet, quả nhiên, quần áo của cô không chỉnh tề. Hồ Nghệ từ hít sâu một hơi, vội vàng sửa sang lại, thuận tiện nhìn qua ví tiền của mình, có chút lo lắng. Tuy rằng không biết cần bao nhiêu tiền, nhưng Hồ Nghệ Từ thật sự lo lắng, trên người cô không có nhiều tiền.

    Đến lúc trở về, càng thêm xấu hổ, Hồ Nghệ Từ cắn cắn môi, không biết nên nói thế nào với Đường Kiều. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng đồ lên.

    Hồ Nghệ Từ nhẹ giọng nói: "Cửa hàng này thật đông khách."

    Đường Kiều gật đầu: "Đúng vậy, có nhân viên đẹp trai như vậy, không tính đến cái khác, cũng đủ hấp dẫn khách hàng rồi. Chị Hồ không phát hiện khách hàng đều là nữ sao?"

    Cô uống một ngụm sữa, nhẹ giọng cười: "Khuôn mặt đẹp luôn có lợi thế a."

    Hồ Nghệ Từ sửng sốt, lập tức nở nụ cười, lắc đầu nói: "Tôi không biết."

    Kỳ thật cô căn bản không nhìn nhân viên phục vụ vừa rồi, sau đó lại nói thêm: "Cô còn nhỏ, đừng để bị lừa, có một số người, vẻ ngoài chỉ là lớp mặt nạ mà thôi."

    Đường Kiều kinh ngạc nhìn Hồ Nghệ Từ, sau đó cười đến ý vị thâm trường, nói: "Tất nhiên tôi sẽ không bị người khác lừa gạt, tôi không lừa người khác đã là may lắm rồi."

    Chỉ tiếc, mặc kệ Đường Kiều nói như thế nào cũng không có ai. Đại đa số mọi người đều nghĩ, cô chính là một cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu.

    Đường Kiều hiểu ánh mắt của Hồ Nghệ Từ, nhưng cũng không nói nhiều.

    "Phục vụ, chuẩn bị giúp tôi một phần bánh phô mai, tôi muốn mang về."

    Đường Kiều cười khanh khách nhìn Hồ Nghệ Từ, nói: "Chị Hồ, kỳ thực em đã từng thấy chị. Có phải chị ở cũng khu nhà với A Ngôn không?"

    Bọn họ đều ở ký túc xá cho giáo viên, điều này Đường Kiều đã sớm biết, bây giờ hỏi chẳng qua là khách khí. Hồ Nghệ Từ sửng sốt một chút, lập tức gật đầu cười: "A, cô.. Em đột nhiên nhắc đến A Ngôn, chị còn không kịp phản ứng lại đâu!"

    Hồ Nghệ Từ lại nói: "Chị nhớ ra rồi, em nhất định là con gái của dì Thẩm."

    Thật ra Thẩm Liên Y ở Tể Ninh cũng rất nổi tiếng, mặc dù bà vào học không lâu nhưng rất nhiều người biết bà. Người ở tuổi bà đi học rất ít, đặc biệt bà còn chưa bao giờ kiêng dè chuyện mình đã ly hôn. Tuy có vài người lắm miệng buôn chuyên sau lưng nhưng cũng không ảnh hưởng đến bà.

    Mà Dương Tu Ngôn hình như rất thích dì Thẩm, thường xuyên tìm bà, còn đến nhà bà ăn cơm. Kể từ đó, mọi người đều biết Thẩm Liên Y có một người anh rất nghiêm túc và một cô con gái đang đi học. Gia cảnh Thẩm gia rất tốt, phải biết rằng khu bên này đều là nơi người giàu ở. Có thể ở trong khu biệt thự gần đây, đó là điều người bình thường không dám nghĩ tới.

    Hồ Nghệ Từ nhẹ giọng: "Chị đoán không sai chứ?"

    Đường Kiều cười khanh khách gật đầu, lập tức nói: "Khẳng định là tên nhóc A Ngôn kia lắm miệng, cho nên chị mới đoán ngay được, đúng hay không?"

    Hồ Nghệ Từ nở nụ cười, ôn nhu nói: "Đúng vậy, người thân thiết với A Ngôn cũng không nhiều, chị.." Tựa hồ phát hiện bản thân nói sai, Hồ Nghệ Từ đỏ mặt: "Chị.. chị không có ý gì."

    Đường Kiều chợt nhíu mày, bướng bỉnh nói: "Em sẽ mách A Ngôn."

    Hồ Nghệ Từ bỗng chốc khẩn trương, vô cùng xấu hổ: "Chị, chị.."

    "Trừ phi chị đồng ý giúp em một chuyện." Đường Kiều càng nghịch ngợm, cười khanh khách: "Bữa này em mời, còn có.. Giúp em đưa bánh ngọt cho A Ngôn."

    Hồ Nghệ Từ lại ngây ngẩn cả người, phát hiện bản thân có chút không theo kịp tiết tấu của Đường Kiều. Nhưng cũng không nói gì, hai mẹ con Đường Kiều có thể đối xử tốt với một đứa trẻ như Dương Tu Ngôn thì chắc chắn đều là người tốt. "

    Hồ Nghệ Từ nghiêm túc nói:" Em còn đang đi học, làm sao chị có thể để em mời được. "

    Đường Kiều cười:" Nhưng em còn mua thêm đồ. Nếu chỉ có hai chúng ta, đương nhiên em sẽ để chị mời. "

    Đường Kiều lại cúi đầu uống một ngụm sữa:" Chị Hồ đừng tranh nữa, lần sau chị mời em nha. "

    " Đường Kiều, gần đây luôn không tìm thấy cô, thì ra là cô hẹn người khác đến đây uống cà phê. "Giọng nói thanh thúy vang lên.

    Đường Kiều nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Kỳ Bát gia và Chu San San cùng nhau bước vào. Chu San San nhìn thấy cô, giương nanh múa vuốt.

    Đường Kiều mỉm cười ngọt ngào, lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhẹ giọng xin tha:" Nữ hiệp, tiểu nhân biết sai rồi. "

    Chu San San hừ một tiếng, nói:" Biết sai cũng vô dùng, cô phải bồi thường tôi. "

    Tầm mắt Chu San San dừng trên người Hồ Nghệ Từ, cười lạnh, nói:" Làm sao ai cô cũng quen biết vậy! "

    Ngữ khí không phải bất mãn với Đường Kiều, mà là chán ghét đối với Hồ Nghệ Từ.

    Hồ Nghệ Từ hốt hoảng đứng lên, sắc mặt hơi tái nhợt. Cô nhìn Kỳ Bát gia, khóe miệng ngập ngừng, nhẹ giọng gọi:" Anh Kỳ. "

    Kỳ Bát gia cũng có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Hồ Nghệ Từ, nhưng vẫn nở nụ cười:" Không phải hôm nay em có việc sao? Thì ra cái gọi là có việc, là có hẹn với Đường tiểu thư. "

    Hồ Nghệ Từ cắn môi, nhẹ giọng:" Anh, làm sao anh cũng đến đây? "

    Ánh mắt lướt qua Chu San San, không rõ hai người có quan hệ như thế nào.

    Chu San San cảm nhận được ánh mắt của Hồ Nghệ Từ, lại cười lạnh một chút, kéo tay Đường Kiều:" Tôi muốn ngồi cùng cô. "

    Bốn người cứ như vậy ngồi cùng một chỗ, không khí vô cùng quỷ dị. Đường Kiều nhìn bên này, lại nhìn bên kia, sắc mặt Chu San San và Hồ Nghệ Từ đều không tốt lắm, chỉ là một người kiêu căng buồn bực, một người tự ti sợ sệt. Không biết vì sao, ngồi cùng nhau như vậy, càng thêm tương phản rõ ràng.

    Chắc là Kỳ Bát gia cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, cười nói với Đường Kiều:" Gần đây Đường tiểu thư khỏe chứ? "

    Ngón tay Đường Kiều nhẹ nhàng cầm cốc sữa, cười yếu ớt:" Rất tốt, nhưng nhìn sắc mặt Bát gia lại không được tốt đâu? "

    Nụ cười của Đường Kiều mang theo tia trào phúng, không phải rõ ràng nhưng Kỳ Bát gia lại cảm nhận được.

    Hắn mỉm cười:" Đúng là không tốt lắm, cũng không giống như Đường tiểu thư, đường làm quan mở rộng. "

    Tình nhân nhỏ của Thất gia, hắn không chấp nhặt với cô.

    Đường Kiều hơi hơi tựa vào người Chu San San, nghiêng đầu mỉm cười với Chu San San:" San San, sao cô lại đến đây? Là vì tiểu soái ca kia sao? "

    Đúng lúc nhân viên phục vụ đi qua, thấy một cô gái mười bốn, mười lăm tuổi nói hắn là" tiểu soái ca ", hắn yên lặng lau mồ hôi, chắc chắn hắn lớn hơn cô mà?

    Chu San San đỏ mặt, không nói gì.

    Lại thấy sắc mặt Kỳ Bát gia càng không tốt:" Đường tiểu thư không phải cũng đến nhìn tiểu soái ca đó chứ? "

    Sắc mặt không tốt, ngữ khí cũng không tốt.

    Đó là tất nhiên, Thất ca không ở Thượng Hải, Đường Kiều liền ra ngoài lêu lổng, sao mà được? Còn mang theo Hồ Nghệ Từ cùng đi, còn ra thể thống gì?

    Đường Kiều nghe thấy giọng điệu chất vấn của hắn, bật cười thành tiếng. Cô lười biếng nhìn thẳng Kỳ Bát gia, hỏi:" Xin hỏi, có quan hệ gì với ngài sao? "

    Một tay cô khoác tay Chu San San, một tay lại giữ chặt Hồ Nghệ Từ, chậm rãi nói:" Các cô xem, đây là nam cặn bã trong truyền thuyết. Hai người các cô, một người là em họ, một người là bạn gái, đều đang ngồi ở đây đâu? Hắn còn muốn quản tôi? Đây không phải trần trụi câu dẫn sao? Hai người nhìn thấy không? Gặp loại người này a, nhất định phải đi đường vòng. "

    Kỳ Bát gia tức hộc máu, hắn trừng mắt:" Tôi điên mới coi trọng cọng giá đỗ như cô! "

    Cố gắng bình ổn lại cảm xúc, hắn nở nụ cười, không thể mất phong độ trước mặt người khác được:" Đường tiểu thư, đừng nói giỡn. "

    Dừng một chút, hắn gắn từng tiếng:" Thất ca không ở đây, tôi cần phải quan tâm đến danh tiếng của Thất ca, đúng không? "

    Để người khác biết tình nhân của Cố Thất gia ra ngoài tìm trai, thật dọa người a!

    Đường Kiều càng thêm kinh ngạc, nghi hoặc hói:" Danh tiếng của Thất ca ngài, lại có quan hệ với tôi? Hơn nữa, có quan hệ gì với ngài?"

    Kỳ Bát gia lại hộc máu, hắn phát hiện, trên đời này, người làm hắn chán ghét chính là cô gái nhỏ đang ngồi trước mặt.

    Ha ha, không có người thứ hai!
     
  3. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 92:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Kiều cười nhẹ nhàng yếu ớt, nhưng ý khiêu khích trong mắt lại vô cùng rõ ràng.

    Kỳ Bát gia hít sâu một hơi, nỗ lực nói với chính mình không được cãi nhau với nha đầu không hiểu chuyện này. Hắn mỉm cười: "Lời như vậy, Đường tiểu thư dám nói trước mặt Thất ca sao?"

    Đường Kiều nghe vậy bật cười, tại sao cô lại không dám nói trước mặt Thất gia chứ? Hai người họ làm người ngay thẳng, những ý nghĩ xấu xa đó có ảnh hưởng gì.

    Cô nâng cằm, nói: "Hay là chúng ta thử một lần?"

    Kỳ Bát gia cảm thấy cơn tức của hắn lại xông lên. Hắn tự nhận là mình luôn thân thiện với phụ nữ, bất kể già trẻ, hắn đều cư xử lễ phép. Tối thiểu là không làm cho người ta có ác cảm. Nhưng Đường Kiều luôn luôn ngoại lệ. Kỳ Bát gia không hiểu vì sao cô nhóc này luôn đối đầu với hắn.

    Nhìn hắn không vừa mắt!

    Kỳ Bát gia đánh giá Đường Kiều, cân nhắc có phải cô muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn mới làm như vậy hay không? Vừa nghĩ như thế, hắn lập tức nhăn mày lại.

    Đường Kiều phát hiện ánh mắt nghi ngờ của Kỳ Bát gia, cũng không thèm để ý, quay sang kéo tay Chu San San nói: "Cô còn nói không tìm thấy tôi a! Tôi cũng đâu có tìm được cô? Hai lần trước gọi điện cho cô, cô đều không ở nhà."

    Chu San San a một tiếng, hỏi: "Lúc nào vậy?"

    Lại nghĩ nghĩ, vỗ đầu nói: "A, đúng rồi, tôi quên mất. Bình thường cô hay gọi vào cuối tuần, mà mấy tuần này tôi lại đến công ty học việc."

    Nói tới đây mới nhận ra mình đã trách oan Đường Kiều, Chu San San liền mỉm cười: "Được rồi, chúng ta xí xóa nhé."

    Đường Kiều cười khanh khách, gật đầu đồng ý.

    "Đều tại anh tôi, cứ bắt tôi đi làm cuối tuần, thật là đáng ghét." Chu San San buồn bực nói.

    Kỳ Bát gia nhướng mày, hỏi: "Vì sao nhất định phải là cuối tuần? Ngày thường không được sao?"

    Đường Kiều nói thầm trong lòng, thì ra ngoài tán gái, Bát gia ngài vẫn còn chút đầu óc.

    Chu San San: "Anh em nói ngày thường đi làm sẽ làm cho nhân viên không thoải mái. Cuối tuần mọi người đều nghỉ ngơi, ít người nên không sợ ảnh hưởng. Bằng không mọi người sẽ cho rằng em đến công ty là để giám sát họ a! Làm như vậy là không.." Chu San San không nhớ Chu Vũ Hiên đã nói gì, suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra: "Đúng rồi, mọi người sẽ không tự do, thoải mái."

    Đường Kiều cười nhạt, lời nói dối này chỉ để lừa trẻ con thôi.

    "Nhắc đến mới nhớ, hai ngày nay sao không thấy Vũ Hiên?" Kỳ Bát gia hỏi.

    Chu San San nghe vậy cũng buồn bực, nói: "Đừng nói nữa, anh em đang nằm viên! Chiều tối hôm trước anh ấy gặp cướp, không chỉ bị cướp tiền mà còn bị người ta đánh cho một trận."

    Càng nói Chu San San càng phẫn nộ: "Thật là, em đã nói anh ấy làm bạn với Đường Hành chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt. Vậy mà cứ nhất quyết không nghe."

    Kỳ Bát gia cũng biết quan hệ giữa Đường Kiều và Đường Hành, không kìm được quay đầu nhìn về phía Đường Kiều. Hắn còn nhớ cảnh tượng Đường Kiều đánh người ngày đó, cô gái cầm đầu tên là gì ấy nhỉ?

    A, đúng rồi, Đường Trân Trân.

    Đường Kiều xuống tay không chút lưu tình.

    Đường Kiều chống cằm, hỏi: "Sao lại có liên quan đến Đường Hành a?"

    Tuy rằng cô biết là bác tìm người dạy dỗ Chu Vũ Hiên, nhưng lại không biết tình huống cụ thể.

    Nghe Đường Kiều hỏi, Chu San San cũng không giấu diếm: "Là bọn họ cùng đi xem phim, kết quả gặp phải mấy tên côn đồ đùa giỡn Đường Hành. Anh trai tôi là người lương thiện, sao có thể để mặc chuyện đó xảy ra a? Cho nên mới có chuyện sau này! Còn Đường Hành, thấy anh tôi bị đánh vì cô ta, thế mà cô lại chạy trước!

    Chu San San càng nói càng tức giận.

    Đường Kiều thiếu chút nữa phun ra, cảm khái trong lòng, Đường Hành đúng là không biết nắm chắc cơ hội gì cả!

    Đường Kiều nhẹ giọng an ủi, nói:" Tóm lại, không bị quá nặng là may rồi. "

    Dù sao, còn không chết a.

    Chu San San gật đầu:" Kỳ thực tôi cảm thấy anh trai ăn chút khổ cũng tốt, để cho anh ấy có thể nhìn rõ bộ mặt thật của đứa con gái hư hỏng kia. "

    Đường Kiều im lặng, sau đó cười khanh khách:" San San, tôi phát hiện cô là nữ trung hào kiệt a! Lúc này còn có thể nhìn rõ đúng sai, mà không phải mù quáng bệnh vực anh trai, đúng là khác hẳn với những người khác a! "

    Lời nói của Đường Kiều rất thành khẩn, cho nên Kỳ Bát gia và Hồ Nghệ Từ đều hơi hơi nhíu mày.

    Nữ trung hào kiệt là dùng như vậy sao?

    Thấy thời gian cũng không sớm, Kỳ Bát gia hỏi:" Tôi tiễn mọi người? "

    Hắn nắm tay Hồ Nghệ Từ giới thiệu với Chu San San:" San San, đây là bạn gái anh. "Lại quay sang nhìn Hồ Nghệ Từ:" Còn đây là em họ của anh. "

    Xem như giới thiệu.

    Giờ phút này mới nghĩ đến việc giới thiệu với nhau, có thể thấy được Kỳ Bát gia cũng không thật lòng gì. Đường Kiều chậm rãi ăn bánh ngọt, trong đầu tính toán nên dùng cách nào để làm hai cô gái này tỉnh táo lại.

    Chu San San cũng không cho Kỳ Bát gia chút mặt mũi, hừ một tiếng, nói:" Không phải Đường Kiều vừa nói rồi sao? Bây giờ giới thiệu cái gì chứ? Đợi đến khi anh thật sự kết hôn thì giới thiệu lại cho em đi. Lúc ấy em mới chính thức làm quen với chị dâu họ. "

    Chu San San đứng lên trước:" Chúng ta đi thôi, trời bắt đầu tối rồi. Hôm nay ra ngoài không có chuyện gì tốt cả. "

    Chu San San không tôn trọng và làm xấu mặt Hồ Nghệ Từ trước mặt mọi người như vậy, Hồ Nghệ Từ cúi đầu không nói, im lặng niết giấy ăn trong tay.

    Bộ dáng nàng dâu nhỏ đáng thương của Hồ Nghệ Từ làm Chu San San càng chén ghét:" Anh họ, có đi hay không a! "

    Kỳ Bát gia cười ha ha, giảng hòa:" Đi đi đi, mọi người đều lên xe đi. "

    " Tiểu thư, bánh ngọt của ngài đã chuẩn bị xong rồi. "Nhân viên phục vụ bước đến, mỉm cười đưa túi bánh ngọt cho Đường Kiều.

    Đường Kiều lập tức đi tính tiền.

    Kỳ Bát gia vội nói:" Để tôi. "

    Đường Kiều xua tay:" Thôi, tôi mời. Vì San San, mời anh họ của cô ấy một cốc nước cũng không có gì nhiều. "

    Lời này nghe qua không có gì, nhưng Kỳ Bát gia luôn cảm thấy có chỗ không đúng lắm a!

    Hắn hít sâu một hơi, nói:" Tôi là đàn ông, sao lại có thể để một cô gái nhỏ như cô mởi chứ. "

    Đường Kiều nháy mắt:" Nhưng Thất gia đều như vậy a, tôi cũng mời ngài ấy rồi. "

    Kỳ Bát gia:"... "

    Hắn hoảng hốt nhìn Đường Kiều thanh toán tiền, cầm túi bánh ngọt đưa cho Hồ Nghệ Từ:" Làm phiền chị Hồ giao cho A Ngôn giúp em, cứ nói là em mời, để nó nhớ lòng tốt của em, đừng luôn tranh giành mẹ với em a. "

    Hồ Nghệ Từ sửng sốt, lập tức nhẹ giọng bật cười, gật đầu.

    Chu San San tò mò hỏi:" A Ngôn là ai a? "

    Đường Kiều:" Một người bạn nhỏ, rất tinh quái, có chút đáng ghét. "

    Nghĩ một đằng nói một nẻo, dáng vẻ này của Đường Kiều ai sẽ tin chứ? Nếu thật sự đáng ghét, sao lại tặng đồ ăn?

    Mọi người đưa Hồ Nghệ Từ về trước. Kỳ thực Hồ Nghệ Từ còn có chuyện muốn nói. Bình thường chỉ có Kỳ Bát gia, Hồ Nghệ Từ còn có thể thuyết phục bản thân hai người bọn họ là quan hệ người yêu. Nhưng bây giờ không thể xem nhẹ, nhất là hàm nghĩa trong lời nói của Chu San San. Không cần nói nhiều cũng cảm giác được sự bài xích của người ta.

    Cảm giác bị người khác chán ghét thật không thoải mái, Hồ Nghệ Từ cắn môi, thở dài một tiếng, xoay người vào nhà.

    Lúc tạm biệt, Kỳ Bát gia cũng không liếc nhìn lấy một cái, không biết đang suy nghĩ gì. Nghĩ đến đây, Hồ Nghệ Từ càng thêm khó chịu. Không biết vì sao, cảm giác bất đồng giai cấp này làm cho Hồ Nghệ Từ bỗng chốc trở nên yếu ớt.

    Hồ Nghệ Từ hối hận, lại không biết Kỳ Bát gia không nói gì hoàn toàn là vì hắn còn đang đắm chìm trong cơn mơ Thất ca ăn không của người khác.

    Đầu năm nay, đàn ông hẹp hòi như vậy không tốt chút nào. Trách không được đến bây giờ Thất ca còn độc thân. Tính cách này có vấn đề a.

    Kỳ Bát gia nuốt một ngụm nước miếng, nói:" Thất ca thật sự để cho cô trả tiền sao? "

    Đường Kiều nghĩ: Chuyện này có vấn đề gì sao? Lại làm cho người này canh cánh trong lòng đến tận bây giờ?

    " Ngài có thể đi hỏi Thất gia, hơn nữa, chuyện này có quan hệ gì chứ? Chúng tôi đã nhất trí là tôi mời Thất gia, cho nên tôi thanh toán a. "

    Đường Kiều kéo tay Chu San San, nhẹ giọng nói:" Nếu rảnh thì phải đến tìm tôi chơi đó. Bây giờ tôi ở bên này. "

    Chu San San nhìn vị trí dừng xe, cắn cắn môi, nói:" Nhà cô rất gần nhà của anh họ a. "

    Đường Kiều không biết Kỳ Bát gia cũng ở khu này. Chu San San thấy Đường Kiều mơ hồ, tiện tay chỉ:" Bên kia kìa. "

    Đường Kiều nhìn theo, dừng một chút, lập tức hơi híp mắt lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Kỳ Bát gia, biểu cảm có chút ý vị thâm trường.

    Kỳ Bát gia bị cô nhìn đến sợ hãi. Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, nhưng lại làm cho hắn run sợ.

    Đường Kiều này thật sự có bản lãnh làm cho người ta khó chịu.

    Đường Kiều cười như không cười, nhẹ giọng nga một tiếng, vẫy tay với Chu San San, liền xoay người rời đi.

    Chu San San có chút không hiểu. Nhìn cửa nhà Đường Kiều khắc hai chữ" Thẩm gia ", chần chờ một chút, hỏi:" Anh họ, ngôi nhà này.. "

    Kỳ Bát gia nhẹ nhàng ừ một tiếng, không biết đang nghĩ cái gì.

    Chu San San cắn cắn môi, hỏi:" Ngôi nhà này không phải không thể tùy tiện mua sao? Vì sao Đường Kiều lại.. "

    Đây là lần đầu tiên Chu San San đến nhà mới của Đường Kiều, chỉ là nơi này.. Chu San San cắn môi, nhìn xung quanh, nhẹ giọng:" Cô ấy không biết xung quanh là ai đi? "

    Kỳ Bát gia cười nhạo, hỏi:" Em nghĩ cô ấy có biết không? "

    Chu San San quyết đoán lắc đầu, nhìn qua không giống a.

    " Không cần nói cho cô ấy biết. "

    Chu San San trầm mặc một chút, gật đầu.

    Lại nhìn trái nhìn phải, vẫn không thể hiểu được:" Nhưng vì sao cô ấy có thể mua? Tất cả biệt thự quanh đây đều là người Hồng môn ở. Nhà bọn họ không có chút quan hệ nào với Hồng môn. Hơn nữa, nơi này còn là Nhạc gia.. "

    Chu San San nỉ non nói nhỏ.

    Chưa nói xong, Kỳ Bát gia búng tay vào trán Chu San San, chế nhạo nói:" Con nít như em quan tâm nhiều như vậy làm gì. Thất ca nói nhà bọn họ có thể mua thì tất nhiên họ có thể mua. Đó là chuyện của người ta, chẳng lẽ.. Em cảm thấy anh nói Thất ca có quan hệ với Đường Kiều là nói bậy sao? "

    Chu San San vội vàng lắc đầu:" Tất nhiên không phải, chỉ là em cảm thấy không thích hợp thôi. Thật kỳ lạ, Đường Kiều không phải loại người nịnh nọt người khác a. Hơn nữa, cô ấy và Thất gia.. "Hình ảnh này có chút đáng sợ nha!

    Chu San San xoa xoa cánh tay:" Quên đi, chúng ta đi thôi. "

    Chu San San nghĩ nhiều cũng vô dụng.

    Kỳ Bát gia thấy em họ đã nghĩ thông, gật đầu tán thưởng.

    Đường Kiều đứng trên ban công nhìn xe rời đi, ánh mắt lóe lên.

    Thì ra Kỳ Bát gia ở đối diện nhà Thất gia, tức là tên sát thủ hôm đó đứng ở nhà của hắn động thủ. Đường Kiều nhất thời cảm thấy vi diệu. Cô không tin tưởng bất cứ ai, cho dù là người thân, khi nói chuyện cũng giữ lại ba phần bí mật. Bây giờ vừa nghe thấy Kỳ Bát gia ở đối diện, lập tức suy xét mọi chuyện.

    Lần ám sát đó, rốt cuộc có quan hệ với Kỳ Bát gia hay không?

    Đường Kiều suy nghĩ một chút, khoác áo choàng lông cừu đi ra ngoài.

    Cô đi đến cửa Cố gia, nhìn Cố gia, lại nhìn Kỳ gia, thay đổi mấy góc độ, tiếp tục cân nhắc.

    " Két.. "

    Cửa lớn mở ra, người đàn ông từ trong bước ra, cười hỏi:" Cô biết tôi đã về, nên đến gặp tôi? "

    Đường Kiều vui mừng quay đầu lại. Hai tay nhỏ bé giấu trong lớp lông cừu, cố nén nụ cười, nhưng ánh mắt vui vẻ lại quá rõ ràng.

    Cô mềm mại gọi một tiếng Thất gia, nghiêng đầu, cười nói:" Không biết thời tiết này, ở chỗ Thất gia có thể được ăn cua biển không a? "

    Cố Đình Quân mỉm cười:" Tất nhiên là có. Nhưng không biết tiểu thư Y Y của chúng ta có còn dám thử một lần nữa không thôi. "

    Đường Kiều cười khanh khách:" Đương nhiên là dám. "

    Cô quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự của Kỳ Bát gia, sau đó lập tức bước theo Cố Đình Quân vào nhà.

    Cố Nhị Nữu gâu gâu xông lên, Cố Đình Quân cúi đầu nhìn cô chơi đùa với nó, nói:" Cảm ơn cô mỗi ngày đều đến chăm sóc nó. "

    Đường Kiều cười xinh đẹp:" Không cần cảm ơn! Chúng ta cần gì phải khách khí như vậy. "

    Cố Đình Quân bật cười, nói:" Nào, cái này cho cô. "

    Đường Kiều hỏi:" Cái gì a? "

    Bàn tay nhỏ bé vươn ra, Cố Đình Quân nắm lấy tay cô. Quả nhiên được nuông chiều từ bé, giống như bạch ngọc, trắng nõn mềm mại.

    Anh đặt từng viên đạn vào trong lòng bàn tay của cô.

    " Nhìn ai đáng ghét, cứ bắn là được!"

    Có ai như Cố Thất gia, lại khuyến khích con nhà người ta dùng súng bắn người *yoci 15*
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng bảy 2021
  4. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
  5. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 94:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm khuay, đèn đuốc sáng trưng.

    Cố Đình Quân ngồi trong thư phòng, mặt không biểu cảm, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng, không giống ánh mặt trời thanh nhã ban ngày nữa.

    Cố Đình Quân bây giờ càng giống như một chú báo đang ngủ đông, một giây sau có thể ngay lập tức xông lên bắt lấy con mồi.

    Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Tứ bước vào: "Thất gia."

    Cố Đình Quân giơ lên khóe miệng, nhưng lại không có một chút ý cười: "Ai làm?"

    Cố Tứ lắc đầu, nghiêm cẩn nói: "Người là từ nơi khác tìm đến, kẻ đứng sau làm việc rất cẩn thận. Tạm thời không tra được manh mối gì. Nhưng theo lời nói của bọn chúng, mục tiêu không phải chúng ta, mà là nhằm về phía Đường tiểu thư."

    Nghe tới đây, Cố Đình Quân đang im lặng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Tứ, cười nhạt nói: "Nhằm về phía Đường Kiều? Thật là thú vị."

    Đường Kiều quả thật không giống với những cô gái bình thường, trên người cô có rất nhiều điểm đáng ngờ, anh cũng không tin cái gọi là ý trời và vận khí. Nhưng anh đã từng điều tra cẩn thận về Đường Kiều, cũng không phát hiện một chút bất thường nào.

    Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống Đường Kiều trải qua quả thực sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

    Đương nhiên trừ bỏ lúc trở mặt với Hồ Như Ngọc, nhưng chuyện nhỏ trong gia đình như vậy, nhà ai mà không có chứ! Không tính là cái gì. Tuy rằng kỹ thuật bắn súng của Đường Kiều không thể giải thích được, nhưng cô cũng quả thật không phải tay súng thiện xạ. Cố Đình Quân không tin ý trời, nhưng Đường Kiều luôn ở bên cạnh anh, anh có thể kiểm soát được. Hơn nữa, nếu thật sự có ai đó muốn lợi dụng người để tiếp cận anh, chắc chắn sẽ không lựa chọn Đường Kiều, càng sẽ không để cho cô lưu lại một chút sơ hở nào.

    Cho nên, hiện tại, Cố Đình Quân cảm thấy Đường Kiều không có vấn đề.

    Anh nói: "Muốn bắt cóc Đường Kiều?"

    Cố Tứ gật đầu: "Thất gia, có phải là do việc làm ăn của Thẩm Thanh dẫn đến phiền toái không? Gần đây ông ấy mua lại Kính Hoa, còn có chuyện thuyền biển, đã chọc đến không ít người."

    Cố Đình Quân cười như không cười, chậm rãi nói: "Cậu cảm thấy bắt cóc một cô gái nhỏ cần hai mươi mấy người đàn ông mang theo dao sao? Cố Tứ a, nhìn thấy nghe thấy, chưa chắc đã là sự thật."

    Anh cũng không tin chuyện này hướng về Đường Kiều, có thể nói, hướng về Đường Kiều chẳng qua là một lời cảnh cáo mà thôi. Nếu thật sự hướng về Đường Kiều thì sẽ không lựa chọn lúc hai người đang ở cùng nhau, mà phải lựa chọn lúc Đường Kiều ở một mình, không phải sao?

    Cố Đình Quân nở nụ cười: "Vốn là hướng về chúng ta, không cần kéo Đường Kiều ra làm lá chắn."

    Cố Đình Quân trầm mặc một lúc, nói: "Sắp xếp hai người âm thầm bảo vệ Đường tiểu thư, tôi không hy vọng chuyện của mình liên lụy đến cô ấy."

    Anh lại dừng một chút, cười nói: "Tuy rằng bây giờ đã liên lụy rồi."

    Cố Đình Quân đứng dậy, đứng bên cửa sổ, cả người lạnh lùng: "Hẹn gặp Thẩm Thanh cho tôi."

    Cố Tứ: "Vâng."

    Cố Đình Quân mỉm cười: "Tôi muốn góp vốn vào Kính Hoa."

    Cố Tứ có chút không hiểu, nhưng vẫn tuân lệnh.

    Nhìn Cố Tứ đi ra ngoài, Cố Đình Quân đứng yên không nhúc nhích. Một mình anh yên tĩnh đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ tối đen như mực. Cố Đình kéo cửa sổ ra, gió Bắc gào thét, làm cho người ta có cảm giác âm trầm rét lạnh. Nhưng mà Cố Đình Quân lại không chút biểu cảm, chỉ đứng ở đó, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa ngày, chậm rãi mỉm cười..

    * * *

    Đường Kiều cũng từng phỏng đoán xem rốt cuộc là ai muốn giết Cố Đình Quân, cô đương nhiên sẽ không cảm thấy có người muốn hại mình. Nhân vật nhỏ như cô, ở bến Thượng Hải có thể túm được một bó to, giống như hạt cát trên bãi biển, không có gì đặc biệt.

    Nhưng Cố Đình Quân thì không nhiều lắm, tuy bây giờ anh chưa phải là người nắm giữ mạch máu kinh tế của Thượng Hải như mấy năm sau, nhưng cũng là một nhân vật rất quan trọng, hơn nữa, bối cảnh Hồng môn của anh, có kẻ muốn giết anh thật sự rất bình thường.

    Một người muốn đi tới vị trí nhất định, cần phải gánh vác sức mạnh của vị trí đó.

    Năm đó, ở Cáp Nhĩ Tân cũng có rất nhiều người muốn giết cô, bởi vậy Đường Kiều mới dần dần học được cách bảo vệ bản thân.

    Trong lòng Đường Kiều cũng không quá lo lắng, nói đến cũng lạ, cô cảm thấy, ngẫu nhiên để lộ một ít bí mật cho Cố Đình Quân còn hơn là bị anh điều tra phát hiện. Đương nhiên, mặc kệ Đường Kiều nghĩ như thế nào, chuyện này cô không tham dự vào, cô là loại người nào, có năng lực gì quan tân đến chuyện của Cố Đình Quân chứ!

    Ngược lại, không xía mũi vào chuyện của Cố Đình Quân mới là đúng mực.

    Vừa tốt cho cô, vừa tốt cho Cố Đình Quân.

    Đường Kiều cân nhắc việc này một đêm không ngủ, ngày hôm sau, lúc xuống tầng mang theo quầng thâm mắt to đùng, Thẩm Liên nhìn mà phát hoảng: "Trời ạ, con làm sao vậy?"

    Nghĩ đến sắp thi cuối kỳ, bà dặn dò nói: "Mẹ biết con sốt ruột, nhưng cũng không thể thức đêm ôn bài a."

    Đường Kiều yếu ớt nở nụ cười, phản bác: "Không phải mẹ cũng như vậy sao?"

    Quả thật như vậy, chính bà cũng có quầng thâm mắt, chỉ là không đến nỗi như Đường Kiều thôi.

    Thẩm Liên Y nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Mẹ khác với con nha. Đây là lần đầu tiên mẹ đi học, nếu như kiểm tra không tốt, rất xấu hổ a? Lại nói mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi? Nếu xếp cuối cùng, thật là không còn mặt mũi nào."

    Đường Kiều nghe vậy bật cười thành tiếng: "Sao có thể như vậy, con sẽ giúp mẹ bổ túc nha."

    Thành tích của Đường Kiều tuy không quá cao, nhưng bổ túc cho Thẩm Liên Y thì không có vấn đề gì.

    "Chuyện này không thể làm ảnh hưởng đến việc học của con, mẹ đi tìm Dương Tu Ngôn."

    Đường Kiều: "..."

    Thẩm Thanh không nghĩ tới sáng sớm sẽ nhìn thấy hai con gấu trúc, ông hơi đau lòng, lập tức nói: "Biết hai người cố gắng rồi, nhưng cũng không thể không quan tâm đến sức khỏe a."

    Đường Kiều ngoan ngoãn gật đầu.

    "Đúng rồi, mấy ngày này sau khi tan học con sẽ đến nhà Lê Vân Triều cùng ôn bài, chắc sẽ về muốn một chút, hai người đừng lo lắng cho con. Sáu giờ mỗi ngày để chú Vương đến đón con là được."

    Đường Kiều nhớ tới chuyện này, lập tức dặn dò.

    Thẩm Liên Y tất nhiên đồng ý, lại nhắc nhở bản thân phải cố gắng nhiều hơn.

    Thẩm Thanh nhìn em gái và cháu gái tinh thần phấn chấn vui vẻ, không còn bộ dáng buồn bã lúc trước, trong lòng ông cũng rất vui mừng. Ông luôn cảm khái, may mắn lúc đó ông không ngăn cản việc ly hôn, nếu thật sự ngăn cản, sợ là không thể được như bây giờ.

    Thẩm Thanh là người hiểu lý lẽ, nhìn khuôn mặt tươi cười của hai người, chỉ cảm thấy bản thân đã làm đúng.

    Con người a, vẫn nên sống vui vẻ một chút, cái nhìn của người ngoài không quan trọng như thế.

    Kỳ thực có rất nhiều trưởng bối trong gia tộc đều có ý đồ khuyên ông lại tìm cách gả Thẩm Liên Y đi. Mặc kệ bọn họ vì cái gì, nghĩ cái gì, Thẩm Thanh không muốn truy cứu, nhưng ông biết, ông không thể để em gái mình tiếp tục cuộc sống không hạnh phúc như trước nữa.

    Chỉ cần mọi người vui vẻ, cho dù nuôi họ cả đời thì có sao? Thẩm Thanh không phải người không biết cố gắng.

    "Con ăn xong rồi. Bác, cháu đi học đây." Đường Kiều buông chiếc đũa.

    Thẩm Thanh ừ một tiếng, nói: "Buổi tối trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho cháu."

    Đường Kiều cười tủm tỉm gật đầu.

    Tuy hai mắt thâm quầng nhưng hôm nay Đường Kiều cũng không có một chút buồn ngủ nào, chính cô đều cảm khái, đúng là tinh thần dồi dào a!

    Sau khi tan học, hai người cùng đến nhà Lê Vân Triều ôn bài. Lê gia là điển hình của dòng dõi thư hương. Hứa Tịnh còn tò mò, luôn cảm thấy trong nhà khắp nơi đều là quy củ! Không ngờ đến rồi lại không phải như vậy.

    So với Hứa Tịnh, Đường Kiều lại không có cảm giác gì, cô vô cùng bình tĩnh.

    Khả năng học tập của Lê Vân Triều rất cao, đúng lúc có thể giảng đề cho hai người.

    Đường Kiều học môn tự nhiên rất tốt, đặc biệt là toán học, nhưng ngữ văn lại bình thường, ý tứ trong câu văn cô không thể lý giải, chỉ có thể dựa vào trí nhớ.

    Lê Vân Triều cảm thán: "Đường Kiều, mình phát hiện bạn không có chút tế bào văn nghệ nào cả! Không thể làm tài nữ xuất khẩu thành thơ được."

    Lời này nếu đổi thành người khác, tám phần sẽ không vui, nhưng Lê Vân Triều biết rõ Đường Kiều là người như thế nào, cô sẽ không để trong lòng.

    Quả nhiên, Đường Kiều nói: "Biết người khác đánh giá mình thế nào không?"

    Lê Vân Triều: "Như thế nào?"

    Đường Kiều cười tủm tỉm: "Nữ hiệp a! Đã là nữ hiệp, tất nhiên không thể am hiểu văn thơ tao nhã rồi."

    Cô cúi đầu tiếp tục viết bài, nói: "Mấy thứ này không có tác dụng gì, mình không cần a."

    Hai cô gái bị lời nói của Đường Kiều chọc cho bật cười, không biết nói gì mới phải. Nhưng Đường Kiều cũng không để trong lòng, chỉ nói: "Học bài học bài."

    Ba người đều vô cùng nghiêm túc, cũng không chú ý đến âm thanh bên ngoài, cho đến khi tiếng cãi nhau truyền đến.

    Đường Kiều nghi hoặc ngẩng đầu, Lê Vân Triều lập tức đứng dậy: "Mình đi xem."

    Lê Vân Triều vội vàng ra ngoài, hình như cha mẹ chô đang tranh cãi dưới nhà, Lê Vận Triều chạy nhanh xuống tầng.

    Đường Kiều và Hứa Tịnh hai mặt nhìn nhau.

    Hứa Tịnh nhẹ giọng nói: "Có phải chúng ta không nên tới không a?"

    Đường Kiều thờ ơ nói: "Chúng ta lại không nghe thấy cái gì, nhưng mà.. Lần sau đến nhà mình đi. Nhà mình không có nhiều người, rất yên tĩnh. Chỉ là không có nhiều sách như Lê gia."

    Hứa Tịnh vội vàng gật đầu: "Được."

    Đường Kiều nở nụ cười, một lần nữa cúi đầu, chỉ là ánh mắt lại lóe lên, cẩn thận suy nghĩ, theo như đời trước, chuyện vũ nữ kia không phải xảy ra trong quãng thời gian này a? Nhưng Đường Kiều cũng không dám chắc chắn điều gì, dù sao, cô cải biến cuộc đời của mình, cũng đồng thời cải biến cuộc đời người khác, có sẽ vận mệnh của rất nhiều người đều thay đổi theo.

    Cô rất lo lắng cho Lê Vân Triều.

    Lê Vân Triều xuống nhà liền nhìn thấy cha mẹ tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng. Lê Vân Triều chưa bao giờ thấy cha mẹ tức giận như vậy, hai người luôn luôn tương kính như tân. Bộ dáng của bọn họ lúc này thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng được.

    Lê Vân Triều nhẹ giọng nói: "Cha mẹ, có chuyện gì sao?"

    Nhìn thấy Lê Vân Triều đến, cha Lê bình tĩnh một chút, nói: "Không có chuyện gì, cha mẹ có chút bất đồng quan điểm thôi."

    Chu Oanh phản bác: "Là ông có vấn đề, người phụ nữ như vậy, ông đồng tình cái gì chứ? Trên đời này có nhiều người xứng đáng được đồng tình, nhưng một người phụ nữ xấu xa như vậy.."

    "Được rồi, con gái còn ở đây, bà nói bậy bạ cái gì đó. Lúc nào thì lương thiện cũng thành sai lầm rồi?" Cha Lê nghiêm khắc nói: "Đừng có dạy hư Vân Triều."

    Lê Vân Triều nhìn cha, lại nhìn mẹ, nói nhỏ: "Bạn học của con đang ở trên tầng, hai người đừng tranh cãi nữa.

    Cha mẹ Lê Vân Triều nghe xong liền có chút xấu hổ.

    Cha Lê cười nói:" Được rồi, con đi học bài đi. "

    Lê Vân Triều có chút lo lắng do dự, cha Lê nghiêm túc nói:" Cha mẹ sẽ không cãi nhau nữa, con đi đi. "

    Lê Vân Triều gật đầu, cắn cắn môi, lại dặn dò:" Có chuyện gì cũng phải bình tĩnh nói chuyện a. "

    Chu Oánh gật đầu, thấy Lê Vân Triều xoay người bước đi, đột nhiên hỏi:" Có phải có Đường Kiều không? "

    Lê Vân Triều gật đầu:" Vâng ạ. "

    Chu Oánh lại trừng mắt nhìn cha Lê một cái, lập tức cũng Lê Vân Triều lên tầng.

    Bà mỉm cười vào phòng, hai cô gái ngoãn ngoãn đứng dậy chào hỏi. Chu Oánh nhìn thấy đến một đĩa trái cây cũng không có, vội nói:" Vân Triều, làm sao con có thể tiếp đón khách như vậy? "

    Đường Kiều:" Dì Chu, không cần đâu ạ. "

    Chu Oánh lắc đầu:" Sao lại không cần? Vân Triều đúng là không hiểu chuyện. "

    Nói xong bà lại trừng mắt nhìn Lê Vân Triều một cái, lập tức xoay người đi phân phó.

    Đường Kiều nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói nhỏ:" Không có chuyện gì chứ? "

    Lê Vân Triều lắc đầu:" Hai người yên tân đi. "

    Hứa Tịnh:" Mình đi toilet chút. "

    Mà lúc này Chu Oánh đi ra ngoài, thấy chồng đứng ở cuối hành lang, bà đi đến bên cạnh hắn, nghiêm túc nói:" Nếu như ông còn tiếp xúc với Hồ Như Ngọc, tôi sẽ nói cho con gái biết, để cho nó nhìn rõ bộ dáng của cha nó. "

    Nói xong, liền tức giận rời đi.

    Đường Kiều cũng không ở quá lâu, chú Vương đến đón đúng giờ, cô tiện đường tiễn Hứa Tịnh về.

    Hứa Tịnh vụng trộm ghé vào bên tai Đường Kiều, nói nhỏ:" Lúc mình đi toilet nghe được tên Hồ Như Ngọc, người này có phải mẹ của Đường Hành không? "

    Đường Kiều:"... "

    Hai tay Hứa Tịnh tạo thành chữ thập:" Đừng bán đứng mình. "

    Đường Kiều nhanh chóng gật đầu.

    Đến lúc Hứa Tịnh xuống xe, Đường Kiều còn đang suy nghĩ. Ngón tay cô nhẹ nhàng gõ trên cửa kính, nỉ non:" Thật là thú vị, đúng là con gián đánh mãi không chết, thế mà lại bám lên Lê gia rồi. "

    Chú Vương không nhìn được, nói:" Tiểu thư, loại phụ nữ này, luôn muốn tìm người có tiền để bòn rút, sao có thể thật lòng muốn sống qua ngày chứ? Tôi thấy lão gia cũng rất khổ."

    Đường Kiều trầm mặc, hơi gật đầu.

    Không có biện pháp, yêu một con ngựa hoang, nhất định phải bỏ ra một mảnh thảo nguyên.

    Tự cầu nhiều phúc đi, lão Đường!
     
  6. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 95:

    Mọi người vào link này để đăng ký làm thành viên của VNO nha

    Đăng Ký

    Nâng cấp lên thành viên chính thức để đăng bình luận không bị kiểm duyệt, viết truyện kiếm tiền và đọc các truyện ẩn nha (chọn gói 1 xu) : Link

    Hãy ủng hộ truyện một cách văn minh nhé *yoci 105*

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Này thì động đến mẹ chụy này *bốp bốp bùm bụp*
     
  7. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 96:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    J4F:

    Hoắc Lục gia: Hồng trang mười dặm, ok em dâu!
     
  8. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 97:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Hình như định nghĩa "nhân từ" của Cố Thất gia có gì đó sai sai?
     
  9. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 98:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Cởi áo.. Ố là la..
     
  10. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 99:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Có vợ bảo vệ thật thích a~~
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...