Đại Đạo Diễn Tác giả: Vô Y YoYo Thể loại: Đam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Số chương: Đã hoàn thành Chương 126 :(b) Bấm để xem Quả nhiên không qua ba mươi giây, mỗi người được chia năm con tôm say đều như vậy biến mất không thấy.. nghĩ lại mùi vị nổ tung tươi sống trong miệng lúc nãy, nhìn nhìn lại trên đĩa rỗng tuếch, thật sự làm người cảm thấy tim như bị đao cắt. Hai diễn viên Trung Quốc lúc này nghiêm trang ngẫm nghĩ: Sau này còn có loại chuyện tốt như vậy, nhất định phải dùng kỹ xảo cường đại biểu đạt thái độ "Đây là cái quỷ gì a không dễ ăn một chút nào", đem hai người bạn nước ngoài không quen đồ ăn Trung Quốc lừa gạt, sau đó bọn họ tiếp tục chia nhau.. Hắc hắc hắc.. Nhưng cùng thời khắc đó, hai người bạn nước ngoài cũng kiên định một ý nghĩ – mỹ thực Trung Quốc quả nhiên danh bất hư truyền! Sau này vô luận gặp được cái gì, đều phải vâng chịu tinh thần dũng cảm nếm thử, tuyệt không thể chần chờ như hôm nay! Vạn nhất bị ai trộm đi, cướp đi, lừa dối đi rồi đây? Thật sự vô cùng nguy hiểm! Giờ này khắc này, trong nhà. Trầm ba ba đang cầm vò rượu thiếu hơn phân nửa của mình khóc không ra nước mắt. Trầm mẹ ở bên cạnh khuyên hắn: - Không phải còn lưu cho ông thật nhiều sao? Hơn nữa là Mặc Mặc đưa cho ông, nấu cơm chỉ dùng một chút làm sao vậy? Đây không phải thuận tay sao? Cũng xem như lấy của dân dùng cho dân! - Bà còn dám nói là thuận tay? Trầm ba ba luôn mang theo khí chất học giả nho nhã, nhưng mà hôm nay giống như một nhi đồng bị trộm kẹo: - Tôi rõ ràng giấu được kín như vậy! Lúc ở nhà bà đã luôn trộm dùng, hai vò rượu tôi tiết kiệm cũng kiên trì chưa được nửa năm! Hiện tại Mặc Mặc lại cho hai đàn, bà vẫn không chịu hết hi vọng! - Ha ha, vậy ông có ăn tôm say hay không vậy? Ông ăn còn hớn hở hơn ai khác! Trầm mẹ vô tình chọc thủng hắn. Nhắc tới nàng cũng không thích uống rượu, rượu gạo hay rượu nho cũng thế, nhưng trong lúc vô ý phát hiện dùng rượu của Mặc Mặc tặng làm thành gia vị, lúc làm đồ ăn chỉ cần bỏ vào một chút, có thể thu được hiệu quả tốt phi thường – hơn nữa tôm say cua say, mỗi một ngụm đều là hưởng thụ! Ngày hôm qua chạy tới tham ban, phát hiện đóng phim đúng là chuyện khổ sai a! Mấy diễn viên cùng nhân viên đoàn phim thật làm người yêu thích, vì thế Trầm mẹ vung tay quyết định hôm nay lại đi, mang tôm say mình sở trường nhất làm cho bọn họ nếm thử đồ ăn tươi. Mỗi lần Trầm ba ba đều cãi bướng, nhưng có lần nào hắn giấu rượu không cho vợ biết? Hắn cũng rất thích ăn đồ ăn bỏ thêm rượu đâu.. Hắn phát hiện hôm nay trên bàn còn có tôm say, tuy đau lòng nhưng vẫn thật thỏa mãn, một người ăn hết cả khay tôm. Kết quả sau đó lại theo lệ thường đi thăm dò xem bảo bối của mình.. trời ạ, sao lại thiếu nhiều như vậy! Hỏi Trầm mẹ, Trầm mẹ thản nhiên đáp: - Nga, cái đó sao! Tôi làm thật nhiều tôm say, đưa đi cho Mặc Mặc bọn họ, đều là nhi đồng ngoan, mỗi người có thể phân được vài con tôm nếm thức ăn tươi. Sấm sét giữa trời quang! Trầm ba ba cảm giác cũng may mình không bị bệnh tim, bằng không nghe xong lời này nhất định đã nhập viện. Vì thế hôm nay đoàn phim kết thúc công việc về nhà, Chu Tử Mặc cùng Trầm Bình Chương đều phát hiện – hai ông bà giận dỗi nhau, không ai thèm để ý tới ai. Nga, lần này bọn họ đi qua, vốn không muốn ở lại khách sạn, hoặc là dứt khoát ở trong nhà mới mua của Trầm Bình Chương – nhưng nhà còn chưa kịp trang hoàng, sao có thể ở đây? Ở khách sạn cũng không tiện chiếu cố đứa con a! Vì thế biệt xoay rốt cục đáp ứng ở lại trong nhà của Chu Tử Mặc – điều này cũng quy công hơn nửa năm ở chung, ở trong mắt bọn họ Chu Tử Mặc không còn là người ngoài. Hai ông bà thì thầm với nhau, còn tỏ vẻ tiểu con dâu thật rất không sai.. Ở trong đoàn phim, sau một hồi ăn tôm say, mọi người đều giống như được đốt lên hồn phách ăn hàng! Trừ bỏ nhất định phải giữ hình dáng "văn nhược vô dụng" của Trầm Bình Chương, bốn diễn viên khác đều không cần hạn chế cân nặng! Đúng là tốt phi thường. Mỗi ngày sau khi kết thúc công việc, bốn người trải qua đơn giản hóa trang, thêm phụ tá của mình diễu hành len lỏi qua từng góc phố con đường, nơi nơi tìm kiếm mỹ thực, cũng không đi địa phương sang quý bao nhiêu, chỉ đi những tiệm nhỏ được người địa phương tiến cử, hoặc là xiên que chua cay đầu đường cuối ngõ, hay là cái lẩu vân vân.. cũng mệt bốn người không phải siêu sao thần tượng, không ai nhận thức hai diễn viên nước ngoài, Sử Đồng cùng Thường Sâm chỉ cần đeo kính đổi kiểu tóc liền an toàn, hai người đều từ tầng dưới chót hỗn đi lên, có thể giả dạng khí chất của tiểu nhân vật.. dù có ai cảm thấy được bọn họ quen mặt, cũng không dám suy đoán bọn họ chính là đại minh tinh. Điện ảnh quay chụp hai tháng, bọn họ ăn suốt hai tháng. Ăn mặt mày hớn hở, lưu luyến quên về. Thường Sâm cùng Sử Đồng một lần nữa cảm thụ được cảm giác bắc phiêu ngày trước, mà hai bạn bè nước ngoài cũng trải qua một hồi hun đúc thay da đổi thịt! Lúc mới đến, hai người nói Hán ngữ gập ghềnh, mười câu có tám câu nghe không hiểu. Hai tháng sau, toàn bộ đều một ngụm tiếng Bắc Kinh, hơn nữa đối với những câu: « Cái này bao nhiêu tiền? » « Cái này gọi là gì? » « Ăn quá ngon! » « Lại đến hai chuỗi » linh tinh đều nắm giữ thành thạo, hơn nữa Meyriat, người không biết còn tưởng rằng nàng căn bản lớn lên trên đất Trung Hoa..
Đại Đạo Diễn Tác giả: Vô Y YoYo Thể loại: Đam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Số chương: Đã hoàn thành Chương 127 :(a) Bấm để xem Lúc đến có rất nhiều thực vật đều không dám ăn, tỷ như là cá sông nhiều xương, châu chấu rang ve sầu rang nhộng rang, món cay Tứ Xuyên phủ kín một tầng tiêu cùng ớt đỏ tươi, trứng muối chao linh tinh thoạt nhìn vô cùng ghê tởm.. đều không dám ăn! Nhưng chờ hai tháng sau, toàn bộ đến đều không cự tuyệt! Nặng khẩu vị quả thực làm cho hai người Trung Quốc chính đông đều phải bái phục.. Lúc đến mập mạp Abe còn là một thanh niên thuần phác, cô bé Meyriat thì khí chất thanh lệ thanh tao lịch sự.. hai tháng sau, lăn lộn vô số quán món ăn bình dân, khí chất của hai người đã hướng tới tiểu thị dân con buôn tinh minh đi không trở lại, há mồm liền có thể trả giá! Nhìn thấy quản lý trật tự đô thị (thành quản) đều có thể đi theo tiểu bán hàng rong cùng nhau trốn chạy! Ngồi trên cái ghế sơ sài ăn đồ ăn mặt cũng không đổi sắc! Thật sự là hai hán tử! Ban đầu Chu Tử Mặc còn lo lắng buổi tối bọn họ không về sớm nghỉ ngơi, mà nơi nơi tìm đồ ăn sẽ làm ảnh hưởng tiến độ đoàn phim, nhưng vài ngày sau hắn liền phát hiện chẳng những không có ảnh hưởng phản đối, ngược lại còn có tác dụng ngay mặt – tỷ như vài vị diễn viên rõ ràng quan hệ càng tốt, lúc khai thông càng không có chướng ngại, ở chung càng thêm ăn ý. Tỷ như bọn họ không còn áp lực tinh thần thật lớn như lúc ban đầu, tùy thời có cảm giác muốn hỏng mất, mà mỗi người nét mặt tỏa sáng, mỗi ngày tích cực hướng về phía trước, thậm chí cũng không cần thường xuyên quay chụp lại một cảnh! Thế nhưng cho dù tới hai tháng sau bọn họ đã càn quét toàn bộ mỹ thực xung quanh studio, vẫn luôn cảm thấy tôm say hôm đó vẫn là ngon nhất! Mỗi khi hồi tưởng lại, đều cũng không nhịn được chảy nước miếng! Khi Chu Tử Mặc hô lên tiếng "cắt" lần cuối cùng, tuyên bố điện ảnh kết thúc, trên mặt mọi người đều lộ vẻ phiền muộn, ngày quay phim tuy rằng thật khổ bức, nhưng một khi quay xong, ngược lại làm cho người ta cảm thấy lưu luyến không muốn đâu.. Tình hữu nghị của nhóm ăn hàng thật dễ xây dựng, nghĩ tới thời gian kế tiếp mỗi người cần đi một ngả, sau này cơ hội tiếp tục hợp tác cũng xa vời, mấy diễn viên cực kỳ lưu luyến không rời. Meyriat còn chạy tới nói nhỏ với Chu đạo diễn: - Sau này nếu có vai diễn thích hợp với tôi, nhất định nhớ rõ gọi tôi tới đây thử kính a! Tôi còn muốn đến Trung Quốc quay phim! Lúc không cần quay phim, Chu Tử Mặc phi thường hiền lành ngoan ngoãn khả ái, ở chung lâu như vậy, mọi người đều rõ ràng "quy luật biến sắc mặt" củ hắn, lúc quay phim không ai dám trêu chọc hắn, nhưng vừa tuyên bố kết thúc công việc, liền thậm chí có lá gan cùng nói đùa với hắn. Chu đạo diễn nhướng mày làm ra vẻ kinh ngạc: - Nha, vì sao lại muốn đến Trung Quốc quay phim đây? Cô bé, không nhớ nhà sao? Mọi người đều biết quay phim nhi đồng biểu diễn cùng quay phim động vật diễn thường thường là khó khăn nhất, cũng bởi vì không thể khai thông! Vẫn còn rất cảm xúc hóa! Cho nên muốn quay được hiệu quả tốt, nhất định phải phi thường có kiên nhẫn. Bình thường bên cạnh ngôi sao nhỏ tuổi đều sẽ có người giám hộ cùng đi theo, phụ trách làm yên lòng cảm xúc của nhi đồng, để cho nhi đồng càng thêm thích ứng hoàn cảnh lạ lẫm. Nhưng bên cạnh Meyriat chỉ dẫn theo một trợ lý toàn năng, trong hai tháng quay phim cha mẹ nàng chỉ đến thăm một lần, còn nói là "Nàng đã trưởng thành, chúng tôi tin tưởng năng lực của nàng". Nhưng bọn họ đích thật cũng bề bộn nhiều việc, may là cô bé thật sự phi thường kiên cường, khả năng thích ứng cũng quả thực giống như người trưởng thành, hơn nữa còn xây dựng liên minh ăn hàng.. đoàn phim đều thật thích nàng. - Bởi vì mỹ thực Trung Quốc siêu cấp ngon! Meyriat thật nhận chân nói, làm người bật cười: - Ai, trước kia bỏ lỡ bao nhiêu niềm vui nhân sinh a! Abe cũng chạy tới, thầm chấp nhận liên tục gật đầu. Muốn đem một đám ăn hàng giải tán cho vui vẻ, đương nhiên cần ăn một bữa tiệc kết thúc quay phim quy cách cao cấp. Tuy rằng trong khoảng thời gian này Chu Tử Mặc cũng không đi theo bọn họ xung quanh nổi điên, nhưng trên thực tế mà nói, miệng của hắn còn điêu hơn mấy người này. Đặt tiệm cơm có khẩu vị tuyệt đối là nhất lưu! Hơn nữa hắn còn thập phần hào phóng cống hiến hai chai rượu nho! Đồ ăn bưng đầy đủ, có người thấy Chu đạo diễn cầm hai chai rượu đi ra, vội vàng đi qua chiêm ngưỡng, đây là rượu của phú hào a! Giá cả ít nhất cũng hàng chục ngàn trở lên đi? Vận khí thật sự là quá tốt, mình cũng đi theo được nhờ! Nhưng quan sát hồi lâu cũng không phát hiện trên chai có nhãn hiệu, chỉ là một bình có cổ thon dài.. nếu không phải cảm thấy mình mà cười sẽ có vẻ không tôn kính đạo diễn, hắn đã cười to nói: Nghĩ nửa ngày, vẫn là sản phẩm vô danh bình thường a! Cho dù đi siêu thị mua một bình vài chục đồng cũng không khó coi như vậy đi! Nhưng vẫn là câu nói kia, dám giáp mặt phun cái rãnh lão đại? Sau này còn muốn tiếp tục lăn lộn hay không!
Đại Đạo Diễn Tác giả: Vô Y YoYo Thể loại: Đam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Số chương: Đã hoàn thành Chương 127 :(b) Bấm để xem Cho nên tuy rằng trong lòng nói thầm, nhưng không ai ngu ngốc biểu hiện ra ngoài, đều giả bộ mình thật khẩn cấp, kỹ xảo biểu diễn hiển nhiên đều là tiêu chuẩn chuyên nghiệp! Người ngồi ba bàn chia nhau, mỗi người phân được gần nửa chén, dưới ánh đèn rượu hiện ra màu sắc trong suốt trong sáng, có một loại mùi hương như có như không tỏa khắp phòng. Đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, ôi! Thật sự là mùi rượu phát ra! Đã có người hỏi: - Đạo diễn, đây là rượu gì vậy? - Rượu nho a! Chu Tử Mặc cầm chén giơ lên: - Tự mình nhưỡng! Nếu không phải hai tháng nay mọi người biểu hiện rất tốt, tôi còn luyến tiếc lấy ra nữa đâu! Hắn cùng Trầm Bình Chương đều thích uống rượu này, cha vợ của hắn cũng thích uống, mẹ vợ thích dùng rượu làm đồ ăn.. thuận tiện còn có mẹ nuôi Hàn phu nhân, về phần những người khác, hắn luyến tiếc tặng, sói nhiều thịt ít, thứ tốt vẫn lưu trữ tự mình hưởng dụng! Hôm nay có thể xuất ra hai bình, không khác gì là nhổ lông trên người gà trống sắt, hắn đau lòng vô cùng đâu! Mọi người nghe xong lời này đều kinh hãi, Chu đạo diễn rốt cục còn có gì không biết làm nha? Ngay cả nhưỡng rượu cũng muốn trộn đều một chân! Còn để cho những quần chúng bình thường như bọn họ sống nữa hay không? Nhưng đồ vật có ý nghĩa như vậy, mọi người cũng không còn so đo có danh tiếng gì không, toàn bộ nâng chén: - Cầu chúc bộ phim của chúng ta thành công! Sau đó ngưỡng cổ uống một hơi cạn sạch! Ngay tiếp theo đám người "hào sảng" lập tức liền hối hận! Cảm giác tuyệt vời này đại khái giống như Trư Bát Giới đem nhân sâm quả nuốt chửng, sau đó mới nhớ tới là thứ tốt, đáng tiếc còn chưa phân biệt được mùi vị thì đã không còn! Tha thiết mong chờ nhìn bình rượu mình chỉ uống được một ngụm nhỏ, nhìn nhìn lại Chu đạo diễn.. - Này, cô không phải nói chính mình không thích uống rượu sao? Chi bằng tôi giúp cô giải quyết thế nào? Có người hướng cô gái bên cạnh xuống tay. Cô gái mày liễu dựng thẳng, không chút lưu tình: - Cút! Có người lá gan thì lớn một chút, trực tiếp nói với Chu đạo diễn: - Đạo diễn! Tiếp tục lấy ra thêm vài bình đi thôi, chúng ta nhiều người như vậy đây, hai bình làm sao đủ uống? Chu đạo diễn chỉ tay: - Nơi này không phải còn rất nhiều rượu sao? Cái gì cần có đều có. - Nhưng những loại rượu dễ mua được này thật không có cảm giác thân thiết a! Chúng tôi thích do người một nhà chế tạo thủ công, bên trong nhiều ít vị nhân tình nồng đậm, bao nhiêu tiền cũng không đổi được! - Đúng rồi đúng rồi! Đạo diễn! Anh học được kỹ thuật nhưỡng rượu của ai vậy? Quả thật tuyệt! Tôi lớn như vậy còn chưa từng uống qua loại rượu hợp khẩu vị như thế! Hôm nay cao hứng như vậy, không bằng cho thêm một chút đi? Chúng ta không say không về! - Ha ha. Chu đạo diễn cao quý lãnh diễm: - Nói gì cũng vô dụng! Cho mọi người nếm thử thì cũng thôi, hơn cũng không có. Được rồi không nói chuyện này, đồ ăn của tiệm cơm này thật ngon, đừng khách khí, nhanh ăn đi! Suốt hai giờ kế tiếp đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn vài người uống rượu nhấm nháp từng ngụm nhỏ, chính mình thèm chảy nước miếng, ăn cơm cũng không ngon. Cuối cùng công tác thống kê, buổi tiệc hôm nay không tiêu phí bao nhiêu rượu của tiệm cơm bán ra. Uống qua rượu do Chu Tử Mặc mang tới, tiếp tục còn uống những loại rượu khác thấy thế nào cũng không thể nuốt xuống. Đến cuối cùng mọi người chỉ đành uống nước trái cây hoặc sữa, đúng là cực kỳ khổ bức. Làm đạo diễn Chu Tử Mặc không bị người ép rượu, lẳng lặng ăn một bữa cơm. Trước khi đến Trầm Bình Chương đã tỏ vẻ sẽ chắn rượu cho hắn, cũng yên ổn về nhà, lái xe cũng không cần lo lắng bị cảnh sát kiểm tra. Trên đường trở về, Trầm Bình Chương đem Chu đạo diễn ôm vào trong ngực điên cuồng xoa nắn trong chốc lát, cười điểm mũi hắn: - Em thật đúng là gian trá a! Chu đạo diễn rất đắc ý: - Đương nhiên rồi! Lúc đến anh còn nói em phá sản! - Phá sản đương nhiên là thật phá sản. Mặc Mặc nhưỡng rượu thật sự phi thường thượng hạng, căn bản luyến tiếc cấp cho người ngoài uống! Trầm Bình Chương thở dài: - Nhưng văn hóa rượu của quốc gia chúng ta thật sự làm cho người ta đau đầu, cho nên nếu còn có trường hợp như vậy, vẫn làm theo cách này đi! Dù sao một năm cũng không được vài lần. Ở trên bàn rượu, không phải nói bạn là lão đại thì sẽ không bị mời rượu, bạn là lão đại mọi người càng thêm hăng hái mời rượu bạn! Vì sao có rất nhiều đại lão bản đều phải nuôi một trợ lý đặc biệt biết uống rượu? Chính là vì ở thời khắc mấu chốt ngăn trở mũi tên thôi! Những tiệc rượu khác có thể chối từ không đi, nhưng tiệc chúc mừng kết thúc quay phim lại chỉ có thể kiên trì tham dự, vốn hôm nay Trầm Bình Chương đã chuẩn bị sẵn tâm lý dựng thẳng đi vào hoành lên đi ra, nào biết kết cục thế nhưng vui vẻ như vậy! Hiện giờ tiệc rượu cũng đã xong, kế tiếp còn cần đợi chế tạo hậu kỳ. Trầm Bình Chương hỏi: - Lần này tính toán khi nào thì chiếu phim? Chu Tử Mặc nghĩ nghĩ: - Em nghĩ để cuối năm chúc tết. Đề tài này so sánh thiên về hài kịch, rất thú vị, cho nên chiếu phim ngày tết mọi người xem cũng vui vẻ. Lúc trước hắn từng muốn đem "Atlantis" chiếu ngày tết, nhưng sau cảm thấy không thích hợp, hơn nữa khi đó hắn cũng chưa có danh khí gì, vì lực ảnh hưởng phòng bán vé vẫn đành phải trước tiên đem tham gia lễ điện ảnh Cannes, sau khi lấy được thưởng mới toàn cầu công chiếu, rồi sau đó tiếp tục phát triển cũng chứng minh tính toán của hắn thập phần sáng suốt. Nhưng lần này thì khác, chẳng những đề tài thích hợp, sau khi có danh khí cũng không cần để ý giải thưởng, nên chỉ có những bộ phim khác sợ đụng đương kỳ với mình, bởi vì Chu Tử Mặc đã có tư cách đấu đá lung tung. Hơn nữa theo phạm vi toàn cầu mà xem, đương kỳ chiếu phim ngày tết chỉ có quốc nội nóng nảy, mà nước Mỹ đoạn thời gian kia thường tập trung công chiếu những bộ điện ảnh tối nghĩa ngụ ý khắc sâu, đương nhiên cũng có rất nhiều tác phẩm xuất sắc, nhưng công bằng mà nói đại đa số biểu hiện không tốt trong phòng bán vé.