Chương 20: Quỳ Dưới Váy Em
Trần Vi Kỳ tròn mắt, đồng tử hơi giãn ra. Người đàn ông trước mặt không nói một lời, chỉ lặng lẽ quỳ bên chân cô, như một con dã thú tạm thời cúi đầu, như một kẻ thần phục với dã tâm ngập tràn.
Cô không hiểu rõ Trang Thiếu Châu, nhưng có một điều cô chắc chắn-anh ta là người có lòng kiêu hãnh ngang với cô. Cô thật sự không thể tưởng tượng có ngày mình lại để một người đàn ông làm điều này.
Hôn môi thì khác, cả hai đều có thể hưởng thụ. Nhưng chuyện này, dường như chỉ có cô đơn phương nhận lấy khoái cảm.
Trang Thiếu Châu cảm thấy toàn thân căng cứng, hơi thở lắng xuống tận sâu trong lồng ngực. Chính anh cũng ngạc nhiên vì mình có thể thốt ra những lời đó, càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra bản thân lại cam tâm tình nguyện làm chuyện này.
Thật ra, ngay khoảnh khắc anh chậm rãi quỳ xuống trước mặt Trần Vi Kỳ, anh đã bắt đầu hoài nghi chính mình. Nhưng điều khiến anh sửng sốt nhất không phải là việc cúi đầu, không phải là chuyện bằng lòng phục tùng. Mà là việc anh thực sự hào hứng với nó.
Bề ngoài, anh có vẻ rất điềm tĩnh, nhưng thực chất từng đầu dây thần kinh trong cơ thể đều căng tràn, điên cuồng căng giãn.
Anh chỉ định cho cô một chút ngọt ngào, nhưng giờ lại biến thành công tư lẫn lộn.
Trang Thiếu Châu không đợi Trần Vi Kỳ gật đầu đồng ý hay phản đối. Cô đỏ bừng mặt, lặng im không nói, cái dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa mềm mại ấy như muốn câu dẫn người ta đến phát điên.
Miệng cô thì cứng rắn, nhưng rõ ràng, cô sinh ra là để hôn môi và hưởng thụ khoái cảm.
Anh không quan tâm trước đây cô đã từng có được điều đó từ ai hay chưa, nhưng từ giờ trở đi, cô chỉ có thể có được nó từ anh.
Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng lướt nhẹ trên làn da mịn màng, chậm rãi trượt lên cao. Ngón tay anh thong thả vén lớp váy ren đen lộng lẫy được đính đầy sequin lấp lánh.
Trần Vi Kỳ mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt điển trai mê người của Trang Thiếu Châu dần bị bóng tối dưới lớp váy che phủ, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Lớp váy xòe rộng phủ lên đỉnh đầu anh, mép váy rơi xuống trên tấm lưng rộng rắn rỏi.
Hơi thở nóng rực lập tức tràn ngập không gian chật hẹp.
Trần Vi Kỳ ngửa đầu, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, tim đập dồn dập đến mức gần như vỡ tung. Hai chân cô vô thức co lại, bàn chân đặt trên bờ vai rắn chắc của anh, tựa như đang giẫm lên một đôi bàn đạp kiên cố.
Chiếc váy dạ hội cao cấp tinh xảo và lộng lẫy xếp lớp chồng lên nhau, mặc trên người đã thấy oi bức, lúc này lại liên tục bị hơi thở nóng rực phả tới, khiến cô cảm nhận được thứ gì đó đang dần tan chảy.
Trần Vi Kỳ không biết Trang Thiếu Châu đã nhìn thấy gì, điều đó khiến cô vô cùng căng thẳng.
Trang Thiếu Châu thực ra chẳng nhìn thấy gì, tầm nhìn ở đây rất kém, nhưng khứu giác và thính giác lại trở nên nhạy bén hơn.
Hắn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, khác hẳn với hương hoa cao quý trên người Trần Vi Kỳ. Mùi hương này quyến rũ đến mức gần như diêm dúa, len lỏi vào phổi mang theo hơi nóng ẩm, tựa như có thêm chút chất gây ảo giác, hoặc thậm chí là hương thuốc phiện mê hoặc lòng người.
Rất thơm.. Hắn ghé sát lại, chóp mũi tìm đến nơi tỏa ra mùi hương mê hoặc ấy.
Trần Vi Kỳ bỗng cảm nhận được thứ gì đó chạm nhẹ vào mình, hơi thở trầm thấp gần như phả thẳng lên da. Sắc đỏ non mềm tựa lá đông thanh bị luồng khí lạ lẫm quấy nhiễu, co rút lại đầy tủi thân, kéo theo cả người cô khẽ run lên.
Cô bất giác siết chặt chân, bật thốt: "Trang Thiếu Châu!"
Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng vỗ lên cô hai cái, ra hiệu bảo cô đừng hoảng, sau đó lại đưa chóp mũi đến gần, cẩn thận ngửi thêm lần nữa. Rồi cách một lớp giấy gói mỏng manh, nhẹ tựa sương khói, hắn nếm thử món tráng miệng của mình tối nay.
Trần Vi Kỳ vội đưa tay che miệng.
Hắn dường như dùng răng cắn lấy lớp giấy gói, khéo léo bóc ra. Món tráng miệng này, ngay trước khi bị nếm thử, đã rịn ra những giọt sương óng ánh-một viên thạch anh đào tươi mát vừa được lấy từ tủ lạnh, mong manh mà mềm mại. Hắn ngậm lấy nó giữa môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng nếm thử, từng chút một, để mặc khối thạch dần tan thành dòng nước ngọt lành.
Một tràng cười trầm thấp vang lên, bị kìm nén giữa những lớp ren và voan mỏng chồng chất. Trần Vi Kỳ không biết hắn đang cười vì điều gì, chỉ cảm thấy tiếng cười ấy mang theo vẻ nguy hiểm khó lường. Nhưng cô cũng không còn sức để suy nghĩ nữa, chỉ có thể thất thần dựa vào tường, ánh mắt vô định, không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Mọi sự chú ý của cô đều bị cuốn vào một trung tâm không thể diễn tả bằng lời.
Trang Thiếu Châu là một người đàn ông ăn uống rất tao nhã, từ nhỏ đã được rèn giũa trong những quy tắc bàn ăn chuẩn mực. Nhưng lúc này, hắn ăn không còn giữ được vẻ thanh lịch ấy nữa. Cổ họng hắn khẽ trượt lên xuống theo từng lần nuốt, tốc độ nhanh đến mức vô thức để lộ bản chất đói khát và tham lam. Trông hắn lúc này thật hung dữ, như một con báo đói đang săn mồi.
Một miếng thạch hoa anh đào tinh xảo nhanh chóng bị làm cho trở nên lộn xộn. Những kẽ hở vốn ngay ngắn nay bị kẻ thưởng thức ác ý tách ra, để lớp kem hồng và phần nhân trong suốt hòa quyện vào nhau. Hương vị này.. ngọt ngào đến mức ngây ngấy.
So với một số người đàn ông khác, Trang Thiếu Châu không hề bài xích vị ngọt, nhưng hắn chỉ yêu thích vị ngọt tự nhiên-ví dụ như trái cây, như những loại rau củ thơm ngon, và như.. Trần Vi Kỳ, người luôn tràn ngập hương vị ấy.
Bầu không khí ẩm ướt này tệ đến mức khiến người ta không thể suy nghĩ. Trần Vi Kỳ cắn môi dưới, cố nén âm thanh nghẹn ngào như sắp khóc. Khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh tế đã ửng đỏ đến mức gần như nóng rực.
Cô rất hiếm khi để lộ dáng vẻ yếu thế như thế này.
Cô cố nắm lấy những lớp ren và voan mỏng, hoặc là mái tóc của Trang Thiếu Châu, mong muốn kiểm soát điều gì đó. Nhưng hắn lại dễ dàng rảnh tay, chậm rãi vuốt dọc cánh tay cô, đột nhiên giữ chặt cổ tay, luồn qua kẽ tay, đan chặt mười ngón với bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô. Lực siết mạnh mẽ, hoàn toàn không cho phép kháng cự.
Bởi vì tay cô bị hắn nắm lấy, nên cũng có thể cảm nhận được tần suất của hắn. Một cơn chấn động khác truyền đến từ Trang Thiếu Châu.
Hắn có vẻ.. vô cùng hưng phấn.
⸻
Ăn xong miếng thạch cuối cùng, người đàn ông bất ngờ giật tung những lớp váy dày nặng. Hắn không lập tức đứng dậy mà vẫn duy trì tư thế quỳ một gối trên đất, mồ hôi nơi thái dương nhỏ xuống, men theo đường nét góc cạnh sắc sảo mà lăn dài. Ngũ quan tuấn tú càng trở nên sắc bén và nguy hiểm, như một con thú săn mồi đang tràn đầy năng lượng, sẵn sàng bùng nổ.
Thứ kia, rất lớn, vô cùng rõ ràng.
Trần Vi Kỳ không dám nhìn hắn, dư âm trong đầu vẫn chưa tan hết, từng đợt từng đợt vây lấy cô. Cô nhắm mắt, nghiêng mặt đi, làn da ửng đỏ, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Trang Thiếu Châu khẽ cười, đưa tay lau khóe môi. Nhìn ánh phản chiếu trên đầu ngón tay, hắn vô tình nhướn mày, thần thái điềm nhiên và tràn đầy sinh lực. So với Trần Vi Kỳ đang mệt mỏi rã rời, hắn chẳng khác nào một con báo săn vừa được ăn no, ung dung bước đi trong khu rừng rậm.
Hắn đứng dậy, lại hôn cô một lần nữa, sau đó mới dùng một tay bế cô lên, đi về phía phòng tắm.
Trần Vi Kỳ hoàn toàn không còn chút sức lực nào, cứ thế mặc hắn muốn làm gì thì làm. Đến khi vào phòng tắm, cô mới kinh ngạc phát hiện nước đã được chuẩn bị từ trước. Bồn tắm giữ nhiệt tự động vẫn duy trì nhiệt độ ấm áp, thoải mái nhất.
Giọng nói trầm ổn của Trang Thiếu Châu vang lên: "Phòng xa bất trắc."
Trần Vi Kỳ không muốn tranh luận với hắn, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái. Nhưng với khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nước, biểu cảm hung dữ cũng chẳng hề có sức đe dọa, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Trang Thiếu Châu bật cười, đặt cô ngồi trên mép bồn tắm, lịch sự hỏi: "Tôi đi lấy nước cho em nhé? Hay là muốn uống rượu vang nóng? Hoặc sữa?"
"Trà mát." Trần Vi Kỳ nghĩ một chút rồi nói.
"Hửm?" Hắn nhìn cô: "Loại trà nào?"
Cô nhắc đến một thương hiệu trà mát, nhưng thương hiệu đó chỉ có ở Hồng Kông, là một tiệm lâu đời ở khu Causeway Bay, mỗi ngày đều nấu mới. Cô không hề cố ý gây khó dễ, chỉ đơn giản là thật sự muốn uống.
Trang Thiếu Châu hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không thấy phiền hà. Hắn giơ tay xoa nhẹ vành tai cô, thấp giọng nói: "Dù tôi có giỏi đến đâu, cũng phải mất bốn tiếng mới có thể mang nó đến cho em. Nên bây giờ cứ uống nước trước đã. Tôi đi lấy."
Từ Hồng Kông bay đến Thượng Hải nhanh nhất cũng mất hai tiếng rưỡi, còn phải có người đi mua, rồi vận chuyển từ sân bay đến khách sạn. Dù có dùng máy bay tư nhân, nhanh nhất cũng mất bốn tiếng. Chỉ để mang về một ly trà mát giá mười tệ, trên đời chắc không có ai làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Trần Vi Kỳ không nói gì. Đến khi hắn đưa nước ấm đến, cô mới lên tiếng:
"Anh đừng phiền phức nữa, tôi chỉ thuận miệng nói thôi."
Trang Thiếu Châu khẽ cười, giọng trầm thấp: "Thật ra tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi."
Nghe vậy, ánh mắt Trần Vi Kỳ thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, có vẻ như xen lẫn chút thất vọng. Cô cũng không biết vì sao lại như vậy. Có lẽ sau khi cơ thể được thỏa mãn, tâm hồn cũng cần một sự vỗ về gấp bội để lấp đầy tất cả những khoảng trống.
Hiện tại, cô yếu đuối hơn bình thường, cần rất nhiều, rất nhiều sự dịu dàng. Cần rất nhiều sự nuông chiều. Cần rất nhiều sự yêu thương.
Không thể trêu đùa cô vào lúc này.
Trang Thiếu Châu nhận ra sự thay đổi của cô. Hắn cúi xuống, cố tình trêu chọc:
"Tanya, tôi đã dỗ em vui rồi. Em không nghĩ tôi sẽ tốn công tốn sức chỉ để mua một ly trà mát cho em chứ?"
Trần Vi Kỳ cụp mắt xuống, giả vờ bình tĩnh uống hết nửa cốc nước, sau đó thản nhiên đưa ly lại cho Trang Thiếu Châu, lười biếng liếc hắn một cái:
"Tôi không tự đa tình như vậy, hơn nữa anh có mua cho tôi thì tôi cũng không muốn uống. Giờ tôi muốn cởi đồ để tắm, anh có thể ra ngoài rồi."
Cô ra lệnh một cách tự nhiên, như thể đang sai bảo một thị thần.
Trang Thiếu Châu cau mày, cảm giác có chút khó chịu. Hắn chỉ đùa cô một câu thôi, đâu phải thật sự không mua, vậy mà cô lại trở mặt không quen biết. Rõ ràng vừa nãy còn rên rỉ run rẩy trong miệng hắn, gào lên nói mình sắp chết, rồi phun đầy lên mặt hắn.
Giờ thì sao? Lại bày ra dáng vẻ cao ngạo kiêu kỳ, không thèm nhìn hắn một cái, ngón tay tùy ý khuấy nước trong bồn, thật sự coi hắn là trai bao rồi à?
Muốn thì gọi, xong thì đuổi.
Trang Thiếu Châu hít sâu, cười lạnh, cầm ly thủy tinh, không quay đầu mà bước ra ngoài.
Cửa phòng tắm khép lại, sống lưng thẳng tắp của Trần Vi Kỳ lập tức thả lỏng. Cô giơ tay cởi chiếc váy đã bị làm hỏng bởi thứ chất lỏng không rõ nguồn gốc, tẩy trang, cuối cùng thả một viên bom tắm vào nước, rồi để cơ thể mềm nhũn chìm vào làn nước ấm.
Lúc tẩy trang, cô còn không dám nhìn gương, gương mặt đỏ bừng như say rượu, những rung động trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt. Làm sao mà chỉ nửa ly nước là có thể xoa dịu được?
"Ai thèm một ly trà mát chứ.."
Cô bực bội lẩm bẩm, thậm chí còn quyết định lát nữa sẽ mở một chai rượu Bordeaux sáu con số, uống một cách tao nhã ngay trước mặt Trang Thiếu Châu để lấy lại thể diện.
Cảm giác được nước ấm vây quanh vô cùng dễ chịu, Trần Vi Kỳ nhanh chóng rơi vào cơn buồn ngủ, nhưng trong đầu lại không tự chủ được mà tái hiện từng cảnh tượng nóng bỏng..
Bàn tay của hắn, cũng giống như bờ ngực hắn, rộng lớn và nóng rực, mang theo chút thô ráp nhẹ nhàng. Dĩ nhiên, nó cũng rất xấu xa, như một con rắn trườn lượn khắp cơ thể cô.
Cô không hề bài xích.. thậm chí còn hoàn toàn chìm đắm trong cơn dục vọng mà Trang Thiếu Châu mang đến, được hắn làm cho sung sướng đến tận cùng.
Ý thức được sự thật đáng sợ này, cô lập tức mở mắt, bật dậy khỏi nước, khiến bọt nước bắn tung tóe.
Ánh đèn chiếu thẳng xuống khiến con ngươi cô hơi co lại. Chỉ trong hơn một tháng, từ nắm tay, ôm ấp, hôn môi, rồi đến chuyện kia, tất cả diễn ra quá nhanh, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của cô.
Và cô nhận ra một sự thật vô lý- Cơ thể cô đang thích Trang Thiếu Châu.
Thích hơi nóng của hắn, thích sự mạnh mẽ của hắn, thậm chí là thích cả cơn cuồng dại mà hắn mang đến.
⸻
Hôm sau, Trần Vi Kỳ bị Mỹ Du đánh thức.
"Mấy giờ rồi.." Cô ngáp dài, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ.
Mỹ Du nhìn khuôn mặt mềm mại đầy thỏa mãn của cô chủ mình, trông như được chăm sóc rất chu đáo. Lại nhớ đến người đàn ông đang ngồi dưới phòng khách, đẹp trai tao nhã như tượng điêu khắc, mặt cô không khỏi đỏ bừng. Tối qua cô còn lo lắng không biết sếp mình có vượt qua nổi một đêm hay không.
"Đã mười giờ rồi, tiểu thư.. Chị tối qua có phải là.." Mỹ Du cắn môi, muốn nói lại thôi.
"Mười giờ!" Trần Vi Kỳ giật mình, lập tức tung chăn xuống giường: "Tối qua tôi sao?" Cô xỏ dép, vội vàng bước vào phòng tắm.
Mỹ Du đi theo sau, nhỏ giọng hỏi: "Hai người.. đã làm chưa?"
Vừa bóp kem đánh răng, Trần Vi Kỳ vừa tròn mắt khó hiểu: "Làm gì? Tôi với ai?"
Mỹ Du nhìn cô đầy phức tạp, chậm rãi nói: "Trang tiên sinh đang ở dưới nhà.."
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Lúc này Trần Vi Kỳ mới nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.
Trang Thiếu Châu đột nhiên xuất hiện trong phòng cô, họ có một đoạn đối thoại kỳ quặc, rồi họ hôn nhau, rồi hắn luồn vào dưới váy cô..
Chắc chắn là do chai rượu vang đáng chết kia! Cô chỉ uống một ly mà đã không còn tỉnh táo, chỉ mơ hồ nhớ được hắn bế cô vào phòng ngủ.
Trần Vi Kỳ lườm Mỹ Du một cái, nhanh chóng đánh răng, súc miệng, còn chưa kịp lau khô nước trên môi đã khoác áo choàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Đứng trên hành lang tầng hai, cô nhìn xuống dưới.
Cả phòng khách đều là người đang bận rộn-chuyên gia trang điểm, stylist, trợ lý.. Chỉ có người đàn ông ngồi trên ghế sofa giữa phòng là nhàn nhã uống cà phê, vừa xem bảng cổ phiếu, vừa toát ra khí chất không thuộc về thế giới này.
Những người khác đều làm việc một cách yên lặng. Khi đi ngang qua chỗ hắn, ai cũng vô thức giảm nhẹ bước chân, thậm chí là đi đường vòng, như thể sợ quấy rầy đến hắn.
Trần Vi Kỳ tức tối trừng mắt nhìn xuống.
Cô không hiểu tại sao hắn lại ngang nhiên ngồi trên địa bàn của mình như vậy, chẳng khác nào một tên xâm lược bảnh bao.
Nhưng cô cũng không tiện nói gì. Dù sao trong phòng có quá nhiều người, tất cả chắc đều đang chờ hóng chuyện.
Có lẽ vì sự thân mật tối qua đã khiến giữa họ hình thành một sợi dây liên kết nào đó, Trang Thiếu Châu đột nhiên ngước lên, thản nhiên nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người, một trên một dưới, chạm vào nhau giữa không trung.
Hắn nhìn cô thật sâu, ánh mắt đầy ẩn ý đến mức khiến Trần Vi Kỳ suýt nữa đỏ mặt. Nhưng rất nhanh, hắn rời mắt đi, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
"..."
Cô cắn răng, cũng làm bộ như không có chuyện gì, khẽ siết chặt áo choàng lụa mỏng, duyên dáng bước xuống cầu thang xoắn ốc.
Helen Lee, nhà tạo mẫu chính của chuyến đi Thượng Hải lần này, cuối cùng cũng thấy vị tiểu thư này xuất hiện. Cô ta nhìn Trần Vi Kỳ như thể đang cảm tạ trời đất.
Bây giờ đã hơn mười giờ sáng, cô còn phải trang điểm, chụp ảnh, phỏng vấn, sau đó là buổi trình diễn lớn và dạ tiệc. Thời gian còn lại không nhiều.
Trần Vi Kỳ cũng không bận tâm đến việc có một kẻ đáng ghét nhưng khí thế áp đảo, khiến người ta không thể phớt lờ đang ngồi ở đó. Cô ung dung bước ngang qua trước ghế sofa. Dù gì thì tối qua cũng đã để mặt mộc trước mặt Trang Thiếu Châu, nên giờ cô rất bình thản.
Khu vực trang điểm được bố trí tạm thời trong thư phòng ở tầng một.
"Tanya."
Trang Thiếu Châu đặt chiếc cốc trong tay xuống, nhẹ nhàng gọi cô lại.
Lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt dựng tai lên, trao nhau ánh mắt phấn khích đầy ẩn ý. Quả nhiên, vị danh viện hàng đầu đến từ Hồng Kông này mang trên mình vô số câu chuyện thú vị.
Trang Thiếu Châu đứng dậy, cầm một ly đồ uống được niêm phong cẩn thận, đưa đến trước mặt Trần Vi Kỳ.
Cô liếc nhìn, rồi lắc đầu: "Tôi không uống Americano."
Cô không thích cà phê, uống thứ này chẳng qua chỉ để giảm sưng. Một ly espresso có thể nốc cạn trong một hơi, trực tiếp hấp thụ caffeine mà không phải chịu đựng cả một ly to tướng.
Trang Thiếu Châu khẽ cong môi, ánh mắt sau lớp kính phản chiếu không rõ cảm xúc, giọng điệu hờ hững: "Là trà thảo mộc của Hạc Vạn Lâu."
Trần Vi Kỳ không giấu được vẻ ngạc nhiên, đôi môi hơi hé mở, nhìn hắn đầy khó tin.
Thật khó để diễn tả cảm xúc trong khoảnh khắc này-có chút gì đó.. không rõ ràng.
Sau khi đạt được thỏa mãn về thể xác vào đêm qua, sự thiếu hụt trong tâm lý cô, không ngờ lại được bù đắp vào sáng hôm sau, từ chính con người này.
"Cảm ơn."
Cô nhận lấy ly trà, cắm ống hút, uống một ngụm.
Chất lỏng ấm nóng, hơi đắng nhưng hậu ngọt, mang theo hương thơm dịu nhẹ, trôi xuống cổ họng rồi lan tỏa khắp cơ thể.
Trong đáy mắt Trang Thiếu Châu phản chiếu khuôn mặt thanh tú không son phấn của cô, hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay lại ghế sofa, mắt dán vào màn hình laptop.
Hắn không biết rằng, ngay trước khi bước vào phòng trang điểm, Trần Vi Kỳ đã quay đầu, lặng lẽ nhìn hắn thêm một lần nữa.
Một ly trà thảo mộc giá mười lăm đô Hồng Kông, hắn đưa cho cô một cách nhẹ bẫng, thấy cô uống rồi thì không nhắc lại.
Nhưng thực ra, ly trà này được pha chế vào lúc ba giờ sáng, được giữ ấm suốt chặng đường, vận chuyển bằng máy bay riêng đến Thượng Hải, sau đó được đưa ngay đến tầng cao nhất của khách sạn Star Top, vào tay Trần Vi Kỳ.
Cả quá trình tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực, đúng kiểu "Một cơn bụi đỏ, mỹ nhân cười. Nào ai hay, là vải vóc từ phương xa?"
Những chuyện nhỏ nhặt thế này, chỉ có tài lực đỉnh cao nhất thế giới mới có thể thực hiện một cách nhẹ nhàng như vậy.
Dù Trần Vi Kỳ có muốn thừa nhận hay không, có một số thứ, thực sự chỉ có Trang Thiếu Châu mới có thể cho cô, không chỉ trọn vẹn một trăm phần trăm, mà là một nghìn phần trăm.
Thế giới này chính là như vậy-vô lý đến không thể lý giải.
Cô không hiểu rõ Trang Thiếu Châu, nhưng có một điều cô chắc chắn-anh ta là người có lòng kiêu hãnh ngang với cô. Cô thật sự không thể tưởng tượng có ngày mình lại để một người đàn ông làm điều này.
Hôn môi thì khác, cả hai đều có thể hưởng thụ. Nhưng chuyện này, dường như chỉ có cô đơn phương nhận lấy khoái cảm.
Trang Thiếu Châu cảm thấy toàn thân căng cứng, hơi thở lắng xuống tận sâu trong lồng ngực. Chính anh cũng ngạc nhiên vì mình có thể thốt ra những lời đó, càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra bản thân lại cam tâm tình nguyện làm chuyện này.
Thật ra, ngay khoảnh khắc anh chậm rãi quỳ xuống trước mặt Trần Vi Kỳ, anh đã bắt đầu hoài nghi chính mình. Nhưng điều khiến anh sửng sốt nhất không phải là việc cúi đầu, không phải là chuyện bằng lòng phục tùng. Mà là việc anh thực sự hào hứng với nó.
Bề ngoài, anh có vẻ rất điềm tĩnh, nhưng thực chất từng đầu dây thần kinh trong cơ thể đều căng tràn, điên cuồng căng giãn.
Anh chỉ định cho cô một chút ngọt ngào, nhưng giờ lại biến thành công tư lẫn lộn.
Trang Thiếu Châu không đợi Trần Vi Kỳ gật đầu đồng ý hay phản đối. Cô đỏ bừng mặt, lặng im không nói, cái dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa mềm mại ấy như muốn câu dẫn người ta đến phát điên.
Miệng cô thì cứng rắn, nhưng rõ ràng, cô sinh ra là để hôn môi và hưởng thụ khoái cảm.
Anh không quan tâm trước đây cô đã từng có được điều đó từ ai hay chưa, nhưng từ giờ trở đi, cô chỉ có thể có được nó từ anh.
Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng lướt nhẹ trên làn da mịn màng, chậm rãi trượt lên cao. Ngón tay anh thong thả vén lớp váy ren đen lộng lẫy được đính đầy sequin lấp lánh.
Trần Vi Kỳ mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt điển trai mê người của Trang Thiếu Châu dần bị bóng tối dưới lớp váy che phủ, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Lớp váy xòe rộng phủ lên đỉnh đầu anh, mép váy rơi xuống trên tấm lưng rộng rắn rỏi.
Hơi thở nóng rực lập tức tràn ngập không gian chật hẹp.
Trần Vi Kỳ ngửa đầu, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, tim đập dồn dập đến mức gần như vỡ tung. Hai chân cô vô thức co lại, bàn chân đặt trên bờ vai rắn chắc của anh, tựa như đang giẫm lên một đôi bàn đạp kiên cố.
Chiếc váy dạ hội cao cấp tinh xảo và lộng lẫy xếp lớp chồng lên nhau, mặc trên người đã thấy oi bức, lúc này lại liên tục bị hơi thở nóng rực phả tới, khiến cô cảm nhận được thứ gì đó đang dần tan chảy.
Trần Vi Kỳ không biết Trang Thiếu Châu đã nhìn thấy gì, điều đó khiến cô vô cùng căng thẳng.
Trang Thiếu Châu thực ra chẳng nhìn thấy gì, tầm nhìn ở đây rất kém, nhưng khứu giác và thính giác lại trở nên nhạy bén hơn.
Hắn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, khác hẳn với hương hoa cao quý trên người Trần Vi Kỳ. Mùi hương này quyến rũ đến mức gần như diêm dúa, len lỏi vào phổi mang theo hơi nóng ẩm, tựa như có thêm chút chất gây ảo giác, hoặc thậm chí là hương thuốc phiện mê hoặc lòng người.
Rất thơm.. Hắn ghé sát lại, chóp mũi tìm đến nơi tỏa ra mùi hương mê hoặc ấy.
Trần Vi Kỳ bỗng cảm nhận được thứ gì đó chạm nhẹ vào mình, hơi thở trầm thấp gần như phả thẳng lên da. Sắc đỏ non mềm tựa lá đông thanh bị luồng khí lạ lẫm quấy nhiễu, co rút lại đầy tủi thân, kéo theo cả người cô khẽ run lên.
Cô bất giác siết chặt chân, bật thốt: "Trang Thiếu Châu!"
Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng vỗ lên cô hai cái, ra hiệu bảo cô đừng hoảng, sau đó lại đưa chóp mũi đến gần, cẩn thận ngửi thêm lần nữa. Rồi cách một lớp giấy gói mỏng manh, nhẹ tựa sương khói, hắn nếm thử món tráng miệng của mình tối nay.
Trần Vi Kỳ vội đưa tay che miệng.
Hắn dường như dùng răng cắn lấy lớp giấy gói, khéo léo bóc ra. Món tráng miệng này, ngay trước khi bị nếm thử, đã rịn ra những giọt sương óng ánh-một viên thạch anh đào tươi mát vừa được lấy từ tủ lạnh, mong manh mà mềm mại. Hắn ngậm lấy nó giữa môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng nếm thử, từng chút một, để mặc khối thạch dần tan thành dòng nước ngọt lành.
Một tràng cười trầm thấp vang lên, bị kìm nén giữa những lớp ren và voan mỏng chồng chất. Trần Vi Kỳ không biết hắn đang cười vì điều gì, chỉ cảm thấy tiếng cười ấy mang theo vẻ nguy hiểm khó lường. Nhưng cô cũng không còn sức để suy nghĩ nữa, chỉ có thể thất thần dựa vào tường, ánh mắt vô định, không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Mọi sự chú ý của cô đều bị cuốn vào một trung tâm không thể diễn tả bằng lời.
Trang Thiếu Châu là một người đàn ông ăn uống rất tao nhã, từ nhỏ đã được rèn giũa trong những quy tắc bàn ăn chuẩn mực. Nhưng lúc này, hắn ăn không còn giữ được vẻ thanh lịch ấy nữa. Cổ họng hắn khẽ trượt lên xuống theo từng lần nuốt, tốc độ nhanh đến mức vô thức để lộ bản chất đói khát và tham lam. Trông hắn lúc này thật hung dữ, như một con báo đói đang săn mồi.
Một miếng thạch hoa anh đào tinh xảo nhanh chóng bị làm cho trở nên lộn xộn. Những kẽ hở vốn ngay ngắn nay bị kẻ thưởng thức ác ý tách ra, để lớp kem hồng và phần nhân trong suốt hòa quyện vào nhau. Hương vị này.. ngọt ngào đến mức ngây ngấy.
So với một số người đàn ông khác, Trang Thiếu Châu không hề bài xích vị ngọt, nhưng hắn chỉ yêu thích vị ngọt tự nhiên-ví dụ như trái cây, như những loại rau củ thơm ngon, và như.. Trần Vi Kỳ, người luôn tràn ngập hương vị ấy.
Bầu không khí ẩm ướt này tệ đến mức khiến người ta không thể suy nghĩ. Trần Vi Kỳ cắn môi dưới, cố nén âm thanh nghẹn ngào như sắp khóc. Khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh tế đã ửng đỏ đến mức gần như nóng rực.
Cô rất hiếm khi để lộ dáng vẻ yếu thế như thế này.
Cô cố nắm lấy những lớp ren và voan mỏng, hoặc là mái tóc của Trang Thiếu Châu, mong muốn kiểm soát điều gì đó. Nhưng hắn lại dễ dàng rảnh tay, chậm rãi vuốt dọc cánh tay cô, đột nhiên giữ chặt cổ tay, luồn qua kẽ tay, đan chặt mười ngón với bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô. Lực siết mạnh mẽ, hoàn toàn không cho phép kháng cự.
Bởi vì tay cô bị hắn nắm lấy, nên cũng có thể cảm nhận được tần suất của hắn. Một cơn chấn động khác truyền đến từ Trang Thiếu Châu.
Hắn có vẻ.. vô cùng hưng phấn.
⸻
Ăn xong miếng thạch cuối cùng, người đàn ông bất ngờ giật tung những lớp váy dày nặng. Hắn không lập tức đứng dậy mà vẫn duy trì tư thế quỳ một gối trên đất, mồ hôi nơi thái dương nhỏ xuống, men theo đường nét góc cạnh sắc sảo mà lăn dài. Ngũ quan tuấn tú càng trở nên sắc bén và nguy hiểm, như một con thú săn mồi đang tràn đầy năng lượng, sẵn sàng bùng nổ.
Thứ kia, rất lớn, vô cùng rõ ràng.
Trần Vi Kỳ không dám nhìn hắn, dư âm trong đầu vẫn chưa tan hết, từng đợt từng đợt vây lấy cô. Cô nhắm mắt, nghiêng mặt đi, làn da ửng đỏ, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Trang Thiếu Châu khẽ cười, đưa tay lau khóe môi. Nhìn ánh phản chiếu trên đầu ngón tay, hắn vô tình nhướn mày, thần thái điềm nhiên và tràn đầy sinh lực. So với Trần Vi Kỳ đang mệt mỏi rã rời, hắn chẳng khác nào một con báo săn vừa được ăn no, ung dung bước đi trong khu rừng rậm.
Hắn đứng dậy, lại hôn cô một lần nữa, sau đó mới dùng một tay bế cô lên, đi về phía phòng tắm.
Trần Vi Kỳ hoàn toàn không còn chút sức lực nào, cứ thế mặc hắn muốn làm gì thì làm. Đến khi vào phòng tắm, cô mới kinh ngạc phát hiện nước đã được chuẩn bị từ trước. Bồn tắm giữ nhiệt tự động vẫn duy trì nhiệt độ ấm áp, thoải mái nhất.
Giọng nói trầm ổn của Trang Thiếu Châu vang lên: "Phòng xa bất trắc."
Trần Vi Kỳ không muốn tranh luận với hắn, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái. Nhưng với khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nước, biểu cảm hung dữ cũng chẳng hề có sức đe dọa, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Trang Thiếu Châu bật cười, đặt cô ngồi trên mép bồn tắm, lịch sự hỏi: "Tôi đi lấy nước cho em nhé? Hay là muốn uống rượu vang nóng? Hoặc sữa?"
"Trà mát." Trần Vi Kỳ nghĩ một chút rồi nói.
"Hửm?" Hắn nhìn cô: "Loại trà nào?"
Cô nhắc đến một thương hiệu trà mát, nhưng thương hiệu đó chỉ có ở Hồng Kông, là một tiệm lâu đời ở khu Causeway Bay, mỗi ngày đều nấu mới. Cô không hề cố ý gây khó dễ, chỉ đơn giản là thật sự muốn uống.
Trang Thiếu Châu hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không thấy phiền hà. Hắn giơ tay xoa nhẹ vành tai cô, thấp giọng nói: "Dù tôi có giỏi đến đâu, cũng phải mất bốn tiếng mới có thể mang nó đến cho em. Nên bây giờ cứ uống nước trước đã. Tôi đi lấy."
Từ Hồng Kông bay đến Thượng Hải nhanh nhất cũng mất hai tiếng rưỡi, còn phải có người đi mua, rồi vận chuyển từ sân bay đến khách sạn. Dù có dùng máy bay tư nhân, nhanh nhất cũng mất bốn tiếng. Chỉ để mang về một ly trà mát giá mười tệ, trên đời chắc không có ai làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Trần Vi Kỳ không nói gì. Đến khi hắn đưa nước ấm đến, cô mới lên tiếng:
"Anh đừng phiền phức nữa, tôi chỉ thuận miệng nói thôi."
Trang Thiếu Châu khẽ cười, giọng trầm thấp: "Thật ra tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi."
Nghe vậy, ánh mắt Trần Vi Kỳ thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, có vẻ như xen lẫn chút thất vọng. Cô cũng không biết vì sao lại như vậy. Có lẽ sau khi cơ thể được thỏa mãn, tâm hồn cũng cần một sự vỗ về gấp bội để lấp đầy tất cả những khoảng trống.
Hiện tại, cô yếu đuối hơn bình thường, cần rất nhiều, rất nhiều sự dịu dàng. Cần rất nhiều sự nuông chiều. Cần rất nhiều sự yêu thương.
Không thể trêu đùa cô vào lúc này.
Trang Thiếu Châu nhận ra sự thay đổi của cô. Hắn cúi xuống, cố tình trêu chọc:
"Tanya, tôi đã dỗ em vui rồi. Em không nghĩ tôi sẽ tốn công tốn sức chỉ để mua một ly trà mát cho em chứ?"
Trần Vi Kỳ cụp mắt xuống, giả vờ bình tĩnh uống hết nửa cốc nước, sau đó thản nhiên đưa ly lại cho Trang Thiếu Châu, lười biếng liếc hắn một cái:
"Tôi không tự đa tình như vậy, hơn nữa anh có mua cho tôi thì tôi cũng không muốn uống. Giờ tôi muốn cởi đồ để tắm, anh có thể ra ngoài rồi."
Cô ra lệnh một cách tự nhiên, như thể đang sai bảo một thị thần.
Trang Thiếu Châu cau mày, cảm giác có chút khó chịu. Hắn chỉ đùa cô một câu thôi, đâu phải thật sự không mua, vậy mà cô lại trở mặt không quen biết. Rõ ràng vừa nãy còn rên rỉ run rẩy trong miệng hắn, gào lên nói mình sắp chết, rồi phun đầy lên mặt hắn.
Giờ thì sao? Lại bày ra dáng vẻ cao ngạo kiêu kỳ, không thèm nhìn hắn một cái, ngón tay tùy ý khuấy nước trong bồn, thật sự coi hắn là trai bao rồi à?
Muốn thì gọi, xong thì đuổi.
Trang Thiếu Châu hít sâu, cười lạnh, cầm ly thủy tinh, không quay đầu mà bước ra ngoài.
Cửa phòng tắm khép lại, sống lưng thẳng tắp của Trần Vi Kỳ lập tức thả lỏng. Cô giơ tay cởi chiếc váy đã bị làm hỏng bởi thứ chất lỏng không rõ nguồn gốc, tẩy trang, cuối cùng thả một viên bom tắm vào nước, rồi để cơ thể mềm nhũn chìm vào làn nước ấm.
Lúc tẩy trang, cô còn không dám nhìn gương, gương mặt đỏ bừng như say rượu, những rung động trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt. Làm sao mà chỉ nửa ly nước là có thể xoa dịu được?
"Ai thèm một ly trà mát chứ.."
Cô bực bội lẩm bẩm, thậm chí còn quyết định lát nữa sẽ mở một chai rượu Bordeaux sáu con số, uống một cách tao nhã ngay trước mặt Trang Thiếu Châu để lấy lại thể diện.
Cảm giác được nước ấm vây quanh vô cùng dễ chịu, Trần Vi Kỳ nhanh chóng rơi vào cơn buồn ngủ, nhưng trong đầu lại không tự chủ được mà tái hiện từng cảnh tượng nóng bỏng..
Bàn tay của hắn, cũng giống như bờ ngực hắn, rộng lớn và nóng rực, mang theo chút thô ráp nhẹ nhàng. Dĩ nhiên, nó cũng rất xấu xa, như một con rắn trườn lượn khắp cơ thể cô.
Cô không hề bài xích.. thậm chí còn hoàn toàn chìm đắm trong cơn dục vọng mà Trang Thiếu Châu mang đến, được hắn làm cho sung sướng đến tận cùng.
Ý thức được sự thật đáng sợ này, cô lập tức mở mắt, bật dậy khỏi nước, khiến bọt nước bắn tung tóe.
Ánh đèn chiếu thẳng xuống khiến con ngươi cô hơi co lại. Chỉ trong hơn một tháng, từ nắm tay, ôm ấp, hôn môi, rồi đến chuyện kia, tất cả diễn ra quá nhanh, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của cô.
Và cô nhận ra một sự thật vô lý- Cơ thể cô đang thích Trang Thiếu Châu.
Thích hơi nóng của hắn, thích sự mạnh mẽ của hắn, thậm chí là thích cả cơn cuồng dại mà hắn mang đến.
⸻
Hôm sau, Trần Vi Kỳ bị Mỹ Du đánh thức.
"Mấy giờ rồi.." Cô ngáp dài, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ.
Mỹ Du nhìn khuôn mặt mềm mại đầy thỏa mãn của cô chủ mình, trông như được chăm sóc rất chu đáo. Lại nhớ đến người đàn ông đang ngồi dưới phòng khách, đẹp trai tao nhã như tượng điêu khắc, mặt cô không khỏi đỏ bừng. Tối qua cô còn lo lắng không biết sếp mình có vượt qua nổi một đêm hay không.
"Đã mười giờ rồi, tiểu thư.. Chị tối qua có phải là.." Mỹ Du cắn môi, muốn nói lại thôi.
"Mười giờ!" Trần Vi Kỳ giật mình, lập tức tung chăn xuống giường: "Tối qua tôi sao?" Cô xỏ dép, vội vàng bước vào phòng tắm.
Mỹ Du đi theo sau, nhỏ giọng hỏi: "Hai người.. đã làm chưa?"
Vừa bóp kem đánh răng, Trần Vi Kỳ vừa tròn mắt khó hiểu: "Làm gì? Tôi với ai?"
Mỹ Du nhìn cô đầy phức tạp, chậm rãi nói: "Trang tiên sinh đang ở dưới nhà.."
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Lúc này Trần Vi Kỳ mới nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.
Trang Thiếu Châu đột nhiên xuất hiện trong phòng cô, họ có một đoạn đối thoại kỳ quặc, rồi họ hôn nhau, rồi hắn luồn vào dưới váy cô..
Chắc chắn là do chai rượu vang đáng chết kia! Cô chỉ uống một ly mà đã không còn tỉnh táo, chỉ mơ hồ nhớ được hắn bế cô vào phòng ngủ.
Trần Vi Kỳ lườm Mỹ Du một cái, nhanh chóng đánh răng, súc miệng, còn chưa kịp lau khô nước trên môi đã khoác áo choàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Đứng trên hành lang tầng hai, cô nhìn xuống dưới.
Cả phòng khách đều là người đang bận rộn-chuyên gia trang điểm, stylist, trợ lý.. Chỉ có người đàn ông ngồi trên ghế sofa giữa phòng là nhàn nhã uống cà phê, vừa xem bảng cổ phiếu, vừa toát ra khí chất không thuộc về thế giới này.
Những người khác đều làm việc một cách yên lặng. Khi đi ngang qua chỗ hắn, ai cũng vô thức giảm nhẹ bước chân, thậm chí là đi đường vòng, như thể sợ quấy rầy đến hắn.
Trần Vi Kỳ tức tối trừng mắt nhìn xuống.
Cô không hiểu tại sao hắn lại ngang nhiên ngồi trên địa bàn của mình như vậy, chẳng khác nào một tên xâm lược bảnh bao.
Nhưng cô cũng không tiện nói gì. Dù sao trong phòng có quá nhiều người, tất cả chắc đều đang chờ hóng chuyện.
Có lẽ vì sự thân mật tối qua đã khiến giữa họ hình thành một sợi dây liên kết nào đó, Trang Thiếu Châu đột nhiên ngước lên, thản nhiên nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người, một trên một dưới, chạm vào nhau giữa không trung.
Hắn nhìn cô thật sâu, ánh mắt đầy ẩn ý đến mức khiến Trần Vi Kỳ suýt nữa đỏ mặt. Nhưng rất nhanh, hắn rời mắt đi, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
"..."
Cô cắn răng, cũng làm bộ như không có chuyện gì, khẽ siết chặt áo choàng lụa mỏng, duyên dáng bước xuống cầu thang xoắn ốc.
Helen Lee, nhà tạo mẫu chính của chuyến đi Thượng Hải lần này, cuối cùng cũng thấy vị tiểu thư này xuất hiện. Cô ta nhìn Trần Vi Kỳ như thể đang cảm tạ trời đất.
Bây giờ đã hơn mười giờ sáng, cô còn phải trang điểm, chụp ảnh, phỏng vấn, sau đó là buổi trình diễn lớn và dạ tiệc. Thời gian còn lại không nhiều.
Trần Vi Kỳ cũng không bận tâm đến việc có một kẻ đáng ghét nhưng khí thế áp đảo, khiến người ta không thể phớt lờ đang ngồi ở đó. Cô ung dung bước ngang qua trước ghế sofa. Dù gì thì tối qua cũng đã để mặt mộc trước mặt Trang Thiếu Châu, nên giờ cô rất bình thản.
Khu vực trang điểm được bố trí tạm thời trong thư phòng ở tầng một.
"Tanya."
Trang Thiếu Châu đặt chiếc cốc trong tay xuống, nhẹ nhàng gọi cô lại.
Lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt dựng tai lên, trao nhau ánh mắt phấn khích đầy ẩn ý. Quả nhiên, vị danh viện hàng đầu đến từ Hồng Kông này mang trên mình vô số câu chuyện thú vị.
Trang Thiếu Châu đứng dậy, cầm một ly đồ uống được niêm phong cẩn thận, đưa đến trước mặt Trần Vi Kỳ.
Cô liếc nhìn, rồi lắc đầu: "Tôi không uống Americano."
Cô không thích cà phê, uống thứ này chẳng qua chỉ để giảm sưng. Một ly espresso có thể nốc cạn trong một hơi, trực tiếp hấp thụ caffeine mà không phải chịu đựng cả một ly to tướng.
Trang Thiếu Châu khẽ cong môi, ánh mắt sau lớp kính phản chiếu không rõ cảm xúc, giọng điệu hờ hững: "Là trà thảo mộc của Hạc Vạn Lâu."
Trần Vi Kỳ không giấu được vẻ ngạc nhiên, đôi môi hơi hé mở, nhìn hắn đầy khó tin.
Thật khó để diễn tả cảm xúc trong khoảnh khắc này-có chút gì đó.. không rõ ràng.
Sau khi đạt được thỏa mãn về thể xác vào đêm qua, sự thiếu hụt trong tâm lý cô, không ngờ lại được bù đắp vào sáng hôm sau, từ chính con người này.
"Cảm ơn."
Cô nhận lấy ly trà, cắm ống hút, uống một ngụm.
Chất lỏng ấm nóng, hơi đắng nhưng hậu ngọt, mang theo hương thơm dịu nhẹ, trôi xuống cổ họng rồi lan tỏa khắp cơ thể.
Trong đáy mắt Trang Thiếu Châu phản chiếu khuôn mặt thanh tú không son phấn của cô, hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay lại ghế sofa, mắt dán vào màn hình laptop.
Hắn không biết rằng, ngay trước khi bước vào phòng trang điểm, Trần Vi Kỳ đã quay đầu, lặng lẽ nhìn hắn thêm một lần nữa.
Một ly trà thảo mộc giá mười lăm đô Hồng Kông, hắn đưa cho cô một cách nhẹ bẫng, thấy cô uống rồi thì không nhắc lại.
Nhưng thực ra, ly trà này được pha chế vào lúc ba giờ sáng, được giữ ấm suốt chặng đường, vận chuyển bằng máy bay riêng đến Thượng Hải, sau đó được đưa ngay đến tầng cao nhất của khách sạn Star Top, vào tay Trần Vi Kỳ.
Cả quá trình tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực, đúng kiểu "Một cơn bụi đỏ, mỹ nhân cười. Nào ai hay, là vải vóc từ phương xa?"
Những chuyện nhỏ nhặt thế này, chỉ có tài lực đỉnh cao nhất thế giới mới có thể thực hiện một cách nhẹ nhàng như vậy.
Dù Trần Vi Kỳ có muốn thừa nhận hay không, có một số thứ, thực sự chỉ có Trang Thiếu Châu mới có thể cho cô, không chỉ trọn vẹn một trăm phần trăm, mà là một nghìn phần trăm.
Thế giới này chính là như vậy-vô lý đến không thể lý giải.