Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 311:
Nghĩ vậy, nam nhân đột nhiên chợt hiểu ra, sắc mặt xanh mét nhìn hắn:
- Thiên phú của cậu vẫn còn ở?
Những lời này làm cho Lạc Tu Trúc có chút kinh ngạc.
Nguyên lai, còn có chuyện mà bọn hắn không biết a..
Trong tay Lạc Tu Trúc nắm chặt thanh đao màu trắng, so sánh với lão sư thích vũ khí nóng, kỳ thật hắn càng ưa thích cảm giác đao kiếm chém vào da thịt.
Nam nhân nhìn thấy Lạc Tu Trúc còn có thừa lực lượng ngưng tụ vũ khí, vẻ mặt có chút hỏng mất.
Hiện giờ Lạc Tu Trúc cùng sự hiểu biết của hắn có khác nhau rất lớn!
- Đệ tử tốt của tôi a!
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng không bao lâu vẻ mặt của hắn bỗng nhiên biến thành dễ dàng hơn.
- Cậu trở nên mạnh mẽ cũng không sao!
Hắn lại ngưng tụ viên đạn, không ngừng bắn vào cây đao chém tới.
Lúc này Lạc Tu Trúc có dự cảm không hay.
Nhưng đối phương cũng không nói tiếp, đem hết toàn lực dây dưa Lạc Tu Trúc.
Nhưng viên đạn không ngăn được cây đao, trên người nam nhân dần dần hiện lên vết thương sâu tận xương, máu nhuộm đỏ người hắn.
Mãi tới khi ngực hắn trúng một đao, người này ôm miệng vết thương lảo đảo đi qua một bên, xa xa có một đường tuyến trắng dần dần tiến tới gần.
Sóng thần muốn tới.
Nam nhân suy yếu nở nụ cười, hắn nhìn bờ biển xa xa, thanh âm càng thêm đắc ý:
- Xem, sóng thần muốn tới.
Hắn nhìn đệ tử đắc ý trước kia của mình, trong lòng hận cùng ghen tỵ càng thêm dày đặc.
- Đáng tiếc, quá muộn, vô luận là cậu muốn ngăn cản sóng thần, hay là người nhà của cậu, đều đã quá muộn.
Tiếng cười của nam nhân càng thêm điên khùng:
- Cậu không phải thật nghi hoặc vì sao phân thân đi vắng sao? Bởi vì a, hắn đã đi Kinh thị, đi nhà của cậu! Người! Bên cạnh ha ha ha ha ha! Cậu lại có người nhà!
Đồng tử Lạc Tu Trúc co rụt lại, hèn chi hắn đang tự hỏi vì sao phân thân đi vắng! Nguyên lai..
Trái tim hắn nhảy mạnh kịch liệt, một cơn giận chưa từng có từ trước tới nay bạo phát đi ra!
- Tụi mày dám!
- Vì sao không dám?
Nam nhân cười càng thêm vui vẻ.
- Tức giận sao? Phẫn nộ sao? Nhưng cậu lại có thể làm được gì đây?
Nam nhân nhe răng trợn mắt cười.
Sau đó, đầu lâu của hắn bay lên.
Hai vị thông linh sư nước Nga cùng thông linh sư bản địa Pleos phòng thủ dưới chân tháp chuông, sau đó nhìn thấy du khách ngây ngốc đi xuống lầu.
Kết quả du khách vừa đi ra tháp chuông, liền lập tức khôi phục ý thức.
- Ôi chao! Sao tôi lại ở nơi này?
- Vì sao tôi ở đây? Chúng ta không phải đang trên đài ngắm cảnh sao?
Sau đó bọn họ được đưa ra khỏi nơi đó.
Đồng thời quân nhân Pleos cũng tới.
- Đợi một chút, mặt trên rất nguy hiểm! Đừng đi lên!
Vừa dứt lời bọn họ nghe được tiếng gầm rú xa xa.
Quân nhân cầm đầu lập tức dùng kính viễn vọng nhìn hướng mặt biển, chỉ thấy nơi đó xuất hiện đường viền trắng.
- Sóng thần! Sóng thần muốn tới!
Sắc mặt quân nhân nháy mắt trở nên tái nhợt.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới bên này lại xuất hiện sóng thần!
- Mau! Nhanh chóng thông tri thượng cấp, làm cho bọn họ tăng thêm nhân công..
Lời còn chưa dứt, lão nhân lập tức ngăn trở hắn:
- Không cần, sóng thần sẽ không tới.
Quân nhân nhất thời nghẹn lười, không biết người này từ đâu tới tự tin, những thông linh sư khác cũng có chút khẩn trương, bọn họ không xác định Lạc Tu Trúc rốt cục có thể làm được hay không.
Quân nhân biết bên mình không thể tiếp tục lui lại, còn lui cũng đã không còn ở trên lãnh thổ Pleos.
Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy một đầu người từ trên cao rớt xuống.
Còn có mưa.
Mưa phùn dừng trên mặt mọi người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Lão nhân ngẩng đầu vừa nhìn, chợt nghe mặt trên truyền ra thanh âm phẫn nộ lại tuyệt vọng rít gào, hắn nghe thanh âm này thật giống như một loại thanh âm..
Sư tử mẹ săn thú trở về, kết quả phát hiện nhi đồng của mình bị linh cẩu cắn chết, khi đó thanh âm cũng biến thành kêu khóc như vậy.
Lạc Tu Trúc cảm giác đầu óc của mình trống rỗng, hiện tại hắn chỉ muốn giết người – trước là phân thân tiền thiên đạo, cùng với từng "người quen".
Hắn cảm thấy sợ hãi cường liệt.
Hắn run bần bật lấy ra di động, muốn gọi cho Tiêu Kiêu, cầu bọn họ hỗ trợ bảo hộ người Lạc gia.
Nhưng phân thân thiên đạo, bọn họ làm sao đủ sức ứng phó..
Mãi tới khi di động chợt vang lên, mới đánh vỡ sự trầm mặc tuyệt vọng.
Thấy là Tiêu Kiêu gọi tới, hắn theo bản năng muốn cắt đứt.
- Cầu anh..
Hắn lẩm bẩm.
Cuối cùng hắn cắn chặt môi, nhắm mắt lại ấn phím.
Bên kia truyền ra tiếng thở dốc của Tiêu Kiêu, vừa nhìn mới trải qua trận chiến đấu kịch liệt.
- Bọn họ.. đều không sao.. yên tâm đi.
Hắn thở phì phò nói.
Ngay nháy mắt những lời này cứu Lạc Tu Trúc trong tuyệt cảnh.
- Con mẹ nó tiện nhân kia! Lại muốn nhằm vào người nhà của cậu! Một thiên đạo làm thành hình dạng như một con chó chết! Rác rưởi! Sở trưởng cùng tiểu thiên đạo chủ động chống cự, đem hắn tạm thời bức lui, tôi cảm thấy hắn sẽ trở về tổ chức khủng bố, cậu phải mau ra tay.
Nói xong hắn đem lời của tiểu thiên đạo nhắn qua:
- Tiểu thiên đạo hao phí thật nhiều năng lượng, hắn nói mình cần hoàn toàn ngủ say, lúc sau cho dù cậu có gọi về chỉ sợ không tỉnh lại được, trừ phi cậu đem toàn bộ tổ chức khủng bố cấp bưng. Đúng rồi, hắn còn nói cậu phải nhanh chóng làm sao nắm giữ tín ngưỡng lực, chỉ có tín ngưỡng lực mới đối chiến được với phân thân kia.
- Thiên phú của cậu vẫn còn ở?
Những lời này làm cho Lạc Tu Trúc có chút kinh ngạc.
Nguyên lai, còn có chuyện mà bọn hắn không biết a..
Trong tay Lạc Tu Trúc nắm chặt thanh đao màu trắng, so sánh với lão sư thích vũ khí nóng, kỳ thật hắn càng ưa thích cảm giác đao kiếm chém vào da thịt.
Nam nhân nhìn thấy Lạc Tu Trúc còn có thừa lực lượng ngưng tụ vũ khí, vẻ mặt có chút hỏng mất.
Hiện giờ Lạc Tu Trúc cùng sự hiểu biết của hắn có khác nhau rất lớn!
- Đệ tử tốt của tôi a!
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng không bao lâu vẻ mặt của hắn bỗng nhiên biến thành dễ dàng hơn.
- Cậu trở nên mạnh mẽ cũng không sao!
Hắn lại ngưng tụ viên đạn, không ngừng bắn vào cây đao chém tới.
Lúc này Lạc Tu Trúc có dự cảm không hay.
Nhưng đối phương cũng không nói tiếp, đem hết toàn lực dây dưa Lạc Tu Trúc.
Nhưng viên đạn không ngăn được cây đao, trên người nam nhân dần dần hiện lên vết thương sâu tận xương, máu nhuộm đỏ người hắn.
Mãi tới khi ngực hắn trúng một đao, người này ôm miệng vết thương lảo đảo đi qua một bên, xa xa có một đường tuyến trắng dần dần tiến tới gần.
Sóng thần muốn tới.
Nam nhân suy yếu nở nụ cười, hắn nhìn bờ biển xa xa, thanh âm càng thêm đắc ý:
- Xem, sóng thần muốn tới.
Hắn nhìn đệ tử đắc ý trước kia của mình, trong lòng hận cùng ghen tỵ càng thêm dày đặc.
- Đáng tiếc, quá muộn, vô luận là cậu muốn ngăn cản sóng thần, hay là người nhà của cậu, đều đã quá muộn.
Tiếng cười của nam nhân càng thêm điên khùng:
- Cậu không phải thật nghi hoặc vì sao phân thân đi vắng sao? Bởi vì a, hắn đã đi Kinh thị, đi nhà của cậu! Người! Bên cạnh ha ha ha ha ha! Cậu lại có người nhà!
Đồng tử Lạc Tu Trúc co rụt lại, hèn chi hắn đang tự hỏi vì sao phân thân đi vắng! Nguyên lai..
Trái tim hắn nhảy mạnh kịch liệt, một cơn giận chưa từng có từ trước tới nay bạo phát đi ra!
- Tụi mày dám!
- Vì sao không dám?
Nam nhân cười càng thêm vui vẻ.
- Tức giận sao? Phẫn nộ sao? Nhưng cậu lại có thể làm được gì đây?
Nam nhân nhe răng trợn mắt cười.
Sau đó, đầu lâu của hắn bay lên.
Hai vị thông linh sư nước Nga cùng thông linh sư bản địa Pleos phòng thủ dưới chân tháp chuông, sau đó nhìn thấy du khách ngây ngốc đi xuống lầu.
Kết quả du khách vừa đi ra tháp chuông, liền lập tức khôi phục ý thức.
- Ôi chao! Sao tôi lại ở nơi này?
- Vì sao tôi ở đây? Chúng ta không phải đang trên đài ngắm cảnh sao?
Sau đó bọn họ được đưa ra khỏi nơi đó.
Đồng thời quân nhân Pleos cũng tới.
- Đợi một chút, mặt trên rất nguy hiểm! Đừng đi lên!
Vừa dứt lời bọn họ nghe được tiếng gầm rú xa xa.
Quân nhân cầm đầu lập tức dùng kính viễn vọng nhìn hướng mặt biển, chỉ thấy nơi đó xuất hiện đường viền trắng.
- Sóng thần! Sóng thần muốn tới!
Sắc mặt quân nhân nháy mắt trở nên tái nhợt.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới bên này lại xuất hiện sóng thần!
- Mau! Nhanh chóng thông tri thượng cấp, làm cho bọn họ tăng thêm nhân công..
Lời còn chưa dứt, lão nhân lập tức ngăn trở hắn:
- Không cần, sóng thần sẽ không tới.
Quân nhân nhất thời nghẹn lười, không biết người này từ đâu tới tự tin, những thông linh sư khác cũng có chút khẩn trương, bọn họ không xác định Lạc Tu Trúc rốt cục có thể làm được hay không.
Quân nhân biết bên mình không thể tiếp tục lui lại, còn lui cũng đã không còn ở trên lãnh thổ Pleos.
Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy một đầu người từ trên cao rớt xuống.
Còn có mưa.
Mưa phùn dừng trên mặt mọi người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Lão nhân ngẩng đầu vừa nhìn, chợt nghe mặt trên truyền ra thanh âm phẫn nộ lại tuyệt vọng rít gào, hắn nghe thanh âm này thật giống như một loại thanh âm..
Sư tử mẹ săn thú trở về, kết quả phát hiện nhi đồng của mình bị linh cẩu cắn chết, khi đó thanh âm cũng biến thành kêu khóc như vậy.
Lạc Tu Trúc cảm giác đầu óc của mình trống rỗng, hiện tại hắn chỉ muốn giết người – trước là phân thân tiền thiên đạo, cùng với từng "người quen".
Hắn cảm thấy sợ hãi cường liệt.
Hắn run bần bật lấy ra di động, muốn gọi cho Tiêu Kiêu, cầu bọn họ hỗ trợ bảo hộ người Lạc gia.
Nhưng phân thân thiên đạo, bọn họ làm sao đủ sức ứng phó..
Mãi tới khi di động chợt vang lên, mới đánh vỡ sự trầm mặc tuyệt vọng.
Thấy là Tiêu Kiêu gọi tới, hắn theo bản năng muốn cắt đứt.
- Cầu anh..
Hắn lẩm bẩm.
Cuối cùng hắn cắn chặt môi, nhắm mắt lại ấn phím.
Bên kia truyền ra tiếng thở dốc của Tiêu Kiêu, vừa nhìn mới trải qua trận chiến đấu kịch liệt.
- Bọn họ.. đều không sao.. yên tâm đi.
Hắn thở phì phò nói.
Ngay nháy mắt những lời này cứu Lạc Tu Trúc trong tuyệt cảnh.
- Con mẹ nó tiện nhân kia! Lại muốn nhằm vào người nhà của cậu! Một thiên đạo làm thành hình dạng như một con chó chết! Rác rưởi! Sở trưởng cùng tiểu thiên đạo chủ động chống cự, đem hắn tạm thời bức lui, tôi cảm thấy hắn sẽ trở về tổ chức khủng bố, cậu phải mau ra tay.
Nói xong hắn đem lời của tiểu thiên đạo nhắn qua:
- Tiểu thiên đạo hao phí thật nhiều năng lượng, hắn nói mình cần hoàn toàn ngủ say, lúc sau cho dù cậu có gọi về chỉ sợ không tỉnh lại được, trừ phi cậu đem toàn bộ tổ chức khủng bố cấp bưng. Đúng rồi, hắn còn nói cậu phải nhanh chóng làm sao nắm giữ tín ngưỡng lực, chỉ có tín ngưỡng lực mới đối chiến được với phân thân kia.