Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 321:
Mà đạn pháo mang theo nghiệp lực hoặc là bị hắn né tránh, hoặc là bị xiềng xích trước tiên dẫn bạo.
Bởi vì như vậy, khi Lạc Tu Trúc đi vào sâu bên trong, tuy rằng có chút chật vật, nhưng không bị chút tổn thương nào.
Lúc này thiên đạo cũng rốt cục cảm ứng được, một đạo, hai đạo.. ba đạo thiên lôi đồng thời lắng xuống, bổ vào cùng một nơi.
Tiếp theo, lại là ba đạo.
Tiếp tục ba đạo.
Lạc Tu Trúc nheo mắt lại, thiên lôi có phải quá mức thường xuyên một chút hay không?
Tổng cộng chín đạo.. không chỉ chín đạo, cũng không phải vì có hơn mười linh hồn dị giới đi?
Hắn ý thức được vấn đề, bước chân tiến lên càng nhanh hơn.
Chỉ thấy địa phương thiên lôi hạ xuống có một tầng cái chụp màu xám kim tầng tầng hơi mờ, dưới cái chụp có ba người, sau lưng ba người là một nhà giam bằng gỗ, trong lao tù đứng đầy rậm rạp người thường.
Lạc Tu Trúc nhất thời liền biết bọn hắn muốn làm gì.
Tầng cái chụp kia hẳn do tiền thiên đạo đặc biệt an bài, mục đích là vì không cho tiểu thiên đạo thế giới này phát hiện ra bọn hắn, cũng có thể bảo hộ bọn hắn được một chút.
Thấy Lạc Tu Trúc đã tới, một người đi ra:
- Lại gặp mặt, đệ tử tốt của tôi.
Sắc mặt Lạc Tu Trúc biến thành âm lãnh, người này có vẻ khác với lúc trước.
Phía trước chỉ là linh hồn mảnh nhỏ, hiện tại đem toàn bộ linh hồn còn lại nhét vào trong cơ thể này.
Linh hồn mảnh nhỏ biến nhiều, vậy ý nghĩa hắn có thể sử dụng lực lượng càng nhiều.
Cho dù Lạc Tu Trúc muốn giải quyết hắn, cũng tốn không ít thời gian.
Huống chi còn có hai người khác..
Tâm niệm vừa động, nơi này chỉ có ba người.. phân thân đây? Hắn lại đi nơi nào?
Nhớ tới phân thân vì bức bách chính mình, không tiếc tự mình chạy tới Hoa Hạ uy hiếp cha mẹ!
Lần này có phải hắn cũng làm như vậy hay không!
Hắn lấy ra di động, phát hiện tín hiệu bị che chắn.
Đối phương xuy cười một tiếng:
- Anh không phải cho rằng chúng tôi sẽ cho anh cơ hội cầu viện bên ngoài sao?
- Thiên đạo, giúp tôi báo cho thông linh sư mà tôi nhận thức, nhờ bọn họ nhanh chóng đi Hoa Hạ!
- Một bộ phận đi Kinh thị, một bộ phận đi Hỗ thị!
Thiên đạo lập tức đi thông tri những người khác.
Liên lạc xong với thiên đạo, Lạc Tu Trúc cuối cùng có thể chuyên tâm đối phó những người trước mặt.
Nhìn thấy bọn hắn bố trí, không khó tưởng tượng bọn hắn rốt cục muốn làm gì.
Chỉ là muốn đem đám người thường làm con tin bức bách chính mình mà thôi.
Lạc Tu Trúc trực tiếp nhìn cái chụp màu kim xám, bị mười mấy đạo thiên lôi đánh xuống cái chụp cũng dần dần biến mất.
Nếu để cho thiên đạo tiếp tục đánh xuống, cái chụp rất nhanh sẽ biến mất.
Giống như cảm ứng được suy nghĩ của hắn, uy lực thiên lôi càng mạnh.
Đồng thời nhìn thấy Lạc Tu Trúc yên lặng không thèm để ý bọn họ, trong lòng ba người có chút kích động.
- Anh làm cho thiên đạo dừng lại! Bằng không tôi sẽ đem bọn họ đều đốt!
- Đúng! Nơi này có hơn một trăm người! Nếu chết cũng xem như anh gián tiếp giết..
Người kia nhìn thấy Lạc Tu Trúc lộ ra tội nghiệt cùng sát khí, hoàn toàn ngây người.
- Sao.. làm sao có thể?
Hắn lẩm bẩm nói, theo sau nhìn qua lão sư tiền nhiệm:
- Vì sao anh không nói cho chúng tôi biết hắn đã giết người qua!
Hắn chợt nhớ tới sóng thần bên Pleos thất bại, lúc đó người này thất bại, ai cũng nghĩ linh hồn mảnh nhỏ của hắn là bị người khác giết.
Ý thức được điểm này, vũ khí của người kia chỉ vào lồng ngực lão sư tiền nhiệm:
- Ai giết anh?
Bọn hắn vẫn cho rằng Lạc Tu Trúc không thể động thủ giết người, cũng sẽ không thấy chết không cứu, bằng không cũng không an bài tuồng vui hôm nay.
Nhưng mà hiện giờ hắn đã giết người qua? Vậy hắn còn có thể vì công đức lựa chọn bảo trụ con tin không?
Lạc Tu Trúc nhìn ba người lâm vào nội chiến, thản nhiên xem cuộc vui.
Nhưng hắn cũng rất hiếu kỳ, vì sao lão sư tiền nhiệm không nói ra đây?
- A..
Nam nhân thấp giọng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Lạc Tu Trúc có chút phức tạp.
Có hận, có ghen tỵ, nhưng lại có vui mừng.
Lạc tu Trúc nhìn thấy ánh mắt kia, có chút ghê tởm.
Thiên lôi không ngừng công kích, Lạc Tu Trúc ở trước mặt ba người ngưng tụ một xiềng xích đen nhánh.
Đây là do nghiệp cùng sát khí ngưng tụ mà thành, chỉ có một cái.
Nhưng cũng đã đủ rồi.
Xiềng xích bay vọt qua, không ngừng đụng chạm phòng hộ tráo.
Chứng kiến Lạc Tu Trúc mặc kệ con tin trực tiếp ra tay, trong lòng hai người khác càng cảm thấy bất an.
Bọn hắn giơ súng nhắm vào con tin:
- Dừng lại! Bằng không tôi sẽ nổ súng!
Biểu tình Lạc Tu Trúc vẫn lạnh lùng, nhưng đầu óc hắn sớm vận chuyển với tốc độ cao, tự hỏi có đồ vật gì đó rất nhanh phá vỡ trường hợp này.
Càng nghĩ, lực lượng vốn có tựa hồ cũng không có biện pháp, chỉ có tín ngưỡng lực hắn chưa từng sử dụng qua, cho nên không xác định có làm được hay không.
Cho nên, đồ chơi kia dùng như thế nào?
Lúc trước chỉ dạy cho Tiêu Kiêu Lạc Tu Trúc có nói qua, vạn chủng lực lượng trên đời này đều là đồng nguyên, vô luận là công đức hay là nghiệp, kỳ thật cũng cùng một phương thức sử dụng.
Cho nên lúc ban đầu hắn cũng nghĩ tín ngưỡng lực cũng là như vậy.
Sau đó, hắn đã bị đánh mặt!
Không dùng được! Làm như thế nào cũng không dùng được!
Lực lượng màu trắng ngà này không giống như công đức bao trùm trên người hắn, mà là tụ tập trong đầu của hắn, hình thành một mảnh đại hải mênh mông.
Chứng kiến một màn này, Lạc Tu Trúc còn cho rằng đầu óc mình tràn đầy nước biển..
Hắn cảm thụ lực lượng bên trong, tinh thuần, nồng hậu, cường đại giống như là lực lượng công đức.
Nếu hắn biết dùng.. đừng nói là phân thân của tiền thiên đạo, trực tiếp bản thể thiên đạo cũng có thể xử lý.
Vô luận hắn làm như thế nào cỗ lực lượng kia vẫn không nhúc nhích.
Mắt thấy Lạc Tu Trúc cùng thiên lôi vẫn không dừng tay, hai người kia cuối cùng nổ súng.
Trong lồng giam nhất thời truyền ra thanh âm tiếng kêu thảm thiết.
Một giây sau trời giáng mưa to, rầm một tiếng tiêu diệt ngọn lửa.
Thiên đạo xuất hiện bên cạnh Lạc Tu Trúc:
- Ô oa, may mắn tôi sớm có chuẩn bị! Tôi xem mưa lớn như vậy bọn hắn làm sao đốt lửa!
Cái chụp đích thật có thể ngăn cản công kích của thiên đạo, nhưng mưa to không tính là công kích.
Lạc Tu Trúc sờ đầu tiểu thiên đạo, xiềng xích màu đen một lần cuối cùng va chạm, cái chụp vang lên thanh âm răng rắc.
Ngay sau đó cái chụp hoàn toàn phá nát.
Một giây sau thân ảnh Lạc Tu Trúc liền xuất hiện trước mặt ba người:
- Cái chụp không có, tôi xem các anh lấy cái gì ngăn chặn?
Bởi vì như vậy, khi Lạc Tu Trúc đi vào sâu bên trong, tuy rằng có chút chật vật, nhưng không bị chút tổn thương nào.
Lúc này thiên đạo cũng rốt cục cảm ứng được, một đạo, hai đạo.. ba đạo thiên lôi đồng thời lắng xuống, bổ vào cùng một nơi.
Tiếp theo, lại là ba đạo.
Tiếp tục ba đạo.
Lạc Tu Trúc nheo mắt lại, thiên lôi có phải quá mức thường xuyên một chút hay không?
Tổng cộng chín đạo.. không chỉ chín đạo, cũng không phải vì có hơn mười linh hồn dị giới đi?
Hắn ý thức được vấn đề, bước chân tiến lên càng nhanh hơn.
Chỉ thấy địa phương thiên lôi hạ xuống có một tầng cái chụp màu xám kim tầng tầng hơi mờ, dưới cái chụp có ba người, sau lưng ba người là một nhà giam bằng gỗ, trong lao tù đứng đầy rậm rạp người thường.
Lạc Tu Trúc nhất thời liền biết bọn hắn muốn làm gì.
Tầng cái chụp kia hẳn do tiền thiên đạo đặc biệt an bài, mục đích là vì không cho tiểu thiên đạo thế giới này phát hiện ra bọn hắn, cũng có thể bảo hộ bọn hắn được một chút.
Thấy Lạc Tu Trúc đã tới, một người đi ra:
- Lại gặp mặt, đệ tử tốt của tôi.
Sắc mặt Lạc Tu Trúc biến thành âm lãnh, người này có vẻ khác với lúc trước.
Phía trước chỉ là linh hồn mảnh nhỏ, hiện tại đem toàn bộ linh hồn còn lại nhét vào trong cơ thể này.
Linh hồn mảnh nhỏ biến nhiều, vậy ý nghĩa hắn có thể sử dụng lực lượng càng nhiều.
Cho dù Lạc Tu Trúc muốn giải quyết hắn, cũng tốn không ít thời gian.
Huống chi còn có hai người khác..
Tâm niệm vừa động, nơi này chỉ có ba người.. phân thân đây? Hắn lại đi nơi nào?
Nhớ tới phân thân vì bức bách chính mình, không tiếc tự mình chạy tới Hoa Hạ uy hiếp cha mẹ!
Lần này có phải hắn cũng làm như vậy hay không!
Hắn lấy ra di động, phát hiện tín hiệu bị che chắn.
Đối phương xuy cười một tiếng:
- Anh không phải cho rằng chúng tôi sẽ cho anh cơ hội cầu viện bên ngoài sao?
- Thiên đạo, giúp tôi báo cho thông linh sư mà tôi nhận thức, nhờ bọn họ nhanh chóng đi Hoa Hạ!
- Một bộ phận đi Kinh thị, một bộ phận đi Hỗ thị!
Thiên đạo lập tức đi thông tri những người khác.
Liên lạc xong với thiên đạo, Lạc Tu Trúc cuối cùng có thể chuyên tâm đối phó những người trước mặt.
Nhìn thấy bọn hắn bố trí, không khó tưởng tượng bọn hắn rốt cục muốn làm gì.
Chỉ là muốn đem đám người thường làm con tin bức bách chính mình mà thôi.
Lạc Tu Trúc trực tiếp nhìn cái chụp màu kim xám, bị mười mấy đạo thiên lôi đánh xuống cái chụp cũng dần dần biến mất.
Nếu để cho thiên đạo tiếp tục đánh xuống, cái chụp rất nhanh sẽ biến mất.
Giống như cảm ứng được suy nghĩ của hắn, uy lực thiên lôi càng mạnh.
Đồng thời nhìn thấy Lạc Tu Trúc yên lặng không thèm để ý bọn họ, trong lòng ba người có chút kích động.
- Anh làm cho thiên đạo dừng lại! Bằng không tôi sẽ đem bọn họ đều đốt!
- Đúng! Nơi này có hơn một trăm người! Nếu chết cũng xem như anh gián tiếp giết..
Người kia nhìn thấy Lạc Tu Trúc lộ ra tội nghiệt cùng sát khí, hoàn toàn ngây người.
- Sao.. làm sao có thể?
Hắn lẩm bẩm nói, theo sau nhìn qua lão sư tiền nhiệm:
- Vì sao anh không nói cho chúng tôi biết hắn đã giết người qua!
Hắn chợt nhớ tới sóng thần bên Pleos thất bại, lúc đó người này thất bại, ai cũng nghĩ linh hồn mảnh nhỏ của hắn là bị người khác giết.
Ý thức được điểm này, vũ khí của người kia chỉ vào lồng ngực lão sư tiền nhiệm:
- Ai giết anh?
Bọn hắn vẫn cho rằng Lạc Tu Trúc không thể động thủ giết người, cũng sẽ không thấy chết không cứu, bằng không cũng không an bài tuồng vui hôm nay.
Nhưng mà hiện giờ hắn đã giết người qua? Vậy hắn còn có thể vì công đức lựa chọn bảo trụ con tin không?
Lạc Tu Trúc nhìn ba người lâm vào nội chiến, thản nhiên xem cuộc vui.
Nhưng hắn cũng rất hiếu kỳ, vì sao lão sư tiền nhiệm không nói ra đây?
- A..
Nam nhân thấp giọng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Lạc Tu Trúc có chút phức tạp.
Có hận, có ghen tỵ, nhưng lại có vui mừng.
Lạc tu Trúc nhìn thấy ánh mắt kia, có chút ghê tởm.
Thiên lôi không ngừng công kích, Lạc Tu Trúc ở trước mặt ba người ngưng tụ một xiềng xích đen nhánh.
Đây là do nghiệp cùng sát khí ngưng tụ mà thành, chỉ có một cái.
Nhưng cũng đã đủ rồi.
Xiềng xích bay vọt qua, không ngừng đụng chạm phòng hộ tráo.
Chứng kiến Lạc Tu Trúc mặc kệ con tin trực tiếp ra tay, trong lòng hai người khác càng cảm thấy bất an.
Bọn hắn giơ súng nhắm vào con tin:
- Dừng lại! Bằng không tôi sẽ nổ súng!
Biểu tình Lạc Tu Trúc vẫn lạnh lùng, nhưng đầu óc hắn sớm vận chuyển với tốc độ cao, tự hỏi có đồ vật gì đó rất nhanh phá vỡ trường hợp này.
Càng nghĩ, lực lượng vốn có tựa hồ cũng không có biện pháp, chỉ có tín ngưỡng lực hắn chưa từng sử dụng qua, cho nên không xác định có làm được hay không.
Cho nên, đồ chơi kia dùng như thế nào?
Lúc trước chỉ dạy cho Tiêu Kiêu Lạc Tu Trúc có nói qua, vạn chủng lực lượng trên đời này đều là đồng nguyên, vô luận là công đức hay là nghiệp, kỳ thật cũng cùng một phương thức sử dụng.
Cho nên lúc ban đầu hắn cũng nghĩ tín ngưỡng lực cũng là như vậy.
Sau đó, hắn đã bị đánh mặt!
Không dùng được! Làm như thế nào cũng không dùng được!
Lực lượng màu trắng ngà này không giống như công đức bao trùm trên người hắn, mà là tụ tập trong đầu của hắn, hình thành một mảnh đại hải mênh mông.
Chứng kiến một màn này, Lạc Tu Trúc còn cho rằng đầu óc mình tràn đầy nước biển..
Hắn cảm thụ lực lượng bên trong, tinh thuần, nồng hậu, cường đại giống như là lực lượng công đức.
Nếu hắn biết dùng.. đừng nói là phân thân của tiền thiên đạo, trực tiếp bản thể thiên đạo cũng có thể xử lý.
Vô luận hắn làm như thế nào cỗ lực lượng kia vẫn không nhúc nhích.
Mắt thấy Lạc Tu Trúc cùng thiên lôi vẫn không dừng tay, hai người kia cuối cùng nổ súng.
Trong lồng giam nhất thời truyền ra thanh âm tiếng kêu thảm thiết.
Một giây sau trời giáng mưa to, rầm một tiếng tiêu diệt ngọn lửa.
Thiên đạo xuất hiện bên cạnh Lạc Tu Trúc:
- Ô oa, may mắn tôi sớm có chuẩn bị! Tôi xem mưa lớn như vậy bọn hắn làm sao đốt lửa!
Cái chụp đích thật có thể ngăn cản công kích của thiên đạo, nhưng mưa to không tính là công kích.
Lạc Tu Trúc sờ đầu tiểu thiên đạo, xiềng xích màu đen một lần cuối cùng va chạm, cái chụp vang lên thanh âm răng rắc.
Ngay sau đó cái chụp hoàn toàn phá nát.
Một giây sau thân ảnh Lạc Tu Trúc liền xuất hiện trước mặt ba người:
- Cái chụp không có, tôi xem các anh lấy cái gì ngăn chặn?