Bài viết: 26 Tìm chủ đề

Chương 21: "Anh đang ở dưới lầu nhà tôi sao?"​


[HIDE-THANKS]
Hứa Ngư Sơ cẩn thận cắm chìa khóa vào lỗ khóa, còn chưa kịp vặn ổ, thì cửa đã bị mở ra.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đang trên cao nhìn xuống mình của Thẩm Lạc Trí, đột nhiên chột dạ, "Anh."

Thẩm Lạc Trí mở cửa ra, bản thân dựa vào khung cửa, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, "Đi đâu thế?"

".. Chỉ là cùng với Tư Hàm đi quanh quanh." Hứa Ngư Sơ giả vờ như không có chuyện gì mà đi vào nhà.

Thẩm Lạc Trí hừ lạnh một tiếng, đóng cửa lại.

Vừa bước vào nhà, Hứa Ngư Sơ đang muốn chuồn lên lầu, còn chưa đi được mấy bước, liền bị Thẩm Lạc Trí gọi đứng lại, "Đợi đã--"

Hứa Ngư Sơ lấy túi xách che đi vết thương ở dưới chân, khuôn mặt vô tội mà nhìn qua, "Sao vậy anh?"

Thẩm Lạc Trí bước nhanh đến trước mặt cô, kéo túi xách của cô ra, vết trầy xước trên chân liền lộ ra, mặc dù đã dán băng cá nhân, nhưng vết xước rất dài, còn có một số chỗ chưa che được hết.

"Chuyện này là sao?" Khuôn mặt của Thẩm Lạc Trí vô cùng khó coi.

"Là.." Hứa Ngư Sơ đang nghĩ sẽ bịa như thế nào. Nếu như cô nói mình gặp chuyện ngoài ý muốn ở bãi đậu xe, thế nào cũng dây dưa đến Thời Khâm.

"Hứa Ngư Sơ, bây giờ em có bản lĩnh rồi? Còn muốn gạt anh?" Đôi mắt lạnh lùng và tức giận của Thẩm Lạc Trí nhìn chằm chằm vào cô.

"Em không có!" Hứa Ngư Sơ oan ức hét lo lên, nhưng không nhịn được mà châm biếm, anh trai quá hiểu cô rồi, phải làm sao đây!

"Vết thương trên người rốt cuộc là như thế nào?" Khẩu khí của Thẩm Lạc Trí rất cứng rắn, "Ngoại trừ ở chân, còn có bị thương chỗ nào khác nữa hay không?"

Hứa Ngư Sơ lắc đầu, "Khuỷu tay có một chút, chỉ là một chút chút trầy da. Em không cẩn thận nên đã ngã xuống đất, vậy nên chân với khuỷu tay mới bị thương, đã xử lí tốt rồi."

Sợ anh ấy không tin, Hứa Ngư Sơ còn nâng tay lên để anh ấy nhìn vết thương.

Thẩm Lạc Trí căn bản là không tin lời nói của cô, khoé miệng có áp lực mà cong lên, "Cho em thêm một cơ hội nữa. Nếu như còn gạt anh, bây giờ anh liền đi kiểm tra lịch trình hôm nay của em."

"..."

Hứa Ngư Sơ nhìn vào anh trai mấy giây, cuối cùng cũng thỏa hiệp, "Thôi được, thật ra là thế này."

Cô vừa nói, Thẩm Lạc Trí vừa lấy hòm thuốc để kiểm tra lại cho cô, nếu như nghiêm trọng, thì liền đưa cô đến bệnh viện.

Hứa Ngư Sơ nói bảy phần thật ba phần giả, đem chuyện Thời Khâm dẫn mình "chạy trốn" còn có căn hộ đều giấu đi, chỉ nói lúc ngồi xổm với Hoàng Tư Hàm để phỏng vấn, đột nhiên gặp một đám người vô duyên vô cớ, đúng lúc Thời Khâm xuống lầu giúp đỡ, kết quả là gọi người nhưng không có ai trả lời, chỉ có thể thừa lúc mà chạy trốn.

Lần chạy qua chạy lại này tốn rất nhiều thời gian, nên mới về muộn.

Thẩm Lạc Trí nhìn vào cô, cau mày thật sâu, "Vậy sau khi kết thúc, sao em không gọi điện thoại cho anh? Hứa Ngư Sơ, gặp phải nguy hiểm thì phải thông báo cho anh đầu tiên, em không biết sao?"

Âm thanh của anh ấy đè nén bực tức, vừa tức giận vừa bất lực.

Thẩm Lạc Trí rất ít khi gọi cả họ lẫn tên của cô, mà lần này lại gọi một cách đầy đủ, vừa nghe là biết đã vô cùng tức giận.

"Anh!" Hứa Ngư Sơ tự biết mình đuối lý, yếu đuối gọi anh một tiếng.

Thẩm Lạc Trí cau mày, hừ lạnh một tiếng, "Bây giờ biết gọi anh rồi? Anh mà không gọi cho em thì có phải là em tính không về luôn hay không?"

Anh hít một hơi thật sâu, không muốn phát ra âm thanh quá lớn, sợ đánh thức ba mẹ, "Em là một đứa con gái, nửa đêm ra ngoài mà em không nói một lời cho đến bây giờ, có phải là em cảm thấy như thế rất ngầu không?"

"Em không!"

"Em không gì mà không, em là không găp chuyện, hay là không nói với anh? Lần này anh mà không hỏi em, em còn muốn giấu giếm? Lỡ như thật sự có người muốn đối phó em, thì em cảm thấy em có thể ứng phó sao? Thật sự xảy ra chuyện gì đó, em đã từng nghĩ đến hậu quả hay chưa!"

"Một lát nữa, em phải thành thật nói với anh, rốt cuộc là đã gặp người như thế nào, anh không tin, gây tội dưới mắt của anh mà còn có thể rút lui an toàn!"

Lời nói này của Thẩm Lạc Trí có chút hùng hổ dọa người, vừa nhìn đã biết là thực sự tức giận rồi.

Hứa Ngư Sơ mím môi, lúc này cũng đã phản ứng lại, bản thân thật sự là làm không đúng. Chắc có lẽ là do lúc đó quá chấn động, chỉ chìm đắm vào trong cuộc chạy trốn lãng mạn vào đêm khuya với người mình thích, đến mức đã làm tê liệt cả thần kinh của cô, khiến cho cô vô thức mà bỏ qua nguy hiểm tiềm ẩn.

"Xin lỗi, anh." Hứa Ngư Sơ vươn tay ra nắm lấy áo của Thẩm Lạc Trí, nhẹ nhàng lắc lắc, "Em thật sự biết sai rồi~Lần sau, em nhất định sẽ càng chú ý an toàn hơn, sẽ chủ động báo cáo với anh!"

Thẩm Lạc Trí gạt tay của cô ra, ngồi lại, nâng cằm lên nhìn cô, "Không có lần sau. Thêm một lần nữa, thì em xem anh sẽ xử lí em thế nào."

Hứa Ngư Sơ cam đoan bằng hai tay, "Em nhất định sẽ ngoan ngoãn!"

"Đặt anh thành người liên lạc khẩn cấp của em, em chưa đặt đúng không?"

Hứa Ngư Sơ vô cùng ngoan ngoãn mà gật đầu, sợ anh bới móc mà lại bổ sung thêm một câu, "Em thật sự không phải là không gọi điện thoại cho anh, lúc đó túi xách của em bị ném sang một bên! Không dễ dàng gì mới ra ngoài được, điện thoại còn tắt nguồn!" Hứa Ngư Sơ đưa điện thoại qua, "Anh xem, em bật sáng bây giờ mới có 3%."

Tiếng nói vừa rơi xuống, điện thoại của Hứa Ngư Sơ đột nhiên hiện ra trang cuộc gọi. Thẩm Lạc Trí nhìn thấy tên của người gọi hiện lên, liền lấy điện thoại đi.

"Anh?" Hứa Ngư Sơ cảm thấy anh ấy không thể giải thích được.

"Đến nhà chưa?" Thời Khâm ngồi ở ghế lái, đợi cô một lúc, cũng không nhận được tin nhắn của cô, nên nhất thời sốt ruột mà gọi điện thoại cho cô.

"Cậu nói xem?" Giọng nói cứng ngắt lại châm biếm của Thẩm Lạc Trí.

Ngay lập tức, âm thanh yên tĩnh xuống.

Không ngờ rằng là giọng nói của đàn ông, sau một lúc sững sờ, Thời Khâm rất nhanh đã phản ứng lại, là anh trai Thẩm Lạc Trí của Hứa Ngư Sơ.

"Thẩm Lạc Trí?" Anh trực tiếp gọi tên.

Thẩm Lạc Trí và anh cùng trường cấp ba, cùng một đại học, mặc dù cấp ba cũng qua lại một chút, nhưng lên đại học thì chuyên ngành tách biệt, cộng thêm ra ra nước ngoài trao đổi hai năm, cho đến bây giờ họ cũng không có qua lại riêng tư gì.

Thời Khâm chưa từng nghĩ đến, có một ngày họ sẽ đối thoại như thế này, càng không nghĩ đến, em gái của Thẩm Lạc Trí lại là Hứa Ngư Sơ.

Thẩm Lạc Trí cầm lấy điện thoại, trực tiếp bước ra ngoài cửa, Hứa Ngư Sơ muốn giành lại, nhưng đã bị chặn lại bằng một ánh mắt của Thẩm Lạc Trí.

Hứa Ngư Sơ cào tường trong không khí ngay tại chỗ, sao lại như thế này chứ!

Cô cảm thấy mình xong rồi!

Cô không biết liệu anh trai có tức giận vì cô đã che giấu một phần sự thật hay không, hoặc là tức giận vì Thời Khâm đã kéo cô vào cuộc tranh chấp, mà bắt cô phải giữ khoảng cách với Thời Khâm.

Hứa Ngư Sơ nằm bò trên khung cửa, vò đầu bứt tai muốn nghe trộm xem là rốt cuộc anh trai đã nói gì với Thời Khâm, thế nhưng hiệu quả cách âm của nhà họ quá tốt, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của anh trai, thỉnh thoảng nói chút gì đó.

"Tại sao 3% pin lại có thể nói lâu như thế chứ!" Hứa Ngư Sơ nhỏ tiếng thì thào." "

Trong lúc chờ đợi, đột nhiên cửa mở ra, Thẩm Lạc Trí nhìn qua Hứa Ngư Sơ.

Hứa Ngư Sơ xám xịt mà đi theo.

Sau khi kiểm tra lại vết thương và tình trạng thương tích trên người của Hứa Ngư Sơ, xác nhận lại là không đáng ngại, Thẩm Lạc Trí mới trả điện thoại lại cho cô, thuận tay gõ lên đầu cô," Nếu như còn có lần sau, thì em hãy đợi đấy. "

Hứa Ngư Sơ giả vờ ngoan ngoãn trong giây lát," Cảm ơn anh trai~ "

Quay về phòng của mình, Hứa Ngư Sơ lập tức đi sạc pin, đợi qua vài phút, điện thoại mới khởi động lại.

Cô xem lại nhật ký cuộc gọi, anh trai cô lại nói chuyện với Thời Khâm gần mười phút!

Lại nhìn qua weixin, Thời Khâm đợi cô đến nhà chưa lâu thì liền hỏi cô đã đến hay chưa, vừa rồi lại gửi thêm một tin.

Hứa Ngư Sơ nghĩ lại, liền trực tiếp gọi cho anh, không ngờ rằng chưa đến mấy giây anh đã nhận.

"... "

Hứa Ngư Sơ trong chốc lát, còn chưa biết nói gì, chỉ có thể lắp bắp một tiếng" Hi ".

Thời Khâm ở bên kia ngược lại lại cười một tiếng, âm thanh trong trẻo trầm thấp truyền đến," Đang làm gì? "

Hứa Ngư Sơ dựa vào ván cửa, thật thà trả lời:" Đang gọi điện thoại cho anh. "

Thời Khâm nghe thấy câu trả lời này, bỗng cười ra tiếng, ngay cả bả vai cũng rung lên vài lần, giữa lông mày đều là ý cười," Ừm. "

Hứa Ngư Sơ đột nhiên phản ứng lại, dáng vẻ vừa rồi của mình có chút ngốc ngếch, thế là hắng giọng lại, hỏi anh," Vừa rồi, anh trai tôi đã nói gì với anh thế? "

Chưa đợi anh trả lời, cô lại vội vàng hỏi:" Tính cách đó của anh trai tôi, anh đừng quá xem là thật.. hơn nữa, hai người cũng quen biết nhau đúng không, chắc là anh cũng hiểu tính cách của anh ấy. "

Mặc dù Hứa Ngư Sơ không nghe thấy hai người họ đã nói chuyện gì, nhưng dựa theo tính cách của Thẩm Lạc Trí, thì cô cũng đã đoán ra mấy phần. Cách xa nó một chút gì gì đó, nếu như cô thật sự có chuyện, anh ấy sẽ không bỏ qua cho Thời Khâm, thậm chí có thể là đã thăm dò chuyện của tối hôm nay.

" Không sao. "Thời Khâm ở dưới anh đèn, cười dịu dàng," Anh trai của cô rất quan tâm đến cô, cậu ta có nói gì thì cũng là chuyện nên làm. "

" Anh đã quay về chưa? "Hứa Ngư Sơ tính toán thời gian, cũng đã hơn 20 phút rồi nhỉ?

Thời Khâm đang đứng ở dưới lầu nhà Hứa Ngư Sơ, nhìn vào ký hiệu biển số nhà màu đen trên bức tường thấp ngoài cửa, đôi mắt đã dịu dàng hơn rất nhiều trong đêm," Một lúc nữa liền đi. "

Vẫn luôn không thấy Hứa Ngư Sơ trả lời, nhà của cô lại ở ngay trước mặt, Thời Khâm không yên tâm liền xuống xe đi xem thử.

Hứa Ngư Sơ nghi hoặc" hả "một tiếng, đi ra ban công của phòng ngủ, quét mắt nhìn ra xa, vừa nhìn liền thấy người đàn ông cao lớn đang đứng dưới ngọn đèn đường.

Cô kinh ngạc mà mở to hai mắt," Anh đang ở dưới lầu nhà tôi sao? "

Thời Khâm nghe thấy tiếng, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hứa Ngư Sơ đang đứng trên ban công. Cô đứng trong ánh đèn sáng rực và ấm áp, khoảng cách hơi xa, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng cơ thể của cô, và mái tóc xoăn đen động lòng người.

Anh sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng vươn tay ra vãi hai lần với cô.

"! "Hứa Ngư Sơ lập tức quay người," Anh đợi một chút. "

Vừa nói vừa vội vàng cầm điện thoại xuống lầu, giày của cô còn chưa kịp đổi đã vội vàng chạy về hướng Thời Khâm. Tiếng thở gấp gáp và tiếng nhịp tim đập loạn, còn có tiếng bước chân rối loạn trộn lẫn vào nhau, tất cả đều mãnh liệt lại rõ ràng tuyên bố sự xung động của cô.

Đợi đến lúc cô đến trước mặt Thời Khâm, Hứa Ngư Sơ đã thở không ra hơi, lồng ngực bởi vì hô hấp mà không ngừng phập phồng, cô đem theo hơi thở hổn hển," Thời Khâm, tôi.. "

Hứa Ngư Sơ hít sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh lại hơi thở, muốn mở miệng liền bị một cơn giận dữ đánh dứt," Hứa· Ngư· Sơ. "

"! "Hứa Ngư Sơ rụt cổ, quay đầu lại nhìn, không ngờ rằng Thẩm Lạc Trí còn nhếch nhác hơn cả cô, đi dép lê trong phòng tắm, tóc vẫn còn đang ướt, thoạt nhìn là nghe thấy tiếng động của cô mà vội vàng chạy ra.

" Anh. "

Thẩm Lạc Trí liền trực tiếp xách gáy của cô vào trong nhà, trước khi đi còn lạnh nhạt mà lườm Thời Khâm một cái, cảnh cáo anh:" Không có chuyện thì đừng đến nhà tôi. "

Dễ gây ra thị phi.

Hứa Ngư Sơ bị tóm vào nhà giáo dục hung dữ một phen, Thẩm Lạc Trí thậm chí còn không cho cô cơ hội để nguỵ biện. Nhưng hình như Thời Khâm vô cùng thấu hiểu, sau khi an ủi cô một chút cũng rời khỏi.

Lái chiếc xe thể thao màu hồng phấn của Thành Cương, ngón tay của Thời Khâm gõ vào vô lăng, thậm chí ngâm nga hát vào câu:" ~123 nắm chặt tay, 456 ngẩng đầu lên~789 chúng ta cùng bỏ trốn đến mặt trăng~ "

Nửa đường nhận được điện thoại của Đỗ Cảnh, Thời Khâm hỏi anh ta đã điều ra được chuyện gì rồi.

Đỗ Cảnh nói:" Không có gì có tác dụng cả, máy theo dõi ở khoảng thời gian đó cũng đã mất, thế nhưng một số người ở các lối ra khác của tòa nhà Khuể Vân đã chụp được một số ảnh, nhưng không nhìn rõ mặt. Còn có, nhìn vào hệ thống giám sát lối vào, thì có lẽ bọn họ đã phân theo từng đợt để vào bãi đậu xe, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. "

" Bên cảnh sát đã điều tra ngay tại hiện trường, có phát hiện gì sẽ kịp thời thông báo. "

Sắc mặt của Thời Khâm lạnh lẽo xuống, cân nhắc một tiếng," Báo cáo văn bản này của anh hãy gửi cho tôi một tệp điện tử. À đúng rồi, anh cũng gửi cho Thẩm Lạc Trí một bản. "

" Thẩm Lạc Trí? "Đỗ Cảnh bất ngờ," Sao lại liên quan đến cậu ta rồi? "

" Cũng không hẳn. "Thời Khâm cúi xuống, nhớ đến cuộc điện thoại hôm nay cùng với Thẩm Lạc Trí," Sau này có tiến triển gì thì anh hãy kịp thời đồng bộ với anh ta, nếu cần cậu ta giúp đỡ thì cũng có thể nói với cậu ta. "

" Nghe thấy khẩu khí này của cậu, nhanh như thế mà các cậu đã trở thành người một nhà rồi sao? "Đỗ Cảnh nói giỡn.

" Tạm thời vẫn chưa."Thời Khâm cũng cười.

Lúc Thời Khâm về căn hộ kia của Hứa Ngư Sơ, thì Đỗ Cảnh đã đợi nửa tiếng ở dưới lầu rồi, anh ta đã chuẩn bị xong quần áo mới và các vật dụng dự phòng, giao cho Thời Khâm.

Lúc Thời Khâm quay lại, phát hiện Thành Cương đã nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.

Động tác của Thời Khâm nhẹ nhàng, lấy tắm chăn mỏng đắp cho anh ta, bản thân thì đi tắm.

Trước khi cởϊ qυầи áo, Thời Khâm nhìn vào những chiếc băng cá nhân dễ thương trên mặt của mình, không nhịn được mà lấy tay chọc nhẹ vào, bản thân cũng cười lên.

Cảm giác mơ hồ, hình như cũng từng có người dán miếng băng cá nhân dễ thương này cho mình.

Kiệt sức và uể oải khi ngâm mình trong nước nóng, Thời Khâm phát hiện trên người mình vẫn còn đau nhức, chỉ là không còn loại cảm giác căng thẳng cao độ như lúc trước nữa.

Bây giờ khi thả lỏng, vết thương trên người bắt đầu đau nhức, nhưng lúc nhìn vào vết thương, anh lại cười lên.

Hình bóng hôm nay anh dẫn theo Hứa Ngư Sơ chạy loạn xạ trong hầm gửi xe, vẫn còn hiện rõ trước mắt anh.

Thời Khâm vừa đánh bong bóng trong bồn, vừa rơi vào hồi tưởng.

Cổ tay của Hứa Ngư Sơ rất mỏng, lúc anh kéo cô chạy về phía trước, cảm thấy tất cả mọi thứ dường như đã chậm lại.

Ánh đèn ở lối ra mờ ảo lại đong đưa, mà hai người họ, lại đang chạy trốn trong không gian ẩm thấp. Tất cả những người đang đuổi theo bọn họ, vả cả những phương tiện có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, đều trở thành phông nền mờ nhạt.

Cuộc sống la hét và tiếng bước chân hoảng loạn, đều bị bọn họ bỏ lại ở phía sau lưng.

Thời Khớ nhõ rõ, lúc mình nghiêng mặt qua nhìn Hứa Ngư Sơ, cô đúng lúc cũng ngẩng đầu lên.

Ánh đèn trần sáng của hầm gửi xe vô tình chiếu vào khuôn mặt của cô, khiến cho đôi mắt đen láy kia giống như một chùm pháo hoa sáng lấp lánh. Mái tóc dài xoăn của cô khẽ đung đưa theo tư thế chạy, lúc quay đầu lại, những sợ tóc lưa thưa ở thái dương đang phả vào khuôn mặt của cô, cô nhìn qua mình mà cười tỏa sáng. Một loại sức sống bùng lên từ mặt đất đã nảy nở trong lòng của cô, Thời Khâm cảm thấy, cảnh tượng đó, cô xinh đẹp đến mờ ảo lại động lòng người.

Giống như có thể ngửi thấy mùi hương hoa ở trên người của cô, hương thơm này ngàng càng ngào ngạt, giống như là thật sự ngửi thấy vậy.

Thời Khâm cúi đầu ngửi mùi sữa tắm trong tay, mùi thơm của trái cây, giống như mùi ở trên người của Hứa Ngư Sơ.

Anh còn cẩn thận nghiên cứu sữa tắm và dầu gội đặt ở bên cạnh, chúng là cùng một nhãn hiệu, giống y đúc với mùi hương mà cô dùng thường ngày.

Đột nhiên, Thời Khâm lại có ảo giác kỳ diệu và không thể dằn lòng được, anh cảm thấy cả phòng tắm đều là hương vị của Hứa Ngư Sơ, anh nhanh chóng rửa sạch lớp sữa tắm trên người, chuyển nước nóng thành nước lạnh, nhanh chóng tắm rửa.

Sau khi tắm xong, anh lại mở cửa sổ của phòng tắm, để bay mùi ra ngoài. Lúc đang chuẩn bị ra ngoài, lại do dự một lát, sau đó nhanh chóng cầm sữa tắm và dầu gội mang đi.

Anh liếc qua nhìn Thành Cương đang ngủ say mê trên sô pha, nghĩ một lát, vẫn là không gọi cậu ta dậy.

Đợi đến lúc cuối cùng cũng được nằm trên giường, Thời Khâm lại cảm thấy thế nào cũng không đúng. Không biết có phải là bản thân đã quá nhạy bén rồi hay không, Thời Khâm luôn cảm thấy ngay cả chiếc ga trải giường này, cũng có hơi thở nhàn nhạt thuộc về Hứa Ngư Sơ.

Luôn cảm thấy bản thân bị hơi thở này quấn lấy, không thể thoát ra được.

Thời Khâm liên tục lật người không thể ngủ được, thậm chí còn có cảm thấy hơi nóng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 26 Tìm chủ đề

Chương 22: Nếu như em nhớ, thì tôi đến gặp em.​


Ba bốn giờ sáng, Thời Khâm trằn trọc mãi không ngủ được, liền xuống giường bắt đầu chống đẩy. Đợi đến lúc mồ hôi nhễ nhại, mái tóc và trán ướt đẫm mồ hôi, mới đi tắm rửa, sau đó mơ màng mà chìm vào giấc ngủ.

Điều hòa bật rất thấp, sau khi tắm rửa xong, Thời Khâm liền kéo chặt chiếc chăn mỏng.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Thời Khâm cảm thấy toàn thân mình đều bị hơi thở của Hứa Ngư Sơ quấn lấy, trong lòng như có một ngọn lửa, đốt đến lo lắng không yên.

Theo bản năng, anh bỏ chiếc chăn mỏng ra, quay sang bên phải, nhưng lòng vẫn luôn khô khan làm người hoảng hốt, khiến cho người ta ở dưới nhiệt độ hấp mà vẫn đổ mồ hôi một cách khó hiểu.

Giấc mơ của Thời Khâm nhảy lung tung. Trong bóng tối, kéo cô đi hết quãng đường, phía sau là bầu trời đầy sao, bóng dáng của hai người họ vừa xinh đẹp lại vừa lãng mạn.

Một giây sau, liền trở thành một hầm gửi xe ẩm thấp, ánh đèn trên trần của hầm gửi xe nhấp nháy không rõ, anh chặn cô vào góc tường, cát sỏi thô ráp giống như thật sự có thể cảm nhận được, Thời Khâm chỉ cảm thấy nhói nhói như thế rất thoải mái.

Anh từng bước từng bước ép sát hơn, bọc lấy cô vào trong vòng tay, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, mang theo sự run rẩy và uỷ khuất mà nhìn vào anh. Thời Khâm cảm thấy mình cần một lối ra xúc tác, cô yếu đuối như thế ngược lại khiến cho người ta mang ý nghĩ xấu.

Lúc cô ngẩng đầu lên, Thời Khâm không một chút do dự mà hôn xuống, động tác của anh thô bạo, cô càng phản kháng mãnh liệt, anh càng lúc càng nổi lên ý nghĩ chinh phục.

Rõ ràng là giấc mộng, thế nhưng rõ ràng giống như là cảnh tượng đang chầm chậm lại.

Anh cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng và run rẩy của cô, nhìn vào dái tai trắng trẻo mềm mại của cô đang ửng hồng lên vì anh, thậm chí anh dường như đang run rẩy vì dòng điện từ làn da trắng ngần trên eo của cô, anh chỉ cần dùng một tay là có thể ôm trọn chiếc eo thon thả đó, ôm cô vào trong lòng của mình, đầu ngón tay bị nhiệt độ cao của làn da cô ủi vào.

Bầu không khí ái muội nóng bỏng lên.

Bên tai không biết là tiếng thở gấp của ai, hơi nóng phả vào da thịt của nhau, chỉ cần một lần chạm vào là có thể gây ra một đám cháy lớn.

Thời Khâm cảm thấy bản thân hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân nữa, anh không nên hung ác như thế, anh nên thương tiếc một chút, thế nhưng trong lòng lại hoàn toàn không thể khống chế được du͙ƈ vọиɠ.

Anh hôn càng lúc càng mạnh, giữa môi và răng, anh có thể nghe thấy tiếng kêu của Hứa Ngư Sơ, sự bất lực này khiến cho người khác càng thêm run rẩy.

Anh trực tiếp nghiêng người, đổi vị trí cho cô rồi dựa vào tường, ôm cô một cách mãnh liệt vào trong lòng.

Ngọn lửa lớn như thế này, từ trong góc ẩm thấp, vẫn tiếp tục đốt cháy đến chiếc xe chưa kịp lái đi kia.

Anh giống như là thật sự đã mất tự chủ, hoàn toàn bị người ở trước mắt khống chế, thế nhưng cảm xúc mãnh liệt này khiến cho lòng người giống như trào dâng lên, chỉ có thể thuận theo bản năng.

Cảnh tượng vừa chuyển, lại chuyển sang chiếc sô pha, nơi mà hôm nay bọn họ đã bôi thuốc cho nhau.

Cầm một chiếc tăm bông, Thời Khâm chậm rãi bôi thuốc lên bắp chân trắng trẻo và mỏng manh của cô, cô căng thẳng mà cuộn tròn những ngón chân trắng nõn lại với nhau.

Đôi mắt đen nháy u ám của Thời Khâm, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, không hề nháy mắt mà nhìn vào cô, không thể giấu giếm được sự nóng bỏng và tính xâm lăng trong đôi mắt.

"Thời Khâm." Cô gọi tên của mình, âm thanh mang theo sự mềm ngọt như bánh dẻo, khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Trong nháy mắt, những ngón tay của anh lướt qua máy tóc xoăn sẫm màu của cô, tay xoa nhẹ lên đầu của cô, vừa ấn cô vào nụ hôn sâu, tay còn lại thì trượt dọc theo đường chân của cô lên đầu gối, rồi nhẹ nhàng nâng lên, đem chân cô vòng qua thắt lưng của anh.

Hơi thở của anh gấp gáp và hỗn loạn, một vài tiếng rêи ɾỉ thoái ra từ hơi thở hỗn loạn. Mà mái tóc đen nhánh, không biết từ lúc nào đã trở nên ướt đẫm, từng giọt mồ hôi chảy ra từ trên trán lăn xuống yết hầu, lại từng giọt từng giọt nhỏ xuống xương quai xanh của người phía dưới.

Giọt mồ hôi này, khiến cho người ta run lên, không khỏi rêи ɾỉ.

* * *

* * *

"Cốc cốc cốc!"

Thời Khâm cau mày lại, khuôn mặt trong chăn thiếu kiên nhẫn, không muốn phản ứng lại tiếng gõ cửa của người xấu phá hoại bầu không khí này.

Tiếng gõ cửa vẫn liên tục vang lên, kèm theo đó là tiếng la lớn của Thành Cương, "Dậy đi dậy đi! Người đại diện của anh cũng đã đến rồi!"

"Tối qua mấy giờ anh mới về thế? Bây giờ đã là bảy giờ rồi, mà anh vẫn còn chưa tỉnh sao? Đợi đến lúc có càng nhiều người, thì nguy hiểm anh ra ngoài bị nhận ra sẽ càng lớn hơn!"

* * *

* * *

Thời Khâm vẫn muốn tiếp tục mơ, nhưng chiếc loa lớn này lải nhải không ngừng, khiến cho người nghe vô cùng bực bội, anh trực tiếp bỏ chăn ra, tức giận mà ngồi dậy.

Hít sâu một hơi, khống chế tính tình của mình, mì mắt cụp xuống, khuôn mặt xám xịt chuẩn bị đi mở cửa.

Nhưng khi vừa cử động liền cảm thấy giữa hai chân mình không đúng lắm, nhìn thấy phản ứng của chính mình, khuôn mặt của Thời Khâm càng thêm khó nhìn, lập tức quay lại nhìn chiếc ga giường, phát hiện không có dấu vết gì cả, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thành Cương vẫn còn đứng ở đó la hét, Thời Khâm cảm thấy thái dương của mình thình thịch, anh kiềm chế lại cơn nóng, nghiếng răng nghiếng lợi nói: "Câm mồm, một lát nữa tôi sẽ ra."

"Sao lại cần thêm một chút nữa chứ? Tôi đã gọi anh lâu như thế rồi? Anh làm minh tinh lớn như thế nào vậy? Chẳng lẽ đạo diễn gọi anh quay phim, anh cũng cần đợi một lát sao?"

"Tôi nói với anh.."

Nhìn thấy vòng cung giữa hai chân mình, Thời Khâm ngồi bên giường, dùng tay ấn nhẹ vào thái dương.

* * *

* * *

Thành Cương ở bên ngoài cửa liên tục phát ra âm thanh, nói anh một lúc lâu, thậm chí còn nghi ngờ Thời Khâm lại đi ngủ nữa rồi, nếu không thì tại sao đã lâu như thế mà vẫn không có phản ứng.

Ngay lúc anh ta chuẩn bị từ bỏ, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, anh ta sững sờ một lát, nhìn thấy vẻ mặt của Thời Khâm, hoang mang nói: "Anh làm sao thế? Sao lại có biểu cảm như thế này?"

Thời Khâm ngước mắt lên, khuôn mặt không thoải mái nhìn chằm chằm vào anh ta, giọng có chút khàn lại mạnh mẽ: "Còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài."

Thành Cương bị anh phát nóng một cách khó hiểu, khiến cho anh ta phát cáu mà bật cười, dùng ngón tay chỉ vào chính mình, "Mặc dù tôi nói, sau này sẽ gọi anh là anh Thời, nhưng anh cũng không thể không tôn trọng tôi như thế, gọi đến thì đến gọi đi thì đi đối với tôi--"

Lời còn chưa nói xong, Thời Khâm đã quay người lại, dùng ánh mắt đen ngòm, nét mặt vô cảm mà nhìn vào anh ta.

"..."

Thành Cương lập tức im miệng, cười làm lành nói: "Chỉ là nói đùa thôi, tôi im miệng!" Vừa nói vừa dùng tay để thực hiện động tác kéo khóa miệng.

Thời Khâm dùng tay túm lấy tóc, chảy lại mái tóc đen, lộ ra ngũ quan tuyệt vời, nhưng khí áp của cả người rất thấp, cảm thấy trong giây tiếp theo liền đá người.

Anh đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, "bụp" một tiếng, khóa cửa nhà vệ sinh lại.

Thành Cương ngồi bên cạnh Đỗ Cảnh, đè thấp âm thanh lẩm bẩm nói: ".. Bình thường anh ta cũng có tính khí như thế sao? Vậy lời đồn cũng rất chân thật đó."

Hôm qua nhìn thấy dáng vẻ hăng hái kia của Thời Khâm, anh ta cũng cảm thấy thật sự rất đẹp trai, cảm thấy người này vẫn có chút gì đó, nhưng cái tính khí của ngày hôm nay, thì Thành Cương lại tin vào dáng vẻ kia của báo chí phương tiện truyền thông, Thời Khâm vô cùng kiêu ngạo cố chấp và ương bướng.

Nhưng con người có chút tính khí, cũng là chuyện bình thường.

Đỗ Cảnh để thức ăn sáng lên trên bàn, ra hiệu cho Thành Cương ăn cùng, sau đó giải thích nói: "Tâm trạng không tốt, sẽ là trạng thái như thế, nhưng tâm trạng của cậu ấy phần lớn thời gian đều rất ổn định. Cậu ấy chỉ là không muốn quá ồn, cậu yên tĩnh một chút là được."

Thành Cương hiểu ra mà gật gật đầu, từ chối bữa sáng của Đỗ Cảnh, "Tôi còn chưa đánh răng, mang về đánh răng rửa mặt rồi mới ăn sau."

Thời Khâm ở trong phòng tắm một hồi lâu, rồi mới ra ngoài, anh mang theo một hơi thở lạnh lẽo đi ra ngoài, đầu tóc ướt rũ xuống, vừa nhìn là biết chưa lau ra đâu vào đâu, những giọt nước chảy xuống trên ngọn tóc, từ trán trượt xuống cổ, cuối cùng rơi xuống viền cổ áo ngắn màu đen, để lại một vết nước sâu.

Nét mắt so với lúc vừa mới ngủ dậy đã ôn hòa hơn một chút, nhưng vẫn không có tâm trạng như cũ.

Ánh mắt đen nhánh vừa lạnh lẽo vừa hờ hững, liếc qua hai người đang ngồi trên bàn ăn, nhẹ gật đầu, xem như là chào hỏi.

Anh tiện tay cầm chai nước khoáng do Đỗ Cảnh mang đến, ngửa đầu uống cạn, yết hầu phập phồng lên xuống khi anh nuốt xuống, khuôn mặt ngẩng lên đối với vầng hào quang, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị, đường nét rõ ràng, đặc biệt là đôi lông mày rũ xuống kia, khiến cho anh có loại kiêu ngạo không đếm xỉa tới.

"..."

Thành Cương nhìn qua anh, âm thầm "mẹ nó" một câu.

Không thể không nói, con người này hễ mà nóng nảy thì không còn đạo lí. Anh ta khoe khoang rằng bản thân trông cũng khá đẹp trai, nhưng so với Thời Khâm, đúng thật là kém một khoảng lớn.

Hừm.

Thành Cương hắng giọng, đứng lên đi vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ một phen, thay quần áo rồi mới đi ra ăn cơm. Nhưng cứ tắm rồi lại tắm, anh ta sững sờ vì không tìm thấy sữa tắm đâu.

"?"

Thành Cương cùng với mái tóc ướt nhẹp, ló đầu ra, cơ thể núp ở trong cánh cửa, "Anh Thời, dầu gội đầu và sữa tắm đâu? Anh để ở đâu rồi?"

Động tác của Thời Khâm dừng lại một chút, mặt không biến sắc mà khuyên nhủ anh ta: "Vết thương của cậu không thích hợp đụng vào mấy thứ đó, rửa sạch là được rồi."

Những lời này không khỏi khiến cho nội tâm của Thành Cương có chút cảm động, đừng thấy anh Thời là một người lạnh lùng, nhưng những loại quan tâm tỉ mỉ này đều chú ý đến, ha ha ha, tôi đã bị đánh động trước những suy nghĩ tỉ mỉ của thẳng nam.

Thế là vui vẻ mà tắm rửa, tắm được một nửa lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Vậy anh ta cũng có thể dùng dầu gội đầu mà! Trên đầu anh ta đâu có vết thương!

Thời Khâm vừa ăn sandwich, vừa nghe Đỗ Cảnh sắp xếp, "Hai giờ chiều, có hoạt động nền tải Thương hiệu D ở Trung tâm thương mại Vạn Hòa Plaza, bọn họ đã chuẩn bị xong trang phục, cậu đợi một lúc nữa là có thể xem thử là có vừa ý hay không. Chúng ta qua bên đó trước để hóa trang ở hậu đài, đến giờ thì ở hiện trường sẽ có livestream."

"Lúc trước đã nói với người phụ trách, thành tích đại ngôn nửa năm nay của cậu vô cùng đẹp. Vậy nên lần này họ đã lên kế hoạch rất nhiều, có rất nhiều các loại poster ở hiện trường, cũng thêm vào hoạt động tương tác, nói là để đền đáp cho fans."

"Cuối hoạt động, sẽ tuỳ lúc chọn ra 30 người ở hiện trường để tiến hành ký kết tương tác, cậu hãy chuẩn bị tâm lý một chút."

Thời Khâm rũ mi xuống, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, "Chuyện của ngày hôm qua, đã có kết quả chưa?"

"Vẫn đang điều tra cùng với Thẩm tổng." Nói đến chuyện này, sắc mặt của Đỗ Cảnh nghiêm túc hơn rất nhiều, "Hai ngày này cậu hãy chú ý đến bản thân một chút, cho dù có quay về thành phố Vân Nam, cũng nên chú ý nhiều hơn một chút. Những người này ở trong bóng tối, đã nhìn chằm chằm vào cậu, đợi cậu phạm sai lầm."

Thời Khâm im lặng một lúc lâu, mới bật cười lên, ngước mắt lên, sáng loáng nhìn qua Đỗ Cảnh, "Ngược lại tôi cũng rất tò mò, bọn bọ còn có thể làm ra trò gì."

Nhìn thấy dáng vẻ không sao cả của anh, Đỗ Cảnh nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn là bản thân anh ta nên để ý hơn vậy.

"Vết thương này của cậu.. đến lúc quay phim liệu sẽ không có phiền phức gì chứ?" Đỗ Cảnh cau mày, cẩn thận quan sát vết thương trên gò mó và khoé môi của anh, hôm nay còn phải tham gia hoạt động, sẽ rất dễ dàng thu hút sự chú ý.

Trên sân của hoạt động còn có thể nói là trong lúc quay phim không cẩn thận nên đã để lại.

Thế nhưng quay lại tiếp tục quay phim, cảm thấy không thể che đậy tốt lắm.

Thời Khâm giơ tay ra sờ lên vết thương, vết thương cũng không đau nhức lắm, anh nghĩ một lúc, "Qua hai ngày nữa chắc là sẽ khỏi, tôi khôi phục tương đối nhanh, đến lúc đó hóa trang dày thêm một chút là có thể che được."

"Vậy lần này thì sao? Liệu lớp trang điểm có làm nghẹt vết thương của cậu không?"

Thời Khâm nhìn qua hòm thuốc cách đó không xa, mấy chiếc băng cá nhân nhiều màu sắc ở trong đó vô cùng bắt mắt, anh nhướng mày, ý chỉ vào đó: "Không cần, tôi có cách."

* * *

Hứa Ngư Sơ ngủ một mạch, ngủ đến lúc tự tỉnh dậy. Không biết có phải là do không qua đã quá dữ dội hay không, mà cô vừa tỉnh dậy cả người liền đau nhức, đặc biệt là đùi, cảm giác y hệt như lúc cô chạy xong 800 mét của ngày hôm sau.

Thẩm Lạc Trí nghe thấy lời than phiền của cô, liền nói sức khoẻ của cô yếu ớt, nên rèn luyện sức khoẻ cho thật tốt.

"Sao anh lại ở nhà? Không cần đi làm sao?" Hứa Ngư Sơ nhìn qua người đang ngồi trong phòng khách, điềm tĩnh điềm đạm dùng IPAD làm việc.

Thẩm Lạc Trí bỏ IPAD xuống, nâng mí mắt lên, ".. Đại tiểu thư, hôm nay là Chủ Nhật. Anh là ông chủ mà còn phải 007 sao?"

"..."

Hứa Ngư Sơ xấu hổ mà gãi mặt, xoay người lại chuẩn bị lên lầu quay về phòng: "Vậy gì nhỉ.. em lên trên đây."

"Tiện thể thay bộ đồ khác rồi hãy xuống." Thẩm Lạc Trí nhìn xuống một loại các biểu đồ dữ liệu.

Hứa Ngư Sơ không biết vì sao mà nhìn qua Thẩm Lạc Trí, chỉ nghe thấy anh ấy nói: "Anh cùng em đến bệnh viện kiểm tra lại một chút."

"Em đã khoẻ rồi! Không cần đâu!" Hứa Ngư Sơ vội vàng phất tay từ chối, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lạc Trí, hai tay ôm mặt, nghiêng đầu nhìn vào anh, "Anh ơi~Anh xem hiện tại em có tinh thần biết mấy~Không cần phải chạy đến bệnh viện đâu mà~"

Thẩm Lạc Trí cụp mắt xuống, liếc nhìn qua những vết trầy xước trên bắp chân của cô, làm da của cô trắng nõn và mềm mại, vết trầy xước đỏ và sưng ban đầu đã chuyển sang tím bầm, thoạt nhìn mà vô cùng đau lòng.

Lại từ từ ngước mắt lên, quan sát vào cô, phát hiện tinh thần đúng là rất tốt, nhưng cô mới xuất hiện chưa được hai ngày,

Thẩm Lạc Trí hừ lạnh một tiếng, muốn cười mà không cười nhìn vào Hứa Ngư Sơ, cũng không nói gì.

"..."

Hứa Ngư Sơ lặng lẽ kinh sợ, "Được rồi, em biết rồi."

* * *

Lúc thay quần áo trong phòng thay đồ, Hứa Ngư Sơ vừa tìm quần áo, vừa gọi điện thoại cho Hoàng Tư Hàm, cô mạnh mẽ yêu cầu Hoàng Tư Hàm hôm nay qua đón cô, cùng cô đến bệnh viện, sau đó còn có thể lẻn vào tòa nhà Vạn Hòa để âm thầm theo dõi hoạt động trên nền tảng của Thời Khâm.

"Hai người hầu như ngày nào cũng được gặp nhau, còn thiếu hoạt động này sao?" Hoàng Tư Hàm có vẻ đang bận rộn, "Dù sao thì hôm nay tớ cũng không có thời gian đi cùng với cậu."

"Hôm nay là cuối tuần mà cậu còn phải đi làm sao?" Hứa Ngư Sơ "hả" một tiếng, bờ vai rũ xuống, người có chút nhụt chí.

"Chuyện này còn phải cảm ơn màn đánh giúp hôm qua của cậu, hôm qua tớ và chị gái nói chuyện rất vui vẻ. Hôm nay chị ấy hẹn tớ đi ăn cơm, thuận tiện bàn về những chi tiết nhỏ của cuộc phỏng vấn ngày hôm qua." Trong giọng điệu của Hoàng Tư Hàm tràn đầy đắc ý.

"Được đó, phóng viên Tiểu Hoàng. Kỹ năng xã giao của cậu thật là lợi hại." Hứa Ngư Sơ giơ ngón tay cái lên trong không khí, không nhịn được mà hỏi lại, "Cậu thật sự không đi sao? Anh ấy không có nhiều hoạt động ngoại tuyến đâu, cơ hội hiếm có biết mấy đó."

Hoàng Tư Hàm không do dự mà từ chối, "Cho dù anh ấy mỗi năm có một lần, thù cũng không thể pha hoại cuộc hẹn của tớ và chị gái anh ấy. À đúng rồi, hai người đã thân thuộc như thế rồi, tớ nhờ cậu phải lý tên đó, nhớ là nhất định phải đưa cho tớ toàn bộ ảnh đó!"

Hứa Ngư Sơ cũng học cô ấy, thuật lại nói: "Cậu đã thân thuộc với chị gái của anh ấy như thế rồi, vậy thì nói chị gái của anh ấy trực tiếp tặng cho cậu một tấm đi."

Hoàng Tư Hàm vậy mà lại thật sự suy nghĩ một hồi: ".. Ý kiến hay đó! Nhưng đợi quan hệ tốt hơn một chút đã."

Hứa Ngư Sơ: "..."

* * *

Giữa tháng mười, khí hậu đã giảm xuống hơn mười độ. Hít một hơi ngửi sâu, còn có thể cảm nhận được yếu tố khô hanh trong không khí đặc trưng của mùa thu.

Khi Hứa Ngư Sơ thay quần áo và đi xuống lầu, đột nhiên Hứa Ngư Sơ nghĩ đến một người, bước chân của cô dừng lại, lật Trái Cà Chua·Phương Kỳ An ra khỏi danh sách weixin, hỏi cô ấy hôm nay có tham gia hoạt động ngoại tuyến của Thời Khâm hay không.

Trái Cà Chua dường như chỉ trong vài giây, nói với mình, cô ấy đã chuẩn bị xuất phát đến Tòa nhà Vạn Hòa trước thời gian rồi. Hứa Ngư Sơ lập tức hẹn với cô ấy, hôm nay cùng nhau đi offline.

Cô lại mở danh sách ra, do dự vài giây, gõ vài chữ: "Hôm nay anh có hoạt động sao?"

"Đối phương đang nhập.." Vẫn luôn hiển thị, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có tin gửi lại, qua một lúc, Thời Khâm mới trả lời hai chữ: "Đúng rồi."

Thời Khâm ngồi ở ghế sau của chiếc xe, biểu cảm tẻ nhạt, Đỗ Cảnh liếc qua nhìn anh bằng gương xe chính giữa, cũng không nói gì, đi theo điều hướng đến Tòa nhà Vạn Hòa.

Đột nhiên có âm thanh tin nhắn weixin vang lên trong xe, Thời Khâm thờ ơ cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy ghi chú, trái tim anh liền thắt chặt, lập tức thẳng lưng lên, ngồi ngay ngắn.

Hai tay cầm điện thoại, suy nghĩ thật lâu. Sau một lúc loay hoay từ "Em có muốn đến không" đến "Có muốn gặp tôi không", rồi mới lựa chọn trả lời là "Đúng rồi."

Những đáp án khác hình như không phù hợp với tính cách của anh, nhưng lại lo lắng liệu có làm mất lòng đối phương hay không, nên dứt khoát là thành thật trả lời.

Lại nghĩ đến vết thương hôm qua của cô, nghiêm túc hỏi cô: "Vết thương của em thế nào rồi?"

Hứa Ngư Sơ liếm môi dưới, cười ranh mãnh, "Không có chuyện gì cả, nhưng anh trai cứ muốn đưa tôi đến bệnh viện."

"Vậy nên có lẽ không thể đến tham gia hoạt động hiện trường."

Thời Khâm rũ mi xuống, nhìn vào tin nhắn được gửi đến, vừa cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim, vừa nhanh chóng trả lời: "TIME:Không sao, cần phải đến bệnh viện xem thử."

Cô gửi tin nhắn thoại dài 3 giây, Thời Khâm nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay ấn vào, sau đó đặt lên tai, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, trầm thấp nói: "Nhưng mà, tôi có chút muốn gặp anh."

Câu tin nhắn thoại đơn giản chưa đến 3 giây này, như thể được bao bọc trong một tầng dòng điện, khiến cho tai và trái tim đều run lên vì cảm giác tê tái này, Thời Khâm ngừng hít thở, qua một lúc mới phản ứng lại, mở lại tin nhắn thoại của cô một lần nữa.

Rõi ràng chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng âm thanh được bao phủ trong một lớp âm thanh nổi này cứ lập đi lập lại trong tâm trí của anh.

Không nói ra được là cảm giác gì, nó giống như bị ai đó véo vào tim, một cây kim ở trong tim, sự run rẩy kéo theo đó là một cảm giác ngọt ngào khó tả.

Thời Khâm cúi đầu, trịnh trọng trả lời: Nếu như em nhớ, thì tôi đến gặp em.
 
Bài viết: 26 Tìm chủ đề

Chương 23: Hãy đến bên cạnh tôi


Đỗ Cảnh xuyên qua gương xe, nhìn thấy anh đang ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ căng thẳng, không nhịn được mà đùa nói: "Hứa Ngư Sơ à."

Nụ cười trên khoé môi của Thời Khâm còn chưa kịp thu lại, nhìn Đỗ Cảnh qua gương xe, cũng có chút bất ngờ, giống như không biết vì sao anh ta lại nhìn ra được.

Từ trong ánh mắt của Thời Khâm quá rõ ràng, Đỗ Cảnh trực tiếp cười lên tiếng, vẻ mặt của người từng trải: "Như vầy còn không dễ đoán sao?"

"Không nói đến chuyện gần đây cậu vô cùng quan tâm đến nhất cử nhất động của Hứa Ngư Sơ, chỉ nói đến trạng thái vừa rồi của cậu, tôi nói thật, còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên cậu nhận thưởng."

Đỗ Cảnh vẫn còn nhớ, cảnh tượng nhận giải thưởng lần đầu tiên cùng với Thời Khâm.

Anh ta lớn hơn Thời Khâm mấy tuổi, ở trong vòng này cũng đã hơn mười năm, nhưng không thể phủ nhận, câu nói "Hot nhỏ dựa vào nâng đỡ, hot lớn dựa vào số mệnh" kia ở trong vòng cũng có mấy phần đạo lý.

Ít nhất thì theo anh ta nhìn thấy, Thời Khâm chính là người sinh ra để ăn bát cơm này.

Thậm chí có thể nói khoa trương một câu, lần đầu tiên nhìn thấy Thời Khâm quay phim, thì liền biết cái người này có thể hot lớn nhiều năm.

Trong bất kỳ lĩnh vực hoặc là thời đại nào, khuôn mặt đẹp và nhan sắc đều vĩnh viễn có thể mang đến điều kiện cho con người, chỉ là khác biệt giữa điều kiện vô hình và giá trị hiện thực.

Càng huống hồ, trong cái giới giải trí này, bản thân nó đã quy tụ dàn mỹ nam mỹ nữ, nhan sắc càng là quan trọng trong quan trọng.

Khuôn mặt đó của Thời Khâm cho dù bị ném vào giới giải trí của những mỹ nam mỹ nữ, thì cũng không hề thua kém bất kỳ khía cạnh nào, còn có thể xem là dư dả.

Vẻ ngoài tuyệt vời, lại còn có một chút mạnh mẽ vốn có, khiến cho anh trở thành một kẻ hành động độc lập lại khác với người thường.

Đặc biệt là hai năm trước, Đỗ Cảnh giúp Thời Khâm tiếp xúc với bộ phim đầu tiên, với đề tài chống ma tuý, 《Tiêu Diệt Chim Cú》.

Trong bộ phim này Thời Khâm diễn vai nam 3, một người một lòng một dạ muốn trả thù cho anh trai của mình, người đã bị gϊếŧ bởi một tên buôn ma tuý, một sinh viên mới ra trường đã nộp đơn vào học viện cảnh sát để trở thành cảnh sát phòng chống ma tuý.

Trong một vụ tai nạn, anh tham gia vào một vụ tranh chấp ma tuý, bị thương trong một vụ nổ, bị bọn buôn bán ma tuý đưa nhầm vào căn cứ và trở thành một tay ma tuý ngầm. Trải qua hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng gửi được tin tức ra ngoài, chuẩn bị bao vây trùm ma tuý, thế nhưng ngay trong lúc gửi tin tức ra ngoài, anh phát hiện, tên trùm ma tuý, hóa ra lại là người anh quá cố của anh.

Câu chuyện đảo ngược liên tục, vừa ngoạn mục liên tiếp, các nhân vật vô cùng sống động lập thể.

Mặc dù độ tuổi của nhân vật và Thời Khâm 22 tuổi mới vừa tốt nghiệp rất phù hợp, thế nhưng độ khó của nhân vật này lại rất lớn.

Lẫm liệt quang minh chính đại mới vừa tốt nghiệp từ học viện cảnh sát, tân binh chống ma tuyến đầu bước vào sân, đến phản ứng nhanh chóng vì ngoài ý muốn vô tình bị đưa vào hang của bọn buôn ma tuý, trong thời gian đấu trí đấu dũng với bọn buôn ma tuý, đặc biệt là không dám tin khi nhìn thấy kẻ cầm đầu đường dây buôn bán ma tuý lại chính là người anh quá cố của mình, đi đến cuối phim là cảnh đấu tranh trực diện với người anh trai..

Những điểm này đều quá tinh tế, đòi hỏi diễn xuất phải có trình tự và sức dãn, sự chuyển đổi cảm xúc cũng cần phải tự nhiên.

Đỗ Cảnh rất lo lắng bộ phim này sẽ quá khó khăn đối với người lần đầu diễn xuất như Thời Khâm. Nhưng không ngờ đến, Thời Khâm đã thể hiện rất tốt trong buổi thử diễn.

Mặc dù kỹ năng diễn xuất vẫn có chút non trẻ, thế nhưng ánh mắt, đài từ còn có thăng tiến trong tâm trạng đều rất tốt. Vậy nên lúc đó đạo diễn đã chọn anh.

Thay vì nói bộ phim đầu tiên là do công ty và anh ta giúp Thời Khâm giành lấy, thì không bằng nói là do chính bản thân Thời Khâm dựa vào thực của mình để thuyết phục đạo diễn và biên kịch.

Sau này Đỗ Cảnh mới biết, vì lần thử diễn đó, Thời Khâm đã xem rất nhiều bộ phim về đề tài cảnh sát, đã trực tiếp viết một bài luận hơn mười ngàn chữ về sự hiểu biết đối với nhân vật, thậm chí bản thân còn luyện tập quay video trên điện thoại của mình cho đến khi hài lòng mới thôi.

Sau khi chính thức khai máy, Thời Khâm càng nỗ lực hơn.

Bản thân anh cũng là thủ khoa của trường Đại học TOP2 quốc gia, năng lực học tập vốn đã mạnh, đài từ gần như chỉ cần xem qua mấy lần là có thể nhớ.

Nhưng Thời Khâm không hề dương dương tự đắc, mà mỗi ngày đều ngồi xổm bên cạnh đạo diễn, xem những diễn viên tiền bối khác diễn như thế nào, còn ghi hình lại để tự mình quay về khách sạn học tập.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Cảnh gặp một người vừa sẵn sàng chịu khó lại vừa có năng lực cao như thế, còn đẹp trai như vậy.

Khi Đỗ Cảnh đứng ở bên bên ngoài, nhìn thấy Thời Khâm mặc đồ cảnh sát, ánh sáng chiếu xuống trên người của anh, quay anh thẳng tắp lại oai phong lẫm liệt, giống như một thanh kiếm sắc bén vừa mới lột vỏ.

Đỗ Cảnh nghĩ: Không quá một năm, người này chắc chắn có thể hot.

Quả nhiên không sai, sau khi bộ phim được phát sóng, Thời Khâm trong vai một cảnh sát chống ma tuý anh dũng đẹp trai, hy sinh vì công, tốc độ hot đã ra khỏi vòng.

Với vai diễn này, đã giành được nhiều giải thưởng như "Giải vàng cho nam diễn viên mới xuất sắc nhất" và "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất" của năm đó, trực tiếp đẩy Thời Khâm, một người mới xuất đạo được nửa đường lên vị trí người mới tuyết một.

Hơn nữa, sau khi《Tiêu Diệt Chim Cú》được phát sóng, các bộ phim khác của Thời Khâm cũng quyết định ngày phát sóng vào thời điểm thích hợp, nhiệt độ còn sót lại của nhân vật trong bộ phim trước, cộng thêm đánh giá tốt của bộ phim mới, trực tiếp khiến cho Thời Khâm trở thành người mới nổi trong vòng.

Có đôi lúc, thời cơ là rất quan trọng.

Mà Thời Khâm chắc chắn là, lấy được thời cơ tốt nhất.

Tại Đêm Thịnh điển Kim Kê, Đỗ Cảnh còn nhớ, Thời Khâm ngồi ở vị trí ngoài sân, biểu cảm lạnh lùng, hình như cũng không có biểu cảm gì, cũng không có bao nhiêu kỳ vọng.

Đỗ Cảnh cũng suýt chút nữa đã bị lừa, cho rằng tâm trạng của anh thật sự không tốt, kết quả khi nhìn thấy ngón tay của anh liên tục vuốt ve nhẹ trên chân, mới phát hiện, thì ra là anh đang căng thẳng, lòng bàn tay vẫn luôn đổ mồ hôi, giấy ăn cũng đã bị nhàu nát.

Đỗ Cảnh phát hiện, Thời Khâm thực sự rất biết giả bộ trong những trường hợp trọng đại như thế này.

Ngay cả khi được đề cử giải "Giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất" và "Giải Diễn viên mới xuất sắc nhất", anh cũng chỉ hơi nhướng mày, âm thầm thở ra một hơi, khuôn mặt sóng yên biển lặng, vô cùng ngầu.

Nhưng mà vừa rồi, nhìn thấy tin nhắn, sống lưng cả người đều thẳng tắp, biểu cảm nghiêm túc, tay cầm điện thoại, thấp thỏm lại nghiêm túc mà trả lời.

Lúc này còn căng thẳng hơn cả khi nhận giải thưởng.

Nghe Đỗ Cảnh nói như thế, Thời Khâm rũ mắt suy nghĩ một lát, gật gật đầu, ".. Hình như, có chút."

Đỗ Cảnh cười cười lắc đầu, không vạch trần "Hình như, có chút" của anh, chỉ là có chút tò mò, "Sao thế? Cô ấy còn khiến cậu căng thẳng hơn cả lúc giành giải thưởng à?"

Thời Khâm nhìn vào giao diện cuộc trò chuyện mới vừa rồi cùng với Hứa Ngư Sơ, vừa rồi anh còn đang nói "Nếu như em nhớ, thì tôi đến gặp em"

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại, Thời Khâm nghiêm túc cảm thấy lồng ngực đang đập liên hồi, cụp mặt xuống che giấu sắc mặt, âm thanh từ tính trầm thấp mà nói một câu:

"Có lẽ là bởi vì, một cái là do người khác cho."

"Còn một cái là tôi muốn."

Đỗ Cảnh nghe hiểu ý ở ngoài lời của anh.

Giải thưởng là do người khác đánh giá rồi đưa ra, có cho anh hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh.

Bởi vì từ trước đến giờ Thời Khâm không phải bởi vì những danh lợi kia mà quay phim.

Nhưng Hứa Ngư Sơ thì khác.

Cô ấy là ngoài dự liệu, không thể nắm bắt.

Cũng là người mà cậu ấy muốn theo đuổi.

* * *

Lúc Hứa Ngư Sơ đến Tòa nhà Vạn Hòa, thì một tiếng trước Trái Cả Chua·Phương Kỳ An đã giúp cô giành chỗ.

Hiện trường có rất nhiều người, sân khấu hoạt động ở quảng trường trung tâm của Tòa nhà đã chật cứng người. Hứa Ngư Sơ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện tầng hai tầng ba tầng bốn tầng năm của Tòa nhà đều đã được phủ kín bởi người, thậm chí còn có băng rôn ở giữa các tầng, không biết là do fans hay là ban tổ chức làm.

Thoạt nhìn thì vô cùng phô trương.

Vô cùng đồ sộ.

Hứa Ngư Sơ rất ít khi theo đuổi ngoại tuyến, khi nhìn thấy cảnh này không khỏi có chút chấn động.

Cô vừa gọi điện thoại cho Trái Cà Chua, tìm chỗ ngồi của cô ấy, vừa bảo vệ ly trà đã mua cho Trái Cà Chua, gian nan mà chen vào bên trong.

Thực sự là quá nhiều người, gấp nhiều nhiều lần so với lần đón máy bay trước.

Vốn dĩ mùa hè đã nóng, tòa nhà trung tâm được lắp rất nhiều máy điều hòa, hơi lành lạnh. Thế nhưng Hứa Ngư Sơ vừa mới chen vào, trên cánh mũi cũng đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Mơ hồ còn có thể nghe thấy một số người đang nhỏ giọng oán hận: "Chen cái gì chứ, đã đến muộn như thế, còn chạy đi xếp hàng ở phía trước gì chứ?"

"Có phiền hay không, cô đã đụng phải tôi.."

Hứa Ngư Sơ nhỏ giọng xin lỗi nói: "Xin lỗi, thật là ngại quá, làm phiền rồi." Sau đó đi về phía trước, đến bên cạnh Trái Cà Chua.

Trước khi đến chỗ của Trái Cà Chua, phía sau có hai cô hái trợn mắt châm biến Hứa Ngư Sơ, "Mọi người đều vất vả đến xếp hàng sớm, dựa vào đâu mà cô lại nhảy xếp hàng trắng trợn như thế chứ?"

"Thật là ngại quá, một lát nữa tôi liền ra ngoài." Hứa Ngư Sơ bị nói đến rất ngượng ngùng, chuẩn bị đưa ly trà cho Trái Cà Chua rồi quay lại vòng ngoài.

Trái Cà Chua kéo lấy Hứa Ngư Sơ, trực tiếp quay người lại đánh trả, "Cô hung dữ cái gì chứ? Cũng đâu có chiếm chỗ của cô? Hơn nữa lúc tôi mới vừa đến, đã giải thích với những người xung quanh rồi, có bạn từ tỉnh khác hơi muộn mới đến, mọi người đều thông cảm, tại sao cô lại hùng hổ dọa người như thế chứ?"

"Đây vốn dĩ là nơi công cộng, không có lệnh cấm giữ chỗ, ai cũng có thể đến, vừa rồi không phải cô cũng là chen vào sao?"

"..."

Chuyện này vừa mới ồn ào, liền có rất nhiều người nhìn sang đây, khuôn mặt của cô gái đó đỏ bừng bừng, ấm ức mà "hừ" một tiếng rồi quay đầu lại, không muốn nói thêm.

Hứa Ngư Sơ vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, sau khi nhỏ tiếng xin lỗi những người xung quanh, lại đưa ly trà cho Trái Cà Chua, nói nhỏ bên tai cô ấy, "Cảm ơn em vì lúc nãy đã nói giúp chị, nhưng chị thế này đúng thật là không đúng lắm, chị ra vòng ngoài đi dạo là được."

"Ấy-- Thập Sơ!" Trái Cà Chua nhanh chóng khuyên cô, "Đến cũng đã đến rồi, đừng phiền phức nữa. Đây là hoạt động offline một năm hiếm có một hai lần đó! Vị trí này của chúng ta là tốt nhất, vượt hàng ghế đầu trong sân, có thể nhìn thấy Thời Khâm ở khoảng cách gần!"

Hứa Ngư Sơ nhìn thấy cô ấy cười, chỉ vào máy ảnh trên ngực của cô ấy, "Không sao đâu, đến lúc đó em chụp nhiều một chút rồi gửi cho chị là được."

Trái Cà Chua bĩu môi, "Được thôi."

Sau khi Hứa Ngư Sơ đi ra vòng ngoài, cô đi dạo một vòng, phát hiện vòng ngoài ở tầng một thực sự không thể nhìn thấy sân khấu, trừ khi dáng người rất rất cao.

Thế là, cô chạy lên tầng hai, tìm cả một vòng mới tìm được một vị trí hơi lệch, thế nhưng có thể nhìn thấy toàn cảnh sân khấu, lặng lẽ đợi hoạt động bắt đầu.

Thực ra cô rất muốn ngồi ở hàng ghế đầu, để cho Thời Khâm vừa nhìn là đã thấy cô, cũng xem là một bất ngờ nho nhỏ. Thế nhưng giành chỗ hay nhảy hàng gì đó, vẫn là thôi đi.

Cô đúng thật là đến muộn.

Thứ bất ngờ này, chỉ cần cô đến hiện trường, thì luôn có cách đưa cho anh.

Không đến mức vì đạt được mục đích mà làm một số chuyện bản thân không thích.

* * *

Một giờ chiều, hoạt động chính thức bắt đầu.

Kể từ khi MC lên sân khấu, tiếng hò hét và ánh đèn nhấp nháy ở hiện trường đã không ngừng vang lên, Hứa Ngư Sơ cảm thấy trận đánh này giống như là hiện trường của một buổi concert vậy.

Sau khi làm nóng, bên Thương hiệu tỏ lòng cảm ơn xong, MC hào hứng mời Thời Khâm tiến vào hiện trường cùng với các fans, "Được rồi, tiếp theo đây chúng ta hãy giành một tràng pháo tay nhiệt liệt để chào đón Người Đại Diện Toàn Cầu của Thương hiệu D -- Thời Khâm."

"Woa!"

"Thời Khâm! Thời Khâm!"

Tiếng vỗ tay và tiếng reo hò giống như sóng thuỷ triều, tiếng huyên náo và gào thét khiến cho Tòa nhà Trung tâm náo nhiệt ngất trời. Hứa Ngư Sơ theo bản năng mà che lại một bên tay, sau đó mạnh dạn hét lên tên của anh.

Tên của anh mắc vào đầu lưỡi của Hứa Ngư Sơ, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở dưới sân khấu, khuôn mặt cười dịu dàng, theo dám đông mà hùng hồn hét lên tên của anh, sau đó xáo trộn vào trong những âm thanh sôi sục này, không có ai biết.

Thời Khâm vừa lên sân khấu, liền nở một nụ cười nhàn nhạt, đối mặt với mọi người, anh giơ tay lên, uốn cong nhẹ các ngón tay, tiếng hét dần dần dừng lại.

Anh cầm một chiếc micro màu đen, nở một nụ cười nhẹ để chào hỏi với các fans, "Chào mọi người, tôi là Thời Khâm."

Micro truyền qua dòng điện, khiến cho giọng nói từ tính thấp ban đầu của anh trở nên càng từ tính và lôi cuốn hơn, đặc biệt là khi âm thanh được khuếch tán trong Tòa nhà, thì càng cảm thấy người này giống như là đang đối mặt nói chuyện với chính mình.

Khung cảnh im lặng trong giây lát, sau đó là những giọng nói to lớn và điên cuồng, bọn họ đồng thanh hét lên, "Xin chào Thời Khâm, em là" Thạch Cầm "."

Hứa Ngư Sơ chống tay lên tấm kính thuỷ tinh ở trên tầng, cúi đầu nghiêm túc nhìn vào anh.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong, bên ngoài là một bộ vest đen đến từ Thương hiệu D, trên ngực phải đeo một chiếc trâm cài áo bằng kim cương. Và một chiếc băng cá nhân hình chú chó dễ thương ở trên gò má.

Đôi mắt của Hứa Ngư Sơ lập tức mở to hơn, nghiêm túc nhìn vào anh, là chiếc băng cá nhân dễ thương mà hôm qua cô đã băng bó cho anh.

Anh vậy mà lại dán nó, mà còn dán nó ở trong trường hợp như thế này.

Trên khuôn mặt của anh có một chiếc băng cá nhân đáng yêu như thế này, ngược lại cũng không rất nữ tính, mà là có một loại không để ý và cách cư xử cao quý giơ tay nâng chân.

Tầm mắt của Hứa Ngư Sơ vẫn luôn nhìn vào người đàn ông ở dưới sân khấu.

Không biết là vì sao, anh hình như có loại năng lực mê hoặc hấp dẫn người khác, khiến cho ánh mắt và tâm sức của người khác không tự chủ được mà đặt trên người của anh.

Ngay cả vòng cung của mắt cũng nhướng lên, khi cười thì đuôi mắt cũng nhếch lên, sự lạnh lẽo giữa lông mày và mắt mờ nhạt cũng có thể nhận biết, đều khiến cho cô muốn ngừng mà không ngừng được.

"Mẹ nó! Sao tôi lại cảm thấy anh ấy càng đẹp trai hơn thế!"

"Cái băng cá nhân này hung ác đâm trúng tôi rồi! Có chút cảm giác chó săn! Ai hiểu!"

"Tôi cũng cảm thấy! Cách xa như thế này! Camera ở xa như thế mà vẫn rất đẹp trai!"

"Mẹ nó mẹ nó! Người đàn ông này hoàn toàn đang khiêu vũ trên sự tôn sùng của tôi! Cũng may là anh ấy không muốn yêu đương!"

"Hahahaha cười chết tôi rồi, biết ơn chính chủ không có bộ não yêu đương!"

* * *

* * *

Tất cả các fans đều đang kích động và tranh luận sôi nổi vì anh, ánh mắt của Hứa Ngư Sơ cũng đang sôi nổi mà nhìn chằm chằm vào anh.

Hoạt động này kéo dài một tiếng, trước khi tương tác, đã hoàn tất quá trình quảng bá, vào cuối hoạt động, MC lên tiếng phát biểu về ký kết của phần cuối cùng.

Thương hiệu kết hợp với Thời Khâm để thực hiện một hoạt động ký tặng cho các fans, sẽ chọn ra 30 fans ở hiện trường để ký tặng và tặng một bộ quà mẫu do Thương hiệu chuẩn bị.

Vì để đảm bảo công bằng, sẽ sử dụng cách ném búp bê, ai chụp được búp bê mini thì sẽ tự động xếp hàng ở một bên.

Thời Khâm đã ngồi xuống một chiếc bàn dài với tấm vải trắng ở một bên, đôi tay mảnh khảnh của anh đang nghịch một chiếc bút dạ, nhìn thấy phía trước bàn có một chiếc ly giữ nhiệt cùng kiểu cách với chiếc mà anh đặc biệt mua cho Hứa Ngư Sơ, không thể không cười lên.

Mua một chiếc xanh tím than đối lập với cô.

Hiện trường rất ồn ào, tất của fans đều kích động vì những người được chọn trúng, Thời Khâm rũ mi xuống, theo bản năng mà mở điện thoại ra, ngơ ngác nhìn vào giao diện trò chuyện với Hứa Ngư Sơ.

Không biết bây giờ cô đang làm gì.. Bác sĩ nói như thế nào..

Giống như tâm linh tương thông, một tin nhắn hiện lên ở đầu giao diện, đôi mắt của anh liền sáng lên.

"Ngư: Ngẩng đầu lên."

Thời Khâm nhìn thấy tin nhắn không biết gì mà ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền thấy Hứa Ngư Sơ ở cách đó không xa. Cô đang đứng ở đầu bên tầng hai, vị trí không tính là quá tốt, nhưng vừa vặn lại ở ngay đối diện bàn ký tên của anh.

Cô khẽ vẫy vẫy tay, tóc dài xõa trước mặt, mỉm cười dịu dàng lại xinh đẹp về phía mình.

Thời Khâm sững sờ một lát, sau đó lông mày và đôi mắt của anh dần dần dịu dàng lại, nở một nụ cười rực rỡ.

Anh vừa cười, tất cả fans ở trên lầu, đều đang reo hò, vẫy tay về phía anh.

Hứa Ngư Sơ có thể nghe thấy giọng nói kích động đến gần như xé ruột xé gan của cô gái bên cạnh: "! Thời Khâm là đang nhìn tôi sao! Đúng không đúng không! Mẹ nó mẹ nó! Anh ấy vẫn đang vẫy tay chào tôi kìa, mẹ ơi! Tôi đã nói cách trang điểm này của tôi là chặt thẳng nam mà!"

"Là đang nhìn tôi có được không! Mẹ nó! Ánh mắt này khiến cho chân của tôi mềm nhũn rồi!"

"Ánh mắt này! Thả thính quá đi mất! Chết đây chết đây!"

* * *

* * *

Độ cong môi của Hứa Ngư Sơ dần dần rộng ra, khoảng cách rõ ràng không gần, nhưng cô lại có loại cảm giác tim đập nhanh khi nhìn Thời Khâm từ trên không trung, ánh mắt này, giống như tất cả âm thanh xung quanh đều không còn nữa, chỉ có cô của tầng hai, và anh của tầng một.

Vạn tiếng hô gọi tên của anh, thế nhưng không ai biết, anh bởi vì mình mà ngẩng đầu lên.

Cũng không có ai biết, anh là đang nhìn mình.

Trong sự kêu gào nồng nhiệt, và trong ánh mắt chẳng kiêng nể của anh. Trong đầu của Hứa Ngư Sơ đột nhiên xuất hiện một vài câu của bài hát《Chân Tướng Là Thật》

- - "Chúng ta từng ở trong khách quý nhà chật, nói về tình yêu giấu kín là thú vị nhất."

- - "Nhưng em chỉ nhìn vào đáy mắt của anh, còn hàng ngàn người khác đang reo hò chuyện gì em cũng không quan tâm."

Họ ở trong góc của vô số người, có càng nhiều bí mật lãng mạn hơn.

Cũng giống như hiện tại, đây là bí mật lãng mạn thuộc về riêng hai người họ.

Thời Khâm nhìn Hứa Ngư Sơ một lúc, cuối cùng, vẫy tay với người ở một góc khác, Đỗ Cảnh đi đến. Anh thì thầm với Đỗ Cảnh vài câu, sau khi Đỗ Cảnh vô cùng kinh ngạc, Thời Khâm lại gật gật đầu, Đỗ Cảnh mới rời khỏi.

Chưa đến mấy phút, Hứa Ngư Sơ đột nhiên bị người khác vỗ vào bả vai, cô ngơ ngác nhìn qua đối phương, "Sao thế?"

Đối phương gọi cô đến một nơi vắng vẻ, lễ phép lại nhỏ tiếng nói: "Xin chào, cô Hứa, chúng tôi là bên tổ chức hoạt động, mời cô xuống tầng một một chuyến."

Xuống tầng một?

Ngay khi Hứa Ngư Sơ đang nghi ngờ, thì điện thoại lại rung lên, sau khi cô nhìn thấy một tin nhắn, cười lên, sau đó ngẩng đầu lên, gật đầu với đối phương, "Được, làm phiền rồi."

Cô nhận được tin nhắn từ một thời điểm nào đó, phía trên chỉ có lác đác mấy chữ--

"Đến bên cạnh tôi."
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back