Chương 370: Về lại Quý phủ
[HIDE-THANKS]
Đạo nhân áo đen xông lên núi không thành, ngược lại bị Tần vũ nhân và lục nương tử trực tiếp huỷ hoại một hồn, xám xịt trở về. Hiện giờ không có uy hiếp, lục nương tử ngày hôm sau dọn dẹp một chút rồi cũng trở về Quý phủ.
Dù Quý phủ có Trần thị và Thất hoàng tử chống đỡ, nhưng ở thời đại này, một cô nương ở bên ngoài lâu, khó tránh khỏi sẽ chọc người bàn tán. Núi Tử Hà tuy địa linh nhân kiệt, là nơi tuyệt hảo cho việc tu luyện, nhưng vì danh dự nữ tử, chạng vạng mùng một, Quý Vân Lưu từ cửa sau tường Tây Trần thị đã chuẩn bị tốt vào viện Yêu Nguyệt.
Chuyện này tự nhiên cũng không giấu được lão phu nhân. Thời điểm kinh thành lời đồn đãi bay đầy trời, Trần thị không chống đỡ được áp lực, quỳ gối ở chính phòng nói rõ tất cả với lão phu nhân.
Lý do thoái thác cụ thể cũng là lục tỷ nhi có duyên với Đạo gia, khi đó ở trong cung được Tần vũ nhân thưởng thức, dạy một ít phương pháp Đạo gia. Nhưng vì Mục Vương đang ở miếu đường triều đình, bị người mưu hại vài lần, lúc này đây càng bị trọng thương, Thất hoàng tử lo lắng thương thế của lục tỷ nhi, trực tiếp mang nàng lên núi Tử Hà mời Tần vũ nhân tương trợ cứu mạng.
Nàng không thể cứ nhìn nữ nhi nhà mình chết, càng không muốn để khuê danh của nữ nhi có tổn hại, mới giấu việc này, đối với bên ngoài nói là sau khi từ Thẩm phủ trở về, lục nương tử bệnh nặng nằm trên giường.
Lão phu nhân vốn có chút hoài nghi với lý do Trần thị đưa ra. Khi một phong thư tự tay Thất hoàng tử viết truyền về từ núi Tử Hà, gánh tất cả tội danh, Quý lão phu nhân thở dài một tiếng, toàn quyền giao cho Trần thị xử lý chuyện này.
Buổi sáng nhận được tin, đại phu nhân sớm đã đến vườn phía trước viện Yêu Nguyệt đợi hơn nửa canh giờ, rốt cuộc chờ được lục nương tử.
Nhìn Quý Vân Lưu được Cửu Nương đỡ vào, dưới áo choàng màu đen, lộ ra khuôn mặt nhỏ đã mảnh khảnh đi nhiều, Trần thị lập tức lo lắng thêm vài phần. Nàng tiến lên đỡ lấy người, cẩn thận đánh giá: "Không phải nói được Tần vũ nhân cứu giúp, đã khoẻ lại hoàn toàn rồi sao? Sao lại gầy như vậy? Có phải không quen ăn thức ăn trong núi Tử Hà không? Ta không phải bảo Tô Anh chăm sóc con cho tốt? Nếu con không quen ăn thức ăn ở núi Tử Hà, bảo Tô Anh làm những món khác là được. Hoặc muốn ăn món gì sai người về đây, ta sai người mang lên cũng được mà..."
Trần thị quan tâm sẽ bị loạn, đỡ Quý Vân Lưu vừa đi vào bên trong, miệng lại không dừng được.
"Mẫu thân đừng lo, nữ nhi không ngại. Trời lạnh như vậy, ngài sao lại tự mình đứng ở cửa đón nữ nhi. Nữ nhi thật sự tội đáng chết vạn lần, làm mẫu thân lo lắng..." Lục nương tử nói những lời trấn an này cũng đã quen, vừa nói vừa cùng Trần thị vào chính phòng viện Yêu Nguyệt.
Vào phòng, trên mặt đất có đặt chậu than, thân mình nháy mắt ấm lên.
Lúc này cởi áo choàng, lộ ra áo khoác lụa. Trần thị lại cẩn thận nhìn, thấy lục nương tử tuy mảnh khảnh, tinh thần thật ra không tồi, lúc này mới yên lòng: "Tam Thanh phù hộ, con bình an không có việc gì, nhưng doạ ta và tổ mẫu con hỏng rồi."
Quý Vân Lưu ngồi xuống, dặn Hồng Xảo dâng trà, lại nói một ít lời nữ nhi bất hiếu, khiến mẫu thân và tổ mẫu lo lắng.
Đợi Cửu Nương hốc mắt ửng đỏ dâng hai ly trà nóng, lục nương tử mới nhớ tới. Nàng không vội dùng trà, bảo Cửu Nương đưa qua một cái tráp nhỏ. Rồi nàng vừa mở tráp vừa cười nói: "Mẫu thân, Tần vũ nhân cảm thấy nữ nhi có duyên với đạo pháp, nhận nữ nhi làm su muội. Nữ nhi da mặt dày, nhờ Tần vũ nhân thỉnh một lá bùa bình an cho ngài, cha còn cả tổ mẫu..."
Tráp mở ra, đúng là ba túi tiền màu vàng đất. Túi tiền này nằm trong tráp, Trần thị cũng không dám đưa tay lấy. Vật ở núi Tử Hà, nếu cầm loạn cũng không biết có thể phá hỏng vận may hay không.
Quý Vân Lưu thật ra không cố kỵ. Mấy lá đạo phù này vốn dĩ chính là nàng vẽ, mượn tên tuổi Tần vũ nhân cho đủ số để tạo ân tình. Lập tức, nàng đưa tay lấy ra hai trong số đó, đứng lên nâng lấy đưa đến trước mặt Trần thị, lại một lần nữa thái độ tốt đẹp nhận sai: "Nữ nhi bất hiếu khiến mẫu thân và phụ thân lo lắng. Hiện giờ mượn hoa hiến phật, mong rằng mẫu thân đừng trách nữ nhi bất hiếu..."
Trần thị bị một phần "đại lễ" như vậy khiến trong lòng được an ủi, tiếp nhận hai túi tiền kia, vỗ tay Quý Lục, lại vui vẻ nói: "Con đứa nhỏ này vẫn luôn hiểu chuyện, ta và phụ thân con thương còn không kịp, nào nỡ trách cứ con. Con bình an trở về, chúng ta liền yên tân." Tạm ngừng, nàng nhìn tráp trên bàn, nói tiếp: "Con ở núi Tử Hà dưỡng thân thể hơn nửa tháng, tổ mẫu con cũng vô cùng lo lắng. Nhanh đổi xiêm y rồi đến thỉnh an tổ mẫu con đi."
Đi chính viện của lão phu nhân, Quý Vân Lưu quy củ dập đầu ba cái, nói những lời như vừa rồi nói với Trần thị. Trần thị ở một bên trình lên "lòng hiếu thảo"của lục nương tử. Lão phu nhân vẻ mặt ôn hoà, xuống giường tự tay nâng cháu gái ngoan này dậy. Thấy nàng hao gầy không ít, trong miệng lẩm bẩm đáng thương, bình an là tốt rồi, Tam Thanh phù hộ, rồi thả nàng về viện.
Trở về viện Yêu Nguyệt, Hồng Xảo và Hạ Tịch nghênh đón, một trận khóc một trận cười một lát, lúc này mới phát hiện cô nương nhà mình từ núi Tử Hà trở về mang theo thiếu gì đó.
"Cửu Nương, hoa la dơn đâu? Cô nương không mang theo hoa la dơn cùng nhau trở về sao?" Hạ Tịch đã gặp qua hoa la dơn kia. Lục nương tử trước nay cũng là đặt nó trong phòng dặn người chăm sóc cẩn thận. Lúc này không thấy nó, trong lòng vô cùng thắc mắc.
Nói đến hoa la dơn, Cửu Nương nghẹn lời, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Từ sau sự kiện thích khách vào đêm trừ tịch, hoa la dơn ở núi Tử Hà đã được đãi ngộ xưa nay chưa từng có. Chúng đệ tử xem nó như ân nhân cứu mạng mà cung phụng, mỗi người đều phải tiến lên bái ba lạy tạ ân cứu mạng của nó.
Hoa la dơn tỉ mỉ xem xong sáu mươi hai đệ tử trong quan, vậy mà còn đưa ra kết luận Thập Bát sư đệ Hoạ Sanh soái nhất, Tam Thập Nhị sư đệ Tố Khanh xếp thứ hai... Vì thế, khi Quý Vân Lưu muốn mang nó xuống núi, hoa la dơn sống chết không đáp ứng. Nó tuyên bố muốn mọc rễ ở Tử Hà Quan, chờ tu luyện thành tiên, cùng chúng đệ tử trong núi Tử Hà dạo chơi nhân gian...
Hạ Tịch không nghe được Cửu Nương trả lời, còn tưởng rằng cây hoa la dơn biết học theo người kia đã gặp phải bất trắc, dùng khăn che miệng, trong lòng tức khắc khổ sở, nức nở hai tiếng rơi xuống hai hàng lệ.
Lục nương tử "bệnh" hơn nửa tháng, "bệnh" đến nỗi ngay cả bữa tiệc gia đình đêm trừ tịch cũng không lộ diện làm trên dưới Quý phủ cũng hoài nghi không thôi. Cộng thêm vài ngày trước đó còn có người nói lục nương tử và Thất hoàng tử chạy đến núi Tử Hà cẩu thả, đám hạ nhân trong âm thầm cũng thảo luận vài câu. Còn không chờ đề tài nói đến nóng hổi, bên ngoài, Đại Lý Tự trực tiếp điều nha dịch bắt bá tánh truyền bá lời đồn. Chỉ cần có người nói, toàn bộ bị bắt lại, nghiêm khắc thẩm vấn!
Lúc này, bá tánh trong kinh thành ngậm chặt miệng, không người dám nói một câu nào nữa. Trong Quý phủ bởi vì Trần thị quản gia nghiêm khắc, ngoại trừ viện của tam phòng, cũng không có người nhắc tới.
Lúc này, thấy lục nương tử mùng một đến thỉnh an lão phu nhân, trong Quý phủ, nỗi hoài nghi trong lòng mọi người cũng thật sự buông xuống. Nhìn xem, lục nương tử chúng tôi xác thật là bị bệnh, tôi còn nhìn thấy lục nương tử sắc mặt trắng bệch gầy ốm, bệnh còn không nhẹ. Nếu có người mồm mép, tôi đánh với các ngươi!