Welcome! You have been invited by Lê Dạ Minh Nguyệt to join our community. Please click here to register.
Đôi lời muốn nói

Truyện "Ngôn Tình - [Edit]Cả Nhà Đều Là Loạn Thần Tặc Tử - Y Nhân Tiểu Chước" có thể nói là truyện đầu tiên mà @Hồng trà hoa quế edit, nên sẽ không thể tránh khỏi có nhiều sai sót. Ban đầu mình gặp rất nhiều khó khăn trong việc chuyển từ bản raw (bản tiếng trung) sang bản edit và mình cũng đã được phản ánh lại là truyện không khác gì một bản convert. Nên hôm nay, mình quyết định dừng ra chương mới để có thời gian edit và beta lại cho mượt. Mình muốn truyện mình edit thật chất lượng khi đến với các bạn đọc. Trong thời gian này, mình thực sự cảm ơn các bạn trong nhóm edit bang Chú Ý - Nơi Đăng Kí Tham Gia Bang From To Zero đã giúp mình rất nhiều trong việc cải thiện kỹ năng edit truyện. Bang thực sự đúng với nghĩa đen của tên luôn ạ. Các bạn đã giúp mình từ một người chỉ biết đọc truyện tới bắt đầu chập chững edit và giờ mình đang cố gắng tiếp thu kinh nghiệm của mọi người trong bang.

Trong thời gian tới, mình có thể không ra chương mới hoặc ra chương chậm hơn và kéo dài đến sau tết nguyên đán thì thời gian ra chương sẽ đều là 1-2 ngày ra 1 chương.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.

Yêu thương. /.

P/s: Mình xin phép Pr một chút cho 1 truyện khác mình đang tham gia edit cũng bang From to Zero Ngôn Tình - [Edit]Xuyên Sách Sau Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật - Mộc Mộc Lương Thần


Và mình rất vui nếu các bạn tham gia bang From to Zero cùng mình (một phút quảng cáo cho bang, ahihi)
 
Chương 40: Nhu tình mật ý

[HIDE-THANKS]
Từ phản ứng vật lý ở chân Tạ Tiêu Vũ, Công Tôn Tích ngay lập tức nhận ra Tiêu Vũ bị trật chân. Hắn duỗi tay trực tiếp nâng chân váy Tạ Tiêu Vũ lên, thì thấy mắt cá chân đã sưng lên thành một cục nhỏ.

Khẽ nhíu mày, Công Tôn Tích nhịn không được mà trách: "Đi đường như thế nào mà không cẩn thận như vậy." Vừa nói chuyện, tay hắn vừa duỗi ra muốn chạm vào mắt cá chân Tiêu Vũ.

Nhưng ý thức được nếu ngón tay mình đụng phải vết thương của Tiêu Vũ, Tiêu Vũ sẽ bị đau, Công Tôn Tích lập tức thu tay trở lại.

Tạ Tiêu Vũ không ngờ mình có thể làm ra việc ngu ngốc như vậy, nàng xấu hổ đến mức muốn tìm một khe đất để chui xuống. Nhưng không đợi Tạ Tiêu Vũ chôn đầu vào sâu trong lòng ngực, Công Tôn Tích đã trực tiếp ôm nàng lên.

Hả? Nàng cũng không yếu đuối như vậy đâu! Mà người này cũng không hỏi trước nàng, đã trực tiếp ôm nàng lên! Nàng sẽ ngượng ngùng!

Khuôn mặt Tạ Tiêu Vũ lập tức đỏ ửng.

Để che giấu sự bối rối của mình, Tạ Tiêu Vũ chỉ có thể xoay mặt theo hướng Công Tôn Tích không nhìn thấy. Mà Tạ Tiêu Vũ cũng không phát hiện ra bởi vì nàng di chuyển mặt theo hướng Công Tôn Tích không nhìn thấy mà tình cờ, không nghiêng không lệch mặt nàng vừa vặn vùi vào trong lòng ngực Công Tôn Tích.

Cảm nhận được hành động của Tạ Tiêu Vũ giống như đang vùi vào trong ngực mình, cơ thể Công Tôn Tích theo bản năng cứng lại một chút. Đây.. Đây dường như là lần đầu tiên Tiêu Vũ tiếp cận với hắn ở cự ly gần như thế kể từ khi hắn trọng sinh đến nay.

Càng nghĩ, trong lòng Công Tôn Tích càng cảm thấy hạnh phúc, đôi tay đang ôm Tạ Tiêu Vũ cũng trở nên vững chắc hơn, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng.

"Công Tôn Tích! Ngươi đang làm gì với muội muội của ta!'

Khi Tạ Vân nhìn thấy Công Tôn Tích đột nhiên bế Tạ Tiêu Vũ lên, hắn vô cùng sửng sốt, nhưng cũng vội vàng phản ứng lại. Hắn cần phải ngăn cản lại.

Ca ca Tạ Khoáng vẫn luôn dặn dò hắn, phải đề phòng Tề Vương! Nên hắn sao có thể trơ mắt nhìn Tiêu Vũ bị Tề Vương ôm đi mất được!

Nghe thấy giọng nói của Tạ Vân, Công Tôn Tích vô cùng bình tĩnh nhìn lại hắn, cũng không đưa ra bất cứ lời giải thích nào.

Thấy lời nói của mình không có lực uy hiếp, Tạ Vân nóng nảy nói:" Tiêu Vũ là muội muội của ta, ta có thể chiếu cố nàng! Còn Tề Vương, ngươi không biết rằng nam nữ thụ thụ bất thân sao? "

Công Tôn Tích vẫn không có ý định phản bác lại, nhưng nếu Tạ Vân vẫn không biết điều tới quấy rầy hắn, thì thực sự phiền phức.

" Tiêu Vũ là vị hôn thê của ta, ta có quyền và nghĩa vụ chăm sóc cho nàng. Nàng đang bị thương ở chân, ta đưa nàng đi nghỉ ngơi một chút. Còn nữa, ngươi đừng tới quấy rầy chúng ta. "Nói xong hắn đưa mắt nhìn Tả Hòa.

Tả Hòa hiểu ý tứ của chủ nhân. Mặc dù làm như vậy sẽ có chút mạo phạm đến Tạ Nhị công tử, nhưng hắn chỉ có nói xin lỗi và có chút đồng tình với Tạ Nhị công tử mà thôi.

Lúc này, Tạ Vân thật sự thấy hối hận. Hắn hối hận vì đã để Hồ Đào đợi bên ngoài cốc. Hiện tại một mình hắn không đối phó lại được với chủ tớ hai người này được.

" Tiêu Vũ cũng chưa qua cửa (chưa làm hôn lễ) ! Tề Vương, ngươi cũng chưa có nghĩa vụ này! "Tạ Vân tiếp tục phản bác lại. Tuy nhiên, bất kể Tề Vân có nói gì đi nữa, Công Tôn Tích cũng lựa chọn không thèm quan tâm đến hắn nữa.

Trương Sấm đứng ở sau cùng, nhìn toàn bộ cuộc tranh cãi của Tề Vương và Tạ Nhị công tử, hắn vô cùng sợ hãi, cố gắng làm giảm sự tồn tại của bản thân. Có phải hắn đã biết những thứ không nên biết đúng không. Hắn nhìn thấy Tề Vương bắt nạn Tạ Nhị công tử. Hắn tự hỏi liệu Tạ Nhị công tử có thể tìm hắn để diệt khẩu hay không? Dù sao, đây cũng là một chuyện xấu hổ của Tạ Nhị công tử.

Tạ Tiêu Vũ nghe thấy Nhị ca ngăn cản hành động của Tề Vương, lý trí nàng mong ca ca nhà mình ngăn cản thành công, nhưng nàng lại có chút chờ mong nhen nhóm trong lòng. Trong lòng nàng lúc này, lý trí và cảm xúc như đang tranh giành giao đấu lẫn nhau.

Cuối cùng, Tề Vương thành công ôm nàng mang đi, Tạ Tiêu Vũ bất giác thở dài một hơi.

Tảng đá lớn lơ lửng trong lòng cũng hạ xuống. Không đúng, cốt truyện này có vấn đề!

Tề Vương lại đang ôm nàng!

Tạ Tiêu Vũ lập tức ngại ngùng.

Công Tôn Tích ôm Tạ Tiêu Vũ nhẹ nhàng đặt lên ghế đẩu, rồi trực tiếp cởi giày của nàng ra. Lúc này, toàn bộ mắt cá chân sưng đỏ lộ ra trước mắt Công Tôn Tích.

Trong thời gian ngắn mà đã sưng thành như vậy, chứng tỏ vết thương ở chân không nhẹ chút nào. Công Tôn Tích nhíu chặt lông mày, nếu vết thương ở chân mà không xử lý tốt, sợ rằng sau này sẽ để lại di chứng.

Nhưng, bọn họ đi quá vội vàng, cũng không có mang theo bất kỳ dược liệu nào.

Tuy không thể đem vết thương điều trị tốt nhất, nhưng tình huống này, Công Tôn Tích có thể xử lý rất tốt. Hắn muốn dùng lực của lòng bàn tay trực tiếp xoa bóp để làm tan vết máu bầm ở mắt cá chân.

Khoảnh khắc lòng bàn tay Công Tôn Tích chạm vào vết sưng, Tạ Tiêu Vũ cảm thấy vô cùng đau nhức, đồng thời mặt nàng cũng nóng bừng lên. Một lát sau, mắt cá chân dường như thích nghi được với sự khó chịu trước đó cùng với lực xoa bóp không nặng không nhẹ của Công Tôn Tích, cơn đau cuối cùng cũng được xoa dịu.

" Mắt cá chân có khối máu bầm, nếu không xử lý đúng cách, sau này sẽ để lại di chứng. Lần sau đi bộ ngươi phải cẩn thận. Cũng chỉ có ngươi mới có thể dẫm phải cái hố nhỏ như thế thôi. "Công Tôn Tích vừa nói vừa bất đắc dĩ thở dài.

Xử lý tốt vết thương ở chân Tạ Tiêu Vũ, Công Tôn Tích liền đứng dậy.

Tạ Tiêu Vũ cũng đã bình tĩnh lại, không còn cảm giác thấp thỏm ngượng ngùng như lúc nãy nữa. Lúc này đây, trong lòng nàng còn cảm thấy nàng có thể có thói quen ở cùng một chỗ với Tề Vương.

Tuy nhiên, khi nàng ngẩng đầu lên nhìn vào góc nghiêng của Công Tôn Tích, một loại cảm xúc không tên trào ra từ trong lòng, lan tỏa khắp cơ thể nàng.

Tạ Tiêu Vũ phải thừa nhận rằng cô thích khuôn mặt tuyệt đẹp của Công Tôn Tích. Tất nhiên, ngoài giá trị nhan sắc rất cao ra, Công Tôn Tích cũng đối với nàng rất tốt, nàng không có gì để phê bình cả. Nhưng, tất cả những thứ này nên thuộc về Tạ Tiêu Vũ của kiếp trước. Nàng, kiếp này, không thể hưởng được.

Nghĩ về điều này, Tạ Tiêu Vũ mất mát cúi đầu, trong mắt có chút cô đơn.

" Tiêu Vũ, nàng có nguyện ý gả cho ta không? "Thời gian ở riêng một chỗ với Tiêu Vũ quá ít, Công Tôn Tích quyết định nắm bắt cơ hội này để hỏi rõ ràng.

Nghe thấy lời này, Tạ Tiêu Vũ mở miệng nhưng lại không biết nàng nên nói từ đâu. Nói nàng nguyện ý? Thực sự trong lòng nàng cũng không có cảm xúc bài xích đối với hắn. Nói nàng không nguyện ý? Vậy nàng phải dùng lý do gì để thoái thác đây? Người đàn ông trước mặt này đối với nàng rất tốt, có phải bởi vì cảm giác tội lỗi áy náy trong lòng đối với Tạ Tiêu Vũ đời trước, hay thực sự là tình yêu như nàng mong muốn?

Trước khi xuyên sách, Tạ Tiêu Vũ là một người đơn độc suốt hơn hai mươi năm. Cô đơn, lẻ loi. Làm gì, đi đâu cũng chỉ có một mình. Cũng không có ai thương nàng xót nàng.

Sau khi xuyên sách, nàng gặp được Công Tôn Tích. Nhưng một tình yêu như vậy có phải thực sự là thứ mà từ nhỏ nàng đã mong đợi không?

Hơn nữa, nàng cũng không thuộc về thế giới này. Nàng là một người đọc sách, là một người ngoài cuộc. Ai biết khi nào thì nàng sẽ quay trở lại với thế giới hiện đại. Tình cảm quá sâu đậm thì sau này người đáng thương nhất vẫn là nàng mà thôi.

Càng nghĩ, Tạ Tiêu Vũ càng cảm thấy nàng với Công Tôn Tích không phù hợp.

Tuy nhiên, lời từ chối không nên nói trực tiếp. Nàng theo bản năng bỏ những nghi vấn trong lòng đi, mà hỏi lại Công Tôn Tích:" Vương gia, ngươi vẫn luôn nói trong lòng ngươi có ta, nhưng thực sự ngươi có thích ta hay không? Hay chỉ vì ta đối với ngươi quá tốt khiến cho ngươi cảm thấy tội lỗi trong lòng? "

Công Tôn Tích không nghĩ tới Tạ Tiêu Vũ sẽ hỏi hắn vấn đề này, nhưng may mắn, vấn đề này, trước đây hắn cũng từng tự truy vấn lòng mình.

Không suy nghĩ nhiều, Công Tôn Tích trực tiếp mở miệng trả lời:" Ta thừa nhận trước kia khi ta cầu hôn với cha nàng, cảm giác khi đó của ta đối với ngươi là thói quen, là tội lỗi. Ta thực xin lỗi, trước kia ánh mắt ta chưa bao giờ đặt đến trên người ngươi nên ta thực sự không hiểu chút nào về ngươi cả. "

Nói xong, Công Tôn Tích chột dạ liếc nhìn Tạ Tiêu Vũ một cái, nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là hắn không hề thấy sự mất mát mà hắn muốn thấy trong mắt Tiêu Vũ. Tạ Tiêu Vũ lúc này, giống như một người ngoài cuộc, không liên quan đến câu chuyện, bình tĩnh mà lắng nghe lời giải thích của hắn.

Công Tôn Tích cảm thấy trong lòng mất mát. Nhưng nếu hắn không nói hết, thì cả đời này, hắn đừng mong có được trái tim của Tiêu Vũ.

" Kể từ đêm yến tiếc sinh nhật của Hoàng hậu nương nương, ta bắt đầu chú ý đến nàng. Ta nhận thấy ngươi cũng không ngoan ngoãn giống như ta tưởng tượng, thậm chí ngươi còn có chút nghịch ngợm. Ngươi không giống người bình thường, tự nhiên ngươi sẽ hấp dẫn ánh mắt của người khác. "Công Tôn Tích tự tin nói, hắn tin tưởng ánh mắt của hắn sẽ không nhìn nhầm.

Nghĩ đến điều gì đó, đối mắt Công Tôn Tích thoáng có chút cô đơn:" Có lẽ do ta đã làm tổn thương ngươi quá nhiều, nên thời gian đó ta cảm thấy ngươi rất chán ghét ta. "

Rồi bỗng nhiên, Công Tôn Tích nhìn thẳng vào mắt Tạ Tiêu Vũ hỏi lại:" Nhưng bây giờ, nàng có dám khẳng định trong lòng nàng không có ta hay không? "Câu hỏi này, hắn đợi Tạ Tiêu Vũ trả lời, hắn muốn thông qua đôi mắt mà nhìn xem Tiêu Vũ có nói dối hay không?

Tạ Tiêu Vũ không biết phải trả lời lại thế nào đối với vấn đề này. Nàng ngẩn người ra trong thời gian ngắn.

Hai người nhìn nhau khoảng mười giây. Thấy Tạ Tiêu Vũ vẫn im lặng, Công Tôn Tích tiếp tục công kích nói:" Ta muốn lấy nàng vì ta muốn cho nàng hạnh phúc. Ta hy vọng người có thể cùng nàng tận hưởng hạnh phúc đến hết cuộc đời, là ta. Trong khoảng thời gian ở chung này, nàng đã hoàn toàn chiếm hết mọi sự chú ý của ta. Nếu không phải ta sợ làm cho nàng hoảng sợ, ta chắc chắn sẽ cố hết sức để xuất hiện thật nhiều trước mặt nàng. Tất cả những điều này, ta có thể chắc chắn nói với nàng rằng, tình cảm này không phải vì cảm giác tội lỗi áy náy, mà là bởi vì nàng đáng giá để ta đánh đổi tất cả. "Công Tôn Tích biết rõ trong lời nói của hắn có chút kích động, nhưng những lời này, hắn đã cất giấu trong tim từ rất lâu rồi. Những lời này, hắn không thể không nói ra được.

Tạ Tiêu Vũ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Nàng chắc chắn nàng vừa được tỏ tình, và phải thừa nhận rằng nàng không có cách nào để từ chối.

Bĩnh tĩnh lại, Tạ Tiêu Vũ bắt đầu nhìn thẳng vào trái tim, nàng bắt đầu phân tích suy nghĩ thực sự của nàng.

Vừa nãy Công Tôn Tích nói trong lòng hắn có nàng, chỉ vì người đó là nàng chứ không phải vì cảm giác tội lỗi, áy náy. Đối phương đã thẳng thắn như thế, nàng là một người hiện đại đến từ thế ký 21, sao nàng cứ phải xoắn sít không buông được?

Có khả năng nàng sẽ xuyên trở lại. Nếu nàng cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này, thì nàng sẽ không thể yêu bất kỳ ai trên thế giới này cả.

Nếu nàng không thể quay trở lại với thời của mình, thì chẳng phải nàng sẽ phải sống cô đơn một mình đến già hay sao? Nhưng làm thế nào để nàng có thể trả lời trong tình huống được tỏ tình trắng trợn như thế này đây? Nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm gì cả.

Trong lòng nàng đã có quyết định, nhưng nàng lại không thể nói ra miệng được. Lúc này việc nàng có thể làm là cố giấu đi gương mặt đang đỏ bừng bừng của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tiêu Vũ, Công Tôn Tích đã biết câu trả lời, đáy lòng hắn hạnh phúc không lời nào tả xiết. Hắn đưa tay xoa xoa đầu Tạ Tiêu Vũ, vui vẻ nói:" Chúng ta không nói nữa. Nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt ở chỗ này đi. Ta muốn đi xem bên trong Tác cốc một chút xem có tìm ra được manh mối gì không."

Sau đó, Công Tôn Tích trực tiếp bước đi. Nhưng hắn nhất định sẽ không rời khỏi phòng này nửa bước. Hắn phải đảm bảo chắc chắn Tạ Tiêu Vũ luôn nằm trong tầm nhìn của hắn.

Cứ như vậy, Công Tôn Tích trực tiếp lục lọi gian phòng này.

Tạ Tiêu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Công Tôn Tích. Lúc này nàng thực sự cảm ơn sự thẳng thắn của hắn đã gỡ bỏ nút thắt trong lòng nàng. Công Tôn Tích này hoàn toàn với nhân vật phản diện Công Tôn Tích được miêu tả trong sách.

Mà bọn họ cũng thực may mắn. Căn phòng mà Công Tôn Tích tùy tiện chọn, vô tình lại là căn phòng mà Lăng tiểu tướng quân ở.

Sau một hồi tìm kiếm, hắn thực sự tìm thấy một số đồ vật.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 42: Kết quả

[HIDE-THANKS]
Vụ Lăng cách Tác cốc không xa. Ngay cả khi đường núi khó đi như thế nhưng bọn họ chỉ mất một canh giờ để đi từ Tác cốc đến Vụ Lăng.

Khi đoàn người xuất hiện ở lối vào Vụ Lăng thì người đầu tiên phát hiện ra bọn họ là đại ca Tạ Khoáng đang đi tuần tra.

"Sao các ngươi lại ở đây? Không phải các ngươi nói Vụ Lăng quá xa, không muốn đi đường núi hay sao?" Lời nói của Tạ Khoáng vẫn không dễ nghe chút nào, nhưng trên mặt không che giấu được sự kinh ngạc cùng vui mừng.

Tạ Vân không nghĩ tới mình vừa mới vất vả đi đường núi đến nơi này lại phải nghe lời chế giễu của ca ca nhà mình. Trong lòng tuy oán giận nhưng lại không dám trách ra lời. Dù sao nếu hắn tranh cãi với đại ca, thì chắc chắn hắn không phải đối thủ của ca ca, còn không bằng trực tiếp im lặng.

Tạ Tiêu Vũ, Trương Sấm đứng ở bên cạnh cũng không dám nói lời nào. Chống lại lời nói như dao của Tạ Khoáng, đây cũng không phải điều mà người bình thường có thể làm được.

Công Tôn Tích liếc mắt nhìn hai huynh muội Tạ gia đứng rũ đầu ở một bên không dám nói lời nào, liền chủ động đúng ra nói: "Chúng ta đã đi dạo xong ở trấn trên, liền quyết định đi lên đây nhìn một chút."

Nghe vậy, hai hàng lông mày Tạ Khoáng nhíu lại. Ngay từ lúc bắt đầu khởi hành, hắn đã cố gắng xem nhẹ sự tồn tại của Tề Vương, coi như không nghe không thấy, nhưng không nghĩ tới người đầu tiên trả lời câu hỏi của hắn lại vẫn là người này. Nhìn đệ muội của mình lúng túng nép ở một bên, Tạ Khoáng tự hỏi mình đáng sợ như vậy sao?

Nghe được bên ngoài có động tĩnh, Tạ Tiêu Tễ cũng từ trong phòng đi ra. Thấy người tới là muội muội mình, thì kích động chạy đến.

Tạ Tiêu Tễ kích động muốn cầm lấy tay muội muội hoặc ôm muội muội mình, nhưng nghĩ đến hiện tại trên người mình có chút không sạch sẽ, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ này. Chỉ đứng trước mặt cười nói với Tạ Tiêu Vũ.

"Tiêu Vũ! Sao ngươi lại tới đây?" Tạ Tiêu Tễ nghi hoặc nhìn Tạ Tiêu Vũ, rõ ràng Tiêu Vũ không thích nơi này mà, sao có thể chủ động đi lên chứ?

"Tỷ, Vũ Trường không lớn, chúng ta chỉ dùng một ngày đã đi dạo hết rồi." Tạ Tiêu Vũ ngọt ngào nói, lý do của nàng nói giống với lý do Tề Vương nói lúc trước.

Đúng lúc này, Tiêu Liễu Linh từ trong phòng đi ra. Phản ứng đầu tiên của nàng không phải để ý đến nữ hai đứa con nhà mình vừa đến, mà hướng Công Tôn Tích nhìn thoáng qua.

Công Tôn Tích thờ ơ cười, lễ phép gật đầu xem như chào hỏi. Tiêu Liễu Linh cũng gật đầu.

Mọi người xung quang còn đang hàn huyên với nhau, không phát hiện ra hành động nhỏ này của hai người. Sau khi hàn huyên vài câu, Tạ Khoáng còn phát hiện, đoàn người tới Vụ Lăng còn có thêm một người, là chưởng quầy khách điếm Vận May.

Ngay lập tức, hắn liền đề cao cảnh giác. Ở nơi hẻo lãnh như Vũ Trường, một chưởng quầy của khách điếm lại nhiệt tình với bọn họ như vậy, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.

"Chưởng quầy, sao ngươi cũng tới đây rồi? Vụ Lăng ở trong núi, đường cũng không dễ đi, nhị đệ ra thật không có quy củ nào cả." Tuy ngoài mặt Tạ Khoáng chỉ trích Tạ Vân không quy củ lễ nghĩa nhưng Trương Sâm có thể cảm nhận được sự cảnh giác trong lời nói của Tạ Khoáng.

Hắn lễ phép cúi chào Tạ Khoáng: "Hôm qua ta đồng hành cùng các vị đây, hôm nay liền đi cùng đến đây."

"Ồ? Là như thế sao? Chưởng quầy cũng thật nhiệt tình." Tạ Khoáng châm chọc nói.

Trương Sấm há miệng không biết phải trả lời thế nào. Tiếp tục giả vờ nghe không hiểu sao? Chỉ sợ Tạ đại công tử cũng không tính bỏ qua cho hắn. Nhưng nếu hắn tỏ ra mình đã minh bạch ý của đối phương, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dẹp đường hồi phủ. Ngay lập tức, Trương Sấm ý thức được ban đầu mình nên ở dưới sườn núi chờ bọn hộ, không nên theo chân bọn họ đi lên Vụ Lăng.

Tạ Tiêu Vũ thấy ca ca mình bật chế độ cáu kỉnh thì có chút đồng tình với tiểu tiên sinh. Nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn được: "Ca. Ta cùng tiểu tiên sinh đây từng kết giao ở Tuy Thành. Lần này đến Vũ Trường, không ngờ trùng hợp lại là cố hương của tiểu tiên sinh. Hơn nữa, chúng ta còn tình cờ trọ lại ở khách điếm của tiểu tiên sinh. Lúc trước, tiểu tiên sinh sợ ta có chút bất tiện, nên mới không đem chuyện ta cùng hắn có quen biết từ trước nói ra."

Sợ đại ca cho rằng mình chỉ đang tìm cớ, hoặc hoài nghi Trương Sấm là người không đứng đắn, Tạ Tiêu Vũ vội vàng bổ sung: "Chuyện ta cùng tiểu tiên sinh kết giao, Tề Vương cũng biết."

Tạ Tiêu Vũ đem Tề Vương ra làm lá chắn, chắc chắn mức độ tin tưởng trong lời nói cao hơn, nhưng lại làm cho Tạ Khoáng cảm thấy khó chịu. Chuyện của Tiêu Vũ, sao lại liên quan đến Tề Vương rồi.

Tạ Khoáng nhăn mày lại, đem bất mãn của mình hoàn toàn thể hiện trên mặt.

Tiêu Liễu Linh làm trưởng bối duy nhất ở đây, tất nhiên nghe được trong lời nói của đại nhi tử Tạ Khoáng rõ ràng có mùi thuốc sung, đồng thời cũng hiểu nhị nữ nhi đang có ý giải vây. Trong lòng nàng rõ ràng, nếu tiếp tục nói chuyện này, chỉ sợ không khí càng trở nên quỷ dị hơn thôi.

Tiêu Liễu Linh vội vàng mở lời đón tiếp mọi người vào trong phòng ngồi: "Các ngươi cả ngày đi đường núi bôn ba mệt nhọc, cũng đừng đứng ở ngoài nữa. Mau vào trong nhà ngồi uống miếng nước."

Do lần này ôn dịch cơ bản đã bị khống chế, nên Tiêu Liễu Linh mới có thể mời mọi người vào trong phòng ngồi. Đời trước, Vụ Lăng là ngọn nguồn ôn dịch của Vũ Trường, cũng may đời này nàng tới sớm một bước. Hiện tại, chỉ cần chú ý cẩn thận một chút, người trưởng thành cơ bản sẽ không phát sinh tình huống nhiễm bệnh trở lại.

Nhưng Trương Sấm cũng không biết là do bản tính quá chăm chỉ hay do bị Tạ Khoáng dọa sợ, liền tùy tiện tìm một cái cớ, chạy đi giúp đệ tử Tiêu thị đang bận rộn trong thôn.

Nghỉ ngơi một lát, Tạ vân liền ngồi không yên.

Hắn đã sớm biết tới Vụ Lăng là một sự việc cực kỳ nhàm chán. Hiện tại, hắn chỉ có thể ngồi trên băng ghế, bị ca ca mình nhìn chằm chằm. Nói dễ nghe là nghỉ ngơi uống nước, nói khó nghe là bọn hắn bị đại ca tuy không gây rối nhưng nhìn chằm chằm. Cảm giác này thật là khó nói.

"Tiêu Vũ.. Chúng ta đi ra ngoài một chút đi." Tạ vân nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài. Hắn cố ý kéo theo Nhị muội, như vậy đại ca liền không có lý do để ngăn cản hắn lại. Nhưng lúc nói chuyện hắn cũng không dám đưa mắt nhìn về phía đại ca.

Nghe thấy vậy, Tạ Tiêu Vũ vội đứng dậy đi theo. Nàng chính là luôn suy nghĩ đến chuyện hộ gia đình kia có thể là cha mẹ Nhạc Điệp. Ngay sau đó, Công Tôn Tích cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.

Nhìn từ xa, đoàn người này giống như là người một nhà vậy.

Tạ Khoáng cũng không có ý muốn ngăn cản bọn họ, vị đệ đệ này của hắn, hắn cũng không quản được. Hiện tại có vài người cùng đi với nhau so với một mình nhị đệ đi ra ngoài còn tốt hơn. Những hẵn vẫn không thể nào thoải mái nổi, tự dung trong đám người lại xuất hiện một Tề Vương khó đối phó như vậy. Thôi, coi như hắn nhắm mắt làm ngơ.

Tính cả Tả Hòa, một hàng bốn người, đi vào trong thôn. Khi họ đi đến căn nhà của đôi vợ chồng trước kia, lại phát hiện cửa viện đã bị khóa lại.

Chủ nhân nhà này không có nhà? Tạ Tiêu Vũ nghi hoặc, tò mò nhìn Tạ Vân, lại tò mò nhìn Công Tôn Tích, rồi cũng không buông tha nhìn Tả Hòa,

Tả Hòa nhận được ánh mắt tò mò của Tạ Tiêu Vũ, cũng không nói gì hay giải thích gì, chỉ lễ phép cười hiền lành với nàng.

Khi bốn người chuẩn bị quay trở về, thì phụ nhân lần trước đi ra, xuất hiện trước mặt bọn họ. Lần này, phụ nhân này đang ôm theo đống lớn quần áo.

Nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, phụ nhân vội vàng nói: "Các ngươi là người nhà của Bồ tát nương nương đúng không? Các ngươi muốn tìm người Nhạc gia? Ta khuyên các ngươi đừng tìm nữa. Trời mới biết bọn họ có thể quay lại hay không."

"Lời này có có ý gì?" Tạ Tiêu Vũ biết người này có hảo cảm với mẫu thân, liền không khách khí hỏi thẳng.

Phụ nhân buông chậu trong tay xuống, thở dài một hơi: "Lúc trước không phải các ngươi cũng nghe thấy rồi sao? Nhà này không phải vẫn luôn muốn tìm đại phu sao? Còn muốn tìm danh y tiên sư. Nhưng kết quả thế nào? Dùng dằng lâu làm cho hài tử nhà mình bị bệnh mà chết."

"Kỳ thật nhà này còn có một nữ nhi tên là Nhạc Điệp, người trong thôn chúng ta đều biết, nàng ở trên trấn trên làm một nữ đại phu. Nhưng bà nương Nhạc gia này cũng thật là, nhà mình có hài tử học y thuật nhưng lại còn làm ra chuyện càng lúc xấu như vậy." Phụ nhân vừa nói vừa lắc đầu, xem ra bình thường quan hệ của nhà này với người trong thôn cũng không tốt.

"Sự tình phát sinh từ lần trước các ngươi đến đó. Hôm đó, lão nhân nhà hắn đi lên trấn trên tìm nữ nhi nhà hắn để đòi tiền. Cuối cùng, tiền có trở về nhưng người lại không có trở về. Bà nương đáng chết kia của Nhạc gia cũng thật nhẫn tâm, khi hài tử nhà nàng mất, nàng cũng nhất định không chịu đem hài tử giao cho Bồ tát nương nương nhìn xem. Còn nói phải đi ra ngoài tìm lão nhân nhà nàng mang tiền về."

Được rồi, nguyên nhân kết quả của việc này trật tự rõ ràng. Có kết quả như vậy cũng không thể trách người khác.

"Cho nên, người nhà này mới đi ra ngoài?" Tạ Tiêu Vũ tiếp tục hỏi.

Nghe vậy, phụ nhân bất đắc dĩ nhún vai: "Còn có thể thế nào nữa? Chôn cất xong. Nhà hắn hơn phân nửa chính ra đi ra ngoài tìm nữ nhi để đòi tiền."

Nói xong, phụ nhân đem quần áo phơi lên trên sào phơi đồ, rồi đồng tình với hoàn cảnh của Nhạc Điệp mà nói: "Nhạc Điệp là một cô nương tốt, nhưng mẫu thân nàng lại không có đầu óc như vậy. Cũng không biết nữ nhi nhà hắn đời trước gây ra tội gì, mà đời này gặp một cặp cha mẹ như thế. Nhạc gia sở dĩ gặp kết quả như vậy, còn không phải do bà nương đó làm hại sao. Một gia đình ấm áp bị nàng phá cho thành dạng này. Nữ nhi nhà nàng tốt như vậy, nhưng nàng làm mẫu thân lại cứ muốn một tấc tiến một thước."

Phụ nhân lắc đầu thương cảm, đồng thời đem chậu nước trong tay hắt vào khoảng đất trống bên cạnh: "Ta phải vào phòng đây."

Mọi người gật đầu, xem như trả lời. Lần này, bọn họ tay không trở về.

Khi mọi người trở lại cửa thôn, nha hoàn Thủy Vân của Tiêu Liễu Linh đã chuẩn bị tốt đồ ăn chờ bọn họ. Chờ mọi người dùng xong đồ ăn, Tiêu Liễu Linh trực tiếp đuổi bớt người khác đi ra ngoài phòng.

Thấy vậy, Tạ Tiêu Vũ có chút kỳ quái.

Trong trí nhớ, Tiêu Liễu Linh là một người nghiêm khắc, tuyệt đối không bao giờ làm những hành động thần bí như vậy. Cho nên hiện tại nàng thần thần bí bí giữ mọi người lại trong phòng là có ý gì?
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 43: Giải thích

[HIDE-THANKS]
Tiêu Liễu Linh giữ tất cả mọi người Tạ gia lại, tất nhiên là có việc gia đình cần bàn bạc.

Theo lý thuyết, Tề Vương Công Tôn Tích là người ngoài, không nên tham gia. Nhưng Công Tôn Tích lại căn bản không có suy nghĩ mình là người ngoài. Ngược lại, hắn còn cực kỳ đúng tình hợp lý đứng bên cạnh vị hôn thê Tạ Tiêu Vũ.

Đúng vây, Tiêu Vũ là vị hôn thê của hắn, nên hắn lưu lại không có gì sai.

Tạ Khoáng ở một bên thấy Công Tôn Tích không thức thời như vậy, thì khó chịu nhíu mày: "Vương gia, hiện tại Tạ gia chúng ta đang có chuyện quan trọng cần thương nghị. Ngươi là người ngoài lưu lại nơi này thực sự không thích hợp đúng không?" Tạ Khoáng hy vọng Tề Vương nghe thấy câu nói đó có thể thức thời mà chủ động rời đi. Hắn hiếm khi nói chuyện khách khí như thế, thế này đã là cho hắn đủ mặt mũi rồi.

Nhưng Công Tôn Tích lại không có tự giác mình là người ngoài chút nào, lại càng không cảm kích Tạ Khoáng đối với hắn khách khí nhắc nhở. Hắn nhướng mày, cười nói: "Tiêu Vũ là hôn thê của ta, Thái Hậu nương nương cũng đã hạ chỉ rồi. Tề Vương phủ cùng Tạ phủ, chung quy là đều một nhà. Mà quan hệ của ta với ngươi, sẽ vô cùng thân cận. Đây là chuyện không sớm thì muộn, Tạ Đại công tử không cần phải khách khí như thế."

Nghe xong cái cớ vô cùng hợp tình hợp lý của Công Tôn Tích, Tạ Tiêu Vũ đang đứng bên cạnh tỷ tỷ, sắc mặt ửng đỏ lên. Tề Vương nói lời này thật không kiêng dè chút nào, nàng còn chưa qua cửa đâu.

May mắn bởi vì cửa phòng vẫn luôn đóng chặt, trong phòng không được sáng cho lắm nên mọi người cũng không nhìn ra được biến hóa trên mặt nàng.

Thấy Tề Vương rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Tạ Khoáng cũng không khách khí mà nói: "Thật không biết xấu hổ."

Công Tôn Tích cũng không đem câu mắng xéo của Tạ Khoáng để trong lòng, ngược lại hắn vẫn thoải mái mà nhẹ nhàng phản bác lại: "Ở chỗ này Tạ phu nhân mới là trưởng bối. Mẫu thân ngươi còn không có mở miệng nói chuyện, ngươi vội cái gì.

Tạ Khoáng không nghĩ tới Công Tôn Tích lại dám đem mẫu thân mình ra làm lá chắn, nháy mắt hắn nổi giận đùng đùng:" Ngươi! "Mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận Công Tôn Tích là muội phu (em rể) của hắn.

Nếu là bình thường, Tạ Khoáng đang hành hạ người khác, Tiêu Liễu Linh cũng không muốn xen mồm vào, công lực của đại nhi tử nàng hiểu rõ hơn ai hết (J). Nhưng không biết hôm nay làm sao, thấy hai người này vẫn tiếp tục muốn to tiếng tranh chấp, nàng thay đổi thái độ trực tiếp quát lớn:" Tiểu Khoáng! Tề Vương nói như thế nào cũng là một Vương gia, ngươi sao có thể hô to gọi nhỏ như thế! Thành ra bộ dạng gì! Tề Vương lưu lại nơi này là có sự đồng ý của ta! "

Từ" Tạ Khoáng "biến thành" Tiểu Khoáng ", uy nghiêm của Tạ đại công tử nháy mắt rớt mất một nửa.

Chính hắn cũng ngoài ý muốn khi nghe thấy mẫu thân xưng hô với hắn như thế. Đây hình như là lần đầu tiên mẫu thân xưng hô thân mật như thế với mình.

Mẫu thân Tiêu Liễu Linh ở trước mặt người khác vẫn luôn là một người vô cùng nghiêm khắc, mà hắn lại hoàn toàn kế thừa tính cách này cả mẫu thân, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Có lẽ vì không muốn đại nhi tử của mình càng ngày càng trở nên lãnh khốc nên đối với hắn, Tiêu Liễu Linh vẫn luôn dùng thái độ nhu hòa, mềm mỏng.

Nhưng hôm nay, mẫu thân lại vì Tề Vương mà phá lệ quát hắn!

Đối với việc này, Tạ Khoáng chỉ có thể buồn bực quay đầu đi chỗ khác, lười tiếp tục tranh chấp, lười không muốn nhìn đến Công Tôn Tích, trực tiếp nhắm mắt làm ngơ.

Tạ Vân đứng ở mệt bên thấy đại ca thường ngày vẫn luôn lãnh khốc cộng với độc miệng không ai bì được thế nhưng hôm nay bị mẫu thân quát lớn, nhịn không được muốn cười. Nhưng, dưới tình huống này, hắn tuyệt đối không dám cười, chỉ có thể nghẹn lại trong cổ họng.

Cùng lúc đó, nha hoàn Thủy Vân vốn vẫn luôn ở bên người Tiêu Liễu Linh chưa bao giờ rời đi nửa bước, thế nhưng lại rời khỏi phòng.

Trong phòng, lúc này chỉ còn dư lại Tề Vương, Tạ phu nhân cùng bốn huynh muội Tạ gia, tổng cộng sáu người.

Lúc này, Tiêu Liễu Linh mới tiếp tục nói chuyện:" Hôm nay, ta gọi các ngươi đến đây là có một việc muốn cùng các ngươi xác nhận. "

Ngữ khí của Tiêu Liễu Linh vô cùng Nghiêm túc, bởi nàng hy vọng mấy tiểu tử kia có thể nghiêm túc đối với những gì nàng chuẩn bị nói. Dẫu sau, những chuyện mà nàng muốn nói, cũng không phải là việc dùng để vui đùa.

Đời trước, nguyên nhân là bởi vì nàng nên trượng phu Tạ Đại mới xuất binh đi Vũ Trường. Nhưng bi thảm mà bại trận. Nàng tuy không ở trên chiến trường nhưng nàng lại quen biết một vài tâm phúc của trượng phu đều thiệt mạng ở trận chiến đó. Vì thế, khoảng thời gian đó, Tạ Đại mất khoảng nửa tháng đau buồn không thể nào nuốt cơm nổi. Cho nên, nếu trận chiến đời này như vũ không thể tránh né được, nàng nhất định phải chuẩn bị thật tốt để đón đầu.

Nhìn thấy mấy đứa trẻ trong phòng đều nghiêm túc chuẩn bị nghe nàng nói chuyện, Tiêu Liễu Linh mới tiếp tục nói chuyện tiếp:" Các ngươi đừng thấy Vũ Trường ở vị trí hẻo lánh mà nghĩ nơi này yên bình. Địa phương này không bình tĩnh như bề ngoài của nó. Ở đây, có một đám thổ phỉ tàn bạo đóng trại trong một góc núi rừng. Mẫu thân hy vọng các ngươi có thể tìm được vị trí hang ổ của chúng, cũng như dò hỏi ra một chút chuyện. Đương nhiên, tất cả mọi hành động, các ngươi phải đặt an toàn của bản thân lên trên. Nếu bắt đầu hành động, ta hy vọng các ngươi đều nghe theo Tề Vương, ngươi phụ trách tiếp theo là Tạ Khoáng. Đây chính là nguyên nhân ta giữ các ngươi lại nói chuyện để mọi người cùng giúp đỡ nhau, nhất thiết không thể lỗ mãng dò xét lẫn nhau được. "

Tiêu Liễu Linh an bài như vậy bởi vì nàng cũng đã có kế hoạch của mình. Tuy trong lòng nàng cũng không đồng ý chuyện hôn sự của Tề Vương và Tiêu Vũ, nhưng nàng cũng không nghĩ tới, Tề Vương thế nhưng thật sự nguyện ý theo Tiêu Vũ đến địa phương quỷ quái này. Tề Vương là một người sát phạt quyết đoán, chuyện nguy hiểm như vậy, nếu hắn làm người chỉ đạo, nàng thật ra cũng an tâm phần nào.

Tiêu Liễu Linh đơn giản nói ra yêu cầu của mình, cũng nói cụ thể về những nơi có khả năng là hang ổ của bọn thổ phỉ.

Nhưng Tạ Tiêu Vũ càng nghe càng cảm thấy nơi mà mẫu thân nói có khả năng chính là Tác cốc.

Tạ Tiêu Vũ cảm thấy như vậy thì Tạ Vân hiển nhiên cũng sẽ cảm thấy như thế. Tạ Vân không nhịn được nói phán đoán trong lòng mình:" Nương, nơi mà ngươi nói, chúng ta vừa mới đi qua! Chính là Tác cốc! Tề Vương, ngươi cảm thấy phán đoán của ta đúng hay không? "

Tạ Vân biết mình ngày thường hành vi hơi có chút không đáng tin tưởng, mẫu thân hơn phân nửa sẽ không tin tưởng hắn, liền đem câu chuyện ném cho Tề Vương.

Công Tôn Tích gật đầu.

Tiêu Liễu Linh cũng không biết Tác cốc trong miệng bọn họ là gì, chỉ có thể khó hiểu nhìn hai người kia.

Lúc này, Tạ Tiêu Vũ chủ động đứng dậy. Tề Vương khẳng định sẽ không giải đáp thắc mắc cho mẫu thân, nhị ca lại càng không nên nói, cuối cùng ở đây chỉ có nàng có thể giải thích thôi.

Tạ Tiêu Vũ đem chuyện hai ngày nay mọi người gặp được, miêu tả cho mọi người trong phòng nghe. Đương nhiên, nàng cũng giấu giúp nhị ca một chút, không đem chuyện nhị ca đánh nhau nói ra. Lại sợ mẫu thân lo lắng, nàng đem chuyện bắt cóc nói nhẹ nhàng bâng quơ cho qua đi. Nàng cũng lược bỏ bớt chuyện giữa nàng cùng Tề Vương.

Nhưng chuyện đó vẫn nên là bí mật giấu sâu trong lòng nàng đi.

Tiêu Liễu Linh nghiêm túc nghe những gì Tạ Tiêu Vũ thuật lại, nàng vô cùng lo lắng và khiếp sợ. Không nghĩ tới, mấy ngày này đám tiểu tử lại gặp nhiều chuyện như vậy.

Tạ Tiêu Tễ đứng ở một bên nghe chuyện, thậm chí còn có chút tiếc nuối vì không đi cùng. Đương nhiên, nàng chỉ có chút tiếc nuối trong lòng, nàng cũng không hối hận vì sự lựa chọn của nàng.

Tạ Khoáng nhìn chằm chằm nhị đệ mình, gia hỏa này thế nhưng dám mang theo Tiêu Vũ trải qua những việc như vậy, nhìn dáng vẻ là muốn ăn đòn đây mà. Còn tên chưởng quầy khách điếm kia nữa, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt. Những việc này, ngọn nguồn còn không phải là chuyện nhà của hắn sao, cũng không biết Tiêu Vũ như thế nào lại kết giao với nhân sĩ giang hồ. Còn Tề Vương, chuyện này nhất định liên quan đến hắn, chốt lại hắn chẳng có chuyện gì tốt cả.

Càng nghĩ, Tạ Khoáng càng bực bội, nghe đến cái gì cũng cảm thấy có vấn đề. Mội đám này thế nào lại luôn đối đầu với hắn.

Nghe xong những gì Tạ Tiêu Vũ thuật lại, Tiêu Liễu Linh ngạc nhiên vô cùng. Nàng không nghĩ rằng trong Tác cốc lúc này đã không còn một bóng người, trong lòng nghi hoặc, không nhịn được theo bản năng nói:" Kẻ đầu sỏ đã chạy mất! Ta đây không phải là chỉ bắt được tôm tép không có giá trị gì hay sao! "

Lời nói này rõ ràng có ẩn ý!

Nháy mắt bốn huynh đệ tỷ muội tạ gia đồng loạt nhìn về phía Tiêu Liễu Linh.

Lúc này Tiêu Liễu Linh mới ý thức được câu nói lỡ miệng của mình, nhất thời không biết giải thích thế nào. Chỉ có Công Tôn Tích lộ ra một nụ cười khẽ.

Nguyên lai hai người này có liên hệ với nhau.

Ánh mắt Tạ Tiêu Vũ vẫn luôn thường thường liếc về phía Công Tôn Tích, đương nhiên nàng bắt được ý cười đó.

Tề Vương cùng mẫu thân chắc chắn có điều gì giấu giếm. Đúng rồi, lần trước tới thôn Vụ Lăng, mẫu thân có tìm Tề Vương nói chuyện riêng! Lúc đó có thể hai người đã có làm một giao ước nào đó rồi!

" Cái gì mà bắt được tôm tép? Nương, ngươi không phải là đã bắt người nào sao? "Tạ Khoáng trực tiếp hỏi làm Tiêu Liễu Linh không kịp chuẩn bị che giấu bí mật. Bởi vì, Tạ Khoáng lần này thực sự đã đoán đúng rồi.

Nhìn nhi tử nữ nhi khiếp sợ nhìn mình, Tiêu Liễu Linh ý thực được nàng cần thiết phải giải thích hợp lý câu nói lỡ miệng của mình. Nhưng nàng không thể nói mình là một người đã từng chết một lần đúng không?

Nhất thời, Tiêu Liễu Linh không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp, chính là biện pháp mà Tạ Tiêu Tễ từng dùng – lấy giấc mộng để lấp liếm sự thật.

Trong lòng đã có chủ ý, Tiêu Liễu Linh liền bắt đầu chậm rãi giải thích:" Không sai. Ta đã nhờ Tề Vương giúp ta khống chế một người. Nhưng việc này, tất cả đều vì muốn đảm bảo cho Vũ Trường thái bình. "

Cái cớ của Tiêu Liễu Linh đường hoàng như thế, nếu nàng không đưa ra một lý do thuyết phục, chắc chắn mọi người sẽ không tin.

" Đại khái mấy tháng trước, ta có một giấc mộng, trong mộng ta đã sống qua thời gian nhiều năm. Đến khi tỉnh lại thì toàn bộ những gì trong giấc mộng đều xảy ra, điều này với ta mà nói, tất cả mọi việc xảy ra quá chân thật. Hơn nữa, làm ta cảm thấy khó tin hơn chính là trải qua một khoảng thời gian quan sát, ta thế nhưng phát hiện ra giấc mộng này giống như là một giấc mộng báo trước tương lai. Tất cả những gì ta đã trải qua trong mộng, quá giống những gì xảy ra ở hiện thực. "

Vì muốn gia tăng mức độ tin tưởng trong lời nói, Tiêu Liễu Linh còn bổ sung thêm một câu:" Ví dụ như trận mưa bão này, ta nhớ rõ trong giấc mộng, trận mưa này bắt đầu từ ngày hai mươi tháng bảy, mưa liên tục suốt mười lăm ngày. Mà đây chính là những gì mà chúng ta vừa mới trải qua. "

" Có lẽ những gì xảy ra trong giấc mộng quá chân thật, nên ta cũng rất để ý đến những sự kiện phát sinh. Ở trong mộng, ta cũng tới Vũ Trường, nhưng cùng với hiện thực khác nhau là, ta đã tới chậm. Trong mộng, Vũ Trường đã trải qua một trận dịch bệnh vô cùng đáng sợ, đây quả thực chính là ác mộng, mà kẻ chủ mưu của trận dịch bệnh này chính là tên thủ lĩnh ở trong Tác cốc kia, kẻ đó có quan hệ với người mà ta nhờ Tề Vương khống chế giúp. "

Người mà Công Tôn Tích khống chế có quan hệ cùng lăng tiểu tướng quân? Tạ Tiêu Vũ bỗng nhiên cảm thấy tò mò đối với thân phận của người này. Chẳng lẽ?

Công Tôn Tích tựa hồ nhìn rõ suy nghĩ của Tạ Tiêu Vũ, liền nhanh chóng giải đáp thắc mắc của nàng:" Nhạc Điệp."

Cái gì? Là Nhạc Điệp sao? Người trong lòng của tiểu đệ Trương Sấm, người mà nàng vẫn luôn tìm, thế nhưng lại có quan hệ với trận dịch bệnh này! Điều này thật khó tin tưởng được!

Nhưng những điều này Tạ Tiêu Vũ chỉ dám suy nghĩ ở trong đầu.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 45

[HIDE-THANKS]
Đời trước, bạn thân tốt nhất của Tề Vương Công Tôn Tích chính là Tạ đại công tử Tạ Khoáng.

Hai người quen biết nhau khi cùng học bắn tên, bởi vì tính cách gần giống nhau nên nhanh chóng trở thành bạn tốt chân chính. Người khác chỉ biết Tề Vương cao cao tại thường cùng Tạ gia đích trưởng tử là hai quý công tử kiêu ngạo nhất Tuy thành, nhưng thứ mà họ nhìn thấy ở nhau chính là kiêu ngạo cùng quật cường.

Làm Tạ phủ đích trưởng tử, Tạ Khoáng tất nhiên biết Tề Vương phủ cùng Tạ phủ âm thầm câu kết làm việc. Hắn biết Công Tôn Tích là người có bản lĩnh, bởi vậy cũng vô cùng tán thành quyết định của phụ thân.

Nhưng khi kết cục của Tạ gia đã định, Tạ Khoáng lại không ở Tuy Thành. Trước khi rời khỏi Tuy Thành, hắn có đem Tạ phủ phó thác cho Tề Vương, hy vọng hắn có thể quan tâm một chút. Nhưng không nghĩ tới, sự tình hắn còn không xử lý xong, liền nghe được tin tức Tạ phủ xảy ra chuyện.

Đáng ra Tạ Khoáng có thể không cần trở lại Tuy Thành chui đầu vào lưới, nhưng hắn không tin lời người truyền tin nói, ương ngạnh quay lại nơi mà cuối cùng cả gia tộc mình phải tang thân.

Tạ Khoáng không biết đời trước Tạ gia rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, nhưng hắn dám khẳng định việc này cùng bạn tốt của mình không thoát khỏi quan hệ.

Công Tôn Tích cũng sớm phát hiện ra Tạ Khoáng bất mãn đối với mình. Ban đầu, hắn cho rằng thái độ của Tạ Khoáng đối với mình thay đổi là do chịu ảnh hưởng của việc hắn (Công Tôn Tích) trọng sinh. Hơn nữa, tầm mắt của hắn vẫn luôn đặt trên người Tiêu Vũ, lại càng không để ý đến những bất đồng của Tạ Khoáng. Hiện giờ, hắn đã biết Tạ Khoáng cũng là người trọng sinh, trong lòng liền hiểu nguyên do.

Hắn có thể hiểu tại sao Tạ Khoáng lại oán giận đối với hắn như thế nhưng không có nghĩa là hắn nguyện ý tiếp nhận toàn bộ chỉ trích này.

Thời gian đã qua lâu như vậy, nhưng chính bản thân Tạ Khoáng cũng không biết hắn còn bao nhiêu oán khí đối với Công Tôn Tích. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn vẫn còn hận Công Tôn Tích.

Công Tôn Tích lạnh lùng nhìn Tạ Khoáng, trong mắt không còn tình cảm bạn bè nữa, nhưng hắn cũng không cam lòng: "Đời trước, ta tại sao lại thất bại, Tạ phủ tại sao lại diệt tốc, còn không phải do Công Tôn Hàn sao? Cho tới giờ, hắn vẫn luôn mang bộ dạng ngoan ngoãn yếu đuối, ta căn bản không dự đoán được hắn che dấu sâu đến như vậy. Ta biết ngươi trách ta, nhưng tất cả sự việc biến thành như vậy, cũng không phải là lỗi của mình ta!"

Tạ Tiêu Vũ nghe thế rất muỗn giơ tay đồng ý. Nàng rất muốn nói cho đại ca biết, các ngươi đừng cãi cọ nữa, kỳ thật tất cả sự việc đều không thể trách các ngươi. Muốn trách, phải trách Cao Phàm Sương có quang hoàn nữ chính, muốn trách phải trách các ngươi bất đắc dĩ phải đóng vai ác dưới ngòi bút của tác giả! Nguyên tác giả một hai phải làm cho Tề Vương phủ cùng Tạ phủ phải chết, còn cố tình tạo ra nhưng tai bay vạ gió cho vai ác trong cốt truyện.

Đương nhiên, những lời này, Tạ Tiêu Vũ chỉ nghĩ trong lòng, cũng không dám nói ra miệng. Giờ khắc này, nàng chỉ dám ngoan ngoãn làm một người đứng xem diễn, không thể chọc người trong cuộc nếu không cuộc tranh chấp này lại ném về phía nàng.

Nhưng Tạ Tiêu Vũ càng muốn giảm sự tồn tại, nhưng đại ca nàng lại không buông tha nàng. Tạ Khoáng cảm thấy hắn không nói lại được Tề Vương, được, vậy thì bàn qua vấn đề tình cảm đi.

"Tốt, ta tạm thời không truy cứu trách nhiệm của ngươi, nhưng ta muốn hỏi ngươi một chút, chuyện của ngươi và Cao Phàm Sương là như thế nào! Ta không tin, chuyện Tạ gia diệt môn lại không có quan hệ gì với nữ tử này! Mà ngươi, Tề Vương, lại luôn một lòng một dạ chạy theo người này!"

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tạ Tiêu Vũ cứng lại. Không nói đến chuyện nàng có để ý chuyện cũ của Tề Vương hay không, nhưng đại ca của nàng thế nào lại luôn cố tình chạm vào vết sẹo chứ. Nếu đặt ở xã hội hiện địa, đại ca khắng định chính là một tay hủy đoạn nhân duyên!

Tạ Khoáng nói làm cho Tạ Tiêu Vũ đơ người cũng làm cho Công Tôn Tích nhất thời không biết nói gì. Chuyện này, cũng là sự thật, hắn không có khả năng thay đổi được!

Bất đắc dĩ, Công Tôn Tích chỉ có thể thản nhiên nói: "Là ta mắt mù, nhìn sai người. Thiếu niên điên cuồng, không hiểu chuyện, sở thích cũng có vấn đề, kẻ hèn dung chi tục phấn* lại có thể mê hoặc được ta. Định lực của ta lúc đó đúng là kém không ai bì được. Lý do này, ngươi có thể tiếp nhận được chưa?"

"Phụt.." Nghe vậy, Tạ Tiêu Vũ nhịn không được cười thành tiếng. Tề Vương nói cực kỳ nghiêm túc giống như đây là một tội trạng vậy, nhưng quả thực Tề Vương đã ngăn chặn những suy nghĩ linh tinh của nàng. Tuy nàng thật sự không thể tiếp thu được trong lòng người yêu của mình lại từng có người khác, nhưng dù sao không phải ai cũng có thể chỉ gặp một lần mà yêu cả đời. Những người có mối tình đầu cũng là mối tình cuối cùng, chính là may mắn lớn cuộc đời.

Tiếng cười của Tạ Tiêu Vũ, nháy mắt đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.

Tiêu Liễu Linh cũng nhân cơ hội này mà chen ngang vào. Nàng hoàn toàn không để ý đến thái độ của đại nhi tử nhà mình mà nghiêm túc nói với Tề Vương Công Tôn Tích: "Đúng rồi, Vương gia, hiện tại Nhạc Điệp đang ở đâu? Nếu mọi chuyện đều đã giải quyết xong, ta cũng không cần thiết phải giam nàng."

Nghe vậy, Công Tôn Tích lắc đầu: "Chuyện này phải hỏi Tả Hòa. Mấy ngày nay ta vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu Vũ, không có thời gian riêng, ta phân phó Tả Hòa đi xử lý chuyện này. Tả Hòa chỉ báo cáo lại với ta là đã xong việc, ta cũng không hỏi hắn giải quyết như nào."

Tiêu Liễu Linh vội kêu Tả Hòa tiến vào. Bị cắt ngang như thế, Tạ Khoáng cùng Công Tôn Tích cũng không thể lại tiếp tục tranh cãi nữa.

Tả Hòa vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa cách đó không xa, thấy Tạ phu nhân đột nhiên gọi hắn vào, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng nghĩ một chút, Tả Hòa liền đoán Tạ phu nhân chắc hắn muốn hỏi chuyện của Nhạc Điệp.

"Kỳ thật ta cũng không bắt cóc Nhạc Điệp cô nương, chỉ bố trí nàng ở trong một cái phòng, cũng dặn dò nàng tạm thời không cần tái xuất hiện."

Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Nhạc Điệp sao có thể nghe lời Tả Hòa như thế được.

Thấy mọi người đều lộ vẻ nghi ngờ, Tả Hòa liền kể lại sự việc phát sinh hôm đó.

"Sự tình ngày hôm đó là như này, Trương Hàn công tử mang mọi người đi dạo Vũ Trường, trên đường ta liền lấy cớ trốn trở lại. Suy nghĩ ngày đó chính là cơ hội tốt để khống chế Nhạc Điệp cô nương. Khi ta quay trở lại y quán, lại thấy cô nương cầm bao dược liệu Trương công tử đem cho rời y quán. Lúc đó, ta liền đi theo." Tả Hòa biết, bí mật đi theo dõi một cô nương không phải là việc làm của đại trượng phu, nhưng hắn đã làm như vậy, cũng không có suy nghĩ muốn giải thích nhiều.

"Nhưng mà, đi theo cô nương, đường càng ngày càng hoang vắng. Cuối cùng đi tới một đoạn chân núi văng vẻ hoang tàn, chân núi chỉ có một gian nhà nhỏ.

" Ta quyết định đi xem, tính toán một chút, liền ẩn mình ở một bên góc sân. Chẳng bau lâu, ta thấy Nhạc Điệp cô nương cầm một cái ấm sắc thuốc đi ra. Một lát sau, ta lại thấy một bà cố nội chống gậy đi ra theo. Ta phát hiện ra vị lão nhân này chính là người mà chúng ta đã gặp ở sườn núi. Chẳng qua, chân nàng lúc đó đang bị thương. "

" Ta đoán Nhạc Điệp cô nương tìm mấy vị dược liệu kia, vì muốn chữa thương cho lao nhân đó. Nhạc Điệp cô nương là một người thiện lương, ta không muốn bắt cóc nàng. Cho nên ta quyết định tìm Nhạc Điệp cô nương nói chuyện, nghĩ đến dù sao cô nương cũng là một người hiểu lý lẽ. "

" Nhưng không đợi ta tìm được thời cơ thích hợp thì một đôi vợ chồng ôm một tiểu hài tử từ bên ngoài sân vọt vào. Càng không khéo chính là, đôi vợ chồng này chính là đôi phu thế khó chịu mà chúng ta gặp ở thôn Vụ Lăng. Hơn nữa, đứa trẻ mới sinh ở trong ngực nữ nhân kia lại an tĩnh một cách kỳ lạ. "

Tả Hòa nói đến đó, mọi người trong phòng đều đoán được sự việc sẽ xảy ra tiếp theo.

" Như lúc trước chúng ta thấy, tính tình đôi vợ chồng này cực kỳ kém. Vừa vào cửa, nữ nhân kia liền quát tháo nhục mạ Nhạc Điệp. Lúc ấy, ta đứng ở trong một góc sân, chỉ có thể nghe tiếng mắng chửi, tiếng vỡ chén bát trong nhà. Vì thế, ta liền bò lên nóc nhà, để quan sát tình huống cụ thể trong phòng. "

Nói tới đây, Tả Hòa nhìn mọi ngươi chung quanh. Loại sự tình trèo tường bò nóc nhà thực sự làm ảnh hưởng đến nhân phẩm của hắn quá, hắn nói ra ít nhiều cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Nhưng mọi người lại không tỏ vẻ gì lại, ngược lại lại vô cùng thích thú nghe. Tạ Tiêu Vũ cũng cẩn thận nhìn kỹ Tả Hòa một lần, người này thân thủ không tồi, khẳng định bảo hộ người rất tốt. Lúc trước, Hồng Diệp tận lực tác hợp nàng cùng Tề Vương, hiện tại nàng là chủ tử có phải hay không giúp Hồng Diệp kết mối lương duyên. Càng nhìn, Tạ Tiêu Vũ càng cảm thấy Tả Hòa thích hợp.

Lúc này, ở Tuy Thành xa xôi, Hồng Diệp đang cùng Thanh Liên phơi hoa quế, nhịn không được hắt hơi một cái.

" Thanh Liên ngươi nói xem, tiểu thư hiện tại như thế nào? Lúc trước đại công tử có viết thư về nói đã tìm được đại phu nhân, vậy không biết khi nào các nàng trở về? Còn nữa, ngươi nói xem, tiểu thư có nhớ ta hay không? "

Hồng Diệp vẫn trước sau như một luôn lải nhải, Thanh Liên cũng không trả lời nàng, chỉ nhìn về hướng Vũ Trường. Đúng vậy, không biết tiểu thư của các nàng hiện tại như thế nào.

Quay lại thôn Vụ Lăng, Tả Hòa thấy mọi người không nói gì, lại tiếp tục nói:" Lúc đầu, ta cũng cho rằng Nhạc Điệp sẽ giống như nam nhân kia, sẽ nhẫn nhục chịu đựng nữ nhân kia nhục mạ. Nhưng cô nương vừa nhìn đã thấy là người có tính cách hướng nội. Nhưng làm ta không nghĩ tới, Nhạc Điệp thế nhưng trực tiếp đối đầu với nữ nhân kia. "

" Nữ nhân kia mắng chửi nửa ngày, ta cũng nắm được vấn đề, đơn giản chính là một số việc cưỡng từ đoạt lý*. Ngược lại, lời nói của cô nương hơn phân nửa là nói có sách mách có chứng. Nữ nhân kia thấy mình không mắng lại được cô nương, liền giơ tay túm đầu tóc cô nương, trực tiếp bắt đầu đánh. Đến nỗi hài tử nàng vẫn luôn ôm trước ngực, cũng bị nàng tùy tay ném ở bên chân. "

Nghe thế, Tạ Tiêu Vũ bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Lúc trước nàng cứ cho rằng nữ nhân kia yêu thương nhi tử của mình rất nhiều, không nghĩ tới thế nhưng tùy tay có thể bỏ đi. Xem ra đây chỉ là một con người ích kỷ chỉ nghĩ cho mình, cũng không có một chút nào gọi là đáng thương cả.

" Hai người đánh nhau, mà lão nhân cũng không thể im lặng được nữa, tiến lên ngăn cản. Nhưng nữ nhân kia chính là một người tàn nhẫn, trực tiếp đạp ngã lão nhân. Mà nam nhân kia, thấy tình huống như vậy, cũng không can ngăn hay nói câu nào. Xem hai bên nếu tiếp tục đánh nhau có thể xảy ra án mạng, mà Vương gia đã công đạo, chỉ khống chế Nhạc Điệp, đảm bảo tính mệnh của nàng. Ta liền ra tay cứu cô nương. "

Nói xong, trên mặt Tả Hòa hiện ra cảm xúc tức giận:" Nữ nhân kia thức sự phiền, nói với ta là Nhạc Điệp ở bên ngoài tìm nam nhân, còn bò đến ôm đứa trẻ vào trong ngực, khóc lóc kể lể thân thế mình có bao nhiêu đáng thương. Ta nghe không nổi, trực tiếp nhét giẻ vào miệng nàng ta."

Tạ Tiêu Vũ vân luôn cảm thấy, Tả Hòa là một người đặc biệt biết nhẫn nhịn, dù sao Tề Vương cũng không phải là chủ tử dễ hầu hạ. Có thể làm cho Tả Hòa cảm thấy phiền toái, công lực của nàng kia, chắc chắn không bình thường chút nào.

Tiếp theo, Tả Hòa kể mình cùng Nhạc Điệp cô nương nói nhưng gì. Cũng vừa lúc trên mặt Nhạc Điệp có thương tích, không thích hợp ra cửa, liền đáp ứng yêu cầu của Tả Hòa.

Còn đôi phu thê phiền toái kia, cũng để cho Nhạc Điệp tự xử lý.

*dung chi tục phấn: Những thứ tầm thường

*Cưỡng từ đoạt lý: Ngụy biện, đổi trắng thay đen.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 46: Trở về

[HIDE-THANKS]
Nói đến đây, mọi người trong phòng đều đã hiểu hết tiền căn hậu quả của sự việc.

Tiêu Liễu Linh sợ Tạ Khoáng cùng Công Tôn Tích lại tiếp tục tranh cãi trước mặt nàng, liền khéo léo đuổi nhóm người này đi: "Nghĩ tới chúng ta đến Vụ Lăng cũng đã lâu. Bên này các ngươi cũng không giúp được gì nhiều, các ngươi đi về trước đi." Nói rồi, Tiêu Liễu Linh đi về phía cửa.

Tạ Tiêu Tễ cũng rất tự nhiên mà đi theo mẫu thân. Nhưng nàng vừa bước ra khỏi ngạch cửa thì Tiêu Liễu Linh lại xoay người lại nói: "Ngươi cùng Tiểu Khoáng cũng đi theo mọi người đi thôi. Trận ôn dịch này cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta cũng cần phải trở về. Hai ngày sau, ta sẽ tới khách điếm các ngươi đang trọ để tìm các ngươi." Nhân lần này, Tiêu Liễu Linh cũng phát hiện ra cái xưng hô "Tiểu Khoáng" cũng thật dễ gọi.

Xong, nàng lại bỗng nghĩ đến một chuyện đau đầu: "Ai, lần này trở về, phu thân các ngươi khẳng định sẽ lảm nhảm với ta một phen." Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Liễu Linh lại vội vã đi.

Tạ Tiêu Tễ nhìn thân ảnh đáng thương của mẫu thân, lại nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của phụ thân, lại nghĩ đến những gì mẫu thân nói. Nếu mẫu thân đã nói như vậy, nàng cần gì phải chấp nhất quá khứ nữa.

Đối với việc Tiêu Liễu Linh hẹn hai ngày sau, Tạ Tiêu Vũ rất vui vẻ. Đúng lúc bọn họ có thể nhân thời gian này đi thăm Nhạc Điệp một chút.

Nói dễ nghe là họ mang theo Trương Hàn đi tìm Nhạc Điệp. Nhưng thực tế là Tạ Tiêu Vũ muốn nghe một chút Nhạc Điệp sẽ nói gì.

Chuyện ôn dịch, những lý do mà Tiêu Liễu Linh đưa ra, Tạ Tiêu Vũ tin. Mẫu thân là một quý phu nhân ở Tuy Thành, không có lý do gì lại đi vu hãm một tiểu thôn cô sinh sống ở Vũ Trường xa xôi này. Nhưng, nếu đó là sự thật, thì động cơ của Nhạc Điệp là gì? Chẳng lẽ bởi vì cặp cha mẹ kia mà muốn tiêu diệt người toàn thôn sao?

Dựa theo lời mẫu thân nói, Nhạc Điệp cùng Lăng tiểu tướng quân có mối quan hệ nào đó, mà trước đó bọn họ lại điều tra được Lăng tiểu tướng quân có khả năng đến từ Bành Trạch, quốc gia Bành Trạch này lại có ảnh hưởng cực lớn đến sự tình sẽ xảy ra tiếp theo. Vậy nàng có nên từ Nhạc Điệp mà thăm dò ra tin tức về Lăng tiểu tướng quân hay không?

Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu Tạ Tiêu Vũ, động tác trên tay cũng không chậm lại, nhanh chóng giúp tỷ tỷ dọn dẹp đồ đạc. Tạ Khoáng vốn cũng không có đồ gì, nên trực tiếp ra bên ngoài chờ. Trương Sấm quen thuộc địa lý Vũ Trường nhất, chủ động vẽ đường chỉ địa chỉ khách điếm Vận May.

Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, mọi người chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Chẳng qua, trong đoàn người có hai gia hỏa đang âm thầm chiến tranh với nhau, đem không khí trở lên khẩn trương căng thẳng. Đúng vậy, mọi người trong đoàn không dám lên tiếng cũng không dám ầm ĩ.

Lúc đầu đi đường núi thì Tạ Khoáng đi đằng trước, Công Tôn Tích đi sau cùng. Lúc sau đi xe ngựa, may mắn bọn họ có hai chiếc. Bởi vậy trong lòng mọi người chỗ ngồi tự nhiên chính là Tạ Khoáng, Tạ Vân, Tạ Tiêu Tễ ngồi một xe, Công Tôn Tích, Tạ Tiêu Vũ, Trương Sấm ngồi xe còn lại.

Còn không chờ Công Tôn Tích lên xe, Tạ Vân liền mãnh liệt yêu cầu Trương Sấm đi cùng xe. Không phải hắn muốn cùng Trương Sấm nói chuyên phiếm mà bởi vì hắn không muốn đối mặt với một đống chất vấn của đại ca. Mà đại ca Tạ Khoáng của hắn tuyệt đối sẽ không ngồi cùng xe với Trương Sấm.

Động tác của Tạ Vân thực nhanh, làm cho mọi người chưa kịp phản ứng đã thấy hắn leo lên xe ngồi. Cuối cùng, Tạ Tiêu Vũ chỉ có thể xung phong ngồi cùng Tạ Khoáng cùng Tạ Tiêu Tễ. Dù sao cũng không thể để Tề Vương cùng đại ca ngồi chung một xe được, chỉ sợ còn chưa kịp về đến khách điếm, xe ngựa đã bị hai người này phá hỏng.

Dọc theo đường đi, Tạ Tiêu Tễ hứng thú bừng bùng hỏi chuyện Tạ Tiêu Vũ, chủ yếu là chi tiết sự việc mà hai ngày trước bọn họ đã gặp được.

Toàn bộ câu chuyện, Tạ Tiêu Vũ tuy kể tỉ mỉ nhưng lại vô cùng cẩn thân, chỉ sợ mình không cẩn thận lại nhắc tới Công Tôn Tích, xúc động đến đại ca. Lại sợ mình không cẩn thận nói sai cái gì, làm cho ca ca tỷ tỷ nghi ngờ.

Từ khi nàng xuyên thư đến nay, đây chính là khoảng thời gian mà nàng cảm thấy trôi qua chậm nhất.

Khí tràng* của Tạ Khoáng thật sự đáng sợ, làm cho nàng đến thở cũng cảm thấy có chút khó khăn.

* * *

Ngày thứ hai, dưới sự dẫn dắt của Tả Hòa, mọi người tìm đến nơi Nhạc Điệp đang cư trú. Lúc trước đã đáp ứng với Trương Hàn nên bọn họ liền đến Phương gia một chuyến, dẫn theo Trương Hàn đi.

Nơi Nhạc Điệp đang cư trú ở phía nam Đấu Vũ Các. Bọn họ ước chừng mất mười lăm phút mới đến nơi.

Tạ Tiêu Vũ nhìn Công Tôn Tích, bỗng nhiên có cả giác như nhìn một nhà tư bản đang bóc lột sức lao động. Lần đó Nhạc Điệp trở về nơi này, Tả Hòa là người theo đuôi, khẳng định cũng hao phí rất nhiều thời gian. Làm thử hạ của Tề Vương, thật không dễ dàng. Vừa phải tìm được thời cơ gặp Nhạc Điệp vừa phải nắm chắc thời gian để trở về trong khoảng thời gian ngắn như thế, áp lực cường độ công việc cũng quá căng thẳng rồi.

Những lời đó Tạ Tiêu Vũ chỉ dám nói trong lòng, nàng cũng không dám đối mặt nói với Tề Vương của Ninh Quốc.

Nhưng khi đi đến nơi, mọi người lại phát hiện toàn bộ sân cực kỳ an tĩnh, căn bản không giống như nơi đã từng có người ở qua.

Mọi người nghi hoặc nhìn Tả Hòa, Tả Hòa vội giải thích: "Chính là nơi này, các ngươi nhìn xem chuồng gà xem, ta nhỡ rõ lúc ấy bên trong có nuôi một con gà trống hai con vịt."

Nhưng mà, trong chuồng đâu còn gà hay vịt gì đâu. Nhưng chậu thức ăn vẫn còn ẩm ướt, chứng tỏ Tả Hòa không nói dối.

Hơn nữa, Tả Hòa là tâm phúc của Tề Vương, cũng không quen biết Nhạc Điệp, hắn cũng không có lý do gì để nói dối cả.

Tuy rằng trong viện không có ai, nhưng mọi người vẫn cẩn thận đề cao cảnh giác. Công Tôn Tích dẫn đầu đi đi gian nhà chính giữa, Tạ Tiêu Vũ cũng không suy nghĩ nhiều liền đi theo vào. Tạ Khoáng đứng ở phía sau bọn họ, ý vị thâm trường liếc nhìn thân ảnh của Công Tôn Tích cùng Nhị muội, rồi xoay người đi vào gian phòng khác. Tạ Vân, Tạ Tiêu Tễ thấy vậy chỉ biết nhìn nhau, nhún vai, cuối cùng cùng đi vào gian nhà thứ ba. Mà Trương Hàn đương nhiên đi theo đại ca Trương Sấm lục soát gian nhà cuối cùng.

Vừa đi vào trong nhà, Tạ Tiêu Vũ liền nhìn thấy một hộp vuông đặt trên bàn. Trong hộp đều là dược liệu trân quý, lót bên dưới hộp là miếng vải, giống y hoa văn của bao vải đựng dược liệu mà hai ngày trước Trương Sấm đưa cho Nhạc Điệp.

Đến gần thì thấy, bên dưới góc hộp gỗ là một phong thư cùng một tờ giấy. Phong thư được dán kín còn giấy thì được trải rộng trên bàn.

Tạ Tiêu Vũ cầm lấy từ giấy xem, trên giấy là viết cho Tả Hòa.

"Xin chào, Tả Hòa tiên sinh. Thấy chữ như thấy người. Nếu ngài có duyên đi vào gian phòng này lần nữa, phiền toái ngài đem phong thư này giao cho Trương Hàn. Hộp dược liệu này vô cùng trân quý, cũng phiền toái ngài đem trả lại Trương Sấm đại ca giúp ta. Ta không dùng đến. Ngài có ân cứu mạng đối với ta, ta không có gì để báo đáp. Chỉ có thể ngày đêm dâng hương, khẩn cầu mong ngài được bình an.

Nhạc Điệp."

Xem xong tờ giấy, Tạ Tiêu Vũ biết Nhạc Điệp đã rời đi. Còn phong thư này, chỉ Trương Hàn mới có thể mở.

Đúng lúc này, Trương Hàn cùng đại ca hắn vừa vặn đi vào gian phòng. Nhìn thấy chiếc hộp quen thuộc trên bàn, hắn vội chạy qua. Thấy thế, Tạ Tiêu Vũ vội đưa phong thư cho hắn.

Trương Hàn hoảng loạn xé phong thư, rút tờ giấy bên trong ra. Nhưng càng xem, tay hắn càng run lợi hại. Xem xong thư, Trương Hàn trực tiếp che mặt khóc lên. Tờ giấy trong tay, là là bay xuống đất.

Nội dung phong thư Tạ Tiêu Vũ có thể đoán được hơn phân nửa, nhưng vì muốn nghiệm chứng lại những suy nghĩ của mình, nàng vẫn duỗi tay cầm lây tờ giấy kia. Mặc dù hành động này có chút không hợp quy củ.

Quả nhiên, đúng như những gì nàng nghĩ. Nhạc Điệp đã rời đi, nàng cảm tạ Trương Hàn đã chiếu cố nàng nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn coi Trương Hàn là ca ca của mình. Bà nội không còn nữa, nàng cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại Vũ Trường.

Những tin tức về Lăng tiểu tướng quân, và Nhạc Điệp sau này muốn đi đâu, làm gì thì lại không được đề cập đến trong phong thư.

Manh mối bị chặt đứt. Trong phòng lúc này chỉ còn tiếng khóc thê lương của Trương Hàn. Tạ Tiêu Vũ không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn Công Tôn Tích.

Công Tôn Tích duỗi tay vỗ vỗ bả vai Trương Sấm, sau đó liền kéo tay Tạ Tiêu Vũ rời đi. Loại sự tình an ủi Trương Hàn, bọn họ la người ngoài không thích hợp.

Lục soát hết các gian phòng, mọi người vẫn không tìm thấy thêm manh mối hữu dụng nào.

Tạ Tiêu Vũ bỗng cảm thấy Nhạc Điệp quả thật giống tố chất của nữ đặc công đã qua huấn luyện. Nếu không tại sao sau khi rời đi, tất cả manh mối đều bị xóa bỏ toàn bộ, không thể tìm thấy gì.

Một chuyến đi không thu được kết quả gì, mọi người liền quyết định trở lại khách điếm thu thập đồ vật.

Tạ Vân lại đề nghị muốn đi Đấu Vũ Các, nhưng lại bị Tạ Khoáng trực tiếp cự tuyệt: "Đi Đấu Vũ Các cái gì, ngươi còn cảm thấy đánh nhau chưa đủ kích thích sao?"

Tạ Vân há mồm không biết phản bác lại như thế nào. Hắn không phải muốn đi xem náo nhiệt a, hắn chỉ là bởi vì đau lòng tiền!

Ngày thứ hai, Tiêu Liễu Linh mang theo đoàn người Tiêu gia cùng nha hoàn Thủy Vân đi tới khách điếm Vận May.

Mọi chuyện đều cực kỳ thuận lợi trôi chảy. Nhưng ngay khi Công Tôn Tích chuẩn bị bước ra khỏi phòng, thì Tả Hòa lại cầm một cuộn giấy nhỏ vội vàng tiến vào. Nhìn thấy Vương gia, hắn vội đem cuộn giấy đưa qua.

"Vương gia, nữ tử mà ngươi phái ta nhìn chằm chằm, nói là nếu có tình huống đặc biệt gì phát sinh, mới báo lại với ngươi. Chuyện này, ta không biết có phải là tình huống cực kỳ đặc biệt không, liền cả gan để Vương gia định đoạt."

Công Tôn Tích tiếp nhận tờ giấy, mở ra, mày không nhịn được hơi nhíu lại: "Chuyện phát sinh khi nào?"

"Nửa tháng trước." Tả Hòa cung kính trả ời.

Công Tôn Tích không hỏi lại nữa, trực tiếp xoay người đi vào phòng, lấy ra một mồi lửa, châm vào ngọn nến trong phòng, đem tờ giấy đưa tới trước ngọn lửa.

Trên tờ giấy hiện ra chín chữ to rõ ràng "Cao Phàm Sương bị Thái tử bắt đi."


*Khí tràng: Là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh, khí chất
[/HIDE-THANKS]
 
[COLOR=rgb(77, 77, 255) ]Chương 47: Không hối hận[/COLOR]

[HIDE-THANKS]
Lập thu vừa qua, đây vốn chính là khoảng thời gian không khí cả nước hoan hỉ bước vào vụ thu hoạch, nhưng Ninh Quốc lại nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ.

Hỗn loạn càng lúc càng tăng cao, máu lạnh vô tình, giống như mây đen mù mịt bao phủ toàn bộ Ninh Quốc.

Hoàng đế đương triều băng hà, nhi tử nhỏ nhất của tiên hoàng đế là Tề Vương cùng đương kim Thái Tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Kỳ thật, đối với bá tính Ninh Quốc, ai thừa kế ngôi vị đều không quan trọng. Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể sớm kết thúc trận chiến này chính là vị cứu tinh trong lòng họ.

Binh mã loạn lạc, bao người dân táng thân trong biển máu. Chỉ riêng ở Tuy Thành, trận chiến này đã giằng co ước chừng một tháng. Cuối cùng, Thái Tử điện hạ thắng lợi, chiến tranh chấm dứt.

Lúc này, bá tính Ninh Quốc tung hô, rằng Thái Tử kế vị là thuận theo ý trời. Thái tử đương triều chính là thiên tử chân chính. Tề Vương làm hoàng bá (chú) của Thái Tử, lại mơ ước ngôi vị hoàng đế, quả thực chính là đại nghịch bất đạo.

Thắng làm vua thua làm giặc, thiên kinh địa nghĩa.

Khi toàn bộ Tuy Thành tràn ngập tiếng hoan hô, thì vào lúc này, ở một biệt viện ở ngoại ô Tuy Thành, một nha hoàn xách váy, hoang mang rối loạn chạy nhanh vào phòng.

"Tiểu thư! Tiểu thư! Chúng ta nhanh đi thôi, Vương gia bị Thái Tử bắt được rồi! Ngươi cũng đừng đợi nữa!"

Người nói chuyện, không phải ai khác, chính là Hồng Diệp đời trước. Mà nàng, hiện tại là người duy nhất ở bên cạnh Tạ Tiêu Vũ.

Vương gia bị bắt.. Nghe thấy năm chữ đó, tim Tạ Tiêu Vũ như muốn ngừng đập vài nhịp. Vương gia.. Chung quy vẫn thất bại.

Tạ Tiêu Vũ theo bản năng nắm chặt khăn tay. Kỳ thật, nàng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý. Rốt cuộc, việc Vương gia làm chính là mưu phản, xác suất thành công không vượt quá sáu phần.

Nhưng khi chuyện này chân chân thật thật phát sinh ở trước mắt nàng, nàng lại không có khả năng đối mặt. Mưu phản thất bại, Vương gia chắc chắn bị chém đầu, Tạ phủ sẽ bị diệt tộc, đó là việc tất nhiên.

Kỳ thật hiện tại, Tạ Tiêu Vũ cũng không ở Tề Vương phủ. Ba bốn tháng trước, nàng bởi vì một chuyển nhỏ mà chọc giận Tề Vương Công Tôn Tích, liền bị Tề Vương đưa đến biệt viện xa xôi không người thăm hỏi này. Cho tới hôm nay, nàng là Tề Vương Tề Vương Phi, nhưng từ trước đến nay Vương phủ, không có ai thèm để vị Tề Vương Phi này vào mắt.

Đối với việc này, Tạ Tiêu Vũ cũng bất đắc dĩ không có cách nào khác. Gả cho Tề Vương là quyết định của chính nàng. Mặc dù trong lòng Tề Vương không có nàng, nàng cũng muốn làm thê tử của hắn, nàng cũng muốn ở lại bên cạnh hắn khi hắn cần nhất.

Nhưng cũng may, Tề Vương mặc dù không thích nàng, nhưng cũng chưa bao giờ khi dễ nàng, cùng lắm là vắng vẻ nàng thôi. Hắn vẫn luôn coi nàng Tề Vương Phi, chưa bao giờ đem một nữ tử nào về Vương phủ. Cho nên nữ nhân Tề Vương phủ, cũng luôn chỉ có mình nàng. Tạ Tiêu Vũ chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Nghĩ đến nữ tử họ Cao nào đó, Tạ Tiêu Vũ cười thảm một tiếng, xem như là vậy đi.

Nàng cũng từng để tay lên ngực mà tự hỏi, có phải do nàng không tốt hay không. Nhưng, nàng đã cố gắng làm tất cả những gì mà nàng có thể làm. Nhưng cố tính, nàng chỉ có thể ở bên người Công Tôn Tích, nhưng lại không có được trái tim Công Tôn Tích.

Hồng Diệp thấy tiểu thư không nói lời nào, thì cũng không có kỵ tôn ti chủ tớ nữa, trực tiếp duỗi tay lay bả vai Tạ Tiêu Vũ: "Tiêu thư! Ta nói! Vương gia đã bị Thái tử bắt được! Chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi! Tuy hiện tại ngươi không ở Tề Vương phủ, nhưng ngươi vẫn là Tề Vương Phi, Tạ phủ nhị tiểu thư! Thái tử khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Sợ đầu óc Tạ Tiêu Vũ nhất thời ngây ngốc, Hồng Diệp lặp lại trọng điểm lần nữa: "Tiểu thư! Chúng ta đi nhanh thôi! Đi xa bao nhiêu tốt bao nhiêu, càng xa càng tốt! Chung ta không thể ở lại Tuy Thanh nữa rồi!"

Giống như bỗng nhiên suy nghỉ cẩn thận cái gì, trên mặt Tạ Tiêu Vũ lộ ra một nụ cười thoải mái. Đúng vậy, các nàng không ở được nữa rồi. Nhưng không ở được, các nàng có thể chạy được đi đâu chứ.

"Không đi, chúng ta không đi, ở lại Tuy Thành, không đi nữa. Từ khi sinh ra đến nay, ta chưa bao giờ rời khỏi nơi này. Trốn, ta có thể chạy trốn tới đâu?"

Tạ Tiêu Vũ nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng vào tại Hồng Diệp lại vô cùng sốt ruột! Tiểu thư rõ ràng giãy giụa từ bỏ. Nếu đúng như tiểu thư nói, chỉ sợ chạy trốn cũng không có hy vọng sống sót. Nàng không sợ chết, nàng mệnh nha hoàn, vốn đã rẻ mạt. Nhưng nàng không muốn tiểu thư chết, tiểu thư còn trẻ, không cần thiết phải lưu lại chờ chết!

Hồng Diệp nhanh chóng cố gắng tìm kiếm từ ngữ trong đầu, muốn thuyết phục tiểu thư trốn đi.

Nhưng không chờ nàng mở miệng, Tạ Tiêu Vũ lại ôn nhu cười: "Ngươi tiểu nha đầu này, thế nhưng còn dám thúc giục ta chạy trốn. Tới đây, đừng đừng nữa, ngồi xuống tâm sự với ta một chút." Nói rồi, nàng trực tiếp lôi kéo tay Hồng Diệp ngòi xuống ghế.

Tiểu thư nhất định không chịu đi, Hồng Diệp cũng không còn cách nào khắc. Nàng cắn cắn môi, quyết định ngồi xuống bồi tiểu thư vậy, cùng lắm cũng chỉ là một cái mạng. Chỉ cần có thể bồi bên người tiểu thư, nàng đã cảm thấy mãn nguyện rồi! Nghĩ lại, Thanh Liên tỷ còn đang ở Tạ phủ chỉ sợ cũng đã bị định tội rồi.

Tạ Tiêu Vũ nhìn thẳng hai mắt Hồng Diệp, bình tĩnh hỏi: "Hồng Diệp, ngươi nói xem, ở trong mắt ngươi, Vương gia đối xử với ta như thế nào?"

Nghe vậy, Hồng Diệp lập tức phẫn uất: "Vương gia đối với tiểu thư không tốt! Thật sự không tốt! Tiêu thư đối đãi với Vương gia lại tốt như vậy! Toàn tâm toàn ý chỉ có mình Vương gia, ngươi có thứ gì tốt nhất, người đầu tiên mà ngươi nghĩ đến chính là Vương gia. Nhưng Vương gia thì sao? Không chỉ không quan tâm đến tiểu thư, lại còn vì chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, liền đem tiểu thư tống đến biệt viện xa xôi hẻo lánh mà không ai biết này. Ta thấy trong mắt Vương gia cũng chỉ có con hồ ly tinh Cao Phàm Sương. Hiện tại hồ ly tinh trở thành Thái tử phi, nhưng Vương gia vẫn trước sau như một không có ý định từ bỏ đối với nàng ta. Bên ngoài đều nói là do tiểu thư không tốt, nếu không tại sao Vương gia lại có thể coi trương một phụ nữ đã có chồng được! Tiểu thư, ta cũng không rõ ngươi vì cái gì mà một hai phải gả cho Vương gia, Tuy Thành đâu có thiếu những công tử tốt đẹp, lại không phải chó có một mình Vương gia. Gả cho Vương gia, tiểu thư còn mang tiếng là trèo cao. Tiểu thư đường đường là Tạ phủ nhị tiểu thư, dư sức xứng với Vương gia. Ngược lại, Vương gia mơ ước thế lực của Tạ gia chúng ta nên mới có thể cùng lão gia kết mối hôn nhân này!"

Những lời này, Hồng Diệp đã giấu trong đáy lòng thật lâu, lúc trước nàng cũng không dám nói ra. Nhưng hôm nay nàng cũng tiểu thư cũng đều sắp phải chết đến nơi rồi, còn sợ gì nữa. Tiểu thư nhà nàng ôn nhu thiện lương như thế, liền tính Tề Vương cao quý, nhưng một chút cũng không xứng với tiểu thư nhà nàng.

Nghe Hồng Diệp bệnh vực mình, Tạ Tiêu Vũ tức giận nói: "Không lựa lời." Nhưng nàng cũng phải thừa nhận, lời Hồng Diệp nói thật sự đã chọc đến tâm nàng. Vương gia đáp ứng cọc hôn sự này, đại khái cũng bởi vì nể phụ thân. Mà nàng, có lẽ chưa bao giờ Công Tôn Tích nhìn đến.

Hồng Diệp bĩu môi, không tiếp tục nói nữa. Nhưng nàng cũng không thu hồi lời nói vô lễ lúc vừa nãy của mình, nàng nói rõ ràng không sai chút nào.

Tạ Tiêu Vũ tuy mất mát trong lòng, nhưng những việc này nàng đã sớm có thể thản nhiên đối mặt. Rất nhanh, nàng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, duỗi tay vỗ vỗ đầu Hồng Diệp, nhoẻn miệng cười.

"Kỳ thật, có thể gả cho Vương gia, chính là điều mà cả đời này ta cũng không hối hận. Mặc kệ có cho ta bao nhiêu cơ hội làm lại, ta cũng như cũ lựa chọn như vậy."
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back