Hiện Đại [Edit] Buông - Lâm Thời Thư Tả Giả

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bả tửu vấn nguyệt, 27 Tháng chín 2023.

  1. Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ý tưởng khởi nghiệp của Quan tiên sinh vừa nói ra đã bị bố mẹ và bố mẹ vợ phản đối.

    Các trưởng bối muốn Quan tiên sinh tìm một công việc ổn định, sống một cuộc sống ổn định.

    Khởi nghiệp đối với họ chỉ là việc lãng phí thời gian và tiền bạc.

    Thậm chí có một số bạn bè không nói ra, nhưng lại chế giễu sau lưng. Không ai tin Quan tiên sinh, cũng không ai ủng hộ anh.

    Chỉ có Liễu tiểu thư khi mà mọi người đều phủ định anh, đả kích anh, đã đứng trước anh, nghiêm túc nói: "Em ủng hộ Quan tiên sinh khởi nghiệp."

    Cô quay lại chạm vào tai Quan tiên sinh, mắt cong cong: "Chồng ơi, anh cứ yên tâm mà làm. Anh thành công thì em sẽ làm bà nội trợ giàu có đi mua sắm hằng ngày, nếu anh thất bại thì em sẽ cùng anh bắt đầu lại từ đầu. Cuộc đời dài như vậy, nhất định phải làm những việc khiến mình vui."

    Quan tiên sinh cảm thấy mắt mình lại nóng lên, anh không màng người khác có mặt ở đó, hôn lên mu bàn tay của Liễu tiểu thư, "Cảm ơn vợ."

    Quan tiên sinh vốn là người có ý chí kiên định, giờ lại có thêm sự ủng hộ từ người yêu, anh càng thêm không sợ gì.

    Ngày hôm đó, khi Quan tiên sinh về nhà, vừa tháo giày ở cửa đã gọi vào trong nhà: "Vợ ơi, anh đã tìm được nhà đầu tư rồi."

    Liễu tiểu thư mặc đồ ngủ chạy nhanh vài bước, nhảy thẳng lên người Quan tiên sinh, vui mừng hỏi: "Thật không? Chồng em thật giỏi!"

    Quan tiên sinh ôm chặt lấy vợ, mũi chạm vào mũi Liễu tiểu thư, "Thật đấy. Người đó là đàn anh của chúng ta, mới tốt nghiệp vài năm. Nhà anh ấy có mỏ than nên rất giàu, anh ấy rất hứng thú với kế hoạch khởi nghiệp của anh." Quan tiên sinh ôm Liễu tiểu thư ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục nói: "Hôm nay gặp mặt, nghe kỹ ý tưởng của chúng ta, anh ấy nói sẵn sàng đầu tư vốn cho chúng ta."

    Sau khi hết hứng thú từ tin tức này, Liễu tiểu thư ngồi trên đùi Quan tiên sinh, ngón tay lướt qua mắt anh, "Chồng à, anh có phải rất mệt không? Quầng thâm mắt anh sâu như vậy rồi."

    Quan tiên sinh chưa kịp trả lời, Liễu tiểu thư đã tựa đầu vào ngực anh, như mèo con nũng nịu, "Trước đây em còn nghĩ chúng ta một người học văn, một người học lý, đúng là bổ sung cho nhau. Giờ em lại chẳng giúp gì được cho anh."

    Quan tiên sinh vỗ lưng Liễu tiểu thư, trấn an: "Liễu Liễu, em chỉ cần làm những việc em thích. Lấy anh không phải để em trở thành phụ thuộc của gia đình. Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, tin anh nhé. Được không?"

    Liễu tiểu thư ngọt ngào ôm lấy cổ Quan tiên sinh, "Được! Nếu có gì em giúp được nhất định phải nói cho em biết nhé."

    Đáp lại cô là những nụ hôn liên tiếp của Quan tiên sinh.

    Quan tiên sinh luôn nghĩ, có lẽ kiếp trước đã làm điều tốt gì, nên kiếp này mới gặp được Liễu tiểu thư, cưới được Liễu tiểu thư.

    Khi hai người đang chìm đắm trong tình yêu, Liễu tiểu thư ngẩng đầu lên, "Đúng rồi, tại sao bố mẹ lại về quê? Có phải em làm gì không tốt không?"

    Bố mẹ Quan tiên sinh ở đây khoảng một tháng rồi kiên quyết muốn về quê, mới đi chưa được mấy ngày, Liễu tiểu thư luôn muốn hỏi chuyện này, cô tự nhận thấy mình hòa hợp với bố mẹ chồng, dù có chút mâu thuẫn nhưng hai bên đều có thể bao dung. Mấy ngày này công việc của cô khá nhiều, Quan tiên sinh cũng bận rộn nên quên mất chuyện này.

    Nghe xong lo lắng của Liễu tiểu thư, Quan tiên sinh thấy buồn cười, anh đưa tay nắm lấy cằm Liễu tiểu thư, thấy cô chu môi, không kìm được lại hôn một cái.

    "Nghĩ linh tinh gì thế? Bố mẹ anh còn thích em hơn cả thích anh. Cả đời họ làm việc, giờ già rồi cũng không ngừng nghỉ, luôn cảm thấy phải làm gì đó mới tốt. Hơn nữa, họ đã quen ở làng đó, mọi người đều quen biết nhau, làm xong việc còn có thể tụ tập trò chuyện. Ở thành phố ai cũng không quen ai, họ chắc cũng không chịu nổi sự cô đơn này."

    Liễu tiểu thư nghĩ cũng đúng, mạnh mẽ thoát khỏi "móng vuốt" của Quan tiên sinh, "Vậy sau này chúng ta gửi nhiều tiền về quê, để bố mẹ ít làm việc hơn."

    Quan tiên sinh lại một lần nữa nắm lấy cằm Liễu tiểu thư, 'đe dọa': "Sau này mà còn nghĩ linh tinh thì xem anh.."

    Đôi mắt Liễu tiểu thư linh động, vẻ mặt đắc ý, giọng có chút lúng túng nói: "Anh nỡ làm gì em à?"

    Quan tiên sinh chịu thua, bất đắc dĩ nói: "Không nỡ. Nhưng.." Giây tiếp theo anh hôn lên môi Liễu tiểu thư.

    Ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống, không khí trong phòng có chút mờ ám.

    Khi tách ra, cả hai đều thở dốc, giọng Quan tiên sinh trầm thấp: "Nhưng, anh sẽ hôn đến khi em không thở nổi, đến khi em không nghĩ linh tinh nữa. Nhớ chưa vợ?"

    Khuôn mặt Liễu tiểu thư đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng, thấp giọng trả lời: "Nhớ rồi."

    Trái tim Liễu tiểu thư đập thình thịch, một Quan tiên sinh như vậy cô cũng rất thích.
     
    Vân Yên thích bài này.
  2. Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị ơi, giảm giá chút đi mà." Liễu tiểu thư đeo túi xách, tay cầm một bó rau xanh.

    "Ối dào, cô ơi, rau này không thể giảm giá được đâu. Chúng tôi cũng phải kiếm tiền mà." Chị bán rau nhiệt tình trả lời cô gái trẻ đẹp trước mặt.

    "Vậy thế này đi, tôi mua hai bó, giảm giá chút đi." Liễu tiểu thư nhìn qua rau, thấy khá tươi, lại thử mặc cả lần nữa.

    "Cô này thật biết nói," chị bán rau mặt lộ vẻ khó xử, rồi làm như đứt ruột đứt gan, "Thôi được, bán cho cô đấy. Sau này nhớ mua rau nhà tôi nhiều nhé! Tươi ngon bổ dưỡng!"

    "Cảm ơn chị." Liễu tiểu thư nhận lấy rau, trả tiền.

    Chị bán rau thu tiền vào túi, trả lại tiền thừa cho Liễu tiểu thư, miệng còn đùa, "Ít khi thấy người trẻ mà cũng mặc cả rau như cô. Cô thật là khác biệt."

    Liễu tiểu thư không nói gì, chồng cô mỗi ngày làm việc đến khuya, đến bữa cơm cũng không có thời gian ăn, nếu cô không tiết kiệm chút thì sao được?

    Mua xong rau về nhà nấu cơm, vừa bưng món ăn lên bàn thì nhận được điện thoại của Quan tiên sinh, "Liễu Liễu, tối nay anh không về nhà ăn cơm đâu. Em tự ăn nhé."

    Liễu tiểu thư tháo tạp dề, vội hỏi: "Để em gói cơm mang đến văn phòng cho anh nhé?"

    Quan tiên sinh có vẻ rất bận, âm thanh bên kia điện thoại ồn ào, "Em tan làm cũng mệt rồi, ăn xong nghỉ ngơi đi. Bọn anh bận xong sẽ cùng đi ăn, em mang đến đây anh cũng ngại ăn một mình."

    Liễu tiểu thư im lặng một lúc, rồi dặn dò: "Dù sao cũng phải ăn chút gì đó nhé."

    Quan tiên sinh bóp trán, an ủi vợ: "Biết rồi vợ. Đừng lo cho anh."

    Cúp điện thoại, Quan tiên sinh lại tiếp tục làm việc.

    Quan tiên sinh không ở nhà, Liễu tiểu thư cũng chẳng muốn ăn cơm, ăn qua loa một chút rồi dừng đũa.

    Công việc khởi nghiệp của Quan tiên sinh mới bắt đầu, mọi thứ đều trống trải, lại là một ngành mới, gần như là từng bước khó khăn.

    Có được đảm bảo về vốn, nhưng nhân tài không đủ. Mỗi lần đi tuyển nhân viên, đa số người không tin tưởng ngành này, thậm chí có người coi họ là tổ chức đa cấp.

    Khó khăn lắm mới tìm được nhân tài, phát triển phần mềm, định hướng phát triển công ty, định hướng đường đi đều là những vấn đề nan giải. Quan tiên sinh với vai trò lãnh đạo, lo lắng nhiều nhất, làm việc muộn nhất cũng là anh.

    Một nhóm người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết chen chúc trong một căn phòng bàn bạc, làm việc chăm chỉ. Họ tin rằng mình có thể tạo nên một kỷ nguyên mới.

    Sau vài tháng làm việc chăm chỉ, hệ thống của riêng họ đã xuất hiện, dù mỗi người đều gầy đi nhiều, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm, nhưng sự thỏa mãn về tâm lý lớn hơn sự mệt mỏi của cơ thể, mỗi người vẫn tràn đầy nhiệt huyết.

    "Mọi người về nghỉ ngơi đi! Mấy tháng này mọi người đã vất vả rồi. Những việc tiếp theo để tôi lo, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi." Đôi mắt của Quan tiên sinh ánh lên ánh sáng che giấu sự mệt mỏi của anh.

    Mọi người nhao nhao trả lời: "Không vất vả đâu."

    Chẳng mấy chốc, mọi người lần lượt ra về. Trong văn phòng chỉ còn lại Quan tiên sinh và một người có khả năng giao tiếp tốt.

    Quan tiên sinh thu dọn tài liệu, tay đặt lên vai đối phương, "Chút nữa chúng ta cùng đi gặp khách hàng đó."

    Đối phương đáp: "Được."

    Trước khi đi, Quan tiên sinh lại nhắn tin cho Liễu tiểu thư thông báo: Tối nay không về nhà ăn cơm.

    Nhận được tin nhắn, Liễu tiểu thư thở dài, cũng may, hôm nay công ty tổ chức tiệc, cô cũng không ở nhà.

    Cùng ăn tối với mọi người trong công ty xong, lại bị kéo đi hát karaoke.

    Chơi đến tám giờ, Liễu tiểu thư thấy chán, bèn tìm cớ về nhà.

    Ra khỏi phòng, tai tạm thời yên tĩnh. Liễu tiểu thư đi đến sảnh, ánh mắt lướt qua một người.

    Người đó dặn dò gì đó với lễ tân rồi vội vã quay lại.

    Liễu tiểu thư nhận ra anh ta, là người cùng khởi nghiệp với Quan tiên sinh. Nghĩ rằng Quan tiên sinh có thể cũng ở đó, Liễu tiểu thư liền đi theo.

    Hai người bây giờ gặp nhau ít đến mức đáng thương, dù chỉ nhìn thấy Quan tiên sinh từ xa, Liễu tiểu thư cũng thấy mãn nguyện.

    Người đó vào phòng mà không đóng chặt cửa, Liễu tiểu thư có thể nhìn thấy tình hình bên trong qua khe cửa.

    Vừa nhìn một chút, mắt Liễu tiểu thư đã đỏ lên.

    Không phải vì bên cạnh Quan tiên sinh có một người phụ nữ để lộ đùi, mà là vì Quan tiên sinh đang cúi người rót rượu cho người bên cạnh, khiêm tốn gật đầu, uống hết ly này đến ly khác.

    Liễu tiểu thư nước mắt rơi lã chã, lấy tay bịt miệng để không phát ra tiếng khóc. Trong thời gian cô biết, Quan tiên sinh luôn tràn đầy khí phách, không ngờ khi ở ngoài lại như vậy.

    Cô không dám nhìn thêm lần nữa, thỉnh thoảng có người qua lại nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, để không làm phiền người bên trong, Liễu tiểu thư vội lau khô nước mắt đi ra ngoài.

    Ngồi lên xe buýt, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Quan tiên sinh lịch lãm đang kính rượu, cô không kiềm được bật khóc thành tiếng. Cũng chẳng màng đến mất mặt, mỗi lần nghĩ đến cảnh vừa rồi, tim cô lại đau thắt.

    Thời gian gần đây trong lòng cô vẫn còn trách chồng: Thường xuyên không ở nhà, cũng không dành thời gian cho mình. Sao cô lại không hiểu chuyện như vậy chứ?

    Khi Liễu tiểu thư về đến nhà, nước mắt trên mặt đã bị gió thổi khô, để lại những vệt dài.

    Sợ Quan tiên sinh về nhà thấy cô khóc mà lo lắng, Liễu tiểu thư đi rửa mặt. Nhưng mắt vẫn đỏ, mũi cũng đỏ.

    Tối đó, Liễu tiểu thư ngồi trên ghế sofa chờ Quan tiên sinh.

    Hơn mười một giờ tối, bên ngoài có tiếng động.

    Liễu tiểu thư lập tức chạy ra mở cửa.

    Quan tiên sinh say không biết trời đất, được đồng nghiệp dìu vào. Thấy Liễu tiểu thư, anh ta liền đẩy đồng nghiệp ra, dang tay về phía Liễu tiểu thư, lẩm bẩm: "Vợ, ôm anh đi."

    Liễu tiểu thư lập tức bước tới ôm lấy Quan tiên sinh, vòng tay quen thuộc làm cô nghẹn ngào, suýt nữa lại khóc, nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc, cảm ơn đồng nghiệp còn tỉnh táo: "Cảm ơn anh. Anh về nhà đi."

    Đồng nghiệp cũng tạm tỉnh, bước đi lảo đảo về nhà. Một mình lẻ loi lại ghen tị với Quan tiên sinh mà anh ta vừa thương hại. Không ngờ ông chủ bình tĩnh, tự chủ của mình lại biết nũng nịu với bà chủ, càng không ngờ bà chủ lại xinh đẹp, dịu dàng như vậy. Bao giờ mình mới có được bến đỗ êm ấm của riêng mình đây?

    Dù say nhưng Quan tiên sinh vẫn nhớ Liễu tiểu thư sức yếu, không đổ hết trọng lượng lên người vợ. Anh ôm vai vợ, giọng như chờ được khen ngợi: "Vợ ơi, hôm nay anh lại thuyết phục được một khách hàng."

    Liễu tiểu thư cả đời ghét mùi rượu, nhưng tình cảnh hôm nay khiến cô bỏ qua mùi khó chịu đó, giọng khản đặc đáp: "Chồng giỏi quá."

    Quan tiên sinh ngồi xuống ghế sofa, định nói gì đó, nhưng lại phát hiện mắt Liễu tiểu thư sưng lên, trông như đã khóc.

    Anh lắc đầu, cố gắng nhìn rõ hơn, ánh đèn phòng khách khá sáng, một lát sau anh đã nhìn rõ. Anh lo lắng nâng mặt Liễu tiểu thư lên, hỏi: "Vợ ơi, có ai bắt nạt em à? Ai thế? Anh giúp em trảthù."

    Liễu tiểu thư khó khăn lắm mới ngừng được nước mắt, giờ lại trào ra như lũ, nước mắt chảy thành dòng.

    Quan tiên sinh tỉnh rượu hẳn, ôm chặt lấy vợ, "Liễu Liễu, đừng khóc nữa, anh sẽ bảo vệ em."

    Liễu tiểu thư ôm chặt lấy eo Quan tiên sinh, khóc nức nở, giọng khản đặc, "Chồng ơi, đừng làm việc vất vả quá nữa, được không? Em đau lòng lắm."

    Quan tiên sinh chỉ nghĩ rằng Liễu tiểu thư thấy anh say rượu nên đau lòng, anh an ủi, "Khởi nghiệp mà, đều như vậy cả. Sau này sẽ tốt hơn. Hơn nữa, anh khỏe mạnh lắm, đừng lo lắng."

    Liễu tiểu thư không nói rằng mình đã thấy Quan tiên sinh trong phòng karaoke, cô hiểu chồng mình. Quan tiên sinh là người có chút tính gia trưởng, anh không muốn vợ mình thấy anh yếu đuối như vậy.

    Tiếng động trong bếp cắt ngang Liễu tiểu thư, cô đứng dậy đi vào bếp mang ra bát canh giải rượu.

    Quan tiên sinh nhận lấy, uống sạch, kéo vợ ngồi lên đùi mình, "Liễu Liễu, đừng khóc nữa. Em khóc sẽ khiến anh cảm thấy mình không đủ tốt, làm em phải chịu thiệt thòi."

    Liễu tiểu thư tựa trán vào trán Quan tiên sinh, "Chồng yêu, anh thật tuyệt vời, nước mắt hạnh phúc, nước mắt đau lòng."

    Quan tiên sinh bắt đầu thấy mơ màng, mơ màng nói: "Nhưng mà em đừng khóc nữa."

    Liễu tiểu thư cảm thấy mình thật không hiểu chuyện, Quan tiên sinh đã mệt như vậy rồi, mình còn giở tính trẻ con. Cô vội vàng dìu Quan tiên sinh đi rửa mặt.

    Rửa mặt xong, Quan tiên sinh đã kiệt sức. Trên giường ngủ say như chết.

    Liễu tiểu thư nằm nghiêng bên cạnh, ánh mắt lướt qua từng chút một trên gương mặt Quan tiên sinh, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên trán chồng, nói khẽ: "Chúc chồng ngủ ngon."

    Quan tiên sinh đang ngủ sâu, tay ôm chặt lấy Liễu tiểu thư, vẻ mặt an yên vô cùng.
     
    Vân Yên thích bài này.
  3. Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhờ nỗ lực của Quan tiên sinh và các đồng nghiệp, dự án khởi nghiệp của họ đang phát triển theo hướng tích cực, mặc dù vẫn gặp không ít khó khăn và trở ngại.

    May mắn thay, họ đã có một số khách hàng. Dù không nhiều nhưng tin tức này cũng đủ để khiến họ phấn khởi.

    Quan tiên sinh vẫn không ngừng cố gắng, không hề thư giãn một phút nào. Thu nhập gia đình đã cải thiện, nhưng anh cảm thấy vẫn chưa đủ để chăm sóc tốt cho Liễu tiểu thư.

    Liễu Liễu của anh xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp nhất.

    Liễu tiểu thư nhìn thấy mà đau lòng. Cô luôn muốn Quan tiên sinh nghỉ ngơi, thường giả vờ giận dỗi để anh phải dành thời gian chơi với cô. Quan tiên sinh không bao giờ từ chối, nhưng sau đó anh lại phải làm bù giờ nhiều hơn để bù đắp thời gian đã mất.

    Liễu tiểu thư biết tính Quan tiên sinh rất cứng đầu, nên cô không nỡ dùng cách này để làm phiền anh nữa.

    Ngày nhận được thiệp mời đám cưới của Tiểu Văn, Liễu tiểu thư gọi điện báo cho Quan tiên sinh: "Chồng ơi, Tiểu Văn sẽ kết hôn vào ngày kia. Anh có thời gian đi cùng em không?"

    Quan tiên sinh đặt tài liệu xuống, "Tiểu Văn là bạn thân nhất của em thời đại học phải không? Anh có thời gian."

    Liễu tiểu thư biết Quan tiên sinh muốn đi đám cưới Tiểu Văn vì yêu thương cô, người mà cô trân trọng thì Quan tiên sinh cũng sẽ coi trọng.

    Cô cười rạng rỡ, "Vậy nói rồi nhé, về nhà không được làm thêm liên tục mấy ngày."

    Quan tiên sinh vốn định làm thêm nhưng cũng đành thỏa hiệp, "Tuân lệnh, bà xã."

    Ngày dự tiệc, sau khi gửi quà mừng, Liễu tiểu thư kéo Quan tiên sinh vào phòng cô dâu.

    Thời đại học, cô đã từng nói sẽ làm phù dâu cho Tiểu Văn, nhưng không ngờ mình lại kết hôn trước và Tiểu Văn trở thành phù dâu của mình.

    Cô háo hức muốn thấy Tiểu Văn trong bộ váy cưới, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.

    Khi vào phòng cô dâu, đã có vài người ở đó. Tiểu Văn đang nói chuyện với mấy phù dâu. Thấy Liễu tiểu thư, Tiểu Văn đứng dậy, "Sao bây giờ mới tới?"

    Quan tiên sinh chúc mừng: "Chúc mừng hạnh phúc, chúc mừng."

    Tiểu Văn lịch sự đáp lại Quan tiên sinh, "Cảm ơn, anh ra ngoài trước đi. Chúng tôi muốn nói chuyện riêng."

    Quan tiên sinh thì thầm vào tai Liễu tiểu thư, "Bà xã, anh ra ngoài tìm chỗ ngồi. Lát nữa ra đây cùng anh ăn cơm, đừng đi đâu nhé."

    Liễu tiểu thư ngại ngùng trước mặt bạn thân, liếc Quan tiên sinh một cái, "Ừ, được rồi."

    Tiểu Văn kéo Liễu tiểu thư ngồi xuống, hai người bắt đầu thì thầm, "Thôi nào, người ta đi khuất rồi mà còn nhìn."

    Liễu tiểu thư phớt lờ sự chọc ghẹo của Tiểu Văn, chăm chú ngắm nhìn Tiểu Văn hôm nay, "Tiểu Văn, hôm nay cậu thật đẹp. Như những gì cậu từng nói với mình, nhất định phải hạnh phúc nhé."

    Tiểu Văn thu lại vẻ mặt đùa cợt, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Liễu, không phải ai cũng dũng cảm chọn người mình yêu khi anh ta chưa có gì, và cũng không phải ai cũng may mắn gặp được người sẵn sàng làm mọi thứ vì mình. Trong thế giới này, có quá nhiều người, khả năng gặp nhau đã nhỏ, gặp đúng người lại càng khó. Hầu hết mọi người cuối cùng sẽ sống với người 'hợp thì ở' suốt đời."

    Liễu tiểu thư biết Tiểu Văn không thích chồng mình, hai người bị gia đình ép phải đi xem mắt, sau đó chỉ ở mức không phản cảm lắm.

    Sau đó, hai người đều bị gia đình thúc ép cưới, nên đành chấp nhận. Họ không còn là những người trẻ tràn đầy mộng mơ về tình yêu.

    Tiểu Văn nhéo má Liễu tiểu thư, "Mình sẽ sống tốt mà. Cậu còn không hiểu mình sao? Mình sẽ không để mình chịu thiệt đâu. Tiểu Liễu à, nhìn sắc mặt hồng hào của cậu kìa, Quan tiên sinh đối xử tốt với cậu lắm phải không? Lúc còn đi học, anh ta đã coi cậu như báu vật, giờ cưới rồi anh ta vẫn thế chứ?"

    Liễu tiểu thư không chịu nổi khi nghe người khác nói không tốt về Quan tiên sinh, cô phản bác: "Chồng mình đối xử với mình rất tốt!"

    Tiểu Văn cười ha hả, "Được rồi, mình biết chồng cậu rất tốt! Sau này phải sống thật hạnh phúc nhé."

    Nhìn Liễu tiểu thư bây giờ, Tiểu Văn ghen tị với bạn mình đã lấy đúng người.

    Sau khi cưới, cô vẫn được chiều chuộng như trẻ con, có thể tự tin nói với bất kỳ ai rằng "anh ấy đối xử với tôi tốt nhất, yêu tôi nhất".

    Cô đã từng yêu, nhưng chưa bao giờ gặp được người nào khiến cô tin tưởng mình luôn được yêu.

    Đến phần nghi lễ, thấy hai người trao nhẫn cho nhau, Liễu tiểu thư cười với Tiểu Văn trên sân khấu, bỗng có chút buồn. Cô thì thầm vào tai Quan tiên sinh: "Chồng ơi, chúng ta phải trân trọng nhau nhé."

    Quan tiên sinh nắm lấy bàn tay mềm mại của Liễu tiểu thư, "Chúng ta sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long."

    Liễu tiểu thư vừa thở dài vừa cảm thấy may mắn, "Gặp được anh thật tốt."

    Quan tiên sinh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như tia nắng ban mai trên núi, "Gặp được em thật tốt."
     
    Nghiên Di, Dương2301Vân Yên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...