Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái Thể loại: Ngôn tình, ngược nam, nữ cường, song xử, HE Editor: Canhcutnho 210220 - Văn án Disclaimer: 1. Editor gà mờ, mình làm từ convert nên sẽ có những chỗ tối nghĩa, mong mọi người lượng thứ, sau khi full mình sẽ soát lại một lượt nữa cẩn thận. 2. Bộ truyện này mình edit 4fun, độc giả vui lòng không chuyển tiền cho mình dưới bất kì hình thức nào. 3. Bộ truyện này đang được mình edit lại từ đầu, sẽ mất thời gian để hoàn thiện, mọi người có thể đọc bản Convert mình đã đăng full để biết nội dung. Về thời gian mình đăng full bản edit thì mình cũng chưa rõ ^^. Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Canhcutnho @Canhcutnho Từ chương 65 đến kết truyện là nội dung convert, bạn edit hoàn chỉnh rồi báo mod chuyển về box truyện edit nhé.
Chương 1: Mọi người đều biết Trần Hân Bấm để xem Thời tiết ngày hè oi bức, nhiệt độ cao đến dọa người. Trong thành Trung Thôn, những ngôi nhà xây san sát, xếp khít nhau, nắng và gió chẳng thể lọt qua. Cầu thang vừa chật hẹp vừa âm u, trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối của rác thải. Đi thang bộ leo lên tầng sáu khiến Trần Diệu toát mồ hôi hột, mau chóng vào nhà mở tủ tìm đồ uống. Ngửa đầu uống hết lon Coca tối qua vẫn còn dư, Trần Diệu phờ phạc trên sô pha, liếc mắt nhìn đồng hồ trong chiếc điện thoại đã cũ. Khoảng nửa giờ đồng hồ nữa ba mẹ mới tan làm. Trần Diệu lau miệng, đứng dậy vào phòng bếp vo gạo nấu cơm, đem nửa cái bắp cải dư tối qua ra cắt. Vừa đem mọi thứ nấu xong thì chuông điện thoại reo. Trần Diệu rửa tay, hướng phía di động đi tới cầm lên xem, là Trần Hân. Cô chần chừ vài giây mới bắt máy. Không đợi cô mở miệng, một tiếng cười lười nhác từ đầu dây bên kia truyền đến: "Trần Diệu?" Trần Diệu quen thuộc với giọng nói này, nó đã xuất hiện trong giấc mơ của cô ngàn lần. Mỗi lần gặp anh, cô không thể khống chế nổi nhịp đập của con tim. Lúc này cũng vậy, trái tim cô đập nhanh đến lợi hại. Hai bên má ngày càng nóng, cô khó khăn mở miệng: "Có chuyện gì vậy?" Cố Diệc Cư ồ một tiếng, đè thấp giọng nói: "Mang quần tới cho chị gái cô, tốt nhất là quần dài." Hai chữ "chị gái" khiến Trần Diệu bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra đây là dãy số của chị gái cô - Trần Hân. Vậy nên, họ đang ở cạnh nhau sao? Tại sao họ ở cạnh nhau? Tại sao điện thoại của Trần Hân lại ở trong tay anh? Từ trước tới nay Trần Hân luôn khinh thường bọn họ. "Trần Diệu?" Đầu bên kia, giọng nói của Cố Diệc cư truyền đến. Đi qua thời kỳ vỡ giọng, giọng anh trầm thấp hơn nhiều so với nam sinh bình thường, quanh quẩn bên tai giống như thì thầm. Trần Diệu cắn cắn môi dưới, trả lời: "Anh đang ở đâu?" "Phòng bida, chắc cô biết nơi đó." Cố Diệc Cư như cũ mang theo ý cười. Tất nhiên là cô biết nơi đó. Cô vẫn luôn đến nơi đó tìm anh. Sau khi cúp điện thoại, Trần Diệu vuốt ve điện thoại trong tay. Nhớ lại kì nghỉ hè trước, Cố Diệc Cư gặp Trần Hân ở cổng trường Nhất trung. Cố Diệc Cư dựa dưới tán cây, nói: "Cô bé, chị gái cô lớn lên thật xinh đẹp." Đúng, Trần Hân rất xinh đẹp. So với diện mạo thanh tú của Trần Diệu, vẻ đẹp thành thục Trần Hân càng khiến người khác choáng ngợp. Lông mày cong mảnh, hàng mi dài tinh tế trên đôi mắt xinh đẹp. Ngay cả khi Trần Hân nghiêm mặt thì đôi mắt ấy vẫn hàm chứa một ý cười nhẹ. Tóc đen nhánh dài qua vai. Trần Hân mười tám tuổi dáng người trổ mã duyên dáng yêu kiều làm người ta không thể rời mắt. Ai gặp cũng sẽ cảm thán rằng Trần Hân xinh đẹp, đẹp rạng rỡ. Thành tích của Trần Hân cũng tốt, là học bá của trường. Nếu so cô với Trần Diệu thì đúng là một trời một vực, Trần Diệu vẫn luôn xếp hạng chót. Từ lâu Trần Hân đã được vào lớp chọn, được mọi người ca tụng là nữ thần. Ngay cả ở nhà, ba mẹ cũng thiên vị Trần Hân. Mà Trần Hân luôn khinh thường để mắt tới đám con trai hư hỏng như Cố Diệc Cư. Nhưng hôm nay bọn họ lại ở cạnh nhau. Trần Diệu cảm giác giống như lãnh thổ của mình bị đe dọa khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô bước vào phòng Trần Hân, hương hoa thoang thoảng xộc vào mũi, tìm trong tủ quần áo một chiếc quần đồng phục vừa được giặt. Dừng lại một chút, Trần Diệu tìm thêm quần lót. Không có gì bất ngờ, hẳn là Trần Hân tới ngày. Chu kỳ của Trần Diệu sớm hơn Trần Hân ba ngày. Cẩn thận xếp đồ bỏ vào túi, Trần Diệu đi xuống lầu. Ngoài trời hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà rơi xuống cầu thang, nhìn qua có chút choáng váng. Trần Diệu đi bộ giữa những ngôi nhà đông đúc ở phía đông và phía tây trong phố, phòng bida kế bên sân bóng rổ. Phòng chơi bida ở tầng hai, vách tường dưới tầng một treo một dòng chữ tiếng Anh viết tay nghiêng nghiêng của Cố Diệc Cư. Ý tứ là "Lên lầu tìm tôi." Trần Diệu bước lên cầu thang đi lên tầng hai, đẩy cánh cửa phòng bida khép hờ. Bên trong truyền tới tiếng nói chuyện. Trần Diệu nhìn thoáng qua liền nhận ra Cố Diệc Cư, anh nghiêng người ngồi trên bàn bida, một tay cầm cây cơ, miệng ngậm thuốc lá đang nói chuyện với ai đó. Nghe được động tĩnh, Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày. Anh chỉ vào chiếc sô pha trong góc. Trần Diệu bị nhìn, tim lại đập loạn, gật đầu chào hỏi rồi đi đến phía góc phòng. Trần Hân có chút chật vật ngồi trên ghế sô pha, tóc rối bời, bên hông quấn áo khoác đồng phục của học sinh lớp mười hai. Trong tay cầm ly nước nóng, ngẩng đầu lên nhìn Trần Diệu bước đến. Trần Diệu tiến lên hai bước, đem túi đưa cho cô rồi đỡ dậy. Trần Hân mím môi, cúi đầu nhìn quần áo trong túi sau đó vào toilet bên trong. Trần Diệu nhìn cô vài giây rồi nhanh chóng đuổi theo. Nét mặt Trần Hân hơi khó chịu, cũng có chút ngượng ngùng, đi rất nhanh. Trần Diệu dựa vào tường, ôm cánh tay đứng ngoài đợi cô. Ở chỗ này, Trần Diệu vẫn có thể nghe thấy đám người Cố Diệc Cư thấp giọng nói chuyện cách vách. Anh cười nhẹ hai tiếng, hờ hững và lười biếng mang mấy phần xấu xa rót cả vào tai Trần Diệu khiến cô bất giác ảo tưởng nếu anh ghé bên tai cô cười như vậy... Rất nhanh. Trần Hân bước ra khỏi phòng tắm, liếc cô một cái, đem áo khoác đưa cho cô. Trần Diệu hỏi: "Của ai?" Trần Hân không muốn trả lời: "Của anh ta." Trần Diệu cười: "Anh ta?" Trần Hân hiển nhiên không muốn nói chuyện, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng. Nghĩ đến liền xấu hổ lại không thể không nhận lấy sự giúp đỡ của Cố Diệc Cư, Trần Diệu không đoán ra cô đang nghĩ gì. Có điều "anh ta" trong câu trả lời của Trần Hân quá mơ hồ lại có chút ái muội. "Ba mẹ về nhà chưa?" Trần Hân đeo túi, hỏi lại. Trần Diệu: "Có lẽ chúng ta tới nhà thì họ cũng đã về." Vừa đi vừa nói, hai người đã đi đến cửa. Cố Diệc Cư vẫn ngồi trên bàn bi-da, nghiêng đầu hỏi: "Ổn chứ?" Ánh đèn cam trên đầu phủ lên mặt anh, chia thành mảng sáng tối rõ ràng, càng khiến dáng vẻ xấu xa của anh nổi bật ngay cả khi anh không cười. Anh hỏi Trần Hân. Ánh mắt không lướt qua Trần Diệu một giây. Trần Diệu rũ mắt nhìn Trần Hân, cô ta cúi đầu tránh ánh mắt của anh, không nói câu nào. Đại khái là vì Trần Hân không thích Cố Diệc Cư từ tận đáy lòng, người này là nhân vật khét tiếng ở Thập Nhị Trung, ai nghe thấy Cố gia cũng run sợ. Trần Diệu cắn cắn môi, có chút ghen tị. Trần Hân không thể phớt lờ Cố Diệc Cư, cô cầm áo khoác ném cho Cố Diệc Cư: "Của anh." Áo khoác bị ném lên bàn bi-da. Cố Diệc Cư cúi đầu liếc một cái, mỉm cười: "Có chút bẩn." Tiếng nói vừa dứt, Trần Hân đoạt lại áo khoác. Trần Diệu cũng thấy trên áo khoác có một mảng hồng hồng. Trần Hân đỏ mặt, cổ cũng nóng ran, lắp bắp nói: "Quay về... giặt sạch... mang đến trả anh." Cố Diệc Cư thưởng thức cây gậy bi-da trên tay, gật gật đầu: "Được rồi, về đi, muộn rồi." "Tạm biệt." Trần Hân đỏ mặt, kéo Trần Diệu xuống lầu. Đến đầu cầu thang, Trần Hân ném áo khoác cho Trần Diệu. Động tác không lớn nhưng nhìn ra được sự kinh tởm của cô. Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của Cố Diệc Cư. Liếc Trần Hân một cái, môi Trần Diệu hơi động. Có chút mất mặt. Hai người xuống lầu, bóng dáng nhanh chóng biến mất phía sau cửa. Triệu Nghĩa đưa cho Cố Diệc Cư lon coca, dựa vào bàn bi-da cười nói: "Hai chị em mỗi người một vẻ, không biết cậu chủ Cố thích ai hơn?" Cố Diệc Cư ngửa đầu nhấp một ngụm, lười nhác lau khóe môi: "Đều còn nhỏ." "Phải không? Vậy sao mày cứ nhìn chị người ta làm gì? Tao cảm thấy em gái có hương vị hơn." Triệu Nghĩa và Trần Diệu có quen biết. Lúc rảnh Trần Diệu thường đến phòng bida, thỉnh thoảng đến quán net tìm Cố Diệc Cư. Cô nhóc này giống như không có chỗ để đi, luôn xuất hiện trước mặt Cố Diệc Cư. Vô cùng kỳ lạ Dù sao Cố Diệc Cư chưa từng gần gũi với cô gái nào. Dẫu rằng số lượng các cô gái theo đuổi anh có thể xếp vòng quanh thành phố Y. Cố Diệc Cư liếc Triệu Nghĩa một cái, nói: "Đừng có ý đồ với con bé, cô bé vẫn nhỏ." Triệu Nghĩa cười haha: "Bảo vệ kĩ thế, có điều nghe nói... gia đình cô bé phân biệt đối xử lắm." Cố Diệc Cư ném chai Coca trên tay vào thùng rác, ừ một tiếng. Triệu Nghĩa nói: "Hai chị em đều tốt, sao ba mẹ lại em phân biệt vậy..." Trần gia thiên vị con gái lớn không phải bí mật tại thành Trung Thôn. Nhờ miệng của mẹ Trần Diệu, Chu Lệ, đến chỗ nào cũng khen con gái lớn Trần Hân tính cách tốt, thành tích tốt, đoan trang xinh đẹp. Nhắc tới Trần Diệu, Chu Lệ lại bày ra thái độ khác. Thường xuyên như vây, mọi người đều nhớ kĩ Trần Hân. Biết cô hay đọc sách, là một học bá, dung mạo xinh đẹp... Về phần Trần Diệu thì chẳng có ấn tượng gì, cũng không cùng ba mẹ ra ngoài. Chu Lệ đi dạo phố luôn đem Trần Hân đi cùng. * Về đến nhà, Trần Kính Khang cùng Chu Lệ đã về. Nhìn thấy hai chị em, Chu Lệ ra kéo tay Trần Hân, lo lắng nói: "Hôm qua mẹ nói nghỉ phép một ngày, không cần đi học. Tại sao không nghe lời?" Lần đầu tiên trong ngày Trần Hân cười, đáp: "Con quên nói, bạn cùng lớp nói cần con lên trường giải quyết một số chuyện." "Bây giờ bụng còn đau không?" Chu Lệ đau lòng nhìn khắp nơi trên người cô. Trần Hân lắc đầu: "Không đau, con hơi mệt chút thôi." Trần Kính Khang trong phòng bếp vọng ra: "Hân Hân, con đi nghỉ đi, ba nấu cháo cho con." Trần Hân gật đầu: "Vâng." Sau đó cô đi vào phòng, đi được hai bước, cô quay đầu nhìn Trần Diệu đang ngồi trên sô pha. Trần Diệu ngả người xuống sô pha nghe ba mẹ hỏi han Trần Hân ân cần, ngây người nghịch điện thoại di động. Trần Hân gọi một tiếng: "Trần Diệu." Trần Diệu lúc này mới ngẩng lên: "Chuyện gì?" Trần Hân ngập ngừng nhìn chiếc áo khoác của Cố Diệc Cư trên đùi Trần Diệu. Trần Diệu nhìn theo ánh mắt của cô, nhếch mép châm chọc: "Chị muốn tôi giặt nó?" Trần Hân bị nói trúng, sắc mặt có chút hồng. Trần Diệu ném áo khoác sang một bên, nói: "Chị tự làm." Tôi con mẹ nó mới không giúp chị. Trần Hân liếc mắt nhìn phòng bếp, sợ ba mẹ biết nên quay lại, cúi xuống lấy áo khoác nhét vào cặp, vội vàng đi vào phòng. Trần Diệu cười một tiếng, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại di động.
Chương 2: Sao không phải chị cô đem trả? Bấm để xem Sau bữa tối, thời tiết vẫn còn nóng nực, Trần Miểu xuống lầu mua mấy que kem nhét vào tủ lạnh, đem một cái bỏ vào miệng cắn. Trần Hân bối rối nhìn Trần Diệu mấy lần, hiển nhiên bị cái lạnh của cây kem hấp dẫn. Chu Lệ ra khỏi phòng, nhíu mày, nắm lấy bàn tay vừa ấm lên của Trần Hân, nói với Trần Diệu: "Về phòng đi. Đừng lượn qua lượn lại, chị đến ngày, bụng khó chịu." Rắc một tiếng - Trần Diệu cắn miếng kem lạnh, trong miệng đầy đá vụn. Cô phớt lờ Chu Lệ, hướng Trần Hân mỉm cười: "Chị, trong tủ lạnh vẫn còn nhiều." Giọng Chu Lệ ngay lập tức cao lên: "Trần Diệu!" Trần Diệu ngậm kem, xoay người bước vào phòng. Nhìn lịch treo tường, ngày mốt được khoanh bằng mực đỏ, đó là ngày cô đến kỳ kinh. Trước một tuần Chu Lệ liền lảm nhảm dặn dò Trần Hân không thể ăn này ăn kia, tới tối hôm qua còn nhớ rõ nhắc nhở Trần Hân. Còn Trần Diệu, Chu Lệ có lẽ đã quên cô cũng là con gái, cũng sẽ đến ngày, cũng đau đớn lăn lộn trên giường. Ở trong phòng ăn kem xong, Trần Diệu mở bài tập ra lật vài lần. Thật sự rất nhiều bài tập hè, Trần Diệu không phải là kiểu nữ sinh chăm học, dù cô nỗ lực cũng chẳng có ích gì, điểm số vẫn luôn kém xa Trần Hân nên cô đã bỏ cuộc. Sau khi ăn kem, bụng cô có chút không thoải mái, Trần Diệu đứng dậy đi vào toilet. Ba mẹ đều đang ở trong phòng, cửa phòng khẽ hé, Trần Hân đứng cạnh bồn rửa tay, cúi đầu giặt áo khoác, trên mặt còn có chút cáu kỉnh. Áo khoác của Cố Diệc Cư bị cô ấy làm nhăn nhúm, khó coi vô cùng. Bây giờ áo đồng phục học sinh đều có màu xanh trắng, bị dính máu thì đúng là hơi khó giặt sạch. Trần Hân đưa tay lau mồ hôi trên trán, vừa khéo ngước lên thấy Trần Diệu trong gương, cô ta hoảng sợ, vội vàng nói: "Này, đóng cửa lại." Đây là sợ ba mẹ biết cô đang giặt quần áo của nam sinh. Trần Diệu đi vào tiện tay đóng cửa lại, bước vào trong giải quyết nỗi buồn. Liếc mắt thấy Trần Hân nóng nảy ném áo khoác lên bồn rửa tay. Trần Diệu: ".. Thử thuốc tẩy đi?" Cô cũng không muốn Trần Hân để lại thứ gì đó trên áo khoác của Cố Diệc Cư. Trần Hân xoay người tìm bột tẩy, sự kiên nhẫn của cô ta đã cạn kiệt. Ngày thường chuyện gì nếu không phải ba mẹ làm hộ thì cũng đến tay Trần Diệu, ngón tay Trần Hân chưa bao giờ dính nước. Lần này cô ta lại phải giặt áo, lại là áo khoác của nam sinh cô ta ghét nên càng thêm bực bội. Trần Diệu liếc mắt một cái liền nhìn ra Trần Hân đang nghĩ gì. Cô vặn vòi nước rửa sạch tay, nhìn thoáng qua chiếc áo khoác, không có ý định giúp, xoay người ra khỏi phòng tắm. Trần Hân tìm chai thuốc tẩy trắng. Sau khi mở nắp mém chút nữa sặc chết. Mắt thấy Trần Diệu chuẩn bị đi ra ngoài, cô ta lập tức hét lên: "Trần Diệu!" Trần Diệu đứng lại, quay đầu dò hỏi: "Cái gì?" Trần Hân đổ thuốc tẩy vào nước, lẩm bẩm: "Chờ một chút. Đợi chị giặt xong, có thể giúp chị treo nó lên không?" Trần Diệu liếc vào phòng ba mẹ, họ đang ngồi nói chuyện, cửa phòng không đóng. Cô ngưng lại, cười hỏi: "Vậy nên chờ mẹ hỏi áo này là của ai, tôi phải nói rằng cô mang nó về?" Mặt Trần Hân tái mét. Cô làm sao không nghe ra Trần Diệu châm chọc. Trần Diệu nhìn cô cười, một lát sau mới nói: "Khi nào giặt xong thì gọi." Nói xong liền trực tiếp về phòng. Hai chị em đều đang học cấp ba, nhưng một người sắp lên lớp mười một và người kia sắp lên lớp mười hai, giai đoạn học căng thẳng. Thành tích Trần Hân rất tốt, ba mẹ quản đặc biệt nghiêm, tuyệt đối không cho phép cô có quan hệ với bất kì chàng trai nào. Với Trần Diệu thì không quan trọng, tùy ý cô, cho nên đổi lại thành Trần Diệu phơi áo khoác nam sinh cũng sẽ không dậy nổi một gợn sóng. Quay về phòng một lúc, Trần Hân liền gọi Trần Diệu. Trần Diệu vào phòng tắm giúp Trần Hân vắt áo khoác. Áo khoác của Cố Diệc Cư thật sự hơi lớn, bàn tay nhỏ mảnh khảnh của con gái không thể một mình vắt. Sau đó Trần Diệu ra khỏi phòng tắm, trên tay cầm chiếc áo khoác lại chạm mặt Chu Lệ vừa ra khỏi phòng. Hai mẹ con liếc nhau. Chu Lệ thấy chiếc áo khoác đồng phục trong tay cô, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. Bà nhìn một cái, nhíu mày. Không nói gì. Trần Hân ở phía sau nín thở nhìn. Trần Diệu sắc mặt như cũ ra ban công, giũ áo khoác, nhìn thấy ba chữ "Cố Diệc Cư" rồng bay phượng múa được viết tay, nét chữ cứng cáp, tương tự dòng chữ tiếng Anh trên vách tường dưới phòng bida, mang theo sự kiêu ngạo. Đầu ngón tay cô sờ ba chữ kia một chút mới đem áo khoác treo lên. Phía sau Trần Diệu, cách một chiếc cửa sổ lớn. Chu Lệ nói với Trần Hân: "Đừng học em gái con quen biết với đám người trường Thập Nhị Trung, đều là một đám không học vấn không nghề nghiệp." Trường Nhất Trung và Thập Nhị Trung cách nhau một con hẻm, lại khác nhau như trời với đất. Trường Nhị Thập Trung chúc thiểu tăng đa*, là trường trung học nổi tiếng có nam sinh đánh nhau, hút thuốc, uống rượu không sợ ai, hơn nữa một khi gây chuyện đều chấn động. Không bàn đến đến tỷ lệ đỗ đại học, các vị phụ huynh chỉ nghe tên cũng sợ hãi. *mật ít ruồi nhiều Đồng phục học sinh của họ có chút khác so với trường nhất trung, cho nên Chu Lệ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra. Trần Diệu dùng tay vuốt thẳng vạt áo khoác cùng tay áo, cẩn thận chạm vào chúng. Sau cửa sổ, Trần Hân thấp giọng với Chu Lệ, rất ngoan ngoãn, nói: "Con hiểu, sẽ không đâu ạ." Bản thân cô không thích những học sinh bên đó, bọn họ thấy cô như sói thấy thịt. May mắn, hôm sau trời đẹp nên áo khoác đã khô. Dưới ánh mắt không vui của Chu Lệ, Trần Diệu lấy áo khoác xuống, vẻ mặt Trần Hân thấp thỏm nhìn Trần Diệu. Ánh mắt kia liếc mắt một cái liền hiểu, ý là thay cô ta đưa trả áo khoác cho Cố Diệc Cư được không? Cô ta không muốn tiếp xúc với Cố Diệc Cư dù chỉ một tí. Khí thế của nam sinh kia mạnh mẽ, cuồng ngạo, làm không ít chuyện xấu. Trường Thập Nhị Trung bên cạnh không ai không biết hắn, vị thế của Cố gia khiến người ta kính sợ. Trần Diệu lặng lẽ cất áo khoác, coi như đồng ý đem áo đưa trả Cố Diệc Cư. Thấy Trần Hân thở phào nhẽ nhõm, Trần Diệu có chút khinh thường. Thật không muốn giúp chị ta. Nhưng khi nghĩ đến Cố Diệc Cư từng khen Trần Hân xinh đẹp, Trần Diệu lại nghiến răng. Quên đi, giúp thì giúp. Hai ngày sau. Trần Diệu mang theo áo khoác đến phòng bida, Triệu Nghĩa dựa vào cửa sổ lau chùi cây cơ. Thấy cô đến thì huýt sáo, cười cười: "Tìm Cố gia?" Trần Diệu lặng lẽ đưa mắt nhìn phòng bida yên tĩnh không một ai, lúc này đã sau giờ cơm trưa, cô giơ túi lên: "Đúng vậy, còn có áo khoác." Triệu Nghĩa dùng cây gậy trên tay gõ gõ xuống bàn bida: "Cậu ta không có ở đây. Em có thể để ở đây hoặc tự đưa cho cậu ấy." "Anh ấy đang ở đâu?" Trần Diệu hỏi lại. Triệu Nghĩa bật cười, nâng chân mày: "Cô bé, đừng giả bộ nữa." Trần Diệu đỏ mặt, xoay người đi xuống lầu. Phía sau phòng bida có một tiệm net, nơi hầu hết học sinh tụ tập, nhân viên tốt, không gian cũng tốt. Trần Diệu lâu rồi không tới đây, sau khi cô vào liền trực tiếp đi đến vị trí Cố Diệc Cư thường ngồi. Vị trí cạnh cửa sổ, anh lười nhác tựa lưng vào ghế, trong miệng ngậm thanh chocolate. Để giữ không khí trong sạch, quán net cấm hút thuốc. Đó là lí do Cố Diệc Cư ngậm chocolate. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, quần jean xanh bao lấy đôi chân thon dài. Ngón tay cùng khớp xương rõ ràng đè lên con chuột, trên mặt mang theo biểu tình nhàm chán. Phía sau còn có vài nữ sinh và nam sinh đứng xem anh chơi game. Các cô gái đều đỏ mặt, e lệ rụt rè, nam sinh lại có chút xúc động cùng phẫn nộ: "Cố gia, sao anh lại thua rồi?" "Đúng vậy, em vừa cược một trăm tệ cho anh đấy." Cố Diệc Cư cắn thanh chocolate, bất đắc dĩ đáp: "Hôm nay không có hứng." Nam sinh: "..." Rõ ràng do Cố gia anh không nghiêm túc. Có ai chơi game bằng một tay không? Cố Diệc Cư than một tiếng, tiếng nói trầm thấp, mười phần dễ nghe: "Lại chết rồi." Nữ sinh bên cạnh phá lên cười. Nam sinh: "..." Con mẹ nó anh cố ý? Cố Diệc Cư đẩy chuột ra: "Không chơi nữa." Mấy nam sinh: "..." Trần Diệu thấy Cố Diệc Cư đóng giao diện trò chơi, lúc này mới kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Vị trí này hẳn là đã có người ngồi, màn hình vẫn còn sáng nhưng không biết người đi đâu. Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhướng mày, liếc cô một cái, khóe môi giật giật: "Trần Diệu?" Trần Diệu bị anh gọi thì tim lại bắt đầu gia tốc. Anh ngồi quá gần, Trần Diệu có thể thấy đôi mắt thầm trầm, tĩnh mặc của anh. Trần Diệu âm thầm cắn răng, đem túi nhét vào tay anh: "Đã giặt sạch." Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay, à một tiếng: "Ai giặt? Sao không phải chị cô đem tới?" Trần Diệu nắm tay chặt vào ghế. Nghĩ thầm. Anh đang mong đợi Trần Hân đúng không? Cô không trả lời câu hỏi của Cố Diệc Cư, tựa lưng vào ghế ngồi bất động. Cố Diệc Cư đặt túi sang một bên, cười nói: "Cũng không vội, hai ngày nữa đưa cũng được." Trắng ra là muốn Trần Hân đem trả. Trần Diệu rầu rĩ nói: "Chị ta sẽ không tới." Cố Diệc Cư à một tiếng, thản nhiên đè lên con chuột, click mở một phần mềm. Trần Diệu thăm dò: "Anh đang làm gì?" "Tùy tiện chơi, cô có muốn chơi không?" Cố Diệc Cư dùng cùi chỏ đụng vào con chuột bên cạnh của Trần Diệu, nói: "Chơi đi, cái trò đập chuột lúc trước rất hợp với cô." Trần Diệu: "..." Một lúc sau, Trần Diệu thực sự nhập tâm chơi đập chuột. Phía sau còn có nhiều người đứng xem, các cô gái đều có chút hâm mộ Trần Diệu, sao có thể ngồi gần Cố Diệc Cư như vậy. Hơn nữa có vẻ rất hòa hợp. Trần Diệu chơi đến mê mẩn, nam sinh ban đầu ngồi chỗ này đã quay lại, ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ chiếm vị trí của mình. Cố Diệc Cư vẫn ngậm thanh chocolate, ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói: "Qua bên kia tìm chỗ ngồi khác." Chàng trai nhìn cô gái xinh đẹp tóc đuôi ngựa thanh tú động lòng người, nhịn không được cười hỏi: "Bạn gái à?" Cố Diệc Cư câu môi cười: "Đừng nói nhảm." Chàng trai bật cười, cũng không thèm so đo, đi về phía đối diện mua thẻ game. Trần Diệu bấm bấm đập con chuột trên màn hình, hai tai lại hơi đỏ lên. Trong đầu tất cả đều là bạn gái bạn gái bạn gái. Trên màn hình, mấy con chuột bị đập lộn xộn. Đột nhiệt, Trần Diệu cảm thấy bụng dưới có một luồng nhiệt, ngay sau đó đau đớn truyền đến, sắc mặt tái nhợt trong tích tắc, đầu ngón tay có chút cứng ngắc. Chàng trai khi nãy trở lại, trên tay còn có ba lon Coca, Cố Diệc Cư lấy một lon đặt trên bàn cạnh Trần Diệu, tầm mắt đảo qua người cô hai giây, sau đó dịch lon Coca lại. Anh híp mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Diệp, dùng đầu ngón tay nâng cằm cô xoay lại: "Sao lại thế này?"
Chương 3: Anh chuẩn bị cho Trần Hân? Bấm để xem Sao thế này? Trần Diệu xấu hổ, khó có thể trả lời. Cô đẩy tay Cố Diệc Cư, ghé vào mặt bàn, giơ bàn tay mảnh khảnh lên, thanh âm yếu ớt: "Giúp em.. mua chút đồ." Tóc đuôi ngựa rũ xuống bờ vai nhỏ nhắn, một tay khác của cô ôm bụng, giọng nói nhỏ như mèo kêu, giống như đang chịu đựng, có chút rời rạc. Cố Diệc Cư trầm mặc hai giây, ngả người ra sau nói với anh chàng đối diện: "Đi mua cái kia." Chàng trai thăm dò: "Cái gì?" Cố Diệc Cư: "Cái con gái dùng mỗi tháng." Chàng trai ngây người ra, vẻ mặt khiếp sợ.. ahihi không nghe nhầm chứ? Cố Diệc Cư chân dài với qua đá vào đầu gối anh ta. "Đi." Chết tiệt. Chỉ có thể thầm oán trong lòng. Lỗ tai chàng trai đỏ bừng, hùng hùng hổ hổ đứng dậy, đế giày đạp mạnh lên sàn chạy ra khỏi tiệm net. Một hồi lâu sau mới phản ứng lại. Cũng không phải bạn trai của cô! Dựa vào cái gì mình phải đi mua? Trần Diệu đau đến sắc mặt trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh. Chu Lệ không quan tâm đến việc cô có kinh hay không, và bản thân cô cũng chưa bao giờ để ý. Hôm trước cô còn ăn kem còn có Coca lạnh, xem như báo ứng. Nghiêng đầu nằm trên bàn, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn chiếc áo khoác đồng phục thoảng hương nước giặt, câu môi cười. Ngậm lấy thanh chocolate, ngón tay thon dài lấy áo khoác từ trong túi, giũ ra, đè lên vai Trần Diệu, thấp giọng nói: "Đứng dậy, lên phòng nghỉ ngơi." Trần Diệu có chút mơ hồ, đầu ngón tay lạnh buốt, theo động tác của anh đứng lên. Cố Diệc Cư đá vào ghế, chiếc ghế dịch sang một bên nhường lối. Những người khác đang sôi nổi theo dõi cũng tránh ra, Cố Diệc Cư đỡ Trần Diệu ra khỏi chỗ ngồi. Trần Diệu ôm bụng cong người, không tránh khỏi dựa vào trên vai anh. Thời điểm này có thể thấy sự chênh lệch chiều cao giữa hai người. Anh cao 1m88 và cô chỉ có 1m68. Cô cao hơn so với chiều cao trung bình của nữ sinh nhưng khi đến gần anh lại như chim nhỏ nép vào lòng. Trên người anh nhàn nhạt mùi thuốc lá, không khó chịu mà ngược lại còn nồng đậm hormone nam tính. Mặt Trần Diệu lại hồng, cái trán tựa trên vai anh, đi theo bước chân anh như đi trên mây. Cô không biết mồ hôi trên trán từng giọt nhỏ xuống, cái miệng nhỏ nhắn thường ngày đỏ hồng hôm nay lại trắng bệch. Cố Diệc Cư nhướng mày: "Đau lắm sao?" Trần Diệu suy yếu nói: "Một lát sẽ ổn." Cố Diệc Cư: "Lần trước chị gái cô bình thường mà." Đó là bởi vì chị ấy được chăm tốt. Trần Diệu nhấp môi không đáp. Đôi mắt sâu của Cố Diệc Cư nhìn cô vài lần, ôm bả vai cô mang đến phòng nghỉ trong tiệm net. Phòng nghỉ có người, là nhân viên của tiệm net, đang hút thuốc. Cố Diệc Cư lạnh nhạt: "Đi ra ngoài" Cậu nhân viên bật dậy, nhanh chóng dập điếu thuốc. Anh ta biết Cố Diệc Cư là cổ đông của tiệm net, vội vàng thu dọn gạt tàn rồi lao ra khỏi phòng nghỉ, tiện tay đóng cửa lại. Cố Diệc Cư đỡ Trần Diệu đến chiếc sô pha duy nhất trong phòng, để cô nằm xuống. Khi Trần Diệu nằm xuống, đầu ngón tay vô thức nắm lấy vạt áo của anh. Anh cầm đến một cái gối ôm, nhìn theo động tác của cô, nhướng mày: "Làm gì?" Trần Diệu hoàn hồn, lập tức buông áo anh ra, đắp áo khoác lên bụng, mím môi nói: "Em muốn uống nước nóng." Đem gối ôm kê sau ót cô: "Chờ." Dứt lời, Cố Diệc Cư đứng dậy. Trần Diệu nằm trên sô pha, nhìn bóng lưng của anh. Anh đi ra ngoài và quay lại trong chốc lát, trên tay cầm ly dùng một lần. "Uống đi." Anh đưa cốc cho cô. Trần Diệu đưa tay nhận thì phát hiện là nước đường đỏ. Nhớ tới lần trước ly nước trong tay Trần Hân là nước sôi, mà của cô là nước đường đỏ. Cô đột nhiên cảm thấy bụng mình không còn đau nữa. Cô cúi đầu, môi chạm lên mép cốc, uống từng ngụm từng ngụm. Hơi nóng ấm áp chảy xuống cổ họng tiến vào bụng, rất dễ chịu. Cô ngước mắt lên nhìn anh. Cố Diệc Cư dựa vào ghế sô pha, ở cạnh cô bấm điện thoại. Trần Diệu nhỏ giọng hỏi: "Làm sao anh biết con gái sẽ uống nước đường đỏ?" Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên: "Hai chị em một trước một sau tới, tôi nên nghiên cứu một chút mới phải?" Ngữ khí không tốt, như muốn nói rằng cô đang cố tình. Trần Diệu tức giận đá vào tay anh, cúi đầu tiếp tục uống. Nhưng tâm trí đang quay cuồng. Khi đó Trần Hân uống nước sôi vì trước đó anh không biết. Cho nên bởi vì Trần Hân nên anh nghiên cứu sao? Vì thế nên lần này cô nhặt của hời? Thực tế là anh chuẩn bị cho Trần Hân? Nháy mắt, Trần Diệu cảm giác bụng càng thêm đau. Chẳng bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra. Thiếu niên ngây thơ đỏ mặt bước vào, ném bịch đen vào tay Trần Diệu, xoay người lại chạy ra ngoài. Trần Diệu vừa mới vào toilet dùng khăn giấy lót, lúc này nhìn băng vệ sinh có cảm thấy vô vùng biết ơn. Cô đưa mắt nhìn Cố Diệc Cư, cầm chiếc túi đứng dậy đi vào phòng tắm. Hai tay nắm chặt áo khoác che hông, mặt nóng bừng bừng. Ở phòng tắm chỉnh lại trang phục. Vì đang là mùa hè, váy cùng lớp quần lót bị dính vào nhau, thay băng vệ sinh xong cô lấy lấy áo khoác của anh buộc quanh eo một lần nữa, rửa sạch tay mới ra ngoài. Vốn định về nhà. Nhưng nghĩ tới hôm nay ba mẹ còn có Trần Hân đều ở nhà, cô liền không muốn trở về. Vì vậy sau khi đi ra, cô quay lại nằm trên sô pha, bộ dáng này giống như định ngủ lại đây. Cố Diệc Cư chơi điện thoại một lúc, liếc cô một cái. Trần Diệu mở to hai mắt nhìn anh. Cảm nhận nhịp tim của mình lại tăng nhanh, cô chỉ có thể chịu đựng. Cố Diệc Cư nhướng mày, vốn muốn hỏi rằng có cần anh đưa cô về không. Nhưng nhìn bộ dạng của cô. Anh không nói lời nào, cầm ly của cô lên rót đầy lại nước đường đỏ, đặt lên bàn trà bên cạnh. Sau đó anh ngồi bên cạnh, lại cầm di động chơi. Qua một lát, anh dừng lại một chút, đặt tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô. Trần Diệu chớp chớp mắt. Cố Diệc Cư cười: "Còn muốn tôi làm gì nữa sao?" Ngón tay Trần Diệu cuộn tròn đặt trên bụng, nhất thời giống như bị ma nhập: "Có thể giúp em xoa xoa không?" Lời này vừa thốt ra, Trần Diệu liền muốn làm đà điểu. Không khí trong phòng bỗng ngột ngạt. Cố Diệc Cư sửng sốt một giây, anh chống một tay lên đầu gối, nghiền ngẫm cười nhìn cô. Cô có thể cảm nhận cơ thể cô cứng đờ, tim đập thình thịch. Đầu ngón tay nóng lên vì lời này. Thật lâu sau, Cố Diệc Cư đặt gối ôm sang bên cạnh, đứng dậy: "Túi chườm có thể thế tay tôi." Nói xong, anh đi ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, anh trở lại, trong tay cầm một túi chườm bụng hình gấu trúc, đặt nó vào trong lòng cô. Trần Diệu chỉ muốn chui đầu xuống lỗ, vĩnh viễn không chui lên. Quá xấu hổ!
Chương 4: Sao không phải chị cô tới? Bấm để xem Tìm mua túi chườm vào ngày hè không dễ chút nào, bên trong còn chứa đầy nước nóng. Cô không biết anh đã chuẩn bị từ khi nào. Trần Diệu đem túi chườm đặt trên bụng, kéo chăn lên rồi nhắm mặt giả bộ ngủ. Lúc tỉnh táo lại, cô nghe tiếng đóng cửa. Cô lén lút mở một mắt nhìn quanh phòng nghỉ. Không có ai. Anh đã ra ngoài. Trần Diệu thở phào nhẹ nhõm, vắt tay lên trán. Sau đó cô duỗi tay ra, cầm điện thoại gọi Liễu Anh. Cố Diệc Cư ra khỏi phòng nghỉ, trở lại chỗ ngồi xuống, mở một lon Coca. Nhân viên ở quầy lễ tân nhìn phòng nghỉ, bên trên treo "Không làm phiền." Nhân viên lễ tân: "..." Vì Trần Diệu đang nghỉ ngơi, chỗ ngồi bên cạnh bỏ trống. Chàng trai ngây thơ khi nãy tắt máy tính, ngồi lại chỗ cũ, nhìn tới nhìn lui bằng ánh mắt thâm thúy, hỏi Cố Diệc Cư: "Bạn gái anh đang ngủ à?" Ngón tay thon dài của Cố Diệc Cư gõ trên bàn phím, động tác nhẹ nhàng, trả lời: "Nói nhảm nữa thì ra ngoài." Chàng trai nọ lập tức câm miệng, lấy tay che miệng. Cậu ấy cũng mở một trò chơi, nói: "Sao cô ấy không về nhà?" Cố Diệc Cư không đáp. Nhớ tới lần trước, chị gái cô vẻ mặt vội vã phải về nhà. Cô bé này một chút cũng không gấp. Hầu như mỗi lần đều không vội, cô luôn ở đây rất lâu. Cố Diệc Cư đẩy bàn phím, ngả người ra sau, cầm điện thoại gọi Triệu Nghĩa: "Trưa nay ăn cháo?" Triệu Nghĩa: "Mẹ kiếp? Ăn cháo? Có thể no sao?" Cố Diệc Cư: "Ừ, có quán nào ngon không? Mua đem đến Storm." Tiệm net tên Storm. Triệu Nghĩa bất đắc dĩ: "Tốt, tao mua." Mang theo túi lớn túi nhỏ, Triệu Nghĩa đi vào tiệm net, miệng còn đầy oán giận. Đi thẳng đến phòng nghỉ đẩy cửa ra, thấy Trần Diệu ngồi trên sô pha uống nước, nụ cười trên mặt Triệu Nghĩa ngay lập tức trở nên mờ ám, anh quay đầu nhìn Cố Diệc Cư: "Ồ, tao còn đang nghĩ ngày thường mày có ăn cháo đâu mà sao nay Cố thiếu gia lại đột nhiên nổi hứng." Cố Diệc Cư đá chân anh rồi bước vào. Trần Diệu nhìn họ đi vào, đặc biệt là Cố Diệc Cư, mặt cô lại đỏ bừng. Đem ly nước đặt lên bàn trà, ngồi thẳng lưng, thuận tiện sửa chiếc áo khoác bên eo. Cố Diệc Cư xách túi đồ đi đến bên bàn trà, cùng Triệu Nghĩa ngồi xuống, nhướn mi hỏi Trần Diệu: "Đỡ hơn chưa?" Trần Diệu mím môi gật đầu: "Đỡ hơn rồi." "Vậy ăn cháo." Cố Diệc Cư mở túi, đưa cho Trần Diệu cốc cháo. Triệu Nghĩa cắn cái muỗng, cười nói: "Cô bé, ăn cháo cho ấm bụng." Trần Diệu thấy ánh mắt quỷ dị của Triệu Nghĩa, cô có chút không tự nhiên dời tay từ ghế đến nhận cháo. Triệu Nghĩa cười cười, cúi đầu ăn. Con trai thường không ăn cháo, Cố Diệc Cư ăn một loáng là xong, gõ đầu ngón tay lên bàn trà, ngẩng đầu hỏi Trần Diệu: "Có người đem quần áo cho cô?" Trần Diệu dùng khăn giấy lau khóe môi, gật gật: "Vâng, sau bữa trưa sẽ đến." Cố Diệc Cư gật đầu, ừ một tiếng. Đá Triệu Nghĩa, ý bảo để anh thu dọn. Triệu Nghĩa còn đang thắc mắc sao áo khoác của Cố Diệc Cư lại buộc quanh eo cô. Đột nhiên anh nhớ chuyện xảy ra trong phòng chơi bida hôm trước, diễn ra giống nhau đến kinh ngạc. Anh nhếch mép cười hai tiếng, xem qua một lượt rồi đứng dậy thu dọn túi và muỗng mang đi. Trước khi đi ra ngoài, Triệu Nghĩa cười nói với Cố Diệc Cư: "Cố thiếu gia, mày với chị em người ta thật có duyên." Cố Diệc Cư híp mắt quét qua người anh. Trần Diệu nghe hiểu, càng thêm gượng gạo, vô thức duỗi tay ra chỉnh áo khoác. Cửa phòng nghỉ lại lần nữa đóng lại. Bên trong chỉ còn lại cô cùng Cố Diệc Cư, Trần Diệu lại nhớ tới vừa rồi nhờ anh xoa bụng chỉ hy vọng thời gian quay ngược lại để cô rút lại những lời đó. Cố Diệc Cư lười nhác dựa trên ghế, chân dài duỗi, cúi đầu chơi di động, không vì những lời Trần Diệu vừa nói mà bận tâm. Trần Diệu nhìn chằm chằm động tác tự nhiên của anh, bĩu môi. Một lúc sau, cửa phòng nghỉ lại mở ra, Triệu Nghĩa dẫn Liễu Anh tiến vào. Liễu Anh nhận ra Cố Diệc Cư, cô thập phần kinh ngạc, đỏ mặt vòng qua bàn trà, nhìn Cố Diệc Cư thêm vài lần mới kín đáo đưa túi cho Trần Diệu: "Tớ ăn xong cơm vội vã chạy đến đây, cậu.. Không sao chứ?" Lúc nói chuyện vẫn luôn nhìn lén Cố Diệc Cư. Trần Diệu véo eo Liễu Anh, bảo cô đừng nhìn trộm người ta nữa. Cố Diệc Cư ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Anh, nhíu mày, hỏi Trần Diệu: "Sao không phải chị cô tới?" Trần Diệu đang đựng dậy chợt khựng lại. Khuôn mặt thanh tú của cô vốn đang giống như cô bé lần đầu yêu, đột nhiên bị hỏi vậy liền tan thành mây khói. Cô cong môi, đáy mắt u ám: "Cố gia chờ mong chị gái em vậy sao?" Liễu Anh và Triệu Nghĩa đứng một bên đều nghe ra mùi thuốc súng. Ai cũng không thể ngờ, khuôn mặt thanh tú của Trần Diệu có thể mang lại cảm giác áp lực như vậy. Cố Diệc Cư trực tiếp đối mặt với Trần Diệu. Anh ngẩng đầu để lộ chiếc cổ thon dài, vẻ mặt sắc bén. Anh cười như không cười nhìn Trần Diệu. Vài giây sau, Cố Diệc Cư nhướng mày: "Đúng vậy, tôi rất muốn gặp cô ấy." Ngay tức khắc, Trần Diệu rất muốn cầm túi đập lên đầu anh, đánh chết anh. Nhưng cô dừng lại, chỉ cảm thấy những phỏng đoán trước đây của mình đều là sự thật, Cố Diệc Cư thích một Trần Hân xinh đẹp, thích một Trần Hân ưu tú. "Mau thay đồ đi cô bé." Không khí ngưng trệ vài giây, Cố Diệc Cư cười nhạo một tiếng, nhắc nhở Trần Diệu. Trần Diệu có chút bực bội, cầm lấy túi kéo Liễu Anh đi nhanh vào phòng tắm. Giọng điệu của anh giống như buộc tội cô giận dỗi vô lý. Cửa toilet đóng lại. Liễu Anh chọc chọc Trần Diệu đang đứng trước bồn rửa tay. Trần Diệu ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt lo lắng của Liễu Anh, Liễu Anh đến gần Trần Diệu nói: "Nghe nói cậu với Cố gia quan hệ tốt, không ngờ là sự thật. Nhưng hiện tại tớ phát hiện, quan hệ của hai người còn hơn cả tốt, còn có chút mập mờ" Trần Diệu cười lạnh: "Mập mờ? Ha. Thật đáng sợ." Liễu Anh cười nói: "Có thể mập mờ cùng Cố gia thì thật hạnh phúc." Trần Diệu liếc mắt nhìn cô một cái, cởi váy và quần lót, sau đó mặc lại quần đồng phục cùng bộ lót mới mang tới. Liễu Anh là bạn cùng bàn học cùng lớp với cô, thân thiết ba, bốn năm, là tiểu khuê mật của cô, mối quan hệ rất tốt. Liễu Anh ở phía sau nhìn một vòng, che miệng cười: "Eo cậu thật nhỏ, mông cũng thật đẹp." Trần Diệu nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ." Eo Trần Hân cũng rất nhỏ, mông cũng rất đẹp. Dù sao, với Cố Diệc Cư, Trần Diệu không thể hơn Trần Hân. Bụng vẫn còn ẩn ẩn đau, rất mệt mỏi. Trần Diệu thay quần áo đi ra, đem áo khoác của Cố Diệc Cư còn có váy và quần lót của cô nhét vào trong túi, cầm trên tay. Bên ngoài Cố Diệc Cư cùng Triệu Nghĩa cúi đầu xem di động, hai người đang nói chuyện. Trần Diệu đi đến trước mặt Cố Diệc Cư, nói: "Sẽ mang trả áo khoác của anh sau khi giặt." Cố Diệc Cư đầu cũng không nâng, ngữ điệu lười nhác trả lời: "Ừ." Trần Diệu: "..." Một giây sau, cửa phòng nghỉ đóng lại, hai cô gái nhỏ rời đi. Triệu Nghĩa vuốt mũi nhìn thoáng qua, cười cười, đẩy Cố Diệc Cư: "Cố thiếu gia, cô gái nhỏ của mày đang ghen."
Chương 5: Cố gia, cố lên Bấm để xem Nghỉ hè Trần Diệu cũng không đi đâu chơi, chỉ cùng gia đình Liễu Anh đi du lịch mười ngày, nửa tháng. Liễu Anh là con một trong gia đình nên cô hưởng trọn tình yêu, an tâm làm đứa con gái rượu của ba mẹ. Một đứa trẻ bị ba mẹ ghét như Trần Diệu căn bản không thể so sánh với Liễu Anh. Không biết có phải tạo hóa trêu ngươi hay không. Ba Liễu và ba Trần làm cùng xưởng, cùng một bộ phận, thăng tiến cùng nhau. Về sau tổ chuyên môn thiếu người, ba Liễu cùng ba Trần cùng cạnh tranh chức vị này nhưng lại rơi vào tay ba Liễu. Không bao lâu sau thì phải chuyển công tác, ba Liễu được chuyển thẳng về bộ phận trong tổng công ty, tiền lương tăng gấp năm lần. Bây giờ, gia đình Liễu Anh đã mua nhà và chuyển đi trước khi giá đất ở thành phố Y lên cao, vì vậy mà cuộc sống của gia đình Liễu Anh tốt lên. Mà gia đình Trần Diệu hiện nay vẫn chỉ có thể quanh quẩn ở thành Trung Thôn. Vì Trần Diệu có kinh nguyệt nên cả người khó chịu, chỉ có thể về nhà nghỉ ngơi, không thể cùng Liễu Anh ra ngoài chơi. Liễu Anh có chút thất vọng nhưng cô vẫn đưa Trần Diệu về đến nhà. Đến đầu cầu thang cô đã thấy Trần Hân từ trên lầu đi xuống, Liễu Anh bĩu môi lôi kéo Trần Diệu, không muốn chào hỏi Trần Hân. Trần Hân nhìn Trần Diệu, hỏi: "Ăn cơm chưa?" Trần Diệu gật đầu có lệ, Trần Hân ừ một tiếng, mang theo sấp tài liệu rời đi. Hôm nay cô ta xõa tóc, váy Chu Lệ mua cho trong kỳ nghỉ hè. Trần Hân mặc váy trắng cả người tràn ngập tiên khí, hơn nữa tư thế đi đứng cũng khiến người khác xốn xang. Trần Diệu nhìn ánh mắt Liễu Anh vẫn luôn đặt trên người Trần Hân, nói: "Chị ấy đẹp như vậy sao?" Liễu Anh lập tức quay đầu lại, ôm lấy Trần Diệu, nói: "Không, tớ đang muốn nhìn chị cậu giả nai thế nào." Trần Diệu nhíu mày: "Không được nói xấu sau lưng nha." Liễu Anh cười, gật đầu: "Ừ. Nhưng mà.. Cố gia cũng quen chị ta? Quen khi nào vậy?" Liễu Anh lúc này mới nhớ tới những gì hôm nay cô đã nghe trong phòng nghỉ. Vấn đề này đâm đến chỗ đau của Trần Diệu. Trần Diệu mím chặt môi, không trả lời. Cô hỏi Liễu Anh: "Cậu có muốn lên nhà không?" "Không thèm, tớ không muốn gặp ba mẹ cậu." Trần Diệu: "..." Liễu Anh véo má Trần Diệu: "Hẹn lần sau nhé, trở về nghỉ ngơi thật tốt." "Đã biết." Trần Diệu đẩy tay Liễu Anh ra. Hai người tạm biệt ở đầu cầu thang, Trần Diệu lên lầu về nhà. Chu Lệ hôm nay không đi làm. Sau khi Trần Diệu đi vào, Chu Lệ đang ngồi trên sô pha xem sổ sách mấy hôm nay, vừa nhìn thấy cô liền nhíu mày, nói: "Không về ăn cơm sao không nói một tiếng?" Trần Diệu không trả lời Chu Lệ, cô hiện tại vô cùng đau đớn, vừa đi vào phòng vừa xoa bụng. Chu Lệ nhìn cô xoa bụng, hỏi: "Đau dạ dày à?" Trần Diệu thiếu chút nữa chửi thề "đau cái quèn". Cô bước vào phòng, đóng sập cửa lại. Dù sao xưa nay Chu Lệ chưa từng ghi nhớ chuyện của cô. Trần Diệu liên tục ở trong nhà ba ngày, mặt tái nhợt vì đau, không ra khỏi cửa giây nào. Đến ngày thứ tư cuối cùng cũng tốt lên một chút, nhưng Trần Diệu vẫn tiếp tục ở nhà, có kinh nguyệt đi đâu cũng bất tiện. Hơn nữa cô còn đang tức giận, không muốn nghĩ đến gặp Cố Diệc Cư. Một tuần sau. Liễu Anh hẹn Trần Diệu ra ngoài làm bài tập. Con gái thích cùng nhau làm mọi thứ, ngay cả làm bài tập về nhà. Thành tích của cả hai không đặc biệt tốt, nhưng cùng nhau học thì tốt hơn. Thời tiết thuận lợi, không quá nắng, có điều hơi nóng. Khi hai người tới Bingsutt*, Liễu Anh và Trần Diệu đã đổ đầy mồ hôi. Ngoài cửa còn treo một cái chuông, lúc mở cửa âm thanh vang lên thanh thúy. *loại hàng quán kiểu Hồng Kông Hai người đi vào. Trần Diệu thấy Trần Hân đang ngồi cùng mấy người bạn trong lớp gần cửa sổ, cô dừng một chút chuẩn bị lên tiếng chào hỏi, giây tiếp theo cô thấy Cố Diệc Cư cùng Triệu Nghĩa cũng đang ở đó, chỉ cách chỗ ngồi của Trần Hân hai chiếc bàn. Cố Diệc Cư chân dài gác lên thanh gỗ dưới bàn, trên bàn có một quyển sổ mỏng, trong miệng ngậm một quả dâu, mặc áo sơ mi đen cùng quần jean xanh, dáng vẻ lười biếng. Triệu Nghĩa ngồi bên cạnh đang dựa lưng vào ghế chơi game. Đây là lần đầu tiên Trần Diệu thấy Cố Diệc Cư trong Bingsutt. Bingsutt là địa điểm Trần Hân thích. Cô giống các học bá khác, thích tìm một nơi yên tĩnh ngồi làm đề. Trần Diệu chết đứng tại chỗ. Liễu Anh từ phía sau đi đến, à một tiếng. Cố Diệc Cư liền ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài xẹt qua bên này. Tim Trần Diệu thịch một tiếng, cảm giác bối rối muốn đẩy cửa chạy ra ngoài. Nhưng sau đó cô mím môi, kéo Liễu Anh tìm chỗ trống ngồi xuống. Vừa vặn vị trí này ở giữa bàn của Trần Hân và Cố Diệc Cư. Triệu Nghĩa thấy Trần Diệu, cười chào hỏi: "Hắc, đã lâu không gặp, rất nhớ em đó." Trần Diệu quay đầu lại, cố nặn ra một nụ cười. "Anh Triệu, đã lâu không gặp." Thanh âm trong trẻo ngọt ngào. Triệu Nghĩa a một tiếng, run run bả vai: "Đừng gọi như vậy, chịu không nổi đâu" Cố Diệc Cư ở một bên cười khẩy một tiếng, nuốt quả dâu tây vào trong miệng, tiếp tục nhìn màn hình trước mặt. Liễu Anh đẩy Trần Diệu. Trần Diệu liếc Liễu Anh một cái, hỏi: "Sao vậy?" Liễu Anh chỉ chỉ Cố Diệc Cư: "Không chào à?" Trần Diệu mở sách bài tập đặt lên bàn, không quan tâm. Bên này Triệu Nghĩa cũng chọc Cố Diệc Cư, hề hề nói: "Hai người vẫn giận dỗi à? Cô bé không thèm chào cậu." Đầu ngón tay thon dài cầm kem xoài, Cố Diệc Cư không quan tâm, thản nhiên cắn, trên mặt không có biểu cảm dư thừa. Trong lúc đó. Ba bàn duy nhất trong Bingsutt yên tĩnh, mỗi người đều bận rộn với việc riêng. Trần Diệu đang cắn bút làm bài tập với Liễu Anh, thỉnh thoảng nhìn qua bàn của Trần Hân. Trần Hân nghiêm túc cúi đầu làm bài, ngược lại, mấy bạn cùng bàn có chút không tập trung, nhiều lần nhìn trộm Cố Diệc Cư. Rốt cuộc có một vị đại phật Cố gia đang ở đây. Ngay cả các học bá cũng hiếu kỳ. Một lát sau, Trần Hân và vài người thảo luận, hình như giải không được. Tiếng thảo luận nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh ban đầu của căn phòng, Trần Hân nói: "Hay gọi điện hỏi thầy?" Triệu Nghĩa cầm kem que trên tay, mang theo một túi kem que khác vừa từ bên ngoài trở về, nghe thấy vậy liền không chút xấu hổ mà đi qua: "Câu nào? Tớ giúp được không?" Nguyên một hội bị hoảng sợ. Triệu Nghĩa liếc tờ đề toán trong tay Trần Hân, cười cười: "Chỉ vậy thôi sao?" Trần Hân mím môi, hiển nhiên có chút khó chịu với thái độ của Triệu Nghĩa, im lặng lấy lại tờ đề toán. Loại thái độ chán ghét này khiến Triệu Nghĩa có chút không vui, nở nụ cười ôn nhu, cứ thế cướp đề toán: "Tớ nhờ Cố gia giải, bài toán đơn giản như vậy không chỉ có học bá Nhất Trung mấy người mới làm được." Nói xong không nhìn sắc mặt trắng bệch của Trần Hân, trực tiếp đi đến trước mặt Cố Diệc Cư, ném cho anh: "Cố gia, giải quyết đi." Lập tức, ánh mắt của những người trong phòng đều dồn về phía Cố Diệc Cư. Mọi người đều có chút tò mò, Cố Diêc Cư đánh nhau như cơm bữa, tiếng xấu vang xa liệu có thể giải toán được không? Cố Diệc Cư nhìn đề bài, ngả người ra sau ghế, ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Nghĩa. Triệu Nghĩa gõ lên bàn: "Cố gia, giúp các em gái một chút." Trần Hân đứng lên, ngập ngừng nói: "Trả cho tôi." Nhìn bộ dạng này, cảm thấy Cố Diệc Cư sẽ không thể làm được. Trần Diệu không vừa mắt bộ dạng này của Trần Hân, cô nhìn Cố Diệc Cư cười ngọt ngào: "Cố gia, cố lên nha." Giọng nói ngọt ngào có chút ỷ lại này thật sự rất động lòng người. Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn Trần Diệu một cái, Trần Diệu tiếp tục cười, Cố Diệc Cư cười nhẹ một tiếng, cầm bút. Viết cách giải bên cạnh bài toán. Sau một vài phút. Trần Hân nhìn lời giải được ghi rõ ràng, vẻ mặt trống rỗng. Học bá bên cạnh cảm thán: "Ra là vậy."
Chương 6: Mèo mù gặp chuột chết Bấm để xem Học bá cũng có nhiều kiểu. Có rụt rè, có kiêu ngạo, đương nhiên cũng có kiểu đặc biệt bình thường. Trong nhóm bạn của Trần Hân có hai nam sinh, hai người này tâm tư đặc biệt đơn giản, nếu đã giải một câu thì nên giải thêm vài câu nữa, nhân tiện hỏi xem Cố gia có thể giúp họ giải thích chút hay không. Dù sao đây cũng là chuyện lạ, truyền ra chưa chắc có người tin. Đương nhiên bọn họ cũng có ý muốn biết Cố gia làm được câu đó có phải mèo mù gặp chuột chết hay không.. Vì thế hai bọn họ đánh bạo cầm đề khác đi tới bàn Cố Diệc Cư, nụ cười lấy lòng có chút đáng kinh: "Cố gia, nhân tiện giúp bọn tôi làm nữa?" Cố Diệc Cư quẳng bút xuống, ngả người ra sau nhìn hai người tới tìm chết. Những người còn lại đồng loạt nhìn phía này xem anh có đồng ý không. Hai nam sinh bị anh nhìn có chút kinh sợ, hai mắt nhìn nhau rồi lại liếc Triệu Nghĩa mang theo vẻ "Huynh đệ, cứu." Triệu Nghĩa ghé vào trên bàn xua tay cười cười: "Cố gia giải đề xem tâm trạng." Trần Hân im lặng quan sát nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Có lẽ anh ta cũng chỉ có vậy." Cô ta nói rất nhẹ nhàng, giọng nói đã sẵn mềm mại, lúc này càng thêm dịu dàng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người có mặt. Trần Hân, dù là ở đâu, đều là tiêu điểm, bất kể ngoại hình hay thành tích đều tốt, chỉ cần cô ta mở miệng sẽ trở thành tâm điểm. Câu nói này đầy khiêu khích, có vẻ như là cố ý không che đậy sự coi thường. Miễn là không điếc đều có thể nghe hiểu. Hô hấp của mọi người như ngừng lại. Trần Diệu thiếu chút nữa nhảy dựng lên chỉ vào lỗ mũi Trần Hân nói "chắc cô làm được." Cố Diệc Cư liếc Trần Hân một cái, nhướng mày. Thời điểm mọi người nín thở chờ đợi, Cố Diệc Cư thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay đè lên con chuột, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Ừ, đúng thế, đừng làm phiền tôi." Mọi người không rõ ý tứ câu này, anh lại có vẻ không muốn tiếp tục, thái độ kiểu chuyện này chẳng có gì thú vị. Trần Hân mím môi, sắc mặt trắng bệch hồng nhuận lên. Trần Diệu híp mắt xem Trần Hân liền biết trong lòng cô ta suy nghĩ gì. Trần Hân lúc này không chừng cho rằng cô ta đúng, Cố Diệc Cư chỉ có thể đánh bậy đánh bạ thôi. Triệu Nghĩa hướng Cố Diệc Cư nói: "Có thể co được dãn được ha." Cố Diệc Cư cười, không đáp. Trần Diệu nhìn tóc đuôi ngựa của Trần Hân đung đưa, bĩu môi. Một giây sau, cô cầm đề của mình và Liễu Anh đặt trên bàn Cố Diệc Cư. Cố Diệc Cư dời mắt khỏi màn hình ngẩng đầu bắt gặp khuôn mặt ai oán của cô, anh mỉm cười: "Làm sao?" Trần Diệu hơi khó xử, cô đang chiến tranh lạnh với anh, trước đấy còn không thèm chào, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nói: "Làm đề." Liễu Anh thấy Trần Diệu to gan như vậy, cũng đi theo ấp úng nói: "Làm.. đề." Cố Diệc Cư không đáp, cười như không nhìn cô một hồi lâu. Bị nhìn đến khi dũng khí sắp cạn, bên kia Triệu Nghĩa khoanh tay nhìn cảnh này, Cố Diệc Cư mới hỏi: "Không giận nữa?" Trần Diệu: "..." Triệu Nghĩa: "Có vẻ như hết giận rồi." Cố Diệc Cư cũng không chờ Trần Diệu trả lời, với lấy đề lật xem rồi nói: "Ngồi xuống đối diện." Trần Diệu nghe hiểu anh nói, từ trán tới tai đều hồng, không nói đến tim gia tốc đập không ngừng, thân thể cũng cứng ngắc theo nhịp tim. Cô nghĩ cô cũng không giận lắm. Sự bực dọc trước đó biến mất trong gang tấc vì câu nói của anh. Liễu Anh lôi kéo Trần Diệu đang cứng đờ ngồi vào đối diện, Triễu Nghĩa thò tới, nói: "Tớ cũng muốn nghe." Cố Diệc Cư hỏi Trần Diệu: "Chỗ nào không hiểu?" Trần Diệu: "Toàn bộ." Tiếng nói vừa dứt, có thể nghe được tiếng cười của bàn học bá sát bên, Trần Diệu đã sớm thành thói quen, sắc mặt không đổi. Cố Diệc Cư híp mắt quét bàn bên một cái, quay đầu lại đem trái cây đẩy cho Trần Diệu, nói: "Chưa ai ăn đâu." Trần Diệu lấy cái muỗng múc một ngụm, cắn một miếng. Liễu Anh nói thầm: "Diệu Diệu kỳ thật toán và vật lý không tốt nhưng ngữ văn cùng tiếng Anh đều tốt." Đúng vậy, chỉ riêng môn ngữ văn của Trần Diệu đã xếp đầu lớp, môn tiếng Anh cũng có thể lọt vào top hai mươi, đáng thương nhất là ba môn toán học, hóa học, vật lý, đặc biệt là toán học, Trần Diệu đọc đề xong có thể lăn ra chết. Đôi khi chính là như vậy, càng không thích học càng học không vào. Triệu Nghĩa cười nói: "Vậy học với Cố gia đi, Cố gia giỏi nhất là toán, hóa học, vật lí, đương nhiên tiếng Anh cũng tốt, duy nhất môn ngữ văn lại giống cứt chó." Liễu Anh mở to hai mắt: "Thật sự?" Triệu Nghĩa cười: "Đương nhiên." Trần Diệu chống cằm, hứng thú hỏi: "Có đúng vậy không?" Cố Diệc Cư không trả lời cô, cầm lấy bút, nói: "Làm từ câu này. Câu này đơn giản nhất, lấy bút ghi lại." Trần Diệu: "Vâng." Anh nghiêm túc, Trần Diệu cũng chỉ có thể làm theo. Vì vậy mọi người trên bàn bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, tiếng nói của Cố Diệc Cư có thể nói là nhân trung chi long*, rất trầm, có từ tính, gợi cảm, khiến người khác nghe thấy mặt đỏ tim đập, thanh khống chắc chắn không thể chịu nổi. Cách anh giảng bài rất rõ ràng, đối với anh đề thi lớp mười một có thể hạ bút thành văn. *rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường. Mắt rũ xuống, thỉnh thoảng ngước lên xem Trần Diệu có kịp ghi lại hay không, vô cùng đẹp trai. Nam sinh gợi cảm nhất là khi nghiêm túc. Bàn học bá sát bên có chút không yên, đặc biệt là nữ sinh, sôi nổi cắn bút nhìn bên này. Những gương mặt ngày thường cao ngạo thận trọng cũng khác, học bá cũng là người, cũng có thất tình lục dục. Trong đó có một nữ sinh khá thân với Trần Hân không chịu nổi nói: "Tớ thấy anh ấy quá đẹp trai." Trước kia bắt gặp thời điểm Cố Diệc Cư nóng giận, lúc ấy không có cảm giác gì ngoài lo sợ. Lúc này nhìn kĩ phát hiện diện mạo của anh so với giáo thảo của Nhất trung còn đẹp hơn. Trần Hân dời đề thi ngẩng đầu, liếc qua. Đúng lúc Cố Diệc Cư dùng bút gõ cho Trần Diệu hạ thấp đầu xuống, Trần Diệu nóng nảy ngồi thẳng người, đôi mắt Cố Diệc Cư mang theo tia nghiền ngẫm nhìn Trần Diệu. Trần Hân: "..." Giây tiếp theo, Cố Diệc Cư nghiêng đầu lấy đề thi, cô ta thấy Trần Diệu ngẩng đầu nhìn trộm, một cái nhìn kia khiến tim Trần Hân thót lên. Đó là ánh mắt nhìn người mình thích. Ngồi giải đề mà lòng không yên. Lúc sau có hai nam sinh học bá cũng nhân cơ hội chạy sang, tranh thủ nhờ Cố Diệc Cư giảng đề lớp mười hai. Vì thế bàn của Cố Diệc Cư mở rộng gấp đôi, thật ra Cố Diệc Cư cũng không kiên nhẫn, nhưng anh giảng hai ba câu hỏi tương đối khó kia. Chờ nói xong, anh vò tờ đề thành một cục rồi ném cho hai người đó: "Cút." Hai nam sinh kia cười rộ lên, chạy nhanh nhặt lên, gật gật đầu: "Cảm ơn Cố gia." Lúc này, ai cũng không dám nói Cố Diệc Cư chỉ biết đánh nhau. Anh còn biết giải đề, hơn nữa còn giỏi hơn bọn họ, mấy học bá đã phải nhìn Cố Diệc Cư với con mắt khác, lúc đi còn có chút lưu luyến. Trần Hân khoác tay khuê mật, trầm mặc rời đi
Chương 7: Chị quản được tôi? Bấm để xem Buổi chiều ở Bingsutt náo nhiệt hơn so với buổi sáng, đặc biệt là vào mùa hè. Ngay khi Cố Diệc Cư đang thấp giọng giảng đề, trong phòng đã có không ít người tới, lần lượt chiếm vài bàn. Đám người Trần Hân đã rời đi. Bàn bên này chỉ còn dư lại nhóm người của Trần Diệu và Cố Diệc Cư, Trần Hân bị vả mặt nên tâm trạng Trần Diệu tốt hơn nhiều, sau lại kêu thêm một phần trái cây lạnh, cầm cái muỗng lấy hoa quả ăn, ăn đến khi toàn bộ cánh môi đều hồng lộ ra nét dịu dàng của cô gái nhỏ. Cố Diệc Cư mở notebook, di chuyển con chuột, lại bận rộn với việc riêng, ngẫu nhiên duỗi tay lấy trái cây trong chén của Trần Diệu. Triệu Nghĩa cầm di động nghiêng đầu chụp lén Trần Diệu, một tiếng tách tách thật rõ ràng. Trần Diệu phát hiện liền quay sang đá đầu gối Triệu Nghĩa: "Mau xóa." Triệu Nghĩa cười ha ha, chạy trốn Trần Diệu, Trần Diệu đứng dậy muốn đi đoạt lấy di động trong tay Triệu Nghĩa, dùng cả người nhoài lên. Nửa thân trên vừa vặn đè xuống máy tính Cố Diệc Cư. Cố Diệc Cư có chút bất đắc dĩ, dịch máy tính, ngẩng đầu hỏi Trần Diệu: "Buổi tối muốn ăn gì?" Trần Diệu trừng Triệu Nghĩa một cái rồi nhìn xuống Cố Diệc Cư. Anh chống cằm nhìn cô, mà cô bởi vì ăn mà mái tóc có chút hỗn độn, vài sợi đáp xuống cánh tay đặt trên bàn của anh. Khoảng cách giữa hai người bất tri bất giác gần gũi, chỉ cần Trần Diệu cúi đầu liền có thể hôn lên chóp mũi anh, bờ môi anh. Ngay tức khắc Trần Diệu cứng đờ, tim đập loạn. Theo bản năng mà cắn môi dưới, đôi môi đỏ mọng như anh đào vì ngậm đá lạnh, vẻ dịu dàng của cô gái nhỏ như được phóng đại gấp mười lần. Triệu Nghĩa đứng một bên nhìn đến choáng váng, sau lấy lại tinh thần bật cười một tiếng. Ánh mắt Cố Diệc Cư đảo qua đôi môi đỏ kiều diễm ướt át, ngón tay gõ lên mặt bàn, lại lần nữa hỏi: "Hay là muốn về nhà ăn cơm tối?" Lần này hỏi xong, Trần Diệu cắn môi, không khí ái muội lập tức tan biến. Trần Diệu quay lại ngồi trên ghế, buồn bực: "Em sẽ không về nhà ăn cơm." Cố Diệc Cư nhướng mày: "Vậy chúng ta cùng ăn cơm?" Trần Diệu lại lén nhìn anh, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến hôn lên môi mỏng của anh sẽ có mùi vị ra sao, nhưng anh lại bình tĩnh như vậy, phảng phất giống như anh không bị sự gần gũi khi nãy của hai người họ hấp dẫn. Cô bĩu môi: "Không được, em có hẹn." Cố Diệc Cư bật cười: "Vậy thì thôi." Sau đó anh dọn notebook trên bàn, dáng vẻ muốn rời đi. Triệu Nghĩa thở dài, duỗi người vươn vai đứng dậy. Dưới bàn Liễu Anh thò tay túm áo Trần Diệu, Trần Diệu cũng mặc kệ cô lôi kéo, không hé răng, cúi đầu tiếp tục cắn vụn đá. Cố Diệc Cư không mang nhiều đồ, chỉ có notebook, thêm hai quyển vở. Triệu Nghĩa thì thuần túy bám theo anh, điện thoại di động nhét trong túi, cả người nhẹ nhàng. Sau khi thu dọn đồ đạc, Cố Diệc Cư đi thanh toán. Khi trở lại, ngón tay thon dài chạm cái trán Trần Diệu, nói: "Tôi đã thanh toán. Nếu cô muốn ăn thêm thì ghi nợ cho tôi. Nhớ về sớm chút, đừng ở ngoài quá lâu." Trần Diệu ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt có chút hờn giận. Cố Diệc Cư lại dường như không thấy, anh cầm theo túi đựng máy tính cùng Triệu Nghĩa hướng cửa rời đi. Tiếng chuông trên cửa kính vang lên. Bọn họ đã đi xa. Trần Diệu ghé vào trên bàn, thở dài. Liễu Anh thấp giọng hỏi Trần Diệu: "Chúng ta có hẹn buổi tối sao?" Trần Diệu bi phẫn nói: "Tớ lừa anh ta!" Liễu Anh: ".. À." Trở lại phòng bida, Cố Diệc Cư ngồi trên trên sô pha, cầm hộp cơm mở ra. Triệu Nghĩa từ tủ lạnh cầm ra hai lon Coca, ném một lon cho Cố Diệc Cư, đi đến cạnh anh ngồi xuống, theo sau tiếng cười nói: "Thật ra cô bé rất xinh đẹp, không kém chị mình." Cố Diệc Cư chân dài đáp trên một bên ghế, lười nhác nhìn cơm hộp, ừ một tiếng. Trả lời cực kỳ có lệ. Triệu Nghĩa cười một tiếng, không nói nữa, dù sao anh nhìn không thấu tâm tư người này. Cố Diệc Cư lớn lên quá đẹp, dễ dàng che đậy lòng dạ nham hiểm của mình. Phàm là từng nhìn qua anh đánh nhau còn có làm một số chuyện xấu liền biết người này tàn nhẫn trong xương cốt. Tuy rằng bình thường anh hay đùa giỡn Cố Diệc Cư, nhưng Cố Diệc Cư không tỏ thái độ, đùa chính là đùa. Ai biết anh ta đang nghĩ gì? Mẫu bạn gái lý tưởng? Anh nhìn không thấu. Ăn xong cơm. Cố Diệc Cư nghiêng đầu, nhìn thấy Triệu Nghĩa đang xem album ảnh. Bức ảnh Trần Diệu bị Triệu Nghĩa chụp lén trong Bingsutt hôm nay, tấm ảnh vô tình bày ra mọi ưu điểm của Trần Diệu. Vẻ dịu dàng cùng đôi môi hồng hào của cô gái, đôi mắt hơi híp lại ăn kem lạnh, mái tóc lộn xộn trông rất dịu dàng. Cố Diệc Cư câu môi, khen nói: "Không tồi." Triệu Nghĩa cười rộ lên: "Đúng không? Đôi lúc phải tự tìm ra vẻ đẹp." * Liễu Anh bị Trần Diệu kéo đi ăn mì lạnh. Khi nãy ăn nhiều trái cây lạnh, bây giờ lại muốn đi ăn mì lạnh, Liễu Anh muốn đi chết. Cô chọc trán Trần Diệu: "Khó trách cậu gặp dì mụ là luôn đau bụng tưởng toi." Trần Diệu tìm dưa leo cắt sợi trong mì lạnh, bỏ vào miệng, cả miệng dính đầy nước sốt. Liễu Anh nghĩ mình không thể ăn được, vì vậy cô ngồi bên cạnh kêu một phần cơm xá xíu. Cùng Trần Diệu ăn xong, hai người đi dạo một lúc mới tạm biệt. Trần Diệu trở về nhà, vào đến cửa liền thấy cả nhà ba người đang ăn cơm. Chu Lệ thấy cô: "Ăn không?" Trần Diệu nói cô đã ăn rồi, Trần Kính Khang lại nói: "Chắc chắn lại ăn bừa bãi bên ngoài. Trong nồi còn có cháo Bát Bảo, đi lấy ăn đi." Trần Diệu nghĩ muốn thong thả ung dung quay trở về phòng, lại tưởng tượng hương vị ngọt ngào mềm mại của cháo Bát Bảo, bước chân ngập ngừng. Cô giằng co hai giây, cuối cùng xoay người vào phòng bếp, bưng một chén cháo ra ngồi trên bàn cơm, ngẫu nhiên còn gắp đồ ăn. Chu Lệ cúi đầu cùng Trần Hân nói chuyện phiếm, hai mẹ con thập phần thân mật. Trần Diệu ngồi đối diện giống một người ngoài. Lúc này, Chu Lệ giơ tay vuốt tóc cho Trần Hân, nói: "Còn một năm, phải kiên trì, ngàn vạn lần không được yêu sớm, nghe chưa?" Tay cầm đũa của Trần Hân ngừng lại, vô thức ngẩng đầu nhìn Trần Diệu. Trần Diệu gắp trứng gà, phát hiện ánh mắt Trần Hân, nhíu mày nghĩ thầm "Nhìn tôi làm gì?" Chu Lệ nhìn theo tầm mắt Trần Hân, cũng nhìn về phía Trần Diệu, Chu Lệ gõ gõ vào chén Trần Diệu: "Mày cũng vậy, không được yêu sớm." Trần Diệu trong lòng trợn mắt, không phản ứng, cúi đầu tiếp tục uống cháo. Ăn cơm xong, Trần Kính Khang đi rửa chén, Chu Lệ đi tắm rửa. Trần Diệu nằm trên sô pha đợi tiêu cơm xong mới đựng dậy trở về phòng, nhón chân lấy áo ngủ chuẩn bị đi tắm rửa, vừa quay đầu lại thấy Trần Hân đi đến. Trần Diệu không kìm lòng được mà nói: "Ái chà, khách quý." Trần Hân rất ít khi đến phòng Trần Diệu, Trần Hân đóng cửa phòng, dựa vào cửa, nhìn Trần Diệu do dự, một lúc sau mới nói: "Em nghe mẹ nói gì trên bàn ăn không?" Trần Diệu dựa vào bàn học: "Chị nói yêu sớm ấy à?" Ánh mắt Trần Hân lóe lên: "Ừ." Trần Diệu híp mắt, cười nói: "Chị quản được tôi?" Trần Hân: "..."
Chương 8: Đừng ôm chặt quá Bấm để xem Nói không lại Trần Diệu, vẻ mặt của Trần Hân không hài lòng, nhưng cô không có hứng thú quan tâm em gái mình. Cho tới nay người được cưng chiều nhất trong nhà là cô ta, ngược lại Trần Diệu càng giống một chị gái, nấu cơm xào rau, khi ba mẹ vắng đều là một mình Trần Diệu làm việc nhà, mười ngón tay Trần Hân chưa từng dính nước, thậm chí chiên trứng cũng không biết. Cô được Chu Lệ dạy bảo rằng phải chăm chỉ học tập, cố gắng đạt hạng nhất, chuyện trong nhà không cần cô nhọc lòng. Cho nên so với Trần Diệu thì cô càng tự do tự tại, chỉ cần chăm sóc cho bản thân. Rất giống như chỉ sống trong thế giới riêng. Bởi vì Trần Diệu thích cái gì là làm cái đó, lại có cá tính, cho nên ba mẹ không kiểm soát nổi cô, chứ nói gì đến cô công chúa là Trần Hân. Trần Hân không nói thêm lời nào, xoay người đi ra ngoài, tiếng đóng cửa truyền đến. Trần Diệu ôm đồ ngủ dựa vào trên bàn học. Nghĩ đến hai chữ yêu sớm. Nghĩ đến là cả gương mặt ửng hồng, giống quả táo đỏ. Mặc dù cô không muốn yêu sớm, nhưng nếu đối tượng là Cố Diệc Cư, cô có thể buông bỏ mọi thứ, chỉ vì được ở bên anh. Tuy rằng ý nghĩ này rất nguy hiểm, nhưng lại có một loại khoái cảm phản nghịch. Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ, nhớ đến thái độ của Cố Diệc Cư hôm nay, anh còn luôn mồm khen Trần Hân thật xinh đẹp. Đám mây hồng trên má liền biến mất, cô ngẩng đầu buộc tóc, đẩy cửa đi tắm rửa. Kỳ nghỉ hè thật sự quá nhanh, không bao lâu liền tới gần khai giảng. Trần Diệu và Liễu Anh ngày ngày chăm chỉ làm bài tập. May mắn, hôm đó Cố Diệc Cư đã giúp hoàn thành bài tập toán ở Bingsutt. Trần Diệu cùng Liễu Anh lần đầu tiên làm xong bài tập Toán hoàn mỹ. Ba Liễu đi Hàn Quốc công tác nên đưa Liễu Anh theo. Chỉ còn lại một mình Trần Diệu, cô ở nhà hơi buồn chán, chuẩn bị đi đến quán net hoặc phòng bida, lúc này di động đổ chuông. Trần Diệu từ trên ghế sô pha đứng dậy, duỗi tay cầm lên, vừa thấy tên hiển hiển thị trên màn hình, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh. Do dự chốc lát, cô cầm lên tiếp cuộc gọi, thấp giọng chào một tiếng. Giọng nói trầm thấp lười nhác của Cố Diệc Cư từ đầu kia truyền đến: "Trần Diệu?" Trần Diệu ừm một tiếng, chỉ thấy trong tim một màu hồng phấn bay bay "Buổi tối đi trượt băng không?" Ánh mắt Trần Diệu sáng lên: "Cuối cùng anh cũng chịu đi sao?" Cố Diệc Cư cười nhẹ một tiếng: "Đúng vậy." Trần Diệu ngồi thẳng người, có chút hưng phấn: "Được, tối nay hẹn gặp ở sân trượt." Đầu kia Cố Diệc Cư lại cười một tiếng mới cúp điện thoại. Trần Diệu ôm di động, vẻ mặt phấn khích, nghe nói trước đây Cố Diệc Cư trượt băng rất lợi hại, cô đã mong chờ một ngày nào đó được tận mắt chứng kiến. Cô còn từng vài lần đề cập với Cố Diệc Cư, nhưng Cố Diệc Cư luôn duy trì bộ dạng không dao động. Cô nhảy xuống sofa, đem thảm chỉnh lại một lần, miễn cho Chu Lệ trở về lải nhải dài dòng, sau khi nấu cơm cho bọn họ, cô đi vào phòng thay quần áo, cô sẽ ra ngoài đi chơi với anh, vì vậy nên mặc quần áo gì? Đứng trước tủ quần áo, cô nghĩ đến đau đầu. Cuối cùng cô chọn một chiếc áo màu vàng trễ vai cùng quần dài trắng, phối với giày thể thao, vừa đẹp. Bảy giờ phòng trượt băng mở cửa, Trần Diệu thong thả ăn tạm mì dưới tầng rồi đến điểm hẹn. Lúc này là bảy giờ rưỡi, sân trượt băng ở phố thương mại Quang Niên, phố thương mại này đã lâu đời, các kiến trúc đều rất cổ điển, sân trượt băng cũng được xây dựng theo phong cách cổ điển. Trần Diệu không vội đi vào, chỉ đứng ở ngoài lan can xem. Thoáng nhìn, cô thấy Cố Diệc Cư mang giày trượt băng, lười nhác dựa vào lan can. Bên cạnh anh là Triệu Nghĩa và hai chàng trai khác thường xuyên xuất hiện ở quán net, Trần Diệu nhận ra hai người đó là bạn học của anh. Còn có hai cô gái khác đang ngồi trên ghế, họ đang nói giỡn, thỉnh thoảng ngẩng đầu cùng Triệu Nghĩa nói chuyện, nhưng dường như họ không dám nói chuyện với Cố Diệc Cư, chỉ dám ngắm trộm. Trần Diệu nhìn một hồi. Triệu Nghĩa phát hiện ra cô, cười cười trượt tới. "Hi, em gái." Trần Diệu buộc tóc đuôi ngựa, cô mỉm cười vẫy tay với Triệu Nghĩa. "Qua đây, Cố gia giúp em thuê giày trượt rồi." Triệu Nghĩa dẫn cô vào trong, Trần Diệu đỏ mặt đi vòng qua lan can, trên sân trượt băng có rất nhiều người. Đi tới đi lui, khi Trần Diệu đi đến lối vào. Cố Diệc Cư trượt một vòng, quay đầu nhìn cô, nhướng mày, ngón tay thon dài chỉ vào đôi giày gần đó. Trần Diệu nhìn anh chăm chú. Hôm nay anh một thân sơ mi trắng cùng quần tây đen, áo sơ mi phác họa vòng eo gầy, mơ hồ có thể thấy được cơ bụng. Đẹp trai cực kì. "Giày!" Cố Diệc Cư cười nói Trần Diệu: "Đã biết." Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, quay đầu tìm đôi giày. Triệu Nghĩa trượt đến, ngồi bên cạnh Trần Diệu: "Có thể tự mang được không?" Trần Diệu gật đầu: "Được." Triệu Nghĩa: "Em biết trượt chứ?" Trần Diệu do dự: ".. Một chút." Triệu Nghĩa cười rộ lên. Kích cỡ vừa vặn, sau khi thay giày, Trần Diệu có chút phiền muộn, trước đây cô đã từng chơi, nhưng bây giờ lại như mới. Triệu Nghĩa lập tức duỗi cánh tay ra đỡ cô, lúc này Trần Diệu mới vững vàng đứng lên, Triệu Nghĩa cười nói: "Cẩn thận một chút, anh giúp em đi vào." Một tay Trần Diệu vịn lan can, tay còn lại đặt lên cánh tay Triệu Nghĩa, tầm mắt lại hướng về phía giữa sân. Cố Diệc Cư đứng ở nơi đó, đang cùng mọi người nói chuyện, đôi giày dưới chân như thể không phải giày trượt băng mà chỉ là đôi giày bình thường. Sau khi trượt vào bên trong, Trần Diệu mới kinh ngạc phát hiện sân băng rất trơn, cô không thể giữ thăng bằng nhiều lần, may mắn có Triệu Nghĩa. Mới đầu Triệu Nghĩa đỡ cô, còn rất muốn giúp cô đi một vòng, tuy nhiên tầm mắt cô vẫn luôn dừng trên người Cố Diệc Cư. Anh phải hô to: "Cố thiếu gia, cô gái nhỏ của mày đến rồi, mày không ra giúp sao?" Cố Diệc Cư nhìn qua hướng này, cong cong môi, sau đó cùng người nọ nói hai câu, trượt qua đây. Mắt thấy anh càng ngày càng gần, tâm Trần Diệu dường như muốn cùng trái tim nhảy ra ngoài. "Không biết trượt?" Cố Diệc Cư duỗi chân chống bên lan can, cúi đầu hỏi. Trần Diệu dậm chân, nói: "Không sao đâu, em sẽ tập." Cố Diệc Cư cười nhạo một tiếng: "Đứng còn không vững, còn hẹn tôi đến sân trượt băng." Trần Diệu ngẩng đầu trừng mắt với anh một cái. Bên cạnh hai nam sinh bật cười. Hai nữ sinh chào hỏi Trần Diệu: "Xin chào." Trần Diệu quay đầu đáp lại các cô, đến gần mới nhận ra hai nữ sinh này cũng là bạn học của Cố Diệc Cư, thỉnh thoảng cô thấy họ ở tiệm net. Triệu Nghĩa cố ý buông tay. Trần Diệu đang cùng mọi người nói chuyện, hồn nhiên không chú ý, tay trống trơn, chân liền trượt theo giày, cô kinh hãi kêu lên một tiếng, theo phản xạ bắt lấy người bên cạnh. Vừa vặn túm phải áo sơ mi của Cố Diệc Cư, cô lại dùng sức nên trong lúc hoảng loạn đã ôm chặt eo Cố Diệc Cư. Gần sát, độ ấm cùng hô hấp mang theo mùi hương nhàn nhạt trên người anh khiến từ trán đến cổ Trần Diệu lần lượt đỏ bừng. Triệu Nghĩa khoanh tay, trượt vòng quanh cười đến phấn khích. Cố Diệc Cư rũ mắt nhìn cô một cái, có chút bất lực: "Đừng ôm chặt quá, chút nữa sẽ cùng bị ngã."
Chương 9: Anh bị thương Bấm để xem Trần Diệu có cảm giác muốn đi chết, đặc biệt khi bên cạnh từng đợt cười truyền đến, còn có những ánh mắt chăm chú. Quả thực là cô tự động đưa tới cửa ôm anh. Thật ra cô có thể tự đứng vững, nhưng hoảng loạn liền mất thăng bằng, cuối cùng vai áo càng trượt xuống lộ ra bờ vai trắng nõn. Cố Diệc Cư nhìn cô chật vật một hồi, duỗi tay giúp cô chỉnh áo, sau đó đẩy vai cô, bắt lấy cổ tay rồi trượt lên phía trước vài bước. Điều kỳ diệu là khi anh vừa trượt lên, Trần Diệu đã theo kịp nhịp điệu, gót chân nâng lên ổn định. Cố Diệc Cư nghiêng đầu hỏi: "Có thể?" Trần Diệu gạt lọn tóc rối trên má, gật gật đầu: "Vâng." "Dẫn cô đi một vòng." Cố Diệc Cư nói xong, không đợi Trần Diệu phản ứng, vững chắc mang cô di chuyển theo, giây tiếp theo gió đã thổi qua mặt. Trần Diệu trượt sau anh, tùy ý anh lôi kéo di chuyển, hơn nữa anh trượt đi thập phần nhẹ nhàng, một vòng rồi lại một vòng. Trần Diệu nhìn tay hai người, thầm nghĩ nếu anh nắm tay cô thì tốt rồi. Lúc này, anh vẫn nắm cổ tay cô. Lòng Trần Diệu chua xót. Tuy nhiên, có thể trượt êm như vậy cảm giác thật tuyệt vời. Trước đây Trần Diệu đi cùng Liễu Anh, hai người kẻ tám lạng người nửa cân ngây ngốc trên sân băng, chỉ có thể mò theo lan can chậm rãi di chuyển, người trước ngã liền kéo người sau ngã. Lúc sau một số nam sinh muốn đến giúp đỡ, Trần Diệu cùng Liễu Anh đều không chịu, lạch bạch lạch cạch tựa như hai cô vịt. So với Liễu Anh, Trần Diệu học nhanh hơn một chút, một thân nghiêng ngả lảo đảo miễn cưỡng trượt xong một vòng. Nhưng bị người khác chạm nhẹ liền té ngã, căn bản không có cách nào đứng vững. Sau một vài vòng, Trần Diệu cho rằng có thể tự trượt. Đầu kia Triệu Nghĩa gọi Cố Diệc Cư, dường như có một cuộc gọi đến. Cố Diệc Cư giảm tốc độ, nắm cổ tay Trần Diệu đi về phía lan can. Sau cú xoay gót chân, anh dựa vào lan can. Trần Diệu không kịp phanh lại, nhanh chóng đâm vào người anh. Cô vội vàng vươn tay bám lấy lan can phái sau anh, giày dưới chân đụng phải giày anh, đỏ mặt thở dốc, hai người họ gần đến mức cô lại có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh. Cô vén tóc, ngẩng đầu nhìn anh. Cố Diệc Cư: "Có thể tự đứng vững không?" Trần Diệu vô thức gật đầu, Cố Diệc Cư nắm lấy tay còn lại của cô ấn vào lan can: "Giữ nó, tôi ra ngoài nghe điện thoại." Trần Diệu hai tay nắm chặt lan can, ừ một tiếng. Bên kia Triệu Nghĩa vẫn đang gọi. Cố Diệc Cư trượt đến lối ra, đi ngang qua hai bạn học nữ, chỉ vào Trần Diệu. Hai người đỏ mặt, mỉm cười gật đầu. Chờ Cố Diệc Cư rời đi, hai nữ sinh hướng Trần Diệu hô: "Tiểu mỹ nữ, qua bên này ngồi cùng bọn chị." Trần Diệu nhìn bọn họ, gật gật đầu, cẩn thận trượt qua. Sau khi cô ngồi xuống phát hiện cả hai bạn nữ đều không biết trượt, hai chàng trai kia giúp họ trượt nhưng tạm thời rời đi để hai nữ sinh ở lại đây ngồi đợi, tình huống giống Trần Diệu. Ba người ngồi bên cạnh nhau, Trần Diệu nghe hai người nói chuyện phiếm. Cố Diệc Cư đi ra ngoài đã lâu, Trần Diệu đợi một lúc, nhìn mọi người hoạt động trong sân trượt, quay sang cùng hai người họ nói một tiếng, chính mình tự đứng lên từ từ trượt đi. Tự mình trượt cảm giác cũng không tệ, tuy rằng trượt không nhanh nhưng rất thoải mái. Nếu cô luyện tập thêm chút nữa thì có thể giang tay làm vài động tác tự đo. Ngay lúc cô vén tóc khỏi má, một bàn tay nóng ấm từ sau hông vươn ra nắm lấy tay cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không chỉ kéo cô trượt về phía trước. Trần Diệu sửng sốt, người nọ quay đầu nhìn cô một cái, lộ ra tia cười bỉ ổi. Cô không quen biết hắn. Trần Diệu giãy giụa: "Buông tôi ra!" Người nọ cười, không thả tay ra, tiếp tục lôi cô đi. Cánh tay tự do còn lại với qua, nghĩ sẽ đẩy tay hắn ra, ai biết phía sau lại có một bàn tay khác bắt lấy, ngay lập tức cô bị hai người đàn ông kéo đi, bị kẹt ở giữa. Người phía sau tóc vàng che mắt phải, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm vòng eo của Trần Diệu. Trần Diệu muốn dừng, nhưng lại bị hai người trước sau kéo đi, cô không thể dừng lại, bị đối phương kéo đi hai vòng. Trần Diệu phát hiện, người lôi kéo cô ngày càng nhiều, ít nhất có bốn người, đều là nam. Cô bị ép ở giữa như một con gà, bọn họ dễ dàng mang theo cô trượt đi, bất kể là Trần Diệu vùng vẫy như thế nào, hoặc là muốn trực tiếp đâm vào hàng rào chắn bên cạnh, bọn họ đều ép cô đi theo. Người đàn ông đang ôm cô gãi gãi vào lòng bàn tay, Trần Diệu cảm thấy ghê tởm muốn chết, từ xa cô đã nhìn thấy hai bạn học nữ khi nãy. Thấy cô kêu cứu, bọn họ vội đứng dậy nhưng cả hai đều ngã xuống đất, vừa chật vật vừa đáng thương. Trần Diệu quát người đàn ông phía trước: "Tôi mệt rồi, thả tôi ra." Hắn chỉ cười cười không trả lời, kéo theo cô tiếp tục trượt. Trần Diệu hung hăng dùng móng tay bấm vào tay hắn, không ngừng giãy giụa, giậm chân đá, có ý cá chết lưới rách. Ba tên khác xúm lại vây lấy cô, Trần Diệu gấp gáp đến độ suýt khóc. Nhưng cô vẫn quật cường đè lên môi dưới, trong lòng hận không thể phanh thây bọn họ. Mắt thấy người đàn ông đằng trước tốc tộ chậm lại, Trần Diệu chớp cơ hội giãy giụa, nhưng đột nhiên hắn phanh gấp, Trần Diệu không thể chống chế chân lao thẳng vào người hắn. Hắn kéo lại, choàng qua eo cô, trong khoảnh khắc đó, Trần Diệu có cảm giác ngực bị bóp lấy. Trần Diệu sửng sốt, sau đó giơ tay cào mặt đối phương. Hắn cười một tiếng, thanh âm kia cực kỳ dầu mỡ khó nghe, sau đó thả cô ra. Phía sau lưng Trần Diệu trực tiếp đụng phải lan can, vai áo lại lần nữa rũ xuống. Cô cúi đầu, rốt cuộc không thể kiềm được nước trong hốc mắt. Giây phút hoảng hốt, âm thanh của hai nữ sinh khi nãy truyền đến: "Cố gia! Cố gia!" Giây tiếp theo, cằm Trần Diệu bị nâng lên, tầm nhìn bị nước mắt làm mờ nhưng khuôn mặt điển trai của Cố Diệc Cư vẫn đập vào mắt, ánh mắt Trần Diệu mông lung nhìn anh. Cố Diệc Cư trầm mặc nhìn cô vài giây, đôi mắt lập tức nhiễm tia âm ngoan. Anh buông cằm cô ra, xoay người nắm lấy cây gậy bóng chày bên cạnh, bước đến khu đổi giày, cây gậy bóng chày nâng lên, khuôn mặt người đàn ông sờ ngực Trần Diệu đã bị đánh co quắp. "Mẹ nó anh là ai?" Ba người còn lại lập tức ném đồ trong tay, đứng dậy vây quanh Cố Diệc Cư, tiếng đánh nhau vang lên từ khu đổi giày. Cái tay chạm vào Trần Diệu bị Cố Diệc Cư đánh gãy xương. Toàn bộ sân trượt im lặng rồi đổ xô đi xem náo nhiệt. Tim Trần Diệu thắt lại, cô lập tức cởi giày chạy ra ngoài. Khu đổi giày đã không còn ai, chỉ có Cố Diệc Cư và bốn người đàn ông, Cố Diệc Cư không bị thương, mặt khác bốn người kia thì nằm thoi thóp. Trần Diệu nhỏ giọng gọi: "Cố Diệc Cư." Cố Diệc Cư ném gậy bóng chày trong tay, kéo Trần Diệu rời đi. Lúc này một cơn gió vụt qua sau lưng, Cố Diệc Cư quay lại, dư quang đuôi mắt khẽ lóe lên. Cố Diệc Cư nghiêng đầu tránh, nhưng cằm vẫn bị trúng. Chân dài vừa nhấc lên, anh đem đối phương đạp ra ngoài. Một tiếng loảng xoảng, người đàn ông kia đập mạnh vào tủ rồi trượt dài trên mặt đất, nhẫn đầu hổ lăn ra khỏi tay hắn. Trần Diệu ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Cư, máu từ cằm chảy xuống. Trần Diệu giật mình, kiễng chân nhìn lên: "Anh bị thương." Giữa mày Cố Diệc Cư vẫn còn tia tàn nhẫn. Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đẫm đầy lo lắng, so với bình thường càng thêm dịu dàng. Cố Diệc Cư nhìn cô nửa ngày, kéo tay cô xuống, cười khẽ một tiếng: "Không sao đâu."