Bài viết: 16 

Chương 9:
Ý tưởng khởi nghiệp của Quan tiên sinh vừa nói ra đã bị bố mẹ và bố mẹ vợ phản đối.
Các trưởng bối muốn Quan tiên sinh tìm một công việc ổn định, sống một cuộc sống ổn định.
Khởi nghiệp đối với họ chỉ là việc lãng phí thời gian và tiền bạc.
Thậm chí có một số bạn bè không nói ra, nhưng lại chế giễu sau lưng. Không ai tin Quan tiên sinh, cũng không ai ủng hộ anh.
Chỉ có Liễu tiểu thư khi mà mọi người đều phủ định anh, đả kích anh, đã đứng trước anh, nghiêm túc nói: "Em ủng hộ Quan tiên sinh khởi nghiệp."
Cô quay lại chạm vào tai Quan tiên sinh, mắt cong cong: "Chồng ơi, anh cứ yên tâm mà làm. Anh thành công thì em sẽ làm bà nội trợ giàu có đi mua sắm hằng ngày, nếu anh thất bại thì em sẽ cùng anh bắt đầu lại từ đầu. Cuộc đời dài như vậy, nhất định phải làm những việc khiến mình vui."
Quan tiên sinh cảm thấy mắt mình lại nóng lên, anh không màng người khác có mặt ở đó, hôn lên mu bàn tay của Liễu tiểu thư, "Cảm ơn vợ."
Quan tiên sinh vốn là người có ý chí kiên định, giờ lại có thêm sự ủng hộ từ người yêu, anh càng thêm không sợ gì.
Ngày hôm đó, khi Quan tiên sinh về nhà, vừa tháo giày ở cửa đã gọi vào trong nhà: "Vợ ơi, anh đã tìm được nhà đầu tư rồi."
Liễu tiểu thư mặc đồ ngủ chạy nhanh vài bước, nhảy thẳng lên người Quan tiên sinh, vui mừng hỏi: "Thật không? Chồng em thật giỏi!"
Quan tiên sinh ôm chặt lấy vợ, mũi chạm vào mũi Liễu tiểu thư, "Thật đấy. Người đó là đàn anh của chúng ta, mới tốt nghiệp vài năm. Nhà anh ấy có mỏ than nên rất giàu, anh ấy rất hứng thú với kế hoạch khởi nghiệp của anh." Quan tiên sinh ôm Liễu tiểu thư ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục nói: "Hôm nay gặp mặt, nghe kỹ ý tưởng của chúng ta, anh ấy nói sẵn sàng đầu tư vốn cho chúng ta."
Sau khi hết hứng thú từ tin tức này, Liễu tiểu thư ngồi trên đùi Quan tiên sinh, ngón tay lướt qua mắt anh, "Chồng à, anh có phải rất mệt không? Quầng thâm mắt anh sâu như vậy rồi."
Quan tiên sinh chưa kịp trả lời, Liễu tiểu thư đã tựa đầu vào ngực anh, như mèo con nũng nịu, "Trước đây em còn nghĩ chúng ta một người học văn, một người học lý, đúng là bổ sung cho nhau. Giờ em lại chẳng giúp gì được cho anh."
Quan tiên sinh vỗ lưng Liễu tiểu thư, trấn an: "Liễu Liễu, em chỉ cần làm những việc em thích. Lấy anh không phải để em trở thành phụ thuộc của gia đình. Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, tin anh nhé. Được không?"
Liễu tiểu thư ngọt ngào ôm lấy cổ Quan tiên sinh, "Được! Nếu có gì em giúp được nhất định phải nói cho em biết nhé."
Đáp lại cô là những nụ hôn liên tiếp của Quan tiên sinh.
Quan tiên sinh luôn nghĩ, có lẽ kiếp trước đã làm điều tốt gì, nên kiếp này mới gặp được Liễu tiểu thư, cưới được Liễu tiểu thư.
Khi hai người đang chìm đắm trong tình yêu, Liễu tiểu thư ngẩng đầu lên, "Đúng rồi, tại sao bố mẹ lại về quê? Có phải em làm gì không tốt không?"
Bố mẹ Quan tiên sinh ở đây khoảng một tháng rồi kiên quyết muốn về quê, mới đi chưa được mấy ngày, Liễu tiểu thư luôn muốn hỏi chuyện này, cô tự nhận thấy mình hòa hợp với bố mẹ chồng, dù có chút mâu thuẫn nhưng hai bên đều có thể bao dung. Mấy ngày này công việc của cô khá nhiều, Quan tiên sinh cũng bận rộn nên quên mất chuyện này.
Nghe xong lo lắng của Liễu tiểu thư, Quan tiên sinh thấy buồn cười, anh đưa tay nắm lấy cằm Liễu tiểu thư, thấy cô chu môi, không kìm được lại hôn một cái.
"Nghĩ linh tinh gì thế? Bố mẹ anh còn thích em hơn cả thích anh. Cả đời họ làm việc, giờ già rồi cũng không ngừng nghỉ, luôn cảm thấy phải làm gì đó mới tốt. Hơn nữa, họ đã quen ở làng đó, mọi người đều quen biết nhau, làm xong việc còn có thể tụ tập trò chuyện. Ở thành phố ai cũng không quen ai, họ chắc cũng không chịu nổi sự cô đơn này."
Liễu tiểu thư nghĩ cũng đúng, mạnh mẽ thoát khỏi "móng vuốt" của Quan tiên sinh, "Vậy sau này chúng ta gửi nhiều tiền về quê, để bố mẹ ít làm việc hơn."
Quan tiên sinh lại một lần nữa nắm lấy cằm Liễu tiểu thư, 'đe dọa': "Sau này mà còn nghĩ linh tinh thì xem anh.."
Đôi mắt Liễu tiểu thư linh động, vẻ mặt đắc ý, giọng có chút lúng túng nói: "Anh nỡ làm gì em à?"
Quan tiên sinh chịu thua, bất đắc dĩ nói: "Không nỡ. Nhưng.." Giây tiếp theo anh hôn lên môi Liễu tiểu thư.
Ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống, không khí trong phòng có chút mờ ám.
Khi tách ra, cả hai đều thở dốc, giọng Quan tiên sinh trầm thấp: "Nhưng, anh sẽ hôn đến khi em không thở nổi, đến khi em không nghĩ linh tinh nữa. Nhớ chưa vợ?"
Khuôn mặt Liễu tiểu thư đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng, thấp giọng trả lời: "Nhớ rồi."
Trái tim Liễu tiểu thư đập thình thịch, một Quan tiên sinh như vậy cô cũng rất thích.
Các trưởng bối muốn Quan tiên sinh tìm một công việc ổn định, sống một cuộc sống ổn định.
Khởi nghiệp đối với họ chỉ là việc lãng phí thời gian và tiền bạc.
Thậm chí có một số bạn bè không nói ra, nhưng lại chế giễu sau lưng. Không ai tin Quan tiên sinh, cũng không ai ủng hộ anh.
Chỉ có Liễu tiểu thư khi mà mọi người đều phủ định anh, đả kích anh, đã đứng trước anh, nghiêm túc nói: "Em ủng hộ Quan tiên sinh khởi nghiệp."
Cô quay lại chạm vào tai Quan tiên sinh, mắt cong cong: "Chồng ơi, anh cứ yên tâm mà làm. Anh thành công thì em sẽ làm bà nội trợ giàu có đi mua sắm hằng ngày, nếu anh thất bại thì em sẽ cùng anh bắt đầu lại từ đầu. Cuộc đời dài như vậy, nhất định phải làm những việc khiến mình vui."
Quan tiên sinh cảm thấy mắt mình lại nóng lên, anh không màng người khác có mặt ở đó, hôn lên mu bàn tay của Liễu tiểu thư, "Cảm ơn vợ."
Quan tiên sinh vốn là người có ý chí kiên định, giờ lại có thêm sự ủng hộ từ người yêu, anh càng thêm không sợ gì.
Ngày hôm đó, khi Quan tiên sinh về nhà, vừa tháo giày ở cửa đã gọi vào trong nhà: "Vợ ơi, anh đã tìm được nhà đầu tư rồi."
Liễu tiểu thư mặc đồ ngủ chạy nhanh vài bước, nhảy thẳng lên người Quan tiên sinh, vui mừng hỏi: "Thật không? Chồng em thật giỏi!"
Quan tiên sinh ôm chặt lấy vợ, mũi chạm vào mũi Liễu tiểu thư, "Thật đấy. Người đó là đàn anh của chúng ta, mới tốt nghiệp vài năm. Nhà anh ấy có mỏ than nên rất giàu, anh ấy rất hứng thú với kế hoạch khởi nghiệp của anh." Quan tiên sinh ôm Liễu tiểu thư ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục nói: "Hôm nay gặp mặt, nghe kỹ ý tưởng của chúng ta, anh ấy nói sẵn sàng đầu tư vốn cho chúng ta."
Sau khi hết hứng thú từ tin tức này, Liễu tiểu thư ngồi trên đùi Quan tiên sinh, ngón tay lướt qua mắt anh, "Chồng à, anh có phải rất mệt không? Quầng thâm mắt anh sâu như vậy rồi."
Quan tiên sinh chưa kịp trả lời, Liễu tiểu thư đã tựa đầu vào ngực anh, như mèo con nũng nịu, "Trước đây em còn nghĩ chúng ta một người học văn, một người học lý, đúng là bổ sung cho nhau. Giờ em lại chẳng giúp gì được cho anh."
Quan tiên sinh vỗ lưng Liễu tiểu thư, trấn an: "Liễu Liễu, em chỉ cần làm những việc em thích. Lấy anh không phải để em trở thành phụ thuộc của gia đình. Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, tin anh nhé. Được không?"
Liễu tiểu thư ngọt ngào ôm lấy cổ Quan tiên sinh, "Được! Nếu có gì em giúp được nhất định phải nói cho em biết nhé."
Đáp lại cô là những nụ hôn liên tiếp của Quan tiên sinh.
Quan tiên sinh luôn nghĩ, có lẽ kiếp trước đã làm điều tốt gì, nên kiếp này mới gặp được Liễu tiểu thư, cưới được Liễu tiểu thư.
Khi hai người đang chìm đắm trong tình yêu, Liễu tiểu thư ngẩng đầu lên, "Đúng rồi, tại sao bố mẹ lại về quê? Có phải em làm gì không tốt không?"
Bố mẹ Quan tiên sinh ở đây khoảng một tháng rồi kiên quyết muốn về quê, mới đi chưa được mấy ngày, Liễu tiểu thư luôn muốn hỏi chuyện này, cô tự nhận thấy mình hòa hợp với bố mẹ chồng, dù có chút mâu thuẫn nhưng hai bên đều có thể bao dung. Mấy ngày này công việc của cô khá nhiều, Quan tiên sinh cũng bận rộn nên quên mất chuyện này.
Nghe xong lo lắng của Liễu tiểu thư, Quan tiên sinh thấy buồn cười, anh đưa tay nắm lấy cằm Liễu tiểu thư, thấy cô chu môi, không kìm được lại hôn một cái.
"Nghĩ linh tinh gì thế? Bố mẹ anh còn thích em hơn cả thích anh. Cả đời họ làm việc, giờ già rồi cũng không ngừng nghỉ, luôn cảm thấy phải làm gì đó mới tốt. Hơn nữa, họ đã quen ở làng đó, mọi người đều quen biết nhau, làm xong việc còn có thể tụ tập trò chuyện. Ở thành phố ai cũng không quen ai, họ chắc cũng không chịu nổi sự cô đơn này."
Liễu tiểu thư nghĩ cũng đúng, mạnh mẽ thoát khỏi "móng vuốt" của Quan tiên sinh, "Vậy sau này chúng ta gửi nhiều tiền về quê, để bố mẹ ít làm việc hơn."
Quan tiên sinh lại một lần nữa nắm lấy cằm Liễu tiểu thư, 'đe dọa': "Sau này mà còn nghĩ linh tinh thì xem anh.."
Đôi mắt Liễu tiểu thư linh động, vẻ mặt đắc ý, giọng có chút lúng túng nói: "Anh nỡ làm gì em à?"
Quan tiên sinh chịu thua, bất đắc dĩ nói: "Không nỡ. Nhưng.." Giây tiếp theo anh hôn lên môi Liễu tiểu thư.
Ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống, không khí trong phòng có chút mờ ám.
Khi tách ra, cả hai đều thở dốc, giọng Quan tiên sinh trầm thấp: "Nhưng, anh sẽ hôn đến khi em không thở nổi, đến khi em không nghĩ linh tinh nữa. Nhớ chưa vợ?"
Khuôn mặt Liễu tiểu thư đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng, thấp giọng trả lời: "Nhớ rồi."
Trái tim Liễu tiểu thư đập thình thịch, một Quan tiên sinh như vậy cô cũng rất thích.