97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
5002 53
Kiếm tiền
uyen1411 đã kiếm được 50020 đ
300


Bạo Chúa Nhà Thái Tử Phi Lại Lên Cơn Ghen

Tác giả: Lam Nhãm Tình Đích Ngư​

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, OE, Tình cảm, Hào môn thế gia, Cung đình hầu tước

Độ dài: 204 chương.

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Tình trạng: Mỗi ngày 3-4 chương

Link góp ý - thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Uyen1411

Văn án:​

Mười năm trước,

Trong trí nhớ của hắn, nàng là một tiểu nha đầu đáng thương.

Trong trí nhớ của nàng, hắn là một tiểu ca ca anh tuấn.

Mười năm sau, mọi thứ đã không còn như xưa nữa.

Hắn là Thái Tử điện hạ, nàng trở thành một tiểu thị nữ. Hắn đối với nàng là kẻ thù không đội trời chung, nàng thề phải đích thân giết chết hắn!

Nhưng không thể ngờ tới, nàng không chỉ không thể tự thân giết hắn, mà ngược lại, trở thành đối tượng ghen tị của những nữ nhân xung quanh hắn.. Đây là chuyện gì?

* * *

Thái Tử: Giang sơn ta muốn, nàng, ta cũng muốn!

Thị vệ: Thái Tử điện hạ, nàng chính là một con mèo hoang không tầm thường

Thái Tử: Hừ! Nàng là mèo hoang, bổn cung chính là mãnh hổ! Một con mèo hoang hèn hạ so với mãnh Hổ ta thì tính là cái gì? Chờ xem, chỉ cần một giây bổn cung cũng có thể thu phục được con mèo hoang kia!

Ngày hôm sau.

Thị vệ: Thái Tử điện hạ: "Mặt ngài sao lại bị thương như thế này?"

Thái Tử: "Tối hôm trong tẩm cung, có một con mèo hoang nhỏ lén lẻn vào."

Thị vệ: Khó trách trên mặt điện hả đầy dấu chân mèo như thế..
 
Chỉnh sửa cuối:
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 1: Làm ơn cho ta chết đi!

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Trên sườn núi hoang vắng, vang lên giọng nói ảm đạm của một nữ nhân trong gió!

"Hề Nhi, con nhất định phải sống, phải sống tốt, phải sống.."

Người phụ nữ còn chưa kịp nói xong, đã bị đàn sói tràn qua cắn xé cơ thể một cách tàn nhẫn, da thịt cô bê bết máu!

Cảnh tượng đẫm máu, tàn bạo! Nữ nhân ấy cứ thế trở thành bữa ăn thịnh soạn của đàn sói hoang!

"Mẫu phi, mẫu phi, không cần a, không cần.. Mẫu phi.."

Cô gái nhỏ đang trèo trên cây cứng cáp, trên mặt không chút biểu cảm, cả người đều đắm chìm trong sự sỡ hãi cực độ.

Nàng nhìn cảnh tượng đẫm máu dưới gốc cây, sởn tóc gáy, bất lực cất lên tiếng khóc, kêu gọi mẫu phi..

Cho đến khi khàn cả giọng, nàng cũng không còn phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng bầy sói vẫn không ngừng những hành động hung ác của chúng.

Cuối cùng dưới gốc cây chỉ còn lại những vết máu loang lổ trên mặt đất cùng với xương cốt, váy áo rách nát..

Một con sói, nó ngẩng đầu lên về phía cô gái nhỏ trên cây, ánh mắt nó lấp lánh ánh sáng xanh lục lạnh lùng, như muốn nói, nàng sẽ giống như mẫu phi của nàng, sẽ trở thành bữa ăn ngon của tụi nó..

Vân Lâm Li múa máy cánh tay, hai mắt nhắm chặt, trong miệng cứ lẩm bẩm: "Không cần, không cần ăn ta, không cần ăn ta.."

Bỗng nhiên, con sói hoang thả người nhảy lên, cắn một ngụm ngay trên cằm nàng, một cơn đau ập tới..

"Tránh ra, mau tránh ra, không cần ăn ta.." Trong giấc mộng, Vân Lâm Li vừa la lên, vừa đánh con sói.

"Làm càn, ngươi dám động thủ với Thái Tử điện hạ!" Thị vệ của Thái Tử Lý Bắc Mục - Lữ Dạ vang lên âm thanh sắc bén.

Vân Lâm Li bỗng từ trong mộng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền thấy một người đang ngồi xổm bên mình, là Lý Bắc Mục. Mà tay hắn lúc này đang nhéo cằm nàng!

Vậy ra, con sói hoang trong mộng kia chính là hắn! Đường đường là Thái Tử của Đại Hưng Quốc, tới địa lao này làm cái gì? Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: "Nói cho bổn cung biết, vì sao phải ám sát bổn cung?"

Cơn đau ở cằm càng ngày càng mãnh liệt, nhưng Vân Lâm Li vẫn cố nén, không phát ra bất cứ âm thanh nào, kiên quyết cắn môi!

Lý Bắc Mục ép nàng đối diện với ánh mắt của hắn, tuy bị bắt nhưng ánh mắt nàng lại không hề sợ hãi

Lý do ám sát, nàng đã nói qua rất nhiều lần rồi, không muốn nói lại nữa. Chỉ là với lý do đó, Lý Bắc Mục căn bản cũng không tin!

Lý Bắc Mục nhìn biểu hiện của Vân Lâm Li không thấy nàng có biểu hiện đau đớn nào, cũng không nói lời nào, liền tăng sức lực, vẻ mặt càng thêm hung ác.

Nữ nhân này, thần kinh cảm giác đau bị phế bỏ hay sao?

Lý Bắc Mục nhìn Vân Lâm Lí thấy vết máu loang lổ, váy áo bị đánh đến rách mướp, gặn từng chữ: "Vân, Lâm, Li, ngươi muốn chết như vậy sao?"

Vân Lâm Li nhìn hắn, khoé môi cong lên một tia cười lạnh, nàng chịu đau đỡn tột cũng từ khắp cơ thể, khó khăn nói ra vài chữ: "Thái Tử điện hạ, ta muốn chết, làm ơn cho ta chết đi!"

Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt nàng đầy sự không cam lòng cùng không phục. Đáy lòng Lý Bắc Mục hung hăn run vài cái, nữ nhân đáng chết này, chết đến nơi rồi vẫn không chịu khuất phục, nhận tội!

"Ngươi dám cả gan ám sát bổn cung, vốn là đáng chết, nhưng, như vậy thì quá tiện cho ngươi, ta muốn ngươi nếm trải hết những tra tấn khổ hình, cuối cùng chết trong vật vã đau đớn tận tim gan!"

Lý Bắc Mục nói xong, buông nàng ra, đứng dậy rời, lại quay lại khinh thường bồi thêm một câu: "Ồ, ta thiếu chút nữa đã quen, ngươi sẽ không thấy đau!"

Sau khi nhìn Vân Lâm Li đầy ẩn ý, hắn quay người rời đi mang theo thị vệ Lữ Dạ.

Chưa bao lâu, Vân Lâm Li nghe thấy tiếng của một nữ nhân khóc la: "Các ngươi buông ta ra, buông ta ra, ta phạm vào tội gì? Các ngươi tại sao mang ta tới đây?"
 
Chỉnh sửa cuối:
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 2: Ngươi có đau không?

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Nữ nhân đang la hét là một cung nữ của điện Liên Hoa, tên là Thiên Diệp, đang bị áp giải tới nơi giam giữ Vân Lâm Li.

"Hừ! Tội gì? Ngươi biết rõ Vân Lâm Li đối với Thái Tử có sát tâm, nhưng lại không trình báo, người phạm vào tội lừa gạt. Hôm nay, ta chờ phụng chỉ tróc nã ngươi! Bây giờ, ngươi có la nát giọng cũng vô dụng thôi!" Một tên trong phòng giam nói.

Vân Lâm Li nhìn thấy đó là Thiên Diệp, toàn bộ cơ thể đột nhiên run lên một chút, vẫn là nàng liên luỵ đến Thiên Diệp.

Thiên Diệp là người bằng hữu tốt nhất của nàng khi mới vào Đại Quốc Hưng, cũng là bằng hữu duy nhất!

Lý Bắc Mục, hắn muốn làm gì?

"Thiên Diệp, Thiên Diệp.." Vân Lâm Li kêu Thiên Diệp.

Thiên Diệp bị đẩy vào nhà lao sát vách địa lao của Vân Lâm Li.

Nghe thấy âm thanh của Vân Lâm Li, Thiên Diệp liền bò dậy về phía Vân Lâm Li. Cách một cột gỗ, Thiên Diệp thấy Vân Lâm Li váy áo rách mướp, vết máu loang lổ, liền nhịn không được mà khóc lên.

"Li nhi, Li nhi, muội sao lại thành ra như thế này? Li nhi, muội có đau không? Hu Hu..". Trong hoàng cung của Đại Hưng Quốc, chỉ có Vân Lâm Li đối xử với nàng tốt nhất, vài lần có người khi dễ nàng, đều là Vân Lâm Li giúp đỡ nàng.

Ở cái nơi luôn cậy quyền cậy thế, một hoàng cung lãnh đạm, thân phận cung nữ như nàng bất luận bị cái gì đều không có ai đứng ra giúp nàng, chỉ có Vân Lâm Li dám giúp nàng!

Vân Lâm Li từ khe hở của cột gỗ, duỗi tay qua, gắt gao nắm lấy thay Thiên Diệp: "Muội không có việc gì, không sao hết! Muội một chút cũng không đau!"

"Muội như thế này sao lại không có việc gì? Như thế nào mà không đau? Muội nhìn muội xem, trên y phục toàn là máu, còn bị rách nát đến như vậy, đây đều là bọn họ đánh muội gây ra sao?" Thiên Diệp nghẹn ngào hỏi

"Thiên Diệp, đừng lo, muội thật sự không có việc gì"

Khi cả hai đang nói chuyện, liền thấy hai nha dịch tay cầm roi, mở cửa nhà lao của Thiên Diệp đi vào. Vân Lâm Li hoảng hốt, nói: "Ngươi, các ngươi tới đây muốn làm gì?"

Nha dịch không trả lời, trong đó có một tên, một khắc liền nắm đầu tóc của Thiên Diệp, nàng liền nằm ngã ầm xuống mặt đất. Tên nha dịch liền đem Thiên Diệp xách lên, buộc vào cột gỗ hình chữ thập dựa vào tường ở nhà lao.

"Buông ta ra.." Thiên Diệp la hét, giãy giụa, nhưng tên nha dịch lại không chút nào chần chờ, liền giơ roi lên hung hăng đánh thẳng vào người Thiên Diệp.

Nhìn roi dừng trên người Thiên Diệp, Vân Lâm Li đột nhiên run lên, tim thắt lại.

"Dừng tay, dừng tay, ta kêu ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao? Chẵng lẽ ở đây không có vương pháp sao? Có thể tuỳ tiện đánh người như thế?" Vân Lâm Li lớn tiếng quát lên. Nàng biết, đây là cố tình muốn cho nàng xem. Giờ phút này, nàng thật sự bất lực, tuy võ công của nàng rất tốt, nhưng bị nhốt ở nơi này, tay chân đều bị thô xích sắt khóa lại, công phu cao cỡ nào cũng không có nửa phần tác dụng!

Mặc dù những nha dịch đã tra tấn nàng đến tận cũng kiệt sức, dùng roi da đánh nàng, thiêu đốt mu bàn tay nàng bằng thanh sắt nung đỏ, đốt cháy lòng bàn chân nàng, dùng dao nhọn đâm vào lòng bàn tay nàng.. Nàng cũng không lần nào rên rỉ một tiếng. Cũng vì vậy, nàng làm cho Thái Tử Lý Bắc Mục vô cùng tức giận!

Nàng là một người như thế nào? Chẵng lẽ là người sắt sao? Hay là thần? Sao có thể chịu đựng những thống khổ mà người thường không thể nào chịu được, cho dù là một tráng sĩ cường tráng, nếu trải qua những khổ hình này đều khó nhịn được mà rên rỉ một tiếng!
 
Chỉnh sửa cuối:
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 3: Ta nhận tội

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Ông trời thật không chiều lòng người, khi Vân Lâm Li ám sát Lý Bắc Mục, đột nhiên một tia chớp sáng lên, làm cho động tác đâm hắng của nàng có chút vội vàng, lưỡi dao sắn bén bị lệch một chút không thế đâm chính xác vào tim hắn.

Nếu nhắm chính xác hơn, đâm thẳng vào tim hắn, thì hiện giờ Lý Bắc Mục đã sớm lìa đời rồi!

Vân Li Lâm nhìn Thiên Diệp bị roi đánh trúng, đáy lòng vô cùng áy náy, đau lòng. Thiên Diệp bởi vì nàng mới bị đánh. Nàng không muốn nhìn thấy tỷ muội tốt vì nàng mà chịu hình.

Nhưng nàng lại không cam lòng, không tình nguyện đầu hàng thú nhận lời buộc tội ngoan độc của Lý Bắc Mục. Roi từng cái rơi xuống người Thiên Diệp, nhưng lại đau ở trong lòng Vân Lâm Li.

Nàng nghĩ, có lẽ dùng hình với Thiên Diệp là để thử nàng thôi. Nếu nàng không thể hiện một chút phản ứng nào, bọn họ hẳn là sẽ bỏ qua! Cho nên nàng cố nhịn một chút, xem tiếp theo bọn chúng muốn làm thế nào!

Sau khi đánh hơn chục roi trên người Thiên Diệp, tên nha dịch liền cầm lấy lưỡi dao sắt bén, không đợi Vân Lâm Li lên tiếng, lưỡi dao sắt bén đã dừng trên ngón tay út của Thiên Diệp.

"A.." Thiên Diệp thảm thiết la lên, nửa ngón út của nàng rơi trên mặt đất, nửa còn lại máu chảy nhưa tứa ra!

Tâm Vân Lâm Li thắt lại, nhìn sắc mặt đau đớn tái nhợt của Thiên Diệp, nàng run rẩy, nhìn thẳng nha dịch quát lớn: "Dừng tay, không phải các ngươi muốn ta nhận tội sao? Nếu ta chết, các người đem toàn bộ cung nữ kia tới chịu hình, thì có quan hệ gì với ta?"

Giờ phút này, ánh mắt Vân Lâm Li tràn ngập phẫn nộ! Giọng điệu run rẩy trầm thấp, từng câu từng chữ thật da diết, mạnh mẽ!

Nàng vừa nói xong, phía sau truyền đến âm thanh khinh thường quen thuộc.

"Ngươi dám không, Thái Tử đã nói qua rằng, điện hạ không ban cho ngươi chết, thì ngươi không được chết. Ngươi nếu như chết đi, thì nàng ta cũng sẽ chết theo, không chỉ nàng ta mà tất cả cung nữ trong Liên Hoa Cung đều phải chết. Tất cả đều vì ngươi mà chết, nếu ngươi muốn mang mấy chục mạng người đem chết hết, vậy ngươi cứ việc đi tìm chết đi"

Người vừa nói chuyện là lão thái giám tên Minh Tứ hầu hạ Lý Bắc Mục ở Đông Cung. Minh Tứ vừa nói, vừa bước vào nhà lao của Thiên Diệp, giọng điệu đầy hung ác nói với nha dịch: "Ngươi tiếp tục chém ngón tay nàng ta, nếu Vân Lâm Li còn không chịu nhận tội, ngươi cứ tiếp tục chém, chém hết ngón tay, tiếp tục chém ngón chân, chém xong ngon tay cùng với ngón chân, vẫn còn có bàn tay, bàn chân.."

Những lời Minh Tứ nói ra như những lời từ trong miệng ma quỷ thốt ra, thật kinh hoàng!

Thái giám trong cung của kẻ máu lạnh, cũng đều mang máu lạnh như nhau, đều độc ác, mất đi nhân tính!

Vân Lâm Li mím chặt môi, toàn thân không ngừng run rẩy! Nếu ở đây không phải là địa lao, nếu không phải bị xích sắt trói buộc, nàng thật muốn giết chết tên thái giám già cực kỳ tàn ác này!

"Còn thất thần làm cái gì? Mau chém!" Giọng nói lạnh lùng của Minh Tứ vang lên, thúc giục tên nha dịch.

"Tuân lệnh"

Sau khi nha dịch lên tiếng, liền cầm lấy lưỡi dao sắt bén, chuẩn bị bổ về phía ngón áp út của Thiên Diệu. Đao còn chưa rơi xuống, liền nghe thấy âm thanh của Vân Lâm Li la lên: "Ta sai rồi, ta nhận tội, các ngươi thả nàng ta ra, nàng ấy vô tội.."

Minh Tứ nghe Vân Lâm Li hoảng sợ la lên, khoé môi giơ lên nụ cười lạnh, phất tay nói với nha dịch: "Ngươi lui xuống trước đi"

Hắn nhìn Vân Lâm Li với ánh mắt khinh miệt, nói: "Ngưới như vậy sớm một chút, Thiên Diệp cũng sẽ không mất đi một ngón tay, bất quá, những lời ngươi vừa nói, đối với Thái Tử điện hạ thì mới có thể cứu lấy Thiên Diệp!"

Vân Lâm Li toàn thân xụi lơ, ngã xuống ngồi trên mặt đất!

Đường đường là một Thái Tử của Đại Hưng Quốc lại có thể đê tiện đến nông nỗi này, dùng loại biện pháp điên rồi này làm nàng khuất phục! Làm nàng nhận tội!
 
Chỉnh sửa cuối:
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 4: Xin điện hạ thưởng phạt

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Làm cho nàng trước mặt hắn chính miệng mình thựa nhận nàng sai rồi!

Cho dù nàng khuất phục, chấp nhận sai lầm, nhưng nỗi hận thù trong lòng vẫn còn đó. Chỉ cần nàng sống một ngày, nỗi hận vẫn luôn còn trong lòng nàng!

* * *

Đông Cung.

Lý Bắc Mục đặt tay sau người, đứng ở trước cửa trên hành lang, mày nhíu chặc, khép hờ hai con mắt.

Những hình ảnh luôn tồn tại trong đầu hắn dần hiện ra, là khi ở Li Quốc, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh của Vân Lâm Li!

Lúc ấy hắn bị Vân Lâm Li làm cho kinh ngạc trước gương mặt của Vân Lâm Li.

Vân Lâm Li nổi bất giữa một đám vũ nữ đang nhảy nhót. Trên mặt các vũ nữ đều nở nụ cười, riêng nàng mang theo vẻ mặt phiền muộn. Cho dù là phiền muộn nhưng cũng không che đậy được vẻ đẹp cá tính và trầm lặng kia.

Đặc biệt là đáy mắt đen nhánh sáng ngời của nàng, ẩn chứa khí chất u buồn cùng oán hận sâu sắc!

Lý Bắc Mục dưới đáy lòng âm thầm tán thưởng. Với gương mặt đẹp thần sầu, sợ là tiên nữ giáng xuống trần giang, trên đời chưa từng có!

Khi đó hắn có cảm giác nhịp tim đập thật nhanh, đến bây giờ ký ức ấy vẫn còn mới mẻ.

Hắn hỏi ca ca của Vân Châu Nhi, hiện đang là quốc vương của Li Quốc. Nữ nhi làm cho tim hắn đập nhanh như vậy là người ra sao? Vân Châu Diễm nói cho hắn, đó là chỉ là tỳ nữ trong cung, hơn nữa đã thành thân!

Tâm trạng hắn lúc đó đột nhiên trầm xuống, cảm thấy vô cùng mất mát.. Không nghĩ tới, hắn lại nhìn thấy nàng một lần nữa, khi ấy, nàng là của hồi môn của Vân Châu Nhi đi tới Đại Hưng Quốc!

Lý Bắc Mục đang nhớ lại những hồi ức, phía sau bỗng vang lên âm thanh của thái giám Minh Tứ: "Điện hạ, Vân Lâm Li đã nhận tội!"

Li Bắc Mục bỗng nhiên mở to mắt, xoay người liền hướng địa lao phương hướng đi, danh bốn biết hắn muốn đi địa lao, liền theo sát đi lên.

Đi ở phía trước Li Bắc Mục vừa đi vừa nói:

Lý Bắc Mục bỗng nhiên mở to mắt, xoay người đi về phía địa lao, Minh Tứ biết hắn muốn đi địa lao, liền theo sát:

"Sớm biết lấy Thiên Diệp ra dùng hình, có thể khiến nàng khuất phục nhận tội, cần gì phải lãnh phí thời gian trên người nàng!"

Minh Tứ vừa nghe vậy, lập tức nói: "Điêj hạ thứ tội, tâm của Vân Lâm Li đó cứng như đó, chỉ đánh Thiên Diệp vài roi không khiến nàng ấy nhận tội, cho nên láo nô tự tiện làm chủ gia tăng hình phạt, chém ngón tay.."

Lý Bắc Mục dừng chân lại: "Chém ngón tay? Tội Thiên Diệp phạm, không đến mức phải chém ngón tay, ngươi làm như vậy không ổn!"

Minh Tứ vội vàng quỳ xuống: "Lão nô biết sai, xin điện hạ trừng phạt!"

"Phạt là đương nhiên, phạt ngươi ba tháng bổng lộc!" Lý Bắc Mục nói xong rời đi.

"Tạ điện hạ!"

Minh Tứ bò dậy đuổi theo Lý Bắc Mục, hắn biết Thái Tử phạt hắn như vậy là nhẹ, đó là lý do hắn vẫn luôn bên cạnh phụng dưỡng Lý Bắc Mục

Làm người đứng đầu thái giám bên cạnh Thái Tử, lại không làm theo mệnh lệnh của chủ nhân phân phó, dựa theo chính quy, hắn không chỉ bị phạt bổng lộc, còn phải bị đánh roi.

- -

Địa lao

Thiên Diệp đã bị giải xuống từ cột chữ thập, nàng nằm trên mặt đất run rẩy, thân mình cuộn tròn thành một khối, ngón út bị chém vẫn còn chảy máu. Giờ phút này, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, vẻ mặt đầy thống khổ.

Cách vách nhà tù Vân Lâm Li nhìn nằm trên mặt đất ngàn diệp, khổ sở trong lòng vạn phần.

"Ngàn diệp, ngàn diệp, ngươi kiên trì trụ, Thái Tử hẳn là thực mau sẽ đến, ta cầu hắn tìm ngự y cho ngươi băng bó, ngàn diệp.."

Ở nhà lao sát vách, Vân Lâm Li nằm trên mặt đất nhìn Thiên Diệp, trong lòng vạn phần khổ sở.

"Thiên Diệp, Thiên Diện, tỷ cố cầm cự, Thái Tử hẳn sắp tới rồi, muội cầu xin hắn tim thái y băng bó giúp tỷ, Thiên Diệp.."

Vân Lâm Li đang gọi Thiên Diệp, liền nghe thấy có bước chân từ bên ngoài truyền đến. Nàng không cần nhìn cũng biết, ngưới tới nhất định là Thái Tử.

Ánh mắt Vân Lâm Li tràn đầy thù hận cũng phẫn nộ, khi tiếng bước chán càng lúc càng gần, nàng mới thu hồi lại ánh mắt, quỳ lạy Lý Bắc Mục: "Tiểu nhân đã thấy Thái Tử điện hạ!"

Nha dịch mửa của nhà lao của Vân Lâm Li ra, Lý Bắc Mục nhìn thoáng qua cách vách thấy Thiên Diệp nằm la liệt trên mặt đất, chậm rãi bước vào nhà lao của Vân Lâm Li.
 
Chỉnh sửa cuối:
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 5: Tâm phục khẩu phục

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Lý Bắc Mục nhìn nàng cúi đầu quỳ lạy, lạnh lùng hỏi: "Ngươi có chuyện muốn nói?"

Vân Lâm Li nói: "Có, tiểu nhân cầu Thái Tử điện hạ tìm gấp ngự cho Thiên Diệp băng bó lại ngón tay!"

Lý Bắc Mục hơi híp mắt lại: "Là chuyện này?" Âm cuối hắn vang lên, giọng điệu cực kỳ bất mãn.

Vân Lâm Li biết, nếu không phải chính miệng nàng thú nhận tội trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ không cứu Thiên Diệp. Tại địa lao âm u này, ngón tay của Thiên Diệp nếu không kịp thời băng bó, có thể sẽ khiến cho tính mạng thêm nguy hiểm.

Dưới đáy lòng nàng tuy đã mắng chữi Lý Bắc Mục ngàn vạn lần, nhưng lại không thể cầu xin sự tha thứ.

"Thái Tử điện hạ, tiểu nhân còn có chuyện muốn nói, tiểu nhân nhận tội, tiểu nhân không nên ám sát Thái Tử, tiểu nhân chết không đáng tiếc, chỉ cần Thái Tử khai ân, mời thái y tới giúp Thiên Diệp băng bó vết thương!"

Lý Bắc Mục chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, âm thầm thở nhẹ một hơi.

Nàng rốt cuộc cũng nhận tội, khuất phục, cầu xin hắn.

Hắn xoay người nói với Minh Tứ: "Minh Tứ, đem cung nữ Thiên Diệp ra ngoài, sau đó truyền thái y!"

Minh Tứ kinh ngạc, một cung nữ phạm tội, tuỳ tiện tìm đại một lang y nào đó là được, lại có đi truyền ngự y?

Lý Bắc Mục không thấy hắn đáp lại, liền hỏi: "Ngươi không nghe thấy lời bổn cung nói sao?"

"Vâng, Vâng, lão nô tuân mệnh!" Minh Tứ nói xong, liền cho người mang Thiên Diệu mang ra ngoài.

Lý Bắc Mục bỗng khom lưng, nắm cằm của Vân Lâm Li, nét mặt lộ vẻ mỉm cười thắng lợi:

"Ta còn tưởng rằng, ngươi thậy sự có ý chí sắt đá!" Giọng hắn nói đều mang theo ý cười.

Vân Lâm Li bị hắn nắm cằm, đáy lòng bổng căng thẳng, tay nắm chặt tự nhủ: Lý Bắc Mục, nếu ta có thể sống sót thoát được, ta chắc chắn sẽ quay lại tìm cơ hội giết ngươi!

Lý Bắc Mục nhìn biểu tình trên mặt Vân Lâm Li khẽ biến sắt, hắn hỏi với âm điệu thù địch:

"Như thế nào? Xem thần sắc của ngươi này, là khẩu phục tâm không phục?" Hắn nói xong buông cằm nàng ra.

Vân Lâm Li lập tức cuối đầu, nói: "Phục, tiểu nhân khẩu phục, tâm.. cũng phục!"

Lý Bắc Mục cười nhẹ, nói: "Nếu tâm cũng phục, vậy bổn cung tạm thời tha cho ngươi!"

Hắn nói xong liền đi đi ra khỏi địa lao.

Khi Lý Bắc Mục trở lại Đông Cung, thấy Thái Tủ Phi Vân Châu Nhi quỳ gối trước cửa.

Vân Châu Nhi thấy Lý Bắc Mục đến gần, liền mở miệng cầu xin.

"Thái Tử điện hạ, hôm nay, thần thiếp tới thỉnh tội. Li nhi ám sát điện hạ, đều là lỗi của thần thiếp. Thần thiếp không nhận ra được động cơ của nàng ta. Thái Tử điện hạ, xin người hãy phạt thần thiếp!"

Vân Lâm Li là tỳ nữ cận thân của Vân Châu Nhi. Vân Châu Nhi là công chúa của Li Quốc. Lúc trước bị đưa đi hòa thân ở Đại Hưng Quốc, Vân Lâm Li được đi cùng nàng.

Nhưng, Vân Lâm Li thật sự không phải là tỳ nữ thân cận của nàng ta. Khi đó, Vân Lâm Li nửa đường đuổi theo Vân Châu Nhi đang trên đường đi hòa thân, đã giả trang thành tỳ nữ của Vân Châu Nhi cùng tiến vào Đại Hưng Quốc.

Mục đích thật sự của nàng là ám sát Thái Tử.

Vân Châu Nhi căn bản là không biết sự tình như thế nào. Tưởng rằng Vân Lâm Li chỉ cùng nàng đi tới Đại Hưng Quốc, sợ nàng ở nơi xa xôi như vậy bị người khác khi dễ..

Vân Lâm Li từ nhỏ đã tập võ, công phu rất giỏi, mà Vân Châu Nhi từ nhỏ yêu thích sự dịu dàng, đối với võ công không hề thấy hứng thú.

Lý Bắc Mục lạnh lùng nói: "Ngươi tự nhiên có tội.." Hắn nói được nửa câu, nhìn nhìn chung quanh thấy các thị vệ cùng tỳ nữ, lại nói: "Nàng đứng lên trước đi, vào bên trong rồi nói!"

Vân Châu Nhi đi theo Lý Bắc Mục vào phòng, hắn liền cho các hạ nhân trong phòng đi ra ngoài, dặn dò không có lệnh không được tự tiện cho ai tiến vào.
 
Chỉnh sửa cuối:
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 6: Thành ý hòa thân

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Đám hạ nhân sau khi lui ra hết, Lý Bắc Mục mới lên tiếng: "Châu nhi, nàng là Thái tử Phi của bổn cung, ta đương nhiên sẽ không làm nàng mất thể diện trước mặt người khác. Nhưng ta cảnh cáo nàng, về sau nếu như có phát sinh những chuyện như vậy, ta đây không thể không hoài nghi thành ý hòa thân của Li Quốc cùng Đại Hưng Quốc chúng ta!"

Vân Châu Nhi nghe xong, lập tức quỳ xuống: "Xin Thái Tử minh giám, thần thiếp thật sự đối với Thái Tử không hề có một chút tâm tư nào khác, Li Quốc đối với Đại Hưng Quốc luông thành tâm thành ý, tuyệt đối không hề có nữa ý mạo phạm!"

Lý Bắc Mục: "Vân Lâm Li kia là tỳ nữ bên cạnh nàng. Nàng nói xem, đêm khuya ám sát bổn cung là bởi vì nhìn nhầm người - cho rằng bổn cung là thích khách. Thái Tử Phi, lời này, nàng tin được sao?"

Vân Châu Nhi cả người run lên, những lời nói này kể cả đứa trẻ ba tuổi đều sẽ không tin, nàng đương nhiên là không tin!

Nhưng nếu nàng nói không tin, Thái Tử sẽ hỏi nàng nguyên do, nàng nào biết nguyên do là gì. Nếu nói là tin, thì Thái Tử sẽ nói nàng không thật tâm thỉnh tội..

"Cái này.." Trên trán Vân Châu Nhi chảy ra lớp mồ hôi mỏng, đáy lòng nàng cực kỳ sợ hãi. Lý Bắc Mục nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Nàng cũng không tin! Nếu nàng cũng không tin, vậy bổn cung lệnh cho nàng đem chuyện này đi điều tra ra nguyên do rõ ràng, cho nàng đoái công chuộc tội. Nếu nàng không tìm ra được.. vậy thì bổn cung tự nhiên muốn trị tội nàng!"

Vân Châu Nhi vội vàng nói: "Tạ điện hạ, thần thiếp sẽ dốc hết sức lực!"

Lý Bắc Mục: "Ta không quan tâm nàng có dốc hết sức hay không, cái ta cần là kết quả"

Vân Châu Nhi nghe âm thanh lãnh đạm của Lý Bắc Mục, lập tức nói: "Vâng, điện hạ, thần thiếp nhất định đem sự tình ra điều tra nguyên do rõ ràng."

"Được, vậy bổn cung chờ tin tức của nàng! Hiện tại, nàng có thể đi được rồi!"

"Vâng, thần thiếp cáo lui!"

Vân Châu Nhi đứng dậy, nơm nớp lo sợ, vừa đi được vài bước, ngẫm nghĩ, liền xoay người, rụt rè nhìn Lý Bắc Mục hỏi: "Điện hạ, người tính xử trí Li nhi như thế nào?

Lý Bắc Mục không nhìn lấy nàng, chậm rãi bưng chén trà lên, nói:" Yên tâm, bổn cung tạm thời không xử trí nàng ta! "

" Tạ điện hạ "

Sau khi Vân Châu Nhi rời khỏi Đông Cung, trong lòng vẫn cứ luôn âm thầm trách cứ Vân Lâm Li - Li nhi ơi là Li nhi, ngươi vì sao lại phải làm như vậy? Ngươi như vậy không phải làm ta càng khó xử hơn sao? Thái Tử đối xử với ta cũng được coi là tốt, ngươi như vậy lại kính hắn một đao, chỉ sợ sau này Thái Tử sẽ không bao giờ tới Liên Hoa Cung nữa!

Nàng cùng Vân Lâm Li từ nhỏ cùng nhau lớn kên, Vân Lâm Li là đứa trẻ được cha mẹ nàng nhận nuôi. Nàng nhớ rõ, khi Vân Lâm Nhi đến nhà bọn họ chỉ mới có tám tuổi!

Tình cảm giữa hai người rất thân, so với tỷ muội ruột còn thân hơn, nhưng lần này Vân Lâm Li lại làm ra chuyện tới như vậy, nàng thật sự không nghĩ ra được lý do là vì sao!

Vân Lâm Li làm như vậy, không những gây bất lợi cho Thái Tử Phi là nàng, mà còn gây bất lợi cho cả Li Quốc!

Lòng Vân Châu nhi nóng như lửa đốt, nếu Thái Tử muốn nàng tìm ra nguyên do, vậy nàng chỉ có thể đến địa lao tìm Vân Lâm li hỏi rõ.

Về phía Đông Cung, Vân Châu Nhi vừa mới đi, Lý Bắc Mục liền kêu Lữ Dạ tiến vào.

Lữ Dạ tiến vào tẩm cung của Lý Bắc Mục, khom người nói:" Thái Tử điện hạ! "

" Ngươi cho người đem Vân Lâm Li thả ra! "Li Bắc Mục nói với Lữ Dạ.

Lữ Dạ:" Thái Tử điện hạ, sau khi thả Vân Lâm Li ra, vẫn để cho nàng về Liên Hoa Cung sao! Chỉ sợ là! "

" Đương nhiên không thể để nàng về Liên Hoa Cung, cho nàng đi Tẩy Y Phòng! "[ nơi làm công việc giặt giũ]

" Vâng, Thái Tử điện hạ!"

Thái Tử điện hạ không ban chết cho kẻ ám sát mình, cư nhiên lại còn thả ra, an bài ở Tẩy Y Phòng. Đây là một ân huệ rất lớn! Còn vì sao Thái Tử muốn chiếu cố? Người khác không thể nào biết được!
 
Chỉnh sửa cuối:
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 7: Mối quan hệ bền chặt

Nguồn: Wikidich (Tama)

Editor: Uyen1411

Địa lao, Vân Châu Nhi cho người mở cửa nhà lao Vân Lâm Li ra, nhìn thấy tình trạng thảm hại của nàng, đáy lòng Vân Châu Nhi cứng lại, khổ sợ tiếng lên ôm lấy nàng: "Li nhi, muội sao lại thành cái bộ dạng như thế này? Trên người chắc hẳn có rất nhiều vết thương? Tỷ có mang theo đan hoàn, mau uống vào đi, đan hoàn này trị nội thương rất tốt!"

Nói xong Vân Châu Nhi liền từ trong người lấy ra một cái hộp tinh xảo, đem đan hoàn đưa cho Vân Lâm Li.

"Tỷ Tỷ.." Vừa cất tiếng, Vân Lâm Li nhận ra mình đã lỡ lời, nàng nhìn nha dịch cách đó không xa, liền sửa lại lời nói: "Thái Tử Phi, tiểu nhân không có việc gì, không cần uống thuốc, đan hoàn cực kỳ quý, Thái Tử Phi vẫn nên giữ cho mình dùng đi!"

"Li nhi, muội sao lại như vậy, ta giữ đan hoàn này cho mình làm gì? Muội mau uống vào đi, nếu muộn không mau hồi phục, người làm tỷ tỷ như ra làm sao an tâm được?"

Vân Lâm Li nhìn nước mắt lăn trên mặt Vân Châu Nhi, nàng mỉm cười lau nước mắt trên mặt Vân Châu Nhi: "Được, muội uống.."

Vân Châu Nhi nhìn Vân Lâm Li uống đan hoàn hoàn rồi mới an tâm.

"Thái Tử Phi, nơi này, người không nên ở lâu. Người vẫn nên trở về đi! Tiểu nhân sẽ không sao đâu!"

Vân Lâm Li không muốn Vân Châu Nhi ở lại chỗ này lâu, nàng sợ bị hỏi vì sao lại ám sát Thái Tử. Nàng tuyệt đối sẽ không đem nguyên do ám sát Thái Tử nói cho tỷ tỷ.

Đáy lòng nàng đối với tỷ tỷ Vân Châu Nhi rất là áy náy, do nàng không đủ cẩn thận, không ám sát Thái Tử thành công, làm liên luỵ đến tỷ tỷ!

"Li nhi, ta không thể đi, ta muốn muội nói cho biết, vì sao muội phải ám sát Thái Tử điện hạ?"

Đúng là càng sợ cái gì nó càng tới, Vân Châu Nhi quả nhiên đến hỏi nàng nguyên do ám sát Thái Tử.

Vân Châu Nhi thấp giọng hỏi xong, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, mong chờ biểu tình của nàng.

Vân Lâm Li trả lời: "Thái Tử Phi, ta đã nói rồi, là dó lúc ấy đêm đã khuya và tối, ta nhìn nhầm Thái Tử là thích khách, cho nên mới ra tay với Thái Tử!"

Đáy mắt Vân Châu Nhi tràn ngập sự thất vọng: "Li nhi, ngay cả ta muội cũng không chịu nói thật sao? Muội cảm thấy những lời này có thể làm Thái Tử tin sao?"

Vân Lâm Li ngẩn đầu nhìn Vân Châu Nhi, sắc mặt bình tĩnh: "Là Thái Tử kêu người đến hỏi ta?"

"Đúng vậy, Li nhi, muội có biết, nếu muội không chịu nói cho ta nguyên do thật sự, chỉ sợ Đại Hưng Quốc đối với Li Quốc chúng ta từ giờ sẽ có khúc mắc, tình hình ở biên giới sẽ càng thêm nghiêm trọng. Ca ca vừa mới kế thừa vương vị, còn chưa được vững vàng. Nếu Đại Hưng Quốc có ý định xâm chiếm Li Quốc chúng ta, chiến tranh sẽ liền nổi dậy, những người vô tội sẽ mất mạng, muội có từng nghĩ tới chưa?"

Vân Châu Nhi tận tình khuyên bảo, thật sự hy vọng Vân Lâm Li có thể tự mình nói ra chân tướng.

Nhưng Vân Lâm Li nàng có thể nói sao?

Nếu nàng nói ra nguyên do, chỉ sợ Đại Hưng Quốc sẽ lập tức phái binh tấn công Li Quốc. Một đất nước nhỏ như Li Quốc, sao có thể trở thành đối thủ của Đại Hưng Quốc.

Vân Lâm Li chỉ thấy hối hận, vì cái gì mà lại thất bại?

Nếu không lỡ tay, sẽ không có người nghi ngờ nàng ám sát Lý Bắc Mục.

Nếu không thất bại, Đại Hưng Quốc sẽ không có lý do ức hiếp Li Quốc.

Lý Bắc Mục là Thái Tử của Đại Hưng Quốc, là đại vương tương lai. Đại Hưng Quốc có nền tảng vững mạnh, đất đai rộng lớn, dân số dồi dào, binh hùng tướng mạnh. Những nước láng giềng xung quang luôn thay đổi thủ đoạn để xu nịnh, chỉ sợ sẽ bị Đại Hưng Quốc tấn công, thâu tóm.

"Thái Tử Phi, tuy rằng lý do ta nói thật khó có thể tin, cũng thật hoang đường, nhưng chính ta thật sự nhìn lầm, đem Thái Tử trở thành thích khách. Đêm đó, Thái Tử mặc một thân màu đen, khoác thêm áo choàng màu đen, ta thật không nhĩn thấy rõ ràng!"
 
Chỉnh sửa cuối:
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 8: Không phải ta!

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Vân Lâm Li nói những lời này rất nhiều lần khi bị thẩm vấn!

Nét mặt Vân Châu Nhi đầy thất vọng: "Li nhi, xem ra muội không muốn cho ta biết sự thật! Nhưng tỷ tỷ thật sự không hy vọng muội có gì giấu giếm ta!"

Nghe nhưng lời Vân Châu Nhi nói, trong lòng Vân Lâm Li rất khó chịu, nhưng nàng thật sự không thể nói.

"Thái Tử Phi, mời người mau trởi về. Yên tâm, muội sẽ không có việc gì đâu!"

Vân Lâm Li gục đầu xuống, không nhìn Vân Châu Nhi đang tràn trề sự thất vọng.

Vân Châu Nhi chậm rãi đứng dậy: "Vậy muội phải bảo trọng, ta sẽ thường xuyên tới xem muội!"

Nàng vừa mới đi tới cửa, lại dừng bưới quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Li nhi, có phải trước khi cùng ta đi hòa thân, muội đã lên ý tưởng này! Ta.. Hy vọng chỉ là do ta suy nghĩ nhiều!"

Vân Châu Nhi ra khỏi nhà lao, liền thấy mấy nha dịch đi tới, hành lễ với nàng. Sau đó vào nhà lao, áp giải Vân Lâm Li ra. Vân Châu Nhi thấy vậy liền chạy nhanh tới hỏi: "Các người muốn mang Li nhi đi đâu?"

"Bẩm Thái Tử Phi, chúng thần chỉ phụng chỉ mang Vân Lâm Li đi tới Tẩy Y Phòng!"

Vân Châu Nhi nghe xong, trong lòng nhẹ đi một nửa. Muội muội này của nàng, cuối cùng cũng không cần ở nơi địa lao ẩm ướt này nữa! Chỉ là, Vân Lâm Li vẫn không chịu nói ra nguyên do, nàng lấy gì để hồi đáp với Thái Tử.

* * *

Vân Lâm Li bị đưa vào Tẩy Y Phòng, liền thấy một đám tiểu cô nương khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi đang bị chịu hình, từng roi đáng tới, la lên thảm thiết. Có một tiểu cô nương, quần áo sau lưng đều bị phá nát, lộ ra đầy rẫy những vệt máu.

Sự trừng phạt trong hoàng cung của Đại Hưng Quốc đối với Vân Lâm Li là thật sự tàn khốc. Giờ phút này, nếu không phải nàng đang mang cơ thể đầy thương tích, có lẽ nàng sữ nghĩ cách cứu tiểu cô nương kia.

Sau khi đến đây, cho dủ toàn thân đều vô cùng đau đớn, nhưng Vân Lâm Li vẫn cùng với những người khác kiên trì làm việc. Nàng với đa số những người ở đây đều có số phận giống nhau, không có chỗ dựa, không có bối cảnh.

Tuy rằng, Thái Tử Phi là tỷ tỷ của nàng, nhưng sau sự việc đó, bản thân tỷ ấy còn khó được bảo toàn!

Nếu bị người trong Tẩy Y Phòng thấy nàng lười biếng, bẩm báo lên tổng quản, chắc nàng sẽ lại bị phạt. Hiện tại, nàng mà còn bị đánh, chỉ sợ cái mạng nhỏ này sẽ không còn nữa.

"Đây là do ai làm?"

Mọi người đều đang làm việc, đột nhiên vang lên giọng nói nghiêm khắc của Ân tổng quản

Thật là sợ cái gì, thì nó càng tới!

Mọi người nhìn về phía Ân tổng quàn, thấy trên tay bà đang cầm một vài bộ trang phục nữ màu nhạt, một góc trên trang phục bị dính màu xanh lam.

Này hẳn là do khi tẩy chung với nhau bị nhuộm lẫn những màu khác.

Những cô nương đang đứng ở đó, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, một lúc sau, một cô nương chừng hơn hai mươi tuổi tiến lên, ngón tay chỉ về phía Vân Lâm Li nói: "Ân tổng quản, là do người mới tới kia làm!"

Ân tổng quản nhìn về phía Vân Lâm Li, cười lạnh nói: "Là ngươi, ta tự thấy, một người có cả gan ám sát Thái Tử, ở một cái nơi Tẩy Y Phòng nhỏ nhoi này, sao có thể thành thật mà làm việc? Ta không biết ngươi làm sao mà có thể thoát tội, nhưng ở nơi này, ta tuyệt đối không dung túng ngươi như vậy đâu!"

Đây lòng Vân Lâm Li nén một trận tức giận, nàng chịu đựng cơ thể đau đớn, chậm rãi đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh quyết đoán: "Ân tổng quản, ta mới tới đây được hai ngày, hai ngày này ta đều phải giặt những mòn đồ lớn như chăn, khăn trải giường linh tinh, chưa có giặt qua trang phục!"

Ở chỗ này mọi người đều biết, những kiện đồ to lớn khó giặt nhất, rất lao lực, cho nên những ngươi mới tai ai cũng như nhau đều phải giặt những mòn đồ này.
 
Chỉnh sửa cuối:
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 9: Tại sao lại bảo vệ nàng ấy?

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Hai con mắt Ân tổng quản híp lại, khinh thường nhìn Vân Lâm Li nói: "Không phải ngươi làm, vậy ngươi nói ta biết, là ai làm? Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời của một kẻ ám sát Thái Tử điện hả?"

Vân Lâm Li vẫn đứng thẳng người, ánh mắt nàng kiên định nhìn Ân tổng quản, khoé miệng giơ lên một nụ cười lạnh. Ngược lại, Ân tổng quản bị nàng nhìn đến mức khó chịu

"Ngươi, ngươi không phục?" Ân tổng quản phẫn nộ quát lớn tiếng.

"Ta còn chưa làm, thì lấy gì mà phục!"

"Tốt lắm, người đâu, mau chuẩn bị hình phạt! Không cho ngươi nếm chút đau khổ, ngươi không biết mình thấp hèn cỡ nào! Hừ!"

Ân tổng quản vừa dứt lời, liền có người đi đến bên cảnh Vân Lâm Li, đem nàng kéo dài tới sân bên ngoài.

Ân tổng quản là một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, bất luận là ai ở Tẩy Y Phòng đều đối xử với bà ta một cách tôn trọng. Riêng biểu hiện của Vân Lâm Li luôn không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, làm cho bà ta cảm thấy tức giận.

Vân Lâm Li bị lôi vào sân, kẻ thi hình đã sẵn sàng, hắn là người rất to lớn, gương mặt đầy râu, nhìn rất hung ác khiến người khác sợ hãi. Chưa kể, người bị hắn ta dùng hình lại là một cô nương yếu đuối.

Hắn giơ roi lên, hung hăn quất xuống người Vân Lâm Li. Trên mặt Vân Lâm Li không thể hiện một chút thống khổ, nàng cắn răng chịu đựng còn lộ ra ý cười làm người khác sợ hãi.

Bất đắc dĩ lúc này nàng thật sự muốn tử bỏ ý định giết chết Lý Bắc Mục. Không còn cái mạng này, nàng làm sao ám sát hắn!

Một roi rơi xuống, trang phục sau lưng nàng liền rách một mảng, máu tươi lộ ra.

"Dừng lại!" Roi một lần nữa được giơ lên, liền có người kêu lên dừng lại. Người kêu là Lữ Dạ, thị vệ của Lý Bắc Mục

"Tại sao lại đánh nàng ta?" Lữ dạ lạnh lùng hỏi.

Ân tổng quả cung kính trả lời: "Bẩm Lữ thị vệ, nàng ta lén đem các trang phục của chủ tử giặt lẫn với nhau là cho trang phục bị nhiễm màu!"

Lữ Dạ đến gần Vân Lâm Li: "Xem ra ngươi thật không muốn sống nữa. Nhưng ngươi đừng quên, Thái Tử điện hạ đã nói, nếu ngươi chết thì toàn bộ cung nữ trong Liên Hoa Cung đều sẽ chết cùng ngươi. Ngươi tốt nhất nên bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi cho tốt."

Vân Lâm Li nghe xong, giọng nói vẫn kiên định như cũ: "Ta không có, những trang phục đó không phải ta giặt, những người ở đây hãm hại ta!"

Lữ Dạ xoay người nhìn Ân tổng quản: "Ân tổng quản, nếu Vân Lâm Li đã nói những trang phục kia không phải do nàng giặt, vậy làm phiền bà tra xét lại cho tốt. Ta phụng chỉ đến nói cho Ân tổng quản một câu, Thái Tử điện hạ nói - Vân Lâm Li này còn chưa thể chết được, tạm thời giữ lại mạng cho nàng ta. Trên người nàng ta còn thương tích, nếu bởi vì bị các người trừng phạt, làm nàng ta chết đi, các người định giải thích thế nào với Thái Tử điện hạ?"

Ân tổng quản vội vàng quỳ xuống: "Xin điện hạ tha thứ, nô tài về sau nhất định sẽ chú ý, tạ Lữ thị vệ nhắc nhở!"

Ngoài cửa lớn, khi Lữ thị về kêu dừng lại, Thái Tử Phi Vân Châu Nhi cũng đúng lúc vừa đến. Nàng nghe thấy được những lời Lữ Dạ nói. Nàng không ngờ tới, Thái Tử lại cho Lữ Dạ tới truyền ý chỉ với Ân tổng quản.

Thái Tử điện hạ đây là muốn bảo vệ Li nhi! Li nhi bị đánh thành như vậy, chỉ một chút nữa là có thể chết. Chính đêm đó nàng đem Thái Tử trở thành thích khách, các ám vệ đã điều tra qua nhưng cũng không có kết quả như cũ!

Thái Tử không tin Li nhi, nhưng tại sao còn phải bảo vệ nàng?

Chẳng lẽ, Thái Tử hắn.. có ý với Li nhi? Cho nên mới miễn tội chết cho nàng, đem đến Tẩy Y Phòng này?
 
Chỉnh sửa cuối:
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 10: Sợ trúng phải điềm xấu

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Nghĩ đến đây, Vân Châu Nhi hít một hơi, cảm thấy thân thể bỗng nhiên không không thể đứng vững. Nếu không nhờ a hoàn bên cạnh đỡ nàng, thiếu chút nữa là đã tẽ trên mặt đất.

Ở Li Quốc, Li nhi được xưng là tuyệt thế giai nhân hiếm có trên thế gian. Thái Tử coi trọng nàng thì cũng là điều bình thường, chỉ là..

"Ân Phàm, chúng ta trởi về!" Vân Châu Nhi chậm rãi xoay người, nàng vốn lo lắng cho Vân Lâm Li, định đến chuẩn bị giúp nàng để không ai ở này khi dễ nàng. Nhưng thấy được một màn vừa rồi, nàng không cần nghĩ nữa liền đi. Thái Tử điện hạ đac hạ ý chỉ, Ân tổng quản tự nhiên không dám vi phạm!

"Thái Tử Phi, ngài vì sao không đi?" Tỳ nữ Ân Phàm hỏi.

"Không cần!"

Ân Phàm cũng không dám hỏi lại.

Vân Châu Nhi nghĩ, nếu trong lòng Thái Tử thật sự coi trọng Li nhi, sau một thời gian, Thái Tử sẽ nghĩ cách đen Li nhi lần nữa trở về Liên Hoa Cung. Ngày Li nhi trở về, cũng là ngày nàng sẽ cùng Li nhi tranh sủng. Li nhi không phải là người sẽ tranh sủng với nàng, nhưng Thái Tử đã thích, hắn nhất định sẽ nghĩ cách chinh phục!

Đến lúc đó, cái chức Thái Tử Phi của nàng này, chỉ sợ là một cái hư danh thôi! Hiện giờ, nàng chỉ có đi một bước, xem một bước!

Sau khi Vân Lâm Li được Lữ Dạ kịp thời cứu, Ân tổng quản cho người mang nàng về phòng, sai người cởi quần áo Vân Lâm Li ra. Bà ta liền thấy những vết thương dữ tợn trên người Vân Lâm Li, kinh ngạc một chút, tất cả đều chưa lành, lại vựa rồi bị một trận roi hữa. Nữ nhân này, trên mặt sao còn có thể cười? Nàng ta không đau sao?

Thương thế nghiêm trọng như thế này, lại còn kiên trì giặt giũ. Trên mặt lúc nào cũng mang dáng vẻ bình tĩnh. Giờ phút này ngay cả Ân tổng quản cũng hoài nghi nữ nhân này thật là mất đi thần kinh cảm giác đau!

"Cho phép ngươi nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau lại tiếp tục giặt quần áo!" Ân tổng quản ném xuống những lời này, sau đó rời đi!

Bà ta không phải đau lòng Vân Lâm Li, mà là sợ bởi vì bị thương nặng mà chết. Người chết rồi, Thái Tử điện hả hỏi trách, bà ta không đảm đương nổi trách nhiệm này.

Ba ngày sau, Lý Bắc Mục vừa mới thượng triều về, liền nghe Lữ Dạ báo cái: "Thái Tử điện hạ, nghe nói Vân Lâm Li buổi sáng đi giặt đồ bị té xỉu trên mặt đất."

Sắc mặc Lý Bắc Mục trở nên khó coi: "Cái gì? Giặt quần áo? Mấy ngày trước, ta cho ngươi đi truyền ý chỉ với Ân tổng quản, ngươi không có đi sao?"

"Bẩm điện hạ, thần đã truyền đạt lại khẩu dụ của của ngài, Ân tổng quản cũng đã cho Vân Lâm Li nghỉ ngơi ba ngày. Hôm nay mới bắt đầu làm việc lại, không nghĩ tới sẽ té xỉu!"

Lý Bắc Mục không nói gì, lập tức xoay người đi tới Tẩy Y Phòng.

"Thái Tử điện hạ giá lâm!"

Mọi người ở Tẩy Y Phòng đều kinh ngạc. Thái Tử chưng từng tới đây bao giờ. Những nữ nhân trẻ tuổi đang giặt giũ tụ lại một nhóm nói to nói nhỏ. Chỉ là nghe nói đương kim Thái Tử dung mạo anh tuấn, khí chất bất phàm. Hôm nay vừa thấy, còn quả thật là hơn như thế.

"Cung nghênh Thái Tử điện hạ!" Ân tổng quản cung kính quỳ nghênh đón.

"Vân Lâm Li đâu?" Giọng điệu Lý Bắc Mục lạnh lùng, hỏi thẳng vấn đề.

"Nàng đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nô tỳ đã cho gọi lang y chữa trị, nói là bởi vị miệng vết thương bị nhiễm trùng nên mới bị hôn mê!" Ân tổng quản trả lời.

"Phòng nghỉ ngơi ở đâu? Mau dẫn đường, bổn cung muốn đích thân đi xem!" Lý Bắc Mục nghiêm túc nói.

"Thái Tử điện hạ, nơi này là chỗ ở của hạ nhân, điện hạ không nên đi vào, nô tỳ sợ ngài sẽ bị trúng điềm xấu!" Ân tổng quản nhẹ giọng nói.
 
Chỉnh sửa cuối:
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 11: Là tiểu nha đầu sao?

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Li Bắc Mục lạnh lùng trầm giọng nói: "Nghe không hiểu ta nói?"

Ân tổng quản bị Lý Bắc Mục làm cho sợ hãi, cả người run lên, lập tức nói: "Vâng, nô tỳ liền dẫn đường!" Nói xong, bà ta cung kính đứng dậy dẫn đường cho Lý Bắc Mục.

Bước vào phòng nghỉ của Vân Lâm Li, một không gian tối tăm thiếu ánh sáng, Ân tổng quản vội vàng thắp đèn. Lý Bắc Mục liền nhìn thấy Vân Lâm Li nằm một góc trên giường, gương mặt trắng bệch đang đắp một cái chăn bông cũ nát. Hắn nhíu chặt mày tiến lên, nhìn gương mặt hôn mê của Vân Lâm Li, hắn đưa tay sờ lên trán của nàng.

Cái trán nóng bỏng, nàng đang phát sốt rất nghiêm trọng.

Lý Bắc Mục có chút áy náy, nháy mắt liền trở nên sốt ruột hơn: "Lữ Dạ, mau truyền ngự y!"

"Vâng, điện hạ!"

Ân tổng quản nhìn biểu tình trên mặt Lý Bắc Mục, đáy lòng càm thêm sợ hãi, bất đắc dĩ bà ta cảm thấy kỳ quái - Thái Tử điện hạ sao lại có thể tự mình đến thăm một tỳ nữ, lại còn có vẻ trông rất là khẩn trương?

"Các ngươi đều ra ngoài hết đi!" Lý Bắc Mục ra lệnh cho Ân tổng quản cùng với hai nô tỳ phía sau.

"Vâng, nô tỳ cáo lui."

Sau khi tất cả đều lui ra, ánh mắt Lý Bắc Mục càng thêm lo lắng.

Hắn yên lặng nhìn nàng đang hôn mê. Khi tỉnh táo, nàng là một người kiêng cường, cứng rắn, hoàn toàn không có một chút dịu dàng của một nữ nhân nên có. Nhưng khi đang hôn mê như thế này, lại nhìn rất giống một nữ nhân bình thường. Khuôn mặt nàng nhăn nhó, nhíu chặt mày lại, tựa hồ như cảm thấy không được thoải mái.

Vân Lâm Li tuy đang nhắm chặt mắt, nhưng trong miệng lại đột nhiên kêu lên: "Tiểu ca ca.. Tiểu ca ca.."

Nàng thốt lên câu tiểu ca ca này, làm cho Lý Bắc Mục nhớ lại mười năm trước, hắn ở Li Quốc làm khách đã từng cứu một tiểu nha đầu. Lúc ấy, tiểu nha đầu đó đang hôn mê trên cành cây lớn bổng rơi xuống, dưới gốc cây toàn những con sói hung tợn đói khát, không thể chờ đợi liền gấp gáp há miệng to chờ thức ăn tới.

Nếu không phải hắn kịp dùng mũi tên bắn chết mấy con sói đó, tiểu nha đầu này đã sớm trở thành bữa ăn cho chúng.

"Tiểu ca ca, tiểu ca ca, huynh.. huynh phải đi sao? Huynh phải về nhà, phải không?" Vân Lâm Li mơ mơ màng màng lần nữa mở miệng nói.

Lý Bắc Mục nghe vậy toàn thân chấn động, vì sao lời nàng nói lại rất giống với lúc ấy khi hắn cứu lấy tiểu nha đầu kia như vậy?

Vân Lâm Li là người của Li Quốc, sau khi cứu tiểu nha đầu đó, hắn liền để nàng ở lại trong hoàng cung của Li Quốc. Hắn ở lại hoàng cung của Li Quốc một thời gian, có đi xem nàng như thế nào, hắn cũng thường hay gọi nàng là tiểu nha đầu. Chẳng lẽ, nàng chính là tiều nha đầu đáng thương lúc trước mà hắn từng cứu?

Không ngờ tới, hắn vừa dứt lời, Vân Lâm Li mơ hồ liền kêu lên: "Tiểu ca ca, tiểu ca ca.." Nàng vừa kêu, vừa một bên giơ tay lên lung tung bắt lấy trong không trung. Nàng tựa như phải bắt được tay của tiểu ca ca trong miệng nàng.

Cuối cùng, nàng bắt được tay của Lý Bắc Mục, đem tay hắn nằm chặt lại, mi tâm nàng đang nhíu lại thế nhưng đang dần dần giãn ra.

Nàng bắt được tay của tiểu ca ca nên cảm thấy vui mừng và an toàn! Cái tay kia, tựa như cũng đủ có thể giúp thân thể nàng giải bỏ những đau đơn trên người.

Đột nhiên, Lý Bắc Mục cảm nhận trong lòng mình như có thứ gì đó đang cắn xe nhau, loại cảm giác cực kỳ khó chịu, rất khó chịu!

"Bái kiến Thái Tử điện hạ!" Phía sau vang lên âm thanh của ngự y.

Lý Bắc Mục vội vàng gỡ tay đang bị nắm của Vân Lâm Li ra, nhìn ngự y nói: "Nàng ta đang sốt rất nghiệm trọng, ngươi nhanh chóng tìm ra biện pháp hạ nhiệt cho nàng ta!"
 
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 12: Bị nhiễm bệnh mà chết.

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Ngự y nhanh chóng tiến lên, nhẹ nhàng đưa tay sờ thử trán Vân Lâm Li, chỉ mới sờ được một chút, ngự y bị dọa hốt hoảng nói: "Sao lại nóng đến thế này?"

"Trước kia nàng từng phải chịu nhiều hình phạt ở địa lao!" Lý Bắc Mục trả lời

Ngự y là một nam nhân, không thể kiểm tra hết được vết thương trên người Vân Lâm Li, nhưng hắn cũng biết được nhất định đều là vết thương da tróc thịt bong. Ngự y sau sau khi suy nghĩ một hồi, liền kê đơn thuốc. Lúc ngự y gần đi, Lý Bắc Mục hỏi hắn: "Cơn sốt này bao lâu sẽ hết?"

"Bầm Thái Tử, chậm thì ba ngày, lâu thì năm ngày, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày dùng nước thuốc lau miệng vết thương mấy lần, thân thể sẽ tự hạ nhiệt!" Nói xong ngự y liền rời đi.

Lý Bắc Mục cũng có ý rời đi, bỗng nghe thấy Vân Lâm Li mơ mơ màng kêu lên một tiếng: "Tiểu ca ca.."

Tiếng tiểu ca ca này, lại lần nữa làm hắn dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng nằm trên giường, thật là cực kỳ giống với tiểu nha đầu đáng thương mười năm trước.

Năm ấy, hắn chỉ mới mười lăm tuổi. Tuy nhiên, khi hắn hỏi thăm về tiểu nha đầu kia, thì được tin rằng nàng lại bị nhiễm bệnh mà chết!

Cho nên, Vân Lâm Li không có khả năng là tiểu nha đầu!

Lý Bắc Mục dừng lại một chút, mới đi tới cửa nói với Lữ Dạ: "Buổi tối cho người đem nàng tới nơi ở của ngươi để nàng dưỡng thương tốt hơn, không được để cho bất cứ ai biết được!" Chính mình nói ra những lời này, Lý Bắc Mục cũng không hiểu sao mình lại như vậy!

Có lẽ bởi vì hắn nhớ tiểu nha đầu đáng thương kia, cho nên trong lòng sinh ra sự thương hại, không đành lòng để Vân Lâm Li tiếp tục dưỡng bệnh tại nơi này.

"Chuyện này.. Thái Tử điện hạ, nàng là nữ nhân, ở lại chỗ của thần, chỉ sợ có chút không tiện! Chúng thần!"

Lý Bắc Mục ngắt lời của Lữ Dạ: "Ngươi sắp xếp cho tốt, mang nàng đến cung của bổn cung, về sau nàng sẽ ở lại nơi đó!"

"Vâng, Thái Tử điện hạ!"

Sau khi rời đi, Lý Bắc Mục không quay về Đông Cung của mình mà đi tới Liên Hoa Cung của Vân Châu Nhi.

Vân Châu Nhi nghe hạ nhân báo Thái Tử điện hạ tới, liền chạy nhanh ra hành lễ nghênh đón.

Lý Bắc Mục khom người đỡ Vân Châu Nhi đứng lên, đáy lòng Vân Châu Nhi sợ hãi, sợ Thái Tử đến hỏi nàng đã điều tra ra được gì! Nàng sợ hãi khẽ nói: "Thái Tử điện hạ, người cho thần thiếp thêm chút thời gian, thần thiếp sẽ hỏi kỹ càng Li nhi nguyên do vì sao âm sát điện hạ!"

Lý Bắc Mục được hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: "Nàng còn nhớ rõ, mười năm trước, ta trên đường đi tới Li Quốc của nàng, đã từng cứu một tiểu nha đầu, về sau nàng ở lại trong cung của nàng dưỡng thương, hiện tại giờ nàng đang ở nơi nào?"

Đáy lòng Vân Châu Nhi bỗng chấn động, tiểu nha đầu? Có phải là Li nhi được người nhà nàng nhận nuôi mười năm trước? Mười năm trước, li nhi không phải do phụ vương cứu trở về sao? Vì sao Thái Tử điện hạ lại nói là do hắn cứu?

"Bổn cung đang hỏi nàng đấy!" Lý Bắc Mục không thấy Vân Châu Nhi trả lời vấn đề của mình, cảm thấy không vui, giọng nói cũng vì vậy có chút nghiêm khắc.

Vân Châu Nhi phục hồi lại tinh thần, lập tức nói: "Bẩm điện hạ, tiểu nha đầu đó, thân thể sau này không có gì đáng ngại, liền được phụ vương dẫn về nhà, sau đó, lại nghe được nàng nhiễm bệnh qua đời!"

Những lời này là lúc trước phụ vương nói cho nàng nghe.

Tuy rằng, giờ phút này nàng cảm thấy rất nhiều nghi hoặc, nhưng nàng vẫn tin tưởng lời nói của người nhà mình.

Lý Bắc Mục nghe xong, tâm bỗng chùng xuống, quả nhiên vẫn là cùng với kết quả khi đó hắn hỏi thăm.

Tiểu nha đầu đáng thương kia, lúc ấy thoát được sói dữ, nhưng lại khống thoát được bệnh tật.
 
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 13: Đánh rơi ngọc kiếm

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Lý Bắc Mục không nghi ngờ lời nói của Vân Châu Nhi.

Vân Châu Nhi tới Đại Đại Hưng Quốc đã gần một năm, hắn hiểu rõ nàng là người thế nào, nàng nhát gan, cẩn thận, luôn sợ sai sót khi làm bất cứ chuyện gì! Cho nên, nàng nhất định sẽ không nói dối hắn chuyện này.

Vẫn là, Vân Lâm Li thật sự không phải tiểu nha đầu đáng thương kia.

Nhưng tại sao khi hắn nhìn thấy bộ dạng đó của nàng trong lòng lại khổ sở như vậy? Vì sao nghe thấy nàng mơ hồ kêu lên tiếng tiểu ca ca kia, hắn lại cảm thấy rất quen thuộc, chât thật như vậy..

Có lẽ, tiểu nha đầu đáng thương đó trong lòng hắn có ấn tượng rất là sâu.

"Nàng có biết, nàng ấy tên gọi là gì?" Lý Bắc Mục chưa từ bỏ ý định truy vấn nói.

"Thần thiếp không có nghe nói qua, nhưng thần thiếp có thể viết phong thư gửi cho huynh trưởng, nhờ huynh ấy tìm hiểu một chút, bất quá, người đã mất nhiều năm, chỉ sợ.."

Lý Bắc Mục thở dài, xua tay nói: "Thôi!" Hắn nói xong, liền đứng dậy rời đi.

Li Bắc Mục mới vừa đi tới cửa, Vân Châu Nhi đột nhiên khẩn thiết nói: "Điện hạ, hay là, người ở lại cùng thần thiệp dũng bữa tối, có thể chứ?"

Lý Bắc Mục không hề dừng bước, chỉ là nhàn nhạt nói: "Bổn cung còn có việc!"

Nhìn bóng dánh Lý Mắc Mục rời đi, trong lần Vân Châu Nhi dâng lên một trận khó chịu!

Nàng ngàn dặm xa xôi gả đến Đại Hưng Quốc, nếu là không chiếm được sủng ái của Thái Tử, thì nàng còn có cái gì? Không có người thân, cô đơn lẻ bóng.

Ngảy cả Vân Lâm Li, lúc trước trà trộn vào đội ngũ hòa thân của nàng, nói là tới bảo hộ nàng, giả trang thành tỳ nữ thân cận, là muội muội của nàng, giờ cũng trở nên xa lại, có cả gan ám sát Thái Tử..

"Thái Tử Phi, đồ vật này là của người sao?" Âm thanh của Ân Phàm kéo suy nghĩ của Vân Châu Nhi lại.

Ân Phàm cầm trong tay một vật ước chừng dài mười tấc, thiết kế ngọc thạch xung quanh, đưa cho Vân Châu Nhi.

Vân Châu Nhi hơi hơi nhíu mày, đây không phải là đồ vật mà Li nhi quý nhất sao? Ngọc Kiếm này luôn ở bên người Li nhi, bây giờ sao lại ở trên tay của Ân Phàm?

"Ngươi nhìn thấy nó ở đây?" Vân Châu Nhi hỏi.

"Bẩm Thái Tử Phi, là ở trong phòng Li nhi, nô tỳ và một vài người đang dọn dẹp, phát hiện ở một góc có món vật này, Li nhi là một cung nữ, không thể có một món đồ quý giá như vậy. Đây là Ngọc Kiếm dùng ngọc tốt nhất chế tạo thành. Lúc trước, Thái Tử Phi thường hay lui tới phòng của Li nhi, nên nô tỳ đoán là do Thái Tử Phi làm rơi!

Vân Châu Nhi cẩn thận nhìn Ngọc Kiếm, không có nói bất luận lời gì.

Như vậy Ngọc Kiếm này, đích thực không phải người bình thường có thể có được, phần lớn là ở trong vương cung của Vương gia hoặc bọn công tử hào môn, dùng làm phụ tùng để treo ở bên hông.

Nàng nghĩ, Li nhi xem Ngọc Kiếm này như bảo bối, nên chắc là đồ vật do cha mẹ nàng để lại!

Chỉ là, nàng chưa từng nghe Li nhi nói qua lời nào về người nhà của mình hay thân phận của nàng.

Bọn họ đều cho rằng, là do nàng bị mất trí nhớ, hoặc cũng là do thân thế quá mức bi thảm không muốn nói. Sau này, cũng không có người nào đi hỏi nàng. Ngọc Kiếm tốt như vậy, là vật hiếm có, nếu thật sự là do cha mẹ nàng để lại vậy Vân Lâm Li cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ!

* * *

Vân Lâm Li được Lữ Dạ lén an bài đưa đến chỗ mới để dưỡng thương, còn tìm một cung nữ Minh Nguyệt tới để chăm sóc cho nàng.

Vân Lâm Li lúc tỉnh, lúc hôn mê, cơn sốt vẫn lặp đi lặp lại, cả người nóng đến phờ phạc, môi khô nức tái nhợt!

" Mẫu thân, mẫu thân, người đợi đã.. đừng đi.."
 
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 14: Đánh rơi ngọc kiếm (2)

Nguồn: Wikidich (Tama)

Editor: Uyen1411

Vân Lâm Li vẫn cứ thường xuyên nói mê sảng, Minh Nguyệt thấy môi nàng khô nứt không còn giọt máu, liền nhẹ nhàng nâng người nàng dậy, cho nàng uống một chút nước, rồi hạ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.

"Tiểu ca ca.. Tiểu ca ca.. Ngọc Kiếm này.. Thật là đẹp mắt.. Ta.. Rất thích.."

Vân Lâm Li tiếp tục nói mê sảng, tay sờ sờ bên hông, bỗng chợt mở to mắt ra bật người dậy, miệng lẩm bẩm: "Đồ vật tiểu ca ca đưa cho ta đâu? Đồ vậy ta thích nhất đâu? Ở đâu? Ở đâu?"

"Li nhi cô nương, ngươi nói đồ vật gì vậy?" Lúc ngươi tới, chúng ta thay đồ cho ngươi, không thấy trên người ngươi có đồ vật gì! "Minh Nguyệt nói với Vân Lâm Li.

Vân Lâm Li nghe xong có chút tỉnh táo, chậm rãi nằm xuống, cố nhớ lại, Ngọc Kiếm đó rốt cuộc đang ở nơi nào?

Từ khi nàng bị nhốt đánh trong địa lao, Ngọc Kiếm mà nàng thích nhất đã không thấy đâu! Có lẽ là ở trong phòng nàng ở lúc trước ở Liên Hoa Cung!

Cũng có lẽ, đêm đó lúc nàng bị bắt đi đã đánh mất. Lúc ấy, nàng có giao chiến với vài thị vệ, những thị vệ đó do dùng ám khí nên mới bắt được nàng, bằng không với công phu của nàng hoàn toàn có thể chạy thoát.

Đúng lúc này, Lý Bắc Mục lặng lẽ đi vào, hỏi Minh Nguyệt:" Nàng đã tỉnh rồi? "

" Bẩm Thái Tử, Li cô nương vừa mới tỉnh được một lúc, nhưng vẫn còn hay nói mê sảng! "

Lý Bắc Mục:" Nàng nói cái gì? "Trong tiềm thức của hắn, tựa hồ như trong mong lúc nàng nói mê sảng sẽ là tiếng tiểu ca ca..

" Lúc đầu nàng kêu mẫu thân, đừng đi, sau lại kêu tiểu ca ca, rồi tỉnh lại nói tìm đồ vật, kêu đồ vật mà nàng thích nhất không thấy nữa! "

Lý Bắc Mục hơi nhìu mày:" Đồ vật? Là đồ vật gì? "

" Nàng không nói, tiểu nhân cũng không biết! "Minh Nguyệt trả lời.

Lý Bắc Mục biết, tuy rằng Vân Lâm Li đang nói mê sảng, nhưng những lời nàng nói đó đều là những việc mà nàng từng trải qua.

Hắn nhìn đôi mắt nhắm chặt của nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hẳn là còn sốt, môi khô nứt, trông có vẻ rất khó chịu!

" Vì sao không cho nàng uống nước? Môi đều khô nứt hết rồi! "Lý Bắc Mục trách cứ nói.

" Thái Tử điện hạ, nô tỳ vừa mới cho nàng uống chút nước xong! "

Lý Bắc Mục duỗi tay sờ sờ trán Vân Lâm Li, cái trán nóng hừng hực, hắn đưa tay về, quay lại nói với Minh Nguyệt:" Lấy cho ta chậy nước và khăn tay! "

" Vâng, điện hạ! Tiểu nhân mang tới ngay! "Cung nữ Minh Nguyệt mang tới một chậu nước cùng khăn tay tới cho Thái Tử. Thấy hắn đem khăn tay ướt vắt khô. Sau đó nhẹ nhàng đắp lên trán Vân Lâm Li.

Trong hoàng cung này, có ai được Thái Tử điện hạ chăm sóc như vậy, sợ là cả Thái Tử Phi cũng không được Thái Tử đối xử như thế.

Minh Nguyệt nhìn Vân Lâm Li được Thái Tử chăm sóc như vậy, trong lòng hâm mộ không thôi!

Trước khi rời đi, Lý Bắc Mục quay lại nói với Minh Nguyệt không được nói là hắn đã tới đây!

Vài ngày say, cơ thể Vân Lâm Li đã hạ nhiệt, nàng cảm thấy thân mình nhẹ đi không ít, vết thương trên người do mỗi ngày đều dùng nước thuốc rửa qua nên cũng dần tốt lên, vài vết thương nhẹ cũng đã bắt đầu kết vảy.

* * *

Sáng tinh mơ, Vân Lâm Li đã tỉnh lại, nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, liền có chút thấy nhớ Li Quốc!

Nếu còn ở Li Quốc, giờ này chắc hẳn đang tìm một nơi yên tĩnh để luyện võ.

" Hic.. hic.."Bên ngoài vọng vào tiếng nấc nhẹ. Nghe vậy, Vân Lâm Li liền chậm rãi ngồi dậy khoác thêm áo xuống giường mở cửa phòng. Nàng phát hiện âm thanh phát ra từ căn nhà đối diện, liền đi tới đẩy cửa ra.
 
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 15: Cầu xin Thái Tử điện hạ

Nguồn: Wikidich (Tama)

Editor: Uyen1411

Bước vào Vân Lâm Li liền thấy Minh Nguyệt đang ngồi trên mặt đất thủ thỉ khóc.

Minh Nguyệt nghe thấy có tiếng mở cửa, liền ngẩng đầu lên, thấy là Vân Lâm Li vội xoa xoa mắt nói: "Li nhi cô nương, ngươi sao lại đứng lên rồi? Hiện giờ còn sớm, ta đỡ ngươi về nghỉ ngơi!" Nàng vừa nói vừa đứng dậy đỡ lấy Vân Lâm Li.

Vân Lâm Li lại đẩy tay nàng ra, thấp giọng hỏi: "Minh Nguyệt, đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Li nhi cô nương, không có việc gì, chỉ là ta thấy nhớ cha mẹ nên trong lòng có chút khó chịu, đi thôi, ta đỡ ngươi về nghỉ ngơi!"

Vân Lâm Li nhìn ánh mắt có vê trốn tránh của Minh Nguyệt, nàng biết chắc hẳn Minh Nguyệt đang gặp chuyện phiền toái!

"Minh Nguyệt, ngươi nói dối, ngươi không phải vì thương nhớ cha mẹ mình. Ngươi yên tâm mau nói ta nghe sự việc như thế nào, có lẽ, ta có thể giúp được ngươi!"

Minh Nguyệt nghe xong những lời Vân Lâm Li nói, ánh đột nhiên sáng lên, tựa hồ thấy được hy vọng!

"Thật vậy chăng? Li nhi cô nương, ngươi thật sự nguyện ý giúp đỡ ta."

Khi Vân Lâm Li sốt cao, Minh Nguyệt từng thấy Thái Tử hạ mình chườm nóng cho Vân Lâm Li, chỉ bằng điểm này, nàng cảm thấy Vân Lâm Li chắc có thể giúp được nàng.

Vân Lâm Li nhìn Minh Nguyệt vừa hưng phấn vừa kích động liền nói: "Chỉ cần ta có thể giúp được, ta tuyệt đối sẽ giúp ngươi! Những ngày qua, ít nhiều gì cũng do ngươi chiếu cố chăm sóc cho ta!"

"Li nhi cô nương, thật tốt quá, nếu ngươi có thể cứu tỷ tỷ của ta, ta xin dập đầu tạ ơn ngươi!" Vừa nói Minh Nguyệt liền muốn quỳ xuống dập đầu. Vân Lâm Li nhanh tay giữ chặt nàng lại: "Ngươi nói trước cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Li nhi cô nương, là như vầy, tỷ tỷ của ta Minh Trúc là cung nữ ở Phu Dung Các. Hôm qua trên đường đưa tiểu công tử đi tập võ như thế nào để bị lạc mất. Tuy rằng đã tìm được tiểu công tử nhưng tỷ tỷ ta lại bị dùng hình, còn bị đem vào địa lao. Lam Phi ở Phù Dung Các nói đem vào địa lao là còn nhẹ, nếu không tìm thấy được tiểu công tử thì tỷ tỷ ta sẽ bị tội chết.. huhu.. huhu.."

Lam phi là phi tử của Đại Vương Lý Kế, cùng với sủng phi của Lý Kế Tân thị có mốt quan hệ rất tốt.

"Nếu tiểu công tử đã tìm được rồi, tỷ tỷ ngươi cũng đã bị phạt, sao còn muốn đưa vào địa lao? Chuyện này thật quá đáng, Minh Nguyệt ngươi dẫn ta đi Phù Dung Các, ta đi gặp Lam phi!"

Tinh thần hào hiệp của Vân Lâm Li lại nổi lên, bên cạnh đó, mấy ngày này đều là Minh Nguyệt dốc lòng chăm sóc cho nàng, nàng giúp tỷ tỷ của Minh Nguyệt, cũng coi như là trả một ân huệ đối với Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt vừa nghe Vân Lâm Li nói, liền bị dọa, không phải Vân Lâm Li nên đi cầu xin Thái Tử điện hạ hỗ trợ sao? Tự dưng lại muốn đi Phù Dung Các, chỉ sợ nàng lại bị bắt vào địa lao, dù gì Vân Lâm Li cũng từng là tội phạm ám sát Thái Tử!

"Li nhi cô nương, ngươi vẫn nên đi cầu xin Thái Tử điện hạ hỗ trợ đi! Hai chúng ta cùng đi đến đó như vậy, ta thấy không ổn, chúng ta sẽ bị phạt!"

Nhìn thần sắt của Minh Nguyệt, Vân Lâm Li biết nàng đang lo lắng cái gì.

Nàng dừng lại một chút rồi nói: "Như vậy đi, ngươi nói cho ta biết Phù Dung Các ở đâu. Hoàng cung này quá lớn, ta lại chưa đi Phù Dung Các bao giờ, ngươi cũng không cần đi cùng ta. Ta đi Phù Dung Các cầu kiến Lam phi, nếu gặp được người, ta nhất định sẽ nghỉ cách thuyết phục người thả tỷ tỷ ngươi ra!"

Minh nguyệt hơi hơi ngẩn ra một chút:

"Cái này.. Li nhi cô nương vẫn nên đi cầu xin Thái Tử thì hơn! Lam phi chắc chắn sẽ nể mặt Thái Tử mà bỏ qua cho tỷ tỷ ta!"

Vân Lâm Li lạnh lùng nói: "Vì sao ta phải đi cầu xin Thái Tử điện hạ? Lại nói, trong mắt điện hạ ta là tội nhân ám sát hắn, hắn làm sao có thể đáp ứng ta giúp ngươi được!"
 
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 16: Ngươi nghĩ ngươi là ai?

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

"Li nhi cô nương, điện hạ chắc chắn sẽ giúp ngươi. Ngươi không biết đâu, lúc ngươi bị hôn mê, chính Thái Tử đã hạ mình chườm nóng cho ngươi!" Minh nguyệt sốt sắn giải thích rằng Thái Tử không giống với những suy nghĩ của Vân Lâm Li, cho nên liền không nhớ tới lời căn dặn của Thái Tử.

Vân Lâm Li bỗng ngẩn người: "Cái gì? Thái Tử từng tới đây?"

Minh nguyệt bỗng nhiên phản ứng lại, giơ tay bưng kín miệng, chính là những gì không nên nói thì cũng đã nói, che miệng lại cũng vô dụng!

"Ta.. Ta cái gì cũng chưa nói, li nhi cô nương, ngươi coi như cái gì đều không có nghe thấy!" Minh nguyệt vội vàng sửa lại.

Nghe xong, Vân Lâm Li đi ra ngoài cửa, xoay người lại nói: "Minh Nguyệt, nếu ngươi muốn cứu tỷ tỷ, thì mau nói cha ta biệt Phù Dung Các ở đâu!"

Minh Nguyệt vì sốt ruộc muốn cứu tỷ tỷ, liền chạy nhanh nói cho Vân Lâm Li biết: "Phù Dung Các ở phía tây hoàng cung, chỉ cần ra khỏi cửa đi về phía tây, chưa tới nửa canh giờ là tới."

Vân Lâm Li trở lại phòng, thay y phục của cung nữ, sau đó một mình ra khỏi cửa.

Nhìn Vân Lâm Li đã đi ra, trong lòng Minh Nguyệt rất không đành lòng. Trên người Vân Lâm Li còn có vết thương, hiện tại chỉ mới tốt lên một chút liền đi giúp đỡ nàng. Tuy rằng có thể là không thành công, nhưng đáy lòng nàng vẫn cảm kích, mang theo mong đợi.

Vân Lâm Li chậm rãi đi đến Phù Dung Các, sắc trời cũng đã sáng, giớ này mọi người hẳn cũng đã rời giường. Nàng nhờ cung nữ đi thông báo, muốn được gặp Lam phi.

Lam phi nghe hạ nhân báo, một cung nữ ở Liên Hoa Cung muốn gặp nàng, liền khinh thường nói: "Còn không phải là người trong cung của Thái Tử phi sao? Để cho ả đợi, khi nào bổn phi muốn gặp sẽ triệu kiến!"

Lam phi nói xong, liền ngồi xuống nắm lấy nhi tử, mềm mại nói: "Trí nhi, mẫu phi đưa con đi tập võ được không? Bây giờ sư phó đang đợi ngươi đấy!"

"Ta không cần, ta không cần tập võ, tập võ một chút đều không thú vị.." Lý Bắc Trí 6 tuổi vừa nói vừa đem ly dĩa trên bàn hất xuống mặt đất: "Xoảng.."

"Người đâu, mau dọn dẹp sạch sẽ!"

Lam phi không hề trách cứ Lý Bắc Trí, nàng cho rằng là vương tử nên có chút cá tính, hất đổ mấy cái ly dĩa này thì tính là cái gì.

Đúng lúc này, mẫu phi của Lý Bắc Thần, Tân phi cũng tới Phù Dung Các, thấy một cung nữ đang quỳ gối trước cửa. Nghe hạ nhân nói, người đang quỳ là cung nữ của Thái Tử phi.

Lam phi nói.

Đáy lòng nàng liền có chút ý nghĩ, đi vào Phù Dung Các liền nói: "Muội muội, nghe nói ngươi gần có chút đau đầu, ta tự mình cho người mang chút đan dược tới. Đan dược này trị đau đầu rất hiệu quả, là Đại Vương ban thưởng cho ta mấy tháng trước! Nghe nói là cống phẩm từ nước khác mang tới, trong đó có dược liệu cực kỳ trân quý!"

"Tạ tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ lo lắng, tỷ mau ngồi!" Lam phi nói.

Tân phi ngồi xuống, cố tình hỏi tới cung nữ đang quỳ trước cửa: "Muội muội, ngoài kia hình như là cung nữ trong cung của Thái Tử phi, ngươi không nhìn thấy ả sao?"

"Tỷ tỷ, xưa nay, muội không có qua lại nhiều với người trong Liên Hoa Cung, cũng không nghĩ ra ta lại đắc tội gì với Thái Tử phi, nên để ả ta quỳ đó trước đã!"

Tân phi: "Muội muội, ngươi không cho ả vào, nếu ả có về bẩm báo lại, vẫn là ngươi đắc tội với Thái Tử phi. Không bằng, cứ để ả tiến vào hỏi một chút, xem bởi vì chuyện gì mà cầu kiến!"

"Vậy cũng được, muội nghe theo tỷ vậy!" Lam phi nói xong, liền chon người kêu Vân Lâm Li vào.

Vân Lâm Li bước vào liền quỳ xuống nói: "Thỉnh an Lam phi nương nương, tiểu nhân là tỳ nữ của Liên Hoa Cung. Lam phi nương nương, tiểu nhân nghe nói tiểu công tử không muốn tập võ nên mạo muội đến để khuyên bảo tiểu công tử!"

Lam phi nghe Vân Lâm Li nói xong, mới liếc nhìn nàng một cái, ngữ điệu có vẻ khinh thường nói: "Ngươi tới để khuyển bảo tiểu công tử? Ngươi nghĩ ngươi là ai?"
 
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 17: Trao đổi điều kiện

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Tiểu nhân từ nhờ đã tập võ, biết rõ chỗ tốt của việc tập võ như thế nào, tuy khổ nhưng trong đó cũng có không ít thú vui. Nếu tiểu công tử có thể tìm được niềm vui đó, nhất định sẽ không khán cự lại việc tập võ! "

Lam phi nhướng mày:" Vậy sao? Ngươi còn có bản lĩnh như vậy? "

Một bên Tân phi vội vàng tiếp lời nói:" Muội muội, một khi dã như vậy, hay là để ả thử xem. Chắc ả cũng không dám làm gì tiểu công tử đâu, muội thấy thế nào? "

Lam phi gật gật đầu:" Cũng được, Vân Lâm Li, ngươi nghe cho rõ, nếu ngươi có thể làm cho Trí nhi của ta ngoan ngoãn tập võ, bổn phi nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi, nếu làm không được, bổn phi sẽ phạt ngươi! "

Vân Lâm Li nghe xong, không chút hoang mang nói:" Tiểu nhân đáp ứng Lam phi nương nương, nhưng cũng mong nương nương đáp ứng tiểu nhân một thỉnh cầu! "

Lam phi nghe xong, sắc mặt đại biến, quát lớn nói:" Nô ty to gan, dám cùng với bổn phi ra điều kiện? Ai cho ngươi lá gan đó? "

Vân Lâm Li không chút hoang mang, vững vàng trả lời nói:" Xin Lam phi nương nương bớt giận, tiểu nhân cho rằng đây không phải là đặt điều kiện, mà là trao đổi điều kiện. Tiểu nhân là người của Liên Hoa Cung, sẽ không vô cớ đến đây quấy rầy Lam phi nương nương! "

Một vẻ mặt không rõ ràng thoáng lên trên mặt Tân Phi, không đợi Lam phi lên tiếng, liền nói:" Muội muội, cung nữ này nói chuyện thật có chút lớn mật, bất quá, muội muội không ngại nghe chút điều kiện của ả ta là cái gì? Nếu thật sự ả ta có thể làm cho Trí nhi ngoan ngoãn đi tập võ, thì không phải đây cũng là một chuyện tốt sao? "

Lam phi ngày thường cùng Tân phi có quan hệ rất tốt, nàng nghe vậy, cảm thấy có đạo lý, liền nói:" Được, nể tình tỷ tỷ, ta chấp nhận nghe điều kiện ngươi trao đổi một chút! "

Vân Lâm Li:" Tiểu nhân hy vọng nương nương có thể đem cung nữ Minh Trúc thả ra. Minh Trúc là người đã lỡ làm thất lạc tiểu công tử, nhưng không phải cố ý. Nguyên nhân chính là do tiểu công tử không muốn đi tập võ! "

Lam phi nghe xong Vân Lâm Li nói, trong lòng dâng lên một tràn khó chịu, nhưng Vân Lâm Li nói lại đều là sự thật, nàng tuy rằng có chút tức giận trừng mắt với Vân Lâm Li, nhưng lại hy vọng Vân Lâm Li thật sự có thể làm nhi tử yêu thích việc tập võ. Nhi tử của Đại Vương, nếu từ nhỏ không chịu tập võ, không tinh thông võ nghệ kiếm thuật, sao có thể coi là trụ cột xuất sắc của đất nước?

Lam phi:" Được, chỉ cần ngươi có thể làm cho Trí nhi yêu thích tập võ, ta sẽ đáp ứng ngươi, thả nô tỳ kia ra! "

" Tạ Lam phi nương nương! Thỉnh nương nương cho phép tiểu nhân hiện tại mang tiểu công tử đi ra ngoài, chúng nô tỳ trước làm quen một chút, sau đó tiểu nhân có biện pháp làm tiểu công tử thích tập võ! "

Lam phi nháy mắt ra hiệu với một cung nữ trong phòng, cung nữ liền tiến đến Lý Bắc Trí nói:" Công tử, tiểu nhân dẫn người đi ra ngoài chơi nhé! "

Tiểu công tử Lý Bắc Trí đem cung nữ đẩy ra, tức giận nói:" Ta không muốn, các ngươi đều là người xấu. Các ngươi muốn gạt ta đi tập võ, ta không đi, không muốn đi, không muốn.. "

Cung nữ đó bất đắc dĩ phải tiến lên ôm lấy hắn, lại bị hắn cắn một ngụm trên mu bàn tay.

Nháy mắt xuất hiện dấu răng thật sau trên mu bàn tay của cung nữ ấy, ả chỉ có thể cắn răng chịu đựng không dám hô đau.

Vân Lâm Li thấy thế, liền đứng dậy đến gần tiểu công tử, mỉm cười nói:" Tiểu công tử, tiểu nhân nghe nói, ngài thích chơi trốn tìm, hơn nữa khi trốn thì sẽ không ai tìm thấy được, ngài thật là lợi hại, tiểu nhân cũng thích chơi trốn tìm, tiểu công tử, muốn hay không tiểu nhân hiện tại mang ngài ta ngoài chơi? "

Li bắc trí vừa nghe, liền vui vẻ đem hai chỉ tay nhỏ xoa ở trên eo, rất là đắc ý nói:" Đó là đương nhiên, bản công tử là cao thủ chơi trốn tìm, hôm nay bản công tử khiến cho ngươi một bài học, hừ! "

Hắn nói xong, liền chạy ra cửa.

Cứ như vậy, Vân Lâm Li nhẹ nhàng dụ dỗ được Lý Bắc Trí, đem hắn đi ra ngoài. Sau lưng có rất nhiều cung nữ khác đi theo khiến Lý Bắc Trí nổi nóng quay lại nói với bọn cung nữ:" Các ngươi đều lui ra. Tất cả các ngươi một chút cũng không hề thú vị. Nếu còn đi theo, ta sẽ bắt các ngươi làm ngựa cho ta cưỡi!"
 
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 18: Cho ta bay lên lần nữa!

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Bọn cung nữ để đã nếm qua vị bị tiểu công tử bắt làm ngựa để cữi, thật là bị hành đến gần chết, bọn còn mong Lý Bắc Trí đuổi họ đi càng sớm càng tốt.

Sau khi bọn cung nữ rời đi, Vân Lâm Li kêu Lý Bắc Trí trốn trước rồi nàng đi tìm.

Nhìn hắn tìm được chỗ trốn, nàng cố ý đi vòng vòng xung quanh, một là chú ý sự an toàn của hắn, hai làm cho hắn cảm thấy mình trốn rất giỏi làm nàng không tìm được hắn.

"Tiểu công tử, tiểu công tử, người mau ra đi, tiểu nhân không tìm thấy người!"

Lý Bắc Trí đắc ý từ sau mặt núi giả chạy ra: "Hiện tại đã biết sự lợi hại của ta chưa! Nếu ngươi đã thua, vậy ngươi liền làm ngựa cho ta cưỡi!"

Vân Lâm Li cố ý làm vẻ mặt ủy khuất nói: "Tiểu công tử, trước khi chúng ta chơi, không có định quá này quy định này!"

Lý Bắc Trí chu lên cái miệng nhỏ: "Hừ, lời bản công tử lời nói chính là quy định, lúc trước ta chơi trốn tìm đều là chơi như vậy, cung nữ tìm không thấy ta, liền phải làm ngựa cho ta cưỡi!"

Vân Lâm Li nhìn tiểu công tử mỉm cười ngọt ngào cười, nói: "Tiểu nhân biết tiểu công tử nói có lý, hơn nữa tiểu nhân còn biết tiểu công tử rất thông minh, về sau sẽ là một người rất lợi hại!"

Lý Bắc Trí dù sao cũng là cái tiểu hài tử, nghe Vân Lâm Li khen như vậy, liền nói: "Đó là tất nhiên, rất nhiều người đều nói bản công tử rất thông minh!"

Vân Lâm Li đáy lòng âm thầm nói - các gia nhân ai cũng là kẻ nịnh nọt! Mà giờ phút này nàng được xem như là đang nịnh nọt sao? Không không không, này hẳn là được coi là chiến lược!

"Đúng đúng đúng, tiểu nhân cũng cảm thấy như vậy, tiểu công tử, ngươi cảm thấy, căn phòng này cao không?" Vân Lâm Li vừa nói, sau đó vừa đưa tay chỉ về cái nóc nhà cách đó không xa.

"Đương nhiên cao!" Lý Bắc Trí trả lời.

"Tiểu nhân có thể bay lên đó, không những có thể tự mình bay lên, còn có thể mang theo người cùng nhau bay lên đó!"

Lý Bắc Trí nghe xong, có chút không tin nhìn nàng: "Phải không? Vậy ngươi hiện tại liền mang ta bay lên đi thử."

"Vậy nếu như tiểu nhân mang ngươi bay lên đó, tiểu công tử sẽ nguyện ý đáp ứng ta một thỉnh cầu chứ?"

"Được!" Lý Bắc Trí sảng khoái đáp ứng.

Vết thương trên người Vân Lâm Li vứa mới tốt lên, bây giờ lại phải vận khí chắc chắn sẽ làm cho miệng vết thương đã kết vẩy tróc ra. Nhưng để cứu được tỷ tỷ của Minh Nguyệt, nàng không rảnh lo cho mấy vết thương kia.

Tuy rằng đối phương chỉ là một đứa bé sáu tuổi, nhưng không cho nó một chút ích lợi, nó sẽ không chịu nghe lời.

Trong nháy mắt, Vân Lâm Li đã đem Lý Bắc Trí bế lên, cả người nhẹ nhàng nhúng một cái, liền bay tới trên nóc nhà.

Lý Bắc Trí đứng trên nóc nhà nhìn xuống dưới chỗ mà bọn họ vừa đứng - hòn non bộ, sân vườn liền hào hứng nói: "Oa, thất tuyệt quá, thất tuyệt quá, tay bay lên rồi, bay lên rồi!" Hắn vừa cười vừa kêu, tay nhỏ không ngừng vỗ vỗ.

Trong lúc Lý Bắc Trí không chú ý, Vân Lâm Li đã ôm người hắn nhảy xuống dưới. Lý Bắc Trí cảm thấy chơi rất vui liền nói: "Ngươi lợi hại quá, mau mau mau, cho ta bay lần nữa đi!"

Vân Lâm Li cố ý chớp chớp mắt: "Tiểu công tử, lời khi nãy vừa nói, ngươi còn nhớ chứ?"

Lý Bắc Trí khó chịu nói: "Nói đi, nói đi, muốn ta đáp ứng ngươi thỉnh cầu gì?"

Vân Lâm Li: "Tiểu công tử, người có muốn có thể tự mình bay được như vậy giống tiểu nhân không?"

Lý Bắc Trí: "Muốn chứ! Đương nhiên ta muốn!"

Vân Lâm Li: "Nếu tiểu công tử muốn, vậy thỉnh tiểu công tử đáp ứng tiểu nhân, từ hôm nay trở đi, liền đi theo sư phó tập võ cho thật tốt, tiểu công tử nếu có thể kiên trì tập võ, vài ngày sau liền có thể giống tiểu nhân bay lên nóc nhà, như vậy phụ vương người nhất định sẽ rất vui mừng!"
 
97 ❤︎ Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 19: Ta có thể cưới ngươi không?

Nguồn: Wikidich (Tamami)

Editor: Uyen1411

Lý Bắc Trí vẻ mặt vô tội nhìn Vân Lâm Li: "Thật vậy sao? Chỉ cần ta kiên trì tập võ là có thể bay?"

"Đương nhiên, ngươi về sau còn có thể bay lên cây đại thụ nữa!" Vân Lâm Li nói xong, liền chỉ tay về phía cây đại thụ cao lớn không xa. Lý Bắc Trí quay đôi mắt đen láy sang nhìn rồi nói: "Vậy ngươi mau bay lên cây đại thụ cho ta xem!"

Hắn vừa dứt lời, Vân Lâm Li liền đã ở trên cây với tốc độ như tia chớp.

Lý Bắc Trí sáu tuổi, bị khinh công Vân Lâm Li hoàn toàn chinh phục.

Khi Vân Lâm Li trở lại, Lý Bắc Trí đưa ánh mắt sùng bái nhìn nàng: "Tỷ tỷ, ngươi thật là lợi hại. Sau này, ta có cưới ngươi được không? Nếu ngươi gả cho ta, về sau ta muốn đi đâu, người liền mang ta đi nơi đó, như vậy thật là tốt!"

Vân Lâm Li muốn cười, nhưng vẫn là cực lực nhịn xuống, nghiêm trang nói: "Tiểu công tử, ngài là không thể cưới tiểu nhân, tiểu nhân là chỉ là một nữ. Tiểu công tử, ngài hiện tại có phải là nên đi tập võ rồi hay không? Tiểu công tử là nam tử hán, nói chuyện giữ lời, đúng không?"

Lý Bắc Trí nghe xong, tay đặt lên ngực nói một cách tự tin: "Đó là tất nhiên! Bản công tử hiện tại liền đi tập võ! Nói chuyện giữ lời, sự việc ta đã đáo ứng, tuyệt đối không đổi ý!"

"Tiểu nhân liền biết, tiểu công tử đường đường là nam tử hán! Về sau nhất định sẽ lợi hại hơn tiểu nhân nhiều!"

Sau khi đồng ý, Vân Lâm Li đưa Lý Bắc Trí đi tập võ, vừa đi vừa nói với Lý Bắc Trí muốn bay thì phải học những kiến thức cơ bản. Lý Bắc Trí nghe nàng nói không một chút nghi ngờ, liền gật đầu đáp ứng.

Vì vừa rồi phải vận khinh công bay lên cây cho Lý Bắc Trí xem, nên vết thương trên người chỗ đã kết vẩy bị xé rách ra, một trận đau ập tới. Nàng cắn răng đi về chỗ ở của Lữ Dạ.

Minh Nguyệt đau lòng nàng, liền dùng nước thuốc giúp nàng rửa vết thương.

Nhìn những vết thương trên ngươi nàng như vậy nhưng trên mặt nàng ngoài vẻ kiên cường ra thì không nhìn ra bất cứ biểu tình gì. Đáy lòng Minh Nguyệt cảm thấy bội phục nàng, không hề nghe thấy một tiếng đau từ nàng. Những người tập võ đều kiêng cường như vậy sao?

Chiều hôm sau, Minh Nguyệt vui vẻ nói với Vân Lâm Li: "Li nhi cô nương, ta không biết phải cảm tạ ngươi thế nào mới được. Lam phi đã thả tỷ tỷ ta ra, con cho tỷ ấy về Phù Dung Các làm việc. Tiểu công tử hôm qua với sáng sớm hôm nay đều ngoan ngoãn đi tập võ!"

Vân Lâm Li: "Mấy ngày này đều do ngươi dốc lòng chiếu cố ta, ta giúp tỷ tỷ người cũng là chuyện nên làm."

Hai người đang nói, phía sau liền truyền đến âm thanh của một nam nhân, đó là Lý Bắc Mục: "Vân Lâm Li, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám đi nói điều kiện với Lam phi?"

Vân Lâm Li cùng Minh Nguyệt chạy nhanh hành lễ: "Cung nghênh Thái Tử điện hạ!"

Lý Bắc Mục dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Vân Lâm Li, trầm thấp thanh âm nói: "Xem ra, ngươi hay là nên quay về Tẩy Y Phòng đi, thả ngươi ra đúng là một tai họa! Người đâu! Đưa nàng về Tẩy Y Phòng, vết thương trên người đã không còn trở ngại, đã có thể tiếp tục làm việc!"

Lý Bắc Mục vừa dứt lời, bên ngoài tiến vào hai người, liền áp Vân Lâm Li đi Tẩy Y Phòng. Hai tay Vân Lâm Li bị bắt chéo sau lưng, miệng vết thương trên cánh tay càng đau hơn, nhưng nàng vẫn không than một tiếng.

Hiện giờ đã không còn xích sắt khóa lại, chỉ bằng cái Tẩy Y Phòng kia sao có thể giữ nàng được. Nàng muốn rời khỏi hoàng cung này là việc dễ như trở bàn tay!

Nhưng nếu nàng rời đi, thì Vân Châu Nhi làm thế nào? Nếu Lý Bắc Mục nhắm vào tỷ ấy thì sao? Còn Li Quốc?

Trong mắt Vân Lâm Li, Vân Châu Nhi là luôn là một nữ nhân yếu đuối mỏng manh.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back