Tìm hiểu trò chơi thỉnh đĩa tiên tại đây (mục số 4):
x: 10 trò chơi gọi hồn không nên thử nếu ở một mình (P2)
Cuối cùng tìm Tô Khê, điềm nhiên biến mất ở lối ra đường cao tốc trước mặt chúng tôi, khi đó chị Dương đã dẫn người đến lối ra của đường cao tốc rồi.
Tuy rằng không tìm được Tô Khê, nhưng ít ra cũng tìm được một ít manh mối. Vận chuyển những thùng hàng lớn như vậy vào lề đường cao tốc và chôn chúng cũng không dễ dàng. Với khả năng tìm người theo dòng thời gian của chị Dương thì cũng không sợ không có manh mối.
Mặc dù tôi có chút mất mát, nhưng có thể tìm được manh mối, tôi cũng cảm thấy yên tâm.
Tìm được manh mối này khiến tôi cảm thấy yên lòng, tôi cũng không nghĩ có thể tìm được Tô Khê nhanh như vậy.
Cô ấy có vẻ rất quan trọng, lần đầu tiên chính là cô ấy giới thiệu Lục Tư Tề với tôi, sau đó, tôi đồng ý lời cầu hôn của Lục Tư Tề cũng là do cô ấy thuyết phục. Lục Tư Tề lao vào nhà tôi, cũng cô ấy dẫn đường.
Khi trở lại sân, lại phát hiện tường gỗ đã được sửa lại rồi, thậm chí còn được sơn dầu bóng, nhưng những tấm gỗ mới bị kẹp giữa những tấm gỗ đã bị đen, trông không đẹp mắt, màu sắc còn xấu hơn.
Tôi cũng không quan tâm, chỉ là liếc mắt nhìn một cái là biết đó là ai làm.
Mặc Dật nói rằng tôi không thể rời khỏi sân, từ trước đến nay tôi luôn yêu quý mạng nhỏ, vì vậy tự nhiên tôi cũng không dám rời đi. Chẳng trách Lục Tư Tề muốn Tết Trung Nguyên đến Miêu trại. Quy củ nơi này của chúng tôi ở đây là đưa tổ tiên về vào đêm ngày bảy tháng bảy âm lịch, chuẩn bị cơm nước trong bảy ngày, giữa tháng bảy lại đưa tiễn tổ tiên.
Người ta nói rằng trong bảy ngày đó, âm hồn có thể đi dưới ánh nắng mặt trời, một người chết như tôi có lẽ cũng có thể đi được xa hơn vào thời điểm đó.
Nhưng rõ ràng tôi có thể đi ra ngoài trong bảy ngày, dường như không có vấn đề gì với thời gian đó, phải không? Lẽ nào việc Lục Tư Tề chọn Tết Trung Nguyên, chẳng qua là vì lễ hội quỷ?
Sau bữa tối, tôi cầm sách lên xem nhưng nhưng nhìn như thế nào cũng không hiểu, Mặc Dật đứng ngoài sân nhìn trời, Tề Sở không biết như thế nào lại kiếm gỗ ở trong sân múa đến oai phong mạnh mẽ.
Nam Nhã không tiện ở ngoài quá lâu liền rời đi, nhưng Hà Thi Di lại không biết vì sao không rời đi, con bé ôm Đại Bạch, nhìn tôi nói, "Chị Vân Thanh?"
Khi con bé gọi duy nhất một chữ, đó là khi có việc tương đối nghiêm trọng, nếu tâm trạng tốt hay vội vàng thì cô ấy sẽ gọi là "Chị Vân Thanh".
Tôi quay đầu lại nhìn con bé, con bé nói với tôi, "Chị đã nghe nói về Đĩa Tiên chưa?"
"Từng nghe qua." Tôi liếc mắt nhìn con bé một cái, nhẹ giọng nói: "Em đừng đùa với cái đó."
Giống như khi Chấn Béo mở khách sạn, liệu có quỷ hay không vẫn luôn là câu hỏi trong lòng mọi người, nên khi khách sạn bị quỷ ám, sẽ có nhiều người đến xem náo nhiệt. Kể cả tôi khi chưa nói hết về Đĩa Tiên, trên TV và phim ảnh cũng có rất nhiều, rất nhiều người trẻ tuổi không có việc gì làm, tò mò hoặc muốn biểu hiện mình gan lớn liền chơi trò này, hoàn toàn là một hành động tìm chết.
"Em có một vài người bạn cùng lớp chơi, họ nói rằng ngày nhảy lầu đó, nhìn thấy chị có vẻ là một nhà ngoại cảm."
Hà Thi Di ngượng ngùng nhìn tôi, trầm giọng nói: "Em cũng là một trong số những người mời Đĩa Tiên, hiệu quả rất tốt, bài thi thử nằm trong top 100. Nhưng... nhưng..."
"Chết rồi." Tôi thở dài, nếu không Hà Thi Di cũng không có giọng điệu này.
Nghe tôi nói xong, con bé nhẹ nhàng gật đầu: "Tổng cộng có sáu người, đều ở ký túc xá chúng em. Học kỳ sau là năm ba THPT, mọi người đều chịu rất nhiều áp lực, cho nên muốn hỏi liệu chính mình có thể làm tốt trong kỳ thi không."
Trong tình huống áp lực cao, mọi người sẽ trở nên lo lắng, khẩn trương muốn biết trước câu trả lời, nhưng không ai nghĩ rằng họ sẽ đi mời Đĩa Tiên?
Tuy chưa đến tháng bảy nhưng cũng đã cận kề, hơn nữa với tình hình âm phủ năm nay e rằng sẽ không yên bình.
Chẳng trách tại sao Hà Thi Di lại tốt bụng mang theo Đại Bạch trở lại, tôi còn tưởng rằng chính là con bé nhỏ này lo lắng cho mình, nhưng không nghĩ là tôi suy nghĩ nhiều, lập tức nhìn cô ấy nói: "Em muốn thế nào?"
"Em xem qua được không?"
Hà Thi Di gần đây hơi mẫn cảm, ánh mắt mang chút mất mát nói: "Tuy rằng em không nhìn thấy, tin tức đó cũng đã bị áp xuống, nhưng ánh mắt của các bạn học nhìn em cũng không lớn, gần đây em cũng đang gặp khó khăn, cho nên muốn nhờ chị giúp đỡ nhìn xem, sau khi giải quyết xong thì chắc mọi người cũng sẽ không làm thế này nữa phải không?"
Lòng tôi không vui, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là kiếp hoa tàn, hơn nữa bọn họ đều có vẻ có tiền đồ, hủy hoại cũng thật đáng tiếc, vì vậy liền gật đầu.
Đương nhiên Mặc Dật không vui lắm khi nhìn thấy những đứa trẻ sắp chết này, nhưng sau khi Tề Sở nghe xong thì rất có hứng thú, nói sẽ lái xe đưa bọn họ đi, nhân tiện nhìn xem.
Editor: Nghiên Di