Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 99.2: Cô có thể thay thế tôi

Sơn Quỷ tuy lấy danh là Quỷ, nhưng thực ra có thể xem là thần, có hai thần thú là Xích Báo* và Văn Li* bảo hộ, nhưng không hiểu sao lại được chôn cất ở đây? Chẳng lẽ thi thể thật sự của Sơn Quỷ lại nằm ở trong bình ngọc?

*Xích Báo: báo đỏ
*Văn li: gấu trúc

Tôi nghĩ ngợi, rồi đặt bình ngọc vào rương gỗ, lấy ra một nén hương thắp trước rương gỗ, chắp tay vái lạy, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào làn khói bay lơ lửng, nhưng lại thấy làn khói lại hiện lên màu xanh đậm, sau đó từ từ hướng về phía tôi.

"Vân Thanh." Đột nhiên một giọng nói rất tao nhã và duyên dáng truyền đến.

Tôi quay lại theo bản năng, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy dài dệt từ dây leo từ bên ngoài đường hầm đi về phía tôi, dịu dàng nói với tôi: "Cuối cùng thì cô cũng đến rồi."

Cô ta đi ngược lại ánh sáng, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ta, mà Đại Bạch bên cạnh, cùng với Viên Hùng và Tưởng Chân Trân bọn họ, dường như đều không tồn tại, mọi thứ trước mặt tôi đều chuyển sang màu đỏ như máu, còn có thứ gì đó đang làm cho tôi dễ chịu một chút, và toàn bộ cơ thể của tôi dường như bắt đầu sưng lên.

Trái tim vốn dĩ đang sợ hãi cũng dần dần bình tĩnh lại, tôi muốn đi về phía cô ta, nhưng rồi lại cảm giác hình như có gì đó không ổn, tôi đang do dự, thì lại có thứ gì đó từ dưới đất dâng lên, quấn lấy tôi từng chút một.

Có một cơn đau nhói ở bụng đột ngột truyền đến, thai quỷ bên trong đang cố gắng giãy giụa, như thể muốn chui ra khỏi bụng của tôi.

Tôi đột nhiên tỉnh lại, vươn tay liền kéo ra câu hồn liên, lại phát hiện người phụ nữ đó không biết lúc nào đã đến bên cạnh tôi, trên tay cầm câu hồn liên, vẻ mặt nhu hòa nhìn tôi: "Loại chuyện tầm thường này, tôi chỉ cần một ngày là giải quyết xong, chẳng qua là do cảm nhận được hơi thở của cô, vì vậy tôi đặc biệt đợi cô đến, thay thế tôi."

Lúc đến gần, tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, cũng giống tôi y như đúc, chỉ khác là cô ta mặc một chiếc áo dài được dệt từ dây leo, và đôi chân trần của cô ta giống như một tiên nữ trong rừng.

Dường như biết thai quỷ đang giãy giụa trong bụng của tôi, cô ta bèn vươn tay vuốt ve bụng của tôi, an ủi nói: "Đừng sợ ta sẽ đối xử tốt với con, dù sao thì con cũng coi như là con của ta."

Với sự chạm vào của cô ta, quỷ thai dường như lắng xuống ngay lập tức.

Những thứ chui lên từ dưới đất đó, tất cả đều là những rễ cây trắng, lớn có nhỏ có, quấn lấy tôi chặt chẽ như một tấm lưới.

Toàn thân tôi đều đau đớn, những cái rễ đó như đang hút máu thịt của tôi, nhưng lại như đang rót vào tôi một thứ gì đó, mà người đối diện kia, dường như càng ngày càng giống tôi.

"Cô là ai?" Tôi muốn đưa tay ra, nhưng lại phát hiện ngay cả mở miệng nói chuyện, cũng không có sức.

Cô ta lại chỉ cười với tôi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi một cách nhẹ nhàng, rồi khẽ thở dài: "Cô không nhớ sao? Hang cổ mở ra, tôi có thể cảm nhận được, nhưng tại sao cô lại còn không nhớ?"

Ý thức của tôi dần dần trở nên hôn mê, quần áo trên người dường như cũng dần dần được thắt lại, dường như tôi có thể nhìn thấy cả ngọn núi từ đám rễ trắng quấn quanh người này.

Rễ của tất cả các cây trên núi là một thể, giống như một tấm lưới lớn hợp lại tất cả đất và đá trên cả ngọn núi.

"Vân Thanh, cô và tôi vốn là một thể mà." Giọng nói nhẹ nhàng đó dường như ở ngay bên tai tôi.

Tôi muốn nghe, nhưng rồi lại không thể nghe được.

Ngay khi cô ta dang tay ôm tôi, đột nhiên trên vai có một cơn lạnh đột ngột truyền đến, và tôi dường như tỉnh ngay lập tức, trở tay nắm lấy câu hồn liên trong tay cô ta, rồi đột nhiên đập nó về phía cô ta.

Câu hồn liên rút gân đoạn cốt, nhưng lần này đi qua, trừ bỏ gãy nhiều rễ cây trắng ở ngoài ra, thì cô ta vẫn không hề bị gì.

"Y đối với cô thật sự khác biệt." Cô ta vươn tay cởi bỏ quần áo trên vai tôi, nhìn thấy cái mặt quỷ dữ tợn phía trên, khẽ cười nói: "Tình yêu không thể dao động, cô cho rằng y có thể tin sao?"

Tôi biết cô ta đang nói về Mặc Dật, trong lòng đang sắp tức giận, thì lại cảm thấy bả vai đau nhói, trên ngón tay của cô ta có vô số rễ cây trắng trào ra, xuyên vào da thịt tôi.

Trong cơn đau buốt, dường như có thứ gì đó bị rút ra.

Ngay khi tôi còn tưởng rằng mình không thể trốn thoát, tôi lại cảm giác được một âm thanh nhẹ từ câu hồn liên trong tay vang lên, tiếp theo trước mắt là một mảnh đen kịt, rồi rơi vào một vòng tay quen thuộc.

"Mặc Dật ..." Một giọng nói nhẹ nhàng đầy yêu thương cất lên.

Dường như dù có cách xa nhau hàng nghìn năm, thì sự sự nhu tình vô hạn vẫn còn đó, và lại dường như có kèm theo một tiếng thở dài nhẹ, cùng với nỗi tuyệt vọng vô hạn.

Tôi muốn nhìn thứ gì đó, nhưng lại không thể nhìn thấy gì, Mặc Dật bóp nhẹ phía sau gáy của tôi, tôi liền hôn mê bất tỉnh.
6.gif

Editor: Mèo A Mao Huỳnh
Đăng ngày 2/4/22
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 104.1: Quá độ tiêu phí.

Tình huống của Hà Thi Di vốn dĩ đã quá mức cổ quái, hơn nữa còn thật sự huyền diệu, tôi vốn không còn tâm tư nào để nghe cảnh sát Đinh nói mấy lời này, toàn bộ trường học đều bị phong toả, mà thời buổi này phong toả dư luận khó lắm, dù sao thì internet cũng phát triển mà, cái gì nổi tiếng cái gì hot cũng chỉ là nhất thời, muốn mọi người hét lên, bản chất cũng chỉ là nhất thời.

Cảnh sát Đinh có lẽ cũng không nghĩ tới, đồng đội của mình sẽ chết, cô ta ngồi xuống bên cạnh tôi, đốt lên cây trầm hương mà tôi đưa cho Hà Thi Di, ngửi ngửi rồi nói: "Nó rất thơm."

"Ám hương di động nhân tâm trầm." Tôi nhẹ giọng thì thầm thứ ngôn ngữ xem hương mà bà ngoại đã dạy cho tôi.

"Không phải chỉ có một chuyện này, chờ tôi giải quyết xong, có thể ngồi tâm sự với tôi không? Hay là cô trực tiếp tiếp nhận chuyện này?" Cảnh sát Đinh có vẻ rất mệt mỏi.

Tôi cuống quýt xua tay: "Tôi không phải người của đội hình sự số 0, chẳng qua là tìm chị Dương mượn ít người mà thôi."

"Chị Dương? Có phải là Dương Tuệ Minh không?"

Cảnh sát Đinh ngước mắt lên nhìn tôi, nói với một nụ cười gượng gạo: "Chị ấy có chức danh ở trên cục thành phố, cô gọi chị ấy là chị, còn chị ấy lại yêu cầu tôi cố gắng lễ phép với cô nhất có thể, e là địa vị của cô cũng không hề nhỏ."

Tôi không ngờ chị Dương có chức danh cao như vậy, nhưng lại nghĩ đến chị ấy có một phòng nghiên cứu lớn như vậy, nên chức danh mà không cao thì cũng quái lắm, có điều tôi không giải thích cho cảnh sát Đinh, cũng biết nhất thời mình không thể đi nên chỉ gật gật đầu đáp lại.

Tôi ôm Hà Thi Di ngồi ở nơi đó, nhìn cảnh sát lần nữa đến thu dọn hiện trường, tôi ấn vào trán của Hà Thi Di rồi niệm kinh văn an hồn thu hồn, chờ đến khi thấy con bé an ổn thì tôi mới an lòng.

Nhưng suy nghĩ lại, Hà Thi Di lấy mới là kịch bản của nữ chính nhỉ?

Con bé trẻ trung xinh đẹp đáng yêu, được cha mẹ yêu thương, hoạt bát vui vẻ biết quan tâm còn là một tiểu học bá, có một Đại Bạch chỉ nghĩa đến nó, cùng hai hồ ly nhãi con, còn có bàn tay vàng mở sổ, còn tôi thì sao? Ngoại trừ chịu ngược vẫn là chịu ngược...

Bởi vì hiện trường đã bị phong toả qua một lần và cảnh sát đều còn ở đây, điện thoại gọi cầu hỗ trợ cũng đã gọi đi nên được xử lý rất nhanh, chỉ là bầu không khí ở hiện trường vẫn uể oải, thỉnh thoảng có mấy cảnh sát nhìn tôi cùng Hà Thi Di.

Lúc cô bé này bị chấn kinh (chấn động và kinh ngạc) đã hét ra tiếng vô cùng lớn, tôi cũng không biết làm sao chỉ cười gượng chống đỡ.

Chờ đến sau khi hiện trường được xử lý xong, cũng đã qua mười giờ tối, cảnh sát Đinh bảo tôi đến đồn cảnh sát ăn bữa cơm và nghỉ ngơi một hồi.

Cô ta còn giúp tôi ôm Hà Thi Di, thể lực của cổ rất tốt, ôm Hà Thi Di mà không cần cố hết sức.

Tề Sở ở ngoài cửa chờ tôi, tôi bảo anh ta lái xe theo chúng tôi đến cục cảnh sát, tụ hợp ở đó.

Chỉ là không nghĩ tới, lúc đến Cục Cảnh Sát đã thấy chị Dương ở đó, ngay cả cục trưởng cũng bất an khúm núm nhìn chị ấy.

"Sao về trễ vậy? Em ấy xảy ra chuyện gì vậy?"

Tề Sở thấy tôi cùng cảnh sát Đinh dìu Hà Thi Di xuống xe, anh ta vội vàng đón lấy, một tay khiêng nó lên: "Cô cũng không gọi điện thoại cho tôi, làm tôi lo lắng muốn chết, nếu mà không về, tôi sẽ phải tìm đại lão xin giúp đỡ, cô nói cô đó, đi đâu là đi đâu, an tâm ngốc ở trong nhà đi."

Tôi nghĩ mình có thể bị nguyền rủa thật đó hoặc là bị theo dõi, cứ ra khỏi cửa là tuyệt đối sẽ gặp việc lạ.

Tôi nhìn chị Dương nói: "Tìm một nơi thuận tiện rồi nói."

Sau đó tôi liếc nhìn cảnh sát Đinh cùng cục trưởng thành phố, ý bảo bọn họ đi cùng.

Trong văn phòng họp của tổng cục, Tề Sở đặt Hà Thi Di lên ghế sô pha, rồi nhìn chằm chằm tôi nói: "Sao lại thế này? Tôi nghe chị Dương nói, hình như có người nhảy lầu, còn có người la hét lung tung, nguyền rủa cảnh sát chết?"

Trong lòng tôi đau xót, đem tình huống của Hà Thi Di nói đơn giản cho bọn họ biết, sau đó nhìn cảnh sát Đinh nói: "Con bé còn nhỏ, còn đang đi học, tôi hy vọng các người thể giúp tôi đè nén chuyện này xuống. Cô cũng thấy rồi đó, con bé bị sợ không hề nhẹ, ngoại trừ thét chói tai thật ra con bé còn muốn cứu người, nhưng đáng tiếc là do chúng ta trì hoãn."

Editor: Alissa
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 104.2: Quá độ tiêu phí.

[hide]
"Trách tôi!"

Trên mặt của cảnh sát Đinh đầy vẻ áy náy, mí mắt chậm rãi đỏ lên, ánh mắt loé loé, cô ta hít hít mũi, nhìn chúng tôi nói: "Xin lỗi, tôi đi toilet!"

Cô ta vội vã chạy ra khỏi phòng họp, sau đó là tiếng đóng sầm cửa và âm thanh gào góc truyền đến.

Cục trưởng có chút ngượng ngùng nhìn chúng tôi: "Làm cảnh sát có rất nhiều áp lực, Lão An và Tiểu Đinh là cộng sự suốt sáu bảy năm, hai người là bạn nối khố."

Chị Dương gật đầu tỏ vẻ hiểu ý và nhìn tôi ý bảo tôi còn vấn đề gì không.

"Em e là chị phải tiếp quản vụ này."

Tôi thả Lạc Lạc ra, con bé là ngũ phúc đồng nữ, nên không sợ cục cảnh sát, nhưng cục trưởng chưa từng gặp qua quỷ cho nên tôi đành thu con bé lại, tôi tự nói ra chuyện nữ quỷ áo đỏ, sau đó nhìn Hà Thi Di ở bên cạnh nói tiếp:

"Con bé nói bạn học của nó thích mua đồ thịnh hành ở trên mạng, mà con gái của cảnh sát An cũng vì việc này mà tự sát, mặc dù tôi không biết cảnh sát An vì sao lại nhảy lầu nhưng có lẽ có mối liên quan với nhau."

Lúc này hồi tưởng lại, hình như nữ quỷ áo đỏ kia cũng mặc trên người quần áo thịnh hành trên mạng, chẳng qua nó bị máu nhiễm đỏ nên không nhìn ra màu sắc nguyên bản, nhưng hình như tôi có thấy qua ở trong video của Hà Thi Di.

Nói đến việc này cục trưởng lập tức nói: "Đây cũng không phải vụ án đặc biệt."

Hiện tại có rất nhiều kênh, streamer đều quảng cáo thương hiệu, đại V có hàng triệu fans, sau đó phô ra cuộc sống hoàn hảo của bản thân, với những câu như con gái không đối tốt với bản thân thì đối tốt với ai, thanh xuân chỉ có vài năm thôi, hiện tại mà không đẹp, còn phải đợi đến khi nào, loại giọng điệu lý luận này hấp dẫn rất nhiều cô gái trẻ.

Mua sắm trực tuyến có thể trả góp 0 nhân dân tệ, cho dù đó là quần áo, túi xách giày dép hoặc là điện thoại di động, ngay cả mặt nạ, sản phẩm bảo vệ màng, mỹ phẩm, thì đều được cả.

Mà các khoản vay hiện nay đều nhắm vào sinh viên nhỏ tuổi, cho vay mấy nghìn nhân dân tệ, sau đó ngày càng sinh lãi, đến cuối cùng tăng thành mấy chục triệu, con gái của Lão An chính là như vậy, cô bé dùng ảnh hoả thân để vay, rồi không có khả năng trả nợ, lại không dám nói cho cảnh sát An, bị phát ảnh nóng cùng danh bạ, không chịu nỗi nhục nhã nên ở nhà tự sát.

"Đây chỉ là một phần, một số viện phẫu thuật thẩm mỹ cũng vậy. Nếu như những cô gái đó không có khả năng trả nợ, nền tảng cho vay sẽ giới thiệu họ đến quán bar hoặc câu lạc bộ gần đó để bồi rượu hoặc làm gì khác, vì trả nợ, cho dù khách muốn ôm ấp chiếm lợi thì họ cũng chỉ biết nhẫn nhịn, cũng có người không chịu được cám dỗ, không bảo vệ được điểm mấu chốt nên gieo mình xuống biển. Còn nếu không chịu đi bồi rượu ở câu lạc bộ thì còn có cách hiến trứng, tiêm thúc trứng và lấy trứng, một trứng được mấy ngàn, một lần lấy mấy đến mười mấy trứng, có người vì thế mà mất đi khả năng sinh sản, con gái của Lão An cũng lấy trứng, nhưng tiêm chất thúc trứng cũng không có tác dụng, cô bé béo lên mấy chục cân, mất đi khả năng sinh con, vẫn không trả đủ khoản vay, sau đó bị phát cảnh nóng nên tự sát, đó là một cô bé rất xinh đẹp, mới học đại học được một năm." Cục trưởng lại nói tiếp, đau đớn vô cùng, rồi cũng không thể làm gì.

Sinh mệnh tuổi trẻ, luôn hy vọng có thể nở đẹp thật đẹp, như hoa tươi, luôn luôn muốn phô bày ra bộ dáng đẹp nhất trong thời khắc đẹp nhất, cho nên mới để những người kia có cơ hội.

Không ai không muốn có cuộc sống tốt đẹp, ai mà không muốn mình trở nên xinh đẹp tuyệt vời?

Mà cần phải lượng sức mà làm, nhưng vay mấy nghìn đến mấy chục triệu, thậm chí còn hơn, thì có hơi quá không?

Hơn nữa nghe ý tứ này của cục trưởng, hình như công ty cho vay cùng câu lạc bộ quán bar, chợ đen bán trứng là trên một đường dây? Đây chính là một vòng lặp đi lặp lại giết hại những cô gái trẻ.

"Nếu đã biết vậy tại sao không quản chứ?" Tôi đột nhiên cảm thấy ngứa răng, muốn cắn thứ gì đó, lại thấy cục trưởng lấy ra một điếu thuốc nhưng không có đốt lên, cứ thế ngậm lấy đầu thuốc, trong nháy mắt tôi cảm thấy hút thuốc cũng có chỗ tốt.

Có lẽ là bởi vì có phụ nữ ở đây cho nên ông ta không có châm thuốc lên, chỉ ngậm cắn một cái, để giải tỏa cơn nghiện, xem ra là một quý ông.

"Không có cách nào quản."

Cục trưởng nặng nề thở dài, cười khổ: "Đầu tiên streamer phô bày ra sinh hoạt của bản thân và kèm giới thiệu mua sắm, như thế có sai gì đâu? Hơn nữa cho vay cũng thuộc vào loại hai bên tình nguyện, người ta có thủ tục đầy đủ, trường hợp tài chính này mà kiện là khó giải quyết nhất, cô không thấy phạm vi quảng cáo cho vay hiện nay là đầy trời sao? Dù chúng tôi niêm phong một nhà thì vẫn có vô số nhà khác lập tức xuất hiện? Sau đó là những hành động trả nợ, cô nói xem làm sao chúng tôi có thể giám sát những gì mà người trả nợ làm?"

Nói cách khác việc này không biết nhúng tay vào chỗ nào, dù sao cũng có rất nhiều người liên quan.

Tôi xua xua tay, cảm thấy bất lực, mà nói với Tề Sở: "Anh bế Hà Thi Di đi, chúng ta trở về."

Thế giới có tốt đẹp cũng có hắc ám (bóng tối), nhưng những thứ tốt đẹp thường hấp dẫn người ta hơn hắc ám, và cũng dễ đang bị phá hủy.

Khi nở rộ quá mức đẹp, thì tiêu hao cũng quá mức và sợ không chỉ là thẻ tín dụng mà còn có đồ vật khác

Tề Sở vỗ vỗ bả vai của tôi, khẽ thở dài, bế Hà Thi Di muốn đi.

Cục trưởng còn muốn nói gì đó nhưng bị chị Dương vỗ vỗ cánh tay, chỉ Tề Sở nói: "Còn chưa giới thiệu? Vị kia là Thái sư thúc tổ của tôi, từ thiên sư phủ xuống."

Tề Sở giúp tôi bế Hà Thi Di, quay đầu nhìn cục trưởng gật gật đầu, tỏ vẻ chào hỏi.

Sau đó cục trưởng khiếp sợ nhìn chúng tôi, lại nhìn chị Dương, cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại ở trên người tôi, đại khái suy đoán thân phận của tôi.

Lên xe rồi tôi ôm lấy Hà Thi Di, lại hỏi Tề Sở lúc trước có ai dự đoán trước cái chết và có biện pháp giải quyết nào không?

Nói cho cùng nhìn thấy cái chết cũng không phải chuyện tốt gì, Hà Thi Di là loại người có thể trực tiếp nhìn thấy cái chết, nó đã đánh rất sâu vào nội tâm của con bé, đặc biệt là hôm nay liên tiếp xảy ra hai lần.

"Không có."

Tề Sở lái xe, quay đầu nhìn tôi nói: "Chậm rãi thích ứng là tốt rồi, đôi mắt này của tôi, lúc trước cũng chịu khổ không ít."

Trong lòng tôi trầm xuống, nếu thật sự là như vậy, Hà Thi Di lấy cũng là một kịch bản khổ rồi.

Xe chậm rãi lái khỏi cục cảnh sát, mới ra đến cửa lớn, Tề Sở liền dừng xe, tôi tò mò ngẩng đầu lên, nhìn nhìn thấy ở dưới đèn đường phía đối diện, nữ quỷ áo đỏ nhiễm máu kia đang đứng ở nơi đó, tuy không thể nhìn thấy rõ mặt nhưng có thể xác định cô ta đang nhìn chúng tôi.

Cô ta nhếch miệng và mỉm cười với chúng tôi, giống y như cảnh sát An lúc đứng ở trên sân thượng.
6.gif

Editor: Alissa
Đăng ngày 8/4/2022
[/hide]
[hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 105.1: Một nhà người giấy.

[Hide]
Lần trước tôi thấy cô ta, là đang bám vào trên người cảnh sát An, vội vã đến và đi, tôi có thể thấy nhưng lại không thể xác định cô ta có phải là quỷ thật không.

Lúc này cô ta vậy mà lại ở bên ngoài cục cảnh sát để chờ chúng tôi, rõ ràng là nhắm vào chúng tôi.

"Thứ đó? Thật sự là quỷ à?" Cặp Thiên Nhãn của Tề Sở nên phát huy tác dụng nhỉ, lúc trước anh ta muốn nhìn chân thân của Mặc Dật cơ mà, tôi liền trêu anh ta một chút.

Kết quả anh ta chỉ lắc lắc đầu, cũng không trả lời, mà nữ quỷ trắng trợn chờ chúng tôi ở đối diện cục cảnh sát đã biến mất trong chớp mắt

Chờ sau khi cô ta biến mất, màu đỏ tươi trong mắt mới bình thường, khi nhìn cô ta luôn có một loại cảm giác là máu chảy không ngừng.

"Cô muốn quản việc này à?"

Tề Sở không vội khởi động xe, mà quay đầu nặng nề nhìn tôi: "Có chút quái?"

Anh ta vừa nói ánh mắt vừa dừng ở trên người Hà Thi Di, thở dài nặng nề: "Em ấy bị sao vậy? Cô chuẩn bị giải quyết như thế nào?"

Chưa kể chuyện của Hà Thi Di rất phiền phức, nó khác với Thiên Nhãn của Tề Sở, Tề Sở đã tu luyện mấy đời, khi còn nhỏ không thể khống chế, nhìn thấy những thứ khủng bố mà người thường không thể nhìn thấy, sau khi lên Long Hổ Sơn, ngược lại đã tốt hơn nhiều, hơn nữa còn có chút tác dụng.

Nhưng còn về Hà Thi Di tôi không biết nó xảy ra khi nào, con bé chỉ là nằm mơ mà dự đoán được cái chết, loại tình huống này không có biện pháp khống chế được, cũng không thể làm con bé không thấy thứ này nữa?

"Anh nói xem có thể liên quan tới Đại Bạch không?" Tôi vẫn còn tò mò thân thế của Đại Bạch, Hà Thi Di xuất hiện tình trạng này là sau khi sinh hai nhãi con.

Nhưng Tề Sở bảo không rõ lắm, trực tiếp lái xe trở về.

Tề Sở rời đi khi thấy trời tối mà tôi chưa về, đèn chắc chắn đều tắt.

Nhưng thời điểm chúng tôi trở về lại thấy đèn đuốc trong nhà sáng trưng, lại không hề thấy dấu vết xê dịch ở cửa ra vào hay cửa sổ.

Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, kể cả tôi hay Tề Sở khi khóa cửa đều rắc lên một ít tro hương, chỉ cần khóa bị mở, cửa bị đẩy, tro hương sẽ rớt ngay, đồ kia không hề động nếu có dính gió, nhưng một khi rơi xuống rồi thì không thể nhặt lại.

Nếu Mặc Dật ở đây y sẽ không bật đèn, không xảy ra chuyện gì, với lại dựa theo gần đây y bận rộn sắp xếp chỗ cho Sơn Quỷ thì sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Tôi cùng Tề Sở đưa mắt nhìn nhau, tôi trở tay liền rút câu hồn liên ra, nhưng nhận ra Mặc Dật đã lấy nó đi rồi, chỉ đành rút cây gậy chế hương kia ra, ít nhất cũng tương đối thuận tay, với lại nắm thứ gì đó cũng sẽ an tâm hơn.

Nhưng Tề Sở lại không lấy ra cái gì cả, cũng không thấy anh ta mang theo thanh đại cương đao kia về, chắc anh ta không dám dùng nữa vì chuyện của Hà Thúy Miêu.

Bên ngoài sân, trên những chiếc lá xanh biếc của cây hoa dong riềng dính sương sớm trong suốt, dưới ánh đèn pha phản chiếu ánh sáng.

Tôi thả Lạc Lạc ra, bảo con bé đi xuyên qua tường vào xem qua một thoáng, sau đó tôi cùng Tề Sở đồng thời tiến vào.

Ở góc độ có thể nhìn, thấy tất cả đèn trong nhà đều được bật lên, ngay cả mấy ngọn đèn dưới mái hiên cũng được bật mở, chiếu sáng trong sân giống như ban ngày.

Lạc Lạc hơi sợ hãi nhưng lại nhanh chóng bay nhanh vào, sau đó truyền đến tiếng hét to.

Tôi và Tề Sở sợ con quỷ nhỏ xảy ra chuyện nên cũng vội vàng vọt vào.

Đến khi đẩy cửa ra lại thấy trong nhà chính bày đầy người giấy.

Những người giấy đó ăn mặc lạ mắt, khoé miệng đều nhếch lên một nụ cười cổ quái, hai mắt vẽ cực lớn, tròn xoe mà nhìn chằm chằm vào chúng tôi, có lẽ do cách sắp đặt vị trí nên khiến người xem sợ hãi.

Trên mặt có hai vết máu đỏ tươi, mà miệng lại vô cùng rộng, trông chúng nó giống như búp bê hề đang cười quỷ dị.

Không sao nếu nó chỉ bày ở nhà chính, nhưng tất cả phòng trong nhà đều có thứ này.

Trên giường tôi còn một con đang đắp chăn, như thể đang ngủ; trước bàn có một con đang viết chữ hay đọc sách gì đó; phòng bếp, sân thượng, phòng sách, phòng dành cho khách, toàn bộ đều có người giấy, ngay cả phòng của Tề Sở và Đại Bạch cũng bị.

Lạc Lạc rất sợ mấy thứ này, dù gì nó vẫn có tính của một đứa con nít nên tôi liền thu nó lại.

Tôi cùng Tề Sở xem từng gian phòng một, xem nhiều, chúng tôi mới phát hiện có một quy luật.

Những người giấy đó được phân loại, phân loại đại diện cho từng người trong chúng tôi, mà vị trí sắp xếp đại biểu những việc chúng tôi hay làm như ăn cơm, ngủ, đọc sách, phòng tắm cũng có mấy con, đến tắm rửa đi wc cũng không bỏ qua.

Thấy giống như nguyên một đám người giấy này đang khôi phục hiện trường 360 độ không góc chết, hơn nữa tôi đã so sánh cái đại biểu cho tôi, ngoại trừ người giấy xấu có chút quái ra thì từ tư thế ngồi hay vẫn là bộ dáng nằm và những thói quen ngày thường đều giống tôi như đúc.

Nói cách khác, sinh hoạt hằng ngày của chúng tôi đều bị giám sát, người đó còn có thể mượn người giấy hồi phục lại hiện trường, có khả năng là như vậy, nhưng vì sao đem những người giấy này đặt ở trong nhà tôi, đây là muốn nhắc nhở điều gì cho chúng tôi ư? Không trực tiếp xuống tay với chúng tôi sao?

Hay là muốn ra oai?

Tề Sở có chút bối rối, nhưng cũng đành phải dọn những người giấy này ra ngoài trước.

Một phòng này có hơn trăm con, tôi không nghĩ mình đắc tội với người làm người giấy, và tại sao lại bày một nhà giấy.

6.gif


Editor: Alissa

Đăng ngày 12/4/2022
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 105.2: Một nhà người giấy.

Tiện tay đem một cái người giấy ngồi ở trước bàn ăn lên, nhìn trên người từ quần áo cùng dáng người, khả năng đại biểu chính là bản thân tôi.

Tôi vốn chỉ muốn xem qua nó, nhưng khi tôi kéo nó ra, lại thấy có một mảnh giấy màu vàng dán trên người giấy, vừa rồi khi ngồi đã bị cái bàn che lại, nên không nhìn thấy.

Mà trên mảnh giấy đó chính là viết ngày sinh tháng đẻ của tôi, cùng với tên họ và địa chỉ, còn có chiều cao, nhóm máu, hôn phối...

Đó hoàn toàn là một bảng dữ liệu cá nhân chi tiết, rất đầy đủ, thậm chí còn có cả thể trọng nữa. Có trời mới biết tôi đã không cân bao lâu rồi.

Vội vàng nháy mắt với Tề Sở, vươn tay kéo người giấy tượng trưng cho anh ta lên, nhưng cái của của anh ta thì lại không.

Quả nhiên tôi luôn được đối xử đặc biệt, Tề Sở ngạc nhiên nhìn tôi, nói với tôi: "Cô có muốn đi đo cân nặng không?"

Gần đây tôi gầy rất nhiều, do sợ hãi và mỗi đêm không thể ngủ được yên, cho nên tôi không lo lắng về cân nặng của mình, mà trên tờ giấy bùa vàng ghi 46 ký, không biết có đúng hay không.

Cũng may trong nhà cũng có một cái cân, cho nên coi như là để xác minh một chút, tôi bèn lấy cái cân ra, và leo lên đứng, và đúng là thậm chí không có lẻ một gam nào.

Tề Sở ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó lại nhìn tôi, rồi xác nhận lại: "Gần đây cô có chắc là không cân chính mình không?"

"Không có, thế này làm sao mà có tâm trạng được!"

Tôi thấy sắc mặt Tề Sở có chút nặng nề, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

"Gọi Mặc Dật đi!"

Tề Sở vẻ mặt chết trân nhìn tôi, nói: "Đừng di chuyển những người giấy này."

Tôi có chút kỳ quái, tại sao lại không thể di chuyển, lại không ngờ Tề Sở lại mang một cái người giấy đặt lên cân, tôi nhìn những con số trên cân không hề thay đổi mà mắt cay cay. Làm thế nào mà một cái người giấy có thể nặng giống như một con người?

Tề Sở cũng không dám để quá lâu, vội vàng đặt người giấy trở lại, sau đó anh ta xách một cái người giấy tượng trưng cho chính mình, bản thân leo lên cân đứng, tiếp theo lại đặt người giấy lên, vừa đúng, không lệch trăm cà ram nào.

"Cô uống thử một ly nước xem, vẫn như vậy thôi."

Tề Sở đặt người giấy của mình lại, dựa vào tường phòng chính, nghiêm nghị nói với tôi: "Đây không phải người giấy, đây là một con rối, như dòi bám vào xương, sinh mệnh kỳ dị."

Tôi không hiểu lắm và cũng có chút không tin, nhiều người giấy như vậy, không thể nào chúng có cùng trọng lượng được, đúng không?

Nhưng sắc mặt Tề Sở thật sự rất nặng, tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng thả Lạc Lạc ra ngoài, kêu con bé đi tìm Mặc Dật, tôi trực tiếp cầm lấy hai chai nước khoáng lớn, đổ xuống, một chai là một cân, hai chai là hai cân.

Ngay sau khi cân, đúng như Tề Sở đã nói, tôi đã tăng được hai cân, và người giấy cũng tăng hai cân, tôi không bỏ cuộc mà cân thêm vài lần nữa, và mỗi lần đều giống hệt nhau.

Dường như có một sợi dây kết nối giữa tôi và người giấy, chỉ cần tôi thay đổi, người giấy cũng sẽ thay đổi.

"Có phải người nhà họ Bố không?" Tôi và Tề Sở đứng cạnh nhau dựa vào bức tường, thật sự chẳng có chỗ nào để đứng ngoại trừ bức tường, khắp nơi đều là người giấy.

Ngoại trừ nhà họ Bố, tôi thực sự không thể nghĩ đến những người khác có bản lĩnh này, thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi về thế giới của họ.

Nhưng Tề Sở lại lắc đầu chỉ vào chỗ vừa rồi đã cân, lại không biết từ lúc nào, đã có bốn người giấy đứng ở nơi đó, hiển nhiên vừa rồi không có, mà trong đó có hai cái "Tề Sở" và hai cái "Vân Thanh", xung quanh bên cái cân, và một "Vân Thanh" đang đứng trên cân.

Rõ ràng vừa rồi khi chúng tôi dẹp cân cũng không có, tôi cùng Tề Sở vẫn luôn ở nhà, vậy người giấy đó đã xuất hiện khi nào?

Tất cả người giấy đều nhìn chúng tôi trong những tư thế kỳ lạ, như thể đang lắng nghe những gì đang nói bên này.

Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, tôi chỉ cảm thấy lông trên người đều dựng hết lên, ớn lạnh từng đợt.

E rằng thắp hương đối với những thứ này cũng vô dụng, chỉ có thể chờ Mặc Dật tới.

Mặc Dật đến rất nhanh, nhìn thấy nhiều con rối giấy như vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, nhìn chúng tôi chằm chằm và nói: "Gần đây gặp phải thứ gì lợi hại sao?"

Vừa nói y vừa kéo Tề Sở và tôi đi ra ngoài, nhưng chúng tôi vừa bước ra cửa, liền nhìn thấy hai người giấy lập tức xuất hiện bên cạnh bức tường mà tôi và Tề Sở vừa rồi đã dựa vào.

Dù là đứng hay nghiêng đầu, cũng vẫn hoàn toàn giống như hai chúng tôi lúc nãy như đúc.

"Đừng sợ, nó được âm hồn đưa đến từ âm đường. Đây giống như Ngũ Quỷ Bàn Vận Pháp, ở trong thuật pháp Mao Sơn cũng có, nên không có gì đáng sợ."

Mặc Dật liếc mắt một cái, liền nhìn ra sự việc: "Chỉ là nhà này sợ đã bị hạ thuật gì đó, cho nên các người tạm thời không ở được."

Y bỗng nhiên dừng lại lời nói, và nhìn thấy ngoài sân, có một nữ quỷ mặc đồ đỏ cư nhiên đi theo đến, đứng ở cửa cổng và vẫn mỉm cười với chúng tôi với tư thế kỳ lạ đó.

Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai.
Đăng ngày 12/4/22
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back