Truyện Ma [Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa - Tích Vân Khát Vũ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 31 Tháng năm 2020.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 155.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vân Thanh." Trương Thiên Sư thấy vẻ mặt tôi có chút bất thường, lại nói tiếp: "Hang cổ đã từng được mở một lần, huyết trùng cũng đã bị dẫn ra ngoài, một ngày nào đó thi môn và cửa động hai cái này đều sẽ được mở ra."

    "Trước tiên để Mật Dật dẫn đường mở cửa thi môn, chúng ta lúc đó mới có thời gian bố trí, mới có thể bảo vệ không cho thôn sinh thảo không lọt ra ngoài. Mà nếu như chúng ta không bố trí, hang cổ sao tự nhiên lại được mở đây?" Trương Thiên Sư giọn điệu nặng nề, nhẹ giọng nói: "Con đã thấy qua thôn sinh thảo, mỗi nơi nó đi qua, làm cho sức sống của mọi vật đều trở nên suy yếu, chui vào bên trong da thịt, không ngừng sinh trưởng, vĩnh viễn không thể tiêu diệt, vật như thế chỉ cần để lọt ra ngoài một chút, thì cả thế giới đều coi như kết thúc rồi."

    "Hang cổ mở ra chỉ cần thời gian một ngày, cho dù hiện nay khoa học kỹ thuật có phát triển như thế nào, cũng không thể đến kịp ngay lập tức, một khi thôn sinh thảo ra ngoài, con có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó không?" Trương Thiên Sư nhìn tôi với ánh mắt thâm trầm, cười khổ nói: "Có đôi khi, muôn dân trăm họ trên thế gian rất quan trọng, nên phải bảo vệ họ a. Trăm họ so với Viên gia một lòng xem việc chấn hưng lại Vu tộc là việc trọng yếu, Mặc Dật y làm vậy là rất đúng."

    Tôi biết ông ấy nói rất đúng, nhưng tôi vẫn như cũ không biết Mặc Dặc vì cái gì mà phải giấu giếm tôi.

    "Thi môn là nơi Vu tộc trấn áp thi vu, chỉ có tâm chết như tro tàn, mới có thể tìm được Vu tộc. Cho nên.." Trương Thiên Sư thở dài, không nói thêm câu nào nữa.

    Nói đúng hơn là, lúc trước Mặc Dật muốn làm cho tôi tâm như tro tàn, cho nên mới cần phải đẩy tôi đi vào bên trong mấy thứ có râu ria đó.

    Cũng chỉ tới lúc tâm tôi như tro tàn, thì tôi mới có thể tìm ra được thi môn, Lạc Lạc được giấu ở bên trong huyết phù trên người tôi, nó cùng Mặc Dật tương liên, chỉ cần Mặc Dật tìm được, Trương Thiên Sư cùng Tề Sở họ nếu muốn đi vào thì cũng sẽ dễ dàng hơn.

    Cho nên mọi thứ từ trước đến giờ đều được sắp đặt rất tốt, hơn nữa Mặc Dật đối với chuyện này chỉ một mình y thì không đủ sức, nên mới cùng Lục Tư Tề hợp tác, cũng không phải vì tìm người đứng đằng sau, mà chẳng qua là vì trấn giữ ở thi môn.

    Trương Thiên Sư cũng chỉ nói nhiều một chút chuyện này, sau đó không nói nữa

    Ông ta dường như sợ tôi và Mặc Dật xích mích rồi cãi nhau, nên mới giúp Mặc Dật giải thích nhiều như vậy, sau đó lại cho tôi thời gian suy nghĩ.

    Ném Mặc Dật qua một bên, tôi nhìn băng gạc bị nhiễm máu của Trương Thiên Sư: "Bác chẳng phải nên giải thích rõ với con rốt cuộc Vu tộc, thi môn, thi vu mấy thứ này là gì sao?"

    "Những cái này ta cũng không biết nhiều như Mặc Dật." Trương Thiên Sư lập tức liền vui vẻ, vô cùng thẳng thắn nói: "Dù sao chuyện này cũng là do Thiên Sư Phủ được truyền lại từ đời đời trước mới biết được, không khỏi khó chút không đúng. Nhưng Mặc Dật là Thái Sơn phủ quân, bản thân đã trải qua những năm tháng tuyệt địa thiên thông, hiển nhiên cũng biết được rõ ràng không ít chuyện, để y nói với con sẽ tốt hơn."

    "Tuyệt địa thiên thông?" Tôi ngạc nhiên nhìn Trương Thiên Sư.

    Chuyện này là do trước kia bác nghe được từ bà ngoại kể lại, đại khái chính là Chuyên Húc đế vì muốn ngăn cản việc thần linh quá mức can thiệp vào chuyện của Nhân tộc, liền ra lệnh cho cháu trai "Trọng" đem Thiên triều nâng lên cao, cháu trai "Lê" đem mặt đất hạ xuống thấp, cứ như thế khoảng cách của trời và đất càng lúc càng lớn, cuối cùng chỉ chừa lại thang trời là Côn Luân để làm một đường qua lại giữa hai nơi.

    Nhưng sau này, người đóng giữ Côn Luân là Tây Vương Mẫu cũng mất đi, thang trời Côn Luân vì thế cũng bị chặt đứt.

    Trời đất liên kết với nhau được thông qua ba đường không đầy đủ là Tiên sơn, Kiến mộc, thang trời Côn Luân, đến ngày nay đều đã bị cắt đứt toàn bộ, người và thần không còn tiếp tục sống chung nữa, người đứng đầu trần gian cũng chỉ có thể gọi là thiên tử, vua người ấy!

    "Bác nói trước cho con biết một chút đi." Suy nghĩ trong đầu tôi chạy qua một vòng, nghĩ đến Mặc Dật che giấu tôi quá nhiều chuyện, vẫn là quyết định nghe nhiều hỏi nhiều, sẽ không bao giờ sai.

    Trương Thiên Sư híp mắt cười cười: "Vợ chồng son cãi nhau à?"

    Thật sự không thể tưởng tượng được cụ già đang vuốt con mèo vừa trêu chọc tôi lại có thể là thiên sư của Long Hổ Sơn, mí mắt tôi hơi chớp, trừng mắt nhìn ông ta một chút.

    "Ha ha!" Trương Thiên Sư cất tiếng cười to, vô cùng thong thả vuốt mèo một mắt nói: "Tổ sư của Vu tộc hiển nhiên chính là Nữ Oa nương nương, về sau thị tộc thay đổi, tổ sư của Vu tộc cũng ở ẩn, từ đó Vu tộc khí thế từ từ đi xuống không còn được như trước. Thần thoại về Nữ Oa nặn đất tạo ra con người, ai ai cũng biết, mà người sau khi chết, của trần gian thì phải trả lại cho trần gian, của đất thì trả lại cho đất, được chôn cất để cho yên ổn, những điều đó hiển nhiên cũng là bởi vì được đại địa ban ơn.

    " Nhưng con cho rằng Nữ Oa lấy đất tạo ra người chính là dùng đất bình thường đúng không? "Trương Thiên Sư phổ cập kiến thức khoa học thần thoại cho tôi xong, trong nháy mắt nhìn tôi trầm giọng nói:" Con đã từng gặp bùn làm bằng tro hương ở hang cổ, cũng đã từng đối mặt với thi vu câu lưỡi, con có nghĩ ra được.. gì không? "

    Trước mặt tôi hiện lên hình ảnh câu lưỡi không ngừng quấn tới quấn lui, chặt đứt sự mọc lại của mấy sợi râu, cùng với việc râu có thể lớn lên ở trong thịt, có gì đó chợt lóe lên trong đầu, tôi nhìn Trương Thiên Sư với ánh mắt nghi ngờ nói:" không lẽ loại đất kia thật sự đều là? Cùng với thi vu có quan hệ nào đó? "

    " Thông minh! "Trương Thiên Sư đánh tay tôi kêu lên một cái, cười trầm nói:" Bay lên trời, chuyện này mấy năm gần đây phát triển thật sự rất nhanh, nhưng các vị thần đã từ lâu ẩn cư ở một nơi hư vô nào đó cách chúng ta rất xa, cho dù chúng ta có thể lên mặt trăng đi nữa thì cũng không tìm thấy tung tích của thần linh đâu. Nhưng nếu chúng ta xuống đất tìm thì sao? "

    " Xuống đất có thể đi được sâu bao nhiêu, ở dưới nền đất có chứa cái gì, ngoại trừ phỏng đoán thì không có ai từng đi xuống dưới đó xem? Con thực sự chỉ nghĩ đến tâm trái đất chỉ có dung nham thôi sao? "Trương Thiên Sư nhìn tôi với ánh mắt nặng nề, khẽ thở dài nói:" Con người chỉ biết lo thăm dò bên ngoài, nhưng lại không nhớ bản thân đang đi trên một địa cầu rộng lớn, đây mới là thứ trọng yếu của chúng ta. Mà thi môn chính là chỗ ngăn cách những sinh vật dưới lòng đất, một thi thể được chôn xuốn đất, chính là để hiến tế cho những sinh vật dưới lòng đất này. Nhưng hiện tại người càng ngày càng nhiều, thi vu ở dưới thi môn kia cũng bị hấp dẫn, muốn xông lên, nếm thử những máu thịt thơm ngon tươi sống đó.. "

    Tôi nghe xong vừa sợ hãi lại có chút không dám tin, kinh ngạc nhìn Trương Thiên Sư:" Hiện tại Long Hổ Sơn không phải đã hợp nhất khoa học kỹ thuật cùng với huyền học thành một đường lối sao? Bác nói chuyện này, so với chuyện bà ngoại kể cho con nghe còn sâu xa.. "

    " Tuyệt địa thiên thông, vì sao tuyệt địa lại ở phía trước còn thiên thông ở phía sau? Chẳng lẽ con thật sự nghĩ rằng, cắt đứt chính là đường qua lại giữa trời và đất sao! "Giọng nói của Trương Thiên Sư không có ung dung như lúc đầu, trầm thấp nói:" Dưới lòng đất mới là nơi kinh khủng đất, sinh mạng của con người là từ dưới lòng đất mà có, cuối cùng thì cũng sẽ quay trở về dưới lòng đất. Vu tộc được Nữ Oa ra lệnh, liều chết canh giữ thi môn, cho dù chỉ còn có một người thì vẫn như trước canh giữ, một khi thi môn mở cửa, thì cái gì cũng sẽ không còn. Vân Thanh, con đã từng gặp thi môn, đương nhiên cũng sẽ biết bản thân không giống với người khác, không lẽ con còn chưa tin sao? "

    Trước mắt tôi hiện lên một con huyết thi cao lớn, cùng với một hang cổ sâu không thấy đáy, tích tụ không biết đã bao nhiêu năm nhưng vẫn như lúc trước vẫn còn mùi của tro hương, còn có thịt của những người bị hiến tế, những miếng thịt còn sót lại của người bị hiến tế dựa vào huyết trùng mà tái tạo lại máu thịt làm vu mị canh giữ nơi đó, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy thương xót.

    Trương Thiên Sư hình như nói hơi nhiều lời, thở dài nặng nề:" Thôn của các con lúc trước chính là nơi hiến tế cuối cùng, hang cổ là do hai nhà Viên và Hà canh giữ, mà Vân gia của con thì canh giữ thi môn, vài thứ đang ở dưới lòng đất kia tự nhiên cũng cảm nhận được điều này, nên lúc này Mặc Dật không rời khỏi con cả ngày ở bên cạnh trông coi con.

    "Hang cổ mở ra, thì đối với Vu tộc có chỗ nào tốt?" Tôi cố gắng đè xuống những suy nghĩ lung tung trong đầu mình, không quan tâm đến chúng, nghe hết những chuyện xưa năm đó, lúc này mới có thể tỉnh táo lại một chút.

    "Hang cổ mở, huyết thi ra ngoài; thi môn hiện ra, thi vu xuất hiện; muôn vật bị diệt, thần linh biến hóa. Vu tộc tồn tại là do trời sinh, tất nhiên không bị ảnh hưởng, người bị trúng phải thôn sinh thảo, không phải một chút chuyện cũng không có, Lục tư Tề kia có thể dùng thân thể mình đi vào thi môn, e rằng cũng là người Vu tộc. Toàn bộ thi vu sau này ra ngoài, cả thế giới này đều là của Vu tộc, như thế nào sẽ không có lợi đây."

    Trong đầu tôi ầm ầm vang lên một tiếng, Mặc Dật là Thiên Đế chi tôn, huyết mạch lớn mạnh, cho dù thi vu có tràn ra ngoài, cũng không có ảnh hưởng gì tới y, cho nên Thanh La mới chuyển lời cho y, để cho y tùy ý mở hang cổ ra.

    Sơn Quỷ được sinh từ núi, cùng sinh ra với trời đất, sợ rằng không có quan hệ như vậy với thi vu dưới lòng đất kia, cho nên y mới định mở hang cổ ra, nên mới cùng dục linh Mộng Điệp qua lại thân thiết.

    Hèn gì Mặc Dật là Thái Sơn phủ quân, Thượng Đế chi tôn, nhưng lại không đối phó được với người lưỡi dài kia, một là người đó cũng là một thần linh, hai là thi vu đó thật sự quá lợi hại.

    Tôi nhìn Trương Thiên Sư khoát tay áo, có chút lảo đảo đứng dậy, muốn trở về tự mình suy nghĩ lại.

    Khi tay tôi đang cầm cánh cửa thì, Trương Thiên Sư nhìn tôi nhẹ giọng nói: "Trong lúc con và Mặc Dật qua lại con chắc cũng cảm nhận được, tuy thi môn đã bị phong ấn lại, nhưng đó chỉ là tạm thời, bên ngoài sức sống mạnh mẽ như vậy, những thi vu ở dưới lòng đất kia e là áp chế không được, con phải dự định sớm xem nên làm gì. Buổi sáng đến Long Hổ Sơn, sinh đứa nhỏ ra."

    Trong đầu tôi hiện lên lời nói của vu mị: "Nếu như tôi đã gọi cô, thì tức là tôi sắp phòng thủ không được nữa, cô nhất định phải trở về, thi môn vừa mở cửa ra, thi vu xông vào nhân gian, tất cả đều sẽ bị diệt vong. Đến lúc đó cô nhất định phải trở về đây.."

    Đó là lí do vì sao lúc nào tôi cũng nghe như có người nào đó đang kêu tôi, nhìn thấy có thầy pháp đang ở dưới hang cổ hát, chính là cô ta đã dùng vong trần châu gọi tôi đi, cô ta chống đỡ không nổi, cho nên kêu tôi đến thay cô ta áp chế thi môn, nhưng mà cái quái gì tôi cũng không nhớ rõ.

    Tôi thật sự không nhớ rõ được cái gì cả, đối với chuyện tôi rốt cuộc là ai, vì sao tôi lại nhớ rõ những lời đó? Chẳng lẻ vì lúc vong trần châu bị vỡ, tôi đã nhìn thấy gì đó?

    Theo như lời của Trương Thiên Sư dặn tôi nên có tính toán sớm, sợ rằng là vì chuyện này, đúng là có trốn cỡ này thì cũng trốn không được.

    Tôi nhẹ ừ một tiếng, kéo cửa đi ra ngoài, nhưng mà không thấy Diêu Linh ở đây, ngược lại là Tề Sở đang đứng ở cửa, gặp tôi đi ra, vội vàng đỡ tôi.

    Trên tay anh ta quấn một lớp băng gạc thật dày, nhưng vẫn có máu chảy ra như cũ.

    Tôi kéo tay anh ta, dùng sức kéo anh ta đi vào phòng cao su của tôi.

    Vào phòng, tôi gỡ băng gạc quấn trên tay Tề Sở ra, tôi nhớ rõ cánh tay anh ta bị cái lưỡi dài quét qua, một mảng thịt lớn bị cuốn đi.

    "Vân Thanh!" Tề Sở không muốn tháo ra, nhưng tôi trừng mắt liếc anh ta một cái.

    Anh ta chỉ có thể ngượng ngùng mà buông tay ra, khẽ cười nói: "Còn đang nghĩ cách, những thứ này sinh sôi quá mạnh rất khó tiêu diệt, thật sự rất phiền phức.

    Phía dưới băng gạc dường như có dính máu tươi, hình như có rất nhiều cọng râu ngắn màu trắng đều dựng đứng bên trong thịt, còn định tiến sâu vào bên trong, mà trên cánh tay của Tề Sở đang đeo một mảnh vải bố có một hình vẽ mang hoa văn mãn phù.

    " Đây là cách âm phù, dùng để trói thôn sinh thảo không cho chúng dài ra. Tôi mỗi ngày đều dùng nước bùa để rửa, dùng gạo nếp giải độc, mà ngay cả băng gạc cũng đã dùng bọt nước bùa bôi qua, như vậy râu sẽ không dài ra ở trong thịt đươc. Đợi đến khi có thể tìm được cách giải quyết, ít nhất thì hiện tại đã có thể khống chế chúng rồi. "Giọng nói của Tề Sở vẫn trong trẻo như trước, còn có tâm trạng nhìn tôi cười nói:" Chỉ là bị quét qua một chút, xương cốt cũng không có bị gì. Cùng lắm thì, học Quan Công cạo xương để chữa thương cũng không sao, cạo hết thịt đi thì mấy cái thứ này cũng không thể dài ra được nữa. "

    " Câm miệng! "Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái, tôi gỡ băng gạc kia ra xếp thành một chồng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

    Trước mặt hiện lên cảnh tượng lưỡi dài bị vu mị dẫn đi, tiếp theo đi vào trong lòng đất đến bên cạnh Huyết trì; tự cắt bàn tay của chính mình, máu tuôn ra chảy vào bên trong làn khói trắng quấn lên câu hồn liên.

    Trong lòng bàn tay có một vết sẹo, chỉ là móng tay của tôi không mọc dài ra hơn nữa, sợ là lần này không cắt được lòng bàn tay của tôi ra, nhưng mà vẫn có thể gỡ ra lớp vảy vừa mới khô lại ở miệng vết thương.

    Dùng sức kéo một cái, gỡ xuống lớp vảy vừa khô làm cho đầu ngón tay đau lên run rẩy, tôi nắm thật chặt bàn tay lại, hiển nhiên có mấy tơ máu lộ ra.

    " Vân Thanh, cô là đang tự tìm đau khổ cho mình đó! "Tề Sở thấy tôi như vậy, vội vàng tới giúp tôi che miệng vết thương lại, nhưng anh ta có chút kiêng dè vì trên cánh tay của mình có thôn sinh thảo nên cũng không dám đứng quá gần tôi.

    Băng gạc của anh ta đã được thấm nước bùa, tôi đem máu loãng trong lòng bàn tay của mình đặt lên băng gạc, sau khi băng gạc bị máu làm thấm ướt rồi, lúc này tôi mới nắm chặt bàn tay lại, sau đó mới từ từ đến gần cánh tay có thôn sinh thảo mọc đầy râu của anh ta.

    Có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ra ngoài không khí, thôn sinh thảo đang ở trong tay Tề Sở trở nên hưng phấn lên, bắt đầu từ từ nhúc nhích, chầm chậm bò ra ngoài.

    Tôi đem băng gạc tới gần cánh tay hơn, mấy cái sợi râu đó ngay tức khắc mạnh mẽ lao về phía tôi.

    Tề Sở đau tới xanh cả mặt, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, nhưng mà không có rên lên tiếng nào, chỉ là ánh mắt nặng trĩu nhìn tôi.

    Sau đó thôn sinh thảo rớt vào băng gạc trong tay tôi, thấm vào máu của tôi ở trên băng gạc lúc nãy rồi cũng không còn cử động nữa.

    Thôn sinh thảo trong cơ thể Tề Sở không ngừng bò ra, thật sự thì cũng không có quá nhiều, tuy là miệng vết thương của anh ta rất lớn, nhưng mà chẳng qua vì quấn băng gạc quá dày.

    Sau khi chờ bọn chúng ra hết toàn bộ, không còn sót lại sợi râu nào nữa, tôi mới đem mấy thứ này bỏ vào chén nước, Tề Sở cũng ngay lập tức lấy ra một lá bùa mở ra ném vào chén nước.

    Có một ngọn lửa lóe qua trong chớp mắt, sau đó trong chén chỉ còn lại tàn tro, khi xác nhận thôn sinh thảo đã không còn nữa, hai chúng tôi mới nhẹ nhàng thở ra một cái.

    " Máu của cô còn có tác dụng như vậy? Cô biết được tác dụng này từ lúc nào vậy? "Tề Sở kinh ngạc cùng với phấn khởi nhìn tôi hỏi.

    Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, thấy bên cạnh còn có một cái chén khác, tôi đoán chén nước đó là chén nước mà Diêu Linh đã uống, bèn cầm nó lên:" Tôi cũng không biết vì sao tôi lại biết, chỉ là cảm thấy làm vậy sẽ có lấy thứ đó ra được nên thử một chút. "

    Nhân lúc miệng vết thương trên tay tôi còn chưa khép lại, tôi lấy tay cố gắng xé miệng vết thương ra lần nữa, miệng vết thương lập tức mở ra, máu tươi như nước chảy vào trong chén.

    Tề Sở hoảng sợ kêu lên một tiếng, lập tức hiểu được tôi là muốn lấy máu, đầu lưỡi giễu cợt xùy một cái nói:" Cô làm như vậy không có đau hả? Cô không biết là bây giờ rút máu mau hơn lấy máu, với lại cũng không đau như vậy? "

    Tôi nghe xong, quay đầu lại nhìn anh ta, chớp chớp mắt, nhìn anh ta hét thật lớn:" Anh sao không nói sớm ngay từ đầu cho tôi biết? Nếu không phải anh nói cái gì mà cạo xương để chữa thương, thì tôi có cần phải thô bạo dùng sức xé miệng vết thương ra để lấy máu không?"
     
    tsuki977, honganh13, OanhDoan1 người nữa thích bài này.
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...