Ngôn Tình [Edit] Ác Long Bắt Cóc Thiếu Niên - Lượng Nhược Tinh Thần

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hoàng Trâm, 2 Tháng tám 2020.

  1. Hoàng Trâm

    Bài viết:
    119
    Chương 10: Chớm yêu

    Editor: Hoàng Trâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nicole đưa Đái Nạp bay một vòng quanh Đảo Ác Long, sau đó đáp xuống một vùng đất nhỏ trên đảo.

    Nicole ngậm bỏ Đái Nạp xuống, không đợi Đái Nạp đứng vững, nàng đã vỗ cánh bay đi.

    Đái Nạp ngẩn người, nhìn bóng dáng nàng rời khỏi thật nhanh, cho rằng nàng tức giận, đã bỏ hắn lại.

    Nhất thời, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

    Mặc kệ thế nào, cũng là may mắn, ác long không đưa hắn trở về đảo. Đái Nạp rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng, mặc dù hắn không mạnh nhưng tốt xấu gì hắn cũng là người thừa kế hoàng tộc, có được ý chí kiên cường là có thể tìm được cách tự giải thoát cho mình.

    Lần trước liều lĩnh trốn đi, khiến hắn chịu nhiều khổ sở, nhưng cũng thăm dò được địa hình trên Đảo Ác Long này.

    Mặc dù, Đảo Ác Long cách Nhân giới vô cùng xa xôi, lại còn bị biển cả mênh mông ngăn trở.

    Nhưng dưới tay hắn có nhiều kỳ nhân dị sĩ, chỉ cần hắn tìm được chỗ thích hợp, hắn sẽ có thể liên lạc được với bọn họ, để bọn họ dùng ma pháp đem hắn quay lại Nhân giới.

    Trên tay hắn là thanh kiếm đã tẩm máu rồng, nó có thể giúp hắn tiêu diệt ác thú, tạm thời bảo vệ sự an toàn cho hắn.

    Chẳng qua là trên người hắn có thương tích, còn rất yếu ớt, chỉ mới đi quanh đảo nhỏ một chút mà đã chịu không nổi, vừa đói lại mệt.

    Vốn dĩ hắn nghĩ rằng ác long bỏ hắn xuống, lại không nghĩ rằng, ác long quay trở lại lần nữa, mang theo rất nhiều trái cây cho hắn.

    Không đợi Đái Nạp có phản ứng, nàng đã bay ra biển, bắt vài con cá trở về.

    Vì Nicole thích ăn chay nên mỗi bữa đều ăn trái cây, Đái Nạp đi theo nàng, cũng chỉ có thể ăn trái cây.

    Nicole quên mất rằng con người là loài ăn tạp, cũng muốn ăn thịt. Được sự nhắc nhở của lão Long, sở dĩ Đái Nạp gầy ốm suy yếu như vậy là có quan hệ rất lớn đến thức ăn thiếu dinh dưỡng. Nicole hạ quyết tâm phải bổ sung dinh dưỡng cho hắn.

    Đái Nạp đứng tại chỗ, nhìn nàng bay tới bay lui, giống như không rảnh bận tâm hắn, hắn do dự một chút, rồi xoay người bỏ đi.

    Nhưng cự long kia đã bay trở về, ngậm hắn quay về chỗ cũ.

    Liên tục mấy lần, mỗi khi Đái Nạp rời khỏi chỗ quá 100 mét, ác long liền bay đến ngậm hắn về chỗ cũ.

    Cuối cùng không thể nhịn được cơn đói, Đái Nạp đành đen mặt nhặt cá trên mặt đất, cầm lấy kiếm, cạo vảy mổ bụng cá, móc ruột nó ra, rửa sạch, sau đó dùng cành cây vót nhọn đâm qua.

    Cho dù là hoàng tử, hắn cũng không được nuông chiều quá, hắn thường đi săn thú nên xử lý tốt những chuyện này.

    Nicole ngậm một đống củi khô về, bỏ củi xuống, rồi hóa thành hình người, cầm cá trên tay Đái Nạp, giúp hắn nướng.

    Mặc dù hình người khiến nàng có cảm giác gò bó nhưng nó giúp nàng làm được những việc tỉ mỉ và có tính kiên nhẫn, có thể nướng cá vàng óng lại thơm ngào ngạt.

    Dù không có lửa, nàng chỉ cần há mồm phun một chút là ra lửa.

    Thân thể Nicole trần trụi, lại không cảm thấy có gì không ổn, nhưng Đái Nạp đã nhanh chóng lấy một bộ quần áo ném lên người nàng.

    Nicole quay đầu lại nghi ngờ nhìn hắn. Đái Nạp nghiêng mặt đi không nhìn nàng.

    Nicole mặc quần áo vào, tiếp tục nướng cá. Đái Nạp ngồi bên cạnh nàng, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng hắn nhịn không được vươn tay chỉnh lại váy áo bị nàng mặc xiêu vẹo cho ngay ngắn.

    Nicole quay đầu lại cười với hắn, rõ ràng là một nữ nhân xinh đẹp, cười lên khiến đôi mắt nhanh chóng híp lại nhưng vô cùng đáng yêu.

    Đái Nạp khẽ lẩm bẩm: "Rõ ràng chỉ là một con ác long."

    Rất nhanh Nicole đã nướng xong cá, đưa cho Đái Nạp. Cá nướng vàng óng lại không khét, tỏa ra mùi thơm mê người.

    Đái Nạp lấy cá nướng, nhẹ nhàng thổi thổi, há cái miệng nho nhỏ cắn thịt.

    Vì rất đói bụng, hắn ăn thật mau, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng đây là món cá nướng ngon nhất mà hắn từng ăn.

    Nicole ngồi xổm một bên, nhìn hắn ăn, chờ hắn ăn xong rồi, nàng lại cho hắn một con cá nướng mới.

    Đái Nạp ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt thuần khiết của nàng, nhịn không được lấy cá nướng đưa lên miệng nàng.

    Nicole vội xua tay, nàng nói: "Là của ngươi."

    Nicole chỉ vào đống cá chưa xử lý trên mặt đất và mớ trái cây được chất thành một núi nhỏ, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Là của ngươi."

    Cho dù Đái Nạp lạnh lùng, cũng không khỏi giật mình vì nụ cười của nàng.

    Trong đầu hắn chợt vang lên giọng nói đầy lo lắng: "Hoàng tử, cuối cùng cũng tìm được người, người đi về phía đông mười bước, ta sẽ hộ tống người trở về ngay."

    Đái Nạp phục hồi lại tinh thần, dời đi ánh mắt chăm chú đang hướng vào Nicole.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng tám 2020
  2. Hoàng Trâm

    Bài viết:
    119
    Chương 11: Ác long bị thương

    Editor: Hoàng Trâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ từ!

    Đái Nạp lắng nghe cẩn thận, quả thực hắn nghe được giọng nói của thuộc hạ: "Hoàng tử, đi về phía đông mười bước, mau!"

    Đái Nạp chợt ngước mắt, hắn nhanh chóng đứng lên, không lấy cá Nicole cho mà xoay người đi ngay.

    Nicole vội vàng kéo hắn, Đái Nạp nhìn xuống, bắt gặp đôi mắt thuần khiết trong trẻo của Nicole.

    Nữ nhân trước mặt chỉ là một con ác long giam cầm sự tự do của hắn.

    Lại đáng yêu, lại dịu dàng, lại động lòng người, nàng chỉ là một cái ác long.

    Hắn tránh khỏi tay nàng, lúc Nicole muốn chạm vào hắn, mũi kiếm của hắn chỉ vào cổ nàng.

    Một thanh kiếm, ngăn cách giữa người và rồng.

    Nicole ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại trở nên lạnh lùng như vậy. Nàng tiến hai bước, Đái Nạp liền lùi ra sau hai bước.

    Cửa ma pháp đã mở ra, Đái Nạp xoay người chạy nhanh về chỗ đó.

    "Đái Nạp à?" Nicole vội theo sau, nàng nhìn thấy Đái Nạp chạy vào một vòng xoáy, sợ hắn gặp nguy hiểm, vội kéo lấy cánh tay hắn, muốn kéo hắn trở ra.

    Lúc này gió lớn chợt nổi lên, ma pháp đã khởi động.

    Đái Nạp vùng vẫy mà không thoát được tay Nicole, có một chút tức giận, nói: "Buông ta ra, bằng không đừng trách ta giết ngươi!"

    Nicole giữ chặt hắn không bỏ: "Đái Nạp, ra đây đi."

    Trong lúc một người một rồng đang dây dưa, kiếm Đái Nạp vô tình đâm trúng Nicole.

    Thanh kiếm được nhuộm máu rồng, có thể dễ dàng đâm vào bên trong cơ thể rồng. Bụng Nicole bị kiếm đâm trúng, máu tươi thấm đỏ cả chiếc váy trắng của nàng.

    Đái Nạp nhìn thấy ánh mắt đầy tuyệt vọng và hoảng sợ của Nicole.

    "Ni, Nicole.." Hắn hoảng loạn buông thanh kiếm ra.

    Vẻ mặt Đái Nạp tái nhợt, muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe lên, Đái Nạp lập tức biến mất khỏi vòng xoáy.

    Nicole che lấy chỗ bụng đang bị đâm, rút kiếm ra, máu chỗ vết thương tuôn ra dữ dội.

    Nicole đau đến nỗi đôi mắt đều đỏ lên, nàng biến trở về hình rồng, vì quá giận, miệng rồng phun ra lửa.
     
  3. Hoàng Trâm

    Bài viết:
    119
    Chương 12: Gặp lại nhau

    Editor: Hoàng Trâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc lão Long giúp Nicole thay thuốc, thấy nàng còn tức giận phun lửa, ngọn lửa đã đốt sơn động thành màu đen, lão Long không nhịn được an ủi nàng: "Đừng tức giận, loài người kia quá xảo quyệt."

    Nicole tức giận đấm xuống đất: "Ta sẽ không tha thứ cho hắn!"

    Lão Long vội trấn an nàng: "Loài người chính là như vậy, càng xinh đẹp, càng nguy hiểm."

    Lão im lặng thay thuốc cho nàng. Qua một hồi lâu, lão có chút tự trách nói: "Có lẽ ta không nên cho ngươi đi cướp công chúa về."

    Từ xưa đến nay, loài người và rồng không thể sống chung với nhau một cách hài hòa được. Mỗi lần ác long bắt cóc công chúa, cũng đều bị hoàng tử loài người tàn sát. Vì loài người xem ác long là gian ác, không thể nói đạo lý, nhưng thực sự là trời sinh ác long vốn có thiện cảm với công chúa, nó yêu công chúa, tìm mọi cách lấy lòng nàng, thậm chí tình nguyện chắp tay dâng núi vàng núi bạc cho công chúa.

    Lão Long cảm thấy mình rất đáng trách, biết rõ loài người là đồ vật nguy hiểm, hắn vì ham muốn của bản thân mà khiến Nicole rơi vào tình trạng nguy hiểm.

    Lão nói với Nicole: "Sau này đừng đi tìm bất kì công chúa nào nữa. Cho dù không có các nàng thì cuộc sống của Nicole cũng sẽ hoàn hảo."

    Vốn dĩ Nicole tức giận đến phun hỏa, nghe được lời này, nàng bực bội lấy đuôi rồng quật núi vàng trong động, vàng rơi xuống ào ạt, đập vào người Nicole, nàng lấy đuôi quấn lấy vàng ném đi, nói: "Thế nhưng, sau khi loài người kia đi rồi, vì sao ta lại cảm thấy vàng không còn sức hấp dẫn gì đối với ta cả?"

    Lão Long vội mở miệng: "Nicole đừng để bị loài người mê hoặc nữa, qua một thời gian ngắn, ngươi sẽ cảm thấy loài người không có gì tốt."

    Nicole nhìn lão Long đầy nghi ngờ, lão Long sợ nàng rơi vào bẫy nên nói rất nhiều về chuyện ác long và công chúa loài người, nói loài người vô cùng lạnh nhạt vô tình, mới miễn cưỡng ngăn cản Nicole lại có ý nghĩ đi tìm công chúa loài người.

    Nicole bị thương không nặng, không có bị đâm vào chỗ hiểm, nàng tĩnh dưỡng mấy ngày, sẽ gần như khỏe hẳn.

    Nhưng nàng thấy hang động của mình trống rỗng, nhìn núi vàng núi bạc của mình, luôn cảm thấy vô nghĩa, mỗi ngày thức dậy ăn, ăn no lại ngủ, thật nhàm chán.

    Bản tính của rồng vốn như vậy, không thể khống chế khát vọng đối với những vật xinh đẹp, một khi được nhìn thấy vẻ đẹp của loài người, sẽ không thể tạm chấp nhận núi vàng núi bạc, giống như khi đã tận mắt chiêm ngưỡng một rừng hoa tuyệt mỹ thì không thể tạm chấp nhận ngắm một cây hoa dại bên cạnh.

    Nàng biết lão Long sẽ không đồng ý để nàng đi ra ngoài tìm công chúa loài người nên nàng lén trốn khỏi Long Giới.

    Nhưng Nicole tìm hai năm, cuối cùng vẫn không thấy loài người nào xinh đẹp như Đái Nạp.

    Đái Nạp nghe được tin ác long ở gần đây, vẻ mặt chợt biến sắc. Hắn chậm rãi đứng dậy, làm ngã ly nước trên bàn, nước tràn ra, thấm ướt giấy trên bàn.

    Tính Đái Nạp vốn lãnh đạm, sau khi trở về từ Đảo Ác Long, càng lạnh như tảng băng, không ai có thể biết được hắn suy nghĩ điều gì.

    Hắn trở thành quốc vương đã hai năm, vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, các thuộc hạ của hắn chưa từng thấy hắn thất thố như vậy bao giờ.

    "Nàng, nàng ở đâu?" Giọng Đái Nạp khẽ run rẩy.

    Thuộc hạ trả lời: "Nó vẫn luôn quanh quẩn ở gần hoàng cung, dường như là muốn tìm một người."

    Đái Nạp giống như bị rơi vào hồi ức, biểu cảm phức tạp, một lúc lâu, dường như hắn quyết định điều gì, nhướn mày nói: "Ta sẽ đi gặp nàng. Nếu như ta xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hãy để Eric kế thừa vị trí của ta."

    Eric là hoàng đệ của Đái Nạp, là người rất có tài, phẩm chất cao quý. Nếu giao đất nước cho Eric thì Đái Nạp cũng có thể yên tâm.

    Các thuộc hạ nghe Đái Nạp bàn giao sự việc sau này, hoảng sợ: "Vì sao bệ hạ lại nói như vậy?"

    Đái Nạp không giải thích điều gì, hắn nắm chặt thanh kiếm ngắn mang theo bên mình, bước khỏi hoàng cung. Các thuộc hạ vội chạy theo phía sau hắn, nhìn dáng vẻ giống như là chịu chết của quốc vương, rất không yên tâm.

    Ác long khổng lồ đang quanh quẩn trên bầu trời, bên dưới, loài người vô cùng hoảng sợ, không biết ác long có âm mưu gì. Vô số cung tên đều bắn thẳng vào ác long nhưng không thể làm nó tổn thương một chút nào.

    Cho dù đã qua hai năm, nhưng Đái Nạp vẫn có thể nhớ rõ dáng vẻ nàng, nàng không thay đổi chút nào, vẫn mạnh mẽ to lớn khiến người khác sợ hãi.

    Đái Nạp ra lệnh cho thuộc hạ ngừng tấn công, nhanh chóng bỏ cung tên xuống. Lúc này, ác long thấy được Đái Nạp, nàng dừng lại trên không trung.

    Đái Nạp nhìn chằm chằm vào ác long trên không trung, hỏi: "Ngươi đến tìm ta phải không? Muốn tiếp tục giam giữ ta hay là muốn giết ta?" Cho dù hắn nói như vậy, lại không có sợ hãi, mặc kệ là hắn hai năm trước hay là hắn hiện giờ, đối với ác long, hắn chưa bao giờ có sợ hãi.

    Ác long cũng đang nhìn hắn, nhìn thấy Đái Nạp, mũi nàng phun ra vài đám lửa nhỏ.

    Ngay lúc này, một nữ tử xinh đẹp loài người chạy ra cung điện, nàng nhìn thấy ác long trên bầu trời, mặt biến sắc.

    Đái Nạp vội vàng đưa nữ tử ấy lui về phía sau, bởi vì nữ tử vừa xuất hiện, ác long liền phe phẩy cánh, bay thẳng xuống dưới.

    Đái Nạp vung đoản kiếm, lập tức dựng một tầng kết giới thật dày, nhưng cho dù liều mạng chống lại, kết giới vẫn bị ác long xé rách. Móng vuốt ác long câu lấy quần áo nữ tử, cướp nữ tử đi.

    Đái Nạp vội vàng đuổi theo, sắc mặt khó coi. Hắn quát lớn: "Thả nàng, ta có thể đi theo ngươi!"

    Ác long phe phẩy cánh, quay đầu lại nhìn hắn một cái, như là rối rắm một chút, nói: "Ngươi sẽ đâm rồng, không cần."
     
  4. Hoàng Trâm

    Bài viết:
    119
    Chương 13: Công chúa

    Editor: Hoàng Trâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nicole không nói thêm điều gì với Đái Nạp nữa, vội xoay người bay đi. Có lẽ Đái Nạp còn nói với nàng điều gì đó, nhưng Nicole không nghe thấy.

    Nicole mang công chúa về Đảo Ác Long, công chúa rất nghe lời, dọc đường đi cũng không có giãy giụa.

    Lúc Nicole bỏ nàng xuống đất, công chúa bị bụi mù bay lên sặc đến ho khan. Nicole cho rằng công chúa này cũng giống như Đái Nạp, sẽ đánh nàng, sẽ tranh luận ầm ĩ, muốn trở về, lại không nghĩ rằng công chúa sọ sệt mà núp ở một góc, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

    Nicole đi ra ngoài hái trái cây và bắt cá cho công chúa.

    Vì Nicole từng bị loài người đâm bị thương, bị ám ảnh, không dám biến thành hình người ở trước mặt loài người, nàng chỉ có thể nướng cá cho công chúa dưới hình dạng rồng.

    Công chúa ngửi được mùi thơm cá nướng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ác long đem một xâu cá nướng vàng óng đến đưa cho nàng.

    Công chúa ngơ ngác nhìn ác long trước mặt, bỗng phụt cười thành tiếng.

    Nicole không biết công chúa cười cái gì, nàng chưa từng gặp loài người nào dám cười trước mặt nàng, cho dù là Đái Nạp thì hắn cũng chỉ luôn luôn giữ mặt lạnh lùng.

    Công chúa vội che miệng, có chút hồi hộp nhìn ác long.
     
  5. Hoàng Trâm

    Bài viết:
    119
    Chương 14: Từ bỏ

    Editor: Hoàng Trâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta không ăn thịt người." Nicole nói, nàng đã ở thế giới loài người hai năm nên trình độ ngôn ngữ cũng tốt hơn rất nhiều.

    Có lẽ trời sinh công chúa vốn có lực hấp dẫn đối với ác long, cho dù công chúa không đẹp như Đái Nạp, nhưng Nicole thích nàng, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của công chúa, Nicole mềm lòng đến rối tinh rối mù, nàng dùng đầu rồng cọ vào bờ vai công chúa.

    Nicole cướp công chúa trở về, Đảo Ác Long sôi nổi tới chúc mừng.

    Lão Long nhìn Nicole, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nếu nàng tổn thương ngươi thì sao?"

    Nicole khẽ nhìn công chúa đang ngồi xổm trên mặt đất lựa trái cây, vui rạo rực trả lời: "Nàng và Đái Nạp không giống nhau, nàng vô cùng đáng yêu."

    Không giống Đái Nạp khó lấy lòng như vậy, cũng không lạnh lùng, thậm chí khi công chúa nghe Nicole nói "Không ăn thịt người", còn cười với nàng, vuốt ve đầu nàng, lại không có bất kì hành động muốn chạy trốn nào.

    Công chúa nói với Nicole, nàng tên là Alice. Nàng gọi Đái Nạp là ca ca, hắn muốn gả nàng cho một người chưa từng gặp mặt, nàng rất không hứng thú.

    Nicole nghĩ, cho dù thật đáng tiếc vì không thể có được Đái Nạp, nhưng chỉ cần có công chúa bên cạnh, nàng sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.

    Rất nhanh, Đái Nạp thông qua ma pháp trận đã tới Đảo Ác Long để cứu Alice. So với hai năm trước, hắn còn mạnh hơn, tất cả ác long trên đảo đều bị hắn đâm bị thương.

    Nicole nhìn thấy Đái Nạp đẫm máu, lại thấy rất nhiều ác long bị thương do đâm, có vẻ giận dữ.

    Nàng hỏi lão Long: "Hắn giữ vai trò là hoàng tử, tới cướp công chúa, tiện thể tàn sát loài rồng phải không?"

    Lão Long: "Đại khái là vậy!"

    Nicole nói: "Ta sẽ không để mất công chúa, cho dù hắn giết ta."

    Thích đồ vật xinh đẹp là thiên tính của rồng. Cùng rồng tranh đoạt đồ vật nghĩa là một mực liều mạng với rồng. Còn nếu đâm bị thương đồng bọn của rồng trên địa bàn của chúng thì nhất định phải trả giá đắt bằng mạng sống.

    Cho dù, người đang đối địch với nàng là Đái Nạp.

    Nicole bảo nhóm ác long bị thương lui ra, bay đến trước mặt Đái Nạp, toàn thân đều căng thẳng, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến.

    Đái Nạp nhìn thấy Nicole xuất hiện, sát khí trên người ít đi mấy phần, hắn nói với Nicole: "Nếu ngươi hận ta đâm ngươi bị thương, ta mặc kệ cho ngươi xử lý, nhưng ngươi phải thả muội muội ta."

    Nicole: "Không cần."

    Đái Nạp trừng mắt Nicole, sắc mặt khó coi. "Con ác long này!"

    Khi Nicole phun lửa về phía hắn, lúc tấn công hắn, hắn vội giơ đoản kiếm lên, ngăn cản sự tấn công của Nicole. Đoản kiếm của Đái Nạp hội tụ hàn băng khí, khiến ngọn lửa đỏ thẫm của Nicole bị đẩy lùi.

    Nicole tức giận gào thét một tiếng, xông lên trước chuẩn bị xé Đái Nạp thành mảnh nhỏ. Móng vuốt nàng ngay cả núi cũng có thể chém làm đôi, chỉ là loài người, cho dù có thánh quang trong vũ khí diệt rồng thì cũng không thể uy hiếp nàng một chút nào cả.

    Đái Nạp không thể đánh thắng ác long, hắn bị đuôi rồng của Nicole mạnh mẽ đánh bay, hắn đụng vào vách núi đá, nặng nề rơi xuống, gãy hết mấy cái xương sườn, nôn ra mấy ngụm máu tươi.

    Nicole sửng sốt một chút, do tức giận nên mất kiểm soát chậm lại vài phần. Nàng đến gần hắn, nhìn hắn giãy giụa bò dậy, lại tiếp tục ngã xuống.

    Đôi mắt Đái Nạp ửng đỏ, lại cắn răng không chịu nhận thua: "Kế tiếp là muốn giết ta sao?"

    Ác long trước mặt phát ra sự uy hiếp đủ sức để tiêu diệt sức mạnh của hắn, móng vuốt nàng có thể dễ dàng xé nát hắn với tình trạng trọng thương như hiện giờ.

    Nicole chậm rãi đến gần hắn, vẻ mặt Đái Nạp có mấy phần tự giễu, hắn nhắm mắt lại, chờ đợi ác long đánh đòn cuối cùng.

    Lại không nghĩ rằng, hóa ra ác long hung tợn từ từ bình tĩnh lại, nàng dừng lại cách Đái Nạp không đến một bước, thu lại móng vuốt sắc nhọn, dùng mu bàn tay lau giúp hắn lau đi máu trên khóe miệng.

    Lông mi Đái Nạp run rẩy, đột nhiên trợn mắt. Hắn nhìn thấy đôi mắt ác long đã chuyển từ màu đỏ như máu trở về màu vàng óng.

    Ác long nói: "Không giết ngươi, ngươi trở về đi."

    Đôi mắt Đái Nạp đỏ lên, hắn cắn răng nói: "Bất quá là ác long thôi, không cần ngươi đồng tình, hoặc là thả muội muội ta, hoặc là giết ta."

    Alice thoát khỏi sự khống chế của lão Long, hoảng sợ chạy đến bên cạnh Đái Nạp, nâng Đái Nạp dậy, khóc dầm dề, van xin Nicole buông tha cho Đái Nạp.

    "Không được cầu xin nàng!" Đái Nạp lạnh giọng quát lớn Alice, hắn vừa kích động vì giận đã nôn ra máu. Nhưng đôi mắt hắn vẫn luôn trừng trừng nhìn Nicole, ánh mắt không chỉ có tức giận, thất vọng, mà còn không thể che giấu được sự tổn thương.

    Nicole cũng đang nhìn hắn, hồi lâu, nàng nói: "Ngươi mang Alice rời đi đi."

    Đái Nạp đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Nicole, nhưng Nicole mang theo nhóm ác long rời đi.
     
  6. Hoàng Trâm

    Bài viết:
    119
    Chương 15: Tỉnh ngộ

    Editor: Hoàng Trâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đái Nạp mang Alice về đến Nhân giới, hắn bị trọng thương, nhưng vẫn gắng gượng để không bị ngã xuống.

    Alice đi theo phía sau Đái Nạp, vẻ mặt cảm động, ca ca vì cứu nàng mà gần như đánh đổi cả tính mạng. Nhưng nàng vẫn không nhịn được mở miệng: "Ta thích ác long, gả cho hắn cũng không sao."

    Đái Nạp đột nhiên quay đầu lại trừng nàng, sắc mặt vô cùng khó coi.

    Từ nhỏ Alice đã sợ ca ca, bởi vì ca ca rất lạnh lùng, dù bất cứ ai, không chỉ là Alice, mọi người đều sợ hắn, không dám chống đối hắn.

    Nhìn thấy sắc mặt Đái Nạp khó coi như vậy, Alice đành phải im lặng.

    Đái Nạp bị thương rất nặng, trở lại hoàng cung, liền bất tỉnh.

    Hắn hôn mê ba ngày mới tỉnh lại. Alice canh giữ ở bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh lại, vội vàng đi lên: "Ca ca, cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"

    Đái Nạp suy yếu khẽ nhắm hai mắt, không nói gì.

    Alice vội kêu bọn người hầu đến, để bọn họ gọi thái y cho hắn.

    Cũng không biết vì sao Đái Nạp không chịu chữa trị. Hắn nằm ở trên giường, cũng không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt hoảng sợ. Điều này khiến cho Alice rất lo lắng.

    Đêm khuya, trong lúc ngủ say bổng nhiên Đái Nạp bừng tỉnh, hắn mơ thấy sự việc hai năm trước, do bất cẩn kiếm hắn đâm trúng bụng Nicole, nhưng Nicole đã chết.

    Đái Nạp nắm chặt tay đấm vào vách tường, đau đớn cuối cùng cũng khiến hắn bình tĩnh lại.

    Cho dù thoát khỏi nàng nhưng tâm vẫn còn ở chỗ nàng.

    Rõ ràng biết rằng hiện giờ ác long kia chẳng những sống tốt mà còn có thể đánh hắn suýt chết.

    Thế nhưng, hắn vẫn mơ thấy sự việc hai năm trước.

    Hai ngày nay Alice không dám lại gần Đái Nạp, bởi vì tâm trạng Đái Nạp không tốt, vẻ mặt có chút dọa người.

    Thái y đã rất nhiều lần đến trị thương cho hắn nhưng Đái Nạp cũng không phối hợp.

    Lúc Alice khuyên Đái Nạp, hắn đột nhiên hỏi nàng: "Ác long kia đã từng nhắc đến ta ở trước mặt ngươi sao?"

    Alice lắc đầu: "Không có."

    Sau khi Đái Nạp mang Alice đi, Nicole đi theo xin lỗi nhóm ác long bị thương, nàng làm chúa tể Đảo Ác Long, lại thả Đái Nạp, kẻ làm nhóm ác long bị thương, nàng rất áy náy.

    Bọn Ác long vội bãi lắc đầu: Nicole đã trút giận thay cho chúng ta là được rồi. Huống chi Nicole vốn dĩ chính là con rồng mềm lòng a.

    Vì thế, mỗi ngày Nicole lại đi ngủ giống như cuộc sống trước đây, thỉnh thoảng ăn trái cây do bọn ác long tặng, nhận vàng bạc châu báu do bọn ác long biếu..

    Mỗi ngày trôi qua vô cùng nhàm chán. Nicole nói với lão Long: Mặc dù loài người xinh đẹp có thể khiến rồng phát cuồng, nhưng đồ vật càng mỹ lệ thì càng nguy hiểm. Hiện giờ ta cảm thấy mình đã trúng độc của loài người, không thể tự khống chế.

    Nicole hít hít mùi vị trong không khí, tự giễu mà mở miệng: "Hiện giờ ta luôn có ảo giác, giống như ngửi được mùi hương của Đái Nạp."

    Lão Long đang nghiền thảo dược, hắn nghiền xong thì đựng trong một cái bình nhỏ, đem bình giao cho Nicole, nói: "Trở về đi, ngươi cả ngày tới tìm ta than khổ, phiền."

    Nicole làm chúa tể trên Đảo Ác Long, thế nhưng bị ác long ghét bỏ như thế, nàng ôm chặt lão Long không buông tay, giận nói: "Là ta không đủ đẹp hay là như thế nào?"

    Lão Long bị Nicole ghìm chặt cổ, suýt nữa không thở nổi, hắn dùng móng vuốt chỉ chỉ chỗ ngoặt ở vách núi.

    Nicole nhìn theo móng vuốt hắn, thấy được một bóng người vội vàng tránh né.

    Lão Long nói: "Hắn trừng ta, trừng mắt nhìn mấy ngày. Cũng chỉ có Nicole đần như vậy, không thể cảm nhận được."

    Nicole ngẩn người: "Nói, Đái Nạp xuất hiện khi nào?"

    Lão Long nói: "Mấy ngày hôm trước. Trái cây tặng cho ngươi là hắn hái. Vàng bạc châu báu tặng ngươi cũng là hắn cho. Lúc đầu nghĩ định thừa dịp hắn bị thương để giết hắn nhưng sợ Nicole sẽ nổi giận."

    Nicole trầm mặc, cầm bình nhỏ lão Long cho, xoay người rời đi.

    Nàng có thể cảm nhận được, Đái Nạp vẫn luôn đi theo phía sau nàng, lúc Nicole bay lên, hắn cũng theo ngự kiếm bay đến. Nicole đột nhiên xoay người, ở không trung Đái Nạp không kịp tránh né, đành ngơ ngác mà ngừng tại chỗ.

    Mặt hắn lạnh lùng, nghiêng đầu không nhìn nàng.

    Nicole ném cho hắn bình chứa thảo dược. Đái Nạp bị nàng đánh trọng thương, gần như không chút trị liệu, cũng không biết hắn ráng chống chọi như thế nào để theo nàng mấy ngày nay.

    Nicole nói: "Đã trả Alice lại cho ngươi, còn đi theo ta làm cái gì."
     
  7. Hoàng Trâm

    Bài viết:
    119
    Chương 16: Mê muội

    Editor: Hoàng Trâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm khuya, trời se lạnh, Nicole nằm trên núi vàng lăn qua lộn lại, không ngủ được. Mùi hương của Đái Nạp trong không khí vẫn luôn quanh quẩn gần đây, quấy rầy đến giấc ngủ nàng.

    Đái Nạp vẫn luôn đi theo nàng, Nicole không biết hắn muốn điều gì.

    Nàng bò dậy, đi ra ngoài động nhìn, thấy Đái Nạp đang ngồi dựa vào cửa hang động.

    Hắn đã ngủ, dưới ánh trăng hắn đẹp như thần tiên chốn nhân gian, làn da tuyết trắng dường như nhẹ tản ra ánh sáng dịu dàng, tóc ngắn đen nhánh, lông mi rậm dài cong lên.

    Vốn định đánh thức Đái Nạp, đuổi hắn đi nhưng bổng nhiên Nicole lại đứng yên.

    Dường như hắn hơi lạnh, khẽ run rẩy, thân thể cuộn tròn lại. Nicole vội mở cánh che gió cho hắn, đúng lúc đó, Đái Nạp tỉnh lại, nhất thời một người một rồng mắt to trừng mắt nhỏ.

    Cuối cùng Nicole kịp thời phản ứng trước, nàng khép cánh lại, nói: "Hôm nay ta cho ngươi thuốc, uống chưa?"

    Đái Nạp chống một tay ngồi dậy, đứng lên, nghiêm mặt, lại không nói một câu.

    Hắn đứng trước mặt, còn không to bằng một chân của rồng, cao chưa tới eo của rồng. Cho dù thoạt nhìn hắn nhỏ yếu như thế nhưng trước giờ cũng chưa từng có biểu hiện quá yếu ớt, sợ hãi.

    Rõ ràng là hắn có vẻ không vui như thế, lạnh lùng như thế, nhưng theo Nicole thì hắn còn lấp lánh hơn cả châu báu.

    "Ngươi trở về Nhân giới đi!" Nicole nói với hắn. Nàng xoay người, chuẩn bị về sơn động.

    Đái Nạp bỗng nhiên mở miệng hỏi nàng: "Vì sao không giết ta? Ta đã làm ngươi bị thương, sau đó lại đả thương tộc rồng của ngươi? Vì sao còn đồng ý thả Alice?"

    Nicole dừng lại, hồi lâu, nàng trả lời: "Bởi vì ngươi là bảo vật ta thích nhất."

    Đái Nạp ngẩn người, dường như không nghĩ đến nàng sẽ trả lời như vậy.

    Nicole: "Cho nên, nếu ngươi lại đi theo ta, ta lại sẽ cầm tù ngươi, vì vậy, ngươi hãy bỏ chạy càng xa càng tốt, không nên xuất hiện ở trước mặt ta nữa.."

    Đái Nạp bỗng nhiên vươn tay ôm chặt bụng Nicole.

    Lúc Đái Nạp nhào về phía Nicole, suýt chút nữa nàng đã không khống chế được mà ném hắn văng ra, bởi vì hắn từng đâm nàng bị thương.

    Cuối cùng, nàng dùng móng vuốt nắm quần áo hắn, muốn kéo hắn ra, thế nhưng cho dù kéo rách cả quần áo, nàng cũng không thể kéo Đái Nạp ra được.

    Giọng điệu Đái Nạp không còn lạnh lùng như thường ngày: "Rõ ràng chỉ là một con ác long."

    "Ta hận ngươi nhất là trước sau đều chỉ có thiện ý." Đái Nạp áp lực nói.

    Nicole dùng ngón tay giữ lấy eo Đái Nạp, kéo hắn ra từng chút một.

    Đái Nạp đẩy Nicole ra, nghiêng mặt đi không nhìn nàng, như là sợ Nicole nhìn thấy ánh mắt hiện giờ của hắn, không đủ bình tĩnh, không đủ lạnh lùng.

    Hắn nói: "Rõ ràng nên hận ngươi."

    Hắn như bị ma ám, có được cả giang sơn, lại cam tâm tình nguyện chạy đến hoang đảo, rong ruổi khắp nơi tìm một con ác long.
     
  8. Hoàng Trâm

    Bài viết:
    119
    Chương 17: Kết cục

    Editor: Hoàng Trâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nicole trừng mắt nhìn Đái Nạp hồi lâu, mở miệng nhắc nhở: "Ngươi có trở về Nhân giới hay không? Nếu còn không quay về thì ta sẽ bắt ngươi đến sơn động?"

    Có lẽ vì ánh trăng quá đẹp, dưới ánh trăng dường như Đái Nạp có vẻ dịu dàng hơn so với trước đây một chút, có được nam tử nhu tình mỹ lệ, ở trong mắt cự long, hắn còn hơn cả ngàn vạn tòa núi vàng núi bạc.

    Cho dù Nicole không muốn lại cầm tù hắn, nhưng suýt chút nữa bị hắn mê hoặc, nàng xoay người không nhìn hắn: "Được rồi, sau này ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta."

    Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là nàng thích Đái Nạp nhất.

    Cho dù không thể tìm thấy loài người nào có thể khiến nàng rung động như hắn thì nàng cũng không có ý định cầm tù hắn. Bởi vì trước kia Đái Nạp bị nàng cầm tù, trở nên suy yếu, không có thần thái. Chỉ cần Đái Nạp được tự do, hắn sẽ có thể tỏa sáng giống như mặt trời.

    Nàng cất bước muốn về sơn động, phía sau Đái Nạp bắt được cái đuôi nàng.

    Đuôi Nicole bị bắt được, "Phốc" một tiếng, không khống chế được lập tức biến thành nửa người nửa rồng, nửa người trên là mỹ nhân, nửa người dưới là ác long.

    Nicole vội vàng định kéo đuôi mình lại nhưng Đái Nạp lại không buông tay.

    "Phốc!" Nicole hoàn toàn biến thành người. Tay Đái Nạp đang bắt lấy cái đuôi nàng bổng bắt lấy hư không.

    Nhất thời, một người một rồng mắt to trừng mắt nhỏ.
     
  9. Hoàng Trâm

    Bài viết:
    119
    Chương 18: Phiên ngoại

    Editor: Hoàng Trâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thực hắn không thể tự khống chế mà động tâm với Nicole.

    Nhưng hắn cũng biết rõ, Nicole là một con ác long, cho dù nàng đáng yêu, lại động lòng người thì nàng cũng chỉ là ác long.

    Hắn đã từng liều mạng muốn rời khỏi nàng, sau khi thành công chạy khỏi Đảo Ác Long, suốt hai năm, hắn buộc mình không được trở về tìm nàng.

    Nhưng Nicole lại xuất hiện lần nữa, khiến tâm hắn không thể bình tĩnh được.

    Vừa rối rắm vì nàng chỉ là ác long, vừa khát vọng cùng nàng ở bên nhau.

    Nhưng điều thực sự khiến hắn hạ quyết tâm ở lại bên cạnh nàng là bởi vì Nicole đã nói với hắn câu:

    "Ngươi là bảo vật ta thích nhất."

    "Cho nên, ngươi phải rời khỏi ta thật xa, bằng không ta sẽ tiếp tục cầm tù ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi ta.."

    Cho dù nàng là ác long thì lòng nàng cũng thật dịu dàng.

    Có thể trời sinh hắn lạnh lùng đến động lòng, Nicole có sức hấp dẫn không gì sánh kịp, cho dù nàng không phải loài người.

    Mà hiện giờ, dường như hắn phát hiện được cách biến nàng thành loài người..

    Biển xanh trời xanh, ánh nắng tươi sáng, thời tiết đẹp.

    Một đám ác long đang nói chuyện phiếm, nhắc đến Nicole, đều nhịn không được thở dài.

    Gần đây Nicole rất ít ra cửa, sợ bị loài người kia mê hoặc đến nỗi đầu óc choáng váng. Không nghĩ đến Nicole uy vũ khí phách như vậy, lại là con rồng háo sắc.

    Lúc lão Long hái thuốc, nghe được nhóm ác long nói chuyện, sắc mặt hơi đổi, chẳng qua hắn chưa nói gì.

    Về đến nhà, lão Long nhìn thấy Nicole ngồi dưới đất, vẻ mặt nàng đầy ưu sầu.

    Lão Long lấy thảo dược cất kĩ, quay đầu lại nhìn về phía Nicole: "Cả ngày ngươi cứ tránh ở chỗ ta thế này cũng không phải cách.."

    Nicole chỉ vào thân thể uy vũ của mình, bất mãn mở miệng: "Ở chỗ của ngươi, ta mới có cơ hội biến thành hình rồng."

    Chỉ cần bị Đái Nạp nhìn thấy Nicole biến thành hình rồng, hắn sẽ bắt cái đuôi của nàng, giữ chặt, không chịu buông tay.

    Mặc dù Đái Nạp lớn lên đẹp, nhưng cũng không thể quá đáng như vậy! Đái Nạp căn bản không biết bắt cái đuôi có ý nghĩa như thế nào?

    Lão Long khuyên nhủ: "Vậy vì sao ngươi không đuổi hắn về Nhân giới?"

    Nicole cúi đầu: "Ngoại trừ việc hắn bắt cái đuôi của ta thì cũng không có khuyết điểm gì."

    Nicole chợt ngửi được mùi hương của Đái Nạp, sắc mặt biến đổi, vội muốn chạy trốn, nhưng Đái Nạp đã ngăn ở cửa.

    Nicole vội tránh ở sau lưng lão Long, đôi mắt lạnh như băng của Đái Nạp nhìn chằm chằm lão Long và nàng.

    Lão Long đạp Nicole một cái: "Ánh mắt hắn thật dọa người, ngươi tránh xa ta một chút."

    Nicole vội ôm ác long, mở miệng nói: "Lão Long, chúng ta có mấy trăm năm cảm tình, ngươi giúp ta nghĩ ra cách khiến hắn đừng bắt cái đuôi của ta nữa."

    Lão Long nói: "Ngươi trực tiếp nói cho hắn, bắt đuôi của rồng, chính là muốn có ý ** với rồng. Ta cảm thấy hắn sẽ không bắt nữa."

    Nicole và lão Long vẫn luôn thì thầm nói cái gì, nhưng Đái Nạp chỉ có thể nghe được một trận âm thanh thân mật, lập tức sắc mặt khó coi mấy phần.

    Hắn bước gần về phía Nicole vài bước, vẫy gọi Nicole, để Nicole đi tới.

    Nicole vội cầm cái đuôi của mình lên, giấu đi.

    Lão Long thoáng nhìn Nicole, lại liếc nhìn gương mặt đầy sát khí của Đái Nạp, bỗng nhiên mở miệng nói với Đái Nạp: "Ta có thể nói chuyện với ngươi không?"

    Lão Long nói tiếng người, Đái Nạp có chút sửng sốt, nhàn nhạt mà mở miệng: "Được."

    Lão Long bảo Nicole đi ra ngoài trước, để hắn một mình nói chuyện với Đái Nạp.

    Nicole nháy mắt ra hiệu cho lão Long, để hắn thuyết phục Đái Nạp, bảo hắn đừng bắt cái đuôi của nàng nữa.

    Nicole và lão Long "Mặt mày đưa tình" khiến sắc mặt Đái Nạp càng không tốt.

    Sau khi Nicole rời khỏi, lão Long đi thẳng vào vấn đề nói: "Ngươi ở lại bên cạnh Nicole là có mục đích gì?"

    Đái Nạp vẫn luôn giữ vẻ mặt khó chịu đối với lão Long, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Bởi vì muốn ở lại bên cạnh nàng."

    Lão Long: "Điều gì đã thay đổi suy nghĩ của ngươi? Không phải ngươi vẫn luôn muốn thoát khỏi nàng sao?"

    Đái Nạp trầm mặc trong chốc lát, trả lời: "Cũng không phải muốn thoát khỏi nàng, chỉ là muốn thoát khỏi Đảo Ác Long."

    Lão Long nhìn hắn: "Cho nên, ngươi muốn mang Nicole đi à?"

    Đái Nạp: "Chỉ cần nàng đồng ý.."

    Lão Long cười nhạo một tiếng: "Vậy ngươi đành phải thất vọng, Nicole vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Đảo Ác Long, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi chúng ta."

    Đái Nạp cắt ngang lời nói của lão: "Ta biết điều đó, không cần ngươi nhắc nhở."

    Lão Long ngẩn người, nhìn Đái Nạp bằng ánh mắt phức tạp.

    Đái Nạp dừng một chút, "Nếu không có việc gì, ta đi trước."

    Lão Long vội mở miệng: "Nếu Nicole chịu bất kì tổn thương gì, ta sẽ giết ngươi."

    Bước chân Đái Nạp dừng một chút, "Ừm." Hắn nhàn nhạt trả lời.

    Nicole ở ngoài hang động, đang nói chuyện phiếm với một chú rồng nhỏ, vẻ mặt tiểu ác long sùng bái nhìn Nicole, ôm đùi Nicole không ngừng cọ cọ, nói: "Nicole, chờ ta trưởng thành, ta muốn kết hôn với ngươi!"

    Nicole kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Vậy ngươi phải nhanh chóng mạnh mẽ lên, Nicole ta chỉ kết hôn với rồng hùng mạnh nha!"

    Nicole còn chưa nói xong, bỗng cái đuôi bị ai nắm một cái, cả người giống như là bị điện giật, lập tức biến thành hình người.

    Tiểu ác long ôm đùi người Nicole, hai con ác long mắt to trừng mắt nhỏ.

    Đái Nạp kéo chân Nicole trở về, hung hăng trừng mắt liếc nhìn tiểu ác long một cái.

    Hắn cởi áo khoác che Nicole kín mít, mở miệng: "Đi thôi, về nhà đi."

    Vẻ mặt Nicole bất mãn, nhưng nhìn thấy diện mạo xinh đẹp động lòng người của Đái Nạp, nàng miễn cưỡng nhẫn nhịn.

    Trên đường về nhà, Đái Nạp nhìn thấy Nicole cau mày, hắn không nhịn được duỗi tay vuốt phẳng mày nàng.

    Hắn nói: "Ta không thích ngươi tức giận."

    Nicole trừng hắn: "Vì sao ngươi nắm đuôi của ta, ngươi định cùng ta ** sao?"

    Thật là đáng ghét vô cùng, khiến nàng tức giận rồi còn bày ra vẻ mặt vô tội.

    Xưa nay chưa từng có ai dám nắm cái đuôi nàng, nếu không phải thấy hắn lớn lên đẹp, nàng sớm đã đánh hắn tơi bời một trận.

    Đái Nạp ngẩn người, "** cái gì?"

    Trán Nicole nổi gân xanh: "Ngươi bắt cái đuôi ta, cũng giống như ta bắt ** của ngươi, có hiểu không? Đây là có ý thỉnh cầu **!"

    Đái Nạp: "..."

    Nicole: "Đỏ mặt cái gì? Ngươi bắt nhiều lần như vậy, không phải rất sảng khoái hay sao?"

    Đái Nạp: "..."

    Nicole: "Về sau đừng bắt."

    Đái Nạp: "..."
     
    Tạ Anh ĐàoDau danh da thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...