Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 40: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (40)

[HIDE-THANKS]
pwnxjNj.jpg


Đường Hoan nhạy bén mà cảm thấy Phó Liệt càng ngày càng quỷ súc.

Sau mỗi đêm Lương phi đến hỏi han ân cần, khẩn cầu tha thứ, Phó Liệt đều sẽ tâm thần không yên, khi thì thâm trầm, khi thì lãnh lệ, khi thì phát ngốc.

Cứ việc hắn nỗ lực che giấu cảm xúc của mình, không cho Đường Hoan phát hiện, nhưng cô vẫn biết.

Sự xuất hiện của Lương phi đã làm rối loạn tâm trí Phó Liệt.

Tuy rằng trải qua biến cố và đau đớn mà người thường cả đời cũng chưa gặp được, nhưng Phó Liệt chung auy cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi.

* * *

Thái tử và Yến Vương tranh đấu đã đến thời khắc mấu chốt.

Ban ngày, Phó Liệt phải bồi bằng hữu, cùng mưu tính ngôi vị hoàng đế.

Ban đêm, Phó Liệt phải bồi Lương phi trình diễn mẫu tử tình thâm.

Đường Hoan phát hiện, cô thế nhưng cơ hồ không có thời gian để nhìn thấy hắn!

Bởi vì lần nào, cô còn đang ngủ, Phó Liệt đã rời giường lên triều, khi cô ngủ rồi, Phó Liệt còn đang ở thư phòng múa bút thành văn!

Hơn nữa quan hệ giữa Lương phi và Phó Liệt tiến triển, mau đến vượt xa tưởng tượng của Đường Hoan.

Này xác thật là một nữ nhân có trái tim thất khiếu lung linh, chỉ cần nàng nguyện ý dụng tâm đi lấy lòng một người, người nọ thật sự vô pháp cự tuyệt.

Cho nên, khi nàng dùng bộ dáng mẹ hiền đi lấy lòng Phó Liệt, dưới đáy lòng vẫn còn một nơi mềm mại Phó Liệt, cũng không thể không động tâm.

Từ lúc đầu hờ hững, đến lúc sau hai mẹ con đã có thể ngồi ở tiền sảnh, im lặng mà uống chung một bình trà. Lại qua một đoạn thời gian, mẹ nó, Phó Liệt thế nhưng đã nguyện ý ngồi xuống bồi Lương phi ăn một bữa cơm!

"Bẩm phu nhân, đại nhân cùng vị quý nhân kia đến Túy Hương Lâu dùng bữa tối, làm ngài không cần chờ hắn, mau dùng bữa, đừng để bản thân bị đói."

Thật vất vả có một ngày không cần bồi bạn tốt Thái tử nghị sự đến khuya, kết quả bóng người cũng chưa thấy, lại đi ra ngoài?

Đường Hoan vẻ mặt mộng bức.

Hệ thống rác rưởi, tôi cảm thấy cậu hẳn là nên trói định Lương phi làm ký chủ nha!

Tốc độ công thành chiếm đất này, quả thực khiến người kinh ngạc cảm thán.

May mắn này là mẹ của Phó Liệt, nếu là nữ chính, lão tử căn bản không cần phải thông đồng vai ác Boss, trực tiếp ngồi chờ chết là tốt rồi.

Nguyên bản cho rằng ăn cơm chiều xong, Phó Liệt liền trở về, nhưng hơn một canh giờ trôi qua, Đường Hoan vẫn như cũ một bóng người cũng chưa thấy.

Không biết vì cái gì, tuy đã biết Lương phi không phải vì tham vinh hoa phú quý mà bỏ chồng bỏ con, nhưng Đường Hoan vẫn không thích nổi nữ nhân này, luôn có một loại giác quan thứ sáu, từ đáy lòng bài xích nàng.

Vì cái gì?

Cô không biết.

Có thể là vì, ở cửa phủ Yến Vương, nhìn lén thấy nàng để ý con nuôi Thẩm Hàn Xuyên, nên từ đáy lòng cảm thấy cách ứng? Cảm thấy bất bình thay Phó Liệt?

Từ từ, Yến Vương Thẩm Hàn Xuyên?

Đường Hoan đánh cái giật mình, đúng rồi, Lương phi không chỉ là mẹ ruột của Phó Liệt, còn là mẹ nuôi của Thẩm Hàn Xuyên! Yến Vương là đối thủ mạnh nhất của Thái tử trên đường đoạt vị, mà Phó Liệt, hắn là.. người bên Thái tử!

Mẹ nó, ai biết Lương phi có yêu thương con nuôi hơn con ruột hay không?

Ai biết nàng có thể vì Thẩm Hàn Xuyên mà thương tổn Phó Liệt hay không?

Rốt cuộc quang hoàn của nam chính trâu bò như vậy mà.

Tưởng tượng như vậy, Đường Hoan tức khắc ngồi không yên, mã bất bình đề* sai người chuẩn bị xe ngựa đến Túy Hương Lâu.

*mã bất bình đề: Ngựa chạy không dừng bước, ý chỉ làm việc gấp rút, nôn nóng.

Mà lúc này, trong Túy Hương Lâu, nhưng thật ra không có xuất hiện các loại cảnh tượng hạ độc ám sát như Đường Hoan tưởng tượng, nhưng xác thật cũng có chút liên quan đến Thẩm Hàn Xuyên..

Lương phi hi vọng con nuôi và con ruột của mình có thể hòa thuận chung sống, nên hôm nay Túy Hương Lâu trừ bỏ Lương phi còn có Thẩm Hàn Xuyên và Giang Mộng Thiển.

"Liệt nhi, đây là huynh trưởng Thẩm Hàn Xuyên của con."

Lương phi giới thiệu như thế.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 41: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (41)

[HIDE-THANKS]
EjwpVEs.jpg


Thẩm Hàn Xuyên ôn hòa cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia khói mù. Hắn đường đường là hoàng tử, lại cùng một tên tiện dân xưng huynh gọi đệ?

Xứng sao?

Phó Liệt thoáng nhìn ánh mắt âm u của Thẩm Hàn Xuyên, chỉ là không để ý mà lạnh lùng cười.

Trước khi tới, Lương phi đã cho hắn biết dụng ý, cạnh tranh ngôi hoàng đế, không đến cuối cùng, ai là người thắng còn chưa biết. Lương phi lo hắn ở dưới trướng Thái Tử hành sự quá mức tàn nhẫn, gây thù chuốc oán quá nhiều, vạn nhất Thẩm Hàn Xuyên đăng cơ, nhất định sẽ không bỏ qua hắn, mưu sĩ thân cận nhất của Thái Tử.

Cho nên, nàng hi vọng hắn cùng Thẩm Hàn Xuyên có thể hòa thuận ở chung.

Ít nhất đến cuối cùng, vô luận ai thắng, thân sinh nhi tử là hắn sẽ không rơi vào kết cục quá thảm.

Phó Liệt lúc ấy nghĩ thầm, a, Thẩm Hàn Xuyên giết toàn bộ hương thân phụ lão của hắn, đã sớm kết thù không chết không ngừng, sao có thể ở chung hòa thuận?

Nhưng lúc ấy đối diện ánh mắt tha thiết của Lương phi, không biết sao --

Hắn chung quy vẫn đáp ứng rồi.

Thậm chí trong lòng còn có một tia ấm áp khó có thể miêu tả, dần dần lan tràn.

Nữ nhân này tuy rằng đã từng vứt bỏ hắn, nhưng hắn vẫn nên cho nàng một cơ hội sửa đổi đi. Rốt cuộc..

Là mẫu thân của mình.

Mãi về sau, Phó Liệt nghĩ, nếu vì chính mình tham luyến một tia ấm áp này, sẽ chôn vùi tính mệnh của cô ngốc kia..

Hắn nên, ở lúc đầu gặp mặt, giết nữ nhân này!

Cho dù mang tội giết mẹ, cũng tốt hơn đau triệt nội tâm!

Phó Liệt và Thẩm Hàn Xuyên đều là người có thể nhẫn.

Hai người đều nhẫn đến giống con rùa lông xanh (cái so sánh này của tác giả Vi cũng rối não, không biết giải thích sao nữa -_-), ở trước mặt Lương phi, duy trì cảnh tượng huynh hữu đệ cung tốt đẹp.

Một cái: "Đã sớm kiến thức qua Tử Vũ tài trí, nhưng trước giờ vô duyên kết giao, hôm nay thật là được như ước nguyện."

Một cái khác: "Nơi nào nơi nào! Yến Vương điện hạ mới chân chính là anh hùng hào kiệt, hôm nay có thể thân cận, là Tử Vũ có phúc."

Một cái: "Tối nay nhất định phải không say không về."

Một cái khác: "Vậy Phó mỗ liền liền mình bồi quân tử."

Thẳng đến Lương phi rời đi, để lại không gian riêng cho hai người huynh hữu đệ cung này, không khí cơ hồ là nháy mắt liền đóng băng. Hai phương đối mắt, một cái trong kiệt ngạo mang theo khinh thường, một cái khác trấn định tự nhiên.

"Thiến, nàng ra ngoài trước đi, ta cùng Phó đại nhân tâm sự."

Khi trong phòng chỉ còn lại Phó Liệt và Thẩm Hàn Xuyên, hai tên nam nhân đã sớm ở trong tối ngoài sáng giao thủ, thậm chí ở sau lưng cho nhau thọc đao nhỏ, không còn cần thiết phải ngụy trang.

"A, Phó đại nhân, nếu Thái Tử biết, ngươi tham sống sợ chết, không chỉ leo lên hắn, đồng thời còn mưu toan muốn kết giao với bổn vương, ngươi cảm thấy kết cục của ngươi sẽ như thế nào?"

Thẩm Hàn Xuyên lời nói cao ngạo, giữa mày tràn đầy khinh thường.

Phó Liệt bình tĩnh tự nhiên trả lời: "Thải Tử sáng sớm liền biết hôm nay ta gặp điện hạ. À, Thái Tử có một câu muốn ta chuyển cáo cho điện hạ, thánh thượng bệnh tình nguy kịch, chỗ dựa của Yến Vương điện hạ ngài xem như ngã, nhưng tốt xấu cũng là hoàng tử, sao sinh đến như thế hoảng không chọn lộ, vọng tưởng cạy góc tường người khác. Thiệt hại khí chất hoàng thất."

* * *Thẩm Hàn Xuyên cảm giác thanh máu của mình tiêu mất một nửa.

Nếu nhớ không lầm, cái tên Thái Tử thích ra vẻ đạo mạo kia, lời nói đoan trang dối trá, khi nào thì trở nên độc miệng như vậy?

Làm một cái vao ác học bá, lấy bản lĩnh khẩu chiến từ trong vô số tri sĩ uyên bác trổ hết tài năng, kỹ năng độc miệng của Phó Liệt đã tiếp cận max, sau khi Thẩm Hàn Xuyên cùng Phó Liệt đấu võ mồm một lúc, bại trận, sắc mặt rất là khó coi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 42: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (42)

[HIDE-THANKS]
Iz6wzY1.jpg


Phó Liệt nghiền áp Yến Vương xong, cảm thấy mỹ mãn.

Nho nhã mà bình tĩnh nhìn Thẩm Hàn Xuyên, ánh mắt một mảnh bình tĩnh, nhưng càng là bình tĩnh, liền càng là cảm giác áp bách mười phần, ánh mắt Phó Liệt khiến Thẩm Hàn Xuyên trong lòng có chút bất an.

Nhưng vào lúc này, Phó Liệt từ trong lòng ngực móc ra một lệnh bài huyền thiết, ném lên bàn.

Ở giữa lệnh bài, thiết họa ngân câu một chữ "Hàn", phá lệ bắt mắt.

Thẩm Hàn Xuyên đồng tử co rụt, trên mặt có chút thất thố, nhưng chỉ trong giây lát liền khôi phục lại, ra vẻ trấn định hỏi, "Phó đại nhân đây là có ý tứ gì?"

Ai biết, Phó Liệt căn bản không có ý tử muốn chất vấn hắn.

Trong lòng Phó Liệt sớm đã kết luận hung thủ giết người năm đó là ai, nên chỉ không mặn không nhạt nói: "Yến Vương điện hạ, giết người đền mạng, chính là việc thiên kinh địa nghĩa*, Phó mỗ vô năng, đã để điện hạ ung dung ngoài vòng pháp luật lâu lắm. Nay lấy lệnh bài này ra cũng không có ý tử gì, chỉ là muốn nói cho điện hạ, trên tay ngài lây dính hai trăm lẻ sáu mạng người, đã đến thời điểm nên thanh toán rồi. Xin ngài trước tiên chuẩn bị sẵn sàng."

*thiên kinh địa nghĩa: Đúng với đạo đức vào luân lý bình thường của con người, ý chỉ những việc hết sức bình thường, không trái với đạo đức.

"Phó Liệt, ngươi.." Thẩm Hàn Xuyên sắc mặt biến đổi, sau đó cười lạnh nói, "Kia chúng ta liền chờ xem."

Khi Đường Hoan đuổi tới Túy Hương lâu, tốc độ vội vã kia quả thực khiến người ghé mắt, nhất thời vô ý, còn ngã ở bậc thang một cái.

Ngã một cái liền tính.

Đường Hoan cắn răng, tuy cô là cái danh xứng với thực pháo hôi, nhưng có thể đừng để vận khí của cô hố cha đến.. ngã một cái, còn muốn vừa vặn ghé vào dưới chân nữ chính hay không?

Không sai, cô không có nhìn lầm.

Bạch y nữ tử đứng ở bậc thang bồi hồi, cả người tỏa ra ánh sáng thánh mẫu Mảy Sue năm màu, trừ bỏ nữ chính thì còn có thể là ai?

"Phó phu nhân."

Nguyên bản, Đương Hoan không tính toán để ý đến Giang Mộng Thiến, nhưng người ta đã chậm rãi duỗi tay kéo cô lên, cười như gió xuân ấm áp.

Làm vợ của vai ác Boss, sao có thể mất phong độ trước mặt vợ tương lại của khí vận chi tử? Tuy đã té ngã lăn quay dưới chân người ta, nhưng Đường Hoan nghĩ thầm, vẫn không thể quá ném mặt mũi Phó Liệt.

Vì thế bưng lên cái giá cao quý lãnh diễm của mình nói: "Ngươi nhận thức ta?"

"Lần trước ở tiệc ngắm hoa của Hoàng hậu nương nương, cách đám người, ta từ xa thấy được phu nhân một lần." Giang Mộng Thiến hơi hơi cúi đầu cười, như hoa sen trong nước, "Kỳ thật trước tiệc ngắm hoa, ta cũng đã gặp qua phu nhân, chỉ là thời gian xa xôi, khả năng phu nhân không nhớ rõ.

Đường Hoan mặt vô biểu tình:" Không cần, ta nhớ rõ. "

"... "

Giang Mộng Thiến hơi giương miệng, tựa hồ không nghĩ tới, đối phương không ấn kịch bản ra bài như vậy, hơi có chút xấu hổ.

Đường Hoan tiếp tục mặt vô biểu tình," Lúc ấy ngươi còn cho Phó Liệt hai cái bánh bao, rõ ràng lúc ấy ta có vẻ thảm hại hơn! Ta còn tưởng rằng lúc ấy ngươi còn không thấy được ta đâu. "

Giang Mộng Thiến: .

Giờ phút này nữ chính đại nhân đầy mặt ngốc bức, cho nên cô ta là đang oán hận mình lúc ấy không đem hai cái bánh bao cho cô ta sao?

Này đều đã qua đi nhiều năm, ngươi thế nhưng còn đối với hai cái bánh bao nhớ mãi không quên!

Phó Liệt đã bạc đãi ngươi bao nhiêu?

Thôi thôi, một nữ nhân xuất thân lương dã thôi, nàng đường đường là thiên kim khuê các, nếu thật sự tức giận cùng cô ta, liền đánh mất thân phận của mình.

Vì thế Giang Mộng Thiến cơ trí mà chuyển qua chuyện khác," Phó phu nhân tới tìm Phó đại nhân sao?"

Căn cứ nguyên tắc pháo hôi và nữ chính không thể hòa thuận ở chung, Đường Hoan lạnh lùng gật đầu, cũng không tính toán cùng Giang Mộng Thiến nhiều chuyện.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 43: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (43)

[HIDE-THANKS]
1z4Lp6G.jpg


Nhưng khi đi ngang qua nhau, Giang Mộng Thiến lại giữ chặt cô, lời nói khẩn thiết: "Phó phu nhân và Phó đại nhân kiêm điệp tình thâm, thật khiến người cực kỳ hâm mộ, Nhưng nếu ngươi thật sự yêu hắn, nên khuyên nhủ hắn, đạo làm quan, để ý thanh chính liêm minh, mà không phải là thủ đoạn âm hiểm, giết chóc quá mức, sớm muộn gì cũng có quả báo.."

Đường Hoan: . Hệ thống rác rưởi, cuối cùng tôi cũng tìm được người so với ngươi càng thiểu năng trí tuệ, mặt của cô ta, tôi cảm thấy --- thật lớn.

Đường Hoan lười nói chuyện cùng thiểu năng trí tuệ.

Nàng dựa vào cái gì cho rằng cô sẽ vì cái gọi là chính nghĩa mà đứng ở phía trái ngược với Phó Liệt.

Nhưng nữ chính đại nhân siêng năng, cũng không tính toán dễ dàng từ bỏ.

Đúng, không sai, nữ chính đại nhân ở thời điểm Đường Hoan muốn phải tay bỏ đi, lần thứ hai bắt được cổ tay nàng.

"Phó phu nhân, người biết trong tay hắn có bao nhiêu tính mạng vô tội sao? Có bao nhiêu lão nhân vì hắn mà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Lại có bao nhiêu hài tử vì hắn mà mất đi phụ thân? Ngươi biết hắn lây dính nhiều ít máu tươi sao? Mỗi người đều có lòng trắc ẩn, Phó phu nhân, Phó Liệt thủ đoạn quá mức âm liệt, ngươi khuyên hắn sớm chút thu tay lại đi! Coi như là vì con cáu tích phúc."

Nói đến cực kỳ lời lẽ chính đáng.

Nếu là nữ nhân bình thường, phàm là hơi có chút lòng trắc ẩn, không chừng tức khắc sẽ vì những lời này mà tránh Phó Liệt như tránh rắn rết, cảm thấy hắn thủ đoạn ác độc.

Cho nên lúc Phó Liệt ra khỏi phòng, nghe được lời của Giang Mộng Thiến, cơ hồ là tâm thần chấn động, trong lòng một mảnh hoảng loạn, chỉ cảm thấy một loại sợ hãi xưa nay chưa từng có.

"Ngươi làm càn!"

Phó Liệt quát một tiếng, đẩy Giang Mộng Thiến ra, thiếu chút nữa đẩy đến nàng trực tiếp từ trên cầu thang ngã xuống, sau đó vội vàng ôm Đường Hoan vào lòng, làm nàng và Giang Mộng Thiến cách ra một khoản.

Hoan nhi, ta không cần thanh danh.

Nhưng lại không hy vọng, thanh danh xấu của ta --

Bị nàng biết!

Đường Hoan tránh thoát khỏi lòng ngực Phó Liệt.

Trong nháy mắt lòng ngực trống không, Phó Liệt hốt hoảng.

Cô chung quy vẫn là..

Đúng rồi, hắn bất kham như vậy, làm nhiều việc máu tanh giết chóc như vậy, cô ghét bỏ hắn, cũng là việc đương nhiên.

Sát ý trong mắt Phó Liệt mãnh liệt hướng về phía Giang Mộng Thiến.

Đường Hoan ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hổ mà đứng trước mặt Giang Mộng Thiến, cười lạnh, giống như đang trào phúng nàng.

Cô và nhân cách thứ hai của cô, Phượng Hoàng, giống nhau, cô không phải nữ vương điện hạ thích trang bức làm yêu, nhưng giờ phút này, cô lại phá lệ muốn trang bức một lần.

"A, ngươi thiện lương như vậy, sao không khuyên bảo Yến Vương điện hạ của ngươi từ bỏ tranh đoạt ngôi vị? Chỉ cần hắn từ bỏ, kia không phải vạn sự thái bình?"

Giang Mộng Thiến: .

Lời này nàng phải tiếp như thế nào đây?

Nghe giống như xác thật là đạo lý này, nhưng Yến Vương trù tính nhiều năm, sao có thể dễ dàng từ bỏ?

"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, các ngươi sở dĩ cảm thấy Phó Liệt làm nhiều việc ác bất quá là vì người bị hắn kéo xuống ngựa là các ngươi đi! Người bên Thái Tử cũng có không ít bị xét nhà diệt tộc, chẳng lẽ không phải các ngươi làm? Chính mình hại tính mạng người khác, đó là thiên kinh địa nghĩa, người khác làm giống các ngươi, đó là tội ác tày trời. Mặt của các người có phải quá lớn hay không?"

Thẩm Hàn Xuyên bị những lời này nói đến sắc mặt xanh mét.

Giang Mộng Thiến xưa nay được gọi là tài nữ, giờ khắc này thế nhưng cảm thấy không còn lời gì để nói. Lời nói của tài nữ trước nay đều là nói có sách mách có chứng, ung dung đến nỗi người khác không còn gì để nói, dù đang mắng đối phương cũng là ưu nhã bình tĩnh.

Nhưng mà Đường Hoan..

Không dỗi người thì thôi, một khi dỗi lên liền kỹ năng độc miệng max, lời nói giống như pháo nổ liên phanh, một bên nói một bên khoa tay múa chân, lời nói liên tiếp tuôn ra, căn bản không cho người khác cơ hội mở miệng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 44: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (44)

[HIDE-THANKS]
20O0U9S.jpg


"Ta cảm thấy mặt của các ngươi to như vậy nè!"

Đường Hoan khoa tay múa chân một chút, cảm thấy không đủ, lại tiếp tục khoa tay múa chân nói, "Không đúng, ta cảm thấy mặt của các ngươi hẳn là to như vậy!"

Đường Hoan duỗi tay, nhe răng trợn mắt, kiêu ngạo tinh quái, chạy đến trước mặt Giang Mộng Thiến, nói cho nàng, mặt nàng có bao nhiêu lớn, tức giận đến xưa nay dịu dàng hiền thục thiên kim Giang gia sắc mặt trắng bệch, hơi thở hổn hển.

"Ta nói cho ngươi, đừng nói Phó Liệt không lạm sát kẻ vô tội, dù hắn có, thì tính sao? Vì hắn, ta có thể cùng thế nhân là địch."

A ha ha ha, trong lòng Đương Hoan âm thầm mà chống nạnh, ngưỡng cổ cười dài.

Thấy không, đây là trích lời kịch tiêu chuẩn của tổng tài bá đạo, cô chỉ là đột nhiên muốn làm màu thôi, loại lời nói này vừa xuất khẩu, quả nhiên liền bản thân cô cũng cảm động.

Vì hắn, ta có thể cùng thế nhân là địch!

Phó Liệt nghĩ, hắn khả năng đã nghe được lời âu yếm khó lường nào đó.

Trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, mãn nhãn đều là bộ dáng cổ linh tinh quái, kiêu ngạo đáng yêu của cô, rốt cuộc không dung được bất cứ thứ gì trên thế gian được nữa.

Cô có thể cùng thế nhân là địch, chỉ vì hắn!

Phó Liệt hơi hơi cong môi, từ phía sau ôm lấy Đường Hoan, không để cô cách Giang Mộng Thiến quá gần, sau đó nửa ôm nửa đỡ mà đem tiểu yêu tinh giương nanh múa vuốt này giam trong lòng ngực mình, rời khỏi Túy Hương Lâu.

Khuôn mặt hắn nóng bỏng.

Tim hắn như nổi trống.

Đáy lòng hắn sóng gió mãnh liệt, phảng phất có mãnh thú kêu gào, nữ nhân trong lòng ngực là của hắn, đời này kiếp này, vô luận hắn còn sống hay đã chết, hắn đều muốn ích kỷ, làm cô ở bên cạnh mình!

Nguyên bản hắn cho rằng, nếu Thái Tử đoạt vị thất bại, hắn có thể vì cô trải sẵn một con đường thênh thang, để cô vẻ vang gả cho người khác.

Liền người được chọn, hắn đều đã vì cô chọn xong rồi.

Là một vị tâm phúc làm việc dưới tay hắn.

Nhưng sau khi nghe được câu nói kia, hắn mới phát hiện hắn sai rồi, hơn nữa thật sự sai quá sai!

Không có biện pháp buông tay a.

Đã hoàn toàn không có biện pháp buông tay, tưởng tượng đến sau khi hắn chết, cô sẽ cùng nam nhân khác điên loan đảo phượng, cộng độ quãng đời còn lại..

Hắn liền đau lòng đến hít thở không thông, hận không thể giết nam nhân kia cho sảng khoái, mặc dù đó là người hắn chọn!

Đường Hoan nào biết rằng chính mình trích lời của tổng tài bá đạo sẽ làm trong lòng Phó Liệt nhấc lên sóng to gió lớn.

Cô chỉ cảm thấy hắn là đang phát điên cái gì đâu, một lời không hợp, liền bế cô lên xe ngựa, hơn nữa sau khi lên xe còn gắt gao ôm lấy không buông tay.

Bị ôm vào ngực như vậy rất không thoải mái, Đường Hoan vặn vẹo muốn tránh thoát ôm ấp của Phó Liệt.

Vừa lơ đãng, chạm vào da thiệt nóng bỏng kinh người của hắn, nhiệt độ kia dường như muốn thiêu cháy cô.

"Sao lại nóng như vậy?" Đường Hoan vươn tay thăm dò mặt Phó Liệt.

Phó Liệt càng thêm ôm chặt cô, hơi thở gấp đến lợi hại, độ ấm nóng rực phun lên cổ cô, giọng nói khàn khàn khiến người mơ màng vô hạn, "Bởi vì.. muốn nàng."

Cầm tay Đường Hoàn, một chút một chút, hướng xuống phía dưới --

Chỗ mềm mại nào đó, vừa cảm nhận được tay nhỏ mang theo lạnh lẽo của Đường Hoan, lập tức cứng lên.

Hung mãnh mà cường thế, nóng rực kinh người!

Đường Hoan cảm giác cả người đều Sparta, ma ma, rốt cuộc cô vừa làm cái việc khó lường gì vậy? Tại sao đột nhiên lại khiến Phó Liệt như vậy..

Đường Hoan tưởng che mặt.

Nhưng nghĩ đến cái tay muốn dùng để che mặt đang bắt lấy..

Đường Hoan hoàn toàn ngốc luôn rồi?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 45: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (45)

[HIDE-THANKS]
OSinSWP.jpg


Phó Liệt mang theo tay của Đương Hoan cầm một đoàn phình phình kia, phát ra một tiếng than thỏa mãn, sau đó vùi đầu vào hõm vai Đường Hoan, ủy khuất lẩm bẩm: "Hoan nhi, làm sao bây giờ, ta nhịn không nổi nữa."

Đúng vậy, không sai, chính là ủy khuất.

Trong lòng Đường Hoan yên lặng hướng về hạ thân hắn dựng ngón giữa.

Mẹ nó anh có cái gì mà ủy khuất!

Xe ngựa chạy nhanh.

Trong lòng Đường Hoan lo lắng bị Phó Liệt tên cầm thú này lôi kéo ở trên xe tới một phát, như vậy thật sự là quá mất mặt!

Vì thế vỗ vỗ vai Phó Liệt, cổ vũ, "Hai tình nếu là lâu dài, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau, nam tử hán đại trượng phu, hẳn là lấy đại sự làm trọng, công ở đương đại, lợi ở thiên thu, Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thời.." (Vi: Chị đọc kinh gì mình cũng chả hiểu nữa)


Phó Liệt: . Dọn cả Bồ Tát ra cơ đấy.

Nương tử của ta a, tại sao nàng.. lại đáng yêu đến vậy!

Bất đắc dĩ mà ôm lấy cái người không dám động một chút trong lòng ngực mình, đô đang khẩn trương, hắn biết.

* * *

Ban đêm.

Phó Liệt lặng lẽ đứng dậy đến thư phòng, nếu đã xác định chính mình vô pháp buông tay, vậy cần thiết toàn lực xuất kích, chỉ có như vậy mới bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

Thánh thượng bệnh nặng, không chịu nổi hết tháng này.

Tháng này hắn vất vả chút, vì Thái Tử làm tốt mưu kế cuối cùng, tân đế đăng cơ, liền có thể kê cao gối mà ngủ.

Trong phòng Đường Hoan ngủ đến mơ mơ hồ hồ, âm thanh hệ thống "đinh" một tiếng mà vang lên.

Phải gọi là sơn băng địa liệt, tuyên truyền giác ngộ, đau đớn muốn chết..

Đường Hoan: .

Hệ thống rác rưởi, thời gian cậu xuất hiện càng ngày càng quỷ súc.

"Ai da, thân ái, sao vậy nha, vai ác Boss đã làm cô sao?" Hệ thống quân đê tiện dùng ngữ khí vô cùng đáng khinh nói, "Bổn hệ thống cơ trí, vừa rồi ở trên xe ngựa, cảm giác muốn phát sinh thứ gì đó, liền lập tức tri kỉ mà đi ngủ đông nha. Sao nha sao nha, cô có cảm thấy một loại cả người đau đớn bị nghiền áp qua hay không? Có cảm thấy cả người bủn rủn, xuống giường đều sẽ ngã một cái? Vai ác Boss có lôi kéo cô muốn một lần lại một lần."

Đường Hoan: .

Vốn dĩ cô không muốn phản ứng một cái thiểu năng trí tuệ, nhưng nếu cô không mở miệng, thật sự sẽ nghẹn đến hoảng!

Vì thế --

Muốn cái đầu cậu!

Lăn lăn lăn!

Mẹ nó cậu có thể làm một cái hệ thống bình thường không? Rời xa những cái h văn hệ thống kì kì quái quái đó không tốt sao?

Cái gì cảm giác đau đớn cả người bị nghiền áp qua, cái gì cả người bủn rủn xuống giường đều sẽ ngã một cái, cái gì muốn một lần lại một lần, giữa cô và Phó Liệt cái gì cũng chưa phát sinh được chưa.

Tuy lúc ấy, thiếu chút nữa liền lau súng cướp cò trên xe ngựa, nhưng cô khẩn trương, sau khi nói không lựa lời, Phó Liệt liền ngạnh sinh sinh đè ép tất cả tâm tư kiều diễm xuống.

Đường Hoan nhớ khi còn trẻ trâu, xem qua mọt quyển ngược văn, bên trong có một câu --

Nam nhân đối với bạn sinh ra dục vọng rất nhiều, nhưng nam nhân vì bạn khắc chế dục vọng, mới thật sự yêu bạn.

* * *

Thánh thượng bệnh nặng, thái y sớm đã chuẩn đoán không qua nổi mùa đông này.

Mặc dù Đường Hoan chỉ ở trong phủ, cũng có thể mơ hồ cảm nhận được triều đình đang gió nổi mây phun.

Ví như Phó Liệt đã vài đêm không về phủ, ví như cô ngủ đến nửa đêm mơ hồ nghe được âm thanh đao kiếm đâm vào thịt, hẳn là sát thủ đến ám sát Phó Liệt.

Tuy rằng sáng sớm khi cô tỉnh dậy, trong phủ hết thảy như thường, phảng phất buổi tối cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng trong không khí tràn ngập mùi máu là không thể tiêu tán mất.

Phó Liệt ngẫu nhiên cũng nói cho cô tiến triển trên triều đình, phần lớn đều là mặt tốt, vì để cô yên tâm.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 46: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (46)

[HIDE-THANKS]
TforVN4.jpg


"Từ các vị nguyên lão đại thần chứng kiến, đêm qua thánh thượng đã viết thánh chỉ, truyền ngôi cho Thái Tử. Không quá mấy ngày, sự tình sẽ hoàn toàn trần ai lạc định. Hoan nhi, nàng không cần lo lắng cho ta."

Sáng sớm, Phó Liệt mới cùng Thái Tử ra khỏi cung, nhìn thấy Đương Hoan mắt đầy tơ máu, tức khắc một trận đau lòng.

Đem người ôm vào trong ngực nhỏ giọng an ủi.

Cạnh tranh ngôi vi hoàng đế, thời điểm cuối cùng mới là mấu chốt nhất.

Tuy rằng Phó Liệt nói đến phá lệ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Đường Hoan vẫn như cũ cảm thấy bất an.

Từ nhỏ cô đối với nguy hiểm có cảm giác rất nhạy bén, có lẽ vì trước nay đều có vận khí không tốt. Theo lý, Thái Tử đăng cơ hẳn là ván đã đóng thuyền, nhưng Thẩm Hàn Xuyên dù sao cũng là khí vận chi tử, sao có thể dễ dàng bại trận?

Bởi vậy mỗi ngày Đường Hoan đều lo sợ bất an.

Mà trong lòng bất an, khi nhìn thấy Lương phi Sở Thanh Thủy, nháy mắt bùng nổ..

* * *

Đêm qua lão hoàng đế đã về trời.

Hôm nay, tân đế hấp tấp đăng cơ.

Phó Liệt là đại thần tâm phúc, tự nhiên là bồi nguyên bản Thái Tử, hiện giờ là tân đế, tiến đến hoàng cung tọa trấn.

Nhưng giờ phút này, Lương phi xuất hiện ở Phó phủ là chuyện như thế nào?

Nguyên bản Đường Hoan đôi với Lương phi không có hảo cảm, mặc dù biết nàng không phải vì vinh hoa phú quý, mà bỏ chồng bỏ con, nhưng trong nội tâm cô vẫn thật sự không thích Lương phi.

Tại loại thời khắc mấu chốt này, Lương phi đến, Đường Hoan liền càng thêm cảnh giác.

Trong phủ, Phó Liệt lưu lại thị vệ tâm phúc, bởi vì mấy ngày nay, Lương phi thường thường tiến phủ, mà đối với nàng ta mất đi sự đề phòng.

"Ngươi muốn làm gì?" Đường Hoan cố tình duy trì một khoảng cánh với Lương phi.

Sau đó ở trong đầu gọi hệ thống: "Hệ thống rác rưởi, tôi sợ quá, luôn có dự cảm xấu, cảm giác sắp xảy ra chuyện rồi!"

"Ký chủ thân ái, cô đừng sợ. Binh tới tướng chắn, thủy tới đất chặn, cô chính là nữ nhân chinh phục vai ác Boss, không dễ dàng chết như vậy."

Đường Hoan: . Cho nên, ý của cậu là, thời khắc mấu chốt, cậu có thể bảo vệ tôi?

Hệ thống trầm mặc một lát.

"Không thể, cô có thể thử niệm kinh một chút, liền tính Bồ Tát không thể phù hộ cô, nhưng ít nhất có thể siêu độ cô."

Đường Hoan: .

Lăn mẹ mày đi!

Rác rưởi!

Cho hệ thống rác rưởi một cái xem thường thật lớn, sau đó Đường Hoan nuốt nuốt nước miếng, càng thêm cảnh giác nhìn Lương phi.

"Ngươi là người Liệt nhi yêu, làm mẫu thân, ta tất nhiên là không muốn con ta trong lòng tiếc nuối. Ngoan ngoãn theo ta đi, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn." Lương phi vung tay lên, trong nháy mắt, trong phòng xuất hiện mấy chục cái hắc y nhân che mặt, trong tay cầm đao kiếm, ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Hoan.

Đường Hoan quyết định --

Tùy tâm.

Đi cùng Lương phi.

Ừ, thật là là túng!

Bị bắt cóc ra Phó phủ, xe ngựa một đường hướng tới hoàng cung mà đi, Đường Hoan trong lòng chấn động, quay đầu nhìn về phía Lương phi.

Lương phi chậm rãi nói, "Như ngươi nghĩ, tân đế đăng cơ, Yến Vương bức cung. Liệt nhi hài tử kia sớm đã đoán trước, trấn thủ cửa cung, mọt bước cũng không nhường, bổn cung nghĩ, cũng chỉ có ngươi mới có thể khiến hắn thoái nhượng."

Đường Hoan: . Trong lòng muốn chửi mẹ nó.

"Ta có thể mắng ngươi sao?" Đường Hoan áp chế lửa giận trong lòng, trên mặt nhìn qua bình tĩnh, nhưng thực tế, đều

Sắp tức đến nổ phổi, nguyên bản cô nghĩ rằng Sở Thanh Thủy ít nhất vẫn còn vài phần tình thương của mẹ đối với Phó Liệt, nhưng mà..

Lương phi không dự đoán được lời nói của cô lại trắng ra như thế, vẫn luôn không có phản ứng kịp.

Đường Hoan đã nổi giận đùng đùng mà mắng, "Tiện nữ nhân! Thế gian tiện nhất cũng không bằng ngươi!"

Lương phi mặc dù bị bán đến nơi hương dã, cũng có cha của Phó Liệt sủng như châu bảo, chưa bao giờ bị người mắng qua, tức giận đến sắc mặt phát xanh.

Cắn răng, đem lửa giận trong lòng ép đi xuống.

Đúng, nàng thừa nhận, làm như vậy xác thật có lỗi với Liệt nhi, nhưng nàng là vì đại nghĩa gia tộc.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 47: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (47)

[HIDE-THANKS]
SLXsfMm.jpg


"Thái Tử, xác định có phong phạm minh quân, nhưng hắn sẽ không vì Sở gia lật lại án oan. Nếu muốn minh oan cho mấy ngàn oan hồn của Sở gia, không phải Yến Vương thì không được."

"Trong lòng ngươi chỉ có minh oan báo thù, có từng suy nghĩ cho Phó Liệt dù chỉ một chút?" Đường Hoan tức giận chất vấn.

"Bổn cung có! Hàn Xuyên là huynh trưởng trên danh nghĩa của Phó Liệt, chờ hắn làm đế, khẳng định sẽ không bạc đãi Liệt Nhi."

"Hồ đồ! Phó Liệt là tâm phúc của Thải Tử, một khi Thái Tử bại trận, chờ đợi hắn, là hậu quả gì, ngươi có nghĩ tới không?"

Lương phi nói không ra lời, "Ngươi.."

Đường Hoan thừa thắng xông lên, lỹ năng độc miệng max.

"Ngươi chính là tiện nhân ích kỉ."

"Ngươi lấy danh nghĩa vì Sở gia lật lại bản án, bỏ chồng bỏ con, thực tế là khó có thể chịu đựng hương dã nghèo khổ."

"Sở dĩ ngươi muốn nâng đỡ Thẩm Hàn Xuyên đăng cơ, bất quá là vì tham luyến địa vi Thái Hậu."

"Ngươi lo lắng sau khi Thải Tử đăng cơ, ngươi sẽ trở thành Thái Phi không quyền không thế, cho nên ngươi mới không tiếc thương tổn Phó Liệt."

"Ngươi không phải thật sự muốn vì Sở gia minh oan, ngươi rõ ràng là tham vinh hoa phú quý! Ngươi không có vĩ đại như chính mình tưởng tượng, ngươi tham lam! Ngươi dối trá, ngươi vô tình vô nghĩa! Ngươi bỏ chồng bỏ con! Ngươi chỉ là cái tiện nữ nhân mà thôi!"

Gằn từng chữ một, tự tự tru tâm.

Đường Hoan trâu bò lên, quả thực khí tràng toàn bộ khai hỏa, không người có thể địch.

Lương phi khó thở.

Một cái tát đánh đến Đường Hoan đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Mẹ nó, hệ thống, tôi muốn khiếu nại, người qua đường Giáp một lời không hợp liền sử dụng bạo lực.

"Cho nên thời điểm cô độc miệng mắng người, không nghĩ tới sẽ bị đánh sao?"

* * *

Xe ngựa càng lúc càng gần hoàng cung.

Lương phi lại không bình tĩnh như bên ngoài, lòng bàn tay mướt mồ hôi.

Nàng biết, làm như vậy, sẽ khiến Phó Liệt thương tâm. Nhưng chỉ cần hắn để quân đội của Hàn Xuyên vào cung, nàng sẽ không tổn thương người trong tim của hắn, đến lúc đó người một nhà như cũ đoàn viên.

Nàng sẽ đem hết toàn lực bù đắp cho hắn.

Nàng sẽ thực hiện trách nhiệm của một người mẹ, không cho hắn lại chịu thêm nửa điểm ủy khuất.

Sở Thanh Thủy nàng không sai, nàng là vì danh dự gia tộc, không phải vì vinh hoa phú quý.

Liệt nhi có thể lý giải, nhất định có thể lí giải.

* * *

Khi Đường Hoan nhìn thấy Phó Liệt

Cô đang đứng ở trận doanh của Yến Vương, Phó Liệt đang ngồi trên lưng ngựa, một thân áo choàng trắng nhìn qua thanh lãnh mà cao quý, cho nên Đường Hoan còn chưa sợ chết mà phạm vào hoa si một lát.

Phó Liệt thấy nàng.

Ánh mắt hoảng hốt.

Lại nhìn về phía Lương phi, trong mắt trừ bỏ sát khí, lại không còn gì khác.

Cách đám người thật xa, Phó Liệt chỉ cảm thấy tim mình như rơi xuống vực sâu, hối hận, phẫn nộ, trong lòng run sợ.

Kinh cùng sợ đan chéo, sợ trong tình cảnh binh hoang mã loạn, khiến Đường Hoan bị thương.

Đầu phía bên kia.

Đường Hoan bẹp bẹp miệng, ngón tay chỉ Lương phi, sau đó chỉ chỉ gương mặt sưng đỏ của mình, dùng khẩu hình nói, "Nàng đánh ta."

Phó Liệt chỉ cảm thấy tim đều đau đến run lên.

Hắn vô cùng hối hận, vì cái gì, vì cái gì muốn tham luyến một chút tình thân kia? Vì cái gì khi còn nhỏ, nữ nhân kia từng đối tốt với mình, mà thả lỏng cảnh giác?

"Liệt nhi, lệnh cho người của con buông binh khí, nếu không.."

Lương phi áp giải Đường Hoan lên trước, lấy ra một thanh chủy thủ, để trên cổ Đường Hoan.

Hàn ý thấu xương khiến Đường Hoan rùng mình, không, không được!

Phó Liệt tuyệt đối không thể vì cô mà lâm trận lui binh, Thẩm Hàn Xuyên không phải người lương thiện, nếu hắn bước lên đế vị, Phó Liệt hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Mà nếu Thẩm Hàn Xuyên binh bại, Thái Tử đế vị củng cố, vậy càng không ổn!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 48: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (48)

[HIDE-THANKS]
pZAAVpo.jpg


Vì một nữ nhân, không màng an nguy của quân chủ!

Mặc dù Phó Liệt là tâm phúc kiêm tri kỷ của tân đế, kết cục của hắn, cũng sẽ không tốt lắm.

"Phó Liệt, chàng đừng nghe nàng ta." Đường Hoan dưới sự nóng vội, hướng về phía Phó Liệt rống to.

Lời còn chưa dứt, chủy thủ trong tay Lương phi vẽ ra một vết máu trên cổ cô.

Đau đến Đường Hoan kêu lên một tiếng.

Mẹ nó, nữ nhân đáng chết này xuống tay thật đúng là độc.

Phó Liệt nhìn thấy mọt đạo vết máu kia, đôi mắt tức khắc đỏ một mảnh.

Đau nhức đánh úp lại, Đường Hoan cũng bị Lương phi làm cho nổi máu điên, giãy giụa cầm cánh tay Lương phi, cùng người lăn thành một khối trên mặt đất. Trong lúc giãy giụa, lòng bàn tay bị chủy thủ cắt qua, tất cả đều là máu cũng không rảnh lo, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng Phó Liệt..

Tóc đen tán loạn, chật vật bất kham.

Nghiêng ngả lảo đảo, chạy về phía Phó Liệt.

Phó Liệt vội vã xuống ngựa, muốn đi tiếp lấy thân ảnh thất tha thất thiểu kia.

Mau một chút!

Lại mau một chút!

Đem cô ôm vào trong ngực!

Chỉ có như vậy, mới làm hắn an tâm!

Thẩm Hàn Xuyên cách đám người, nhìn Phó Liệt, trong lòng hắn rất rõ ràng, tranh đoạt ngôi vị đã hạ màn, hắn chung quy là thua. Nhưng mặc dù Thẩm Hàn Xuyên hắn thua, người thắng, cũng đừng nghĩ sống tốt!

Nghĩ vậy --

Chuyển động cung tên trong tay.

Cười lạnh, mũi tên như sét đánh bay ra ngoài.

Đường Hoan chỉ cảm thấy một trận kình phong từ sau lưng đánh úp lại, sau đó là đau đớn kịch liệt, nhưng cô cắn răng, không có nửa điểm dừng lại mà nhào vào lòng ngực Phó Liệt.

"Phó Liệt.." Đường Hoang ôm eo Phó Liệt, chui đầu vào ngực hắn.

"Hoan nhi ngoan, không sợ, không có việc gì." Phó Liệt vẫn chưa phát hiện khác thường, vùi đầu vào tóc cô, hôn nhẹ.

Cảm ơn trời đất, cô bình yên vô sự, từ nay về sau, hắn sẽ không lại xa cầu cái gọi là thân tình, hắn chỉ cần có cô. Chỉ cần có cô ở bân người, dù mất đi mọi người, dù bị thế gian vứt bỏ, hắn đều không ngại, không để bụng.

Tôi mẹ nó có việc a!

Đường Hoan muốn nói chuyện.

Nhưng một ngụm máu nảy lên trong cổ họng, dọc theo khóe miệng uốn lượn mà chảy xuống.

Ngay sau đó, không ngừng có máu không chịu khống chế mà toát ra từ yết hầu, tẩm ướt quần áo trước ngực Phó Liệt, mùi máu tươi nùng liệt xông thẳng vào cánh mũi, Phó Liệt tức khắc cả người cứng đờ.

Không dám nghĩ tiếp, không dám nhìn!

"Phó Liệt.." Đường Hoan run rẩy, trong lòng thầm mắng nam chủ là quả dưa hấu lớn, thế nhưng còn bôi độc ở trong ám khí, tim cô hiện giờ đau thắt đến lợi hại, liền lời nói đều không nhanh nhẹn, "Ta.. ta đau.."

Phó Liệt tay vội chân loạn mà đặt Đường Hoan trên mặt đất, thấy máu màu đen trên khóe miệng cô, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống mặt Đường Hoan, "Ta mang nàng đi tìm ngự y, đừng sợ, không có việc gì."

"Không đau, không đau, hôn một cái liền không đau." Giống như dỗ hài tử, một lần lại một lần hôn trán cô.

"Ta về sau.. hẳn là.. hẳn là không ở bên cạnh chàng được nữa.." Đường Hoan nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng này của Phó Liệt, trong lòng đau xót.

"Không được nói nhảm!" Phó Liệt giống như phát điên quát lớn.

"Chiếu cố.. chính mình.. thật tốt." Đường Hoan trước mắt biến thành màu đen, nắm chặt tay Phó Liệt.

Cô biết, cô sắp chết.

Một tiếng lại một tiếng "Hoan nhi" vang vọng bên tai.

Thần trí Đường Hoan hốt hoảng, mẹ nó thật đau.

Bất quá may mắn, trước khi cô chết, ít nhất khí vận chi tử là không có khả năng xoay người, cô có thể thanh thản ổn định đi rồi.

Phó Liệt đem tay cô dán sát vào mặt mình, nam tử từ trước đến nay ôn nhuận nội liễm giờ phút này khóc đến tê tâm liệt phế, sau đó trơ mắt nhìn cái tay kia chậm rãi rũ xuống, người chết như đèn tắt, lại không có bất luận sinh cơ gì nữa.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 49: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (49)

[HIDE-THANKS]
dfDbZu5.jpg


Sách sử ghi lại:

Ngày tân đế đăng cơ.

Yến Vương Thẩm Hàn Xuyên phản loạn.

Phó Liệt bảo vệ hoàng thành, có công cứu giá, sau khi triều đình củng cố, được phong làm thừa tướng.

Tuổi còn trẻ, đã dưới một người trên vạn người, tiền đồ vô hạn lượng.

Nhưng chỉ có người chứng kiến một ngày kia mới biết, Phó Thừa tướng lạnh lùng ngày sau làm mưa làm gió trên triều đình ngày đó đã ôm nữ nhân mất đi hơi thở, ngưỡng đầu khóc rống, mắng ta trời đất bất nhân. Ngày đó, thân thủ giết chết tiên đế nhất sủng Lương phi, lăng trì Yến Vương Thẩm Hàn Xuyên.

Nhưng có sao đâu?

Những người đó đã chết, nhưng thê tử của ta, ngươi chung quy vẫn không về được nữa!

Phó Liệt một lần lại một lần miêu tả bộ dáng năm đó của cô, nhất tần nhất tiếu, nhất cử nhất động, hắn đều nhớ rõ ràng.

Cô vô lại gõ cửa phòng hắn, muốn hắn thoa thuốc cho cô.

Trên núi, cô trẹo chân, muốn hắn cõng cô xuống núi.

Ở phá miếu, cô bị kinh hách, ngơ ngác nhào thẳng vào ngực hắn.

Trong Phó phủ, cô rúc vào ngực hắn, tiếng thở nhợt nhạt.

Thừa dịp cô ngủ say, hắn hàm chứa môi cô, lướt qua liền ngừng, như là kẻ trộm hương trộm ngọc.

* * *

Ký ức lướt qua, Phó Liệt không khỏi cong môi, ý cười chưa lộ, rồi lại đỏ hốc mắt, trong lòng chua xót đến rơi lệ --

Nhớ cô, muốn cười, sau khi cười xong, lại thật sự đau đến hít thở không thông.

"Phó Liệt, ta đau."

"Hẳn là ta không thể bên cạnh chàng.."

"Chiếu cố bản thân thật tốt."

Từ hai mươi nhược quán*, đến ba mươi, lại đến bốn mươi, Phó Liệt trước sau nhớ rõ một ngày kia.

*nhược quán: Tuổi trưởng thành của nam nhân cổ đại.

Hắn run rẩy mà ôm nữ nhân đầy máu vào ngực, ôm thật chặt, không dám buông ra, như là đối đãi thế gian độc nhất vô nhị trân bảo, sợ vừa lơ đãng liền quăng ngã hỏng mất cô.

Nhưng mặc dù hắn cẩn thận như vậy, chung quy cũng không thể lưu lại cô.

"Phó Liệt.." Âm thanh kiều tiếu của cô phảng phất vang vọng bên tai.

Lão nhân hơi thở thoi thóp cô đơn dựa vào trước một ngôi mộ, hôn lên bia mộ, bất đắc dĩ mà thấp giọng nỉ non, "Hoan nhi, nàng tới đón ta sao?"

Sự vật trước mắt đã dần dần không rõ ràng, nói vậy, hẳn là đại nạn buông xuống đi.

Cái tay đặt trên bia mộ chậm rãi rơi xuống.

* * *

Đường Hoan nhìn hình ảnh sắp tắt mất cùng với Phó Liệt dần dần biến mất trên màn hình, thật lâu không lên tiếng, lẳng lặng nhìn màn hình.

Có đôi khi khí vận chính là kỳ quái như vậy.

Đã chịu trời xanh chiếu cố con cưng, vô luận làm cái gì đều có thể xuôi gió xuôi nước, chẳng sợ nhân phẩm lại kém, chẳng sợ ngã đến thảm, đều có thể đông sơn tái khởi.

Không chịu trời xanh chiếu cố, chẳng sợ ngươi trả giá trăm ngàn lần nỗ lực, cũng đấu không lại một phần vạn vận khí của khí vận chi tử, nhiều lắm đương cái vai ác Boss dùng để phụ trợ năng lực của khí vận chi tử. Dù thật vất vả có cơ hội lật bàn, cũng sẽ trả giá đại giới thảm thống nhất, ví như tuổi già cô đơn..

Pháo hôi cùng vai ác, tựa hồ trước nay đều không được vận mệnh đối đãi công bằng.

Giống như chính cô, liền muốn sống sót đều gian nan như vậy!

Trong lòng rầu rĩ, khó chịu không thể tả.

Phó Liệt tuổi già thật sự thảm, nhìn như phong cảnh vô hạn, ngầm lại say rượu dễ giận, như cái xác không hồn.

"Ký chủ thân ái, tôi thấy cảm xúc hiện tại của cô thực không ổn định, yêu cầu tôi giúp cô tiêu trừ ký ức sao?"

"Không cần, tôi không muốn quên bất cứ thứ gì tôi từng trải qua."

"Hệ thống, nhiệm vụ này của tôi hoàn thành rất kém phải không, rõ ràng yêu cầu tôi nâng đỡ Phó Liệt, nhưng vẫn luôn là hắn bảo vệ tôi."

Càng sâu đến khiến cô ở thời điểm làm nhiệm vụ, ôm một loại tâm lý được chăng hay chớ, nhìn Phó Liệt có năng lực như vậy, nên liền tự nhiên mà vậy phụ thuộc vào hắn, chỉ ở thời điểm thích hợp đánh gãy khả năng hắn cùng nữ chính lui tới.

Không hề nghĩ tới tìm hiểu hắn, cũng không có học như thế nào bảo hộ hắn.

Nên đến cuối cùng, cô mới có thể thành kẻ kéo chân sau.

"Hệ thống, tất cả thế giới chúng ta trải qua đều là chân thật sao?" Đường Hoan hỏi.

"Đương nhiên đều là thật."

Chính là cô..

Từ lúc bắt đầu liền coi nó là hư cấu.

Liền giống như chơi trò chơi, không có chân chính đặt trong lòng.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, nếu có thể ở trong mỗi thế giới vượt qua cả đời, vậy vì cái gì cô không ở trong mỗi thế giới, dựa theo tâm ý của mình tồn tại đâu?

Dù đến cuối cùng, cô ở thế giới của chính mình bị bệnh nan y chết đi, nhưng là ít nhất cô đã từng sống nhiều cuộc đời như vậy, cũng không mệt, đúng không?

"Ký chủ thân ái, cô thật sự không cần tiêu trừ ký ức sao?" Hệ thống cẩn thận hỏi.

"Hệ thống.."

"Tôi ở."

"Ở thế giới kế tiếp, tôi sẽ cố gắng." Cô sẽ thực nỗ lực, tuy rằng cô cũng biết, chính mình không phải những cái thiên chi kiêu nữ đó, chỉ là một cái pháo hôi bình phàm đến mức tận cùng, không nhất định sẽ làm được thực tốt, nhưng ít nhất sẽ nỗ lực hết sức.

Nỗ lực ở trong mỗi thế giới, đều dựa theo tâm ý của mình mà sống.

Nỗ lực một mình đảm đương một phía.

Nỗ lực không kéo chân sau.

"Tôi sẽ cố gắng!"

Đường Hoan đột nhiên tru lên, từ phong cách u buồn vừa rồi, nháy mắt biến thành động kinh, hệ thống thiếu chút nữa bị cô hù chết.

* * *Ký chủ của tôi có khả năng tinh thần không được bình thường.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back