Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 30: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (30)

[HIDE-THANKS]
RGNKJu9.jpg


"Phó đại nhân, nàng là ai?" Xương Bình công chúa nhìn đột nhiên xuất hiện Đường Hoan, tức khắc sắc mặt lãnh ngạo liếc cô một cái, sau đó quay đầu hỏi Phó Liệt.

Đối với sự chất vấn của Xương Bình công chúa, nguyên bản ôn nhuận khiêm tốn Phó Liệt, chớp mắt trở nên lãnh đạm đến cực điểm, ánh mắt không hề gợn sóng liếc nhìn nàng một cái, sau đó phân phó: "Sắc trời đã tối, công chúa, đến thời điểm ngài nên hồi cung, nếu có xảy ra sai lầm, hạ quan khó gánh được trách nhiệm này. Người tới, đưa công chúa điện hạ hồi cung."

Bây giờ mới là buổi chiều.

Xương Bình công chúa hơi hơi ngẩng đầu nhìn mặt trời chói mắt trên bầu trời, đang muốn biện giải, lại bắt gặp ánh mắt lãnh đến tận cùng của Phó Liệt, phảng phất từ trong đó nhìn là sát ý mãnh liệt.

Tức khắc trong lòng trầm xuống, cái gì cũng không nói nên lời.

Xương Bình công chúa kiêu ngạo mà hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Kia kiêu ngạo xoay người, kia tầng tầng lớp lớp lụa mỏng trong không trung phác hoa ra một đường cong hoàn mỹ, đẹp cực kỳ.

Xương Bình đi rồi, Phó Liệt cùng Đường Hoan đối mặt.

Trong mắt Phó Liệt mờ mịt lốc xoáy, nhìn lâu có thể hút lấy hồn phách của người khác.

Đường Hoan nuốt nuốt nước miếng, Phó Liệt thật là.. càng ngày càng yêu nghiệt khuynh thành.

Nhưng ngay sau đó lại hơi hơi duỗi thẳng sống lưng.

Nghĩ đến vừa rồi khi Xương Bình xoay người đi, giống khổng tước phất phất tay áo, vì thế cũng muốn làm màu.

Nguyên bản nghĩ đến cái hoa lệ xoay người, bày ra sự phẫn nộ trong nội tâm.

Nhưng là sự thật chứng minh làm màu sẽ bị sét đánh! Việc ngoài ý muốn luôn tới đột ngột, không có một chút phòng bị..

Thời điểm xoay người, không cẩn thận liền chân trái dẫm trúng chân phải, đột nhiên không kịp đề phòng liền nhào về phía mặt đất.

"Ngao!" Đường Hoan kêu thảm thiết một tiếng.

Hệ thống chép chép miệng, ký chủ ngu ngốc luôn thích làm ra vẻ, nhưng mà mỗi lần ra vẻ, đều sẽ có chuyện ngoài ý muốn.. a hi hi hi!

Tuôn ra một tràng cười đê tiện.

Đau đớn trong dự kiến của Đường Hoan cũng không có xảy ra.

Cánh tay nam nhân ấm áp mà rắn chắc chặn ngang ôm lấy cô.

Độ ấm của khuỷu tay, đầu tiên là ấm áp, sau đó là nóng rực.

"Mọi chuyện không phải như nàng nhìn đến!" Phó Liệt ra vẻ trấn định mà giải thích, "Ta.."

Nhưng hắn xem nhẹ trình độ vô cớ gây rối của một nữ nhân, lời của hắn còn chưa nói xong, Đường Hoan đã ném tay hắn ra, nổi giận đùng đùng rời đi.

Đi vào phòng mình, sau đó cửa rầm một tiếng đóng lại.

Trong phòng.

Đường Hoan hận không thể chống nạnh ngửa mặt lên trời cười dài, cô quả nhiên là cơ trí tuyệt đỉnh, trộm trốn ra khỏi thôn trang nguyên bản là cô đuối lý.

Hiện tại..

Hừ, Phó Liệt, bồn bảo bảo xem ngươi dùng tư thế gì đến lấy lòng ta.

"A, tư thế? Nghe giống như có điểm xấu hổ nha.."

Đường Hoan: .

Hệ thống vừa nhắc tới, những đĩa đen đã từng xem qua, các loại tư thế giao triền bỗng nhiên hiện lên trong đầu.

Trà trong miệng Đường Hoan phốc một tiếng mà phun ra.

Hệ thống rác rưởi, lăn!

* * *

Cô ấy nổi giận.

Phó Liệt trường thân ngọc lập, đứng trước cửa.

Căn phòng này, không chỉ là của cô ấy, còn là.. của hắn.

Bàn tay đang muốn gõ cửa buông xuống, nhớ lại biểu tình phẫn nộ đến đỏ hốc mắt của cô, Phó Liệt sờ sờ ngực, cảm thấy một trận đau đớn. Nhưng bông nhiên nghĩ đến cái gì, mạc danh cong cong khóe môi, tươi cười càng lúc càng lớn.

Cô ấy đang ghen.

Tinh tế vuốt ve vị trí cô từng dựa vào trong lòng ngực, trên mặt Phó Liệt biểu tình nghiêm trang như cũ.

Nhưng vành tai lại hồng như muốn nhỏ máu.

Ân, bọ dáng cô ấy ghen rất đáng yêu.

Kỳ thật, để cô ăn dấm lâu một chút, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.

Mạch não của vai ác boss quả thực không phải người bình thường có đủ khả năng lý giải, mới vừa rồi Phó Liệt lòng còn nóng như lửa đốt, muốn tìm Đường Hoan giải thích. Nhưng đứng ở cửa, bị gió lạnh thổi một lúc, tức khắc liền trấn tĩnh lại.

* * *

Loại cảm giác được coi trọng này cực tốt!

Hắn cảm thấy, tạm thời không cần giải thích.

Đường Hoan vươn Nhĩ Khang tay: Đừng đi mà!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 31: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (31)

[HIDE-THANKS]
Z4pvniD.jpg


Nguyên bản Đường Hoan cho rằng khi Phó Liệt tiến vào giải thích, chính mình còn có thể tái hiện phong thái "vô tình vô sỉ vô cớ gây rối" của nữ chính Quỳnh Dao, nhưng mà uống xong hai ly trà, sắc trời sẩm tối, còn không thấy Phó Liệt có chút động tác nào, tức khắc trong lòng lộp bộp một tiếng.

Có lẽ là..

Giữa đường có việc trì hoãn chăng?

Hoặc là, không biết nên giải thích như thế nào?

Vẫn là, đang chuẩn bị lễ vật nhận lỗi?

Liền trong lúc Đường Hoan đang miên man suy nghĩ, một trận tiếng đập cửa vang lên.

Tới tới, khẳng định là Phó Liệt.

Đường Hoan tức khắc bày ra phong thái cao quý lãnh diễm --

"Phu nhân, ý chỉ của Hoàng hậu đến, thỉnh ngài đi ra sảnh ngoài tiếp chỉ."

Phóng thái cao quý lãnh diễm nháy mắt suy sụp.

Khẽ nhếch môi hồng, Đường Hoan vẻ mặt mộng bức, Phó Liệt, anh muốn làm cái gì nha?

Báo cáo hệ thống, vai ác Boss, hắn không theo kịch bản a.

Hoàng hậu nương nương tự mình tổ chức hội ngắm hoa, mời phu nhân quan lại cùng các vị tiểu thư khuê các đến dự.

"Hội ngắm hoa ngày mai, số người đến dự sớm đã xác định, nếu Xương Bình công chúa không nói đối với Phó phu nhân vừa gặp đã quen, riêng cầu Hoàng hậu nương nương, vì Phó phu nhân lấy được thiệp mời, Phó phu nhân còn không có cơ hội tham dự đâu. Lần này Phó phu nhân có thể vào cung ít nhiều gì cũng là công lao của Xương Bình công chúa."

Thái giám đến tuyên chỉ giọng nói õng ẹo, Đường Hoan nghe đến trong lòng bốc lửa.

Cảm ơn cái con mẹ nó! Ai cùng cô ta vừa gặp đã quen?

Tuyên chỉ xong, hoạn quan vênh váo tự đắc còn thuận thế nhắc nhở Đường Hoan một phen, lúc này mới yểu điệu từng bước rời đi.

Phó Liệt nhìn bóng dáng thái giám kia đi mất, hơi hơi rũ mắt, che đậy một mảnh huyết tinh sát ý dưới đáy mắt.

Nữ nhân của hắn, còn cần người khác tới giáo huấn sao?

Lúc này Đường Hoan là tức giận thật, hung ác mà trừng mắt nhìn Phó Liệt một cái, sau đó trở về phòng.

Cô cũng biết mình đây là giận chó đánh mèo, nhưng..

Nếu hắn không sinh ra yêu nghiệt như thế, khí chất không cao lãnh thoát tục như vậy, thì làm gì sẽ trêu hoa nghẹo nguyệt.

Từ từ, hoàng cung?

Hội ngắm hoa?

Đường Hoan rót một ly trà, sau khi bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy mình phát hiện ra cái gì.

Trong ba năm này, cô không có cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, thiếu chút nữa đã quên mình là người mang theo nhiệm vụ tiến vào thế giới này. Hội ngắm hoa này, cô ẩn ẩn cảm thấy sẽ lại lần nữa nhìn thấy Lương phi, cái nữ nhân vứt bỏ Phó Liệt kia.

Nhiệm vụ chi nhánh: Đền bù khuyết điểm, làm Phó Liệt gặp Lương phi, nhận ra nhau.

Bởi vì đồng bệnh tương liên, Đường Hoan cường thế cự tuyệt hoàn thành cái nhiệm vụ chi nhánh này, nhận ra người thân đã từng vứt bỏ chính mình là một việc cực kì thống khổ, mặc dù là vai ác Boss tuyệt tình lãnh khốc, cũng khó có thể ngăn cản loại đau đớn máu chảy đầm đìa khi vết sẹo này bị bóc ra.

Nhưng trực giác nói cho cô, hệ thống rác rưởi chính là cái đồ không có tiết tháo, khẳng định sẽ trăm phương ngàn kế kéo cô về lại quỹ đạo của nhiệm vụ.

Tưởng tượng đến quy củ trong cung.

Còn có một đám nữ nhân nhiệt tình yêu thương đấu đá lẫn nhau trong cung.

Đường Hoan liền cảm thấy một trận ác hàn, Phó Liệt là tâm phúc được Thái tử nể trọng nhất, cô tiến cung, nói không chừng có người sẽ mượn cô để đả kích Phó Liệt..

Đủ loại cung đấu ùn ùn không dứt hiện lên trong đầu, tất cả những gì Đường Hoan nghĩ đến đều là những việc dơ bẩn không thể phơi bày ra ánh sáng trong cung. Càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng run sợ, nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ mất, đầy người đều là mồ hôi lạnh.

Cửa phòng bị khóa, Phó Liệt trèo cửa sổ vào phòng.

Thong thả ung dung mà cởi trường bào trên người ra, sau đó từng bước một đi đến mép giường.

Đường Hoan là bị nóng đến tỉnh, còn buồn ngủ mở mắt ra.

Ánh vào mi mắt là một cái bóng người cao lớn mơ hồ, trong bóng đêm đi về phía giường cô, tức khắc liền sợ đến mức đánh một cái giật mình.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 32: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (32)

[HIDE-THANKS]
6eokiLC.jpg


Bởi vì hôm nay bị Xương Bình công chúa tính kế, khi Đường Hoan sắp ngủ tâm tâm niệm niệm đều là Xương Bình công chúa, hiện tại nhìn thấy có người vừa cởi quần áo vừa đi về phía giường mình, trước tiên nghĩ đến đó là --

Ngọa tào*, không phải là cái công chúa kia tìm người muốn hủy trong sạch của cô đi?

Đường Hoan bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, từ trên giường nhảy dựng lên, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, thừa dịp người tới không chú ý.. chạy đi.

Cẩn thận ngẫm lại, một chiêu này của mình cũng là siêu lợi hại.

Chính là khi thực thi lại có chút không thuận lợi, từ trên giường nhảy xuống, chân dẫm hụt một bước, ngơ ngác liền hướng thẳng tới cái bóng đen cao lớn vĩ ngạn kia.

"Đông"

Đây là âm thanh thân thể thật mạnh nện xuống đất.

Sau lưng Phó Liệt thân mật tiếp xúc với mặt đất, kịch liệt đau đớn làm hắn cắn chặt răng, một tiếng than nhẹ tràn ra từ kẽ răng..

Đường Hoan ghé vào trên người hắn, nhất thời có chút mộng bức.

Đường Hoan giãy giụa muốn bò lên, vì thế Phó Liệt cảm giác được, thân mình chỉ mặc một tầng áo trong hơi mỏng ở trên người mình cọ đi cọ lại, cọ đến nhiệt đọ cả người hắn kịch liệt bay lên, liền hô hấp đều bắt đầu trở nên dồn dập.

"Bang"

Đường Hoan tay mềm nhũn, thật vất vả chống lên được nửa người, lại nhào vào trên người Phó Liệt lần nữa.

Đường Hoan muốn khóc.

Trong lòng càng thêm sốt ruột, càng thêm luống cuống tay chân, càng thêm sợ hãi.

Cô cũng không biết người đến là ai, vạn nhất bị người ấn trên mặt đất làm..

Ngọa tào, sớm biết sẽ có hôm nay, cô nên không màng tất cả mà cường bạo Phó Liệt.

Ít nhất còn có thể đủ thỏa mẫn nhu cầu tâm lý của một cái nhan cẩu (người yêu thích, si mê khuôn mặt đẹp)

Thân thể chặt chẽ dán sát, cái này đối với bất luận nam nhân nào mà nói, đều là ngọt ngào xen lẫn thống khỏ khó có thể miêu tả được.

Dưới bụng, một mồi lửa đã thành lửa lớn cháy lan đồng cỏ.

Nguyên bản một đoàn thịt mềm như bông, giờ phút này --

Cứng như ngọc thạch, trướng đến đau!

Đau, đau đến hắn hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng phảng phất có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn sở hữu lý trí của mình.

Ngọa tào!

Đường Hoan không ăn qua thịt heo, cũng gặp qua heo chạy, khi cảm giác được có một vật lửa nóng đang chọc vào mình, tức khắc, liền biết chuyện gì đang xảy ra.

Trong chốc lát, sắc mặt bạo hồng

"Mẹ nó, đồ lưu manh nhà ngươi!" Vai ác Boss lớn lên khuynh quốc khuynh thành như vậy, lão tử đều kiềm chế rung động trong lòng, ngươi cái dưa vẹo táo nứt không biết từ chỗ nào chui ra, thế nhưng..

Đường Hoan giờ phút này bộc phát ra lực lượng vô tận:" "Lão tử liều mạng với ngươi."

Cô giãy giụa đến lợi hại, Phó Liệt cũng cảm thấy đoàn lửa trong lòng mình đốt càng lợi hại, chỗ cứng cứng trên người cũng đau đến càng thêm lợi hại.

Vì thế đơn giản một tay đè thiếu nữ đang giãy giụa trên người mình lại, làm cô vô pháp lại nhúc nhích:" "Hoan nhi, nương tử.. là ta!"

Bất quá là sáu từ mà thôi, Phó Liệt lại nói đến đứt quãng, trời biết, lúc hắn đang nói chuyện lại thừa nhận bao lớn thống khổ!

Đường Hoan nghe thấy âm thanh quen thuộc như thế, lại thở phào một hơi, thân mình cứng đờ xụi lơ xuống dưới, không quan tâm ghé vào trên ngực Phó Liệt, từng ngụm từng ngụm thở phì phò..

"Làm ta sợ muốn chết."

Việc phát sinh ở miếu hoang ba năm trước, Đường Hoan theo thói quen giấu dưới đáy lòng, thời gian không bao lâu liền khôi phục bộ dáng vô tâm vô phổi. Nhưng trên thực tế, ở trong tiềm thức, lại như là chim sợ cành cong, một khi gặp lại cảnh tượng như vậy, phản ứng đầu tiên chính là ngọc nát đá tan.

Một tầng áo trong hơi mỏng.

Che đậy không được hơi thở ái muội phảng phất muốn bốc cháy lên kia, hương thơm độc đáo của thiếu nữ tràn vào xoang mũi, Phó Liệt nghĩ, hắn sắp bị buộc điên rồi!

Phó Liệt đột nhiên xoay người, đem người đè ở dưới thân..


(*) Ngọa tào: Khi dùng trong trường hợp có ý chửi rửa thì đó là một cách chơi chữ đồng âm - ngõa thảo: Đồ rác rưởi. Tóm lại nó chỉ là một câu buột miệng để chửi, giống như ahihi hoặc Shit..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 33: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (33)

[HIDE-THANKS]
Y4hxGUc.jpg


Vị trí điên đảo.

Đường Hoan bị kinh hách, một đôi mắt hạnh tròn xoe trừng lớn nhìn Phó Liệt.

Trong bóng đêm, rạng rỡ như sao.

Phó Liệt vươn tay, che khuất một đôi mắt sáng kia, thở hổn hển nói, "Ngoan, đừng nhúc nhích, một chút là ổn.."

Phó Liệt âm thanh khan khan, hô hấp nóng rực như là đang khắc chế quái vật trong lòng.

Đường Hoan ngoan ngoãn không dám động đậy chút nào, tùy ý Phó Liệt ôm cô, thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến cô hơi khép mắt lại, cảm thấy có chút buồn ngủ.

Đột nhiên thân mình chợt nhẹ, sau đó liền bị người bế lên.

Ngọa tào, chẳng lẽ đêm nay chú định sẽ phát sinh cái gì?

Đường Hoan cảm thấy một trận hoảng hốt, khẩn trương, thực sự khẩn trương.

Liền ở thời điểm Đường Hoan đang miên man suy nghĩ, Phó Liệt đã đem cô đặt trên giường, ngay sau đó chính hắn cũng nằm lên, từ phía sau chậm rãi ôm lấy cô, vẫn không nhúc nhích.

Căn bản không có động tác nào khác.

Đêm, thực sự yên tĩnh.

Trước khi Đường Hoan hôn hôn trầm trầm ngủ mất, ý tưởng duy nhất chính là –

Uổng công khẩn trương lâu như vậy, mệt! Mệt a!

Phó Liệt thật vất vả chờ ngọn lửa dưới bụng biến mất, nhẹ giọng mở miệng nói: "Ngày mai tiến cung, cần cẩn thận một chút, ta không ở bên nàng, nhớ đừng để mình bị thương, biết rõ không?"

Nhưng chậm chạp không có ai đáp lại, vừa nhìn mới biết được, thiếu nữ nawmff trong lòng ngực mình đã sớm ngủ rồi.

Đem mặt chôn trong mái tóc đen của Đường Hoan, nhẹ ngửi, bàn tay khẽ vỗ về da thịt lộ ra bên ngoài của cô, hận không thể đem người hủy đi ăn vào bụng, nhưng cuối cùng chỉ có thể tự giễu cười.

Nhịn lâu như vậy, hà tất nóng vội nhất thời?

Muốn một nữ nhân rất dễ, nhưng hắn không muốn bởi vì bản thân nhất thời xúc động, mà hủy hoại cơ hội tương lai của cô. Nếu có thể..

Ta nguyện cầu nàng hạnh phúc cả đời.

Ta Phó Liệt sẽ lót đường cho nàng..

Sáng sớm tinh mơ, Đường Hoan liền phụng mệnh đến hội ngắm hoa.

Nhìn tốp ba tốp năm mấy bồn hoa, Đường Hoan không khỏi cảm thán, nữ nhân hậu cung a, quả thật là rảnh đến đau trứng! Liền chỉ có mấy bồn phá hoa như vậy, thế nhưng cũng muốn going trống khua chiêng làm cái gì hội ngắm hoa.

Kỳ thật, mục đích cuối cùng là muốn tụ tập một đám nữ nhân tính kế lẫn nhau sau đó xem náo nhiệt đi!

Xương Bình công chúa, nữ nhi thứ mười bảy được hoàng thượng sủng ái nhất.

Mẹ đẻ, Nhàn phi.

Khi một thân cung trang đẹp đẽ Nhàn quý phi dắt Xương Bình công chúa giá lâm, Đường Hooan liền cảm nhận được địch ý dày đặc.

Quả nhiên –

"Ngươi là vợ cả của Phó Liệt?" Nhàn quý phi lười biếng mà ngồi ở ghế trên, trước mắt bao người, đối với Đường Hoan làm khó dễ.

"Bẩm nương nương, đúng vậy." Đường Hoan xem qua phim cung đấu, học đi đôi với hành, khi ứng đối Nhàn quý phi, lễ nghi tuy rằng không thể nói là hoàn mỹ, nhưng cũng không nhìn ra sai lầm.

"Nghe đồn Phó Liệt đại nhân là thanh niên tài tuấn, sao lại cưới cái.. a.." Muốn nói lại thôi, một từ "a" khiến người khác mơ màng suy nghĩ.

Nhàn quý phi vừa nói như thế, cứ việc câu kế tiếp còn chưa xuất khẩu, nhưng ở đâyy ai không phải nhân tinh, tức khắc ánh mắt của những quý phu nhân và thiên kim khuê các kia nhìn về phía Đường Hoan nhiễm một chút đen tôi, khinh thường.

Cho nên mới nói nữ nhân trong cung đều nhàn đến hoảng, liền nói chuyện đều không nói hoàn chỉnh, âm không ra âm, dương không ra dương, Đường Hoan nghe được chỉ muốn trợn trắng mắt.

Nhàn phi cố ý ở trước mặt mọi người cấp Đường Hoan một cái ra oai phủ đầu, nguyên bản cho rằng cô sẽ vì quẫn bách mà thất thố, nhưng không ngờ, cái hương dã thôn phụ này thế nhưng giống như không cảm giác được không khí quỷ dị quanh mình.

Này như một quyền đánh vào bông.

Xương Bình công chúa là thịt đầu quả tim của Nhàn quý phi, từ trước đến nay chỉ cần là Xương Bình muốn, Nhàn quý phi cho dù là nghĩ mọi cách cũng sẽ đoạt đến cho nữ nhi của mình. Nhưng hôm nay, nếu vô duyên vô cớ ở trước mặt mọi người mà đối với phu nhân đại thần hung hổ dọa người, không khỏi hạ thấp thân phận sủng phi của mình.

Vì thế Nhàn quý phi sâu kín nhìn lướt qua Đường Hoan, nhưng lại không có tiếp tục nhằm vào cô.

Một câu "Lương phi nương nương đến", đánh gãy mọi người trò chuyện, thực hiển nhiên, Lương phi nương nương lên sân khấu còn muốn phô trương thanh thế hơn Quý phi nhiều.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 34: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (34)

[HIDE-THANKS]
PST6B2v.jpg


Cơ hồ tất cả mọi người đều ngưng thần nín thở.

Đường Hoan đánh cái giật mình, tới!

Quả nhiên, cô biết tất cả mọi chuyện hôm nay, nhất định có quan hệ với nhiệm vụ chi nhánh.

Hệ thống rác rười muốn ép cô làm nhiệm vụ chi nhánh sao?

Lương phi Sở Thanh Thủy.

Yểu điệu lượn lờ mà đến, bộ bộ sinh liên, phong hoa tuyệt đại.

Con ngươi nhàn nhạt lướt qua mọi người, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, Nhàn quý phi ở đây lại như thế nào, nhân gia Lương phi chỉ hơi hơi gật đầu tùy ý chào hỏi, liền lập tức an vị.

Đường Hoan: .

Thật đẹp mắt!

Chỉ tiếc là cái nữ nhân bỏ chồng bỏ con, yêu thích không nổi.

Hội ngắm hoa còn chưa chính thức bắt đầu, bởi vì còn chờ Hoàng hậu nương nương địa vị tối cao ra sân áp trục.

Lương phi chậm rãi tới muộn, thế nên Hoàng hậu nương nương ở trong góc chờ đến khăn tay đều bị xoắn thành dây thừng, nhìn thấy Lương phi ngồi xuống, lúc này mới ném khăn tay bị xoắn thành bánh quai chèo xuống đất. Giương lên cái đầu cao ngạo của mình, bày ra tất cả uy nghiêm xuất hiện trước mặt công chúng.

Đường Hoan thật vất vả đứng lên, Hoàng hậu tới, lại phải đi theo mọi người quỳ xuống.

Nhìn thấy tư thế kiêu ngạo như khổng tước của Hoàng hậu nương nương, Đường Hoan không khỏi cảm khái --

Hậu cung, một đám nữ nhân đấu đá qua lại.

Vì một cây dưa chuột công cộng mà điên cuồng..

"..."

Còn chưa cảm khái xong, Đường Hoan liền kêu lên một tiếng chói tai. Ngoa tào, không biết cô bị ai đẩy một phen, ngơ ngác mà nhào thẳng về hướng mặt đất.

Lão tử cũng không phải người cùng các ngươi tranh giành cây dưa chuột công cộng kia được không, nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân?

Nếu muốn đẩy tôi, có thể trước tiên lên tiếng nhắc nhở hay không?

Này mẹ nó là mặt chấm đất nha, các ngươi đàn khổng tước này lớn lên đẹp, thiên sinh lệ chất ngã cũng không sao, nhưng lão tử vốn dĩ sinh đến tầm thường, cái này sợ là muốn hủy dung!

Sống không còn gì luyến tiếc.

Trong xoang mũi trào ra hai luồng nhiệt lưu, Đường Hoan quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy vươn tay sờ, trên ngón tay một mảnh đỏ tươi, tức khắc cảm thấy có chút chóng mặt nhức đầu. Nói thật, ba năm đổ lại đây, từ cái đêm bị một chút kinh hách trong miếu hoang, Phó Liệt vẫn luôn như có như không bảo hộ cô rất tốt.

Lâu lắm chưa thấy máu.

Cô có điểm hoảng!

Nhưng mà họa vô đơn chí là, Đường Hoan bên này còn đắc tội Nhàn quý phi. Bên trong hậu cung, một nữ nhân có thể ngồi vào vị trí quý phi, kia tuyệt đối là dựa vào thủ đoạn đấu đá ra một mảnh tương lai cẩm tú a!

Cung đấu chiêu thứ nhất, mượn đao giết người, Nhàn quý phi có thể nói là dùng đến lô hỏa thuần thanh (vận dụng thuần thục)

Đường Hoan té ngã, hoặc nhiều hoặc ít khiến Hoàn hậu kinh ngạc, nhưng Hoang hậu nương nương còn chưa có phản ứng, đã thấy Nhàn quý phi gầm lên một tiếng, "Lớn mật, dám ở trước mặt Hoàng hậu nương nương thất lễ, còn thể thống gì? Người đâu, Phó phu nhân quấy nhiễu phượng giá, kéo xuống đánh ba mươi đại bản."

Đường Hoan: .

Dựa theo kịch bản cổ trang, trước khi nữ chủ chịu hình, nhất định sẽ có nam phụ 1, phụ 2, phụ 3.. phụ n tới cứu, ngay từ đầu trong lòng Đường Hoan còn ôm tâm lý may mắn: Chúa cứu thế của tôi sẽ như một anh hùng cái thế, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, từ đầu đến chân, từng sợi tóc đều tản ra hơi thở tổng tài bá đạo nồng đậm, đi đến trước mặt mọi người, phát biểu tuyên ngôn bá đạo của mình "Nữ nhân của ta, xem ai dám.."

"Ngao!" Khi đại bản đánh vào mông, Đường Hoan phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

? Động?

Dám động!

Thật sự dám động!

Ngọa tào, hệ thống rác rưởi, vì sao không giống như dự đoán của lão tử? Tê.. đau đau đau!

Hệ thống nghe âm thanh đại bản nện vào da thịt, nghe thôi đã cảm thấy đau, nhưng này chẳng lẽ không phải cô tự tìm hay sao?

"Cảnh tượng cô sự đoán, là đãi ngộ chỉ có nữ chủ mới hưởng, cô ngẫm lại thân phận của cô là cái gì?"

Ký chủ ngu ngốc tổng cảm thấy chính mình là Mary Sue nữ chủ, nhưng mà, ha ha ha ha..

Đường Hoan cẩn thận ngẫm lại, giống như cũng đúng.

Thân phận của cô là cái gì?

Đậu má, pháo hôi a!

Có thể ở thời điểm bị trượng hình, còn suy nghĩ vẩn vơ, Đường Hoan cảm thấy bản thân thật là lợi hại, cho nên.. chắc là bị đánh đến chết lặng đi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 35: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (35)

[HIDE-THANKS]
HtNxXm1.jpg


Bất quả là phạt đánh thôi, Phó phu nhân? Chưa từng nghe qua.

Cho nên hoang hậu vô cùng bình tĩnh.

Đường Hoan đau khổ trong lòng, Phó đại nhân nhà ta là bằng hữu tốt của nhi tử bà a! Tốt đến có thể uống rượu ngâm thơ, tâm sự, xem ngôi sao, xem ánh trăng a!

Lương phi, so với hoàng hậu còn bình tĩnh hơn.

Rốt cuộc việc không liên quan tới mình, ngồi xem kịch là được rồi.

Sau khi năm đại bản rơi xuống, rốt cuộc cũng nghe được một tiếng quát giận dữ --

"Dừng tay cho bổn cung!"

Thanh âm của thái tử, Đường Hoan nghe cái liền nhận ra, dù sao cũng trải qua ba năm. Quan hệ của Phó Liệt và thái tử tốt đến có thể mặc chung một cái quần, nếu không phải trong ba năm này thái tử phi liên tiếp sinh hạ hai vị hoàng tôn, cô đều hoài nghi Phó Liệt và thái tử có một chân!

Thái tử và Phó Liệt tình như thủ túc, tự nhiên biết trong lòng Phó Liệt có bao nhiên quý trọng Đường Hoan. Ngay từ đầu, hắn cho rằng Phó Liệt không đem thân phận của Đường Hoan thông báo cho thiên hạ, là vì xấu hổ không muốn để người vợ tào khang này gặp người, thẳng đến sau này hoàn toàn quen thuộc mới phát hiện, Phó Liệt là vì cô mà chuẩn bị hết mọi đường lui sau này.

Hắn chuẩn bị cùng cô cộng độ quãng đời còn lại.

Cũng chuẩn bị, sau khi hắn chết, để cô và người khác cộng độ quãng đời còn lại.

Một nam nhân, phải yêu nhiều bao nhiêu, mới có thể vì thê tử của mình làm đến nông nỗi như vậy?

Thái tử xuất hiện, khiến Nhàn quý phi và Xương Bình công chúa tức khắc không dám lại hùng hổ dọa người.

Dù sao thì ngươi thích hại người, nhưng ngươi dám không cho hoàng đế tương lai mặt mũi sao?

Nhàn quý phi lại thủ đoạn cao minh như thế nào, nhưng dưới gối nàng chỉ có một nữ nhi, nếu sau này thái tử đăng cơ, sung quân một cái thái phi đi hoàng lăng thủ mộ tiên hoàng cũng không phải việc gì khó.

Hoàng hậu cũng phát hiện mình bị lợi dụng, sớm nghe thái tử ở bên tai mình nhiều lần khen ngợi một vị anh tài tên Phó Liệt, ngọa tào, hôm nay bị đánh thế nhưng là phu nhân của Phó Liệt? Nghĩ đến đây, khăn tay trong tay hoàng hậu nương nương thiếu chút nữa liền bị moi thành mấy cái lỗ, hừ, chắc chắn là Nhàn quý phi tiện nhân kia muốn ly gián quan hệ của con ta và thần tử tâm phúc, tiện nhân này!

Đến nỗi Lương phi..

Đương nhìn đến thanh niên phía sau thái tử, ánh mắt liền biến đổi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ngơ ngác dừng lại trên người Phó Liệt, kinh nghi, vui sướng, đau thương, kiềm nén, đủ loại cảm xúc cuồng cuộng đan xen, nếu không phải tất cả mọi người đều đặt sự chú ý lên người thái tử, chỉ sợ loại biểu tình này của Lương phi sẽ khiến người khác hoài nghi.

"Hoan nhi.."

Phó Liệt cẩn thận kêu cô, thấy cô vẫn không nhúc nhích, trong lòng chợt căng thẳng, một loại cảm giác hít thở không thông lan tràn khắp toàn thân. Không, cô không thể xảy ra việc gì..

Bị ngộ nhận là xảy ra chuyện gì Đường Hoan: .

Cô chỉ là bị đánh chết lặng, không kịp phản ứng lại mà thôi, thẳng đến khi Phó Liệt lại cẩn thận mà gọi một tiếng "nương tử", cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, chường cái mặt dính đầy máu mũi, nước mắt lưng tròng nhìn về hướng Phó Liệt, hơi thở mỏng manh hô lên một tiếng: "Đau.."

Đáy lòng truyền đến từng đợt đau đớn, đau đến sắc mặt Phó Liệt tái nhợt, có một loại xúc động muốn hủy diệt tất cả, hơi thở hắc ám từ chỗ sâu trong đáy lòng không ngừng dâng lên, khiến cả người hắn trở nên hung ác nham hiểm mà lãnh khốc, đáy mắt sâu thẳm, phiếm một tia hồng quang quỷ dị, bá đạo, thị huyết.

Người của hắn, dựa vào cái gì bị người khác khi dễ?

Người mà hắn hận không thể nâng trong tay, ngậm trong miệng, giấu trong lòng, ai có tư cách khi dễ?

Không ai!

Dù là chính hắn, cũng không thể!

Cho nên những người tổn thương cô, sớm muộn gì cũng có một ngày, đều phải chết!

Đứng mũi chịu sào, chính là ---

Phó Liệt nhẹ nhàng bế Đường Hoan lên.

Trước khi đi, ánh mắt bình đạm đảo qua Nhàn quý phi và Xương Bình công chúa, rõ ràng ánh mắt bình tĩnh đến cực điểm, không chút gợn sóng, lại bình tĩnh đến khiến người hoảng hốt! Giống như điềm báo trước khi giông bão ập đến, mặc dù là nhìn quen mưa gió như Nhàn quý phi, đều cầm lòng không đậu cảm thấy trong lòng nhảy dựng, theo bản năng lui về sau một bước.

Chờ kịp phản ứng lại, Nhàn quý phi không khỏi tức giận, bất quá là kẻ hèn một thần tử mà thôi, nàng có gì phải sợ?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 36: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (36)

[HIDE-THANKS]
zwsCTWa.jpg


Ánh mắt đảo qua tất cả những người đang ngồi, đương khi đối diện với một người trong đó, ánh mắt Phó Liệt hơi dừng một chút, một khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc ánh vào mi mắt, là nàng..

A, là nàng!

Là nàng thì tính sao?

Hơn mười năm, gặp lại nữ nhân bỏ chồng bỏ con kia, trong ngực Phó Liệt ôm bảo bối yêu quý của mình, bước chân không dừng lại chút nào, lập tức rời đi.

".. A.. đau." Đường Hoan cắn ngón tay, nước mắt lưng tròng mà nhìn Phó Liệt, nhìn đến trong lòng hắn từng trận đau đớn.

Đường Hoan bỗng nhớ đến cảnh tượng ba năm trước, cô ở miếu hoang gặp nạn, bị tên râu quai nón muốn cưỡng hiếp cô tát một cái, mặt sưng phù, Phó Liệt dịu dàng thổi thổi má cô. Cảnh tượng kia thật là xuân tâm nhộn nhạo a, thổi một cái, lại ngắm dung nhan yêu nghiệt của Phó Liệt, đúng là cũng không đau lắm.

Nhưng mà, này bị thương ở.. cô còn có thể nằm bò, để Phó Liệt hướng về phía mông cô thổi thổi sao?

Hình ảnh kia quá đẹp, ngẫm lại liền cảm thấy đáng khinh.

Thái tử cố ý mời thái y trong cung đến.

Nhưng Phó Liệt để lão thái y khai một đơn thuốc thoa ngoài da xong, liền thỉnh người ra khỏi phòng.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng quấy hũ thuốc, đi đến mép giường.

Đường Hoan sau khi nhận thức được hắn muốn làm cái gì, sắc mặt liền bạo hồng, hai cái móng vuốt gắt gao nắm lấy chăn không chịu buông, "Phó Liệt, ngươi tránh ra! Đừng xúc động, đừng làm loạn, đừng xốc chăn, chúng ta bình tĩnh nói chuyện."

"Ngoan, không thoa thuốc vết thương sao có thể mau lành?" Phó Liệt ngồi ở mép giường, động tác mềm nhẹ xoa đầu cô, như là đang dỗ dành đứa trẻ không hiểu chuyện.

Đường Hoan mặt già đỏ lên.

Quá.. quá ôn nhu!

Vì thế ngữ khí tức khắc mềm xuống, lắp bắp nói, "Ta, ta tự mình làm."

Nói xong lời này, Đường Hoan muốn tát mình một cái, mẹ ơi, bị thương trên mông, làm sao có thể tự mình thoa thuốc a.

Quả nhiên, Phó Liệt nhướng mày, cười như không cười nhìn cô, như muốn nói "Nàng xác định chính mình có thể làm được?"

Đường Hoan bướng lên, "Vậy kêu thái y tới." Dù sao cũng không thể để Phó Liệt làm, rốt cuộc cô là một người có tiết tháo a.

Phó Liệt hơi hơi rũ mắt, che đậy âm lệ nơi đáy mắt, cười nhạt nói, "Nam nữ thụ thụ bất tư thân, chỗ bị thương của nàng, không thích hợp để cho thái y thoa thuốc." Nhưng trong lòng hắn biết rõ, đều không phải nam nữ khác biệt, mặc dù là nữ thái y, cũng không được, bởi vì cô là của một mình hắn!

"Ta và chàng cũng là nam nữ khác biệt." Đường Hoan hấp hối giãy giụa.

Phó Liệt lại đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó bám vào tai cô, hơi thở nóng rực, dịu dàng nói: "Ta và nàng tuy hai mà một, đâu ra nam nữ khác biệt?"

Bởi vì một hôn thình lình xảy ra, Đường Hoan nháy mắt mộng bức: .

Nhất, nhất thể, cô cảm thấy mình tức khắc liên tưởng đến tư thế nào đó.

Phanh một tiếng, Đường Hoan cảm thấy có pháo hoa nổ tung trong đầu, tạc đến cô đầy mặt đỏ hồng, cả người đều choáng váng.

Sau khi thoa thuốc, Đường Hoan gối lên đùi Phó Liệt ngủ mất.

Phó Liệt cứ như vậy ngồi thẳng, ánh mắt nhu hòa mà nhìn nữ nhân nằm trên đùi mình, thường thường vươn ngón tay thon dài dịu dàng vén tóc cho cô, mang theo thương yêu khó có thể miêu tả. Nhưng nghĩ đến những cái đầu sỏ hôm nay khiến cô chịu khổ, ánh mắt hắn lại như dã thú, lãnh lệ mà hung tàn.

Giết!

Giết!

Giết!

Sát ý nảy lên từ đáy lòng, từng chút cắn nuốt lí trí hắn, chỉ có cúi đầu nhìn cô gái điềm tĩnh ngủ ngon trên đùi mình, mới có thể hơi áp chế xuống.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 37: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (37)

[HIDE-THANKS]
zG8tDEZ.jpg


Màn đêm buông xuống.

Đường Hoan không có dấu hiệu tỉnh dậy, rốt cuộc hôm nay bị thương nghiêm trọng, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi. Chân Phó Liệt sớm đã chết lặng, nhưng vẫn như cũ không động đậy, thẳng đến khi hạ nhân vội vàng đến bẩm báo, có quý nhân trong cung đến bái phỏng, chỉ rõ muốn gặp Phó Liệt đại nhân.

Nếu là Thái Tử, sẽ không khách khí như thế.

Nhớ lại người đã nhìn thấy trong cung, Phó Liệt trong lòng liền đoán được quý nhân trong cung đến phủ mình là ai.

"Không gặp." Phó Liệt khinh khinh phiêu phiêu trả lời, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của người trong lòng.

A, nàng cho rằng nàng là ai, một nữ nhân vứt chồng bỏ con mà thôi, hắn không muốn vì nàng ta mà quấy rầy mộng đẹp của bảo bối.

Hạ nhân: .

Đột nhiên cảm thấy đại nhân nhà mình cuồng túm khốc huyễn đến không chịu nổi, phải làm sao đây? Kia chính là quý nhân trong cung a, đại nhân thật sự không sợ đắc tội người ta sao?

"Vị quý nhân kia nói nếu đại nhân không thấy nàng, nàng liền chờ đến khi ngài chịu gặp mới thôi."

Ấn đường Phó Liệt nhăn lại, hiện lên một tia không kiên nhẫn, lãnh đạm nói: "Vậy để nàng chờ đi."

Lương phi Sở Thanh Thủy tuy rằng từ đầu đã chuẩn bị tốt sẽ phải chịu lạnh nhạt, nhưng khi nàng ở Phó phủ uống hết một bình trà, đợi suốt một canh giờ, rốt cuộc nàng ngồi không yên, "Đại nhân của các ngươi ở nơi nào? Bổn.. ta tự đi tìm."

Ở trong hoàng cung nhiều năm, cỗ uy nghiêm kia là từ trong xương cốt lộ ra, hạ nhân cũng không dám ngăn trở nhiều, chỉ đành phải dẫn đường.

Lát sau, Lương phi đã tới trước phòng ngủ của Phó Liệt.

Đẩy cửa vào.

Phó Liệt nghe được âm thanh, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Thân ảnh quen thuộc mà xa lạ, ánh vào mắt, thướt tha yểu điệu, vẫn còn phong vận.

Nam tử trẻ tuổi thần sắc đạm mạc, không buồn không vui ngồi trên giường, lãnh đạm mà nhìn qua. Nữ nhân tuyệt sắc vừa vui vừa buồn, ánh mắt rưng rưng mà nhìn hắn, vừa hòa ái vừa nhiễm sự áy náy.

"Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh" đền bù khuyết điểm "đạt được 2 điểm công đức."

"Nhiệm vụ chi nhánh của cô hoàn thành nha!"

Trong đầu vang lên một tiếng đinh, Đương Hoan nguyên bản ngủ đến rất say, hận không thể một chân đá bay hệ thống rác rưởi, quấy rầy giấc ngủ của người khác!

Nhưng mà sau khi phản ứng lại..

Wtf?

Tôi làm gì?

Mẹ nó tôi cái gì cũng chưa làm, nhiệm vụ chi nhánh thế nhưng hoàn thành? Cho nên một cái nhiệm vụ chi nhánh cái gì cũng không cần ông đây nỗ lực, cậu vì cái gì muốn tuyên bố vậy?

Hệ thống rác rưởi, cậu là lô hàng tàn khuyết với trí tuệ thiểu năng xuất xưởng đầu tiên sao?

".. hì hì hì, nhiệm vụ tân thủ mà thôi, cô không thuần thục, người ta cũng không thuần thục nha! Lần đầu tiên, đơn giản một chút, đi ngang qua sân khấu là tốt rồi."

Thời điểm nhắm cùng cùng hệ thống giao lưu, thế giới nội tâm của Đường Hoan thực phức tạp, cái này giống như, ngươi cho rằng ngươi trói định một cái trí tuệ nhân tạo có thể giúp ngươi nghịch thiên, nhưng lại đột nhiên phát hiện, cái trí tuệ nhân tạo này kỳ thật là thiểu năng trí tuệ.

Còn cái quỷ gì lần đầu tiên không thuần thục?

Hệ thống nhân tính hóa như vậy, là muốn thành tinh sao?

* * *

Trong phòng, Lương phi nước mắt hai hàng, môi ngập ngừng, muốn nói gì đó với Phó Liệt.

Lại thấy Phó Liệt xem cũng không xem nàng, mà là động tác mềm nhẹ đặt nữ nhân ngủ trên gối hắn lên giường, theo sau lãnh đạm đi về phía nàng.

Khi Phó Liệt đi ngang qua bên người Lương phi, liền một ánh mắt cũng chưa cho nàng.

Lạnh lùng nói, "Ra đây."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 38: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (38)

[HIDE-THANKS]
NghR63U.jpg


Trong núi đặt tên cho hài tử, đều là trước lấy một cái nhũ danh nuôi cho tốt, chờ đến tuổi đi học, mới nhờ phu tử đặt cho một cái tên có ý nghĩa. Khi Sở Thanh Thủy rời khỏi cái sơn thôn nghèo khổ kia, Phó Liệt còn chưa đến tuổi đi học, vì vậy chưa lấy tên.

Nên ba năm gần đây, nàng ngẫu nhiên có nghe nhắc đến Phó Liệt, nhưng lại không biết, kia thế nhưng là nhi tử mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.

Hôm nay ở trong cung nhìn thấy hắn, nàng thật sự quá kinh ngạc.

Tuy hắn trưởng thành, cùng lúc nhỏ khác nhau rất lớn, nhưng nàng vẫn nhận ra nhi tử của mình từ ngay ánh mắt đầu tiên.

Đây là bản năng của một người mẹ.

Lương phi nhìn Phó Liệt, ánh mắt miêu tả mặt mày của hắn, một đôi thu thủy lóe ánh nước, càng xem càng cảm thấy chóp mũi lên men, càng xem càng cảm thấy ân hận áy náy.

Nhưng Phó Liệt

* * *

Thần sắc quạnh quẽ, không chút dao động.

"Không biết ban đêm Lương phi nương nương đến bái phỏng là có việc gì?" Âm thanh Phó Liệt thanh lãnh, lạnh đến tận đáy lòng Lương phi.

Trong lòng đau xót đến rơi lệ: "Ta là mẹ của con a, con không rõ nhớ rõ sao?"

"Lương phi nương nương nói đùa, vi thần xuất thân bần hàn, trèo cao không nổi." Phó Liệt vẫn trước sau lạnh lùng như một.

Tuy nhiên, đôi môi mím chặt lại tiết lộ đáy lòng hắn không bình tĩnh.

"Ta biết, con đang oán mẫu thân đúng không?" Lương phi khóc nức nở, "ta biết con đang oán ta năm đó bỏ rơi con, chắc con cảm thấy nương ham vinh hoa phú quý, nên mới bỏ phụ tử hai người mà đi đúng không?"

Phó Liệt cười lạnh một tiếng, hỏi lại, "Chẳng lẽ không phải sao?"

"Đương nhiên không phải." Lương phi chém đinh chặt sắt khẳng định.

Đang nghe lén Đường Hoan: .

Lỗ tai đã sắp dựng thẳng lên rồi, cảm giác mình sắp nghe được một cái chuyện xưa đau khổ là như thế nào?

Lương phi trong lòng khổ sở.

Vinh hoa phú quý, bất quá là mây khỏi thoáng qua.

Nàng đường đường là Sở gia đích nữ, sao có thể vì kẻ hèn một cái vinh hoa phú quý, mà bị lạc mất mình?

Nhớ năm đó, Sở gia trung với nước, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị xét nhà diệt tộc, thân là Sở gia đích nữ, nếu không thể vì tộc nhân lật lại bản án, nàng còn có mặt mũi nào sống tạm trên đời.

Cho nên, khi tân đế đăng cơ, tới đón nàng vào cung, nàng mới có thể dứt khoát kiên quyết mà đáp ứng.

Nàng muốn tìm chứng cứ.

Phải vì Sở gia minh oan.

Nàng có thể cả đời trốn tránh ở thôn sơn, nhưng ba ngàn vong hồn của Sở gia nào có thể nhắm mắt dưới suối vàng?

"Con là cục thịt rơi xuống từ người của nương, rời khỏi con, chẳng khác nào lấy dao cắt vào tim nương a." Đến cuối cùng, Lương phi đã khóc không thành tiếng. "Nương luyến tiếc con, nhưng trên lưng nương đeo vinh nhục của toàn bộ gia tộc, sao có thể để toàn bộ oan hồn Sở gia chết không nhắm mắt?"

"Liệt nhi, con có thể tha thử cho nương mà, phải không?" Lương phi nét mặt thê lương, trong giọng nói mang theo cẩn thận dè dặt.

Đôi tay Phó Liệt rũ bên người siết chặt, đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch.

Mặc kệ hắn đã từng một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, không bao giờ tha thứ cho nữ nhân vứt bỏ mình, nhưng khi nàng đứng trước mặt hắn

* * *

Phó Liệt phát hiện, muốn hận nàng, thật sự quá khó!

Ngoài phòng.

Đường Hoan nghe được rõ ràng.

Đối với Phó Liệt, nàng thật sự có một loại đồng bệnh tương liên, đồng dạng là bị người vứt bỏ, đồng dạng trong lòng có một miệng vết thương máu chảy đầm đìa khó có thể khép lại.

Những người bị vứt bỏ, đều có thói quen dùng lời nói tàn nhẫn để che dấu nội tâm yếu ớt của mình.

"Tôi tuyệt đối không tha thứ."

"Không có cha mẹ lại như thế nào? Không có bọn họ, tôi vẫn có thể sống rất tốt."

Đã từng vô số lần tưởng tượng, nếu một ngày kia, người đã từng vứt bỏ mình xuất hiện ở trước mặt, mình phải dùng thái độ lạnh nhạt như thế nào để đối đãi họ.

Nhưng thực tế chỉ có chính mình mới biết được, đứa trẻ bị vứt bỏ vĩnh viễn đều là một bên tỏ vẻ lạnh nhạt, một bên hèn mọn mà nghĩ.. ở thời khắc nào đó, người đã từng vứt bỏ chính mình, có thể sẽ đột nhiên xuất hiện, bố thí cho mình một tia ấm áp?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 39: Thừa tướng ngạo kiều là vai ác (39)

[HIDE-THANKS]
WSOGunB.jpg


Cuối cùng Phó Liệt cũng không có cho Lương phi sắc mặt hòa nhã.

Lương phi nương nương chung quy vẫn phải nước mắt rưng rưng lưu luyến mà rời đi.

Ý chí sắt đá sao?

Đứa con bất hiếu sao?

Máu lạnh vô tình sao?

A, hắn chính là một người như vậy.

Mẫu thân hắn, không phải vì vinh hoa phú quý mà bỏ chồng bỏ con, mà vì đại nghĩa gia tộc, vì làm trung thần liệt sĩ được chết nhắm mắt.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy..

Rất khó tha thứ!

Phó Liệt chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy mùi máu tươi, đó là vì hắn gắt gao cắn đầu lưỡi, không cho chính mình thất thố, vừa sơ ý liền bị rách da.

Một mình đứng trong sân hồi lâu, bình phục lại cảm xúc, hắn mới xoay người đi về hướng cửa phòng.

Đẩy cửa.

Đối diện với một đôi mắt to ngập nước, đen trắng rõ ràng, Đường Hoan tư thế quái dị mà đứng sau cửa, thấy hắn đẩy cửa tiến vào, nhìn thẳng hắn, thật lâu sau, vươn tay ôm lấy eo hắn, bẹp miệng không cao hứng nói, "Phó Liệt, ta đau lòng."

Bởi vì anh và tôi có cùng cảnh ngộ, nên tôi đau lòng.

Bởi vì tôi nhìn anh từ một thiếu niên ngạo kiều, từng bước lột xác thành một nam nhân tâm tư âm trầm, nên tôi đau lòng.

Phó Liệt cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp trong ngực.

Đột nhiên cảm thấy tất cả ủy khuất đều có nơi để phát tiết, hắn hận Sở Thanh Thủy, hận đến ăn sâu bén rễ, lại mâu thuẫn sâu sắc. Hắn oán hận trời cao, lại oán hận chí thân, ở lúc hắn còn quá nhỏ, cho hắn nhiều trắc trở như vậy.

Nhưng nghĩ đến người trong lòng ngực –

Phó Liệt cảm thấy, nếu tất cả đau khổ đó, là vì có thể cùng cô tương ngộ.

Hắn tựa hồ cũng không có oán hận nhiều như vậy.

Phó Liệt gắt gao ôm Đường Hoan.

Bỗng nhiên cúi đầu, hơi thở nóng rực khóa lấy môi cô, mang theo sủng nịch không chết không ngừng, liều mạng đoạt lấy hơi thở thuộc về cô, phảng phất chỉ có như vậy, mới có thể vuốt phẳng tất cả ủy khuất trong lòng hắn.

Độ ấm quanh mình đang không ngừng bay lên, một loại hương vị gọi là ái muội cũng đang không ngừng lan tràn trong không khí.

Đường Hoan bị thế công mãnh liệt làm cho mơ mơ hồ hồ.

Đột nhiên ---

"Đinh – bổn hệ thống lại online. Ai da, bổn hệ thống thật ngượng ngùng! Tích tích.."

Ngươi có thể hiểu cái loại cảm giác toan sảng khi cả người khô nóng, tưởng rằng chính mình sắp cùng nam thần phát sinh chút gì đó, lại bị người tạt một chậu nước lạnh không?

Ở thời khắc kiều diễm, cô đầu choáng váng não nhiệt, hứng thú tăng vọt, một giây tưởng cởi quần áo, đậu má, hệ thống rác rưởi vô cùng vui vẻ một tiếng "đinh", thiếu chút nữa làm cô sợ tới mức hai chân một quỳ, xụi lơ trên mặt đất.

Được, cậu trâu bò!

Còn bán manh!

*bán manh: Làm nũng, tỏ vẻ dễ thương.

Bán mẹ nó manh! Cậu không làm yêu, không cho chính mình thêm diễn, rất khó sao?

Đường Hoan đau lòng đến hít thở không thông.

* * *

Từ đêm đó, sau khi Lương phi nhận thân thất bại, nàng phảng phất mở ra kỹ năng lì lượm la liếm, mỗi đêm đều sẽ đến Phó phủ phát huy tình mẫu tử. Đối với một Lương phi man đua như vậy, Đường Hoan cảm giác bội phục đến không được, rốt cuộc, liệt nữ sợ triền lang, Lương phi nương nương giống như đã am hiểu đạo lý này rất sâu sắc. (Vi: ? Giống như giới tính bị chị nữ 9 đảo ngược đi)

Từ đầu, Phó Liệt cũng không thèm phản ứng.

Chỉ là phân phó hạ nhân an trí Lương phi ở tiền sảnh, ăn ngon uống tốt chiêu đãi, nàng chờ đến không kiên nhẫn, cảm thấy tự rước mất mặt, tự nhiên sẽ rời đi.

Nhưng mà nữ nhân như Lương phi, nàng có thể mở một đường máu xông xáo trong hậu cung, cũng đủ để chứng minh nàng thủ đoạn bất phàm. Từ trước đến nay, nàng đều theo đạo lý, núi không đến tìm ta, ta liền đi tìm núi.

Phó Liệt không muốn đi tiền sảnh gặp nàng, nàng liền tự mình đến trong viện tìm hắn.

Trong lòng Phó Liệt, chung quy không đành lòng đối với thân sinh mẫu thân của mình quá tuyệt tình.

Kỳ thật chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có một ngàn một vạn phương pháp làm Lương phi không bước vào cửa phủ.

Nhưng hắn lại không làm như vậy.
[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back