Đã hai năm trôi qua, hiện tại cô đang sống trong khoảng thời gian dậy sóng nhất của tuổi xuân con người. Cũng không hẳn do tuổi tác, mà một phần do cuộc sống xung quanh mang lại.
Ba mẹ cô li dị khi cô vừa học xong lớp 11, và vì thương mẹ, cô đã chọn sống với bà. Việc này đồng nghĩa với việc cô phải nghỉ công việc làm thêm, làm đơn xin chuyển trường để chuyển đến sống với mẹ. Cuộc di dời đột ngột khiến cô phải mất chút thời gian để làm quen. Nhanh chóng, cô tìm được một công việc bán thời gian tại nơi ở mới, vì cô cần thêm thu nhập ngoài tiền tiêu vặt mẹ cô cho mỗi tháng. Công việc ổn thoả, cô mới bắt đầu bước chân vào trường mới của mình.
* * *
- Chào buổi sáng, Inoko.
- À, chào.
Cô nhổm dậy khỏi bàn học, mắt lim dim nhìn cô gái đang ở trước mắt mình, không khí thoáng mát và bóng cây xanh len vào khung cửa sổ tầng hai nơi cô bắt đầu năm ba cao trung của mình, khiến cô dễ ngủ.
- Mới tiết hai thôi mà cậu đã mệt rồi sao? - Cô gái vẫn tiếp tục trò chuyện.
- Ừm, hôm qua mình thức khuya.
- Không sao chứ, cậu mới nhập học thôi mà.
Vừa nói cô gái vừa kéo chiếc ghế phía trước lại bàn của cô, khiến cô chú ý. Cô gái với làn da trắng hồng, mái tóc đen dài được cột đuôi ngựa gọn gàng phía sau, thân người mảnh dẻ, nhưng dáng đúng chuẩn người mẫu, một cô gái dễ thương. Cô nhớ ra rồi, đây chính là Tổ trưởng của cô - Shirayuki Himea - ngồi đối diện bên tay phải của cô. Một nhân vật quan trọng như vậy sao cô lại quên được nhỉ?!
- Cậu đã quen với lớp mới chưa?
- Có vẻ chưa đâu...
- Vậy để tớ giúp nhé!
- Bằng cách nào?
- Hừm... Tớ sẽ...
Himea đang định nói gì đó, thì "Ruỳnh", tiếng cánh cửa lớp va chạm mạnh vào tường, một cậu con trai đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch hớt hải chạy vào.
- Hime, giúp tôi!!!
- Cái tên này, lại gây sự rồi!
Nói dứt câu, Himea đứng bật dậy đi về phía chàng trai có dáng vẻ khổ sở đó, lôi xềnh xệch cậu ta vào góc lớp nơi cô đang ngồi. Cô vẫn đang tròn mắt chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đột nhiên cậu ta lên tiếng:
- Giúp tôi trốn với, Inoko!
- À...ừ...
- Cảm ơn.
Vừa nói xong, một nữ binh đoàn kéo đến, ai nhìn cũng có vẻ rất giận dữ. Họ kéo đến cửa lớp cô, kêu lớn:
- YAMAYAKI KENTO, MAU RA ĐÂY!!!
- Ủa, các cậu tìm Kento hả? - Himea nhanh chân chạy ra cản đám nữ sinh đang hừng hực khí thế, chặn lối ra vào duy nhất.
- Phải, cậu ta đâu rồi, mau kêu ra đây cho tôi.
- Nếu các cậu tìm hắn thì tôi vừa thấy hắn chạy xuống cầu thang sang khu B rồi, có gì nhắn lại không?
- Ko, cậu ta quay lại thì kêu bọn tôi. - Rồi người đó quay sang những bạn nữ còn lại - Chúng ta đuổi theo!
Đợi bọn họ đi rồi, cậu ta mới lầm lũi nhô lên khỏi mặt bàn:
- Đi rồi, cảm ơn bà Hime...
"Cốp", một cái cốc đầu cực mạnh như muốn đập vỡ nó ra giáng xuống đầu chàng trai khốn khổ.
- Ông lại gây chuyện gì vậy hả?!
- Tôi chỉ đổ ít bột màu đỏ vào bồn rửa tay thôi mà làm gì dữ vậy...
- Cái tên ngốc này, bộ ông muốn bị lưu ban hay sao mà phá suốt vậy?
- Tại tôi chán thôi mà.
Nhìn cảnh dạy dỗ của cặp đôi vừa rồi diễn ra trước mắt, cô không nhịn được cười thốt lên:
- Hai người giống người yêu nhỉ!
Bất chợt, cả hai người đồng loạt quay ra nhìn cô, vội vã phản bác:
- Kh...không phải đâu Inoko, chúng tôi chỉ là bạn thôi!
- Tôi với Hime chơi với nhau từ nhỏ nên bả mới dám làm vậy, chứ nếu không thì...
- Thì sao? - Himea quay sang lườm nguýt một cái.
- C...có sao đâu. Ý tôi là nếu không có bà chắc tôi không qua khỏi.
- Ông cẩn thận đấy.
Cô lại được một trận cười nữa, đã lâu rồi cô không vui vẻ với bạn bè như vậy.
- Nè, nói đi Hime.
- Tôi...tôi nói á?!
- Bà nói dễ hơn mà.
- Được rồi. Inoko này...-Cô gái quay người lại phía cô- Cậu...làm bạn với tụi tớ được không?
Cô ngạc nhiên, có người muốn cô làm bạn ư, thật khó tin. Nhưng cô cảm thấy hai người này thật thú vị, nên gật đầu:
- Ừa. Đồng ý.
- Hay quá, cảm ơn cậu nha.
Một cánh cửa với những câu chuyện khác của cô bắt đầu từ đây...
Kể từ khi bắt đầu làm bạn với Himea và Kento, cô cảm thấy đã bớt trống trải nhiều, dù gì ở lớp chơi với họ còn đỡ hơn ở nhà nhìn mẹ cô bên ba dượng với đứa em gái mới được vài ba tháng. Cô ra ngoài làm thêm tối ngày cũng một phần vì lí do này.
Tối nay mưa thật lớn, dù đang là mùa thu nhưng mưa xối xả không kém gì những cơn dông mùa hè. Những ngày mưa như vậy, cô chỉ muốn làm một con mèo lười nằm nhà coi phim. Nhưng cô đã có việc làm, vậy nên cô phải hoàn thành nó mới mong có được đồng lương ăn tiêu cuối tháng. Lại một ca làm thêm khiến cô phải về muộn. Chào tạm biệt chủ quán, cô bật chiếc ô màu xanh lá và xoè rộng nó trước mặt. Điều này có thể làm tầm nhìn của cô bị thu hẹp, nhưng ít ra cô sẽ ít bị ngấm mưa hơn. Cô cứ như vậy vội vàng bước đi, trời mưa ngày càng lớn, kèm theo cơn gió như muốn thổi bay tất cả. Cố lên, sắp về đến nhà rồi!
Thật không may cho cô, vừa quặt vào con ngõ nhỏ, cô va phải một chàng trai đi hướng ngược lại khiến cả hai đâm sầm vào nhau thật mạnh. Cú va chạm khiến ô của cô bay ngược lại, nhưng ô của người con trai phía trước vẫn được nắm chặt trong tay cậu ta, cô ngã huỵch xuống vũng nước.
- Cô không sao chứ? - Vừa nói cậu con trai vừa đưa ô ra che cho cô, tay còn lại đưa ra định kéo cô dậy.
- Cảm ơn, không sao.
Vừa nói cô vừa quay lại phía sau rồi cầm chiếc ô lên đi tiếp. Rồi cô cứ vậy đi thẳng tới trước mặt. "Eh, quên xin lỗi cậu ta rồi!" Vừa định quay lại xin lỗi, thì người con trai đó đã biến mất. "Không sao, cậu ta mặc đồng phục trường mình nên chắc không sao, xin lỗi sau vậy. Nhưng mà...giọng nói ấy, mình đã nghe ở đâu rồi ta...?" Đang miên man suy nghĩ thì "vù" một cái, một cơn gió mạnh thổi đến làm cô nhớ ra bộ quần áo đang ướt sũng do bị ngã hồi nãy nên lại vội vàng đi tiếp, và rồi giọng nói quen thuộc ấy cũng dần chìm đi...
* * *
- Inoko này, sang khu B với mình đi. - Mới hết tiết hai, Himea đã chạy tọt sang bàn cô lôi kéo.
- Phải đó, cậu cũng phải đi cho quen trường chứ. - Kento bỗng từ đâu nhảy vọt vào cuộc trò chuyện.
- Này, ai mời ông đâu.
- Kệ tui, tui thích đi đấy.
- Được rồi mà, nhưng sang đó làm gì vậy?
- À, thầy chủ nhiệm nhờ mình lấy giùm giấy kiểm tra sắp tới ấy mà. Đi nhanh không hết giờ.
Không đợi cô trả lời, Himea đã kéo mạnh cô ra ngoài, Kento thấy vậy cũng lót tót chạy theo.
Khu B là của một trường lân cận mới nhập vào trường cô đang học vào năm ngoái, học sinh bên khu này hiện tại đã mặc chung đồng phục với khu của cô nên cũng coi như là chung trường rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy một sự xa lạ bất định.
- Không ngờ lại nhiều như vậy nha. - Tiếng Himea than thở. Dù cô ấy có than thở bao nhiêu thì cũng luôn hoàn thành những việc được giao rấ tốt.
- Đó, thấy tôi đi theo là đúng đắn chưa! Bà nên cảm ơn tôi đi.
- Còn lâu nhá.
- Thôi mà hai cậu, đi đâu cũng cãi nhau được vậy.
Đi bên cạnh họ khiến cô thấy thoải mái rất nhiều, cho dù họ luôn gây sự với nhau. Chìm trong tư tưởng, cô bước nhẹ qua cánh cửa lớp 11B3 vừa xoẹt mở, một hình bóng với gương mặt quen thuộc bước ra ngoài khiến cô bất ngờ quay đầu lại nhìn chăm chú. "Katori, đúng là cậu thật rồi...!"
P/s: mới là phần mở nên chưa có j đặc sắc. Ak, nếu ai muốn biết
Yamayaki Kento cứ lên hỏi gg, đừng nhầm với
Yuki Kento :v