Chương 20
Tôi cứ cắm đầu chạy, không hề quay đầu lại phía sau lấy một lần. Những bước chạy gấp gáp khiến đám lá vàng dưới đất bị xới tung hết cả lên. Tiếng lá vàng giòn tan vang bên tai khiến tôi có ảo tưởng bản thân đang dẫm nát vụn mấy bộ xương. Những chú khỉ trên cây bị kinh động trước âm thanh lạ, chúng nhanh thoăn thoắt chuyền từ cành này sang cành khác, cứ như bản năng sống còn đang trỗi dậy thôi thúc chúng phải chạy đi trước mối nguy hiểm. Tôi cũng vậy! Tôi cũng không biết từ lúc nào tôi đã xem Rose như một mối nguy hiểm, dù cô ta là vợ tôi.
Ở đằng xa, những tiếng gọi thất thanh, đứt quãng cứ dồn dập vang lên – "Dennis! Anh đang ở đâu!" – Tôi có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói đó. Là cô ta. Cô ta cũng đang chạy về phía tôi.
Hàng trăm câu hỏi như mối tơ vò đang thi nhau chạy loạn trong đầu tôi. Co ta sẽ làm gì sau khi bắt được tôi? Tống tôi vào trong nhà thương điên? Tiếp tục diễn nhưng màn kịch âm yếm do cô ta tự dựng lên, hay cô ta thật sự chỉ muốn đưa tôi vào đó để thăm cha tôi? Và nếu vậy thì tại sao cha tôi lại ở đó? Những câu hỏi không có câu trả lời cứ chồng chất lên nhau khiến đầu tôi nhức lên một trận. Nhưng tôi vẫn không có ý định đi chậm lại. Tôi vẫn cắm mặt chạy thẳng về phía trước, bỏ lại đằng sau tiếng nói ngày càng nhỏ dần của người đàn bà kia.
Đôi chân đã bắt đầu có dấu hiệu đau nhức do một khoảng thời gian dài không vận động, thậm chí tôi có cảm giác chúng không còn thuộc về tôi. Nhưng, càng nghĩ về cô ta, tôi lại chỉ có biết tiến về phía trước trong bất lực.
* * *
Ánh mặt trời dần khuất dạng sau rặng núi, trả lại cho khu rừng một mảng tối nguyên thủy. Những chú chim vội vã trở về tổ ấm của mình sau một ngày kiếm ăn mệt mỏi. Thứ âm thanh duy nhất tôi có thể nghe được lúc này chỉ có tiếng vỗ cánh phần phật. Nó xuyên qua tầng tầng không gian, chấn động cả mảnh rừng yên tĩnh, tạo cho người nghe cảm giác lạnh gáy.
Tôi cố ngồi dịch sát lại gần đống lửa nhỏ, hơ hơ đôi bàn tay để xua tan đi cái lạnh về đêm. Đồng hồ trên tay chưa chỉ đến con số bảy nhưng màn sương dày đặc đã sớm phủ kín cánh rừng tự bao giờ, biến cả thế giới trước mắt tôi thành một màu trắng huyền ảo. Cái lạnh khiến tay chân tôi nổi cả da gà, run lẩy bẩy không ngừng. Hai hàm răng lập cập va vào nhau một cách vô thức, va nhiều tới mức tôi không tài nào ép chúng phải ngừng lại được.
Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải tỉnh táo lại. Nhưng cái lạnh đã khiến thần trí tôi trở nên mơ hồ, nó đóng băng luôn cả ý muốn sinh tồn trong tôi. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc co ro cạnh đống lửa, và chỉ có thế!
Những thanh củi khô liên tục được ném vào. Như được tiếp thêm năng lượng, ngọn lửa đỏ bùng cháy dữ dội hơn, tỏa ra thứ hơi ấm mà chỉ riêng mình nó mới có. Không gian chung quanh tôi trở nên ấm áp hẳn lên, nhưng chừng đó cũng chỉ đủ để tạm xoa dịu đi cơn rét đang hoành hành trong người.
* * *
Đôi con mắt dần chìm vào trạng thái nửa nhắm nửa mở. Cái lạnh khiến tôi buồn ngủ đến phát rồ. Những cú ngáp dài không có hồi kết như báo trước tôi có thể ngủ gục bất cứ khi nào. Nhưng tôi không thể! Tôi không muốn bị tìm thấy và bị đưa vào nhà thương điên ngay lúc tôi đang ngủ. Tôi cần phải tỉnh táo để chuẩn bị sẵn sàng cho mọi chuyện.
Đột nhiên, một tia sáng vàng vọt không giống với bất kì thứ ánh sáng nào khác trong rừng đang chuyển động với những cung đường kỳ quái. Không hiểu sao, cảm giác bất an trong tôi ngày càng dâng cao. Tôi cố mở căng hai con mắt ra, tập trung vào sự việc kì lạ diễn ra trước mắt. Và rồi, một thứ âm thanh rất quen thuộc vang lên trong bóng tối. Tôi ngay lập tức nhận ra nó. Đó chính là giọng nói của Rose.
"Dennis! Anh đừng trốn nữa! Em biết anh đang ở trong đấy!" – Tôi đoán mình đã đánh giá thấp sự kiên trì cùng độ nhẫn nại của người đàn bà kia.
Như một phản xạ, tôi nhanh chóng rời khỏi "tổ ấm" của mình. Bằng một tốc độ nhanh nhất, tôi cố gắng lách mình qua những tán cây rậm rạp, mặc cho gió lạnh thổi tới tấp vào người.
Không tới một phút sau, tôi loáng thoáng nghe được tiếng nói ấy cất lên – "Hẳn là anh ấy đã từng ở đây. Ngọn lửa còn đang cháy chứng tỏ anh ấy không ở xa nơi này."
"Nhìn xem, dấu chân ở đây vẫn còn mới." – Bất ngờ thay, giọng một người đàn ông ồm ồm cất lên, để lại trong tôi một dấu hỏi lớn. – "Chúng ta vẫn còn cơ hội đuổi kịp anh ấy."
"Đi thôi." – Rose gấp gáp đề nghị. – "Chúng ta cần phải tìm được anh ấy càng sớm càng tốt."
Cuộc trò chuyện kết thúc. Hai người họ bắt đầu lần theo những dấu chân do tôi để lại.
Ở đằng xa, những tiếng gọi thất thanh, đứt quãng cứ dồn dập vang lên – "Dennis! Anh đang ở đâu!" – Tôi có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói đó. Là cô ta. Cô ta cũng đang chạy về phía tôi.
Hàng trăm câu hỏi như mối tơ vò đang thi nhau chạy loạn trong đầu tôi. Co ta sẽ làm gì sau khi bắt được tôi? Tống tôi vào trong nhà thương điên? Tiếp tục diễn nhưng màn kịch âm yếm do cô ta tự dựng lên, hay cô ta thật sự chỉ muốn đưa tôi vào đó để thăm cha tôi? Và nếu vậy thì tại sao cha tôi lại ở đó? Những câu hỏi không có câu trả lời cứ chồng chất lên nhau khiến đầu tôi nhức lên một trận. Nhưng tôi vẫn không có ý định đi chậm lại. Tôi vẫn cắm mặt chạy thẳng về phía trước, bỏ lại đằng sau tiếng nói ngày càng nhỏ dần của người đàn bà kia.
Đôi chân đã bắt đầu có dấu hiệu đau nhức do một khoảng thời gian dài không vận động, thậm chí tôi có cảm giác chúng không còn thuộc về tôi. Nhưng, càng nghĩ về cô ta, tôi lại chỉ có biết tiến về phía trước trong bất lực.
* * *
Ánh mặt trời dần khuất dạng sau rặng núi, trả lại cho khu rừng một mảng tối nguyên thủy. Những chú chim vội vã trở về tổ ấm của mình sau một ngày kiếm ăn mệt mỏi. Thứ âm thanh duy nhất tôi có thể nghe được lúc này chỉ có tiếng vỗ cánh phần phật. Nó xuyên qua tầng tầng không gian, chấn động cả mảnh rừng yên tĩnh, tạo cho người nghe cảm giác lạnh gáy.
Tôi cố ngồi dịch sát lại gần đống lửa nhỏ, hơ hơ đôi bàn tay để xua tan đi cái lạnh về đêm. Đồng hồ trên tay chưa chỉ đến con số bảy nhưng màn sương dày đặc đã sớm phủ kín cánh rừng tự bao giờ, biến cả thế giới trước mắt tôi thành một màu trắng huyền ảo. Cái lạnh khiến tay chân tôi nổi cả da gà, run lẩy bẩy không ngừng. Hai hàm răng lập cập va vào nhau một cách vô thức, va nhiều tới mức tôi không tài nào ép chúng phải ngừng lại được.
Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải tỉnh táo lại. Nhưng cái lạnh đã khiến thần trí tôi trở nên mơ hồ, nó đóng băng luôn cả ý muốn sinh tồn trong tôi. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc co ro cạnh đống lửa, và chỉ có thế!
Những thanh củi khô liên tục được ném vào. Như được tiếp thêm năng lượng, ngọn lửa đỏ bùng cháy dữ dội hơn, tỏa ra thứ hơi ấm mà chỉ riêng mình nó mới có. Không gian chung quanh tôi trở nên ấm áp hẳn lên, nhưng chừng đó cũng chỉ đủ để tạm xoa dịu đi cơn rét đang hoành hành trong người.
* * *
Đôi con mắt dần chìm vào trạng thái nửa nhắm nửa mở. Cái lạnh khiến tôi buồn ngủ đến phát rồ. Những cú ngáp dài không có hồi kết như báo trước tôi có thể ngủ gục bất cứ khi nào. Nhưng tôi không thể! Tôi không muốn bị tìm thấy và bị đưa vào nhà thương điên ngay lúc tôi đang ngủ. Tôi cần phải tỉnh táo để chuẩn bị sẵn sàng cho mọi chuyện.
Đột nhiên, một tia sáng vàng vọt không giống với bất kì thứ ánh sáng nào khác trong rừng đang chuyển động với những cung đường kỳ quái. Không hiểu sao, cảm giác bất an trong tôi ngày càng dâng cao. Tôi cố mở căng hai con mắt ra, tập trung vào sự việc kì lạ diễn ra trước mắt. Và rồi, một thứ âm thanh rất quen thuộc vang lên trong bóng tối. Tôi ngay lập tức nhận ra nó. Đó chính là giọng nói của Rose.
"Dennis! Anh đừng trốn nữa! Em biết anh đang ở trong đấy!" – Tôi đoán mình đã đánh giá thấp sự kiên trì cùng độ nhẫn nại của người đàn bà kia.
Như một phản xạ, tôi nhanh chóng rời khỏi "tổ ấm" của mình. Bằng một tốc độ nhanh nhất, tôi cố gắng lách mình qua những tán cây rậm rạp, mặc cho gió lạnh thổi tới tấp vào người.
Không tới một phút sau, tôi loáng thoáng nghe được tiếng nói ấy cất lên – "Hẳn là anh ấy đã từng ở đây. Ngọn lửa còn đang cháy chứng tỏ anh ấy không ở xa nơi này."
"Nhìn xem, dấu chân ở đây vẫn còn mới." – Bất ngờ thay, giọng một người đàn ông ồm ồm cất lên, để lại trong tôi một dấu hỏi lớn. – "Chúng ta vẫn còn cơ hội đuổi kịp anh ấy."
"Đi thôi." – Rose gấp gáp đề nghị. – "Chúng ta cần phải tìm được anh ấy càng sớm càng tốt."
Cuộc trò chuyện kết thúc. Hai người họ bắt đầu lần theo những dấu chân do tôi để lại.
Chỉnh sửa cuối: