[BOOK]
Chương 3
"Con bé nhìn đáng yêu thật nhỉ?"
"Sao em còn chưa mở mắt vậy mẹ?"
"Tên con bé đã nghĩ ra chưa?"
"Không biết em lớn lên sẽ xinh như nào ta?"
Là mùi của bệnh viện, mùi kháng sinh và thuốc. Truyện gì đã xảy ra, cơ thể cô nặng trĩu, đôi tay mềm nhũng không chút sức lực. Đôi mắt từ từ mở ra, thật sự là bệnh viện một màu trắng tinh sạch sẽ. Cô đang nằm trong một cái nôi?
"Tại sao mình lại ở đây?"
Cổ họng nghẹn lại không nói nên lời, cô cố gắng gượng dậy mãi tay mới dơ lên trước mặt. Là tay trẻ sơ sinh mà? Tại sao lại như vậy. Mới hôm qua cô còn đang nói những lời cuối cùng với Ran mà tại sao hôm nay đã ở đây dưới thân hình của một đứa trẻ sơ sinh rồi? Chuyện này là sao? Cô đang không hiểu chuyện gì bỗng một giọng nói cất lên:
"Được rồi! Con đặt tên cho em đi Hiên, Nghi!"
Làm ơn đừng vậy chứ để trẻ con đặt tên thì ra gì chứ, cô không muốn cuộc sống mới của mình gắn với cái tên lạ hoắc cả đời. Hai chàng trai có lẽ là anh trai cô lại gần, đừng nói vậy chứ? Đây là cặp anh em phản diện trong bộ truyện cô mới đọc mà? Theo cốt truyện thì từ năm em gái họ lên hai đã bị giết bởi chính tay họ. Đời cô ngắn quá.
"Em sẽ tên là Kỳ Diệp, Hàn Kỳ Diệp!". Cảnh Nghi nói.
"Con bế em được không ba? Em nhìn cưng xĩu á." Ý Hiên nói.
"Được nhưng mà nhẹ nhàng thôi nhé, con có thể bóp nát em bất cứ lúc nào đấy"
Hai người họ nói những câu kì lạ thật đấy, làm sao mà cô có thể dễ dàng bij bóp nát như vậy? Được anh trai bế lên, từ khoảnh khắc nhìn vào mắt anh cô đã cảm nhận được sự ấm áp mà ở kiếp trước cô ít khi nhận được..
"Mẹ ơi nhìn nè là màu đen, đen láy, giống mắt mẹ đó."
"Con gái giống mẹ mà. Để mẹ bế em."
Vậy ra đây là mẹ cô, cuối cùng cô cũng có một gia đình đúng nghĩa. Thân hình mảnh mai, thon thả đã tôn thêm vẻ đẹp sang trọng của người mẹ hiền từ. Mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng. Đôi mắt mẹ đen láy nhìn cô với ánh mắt trìu mến thương yêu. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi thắm hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú càng nhìn càng thấy đẹp. Mẹ cười với cô, nhìn mẹ tươi như đóa hoa hồng vừa nở ban mai. Đôi bàn tay thon dài, mềm mại đỡ sau gáy cô.
Ngước mắt nhìn mẹ, cô hạnh phúc lắm. Và giọt mắt cô cứ thế tự nhiên lăn trên hàng mi của cô, mẹ nhìn cô trìu mến lau hàng nước mắt của cô đi. Cơ thể mềm nhũn của trẻ sơ sinh thúc dục cô hãy nhắm đôi mắt lại.
Một suy nghĩ bé nhỏ lóe lên, bảo vệ họ nhé..
Cô biết rằng họ sẽ chết rất sớm vào năm họ tròn hai mươi, quá trẻ. Cũng phải họ là phản diện mà, mọi cái ác đều phải trả giá bằng cái giá lớn tương đương. Cô chắc chắn phải bảo vệ họ, cô thật sự đã siêu lòng vì ánh mắt ngây thơ của anh. Anh rõ ràng rất tốt bụng mà? Điều gì đã dẫn đến cớ sự hôm đấy?
Cô chỉ biết rằng cô phải bảo vệ họ, những người chắc chắn sẽ yêu thương cô màng lại cho cô hạng phúc. Suy nghĩ của những người cô đơn mong muốn có được hạnh phúc..
Cô sống suốt một kiếp bất hạnh dù nó đáng tự hào, thà đánh đổi sự tự hào để hạnh phúc. Sự ích kỷ của kẻ cô đơn! Gia đình này là của cô, hạnh phúc này là của cô. Đôi tay nhỏ bé này sẽ làm nên chuyện lớn
Cô luôn mong có một gia đình đúng nghĩa, chắc chắn cô sẽ bảo vệ họ dù có phải hy sinh cả tính mạng.
Căn phòng bệnh viện lạnh lẽo được ủ ấm bởi tình yêu thương, sự ấm áp làm cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Hết chương 3[/BOOK]