Tự Truyện Đơn Phương Khắc Cốt Ghi Tâm - Hồ Nguyên Vân

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hồ Nguyên Vân, 15 Tháng năm 2022.

  1. Hồ Nguyên Vân

    Bài viết:
    41
    Đơn Phương Khắc Cốt Ghi Tâm

    Thể loại: Tự truyện

    Tác giả: Hồ Nguyên Vân

    Link: Các Sáng Tác của Hồ Nguyên Vân Read m ore:


    [​IMG]

    Hà Nội, mùa thu, 5 năm trước.

    25 tuổi, May đang là nhân viên lễ tân của một khách sạn trong khu phố cổ, cô chưa yêu lần nào, còn là một cô gái xinh đẹp và có đam mê. Cô muốn trở thành một nhà văn dù cô không tốt nghiệp trường viết văn, cô chỉ mới tốt nghiệp phổ thông trung học. Nhưng cô say mê những câu chuyện, và ấp ủ sáng viết ra những câu chuyện làm say mê lòng người, những câu chuyện làm cho con người sống tốt hơn. Thế giới của cô là những câu chuyện.

    May và anh gặp nhau vào một ngày cuối thu. Bầu trời xanh, nắng vẫn vàng nhưng hơi se lạnh. Một mùa đông sắp tới. Anh đến ở tại khách sạn trong một đợt đi công tác, khi làm thủ tục nhận phòng, May biết anh tên là Nguyễn Thành Nam - họ và tên đệm giống Bác Hồ - cô nói thầm với mình. Quê anh ở một tỉnh nào đó phía Nam: Cô không biết vì cô chưa đi đến đâu ra khỏi thành phố bao giờ, hai mươi lăm năm cô chỉ biết mỗi cái quận Hoàn Kiếm, nơi cô sinh ra và lớn lên. Là một cô gái sống nội tâm, nhút nhát, bố mẹ cô lại không giàu có nên cô chưa hề nghĩ đến việc đi du lịch. May cũng không thấy thế làm thiệt thòi hay kì lạ. Có thời gian cô chỉ muốn vào thư viện đọc sách hay ở nhà xem phim. Mọi sự hiểu biết của cô về thế giới bên ngoài đều thông qua những câu chuyện được các nhà văn viết lại và những bộ phim. Anh mới 24 tuổi - ít hơn mình, vậy phải gọi mình là chị rồi - cô nghĩ. Anh ta cao khoảng một mét tám, nước da trắng, có khuôn mặt chữ điền. Một khuôn mặt không phải đẹp kiểu quyến rũ mà là kiểu đẹp của sự tin cậy, của sự đứng đắn.


    - Bạn sẽ ở lại trong bao lâu? - cô hỏi.


    - Một tuần.

    - Bạn ở phòng đơn hay phòng đôi?

    - Giá như thế nào?

    - Phòng đơn hai trăm ba mươi nghìn một đêm, còn phòng đôi ba trăm tám mươi nghìn.

    - Vậy cho tôi phòng đơn.


    Mây đưa anh chìa khóa phòng, anh nhìn số trên chìa khóa hỏi:

    - Phòng 501, là trên tầng 5 đúng không?

    Vừa hỏi anh vừa nhìn về cái cầu thang bộ, vẻ miễn cưỡng.

    - Đúng rồi bạn, phòng đơn khách sạn mình chỉ còn một phòng trên tầng 5, nhưng phòng đó điểm nhìn rất đẹp, nó bao quát cả khu phố cổ, còn nhìn thấy được cả hồ Hoàn Kiếm, sáng sớm còn đón ánh nắng ban mai chiếu vào nữa..

    Anh không đợi cô nói hết những lời giới thiệu mà mỉm cười vẻ 'tôi đã biết rõ', rồi lấy hành lý của mình đi về phía cầu thang. Mây im bặt, hơi mỉm cười nhìn theo.

    Anh ở được đến hôm thứ ba thì May đã thật sự bị anh làm rung động, cô không biết vì sao nhưng mỗi khi nói chuyện với anh dù chỉ là những câu chào hỏi, hay những lúc anh hỏi cô xin ý kiến về việc gì đó, trái tim cô đã tăng nhịp đập, ánh mắt cô lấp lánh như sao, với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt mà vẫn được cho là tuy xinh nhưng lãnh đạm.

    Rồi anh hẹn cô đi ăn tối. Dù chưa có kinh nghiệm yêu đương thì cô cũng biết đó là anh đang muốn hẹn hò với cô.'Anh có tình cảm với mình ư?'- May tự hỏi.

    Và trong suốt một tuần ở đó, họ đã hẹn nhau ăn tối vài lần, và lần nào cũng rất vui, tuy anh không nói rằng anh muốn tìm hiểu cô nhưng May hiểu được ý tứ của anh qua những cử chỉ dịu dàng, nụ cười của anh với cô, đặc biệt là ánh mắt của anh khi nhìn cô, nó cũng dịu dàng, nó có sự ngưỡng mộ và có cả ánh sao trong đó.

    Anh chú ý lắng nghe những điều May nói, kiên nhẫn nghe những câu chuyện mà cô ấp ủ nhưng không biết đến bao giờ được viết ra. Anh là người đầu tiên làm điều đó cho May.

    Cuối cùng một tuần công tác của anh cũng hết, anh sẽ phải trở về, và cái ngày anh trả phòng, cái ngày anh ra bến xe, anh đã nói với May "Tôi sẽ trở lại" rồi anh mỉm cười, khoác hành lý ra đi.

    Cuộc sống vẫn bình thường diễn ra, hàng ngày May vẫn làm công việc thường làm và cô vẫn ấp ủ những câu chuyện sẽ được viết vào một ngày không xa, nhưng từ sau ngày anh đi tâm hồn cô đã không còn bình lặng như xưa. Trong cô có một hình ảnh và một niềm tin. Cô tin anh sẽ quay lại, và cô sẽ chờ anh.

    Hà Nội, mùa hè, 5 năm sau.

    30 tuổi, May là một lễ tân của một khách sạn ba sao, vẫn còn độc thân và vẫn nh đẹp. Cô vẫn ấp ủ ước mơ trở thành một nhà văn, những câu chuyện vẫn chờ cô được viết ra và cô vẫn chờ đợi một hình bóng.

    Buổi sáng hôm đó, một sáng ngày hè nóng bức. May đang làm thủ tục nhận phòng cho một cô gái, cô ấy khoảng hai năm, hai sáu tuổi, và rất xinh, thì một người đàn ông cao lớn trên tay đang bế một bé trai chừng ba tuổi đến gần cô gái, bé trai nhoài người sang cô ấy đòi bế. Làm xong thủ tục, May đưa chìa khóa phòng cho cô gái, và khi nhìn sang người đàn ông, cô nhận ra khuôn mặt đó, một chút sửng sốt và run rẩy, mặt cô hơi tái đi, trái tim cô hơi rung lên loạn nhịp, nhưng ngay lập tức cô cố nhếch mép lên, nở một nụ cười chuyên nghiệp.

    Vì tay cô gái ấy đang bận bế đứa bé, nên người đàn ông đưa tay nhận lấy chìa khóa phòng, vừa nở nụ cười lịch sự vừa nói lời cảm ơn. Rồi cả nhà ba người họ vui vẻ đi về phía cầu thang máy. May nhận ra cái khuôn mặt chữ điền đó, cái nụ cười lịch sự đó và cô nhận ra người đàn ông đó. Người đàn ông mà cô nhớ thương suốt 5 năm qua. Nhưng anh không hề nhớ cô.

    Anh không hề biết rằng chỉ vì một sự tử tế của anh, vì một lời hứa xã giao của anh đã làm cho một cô gái ôm ấp một tình yêu tưởng tượng trong một thời gian dài. Cô gái ấy thật ngốc, cô đã yêu đơn phương một hình bóng.

    Thật ra không phải là May không hề quen ai trong thời gian 5 năm ấy, mà chỉ là mỗi khi bắt đầu một mối quan hệ thì trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của anh, và thời gian một tuần họ bên nhau đó, vậy nên cô không thể hoàn toàn chấp nhận ai khác. May cũng đã nói với chính mình rằng anh ta đã quên cô rồi, và thật sự họ cũng chưa có bắt đầu mối quan hệ gì, giữa cô và anh chưa từng yêu, nhưng cô vẫn không thể dứt bỏ. Cho đến ngày hôm đó, khi gặp lại anh, nhìn thấy gia đình anh, nhìn thấy nụ cười của anh, một nụ cười hạnh phúc, May lại không cảm thấy đau mà là một tiếng thở ra nhẹ nhõm. Tuy có một chút tiếc nuối nhưng cô không hề rơi nước mắt hay đau lòng như cô vẫn thường nghĩ nó sẽ diễn ra.

    Sau cơn choáng váng, May nhận ra một sự thật rằng cô đã được giải thoát. Cô đã giải thoát cho bản thân mình khỏi một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng chỉ là đơn phương.


    hết
     
    Phan Kim Tiên, Cuộn LenMạnh Thăng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...