Bài thơ này mình tình cờ "nhặt" được trên mạng, không rõ tác giả, nhưng cảm thấy rất thi vị và đi vào lòng người. Nay chia sẻ với các bạn yêu thơ tình, hy vọng những dòng thơ mộc mạc này sẽ giúp các bạn vơi đi những nỗi niềm trong lòng.. Vì, suy cho cùng, những cảm xúc mất mát khi chia ly khi trải qua.. ai cũng như ai.. Tác giả chắc hẳn hiểu rõ, mọi thứ trong đời đều có sự an bày từ trên. Tuy nhiên, không phải lúc nào duyên cũng đi kèm phận. Cho đến khi ta gặp được đúng người sẽ ở bên ta mãi mãi thì đường đời là những nỗi đau không tên, khiến ta chìm vào vô vọng tưởng chừng sẽ không bao giờ dứt.. Phải chăng vì "người đó" chỉ có 1, nên ta phải trải qua chông gai và đau đớn khôn nguôi là lẽ tất nhiên ở cõi trần gian? * * * DỐI LÒNG Vạn hạt mưa rơi, chẳng hạt nào rơi nhầm chỗ Vạn người ta gặp, không người nào chỉ ngẫu nhiên Quen biết, rồi thương cũng bởi một chữ duyên Chẳng mãi bên nhau khi chúng mình hết nợ. Nào ai muốn phải chia ly, dang dở Để suốt đời thương nhớ, xót xa đâu Phút ban đầu, chỉ nghĩ mãi bền lâu Đành ly biệt, dù đớn đau biết mấy. Tự dối lòng Trời xanh an bài vậy Nhưng con tim đau nhức nhối người ơi Tự dối lòng mắt ướt bởi mưa rơi Nhưng mặn đắng trên môi kia còn đó. Ngỡ năm tháng sẽ xóa nhòa thương nhớ Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ mờ phai Biết đâu rằng khi tim đã thương ai Càng cố quên, tim lại thêm nhói buốt. Gương kia vỡ còn chẳng hàn gắn được Cạn duyên rồi.. đừng đau nữa Được không tim?