Bạn được Hoa Nguyệt Phụng mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
34 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 10: Diệt Trường Hồn chân nhân

Hứa Thanh đột nhiên giơ tay ra hiệu dừng lại. Không khí xung quanh đặc quánh lại, từng tầng hắc vụ từ dưới đất bốc lên, nhanh chóng hình thành một vòng vây kín.

"Tránh ra sau lưng ta." Hứa Thanh đẩy Lâm Thanh Tuyết vào một góc đá.

Từ trong hắc vụ, ba mươi sáu đệ tử Hắc Hồn tông xuất hiện, mỗi người cầm một mặt hồn phiên nhỏ. Bọn họ đứng theo vị trí thiên cương, dưới chân hiện lên một tấm lưới huyết sắc phức tạp. Trong tay mỗi người đều là một tôn hồn phiên với những chủ hồn đang chờ trực lao về phía hắn.

"Tam Thập Lục Thiên Cương Hồn Luyện Đại Trận." Hứa Thanh nhận ra trận pháp này. Đây là trấn phái chi bảo của Hắc Hồn tông, từng luyện hóa không ít đại tu sĩ.

Hắc vụ dày đặc, trong đó vang lên tiếng gào rú chói tai của vạn hồn. Từng đạo hồn ảnh màu đen lao tới, mỗi con đều mang theo lực lượng ăn mòn nguyên thần.

Hứa Thanh hít sâu một hơi, lần đầu vận chuyển toàn lực Côn Bằng truyền thừa. Một đôi cánh ảo màu bạc khổng lồ xuất hiện sau lưng hắn, mỗi lần vỗ cánh đều quét sạch một mảng hắc vụ.

Nhưng trận pháp thật sự quá lợi hại. Mỗi lần hắc vụ bị quét sạch, lập tức lại có thêm hắc vụ mới bổ sung từ các cột trận. Ba mươi sáu đệ tử đồng loạt vung hồn phiên, triệu hoán ra ba mươi sáu con Hồn tướng cao lớn.

Lâm Thanh Tuyết đứng sau lưng Hứa Thanh, cảm nhận rõ áp lực khủng khiếp. Nàng vung tay bắn ra mấy đạo linh phù, nhưng đều bị hắc vụ nuốt chửng.

"Không cần phí sức." Hứa Thanh nói, "Trận này có thể hấp thu mọi linh lực tấn công."

Hắn đóng hai mắt lại, toàn bộ tinh thần dồn vào việc thôi động Côn Bằng truyền thừa. Trên người hắn, từng đạo văn lộ màu bạc hiện lên, tỏa ra ánh sáng thần thánh.

"Phá!"

Hứa Thanh đột nhiên mở mắt, hai tay đẩy ra. Một luồng sóng xung kích màu bạc lan tỏa ra bốn phía. Những Hồn tướng vừa tiếp cận lập tức bị xé nát, hắc vụ cũng bị đẩy lùi mấy trượng.

Nhưng ba mươi sáu đệ tử trận pháp đồng loạt đốt cháy sinh cơ của bản thân, dùng mạng sống làm giá để tăng cường trận pháp. Hắc vụ càng đậm đặc, thậm chí ngưng tụ thành những mũi tên hồn lực, ào ạt bắn tới.

Hứa Thanh xoay người che chở cho Lâm Thanh Tuyết, dùng đôi cánh che chắn, lưng bị vài mũi tên hồn lực đánh trúng. Nhưng những mũi tên ấy không thể xuyến qua đc lớp lá chắn, tất cả mũi tên đều bị đóng băng rồi tan biến trong không trung

"Phải tìm ra trọng tâm trận pháp." Hắn nhanh chóng quan sát, phát hiện có một đệ tử đứng ở vị trí thập bát khốn có khí tức khác biệt.

Hứa Thanh tập trung toàn lực, hai tay kết ấn. Một thanh trường thương mang tử khí xuất hiện trong tay hắn, đây pháp bảo bản mệnh của hắn đã được dung hợp với sừng của côn bằng, phát huy toàn bộ Côn Bằng chiến kỹ - "Phá Hư Thương".

"Đi!"

Trường thương hóa thành một tia sáng, xuyên thủng tầng tầng hắc vụ, thẳng đến trọng tâm trận pháp. Đệ tử kia vội vã thôi động hồn phiên ngăn cản, nhưng vô ích.

"Xoẹt!"

Trường thương xuyên qua ngực hắn. Toàn bộ trận pháp run lên dữ dội, hắc vụ bắt đầu tan biến. Ba mươi lăm đệ tử còn lại đồng loạt phun máu, ngã xuống đất.

Hứa Thanh thở dài, thu hồi thần thông. Nhưng ngay lúc này, một bàn tay đen kịt đột nhiên từ dưới đất xuất hiện, nắm lấy chân hắn.

"Ha ha, đợi ngươi lâu rồi!" Trường Hồn chân nhân từ dưới đất chui lên, trên tay cầm một chuỗi hồn châu.

Hóa ra trận pháp trước chỉ là nghi thức mồi, chân chính sát chiêu nằm ở đây!

Khi Trường Hồn chân nhân từ dưới đất xuất hiện, chuỗi hồn châu trong tay lão phát ra ánh sáng âm lãnh. Lâm Thanh Tuyết đang đứng sau Hứa Thanh bỗng cảm thấy toàn thân tê liệt, một lực lượng vô hình siết chặt cổ nàng.

"Buông nàng ra!" Hứa Thanh gầm lên, hai mắt đỏ ngầu.

Trường Hồn cười lạnh: "Muốn cứu nàng? Được, tự phế tu vi của ngươi!"

Hứa Thanh nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết đang dần ngạt thở, trong mắt nàng tràn đầy thống khổ nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, hắn đột nhiên nhớ đến cây trâm ngọc trong tay cô.

Không do dự, Hứa Thanh vung tay ném ra một đạo bạch quang. Nhưng kỳ lạ thay, bạch quang không bay về phía Trường Hồn, mà đánh vào hư không cách đó mấy trượng. Mà hóa thành vô số lông vũ bắn về phá Trường Hồn.

"Ầm!"

Một tiếng vang trầm đục, chuỗi hồn châu trong tay Trường Hồn đột nhiên nứt vỡ. Những sợi tơ hồn lực khống chế Lâm Thanh Tuyết lập tức đứt đoạn.

"Không thể nào!" Trường Hồn kinh hãi, "ngươi, ngươi là kẻ điên, chả nhẽ ngươi không quan tân đến sống chết của con ả này sao!"

Hứa Thanh không trả lời, sau khi vụ nổ tan đi trên người Trưởng Lão hắc hồn xuất hiện vô số vết thương. Nhưng kì lạ Thanh Tuyết gần như không bị thương, xung quanh nàng xuất hiện những luồng hàn khí bao quanh cơ thể. Thân hình lóe lên đã đến bên cạnh Lâm Thanh Tuyết. Một tay ôm lấy nàng, tay kia nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo trên người nàng, giải trừ phong ấn.

"Ngươi.. Ngươi không sao chứ?" Hắn hỏi.

Lâm Thanh Tuyết gật đầu, dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố mỉm cười: "Ta không sao."

Trường Hồn thấy cảnh này càng phẫn nộ, hai tay kết ấn, toàn bộ nơi hai người đang đứng bắt đầu rung chuyển. "Được lắm, vậy thì cùng chết!"

Nhưng Hứa Thanh đã không còn cho hắn cơ hội. Một đôi cánh bạc sau lưng hắn bỗng vỗ mạnh, vô số lông vũ ánh bạc bắn ra như mưa. Mỗi chiếc lông vũ đều mang theo lực lượng phong ấn, trực tiếp đóng vào các đại huyệt trên người Trường Hồn.

"Côn Bằng - Vạn Vũ Phong Ma!" Hứa Thanh hét lớn.

Trường Hồn kinh hãi phát hiện tu vi của mình đang nhanh chóng bị phong ấn. Lão vội vã muốn chạy trốn, nhưng đã muộn.

Hứa Thanh xuất hiện trước mặt lão, một chưởng đánh vào đan điền. "Lần này, kết thúc thật rồi."

Trường Hồn ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi chiến đấu lực. Lão nhìn Hứa Thanh với ánh mắt không thể tin nổi: "Ngươi.. Rốt cuộc đã làm thế nào.."

Trong mắt Hứa Thanh hiện lên một tia sát khí "nếu các ngươi nóng lòng muốn tiêu diệt ta đến vậy, vậy ta sẽ dùng chính các ngươi để đánh lên hắc hồn tông." Nói rồi hắn rút hồn của Trường Hồn và 36 người còn lại rồi hút vào hồn phiên của hắn.

Hứa Thanh quay người nói với Lâm Thanh Tuyết: "Chúng ta về thôi."

Hai người rời khỏi thung lũng, để lại Trường Hồn và những đệ tử Hắc Hồn tông đã bị diệt. Lần phản kích này không chỉ cứu được Lâm Thanh Tuyết, còn phá hủy được một phần không nhỏ của thế lực Hắc Hồn tông.
 
34 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chượng 11: Nền móng của một thế lực mới

Sau khi Hứa Thanh và Lâm Thanh Tuyết trở về thôn, hắn quyết định ở lại một thời gian, vừa để ổn định cảnh giới, vừa truyền thụ một ít công pháp cơ bản cho dân thôn. Hắn nhận ra những người ở đây đều có tài năng tu luyện khá tốt nhưng do không có nhiều tài nguyên tu luyện cũng như kiến thức về công pháp nên vẫn tu vi vẫn luôn ngưng trệ. Hơn hết họ đều đã từng có ơn với bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh chọn một bãi đất trống ở đầu thôn. Gần trăm người dân tụ tập, từ trẻ nhỏ đến người già, ai nấy đều háo hức.

"Trước tiên, ta sẽ truyền thụ cho mọi người Càn Khôn Định Thần Tâm Quyết." Hứa Thanh giọng nói bình tĩnh, "Đây là công pháp cơ bản nhất, có thể ổn định tâm thần, tăng cường thể chất và tốc độ hấp thụ linh khí trời đất."

Hắn ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, thị phạm tư thế vận công. Dưới ánh nắng ban mai, thân ảnh hắn phủ một lớp hào quang nhẹ.

Lâm Thanh Tuyết ngồi ở hàng đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở mọi người: "Giữ tâm tĩnh lặng, đừng nóng vội."

Một đứa trẻ chừng mười tuổi là Tiểu Thạch, nghịch ngợm nhất thôn, lúc này cũng nghiêm túc ngồi ngay ngắn. Nó là đứa trẻ mồ côi, được dân thôn nuôi nấng.

Hứa Thanh chú ý đến Tiểu Thạch, phát hiện đứa bé này có thiên phú không tệ. Hắn đi xuống, đặt tay lên đỉnh đầu Tiểu Thạch: "Thử cảm nhận khí trong cơ thể."

Một luồng chân khí ấm áp chảy vào, Tiểu Thạch lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái. Đột nhiên, một luồng khí nóng từ đan điền bùng lên.

"Ồ? Thiên sinh đan điền thông suốt?" Hứa Thanh hơi kinh ngạc.

Lâm Thanh Tuyết vội hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Không, đây là chuyện tốt." Hứa Thanh lắc đầu, "Tiểu Thạch có thiên phú tu luyện, sau này có thể thành tựu."

"Bách hội ở đỉnh đầu, Đan điền ở bụng dưới.." Hắn giảng giải tỉ mỉ.

Một cụ già tóc bạc chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại ghi chép. Đây là lão Lý, thợ săn già nhất trong thôn, từng cứu Hứa Thanh khi hắn bị thương.

"Tiểu Hứa a," lão Lý hỏi, "cụ già như ta, tu luyện có kịp không?"

Hứa Thanh cười: "Lão Lý yên tâm, công pháp này chú trọng dưỡng sinh, càng luyện càng khỏe."

Buổi tối, dưới ánh lửa trại, Hứa Thanh bắt đầu giảng giải yếu quyết vận công. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt kiên nghị của hắn, giọng nói trầm ổn mà rõ ràng.

"Thở ra thì như sương mù, hít vào thì như hút trân châu.." Hắn thị phạm từng chi tiết.

Đột nhiên, một thanh niên tên A Bảo kêu lên: "Ta.. Ta cảm thấy có luồng khí nóng!"

Mọi người xúm lại xem, quả nhiên thấy trên lòng bàn tay A Bảo có một luồng khí nóng tỏa ra.

Hứa Thanh gật đầu: "Tốt! Đây chính là khí cảm. A Bảo thiên phú không tệ."

Tin này khiến mọi người càng phấn khích. Suốt đêm đó, trong thôn vang lên không ngớt những tiếng thảo luận sôi nổi về tu luyện.

Hứa Thanh đứng dưới bóng cây, nhìn cảnh tượng này, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn nhớ lại những ngày tháng ở Hắc Hồn tông, so với sự ấm áp nơi đây thật khác xa.

Lâm Thanh Tuyết đến bên cạnh: "Nhờ có ngươi, mọi người đều có cơ hội thay đổi vận mệnh."

Hứa Thanh trầm giọng đáp: "Đây mới là ý nghĩa thực sự của tu tiên."

Hứa Thanh nói: "Ta chỉ hy vọng nếu sau này ta không ở đây, mọi người cũng có thể tự bảo vệ mình."

Hai tuần sau, cả thôn đã có hơn ba mươi người cảm nhận được khí cảm. Tiểu Thạch tiến bộ nhanh nhất, đã có thể vận khí một vòng nhỏ chu thiên.

Một buổi tối, Hứa Thanh triệu tập mọi người: "Từ mai ta sẽ dạy mọi người vài môn tiểu thuật. Có thể không dùng để đấu pháp, nhưng đủ để phòng thân."

Lão Lý xúc động nói: "Cả đời ta chưa từng nghĩ, già rồi lại còn có thể học được tiên thuật."

Hứa Thanh nhìn cảnh này, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Hắn biết rằng mình đã trao cho mọi người không chỉ là tu vi, mà còn là niềm tin vào tương lai.

Nhưng hắn cũng hiểu, con đường tu tiên còn dài, những gì hắn làm được chỉ là bước khởi đầu. Về sau, còn cần chính mọi người nỗ lực không ngừng.

Dưới ánh trăng, tiếng reo hò vang khắp thôn nhỏ. Hứa Thanh biết, hạt giống mà hắn gieo hôm nay, sẽ một ngày nào đó đơm hoa kết trái.
 
34 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 12: Nguyên anh kỳ Lâm Thanh Tuyết

Đêm khuya, trên đỉnh núi Thiên Vụ phong nơi linh khí dồi dào nhất trong vùng, Hứa Thanh và Lâm Thanh Tuyết ngồi đối diện nhau. Trước mặt họ, một đạo trận pháp bảo hộ đang "Đan điền của nàng đã đầy, có thể thử đột phá." Hứa Thanh quan sát kỹ trạng thái của Lâm Thanh Tuyết, "Nhưng đột phá Nguyên Anh không giống những cảnh giới trước, cần chuẩn bị kỹ càng."

Lâm Thanh Tuyết gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc: "Ta đã chuẩn bị xong."

Hứa Thanh lấy ra một viên "Nguyên Anh đan" - đan dược cấp bốn mà hắn đã hắn luyện chế. "Khi cảm thấy chân khí sôi trào, lập tức dùng đan."

Hai người bắt đầu vận công. Hứa Thanh đem một nửa chân khí truyền vào cơ thể Lâm Thanh Tuyết, giúp nàng ổn định kinh mạch. Xung quanh đỉnh núi, linh khí bắt đầu xoáy tụ, hình thành một cơn lốc linh lực.

"Bình tĩnh, đừng để bị ảnh hưởng." Hứa Thanh nhắc nhở.

Lâm Thanh Tuyết hai mắt nhắm nghiền, toàn thân bốc khói trắng. Chân khí trong cơ thể nàng bắt đầu ngưng tụ, dần hình thành một đạo hư ảnh nguyên anh ở đan điền.

Đột nhiên, thiên địa biến sắc. Mây đen vần vũ, lôi đình nổi lên. Đây chính là "Nguyên Anh lôi kiếp" mà mọi người khi đột phá đều phải trải qua.

"Lôi kiếp để ta đỡ." Hứa Thanh đứng dậy, triệu hồi Côn Bằng chiến kỹ. Một đôi cánh bạc khổng lồ xuất hiện sau lưng hắn, che chở cho Lâm Thanh Tuyết.

"Ầm!"

Một đạo thiên lôi giáng xuống, trực tiếp đánh vào cánh của Hứa Thanh. Hắn vẫn đứng vững.

"Tiếp tục vận công, đừng phân tâm." Hắn nói với Lâm Thanh Tuyết.

Cô gái dưới sự bảo vệ của hắn, toàn tâm toàn ý ngưng tụ nguyên anh. Hư ảnh nguyên anh trong đan điền ngày càng rõ nét, dần hiện ra hình dáng giống như bản thể.

Nhưng lôi kiếp càng lúc càng dữ dội. Chín đạo thiên lôi liên tiếp giáng xuống, Hứa Thanh vẫn điềm nhiên chống đỡ. Với tu vi và cường độ thân thể hiện tại thì ngay cả vấn đỉnh lôi kiếp hắn vẫn không hấn gì.

"Chỉ còn một đạo cuối cùng." Hắn nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy kiên định.

Đạo lôi kiếp cuối cùng này có màu tím, mang theo uy lực hủy diệt. Hứa Thanh vận dụng bí thuật "Côn Bằng Phá Thiên", toàn thân bốc cháy lên ngọn lửa bạc.

"Biến đi!"

Hắn lao lên trời, trực tiếp đón lấy đạo lôi kiếp cuối cùng. Ánh sáng chói lòa bao trùm cả đỉnh núi.

Khi ánh sáng tắt đi, bầu trơi đã trở về vẻ vốn có, linh khí ngàn dặm xung quanh không ngừng truyền tớ nhập vào đan cơ thể Lâm Thanh Tuyết. Trên mặt hắn nở nụ cười - Lâm Thanh Tuyết đã thành công ngưng tụ nguyên anh.

Một tiểu nhân màu bạc từ đan điền của nàng bay ra, dung mạo giống hệt bản thể, chính là Nguyên Anh đã thành hình.

"Thành công rồi.." Lâm Thanh Tuyết mở mắt, trong mắt lóe lên sắc bạc.

Nàng vội chạy đến bên Hứa Thanh: "Ngươi không sao chứ?"

Hứa Thanh lắc đầu: "Chúc mừng nàng, từ nay về sau chính thức bước vào cảnh giới cao thủ."

Hai người đứng trên đỉnh núi, nhìn bình minh đang ló dạng. Lâm Thanh Tuyết đã trở thành Nguyên Anh kỳ tu sĩ, mà trải qua lần này, cảm tình giữa hai người càng tiến thêm 1 bậc.

"Đa tạ ngươi." Lâm Thanh Tuyết nói.

Hứa Thanh mỉm cười: "Giữa chúng ta, cần gì phải nói lời cảm ơn."

Nàng biết rằng, đột phá Nguyên Anh chỉ là bắt đầu. Phía trước còn nhiều thử thách đang chờ đợi, nhưng chỉ cần có hắn ở bên, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
 
Chỉnh sửa cuối:
34 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 13: Thiên Vân Tông

Sau khi Lâm Thanh Tuyết đột phá Nguyên Anh kỳ, Hứa Thanh quyết định thành lập một tông môn cho nàng. Hứa Thanh nhận ra họ cần một căn cứ địa vững chắc. Sau nhiều ngày quan sát thiên tượng và địa thế, hắn tìm thấy một dãy núi hoang vu nơi linh mạch hội tụ dồi dào cách thôn trang trăm dặm, đặt tên là "Thiên Vân sơn".

"Từ nay về sau, nơi đây chính là Thiên Vân tông." Hứa Thanh chỉ về phía những đỉnh núi mây mù bao phủ, "Nàng làm tông chủ, ta sẽ giúp nàng xây dựng đại trận bảo vệ."

Hắn bắt đầu bố trí "Cửu Thiên Vân Hà trận" - một đại trận phòng ngự cấp cao. Dùng chín khối linh thạch cực phẩm làm trụ, lấy sơn mạch làm cơ, dẫn mây trời làm thế. Khi trận thức hoàn thành, cả dãy núi ẩn hiện trong mây mù, ngoại nhân khó lòng tìm thấy.

Tiếp theo là thu phục linh thú trấn sơn. Hứa Thanh vào thâm sơn triệu tập yêu thú. Bằng uy áp Côn Bằng truyền thừa, hắn thu phục được một đôi "Tinh Mục Hàn Băng Hổ" - linh thú đã tu luyện hàng ngàn năm, có thể đối kháng Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ. Không chỉ vậy, hắn còn triệu tập được bầy "Linh Vân Hạc" - vừa có thể canh gác, vừa làm tọa kỵ cho đệ tử.

"Từ nay các ngươi trấn thủ nơi đây, bảo vệ Thiên Vân tông." Hứa Thanh dặn dò đôi hổ.

Hai con hổ cúi đầu nghe lệnh, tỏ ra vô cùng phục tùng.

Để tông môn có thể vận hành lâu dài, Hứa Thanh còn: Khai khẩn trăm mẫu linh điền, trồng các loại linh dược, linh cốc. Xây dựng luyện khí các, luyện đan đường, trận pháp các. Thiết lập tàng kinh các, đem một bộ phận Côn Bằng truyền thừa chỉnh lý thành công pháp cơ bản. Bố trí Cửu Cung Thí Liên Trận, giúp đệ tử rèn luyện

Lâm Thanh Tuyết xúc động nhìn Hứa Thanh bận rộn suốt ngày đêm: "Thực sự làm phiền ngươi quá nhiều."

Hắn cười nhẹ: "Đây cũng là nhà của ta."

Một tháng sau, Thiên Vân tông đã có quy mô ban đầu. Những người dân thôn trước đây giờ đã trở thành đệ tử tông môn, dưới sự chỉ đạo của Lâm Thanh Tuyết, tu vi không ngừng tiến bộ. Tiểu Thạch thiên phú dị bẩm, được nhận làm đệ tử chân truyền; lão Lý tuy tuổi cao nhưng tâm tính vững vàng, đảm nhận chức trưởng lão.

Hứa Thanh đứng trước vách đá dựng đứng ở hậu sơn, dùng kiếm khắc xuất ba chữ lớn "Thiên Vân tông". Mỗi nét bút đều ẩn chứa kiếm ý, khiến người xem không dám nhìn lâu.

Một buổi tối, Hứa Thanh tìm đến Lâm Thanh Tuyết: "Thiên Vân tông đã ổn định, ta cần bế quan một thời gian."

Nàng hơi lo lắng: "Lại bế quan?"

"Lần trước giúp nàng đột phá, ta cảm ngộ được rất nhiều." Hắn giải thích, "Côn Bằng truyền thừa còn nhiều chỗ chưa thấu hiểu, cần tĩnh tâm tham ngộ."

Lâm Thanh Tuyết gật đầu: "Ngươi yên tâm bế quan, tông môn đã có ta."

Hứa Thanh chọn một động phủ ở hậu sơn, bố trí cấm chế. Trước khi bế quan, hắn còn đặc biệt lưu lại một đạo thần niệm, nếu tông môn gặp nguy hiểm có thể lập tức cảnh báo. Hắn cìn đặc biệt để lại ba đạo kiếm phù, mỗi đạo đều chứa đầy đủ một kích toàn lực của hắn.

"Đợi ta xuất quan." Hắn nói với Lâm Thanh Tuyết.

Nàng mỉm cười: "Nhất định."

Cửa động phủ dần đóng lại, Hứa Thanh ngồi xếp bằng trong động phủ tĩnh mịch. Kỳ bế quan này, hắn không chỉ muốn đột phá cảnh giới Vấn Đỉnh, mà còn muốn: Thấu hiểu Côn Bằng lục thức cuối cùng, luyện hóa bản mệnh pháp bảo - Côn Bằng Vũ Phiến, tìm hiểu không gian chi đạo ẩn trong truyền thừa

Mà ở bên ngoài, dưới sự lãnh đạo của Lâm Thanh Tuyết, Thiên Vân tông đang từng bước phát triển. Đệ tử ngày một đông, thanh danh dần vang xa.
 
Chỉnh sửa cuối:
34 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 14: Vấn đỉnh chi đạo

Hứa Thanh bế quan đến năm thứ chín, đang ở vào thời khắc then chốt đột phá cảnh giới Vấn đỉnh. Trong động phủ, hắn ngồi xếp bằng, nguyên thần hắn lúc này đang tách ra khỏi thân thể. Nguyên thần hắn lúc này không ngừng tan ra và tái tạo lại liên tục, quá trình này vô cùng đau đớn.

Tu sĩ vấn đỉnh nếu muốn sử dụng một phần pháp tắc thiên địa thì trong quá trình đọt phá phải không ngừng tự bảo thần hồn, sau đó dẫn động bản nguyên thiên địa tái tạo lại.

Quá trành này vô cùng đau đớn, tỷ lệ thành công vô cùng mong manh nên phần lớn tu sĩ sẽ chọn cách trực tiếp hấp thhu bản nguyên, tuy nhiên sức mạnh so với loại đầu tiên thì kém xa.

Đúng lúc này, ngoài Thiên Vân sơn xuất hiện một đội ngũ hùng hổ. Dẫn đầu là một lão giả mặc đạo bào xanh, sau lưng là hơn năm mươi cao thủ.

"Là ai cho phép các ngươi lập tông ở đây?" Lão giả quát lớn, "Thiên Vân sơn này vốn là địa bàn của ta 'Thanh Phong các'!"

Lâm Thanh Tuyết dẫn đệ tử ra nghênh đón, thần sắc bình tĩnh đap: "Tiền bối, nơi nà vốn là vô chủ chi địa, sao lại nói là địa bàn của các ngươi?"

Lão giả cười lạnh: "Ta nói là, chính là! Hôm nay các ngươi hoặc là nộp lên vạn khối linh thạch bồi thường, hoặc là cút khỏi nơi này!"

Tiểu Thạch tức giận: "Các ngươi đây là cố ý gây sự!"

Đám người Thanh Phong các lập tức tràn lên, đánh với đệ tử Thiên Vân tông. Lâm Thanh Tuyết dù có Nguyên Anh tu vi, nhưng đối phương có tới ba lão quái hóa thần trong đó kẻ đứng giữa tu vi cũng sắp tiến vào hóa thần viên mãn, thế cục rất nhanh đã bất lợi.

"Báo cáo tông chủ! Sư huynh Vương bị đánh trọng thương!"

"Trận pháp phía đông sắp vỡ!"

Linh phù xuất ra cũng khiến bọn người Thanh Phong các tử thương không ít.

Linh thú trấn tông Tinh Mục Hàn Băng Hổ lao lên, hai con hổ lúc này hợp nhất lại bộc phát trong thời gian ngắn chiến lực có thể đạt hóa thần. Linh thú này quả thực phi thàm, nó vậy và có thể trực tiếp khiến một tên cảnh giới hóa thần bị thương lìu về sau.

Nhưng đối phương người đông thế mạnh, chả mấy chốc Tinh Mục Hàn Băng Hổ đã bị đánh lại nguyên hình.

Tin dữ liên tiếp truyền đến, Lâm Thanh Tuyết cắn răng chống đỡ. Nàng biết Hứa Thanh đang ở vào thời khắc then chốt đột phá, tuyệt đối không thể bị quấy rầy.

Trong động phủ, Hứa Thanh cảm nhận được ngoại giới biến cố, trong lòng nổi lên sóng lớn. Linh khí không ngừng giao động, đường như sắp đứt gãy.

"Bình tâm.. Tĩnh khí.." Hắn tự nhủ, nhưng ngoài động phủ tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Đúng lúc này, một thanh âm cổ xưa vang lên trong thức hải: "Tâm như bình thủy, kiến chi tự nhiên."

Đó là Côn Bằng linh trí còn sót lại trong truyền thừa. Hứa Thanh chợt tỉnh ngộ, tâm cảnh đột nhiên thông suốt.

"Ầm!"

Nguyên thần sau lần thứ 18 đã tái tạo thành công, đây chính là giới hạn của hắn hiện tại. Nguyên thần quay lại cơ thể khiến cho cơ thể đại biến, tốc đọ hấp thụ linh khí tăng vọt, mọi chi giác đều đc đẩy lên.

Cùng lúc đó, bên ngoài tình thế đã nguy cấp. Lâm Thanh Tuyết bị ba đại hóa thần vây công, khó giữ vững.

"Ha ha, tông chủ tông môn mới thành lập, không bằng về làm đạo lữ của ta!" Lão giả đạo bào xanh cười dâm dục.

Hắn cảm nhận được thiên địa dị biến, biết rằng lôi kiếp Vấn đỉnh kỳ sắp giáng xuống. Thiên Vân Tông đang trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc, nhưng lúc này hắn sắp độ kiếp, không thể phân tâm. Bầu trời đột nhiên tối sầm lôi vân bắt đầu tụ tập, Hứa Thanh ngồi xếp bằng trong trận, toàn lực ứng phó lôi kiếp. Chín đạo thiên lôi lần lượt giáng xuống, mỗi đạo đều mang theo uy lực hủy diệt. Hắn vận chuyển Côn Bằng truyền thừa, kiên cường chống đỡ.

Đến đạo lôi kiếp thứ bảy, hắn đã thương tích đầy mình. Nhưng trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng Thanh Vân tông bị tàn sát, Lâm Thanh Tuyết và đệ tử tử chiến..

"Không được! Ta phải nhanh chóng thành công!" Hứa Thanh gầm lên, thôi động toàn bộ tu vi.

Đạo lôi kiếp thứ tám và thứ chín cùng lúc giáng xuống, hắn dùng Côn Bằng chân thân nghênh tiếp. "Ầm ầm" - cả thung lũng bị san bằng, nhưng Hứa Thanh vẫn đứng sừng sững.

Lôi kiếp tán đi, hắn chính thức đặt chân vào Vấn Đỉnh kỳ!

Không đợi ổn định cảnh giới, Hứa Thanh lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Thiên Vân tông.

Một tiếng hét phẫn nộ từ hậu sơn vang lên: "Ngươi, dám!"

Chỉ thấy một đạo bạch quang xé rách trời cao, Hứa Thanh như thần binh giáng thế, xuất hiện trên không.

"Ngươi.. Ngươi là ai?" Lão giả đạo bào xanh kinh hãi.

Hứa Thanh không nói lời nào, trực tiếp ra tay. Côn Bằng chân thân hiện ra, đôi cánh vỗ lên, vô số lông vũ hóa thành kiếm quang.

"Xoẹt xoẹt xoẹt!"

Chỉ một chiêu, hơn mười danh cao thủ Thanh Phong các ngã xuống, trên người xuất hiện vô số vết kiếm.

"Tại sao ta không thể cảm nhận đc tu vi của người này!" Lão giả đạo bào xanh biến sắc, "Bỏ chạy!"

Nhưng đã muộn. Hứa Thanh như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, một chưởng đánh ra.

"Ầm!"

Lão giả đạo bào xanh nổ tung, Nguyên thần cũng không kịp chạy thoát.

Những người còn lại của Thanh Phong các hoảng sợ bỏ chạy, nhưng Hứa Thanh đã vận dụng đại thần thông.

"Côn Bằng - Vũ Hóa Vạn Kiếm!"

Lông vũ trên trời hóa thành vạn đạo kiếm quang, giống như mưa to đổ xuống. Chỉ trong chớp mắt, hơn năm mươi danh cao thủ đều bị chém giết, không một kẻ sống sót.

Máu tươi nhuộm đỏ Thiên Vân sơn, Hứa Thanh đứng giữa biển máu, khí thế kinh thiên.

Lâm Thanh Tuyết chạy tới hỏi: "Ngươi.. Ngươi không sao chứ?"

Hứa Thanh thu hồi khí thế, lắc đầu: "Không sao. Chỉ là.." hắn nhìn đầy thi thể, "Thiên Vân tông chúng ta, sợ rằng sẽ không còn yên ổn nữa."

Quả nhiên, tin tức truyền ra, cả thiên hạ chấn động. Thanh Phong các tuyên bố sẽ báo thù, mà những thế lực khác cũng bắt đầu để mắt tới Thiên Vân tông mới nổi này.

Nhưng Hứa Thanh không hề sợ hãi. Hắn biết, đây chỉ là bắt đầu. Trên con đường tu tiên, muốn đứng vững, phải dùng thực lực để chứng minh tất cả.
 
34 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 15: Kim thiền

Sau trận chiến, Thanh Vân tông tổn thất nặng nề. Hứa Thanh quyết định ở lại giúp họ khôi phục. Hắn dùng thần thông, chỉ trong nửa tháng đã xây dựng lại sơn môn, thậm chí còn bố trí một tòa "Cửu Chuyển Linh Vân trận" cường đại hơn trước.

"Đa tạ Hứa tiền bối!" Thanh Vân tông chưởng môn cảm kích nói.

Hứa Thanh lắc đầu: "Chúng ta vốn là láng giềng, tương trợ lẫn nhau là nên."

Trong lúc giúp đỡ Thanh Vân tông, Hứa Thanh vô tình phát hiện một bí mật. Trong tàng kinh các đổ nát, hắn tìm thấy một quyển cổ tịch ghi chép về "Kim Thiền Yêu Trùng" - một loại linh trùng thượng cổ có thể tu luyện bằng cách hấp thụ kim linh căn và thôn phệ đồng tộc.

Hắn sử dụng thần thức kèm với sợi dây liên kết chủ tớ để dò tìm vị trí của kim thiền, phát hiện kim thiền đang nằm sâu trong một khu rừng lớn ở phía tây Thiên Vân Tông. Hứa Thanh vội bay nhanh về phía tây nơi có tín hiệu của Kim Thiền, khi gần đến hắn cảm nhận được một nguồn kim lực vô cùng to lớn.

Trước mắt hắn xuất hiện một chiếc kén màu vàng óng, chiếc kén kêu lên từng đợt "rắc.. Rắc.. Rắc.." rồi nhanh dần thành "rèèèèèè..", âm thanh rất đều và chói tai. Chắc hẳn lúc này Kim Thiền đang ở thời khắc mấu chốt để đột phá, hắn quyết định trợ giúp cho kim thiền đột phá.

Hắn bóp nát kim thanh quả rồi vận chuyển linh lực truyền tất cả vào, chất dịch trong suốt nhanh chóng đc chiếc kén hấp thụ, toàn thân chiếc ken rung lắc dữ dội và đang có dấu diệu lột xác.

Hơi thở đầu tiên của sinh linh mới thức giấc. Từng sợi tơ kén run rẩy, phát ra âm thanh rạo rạo, giòn mảnh như tơ sét. Lớp vỏ khô bắt đầu nứt, lách tách như kim châm vào mặt băng, hòa cùng hơi linh khí lạnh lẽo tỏa ra từ trong.

Âm thanh ấy không lớn, nhưng ẩn chứa khí tức sinh mệnh mạnh mẽ, như đạo sinh diệt luân hồi đang được viết lại. Mỗi lần cọ xát, vang lên tiếng lạo xạo tựa chuông cổ giữa hư không, khiến lòng người nghe dâng lên cảm giác rờn rợn - vừa là hồi kết của tĩnh lặng, vừa là khúc khởi đầu cho một sinh linh mới bước vào thế giới.

Cuối cùng, một tiếng "tách" khô giòn vang lên, vỏ kén vỡ tan, ánh sáng linh quang rọi ra, và âm thanh tan vào hư vô như chưa từng tồn tại - chỉ để lại một dư chấn mơ hồ, như tiếng của đạo sinh hóa.

Kim Thiền vô cùng to lớn hiện ra trước mắt, dài hơn trăm trượng, toàn thân phủ một lớp màu vàng kim nhạt lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đôi cánh mỏng manh trong suốt, mỗi khi vỗ nhẹ đều phát ra những âm thanh vi vu kỳ diệu, nghe tựa như tiếng thiền ngâm cổ xưa, có thể khiến người ta tâm thần tĩnh lặng.

Hứa Thanh nhảy lên người Kim Thiền, hướng về phía tông môn mà bay đi. Tốc độ cực nhanh khiến hắn phải ngạc nhiên. Những chiếc cánh gần như trong suốt đập vào không khí tạo ra những âm thanh "rè rè" trong không khí. Chớp mắt Thiên Vân Tông đã hiện ra trước mắt hắn.

Hứa Thanh phát hiện, mỗi buổi sáng sớm, khi nó đậu trên đỉnh cây linh thụ lớn nhất trong tông môn và cất tiếng, một luồng linh khí tinh khiết sẽ lan tỏa khắp Thiên Vân sơn. Cỏ cây trong linh điền lớn nhanh hơn hẳn, đệ tử tông môn khi tu luyện cũng cảm thấy tâm thần thông suốt, hiệu suất tăng gấp đôi.

Một lần, Tiểu Thạch trong lúc luyện công gặp phải tâm ma, khí tức hỗn loạn. Một luồng kim khí từ Kim Thiền bay đến, nhẹ nhàng đậu trên vai nó, tiếng thiền ngâm vang lên. Chỉ trong chốc lát, tâm ma của Tiểu Thạch tiêu tan, thậm chí còn nhân cơ hội đó đột phá.

Kỳ diệu hơn nữa, Kim Thiền còn có năng lực dự cảm. Một buổi tối nọ, nó đột nhiên bay đến trước mặt Hứa Thanh, tỏ ra bồn chồn bất an. Hứa Thanh lập tức ra lệnh toàn tông cảnh giới, quả nhiên đêm đó có một nhóm tu sĩ bí ẩn định đột nhập, may mà đã kịp thời phát hiện.

Để chăm sóc tốt hơn cho Kim Thiền, Hứa Thanh đặc biệt xây dựng một khu vườn nhỏ ở hậu sơn, trồng toàn những linh thảo quý hiếm. Mỗi ngày, hắn đều tự mình đến cho Kim Thiền ăn những giọt linh lộ tinh khiết nhất.

Theo thời gian, mối liên kết giữa Hứa Thanh và Kim Thiền ngày càng sâu sắc. Một lần, khi Hứa Thanh đang tĩnh tọa, Kim Thiền đột nhiên hóa thành một đạo kim quang, bay vào đan điền của hắn. Hóa ra, nó có thể trợ giúp Hứa Thanh tinh luyện chân khí, khiến chân nguyên của hắn càng thêm tinh thuần.

Một ngày nọ, Kim Thiền đột nhiên rơi vào trạng thái ngủ đông. Toàn thân nó được bao bọc trong một lớp kén vàng kim. Hứa Thanh cảm thán: "Nhanh như vậy đã đến lần đột phá tiếp kheo, có lẽ đây có lẽ là cơ duyên của nó."

Ba năm sau, lớp kén vỡ ra. Một Kim Thiền lấp lánh hơn, thần tuấn hơn xuất hiện. Trên trán nó mọc thêm một đạo văn lộ màu bạc, tỏa ra khí tức cổ xưa.

Hứa Thanh kinh ngạc phát hiện, Kim Thiền lúc này không chỉ có thể trợ giúp tu luyện, mà còn có thể thi triển một loại thần thông đặc biệt - "Kim Cương Thần Quang". Khi Thần Quang tỏa sáng, có thể trấn áp ma khí, thanh tịnh tâm hồn.

Có Kim Thiền trợ giúp, Thiên Vân tông càng thêm cường thịnh. Đệ tử tông môn tu vi tiến bộ thần tốc, danh tiếng ngày càng vang xa. Mà Hứa Thanh cũng nhờ có Kim Thiền, tu vi không ngừng tinh tiến.
 
34 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 16: Rời khỏi tông môn

Sau một đêm tĩnh tọa, Hứa Thanh chợt nhận ra tu vi của mình đã đến bước then chốt. Để hoàn toàn nắm giữ lực lượng cũng như sự sờ mịt của cảnh giới này còn nhiều thứ hắn chưa biết đến. Hắn quyết định cùng Kim Thiền đi lịch luyện cùng, vừa lịch luyện vừa tìm kiếm nội đan của các loại yêu thú. Trước khi đi, hắn dặn dò Lâm Thanh Tuyết cẩn thận: "Ta đi lần này là cửu tử nhất sinh, chưa biết ngày trở lại. Tông môn mọi việc phiền nàng."

Lâm Thanh Tuyết gật đầu: "Yên tâm, ta và đôi Hàn Băng Hổ sẽ trông coi tông môn."

Hứa Thanh mang theo Kim Thiền, lên đường về phương bắc. Đầu tiên hắn nhắm đến "Hỏa Vân cốc" - nơi có Hỏa Kỳ Lân trấn giữ.

Vào cốc, nhiệt độ cao khủng khiếp. Hứa Thanh vận khí hộ thể, Kim Thiền thì phát ra kim quang, dịu bớt hỏa lực. Hỏa Kỳ Lân phát hiện kẻ xâm nhập, gầm lên xông tới.

"Đến hay!" Hứa Thanh không sợ hãi, Côn Bằng chân thân hiện ra. Một trận đại chiến nổ ra, cuối cùng hắn dùng "Băng Phong Hàn Ngân thương" đâm xuyên yết hầu Hỏa Kỳ Lân, thu được hỏa hành nội đan. Sau khi xong việc, hắn lên lưng kim thiền tiếp tục đi đến bí cảnh tiếp theo.

Hứa Thanh và Kim Thiền đi ngang qua một thung lũng hoang vu. Đột nhiên, một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi. Họ nhìn thấy một cảnh tượng kinh người: Vô số thi thể yêu thú chất thành núi, một lão giả ăn mặc rách rưới đang ngồi giữa đống thi thể, nhàn nhã nướng thịt yêu thú.

"Lại có kẻ đến quấy rầy?" Lão giả không ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn.

Hứa Thanh kinh ngạc phát hiện, những thi thể yêu thú này đều là yêu thú cấp vấn đỉnh, thậm chí có mấy con đã đạt đến tiên thú. Mà lão giả trước mắt, trên người không hề có chút tu vi nào, giống như phàm nhân.

"Tiền bối, ta chỉ là đi ngang qua." Hứa Thanh cung kính nói.

Lão giả lúc này mới ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu quét qua Hứa Thanh: "Vấn đỉnh sơ kỳ? Tu vi còn sơ sài."

Hứa Thanh giật mình. Hắn đã ẩn giấu tu vi, nhưng bị lão giả nhìn thấu ngay.

Lão giả lại nhìn Kim Thiền, bỗng cười lớn: "Kim Cương Thiền? Khá lắm, khá lắm!"

Nói rồi, lão giả vung tay ném cho Hứa Thanh một khúc thịt nướng: "Ăn đi, tiên thú Hỏa Kỳ Lân, bổ lắm đấy."

Hứa Thanh kinh hãi. Yêu thú cấp tiên đã có thể sánh ngang với tu sĩ cấp độ chân tiên, ở trong tay lão giả chỉ là thức ăn?

"Đa tạ tiền bối." Hắn cẩn thận tiếp nhận, phát hiện trong miếng thịt ẩn chứa linh lực tinh thuần khó tả.

Lão giả vừa nhai thịt vừa nói: "Ngươi nghĩ Vấn đỉnh đã là đỉnh cao, là cao thủ độc tôn một giới? Trẻ con! Trên đó còn có chân tiên, thượng tiên, thiên tiên, tiên quân.. Cảnh giới cao hơn, ngay cả lão phu cũng chưa với tới."

Hứa Thanh như bị sét đánh. Tuy sư phụ hắn Lam Mộng đã từng nó cho hắn nghe về tu vi cấp tiên của người. Nhưng những kiến thức này hoàn toàn vượt ra ngoài hiểu biết của hắn. Mỗi câu nói của lão đều như khai sáng tâm trí Hứa Thanh.

Mỗi câu nói của lão đều như khai sáng tâm trí Hứa Thanh.

"Xin tiền bối chỉ giáo!" Hắn vội vàng thi lễ.

Lão giả cười khẽ: "Muốn học? Được, trước hết giúp lão phu bắt con Thanh Long ở đông bắc về nướng." Hứa Thanh được sư phụ dẫn đi khắp nơi săn yêu thú. Mỗi lần xuất hành, đều là những chuyến hành trình khai sáng.

"Tu tiên không phải là tích lũy linh lực, mà là hiểu rõ bản chất của thiên địa."

"Vấn đỉnh kỳ thực chỉ là bước khởi đầu."

"Chân chính đại năng, một niệm có thể tạo thế giới, một ý có thể diệt tinh không."

Hứa Thanh nghe say sưa, cảm thấy cảnh giới của mình được mở rộng. Những thứ mà trước đây hắn cho là đỉnh cao, hóa ra chỉ là bước đầu.

"Tiền bối, xin nhận đệ tử một lạy!" Hứa Thanh quỳ xuống.

Lão giả cười lớn: "Được! Lão phu đi khắp thiên hạ, cuối cùng cũng gặp được người hữu duyên."

Lão nhận Hứa Thanh làm đệ tử, truyền thụ "Chư Thiên Vạn Giới Quyết" - một bộ công pháp có thể tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa.

Lần đầu theo sư phụ đến "Băng Nguyên Cực Bắc", nơi này có Hàn Băng Huyền Quy Hợp Thể kỳ. Trên đường đi, sư phụ chỉ vào những tảng băng trôi nói: "Nhìn kỹ, trong băng có lưu giữ đạo văn thiên địa.

Kim Thiền, sau khi được lão giả điểm hóa, trên trán cũng xuất hiện thêm một đạo kim văn thần bí.. Hứa Thanh tập trung quan sát, quả nhiên phát hiện trong những tảng băng vạn niên ẩn chứa những đạo văn tự nhiên. Sư phụ giảng:" Thiên địa vạn vật đều là thư tịch, quan trọng là ngươi có thể đọc hiểu hay không. "

Khi đối mặt với Hàn Băng Huyền Quy, sư phụ không ra tay, mà để Hứa Thanh tự mình chiến đấu. Mỗi khi hắn gặp nguy hiểm, sư phụ chỉ nhẹ nhàng nhắc một câu:" Dùng hỏa khắc băng, nhưng đừng quên thủy hỏa tương tức. "

Câu nói này khiến Hứa Thanh chợt tỉnh ngộ. Hắn không còn cưỡng ép đối kháng, mà vận dụng nguyên lý ngũ hành, dùng nhu khắc cương, cuối cùng đánh bại Huyền Quy.

Lần thứ hai đến" Lôi Trì Đông Hải ", săn Lôi Điện Giao Long. Trên biển, sư phụ chỉ những đợt sóng lớn nói:" Sóng tuy mạnh, nhưng không thể làm đảo lộn biển cả. Tu đạo cũng vậy, cần có tâm cảnh rộng lớn như biển."
 
Chỉnh sửa cuối:
34 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 17: Thu thập ngũ hành nội đan

Khi Giao Long xuất hiện, sư phụ dạy: "Lôi điện là sát lực, cũng là sinh cơ. Ngươi xem, mỗi lần tia chớp lóe lên, đều có sinh mệnh mới được tôi luyện."

Hứa Thanh quan sát kỹ, quả nhiên phát hiện trong lôi điện có sinh cơ ẩn chứa. Từ đó, hắn lĩnh ngộ ra "Lôi Đình Sinh Tử Quyết", có thể hấp thu lôi điện để tu luyện.

Lần thứ ba đến "Cửu U Thâm Uyên", nơi này có Cửu U Minh Xà. Trên đường đi qua âm trạch, sư phụ nói: "Âm dương tương sinh, sống chết tương chuyển. Nơi âm khí nặng nề nhất, thường ẩn chứa dương cơ thuần khiết nhất."

Quả nhiên, ở nơi sâu nhất của vực thẳm, họ tìm thấy một đóa "U Minh Dương Liên" - linh vật trời sinh có thể cân bằng âm dương.

Mỗi lần săn yêu, sư phụ đều chỉ dạy cho Hứa Thanh những đạo lý khác nhau:

"Giết yêu không phải là mục đích, mà là để hiểu rõ đạo lý của sự sống cái chết."

"Nội đan không chỉ để tăng tu vi, quan trọng hơn là thông qua nó cảm ngộ quy luật về thuộc tính riêng, có thể giúp thuộc tính đó trong cỡ thể ngươi viên mãn."

"Mỗi loại yêu thú đều là một bộ sách sống, trong cơ thể chúng ẩn chứa bí mật của thiên địa."

Có một lần, khi săn một con Bách Mục Yêu Vương, Hứa Thanh bị huyễn thuật làm cho mê hoặc. Sư phụ không vội giải cứu, mà để hắn tự mình giác ngộ: "Huyễn thuật mê người, thực ra là mê chính mình. Chỉ cần tâm như minh kính, tự nhiên sẽ thấy rõ chân giả."

Sau ba tháng đồng hành, Hứa Thanh không những thu thập được nhiều nội đan quý giá, mà còn:

Hiểu sâu sắc về sự vận hành của ngũ hành. Nắm bắt được quy luật âm dương

Mở rộng nhận thức về không thời gian

Thấu hiểu bản chất của sinh tử.

Hứa Thanh một quyển "Chư Thiên Vạn Giới Lục", ghi chép kiến thức về các cảnh giới khác nhau.

"Đệ tử, con đường tu tiên mênh mông, đừng vì chút thành tựu nhỏ nhoi mà thỏa mãn." Sư phụ dặn dò.

Hứa Thanh dập đầu: "Đệ tử ghi nhớ lời dạy của sư phụ!"

Tiếp theo là "Huyền Vũ trạch" ở phương nam. Nơi này nước độc tràn ngập, Huyền Vũ ẩn mình dưới đáy nước. Kim Thiền phát huy kỳ hiệu, dùng kim quang xua tan nước độc, giúp Hứa Thanh tìm ra Huyền Vũ.

Trận chiến dưới nước vô cùng khó khăn. Hứa Thanh dùng "Càn Khôn Nhật Nguyệt ấn" phong tỏa toàn bộ hồ nước, cuối cùng buộc Huyền Vũ phải ló mặt. Sau tuần trăng vật lộn, mới thu được thủy hành nội đan.

Đến "Thiết Mộc lâm" ở phương đông, nơi đây có Mộc thiên linh kỳ. Yêu thú này có thể điều khiển vạn mộc, cực khó đối phó. May nhờ Kim Thiền phát ra "Kim Cương Thần Quang", khắc chế mộc thuật, Hứa Thanh mới tìm được cơ hội, dùng "Phá Thiên Kiếm Quyết" chém đứt linh hồn Mộc Kình.

Tại "Kim Thạch sơn" ở phương tây, Hứa Thanh gặp Kim Tượng. Da thú cứng như kim cương, mọi công kích đều vô hiệu. Kim Thiền bỗng phát ra tiếng kêu đặc biệt, làm Kim Tượng mất tập trung. Hứa Thanh thừa cơ dùng "Nhu Khắc Cương chi đạo", hóa thành vạn đạo kiếm khí xuyên vào kẽ hở, thu được kim hành nội đan.

Cuối cùng là "Hoàng Sa cốc" ở trung ương, nơi có Thổ Long. Thổ Long có thể điều khiển đất đai, lợi hại vô cùng. Lần này tiến vào động phủ chỉ có Hứa Thanh.

Khi đặt chân vào động phủ Hứa Thanh gặp một thanh niên kỳ dị. Chàng mặc đạo bào màu vàng kim, tóc dài buộc thành búi, trên trán có ấn kỳ lân lấp lánh. Đang giao chiến kịch liệt với Thổ Long, Thổ Long với khả năng điều khiển địa hình liên tục tạo ra các khe nứt và cột đá tấn công nam tử áo vàng. Nam tử áo vàng cững không kém cạnh thi triển "kỳ lân nhi hành" theo bước chân của nam tử hiện lên một hồn kỳ lân vô cùng to lớn, mỗi bước đi đều tạo ra các cột đá lớn nhắm thẳng con Thổ long mà lao tới.

Cùng với thanh kiếm trong tay lên tục công kích vào thân thể Thổ long.

"Ầm.. Ầm.." một tiếng nổ vang lên, dưới chân nam tử mặt đất bắt đầu nứt toác. Một con Thổ Long nữa bay lên tấn công về phía nam tử. Đúng lúc nam tử áo vàng đang khốn đốn Hứa Thanh lao đến dùng "Càn Khôn Nhật Nguyệt ấn" những sợ xích sắt bắn ra từ pháp trận trói chặt con Thổ long lại. Hai tay vung trường thương nhắm thẳng ngực con Thổ Long mà bay đến, đúng lúc hắn không còn các bao xa thì con Thổ Long còn lại lao tới phá vỡ pháp trận.

Hai con thổ Long thuận thế bay lên trời, tạo ra uy áp vô cùng lớn

"Không hay, nó muốn phá hủy động ohur để chôn vùi chúng ta" người nam tử sắc mặt thay đổi nói.
 
Chỉnh sửa cuối:
34 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 18: Kim mặc tử

Nam tử áo vàng gầm lên "chiến kỹ kỳ lân" hồn kỳ lân to lớn nhập vào người hắn, tay chân hắn mọc ra móng vuốt, đầu xuất hiện hai chiếc sừng, chiếc đuôi vàng óng. Đây chính là truyền thừa "kỳ lân" mà hắn đạt được.

"Vậy mà cũng có kẻ giống ta, đạt được truyền thừa của hoang thú thượng cổ" Hứa Thanh cảm thán. Rồi thân hình khẽ động, sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh bạc là đôi cánh đến từ truyền thừa của Côn Bằng.

Hai người phối hợp lao lên tấn công về phía hai con thổ Long, các vết chém lên tục được tung ra dùng với sự sụp đổ của mặt đất. Cuối cùng hai con Thổ long cũng ngã xuống.

"Ta là Kim Mặc Tử, truyền nhân Kim Kỳ Lân, cảm tạ đạo hữu ra tay tương trợ." Thanh niên chắp tay thi lễ, thần thái ung dung.

Hai người cùng nhắm vào viên nội đan Thổ Hành Kỳ Lân trong bí cảnh. Nhưng thay đoạt lấy, Kim Mặc Tử lại cười nói: "Đạo hữu không chỉ đã cứu ta mà khí tức thâm hậu, viên nội đan này hợp với đạo hữu."

Hứa Thanh kinh ngạc: "Nội đan hệ thổ vông cùng khó tìm, đạo hữu không tranh giành?"

Kim Mặc Tử chỉ cười đáp: "Nếu không có đạo hữu, tại hạ hôm nay muốn đánh bại hai con thổ long này cũng mất nửa cái mạng. Ta tặng cho đạo hữu coi như trả lại ân tình, có thể kết giao."

Cảm kích trước sự hào sảng của Kim Mặc Tử, hắn lấy ra hồn phiên của mình, trong đó còn lưu giữ tàn hồn kỳ lân của hắn. Rồi đưa về phía Kim Mặc Tử.

"Vật này có thể giúp đạo hữu tăng cường huyết mạch Kỳ Lân."

Kim Mặc Tử tiếp nhận, trong mắt lóe lên vui mừng: "Đa tạ đạo hữu! Chúng ta quả thực có duyên."

Hai người ngồi lại luận đạo, phát hiện đối phương đều là người tâm tính rộng mở. Kim Mặc Tử kể về truyền thừa Kỳ Lân, Hứa Thanh chia sẻ hành trình tu luyện. Càng nói chuyện càng tâm đầu.

"Đạo hữu, ta cảm thấy ngươi sớm muộn cũng sẽ phi thăng Tiên giới." Kim Mặc Tử đột nhiên nói, "Chi bằng chúng ta kết làm đạo hữu, hẹn ngày gặp lại nơi Tiên giới?"

Hứa Thanh vui vẻ đồng ý. Kim Mặc Tử đưa cho Hứa Thanh một tấm phù.

"Khi nào đạo hữu phi thăng, chỉ cần thôi động phù này, ta tất sẽ cảm ứng được." Kim Mặc Tử nói.

Trước khi chia tay, Kim Mặc Tử còn tặng Hứa Thanh một viên "Kỳ Lân Lệnh" : "Vật này có thể triệu hoán Kỳ Lân hư ảnh, có thể giúp đạo hữu ba lần."

Hứa Thanh cũng tặng lại một sợi "Kim Thiền Tơ" : "Tơ này có thể kết thành phòng hộ, chúc đạo hữu tu đạo thuận lợi."

Hai người chia tay trong lưu luyến. Kim Mặc Tử hóa thành kim quang biến mất, Hứa Thanh cũng rời khỏi bí cảnh, trong lòng tràn đầy cảm khái.

Kỳ ngộ này không chỉ giúp hắn hoàn thành việc thu thập nội đan cuối cùng, còn kết được một bằng hữu. Mà lời hẹn Tiên giới, càng trở thành động lực tu luyện của hắn.

Hắn biết, trên con đường này, hắn không còn cô độc. Ở nơi xa, còn có một vị đạo hữu đang chờ đợi.

Hứa Thanh t mang theo năm viên nội đan vấn đỉnh kỳ. Chuyến đi này không chỉ thu hoạch dược liệu, mà tu vi của hắn cũng thêm tinh thuần, Kim Thiền cũng trưởng thành rất nhiều.

Lão điên ngồi trước đống lửa, một tay cầm bình rượu, tay kia cầm một chiếc đùi của con hồ yêu, vừa ăn lão vừa giảng giải.

Tu sĩ vấn đỉnh muốn đột phá cảnh gới Chân tiên cần thỏa mãn ba điều kiện tiên quyết. Thứ nhất cần viên mãn thuộc tính của bản thân đến mức đại thành. Thứ hai cần có cảm nhận về quy tắc của thiên đạo. Cuối cùng là bước chân lên thăng thiên đài hứng chịu cửu cửu lôi kiếp. Thỏa mãn tất cả mới có thể bước chân lên cảnh giới Chân tiên đạt được tư cách phi thăng tiên giới.

Hứa Thanh Để có thể nhanh chóng gia tăng sức mạnh, đạt được sức mạng lớn nhất. Hắn quyết định chọn cách hấp thụ cả năm loại thuộc tính ngũ hành bản nguyên. Hắn không chỉ muốn trong cùng cảnh giới bản thân vô địch mà còn muốn vượt cấp khiêu chiến.

"Hahaha.. Tốt, rất tốt" Lão điên cười lớn. Ngươi rất hợp ý lão phu, đấy cũng chính là lý do t muốn ngươi thu thập dủ nội đan của năm thuộc tính ngũ hành.

"Ngươi có thể bế quan luyện chế những nội đan này rồi, lão phu cũng có việc phải làm" nói rồi lão điên xé rách không gian rời đi.

Hứa Thanh bắt đầu bế quan luyện đan. Hắn biết, một khi "Ngũ Hành Đan" luyện thành, hắn sẽ chân chính đủ tư cách để tiến hành cảm ngộ thiên đạo.

 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back