Chương 150: Hôn Sự Của Ngô Quyền Và Vương Quế Hoa
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Ngô Quyền chưa bao giờ nghĩ đời này mình còn có thể cưới được vợ, càng không nghĩ tới người vợ này lại là em dâu của mình.
Anh ta cảm thấy nếu việc này diễn ra với người khác thì nhất định sẽ bị người khác nói xấu nói đến chết, nhưng đến lượt anh ta người trong thôn lại vui tươi hớn hở.
Tiết kiệm được phần bà mối đến hỏi cưới, Ngô Quyền cố ý đi mua giấy đỏ về, tìm thím Trương trong thôn đến cắt chữ hỷ và những kiểu giấy cắt hoa cần dùng trong đám cưới để dán vào cửa sổ.
"Ngô Quyền, cậu sắp cưới vợ rồi sao?" Trương Mẫn vợ của Trần Hào đã trêu ghẹo hỏi.
"Chị Mẫn, tôi cũng không giấu diếm gì chị." Ngô Quyền bế Tiểu Nha, có hơi xấu hổ nói, "Tôi sắp cưới Quế Hoa."
"Quế Hoa?" Trương Mẫn hơi sửng sốt rồi mới phản ứng lại: "Cậu nói là Vương Quế Hoa đó sao?"
Ngô Quyền gật đầu: "Đúng vậy, thì.. cũng là.. dù sao mẹ của Quế Hoa đã đồng ý rồi." Ngô Quyền nói đến chuyện này thì mặt đỏ bừng.
Trương Mẫn nghĩ thấy cũng đúng, hai người này ở chung lâu như vậy, Ngô Quý cũng đã chết hơn một năm rồi, thời gian lâu dần sẽ nảy sinh tình cảm, cũng khá tốt.
Hơn nữa Tiểu Nha đi theo Ngô Quyền bấy lâu nay, càng lớn càng xinh, chị ta đã vui mừng trêu ghẹo:
"Vậy thì tốt, đàn ông con trai mà xấu hổ gì chứ?"
"Yên tâm đi, chuyện đám cưới này tôi sẽ tìm người trong thôn giúp cậu lo liệu, một mình cậu thì làm được gì chứ? Người trong thôn đều rất mong chờ hai người nhanh chóng kết hôn đấy." Trương Mẫn cũng không ít lần nghe trong người thôn lời ra tiếng vào về hai người họ.
Tiểu Nha ở một bên ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh ta: "Cha ơi, cha muốn tìm mẹ mới cho con sao?"
"Không phải mẹ mới." Ngô Quyền yêu chiều vuốt chiếc mũi nhỏ của cô bé, "Chính là mẹ ruột của con đấy. Chờ hai ngày nữa, gia đình ba người chúng ta sẽ có thể ở cùng nhau."
Mua đồ xong, Ngô Quyền lại đưa Tiểu Nha đến cửa hàng, mua hai lạng kẹo trái cây và một bao hạt dưa. Ở thời này những món đồ đã là rất sang rồi, khiến cho Tiểu Nha vô cùng vui mừng.
"Cha ơi, sao hôm nay cha lại mua nhiều kẹo thế" Tiểu Nha ôm túi giấy nhỏ, cười hi hi hỏi.
"Đương nhiên rồi." Ngô Quyền cũng cười, "Cha sắp cưới mẹ con rồi thì sao không vui được chứ?"
Sau khi Ngô Quyền để cô bé ở nhà, anh ta lại đạp xe đạp lên thị trấn.
"Thím ơi!" Ngô Quyền nhanh chóng chào hỏi, sau khi vào nhà liền đem những lễ vật tặng cho Lý Thu Hiệp.
Lý Thu Hiệp nhìn những thứ Ngô Quyền cầm trên tay, cười hỏi: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
"Dạ thím, đây là 100 đồng tiền sính lễ con đã chuẩn bị." Ngô Quyền từ trong người lấy ra một gói giấy đỏ, "Không được nhiều tiền, mong thím đừng chê."
"Tiền sính lễ thì thôi đi, chỉ cần con đối xử tốt với mẹ con nó là được." Lý Thu Hiệp cũng không muốn lấy tiền của Vương Quế Hoa, không chừng sau này con nhỏ đó còn gây sự với cô vì số tiền này.
Ngô Quyền có hơi sốt ruột: "Thím ơi, đây là thủ tục, thím nhận đi. Hơn nữa hai năm nay con đều trồng trọt trên đất nhà thím, vẫn luôn kiếm được tiền mà."
"Thôi được." Lý Thu Hiệp khoát tay, "Tiền này tôi tạm thời nhận trước."
Lý Thu Hiệp lại hỏi Ngô Quyền khi nào thì tổ chức đám cưới. Ngô Quyền đã cười nói vào ngày mốt.
Lý Thu Hiệp lại bảo anh ta đến từng nhà các anh chị của Vương Quế Hoa để thông báo chuyện này, đến lúc đó tất cả họ đều sẽ đến.
Đến ngày đám cưới, trong nhà Vương Quế Hoa rất náo nhiệt. Tuy nói là kết hôn lần hai, nhưng người trong thôn vẫn rất nể mặt. Mấy thím, mấy bác quen thân đã đến giúp dán chữ hỷ, quét sân từ sáng sớm.
Vương Quế Hoa ngồi ở trên giường, nhìn bạn bè thân thuộc đến đầy nhà đã dâng lên cảm xúc khó tả.
Trước kia cô ta không hiểu chuyện, khăng khăng đòi kết hôn với Ngô Quý, gia đình không đồng ý, khi đó bọn họ ngay cả đám cưới cũng không tổ chức. Ngô Quý về sau vẫn là loại người vô dụng.
Lần này cô ta là một quả phụ mang theo một đứa con gái, không biết người trong thôn đã nói xấu sau lưng họ biết bao nhiêu.
Không ngờ đến khi họ đám cưới, người trong thôn đều đến giúp đỡ, điều này cô ta không thể ngờ tới.
Lúc này trong sân đang bày tám bàn tiệc, tuy nói mỗi bàn chỉ có hai món ăn, một món thịt kho tàu, một món rau xào, nhưng cũng không thể sánh được sự nhiệt tình của mọi người. Nhà ai có gì lấy đó, có người lấy hai cân gạo nếp nấu một nồi xôi táo đỏ, có người ngâm nửa vò dưa muối.
Ngay cả thím Trương bình thường thích nói xấu cũng làm một xửng màn thầu trắng đến.
Nhìn những người hàng xóm láng giềng bưng bát đũa cười nói nói, trong lòng Vương Quế Hoa cảm thấy ấm áp, cảm giác đời này mình đã có thể thẳng lưng làm người.
"Nhìn xem, tôi đã nói hôn sự này rất tốt mà."
Thím Trương ngồi vào bàn tiệc, giọng nói cố ý đề cao lên quãng tám, "Nếu là nhà người khác, người vợ tái hôn đừng nói là tiền sính lễ, ngay cả tiệc cưới cũng không làm nổi. Các người nhìn Ngô Quyền người ta đã coi Quế Hoa là gì chứ? Đó là người tốt thật lòng thật dạ yêu thương đứa con gái."
Ngày đại hỷ, bọn họ cũng không muốn nhắc tới Ngô Quý.
Lý Thu Hiệp cười thầm trong bụng, những người này đều rất tinh ranh, nhưng ở nông thôn là như vậy, trái tim không phải làm từ sắt đá.
Chỉ cần Quế Hoa sống tốt thì những lời ra tiếng vào của người khác sẽ tự nhiên ít đi. Một người làm mẹ như cô cần gì phải lo lắng nhiều như vậy?
Lúc này Tiểu Nha lại chạy nhảy tới, trong tay còn cầm trứng gà luộc:
"Mẹ ơi, cha bảo con đưa cho mẹ. Cha nói mẹ đã vất vả cả buổi sáng, chắc chắn đã đói rồi."
Trong lòng Tiểu Nha rất vui sướng, cô bé cảm thấy đây là ngày hạnh phúc nhất của mình.
Trước kia ở trong thôn, cô bé luôn nghe thấy mấy bạn nhỏ nói cô bé không có cha, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Cô bé không chỉ có mẹ mà còn có một người cha đối xử tốt với cô bé nhất. Sau này đi học, cô bé cũng có thể giống như những bạn khác tự hào nói 'Cha mình đến đón mình'.
Vương Quế Hoa nhận lấy trứng gà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của con gái, suýt chút rơi nước mắt.
Lần này xem như cô ta đã thật sự kết hôn, bây giờ nhìn lại mới hiểu được vì sao gia đình vẫn luôn phản đối hôn sự của cô ta và Ngô Quý.
Kỳ thật nếu khi đó thật sự cho người nhà chọn giữa hai anh em Ngô Quý và Ngô Quyền, mẹ cô ta có thể sẽ trực tiếp chọn Ngô Quyền, mặc dù Ngô Quyền lớn hơn cô ta rất nhiều tuổi.
Lý Thu Hiệp cảm thấy rất ngạc nhiên, với cái tính bò hoang như Vương Quế Hoa mà lại rơi nước mắt sao?
Được làm mẹ rồi thì mới biết cuộc sống nên sống thế nào rồi sao?
Lý Thu Hiệp lấy ra 100 đồng tiền sính lễ.
"Đây là tiền sinh lễ của Ngô Quyền đưa. Cho con này."
"Mẹ, đây là tiền sính lễ cho nhà mình mà, mẹ cho con làm gì?"
Vương Quế Hoa cảm thấy vô cùng xấu hổ, nghĩ lại những chuyện ngu ngốc của mình đã làm trước kia.
Trộm tiền trong nhà để làm tiền sính lễ, gây chuyện với gia đình một cách khó coi như vậy.
"Con thật sự không lấy à?" Lý Thu Hiệp cố ý trêu chọc cô ta.
"Mẹ, không cần đâu, cái này là cho nhà mình."
Lý Thu Hiệp cũng không cưỡng ép đã cất vào trước.
Vương Quế Hoa nhìn Ngô Quyền đang rót rượu cho khách ở bên ngoài. Anh ta mặc bộ quần áo mới mẹ cho lần trước, gương mặt bị phơi đen nhưng trong ánh mắt đó lại chứa đầy niềm vui sướng.
Nghĩ lại hơn một năm qua anh ta đã chăm sóc cô ta và Tiểu Nha như thế nào, trong lòng Vương Quế Hoa như được rót mật ngọt.
Cô ta lại nhìn Tiểu Nha đang ngồi trong lòng mình, cuối cùng nước mắt đã rơi xuống:
"Mẹ, con chưa bao giờ được sống tốt như vậy. Con biết trước đây con không hiểu chuyện, nhưng bây giờ.."
Lý Thu Hiệp nhẹ nhàng vuốt tóc con gái:
"Bây giờ hiểu chuyện cũng không muộn, sau này sống tốt với Ngô Quyền, đối xử tốt với Tiểu Nha một chút."
Lý Thu Hiệp nghĩ thầm, đây là xem như đã trưởng thành rồi, được làm mẹ rồi mới biết làm phụ nữ không dễ dàng gì.
Anh ta cảm thấy nếu việc này diễn ra với người khác thì nhất định sẽ bị người khác nói xấu nói đến chết, nhưng đến lượt anh ta người trong thôn lại vui tươi hớn hở.
Tiết kiệm được phần bà mối đến hỏi cưới, Ngô Quyền cố ý đi mua giấy đỏ về, tìm thím Trương trong thôn đến cắt chữ hỷ và những kiểu giấy cắt hoa cần dùng trong đám cưới để dán vào cửa sổ.
"Ngô Quyền, cậu sắp cưới vợ rồi sao?" Trương Mẫn vợ của Trần Hào đã trêu ghẹo hỏi.
"Chị Mẫn, tôi cũng không giấu diếm gì chị." Ngô Quyền bế Tiểu Nha, có hơi xấu hổ nói, "Tôi sắp cưới Quế Hoa."
"Quế Hoa?" Trương Mẫn hơi sửng sốt rồi mới phản ứng lại: "Cậu nói là Vương Quế Hoa đó sao?"
Ngô Quyền gật đầu: "Đúng vậy, thì.. cũng là.. dù sao mẹ của Quế Hoa đã đồng ý rồi." Ngô Quyền nói đến chuyện này thì mặt đỏ bừng.
Trương Mẫn nghĩ thấy cũng đúng, hai người này ở chung lâu như vậy, Ngô Quý cũng đã chết hơn một năm rồi, thời gian lâu dần sẽ nảy sinh tình cảm, cũng khá tốt.
Hơn nữa Tiểu Nha đi theo Ngô Quyền bấy lâu nay, càng lớn càng xinh, chị ta đã vui mừng trêu ghẹo:
"Vậy thì tốt, đàn ông con trai mà xấu hổ gì chứ?"
"Yên tâm đi, chuyện đám cưới này tôi sẽ tìm người trong thôn giúp cậu lo liệu, một mình cậu thì làm được gì chứ? Người trong thôn đều rất mong chờ hai người nhanh chóng kết hôn đấy." Trương Mẫn cũng không ít lần nghe trong người thôn lời ra tiếng vào về hai người họ.
Tiểu Nha ở một bên ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh ta: "Cha ơi, cha muốn tìm mẹ mới cho con sao?"
"Không phải mẹ mới." Ngô Quyền yêu chiều vuốt chiếc mũi nhỏ của cô bé, "Chính là mẹ ruột của con đấy. Chờ hai ngày nữa, gia đình ba người chúng ta sẽ có thể ở cùng nhau."
Mua đồ xong, Ngô Quyền lại đưa Tiểu Nha đến cửa hàng, mua hai lạng kẹo trái cây và một bao hạt dưa. Ở thời này những món đồ đã là rất sang rồi, khiến cho Tiểu Nha vô cùng vui mừng.
"Cha ơi, sao hôm nay cha lại mua nhiều kẹo thế" Tiểu Nha ôm túi giấy nhỏ, cười hi hi hỏi.
"Đương nhiên rồi." Ngô Quyền cũng cười, "Cha sắp cưới mẹ con rồi thì sao không vui được chứ?"
Sau khi Ngô Quyền để cô bé ở nhà, anh ta lại đạp xe đạp lên thị trấn.
"Thím ơi!" Ngô Quyền nhanh chóng chào hỏi, sau khi vào nhà liền đem những lễ vật tặng cho Lý Thu Hiệp.
Lý Thu Hiệp nhìn những thứ Ngô Quyền cầm trên tay, cười hỏi: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
"Dạ thím, đây là 100 đồng tiền sính lễ con đã chuẩn bị." Ngô Quyền từ trong người lấy ra một gói giấy đỏ, "Không được nhiều tiền, mong thím đừng chê."
"Tiền sính lễ thì thôi đi, chỉ cần con đối xử tốt với mẹ con nó là được." Lý Thu Hiệp cũng không muốn lấy tiền của Vương Quế Hoa, không chừng sau này con nhỏ đó còn gây sự với cô vì số tiền này.
Ngô Quyền có hơi sốt ruột: "Thím ơi, đây là thủ tục, thím nhận đi. Hơn nữa hai năm nay con đều trồng trọt trên đất nhà thím, vẫn luôn kiếm được tiền mà."
"Thôi được." Lý Thu Hiệp khoát tay, "Tiền này tôi tạm thời nhận trước."
Lý Thu Hiệp lại hỏi Ngô Quyền khi nào thì tổ chức đám cưới. Ngô Quyền đã cười nói vào ngày mốt.
Lý Thu Hiệp lại bảo anh ta đến từng nhà các anh chị của Vương Quế Hoa để thông báo chuyện này, đến lúc đó tất cả họ đều sẽ đến.
Đến ngày đám cưới, trong nhà Vương Quế Hoa rất náo nhiệt. Tuy nói là kết hôn lần hai, nhưng người trong thôn vẫn rất nể mặt. Mấy thím, mấy bác quen thân đã đến giúp dán chữ hỷ, quét sân từ sáng sớm.
Vương Quế Hoa ngồi ở trên giường, nhìn bạn bè thân thuộc đến đầy nhà đã dâng lên cảm xúc khó tả.
Trước kia cô ta không hiểu chuyện, khăng khăng đòi kết hôn với Ngô Quý, gia đình không đồng ý, khi đó bọn họ ngay cả đám cưới cũng không tổ chức. Ngô Quý về sau vẫn là loại người vô dụng.
Lần này cô ta là một quả phụ mang theo một đứa con gái, không biết người trong thôn đã nói xấu sau lưng họ biết bao nhiêu.
Không ngờ đến khi họ đám cưới, người trong thôn đều đến giúp đỡ, điều này cô ta không thể ngờ tới.
Lúc này trong sân đang bày tám bàn tiệc, tuy nói mỗi bàn chỉ có hai món ăn, một món thịt kho tàu, một món rau xào, nhưng cũng không thể sánh được sự nhiệt tình của mọi người. Nhà ai có gì lấy đó, có người lấy hai cân gạo nếp nấu một nồi xôi táo đỏ, có người ngâm nửa vò dưa muối.
Ngay cả thím Trương bình thường thích nói xấu cũng làm một xửng màn thầu trắng đến.
Nhìn những người hàng xóm láng giềng bưng bát đũa cười nói nói, trong lòng Vương Quế Hoa cảm thấy ấm áp, cảm giác đời này mình đã có thể thẳng lưng làm người.
"Nhìn xem, tôi đã nói hôn sự này rất tốt mà."
Thím Trương ngồi vào bàn tiệc, giọng nói cố ý đề cao lên quãng tám, "Nếu là nhà người khác, người vợ tái hôn đừng nói là tiền sính lễ, ngay cả tiệc cưới cũng không làm nổi. Các người nhìn Ngô Quyền người ta đã coi Quế Hoa là gì chứ? Đó là người tốt thật lòng thật dạ yêu thương đứa con gái."
Ngày đại hỷ, bọn họ cũng không muốn nhắc tới Ngô Quý.
Lý Thu Hiệp cười thầm trong bụng, những người này đều rất tinh ranh, nhưng ở nông thôn là như vậy, trái tim không phải làm từ sắt đá.
Chỉ cần Quế Hoa sống tốt thì những lời ra tiếng vào của người khác sẽ tự nhiên ít đi. Một người làm mẹ như cô cần gì phải lo lắng nhiều như vậy?
Lúc này Tiểu Nha lại chạy nhảy tới, trong tay còn cầm trứng gà luộc:
"Mẹ ơi, cha bảo con đưa cho mẹ. Cha nói mẹ đã vất vả cả buổi sáng, chắc chắn đã đói rồi."
Trong lòng Tiểu Nha rất vui sướng, cô bé cảm thấy đây là ngày hạnh phúc nhất của mình.
Trước kia ở trong thôn, cô bé luôn nghe thấy mấy bạn nhỏ nói cô bé không có cha, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Cô bé không chỉ có mẹ mà còn có một người cha đối xử tốt với cô bé nhất. Sau này đi học, cô bé cũng có thể giống như những bạn khác tự hào nói 'Cha mình đến đón mình'.
Vương Quế Hoa nhận lấy trứng gà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của con gái, suýt chút rơi nước mắt.
Lần này xem như cô ta đã thật sự kết hôn, bây giờ nhìn lại mới hiểu được vì sao gia đình vẫn luôn phản đối hôn sự của cô ta và Ngô Quý.
Kỳ thật nếu khi đó thật sự cho người nhà chọn giữa hai anh em Ngô Quý và Ngô Quyền, mẹ cô ta có thể sẽ trực tiếp chọn Ngô Quyền, mặc dù Ngô Quyền lớn hơn cô ta rất nhiều tuổi.
Lý Thu Hiệp cảm thấy rất ngạc nhiên, với cái tính bò hoang như Vương Quế Hoa mà lại rơi nước mắt sao?
Được làm mẹ rồi thì mới biết cuộc sống nên sống thế nào rồi sao?
Lý Thu Hiệp lấy ra 100 đồng tiền sính lễ.
"Đây là tiền sinh lễ của Ngô Quyền đưa. Cho con này."
"Mẹ, đây là tiền sính lễ cho nhà mình mà, mẹ cho con làm gì?"
Vương Quế Hoa cảm thấy vô cùng xấu hổ, nghĩ lại những chuyện ngu ngốc của mình đã làm trước kia.
Trộm tiền trong nhà để làm tiền sính lễ, gây chuyện với gia đình một cách khó coi như vậy.
"Con thật sự không lấy à?" Lý Thu Hiệp cố ý trêu chọc cô ta.
"Mẹ, không cần đâu, cái này là cho nhà mình."
Lý Thu Hiệp cũng không cưỡng ép đã cất vào trước.
Vương Quế Hoa nhìn Ngô Quyền đang rót rượu cho khách ở bên ngoài. Anh ta mặc bộ quần áo mới mẹ cho lần trước, gương mặt bị phơi đen nhưng trong ánh mắt đó lại chứa đầy niềm vui sướng.
Nghĩ lại hơn một năm qua anh ta đã chăm sóc cô ta và Tiểu Nha như thế nào, trong lòng Vương Quế Hoa như được rót mật ngọt.
Cô ta lại nhìn Tiểu Nha đang ngồi trong lòng mình, cuối cùng nước mắt đã rơi xuống:
"Mẹ, con chưa bao giờ được sống tốt như vậy. Con biết trước đây con không hiểu chuyện, nhưng bây giờ.."
Lý Thu Hiệp nhẹ nhàng vuốt tóc con gái:
"Bây giờ hiểu chuyện cũng không muộn, sau này sống tốt với Ngô Quyền, đối xử tốt với Tiểu Nha một chút."
Lý Thu Hiệp nghĩ thầm, đây là xem như đã trưởng thành rồi, được làm mẹ rồi mới biết làm phụ nữ không dễ dàng gì.