Xuyên Không [Dịch] Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi! - An Cát Tiểu Quái Vật

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghi Phuc, 17 Tháng một 2025.

  1. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 10: Càng Cấm Cản Thì Nó Càng Cảm Thấy Chúng Ta Cản Trở Nó Tận Hưởng Hạnh Phúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Quế Hoa chưa bao giờ giặt quần áo, cô ta bưng một chậu quần áo ra bờ sông để giặt, nhìn thấy người khác dùng tay để vò, còn có người dùng gậy để đập, cô ta cũng học theo.

    Nhưng lực đập quá mạnh, quần áo khi giặt xong được cô ta mang về không bị thủng thì bị rách.

    Quần áo còn chưa được vắt khô, dọc đường đi cô ta đi được vài bước lại ngồi xuống nghỉ mệt.

    "Sao giặt quần áo lại mệt thế? Lưng mình đau quá."

    Khi cô ta phơi quần áo ngoài sân, cô ta phát hiện cả nửa chậu nước, bảo sao lại nặng như vậy.

    "Cô út, cô vắt đồ khô một chút thì sẽ không mệt như vậy."

    Vương Hồng Oa lấy làm lạ, trước giờ cô út không làm việc nhà mà hôm nay lại đi giặt quần áo. Cô bé nhìn quần áo được treo trên dây, đôi mắt to của cô bé suýt rơi ra ngoài.

    Đây là đi giặt quần áo hay đi xé quần áo thế, còn mặc được nữa không?

    "Này, mặc kệ tao, sức tao mạnh."

    Vương Quế Hoa còn tự hài lòng với chính mình, hôm nay mẹ nhất định sẽ khen ngợi cô ta. Cô ta đã giặt quần áo cho mẹ.

    "Sức của cô út cũng mạnh thật đấy. Cô út thật là giỏi."

    Vương Hồng Oa nói xong liền chạy về nhà, sợ bà nội nhìn thấy quần áo của bà nội bị cô út giặt thành giẻ rách, cô út lại đổ lỗi lên đầu mình.

    Lý Thu Hiệp đang ở trong nhà, đi vào không gian, chuẩn bị đưa đọt hương thung lên kệ bán, nhưng cả một đống hương thung to không thể bày lên kệ, khi đưa lên kệ cô phải tự bó thành từng bó trước khi ấn định giá.

    Vì vậy, trong lúc Vương Quế Hoa đi giặt đồ cả buổi, cô đã bó gọn gàng lại đống đọt hương thung đó.

    Cô vào Taobao mua một túi dây thun, cột thành từng bó.

    Sau đó cô mới đưa lên kệ, một bó khoảng nửa cân, trước đó cô còn nghĩ người ta bán một cân mới được năm đồng.

    Kết quả là một bó nhỏ của cô bán với giá năm đồng, có thể bán với giá cao gấp đôi, vậy sẽ bán được khoảng 50 đồng.

    Hàng vừa đưa lên kệ thì nghe thấy Vương Quế Hoa từ ngoài trở về.

    Cô nhanh chóng ra khỏi không gian, mở cửa đi ra ngoài nhìn quần áo được Vương Quế Hoa giặt cho mình.

    Kết quả lại phát hiện toàn bộ quần áo được phơi trên dây đều.. Hơ, phải diễn tả thế nào đây, giống như là đã bị chà đạp vậy.

    Được dịp, cô cũng không thích những bộ quần áo này, lát nữa cô sẽ lên Taobao tìm mua cái mới, nhưng vẫn phải dạy cho cô ta một bài học.

    "Mẹ ơi, mẹ nhìn xem con đã giặt quần áo cho mẹ rồi."

    Vương Quế Hoa tỏ vẻ đắc ý, vẻ mặt như đang nói 'Mau khen con đi.'.

    "Đây là quần áo mà con đã giặt sao? Mẹ đứng thấy mệt rồi, con sang đó mang cây gậy đó qua đây."

    Lý Thu Hiệp chỉ vào cây gậy đang dựa ở cửa bếp, đó là cây gậy mà Bàn Nữu đã vót cho cô trước đó.

    "Ồ. Mẹ cũng vô dụng thật đấy, đứng một chút cũng không được."

    Trong nhà này chỉ có mỗi Vương Quế Hoa dám phàn nàn Lý Thu Hiệp. Tất nhiên, trong số này không bao gồm Vương Đức Phát.

    Lý Thu Hiệp cầm lấy cây gậy, nghiến răng nghiến lợi đánh thẳng vào mông Vương Quế Hoa.

    "Á!" Một tiếng hét vang lên từ ngoài sân, giống như tiếng giết heo.

    Khiến cho Trịnh Tiểu Hoa đang may quần áo trong phòng đã giật mình đâm kim vào tay.

    Vương Quế Hoa che mông lại, nhìn mẹ mình với vẻ mặt khó tin.

    "Mẹ, mẹ lại đánh con! Tại sao mẹ đánh con? Con vừa giặt quần áo cho mẹ mà."

    "Tại sao mẹ đánh con à? Con mở to đôi mắt chó của con ra nhìn xem con đi giặt quần áo hay đi xé quần áo đây?"

    Vừa nói, Lý Thu Hiệp lại bắt đầu quất roi vào Vương Quế Hoa, nhưng vừa đánh được hai cái thì Vương Quế Hoa đã bỏ chạy.

    "Mẹ, mẹ đánh thật à, đau qua đi mất, quần áo con giặt bị làm sao chứ? Hu hu hu.. Đau quá."

    Vương Quế Hoa bị đánh đến chảy nước mắt.

    "Mới đánh có hai cái mà con la đau rồi, Vương Quế Hoa, mẹ nói cho con biết, cái thằng nhóc Ngô Quý mà con thích, nhà cậu ta chẳng có dư được gian nhà nào cả, quần áo cũng không biết phải vá bao nhiêu chỗ. Con nghĩ nếu hôm nay con giặt quần áo của người ta đều thành thế này thì người ta có đánh con không? Không đánh con thành đầu heo thì mẹ thua gì cũng thua?"

    Lý Thu Hiệp nhìn Vương Quế Hoa mà cười chế nhạo.

    Mọi người trong nhà nghe Lý Thu Hiệp đánh Vương Quế Hoa ở bên ngoài đều chạy ra xem náo nhiệt với vẻ mặt ngạc nhiên.

    Đúng là lần đầu mới thấy! Không biết hai ngày nay Vương Quế Hoa đã tạo nghiệp gì, cứ chọc giận mẹ già.

    Kết quả sau khi ra đến nơi thì lại nghe thấy một chuyện còn thú vị hơn. Cô em út đã có người yêu, đây là lén lút hẹn hò.

    Đó lại là một tên choai choai nổi tiếng lông bông ở thôn bên cạnh, Ngô Quý.

    "Em gái, mẹ nói có thật không? Em đang hẹn hò với thằng nhóc Ngô Quý đó sao? Em có bị điên à?"

    Anh cả Vương Hỷ Tài là người trực tiếp nhất, nghĩ đến gia cảnh nhà Ngô Quý, còn nữa anh trai thằng nhóc đo cũng trạc tuổi mình, con gái lớn của mình cũng được 15 tuổi rồi.

    Cái tên Ngô Quyền đó vẫn chưa cưới được vợ, cũng vì gia đình quá nghèo, còn phải nuôi cậu em Ngô Quý nữa.

    "Mẹ, sao mẹ lại nói ra thế?"

    Vương Quế Hoa thấy cả nhà nhìn mình như nhìn một kẻ ngốc, cô ta tức giận giậm chân.

    "Sao hả, con dám nắm tay thằng nhóc Ngô Quý đó ở bên ngoài, mà con còn sợ người trong nhà biết sao? Mẹ thấy con cũng lớn gan lắm mà."

    Vương Quế Hoa xấu hổ lấy tay che mặt, chạy thẳng vào nhà. Con gái thời này vẫn còn rất bảo thủ.

    "Mẹ này, chuyện này mẹ cũng nhịn được sao? Nhà họ Ngô đó, chính là cái hố lửa. Cô út.."

    Cô con dâu lớn cũng tỏ vẻ băn khoăn, chị ta gả vào gia đình này khá sớm, khi đó cô út cũng mới ba bốn tuổi.

    Cũng xem như là đã dõi theo cô út lớn lên từng ngày, nghĩ đến việc cô út hẹn hò với một người nghèo đến không có gì để ăn thì..

    Lý Thu Hiệp nhìn thấy Vương Quế Hoa chạy vào nhà, rồi nhìn quanh sân, ngoài vợ chồng thằng ba đã về nhà mẹ đẻ, Vương Cẩu Đản không có ở nhà, Bàn Nữu thì ra ngoài cắt cỏ, còn có một người nữa, Vương Đức Phát đã đi đâu rồi?

    "Hồng Oa, con vào trong xem ông nội con có trong nhà không."

    Thấy Hồng Oa đi vào nhà, Lý Thu Hiệp mới nói với họ.

    "Đang trong giai đoạn nồng cháy, nó cảm thấy thằng nhóc đó cái gì cũng tốt. Càng cấm cản thì nó càng cảm thấy chúng ta cản trở nó tận hưởng hạnh phúc."

    "Vậy phải làm sao?"

    Trịnh Tiểu Hoa cảm thấy mẹ chồng nói đúng, đúng là có kiểu người như vậy.

    Cũng giống như năm xưa, khi cô ấy muốn gả cho Hỷ Dân gia đình cũng khuyên cô ấy, nói mẹ chồng cô ấy là người xấu tính, nóng nảy, hay kiếm chuyện, trước đây cô ấy vẫn nhất mực muốn gả cho Hỷ Dân.

    Nhưng hai ngày nay, cô ấy cảm thấy mẹ chồng đã thay đổi, nói chuyện cũng dễ nghe hơn.

    "Để nó biết được những cái khổ cực sau này, vậy thì bây giờ cho nó biết trước. Từ nay về sau quần áo của các con cứ đưa cho nó giặt. Tiểu Hoa này, sau này nấu cơm thì con xem cũng để cho nó làm, chuyện quét dọn trong nhà này cũng để nó làm."

    "Mẹ, mẹ nói gì thế?"

    Vương Quế Hoa tuy ở trong nhà nhưng vẫn nghe rõ bên ngoài nói gì. Cô ta liền phản đối.

    Tại sao việc gì cũng để cho cô ta làm, cô ta liền phóng ra, nhìn Lý Thu Hiệp với ánh mắt ấm ức.

    "Ái chà, con gái ngoan, mẹ cũng không muốn đối xử với con như vậy đâu, nhưng con thử nghĩ xem, nhà họ Ngô đó chỉ có hai người đàn ông, tên Ngô Quyền đó là một thằng trai già ế vợ, con gã sang đó cũng chẳng có cả mẹ chồng, sau này mọi chuyện trong nhà từ trong ra ngoài đều do con gánh vác."

    "Con thấy mấy người chị dâu của con từ sáng đến tối đã làm những công việc gì? Chỉ nói riêng chị dâu thứ hai của con trước, có phải đang vác cái bụng bầu mà vẫn phải nấu cơm không? Có phải nhìn thấy việc nhà gì cũng phải bắt tay vào làm không?"

    "Sau này con gả sang đó con sẽ phải sống cuộc sống thế nào thì con nên trải nghiệm thử, nếu không đến lúc đó, cơm cũng không biết nấu thì người ta có đánh con không? Nhà cửa không dọn dẹp để bừa bộn bẩn thỉu, người ta có đánh con không? Quần áo không biết may, cũng chẳng biết giặt giũ. Nhà họ nghèo như vậy lấy đâu ra tiền mua cái mới?"
     
  2. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 11: Vậy Là Thím Đã Bị Lợi Dụng Rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người đều gật gù đồng tình trong khi Lý Thu Hiệp nói. Nhất là Vương Hỷ Tài, anh ta vốn là một người đàn ông chân chính:

    "Mẹ nói đúng, em không biết làm gì cả, gả sang đó một ngày sẽ bị đánh hai trận, ba ngày bị bỏ đói chín bữa. Em gái này, em thật sự muốn gã sang đó sao? Vậy đến lúc đó đừng về đây khóc lóc, ở nhà chúng ta cũng nghèo khó, không có tiền giúp em đâu."

    Vương Quế Hoa vẫn chưa lấy chồng, cô ta cảm thấy sợ hãi trước tương lai mà Lý Thu Hiệp miêu tả.

    "Không đâu, mẹ đừng dọa con, anh Ngô Quý nói sẽ đối xử tốt với con, sẽ không để con phải chịu khổ đâu."

    "Thật hết thuốc chữa!"

    Lúc này, Vương Hồng Oa bước ra và nói với bà nội trong nhà không có ai, ông nội không có trong nhà.

    Lý Thu Hiệp không có nhiều thời gian để đôi co với một đứa yêu đến mù quáng này, cô liền quay lưng đi ra ngoài.

    Trịnh Tiểu Hoa kéo con gái về nhà, vừa đi vừa nói Vương Hồng Oa nhà mình:

    "Sau này con không được hẹn hò lung tung với người khác mà phải nghe theo mẹ, mẹ nhất định sẽ tìm cho con một mối tốt. Dù thế nào đi nữa cũng không thể giống với cô út của con, có biết không?"

    "Dạ, con biết rồi mẹ. Con chắc chắn sẽ nghe theo lời mẹ."

    Tôn Á Mai muốn nói thêm vài lời, nhưng thấy Vương Hỷ Tài cũng lắc đầu, nhìn em gái mình nói:

    "Chị gái của em là một ví dụ, trước đây không chịu nghe lời gia đình mà nhất quyết tự mình lựa chọn. Em hãy xem cuộc sống mấy năm nay của chị mình xem, sinh được hai đứa con gái, bây giờ mang thai vẫn là con gái, nhà chồng chắc chắn sẽ không muốn giữ."

    Vương Hỷ Tài trừng mắt nhìn cô em ngốc nghếch này.

    "Không đâu, vì chị ấy chưa sinh được con trai mới như vậy, em chắc chắn sẽ sinh được con trai."

    Vương Quế Hoa kích động nên nói mà chẳng kiêng dè.

    "Ấy kìa, cô út nói nhảm gì thế? Con gái con lứa sao cái gì cũng nói ra miệng được thế? Không sợ người ta cười cho sao?"

    Tôn Á Mai còn muốn khuyên cô út đừng gả cho thằng nhóc họ Ngô đó thì đã bị chồng của mình kéo vào nhà.

    Có thời gian thì nghỉ trưa vẫn hơn, buổi chiều còn phải ra ngoài đồng nữa.

    "Hừ, chẳng có ai là người tốt cả, tôi không nghe theo các người đâu, đúng là anh Ngô Quý nói đúng, các người chỉ muốn chia cắt hai chúng tôi."

    Vương Quế Hoa nghĩ tới những lời Ngô Quý nói với mình trước đó, người nhà của họ nhất định sẽ nghĩ cách chia cắt hai người, bảo cô ta phải tin mình.

    Nếu hai người ở bên nhau thì sau này họ sẽ cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ xây được một căn nhà to và kiếm được rất nhiều tiền.

    Lý Thu Hiệp nghe Vương Hồng Oa nói Vương Đức Phát không ở trong nhà, đang giữa trưa không ở trong nhà thì đi đâu, nên cô đã đi ra ngoài, muốn đến nhà bên cạnh xem thử.

    Cô không quan tâm đến việc Mao Phương Phương đã cắm sừng cô.

    Cũng chỉ là một lão già xấu xí mà thôi, ai thích lấy thì lấy, nhưng lão ta vẫn mang danh là chồng của cô, sẽ rất bẽ mặt.

    Kết quả vừa bước ra ngoài thì đụng mặt Trần Kim Diễm ở nhà đối diện đang vẫy tay chào cô.

    Dựa vào tuổi tác thì nguyên chủ phải gọi Trần Kim Diễm là chị.

    Người ta lớn hơn nguyên chủ sáu bảy tuổi, đầu tóc được chải gọn gàng, quần áo mặc trên người cũng rất sạch sẽ, là một người chú trọng vẻ ngoài, so với nguyên chủ thì tốt hơn rất nhiều.

    Trần Kim Diễm có quan hệ rất thân thiết với nguyên chủ.

    Trong trí nhớ của nguyên chủ Trần Kim Diễm dường như từng nhắc nhỏ nguyên chủ, bảo bà có thời gian thường đến thăm nhà chị dâu.

    Nhưng nguyên chủ chỉ nghĩ là Trần Kim Diễm thấy tội nghiệp cho Mao Phương Phương nên đã nổi giận, sau đó thì Trần Kim Diễm không nhắc đến chuyện này nữa.

    "Nhà bên thím sao thế? Nghe như đang đánh con à?"

    Nhà của Trần Kim Diễm đã chia của cải từ lâu, hiện giờ bốn người con trai đã ra ở riêng, bà ấy đang sống cùng người con trai út.

    Mỗi ngày bà ấy chăm cháu cho con trai, nấu cơm, về cơ bản là không cần quan tâm đến công việc đồng áng nữa, có cuộc sống tốt hơn gia đình của nguyên chủ.

    Trần Kim Diễm cũng nhiều lần nói với nguyên chủ bảo bà nên chia của cải cho con cái ra ở riêng, nhưng bà về nhà nghe những gì Vương Đức Phát nói thì lại lung lay.

    "Ừm, đúng vậy, không giống như chị, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chỉ chờ hưởng phước thôi."

    Lý Thu Hiệp bắt chước cách nói chuyện của nguyên chủ, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên khi nói chuyện với người bạn thân này.

    "Tôi vừa nhìn thấy chồng của thím đến nhà chị dâu thím đấy. Thím không sang đó xem à!"

    Nếu bà ấy không phải bạn thân với nguyên chủ thì đi đâu lại nhắc nhở cô.

    "Chị nói thật đi, có phải chị đã biết chuyện gì không? Chị nói thẳng ra xem nào!"

    Lý Thu Hiệp cũng rất thích ăn dưa, mặc dù đó là dưa của cô.

    Nhưng cô cũng tò mò, hai người này dám chui cùng một chỗ với nhau một cách trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật vậy sao.

    "Chà, Lý Thu Hiệp, hôm nay não thím được khai thông rồi à! Biết được tôi nói gì rồi sao? Có phải thím đã tự phát hiện ra không?"

    Trần Kim Diễm ngạc nhiên nhìn Lý Thu Hiệp, phản ứng này thật khác thường.

    Với tính nết của Lý Thu Hiệp, nếu biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ làm ầm lên.

    "Ôi, chị không biết đấy, con người ta nghĩ thông thì sẽ khác! Trước đó chị khuyên tôi chia của cải, tôi đã nhắc đến nhiều lần, lão ta khăng khăng không chịu, bây giờ tôi đã biết tại sao rồi."

    Lý Thu Hiệp tìm lý do cho sự thay đổi mạnh mẽ về tính cách của mình.

    Cô biết Trần Kim Diễm không có ác ý, chỉ là hơi nhiều chuyện, ngồi lê đôi mách. Chuyện nào đến tai bà ấy thì bà ấy giống như đài phát thanh nói cho cả thôn đều biết.

    "Ồ, sao vậy?" Trần Kim Diễm tò mò, chuyện gì có thể khiến một bà già luôn chửi bới khi mở miệng như Lý Thu Hiệp lại bình tĩnh đến vậy?

    "Tôi tính toán thu nhập của gia đình mình, không biết một nửa tiền đã đi đâu, tủ để tiền chỉ có tôi và lão chồng có thể mở được. Tôi không dùng gì nhiều, tiền đều được dành dụm để chia cho ba người con trai sau này ra ở riêng, nhưng không ngờ, trong nhà lại có trộm." Lý Thu Hiệp thở dài, tỏ vẻ chán nản.

    "Ý thím là số tiền này.."

    Trần Kim Diễm như hiểu ra điều gì đó, vỗ mạnh vào đùi:

    "Hèn chi, bao nhiêu năm qua, một mình bà ta cũng chẳng làm lụng nhiều hơn người khác là bao mà sao lại có tiền cho hai đứa con học lên cấp ba. Còn lo liệu cưới con dâu, nghe nói tiền sính lễ cho hai đứa con trai mỗi người 150 đồng. Ba đứa con dâu của thím cũng chẳng dùng nhiều tiền sính lễ đến vậy phải không?"

    Trần Kim Diễm nghiến răng nghiến lợi:

    "Thì ra.. chậc chậc chậc, Thu Hiệp này, thím đã bị lợi dụng rồi. Thím nói xem, lão chồng nhà thím có phải là não có vấn đề không? Ba đứa con trai ở nhà thì tiết kiệm đầu này, tiết kiệm đầu nọ. Hơ hơ, tiền thì lấy đi.. tôi phải nói thế nào đây."

    Trần Kim Diễm nghĩ nếu chuyện này xảy ra với mình thì bà ấy sẽ phá tung nhà.

    "Chị đừng nói nữa, trong chuyện này tôi cũng không làm gì được. Tôi cảm thấy thật tệ, hôm nay tôi đã lấy tiền ra và chia hết cho ba đứa con trai, khi đó lão ta cũng chẳng đồng ý. Bây giờ tôi chẳng muốn nhìn thấy lão ta nữa, điều đó khiến tôi buồn nôn. Tôi nói thật cho chị biết, tôi không muốn sống với lão ta nữa."

    Lý Thu Hiệp tỏ vẻ như phải chịu nỗi ấm ức rất nặng nề, dùng lực lau mắt khiến mắt đỏ hoe.

    Cô vốn muốn chảy vài giọt nước mắt nhưng kỹ năng diễn xuất vẫn chưa đạt, nên nước mắt không thể chảy ra.

    Hai người đang ngồi trước cửa, lúc này có một nam một nữ đột nhiên từ nhà bên cạnh bước ra, chính là hai nhân vật mà họ đang nói đến.

    Cả hai vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy Lý Thu Hiệp ở đối diện, nhìn họ với vẻ giễu cợt.

    Vương Đức Phát cũng chẳng bận tâm, trước đây cũng từng đụng mặt như vậy, chẳng qua là lão ta đến thăm nhà chị dâu, quan tâm một chút đến cháu trai mà thôi, điều này không có gì bất thường cả, lần nào cũng vậy.
     
  3. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 12: Có Phải Ông Nội Đã Trèo Lên Giường Bà Nội Lớn Không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ha ha, hai người đang phơi nắng à. Thời tiết này thật là tốt."

    Lý Thu Hiệp nhìn Mao Phương Phương, thảo nào Vương Đức Phát thích bà ta, tuổi đã ngoài năm mươi rồi mà da dẻ cũng trắng trẻo, trên mặt ít nếp nhăn, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, ăn nói cũng rất nhã nhặn.

    Nếu người khác không biết, nhìn vào còn tưởng là một bà chủ nào đó từ thành phố đến.

    Ai mà biết được đằng sau lại làm một kẻ thứ ba chứ.

    "Đúng vậy! Chị dâu, Vương Đức Phát đến nhà chị làm gì thế?" Lý Thu Hiệp mỉm cười hỏi.

    "Hả? Không có gì, chỉ là trước đó Vương Long có nhờ người từ thành phố mang về ít lá trà, nên cho chú hai mang về một ít!"

    Vương Long là con trai lớn của Mao Phương Phương, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đã ở lại thành phố tìm được việc làm, sau đó cũng cưới được vợ ở thành phố nên cơ bản là không về nhà.

    Vương Hổ cũng đã có vợ, có hai con gái và một con trai, trong nhà bà ta có cả con trai và con dâu.

    Cả một gia đình đầy người như thế mà chẳng ai cảm thấy hai người này thật kinh tởm.

    Xem ra họ đều biết Vương Đức Phát chính là kim chủ của gia đình họ.

    Nhưng có vẻ như họ đã nghĩ sai.

    Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi bước ra từ nhà Mao Phương Phương.

    Đó là vợ của Vương Hổ, trước đây không để ý, lần này thấy vợ Vương Hổ bước ra nhìn mẹ chồng mình với ánh mắt chán ghét.

    Cô ta lướt nhìn một cái rồi bỏ đi không nói một lời, cứ như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.

    Chẳng lẽ cốt truyện đã thay đổi? Lý Thu Hiệp nhớ lại những gì được viết trong cuốn tiểu thuyết.

    Dường như trong đó chỉ viết hai đứa con trai của Mao Phương Phương biết chuyện này, nhưng lại không đề cập con dâu của bà ta có biết hay không.

    "Đúng là hương trà bay khắp tứ phía! Có phải vậy không chị Trần? Từ xa đã ngửi thấy mùi hôi rồi, có phải đã hết hạn sử dụng không? Nếu đã hết hạn thì chị đâu đừng uống. Kẻo bị tiêu chảy đấy."

    "Vậy sao, để tôi ngửi thử xem, hình như có mùi rất khó chịu. Ái chà, tôi phải vào nhà thôi, thím cũng nên về nhanh đi, đến giờ nấu cơm rồi." Trần Kim Diễm đứng lên, nhịn cười quay lưng đi vào nhà.

    Khi Mao Phương Phương nghe thấy điều này thì biết lời nói đang nhằm vào mình nhưng bà ta không quan tâm.

    Dù sao thì Vương Đức Phát vẫn tiếp tục cho tiền là được, người nên cảm thấy khó chịu là Lý Thu Hiệp mới đúng.

    "Ồ, mùi hôi quá à? Cách xa như vậy sao có thể ngửi thấy được? Nhưng chú hai lại rất thích uống."

    Mao Phương Phương thờ ơ nói, đã có tuổi rồi, cũng chẳng phải là cô gái mười tám đôi mươi mà vẫn quan tâm đến thể diện.

    Nhưng Mao Phương Phương cũng cảm thấy buồn cười, Lý Thu Hiệp lần này đã thông minh ra rồi sao?

    Hôm nay nghe Vương Đức Phát nói Lý Thu Hiệp đã chia tiền cho mọi người trong nhà, lão ta bây giờ chỉ còn được 150 đồng.

    Lý Thu Hiệp không nói thêm gì với Mao Phương Phương nữa, hôm nay cô nói những lời này với Trần Kim Diễm là muốn để cho người trong thôn biết được Vương Đức Phát và Mao Phương Phương là người trơ trẽn đến đâu trước.

    Chờ sau này khi chuyện đổ bể ra thì cô mới có thể có được thứ mình muốn, chẳng phải vậy sao?

    Đến giờ nấu cơm chiều, Lý Thu Hiệp đi vào nhà thì thấy Vương Quế Hoa đang ngủ ngon lành.

    "Dậy đi, vào bếp học nấu cơm đi, để chị dâu dạy con nấu cơm."

    Lý Thu Hiệp đã đẩy Vương Quế Hoa vài cái, Vương Quế Hoa mở mắt ra, nhìn thấy là mẹ mình nên cười hì hì: "Mẹ, để ngày mai mới học, cho con ngủ thêm chút nữa."

    Lý Thu Hiệp thấy gọi cô ta không chịu dậy nên cô lại ra ngoài cửa, xách cây gậy kia vào, quất mạnh vào mông Vương Quế Hoa.

    "Ui da! Đau đau đau! Mẹ làm gì vậy?" Vương Quế Hoa ngồi bắn người dậy, hai tay che vào mông.

    Lý Thu Hiệp thầm nghĩ: [Đúng là đánh con của người ta không thấy xót.]

    "Mẹ, con là con gái ruột của mẹ đấy. Có người mẹ nào giống mẹ không? Hôm nay mẹ đã đánh con mấy lần rồi."

    Vương Quế Hoa vừa xoa mông vừa giận dữ quát Lý Thu Hiệp.

    "Mẹ đã gọi con mà con không chịu dậy, nên phải dùng đến một ít công cụ hỗ trợ. Con đã dậy rồi thì tìm chị dâu học nấu cơm đi. Chẳng phải là muốn gả cho anh Ngô Quý của con sao? Đến lúc đó con không biết nấu cơm, con mong chờ hai người đàn ông trong nhà đó nấu cho con ăn à!"

    Lý Thu Hiệp vừa nhắc đến Ngô Quý thì thấy Vương Quế Hoa bước ra khỏi giường:

    "Học thì học. Hừ, đừng ai hòng ngăn cản con gả cho anh Ngô Quý."

    "Ha ha, đúng đó, anh Ngô Quý của con là tốt nhất, đến lúc đó bị người ta đánh thì đừng chạy về nhà mẹ đấy. Bị anh Ngô Quý đánh cũng là một thứ hạnh phúc. Tục ngữ có câu 'Yêu cho roi cho vọt'. Chậc chậc chậc, con gái ngoan, con học cho tốt vào."

    Lý Thu Hiệp theo Vương Quế Hoa vào bếp, Trịnh Tiểu Hoa đang rửa rau.

    Vương Hồng Oa đang ngồi trước lò nhóm lửa.

    "Tiểu Hoa này, con đừng làm nữa, hôm nay bắt đầu dạy Quế Hoa của chúng ta nấu cơm, cứ để cho nó làm."

    "Ồ, dạ. Vậy Quế Hoa này, em rửa rau trước, sau đó thái rau."

    Trịnh Tiểu Hoa vốn cảm thấy khó chịu khi cúi người xuống rửa rau, sau khi nghe thấy cho cô út làm thì cô ấy đã lập tức đứng dậy.

    Cô ấy bây giờ không kén đồ ăn, nấu thế nào cũng được, miễn là có thể ăn được.

    "Cây gậy này mẹ đưa con, nếu nó dám bỏ chạy thì con cứ quất nó."

    Lý Thu Hiệp đưa cây gậy cho vợ thằng hai, Vương Hồng Oa cười khúc khích.

    Trên mặt Trịnh Tiểu Hoa không khỏi nở nụ cười, chỉ có Vương Quế Hoa bất mãn khịt mũi.

    Sau đó Lý Thu Hiệp đã trở vào nhà, hai vợ chồng thằng cả lúc này đã ra đồng làm việc.

    Cô vào nhà, lên Taobao xem thì thấy cửa hàng đã bán được 35 đồng, vậy không còn bao nhiêu hàng nữa.

    Cô nghĩ dù sao cũng không có gì để làm nên cô đã mua cho mình một ít đồ lót trước.

    Quần áo mặc ngoài cho người già thì chỉ cần mua những màu tối, kiểu dáng càng già càng tốt.

    Cô đã chọn những bộ rẻ nhất, dù sao quần áo của người già cũng chỉ như vậy, mấy chục năm cũng chẳng có gì thay đổi.

    Cô mua cả quần áo trong lẫn ngoài tốn hơn hai trăm đồng, cô bỏ tất cả vào không gian.

    Phải tìm thời gian để tắm cho sạch sẽ.

    Nhắc đến việc tắm thì phải mua chậu tắm.

    Sau này cô sẽ vào không gian để tắm, trong không gian có nhiệt độ rất ấm áp, mùa đông cũng không sợ lạnh.

    Ngay khi cô đang dạo trên Taobao xem có gì có thể mua được nữa không thì nghe thấy cháu trai Vương Cẩu Đản vừa khóc vừa chạy về.

    "Nội ơi, ông nội! Ở ngoài họ đang mắng ông nội! Họ nói ông nội không biết xấu hổ!"

    Lý Thu Hiệp chạy ra thì thấy Vương Cẩu Đản khắp người lấm lem, đây là đánh nhau với người khác.

    "Cẩu Đản, con bị sao thế? Đã đánh nhau với ai?"

    "Nội, bọn Lư Đản nói ông nội con không biết xấu hổ, chui vào nhà bà nội lớn ngủ. Con nói chúng nói bậy, chúng còn cười nhạo con. Nội ơi, con rất giận nên đã đánh nhau với chúng. Nội ơi, nội nói ông nội có làm chuyện đó không?"

    Vương Cẩu Đản tức giận đến mặt đỏ bừng.

    Mấy người đang ở trong bếp cũng nghe tiếng chạy ra, nghe lời này sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.

    "Ai nói thế? Để tao ra đánh chết chúng, dám nói cha tao như vậy."

    Lúc này Vương Quế Hoa đang học thái rau, cô ta lao ra ngoài và quát lớn.

    "Có hay không thì con đi hỏi ông nội con đi làm sao bà nội biết được."

    Lý Thu Hiệp nghe được chuyện này cô cũng chẳng buồn quan tâm và quay trở vào nhà. Vương Đức Phát vừa từ trong nhà đi ra cũng nghe thấy, vẻ mặt lão ta trở nên khó coi.

    "Ai nói vậy?"

    Đồng thời, Vương Đức Phát cũng phát hiện ra phản ứng của Lý Thu Hiệp rất khác lạ, nếu là trước đây, ai dám nói xấu lão ta thì Lý Thu Hiệp đã lao ra giữa đường chửi đổng lên rồi.

    Sao Lý Thu Hiệp lại bình tĩnh như vậy, còn trở vào trong nhà như không có chuyện gì xảy ra.

    "Lư Đản và Hổ Tử đều nói vậy, chúng nói là người lớn nói ông nội không biết xấu hổ. Có phải ông nội đã trèo lên giường bà nội lớn không?"

    Trịnh Tiểu Hoa nhìn thấy mẹ chồng đã vào nhà, cô ấy cũng không dám ở lại nghe chuyện xấu của cha chồng, nên đã nhanh chóng chui vào bếp nấu cơm.

    Trịnh Tiểu Hoa cũng suy nghĩ, sao mẹ chồng mình lạ thế, từ sáng sớm đã bắt đầu thay đổi, bà chia tiền cho mọi người, sau đó lại dọn sang nhà cô út, chẳng lẽ chuyện này là thật.

    Cha chồng cô ấy thực sự đã làm chuyện xấu hổ còn bị mẹ chồng biết được.

    Ôi Trời ơi, chuyện này có nên kể cho cha tụi nhỏ nghe không?
     
  4. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 13: Lấy Tiền Của Nhà Thằng Hai Lấp Vào Cái Hố Không Đáy Mao Phương Phương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ chồng cô ấy còn cố tình nhắc đến số tiến vốn có hơn ba ngàn nhưng lại bị mất hơn một ngàn, vậy có phải là..

    Trịnh Tiểu Hoa càng nghĩ càng kinh hãi, chẳng lẽ bao năm qua nhà bác gái đều dùng tiền của nhà họ, và số tiền này đều là tiền của chồng cô ấy kiếm được.

    "Mẹ, mẹ đừng cho vào nữa, mẹ đã cho muối vào mấy lần rồi."

    Trịnh Tiểu Hoa được con gái nhắc nhở, cô ấy suýt đánh rơi lọ muối trên tay, nhanh chóng cất hũ muối rồi cẩm sạn lên xào rau.

    Không được, chuyện này phải nói cho anh cả và chú ba biết.

    Nếu thật sự lấy tiền của họ đưa cho nhà bác gái thì.. Khoan tính đến chuyện xấu hổ hay không xấu hổ, số tiền đó phải làm sao..

    Vương Đức Phát nghe cháu trai nói bên ngoài mọi người đang nói về chuyện của lão ta và Mao Phương Phương.

    Sắc mặt lão ta trở nên vô cùng khó coi, muốn ra ngoài tìm người hỏi cho ra lẽ, nhưng chuyện này có ai lại đi nói với lão ta chứ?

    Ở cái thôn này xưa nay chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu thì vang xa ngàn dặm, rốt cuộc là ai đã đồn chuyện này ra ngoài?

    Xem ra sau này không thể trực tiếp đến nhà bên cạnh được nữa. Chẳng lẽ vợ của Vương Hổ đã nhìn thấy gì đó hay là hai đứa con của Vương Hổ.

    Nhưng lúc này, bị chính cháu trai của mình hỏi một câu như vậy, dù Vương Đức Phát có mặt dày đến đâu thì cũng cảm thấy đỏ mặt.

    "Ra chỗ khác chơi, đừng nghe người khác nói nhảm. Ngày mai còn phải đi học, có viết bài chưa, suốt ngày chỉ biết đi chơi."

    Sau khi mắng cháu trai, lão ta nhìn sang con gái đang chuẩn bị chạy ra ngoài:

    "Đang làm gì thì làm đi, con gái lớn rồi mà việc gì cũng không biết làm. Cha thấy sau này con sẽ làm bị thịt cho người ta đánh thôi."

    Vương Quế Hoa vốn đang hùng hổ thì bị cha mình tạt cho gáo nước lạnh. Người ta đang mắng cha, cô ta đang muốn trút giận cho cha mà ngược lại bị nghe chửi.

    "Cha, con làm vậy là vì cha mà cha làm sao thế? Thật là không hiểu lòng người tốt."

    Khi gần đến giờ ăn, anh cả từ ngoài đồng trở về.

    Gia đình ba người đang đi trên đường thì thấy người ta đang tụm năm tụm ba nói chuyện gì đó rất vui, nhưng khi nhìn thấy họ đến thì lập tức im lặng.

    Suốt dọc đường đều như vậy, Vương Hỷ Tài cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng Tôn Á Mai nhìn thấy vẻ mặt và phản ứng của những người đó, khi quay đầu lại thì thấy có người còn đang chỉ trỏ vào họ, trong lòng lấy làm lạ:

    "Sao những người này kỳ lạ nhỉ, còn chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng chúng ta, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?"

    Tôn Á Mai tự hỏi.

    "Thật sao? Sao anh không thấy vậy?" Vương Hỷ Tài đang vác cuốc, phì phèo điếu thuốc, lúc này bụng đã đói meo chỉ muốn về nhà ăn cơm.

    "Mẹ, có chuyện gì thì về nhà hỏi xem, chẳng lẽ hôm nay nội lại cãi nhau với người khác sao?"

    Bàn Nữu nghĩ bà nội mình thích chửi bởi người khác nên có thể là vậy.

    "Đừng nói nhảm? Coi chừng nội con biết lại đánh con đấy!"

    Vương Hỷ Tài nói con gái một câu, anh ta cũng cảm thấy rất có thể mẹ mình lại gây ra chuyện gì đó.

    Sau khi về đến nhà, khi Tôn Á Mai ra nhà bếp rửa tay thì thấy vợ chú hai đang lơ đễnh như người mất hồn.

    "Có chuyện gì thế?"

    "Chị dâu về rồi à!" Trịnh Tiểu Hoa đã nấu cơm xong, nhưng giờ không phải lúc nói chuyện, để ăn cơm trước đã.

    Mọi người đều khá im lặng trong suốt bữa ăn hôm nay.

    Lý Thu Hiệp ăn miếng rau, cô suýt chút phun ra ngoài. Sao lại mặn như vậy?

    "Ôi trời, món này do Vương Quế Hoa xào à? Có phải con đã bỏ hết muối nhà chúng ta vào không?"

    "Mẹ, do con xào đấy, con lỡ tay cho vào hơi nhiều!"

    Trịnh Tiểu Hoa có hơi xấu hổ.

    "Hừm, mẹ đừng coi thường con, món này mới là do con xào."

    Vương Quế Hoa chỉ vào một đĩa thức ăn đen xì.

    "Hừm, món này do con xào à, vậy con ăn thử chưa?"

    Trịnh Tiểu Hoa cảm thấy hơi bối rối khi thấy mẹ chồng làm như không có chuyện gì xảy ra.

    Sao mẹ chồng lại có biểu hiện như vậy? Theo như trong tưởng tượng của cô ấy thì mẹ chồng sẽ làm ầm lên mới đúng.

    Sao mẹ chồng lại yên tĩnh như vậy?

    Vương Đức Phát đang cắm cúi ăn cơm thì đột nhiên lên tiếng.

    "Mẹ các con đã chia tiền trong nhà rồi, sau này các con không thể cứ ăn cơm trong nhà này nữa. Để hôm sau gọi trưởng thôn đến chia đất luôn, tự sống cuộc sống của riêng mình, đồ ăn đồ dùng trong nhà này đều là của cha và mẹ. Các con thu xếp mua dụng cụ nhà bếp đi, sau này chúng ta cũng xem như là tách ra ở riêng."

    Lý Thu Hiệp hơi bất ngờ, lão già này tự nhiên đồng ý tách ra ở riêng, lại còn bắt đầu đuổi con cái mình đi một cách tuyệt tình như vậy.

    "Sau này cha sẽ sống với nhà thằng hai."

    Trịnh Tiểu Hoa nghe thấy điều này đã giật thót tim. Ý của cha chồng là sao, còn muốn tiếp tục lấy tiền của gia đình họ sao..

    "Ông mơ đẹp quá nhỉ. Sao nào, bao nhiêu năm chưa đủ mà còn muốn tiếp tục làm hại nhà thằng hai sao?"

    Lý Thu Hiệp cảm thấy lão già này tính toán hay thật, thấy nhà ai giàu thì đi theo nhà đó.

    "Cha, sao lại có chuyện đó, xưa giờ cha mẹ luôn theo nhà con cả, cha coi thường con phải không?"

    Vương Hỷ Tài không nuốt nổi cơm nữa, nhìn Vương Đức Phát với vẻ mặt buồn bã.

    "Không phải, con suy nghĩ nhiều rồi."

    Vương Đức Phát vốn không có ý định chia ra ở riêng.

    Đây chẳng qua là cách do Mao Phương Phương chỉ cho lão ta.

    Bảo lão ta cứ theo ý mọi người, chia ra ở riêng rồi sau đó đi theo nhà thằng hai mà sống, tiền sẽ được đưa cho lão ta.

    "Tiểu Hoa này, con nghe lời mẹ. Lát nữa con đến nhà trưởng thôn gọi điện bảo thằng hai đón con đi theo quân đội. Mẹ có tay có chân sẽ không làm vướng bận hai con đâu."

    Lý Thu Hiệp vừa nói xong, Vương Đức Phát đã đập mạnh tay xuống bàn.

    "Rốt cuộc là bà muốn gì? Cũng đã chiều theo ý bà chia ra ở riêng rồi mà bà còn quản tôi sống với ai. Tôi sống với đứa con nào thì đó cũng là chuyện hợp lý mà."

    "Ông không thấy áy náy sao? Thằng hai làm lính, phải bảo vệ tổ quốc, không thể về nhà, tôi bảo nó đón vợ con mình theo đó là chuyện theo lẽ thường. Làm gì có ông già nào như ông, muốn kéo con mình đi chết chứ!"

    Lý Thu Hiệp cảm thấy có lỗi nhất với gia đình thằng hai, bao nhiêu năm qua thằng hai đã gửi rất nhiều tiền về nhà.

    Cuối cùng bị Vương Quế Hoa trộm hết tiền trong nhà, làm trì hoãn việc Trịnh Tiểu Hoa đến bệnh viện, Trịnh Tiểu Hoa đã qua đời vì sinh khó.

    Cái lão già khốn khiếp này còn muốn sống bám theo nhà thằng hai, cái này chẳng phải là rận trên đầu thằng trọc, quá rõ ràng sao?

    Lão ta muốn tiếp tục lấy tiền của nhà thằng hai để lấp vào cái hố không đáy Mao Phương Phương. Làm gì có ai trơ trẽn như vậy chứ?

    Bữa ăn kết thúc không vui vẻ, cuối cùng vẫn chưa quyết định được sẽ sống với ai sau khi chia nhà.

    Vương Đức Phát vốn định ra ngoài đi dạo, nhưng vừa bước ra thì thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.

    Trong thôn vẫn có người vai vế lớn hơn Vương Đức Phát, nhìn thấy lão ta thì đã chửi thẳng:

    "Già rồi mà không biết xấu hổ. Mày không biết phân biệt chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm sao? Hừ."

    "Ông chú sao lại nói thế, sao lại chửi người khác thế?"

    Vương Đức Phát nhìn ông chú đang chống gậy, ông cụ đã hơn 80 tuổi, lớn hơn lão ta khoảng 30 tuổi, nên lão ta chẳng dám làm gì, bị chửi cũng không dám nói gì.

    "Tao chửi mày là còn nhẹ đấy, tao chưa đánh mày là may rồi."

    Những người xung quanh cũng chỉ đứng xem kịch, vẻ mặt họ vẫn rất tò mò về chuyện phong lưu của Vương Đức Phát.

    Vương Đức Phát thấy mọi người đều như vậy nên thấy ngại không dám đi loanh quanh nữa mà đã trở về nhà.

    Đến tối, Lý Thu Hiệp bảo Bàn Nữu đun cho mình một nồi nước nóng.

    Sau khi nước nấu xong cô đã cho Bàn Nữu một nắm bánh đậu phộng đã được xé hết bao bì.

    Bàn Nữu chưa từng được ăn bánh đậu phộng. Cô gái vui vẻ giấu chúng vào túi áo.

    "Cảm ơn nội."
     
  5. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 14: Gia Đình Các Người Thật Đáng Kinh Tởm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ sau khi Bàn Nữu rời khỏi, Lý Thu Hiệp mới đóng cửa bếp lại, đổ hết nước nóng trong nồi vào chiếc chậu lớn đã chuẩn bị từ trước trong không gian.

    Cô chuẩn bị lát nữa sẽ tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo trên người, sao cứ cảm thấy ngứa ngáy khắp người.

    Nhưng khi cô vừa chuyển hết nước nóng vào không gian thì cửa bếp bị đập mạnh.

    Vừa mở cửa ra thì thấy đó là Vương Đức Phát.

    "Bà vào nhà đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng nào! Hai vợ chồng mà chia ra ở riêng gì chứ, sẽ thành trò cười cho tụi nhỏ."

    Vương Đức Phát cảm thấy trong tình hình này không thể để Lý Thu Hiệp sang nhà con gái ngủ.

    Bây giờ mọi người đều đang mắng mỏ lão ta, sớm muộn gì con trai lão ta sẽ biết, đến lúc đó hai vợ chồng cứ tiếp tục như vậy sẽ giống như lạy ông tôi ở bụi này.

    "Cút!"

    Lý Thu Hiệp cũng không tắm nữa, sau khi ra khỏi bếp, cô đẩy Vương Đức Phát ra và trở vào gian nhà của con gái.

    "Này, Lý Thu Hiệp, bà muốn ăn đòn phải không?"

    "Ông có ngon thì đánh tôi xem. Bà đây không sợ ông đâu nhé!"

    Lý Thu Hiệp trước đây chắc chắn sẽ sợ Vương Đức Phát, nhưng Lý Thu Hiệp của phiên bản Lý Thu Diễm này chẳng xem lão già này ra gì.

    "Tôi không tin, hôm nay tôi không đánh cho bà ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không mang họ Vương."

    Vương Đức Phát nói xong liền quơ lấy cây chổi được dựng cạnh tường, muốn đánh lên người Lý Thu Hiệp.

    Lúc này Vương Hỷ Tài đột nhiên từ cửa đi vào, anh ta vừa biết được bên ngoài mọi người đang bàn tán điều gì.

    Họ nói cha anh ta và bác gái gian díu với nhau bị con dâu và cháu trai nhìn thấy.

    Thật ra những chuyện này đều do Trần Kim Diễm nhà đối diện lan truyền ra ngoài, vợ của Vương Hổ cũng không dám nhiều chuyện nói lời không hay về mẹ chồng của mình, cô ta cũng biết xấu hổ.

    "Cha, cha làm gì vậy?"

    Vương Hỷ Tài sau khi nghe được những lời đó cũng rất giận. Sao cha anh ta có thể như vậy, cũng đã từng tuổi này rồi.

    Khi trở về nhà thì lại thấy cảnh cha muốn đánh mẹ, anh ta lập tức cảm thấy mẹ mình rất đáng thương.

    Anh ta liền đứng cản trước mặt mẹ, còn giật lại cây chổi từ tay Vương Đức Phát.

    "Tự cha không biết kiểm điểm mà còn muốn đánh mẹ con, có người cha nào như cha không?"

    Vương Hỷ Tài là một người thẳng tính, anh ta nghe được những lời ở bên ngoài đã trực tiếp hỏi thẳng cha mình mà chẳng nể nang gì.

    "Mày nói vớ vẩn gì thế?"

    Vừa rồi Vương Đức Phát đi ra ngoài bị nói kháy, bây giờ lại nghe con trai lớn nói mình như vậy.

    Lão ta tức giận tát vào mặt Vương Hỷ Tài.

    Vương Hỷ Tài đã hơn ba mươi tuổi, bị cha mình tát vào mặt, hơn nữa đó lại là lỗi của cha mình.

    Anh ta nghiến chặt răng, cơ bắp căng lên.

    Lý Thu Hiệp vội kéo con trai lại, người con trai này hiền lành, ngay thẳng. Cô sợ anh ta không kiềm chế được mà đánh tên khốn Vương Đức Phát này, sau này sẽ bị hủy hoại danh tiếng.

    "Hỷ Tài này, chúng ta đừng chấp nhặt với lão già đó. Mẹ không sao, con vào nhà đi."

    Lúc này, những người trong nhà đều đã đi ra, chỉ có gia đình thằng ba vẫn chưa về.

    Tôn Á Mai cũng nhanh chóng chạy tới kéo chồng mình lại.

    Chị ta biết rõ chồng mình, bao nhiêu năm qua anh ta chưa từng bạo lực với ai, nhưng người hiền lành mới đáng sợ, nếu thật sự ra tay thì sẽ không ai cản nổi.

    "Sao hả, mày còn muốn đánh cả cha mày à!"

    Ở bên này mấy người đang cố sức kéo Vương Hỷ Tài vào trong nhà.

    Vương Đức Phát thì không chịu buông tha tiếp tục chửi mắng Vương Hỷ Tài.

    "Chuyện của cha mày đến lượt mày nói lung tung sao? Mày trợn to mắt như vậy làm gì? Mày có giỏi thì đánh tao đi, đánh vào chỗ này này!"

    Vương Đức Phát ngước đầu lên trừng mắt nhìn con trai lớn của mình.

    Lão ta phùng mang trợn mắt, đưa tay ra muốn chỉ vào mặt Vương Hỷ Tài.

    "Tao khinh, tao thách đó. Tao là cha mày hay mày là cha tao.."

    Lý Thu Hiệp không thể nhịn được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy dù có là cục đất cũng sẽ nổi giận.

    Lão già này cứ lảm nhảm mãi không ngừng, cô cầm lấy cây chổi dùng hết sức đập vào người Vương Đức Phát.

    Cây chổi được bó bằng những nan tre nhỏ, trên đó có rất nhiều dằm gai.

    Cái đánh của Lý Thu Hiệp đã đánh thẳng vào mặt Vương Đức Phát.

    Bỗng chốc đã khiến mặt của Vương Đức Phát bị trầy xước, có nhiều vết thương nhỏ.

    "Á, mặt của tôi. Lý Thu Hiệp, bà điên rồi à?"

    Vương Đức Phát suýt bị đâm mù mắt, lão ta tức giận muốn tiến tới giật lấy cây chổi của Lý Thu Hiệp.

    Lý Thu Hiệp thấy lão ta đến giành cây chổi, cô đã lùi lại hai bước và tiếp tục đánh vào người Vương Đức Phát.

    Nhưng cơ thể này của Lý Thu Hiệp cũng đã 60 tuổi rồi, làm sao có thể so với một người đàn ông chứ?

    Cô chỉ đánh được vài cái đã bị Vương Đức Phát giật cây chổi đi.

    Nhưng ngay khi Vương Đức Phát muốn đánh lại thì Vương Hỷ Tài lại lao tới đẩy Vương Đức Phát ngã phịch xuống đất.

    Anh ta giật lấy cây chổi, ném nó xuống đất.

    "Cha không được phép đánh mẹ tôi. Cha là người có lỗi, cha dựa vào đâu mà đánh người ở cái nhà này, sao cha không sang nhà bác cả đi? Cha có biết xấu hổ không, đã có con dâu có con trai, cháu cũng lớn đến vậy rồi mà cha còn dan díu với Mao Phương Phương."

    Vương Hỷ Tài cũng tức điên lên gào to vào mặt cha mình, cũng chẳng thèm gọi là bác gái nữa.

    Việc này đã thu hút hàng xóm bên ngoài, ngay cả nhà bên cạnh cũng nghe rất rõ.

    Lúc này Vương Quế Hoa đang trốn trong nhà, trong lòng cảm thấy rất buồn phiền, cô ta không cần biết đây là lỗi của ai, cô ta chỉ nghĩ người nhà của mình thật sự phiền phức, hết chuyện này đến chuyện khác. Khi nào cô ta mới có thể gả sang nhà Ngô Quý. Đến lúc đó sẽ không phiền phức như vậy nữa.

    Còn Vương Hổ nhà bên cạnh cũng đỏ mặt, vì lúc này anh ta đang bị vợ nhìn chằm chằm.

    "Anh cũng biết chuyện mẹ anh làm chứ. Tôi thật sự rất hối hận khi gả cho anh, gia đình các người thật đáng kinh tởm."

    Và đương sự là Mao Phương Phương cũng đã nghe thấy, nhưng bà ta không bận tâm, sĩ diện là gì chứ, bà ta có thể nuôi lớn hai đứa con trai là được.

    Sao chỉ đổ lỗi mỗi bà ta, có sai thì đã sao, tất cả cũng do Vương Đức Phát bằng lòng.

    Bao năm qua bà ta đã ngủ chung với lão ta, bà ta không nợ họ cái gì cả.

    Mao Phương Phương tự an ủi mình, nhưng đột nhiên bà ta nghe thấy lời nói của con dâu Mã Linh Linh từ nhà con trai truyền ra.

    Nó như một con dao sắc nhọn đâm vào tim bà ta.

    Vương Hỷ Quân vừa đạp xe đèo vợ là Chu Hồng Duyệt về đến nhà thì thấy trước cổng nhà tụ tập một đám người.

    "Tránh ra nào, các người tụ tập trước cổng nhà tôi làm gì vậy?"

    "Ái chà, Hỷ Quân về rồi, nhà cậu xảy ra chuyện rồi, mau vào can ngăn đi, cha mẹ cậu đánh nhau đấy."

    Những người đến hóng chuyện thấy Vương Hỷ Quân trở về thì đều nhường đường cho anh ta.

    Vương Hỷ Quân liền đẩy xe qua cổng, dựng xe trước cổng rồi đi vào trong sân. Khi bước vào sân liền nhìn thấy anh trai mình đang đứng trước mặt người cha đang ngã dưới đất. Vương Hỷ Quân cau mày, anh ta còn chưa biết tình hình thế nào.

    "Cha mẹ, anh cả các người đang làm gì vậy?"

    "Thằng ba, con về rồi à, con không về thì con sẽ không được gặp cha nữa. Mẹ và anh cả của con muốn đánh chết cha đây này. Con nhìn vết thương trên mặt cha xem. Ai da, muốn đánh chết người sao?"

    Vương Hỷ Quân thấy cả nhà nhìn cha mình với ánh mắt tức giận và chán ghét, anh ta chưa kịp hiểu chuyện gì đã vội chạy tới đỡ cha đứng dậy.

    Trên mặt của cha anh ta quả thực đầy những vết xước nhỏ, có một số chỗ còn bị chảy máu.

    "Cha đứng dậy trước đi."

    Vương Hỷ Quân nhìn sang anh cả của mình, anh cả đang tức giận đến đỏ bừng mặt, mẹ anh ta cũng không nói gì.

    "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

    Sau khi Vương Hỷ Quân dìu Vương Đức Phát vào nhà rồi trở ra, trong sân không còn ai nữa, cổng cũng được đóng lại, trời cũng đã tối.

    Sau khi anh ta trở vào gian nhà của mình thì thấy hai người chị dâu và anh cả cũng có mặt.
     
  6. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 15: Ai Có Thể Ngờ Bác Gái Lại Là Hồ Ly Tinh!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Thu Hiệp không có ở đây, cô đã trở vào nhà, lúc này cô đã nằm lên giường ngây người ra nhìn vào lòng bàn tay, nhưng thực ra cô đang đọc tiểu thuyết.

    Trong gian nhà của người con trai thứ ba, Vương Hỷ Tài đã kể lại những chuyện hôm nay mình nghe được ở bên ngoài cho hai vợ chồng Vương Hỷ Quân biết.

    Vợ chồng Vương Hỷ Quân cũng choáng váng, họ không thể nào ngờ rằng một chuyện xấu hổ như vậy lại xảy ra trong gia đình mình.

    "Sao cha chúng ta lại có thể làm ra thứ chuyện như vậy? Đó là.. bác gái đấy."

    Vương Hỷ Quân lúc này mới hiểu được tại sao vừa rồi lại căng thẳng như vậy.

    Trịnh Tiểu Hoa thấy mọi người đều bất mãn nên cô ấy mới tỏ ra ấm ức phân tích cho mọi người nghe về kết luận tồi tệ mà mình nghĩ đến trước đó.

    "Ý thím là bao nhiêu năm qua, gia đình bác gái sống tốt như vậy đều là nhờ cha chúng ta lấy tiền của nhà chúng ta tiếp tế cho họ à."

    Tôn Á Mai đau xót hỏi câu này. Phải mất bao nhiêu tiền chứ?

    "Chẳng phải mẹ đã nói rồi sao, trong nhà có hơn ba ngàn mà giờ chỉ còn lại được hơn một ngàn thôi. Mẹ thấy tiền ngày càng ít đi nên đã quyết định chia cho chúng ta. Anh em trai của mẹ đều đã mất rồi, những người anh em họ đều lớn tuổi hơn chúng ta, đều đã có cháu hết rồi, không thể nào đến xin tiền của mẹ. Tính của mẹ thì cũng không dễ cho tiền người khác. Mọi người nói xem tiền đã đi đâu?"

    Trịnh Tiểu Hoa cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng mình. Số tiền này là khoản trợ cấp do chồng mình phải cực khổ đi làm lính.

    Tiêu xài cho anh em trong nhà thì không sao, nhưng.. chuyện này đã diễn ra từ lâu rồi. Gia đình bao năm qua đều sống tằn tiện.

    Bản thân cô ấy mang thai cũng không được ăn thứ gì ngon, tiền đều được tiêu xài cho nhà bên cạnh. Sao cô ấy không ấm ức cho được?

    "Haizz, gia môn bất hạnh! Ai có thể ngờ bác gái lại là hồ ly tinh!"

    Vương Hỷ Tài nói mà không kiêng dè.

    "Hay là chúng ta đi kiện bác gái đi!"

    Chu Hồng Duyệt cho rằng đây là vấn đề pháp lý. Bác gái đây là thuộc dạng tiểu tam, tiền của tiểu tam phải được lấy lại.

    "Hả, kiện bà ta sao? Kiện bằng cách nào, chẳng phải tiền do cha của chúng ta tự đem cho người ta sao? Đến lúc kiện rồi mà vẫn không lấy lại được tiền thì có phải trở thành trò cười cho thiên hạ không?"

    Vương Hỷ Tài cảm thấy bây giờ mình đã mất hết mặt mũi rồi.

    "Anh cả, anh như vậy là tư tưởng cổ hủ, người phạm lỗi không phải là chúng ta, chúng ta là người bị hại. Chúng ta có quyền kiện bà ta, nhất là mẹ, để mẹ đi kiện họ. Cha đã lấy đi tài sản chung của gia đình chúng ta. Số tiền này thuộc về mỗi người trong nhà chúng ta, cha dựa vào đâu mà lấy đi tiêu xài cho nhà bác gái chứ!"

    Chu Hồng Duyệt cũng khá căm phẫn, cô ấy không phải vì xót tiền mà là ghét tiểu tam và ghét kiểu đàn ông ngoại tình.

    Trước đây cô ấy từng nghĩ mẹ chồng là người chua ngoa, nhưng không ngờ bà già này sau khi phát hiện ra sự việc lại nhanh chóng đưa ra quyết định chia hết tiền cho họ.

    Chuyện này đã cộng thêm điểm cho người mẹ chồng trong mắt cô ấy.

    Dù mẹ chồng cô ấy là người nhỏ nhen hay thích mắng mỏ người khác cũng được, nhưng xem ra từ nay về sau, bà sẽ đấu tranh vì gia đình này và ba đứa con trai của mình.

    Tiền dành dụm bao nhiêu năm lại bị người đàn ông lấy đi hơn một nửa để bỏ vào túi của người khác.

    Nhắc đến chuyện kiện bác gái, trong đó cũng có liên quan đến cha của họ. Trong lòng mấy người có một số cảm xúc phức tạp.

    Ai cũng biết chuyện này thật sự có thể thưa kiện, nhưng vấn đề này gần như không thể làm rầm rộ bên ngoài. Thật mất mặt.

    Nói thì nói vậy, đều là họ hàng với nhau. Nói khó nghe một chút thì gọi là trái với luân thường đạo lý.

    "Để tính sau đi, chuyện này cũng khó quyết định. Chú hai vẫn đang làm lính, làm lớn chuyện rồi cũng không tốt cho chú hai. Chúng ta thì chẳng bị làm sao cả!"

    Lý Thu Hiệp đọc xem cuốn tiểu thuyết, trong tiểu thuyết có viết Vương Đức Phát đã đưa cho Mao Phương Phương tổng cộng hơn 1600 đồng.

    Hơn nữa, cái lão già khốn khiếp này còn ghi lại trong cuốn sổ nhỏ, cuốn sổ đó được giấu trong khe hở giữa tủ và bức tường trong nhà họ.

    Lý Thu Hiệp xem đến cười toe toét. Người bình thường ai lại làm vậy, ghi nợ à?

    Hơn nữa Vương Đức Phát này lại biết chữ sao? Cuốn tiểu thuyết này thật.. khó mà diễn tả.

    Không phải là lão ta còn biết viết nhật ký đấy chứ? Trong nhật ký có ghi lại những chuyện cấm người dưới 18 tuổi không?

    Không đến nỗi vậy chứ, lão già đó biết chữ là giỏi lắm rồi, sao có thể viết được nhật ký.

    "Mẹ."

    Vương Quế Hoa thấy mẹ mình nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay phải, cô ta tò mò ghé vào xem mà không thấy gì cả, sao mẹ cô ta lại xem với vẻ thích thú.

    "Mẹ đang xem gì vậy? Trong lòng bàn tay của mẹ có bông hoa sao? Mẹ đừng xem nữa, mẹ nhìn con này!"

    Vương Quế Hoa quơ quơ tay trước mặt Lý Thu Hiệp.

    Lý Thu Hiệp giật mình, nhưng sau đó cô nhận ra có lẽ Vương Quế Hoa không thể nhìn thấy màn hình điện thoại trên tay mình. Cô rút tay lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

    "Chuyện gì vậy?"

    "Mẹ, con đã suy nghĩ cả ngày rồi, mẹ bảo con học giặt giũ, học nấu ăn, con thấy khó khăn quá, con đã nghĩ ra một cách!"

    Vương Quế Hoa cho rằng cách mình nghĩ ra rất tuyệt vời, một công đôi chuyện.

    "Ồ, con nghĩ ra được ý tưởng hay ho gì thế?"

    Lý Thu Hiệp lạnh lùng nhìn cô con gái này, giống hệt cha cô ta, chẳng phải là thứ tốt lành gì, nghe cô ta nói là biết không có gì tốt đẹp.

    "Mẹ này, con gả cho anh Ngô Quý, mẹ cho Bàn Nữu gả cho anh trai Ngô Quý, vậy chẳng phải sẽ tiện cả đôi đường sao? Sau này mọi người là người một nhà, Bàn Nữu tiếp tục nấu ăn, giặt quần áo cho con. Hơn nữa đến lúc đó trong nhà chỉ có bốn người, không có nhiều người như nhà chúng ta, con bé có thể nhẹ việc được một chút.. còn.."

    Vương Quế Hoa vẫn tiếp tục huyên thuyên chuyện Bàn Nữu sẽ làm trâu làm ngựa cho bọn họ như thế nào.

    Tay của Lý Thu Hiệp đã cầm cây gậy lên lần nữa, không chờ cô ta nói xong cô đã đánh thẳng vào mặt cô ta.

    Cô vốn đã dồn nén sự tức giận vì chuyện của Vương Đức Phát, con ranh chết tiệt này lại tự chui đầu vào chỗ chết.

    "Mẹ, sao mẹ lại đánh con nữa!"

    Vương Quế Hoa bị đánh rất đau, mẹ cô ta đã đánh thẳng vào đầu vào mặt cô ta, chẳng hề nương tay gì cả.

    Vương Quế Hoa bị đuổi đánh chạy khắp sân.

    Lý Thu Hiệp vừa đuổi theo đánh vừa mắng:

    "Một mình mày muốn giúp đỡ người nghèo là được rồi, cái thứ chó chết như mày lại còn muốn làm khổ Bàn Nữu, hôm nay tao đánh mày chết, giống hệt cha của mày, đồ thứ vô lương tâm. Còn muốn đem Bàn Nữu gả cho Ngô Quyền, tên Ngô Quyền đó làm cha Bàn Nữu cũng được đấy. Mày chẳng ra gì cả, nếu mày không phải là con gái ruột thì tao đã đuổi cổ mày ra khỏi nhà rồi. Tao chưa từng thấy ai như mày. Mẹ nó, đồ khốn nạn."

    Lý Thu Hiệp đuổi theo Vương Quế Hoa hồi lâu, nhưng bộ xương già này không chịu nổi nữa, chạy vài bước là thở dốc.

    Nhà anh cả nghe thấy chuyện này liên quan đến con gái nhà mình nên đã ra ngoài xem chuyện gì.

    Sau khi nghe được lời mẹ nói thì Vương Hỷ Tài cũng rất tức giận. Mẹ anh ta nói đúng, người em gái này đúng thật là giống hệt cha, đều là thứ chẳng ra gì.

    "Không gả thì thôi, con chỉ hỏi thử thôi. Sao mẹ lại tức giận như vậy chứ?"

    Vương Quế Hoa bị đánh một trận nên đã đàng hoàng hơn, sau đó cô ta nhìn thấy anh trai và chị dâu đang nhìn mình với vẻ giận dữ.

    Cô ta vội vàng bổ sung:

    "Anh chị cả, anh chị đừng nghe mẹ nói. Em chỉ muốn cùng Bàn Nữu gả sang đó cho có người bầu bạn thôi, như vậy em sẽ che chở cho con bé."

    "Hừ, Vương Quế Hoa, đừng ép anh phải đánh mày."

    Vương Hỷ Tài không ngờ em gái của mình lại dám có suy nghĩ như vậy, gả con gái của anh ta cho Ngô Quyền, như vậy mà cũng nghĩ ra được.

    Lúc này, Vương Hỷ Tài nhìn em gái ruột của mình bằng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

    Tôn Á Mai cũng như vậy, mặc dù chị ta thương con trai hơn nhưng không có nghĩa chị ta không thương con gái của mình.

    Người cô út này đúng là cực kỳ ích kỷ. Khi lấy chồng còn muốn mang theo con gái của chị ta đi làm trâu làm ngựa cho cô ta.
     
  7. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 16: Lấy Tiền Cho Hồ Ly Tinh À! Cha Nên Giữ Mặt Mũi Chút Đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ ơi, con không lấy chồng đâu, con chỉ mới 15 tuổi, con không lấy chồng." Bàn Nữu sợ đến bật khóc.

    Khi Lý Thu Hiệp nghe thấy cháu gái lớn của mình khóc, cô đã tức giận tiếp tục xách gậy lên đuổi đánh Vương Quế Hoa.

    Những người khác đều cảm thấy đáng đánh.

    Nhưng Lý Thu Hiệp đã nghĩ sai. Cô nghĩ nếu mình đánh Vương Quế Hoa một trận thì có lẽ cô ta sẽ không dám có ý nghĩ như vậy nữa, hơn nữa tiền trong nhà bây giờ đã được chia hết cho mấy người con trai.

    Tiền nhà nào nhà nấy tự giữ, tiền của cô thì để trong không gian.

    Kết quả là ngày hôm sau, sau khi thức dậy Vương Đức Phát đã bị mất tiền, còn Vương Quế Hoa thì biến mất.

    "Ai đã vào nhà tôi, 150 đồng tôi giấu dưới góc giường đã mất đâu rồi. Các người mau ra đây, rốt cuộc là ai đã lấy trộm tiền của tôi!"

    Vì hôm qua mọi người đã cãi vã một trận với Vương Đức Phát, nên hôm nay khi thức dậy không có ai để ý đến lời ông ta nói. Một trăm rưỡi có là gì chứ, lão ta đã lấy hơn cả ngàn cho bác gái, còn ở đó mà la lối gì chứ.

    Khi Lý Thu Hiệp thức dậy thì không thấy Vương Quế Hoa đâu, mà lại thấy tủ quần áo đang mở toang hoang, quần áo của cô đã bị lục tung, ngay cả bộ đồ cô mặc tối qua cũng bị lục lọi.

    Sau đó nghe thấy Vương Đức Phát ở bên ngoài nói tiền của lão ta đã bị mất, theo như trong tiểu thuyết thì có lẽ là Vương Quế Hoa đã lấy trộm. Đứa con gái này đúng là hết thuốc chữa, dám trộm cả tiền trong nhà.

    Cũng may là tiền của cô đã bỏ vào không gian, những món đồ đáng giá cô cũng không lấy ra ngoài.

    Lý Thu Hiệp vẫn chưa mặc quần áo chỉnh tề thì Vương Đức Phát đã chạy vào.

    "Bà lấy một trăm rưỡi của tôi à?"

    "Hừ, tôi không có lấy, con gái của ông đã biến mất, nó còn lục tung quần áo của tôi, tiền của tôi cũng không còn nữa, ông nói xem là ai đã trộm?"

    "Cái gì? Bà nói là Quế Hoa lấy trộm tiền, nó đâu rồi?"

    Vương Đức Phát vẫn không tin điều đó. Lão ta cảm thấy chắc chắn do Lý Thu Hiệp lấy.

    "Tôi ngủ dậy đã không thấy nó nữa, tôi đoán nó thấy chúng ta phản đối nó gả cho Ngô Quý đó nên trộm tiền cho Ngô Quý sang hỏi cưới."

    Dù sao đi chăng nữa thì cũng phải nhắc nhở với người trong nhà trước, để sau này đừng bị Vương Quế Hoa trộm tiền nữa.

    Trong tiểu thuyết có viết Vương Quế Hoa đã trộm tiền đến hỏi cưới, một tháng sau khi cưới lại trộm hết tất cả tiền trong nhà. Điều này dẫn đến việc Trịnh Tiểu Hoa qua đời khi sinh con tại nhà.

    Mọi người ở bên ngoài nghe thấy em gái trộm tiền để cho tên Ngô Quý có tiền đến nhà hỏi cưới, thì vẻ mặt của ai nấy đều rất khó coi.

    "Không thể nào. Mẹ, em gái sẽ không ngu ngốc như vậy chứ?" Vương Hỷ Tài cũng đi vào.

    "Có đúng như vậy hay không thì các con cứ chờ xem sẽ biết. Đoán chừng hôm nay nó sẽ mang tiền đến để hỏi cưới. Đến lúc đó mẹ khuyên các con cũng đừng làm khó dễ nó làm gì, nó sống chết đòi lấy chồng, chúng ta không đồng ý, lúc đó nó lại đòi tự tử để hăm dọa chúng ta đấy."

    Lý Thu Hiệp đã nói những lời này, Vương Đức Phát vô cùng tức giận, số tiền đó lão ta định hai ngày tới sẽ đưa cho Mao Phương Phương.

    "Tiền tôi không còn nữa, bà đưa cho tôi một ít đi."

    Vương Đức Phát không cần biết là ai đã trộm tiền, lão ta lại đòi tiền Lý Thu Hiệp.

    "Tiền ông không còn thì tiền tôi còn chắc. Ông thử lục xem, nếu ông tìm được năm xu tôi cho ông năm xu, nếu tìm được một trăm tôi cho ông một trăm." Lý Thu Hiệp thờ ơ nói.

    Vương Hỷ Tài thấy cha mình vẫn như vậy, trong lòng trở nên rất sáng suốt, đoán chắc lại muốn đưa cho hồ ly tinh nhà bên cạnh.

    "Hừ, lấy tiền cho hồ ly tinh à. Cha, hãy giữ mặt mũi chút đi!" Vương Hỷ Tài tức tối, nói xong đã bỏ đi.

    Mặc dù Vương Đức Phát bị con trai nói móc, thấy bực tức trong lòng nhưng vẫn trơ trẽn lục soát nhà.

    Lý Thu Hiệp chỉ có mấy bộ quần áo, đều đã bị Vương Quế Hoa giặt thành giẻ rách, cô đã buột miệng nói:

    "Bà già này tiết kiệm mấy chục năm, không nỡ mua một bộ quần áo tươm tất. Cuối cùng lại để cho một góa phụ hưởng lợi. Thật buồn cười, Vương Đức Phát, hãy ly hôn đi để ông và người ông yêu được đến với nhau."

    Vương Đức Phát không hề cảm thấy tội lỗi.

    "Bà nói nhảm gì thế? Bà đừng nghe những người bên ngoài nói nhảm, không có chuyện đó?"

    Dù có cũng không thể thừa nhận. Cuộc hôn nhân này không thể ly hôn được.

    Lão ta đã kiểm tra hết quần áo của Lý Thu Hiệp, giường gối cũng được lục tung, thật sự chẳng tìm thấy một xu nào.

    "Quả thật là Quế Hoa đã trộm tiền." Vương Đức Phát tức giận:

    "Sao lại có thứ con gái hướng khuỷu tay ra ngoài như vậy chứ?"

    "Thì cũng giống như một số người thôi. Cha nào con nấy! Có gì đâu mà lạ. Ha ha ha!"

    Lý Thu Hiệp mặc xong quần áo thì bước ra khỏi nhà, Vương Đức Phát đi theo phía sau.

    Nghe được lời nói bóng nói gió của Lý Thu Hiệp, lão ta như lại bị móc vào chỗ đau, nên từ phía sau đạp mạnh Lý Thu Hiệp một cái.

    Lý Thu Hiệp đã không đề phòng, cô la lên đau đớn rồi ngã xuống đất.

    Mãi một lúc sau vẫn không bò dậy được, mấy đứa con trai con dâu đều đã chạy đến.

    "Mẹ, mẹ bị sao vậy?"

    "Cha làm gì vậy?" Vương Hỷ Quân tức giận đến muốn đánh người, nắm đấm đã được giơ lên nhưng lại không dám ra tay.

    "Tao đánh vợ của tao thì liên quan gì đến tụi bây? Sao hả, mày là con mà muốn đánh cha mày sao?"

    Vương Đức Phát chẳng hề sợ hãi, đôi mắt lão ta trừng to hết cỡ nhìn chằm chằm vào Vương Hỷ Quân.

    "Cha thật là hết thuốc chữa."

    Vương Hỷ Tài bế Lý Thu Hiệp đến chỗ bác sĩ trong thôn.

    Cả nhà đi theo phía sau, nhưng lúc này Lý Thu Hiệp đã kêu lên.

    "Khoan đã, các con đừng vội, con dâu, các con tốt nhất nên mang tiền trong nhà theo bên mình. Cẩn thận kẻo lại có người lấy trộm tiền."

    Lý Thu Hiệp vừa nói xong, ba cô con dâu đều chạy vào nhà lấy tiền cất giữ cẩn thận. Việc làm này để đề phòng ai, quá rõ ràng.

    Khi Vương Hỷ Tài nhìn thấy vợ mình và hai em dâu đều trở vào nhà thì anh ta mới bế mẹ già của mình đi ra ngoài.

    Khi ba cô con dâu bước ra chẳng thèm nhìn cha chồng lấy một cái.

    Cơm cũng không nấu nữa, họ cũng đi theo xem mẹ chồng thế nào, mấy đứa nhỏ cũng vậy, chúng cũng đi theo mẹ của mình, chỉ có Vương Cẩu Đản đã đi học.

    Vương Đức Phát vốn thấy con trai và con dâu sắp rời đi, cũng đang định thử xem có lấy được chút tiền nào từ nhà con trai hay không.

    Bây giờ vì lời nói Lý Thu Hiệp nên đã bị chặn đường.

    Lão ta tức giận ngồi trong sân liên tục hút thuốc.

    Cơ thể của Lý Thu Hiệp quả thực đã già, trước đây bị ngã thì không sao nhưng lần này bị Vương Đức Phát đạp một cái rất mạnh.

    Khi người trong thôn thấy Vương Hỷ Tài bế mẹ mình và cả gia đình đi theo sau, mọi người đều rất tò mò chuyện gì đã xảy ra.

    Tôn Á Mai bị Trần Kim Diễm ở nhà đối diện kéo lại hỏi: "Mẹ chồng cô sao vậy?"

    "Mẹ bị cha đạp ngã xuống đất, giờ cũng không biết sao nữa. Cha thật hết thuốc chữa rồi. Sáng ra nhà bị mất tiền, cũng chẳng biết là ai đã trộm mất, cha cho là mẹ đã lấy, cho dù là mẹ có lấy thì đó cũng là chuyện đương nhiên. Haizz, thật là tức chết."

    Ngay khi Tôn Á Mai nói điều này, Trần Kim Diễm đã lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.

    "Tôi nghĩ là lại muốn đem tiền đi lấp cái hố không đáy đó nữa chứ gì, thật là không biết xấu hổ!"

    Tôn Á Mai cũng không giải thích gì: "Tôi phải đi xem mẹ có bị sao không."

    Lần này, chuyện Vương Đức Phát vì muốn lấy tiền cho Mao Phương Phương nên đã đánh vợ được lan truyền khắp thôn.

    Mọi người đều biết về những thành tích to lớn của Vương Đức Phát.

    Bây giờ, cho dù trước đây Lý Thu Hiệp có chua ngoa thế nào, dù lời nói có khó nghe đến đâu cũng không còn quan trọng nữa.

    Điều quan trọng là Vương Đức Phát đã lấy tiền trong nhà đi nuôi gia đình Mao Phương Phương bên cạnh, thậm chí còn đánh đập vợ của mình.

    Giờ đây Mao Phương Phương, đừng nói là ra đường, ngay cả con dâu trong nhà cũng không xem bà ta ra gì.

    Trước đây Mã Linh Linh nể bà ta là mẹ chồng, vất vả nuôi lớn cha của tụi nhỏ, nên trong mọi việc đều rất nghe lời và dựa dẫm vào mẹ chồng.

    Bây giờ Mã Linh Linh rất căm ghét Mao Phương Phương, trong nhà xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, đừng nói bản thân cô ta không có mặt mũi gặp người khác, ngay cả con cái của cô ta ở trường cùng bị người khác cười nhạo.

    Mã Linh Linh không thèm nấu ăn nữa, chỉ ăn qua loa cho xong bữa.

    Sợ con cái sẽ bắt chước nên cô ta đã dọn về nhà mẹ đẻ.
     
  8. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 17: Cái Này Không Phải Dại Trai Thì Là Gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Thu Hiệp được đưa đến bác sĩ trong thôn.

    Bác sĩ này cũng họ Vương, tên là Vương An.

    Vương An sau khi kiểm tra nói, có lẽ lưng của Lý Thu Hiệp bị trẹo, bây giờ đang đau đến không đứng dậy được nên phải nghỉ dưỡng thật tốt.

    Sau đó kê cho một số loại thuốc và một số cao dán.

    Sau khi tiễn mọi người về hết thì ông ta đã kể lại chuyện này với người trong nhà.

    "Ôi, lão Vương Đức Phát đó đúng thật là mê muội."

    "Có chuyện gì thế?" Con dâu hỏi cha chồng.

    "Lão ta đã.." Vương An kể lại cho con dâu nghe những gì nghe được từ Vương Hỷ Tài.

    Sau đó, ngay cả phía đông của ngôi làng cũng bắt đầu đồn về những điều tồi tệ của Vương Đức Phát.

    Nếu là trước đây, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, nếu họ dám nói ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị mẹ chồng mắng, nhưng hôm nay mẹ chồng như cố ý để mặc cho họ nói chuyện này ra ngoài.

    Gặp được có người hỏi thì bắt đầu kể lại.

    "Bà Lý, bà bị sao vậy? Sao được con trai bế thế?"

    Khi đi đến ngã tư thì gặp được người bạn thân. Lý Thu Hiệp không cần biết đó là ai, liền tỏ ra buồn bã lau nước mắt:

    'Haizz, gia môn bất hạnh, bị lão chồng nhà tôi đánh đấy. Vì không có tiền cho người phụ nữ ti tiện đó nên lão ta dám đánh cả tôi. Số tôi khổ quá, cũng may còn có được mấy đứa con trai, con dâu hiếu thảo. "

    Người đó nghe thấy lời này không khỏi tiếp tục hỏi, đã xảy ra chuyện gì.

    Ngay sau đó mấy người con dâu mỗi người một câu kể lại câu chuyện.

    Chu Hồng Duyệt đã nhìn mẹ chồng với một ánh mắt khác.

    Trước đó cô ấy đã nói rồi, họ mới là người bị hại, có gì mà mất mặt chứ, người mất mặt không phải là họ mà người đã làm điều xấu.

    Gì mà chuyện xấu trong nhà không được nói ra ngoài, không nói ra thì mọi người làm sao biết được ai trơ trẽn, ai đã làm những chuyện bẩn thỉu đó.

    Tuy nhiên cũng có một số người cảm thấy Vương Đức Phát đưa tiền cho Mao Phương Phương vì cảm thấy thương cho gia đình anh cả của mình, cảm thấy mẹ con Lý Thu Hiệp đã đi quá xa.

    Ngay khi mẹ con Lý Thu Hiệp trở về nhà thì nhìn thấy Vương Quế Hoa và hai người đàn ông đã đến nhà.

    Đó chính là tên nhóc đã dắt tay với con gái mình bị cô bắt gặp trước đó. Bọn này thật to gan, chân trước vừa trộm tiền thì chân sau đã tìm đến nhà hỏi cưới.

    Sau khi Vương Quế Hoa đưa anh em Ngô Quý đến nhà thì phát hiện trong nhà không có ai.

    Khi hỏi cha thì cha cô ta đã nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Vương Quế Hoa nghĩ cha không thể nào biết chuyện mình lấy trộm tiền sớm như vậy được, nên đã không bận tâm.

    Đi ra ngoài hỏi thăm thì biết cha đã đánh mẹ, bây giờ mẹ đang được đưa đến chỗ chú Vương An để chữa bệnh.

    Khi Vương Hỷ Tài cõng mẹ trở về nhà, Vương Quế Hoa muốn tiến đến hỏi nhưng lại nhận ra mọi người không ai để ý đến mình.

    Ngay cả hai anh em Ngô Quý và Ngô Quyền lúc này đang ngồi trong sân cũng có hơi ngượng ngùng, nhưng bọn họ đã biết trước người ta không đồng ý. Trước khi đến, Vương Quế Hoa đã bảo họ làm theo sự sắp xếp của cô ta.

    Sau khi Vương Hỷ Tài đặt Lý Thu Hiệp lên giường, mấy người con dâu mỗi người một việc thu dọn, sắp xếp cho Lý Thu Hiệp.

    " Mẹ, mẹ nằm thoải mái chưa? Nếu có chỗ nào không thoải mái mẹ cứ nói, bọn con sẽ tìm cách giải quyết. "Tôn Á Mai chêm miếng trải cho Lý Thu Hiệp.

    Một lúc sau, Chu Hồng Duyệt bưng đến ly nước ấm đút thuốc cho Lý Thu Hiệp.

    Sau khi uống số thuốc này cô đã thấy khỏe hơn nhiều, phần lưng không mấy gì đau nữa.

    Trịnh Tiểu Hoa vác bụng bầu chạy quanh cũng đã cảm thấy hơi mệt.

    " Tiểu Hoa, con nghỉ ngơi trước đi, để chị dâu và em dâu con nấu cơm là được rồi. "

    " Dạ, con biết rồi mẹ. Tiểu Hoa cũng thật là, bụng thím đã to đừng chạy tới chạy lui nữa, sau này cứ để chị lo việc nấu cơm. Thím đang ở tháng cuối rồi, hãy nghỉ ngơi cho tốt vào. "

    Tôn Á Mai thấy Trịnh Tiểu Hoa đổ mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nghĩ cũng sắp đến ngày sinh rồi.

    Mãi cho đến khi nhìn thấy chị dâu vào bếp nấu cơm thì Vương Quế Hoa mới đưa anh em họ Ngô vào tìm Lý Thu Hiệp nói chuyện hỏi cưới.

    Người anh cả và anh ba cũng đang ở trong nhà, Chu Hồng Duyệt cười khẩy nhìn cô em út này.

    Loại người này còn quan tâm đến làm gì, chờ gả sang đó một tháng thì sẽ biết mình gả cho người như thế nào.

    " Mẹ, hì hì, con đến muốn nói với mẹ chuyện cưới gả của con và anh Ngô Quý! "

    Vương Quế Hoa đã sốt sắng tìm ghế cho hai người đó ngồi. Thái độ háo hức đó thật hết biết nói.

    " Đúng đó thím, cháu thật sự muốn cưới Quế Hoa. Hôm nay chúng cháu đến hỏi cưới. "

    Ngô Quý nhìn Vương Quế Hoa, cả hai đều mỉm cười.

    Lý Thu Hiệp nghe thấy điều này cô đã nhìn thẳng vào mắt hai người.

    Cho đến khi hai người họ nghiêm túc lại, Vương Quế Hoa bước tới, muốn ôm cánh tay của mẹ mình làm nũng.

    Nhưng không ngờ vừa đi đến bên cạnh Lý Thu Hiệp, Lý Thu Hiệp đã tát thẳng vào mặt Vương Quế Hoa mà không nói một lời.

    Đó là một cái tát dốc hết sức lực, từ bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

    Vương Quế Hoa không ngờ mẹ lại đánh mình ngay trước mặt anh em họ Ngô, cô ta đã sững sờ trong giây lát.

    " Biết tại sao tao đánh mày không? "

    Ánh mắt Lý Thu Hiệp lạnh lùng, cô đã thành ra thế này rồi, nhưng cô con gái này chỉ biết đến chuyện hai anh em này đến hỏi cưới, trong mắt chúng chỉ có nhau chẳng hề nghĩ đến người mẹ này giờ đây không thể ra khỏi giường.

    " Mẹ.. "Vương Quế Hoa tỏ vẻ tủi thân, nước mắt rơi lã chã. Cô ta chỉ cảm thấy rất xấu hổ.

    " Mẹ của mày đây đã bệnh nằm liệt giường thế này mà mày chớ hề có một câu hỏi han, chỉ biết đến lấy chồng. Nuôi mày chẳng bằng nuôi một con chó. "

    Lý Thu Hiệp thực sự không còn chút hy vọng nào về cô con gái này nữa. Đúng như những gì được viết trong tiểu thuyết, cô ta trộm tiền trong nhà để hỏi cưới chính mình.

    Nhìn thấy Lý Thu Hiệp tức giận đánh Vương Quế Hoa, hai anh em Ngô Quý cũng không dám lên tiếng, chẳng có ý định đứng ra bảo vệ cho Vương Quế Hoa, chẳng hề bận tâm. Thật không biết Vương Quế Hoa yêu tên nhóc này ở điểm nào.

    Vương Quế Hoa đã bị đánh, bị mắng, nhưng vẫn một mực muốn giải quyết xong chuyện trong ngày hôm nay.

    Cô ta lau nước mắt lại nở một nụ cười:

    " Mẹ, đánh thì cũng đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi, vậy chuyện cưới gả của con và anh Ngô Quý có được đồng ý không? "

    Thấy Vương Quế Hoa như vậy, Vương Hỷ Tài và Vương Hỷ Quân cuối cùng cũng biết những lời mẹ mình nói sáng nay không sai chút nào, người em gái này không giữ lại được nữa.

    " Cậu ta có tiền sính lễ cưới mày không? Nhà cậu ta có nhà cho mày kết hôn không? "

    Vương Hỷ Tài nhìn Ngô Quyền, tên này chỉ nhỏ hơn anh ta hai tuổi mà thôi.

    Tuy rằng gia đình cũng rất đáng thương, từ nhỏ đã không có cha mẹ, một mình vất vả nuôi lớn em trai, dù gia đình họ đáng thương nhưng cũng không thể làm hại đến con gái nhà người khác chứ.

    " Anh cả, nhà bọn em sẽ xây thêm bức tường ở giữa, sau này ở bên ngoài sẽ được xây thành hai gian nhà. Tiền sính lễ chúng em có mang đến. Đây là một trăm đồng. "

    Ngô Quý cầm số tiền đó, chột dạ đến mức không dám nhìn người nhà họ Vương.

    " Một trăm đồng, ha ha ha, tao nhớ cha mày bị mất một trăm rưỡi mà. Vương Quế Hoa, mày có gì muốn nói không? "

    Lý Thu Hiệp đúng là phục sát đất, trộm tiền trong nhà, chỉ muốn bỏ ra một trăm đồng để hỏi cưới con gái nhà họ, chẳng hề thêm thêm được xu nào còn ăn bớt 50 đồng, cái này không phải là dại trai thì là gì?

    " Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao? "Vương Hỷ Quân nhìn Vương Quế Hoa với vẻ giễu cợt.

    " Các người, mẹ, nếu mọi người không đồng ý thì con sẽ chết, con sẽ nhảy sông, con sẽ uống thuốc trừ sâu. Tóm lại là kiếp này con chỉ gả cho anh Ngô Quý!"

    Vương Quế Hoa nghe mọi người không đồng ý, cũng chẳng nghĩ tới mẹ mình nhắc đến 150 đồng là có ý gì, cô ta liền la lối, thái độ như sắp phát điên lên.

    Vương Hỷ Quân và anh cả nhìn nhau, quả nhiên đúng như lời mẹ nói.
     
  9. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 18: Chẳng Phải Anh Muốn Cưới Bàn Nữu Sao? Tôi Có Cách.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Tiền sính lễ là 150 đồng, đưa ra được thì mày có thể rời đi. Từ nay nhà này sẽ xem như không có mày."

    Lý Thu Hiệp không muốn giữ lại tai họa này nữa.

    Mau chóng đuổi đi, đừng để người trong nhà suốt ngày phải nơm nớp lo sợ, đã đề phòng một Vương Đức Phát, lại thêm một Vương Quế Hoa nữa sẽ khiến cả nhà không được sống yên ổn.

    "Cái gì, 150 đồng, sao mẹ không đi cướp đi. Mẹ, con nhớ anh ba cưới vợ cũng tốn có 100 đồng, sao mẹ lại có thể lấy 150 đồng chứ?"

    Vương Quế Hoa hoàn toàn không nghĩ là mọi người đều đã biết việc cô ta trộm tiền trong nhà.

    "Vương Quế Hoa, tao nói vậy mà mày không hiểu sao? Tiền của mày ở đâu có thì tự mày biết, tao cũng.. chưa từng thấy ai xúi đứa con gái đi trộm tiền trong nhà đưa cho nhà trai làm tiền sính lễ rồi đến hỏi cưới cả."

    Lý Thu Hiệp nhìn anh em họ Ngô, chỉ thấy khuôn mặt của họ cũng đỏ bừng vì xấu hổ.

    Ngô Quý cúi gằm mặt xuống, chuyện này thật sự không phải hai anh em họ xúi giục, hoàn toàn là ý tưởng của Vương Quế Hoa muốn trộm tiền trong nhà, chỉ là anh em họ không ngăn cản mà thôi.

    Có một cô gái nóng lòng muốn gả cho cậu ta như vậy, anh em họ cảm thấy rất hãnh diện, bây giờ bị mẹ của người ta nói thẳng mặt, lúc này cảm thấy xấu hổ.

    "Mẹ.. mẹ đang.. nói cái gì vậy? Con không biết!" Vương Quế Hoa không chịu thừa nhận, dù sao họ cũng không bắt được tại trận.

    "Tao nói rồi, tao không quan tâm mày lấy tiền này từ đâu, lấy 150 đồng ra thì mày có thể kết hôn với cậu ta, hơn nữa là hãy lập tức đi đăng ký kết hôn, tao đưa sổ hộ khẩu cho mày, mày cũng tách hộ khẩu ra đi, nhà chúng tao xem như không có mày. Sau này mày có sống tốt hay không cũng đừng quay về đây. Con đường do chính mày chọn, dù có phải đi bằng đầu gối thì mày cũng phải tự mình đi."

    Vương Quế Hoa không nghe thấy điều gì khác, cô ta chỉ nghe mẹ nói lấy 150 đồng ra thì có thể lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn, tách hộ khẩu. Trên mặt cô ta lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

    Cô ta liền lấy 100 đồng từ tay Ngô Quý, rồi từ trong người mình móc ra thêm 50 đồng đưa cho mẹ.

    Lý Thu Hiệp nhận được 150 đồng đó thì cũng không nói thêm gì nữa, liếc nhìn cô gái ngốc nghếch vẫn đang tự mãn này.

    "Hỷ Quân này, con sang gian nhà của cha con lấy sổ hộ khẩu được để trong tủ, hôm nay con cùng Vương Quế Hoa và anh em họ đi làm giấy đăng ký kết hôn, tiện thể tách hộ khẩu của nó ra. Vợ thằng ba, con đến thu dọn quần áo của Vương Quế Hoa. Cứ tiễn nó đi, như vậy chúng ta không cần phải chuẩn bị lễ cưới gì cho chúng nó. Cứ vậy đi!"

    "Dạ." Vương Hỷ Quân nhận lấy chìa khóa từ tay mẹ, đi sang gian nhà khác lấy sổ hộ khẩu.

    Chu Hồng Duyệt cũng nghe theo, bắt đầu thu dọn quần áo của Vương Quế Hoa.

    Vương Quế Hoa lúc này tỏ ra lo lắng.

    "Mẹ, ý mẹ là sao? Mẹ không muốn con được cưới hỏi đàng hoàng, cứ vậy mà để con sang nhà bên đó sao? Mẹ không chuẩn bị của hồi môn gì cho con cả sao?"

    Vương Quế Hoa nghĩ rằng hôm nay mẹ mình dễ nói chuyện, kết quả là giống như đuổi cổ cô ta đi.

    "Ha ha, mày xứng đáng không?"

    Lý Thu Hiệp thậm chí không nhìn cô ta nữa. "Hỷ Tài, con đuổi hết nhưng người này ra ngoài đi, mẹ mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi."

    Vương Hỷ Tài cũng đã kiềm chế nãy giờ, anh ta đã kéo Vương Quế Hoa đi ra.

    Anh ta đẩy hết mấy người đó ra ngoài, anh em họ Ngô lúc này tuy rất ngạc nhiên nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.

    Dù không nhận được gì từ nhà họ Vương nhưng họ lại nhặt được một người vợ mà không tốn xu nào.

    Hơn nữa còn bị cắt đứt mối quan hệ, sau này cũng không cần quà cáp gì cho nhà mẹ vợ nên họ đã không dám có ý kiến.

    Vương Quế Hoa hung hăng trừng mắt nhìn vào nhà rồi quát lớn:

    "Mẹ sẽ phải hối hận đấy, sau này con có cuộc sống tốt con sẽ không bao giờ quay lại đây nữa!"

    Nói xong, cô ta kéo Ngô Quý ra ngoài.

    Nhưng Chu Hồng Duyệt đã gọi lại:

    "Đồ của cô út này!"

    Chu Hồng Duyệt cũng không nói nên lời, nhét túi đồ vào tay cô út, trong đó chỉ có vài bộ quần áo của Vương Quế Hoa.

    Sau đó Vương Hỷ Quân đã theo họ lên thị trấn để làm giấy đăng ký kết hôn.

    Vương Hỷ Quân lo lắng, sợ là ngay cả một đồng tiền phí đăng ký kết hôn nhà họ Ngô cũng không có, lại hỏi mượn anh ta, khi đó anh ta có nên cho mượn không đây?

    Cũng may, Ngô Quyền vẫn có mang theo một ít tiền, nên đã nộp phí đăng ký kết hôn.

    Vốn định làm luôn thủ tục tách hộ khẩu cho họ, nhưng người ta nói cần phải có chữ ký của trưởng thôn mới được.

    Vì vậy, họ đã quay về trước, định hai ngày nữa mới quay lại làm thủ tục tách hộ khẩu.

    "Vậy các người cầm theo giấy đăng ký kết hôn về đưa cho trưởng thôn ký tên, viết xác nhận rồi đến nhà tìm tôi.

    Chúc mừng nhé Vương Quế Hoa, sau này mày không còn là người nhà chúng tao nữa, đồ thứ ăn cây táo rào cây sung."

    Vương Hỷ Quân chửi xong liền xoay người rời đi.

    Vương Quế Hoa tức giận cầm lấy túi đồ, trong lòng nghĩ mẹ cô ta yêu thương cô ta nhất nên sẽ nhét một ít tiền vào trong túi đồ, nhưng cô ta lục lọi hết túi đồ mà chẳng tìm thấy một xu nào.

    Ngay lập tức, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng căm ghét nhà họ Vương, không ai trong số họ yêu thương cô ta cả, cô ta nghĩ đến thái độ của họ.

    "Anh cả, chẳng phải anh muốn cưới Bàn Nữu sao? Tôi có cách."

    Vương Hỷ Quân cầm sổ hộ khẩu về đến nhà thì thấy cha anh ta lại làm ầm ĩ bên nhà mẹ mình, lão ta đòi lấy lại 150 đồng vừa rồi lấy lại từ Vương Quế Hoa.

    "Số tiền đó vốn là của tôi, bà mau trả lại cho tôi!"

    "Số tiền đó không phải lấy từ tay ông, đó là tiền sính lễ do Ngô Quý đưa đến." Lý Thu Hiệp đã bỏ tiền vào không gian.

    Vương Đức Phát vừa rồi đã tung chăn lên, tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm thấy 150 đồng đó.

    "Bà đã giấu tiền ở đâu?"

    "Mặc kệ tôi, tiền ông bị ai trộm thì ông đến tìm người đó, tiền này của tôi là tiền sính lễ của Vương Quế Hoa, không liên quan gì đến ông!"

    Vương Hỷ Tài ngồi ở đầu giường bảo vệ mẹ mình, để đảm bảo cha sẽ không đánh mẹ nữa.

    "Cha thôi đi có được không? Cha nói xem cha lấy tiền để làm gì? Cha muốn làm gì?"

    Vương Hỷ Tài nhìn cha mình với đôi mắt gần như rực lửa.

    Anh ta thật sự không hiểu, một người đã từng tuổi này rồi thật sự không hề biết xấu hổ sao?

    "Đúng đó, cha, chuyện này của cha nếu xảy ra vào hai năm trước nếu để mọi người biết được thì họ sẽ lôi cha đi diễu phố cho mọi người chỉ trích. Chúng con có thể giả vờ như không hay biết chuyện xảy ra trong quá khứ, sau này cha cũng nên nghĩ cho chúng con chứ, cha xem nhà chúng ta là cái gì?"

    Vương Hỷ Quân cũng rất tức giận. Cha anh ta lại còn ở đây đòi 150 đồng đó.

    Lý Thu Hiệp đột nhiên cảm thấy lưng mình không còn đau nữa, cô thử vặn lưng trên giường, đúng thật là không sao nữa.

    Chẳng lẽ vừa rồi nước nữ chính cho cô uống có vấn đề? Nữ chính này đã có nước suối thiêng rồi sao?

    Có lẽ là vậy, xem ra hai ngày nay thái độ của cô khá tốt nên nữ chính đã cho cô uống nước suối thiêng.

    Nhưng Vương Đức Phát vẫn còn ở đây, cô vẫn phải giả vờ.

    "Hừ, tao thì sao hả? Tụi bây có ai xem tao là cha không? Bên ngoài người ta nói gì thì tụi bây tin đó, toàn là chuyện không có. Tụi bây nói tao như vậy, tao là đàn ông, da mặt tao dày, tụi bây nói bác gái như vậy, thì bảo bác gái tụi bây phải sống sao đây?" Vương Đức Phát còn lo lắng cho người ta.

    "Sao ông không hỏi tôi phải sống sao? Vương Đức Phát, tôi là vợ ông hay bà ta là vợ ông, ông thương xót cho bà ta như vậy thì ly hôn đi, tôi đây sẽ tác thành cho hai người!"

    Lý Thu Hiệp vịn vào con trai ngồi dậy, nói một cách chậm rãi.

    "Bà, bà đúng thật là quá vô lý."

    Ngay khi nhắc đến chuyện ly hôn, Vương Đức Phát không nói nên lời, giận dữ quay người bỏ đi.
     
  10. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 19: Đôi Vịt Hoang Trong Rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lúc sau, Bàn Nữu bưng cho Lý Thu Hiệp một tô mì, Lý Thu Hiệp còn nhìn thấy bên trong có một quả trứng ốp la, trông khá ngon.

    "Nội, hay để con đút cho nội nhé!"

    Bàn Nữu đỡ Lý Thu Hiệp ngồi dậy, còn tự động đút cho Lý Thu Hiệp.

    Ôi, Bàn Nữu này đúng thật là một đứa trẻ ngoan, cũng là một nhân vật pháo hôi trong tiểu thuyết, bị tên Ngô Quyền làm nhục, sau đó còn bị người nhà đánh đập, mắng mỏ. Nhất là nguyên chủ, đã nghe theo lời Vương Quế Hoa, muốn đưa Bàn Nữu sang đó để có thể chăm sóc con gái mình.

    Cho dù Vương Hỷ Tài không đồng ý, nguyên chủ vẫn một mực quyết định tác thành chuyện này, khiến cho Bàn Nữu đã treo cổ chết ngay trong ngày lấy chồng.

    "Bàn Nữu, hai ngày nay con ở nhà chăm sóc nội đi, kêu chủ ba của con lên núi cắt cỏ cho bầy heo."

    "Hả, chú ba có chịu không?" Bàn Nữu cảm thấy chú ba nhất định sẽ không đồng ý làm việc nhỏ nhặt như cắt cỏ cho heo ăn.

    "Nghe lời đi."

    Lý Thu Hiệp nghĩ trong bụng, chẳng phải là muốn cưỡng ép sao? Để xem đến lúc đó, Ngô Quyền vồ ngã một người đàn ông thì tên đó sẽ có thái độ thế nào.

    Trong tiểu thuyết có viết, sau ngày Vương Quế Hoa đến hỏi cưới, cô ta đã bảo Ngô Quyền lên núi tìm Bàn Nữu.

    Nhưng để đề phòng, hai ngày nay Lý Thu Hiệp đã không cho Bàn Nữu lên núi.

    Vào ngày hôm sau, Lý Thu Hiệp ăn bữa trưa xong, cảm thấy cũng tầm khoảng thời gian này nên đã gọi Bàn Nữu lại.

    "Nội, có phải nội lại thấy đau lưng không?" Bàn Nữu dìu bà nội mình ngồi dậy.

    Lý Thu Hiệp xuống giường: "Nội cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, con dìu nội đi ra ngoài dạo một chút, ở trong nhà suốt hai ngày thấy chán quá."

    "Dạ."

    Bàn Nữu lại dìu Lý Thu Hiệp đi, hai người đi về ngọn núi phía Tây, vào thời gian này những cánh đồng phía tây có khá nhiều người.

    Lý Thu Hiệp và Bàn Nữu tiếp tục đi về ngọn núi phía Tây.

    "Nội, chúng ta có lên núi không? Nội đi được không?" Bàn Nữu rất quen thuộc với con đường này.

    "Được, nội cảm thấy đi được một chút thì thấy khỏe hơn. Chú ba con đang ở phía trước."

    Ngô Quyền lúc này cũng không muốn đến đây, nhưng người em dâu lại nói sẽ cưới một cô vợ cho anh ta. Bảo anh ta lên núi xử lý Bàn Nữu đang cắt cỏ cho heo ăn.

    Như vậy nhà họ Vương buộc phải gả Bàn Nữu cho anh ta, đến lúc đó trong nhà lại không cần tốn một xu mà có được một cô con dâu.

    Ngô Quyền thực ra cũng sợ làm như vậy sẽ bị bắt.

    Nhưng Vương Quế Hoa nói chắc nịch là vẫn còn có cô ta, đến lúc đó cô ta sẽ làm chứng Bàn Nữu tự nguyện làm việc đó.

    Chính Bàn Nữu đã ve vãn anh ta.

    Cô ta và Bàn Nữu là người một nhà, lại là cô út của Bàn Nữu, nên sẽ có người tin những lời cô ta nói.

    Khi Lý Thu Hiệp đi lên núi, vừa khéo nhìn thấy một người đàn ông đang lén lút đi về phía Bàn Nữu thường hay cắt cỏ.

    Sau khi Lý Thu Hiệp nhìn thấy, cô đã nói nhỏ vào tai Bàn Nữu bảo cô ấy đi gọi người khác đến, nói bên này có kẻ xấu.

    Bàn Nữu chạy rất nhanh, một lúc sau đã gọi hết những người đang ở dưới núi đến.

    Từ dưới chân núi lên đến núi chỉ mất hơn vài chục bước chân, chẳng mấy chốc một nhóm cả nam lẫn nữ đến.

    Trong đó có cả người trong nhà của họ, anh cả cũng có mặt.

    Khi họ đi theo Lý Thu Hiệp lên núi tìm người đó, thì thấy người đó đang dùng gậy đánh ngất một người khác.

    Khi người bị đánh ôm đầu quay lại thì Ngô Quyền giật mình. Tại sao lại là đàn ông và còn chưa bị đánh ngất.

    Vương Hỷ Quân quay lại nhìn thấy tên khốn Ngô Quyền đã lập tức đứng dậy lao tới đánh Ngô Quyền.

    Mọi người cũng chạy đến, lao vào ấn Ngô Quyền xuống đất.

    Họ rất đông người, Ngô Quyền chỉ có một mình, nên rất nhanh đã bị khống chế.

    "Đồ khốn, mày muốn làm gì?"

    Ngay khi mọi người bắt được Ngô Quyền thì lúc này họ loáng thoáng nghe thấy tiếng nam nữ đang làm chuyện đó.

    Mọi người nhìn nhau, ở trên núi mà có thứ tiếng này sao, có lẽ là tiếng của cặp vịt hoang nào đó.

    Bình thường mọi người đều rảnh rỗi không có việc gì để làm, ở thời này ngay cả chiếc TV cũng là món đồ xa xỉ.

    Mọi người rón rén đi về phía phát ra âm thanh để xem xét. Ngô Quyền lúc này đã bị trói chặt bằng thắt lưng.

    Kết quả là những người dẫn đầu đi sang đó đều vô cùng sốc, ai nấy đều quay đầu lại, lo lắng nhìn mấy người nhà họ Vương đang đi theo phía sau.

    Với thái độ đó, Lý Thu Hiệp còn gì mà không hiểu nữa chứ, quả thực giống như trong tiểu thuyết đã viết.

    Là Vương Đức Phát và Mao Phương Phương, hai người này thật là chẳng biết xấu hổ chút nào cả.

    Hai ngày qua, trong thôn đã lan truyền những lời đàm tiếu về họ, mà họ lại lén lút chạy lên núi để dã chiến.

    Ngay lập tức có người đứng ra dàn xếp ổn thỏa.

    "Thím ơi, không có gì để xem đâu, chúng ta quay lại đi!"

    "Câm miệng!"

    Lý Thu Hiệp gằn giọng trừng mắt nhìn chàng trai, chàng trai này tên là Trương Toàn, chơi khá thân với Vương Hổ.

    Giọng nói của anh ta hơi lớn suýt chút đánh động đến người bên trong.

    Lúc này Lý Thu Hiệp mới lặng lẽ đi sang đó.

    Quả nhiên, trong hang núi, đôi cẩu nam nữ đang làm chuyện.. không thể nói nên lời, cảnh tượng thật khó diễn tả.

    Mọi người nhìn thấy đều đỏ mặt, tim đập thình thịch.

    "Sao ông.. vô dụng như vậy? Chẳng phải mụ già ngốc đó.. luôn nghe lời ông sao? Đã bao nhiêu năm rồi.. ông cũng đã cho.. nhiều tiền vậy rồi.. mụ già đó cũng.. không phát hiện.. sao bây giờ.. lại phát hiện.. sao ông lại.. để bà ta.. chia hết tiền đi.. bây giờ còn.. đồn chuyện.. của chúng ta.. khắp nơi nữa."

    Mao Phương Phương cũng đã từng tuổi này rồi, lúc này hai người lại lén lút làm chuyện này ở đây, thậm chí còn mắng trách Vương Đức Phát, thật khiến người khác cạn lời.

    "Cũng không biết.. đã xảy ra chuyện gì.. Hai ngày nay mụ già đó.. rất kỳ lạ.. bây giờ bà ta đòi ly hôn với tôi.. hay là tôi ly hôn với bà ta.. rồi đuổi bà ta đi.. sau này mấy thằng con.. phải nghe theo lời tôi.. Tôi lại bảo.. chúng nó đưa tiền."

    Vương Đức Phát vẫn thở dốc khi đang làm chuyện đó.

    "Không thể ly hôn.. Ông.. ông có bị ngốc không.. sau này ông.. cứ nói là.. nói là ông vì thấy.. anh.. anh trai ông chết rồi.. thấy tội nghiệp chúng tôi.. mới tiếp tế gia đình chúng tôi.. Ông không nói ra.. chỉ vì sợ.. sợ Lý Thu Hiệp.. hiểu lầm.. kiếm chuyện.. chuyện này truyền ra ngoài.. chẳng phải.. sẽ có lợi cho chúng ta sao?"

    Khi nghe đến đây, Vương Hỷ Tài thật sự không nhịn được nữa.

    Anh ta nhìn mẹ mình bên cạnh, lúc này trên mặt mẹ không có biểu cảm gì, mọi người cũng rất ngạc nhiên nhìn sang thím Lý.

    Ai có thể ngờ rằng thím Mao tưởng chừng như vô hại lại có thể là loại người như vậy.

    Trong mắt mọi người đều tràn đầy sự đồng cảm nhìn người nhà họ Vương, đều cảm thấy nhà họ Vương thật tội nghiệp.

    Tên Trương Toàn thấy sự việc trở nên tồi tệ nên đã hét lớn.

    "Này, ai đang làm gì trong đó thế?"

    Ngay lúc mọi người đang muốn biết hai người này có kế hoạch gì độc ác hơn thì lại nghe được lời nhắc nhở của Trương Toàn.

    Mọi người đều trừng mắt nhìn Trương Toàn, lúc này Trương Toàn đã đắc tội hết với tất cả mọi người.

    Đang vào thời điểm quan trọng, Vương Đức Phát đã bị giọng nói đó làm cho giật mình.

    Hai người hoảng hốt nhìn sang, kết quả, phía ngoài đống cỏ khô cách đó không xa toàn là đầu người.

    Ai nấy cũng đều đang nhìn hai người họ không chớp mắt.

    "Á.." Trong rừng vang lên một tiếng la thất thanh, khiến chim chóc xung quanh kinh hãi bay đi mất.

    Mao Phương Phương lúc này không còn biết giấu mặt mũi vào đâu nữa, bà ta hoảng loạn quờ quạng quần áo của mình.

    Phần thân trên hiện rõ mồn một trước mắt mọi người.

    Vương Đức Phát cũng nhanh chóng leo ra khỏi cơ thể Mao Phương Phương.

    Mọi người cũng nhìn thấy thứ không nên thấy, họ không biết là nên cười hay nên khóc.

    Họ thực sự rất muốn cười, nhưng lúc này thím Lý cũng đang có mặt, thật sự nhịn cười rất khó chịu.

    "Thím Lý.."

    Mọi người đều nghĩ rằng Lý Thu Hiệp đang rất tức giận. Lúc này Lý Thu Hiệp định thần lại, đã đến lượt cô biểu diễn.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...