Đam Mỹ [Dịch] Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư - Diệp Ức Lạc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Linhchala, 27 Tháng bảy 2018.

  1. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 58: Tình huống của đội lính đánh thuê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Tiểu Đông ngồi trên xe giao mã nhìn Tiêu Tiểu Phàm nói: "Em đừng ăn nữa, cả người bốc mùi rồi kìa."

    Tiêu Tiểu Đông che mũi, thầm nghĩ: Ham thích quái dị này của em trai thật là! Ăn tỏi.

    Tiêu Tiểu Phàm chớp mắt cười giảo hoạt với Tiêu Tiểu Đông, nói: "Em muốn ăn, ăn thật nhiều, gặp được Tiêu Nhạc Vinh sẽ hàaaaaaaaa.." Tiêu Tiểu Phàm vọt tới bên cạnh Tiêu Tiểu Đông hà ra một hơi, bé vội vàng bịt kín mũi, Tiêu Tiểu Phàm đắc ý dào dạt bổ sung: "Hun chết nó."

    Tiêu Tiểu Đông đen mặt nói: "Trước khi em hun chết nó thì đã xông chết anh rồi."

    Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Tiểu Đông, nghiêng đầu nói: "Đại ca, anh sợ thối à"

    Mặt Tiêu Tiểu Đông đen lại, thầm nghĩ: Nhảm nhí, người thường đương nhiên là sợ thối rồi.

    Tiêu Tiểu Phàm lấy từ trong túi trữ vật ra một hộp đậu hủ thối, Tiêu Tiểu Đông rốt cục không thể nhịn được nữa mà nhảy ra khỏi xe ngựa, tỏ vẻ muốn đổi toa xe.

    * * *

    Tiêu Cảnh Đình có chút khẩn trương nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ xe.

    "Anh khẩn trương thật đấy!" Hứa Mộc An nói.

    Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Sắp gặp cha mẹ, đương nhiên có chút khẩn trương."

    Hứa Mộc An hiểu được Tiêu Cảnh Đình đang lo lắng thân phận hồn xuyên của hắn bị cha mẹ nguyên chủ phát hiện, Hứa Mộc An nắm lấy tay Tiêu Cảnh Đình nói: "Kỳ thật cha mẹ anh thường xuyên ra ngoài, bình thường đều giao anh cho người hầu trong gia tộc chăm sóc."

    Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng vậy! Người cha mẹ quan tâm nhất là đại ca."

    Nếu như Tiêu Thanh Nham biến thành người khác, có lẽ cha mẹ nguyên chủ sẽ phát hiện, nhưng nếu là Tiêu Cảnh Đình thì xác suất liền giảm mạnh.

    Một hộ vệ đưa Tiêu Tiểu Đông đến toa xe của Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An.

    "Sao con lại tới đây?" Hứa Mộc An hỏi.

    "Tiểu Phàm ăn tỏi xong lại ăn đậu hủ thối, bốc mùi muốn chết luôn." Tiêu Tiểu Đông đầy buồn bực nói.

    "Sao Tiểu Phàm đột nhiên thích ăn những thứ đó?" Tiêu Cảnh Đình có phần kỳ quái hỏi, hình như Tiêu Tiểu Phàm thích ăn đồ ngọt! Làm bánh nhân đậu ngọt, nó có thể một lần ăn mười mấy cái.

    "Nó nói muốn hun chết Tiêu Nhạc Vinh." Tiêu Tiểu Đông đáp.

    Mặt Tiêu Cảnh Đình trầm xuống, thầm nghĩ: Tiêu Nhạc Vinh làm cho Tiêu Tiểu Phàm hình thành bóng ma rất lớn! Thế cho nên vừa nghĩ đến chuyện về nhà, nó liền như lâm đại địch. Trở về rồi thì không thể tránh cho hai đứa nhỏ chạm mặt nhau, cha mẹ nguyên chủ rất cưng chiều hai đứa con trai của Tiêu Thanh Nham, đối xử với con trai nguyên chủ không được tốt lắm.

    Tiêu Cảnh Đình sờ cằm, sau khi về nhà phải tận lực tránh né Tiêu Thanh Nham mới được!

    * * *

    Tiêu Kình Phong nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe rồi khẽ thở dài một hơi.

    "Làm sao vậy?" Mộc Thư Vũ hỏi.

    Tiêu Kình Phong lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện sau khi trở về có thể sẽ gặp phải một vài người quen, không biết giờ đội lính đánh thuê phát triển thế nào rồi."

    Lúc vừa bị trục xuất khỏi đội lính đánh thuê, Tiêu Kình Phong tràn đầy oán hận với đội lính đánh thuê. Thời gian này cuộc sống càng ngày càng tốt, lại thêm có vợ đẹp con ngoan làm bạn, oán hận của Tiêu Kình Phong đối với đội lính đánh thuê phai nhạt đi rất nhiều.

    Mộc Thư Vũ lạnh lùng cười, đầy chăm chọc nói: "Hoa Vũ Phong tham công liều lĩnh, luôn đề phòng hành động của anh, hạn chế sự phát triển của đội lính đánh thuê, đuổi anh khỏi đội lính đánh thuê xong, cuối cùng hắn cũng có cơ hội khai triển dã tâm."

    "Lúc đội trưởng cũ ngoài ý muốn mà qua đời, ông ấy muốn anh giúp đỡ Hoa Vũ Phong, nói tính tình Hoa Vũ Phong có chút lỗ mãng, muốn anh hỗ trợ khuyên nhủ." Tiêu Kình Phong nói.

    Mộc Thư Vũ nhún vai: "Đường là do chính bọn họ chọn, anh đã làm hết tình hết nghĩa rồi."

    Tiêu Kình Phong nhắm mắt lại, nói: "Đúng vậy! Kể từ khi bị trục xuất khỏi đội lính đánh thuê thì đã không còn quan hệ gì với bọn họ nữa."

    Mộc Thư Vũ cúi đầu, kỳ thật y đã âm thầm nghe ngóng hiện trạng của đội lính đánh thuê, nghe nói nhiệm vụ đội lính đánh thuê nhận đã liên tục thất bại mấy lần, tổn thất nặng nề, gần như sắp đến biên giới giải tán. Bởi vì hiểu biết tính tình của Hoa Vũ Phong nên Mộc Thư Vũ không chút bất ngờ với kết quả này.

    Biết tình cảnh của đội lính đánh thuê, Mộc Thư Vũ không đồng tình chút nào, ngược lại còn có chút vui sướng khi người gặp họa.

    * * *

    Tửu lâu Nguyệt Hoa ở Mạc Thành, vài lính đánh thuê tụ tập lại với nhau.

    "Tiêu Lâm Phong trở về chỉnh đốn Tiêu gia, dường như phó đoàn trưởng sắp được đón về rồi." Người nói chuyện là Trương Mông của đội lính đánh thuê Liệp Hồ.

    "Đã gần một năm rồi, cũng không biết thực lực của phó đoàn trưởng giờ thế nào." Chu Phóng thở dài nói.

    Trương Mông cúi đầu, lúc trước đội lính đánh thuê bị bức bách khai trừ Tiêu Kình Phong, kể từ đó Tiêu Kình Phong liền trở thành cấm kỵ của đội lính đánh thuê.

    Tiêu Kình Phong làm người hào sảng, làm việc cũng rất cẩn thận, Tiêu Kình Phong đi rồi, đội trưởng Hoa Vũ Phong của đội lính đánh thuê nóng lòng muốn đạt được thành tựu, dẫn người vây công một con yêu thú cấp năm rồi bị yêu thú công kích dữ dội, tổn thất nặng nề.

    Ở lần hành động trước đó, đội lính đánh thuê cũng từng đối phó với yêu thú cấp năm, nhưng đó là một con yêu thú cấp năm bị thương, hơn nữa lúc đó có Tiêu Kình Phong, Tiêu Kình Phong đi rồi, thực lực đội lính đánh thuê giảm xuống không ít.

    Sau khi hành động thất bại, uy tín của Hoa Vũ Phong tổn thất nghiêm trọng. Để vãn hồi tiếng, Hoa Vũ Phong gạt hết ý kiến của mọi người, lần nữa trù hoạch một nhiệm vụ nguy hiểm, và lần nữa đại bại mà về.

    Hai lần hành động thất bại khiến thực lực của đội lính đánh thuê hao tổn nhiều, xa xa không còn quang cảnh như ngày xưa nữa.

    "Dù phó đoàn trưởng có trở về thì cũng sẽ không quay lại đội lính đánh thuê đâu." Chu Phóng nói, đội lính đánh thuê đều là bình dân, luôn có ý bài xích mơ hồ đối với Tiêu Kình Phong, Tiêu Kình Phong đi rồi, người trong đội lính đánh thuê lại dần dần hoài niệm chỗ tốt của Tiêu Kình Phong.

    "Không biết trong khoảng thời gian này phó đoàn trưởng sống thế nào."

    Trương Mông khẽ thở dài một hơi, đáp: "Lúc phó đoàn trưởng rời đi, Mộc y sư cũng đi theo, ta nghe nói phó đoàn trưởng và Mộc y sư thành hôn, hai người cùng nhau đến nương nhờ em trai của phó đoàn trưởng."

    "Tập hợp kìa." Triệu Lực đi vào tửu lâu nói.

    Trương Mông nhíu mày hỏi: "Tập hợp à, lại có nhiệm vụ sao?"

    Triệu Lực gật đầu đáp: "Đúng vậy!"

    "Nhưng còn rất nhiều người bị thương chưa lành, giờ làm nhiệm vụ có phải có chút gấp rút hay không?"

    Triệu Lực nhíu mày nói: "Lâu rồi không làm nhiệm vụ, cứ tiếp tục như vậy cả đội lính đánh thuê đều không còn gì ăn."

    Chu Phóng khẽ thở dài một hơi: "Được rồi."
     
    Gill thích bài này.
  2. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 59: Bộ dạng Tiêu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu gia.

    "Tỷ tỷ." Tôn Miểu Miểu đi vào phòng ngủ của Tôn Diệu Âm gọi một tiếng.

    "Tâm tình của em có vẻ không tốt lắm!" Tôn Diệu Âm nhìn sắc mặt Tôn Miễu Miễu nói.

    "Không ngờ Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ còn sống, còn đồng thời tấn cấp tầng tám, mạng của hai lão bất tử này cứng thật đấy, người phụ nữ hung dữ Vương Lộ kia cả ngày tỏ sắc mặt cho em nhìn, nếu em không phải tiểu thư Tôn gia thì có lẽ đã bị bà ta cầm roi da quất chết rồi." Tôn Miễu Miễu đầy tức giận nói.

    Vương Lộ cũng quá kiêu ngạo, dám quất chết tiểu thiếp của Tiêu Mộc Hồng trước mặt mọi người. Tuy rằng cô không có cảm tình gì với Phong Tuyết Nhi kia, nhưng nhìn người kia cứ vậy bị quất chết, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.

    Bởi vì trước kia Tiêu Cảnh Đình từng theo đuổi Tôn Miểu Miểu, lúc ấy nàng không từ chối rõ ràng, sau đó Tôn Miểu Miểu lại gả cho Tiêu Mộc Hồng, vậy nên ấn tượng của Vương Lộ với nàng cực kỳ kém cỏi.

    "Gả em cho Tiêu Mộc Hồng đúng là có chút uất ức, vốn cho rằng Tiêu Mộc Hồng có thể nắm quyền." Tôn Diệu Âm nhíu mày nói.

    Tôn Miễu Miễu thở dài đáp: "Gả cũng gả rồi, giờ nói những lời này cũng không còn kịp nữa."

    "Con đường tu luyện tràn đầy biến số, lần này Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ có thể tránh được một kiếp không có nghĩa là lần nào cũng tránh được, cứ chờ mà xem." Tôn Diệu Âm khuyên giải.

    "Tỷ tỷ, tỷ thì tốt rồi, gả cho thiên tài như Chu Khang Hòa, tu vi đã đến Luyện Khí tầng sáu, nói không chừng tương lai còn có thể Trúc Cơ đó." Tôn Miễu Miễu đầy hâm mộ nói.

    Tôn Diệu Âm khoát tay áo: "Giờ nói Trúc Cơ còn sớm lắm, có điều lấy năng lực của Khang Hòa thì tu luyện đến Luyện Khí tầng chín là điều chắc chắn."

    Giọng nói của Tôn Diệu Âm nhẹ nhàng thản nhiên, trong con ngươi lóe lên vài phần kiêu ngạo.

    Tôn Miểu Miểu có chút hâm mộ nhìn Tôn Diệu Âm: "Tỷ tỷ, Vương Lộ đón Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong về, chị và Tiêu Kình Phong từng có hôn ước, chị nói xem việc giải trừ hôn ước, Tiêu Kình Phong có ghi hận không!"

    "Rồng không cư ngụ cùng rắn, ta và hắn đã định trước là không thể đến với nhau, hắn hiểu được." Tôn Diệu Âm bưng chén trà trong tay nhấp một hớp, tư thế cao ngạo nói.

    Tôn Miễu Miễu gật đầu: "Nói cũng phải, loại đàn ông thô lỗ như Tiêu Kình Phong làm sao có thể xứng với chị được! Lúc hắn bị trục xuất khỏi đội lính đánh thuê thì đã trúng độc, dù giải độc rồi cũng sẽ lưu lại tai họa ngầm, phỏng chừng cả đời đều dừng ở Luyện Khí tầng bốn, thực lực này cũng chỉ có thể lăn lộn nơi thôn dã."

    Ngón tay mảnh khảnh của Tôn Diệu Âm nâng cằm, cười khẽ: "Không nhắc hắn nữa, nhắc tới tâm tình liền không tốt, Tiêu Cảnh Đình cũng sắp trở về, hắn đối với em vĩnh viễn là bộ dáng cháu trai nhị thập tứ hiếu nhỉ."

    Tôn Miểu Miểu đỏ hồng mặt nói: "Giờ em đã là chị dâu của hắn, phỏng chừng hắn không dám làm gì đâu."

    * * *

    Chu Khang Hòa đi vào phòng ngủ của Tôn Diệu Âm: "Dì nhỏ tới đây à?"

    Tôn Diệu Âm gật đầu đáp: "Đúng vậy! Không ngờ Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ còn sống, tình cảnh của Miểu Miểu không được tốt lắm."

    Chu Khang Hòa híp mắt, sắc mặt hơi trầm xuống: "Mạng vợ chồng Tiêu Lâm Phong cứng thật đấy." Tứ đại gia tộc ở Mạc Thành có quan hệ cạnh tranh với nhau, Tiêu gia đột nhiên có thêm hai tồn tại Luyện Khí tầng tám kỳ thật cũng là đả kích không nhỏ đối với gia tộc khác.

    "Nghe nói Tiêu Lâm Phong muốn đón Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình về, vốn tưởng rằng Tiêu Kình Phong không có cơ hội trở mình ta mới bỏ qua cho hắn, không ngờ mạng tên này thật cứng, chẳng những còn sống mà còn sắp trở về Mạc Thành." Chu Khang Hòa nói.

    Tôn Diệu Âm cúi đầu đáp: "Dù sao cũng chỉ là một tên Luyện Khí tầng bốn, không tính là gì cả, ảnh hưởng đối với anh cũng có hạn, tiểu nhân vật như vậy anh không cần để ở trong lòng."

    Chu Khang Hòa chua chát nói: "Nếu hắn là người bình thường, anh đương nhiên sẽ không chú ý, nhưng hắn từng có hôn ước với em! Nghĩ đến chuyện hắn và em từng có quan hệ đó, anh hận không thể giết chết hắn."

    Tôn Diệu Âm quăng cho Chu Khang Hòa cái liếc mắt, tinh nghịch nói: "Lòng dạ hẹp hòi."

    Chu Khang Hòa lập tức ôm lấy Tôn Diệu Âm, hai người nhìn nhau cười rồi lăn trên giường.

    * * *

    Trịnh Bội Nhi vừa giúp con trai út mặc quần áo, vừa thúc giục con trai cả rời giường.

    "Mẫu thân, tại sao chúng ta phải dậy sớm vậy?" Tiêu Nhạc Vinh phồng má bất mãn hỏi.

    "Hôm nay hai chú của các con trở về, cho nên phải đi nghênh đón." Trịnh Bội Nhi nói.

    Tiêu Nhạc Vinh khẽ hừ một tiếng: "Không phải chỉ là hai người chú phế vật về thôi sao, có gì ghê gớm đâu!"

    Trịnh Bội Nhi nhíu mày: "Đừng nói lung tung."

    "Em ấy không có nói lung tung! Cha cũng nói vậy, thật không biết ông nội, bà nội đón bọn họ về làm gì nữa, nhị thúc thanh danh kém, tam thúc là tên phá của, thành sự không đủ bại sự có thừa." Tiêu Nhạc Phong đầy khinh thường nói.

    Trịnh Bội Nhi liếc con trai lớn, cảnh cáo: "Dù hai chú của các con có kém cỏi đi nữa thì đó cũng là con trai của ông bà nội, đến trước mặt ông bà các con đừng nói xằng bậy."

    Tiêu Nhạc Phong nghiêm túc gật đầu đáp: "Mẫu thân, người yên tâm đi, điểm đúng mực này con vẫn có."

    "Một hồi đến gặp ông bà nội các con, miệng phải ngọt một ít!" Trịnh Bội Nhi nói.

    Tiêu Nhạc Phong gật đầu: "Con biết, ông bà nội thích con, con không giống với hai tên tiện chủng mà Hứa Mộc An sinh kia."

    "Mẫu thân, thằng ngốc kia cũng về sao?" Tiêu Nhạc Vinh hỏi.

    Trịnh Bội Nhi gật đầu: "Ừm."

    Tiêu Nhạc Vinh nghiêng đầu, đắc ý dào dạt nói: "Cũng không biết nó ở nơi quê mùa kia đã thành bộ dáng gì rồi, trở về con phải dạy dỗ nó thật tốt mới được."
     
  3. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 60: Trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cổng lớn Tiêu gia, Vương Lộ có chút nóng nảy nhìn về phía giao lộ.

    "Mẫu thân, chắc là sắp đến rồi." Tiêu Thanh Nham nói với Vương Lộ.

    Vương Lộ đầy tức giận nói: "Tam đệ con vậy mà lại bị đày đến nơi hẻo lánh như thế, tiện nhân Liễu Huyền kia lại chỉ cho em trai con chút bạc như vậy, em con sao mà quen được chứ!"

    Sắc mặt Vương Lộ âm trầm, trở về nghe được chuyện đại phòng làm ra, Vương Lộ hận không thể đánh tới cửa, chỉ là mấy phòng khác phản ứng quá nhanh, lập tức vứt bỏ hiềm khích lúc trước liên hợp lại với nhau, lão gia tử lại xuất hiện hòa giải, Vương Lộ chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng.

    Tiêu Thanh Nham cúi đầu, thầm nghĩ: Loại cá tính như Tiêu Cảnh Đình thì cho ra ngoài chịu chút mài giũa cũng tốt, có điều ở trước mặt Vương Lộ, Tiêu Thanh Nham không dám nói những lời này. Vương Lộ không quá thích Tiêu Kình Phong, lại vô cùng thương yêu Tiêu Cảnh Đình, bởi vì chuyện lấy phần lớn tài nguyên cho mình, Vương Lộ luôn cảm thấy bạc đãi Tiêu Cảnh Đình, thành ra cứ có chút áy náy với hắn.

    Tiêu Hòa Phong đi ra nhìn Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ nói: "Nhị ca, nhị tẩu đang chờ người à! Nắng gắt như vậy sao mọi người vào phòng chờ đi, chờ ở đây vất vả lắm!"

    Vương Lộ khoát tay áo, lạnh lùng nói: "Không cần."

    Vương Lộ bất mãn nhất chính là đại phòng, nhưng đối với chuyện những kẻ khác thờ ơ lạnh nhạt lúc con trai mình xảy ra chuyện, bà cũng không có hảo cảm gì, chỉ là trong lòng nghĩ thế nào, ở mặt ngoài mọi người vẫn bày ra bộ dáng huynh đệ tình thâm.

    * * *

    Tiêu Thành Phong nhìn Liễu Huyền hỏi: "Bà không đi ra sao?"

    Liễu Huyền hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ là tiểu bối, chẳng lẽ còn muốn một đám trưởng bối chúng ta đi nghênh đón tụi nó à? Dù sao hai đứa kia cũng đã ghi thù tôi, tôi cũng không cần phải lá mặt lá trái làm gì."

    "Tôi nghe nói Tiêu Cảnh Đình sống ở thôn Thổ Khâu không tệ." Tiêu Thành Phong nói.

    "Có phải ông nghe sai rồi không, thằng phá của kia lại có thể sống không tệ ở bên ngoài?" Liễu Huyền hỏi lại.

    Tiêu Thành Phong híp mắt đáp: "Hẳn là không sai đâu, tên kia quả thật đổi tính rồi."

    Liễu Huyền cắn răng nói: "Một Tiêu Thanh Nham đã đủ khó giải quyết rồi, nếu Tiêu Cảnh Đình đổi tính liên hợp với Tiêu Thanh Nham, vậy thì phiền toái."

    Tiêu Thành Phong không cho là đúng nói: "Bà không cần bi quan như vậy, Tiêu Thanh Nham là kẻ không thể dung nạp người khác, còn Tiêu Cảnh Đình cũng là tên tranh cường háo thắng, một núi không thể chứa hai hổ, Tiêu Cảnh Đình này trở về sẽ liên hợp với Tiêu Thanh Nham, hay là hai anh em tranh đấu nội bộ còn chưa nói chắc được đâu."

    Sắc mặt Liễu Huyền thay đổi, sau đó lộ ra nụ cười xán lạn: "Nói cũng đúng."

    * * *

    Trong tửu lâu.

    Tôn Hào ngồi ở gần cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn về phía ven đường.

    "Tôn Hào, ngươi làm gì vậy?"

    "Hôm nay Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong của Tiêu gia trở về, hẳn là sắp đến rồi."

    "Tên Tiêu Cảnh Đình kia cũng đen đủi thật, đang làm một đại thiếu gia yên lành lại bị đày đến loại địa phương kia, nghe nói đàn bà ở nông thôn toàn là sửu bát quái, sống ở nông thôn ba năm thì gái xấu cũng thành tiên nữ, tên Tiêu Cảnh Đình này ở đó một năm rồi, sợ là nghẹn sắp điên, theo ta thấy, chuyện đầu tiên sau khi tên này trở về chính là tìm một hoa lâu ngâm trong đó mười ngày nửa tháng." Trịnh Khải nói.

    "Lão Trịnh! Có phải ngươi muốn đi cùng người ta hay không?" Chu Mịch đầy trêu chọc nói.

    Trịnh Khải xấu hổ cười cười, đáp: "Ta là người đã có vợ rồi, làm sao có thể đi loại địa phương đó!"

    "Ầy, không phải chứ, Trịnh thiếu gia chúng ta vậy mà lại bị vợ quản nghiêm." Chu Mịch cười ha ha.

    Tôn Hào nhìn xuống phía dưới, sau khi Tiêu Cảnh Đình bị đày đến thôn Thổ Khâu, Tôn Hào có lần ngẫu nhiên đến một thành trấn gần thôn Thổ Khâu, nghĩ tới bộ dạng dính như da trâu của Tiêu Cảnh Đình với muội muội thì cảm thấy rất chán ghét, liền nhờ một tên côn đồ làm hư Tiêu Cảnh Đình.

    Vốn Tôn Hào đã ném chuyện này ra sau đầu, lần này Tiêu Cảnh Đình trở về, Tôn Hào đột nhiên nhớ ra chuyện đó.

    Tôn Hào sờ cằm, thầm nghĩ: Tiêu Cảnh Đình thật đúng là đủ bản lĩnh, vậy mà có thể sống ở nơi đó đến tận bây giờ, Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ đã trở lại, tên Tiêu Cảnh Đình kia chỉ sợ là lại vênh mặt lên.

    * * *

    Tiêu Tiểu Phàm vịn cửa sổ nhìn các sạp hàng dọc theo con phố, trong mắt lóe lên tia sáng.

    "Ca ca, trên đường có nhiều người kìa! Trước kia em còn không phát hiện ra." Tiêu Tiểu Phàm nói.

    Tiêu Tiểu Đông liếc trắng mắt, thầm nghĩ: Em toàn sống trong nhà, làm sao mà phát hiện.

    Nghĩ đến đoạn thời gian trước đây sống ở Tiêu gia, Tiêu Tiểu Đông nắm chặt tay, trong lòng không khỏi còn chút sợ hãi.

    "Ca ca, anh xem con rối hình người kia kìa, thật đáng yêu." Tiêu Tiểu Phàm hí ha hí hửng nói.

    "Em đừng có đến gần anh như vậy!" Tiêu Tiểu Đông nhức đầu nói.

    Gần đây Tiêu Tiểu Phàm cứ như tẩu hỏa nhập ma, toàn ăn những thứ thối hoắc, còn càng ăn càng nhiều, đã ăn nhiều như vậy mà tên kia còn sáp đến gần mình.

    Bởi vì không gian trên xe ngựa không đủ, sau khi Tiêu Tiểu Đông khiếu nại không thành công thì vẫn bị tống tới cùng một xe ngựa với Tiêu Tiểu Phàm thối hoắc.

    "Chờ khi nào rảnh sẽ xin cha mang em đi dạo phố." Tiêu Tiểu Phàm tự mình nói.

    Tiêu Tiểu Đông nghe vậy cũng có chút động tâm, trước kia Tiêu Cảnh Đình chỉ lo ăn uống chơi gái đánh bạc, Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm chỉ sợ không kịp tránh khỏi Tiêu Cảnh Đình, đương nhiên không dám hy vọng xa vời việc xin Tiêu Cảnh Đình dẫn bọn nhóc đi dạo phố, có điều bây giờ.. có lẽ có thể chờ mong một ít.

    Tiêu Tiểu Phàm ngồi lại xe ngựa nói: "Ca ca, trở về thành rồi, cha sẽ không biến thành bộ dáng trước kia nữa đâu đúng không."

    Tiêu Tiểu Đông lắc đầu: "Mẫu phụ nói sẽ không, hẳn là không thể đâu."
     
  4. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 61: Về đến nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Cảnh Đình nhìn dọc theo hoa lâu, trong lòng tràn đầy cảm giác quen thuộc.

    Nguyên chủ thật sự là một tên háo sắc, thứ quen thuộc nhất trong toàn bộ thành trấn chính là đủ loại hoa lâu kia.

    Hứa Mộc An nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Anh không sao chứ?"

    Tiêu Cảnh Đình lắc đầu đáp: "Không sao, không sao." Chỉ là có chút "tức cảnh sinh tình", tên nguyên chủ này nhỏ tuổi mà cả ngày ngâm mình trong hoa lâu lại không bất lực, không thể không nói người ở thế giới này có tố chất thân thể thật sự cường hãn.

    "Sắp đến rồi!" Tiêu Cảnh Đình nói.

    Hứa Mộc An gật đầu: "Đúng vậy!"

    Cửa Tiêu phủ, Tiêu Nhạc Vinh lười biếng ngáp dài.

    "Sao giờ còn chưa đến chứ! Chúng ta phải đợi đến khi nào!" Tiêu Nhạc Vinh ôm cánh tay Trịnh Bội Nhi lắc lắc làm nũng.

    Trịnh Bội Nhi có chút khó xử cau mày: "Mẫu thân cũng không rõ lúc nào bọn họ tới nữa!"

    Tiêu Nhạc Vinh buồn bực nói: "Con mệt lắm rồi!"

    Vương Lộ quay đầu lại nhìn Tiêu Nhạc Vinh, có chút đau lòng nói: "Nếu Vinh Vinh mệt thì đi nghỉ trước đi."

    Tiêu Nhạc Vinh chớp đôi mắt đen láy, vẻ mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện nói: "Nhị thúc, tam thúc khó lắm mới về được, con vẫn nên chờ chút nữa ạ."

    Vương Lộ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiêu Nhạc Vinh thì trong mắt hiện lên vài phần ánh sáng nhu hòa.

    Trịnh Bội Nhi liếc Tiêu Nhạc Vinh âm thầm tán thưởng.

    Tiêu Thanh Nham nhíu nhíu mày, có chút không vui nói: "Nhị đệ, tam đệ thật là, không phải nói giờ thìn sẽ đến sao? Giờ sắp trưa luôn rồi, cứ lôi lôi kéo kéo như vậy để phụ thân, mẫu thân đợi lâu."

    Vương Lộ khẽ thở dài một hơi, nói: "Có thể là trễ nãi trên đường, đường xá có chút xa xôi, trì hoãn một chút cũng là bình thường."

    * * *

    Một chiếc xe giao mã từ xa đi tới.

    "Đến rồi." Giọng Tiêu Lâm Phong bình tĩnh nhưng ngữ điệu nhẹ nháng kia vẫn mơ hồ lộ ra tâm tình tốt đẹp của ông ta.

    Xe giao mã từ xa đến gần, rất nhanh đã chạy đến trước mặt.

    Xe ngựa dừng lại ổn, Tiêu Kình Phong liền nhảy từ trên xe ngựa xuống, nhìn thấy Tiêu Kình Phong, con ngươi Tiêu Lâm Phong co rút lại, khẽ ồ một tiếng.

    Tiêu Kình Phong không sử dụng Ẩn Khí Quyết, thế cho nên Tiêu Lâm Phong liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu cấp bậc của Tiêu Kình Phong.

    Vương Lộ nhìn Tiêu Kình Phong với vẻ đầy bất ngờ: "Làm sao có thể thăng lên tầng năm rồi."

    Tiêu Thanh Nham nghe được âm thanh ngạc nhiên nghi ngờ của cha mẹ, sắc mặt lập tức kéo căng, đôi mắt đầy dò xét quét qua người Tiêu Kình Phong.

    Cảm nhận được linh khí trên người Tiêu Kình Phong không hề thua mình, Tiêu Thanh Nham vô cùng kinh ngạc, Tiêu Kình Phong vậy mà cũng là Luyện Khí tầng năm, Tiêu Thanh Nham chỉ cảm thấy như bị người đánh vào một quyền thật mạnh, Tiêu Thanh Nham vẫn luôn lấy việc mình là tu sĩ tầng năm mà kiêu ngạo, kết quả phát hiện đứa em mình chướng mắt cũng là Luyện Khí tầng năm, tâm tình vô cùng phức tạp.

    Sau khi Tiêu Kình Phong xuống xe ngựa thì xoay người vươn tay về phía cửa xe, Mộc Thư Vũ giao đứa bé cho Tiêu Kình Phong rồi xuống xe.

    Tiêu Lâm Phong nhìn đến Mộc Thư Vũ, lại khẽ ồ lên một tiếng lần nữa.

    Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của phụ thân, ánh mắt Tiêu Thanh Nham nhìn sang Mộc Thư Vũ, Tiêu Thanh Nham đã từng gặp Mộc Thư Vũ, lúc ấy hắn còn châm chọc Mộc Thư Vũ vài câu, Tiêu Thanh Nham có chút kinh ngạc phát hiện Mộc Thư Vũ ấy thế mà cũng là Luyện Khí tầng năm.

    Nhìn ra thực lực của Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ, đám người đại phòng, tam phòng, tứ phòng cùng đi ra xem náo nhiệt đều mang sắc mặt phức tạp.

    Tiêu Kình Phong ôm đứa bé đi tới trước mặt Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ, thản nhiên nói: "Phụ thân, mẫu thân, con đã về, đây là phu nhân của con, Mộc Thư Vũ."

    Mộc Thư Vũ bị Tiêu Kình Phong lôi kéo, có chút khẩn trương hành lễ với Tiêu Lâm Phong: "Ra mắt phụ thân, ra mắt mẫu thân."

    Tiêu Lâm Phong nhìn Mộc Thư Vũ, cười cười, đầy tán thưởng nhìn Tiêu Kình Phong: "Ánh mắt không tệ."

    Tiêu Kình Phong gật đầu đáp: "Thư Vũ tốt lắm ạ."

    Tiêu Hòa Phong nhìn đứa bé trong tay Tiêu Kình Phong hỏi: "Kình Phong à, đây là con trai con à?"

    Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng, là con trai con và Thư Vũ."

    "Kình Phong, tốc độ của con nhanh thật đấy! Đứa bé cũng có luôn rồi, cũng hai tháng rồi ha." Tiêu Hòa Phong nói.

    Tiêu Kình Phong nhìn nhìn đứa bé trong tã lót: "Đúng vậy!"

    Tiêu Kình Phong rất rõ ràng, Tiêu Hòa Phong muốn nói trước khi hắn và Tôn Diệu Âm giải trừ hôn ước thì đã có con với Mộc Thư Vũ, Tiêu Kình Phong không định giải thích rằng đó là chuyện ngoài ý muốn, dù sao thanh danh của hắn đã nát bét cả rồi, lại nát thêm chút nữa Tiêu Kình Phong cũng không quan tâm.

    Tôn Diệu Âm đã lập gia đình, giờ nói những chuyện này có nghĩa lý gì chứ.

    Trịnh Bội Nhi thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người Tiêu Kình Phong, trong mắt đầy kinh ngạc tán thán, trong lòng không khỏi có thêm vài phần cảm giác nguy cơ.

    "Sao tam đệ vẫn còn chưa ra? Đi ra ngoài một chuyến liền biến thành tiểu tức phụ trốn tránh không chịu gặp người rồi! Đều là người trong nhà, xấu hổ cái gì chứ!" Trịnh Bội Nhi cười nói.

    Tiêu Kình Phong liếc nhìn Trịnh Bội Nhi, sau đó ánh mắt nhìn sang chỗ xe ngựa của Tiêu Cảnh Đình.
     
  5. Linhchala

    Bài viết:
    6
    Chương 62: Chấn kinh Tiêu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Cảnh Đình cùng hứa mộc an từ trong xe ngựa đi ra, Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu nhỏ đông cũng từ ngựa họa bên trong bật đi ra.

    Tiêu Lâm gió nhìn thấy Tiêu cảnh đình cùng hứa mộc an, con ngươi thít chặt, Tiêu Lâm gió thần sắc vẫn còn tính bình thường, nhưng là, nhưng trong lòng sớm đã dời sông lấp biển.

    Vương lộ tràn đầy giật mình trừng lớn mắt, một bộ đã không thể tin được, lại mừng rỡ như điên dáng vẻ.

    Liễu dây cung trốn ở người sau, tràn đầy không dám tin nhìn xem Tiêu cảnh đình, Tiêu Kình gió tấn cấp cấp năm, liễu dây cung mặc dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng cảm giác được cũng còn tốt, dù sao, Tiêu Kình gió mặc dù thuộc tính không phải rất tốt, nhưng là, thiên phú tu luyện không tệ, cũng rất tiến tới, Tiêu cảnh đình lại khác biệt, một thân tu vi đều dựa vào dược vật tăng lên đi lên, nội tình rất kém, như thế cái nhị thế tổ, thế mà cũng luyện khí năm tầng, thậm chí hứa mộc an đều là luyện khí năm tầng.

    Liễu dây cung nắm chặt dắt trong tay chiếc khăn tay, chỉ cảm thấy trái tim nắm chặt thành một đoàn.

    Tiêu Kình phong hòa Tiêu cảnh đình đều là luyện khí năm tầng tu sĩ, chuyện lớn như vậy, trước đó thế mà không có người nói cho nàng.

    Liễu dây cung thầm mắng mình quá sơ sót, chỉ muốn đem Tiêu Kình gió Tiêu cảnh đình trục xuất khỏi gia môn liền tốt, lại không nghĩ rằng, hai người kia ở bên ngoài như thường hỗn phong sinh thủy khởi.

    Liễu dây cung hướng phía Tiêu Thanh Nham phương hướng nhìn sang, gặp Tiêu Thanh Nham sắc mặt cũng không tốt lắm, lòng dạ lập tức thuận chút.

    Liễu dây cung thầm nghĩ: Nhị phòng nhân tài nhiều cũng tốt, đấu tranh nội bộ, cũng náo nhiệt.

    Tiêu lúa gió nhìn xem Tiêu cảnh đình, đạo: Cảnh đình, ngươi cũng luyện khí năm tầng a!

    Tiêu cảnh đình nhẹ gật đầu, đạo: Đúng vậy a!

    Ngươi tu luyện thế nào nhanh như vậy a! Tiêu lúa gió kinh ngạc nói.

    Chất nhi rời nhà về sau, rút kinh nghiệm xương máu, cảm giác sâu sắc cuộc sống trước kia qua quá đồi phế, hết ngày dài lại đêm thâu tu luyện, mới có tu vi hôm nay.

    Tiêu lúa gió đối Tiêu cảnh đình, chi lấy mũi, nhưng vẫn là cười cười, đạo: Chất nhi, thật là cần cù a.

    * * *

    Tiêu nhạc vinh nhìn xem Tiêu Tiểu Phàm, đôi mắt bên trong xẹt qua mấy phần hoang mang.

    Tiêu nhạc vinh trong ấn tượng, Tiêu Tiểu Phàm gầy gò nho nhỏ, làm một chút xẹp xẹp, nhìn xem Tiêu nhỏ đông đằng sau một thân hoa phục, nuôi châu tròn ngọc sáng tiểu nhân, Tiêu nhạc vinh rất là hoài nghi, người kia có phải là Tiêu Tiểu Phàm.

    Tiêu Tiểu Phàm hướng phía Tiêu nhạc vinh thử nhe răng, Tiêu nhạc vinh lập tức nhận ra được.

    Tiêu Lâm gió hơi kinh ngạc nhìn xem Tiêu nhỏ đông, đạo: Cảnh đình, nhỏ đông luyện khí tầng hai a.

    Tiêu cảnh đình nhẹ gật đầu, đạo: Đúng vậy a! Nhỏ đông, Tiểu Phàm, tới gặp qua gia gia, nãi nãi.

    Đứng tại Trịnh Bội Nhi sau lưng Tiêu Nhạc Phong nghe được Tiêu Lâm gió, sắc mặt không chịu được bóp méo một chút.

    Trịnh Bội Nhi nhìn xem Tiêu Kình gió, Tiêu cảnh đình bọn người, tâm tình nặng nề, nguyên bản Tiêu Lâm gió muốn đem Tiêu cảnh đình cùng Tiêu Kình gió tiếp trở về, Trịnh Bội Nhi cũng không có coi ra gì, chỉ coi Tiêu gia lại thêm mấy cái ăn không ngồi rồi, này lại nhìn xem Tiêu cảnh đình, Tiêu Kình gió bọn người tấn cấp luyện khí năm tầng, Trịnh Bội Nhi không khỏi có chút bất an.

    Tiêu Thanh Nham sở dĩ có thể nhanh như vậy tấn cấp luyện khí năm tầng, cùng Tiêu Lâm gió, vương lộ đem phần lớn tài nguyên đều trút xuống tại Tiêu Thanh Nham trên thân, có rất lớn quan hệ, Tiêu Kình phong hòa Tiêu cảnh đình hiện tại như thế tiền đồ, Tiêu Lâm phong hòa vương lộ sẽ không thay đổi trọng điểm bồi dưỡng đối tượng đi.

    Mẫu thân. Tiêu nhạc vinh giật giật Trịnh Bội Nhi ống tay áo, gọi trở về Trịnh Bội Nhi thần trí.

    Thế nào? Trịnh Bội Nhi hỏi.

    Mẫu thân, Tiêu Tiểu Phàm hướng ta nhe răng đâu, hắn khiêu khích ta đâu. Tiêu nhạc vinh tràn đầy không cao hứng đạo.

    Trịnh Bội Nhi làm yên lòng Tiêu nhạc vinh, đạo: Tốt, chớ quấy rầy, chớ quấy rầy.

    Trịnh Bội Nhi mặc dù không biết Tiêu cảnh đình trên thân xảy ra chuyện gì, nhưng là, nhìn hứa mộc an thực lực, nhìn Tiêu nhỏ đông cùng Tiêu Tiểu Phàm không còn ngày xưa sợ hãi rụt rè thần sắc, liền biết đối đãi hai tiểu tử này, không thể dùng lúc trước thái độ.

    Mọi người tại cổng hàn huyên một hồi, liền vào phòng.

    * * *

    Đuổi đến thám thính tin tức đám người, Tiêu Lâm gió không kịp chờ đợi kéo Tiêu cảnh đình cùng Tiêu Kình gió vào nhà nói tư mật thoại.

    Ngươi nói, các ngươi có thể nhanh như vậy tấn cấp, là bởi vì ăn một gốc trắng noãn hoa sen?

    Tiêu cảnh đình nhẹ gật đầu, đạo: Là như thế này không sai. Tiêu cảnh đình không nghĩ bại lộ linh tửu sự tình, sớm cùng Tiêu Kình gió thống nhất đường kính, nói tấn cấp là bởi vì ăn thiên tài địa bảo.

    Tiêu Kình gió biết Tiêu cảnh đình trên người có bí mật, cũng vui vẻ giúp đạo giấu diếm.

    Tiêu Thanh Nham chua xót nói: Hai người các ngươi thật sự là có phúc lớn a! Chỉ là đồ tốt như vậy, không nghĩ nhà mình huynh đệ, chỉ biết là tiện nghi ngoại nhân.

    Tiêu Thanh Nham ám đạo: Cái này thiên tài địa bảo, lập tức đem Tiêu cảnh đình bốn người đều tăng lên tới luyện khí năm tầng, nếu là hắn ăn hẳn là có thể đi vào Luyện Khí tầng sáu, cùng Chu gia vị thiên tài kia chu khang cùng tranh phong.

    Vừa ra sự tình, liền vội vã phân rõ giới hạn huynh đệ, ta cần phải không dậy nổi. Tiêu Kình gió lạnh lẽo đạo. Đừng nói không có dạng này thiên tài địa bảo, chính là có, hắn cũng là không có khả năng cho Tiêu Thanh Nham loại người này.

    Nhị đệ, ngươi có ý tứ gì a? Tiêu Thanh Nham hỏi.

    Ta có ý tứ gì, ta không có ý gì, đại ca, ngươi trong khách sạn làm sao cùng ta nói, không cần đến ta tới nhắc nhở ngươi đi, ngươi nói, đừng gọi ta đại ca, ta không có ngươi dạng này không biết liêm sỉ đệ đệ, ngươi đại ca như vậy, ta xác thực trèo cao không lên. Tiêu Kình gió rét lạnh đạo.

    Tiêu Thanh Nham sắc mặt xanh một trận, bạch một trận.

    Chính ngươi làm ra những chuyện xấu kia, có thể trách ta sao? Tiêu Thanh Nham cũng biết lúc trước hắn đối Tiêu Kình gió thái độ có chút quá phận, chỉ là Tiêu Thanh Nham không nghĩ tới, Tiêu Kình gió thế mà lại ngay trước phụ mẫu mặt, trực tiếp đem chuyện này chọc ra đến, bị hạ mặt mũi Tiêu Thanh Nham, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi.

    Tiêu Thanh Nham hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.

    Tiêu cảnh đình vuốt vuốt cái mũi, Tiêu Kình phong hòa hắn ở chung thời điểm, một mực rất hào sảng, Tiêu cảnh đình không nghĩ tới Tiêu Kình gió thế mà như thế bén nhọn, có cái gì bất mãn, tại chỗ đã nói, liền mặt ngoài công phu đều khinh thường làm.

    Tiêu Lâm gió mặt đen lên, đạo: Đủ, các ngươi là huynh đệ, huynh đệ nào có cách đêm thù, lão nhị, đại ca ngươi bất quá là nói đùa, ngươi đến mức canh cánh trong lòng sao?

    Tiêu Kình gió xụ mặt, không nói gì, phụ mẫu vẫn là lựa chọn đứng tại Tiêu Thanh Nham một bên, coi như sớm có sở liệu, Tiêu Kình gió vẫn còn có chút thất vọng.

    Vương lộ nhìn xem Tiêu cảnh đình, ngữ trọng tâm trường nói: Cảnh đình a! Có đồ tốt như vậy, ngươi cho ngươi đại ca lưu một phần, đại ca ngươi phát đạt, đối ngươi cũng là có chỗ tốt.

    Đồ vật là mộc an tìm trở về, ta cũng là dính mộc an phúc. Tiêu cảnh đình đạo.

    Vương lộ lơ đễnh đạo: Mộc an bất quá là tiểu thiếp của ngươi, muốn đánh muốn bán còn không phải ngươi một câu, hắn đồ vật, tự nhiên đều là ngươi.

    Tiêu cảnh đình cười cười, đạo: Hoạn nạn gặp chân tình, lần này bị đuổi tới mô đất thôn, chỉ có mộc an làm bạn với ta, ta trước kia những cái này hồng nhan tri kỷ, đều núp xa xa, ta cảm thấy, ta muốn đối mộc mạnh khỏe một chút.

    Vương lộ tràn đầy ngoài ý muốn nhìn xem Tiêu cảnh đình, sửng sốt một chút, gật đầu nói: Ngươi nghĩ như vậy, cũng đối.

    Thiên tài địa bảo tuy tốt, nhưng dù sao có hạn chế, thực lực của các ngươi còn không mạnh, sớm như vậy liền phục dụng thiên tài địa bảo, thể nội chỉ sợ sẽ sinh ra kháng dược tính, ảnh hưởng các ngươi về sau tấn cấp. Tiêu Lâm gió đạo.

    Tiêu Kình gió lơ đễnh đạo: Ta trước đó trúng độc, kinh mạch bị hao tổn, vốn cho rằng cả một đời đều là luyện khí bốn tầng, phục dụng thiên tài địa bảo, tốt xấu tiến vào năm tầng, cho nên, đối ta mà nói khẳng định là phúc khí, bằng vào ta luyện khí năm tầng tu vi, tốt xấu hẳn là có thể hơi thở bảo đảm.

    Tiêu Kình gió không nói lời nói thật, kinh mạch của hắn đã sớm tại linh tửu tác dụng dưới khôi phục, nghĩ đến trước kia phụ mẫu cũng nên sau này mình giúp đỡ Tiêu Thanh Nham, Tiêu Kình gió dứt khoát bôi đen mình.

    Tiêu Lâm gió thở dài một hơi, đạo: Ủy khuất ngươi. Tiêu Lâm gió mặc dù bất công trưởng tử, nhưng là, Tiêu Kình gió dù sao cũng là Tiêu Lâm gió nhi tử, Tiêu Kình gió xảy ra chuyện, Tiêu Lâm gió vẫn là đau lòng.

    * * *

    Từ Tiêu Lâm gió nơi đó đi tới, Tiêu cảnh đình cùng Tiêu Kình gió kết bạn đi.

    Tiêu Thanh Nham nhìn xem Tiêu cảnh đình cùng Tiêu Kình gió bóng lưng, đôi mắt bên trong tràn đầy bất thiện.

    Thanh Nham a! Hai ngươi đệ đệ cùng đi. Trịnh Bội Nhi đi đến Tiêu Thanh Nham trước mặt đạo.

    Tiêu Thanh Nham nhẹ gật đầu, đạo: Thấy được.

    Ngươi kia hai cái đệ đệ hiện tại quan hệ coi như không tệ a! Trịnh Bội Nhi nhíu mày nói.

    Tiêu Thanh Nham hừ lạnh một tiếng, đạo: Hai người bọn họ hiện tại là liên hợp cùng một chỗ, đối phó ta một cái.

    Thanh Nham, hai ngươi đệ đệ, làm sao tiến bộ nhanh như vậy, còn có hai người bọn họ phu nhân, còn có kia hai cái ranh con. Tiêu nhạc phong tuổi còn nhỏ, tấn cấp luyện khí tầng hai là Trịnh Bội Nhi một mực vẫn lấy làm kiêu ngạo sự tình, Trịnh Bội Nhi không nghĩ tới Tiêu cảnh đình hai cái thằng ranh con, lại có một cái cũng là luyện khí tầng hai.

    Nghe nói là chia ăn một gốc thiên tài địa bảo, cho nên, lập tức tu vi đều tăng lên đi lên. Tiêu Thanh Nham chua xót nói.

    Trịnh Bội Nhi ghen ghét đỏ ngầu cả mắt, thiên tài địa bảo, cái kia còn có thừa sao?

    Tiêu Thanh Nham lắc đầu, đạo: Nghe nói là không có. Tiêu Thanh Nham không cảm thấy là không có, chỉ cảm thấy hai cái đệ đệ đối với hắn có thành kiến, không cao hứng lấy ra.

    Đệ đệ ngươi thật là tốt mệnh a! Trịnh Bội Nhi cắn răng, nàng mới luyện khí bốn tầng đâu, kết quả, Tiêu Kình phong hòa Tiêu cảnh đình phu nhân đều là luyện khí năm tầng, bất quá là hai cái không coi là gì Song Nhi, chỗ đó phối phục dụng thiên tài địa bảo a!

    Ngươi nhị đệ đứa bé kia đều lớn như vậy, xem ra, tại Tôn Diệu âm cùng hắn giải trừ hôn ước trước đó, đệ đệ ngươi liền đã cùng người câu được. Trịnh Bội Nhi ám đạo: Bên ngoài trước đó nói, Tiêu Kình gió hiệp can nghĩa đảm, cũng là nói lung tung, Tiêu Kình trong ngoài nước đoán chừng cũng không phải cái thứ tốt.

    Tiêu Thanh Nham vừa mới tại trước mặt cha mẹ bị tổn hại một trận, nâng lên Tiêu Kình gió liền đầy mình hỏa khí. Phụ thân nói, phục dụng thiên tài địa bảo, có chỗ tốt cũng có chỗ xấu, đệ đệ ta chỉ sợ là sinh ra kháng dược tính, về sau, muốn tấn cấp Luyện Khí tầng sáu liền khó khăn.

    Trịnh Bội Nhi nghe vậy, đạo: Dạng này a! Kia thật là đáng tiếc! Trịnh Bội Nhi trên mặt một mặt tiếc hận, nhưng trong lòng có chút cười trên nỗi đau của người khác.

    * * *

    Tiêu cảnh đình bọn bốn người đều là luyện khí năm tầng tu sĩ tin tức, như là gió lốc đồng dạng truyền khắp Tiêu gia, đêm đó, Tiêu gia vô số người, khó mà ngủ.

    Tiêu cảnh đình thế mà tấn cấp luyện khí năm tầng. Tôn mịt mờ híp mắt, nàng hôm nay cũng không có đi nghênh đón Tiêu cảnh đình cùng Tiêu Kình gió bọn người, tất cả tin tức, đều là nghe người khác nói.

    Ngươi có phải hay không tính sai a! Tôn mịt mờ nhìn xem Tiêu mộc Hồng đạo.

    Tiêu mộc Hồng lắc đầu, đạo: Tuyệt đối không có.

    Tôn mịt mờ tràn đầy không hiểu đạo: Cái này bại gia tử, làm sao lại tấn cấp năm tầng, không có đạo lý a.

    Nghe nói bọn hắn là chia ăn một gốc thiên tài địa bảo, cho nên, mới tấn cấp. Tiêu mộc Hồng đạo.

    Trịnh Bội Nhi là cái ngoài miệng không có giữ cửa, biết thiên tài địa bảo sự tình, lập tức tuyên dương toàn cả gia tộc đều biết, liễu dây cung nghe nói, kia thiên tài địa bảo là tại mô đất thôn phụ cận sơn lâm tìm tới, hối hận địa tâm lá gan đều đau đớn, chỉ hận chính mình lúc trước vì cái gì không thay cái địa phương đuổi Tiêu cảnh đình.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng sáu 2021
  6. Linhchala

    Bài viết:
    6
    Chương 63: Tiêu Tiểu Phàm đánh nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày thứ hai về tới nhà, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình đi theo Kỵ Sĩ Không Đầu thị sát qua một lượt đồng ruộng.

    Những mẫu ruộng đứng tên nhà họ Tiêu phải lên tới hàng chục nghìn và có khoảng một nghìn mẫu do Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân, trong đó có một trăm mẫu ruộng thượng hạng.

    Ruộng đồng xung quanh đều có lớp lớp đội hộ vệ luyện khí tầng ba bảo vệ tuần sát, đội hộ vệ gặp được Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình tới vội vàng hành lễ.

    Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình hiện tại tên tuổi vang danh lớn, đám hộ vệ này đối với hai người đều rất tôn kính.

    Tiêu Cảnh Đình ở tại Tiêu gia nhìn thấy so với khung cảnh ở trong thôn chính là hoàn toàn không giống nhau, trong ruộng hàng trăm linh thực dư đang bạn rộn, giun xới đất tại trong ruộng hoang chui tới chui lui.

    Mấy chục mẫu ruộng thượng đẳng sát cạnh nhau tạo thành một mảnh ruộng lớn, mỗi khối đất trong ruộng chỉ trồng thưa thớt vài cọng linh thực.

    "Linh thực cấp năm cùng cấp năm trở lên, linh thực loại này cần nhiều linh khí, khoảng cách giữa mỗi cây không thể quá gần." Tiêu Kình nói.

    Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Linh thực cấp năm trở lên giá cả cao bởi vì rất khó trưởng thành, đồng ruộng ở đây trồng linh thực cấp năm không cẩn thận, liền sẽ chết héo, thời tiết bất thường linh thực cũng có thể gặp vấn đề.

    " Có thể trồng được linh thực cao cấp rất ít khả năng, đại đa số linh thực cao cấp để sinh trưởng cần phải có yêu cầu đặc thù không thì sẽ khô héo trên ruộng "Tiêu Kình lại nói.

    Tiêu Cảnh Đình tràn đầy cảm thán:" Tiêu gia ruộng đồng cũng thật nhiều a! "

    Tiêu Kình cười cười nói:" Tiêu gia dù sao cũng là một trong tứ đại gia tộc Mạc thành mà. "

    Tiêu Mộc Hồng mang theo Tôn Miểu Miểu đi tới:" Hai vị đường đệ tới thị sát tộc địa a! "

    " Tùy tiện đến xem ". Tiểu Cảnh Đình hờ hững nói mắt liếc nhìn Tôn Miễu Miễu một lát, trong mắt không che giấu nổi sự chán ghét.

    Tôn Miểu Miểu mắt đối mắt với Tiêu Cảnh Đình, trong lòng trầm lặng.

    Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Mộc Hồng hàn huyên vài câu, liền rời đi.

    Tiêu Mộc Hồng tràn đầy kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Tiêu Cảnh Đình, nàng vốn nghĩ Tiêu Cảnh Đình sau khi trở về sẽ lập tức chạy tới kỹ viện, kết quả hắn vừa về tới nhà đã cùng Tiêu Kình đi thị sát tộc địa, thật sự kì quái.

    " Miểu Miểu, ngươi không sao chứ! "Tiêu Mộc Hồng hỏi

    Tôn Miểu Miểu lắc đầu, nói:" Không sao. "

    Trước kia Tiêu Cảnh Đình gặp được nàng liền trưng ra bộ dạng thèm nhỏ nước dãi giống Trư Bát Giới, nhưng khi nãy Tiêu Cảnh Đình trông thấy nàng lại lại như thấy mấy thứ bẩn thỉu.

    Tôn Miểu Miể có suy nghĩ Tiêu Cảnh Đình đáng lẽ sẽ dây dưa không rõ với nàng, lại không nghĩ rằng, Tiêu cảnh Đình lần này trở về, tránh nàng như tránh con gián.

    Thoát khỏi Tiêu Mộc Hồng cùng Tôn Miểu Miểu Tiêu Kình sắc mặt cổ quái nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình không hiểu nói:" Nhị ca người nhìn ta như vậy là có ý gì? "

    " Ta chỉ có chút không ngờ, đệ thấy Tôn Miểu Miểu thế mà thờ ơ. "Tiêu Kinh nói.

    " Nàng thật sự là một mỹ nhân, nhưng cũng là tẩu tẩu của ta, ta đương nhiên phải rạch rõ giới hạn. Tiêu Cảnh Đình nói.

    Tiêu Kình cười cười: "Người nghĩ vậy là được rồi."

    Tiêu Kình cùng Tiêu Cảnh Đình vừa đi về phía ruộng vừa nói chuyện, một tên hộ vệ vội vàng chạy tới nhìn Tiêu Cảnh Đình báo cáo: "Thiếu gia, không xong rồi trong nhà xảy ra chuyện."

    "Đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu cảng Đình hỏi.

    Tiểu Phàm tiểu thiếu gia cùng Nhạc Vinh tiểu thiếu gia đánh nhau hứa mộc An phu nhân bảo ta đến thông báo ngài một tiếng tên hộ vệ lên tiếng.

    "Người nào thắng a?" Tiêu Cảnh Đình vừa thốt lên lời xong lập tức phát hiện có chút hơi lố sửa thành: "Có ai bị thương không a?"

    Tiểu Phàm thiếu gia dùng cục gạch ném vào đầu Nhạc Vinh thiếu gia khiến Nhạc Vinh thiếu gia u đầu sứt trán.

    Tiêu Cảnh Đình lập tức trong lòng chấn định mấy phần, thầm nghĩ nhi tử không chịu thiệt thì thật tốt, Tiêu Nhạc Vinh mập mạp da dày thịt béonhư vậy xem xét chính là cũng sẽ không bị thương nặng.

    Tiêu Kình cau mày nói: "Chúng ta nhanh về thôi phụ thân, mẫu thân thương yêu nhất là đứa cháu Tiêu Nhạc Vinh này, Tiểu Phàm đem người ta đánh đến u đầu sứt trán việc chắc chắn sẽ khó mà bỏ qua."

    Tiêu cạnh tình cảm thấy rất có lý, phụ mẫu vốn không coi trọng Tiểu Phàm mà Tiểu Phàm lại đem Tiêu Nhạc Vinh đánh đến u một cục việc ngày truyền đế chỗ cha mẹ Tiểu Phàm chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.

    Tiêu Cảnh Đình lấy ra ngự Thú Phù điều khiển Hỏa Vân Điểu cùng Tiêu Kình ngồi lên chỗ ngồi trên lưng Hỏa Vân Điểu, hỏa tốc chạy đến Tiêu gia.

    Trong sảnh chính Tiêu gia, Tiêu Tiểu Phàm quỳ trên mặt đất, tràn đầy những nét không cam lòng.

    Hứa Mộc An cau mày, một mặt lo âu quan sát Tiêu Tiểu Phàm.

    Trịnh Bội Nhi vặn lấy chiếc khăn trong tay một hồi thút tha thút thít, một hồi tràn đầy oán hận nhìn Tiêu Tiểu Phàm.

    "Chuyện gì đã xảy ra?" Tiêu Lâm hỏi.

    "Tiêu Tiểu Phàm cầm gạch ném Vinh Vinh, Vinh Vinh nhỏ như vậy nên bị ném đầu chảy rất nhiều máu!" Trịnh Bội Nhi kể tội.

    "Hắn đáng đời, ta đã nói không muốn cùng hắn chơi, hắn lại cứ nhất định bắt ta phải làm ngựa cho hắn cưỡi, ta không muốn!". Tiêu Tiểu Phàm tức giận nói.

    Trịnh Bội Nhi tràn đầy cừu hận nhìn xem nhìn xem Hứa mộc An nói với y: "Ngươi dạy dỗ hài tử thế nào mà nó lại ngang ngược vô lễ vậy, còn nhỏ mà đã biết khinh người."

    "Đại tẩu cũng không thể nói như vậy Tiểu Phàm mới bốn tuổi, Nhạc Vinh đã năm tuổi, nhìn hai đứa khổ sở đánh nhau cũng là Nhạc Vinh chiếm ưu thế." Mộc Thư Vũ nói.

    "Ngươi có quyền gì mà lên tiếng, không biết xấu hổ cấu kết với Tiêu Kình, sau lại đắc ý không coi ai ra gì. Ngươi cho rằng sinh được cho Tiêu Kình một đứa con địa vị liền vững vàng sao, ngươi đừng có mà nằm mơ." Trịnh Bội Nhi xuất thân Mạc thành tứ đại gia tộc Trịnh gia, từ trước đến này đều không đem những gia tộc nhỏ vào trong mắt, Mộc Thư Vũ lại xuất thân gia môn thấp hèn, may mắn đạt được luyện khí cấp năm, Trịnh Bội Nhi trong lòng mười phần không thoải mái.

    "Đừng nói nữa, con quá lỗ mãng rồi!". Tiêu Lâm nói.

    Tiêu Lâm đối với Mộc Thư Vũ vẫn rất xem trọng, Tôn gia từ hôn Tiêu gia hại Tiêu gia mất hết mặt mũi. Tiêu Kình trở về tay ôm một đứa bé lại mang về thêm một nương tử, dù bị người khác chỉ trích nhưng Tiêu Lâm cũng coi như là lấy lại được chút mặt mũi, Mộc Thư Vũ thuộc tính cùng thực lực cũng không tệ, Tiêu Lâm vẫn là rất hài lòng.

    "Phụ thân, Nhạc Vinh bị người ta đánh cho u đầu, tròng lòng con rất đau!" Trịnh Bội Nhi nghẹn ngào.

    "Đệ đệ là tự vệ, Tiêu Nhạc Vinh giật tóc đệ đệ trước, lại cứ nhất định bắt đệ đệ phải làm ngựa cho hắn cưỡi, hắn béo như vậy, đệ đệ lại gầy như vậy, đương nhiên không thể để cho hắn chèn ép." Tiêu Tiểu Đông lên tiếng.

    Tiêu Tiểu Phàm cũng Tiêu Nhạc Vinh đánh nhau tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Nhạc Phong cũng giao thủ, bất quá Tiêu Tiểu Đông sớm phát hiện bên kia có biến cố, vôi lôi Tiểu Phàm ra.

    "Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử lại chen miệng thật là không có giáo dục." Tiên Thanh Nham tràn đầy tức giận nói, trong ấn tượng của Tiêu Thanh Nham, Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông còn nhỏ, nhút nhát vô danh vô thức kết quả lần này trở về hai tên tiểu tử thúi này lại dám cùng nhi tử của mình động thủ.

    "Các người ỷ lớn hiếp bé ta mới xen vào!" TiểuTiểu Đông không cam lòng đáp lại.

    Trong sảnh đám người bất phân thắng bại Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình đi đến, Tiểu Tiểu Phàm nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình đến giống như tìm được chỗ dựa, từ dưới đất bò dậy, nhào vào trong lòng Tiêu Cảnh Đình, hô một tiếng: "Phụ thân".

    Trịnh Bội Nhi thấy Tiêu Tiểu Phàm phạm vào tội lớn còn không có quỳ cho tốt sắc mặt càng khó coi hơn.

    "Tam đệ về rồi." Trịnh Bội Nghi lãnh đạm nói.

    Tiểu cảnh đình nhẹ gật đầu đáp: "Trở về rồi."

    "Để nuôi ra một tiểu tạp chủng đánh huynh đệ cùng một nhà thành cái dạng này, nó đây là muốn mưu sát a."

    Tiêu Cảnh Đình cười cười minh bach: "Đại tẩu ngươi nói toàn mấy cái mê sảng không đâu, tiểu hay tử va va chạm chạm gây gổ cũng là chuyện bình thường, cũng có chết đâu, Tiểu Phàm sinh muộn tu vi thấp lại thêm trước kia thân thể thua thiệt, khí lực rất nhỏ, đánh nhau với Nhạc Vinh thì có thể làm người ta bị thương bao nhiêu chứ, đại tẩu che băng vải dày thế kia cho Nhạc Vinh cẩn thận che nhiều quá đến hỏng luôn."

    Trịnh Bội Nhi sắc mặt vặn vẹo: "Tam đệ ngươi đây là có ý gì, có phải muốn nói của ta phóng đại chuyện nhỏ thành chuyện lớn không."

    Tiêu Cảnh Đình cười cười không có đối mặt với Trịnh bội Nhi, đối tiêu Tiểu Phàm hỏi: "Hài nguyên tử có chuyện gì xảy ra?".

    "Tên Đại mập mạp này muốn con làm ngựa cho hắn cưỡi, con không muốn, hắn liền nắm tóc con, đá con nên con mới cầm gạch đập vào đầu hắn. Đại mập mạp liền cãi lộn rồi khóc lớn, kêu lớn." Tiêu Tiểu Phàm một bên nói còn một bên khoa trương bắt chước hành động của Tiêu Nhạc Vinh.

    Tiêu Cảnh Đình trong lòng thấy buồn cười miễn cưỡng nén xuống, Tiêu Cảnh Đình trừng mắt nhìn Tiểu Phàm có chút tức giận: "Cái gì là đại mập mạp? Đường huynh của con?".

    Tiêu Cảnh Đình hướng sang phía Trịnh Bội Nhi nhìn nói: "Đại tẩu a ngươi làm sao đem nhi tử nuôi mập đến như vậy, nó béo thế còn muốn bắt nhi tử của ta làm ngựa cho mà cưỡi."

    Trịnh Bội Nhi mặt đen sầm. Têu Nhạc Vinh từ nhỏ nuông chiều, đúng là có chút mập nhưng là cũng không có mập quá, ngược lại Tiêu Tiểu Phàm trước kia gầy gò hiện tại béo múp míp cũng không hiểu sao vẫn nói là gầy.

    "Tam đệ ngươi đây là có ý gì muốn trốn tránh trách nhiệm sao?". Tiêu Thanh Nham nói.

    "Bất quá chỉ là hai tiểu hài tử cãi nhau thôi mà, đại ca huynh cứ làm như tam chi hội thẩm vậy, không duyên cớ làm trò cười cho người khác." Tiêu Cảnh Đình không cam lòng yếu thế đáp trả.

    "Nhi tử của ta Suýt chút nữa bị nhi tử của người đánh chết!" Tiêu Thanh Nham liền nói.

    "Đại ca Tiểu Phàm so với nhi tử của huynh nhỏ hơn một tuổi, Tiểu Phàm cũng không đánh lại, đại ca lại còn bênh vực." Tiêu Cảnh Đình nói tràn đầy mỉa mai.

    Vương Lộ khẽ thở dài một hơi: "Cảnh Đình con của con ra tay quá độc ác đường huynh đệ đều ác độc hành hạ, dạy dỗ không tốt là lỗi của con."

    "Mẫu thân không thể nói như thế a! Nhi tử của ta rất ngoan, ngày mùa ta bận rộn ra ruộng, đều là hai bọn nó ở nhà nấu cơm, đưa cơm cho ta, bọn chúng cùng các đứa trẻ trong thôn đều rất hòa đồng, xưa nay không đánh nhau gây chuyện." Tiêu Cảnh Đình nói.

    Nghe Tiêu Cảnh Đình nói đến thôn nhỏ đó Vương Lộ trên mặt lập tức có mấy phần máy náy chi sắc.

    Trịnh Bội Nhi trầm mặt: "Tam đệ là muốn nói lỗi tất cả thuộc về Nhạc Vinh sao?"

    Tiêu Cảnh Đình núi vội đáp: "Đại tẩu dưa hái xanh không ngọt, nhi tử ta đều không muốn cùng chơi với nhi tử của ngươi, nhưng nhi tử của ngươi lại nhất định phải lôi kéo con của ta hiện tại xảy ra chuyện đâu thể cứ đẩy hết lên trên đầu nhi tử của ta như vậy."

    Tiêu Kình đứng ở một bên lên tiếng: "Đại tẩu con của người từ đâu học được thói xấu đổ lỗi cho người khác vậy?".

    "Trong gia tộc có chuồng ngựa, bên trong nào thiếu ngựa để cưỡi, sao nó cứ phải bắt đường huynh đệ làm ngựa cho nó cưỡi."

    Tiêu Thanh Lam gặp Tiêu Cảnh Đình ghét ra mặt cắn răng nghiến lợi: "Nhị đệ bây giờ muốn cùng tam đệ liên hợp lại đối đầu với ta sao?"

    Tiêu Kình liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Nham một chút: "Đại ca đã quá lời, ta bất quá chỉ nói đúng sự thật mà thôi!"

    Trịnh Bội Nhi nhìn Vương lộ nói: "Mẫu thân Nhạc Vinh là cháu trai ruột của người kết quả bị người ta đánh cho thành dạng này."

    Tiêu Cảnh Đình cười một tiếng lại chen lời: "Nói vậy giống như nhi tử của ta không phải là cháu trai ruột của mẫu thân vậy."

    "Ngươi không phải thường nói con của ngươi là Hứa Mộc An cùng kẻ khác thông dâm sinh ra sao?" Trịnh Bội Nhi châm chọc.

    Tiêu Cảnh Đình cười nói: "Ta chỉ tùy tiện một chút, đại tẩu sao lại tưởng thật, Tiểu Phàm dáng rất giống ta sao lại không phải nhi tử của ta cơ chứ?"

    "Đủ rồi tất cả các ngươi im lặng hết cho ta vừa mới trở về một ngày liền tranh đấu nội bộ tất cả bị cấm túc về phòng hối lỗi hết đi!". Tiêu Lâm Phong tức giận.

    Tiêu Cảnh Đình ôm tiêu Tiểu Phàm: "Nếu đã như vậy phụ thân, mẫu thân ta đem hai tiểu tử thúi hay về hối lỗi đây!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...