Chương 50:
Phố xá cuối tuần người xe qua lại tấp nập, thế nhưng tôi cảm giác như mình đang đi giữa sa mạc quạnh vắng không người. Ông trời nhận thấy tôi chưa đủ thảm hại nên còn bày ra một chiếc nắp cống bị vỡ khiến tôi lọt chân xuống, ngã úp mặt về phía trước. Thật may là tôi đã lấy tay chống đỡ kịp, nếu không thì mặt mũi đã thêm vài vết xước.
Tôi đã đi bộ rất xa nhà hàng Pandora. Dũng không đuổi theo tôi như mấy tình huống trong phim. Chúng tôi nói dừng lại và thế là dừng hẳn, chẳng ai níu kéo ai trong mối quan hệ không rõ ràng này.
Mắt cá chân không may đã bị trật khiến tôi không thể đi tiếp. Ở trạm xe buýt, tôi tháo giày và tự xoa chân cho mình.
- Thật là mất mặt!
Lời nói của Dũng lặp lại trong đầu tôi. Nó như chiếc kim thêu đang trôi theo từng mạch máu mà làm tổn hại mọi cơ quan của tôi. Cả cơ thể râm ran đau nhức vô cùng khó chịu.
Tôi vùi mặt vào bàn tay, tiếng khóc ngày một lớn. Tất cả những người con gái đi qua đời Dũng đều xinh đẹp tuyệt vời. Kiều, San, Nhi, thậm chí là Ngọc, người con gái đã mất cũng rất xinh đẹp. Tôi chẳng có gì nổi bật, bản thân còn tự thấy mình không được bằng ai thì làm sao có thể trở thành người Dũng yêu thích được.
Trách ai bây giờ, chỉ có thể trách bản thân mình đã tự ôm ấp ảo tưởng để bây giờ bị hiện thực vả cho tối tăm mặt mũi. Dũng không thích tôi mà tích hình bóng cũ của Ngọc ở nơi tôi. Người được anh ấy nói lời yêu, được anh ấy chiều chuộng nâng niu là Ngọc chứ không phải là tôi. Đến cả mặc đồ cũng không được mặc giống cô ấy, vậy mà thôi còn ngây thơ trông chờ rằng Dũng thích tôi thật lòng.
Thảo gọi cho tôi, cô ấy khá lo lắng khi tôi bị kéo đi khỏi bữa tiệc.
- Thôi bà đừng suy nghĩ nhiều. Người không biết thì không có tội mà. Tôi sẽ nói chuyện với Nhi, bà ấy sẽ không trách bà đâu.
Tôi vờ như mọi chuyện vẫn ổn:
- Ừ! Tôi không sao. Dũng đã đưa tôi về nhà rồi. Bà cứ ở lại chơi vui..
Thảo vẫn không an tâm nên còn cố hỏi han thêm:
- Nhưng mà.. bà với Dũng có đang yêu nhau thật không? Hay bà đang nhờ anh ta đóng thế?
Dù biết là Thảo rất quan tâm tôi nên mới hỏi. Nhưng bản thân tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu và xấu hổ. Tôi không dám thừa nhận với nhỏ rằng mình không có người yêu và phải nhờ anh ta đến đóng thế lấy oai với mọi người. Gần ba mươi tuổi đầu còn phải chơi trò sắm vai đâu có vẻ vang gì. Tôi cắn răng nói dối:
- Ừ! Tôi và anh ấy yêu nhau thật.
Việc phải nói dối người mình tin tưởng và nói dối chính cảm xúc của bản thân thật sự không dễ dàng. Nhưng tôi không muốn nhận lấy sự cười chê hay thương hại của người khác nữa. Cuộc sống của tôi đã đủ chuyện buồn đau rồi.
Vì sợ chị Vinh sẽ lại hỏi han về cái chân đau cũng như đôi mắt sưng vù nên tôi phải nhắn tin báo sẽ về trễ để chị không đợi. Sau đó ngồi ở trạm xe buýt đến mãi khuya mới về nhà.
* * *
Cái chân của tôi vào sáng hôm sau đã sưng phù, nhìn có vẻ sẽ không đi nổi nữa. Nhưng tôi không thể nghỉ làm. Cuối tuần này là tiệc mừng của ông Lâm. Tôi không thể trì hoãn công việc của mình thêm nữa.
Dù rất đau nhưng vẫn phải cố gắng bình thản đi ra khỏi nhà. May là hôm nay chị Vinh khá bận nên không để ý cái chân cà nhắc của tôi. Nếu để chị thấy thì tôi khó mà đi ra khỏi nhà được.
Tôi đang cà nhắc đi từ trạm xe buýt vào nhà hàng thì chiếc xe của Tùng lao đến làm tôi giật mình. Tùng lật đật mở mũ ra, hai đầu lông mày gần như chạm với nhau.
- Chân em làm sao thế?
Tôi ấp úng đáp:
- À.. em.. Em bị ngã nên trật chân..
- Đau chân sao còn đi làm? Sao không xin anh Dũng ở nhà một hôm?
Mỗi khi nghe đến từ "Dũng" thì tim tôi lại tự động đau. Tôi không muốn ai nhắc đến anh ta nữa. Nhưng khó thật, mọi người ai cũng nghĩ Dũng là người yêu của tôi rồi. Việc nhắc đến anh ta là điều không thể tránh khỏi.
- Vì em còn họp với đội thiết kế.. Em không nghỉ được..
Tôi trả lời cho qua chuyện. Tùng không bắt bẻ thêm, liền bắt tôi leo lên xe rồi đưa tôi đến nhà hàng. Anh còn chu đáo dìu tôi về phòng làm việc. Sau tất cả, người vẫn giữ sự dịu dàng không thay đổi với tôi chỉ có anh. Nhưng tiếc rằng anh lại là hoa đã có chủ. Tôi vịn vào cánh tay Tùng, từng bước đi về phòng làm việc mà thấy lòng mình còn ồn ã hơn cả những lớp sóng đang cuộn trào ngoài biển xanh kia.
Mọi chuyện xảy ra đến lúc này đều do sự sắp đặt oan trái của định mệnh. Nếu không phải do tôi lầm tưởng Ken là Tùng, nếu không phải vì muốn biết nhiều hơn về Tùng tôi thì đã không ở lại nhà hàng này. Cũng không vì sự yêu thích sai đối tượng này mà để Dũng bắt nạt. Tôi sẽ không phải gặp gỡ rồi mỗi ngày lại xây đắp thiện cảm với anh ta.
Cuộc sống này luôn trớ trêu như vậy, tưởng chừng rẽ sang một hướng khác thì sẽ tốt đẹp hơn, nhưng đâu ngờ nó còn tệ hơn cả con đường chông gai ban đầu.
Đọc full tại vieread
Tôi đã đi bộ rất xa nhà hàng Pandora. Dũng không đuổi theo tôi như mấy tình huống trong phim. Chúng tôi nói dừng lại và thế là dừng hẳn, chẳng ai níu kéo ai trong mối quan hệ không rõ ràng này.
Mắt cá chân không may đã bị trật khiến tôi không thể đi tiếp. Ở trạm xe buýt, tôi tháo giày và tự xoa chân cho mình.
- Thật là mất mặt!
Lời nói của Dũng lặp lại trong đầu tôi. Nó như chiếc kim thêu đang trôi theo từng mạch máu mà làm tổn hại mọi cơ quan của tôi. Cả cơ thể râm ran đau nhức vô cùng khó chịu.
Tôi vùi mặt vào bàn tay, tiếng khóc ngày một lớn. Tất cả những người con gái đi qua đời Dũng đều xinh đẹp tuyệt vời. Kiều, San, Nhi, thậm chí là Ngọc, người con gái đã mất cũng rất xinh đẹp. Tôi chẳng có gì nổi bật, bản thân còn tự thấy mình không được bằng ai thì làm sao có thể trở thành người Dũng yêu thích được.
Trách ai bây giờ, chỉ có thể trách bản thân mình đã tự ôm ấp ảo tưởng để bây giờ bị hiện thực vả cho tối tăm mặt mũi. Dũng không thích tôi mà tích hình bóng cũ của Ngọc ở nơi tôi. Người được anh ấy nói lời yêu, được anh ấy chiều chuộng nâng niu là Ngọc chứ không phải là tôi. Đến cả mặc đồ cũng không được mặc giống cô ấy, vậy mà thôi còn ngây thơ trông chờ rằng Dũng thích tôi thật lòng.
Thảo gọi cho tôi, cô ấy khá lo lắng khi tôi bị kéo đi khỏi bữa tiệc.
- Thôi bà đừng suy nghĩ nhiều. Người không biết thì không có tội mà. Tôi sẽ nói chuyện với Nhi, bà ấy sẽ không trách bà đâu.
Tôi vờ như mọi chuyện vẫn ổn:
- Ừ! Tôi không sao. Dũng đã đưa tôi về nhà rồi. Bà cứ ở lại chơi vui..
Thảo vẫn không an tâm nên còn cố hỏi han thêm:
- Nhưng mà.. bà với Dũng có đang yêu nhau thật không? Hay bà đang nhờ anh ta đóng thế?
Dù biết là Thảo rất quan tâm tôi nên mới hỏi. Nhưng bản thân tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu và xấu hổ. Tôi không dám thừa nhận với nhỏ rằng mình không có người yêu và phải nhờ anh ta đến đóng thế lấy oai với mọi người. Gần ba mươi tuổi đầu còn phải chơi trò sắm vai đâu có vẻ vang gì. Tôi cắn răng nói dối:
- Ừ! Tôi và anh ấy yêu nhau thật.
Việc phải nói dối người mình tin tưởng và nói dối chính cảm xúc của bản thân thật sự không dễ dàng. Nhưng tôi không muốn nhận lấy sự cười chê hay thương hại của người khác nữa. Cuộc sống của tôi đã đủ chuyện buồn đau rồi.
Vì sợ chị Vinh sẽ lại hỏi han về cái chân đau cũng như đôi mắt sưng vù nên tôi phải nhắn tin báo sẽ về trễ để chị không đợi. Sau đó ngồi ở trạm xe buýt đến mãi khuya mới về nhà.
* * *
Cái chân của tôi vào sáng hôm sau đã sưng phù, nhìn có vẻ sẽ không đi nổi nữa. Nhưng tôi không thể nghỉ làm. Cuối tuần này là tiệc mừng của ông Lâm. Tôi không thể trì hoãn công việc của mình thêm nữa.
Dù rất đau nhưng vẫn phải cố gắng bình thản đi ra khỏi nhà. May là hôm nay chị Vinh khá bận nên không để ý cái chân cà nhắc của tôi. Nếu để chị thấy thì tôi khó mà đi ra khỏi nhà được.
Tôi đang cà nhắc đi từ trạm xe buýt vào nhà hàng thì chiếc xe của Tùng lao đến làm tôi giật mình. Tùng lật đật mở mũ ra, hai đầu lông mày gần như chạm với nhau.
- Chân em làm sao thế?
Tôi ấp úng đáp:
- À.. em.. Em bị ngã nên trật chân..
- Đau chân sao còn đi làm? Sao không xin anh Dũng ở nhà một hôm?
Mỗi khi nghe đến từ "Dũng" thì tim tôi lại tự động đau. Tôi không muốn ai nhắc đến anh ta nữa. Nhưng khó thật, mọi người ai cũng nghĩ Dũng là người yêu của tôi rồi. Việc nhắc đến anh ta là điều không thể tránh khỏi.
- Vì em còn họp với đội thiết kế.. Em không nghỉ được..
Tôi trả lời cho qua chuyện. Tùng không bắt bẻ thêm, liền bắt tôi leo lên xe rồi đưa tôi đến nhà hàng. Anh còn chu đáo dìu tôi về phòng làm việc. Sau tất cả, người vẫn giữ sự dịu dàng không thay đổi với tôi chỉ có anh. Nhưng tiếc rằng anh lại là hoa đã có chủ. Tôi vịn vào cánh tay Tùng, từng bước đi về phòng làm việc mà thấy lòng mình còn ồn ã hơn cả những lớp sóng đang cuộn trào ngoài biển xanh kia.
Mọi chuyện xảy ra đến lúc này đều do sự sắp đặt oan trái của định mệnh. Nếu không phải do tôi lầm tưởng Ken là Tùng, nếu không phải vì muốn biết nhiều hơn về Tùng tôi thì đã không ở lại nhà hàng này. Cũng không vì sự yêu thích sai đối tượng này mà để Dũng bắt nạt. Tôi sẽ không phải gặp gỡ rồi mỗi ngày lại xây đắp thiện cảm với anh ta.
Cuộc sống này luôn trớ trêu như vậy, tưởng chừng rẽ sang một hướng khác thì sẽ tốt đẹp hơn, nhưng đâu ngờ nó còn tệ hơn cả con đường chông gai ban đầu.
Đọc full tại vieread
Chỉnh sửa cuối: