Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 681: Ta với hắn đấu tay đôi trước (2)

[CREDITS=200;1671703891733]Thường thì cứ cách 30 năm Hoàng Dương Mệnh Quả mới cho ra một trái hoặc hai trái, cho nên bốn nhà tiên môn chắc chắn sẽ có người không có thu hoạch gì, cho nên các môn hạ đệ tử phải tranh giành với nhau.

Quả này thuộc tính kim hỏa, phẩm cấp cực cao. Bất kể là lấy để đột phá tầng thứ nhất hay là tầng thứ tư của Ngũ Hành Cảnh, đều là lựa chọn rất tốt.

Mà lần này, đệ tử của phái Thục Sơn được cử đi chính là Sở Lương.

Vốn dĩ những trường hợp như thế này, nói thế nào cũng do đệ tử thủ tịch đến, nhưng Khương Nguyệt Bạch đúng lúc phải bế quan đột phá tầng thứ hai của Ngũ Hành Cảnh, Thục Sơn cũng chỉ có thể cử đi nhân vật thứ hai.

Bình thường thì Từ Tử Dương bước vào ngũ cảnh sớm hơn vốn phải gánh vác trách nhiệm này.

Nhưng Sở Lương đột nhiên xuất hiện, làm mọi người ngạc nhiên.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn nhiều lần lập công, bây giờ ở trong lòng của cao tầng Thục Sơn, địa vị của hắn tuyệt đối nằm trên rất nhiều người, thậm chí còn hơn cả Khương Nguyệt Bạch.

Dù sao lựa chọn của Tử Thanh Song Kiếm cũng cực kỳ quan trọng.

Sở Lương nhìn dị tượng trời đất của Hoàng Dương Sơn, mây đỏ tầng tầng lớp như liệt diễm lan ra khắp trời, dòng sông ngoằn ngoèo trên núi cũng là màu vàng óng mượt mà, yêu thú khắp nơi tụ về, yêu khí cuồn cuộn ngút trời.

Bí cảnh vẫn chưa hoàn toàn mở ra, đã có linh khí nồng đượm bay ra ngoài.

Cái thứ gọi là Hoàng Dương Mệnh Quả này, chắc cũng mang theo một loại bản năng thần dị của thần thú Hoàng Dương. Là phương pháp thu hút đồ ăn cho mình sau khi tỉnh dậy từ trong cơn ngủ say dài đằng đẵng.

Sở Lương đi tới một cái đình nhỏ trên đỉnh của Hoàng Dương Sơn, nơi mà bốn nhà đã ước hẹn trước đó.

Chỉ thấy lúc này trong đình đã có hai người đang chờ.

Một người là một tiểu cô nương thân hình nhỏ nhắn, thắt một cái bím đuôi ngựa dài dài, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt linh động. Duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, trên lưng đeo một thanh kiếm nhỏ dài.

Một người khác, lại là người quen.

Là một nam tử mặt mày trong trẻo lạnh lùng, dung mạo xinh đẹp lộng lẫy, chính là La Tiểu Dũng của Thái Âm Giáo. Nhìn thấy Sở Lương bước đến, hắn nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi.

Sở Lương gật đầu đáp lại, sau đó nhìn về phía tiểu cô nương ở bên cạnh.

Tiểu cô nương cũng nhìn hắn, cười nói: "Ngươi là người của phái Thục Sơn hay là Thiên Vương Tông?"

Sở Lương đáp: "Tại hạ là đệ tử Thục Sơn, Sở Lương."

"..."

Tiểu cô nương hô lên một tiếng: "Ngươi chính là người mấy hôm trước vừa chém chết Đào Ngột! Ta đọc được chuyện của ngươi ở trên công báo! Rất tài giỏi!"

"Gặp may mà thôi." Sở Lương mỉm cười nói.

"Ta tên là Lý Thập Nhất, là người của Vô Tẫn Kiếm Tông." Tiểu cô nương cười ha hả nói, thoạt nhìn rất hoạt bát: "Lúc tổ chức phong hội Thục Sơn ta còn định đi xem náo nhiệt, cuối cùng lại bận chút việc nên bỏ lỡ."

Lý Thập Nhất?

Sở Lương nghe thấy cái tên này, cũng đoán được đại khái lai lịch của nàng.

Vô Tẫn Kiếm Tông có một mạch Lý gia rất nổi tiếng.

Kiếm chủ đương thời tên là Lý Thập, Tông chủ Kiếm Tông đương thời tên là Lý Lão Cửu, vị Thái Thượng trưởng lão có thực lực mạnh nhất trong Kiếm Tông tên là Lý Lão Bát.

Ba người này là quan hệ đời thứ ba ông cháu, nghe tên thôi cũng biết, tiểu cô nương này là một mạch truyền thừa của bọn họ.

Sở Lương cười nói mấy câu với nàng, La Tiểu Dũng ở bên cạnh chỉ nghe, cũng không lên tiếng. Sở Lương biết tính tình của hắn là như thế, cũng không hỏi nhiều.

Không bao lâu sau, chỉ thấy phương xa xuất hiện một tia sáng, trong thoáng chốc lại có một bóng người đáp xuống.

Người đến mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn lãng, dáng người cao lớn, mang theo một luồng nhuệ khí chỉ thuộc về thiếu niên thiên kiêu, chính là đệ tử thủ tịch Phượng Triều Dương của Thiên Vương Tông!

Vừa đáp xuống hắn đã đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, sau khi nhìn thấy Sở Lương, lập tức khựng lại một chút.

"Sao ngươi lại đến đây? Khương tiên tử đâu?" Hắn hỏi.

"Khương sư tỷ đang bế quan, bí cảnh lần này do ta thay mặt." Sở Lương cười trả lời, dừng lại một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Hai chúng ta ai đến cũng như nhau."

"Được thôi, thật ra ta cũng chướng mắt ngươi lâu lắm rồi!" Phượng Triều Dương nói: "Lần trước trên lôi đài còn ôm Khương tiên tử, ta vẫn còn nhớ rõ."

Dù sao chuyện này cũng không chỉ có mỗi mình hắn ghi hận Sở Lương, hành động như vậy, đệ tử trong Cửu Thiên Thập Địa nhìn thấy, ai mà không mắng một câu cẩu tặc?

"Trên lôi đài, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng khó tránh khỏi." Sở Lương vẫn mỉm cười, không có chút gợn sóng bất kinh nào.

Phượng Triều Dương vung tay lên, hùng hồn nói: "Một lát nữa vào bí cảnh, hai nữ tử các ngươi hãy tránh sang một bên, ta với hắn đấu tay đôi trước!"[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 682: Hành động theo cảm tính (1)

[CREDITS=200;1581703891757]Thật ra La Tiểu Dũng không phải một người xấu tính.

Chỉ là sống ở Thái Âm Giáo lâu rồi, đã quen lạnh lùng cô độc, không thích đối mặt với người ngoài cho lắm, thoạt nhìn có mấy phần khí chất người lạ chớ tới gần.

Đối với việc bản thân nam sinh nữ tướng, tất nhiên hắn cũng đã quen bị người ta nhìn lầm, cho nên chỉ cần không phải là người khiến hắn căm ghét, thì hắn sẽ giải thích một phen.

Trường hợp nhận nhầm giống như của Phượng Triều Dương, theo đạo lý thì hắn sẽ không để ý.

Nhưng mà, trong không khí loé lên một tia sáng chỉ có mình Sở Lương mới có thể nhìn thấy, nối liền La Tiểu Dũng và Phượng Triều Dương lại với nhau.

Oán Khí Tỏa Liên!

Kẻ ra tay tất nhiên là Sở Lương.

Hắn nghĩ bụng, nếu cái thằng này có tính công kích mạnh như vậy, vào bí cảnh nhất định sẽ gây chuyện với mình, chi bằng trước tiên thăm dò thực lực của hắn.

La Tiểu Dũng và Phượng Triều Dương đến chỗ này, đều là tu vi tứ cảnh đỉnh phong, muốn hái Hoàng Dương Mệnh Quả làm tài nguyên đột phá Ngũ Hành Cảnh.

Tu vi này vừa hay là giới hạn cao nhất mà Sở Lương có thể lợi dụng Oán Khí Tỏa Liên làm ảnh hưởng.

Nếu như đạt đến ngũ cảnh, vậy đại cảnh giới sẽ cao hơn Sở Lương, không thể sử dụng Oán Khí Tỏa Liên được.

Ánh sáng vừa lóe lên, La Tiểu Dũng đột nhiên cảm thấy lời nói của Phượng Triều Dương cực kỳ chói tai, hắn nhướng mày, đột nhiên bay vút qua, giơ tay cho tên kia một chưởng!

"Ngươi nói ai là nữ?" Hắn bỗng nhiên quát lớn một tiếng.

Phượng Triều Dương vội vàng giơ tay lên ngăn cản, đáp lại một chưởng của hắn, thần quang lóe lên, ầm --

Hắn bay ngược về sau, trong lòng cũng dấy lên lửa giận: "Thì ra là nam? Vậy nhìn lầm thì nhìn lầm, ngươi cần gì phải động thủ? Ngang ngược quá vậy!"

Chẳng hiểu tại sao, hai người càng nhìn đối phương càng thấy chướng mắt, bắt đầu đánh nhau ầm ầm.

La Tiểu Dũng vận chuyển chân khí, những nơi hắn đi qua, trong không khí tràn ngập băng sương ngưng kết, từng bông tuyết lả tả bay xuống. Theo một chưởng của hắn tung ra, hàn ý lạnh thấu xương lập tức bao phủ lấy Phượng Triều Dương.

Nếu như là người bình thường, một chưởng này cũng đủ để hắn bị đông cứng tới chết!

Nhưng Phượng Triều Dương hiển nhiên không phải là người bình thường, đối mặt với hàn khí xâm nhập cơ thể này, cơ thể của hắn rung lên một cái, một tầng thần quang kim sắc bao phủ lấy hắn!

Đệ tử Thiên Vương Tông chủ tu đúng là đạo thần quang này, có đủ các loại uy năng, nóng lạnh bất xâm, tất nhiên không phải nói chơi. Hắn trở tay tung ra một quyền, thần quang lao vút đi giống như sao băng!

La Tiểu Dũng thấy vậy cũng không tránh né, mà tay phải từ chưởng biến thành quyền, chỉ thoáng chốc, giữa không trung đã ngưng kết ra một thanh băng kiếm, băng kiếm này hàn quang lấp loé, chĩa thẳng về phía nắm đấm của Phượng Triều Dương!

Rầm --

Quang quyền tiến về phía trước từng chút từng chút một, đánh cho thanh băng kiếm kia nát vụn bay tứ tung, từng mảnh vụn băng bắn ra tung toé, bắn tới đâu sẽ khảm vào nơi đó, sức mạnh kinh người.

Vèo vèo vèo --

Ba mảnh vụn băng bay sượt qua người Lý Thập Nhất, tiểu cô nương sợ hãi chớp mắt mấy cái.

Làm tiên thập nhị đại của Vô Tẫn Kiếm Tông, thiên phú của nàng tuy cao, nhưng tuổi vẫn còn quá nhỏ, người nhà cũng không yên tâm để nàng ra ngoài trải nghiệm, cho nên kinh nghiệm giang hồ cũng không nhiều. Cơ hội trải nghiệm giống như bí cảnh Hoàng Dương lần này là do bản thân nàng cực kỳ cố gắng mới giành lấy được.

Tuy cũng đã chuẩn bị tâm lý một chút, nhưng thật sự đến đây rồi, nàng vẫn cảm thấy kinh động.

Ai cũng nói thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, thì ra là thật? Hai người này sao mới một câu không hợp mà đã động thủ rồi!

Tính tình thật nóng nảy mà.

Đây chính là giang hồ nhi nữ sao?

Một giây sau, hai người đã đánh nhau tưng bừng, chỉ thấy La Tiểu Dũng niệm thần thông, ngón tay chỉ lên trời.

Đùng --

Khắp nơi nổ vang, thiên địa đại biến!

Tầng mây trên trời nhanh chóng chuyển động, trong chớp mắt, trời xanh mây trắng hóa thành màn đêm! Mặt trời thối lui, mặt trăng treo cao!

Nhật nguyệt thay đổi chỉ trong tích tắc!

Tiên pháp, Thâu Thiên Hoán Nhật!

Thân là người đứng đằng sau châm dầu thêm lửa, Sở Lương nhìn chiêu thức thần thông ấy của La Tiểu Dũng thì cũng âm thầm kinh hãi.

Đây hiển nhiên chính là tiên pháp Thâu Thiên Hoán Nhật trong truyền thuyết, có thể thay đổi thiên tượng trong một phạm vi nhất định. La Tiểu Dũng dùng chiêu thức này khiến nhật nguyệt trên bầu trời Hoàng Dương Sơn bị đảo lộn, bởi vì công pháp của Thái Âm Giáo mượn sức mạnh của ánh trăng, ánh trăng càng thịnh thì càng thêm mạnh mẽ.

Chiêu thức Thâu Thiên Hoán Nhật này cũng xem như tăng cường sức mạnh cho mình.

Quả nhiên, khi ánh trăng xuất hiện, khí thế trên người La Tiểu Dũng trong nháy mắt phất cao lên một đoạn, hàn khí quanh người càng thêm sắc bén, thần quang trên người Phượng Triều Dương đều ngưng tụ thành sương trắng![/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 683: Hành động theo cảm tính (2)

[CREDITS=200;1591703891783]Hắn lập tức bay ngược về phía sau hơn mười trượng, nhìn vầng trăng tròn treo trên bầu trời, hai mắt sắc bén. Tay trái vung lên, thần quang tụ lại thành một cây cung, tay phải huy động kéo ra một mũi tên dài.

Loan Cung Xạ Nguyệt!

Nhìn hắn kéo căng dây cung, La Tiểu Dũng tất nhiên sẽ không để mặc hắn xuất thủ, lập tức bấm ngón tay, xa xa chỉ về phía Phượng Triều Dương!

Phù --

Bí pháp độc môn của Thái Âm Giáo, Nguyệt Thần Nhất Chỉ!

Mặc dù không tính là tiên pháp, nhưng ở một khoảng thời gian nào đó, uy lực cũng không tính là quá thua kém.

Theo ngón tay của hắn, dương khí trên người Phượng Triều Dương bắt đầu điên cuồng tản đi từ sau lưng! Một luồng khí thể màu vàng óng bốc hơi lên từ sống lưng!

Một ngón tay này, trừ dương giữ âm.

Phượng Triều Dương khu động một thân thần quang, khí huyết cuồn cuộn trào lên, dương khí bị tản đi càng nhiều, sức mạnh của bản thân cũng sẽ chịu ảnh hưởng càng lớn.

Hắn lập tức cắn răng một cái, chống đỡ Nguyệt Thần Nhất Chỉ này, từ từ kéo căng dây cung!

Song phương giằng co một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng kéo căng dây cung! Đột nhiên bắn tên!

CHÍU U U! --

Một luồng kim quang như rồng, ầm ầm bắn trúng vầng trăng giữa không trung mà La Tiểu Dũng gọi ra.

Rầm, bịch!

Vầng trăng nổ tung, bầu trời thực sự lại xuất hiện.

Trời sáng, mặt trời xuất hiện, vầng trăng của La Tiểu Dũng cũng biến mất theo đó, nhưng hắn vẫn ở trạng thái mạnh nhất.

Trái lại là Phượng Triều Dương vừa rồi trong lúc giằng co cũng bị suy yếu đi rất nhiều, lúc này hai cánh tay run rẩy, khí huyết đang dần cạn kiệt.

Vù --

La Tiểu Dũng đã bay vút tới, lại tung ra một chưởng!

Phượng Triều Dương chỉ có thể giơ thần quang lên chắn trước ngực, biến thành một chiếc khiên tròn trong phạm vi một dặm, chuẩn bị đỡ một chưởng này!

Bất thình lình.

Ngay khi đôi bên sắp cứng chọi cứng thêm lần nữa, bàn tay của La Tiểu Dũng chỉ còn cách lồng ngực của Phượng Triều Dương một thước, xa xa chợt dừng lại giữa không trung, hắn nhíu mày một cái, có chút kỳ quái nhìn về phía Phượng Triều Dương.

Hắn lấy làm lạ, dường như mình không còn tức giận nữa rồi.

Tại sao mình lại đánh nhau với hắn?

Phượng Triều Dương cũng có chút buồn bực, hửm?

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Hai người nhìn nhau một cái, La Tiểu Dũng rút tay về, nói: "Bỏ đi, không chấp nhặt với ngươi, lần sau nhớ cho kỹ."

Phượng Triều Dương gãi gãi đầu, nói: "Vậy thì không sao."

Chỉ là vẫn có chút khó hiểu, tại sao đột nhiên lại đánh một trận, rồi lại đột nhiên chấm dứt?

Hai người vừa rồi còn đánh nhau khí thế, đột nhiên giống như thông suốt, sau đó mỗi người thối lui, vẻ mặt đều có chút nghi hoặc.

Lý Thập Nhất nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt càng thêm khó hiểu.

Cái này là đang làm gì vậy?

Sao đánh nhau một hồi thì đột nhiên làm hòa?

Chẳng lẽ đây chính là hành động theo cảm tính mà người ta thường nói đó à?

Giang hồ đúng là tràn ngập biến số.

Từng dấu chấm hỏi màu đen to tướng mọc ra trên đầu của tiểu cô nương.

Sở Lương tính toán thời gian một chút, dường như Oán Khí Tỏa Liên này duy trì liên tục còn chưa đến một khắc đồng hồ. Chắc bởi vì tu vi của hai người này đều rất mạnh, cho nên hiệu quả cũng suy yếu ở một mức độ nhất định.

Nhưng rất tiện lợi.

Thứ này chính là thần khí châm dầu vào lửa.

Phượng Triều Dương nhìn Sở Lương một cái, tâm trạng cũng có chút không cân bằng, lại nhìn sang Lý Thập Nhất, vẻ mặt có chút không được tự tin, cuối cùng mới nói: "Nói chung sau khi vào bí cảnh, hai người các ngươi.. Hai người cứ tránh sang một bên, để ta với hắn đấu tay đôi là được rồi."

Sở Lương mỉm cười: "Sẵn lòng phụng bồi."

Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng sét nổ vang, trên bầu trời Hoàng Dương Sơn đột nhiên nứt ra một khe hở kim sắc, hỏa diễm màu vàng rực từ trên trời rơi xuống, giống như một cơn mưa lửa!

Chỉ là số sao băng ấy còn chưa kịp rơi xuống núi rừng, đã bị bốn vị đệ tử tiên môn chặn lại, để tránh phá hoại núi rừng và làng mạc ở bên dưới. Đây cũng là một trong những nhiệm vụ bọn họ được tông môn giao phó trước khi đến đây.

Ngay sau đó, lập tức có một cái sừng cong cực lớn màu vàng rực rỡ chui ra từ trong khe nứt, cái sừng này tỏa ra ánh sáng rực rỡ giống như thần binh ở trên trời!

Sau đó là cái thứ hai!

Ầm --

Một cái đầu dê cực lớn mang theo lưu hỏa màu vàng rực ló ra giữa không trung, một cái đầu cũng đã to cỡ đỉnh núi của Hoàng Dương Sơn!

Sau đó là cả cơ thể, tấm lưng rộng lớn xuất hiện, thế mà lại là một đôi cánh giang ngang! Từ đầu dê đến thân thể bên dưới, đều mang theo hỏa vũ!

Mình dê cánh phượng!

Phải mất một lúc thì con cự thú này mới rút hết cơ thể ra khỏi khe nứt, sau đó cong người giữa không trung, duỗi thẳng người, ngửa đầu phát ra một tiếng rống thật to!

"Be!"

Thần thú Hoàng Dương![/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 684: Nhân gian tiên cảnh? (1)

[CREDITS=200;1831705219346]Con ngươi màu vàng chứa ngọn lửa bừng bừng của nó phản chiếu tất cả trên Hoàng Dương Sơn, tất nhiên cũng nhìn thấy bốn vị đệ tử, nhưng nó cũng không thèm quan tâm. Những người trong tiên môn đến lấy Hoàng Dương Mệnh Quả cũng đã nhận được sự cho phép của nó.

Nếu không ai dám làm càn trong bí cảnh của một thần thú?

Thoáng dừng lại trong chốc lát, thần thú Hoàng Dương xòe hai cánh ra, tung đôi cánh một đường bay thẳng về phía Tây.

Nơi nó muốn đến là Tây Hải.

Mà mục đích của đám người Sở Lương chính là bí cảnh mà nó để lại, khe nứt này sẽ nhanh chóng khép lại, bọn họ phải tiến vào đó trước.

Tuy rằng trước đó hắn cũng từng mấy lần tiến vào các bí cảnh khác nhau, nhưng thực sự đến vì mục đích tranh giành báu vật, thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Trước khi lên đường, Sở Lương còn cố ý đi hỏi sư tôn về chuyện của bí cảnh Hoàng Dương.

Bởi vì thế hệ sáu mươi năm trước, mặc dù thủ tịch đệ tử là Yến đạo nhân, nhưng bởi vì Đế Nữ Phượng và Thần Hoàng huyết mạch thân cận hơn, vì vậy thí luyện ở đây cũng là Đế Nữ Phượng đến trước.

Tình huống này quả thật có vài phần tương tự với tình hình hiện tại.

Lúc đó Đế Nữ Phượng suy nghĩ một chút rồi nói: "Bí cảnh Hoàng Dương ấy hả? Chỗ này là một nơi rất thoải mái, tới chỗ này giống như về nhà vậy, nói là tiên cảnh nhân gian cũng không ngoa. Ngươi đến đó rồi thì cứ thỏa thích mà chơi, xem như đi du lịch là được."

Ầm ầm --

Trên trời không có mặt trời, mặt trăng hay ngôi sao, chỉ có từng mảnh từng mảnh những tầng mây đỏ cuồn cuộn đan chéo nhau, từ trên mây đỏ mưa lửa không ngừng rơi xuống. Chỉ dính một chút vào trên người thôi cũng sẽ không dễ dàng dập tắt được.

Trên mặt đất không có đất bằng, chỉ có những dòng sông nham thạch bốc cháy, uốn lượn chảy xuôi đến đáng sợ, ở giữa những dòng sông nóng bỏng có một số nham thạch màu đen có thể làm chỗ đặt chân.

Ngay cả ở trong không khí cũng tràn ngập cảm giác nóng bỏng của ngọn lửa, nếu đặt một miếng thịt tươi ở chỗ này, có lẽ chỉ trong nửa khắc sẽ bị nướng chín.

Đơn giản đây chính là một mảnh địa ngục rực lửa.

Sở Lương lặng lẽ treo ở tầng trời thấp, trong ánh mắt phản chiếu ánh nhìn của biển lửa và dòng sông lửa chảy ngàn dặm.

Hắn nhớ tới lời sư tôn đã nói.

Tiên cảnh ở nhân gian?

Giống như là trở về nhà?

Quả nhiên ngoại trừ phương diện đánh nhau này, ngươi vĩnh viễn không thể tin tưởng được Đế Nữ Phượng.

Đương nhiên nói theo một ý nghĩa nào đó, ngươi cũng không thể nói nàng đã nói không đúng, bởi vì nơi này đối với nàng có lẽ đúng là quê quán hạnh phúc vui sướng.

"Haiz." Hắn yên lặng thở dài, nhanh chóng động người đứng dậy.

Bởi vì mỗi một tòa bí cảnh đều là một thế giới nhỏ độc lập nên khi vừa tiến đến Đại đạo Càn Khôn sẽ hoàn toàn khác biệt, cho nên sau khi tiến vào một tòa bí cảnh mới vị trí sẽ thường xảy ra biến hóa. Cho dù là vài người cùng nhau tiến vào bí cảnh thì cũng sẽ phân tán ngẫu nhiên đến những chỗ khác nhau. Cho nên mới không nhìn thấy mấy người khác xuất hiện ở trong tầm mắt của Sở Lương.

Chờ đợi mỗi một giây ở đây đều phải tiêu hao không ít chân khí để trợ giúp bản thân chống lại hỏa khí bên ngoài xâm nhập vào cơ thể. Nếu không phải tu vi hiện giờ của Sở Lương đủ cao, hơn nữa cũng hồi phục cực nhanh thì khả năng trong nửa khắc sẽ bị hao hết sạch khí hải.

Cần phải nhanh chóng tìm được Hoàng Dương Mệnh Quả sau đó rời khỏi đây ngay.

Nghe nói Hoàng Dương Mệnh Quả có lực lượng thần kỳ ban tặng sinh mệnh, chỉ cần lần theo đám yêu thú ở nơi đây tìm kiếm thì sẽ thấy được tung tích của Hoàng Dương Mệnh Quả, nhưng ở bên trong biển lửa này làm sao lại có vật gì có thể sống sót chứ?

Ý nghĩ này mới vừa lóe lên thì hắn nghe thấy tiếng gió gào rít, từ nơi xa một con chim lửa toàn thân bao phủ trong ngọn lửa bay đến, đôi cánh của nó dang rộng bốn đến năm trượng, hình thể có chút dọa người.

Nhìn lông chim trên đỉnh đầu và lông đuôi thật dài của nó, có vẻ như có bóng dáng của tộc Thần Hoàng, nhưng lại không giống như vật sống, không biết nó có phải là do bí cảnh nơi đây diễn sinh ra hay không.

Thế nhưng hiện tại Sở Lương cũng không thèm để ý nó từ đâu ra, hắn để ý là, cái con kia đang thẳng tắp bay về phía hắn, nó không hề che giấu bất cứ tính công kích nào với hắn!

Trong mắt Hỏa Hoàng phản chiếu bóng dáng của Sở Lương, tràn ngập tức giận!

"Kíu!"

Nó hót lên một tiếng, dang rộng hai cánh ra đánh tới!

Sở Lương giơ ngón tay lên, tế kiếm dựng lên, vèo vèo vèo phi kiếm tỏa sáng lấp lánh, một kiếm từ nơi này xẹt qua giữa thân thể của Hỏa Hoàng.

Xoẹt --

Một kiếm chia cơ thể nó ra làm hai đoạn!

Thân thể của con Hỏa Hoàng này ầm ầm vỡ nát, hóa thành một mảnh mưa lửa dày đặc rơi xuống, trong đó xen lẫn một giọt dòng máu màu vàng óng.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 685: Nhân gian tiên cảnh? (2)

[CREDITS=200;1331705219367]Toàn bộ thân hình của nó đều là ngọn lửa tụ tập, chỉ có giọt máu màu vàng óng này là có linh tính tồn tại.

Chẳng lẽ cái này là sinh linh mà Hoàng Dương Mệnh Quả ban tặng sinh mệnh?

Có vẻ như cũng không phải hết sức khó đối phó cho lắm.

Sở Lương nghĩ như vậy, vừa định tiếp tục đi về hướng Hỏa Hoàng này xuất hiện thì nhìn thấy hướng kia đột nhiên bay lên một mảnh đám mây lửa, mãnh liệt bay tới.

Trong nháy mắt đã cách rất gần, mới nhìn thấy rõ.

Hóa ra là một đoàn quần thể Hỏa Hoàng nối liền liên miên không hết!

Một con không khó để đối phó nhưng ngàn vạn con lít nha lít nhít như vậy! Chỉ chìm vào trong đó thôi cũng đã chết đuối rồi!

Sở Lương không nói một lời, quay đầu bỏ chạy!

Lập tức phát huy ra giá trị quán quân của giải thi đấu đua tốc độ phi kiếm của Thục Sơn, hóa thành một luồng lưu quang tàn ảnh, đám mây lửa sau lưng thuận theo không buông tha mà truy kích một hồi, giống như là có tử thù trí mạng nào đó với Sở Lương!

Sở Lương hơi chút suy nghĩ đã lập tức nhớ đến.

Là bởi vì long tức trên người mình!

Lúc trước, sư tôn cũng đã nói, khí tức của đầu Chân Long kia có chút chán ghét. Dù sao nàng vẫn nhân tính nhiều hơn, chẳng qua là chịu một chút ảnh hưởng của Liệt Diễm Thần Hoàng Pháp Thể.

Những con Hỏa Hoàng này lại chỉ là có một chút linh tính Thần Hoàng, toàn bộ sinh mệnh coi cái này là cơ sở.

Càng là thứ có linh trí không cao thì tính công kích càng mạnh!

Trận truy kích này vẫn luôn duy trì liên tục một hồi lâu, mãi cho đến khi Sở Lương bay đến mỏm núi thứ nhất trên không, chúng nó mới dừng lại truy kích. Ở cách đó không xa xoay quanh vờn quanh một hồi, mây lửa đầy trời mới tản đi.

Sở Lương thả ngươig nhảy xuống ngọn núi lớn đang cháy này, nhẹ nhàng thở ra.

Bản thân hắn bởi vì tu luyện Long Huyết Bí Pháp, chỉ cần hô hấp thì sẽ có long tức chảy ra, đây cũng không phải là chuyện mà hắn có thể khống chế. Nếu là như thế mà dẫn tới công kích của những Hỏa Hoàng này, vậy thì thật đúng là nửa bước khó đi.

Rơi vào nơi này còn không kịp đứng vững, hắn đột nhiên cảm giác ngọn núi ở dưới chân chấn động.

Không đúng, là nó đang nâng cao lên?

Ầm--

Bịch bịch bịch --

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Sở Lương trải rộng thần thức ra, lúc này mới phát hiện hóa ra dưới chân hắn đạp không phải là mỏm núi gì, mà là một đầu cừu sừng xoắn ốc giống như ngọn núi khổng lồ!

Vừa rồi là nó nằm sấp trên mặt đất, chôn đầu ở trong ngực, lưng hướng lên trên nên mới có thể bị hắn ngộ nhận là núi.

Mà những con Hỏa Hoàng kia sở dĩ không dám tới gần, khả năng cũng là bởi vì con cừu sừng xoắn ốc này!

Bịch! Bịch!

Cũng may con cừu sừng xoắn ốc này dường như cũng không có tính công kích gì, cũng không thèm để ý Sở Lương coi nó trở thành vật cưỡi. Nó giống như là bị thanh âm mới vừa rồi đánh thức, bèn đứng dậy tiếp tục gấp rút lên đường. Nện từng bước chân nặng nề, từng bước từng bước đạp lên trên mặt đất, chậm rãi đi về phía trước.

Sở Lương đứng ở trên lưng của cừu sừng xoắn ốc, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy bộ dạng như này cũng rất tốt.

Bản thân hắn còn chưa hiểu rõ tình huống ở nơi này, không bằng trước cứ đi theo nó dạo một vòng, quan sát tổng quát một chút. Nếu như mình tùy tiện rời đi, nói không chừng sẽ lại nghênh đón công kích của những con Hỏa Hoàng kia.

Vừa nghĩ như thế, hắn bèn bình tĩnh lại.

Thần thức chìm vào bên trong Bạch Tháp, đi tới trước nhà lao sắt.

Con Hỏa Hoàng vừa mới chém giết kia cũng có một chút Chân Linh. Chỉ cần là một cơ thể sống độc lập, cho dù là quái đèn lồng nhỏ yếu như vậy mà cũng có thể mở ra ban thưởng.

Huống chi là Hỏa Hoàng.

Thế là Sở Lương đưa tay nhấn một cái, luyện hóa ấn ký con Hỏa Hoàng này.

Ầm.

Ánh sáng lóe lên, một tia sáng nho nhỏ bay ra ngoài.

【 Hoàng Linh Hỏa Chủng 】: Dùng chân khí thúc dục có khả năng dấy lên Hoàng Linh Thần Hỏa mạnh mẽ, có thể đốt cháy vạn vật thế gian.

Hỏa chủng?

Sở Lương nhìn quả cầu nhỏ màu vàng đỏ trong tay, cầm ở trong tay chỉ có chút ấm áp mà thôi.

Hoàng Linh Thần Hỏa chính là thiên phú hỏa diễm của tộc Thần Hoàng, là một trong những thần hỏa cực phẩm của thế gian, uy lực chỉ đứng sau Tam Muội Chân Hỏa.

Hắn tạm thời thu vật này lại.

Đi một đoạn đường, chợt nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch nặng nề đột nhiên lặp đi lặp lại. Giương mắt nhìn một cái, hóa ra ở nơi xa lại có một đầu cừu sừng xoắn ốc hình thể to lớn xuất hiện.

Khi con cừu sừng xoắn ốc thứ hai xuất hiện, con Sở Lương đang cưỡi này đột nhiên cong lưng lên, đầu giơ lên cao cao, phát ra một tiếng gầm rú: "Grào --"

"Grào!" Con cừu sừng xoắn ốc ở phía đối diện cũng phát ra một tiếng rống tương tự.

Đây là đang làm gì?[/CREDITS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back